Chương 21: Là... Nam!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chát! Chát! Chát!
   Tiếng roi vang lên làm người ngoài nhìn cũng thấy đau chứ đừng nói người bị đánh. Vậy mà hai kẻ chịu phạt không có kêu rên một tiếng, chỉ cắn chặt răng chịu đựng. Thiên Dương nhìn qua người bên cạnh mình, thấy nàng nhắm mắt chịu đựng, sắc mặt trắng bệch, mặt ứa đầy mồ hôi, hai tay nắm chặt vạt áo, các khớp xương trắng bệch. Từ đáy lòng hắn sinh ra chút bội phục, hắn con nhà võ, từ nhỏ rèn luyện đã rạn đòn, vậy mà người bên cạnh hắn người nhỏ nhắn ẻo lả, ấy mà chịu đựng giỏi như vậy. Thế mới nghĩ, lên làm quốc sư, sao có thể yếu ớt được. Chẳng mấy chốc, lưng hai người đã rỉ chút máu.
   '' Ngừng! " Giọng của Trần Khiêm vang lên, mọi người lục tục ra ngoài, để hai người quỳ phạt ở lại. Mọi người ánh mắt đều nhìn mà thầm thở dài lắc đầu, thương xót nhưng làm sao được chứ! Quy củ ở Trần gia bao đời nghiêm khắc, tuyệt không dung túng bất kỳ ai!       Cánh cửa khép lại làm căn phòng chìm vào bóng tối, ánh sáng ngập tràn bị ngăn cách bên ngoài, chỉ vài tia sáng bướng bỉnh xuyên qua khe cửa chiếu vào, nhưng ánh sáng mỏng manh ấy nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.
   " Ngươi ổn chứ? " Thiên Dương lên tiếng.
   " Vẫn tốt. Còn ngươi? Thật ngại quá, liên luỵ đến ngươi rồi. " Bá Sương đáp, giọng đầy áy náy.
   " Không sao, đã là bạn bè thì có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu! "
   Cả hai cảm thấy vết thương rỉ máu, dính vào quần áo rất khó chịu liền kéo áo lỏng ra, không dính vào vết thương. Tiếng vải ma sát sột soạt, thi thoảng vang lên tiếng hít khí mạnh bởi đau.
    " Lần sau ta sẽ không để ngươi động thủ giết người nữa! Ta sẽ bảo vệ ngươi. " Thiên Dương nói. Từ khi hắn vẫn về đây, Bá Sương luôn đối xử với hắn rất tốt, nếu hắn đến người bạn tốt này bảo vệ cũng không nổi thì bao năm luyện võ cũng như vứt.
   " Cảm ơn. " Bá Sương hơi ngạc nhiên, mỉm cười.
    " Ta nói thật đấy, ngươi rất tốt, ta muốn bảo vệ ngươi. " Thiên Dương thấy nàng đáp lại có chút qua loa, nghĩ nàng coi hắn đùa liền buồn bực nói.
   " Vậy sau này phiền Bùi tiểu thư rồi. " Nàng bật cười, thầm nghĩ vị tiểu thư này đúng là tốt.
   Thiên Dương bị hai chữ tiểu thư làm lửa giận xông lên não, lại không tiện phát giận liền hừ một tiếng.
    Sao lại khó chịu rồi? Bá Sương nhìn hắn một cái, nghĩ là do vết thương liền nhíu mày:
   " Sao vậy? Đau lắm sao? "
    Ánh mắt nàng luôn dịu dàng như nước, nhất là đối với người thân hoặc bạn thân, bởi vậy khi nhìn Thiên Dương đúng là vẻ mặt cực kỳ nhu hoà, đặc biệt lúc này lại thêm chút lo lắng.
    Thiên Dương da gà nổi lên cuồn cuộn, thầm nghĩ không ổn. Tên này đừng nói là thích mình đấy chứ? Không được! Hắn là nam, là nam có được không?
   " Ngươi... Kỳ thật ta có chuyện muốn nói với ngươi. Trước hết ngươi cần chuẩn bị sẵn tâm lý. " Thiên Dương hít sâu một hơi, sâu kín nói.
   " Ừ? " Bá Sương nghiêng đầu nhìn, tỏ ý bản thân chăm chú lắng nghe.
   " Ta... Thật ra ta là nam nhân. Ngươi đừng có ý với ta đấy! "
   " Hahahaha... Bùi tiểu thư đùa vui thật đấy. " Bá Sương phì cười nói. " Yên tâm, ta không sinh ý đồ gì với ngươi đâu. "
   Đùa vui cái đầu ngươi! Thiên Dương khó chịu nhíu mày. Nhỡ... Hắn cứ tưởng đùa, sau này nhỡ có tình cảm gì gì đó với mình, sau này chẳng phải sẽ khó xử sao?
   Đúng vậy, nhà tướng quân luôn luôn mong ngóng ngày trả lại thân phận nam nhi cho Thiên Dương, bởi thế bao năm nay luôn xung phong đánh giặc, tích luỹ công trạng chỉ vì một mục tiêu - kim bài miễn tử! Chỉ cần có nó, thân phận không chỉ khôi phục, mà cả phủ tướng quân cũng yên ổn.
   Nhưng! Mà! Không! Ngờ! Hắn! Lấy! Chồng!
   Sau này đối mặt nhau thế nào nếu đối phương coi mình là nữ thật và sinh tình cảm?
   Thôi ngay!
  Thiên Dương âm thầm rùng mình, thầm nghĩ phải làm rõ vấn đề này. Hắn không sợ vị quốc sư này sẽ để lộ. Thời gian qua hắn biết được Bá Sương chính là một quân tử không hại người, nhất là bạn bè người thân. Chỉ cần không gây hại cho người khác, hắn liền không để ý.
   Một tay Thiên Dương kéo cổ áo, tay kéo tay Bá Sương, đặt lên yết hầu mình:
   " Thấy gì không? "
   Bàn tay nhỏ đụng vào yết hầu có chút ngứa, âm thanh khàn khàn nam tính này... Sao có thể là tiểu thư được chứ!
   Bá Sương như bị sét đánh trúng, ngơ ngác cứng họng. Tay nàng cảm nhận được thứ nơi cổ đối phương, lúc hắn nói chuyện có hơi lăn lộn di chuyển.
    Nếu nàng không nhầm, đó là yết hầu, chỉ nam nhân mới có.
   Chỉ có nam nhân... Chỉ có nam nhân...
   Bốn chữ lặp đi lặp lại trong đầu rối tinh rối mù, Bá Sương vội rút tay về, xoa thái dương có chút nhức.
   " Thực ra.... Ta biết ngươi lấy một nam nhân có chút khó chấp nhận, nhưng đây là bất đắc dĩ,  nhà ta có nỗi khổ riêng. Ngươi... Đừng suy sụp quá. " Thiên Dương nhìn người đã mất hồn vía kia mà an ủi, bản thân có chút chột dạ. Đừng nói là bị doạ chết khiếp rồi chứ!
    Quả thực nàng bị doạ không nhẹ.
    Đối phương không nói đùa.
    Nàng phải nhìn thẳng sự thật có chút... Khó tiếp thu này.
   Thực sự nàng ước gì bản thân đang nằm mơ cho rồi, nhưng cảm giác đau rát trên lưng không cho phép nàng tự thôi miên bản thân để trốn tránh sự thật này.
    Nàng cưới một nam nhân.
    Còn coi đối phương là nữ tri kỷ tâm giao chốn khuê phòng.
   " Ta... Ta không sao. " Nàng gượng cười, cảm giác có lỗi khi để một vị tiểu thư cưới một nữ nhân là nàng cũng giảm một chút.
    Có điều nàng không nói cho hắn biết thân phận của mình.
   Có một điều cả Trần gia đã giấu Thiên Dương. Thực ra hắn không có tên trong gia phả nhà nàng. Hay nói cách khác, hắn không được Trần gia coi là người thân, cùng lắm chỉ như đón một người về làm bạn với Bá Sương,  thế thôi. Lý do một là giống như nhà tướng quân, phủ quốc sư luôn mong cơ hội khôi phục thân phận cho nàng. Sao có thể viết con gái lấy vợ, tổ tiên sao trông, đời sau sao nhìn?! Hai là, nàng giả nam vì lý do rất đặc biệt. Một khi bí mật này được tiết lộ, cũng là khi được chấp nhận trở thành người của Trần gia, thì trên vai phải gánh nỗi hận của gia tộc, có trách nhiệm báo thù rửa hận.
    Nàng không dám liều, hai người chỉ là bạn, mà nàng không thể kéo người vô tội vào nguy hiểm.
   

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro