Chuyện tình người nấu bếp tên PHÀM - Món quà của A đại nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây là món quà mà A đại nhân gửi tặng lại các lời chúc mừng của các bạn. Đề nghị tất cả các bạn nam đứng xếp hàng vào để hun A đại nhân nhé. Các bạn nữ thì đi sang bên này, hun ta đây là được rồi, ta sẽ gửi lại A đại nhân sau 

Alex: “Bài này đặc biệt dịch để trợ hứng cho Rùa vì nghe bạn phàn nànvề bút lực sa sút của Tiêu Đỉnh. Còn thì người trong giang hồ nâng lên được đặt xuống được, chẳng nên cưỡng cầu, tớ sẽ vỗ tay ủng hộ trong mọi trường hợp.”

Ta đang nghĩ đến nàng, con dao bất giác lại thái vào tay. Đây không phải lần đầu. Hễ gặp tình cảnh này là ta không thể bình tâm được nữa, chỉ còn cách buông hết những việc đang làm bước ra khỏi cửa, y như thời niên thiếu, ngồi trên bậc cấp trước bếp ngắm màu xanh tràn ngập núi rừng.

Ta nhìn Hắc Tiết trúc mập mạp nảy nở từ những búi măng phủ dày Đại Trúc Phong. Từ khi trở về ta đã ngắm cảnh tượng này bao nhiêu lần, ngay bản thân cũng không đếm nổi. Nhưng cuối cùng ta vẫn không nếm náp được ý vị gì khác biệt qua mỗi tháng năm, hầu quên đi chặng đường khổ đau ngày cũ, hầu quên đi nàng…

Ta nhổ một cọng cỏ dưới gốc tùng, đưa lên môi nhằn nhằn, tay chống má nhìn mây lặng lờ trôi. Ta sực nhớ cảm giác kinh hiểm buổi đầu cưỡi Thiêu Hỏa côn phi hành, nếu không có ba sư huynh đỡ bên cạnh, chắc ta đã lộn cổ xuống đất, thịt nát xương tan, làm gì còn những ngày số mệnh chúng ta đan xen sau đó. Ta nhớ cái lần hai ta đi Lưu Ba sơn, nàng giận dỗi, ta nhìn mãi theo nàng, chỉ mong thấy nụ cười diễm lệ.

Hệt như trêu chọc ta, tự dưng mây trời biến ảo, dần dần ngưng tụ thành một khuôn mặt chúm chím. Là nàng ư? Nàng lại đến kiểm tra nỗi buồn thương của ta đấy ư?

Ta đứng bật dậy, rút thanh cời lò dài to đen lạnh ra khỏi bếp. Nhìn nó mà như nhìn thấy bản thân mình thuở xưa. Ta nhớ lại buổi tao ngộ đầu tiên. Những cánh hoa nàng bứt. Lời nàng hỏi tên ta. Nàng hỏi, “Ta có đẹp không?”. Sau này mới phát hiện ra, bấy giờ trong tiềm thức ta đã lờ mờ nhận biết, mình và người thiếu nữ này, e rằng cả đời sẽ vương vấn nhau không cách nào lìa được.

Hạt châu nhấp nháy sáng trên đầu Thiêu Hỏa côn. Là vì biết ta đang hồi tưởng thời gian ở Tích Huyết động chăng? Mái tóc ẩm ướt, khuôn mặt tuyệt diễm và đôi mắt đẫm lệ mông lung trên nền Tử Uyên đã đóng dấu vào mỗi ngóc ngách của sinh mệnh ta, không bao giờ xóa nhòa được nữa. Giếng cổ ở Hắc Tùng lâm, tiếng cáo ma mị bên tai, chị Hằng sáng bừng đáy nước, và người con gái trong ngần như trăng, rất nhiều năm sau đó vẫn mãi xâm chiếm hồn ta.

Hồi niên thiếu ta thầm ái mộ sư tỷ, từ mộ thành si, không bao giờ ngờ rằng một lúc nào đó sẽ có người con gái khác dệt rất nhiều tơ tình với mình, còn mình thì vì si niệm mà làm lỡ làng người ấy quá lâu, để đến ngày phán quyết mới thật sự thấm thía tấm lòng người ấy. Đáng tiếc, khi hiểu được cũng là khi nàng rời bỏ ta mãi mãi.

Từ bấy trở đi, ta bắt đầu dấn thân vào gió bụi hồng trần, mười mấy năm đằng đẵng. Nàng đối với ta thế nào, ta cũng muốn đối với nàng như thế. Lệ khí của ta mỗi ngày một nặng, sát khí mỗi ngày một dày, người đời cũng mỗi ngày một ghê sợ ta, nguyền rủa ta là nhất thế ác ma. Nhưng họ không biết rằng, ta giúp cha nàng chinh phạt thiên hạ là để ông ta ngồi lên bảo tọa, bấy giờ đất trời bao la kia, chỉ cần một khẩu lệnh của ông ta, thể nào cũng tìm ra cách cứu nàng. Tự ta bấy nhiêu năm cũng bôn ba khắp rừng hoang núi thẳm, gõ cửa pháp môn, chỉ mong một sớm một chiều được thấy lại nét cười rạng rỡ, được cùng nàng sống một đời bình an.

Hết lần này đến lần khác ta hy vọng, tưởng đâu mọi sự thành công tới nơi rồi, nhưng hết lần này đến lần khác lại tan tành sụp đổ. Khi đại vu sư gom được hồn phách nàng, ta đã nói chuyện với một cô gái trong sa mù. Nhiều năm về sau, khi hồi tưởng lại, mới biết người đó chính là nàng. Ngữ khí nàng mỏng mảnh tựa tơ, không rõ bi hay hỉ. Ta nghĩ nàng đã biết tất cả rồi. Nhỉ! Biết những việc ta làm vì nàng.

Nhưng cuối cùng ta vẫn không cứu được.

Đại Hoàng thình thịch cõng Tiểu Hôi về, chắc Tiểu Đỉnh cũng về rồi kia. Nàng biết không, Tiểu Đỉnh là con ta đấy!

Mà chắc nàng biết rồi.

Nhớ lại tấm lòng Tuyết Kỳ dành cho ta thuở nào, ta tự thấy hổ thẹn với cả hai. Bởi vì chính ta cũng đã làm lỡ làng người ấy. Người ấy vì ta mà múa kiếm, vì ta mà từ hôn, vì ta mà vò võ phòng không. Nhưng người ấy không thể ở bên ta được. Tại thân phận này, và cũng tại nàng nữa. Dần dần, mỗi lần gặp người ấy lòng ta đau như dao cứa, chỉ còn cách nhắc mình hãy nhớ đến nàng để xua đuổi những tơ tưởng nào kia. Thiên Hồ đã từng khen ta si, từng chê ta ngốc. Người ấy hiểu nỗi dằn vặt trong lòng ta, nhưng không thể giúp gì ta được. Càng ngày, những vương vấn giữa ta và người ấy càng nhiều thêm, phức tạp thêm.

Ta bắt đầu sợ, sợ rằng một ngày kia người ấy sẽ choán chỗ nàng trong tim ta. Ta sợ sẽ phụ tình ý nàng. Ta bắt đầu lẩn trốn. Ta ép bản thân động võ với người ấy. Người ấy dùng kiếm đả thương ta. Nhưng ta lại dùng thời gian để đả thương người ấy. Ta có thể hình dung được những ngày người ấy rơi lệ vì ta, những đêm người ấy mất ngủ vì ta. Ta biết tấm lòng người ấy dành cho ta không thua gì tấm lòng nàng dành cho ta cả. Ta nghĩ nàng cũng biết mà, phải không? Nhưng nàng đã vì ta mà hy sinh quá nhiều, so ra, ta tự nhận thấy vào thời điểm quan trọng nhất, người ấy vẫn kém nàng một gang một tấc về sự hy sinh.

Sau đó nàng ra đi. Chỉ để lại cho ta một chéo áo. Ta nắm chéo áo trở lại Thảo Miếu thôn, thất thần rệu rã bao nhiêu ngày tháng rồi lâm trọng bệnh. Ta không thể tin nàng rời xa ta thế này. Trong đầu trống rỗng, liên miên nghĩ liên miên nghĩ, nàng đi rồi, đi rồi…

Từ khi trở về Thảo Miếu thôn, ta đã mong mình hôn mê mãi, như thế có thể gặp lại nàng chăng. Trong lúc mê man ta cảm thấy hơi ấm bên cạnh. Ta mừng rỡ phát cuồng, tưởng rằng đó chính là nàng, ta thật sự đã gặp lại nàng rồi. Nhưng khi tỉnh dậy chỉ thấy Tuyết Kỳ ở bên. Ta vùi mặt vào lòng người ấy khóc rưng rức như trẻ con, miệng lải nhải nàng đi mất rồi đi mất rồi. Người ấy ở bên ta, vỗ về ta như mẹ hiền vỗ về trẻ nhỏ. Mãi cho đến khi ta hoàn toàn tỉnh táo, người ấy mới rời xa ta, về giữ cái sư môn nhà người ấy.

Sư môn, đối với người ấy mà nói, là một trong những lý do tồn tại quan trọng nhất của đời. Ta hiểu nỗi khổ tâm của người ấy, hiểu rằng tấm lòng người ấy dành cho ta cũng không hề thua kém tấm lòng nàng dành cho ta. Ta tin rằng nếu người ấy biết Si Tình chú, chắc lúc đó cũng sẽ hành động như nàng thôi. Khi nàng còn sống, thường hy vọng ta bình an vui vẻ. Không biết bây giờ nàng còn nghĩ như thế không, còn ở một nơi u minh nào đó cầu chúc cho ta, bảo vệ ta không.

Chắc là có nhỉ! Vì thế khi gặp lại Tuyết Kỳ ở Thảo Miếu thôn, ta đột nhiên hiểu ra nàng cũng nhất định không muốn ta vì nàng mà sầu khổ một đời, nàng sẽ muốn ta được hạnh phúc bên người yêu thương, thế nên ta quyết định cùng Tuyết Kỳ trở về Thanh Vân Môn.

Sắp đứng bóng đến nơi rồi, ta phải vào bếp làm cơm đây.

Nàng còn nhớ con thỏ rừng ta quay cho nàng không? Bất kể nàng còn nhớ hay không, ta vẫn nhớ lời nàng khen ta lúc ấy, nhớ nàng nhận cái đùi thỏ ta đã ăn một nửa ấy. Có lúc ta cũng nghĩ, nếu hồi nhỏ không gặp tai ách, chắc ta có thể đứng bếp cho tửu lâu nào đó không chừng. Vì thế ta quay lại Đại Trúc Phong, nhà của ta, gia đình của ta, làm một gã nấu bếp âm thầm lặng lẽ. Tuyết Kỳ cũng không phản đối, người ấy cũng như nàng, hy vọng ta có thể sống cuộc đời đúng như ta muốn.

Có lúc ta còn nghĩ, nếu đổi là nàng, liệu có bằng lòng sống cuộc đời êm lặng với ta không? Ta nghĩ nát cả óc cũng không thông, đến nỗi nhiều khi Tiểu Đỉnh thấy ta thừ ra lại mắng ta ngốc nghếch.

Bất kể nàng đang ở đâu, tồn tại dưới hình thức nào, ta vẫn mãi mãi yêu nàng. Tình yêu đó sẽ không bao giờ phai nhạt. Ta đối với nàng là chân tình, với Tuyết Kỳ cũng là chân tình, nàng mãi mãi ở trong tim ta, tồn tại dưới một hình thức không thể miêu tả được.

Ta sẽ không bao giờ quay thỏ rừng cho ai, không bao giờ dùng tay áo lau thân trúc cho ai, cũng không bao giờ lắp bắp khen ai đẹp nữa cả. Những điều ấy thuộc về ký ức của chúng ta, ta sẽ nâng niu gìn giữ.

Còn bây giờ, ta phải làm tròn bổn phận một người nấu bếp cho Đại Trúc Phong.

Nguồn: Xici

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kira#tru