Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ăn lẩu đi, tôi đói, đói chết mất!” Vào quán, Tiểu Thảo một bên cởi áo khoác một bên lảm nhảm với Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lại không biết vì lí do gì, không đầy sức sống như mới vừa rồi, ủ rũ cúi đầu phiền muộn ngồi trên ghế, ngẩn người nhìn chằm chằm cái bàn.

“Làm sao vậy, Ngưng Ngưng?” Tiểu Thảo vẫy vẫy tay trước mặt Dạ Ngưng, aish, thật là, chắc chắn là lại nghĩ tới cái gì đây mà. Tuy rằng những ngày nàng ở chung với Dạ Ngưng không nhiều lắm, nhưng ít nhiều cũng có thể đoán ra trong lòng bạn mình có tâm sự, đôi khi trò chuyện đột nhiên sẽ lại thất thần, ánh mắt thực trống rỗng.

Dạ Ngưng chu miệng, lắc đầu.

Nàng lại nhớ tới Vũ Hàm, nghĩ tới những ngày ở trường khi nàng quấn quít lấy Tiếu Vũ Hàm đòi ăn lẩu. Vũ Hàm vốn không thích những thức ăn đầy dầu mỡ, nhưng vì nàng, ăn lẩu lại biến thành như ăn cơm bữa, nghĩ như vậy, ngực Dạ Ngưng lại đau xót, hốc mắt lại ửng hồng. Vũ Hàm hiện giờ ra sao, có phải lại bận rộn đến nỗi không biết đến ngày đêm, uống café như nước lọc không. Tuy rằng Dạ Ngưng nhớ Tiếu Vũ Hàm, nhưng vẫn ghi hận trong lòng lúc nàng đi mà Vũ Hàm ngay cả mặt cũng không xuất hiện. Sau khi nàng đến công ty ở đây, trước tiên gọi điện về nhà báo bình an, sau lại nói linh tinh với lão Đại một lát, cầm di động nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, Dạ Ngưng vẫn nén nỗi thương nhớ trong lòng lại. Hừ, ngạo kiều biệt nữu ai mà không biết, chỉ có thể là cô không cần em thôi sao?

Tiểu Thảo vừa nướng đồ vừa lấm lét liếc Dạ Ngưng, nhìn bộ dáng buồn bực của nàng, thở phào một hơi.

Thực tốt quá, không phải “công”, xem ra là một tiểu “nhược thụ” bị vứt bỏ, giờ thì không cần lo lắng vấn đề an toàn của bản thân.

Từ sớm Tiểu Thảo đã nhìn ra Dạ Ngưng là les, kỳ thật cũng không tính là nhìn ra, là do không cẩn thận nhìn thấy tấm ảnh chụp trong ví của nàng, cô gái trong ảnh rất được, Tiểu Thảo nhìn đến rớt nước miếng, vẫn nghĩ Dạ Ngưng là công, chị gái xinh đẹp kia là thụ, nhưng mà sau khi tiếp xúc vài ngày Tiểu Thảo đã đưa ra kết luận, Dạ Ngưng là thụ, thụ tuyệt đối!

Đồ ăn cùng thịt dê béo được bưng lên, Dạ Ngưng không yên lòng nhúng vào nồi, đầy đầu óc đều là Tiếu Vũ Hàm. Tiểu Thảo thấy nàng như vậy cũng không quấy rầy, tự mình ăn của mình, ăn được một nửa thì đứng dậy đi WC.

Mùa xuân ở nơi nào a, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở trong lòng cô gái nhỏ, nơi này có……

Dạ Ngưng không còn gì để nói nhìn chằm chằm di động của Tiểu Thảo, còn nói không thích tên của mình, không thích mà còn có thể dùng cái loại tiếng chuông tràn ngập hơi thở thiên nhiên này sao?

Mà cố tình Tiểu Thảo ở bên kia còn không gấp không vội, từ WC đi ra liền ghé vào chiếc bàn trước bục diễn, ánh mắt đăm đắm si mê nhìn cá trong bể của người ta, Dạ Ngưng đen mặt, lại nhìn nhìn bộ dạng mọi người chung quanh ôm mặt cười trộm, ho một tiếng, kêu: “Điện thoại!”

Tiểu Thảo ở bên kia đang xem hăng hái, nhìn chằm chằm bể cá cảm thán, cá đáng yêu như vậy, có thể không giết được không a. Nghe thấy Dạ Ngưng gọi mình, lại hô một tiếng đáp lại: “Chờ một lát.”

Bên này điện thoại reo vang không ngừng, Dạ Ngưng nhìn tên báo hiện lên trên màn hình, là mẹ của Tiểu Thảo. Dạ Ngưng biết bình thường người nàng sợ nhất chính là mẹ của mình, vạn nhất mà không nghe điện thoại rồi lại bị lột da thì cái giá quá lớn này Dạ Ngưng không chịu nổi. Nàng ngẫm nghĩ, giơ di động về phía Tiểu Thảo, hít sâu một hơi, hét to: “Thảo, mau nghe điện này, mẹ bà –”

“……”

Trong nháy mắt, toàn bộ nhà ăn đều tĩnh lặng.

_Hết chương 88_

———————————————-

(1) Trích trong bài thơ “Phú đắc: Cổ nguyên thảo tống biệt” – Bạch Cư Dị:

Ly ly nguyên thượng thảo,

Nhất tuế nhất khô vinh.

Dã hỏa thiêu bất tận,

Xuân phong xuy hựu sinh.

Viễn phương xâm cổ đạo,

Tình thúy tiếp hoang thành.

Hựu tống Vương Tôn khứ,

Thê thê mãn biệt tình.

Dịch nghĩa:

Phú đắc: Cỏ trên cao nguyên xưa đưa tiễn

Đồng cao cỏ mọc như chen

Khô tươi thay đổi hai phen năm tròn.

Lửa đồng thiêu cháy vẫn còn,

Gió xuân thổi tới mầm non lại trồi.

Xa xa thơm ngát dặm dài,

Thành hoang láng biếc khi trời tạnh mưa.

Vương, Tôn đi lại tiễn đưa,

Biết bao tình biệt đầm đìa lướt theo.

Người dịch: Tản Đà

(nguồn: thivien)

(2) “thảo” và “kháo” phát âm gần giống nhau, “kháo” nghĩa tương đương với “fuck”

———————————

Dạ Ngưng đúng là bách nhục xuyên tâm, bị cái đứa thụ như tiểu Thảo tương ngay cái mác “nhược thụ” chứ =]]] 

Bạn nào muốn xem về cp Tiểu Thảo x Phong tổng thì mời qua bộ “Xuân thiên lai liễu tựu đãng dạng” đang được edit bên nhà chị Tiêu Ngân ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro