Chương 1: Thương tổn cự hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng sáu, liên tiếp mấy ngày liên tục mưa dầm, thực là phiền toái, Tích Nhật nhìn trong đình viện lốm đa lốm đốm màu trắng hoa lài, yếu ớt ở trong gió mưa lắc lư,cánh hoa màu trắng nhỏ bé,yếu ớt bởi vì chịu không được mấy ngày tới lạnh như băng xâm nhập tựa như nhịn không được nữa mà trở nên thưa thớt, trong lòng mờ mờ ảo ảo dâng lên một loại phiền muộn,một cảm giác vô lực.

Không nhịn được nhớ tới hai năm trước —— Nàng 15 tuổi, đến tuổi cập kê.

Ở dạ yến, Hoàng thượng có ý cười giỡn, hắn tại chỗ cười giỡn loại nửa thật nửa giả, nhìn như hết thảy cũng chỉ là đàm tiếu mà thôi.

Còn nhớ rõ, đêm đó xuyên thấu qua bức rèm che, nghe được âm thanh của hắn trong trẻo,chỉ thấy mặt bên cao ngất, liền làm nàng mơ hồ mong đợi, nhưng một câu nói của hắn nhưng bỗng nhiên làm tâm nàng mới vừa mối tình đầu ầm ầm vỡ vụn, hắn nói: "Điền đại nhân chi nữ, xinh đẹp cả kinh thành,lúc chưa cập kê liền nghe nói có thật nhiều thế gia đệ tử muốn cầu duyên, nhưng mà nghe nói nàng này chỉ gả liệt nam, quyết không hai nữ cùng hầu hạ chung một chồng, mà nay thần mỹ thiếp một đoàn, sao dám có một chút vọng tưởng?! Ha hả,thần khẩn cầu Hoàng thượng tạm tha thần phong lưu đi."

Mọi người cười vang, tựa hồ lúc đó cười một tiếng mà qua,có lẽ từ nay về sau nàng nghiễm nhiên trở thành trong kinh thành đố phụ (nữ nhân hay ghen), không người hỏi thăm nữa!

Như thế thoáng qua một cái, chính là hai năm.

Phụ thân bởi vì nàng trở thành trò cười trong triều, cho dù là hai năm sau, phụ thân như cũ đối với lần đó canh cánh trong lòng, mẫu thân vì vậy bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng không thể gắng gượng qua mùa đông năm ấy, trong lúc nhất thời, lại có người không hiểu chuyện tung lời đồn nói nàng có mạng khắc phu khắc mẫu, kinh thành liền không có chỗ cho nàng dựng thân.

Phụ thân mặc dù đối với nàng không tệ, nhưng cuối cùng vẫn tìm lý do đem nàng đưa đến Giang Nam —— Tô Châu.

Thành trấn này của Tô Châu, lúc nàng mới tới cũng không thích ứng, bởi vì không quen thủy thổ khí hậu thì ươn ướt ấm áp mà bị bệnh đã lâu, may mà có Điền Song, Điền Dũng hai người tỉ mỉ chăm sóc, rốt cục gắng gượng qua mùa đông. Đợi bệnh rốt cục tốt lắm, ra khỏi phòng, rồi lại thấy trước mắt cả vườn hoa lài quấn vào nhau rối rít chống đỡ nhưng vẫn không tránh nổi thưa thớt, nhất thời làm cho tâm nàng cảm thấy thê lương,không nhịn được hồi tưởng lại chuyện cũ.

Năm ấy,trong kinh thành khuê các tiểu thư đàm luận nhiều nhất là Tập Quận Vương Tác Các, hắn cơ hồ trở thành nữ nhi gia toàn kinh thành trong suy nghĩ thiếu niên anh hùng lý tưởng, hắn tư thế oai hùng tuấn mỹ, lập nhiều chiến công, 15 tuổi được phong làm tiền phong tham lĩnh, sau điều đi trấn thủ biên cương ba năm, ngày gần đây mới trở về kinh, tứ phong Tập Quận Vương gia phong hộ quân chức thống lĩnh,bậc quan tới nhị phẩm, tay cầm trọng binh kinh thành, được hoàng đế nể trọng nhất.

Nghe nói hắn tự ý gắn một thanh kim ở đầu trường thương, trên chiến trường giết địch dũng mãnh lấy một địch mười nam nhi nhiệt huyết, nghe nói hắn dùng binh như thần, quen thuộc học binh pháp,hiểu biết rõ lễ nghi, nghe nói hắn lớn lên ôn văn nho nhã, cho dù là người hay xoi mói những chỗ không tốt của người khác như Điền Phi tỷ tỷ cũng ở trước mặt nàng nhắc tới nam tử này, nói hắn là một chân chính con dòng cháu giống.
Nghe qua rất nhiều lời đồn đãi về hắn, nhưng bởi vì hắn quanh năm ở quân doanh, sau khi trưởng thành lại đóng ở biên cương nhiều năm, thủy chung trong kinh thành rất ít cô gái đã gặp qua hắn, vừa vặn, tối nay, Hoàng thượng mời quần thần và gia quyến vào cung tham gia dạ yến, trong đó có nghe tiếng đã lâu mà lại chưa từng thấy qua Tập Quận Vương.

Bao nhiêu danh môn thục nữ cũng muốn thấy tuấn nhan, đêm đó, các thần tử cố ý mang theo nữ nhi tuổi cập kê vào cung ganh đua sắc đẹp, đêm đó cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam tử ôn nhã tuấn mỹ như vậy,lúc giơ tay nhấc chân cũng thể hiển khí chất quý tộc, ngay cả hoàng hậu cũng cùng tỷ tỷ Điền Phi đều nói hắn là một quý tộc chân chính.
Mặc dù nghe được rất nhiều, nhưng tựa hồ như không liên quan nàng chuyện gì, nàng cho tới bây giờ chỉ đem những điều này làm thành chuyện xưa nghe, nhưng vẫn tránh không được nữ nhi gia trong lòng nảy sinh hiếu kỳ, một nam tử như vậy rốt cuộc là cái dạng gì đâu?

Tích Nhật núp ở phía sau bức rèm che cùng một đám thế gia nữ nhi cùng nhau, len lén nhìn phía ngoài, nghe mấy nữ nhân nhỏ giọng đối với hắn nghị luận cùng thỉnh thoảng chơi đùa, trong lúc lơ đãng thấy cô gái có chút to gan tựa như trong lúc vô tình vung lên bức rèm che con mắt hàm thu ba đong đưa, không khỏi mặt lộ nụ cười, cảm thấy tình cảnh này thật là thú vị.

Tích Nhật tay cầm trù phiến tinh sảo, nhẹ nhàng phe phẩy, xuyên thấu qua bức rèm che thỉnh thoảng lơ đãng bị vung lên, cũng ít nhiều thấy rõ diện mạo nam tử phía ngoài,tâm tư u mê, ở liếc thấy khuôn mặt người kia ôn văn tuấn nhã rất đẹp sau cũng không khỏi nhìn nhiều thêm mấy lần.

Nghe tới Hoàng thượng nói cố ý đem nàng ban cho hắn, lòng của nàng đột nhiên nhảy mạnh và mau, cái loại cảm giác này chưa bao giờ có, là xa lạ,là mong đợi,là bàng hoàng, hưng phấn,nhưng một khắc kia, tựa hồ trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Trong lòng bàn tay không khỏi chảy đầy mồ hôi.

Ở một góc,trong một chút bối rối, bốn phía đầy dẫy đố kỵ,ánh nhìn bén nhọn,ánh mắt soi mói,nhiều xen lẫn thêm mấy phần thanh âm cúi đầu kinh ngạc, nhưng nàng chỉ là dùng sức cầm trong tay trù phiến, ý đồ che dấu mình nhanh không khống chế được bật thốt lên thanh âm kinh hô, sau duy còn dư lại tiếng hít thở không thông một loại nín thở đợi chờ. Nhưng ngay sau khi nghe được câu trả lời của hắn này, tâm đột nhiên rơi xuống ――

Bỗng nhiên có loại ý nghĩ muốn tông cửa xông ra, còn có loại ý nghĩ đem buồn bực của mình ở trong chăn buồn cho đến chết, nhưng sau một lát cảm giác cũng không còn nữa, trong lúc mơ hồ tựa hồ chính mình đang nhẹ lay động trù phiến, khóe miệng không khống chế được cong lên, một tia khổ sở ở lồng ngực dâng lên.

Thì ra là, không phải là không mong đợi, không phải là không để ý ――――

Nàng đột nhiên cắt đứt suy nghĩ của mình, không thể tiếp tục suy nghĩ đến nó nữa,đều đã hai năm, nên vứt,sẽ không lưu lại.

Bước nhanh đi về phía đại môn, Điền Song, Điền Dũng đi theo sát phía sau, xoạch ――, nàng đưa tay nhận lấy Điền Dũng mới vừa mở ra một cây dù, đón mưa phùn, sải bước tiến ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro