tru tien 2 bdn 57....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió thổi nhẹ, cành liễu lay động, sân hai mươi ba lúc này có vẻ đã khôi phục sự bình lặng, mọi người đều đã trở về phòng mình, chỉ có Tiểu Đỉnh là vẫn vô tư lự chơi trên bãi cỏ giữa sân như trước. Nó ghì cổ Đại Hoàng lăn qua lăn lại, đùa nghịch tới quên hết trời đất. Tiểu Hôi thì đã trèo tít lên ngọn cây từ bao giờ, tay cũng có thêm mấy quả dại chẳng biết tên gì, ngồi trên ngọn cây ăn một cách khoái chí.

Phòng chữ Kim vẫn giống như trước, Cừu Điêu Tứ sau khi về phòng liền đóng chặt cửa. Phòng chữ Thủy thì cánh cửa khép hờ, Tô Văn Thanh lại yểu điệu tựa cửa sổ cầm sách đọc. Có điều hôm nay lòng dạ nàng ta rõ ràng không yên, ánh mắt thỉnh thoảng lại rời khỏi quyển sách, xuyên qua cửa sổ liếc về phía căn phòng đối diện. Phòng chữ Thổ vốn trống không hiện tại đã có chủ mới, ngoại  trừ việc đó ra thì cũng có thể thoáng thấy bóng dáng của Vương Tông Cảnh trong phòng chữ Thổ.

 

Cổng sân lại có tiếng bước chân, là ngũ ca Tô Văn Khang của Tô Văn Thanh đi vào, hắn liếc mắt nhìn Tiểu Đỉnh đang chơi trong sân, cũng không để ý lắm, đi thẳng tới trước phòng chữ Thủy, thấy Tô Văn Thanh thì mặt mới nở nụ cười, nói: “Thanh muội.”

Tô Văn Thanh đặt quyển sách xuống, mỉm cười đáp: “Ngũ ca đến rồi đấy à, tới đây ngồi đi.”

Tô Văn Khang đi tới kéo một chiếc ghế ngồi xuống ngay trước cửa sổ, cười nói: “Hôm nay sao lại nhớ tới mà gọi ca ca qua thế?”

Tô Văn Thanh khẽ lắc đầu, ánh mắt lướt qua khung cửa nhìn về phía phòng chữ Thổ, nói: “Có chuyện, muội muốn nói với ca ca.”

Tô Văn Khang nhìn theo ánh mắt của nàng, đầu mày lập tức nhăn lại, nói: “Úy, tên béo ở phòng chữ Thổ chẳng phải chết rồi mà, sao lại có người vào phòng nhỉ, là ai thế?”

Tô Văn Thanh nói nhạt: “Là đệ tử tham gia Hội Thi Thanh Vân mới nhất vừa được Thanh Vân Môn tiếp nhận, tên gọi Nam Sơn, thân phận là con trai duy nhất của tổng quản Nam Thạch Hầu tại Long Hồ Vương gia U châu.”

Tô Văn Khang tức thì kinh hãi, ngạc nhiên thốt: “Cái gì?”

Ánh mắt Tô Văn Thanh vẫn nhàn nhạt nhìn vào hai bóng người lay động hiện qua khủng cửa sổ phòng chữ Thổ, tựa hồ như đang ngẫm nghĩ điều gì, trầm mặc một hồi rồi nói: “Muội cảm giác bên Long Hồ Vương gia, e rằng đã xảy ra chuyện.”

Tô Văn Khang trầm ngâm một lúc, hắn xuất thân từ Tô gia ở Lư Dương, đối với tình huống mấy thế gia tu chân ở địa phận U châu đương nhiên ít nhiều cũng biết được một chút, liền cau mày nói: “Nếu như ta nhớ không nhầm, Nam Thạch Hầu nhiều năm qua đều là tâm phúc cho gia chủ tiền nhiệm của Vương gia Vương Thụy Vũ. Hiện tại Vương Thụy Vũ đã chết bất đắc kỳ tử, Vương Thụy Chinh lên ngôi gia chủ, chỉ e tương lai của y sẽ chẳng dễ chịu gì. Liệu có phải y thấy đại thế đã mất ắt có mầm họa, bởi vậy mới đẩy con trai đi lánh nạn không? Vì mấy phần giao tình mà Thanh Vân Môn kết với Long Hồ Vương gia cũng đều là từ lúc Vương Thụy Vũ còn tại thế, y thân là tổng quản của Vương gia tay nắm đại quyền, ắt cũng phải quen biết Thanh Vân Môn chút đỉnh.”

Thần sắc của Tô Văn Thanh vẫn không đổi, khẽ mỉm cười đồng thời đưa mắt liếc Tô Văn Khang. Tô Văn Khang trước giờ đối với vị muội muội thông minh cơ trí này vẫn có phần kính nể, tức thì nghẹn lời, cười khổ hỏi: “Sao, ca ca nói sai rồi à?”

Tô Văn Thanh trả lời hờ hững: “Chẳng lẽ ca ca cho rằng, cơ hội tham gia Hội Thi Thanh Vân này dễ kiếm thế sao? Vậy thì hai chúng ta có đáng gì đâu?”

Tô Văn Khang sững người.

Tô Văn Thanh đặt quyển sách trên tay xuống bàn, ánh mắt đưa ra ngoài cửa sổ, nói tiếp: “Có thể tham gia Hội Thi Thanh Vân, thông thường đều là những con cháu ưu tú nhất của các đại thế gia, huống hồ Nam Sơn còn chậm hơn hai tháng mới vào Thanh Van Biệt Viện, đó tuyệt đối là sĩ diện cực lớn mà Thanh Vân Môn cấp cho Long Hồ Vương gia. Bởi vậy lần đến Thanh Vân này của Nam Sơn, tuyệt không phải chạy nạn theo kiểu chó nhà đám, thậm chí ngược lại, còn là uy phong phi thường. Phải biết trong Long Hồ Vương gia có biết bao nhiêu con cháu, đều không có được cơ hội này.” Nàng cười, vẻ mặt tỏ ra ý trào phúng, nhìn Tô Văn Khang, “Ngũ ca thấy sao?”

Tô Văn Khang đương nhiên biết nụ cười trào phúng của muội muội quyết không phải là trêu chọc mình, sau khi trầm tư giây lát, chợt nhíu mày nói giọng kinh hãi: “Chẳng lẽ ý muội là, sau khi Vương Thụy Vũ chết, Nam Thạch Hầu không hề gặp đại họa hay mất quyền thế gì hết?”

Ngoài cửa sổ, tiếng cười khanh khách của Tiểu Đỉnh vọng lại xen lẫn những tiếng sủa trầm của Đại Hoàng và tiếng hí khẹc của Tiểu Hôi, hết thảy đều tỏ ra vô cùng an lành. Tô Văn Thanh dựa song cửa sổ im lặng một lát rồi mới nói: “Cứ như muội thấy, có thể nhận được ân sủng trước nay chưa từng có như thế, Nam Thạch Hầu trong Long Hồ Vương gia không những không bị mất quyền hành, mà e rằng sau việc chủ cũ chết bất thình lình, chủ mới vội lên thay, quyền thế của kẻ này ngược lại còn mạnh hơn. Thậm chí có thể nói là địa vị dưới một người trên vạn người. Cũng chỉ có như thế thì tân gia chủ Vương Thụy Chinh mới không tiếc lời cầu Thanh Vân Môn đem ân huệ này thưởng cho y. Có điều…” Nàng vụt cười lạnh, ý trào phúng trong nét cười càng đậm, ẩn chứa cả sự khinh bỉ, nói tiếp: “Không biết vị Nam Thạch Hầu này rốt cục đã lập công trạng lớn lao gì cho tân gia chủ mà có thể ngồi vào địa vị hiện tại, nhận được ban thưởng như thế?”

Cặp mày của Tô Văn Khang nhướng lên, mặt biến sắc, hắn tuy không cơ trí linh hoạt được như vị muội muội này, nhưng tuyệt không phải thằng ngốc, lại xuất thân thế gia nên cũng có kiến thức, chỉ suy nghĩ một chút tức thì hiểu rõ ý trong lời của Tô Văn Thanh. Bất quá hắn tuy trông có vẻ kinh hãi, nhưng không hề có biểu hiện gì khó chịu cả, thậm chí ngược lại còn cao hứng bật cười kha kha, nói giọng vui mừng: “Thì ra như vậy, té ra là một tên tiểu nhân ti tiện. Bất quá làm rất tốt, lão Vương Thụy Vũ kia mấy chục năm qua luôn đối địch với Tô gia chúng ta, chết rồi thật không thể tốt hơn được nữa, ha ha ha…”

Tô Văn Thanh cũng chẳng để ý tới việc tâm tình của ca ca đột nhiên phấn khởi, ánh mắt mơ màng nhìn về phía phòng chữ Thổ, sau khi sắp xếp ổn cho Nam Sơn, Vương Tông Cảnh cũng vào đó. Khoảng cách quá xa lại thêm có tường ngăn nên không trông rõ cử động, cũng không nghe thấy lời nói của bọn họ, chỉ loáng thoáng thấy hai người đang ngồi nói chuyện với nhau.

Nàng nhìn sang bên đó, ngơ ngẩn tới xuất thần, trong lòng có mấy ý nghĩ cứ đảo qua đảo lại, khoảnh khắc ấy nàng đột nhiên nảy ra một cách nghĩ kỳ quái: “Vương công tử xem ra rất quen thuộc với tên Nam Sơn mới tới kia, tuổi cũng không hơn kém bao nhiêu, không khéo lại là bạn chơi từ nhỏ tới lớn. Có điều không biết nếu Vương công tử nghĩ thấu các điểm mấu chốt, thì trong lòng sẽ nghĩ gì đây…”

※※※

Trong phòng chữ Thổ, vài thứ vật phẩm sử dụng hàng ngày đã được đưa tới, những bàn nghiêng ghế đổ đã được sắp xếp lại cẩn thận, bụi bặm cũng đã được lau chùi. Vương Tông Cảnh ngồi im trên ghế nhìn Nam Sơn lặng lẽ thu dọng căn phòng một cách thành thục, căn phòng không bao lâu trước còn tử khí trùng trùng đã dần dần trở thành gọn gàng sạch sẽ, xem ra một lần nữa lại tỏa ra sinh khí.

Khoảnh khắc ấy trong lòng nó có vô số nghi vấn đang trào lên, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu. Còn Nam Sơn sau cơn mừng rỡ ban đầu, lúc này không hiểu sao cũng trở nên trầm mặc, nhất mực im lặng quét dọn căn phòng, gần như không nói gì.

Tới sau cùng, vẫn là Vương Tông Cảnh mở miệng trước, cất tiếng gọi: “Tiểu Sơn.”

Nam Sơn lúc đó đang lau bục cửa sổ, trên trán lấm tấm mồ hôi, nghe thấy tiếng gọi thì động tác có hơi chững lại một chút, sau đó xoay người lại hỏi: “Gì thế, Cảnh thiếu gia?”

Vương Tông Cảnh hơi chần chừ, ngập ngừng một lát rồi mới nói: “Tiểu Sơn, sao cậu lại tới Thanh Vân Sơn, hơn nữa còn tới tận nơi này?”

Nam Sơn im lặng một lúc, rồi đáp: “Cảnh thiếu gia, tôi cũng không rõ lắm, mấy ngày trước khi còn trong Vương gia bảo, đột nhiên một hôm cha tôi nói với tôi, cho phép tôi thu thập hành lý tới Thanh Vân Sơn, nói là nhận được ân điển của tiên trưởng trong Thanh Vân Môn, tôi may mắn có thể được tham gia vào Hội Thi Thanh Vân.”

Vương Tông Cảnh trầm mặc, ánh mắt hấp háy nhìn xuống mặt đất, cũng không biết trong lòng nó đang nghĩ gì. Một lúc sau, chỉ nghe thấy giọng nói của nó chợt trầm xuống: “Ở nhà hết thảy vẫn ổn chứ?”

Miệng Nam Sơn khẽ mấp máy, miếng giẻ trên tay lau đi vết bẩn cuối cùng trên bục cửa sổ để lại bục cửa bóng loáng như mới. Hắn nhìn bục cửa sạch bong trước mắt, lặng lẽ hồi lâu rồi đáp: “Trong nhà có chút biến động, Vương lão gia chủ vì thình lình lâm bệnh nặng, không may qua đời, hiện tại do Thập lục gia ngồi ở vị trí gia chủ, những chuyện khác thì không có gì.”

Vương Tông Cảnh chấn động cả người, mặt thoáng lộ vẻ kỳ lạ, trừng nhìn bóng lưng của Nam Sơn bên cửa sổ, mấy lần định nói lại thôi, một lúc sau mới thốt: “Có biết gặp phải bệnh gì không? Lúc rời khỏi Long Hồ, tớ nhớ rõ sức khỏe đại bá vẫn còn khang kiện, lại là người tu đạo, sẽ không thể mắc các bệnh thông thường hay là nhiễm tà khí, sao lại đột nhiên chết vì bệnh nặng thế?”

Nam Sơn xoay người lại, mặt tỏ vẻ hoang mang, xem ra cũng mù tịt, đáp: “Cảnh thiếu gia, chuyện này tôi cũng không biết, chỉ rõ là ngày đó từ nội viện có tin truyền ra là lão gia lâm bệnh nặng, kết quả tới đêm ngày thứ hai thì đi rồi.”

Vương Tông Cảnh quan sát vẻ mặt của hắn, không nói thêm gì. Nam Sơn thì im lặng một lúc rồi lại bắt đầu lau dọn khắp căn phòng. Trong không khí nặng nề ấy, hai người bạn từ bé tới lớn, không hiểu sao qua cơn vui mừng lâu ngày gặp lại lúc đầu tiên, lại thoáng xuất hiện khoảng cách, vừa xa lạ vừa nhạt nhẽo.

Vương Tông Cảnh ngồi tại chỗ nhìn Nam Sơn loay hoay trong phòng, cũng không có ý tới giúp, sắc mặt của nó qua cơn kinh ngạc ban đầu khi mới nghe tin, cũng dần biến thành dửng dưng, chỉ có ánh mắt nhìn Nam Sơn thỉnh thoảng vẫn chiếu ra những tia phức tạp.

Khi Nam Sơn dọn sạch góc phòng cuối cùng và đứng thẳng người dậy, phòng chữ Thổ bụi phủ lâu ngày đã thay đổi hoàn toàn, trong không khí cũng mang vẻ tươi mát, ngay cả gạch dưới nền nhà có vẻ cũng sáng hơn hẳn. Nam Sơn hài lòng gật đầu xoay người lại, chợt kêu “A” lên một tiếng rồi vỗ đầu cười thốt: “Tôi sao lại quên rót nước mời cậu chứ Cảnh thiếu gia, cậu đợi chút, để tôi đi…”

Vương Tông Cảnh lắc đầu, nhưng lại đứng dậy nói: “Không cần đâu Tiểu Sơn, cậu vừa đi xa lại dọn dẹp lâu thế, trước tiên hãy nghỉ ngơi đi đã. Tớ ở ngay phòng chữ Hỏa bên kia tường, cậu có rỗi thì qua bên tớ chơi.”

Nam Sơn hơi ngẩn ra một chút, rồi “Ừ” một tiếng đáp ứng. Vương Tông Cảnh đi mấy bước về phía cửa lại ngoái lại nhìn hắn, nói: “Tiểu Sơn, từ hôm nay trở đi, sau này không được gọi tớ là Cảnh thiếu gia nữa.”

“Hả?” Nam Sơn ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”

Vương Tông Cảnh nhìn hắn đáp: “Nơi này là Thanh Vân Môn, không còn là Long Hồ Vương gia nữa. Với lại cậu hiện tại đã vào Thanh Vân Biệt Viện, tức là giống như tớ trở thành đệ tử tham gia Hội Thi Thanh Vân, từ giờ trở đi cậu cứ gọi tên tớ là Tông Cảnh đi.”

Nam Sơn ngần ngừ giây lát, thấy thần tình trên mặt Vương Tông Cảnh rất kiên quyết, cũng chẳng còn cách nào khác, mới nhỏ giọng đáp ứng. Vương Tông Cảnh gật đầu bước tới vỗ lên vai hắn, chỗ chạm tay vào chỉ cảm thấy da thịt bên dưới lớp áo rất dày và rắn chắc, xem ra hình thể của Nam Sơn tuy có hơi béo nhưng tuyệt không có béo bệu như những người bình thường. Sau khi trong đầu vụt có ý nghĩ đó, nó nói với Nam Sơn: “Tiểu Sơn, cơ hội tham gia Hội Thi Thanh Vân khó mà có được, tớ ở đây mấy tháng đã nghe tận tai thấy tận mắt, trong Thanh Vân Môn này đích xác có những vị tiên sư tiền bối đức cao vọng trọng thần thông quảng đại, nếu quả có thể bái nhập vào sơn môn, ắt chúng ta sẽ được hưởng lợi cả đời xài không hết. Bởi vậy, cậu đã đến muộn mất hai tháng, càng phải chăm chỉ tu luyện, tranh thủ để sau một năm có thể lưu lại trên Thanh Vân Sơn.”

Thân hình Nam Sơn khẽ run, sau đó gật đầu quả quyết, nhìn Vương Tông Cảnh nói: “Tôi biết rồi, Cảnh thiếu… Tông Cảnh, tới lúc đó hai chúng ta sẽ cùng ở lại nơi này, cùng bái sư học đạo, học thành rồi chúng ta còn có thể cùng nhau vân du thiên hạ.”

Vương Tông Cảnh thấy khuôn mặt hắn hiện rõ vẻ hưng phấn và khao khát, liền mỉm cười đáp: “Được.”

Sau đó nó xoay người đi ra ngoài.

Nam sơn đứng ở giữa phòng, nhìn bóng dáng cao lớn của Vương Tông Cảnh bước ra khỏi cửa, lại đi theo hành lang bên ngoài ngang qua cửa sổ, nghe tiếng bước chân thì hẳn là đi về phòng chữ Hỏa rồi. Nét cười trên mặt Nam Sơn dần tắt, ngơ ngẩn nhìn về một chỗ nào đó xa xăm, cứ đứng một mình như vậy rất lâu, rất lâu.

※※※

Đóng cửa phòng, khung cửa phát ra tiếng “kẽo kẹt” trầm đục, lại thêm cửa sổ cũng đã đóng kín, nên ánh sáng trong phòng chữ Hỏa lập tức bị tối đi không ít. Bất quá vì vẫn đang là ban ngày, căn phòng vẫn có thể coi là khá sáng. Vương Tông Cảnh đứng ở cửa, ánh mắt quét hết căn phòng mà nó đã vô cùng quen thuộc suốt những ngày qua, chậm rãi đẩy từ trong ngực ra một hơi nặng nề.

Sau đó nó đi tới bên bàn ngồi xuống, khẽ nhíu mày tựa như đang suy nghĩ điều gì, một lát sau, ánh mắt nó chuyển động thấy trên bàn có bút giấy mực, liền cầm cây bút lông chậm rãi hoa lên tờ giấy, viết hai chữ “Nam Sơn.”

Chữ của nó chẳng phiêu dật phóng khoáng gì, chỉ mang những nét chất phác rất bình thường. Trong mấy năm qua nó sống trong rừng rậm không có bóng người, còn nhớ được chữ viết đều là nhờ vào ký ức lúc nhỏ, cho nên đừng có nói viết chữ nào mà trông đẹp được. Vương Tông Cảnh trừng trừng nhìn hai chữ Nam Sơn ấy một lúc lâu, đầu mày vẫn nhíu chặt, lại trầm tư một hồi rồi từ từ viết thêm hai cái tên khác nữa, chính là tên húy của hai người Vương Thụy Vũ và Vương Thụy Chinh.

Lần này sắc mặt của nó trông có vẻ âm trầm, hai cái tên viết cạnh nhau trên giấy, một người sống một người chết, cùng là thúc bá của nó ở trong tộc, trước sau tiếp nhận quyền hành tại Long Hồ Vương gia. Thình lình nó đưa tay chộp lấy tờ giấy trắng, vò nát trang giấy có tên ba người thành một cục quăng sang bên, tiếp theo ngồi trước bàn lặng lẽ hồi lâu, rồi lại lẳng lặng cầm bút bắt đầu viết chữ lên một trang giấy mới.

Nam Thạch Hầu.

Nó từ từ viết ra ba chữ ấy, tay rất vững, nhưng động tác thì rất chậm. Từ mặt nó không thể nhận ra nét biến hóa nào, hơn nữa sau khi viết xong ba chữ này, Vương Tông Cảnh cũng không đưa bút viết thêm chữ nào khác, mà chỉ lặng lẽ nhìn cái tên đó chăm chú.

Rất lâu sau, thân hình nó đột ngột cử động, tựa hồ vừa mới tỉnh lại từ trong cơn trầm tư, đứng thẳng dậy đi tới bên cửa sổ, đẩy hai cánh cửa mở ra một khe nhỏ nhìn ra ngoài. Quả nhiên thấy bên ngoài trời đã tối, trong lúc bất tri bất giác đã qua hết một ngày. Nó cau mày đóng cửa sổ quay trở lại phòng, liếc mắt nhìn lên tờ giấy trắng thêm một lượt rồi thuận tay đưa ra vò trang giấy đó thành một cục cho tới khi giống y tờ trước, rồi quẳng sang bên cạnh.

Đứng trước bàn, nó hít vào một hơi thật sâu, miệng lộ ra một nét cười cay đắng, lắc lắc đầu, nói nhỏ: “Bỏ đi, có liên quan gì tới mình đâu?”

Nó không khỏi bật cười tự trào, gạt cả hai cục giấy xuống mặt đất, giây lát sau lại thoáng tập trung suy nghĩ, lần đầu tiên tỏ ra hơi do dự, cuối cùng nhấc bút một lần nữa viết lên giấy hai chữ:

Hắc Vân (mây đen).

Hai chữ không đầu không đuôi, trên giấy trông vô cùng bình thường, bất kể là nét chữ hay là khí chất đều không có gì gọi là xuất chúng, nhưng Vương Tông Cảnh không hiểu sao lại nhìn hai chữ đó ngơ ngẩn tới xuất thần, có điều lúc này ánh mắt của nó thì đã khác hẳn lúc trước. Nhìn hai chữ Hắc Vân ấy, thần thình trên mặt nó biến đổi liên tục vô cùng phức tạp, tựa như lo lắng, tựa như khao khát, lại tựa như do dự một cách vô cùng khó tả.

Đêm dần khuya, bóng tối trong căn phòng như cũng dày lên khá nhiều, ngay cả nét chữ trên giấy cũng không còn thấy rõ nữa. Vương Tông Cảnh đi tới cạnh giá nên đốt cây nến đó lên. Ánh nến mờ mịt, sau hồi chao đảo khi mới cháy liền dần ổn định, chiếu sáng một khoảng quanh chiếc bàn. Vương Tông Cảnh lúc này thần sắc đã khôi phục lại bình tĩnh, chỉ thấy nó nhìn hai chữ Hắc Vân thêm một lúc, sau đó dửng dưng nhấc tờ giấy lên đưa vào bấc nến, ngọn lửa nhanh chóng bò lên thiêu rụi tờ giấy trong khoảnh khắc, trang giấy trắng tức thì biến thành mảng tro đen.

Vương Tông Cảnh thản nhiên quan sát cảnh ấy, buông tay cho tàn tro lăn thành một miếng dưới chân, nó đưa chân dẫm lên, đạp thành bụi, cuối cùng biến mất tăm tích. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực, bước lên một bước thổi tắt ngọn nến, sau đó rảo bước ra khỏi căn phòng, không còn chút do dự nào nữa.    

 

Màn đêm sâu thẳm, bóng cây mịt mờ, mọi âm thanh đều câm nín, cả trong lẫn ngoài Thanh Vân Biệt Viện lặng ngắt như tờ. Thừa lúc đêm lạnh lẽo, Vương Tông Cảnh đi một mạch tới vườn hoa nơi hậu viện, nhẹ nhàng trèo lên vách đá, một lần nữa tiến vào mảng rừng rậm ấy.

Cho dù vào ban ngày, vì tán cây trong mảng rừng ken dày đặc nên cũng vẫn rất u ám, hiện tại là lúc đêm khuya lại càng tối tăm tới ngửa bàn tay không thấy ngón, người đi trong bóng tối chỉ thấy tứ phía đen kịt, gió lay bóng cây, quỷ ảnh chập chờn âm u, hết sức đáng sợ. Có điều Vương Tông Cảnh đi trong hoàn cảnh ấy lại chẳng thấy sợ hãi chút nào, ngược lại đối với điều kiện thế này nó còn cảm thấy rất quen thuộc và thích hợp, cứ bước đi lặng lẽ trong không gian tối tăm, thỉnh thoảng lại phóng mắt nhìn quanh, giống như đang tìm kiếm thứ gì.

Một đốm sáng mờ thình lình lóe lên từ trong khoảng tối tăm mù mịt phía trước chiếu ra những tia sáng nhợt nhạt, leo lét dưới bóng cây. Vương Tông Cảnh phát hiện tia sáng đó gần như ngay lập tức, bởi trong không gian đen kịt, một đốm sáng tuy có yếu ớt cũng vẫn là thứ cực kỳ bắt mắt. Tinh thần nó tức thời phấn khởi, không hề do dự rảo bước về phía đốm sáng ấy.

 

Tiếng thở vốn rất nhỏ, nhưng hiện tại giữa mảng rừng rậm tĩnh lặng này đột nhiên trở thành hổn hển, tiếng bước chân dẫm lên lá rừng khô cũng khiến người ta cảm giác vang vọng đi xa lắc, chỉ có đốm sáng yếu ớt phát ra từ đằng xa đó là vẫn lặng lẽ. Tới gần mới phát hiện ra đó là một viên dạ minh châu màu trắng to cỡ ngón tay cái được khảm vào đầu một cây trâm dài và mảnh cắm vào một thân cây, chiếu sáng một khoảng không gian nho nhỏ, đồng thời chiếu tỏ một người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng, lặng lẽ và kiên nhẫn chờ đợi giữa khu rừng yên tĩnh đầy tăm tối.

Vương Tông Cảnh bước tới nhanh hơn rồi dừng lại phía sau người đàn ông một khoảng không xa, bất giác tự chỉnh đốn lại y phục, sau đó mới nói nhỏ: “Tiêu chân nhân, tôi đến rồi đây.”

Người đàn ông đó xoay người nhìn lại, đúng là đương kim chưởng giáo của Thanh Vân Môn Tiêu Dật Tài. Chỉ thấy ông ta quan sát toàn bộ Vương Tông Cảnh một lượt, khẽ gật đầu nói: “Cậu tới đây đêm nay, ắt trong lòng đã có quyết định rồi.”

Vương Tông Cảnh hít vào một hơi sâu, đón thẳng ánh mắt của Tiêu Dật Tài, đáp: “Phải, tôi đồng ý.”

Tiêu Dật Tài nhìn nó vẻ sâu xa, thần sắc trên mặt vẫn không đổi, nhưng trong mắt thoáng hiện vẻ mừng rỡ, nói nhỏ: “Rất tốt.”

Y cất bước đi tới gốc đại thụ có ghim viên dạ minh châu, bất chấp mặt đất bẩn thỉu, tùy tiện vén áo ngồi xuống, sau đó vẫy tay với Vương Tông Cảnh ra hiệu cho nó tới ngồi bên cạnh.

“Hiện tại ta sẽ đọc một pho pháp quyết, cậu tự ghi nhớ lấy, sau khi trở về thì chuyên tâm tu luyện pho pháp quyết này, từ hôm nay trở đi cứ ba ngày vào lúc đêm khuya, cậu phải lại đây một lần để ta kiểm tra tiến trình tu luyện. Khi tu luyện mà gặp phải vấn đề khó hoặc không hiểu thì cứ hỏi ta. Ngoài ra, chuyện này phải được giữ bí mật cẩn thận, không được cho người ngoài biết, kể cả chị ruột của cậu cũng không được, rõ chưa?”

Vương Tông Cảnh chậm rãi gật đầu, hiển nhiên đối với việc này sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng chỉ giây lát sau nó lại chợt nghĩ tới một chuyện, liền không nhịn được hỏi: “Vậy Thanh phong quyết thì sao?”

Trên mặt Tiêu Dật Tài thoáng lộ nét cười khinh thường, nói nhạt: “Vứt đi, không cần học nữa.”

Vương Tông Cảnh ngẩn người, nhất thời trong lòng nó có cảm giác rất phức tạp. Nhớ ngày mới vào Thanh Vân Biệt Viện, hơn chín trăm đệ tử kiệt xuất kia vì mục tiêu bước lên bậc thềm của Thanh Vân Môn, không ai là không coi trọng quyển Thanh phong quyết đó. Thế mà bây giờ theo lời của Tiêu Dật Tài, lại chỉ như một tờ giấy vụn không đáng một xu, nói vứt là vứt luôn.

Tiêu Dật Tài cũng chẳng nói nhiều, ngồi xếp bằng, bắt đầu đọc khẩu quyết một pho công pháp tu luyện, Vương Tông Cảnh cũng không dám phân tâm nữa, chăm chú lắng nghe cho kỹ, chỉ sợ sai mất chữ nào. Khẩu quyết của pho công pháp này cũng không tính là dài lắm, nhưng ngôn từ hành văn chất phác mạnh mẽ, cho dù Vương Tông Cảnh là một kẻ bình thường chưa từng tu luyện qua, cũng lờ mờ cảm thấy còn cao hơn Thanh phong quyết một bậc. Đọc hết một lượt, Tiêu Dật Tài dừng lại một chút để thời gian cho Vương Tông Cảnh ghi nhớ vào lòng, sau đó đọc lại thêm một lần thì Vương Tông Cảnh đã gần như nhớ được hết. Tiêu Dật Tài để nó tự đọc một lượt, sửa mấy chỗ nhỏ bị nhầm xong, xác định Vương Tông Cảnh quả thực đã nhớ toàn bộ một cách chính xác, y mới chậm rãi gật đầu nói: “Trí nhớ của cậu cũng không tệ.”

Vương Tông Cảnh tự niệm trong lòng pho pháp quyết thêm một lượt, rồi không nhịn được hỏi: “Pháp môn này tên gọi là gì?”

Tiêu Dật Tài khẽ cười, đáp: “Thái Cực Huyền Thanh Đạo.”

Vương Tông Cảnh giật bắn mình, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc, thốt: “Lẽ nào chính là…”

Tiêu Dật Tài tiếp lời: “Không sai, chính là đại pháp vô thượng căn bản của Thanh Vân Môn chúng ta Thái Cực Huyền Thanh Đạo. Ta vừa dạy cậu là pháp quyết cảnh giới tầng thứ nhất, từ hôm nay trở đi, cậu phải tu luyện hàng ngày không được chểnh mảng, tới tới khi cậu luyện thành, ta sẽ dạy thêm pháp quyết tầng thứ hai.”

Vương Tông Cảnh cúi thấp đầu, trầm mặc một lúc, rồi nói nhỏ: “Cảm ơn sự ưu ái của Chân nhân.”

Tiêu Dật Tài nói nhạt giọng: “Ưu ái hay không, nói bây giờ còn quá sớm, cậu không cần phải nhắc tới. Những nguyên do bên trong, hôm trước trên Ngọc Thanh Điện ta đều đã nói rõ ràng với cậu rồi, con đường mà ta muốn cậu đi, những chuyện ta muốn cậu làm, cậu còn nhớ chứ?”

Vương Tông Cảnh ngước đầu nhìn ánh mắt sáng rực của Tiêu Dật Tài, sắc mặt rất bình tĩnh, đáp: “Đệ tử nhớ rõ.”

Tiêu Dật Tài chăm chú nhìn nó, vẻ mặt chợt trở thành nghiêm nghị, nói khẽ: “Tốt, Có điều cậu phải nhớ cho kỹ, Thái Cực Huyền Thanh Đạo không thể dễ dàng lộ ra trước mắt người ngoài, nhưng hàng ngày vẫn phải tu luyện, bởi chân pháp vô thượng này chính là bí mật tối cao của Đạo gia trong việc trấn định tâm thần, kiên định đạo tâm, đặc biệt là chế ngự tâm ma, phải luyện thành căn cơ căn bản nhất của cậu. Sau này những đạo pháp dị thuật mà cậu phải học đều là con đường tà đạo yêu ma, rất dễ xâm thực đạo tâm, một khi buông thả chỉ sợ sẽ từ đó rơi vào vực thẳm của tâm ma, khó mà quay đầu lại được. Nhớ kỹ, nhớ kỹ.”

Vẻ mặt Vương Tông Cảnh như thêm kiên quyết, chậm rãi gật đầu, đồng thời ngước mắt nói: “Chân nhân, những thứ có liên quan tới Ma giáo kia, bao giờ đệ tử mới được học?”

Tiêu Dật Tài trầm mặc một lát, đáp: “Hiện tại chỉ có thể từ từ giảng cho cậu nghe, bất quá sẽ không phải do ta giảng.”

Vương Tông Cảnh kinh ngạc, thốt: “Sao cơ?”

Mặt Tiêu Dật Tài tỏ vẻ hơi kỳ lạ, nói nhẹ: “Trên khắp Thanh Vân Sơn, người nào cũng là chính nhân quân tử, chân chính hiểu hết những bàng môn tả đạo đó, chỉ có hai người mà thôi. Ta có thể coi là một, nhưng so với người kia thì còn kém xa. Chỉ có người ấy mới thực sự là kẻ tu tập các loại tà pháp dị đạo giết người đó tới đại thành, kiến thức về những uyên nguyên của Ma giáo trong quá khứ lại càng thâm sâu. Bởi vậy, vì tương lai, ta sẽ mời người đó tới dạy cho cậu.”

Vương Tông Cảnh ngẩng lên nhìn vẻ mặt của Tiêu Dật Tài, không hiểu sao trong lòng cảm thấy lạnh buốt, nó không nói thêm gì mà chỉ cúi đầu trở lại, vâng dạ đáp ứng. Tiêu Dật Tài nhìn nó, thả lỏng giọng nói: “Cậu nhất định phải nhớ những lời ta vừa nói, dùng Thái Cực Huyền Thanh Đạo giữ chắc lấy tâm. Môn chân pháp này có thần thông vô thượng, chính là căn bản của vô số thần thông diệu pháp trong Thanh Vân Môn chúng ta, chỉ cần tìm hiểu kỹ lưỡng, ắt có lợi không nhỏ.”

Vương Tông Cảnh đáp: “Vâng.”

Tiêu Dật Tài đứng dậy, nói: “Những gì mà cậu từng trải qua, so với tất cả đám đệ tử trong Thanh Vân Biệt Viện thì khác hẳn, tính nết khí độ cũng được, có điều ta muốn tặng cậu sáu chữ, cậu nên ghi nhớ kỹ trong lòng.”

Vương Tông Cảnh vội vàng đứng dậy, thốt: “Xin Chân nhân cứ dạy.”

Tiêu Dật Tài chăm chú nhìn nó, nói: “Thận ngôn, đa tư, tế sát” (*)

Vương Tông Cảnh nhẩm đi nhẩm lại sáu chữ đó mấy lần trong lòng, gật gật đầu đáp: “Cảm ơn Chân nhân chỉ dạy.”

Tiêu Dật Tài xoay lưng lại, nói: “Đêm nay đến đây thôi, ba ngày sau cậu lại tới, ta sẽ xem cậu tu luyện ra sao, nếu không còn việc gì thì về đi.”

Có điều chờ một lát vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của Vương Tông Cảnh, Tiêu Dật Tài cảm thấy hơi ngạc nhiên ngoái lại nhìn, chỉ thấy Vương Tông Cảnh vẫn còn đứng yên tại chỗ, đang ngước mắt nhìn y. Tiêu Dật Tài nhíu mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Vương Tông Cảnh hít vào một hơi, da thịt trên mặt khẽ giật giật, thình lình nói: “Chân nhân, xin cho tôi đi giết tên Tôn Tích Thiện trước.”

Tiêu Dật Tài nhướng mày, chỉ thấy vẻ mặt của Vương Tông Cảnh rất quật cường như quyết không chịu lùi, y chăm chú nhìn tên thiếu niên một hồi, nhưng lại lắc đầu đáp: “Không cho.”

Mặt Vương Tông Cảnh thoáng đỏ bừng, hôm đó ở Tôn gia trang nó phải chịu sự kích động rất lớn, cho tới tận hôm nay vẫn không sao quên được, nhất thời quên hết luôn cả một Tiêu Dật Tài uy nghiêm trước mắt, bước tới một bước, nói chen: “Tại sao?”

Tiêu Dật Tài nhạt giọng: “Tâm trí của cậu chưa vững, tu hành chưa thành, cho đù có để cậu đi cũng bất quá là thỏa cái nóng máu nhất thời mà thôi. Huống hồ tên Tôn Tích Thiện kia hoành tráng một phương, trong nhà cũng có một vài phương sĩ tu luyện đạo thuật, bởi vậy mới có thể hàng ngày tác oai tác quái. Tuy những phương sĩ đó chẳng có điểm nào đáng gọi là lợi hại cả, nhưng đối với cậu thì e rằng vẫn thừa sức.”

Vương Tông Cảnh nhất thời nghẹn cứng.

Ánh mắt Tiêu Dật Tài càng thêm lạnh lẽo, nhìn nó cất giọng như băng: “Cậu muốn báo thù, muốn giết người rửa hận, chẳng lẽ chỉ dựa vào mỗi sự lỗ mãng nóng máu đó thôi à? Nếu quả như vậy, chi bằng chết quách đi cho sớm, khỏi làm ta lãng phí tâm huyết.”

Vương Tông Cảnh đứng im, hồi lâu sau mới nghe thấy giọng của Tiêu Dật Tài cất lên lần nữa: “Tương lai cậu hành sự, quan trọng nhất chính là ở chữ “Nhẫn”, chuyện này đối với cậu có thể nói là đau như dao đâm vào tim, bởi vậy phải cố gắng chịu đựng, rèn luyện tâm tính, phải nhẫn được những việc người thường không thể nhẫn, như vậy mới làm được đại sự.”

Y xoay người rời khỏi, nhưng giọng nói vẫn còn phảng phất vọng lại: “Năm năm, trong vòng năm năm, không được manh động.”

Đứng nguyên tại chỗ, cả người Vương Tông Cảnh run lên bần bật, bất giác nắm chặt nắm đấm. Đứng dưới bóng cây tăm tối, nó cất tiếng ngập ngừng vừa đau đớn, vừa thất vọng:

“Năm năm…”

Trăng lặn sao rời, đêm cứ qua đi như thế một cách lặng lẽ, khi những tia sáng đầu tiên xuất hiên nơi chân trời, bóng tối đen đúa bao trùm cả Thần châu hạo thổ liền dần dần rút lui.

Dưới chân Thanh Vân Sơn, bên ngoài biệt viện, nơi con đường nhỏ đi xuyên qua khu rừng rậm, một đạo hào quang màu vàng bay vụt tới ngay lúc tinh mơ, dừng lại giữa chừng không, rồi hào quang tản ra lộ xuất bóng dáng của Tăng Thư Thư cùng thanh Hiên Viên Tiên Kiếm của hắn, ở bên dưới đang lấp lánh ánh vàng.

Phóng mắt nhìn khắp mảng rừng xanh ngắt bên dưới, thần sắc Tăng Thư Thư thoáng hiện vẻ hoang mang, hai ngày trước khi hắn chuẩn bị đưa Tiểu Đỉnh về Đại Trúc Phong, ngẫu nhiên ngang qua chỗ mảng rừng mà hắn vốn ít tới này, bất ngờ trong lòng sinh cảnh giác tựa hồ cảm thấy trong rừng sâu có gì đó khác thường, hơn nữa cái cảm giác nguy hiểm vô danh đó còn khiến tâm thần của hắn nhộn nhạo, bởi vậy hắn đương nhiên phải tra xét ngọn nguồn, nói gì thì nói nơi này cũng là chân núi Thanh Vân.

Có điều rà soát liên tục ở khu rừng này suốt hai ngày, đều không thu được gì, tuy là nói trừ phi đạo hạnh của đối phương không dưới hắn, nếu không bằng vào đạo hạnh cao thâm, chỉ cần hắn cẩn thận tra xét thì dù là một chút manh mối nhỏ cũng nhất định sẽ tìm ra. Mà khắp thiên hạ muốn tìm một kẻ đạo hạnh không kém trưởng lão Thanh Vân để lén lén lút lút trốn trong khu rừng ngay chân Thanh Vân Sơn, cũng đã là việc rất khó rồi.

Vốn tìm suốt hai ngày mà không thu được gì, Tăng Thư Thư đã định bỏ cuộc, nhưng không hiểu sao hắn cứ có cảm giác lòng mình không yên, bởi vậy vừa sớm ra đã lại tới ngay ngoài mảng rừng thần bí đó, có điều chỉ thấy gió núi hiu hiu, cây lá đong đưa, hết thảy đều yên lành và tĩnh lặng, nào có thấy gì lạ đâu?

Tăng

Thư Thư trầm ngâm một lúc rồi hạ xuống, khi xuyên qua cành lá thì thu Hiên Viên Tiên Kiếm lại đồng thời đưa ánh mắt cảnh giác quét khắp mảng rừng rậm rạp tĩnh lặng, sau đó mới từ từ đi sâu vào rừng.

Sương mờ buổi sớm trắng tinh và mềm mại như khói, nhẹ nhàng bay khắp trong rừng. Ở một chỗ cách Tăng Thư Thư rất xa, tận rừng sâu u ám, một bóng người được khói đen bao phủ đang nép sau một gốc cây đại thụ, ánh mắt lấp lóe, chăm chú quan sát từng cử động của Tăng Thư đang chầm chậm từ xa đi tới.

Ánh mắt đó vừa lạnh lùng vừa tàn độc đầy sát ý.

Tăng Thư Thư hoàn toàn không biết cỗ sát ý lẫm liệt mai phục trong mảng rừng tối phía trước, thực tế là hắn tra xét chẳng qua vì trong lòng chợt có dự cảm với quái nhân trốn trong rừng sâu hôm trước, nếu không phải cái dự cảm ấy quá khó tin mà suốt hai ngày ra soát hắn cũng không tìm được gì, thì hắn đã trực tiếp gọi một vài đệ tử Thanh Vân Môn tới hỗ trợ. Nếu đúng như vậy, đương nhiên là đơn giản, dưới sức số đông khu rừng này có lớn nữa cũng không chứa nổi người nào. Có điều nếu làm như thế, không may trong rừng chẳng có gì quái lạ, mặt mũi của Tăng Thư Thư, Tăng trưởng lão không khỏi mất sạch sành sanh, trở thành một trò cười cho khắp Thanh Vân Môn.

Tăng Thư Thư đi qua đi lại trong rừng, miệng lầm bầm, nghe giống như đang tự nói với chính mình, có vẻ trách móc ai đó. Đồng thời cùng với việc Tăng Thư Thư không ngừng tiến về phía trước, bóng người đen kịt thần bí trong rừng cũng lặng lẽ thay đổi vị trí, đó cũng là nguyên nhân mà suốt từ hai ngày trước Tăng Thư Thư tra xét cẩn thận mà vẫn không tìm được gì.

Nhưng lần tìm kiếm hôm nay, sát ý trong mắt người mặc áo đen đã đậm hơn nhiều so với hai ngày qua, vừa không ngừng liên tục thay đổi vị trí ẩn nấp, đồng thời lại vừa áp dần về phía trước, khoảng cách tới chỗ Tăng Thư Thư càng lúc càng gần.

Nhưng Tăng Thư Thư có vẻ không hề cảm nhận được mối nguy hiểm đang cận kề, chỉ chau mày bước đi trong rừng, đồng thời miệng nói nhỏ: “Quái thật, sao lại không thấy gì hết, lẽ nào quả thực là mình nhầm lẫn?”

Câu hỏi này đương nhiên chẳng có ai trả lời cho hắn, bóng người màu đen thần bí trong khi di chuyển, thay đổi vị trí một cách lặng lẽ, đã dần từ phía trước vòng ra phía sau Tăng Thư Thư, sau đó cẩn thận áp sát từng chút về phía hắn.

Tăng Thư Thư đi trong rừng thêm mấy bước, đột nhiên thấy thân hình hắn dừng hẳn lại, thoáng chốc hai mắt vụt sáng kêu “A” một tiếng, giống như phát hiện được thứ gì rất quan trọng nên mới không nhịn được bật kêu thành tiếng. Tiếng kêu phát ra, thân hình của bóng đen thần bí vụt ngưng lại, lập tức nép ngay vào sau một gốc đại thụ bên cạnh. Một lúc sau phát giác chẳng có gì lạ, mới thò đầu ra. Chỉ thấy xa xa phía trước, Tăng Thư Thư không biết từ bao giờ đã cúi sát đất, xoay lưng lại phía gã, ghé mặt xuống như đang tìm gì trong đám cành lá khô. Từ góc độ đó mà quan sát thì cả lưng của hắn lộ hẳn ra, sơ hở mở rộng ngay trước mắt, bóng đen kia khẽ cục cựa như muốn hành động, nhưng không hiểu sao lại cố kiềm chế.

Gần như đồng thời, Tăng Thư Thư vốn tinh thần đều đặt cả trên nền đất thình lình đứng vụt dậy, một đạo kiếm quang màu vàng chớp lóe, trong nháy mắt bao bọc toàn thân. Trong ánh hào qang rực rỡ của tiên kiếm, vẻ mặt của Tăng Thư Thư chẳng còn nét cười nào, ánh mắt sắc lẻm quét từng chút khắp cây rừng xung quanh, chỉ thấy sương sớm mịn như lụa, ngoài ra chẳng thấy có điểm khả nghi nào. Ánh mắt Tăng Thư Thư thoáng hiện vẻ nghi hoặc, hào quang từ Hiên Viên Tiên Kiếm trong tay cũng từ từ giảm xuống, tự nói lầm bầm một mình: “Lẽ nào mình cảm giác sai?” Hắn do dự một chút rồi một lần nữa quan sát mảng rừng yên tĩnh có vẻ như vô hại này, sau cùng làm bộ bỏ cuộc, thu tiên kiếm lại rồi quay đầu theo đường cũ trở ra. Cách đó hơn mười trượng, bóng đen thần bí vẫn ẩn trong bóng tối ngoài tầm mắt của Tăng Thư Thư, nép sát vào gốc cây, nhưng có thể nhận ra gã tựa hồ đang thở phào. Sau khi Tăng Thư Thư đã đi xa rồi, bóng đen mới chậm rãi bước ra nhìn về phía hắn vừa đi, cười lạnh mấy tiếng, thân hình chợt bống lên không nhưng lại lao vào trong rừng sâu, nháy mắt liền không thấy đâu nữa.

Tăng Thư Thư lặng lẽ đi một mạch ra khỏi rừng, lúc ngoái đầu nhìn lại con đường nhỏ, sắc mặt vẫn như thường nhưng trên trán thoáng rịn những đường mồ hôi bé xíu.

“Có sát khí, không thể nhầm được.” Hắn chậm rãi nhắm mắt, nắm chặt nắm đấm, giây lát sau khi hai mắt mở trở lại, trong ánh mắt đã thêm mấy phần lạnh lẽo, đồng thời cúi đầu nhìn xuống bàn tay phải của mình. Nắm tay đó từ từ mở ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay lúc này có thêm một viên thuốc màu trắng sữa lớn bằng ngón tay nằm lăn lóc, chính là loại Tích Cốc Đan phổ thông nhất vẫn phát cho tất cả các đệ tử trong Thanh Vân Biệt Viện.

Tăng Thư Thư lạnh lùng nhìn viên Tích Cốc Đan trong tay, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, lần này là nhìn về phía Thanh Vân Biệt Viện đằng xa.

——

Ghi chú: (*) Thận ngôn: Nói năng cẩn trọng; Đa tư: suy nghĩ kỹ càng; Tế sát: Tra xét cẩn thận.

 

 

 

Việc Nam Sơn tới có vẻ chẳng gây ra chút xao động nào đối với hơn chín trăm người trong Thanh Vân Biệt Viện. Thật ra trừ những kẻ trong sân hai mươi ba đường Ất, thì những tân đệ tử tại các sân khác quá nửa còn không biết biệt viện lại có thêm một người mới. Còn Nam Sơn cũng chẳng phải nhân vật kiêu hùng gì, trong mấy ngày sau khi tới biệt viện, trừ những lúc qua lại với Vương Tông Cảnh nói chuyện phiếm, thì gần như là cửa lớn chẳng ra cửa bé không rời một bước.

Nháy mắt lại qua bảy ngày, đã tới ngày Tiểu Đỉnh về thăm nhà. Sáng sớm hôm đó, Tiểu Đỉnh chạy lại đập cửa phòng Vương Tông Cảnh ầm ầm, sau đó cười thốt: “Vương đại ca, đại ca chuẩn bị xong chưa, hôm nay có muốn cùng đệ về nhà không?”

“Đi.” Vương Tông Cảnh đương nhiên không do dự đáp ứng ngay, thực ra đối với nó, chuyện này là chuyện mà nó không bao giờ quên, mỗi khi nghĩ tới nhân vật thần bí trên Đại Trúc Phong ấy, trong lòng nó lại thấy vừa kích động vừa thắc thỏm, đặc biệt sau cái đêm gặp Tiêu Dật Tài, nó lại càng háo hức, hiếu kỳ, và nghi hoặc.

Người đó, phụ thân của Tiểu Đỉnh ấy, rốt cục là một người thế nào, trong quá khứ đã bị vùi lấp ông ta đã trải qua những chuyện gì, mà tới hôm nay chỉ an phận ẩn cư trên Đại Trúc Phong, làm một đầu bếp rất đỗi bình thường.

 

Thấy Vương Tông Cảnh đồng ý ngay, Tiểu Đỉnh vô cùng cao hứng, cười hi hi vẫy tay với nói nói: “Vậy tốt rồi, chúng ta đi thôi.”

Vương Tông Cảnh cũng cười đáp ứng rồi đứng dậy, đồ tùy thân chuyến này nó đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Tiểu Đỉnh tới dẫn đường là nó thì có thể đi bất cứ lúc nào. Có điều vừa bước tới cửa phòng, nó chợt thấy ở ngoài sân có bóng người đi qua, Vương Tông Cảnh hơi do dự một chút, dừng hẳn bước. Tiểu Đỉnh đang theo ngay cạnh, thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi: “Sao thế Vương đại ca?”

Vương Tông Cảnh trầm ngâm giây lát, cúi sát người xuống hỏi: “Tiểu Đỉnh, việc đại ca đi cùng với đệ về nhà, đệ có nói với người khác không?”

Tiểu Đỉnh lắc đầu đáp: “Không, cha đệ có dặn, chuyện này chỉ nói cho một mình đại ca thôi, không được để người ngoài biết.”

Vương Tông Cảnh gật đầu nói: “Như vầy đi, bây giờ một mình đệ đi trước, tới khúc quanh chỗ con đường đằng sau khối đá lớn ở sơn môn thì đợi đại ca một chút, đại ca sẽ đến ngay, được không?”

Tiểu Đình nhìn nó vẻ nửa hiểu nửa không, chợt vẻ mặt thoáng tỏ ra thần bí, nói nhỏ: “Vương đại ca, có phải đại ca muốn giữ bí mật nên không để người khác biết về quan hệ giữa hai chúng ta không?”

Vương Tông Cảnh ngẩn ra một lúc, gãi gãi đầu cười nhăn nhó đáp: “Thì cũng gần như vậy.”

Tiểu Đỉnh càng thêm hưng phấn, vung nắm tay bé xíu, nói: “Được, cứ làm thế đi, vậy đệ đi trước đợi đại ca, đại ca mau lên nhé.”

Vương Tông Cảnh mỉm cười đáp: “Được rồi.”

Tiểu Đỉnh cười hi hi vung tay, rồi nhảy tưng tưng ra ngoài. Vương Tông Cảnh bước theo tới ngoài cửa, thấy Tiểu Đỉnh vừa chạy vừa hô lớn “Đại Hoàng, Tiểu Hôi” mấy lượt, hai con thú nuôi nhà nó lập tức chạy ùa ra, sau đó theo nó chạy một mạch ra ngoài cổng. Vương Tông Cảnh đứng ngay ở cửa đưa mắt nhìn, thấy trong sân ngoài mình ra thì các phòng khác đều đóng kín, ngay cả bóng người mà nó vừa thấy lúc nãy, trông có vẻ là Cừu Điêu Tứ vừa đi qua, hắn dậy sớm như vậy quả là hiếm thấy, bất quá hiện tại chắc cũng trở về phòng nghỉ rồi.

Nó giương tay, vặn người mấy lượt, hít thở vươn vai, tự cảm thấy tinh thần tràn trề, cơ thể nhẹ nhàng, chính đang là lúc tinh khí thần sung mãn, bất giác trong lòng không khỏi vụt nhớ tới pháp quyết của công pháp Thái Cực Huyền Thanh Đạo mà Tiêu Dật Tài truyền thụ cho bảy ngày trước. Còn nó thì cũng tuân đúng theo sự dặn dò của Tiêu Dật Tài, từ hôm đó trở đi liền bỏ không tu hành Thanh Phong Quyết nữa, bắt đầu tập trung tu luyện Thái Cực Huyền Thanh Đạo.

Tuy thời gian quá ngắn, vẫn chưa thấy có biến chuyển gì, nhưng vào sáng sớm như thế này, đứng trong Thanh Vân Biệt Viện nghĩ tới vô số người vẫn đang khắc khổ tu luyện Thanh Phong Quyết, nó tuy không phải là hạng vui trên đau khổ của người khác, đồng thời cũng tự hiểu mình có được Thái Cực Huyền Thanh Đạo thì con đường tương lai ắt sẽ phải trả một cái giá rất đắt, nhưng rốt cục vẫn cảm thấy một nỗi sung sướng mong manh đang nhè nhẹ dâng lên trong lòng.

Áng chừng khoảng thời gian uống cạn chung trà, Vương Tông Cảnh mới thản nhiên từ phòng chữ Hỏa đi ra, thong dong rời khỏi sân hai mươi ba rồi đi về phía cổng lớn của biệt viện. Lúc này trong Thanh Vân Biệt Viện, các con đường cũng đã có không ít người qua lại.

Trong dòng người ngược xuôi ấy, Vương Tông Cảnh ngoại trừ thân thể cao to thì cũng chẳng có điểm nào khác khiến người ta chú ý, cứ như thế đi một mạch ra khỏi biệt viện, yên yên lành lành đi qua con đường nhỏ xuyên rừng tới trước sơn môn của Thanh Vân.

Phía sau khối đá khổng lồ, Tiểu Đỉnh đang chờ đợi buồn thiu trên bậc đá của con đường, thấy Vương Tông Cảnh thì lập tức cao hứng, sau khi vẫy tay thì cũng có vẻ hiểu biết, không có cười nói hay chào hỏi gì, mà chỉ dẫn Đại Hoàng Tiểu Hôi đi lên con đường núi, nháy mắt đã không thấy đâu nữa. Vương Tông Cảnh cũng đi về phía đó, trước sơn môn vẫn giống y như ngày trước, có mấy vị đệ tử Thanh Vân Môn đứng canh gác, bất quá những đệ tử này có vẻ đã nhận được chỉ thị gì đó, thấy Vương Tông Cảnh tới chỉ khẽ gật đầu mà chẳng hề có ý cản trở, cứ để nó dễ dàng đi lên. Điều này ngược lại khiến cho Vương Tông Cảnh vốn đã chuẩn bị một tràng lý do sẵn trong bụng mà không có đất dụng võ.

Đi lên con đường núi, các bậc đá chắc chắn tầng tầng lớp lớp trải dài hướng lên trên, mặt của các bậc đá lồi lõm lung tung, nhiều chỗ còn có dấu vết bị hủy hoại, có lẽ là dấu vết của biết bao tuyết mưa sương gió trong vô số năm tháng đã lưu lại, vừa tang thương vừa cổ kính. Hai bên đường cây cối xanh ngắt, giữa tán cây rậm rạp có tiếng chim hót lảnh lót, càng đi lên phía trên thì không gian xung quanh càng tĩnh lặng, hơi lạnh cũng dần tăng lên một cách rõ rệt.

Rẽ qua một khúc quanh nhỏ, liền thấy ngay Tiểu Đỉnh đang ngồi trên một bậc đá cười hi hi, bên cạnh là Đại Hoàng đang nằm ườn vẻ lười nhác, Tiểu Hôi thì ngồi trên một bậc đá cao hơn đang không ngừng vạch lông con chó. Trông thấy Vương Tông Cảnh đi lên, Tiểu Đỉnh liền bật cười vẫy tay lia lịa, cười gọi: “Vương đại ca, mau lên.”

Vương Tông Cảnh bước lên bậc đá, nhìn Đại Hoàng và Tiểu Hôi bên cạnh một lượt, sau đó nói với Tiểu Đỉnh: “Đợi lâu thế, có phải sốt ruột rồi không?”

Tiểu Đỉnh lắc đầu cười: “Không phải đâu.”

Vương Tông Cảnh ngước đầu nhìn sắc trời, mỉm cười nói: “Vậy tốt rồi, chúng ta đi mau thôi, Thanh Vân Sơn ngọn nào cũng cao thế, nhà đệ lại ở trên đỉnh núi, chúng ta bây giờ phải đi nhanh, nếu không e rằng phải trèo cả ngày mới tới đấy.”

Ở bên cạnh, Đại Hoàng dựng hai tai lên, khẽ khịt mũi một cái, con khỉ Tiểu Hôi cũng liếc mắt về một phía.

Tiểu Đỉnh hơi ngẩn ra, sau đó lắc đầu cười: “Không cần, Vương đại ca, chúng ta không cần leo núi đâu.”

Vương Tông Cảnh giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Đỉnh, đệ nói gì?”

Tiểu Đỉnh cười hi hi kéo chiếc túi vải từ sau lưng ra phía trước, sau đó thò tay vào mò mò, một hồi sau rút ra một cái pháp bảo hình vuông lấp lóe hào quang, trông có sáu mặt, kích thước gần bằng đầu của Tiểu Đỉnh, mỗi mặt đều điêu khắc mấy chấm tròn khá kỳ lạ, nhìn cực kỳ cổ quái. Vương Tông Cảnh trợn tròn mắt cả nửa ngày, không hiểu sao cứ có cảm giác thứ này trông rất quen mắt, nhìn đi nhìn lại mới thấy té ra giống hệt con xúc xắc mà ngày xưa mình vẫn thấy người ta dùng đánh bạc hàng ngày ở ngoài đường.

“Đó, đó là cái gì thế?” Vương Tông Cảnh cảm thấy suy nghĩ của mình quá nửa chắc là nhầm, làm gì có người nào lại luyện chế ra pháp bảo kiểu này, bởi vậy mới thành thực hỏi Tiểu Đỉnh.

Tiểu Đỉnh cười hi hi cầm cái pháp bảo hình xúc xắc đó tung tung hứng hứng, nó làm một cái mặt quỷ với Vương Tông Cảnh rồi hạ thật nhỏ giọng nói: “Đây là pháp bảo xúc xắc mà đệ thắng được từ chỗ Lục sư bá, có nói rõ là để cho đệ được cầm chơi trong bảy ngày. Hôm nay chúng ta dùng nó lên núi, vậy so với leo núi ắt phải nhanh hơn nhiều đấy.”

Té ra là con xúc xắc thật… Vương Tông Cảnh nghẹn cả lời, trong lòng bất giác nghĩ không biết vị tiền bối đức cao vọng trọng nào của Thanh Vân Môn lại luyện ra một kiện pháp bảo… “độc đáo phi thường” đến thế. Bất quá suy nghĩ đó cũng chỉ thoáng hiện trong đầu, sau đó nó liền nghĩ tới một việc khác, nhất thời nhìn Tiểu Đỉnh vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Tiểu Đỉnh, đệ vừa nói dùng pháp bảo này để về nhà, chẳng lẽ đệ đã có thể ngự kiếm phi hành rồi?”

Tiểu Đỉnh xua xua tay, đáp: “Làm gì có, đệ còn chưa làm được. Bất quá ở đây có đứa làm được đấy.”

Nói đoạn liếc mắt ngó sang hai con chó vàng và khỉ xám đang nô đùa tới quên hết trời đất ở bên cạnh, quát lớn: “Tểu Hôi, mau lên nào.”

Vương Tông Cảnh giật mình kinh ngạc, ánh mắt tức thì rơi xuống người con khỉ lông xám. Chỉ thấy Tiểu Hôi ngoạc miệng ra cười rồi nhảy vọt lại, sau đó Tiểu Đỉnh vung tay ném cái pháp bảo xúc xắc đó cho nó. Tiểu Hôi dùng hai tay đón lấy, kêu lên mấy tiếng “khèng khẹc khèng khẹc”, rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của Vương Tông Cảnh, hào quang trên kiện pháp bảo xúc xắc vút sáng bừng lên, trông đã biến to gấp mấy lần trong nháy mắt, bắt đầu chuyển động vòng vòng, lơ lửng giữa không trung.

Tiểu Hôi là đứa đầu tiên nhảy lên, sau đó Tiểu Đỉnh cũng nhảy lên theo, tiếp là Đại Hoàng nhảy một cú lên thẳng pháp bảo đầy vẻ đắc ý. Con xúc xắc này tuy lớn gấp trăm lần thứ dụng cụ dùng để đánh bạc thông thường, nhưng bị ba tên đó nhảy lên, đặc biệt là thân hình to uỵch của Đại Hoàng, tức thì chật kín, chả còn lại bao nhiêu khoảng trống.

Tiểu Đỉnh nhìn trước nhìn sau, liền gọn gàng trèo lên lưng Đại Hoàng, lúc đó mới miễn cưỡng dành ra được một chỗ, sau đó quay lại vẫy Vương Tông Cảnh: “Vương đại ca, lên thôi.”

Vương Tông Cảnh méo hết cả miệng, thấy cảnh này thật quá khôi hài, hơn nữa hiện tại trên cái pháp bảo xúc xắc này đã chật kín rồi, trông nguy hiểm chết đi được, đã thế nó lơ lửng trong không trung cũng chẳng có vẻ gì là ổn định, không ngừng trồi lên sụt xuống như sắp rớt xuống tới nơi, đã thiếu tin cậy lại càng khó tin hơn.

Không chừng, thứ đồ chơi này bay lên trời rồi sẽ rớt xuống…

Con khỉ này mà cũng điều khiển được pháp bảo liệu có đáng tin không…

Vương Tông Cảnh chỉ cảm thấy trên trán rịn mồ hôi lạnh, nhưng bên đó Tiểu Đỉnh lại giục, cũng chẳng có thời gian cho nó do dự nữa, đành nghiến răng thầm nghĩ so ra thì cái mạng Tiểu Đỉnh ngươi còn quý hơn ta nhiều, ngươi còn không sợ ta sợ cóc gì! Thế là Vương Tông Cảnh mang theo tâm trạng bi tráng nhảy mạnh một cú vọt lên con xúc xắc, thân hình vừa đứng lên liền cảm thấy dưới chân mềm oặt, con xúc xắc chúi hẳn xuống, suýt nữa rớt luôn xuống đất, ngay cả Tiểu Đỉnh với Đại Hoàng cũng giật nảy mình.

Tiểu Đỉnh càu nhàu mấy tiếng, ngoái lại trách con khỉ lông xám phía trước: “Tiểu Hôi, mày không làm nổi à, ổn định chút xem nào.”

Con khỉ trừng mắt, miệng chi chi khẹc khẹc một hồi, xem ra có vẻ tự ái. Tiểu Đỉnh chẳng thèm lý tới nó, vung tay về phía trước, ngoạc mồm ra quát: “Đi thôi, đi thôi!”

Tiểu Hôi hậm hực mấy tiếng nữa, rồi đặt hai tay lên kiện pháp bảo vuông vức, cũng chẳng thấy nó dùng sức thi pháp gì hết, con xúc xắc liền tựa như chịu sự điều khiển của một sức mạnh nào đó, lắc lư từ từ bay lên cao, sau đó tốc độ dần tăng nhanh, bay thẳng về phía mấy ngọn núi cao trọc trời xanh phia trước.

Lại nói Vương Tông Cảnh cũng chẳng phải là lần đầu ngồi pháp bảo ngự không phi hành, Lâm Kinh Vũ, Vương Tế Vũ từng mang nó theo mấy lượt, cũng coi như có kinh nghiệm, nên không sợ hãi lắm. Có điều lần phi hành hôm nay khác tiệt so với những lần trước. Đám Lâm Kinh Vũ, Vương Tế Vũ mang nó theo xuyên mây xẹt qua xẹt lại như điện nhưng bản thể của các pháp bảo đó khiến người ta cảm thấy trầm ổn hữu lực, không hề phải lo rằng sẽ bị rơi xuống. Còn lần này hai người với một chó một khỉ cưỡi trên kiện pháp bảo xúc xắc, chuyện chật chội còn chưa bàn tới, riêng việc con khỉ không biết là do đạo hạnh không đủ hay là công pháp không ổn mà bộ dạng điều khiển pháp bảo thảm không chịu nổi, lúc cao lúc thấp, nghiêng bên đông, ngả bên tây, thỉnh thoảng còn có những động tác nguy hiểm, cho tới khi nghe thấy bên tai rít gió veo veo, dưới chân là khoảng không cao cả trăm ngàn trượng, cho dù kẻ đã được rèn luyện tới thần kinh vững như bàn thạch là Vương Tông Cảnh nhất thời cũng dựng hết tóc gáy, muốn khóc mà không ra nước mắt.

Ở bên kia, sắc mặt Tiểu Đỉnh cũng chẳng dễ coi gì, hai tay tóm chặt lấy cổ Đại Hoàng, đồng thời không ngừng càu nhàu với con khỉ lông xám phía trước: “Tiểu Hôi, đạo hạnh của mày sao kém thế, vậy mà cha tao ngày nào cũng khen mày giỏi, mày bay vững chút đi.”

Tiểu Hôi ở đằng trước lại trông có vẻ rất thong dong, chẳng có vẻ gì căng thẳng cả, vẫn điều khiển pháp bảo xúc xắc bay đi một cách lì lợm, tuy đường bay xiên xẹo cực kỳ khó coi, nhưng thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng khẹc khẹc đầy hưng phấn. Cứ như thế, cả đám phủ phục trên con xúc xắc từ chân Thanh Vân Sơn bay lên, tốc độ cũng không kể là nhanh lắm, nhưng so với việc trèo từng bậc đá lên thì vẫn nhanh hơn vô số lần, bởi vậy chưa tới giờ ngọ, bọn chúng đã bay lên trên Đại Trúc Phong.

Tiểu Đỉnh từ trên cao hứng chí bật cười khanh khách chỉ ngọn núi hùng vĩ ẩn náu trong tầng mây, nói với Vương Tông Cảnh rằng đó chính là Đại Trúc Phong.

Vương Tông Cảnh càng thêm thắc thỏm trong lòng, đương nhiên lúc này vẫn sợ kỹ thuật phi hành của con khỉ Tiểu Hôi hơn, chỉ lo không cẩn thận bị ngã xuống, vừa tới được Đại Trúc Phong mà lại chết ngỏm thì thật có cảm giác khiến người ta lệ rơi đầy mặt.

Bất quá cũng may là câu chuyện không phát triển theo cái hướng bi kịch như vậy, con khỉ Tiểu Hôi tuy trông không đáng tin tí nào nhưng kiện pháp bảo xúc xắc vẫn rất ngoan cố, cứ chao đảo lúc thăng lúc trầm mà kiên cường bay về phía Đại Trúc Phong. Tùy theo mây mù tản ra, ngọn núi đó dần hiện một cách rõ ràng, Vương Tông Cảnh cũng dần dần thấy được toàn bộ chân dung của ngọn núi một cách chi tiết, nghe thấy cả những âm thanh kỳ dị thỉnh thoảng lại rộ lên như tiếng sóng, giống như một cơn hồng thủy cuộn tung trời đất, vang vọng lanh lảnh khắp càn khôn.

Đó là một ngọn núi xanh tươi, khắp nơi đều là màu lục ngát mắt, vô số tre trúc mọc đầy khắp các ngóc ngách tạo ra màu xanh ngằn ngặt giữa đất trời. Đỉnh núi cực kỳ rộng rãi, cao ngút mắt xuyên mây, đồng thời khi những cơn gió thổi mạnh, trong khoảnh khắc xao động toàn bộ rừng trúc, chỉ thấy từ mảng rừng trúc tít phía xa thình lình nổi lên một cơn sóng, đó là những cây trúc bị gió lớn thổi rạp xuống rồi phất lên. Chỉ giây lát sau, những chỗ có gió thổi tới, từng làn sóng biếc xanh kéo tràn khắp núi, hùng dũng mà tề chỉnh cuộn về cùng một hướng, giống như những cơn sóng cuộn tung từ mặt biển lớn. Cũng cùng lúc ấy, vô số âm thanh xào xạc từ cành trúc lay động hóa thành những tiếng “ào ào” phát ra ầm ầm bên tai khiến lồng ngực người ta như rộng mở thênh thang, cảm thấy trước kỳ cảnh này của thiên địa bản thân mình thật là nhỏ bé.

Không ai nói gì, nhưng Vương Tông Cảnh trong khoảnh khắc, tự nhiên hiểu ngay đây nhất định là “Trúc Đào”, một trong Thanh Vân Lục Cảnh rồi. Phóng mắt khắp biển trúc trên núi, chỉ thấy gió núi ào ạt, từng lớp từng lớp sóng trúc không ngừng nhấp nhô trong gió, như sóng biển vĩnh viễn không bao giờ ngừng, sự thần kỳ của tạo hóa giữa thiên địa khiến người ta thư thái cõi lòng.

Giữa cảnh đẹp kỳ thú, Tiểu Hôi điều khiển pháp bảo xúc xắc bay đi, có thể coi như trời chiều lòng người hay gọi là cầu được ước thấy cũng được rốt cục cũng bay tới Đại Trúc Phong và hạ xuống an toàn dù cả đám đầu váng mắt hoa.

Vương Tông Cảnh cũng chẳng định giữ sĩ diện gì cho con khỉ lông xám, lúc còn cách mặt đất khoảng sáu bảy thước thì đã nhảy thẳng xuống. Khi Vương Tông Cảnh đứng trên nền đất của Đại Trúc Phong, khi cái cảm giác vững chãi ấy từ mặt đất dưới chân truyền lên, Vương Tông Cảnh liền ngửa mặt lên trời thở phào một hơi, lúc đấy mới phát hiện cả người mệt mỏi phi thường, chuyến phi hành trên con xúc xắc cùng con khỉ này, độ hao phí tinh lực, khí lực so với đánh nhau một trận với loài yêu thú hung mãnh, thật không kém hơn bao nhiêu…

“Chi chi khẹc khẹc”, mấy tiếng rít từ phía sau phát ra, Tiểu Hôi để pháp bảo xúc xắc hạ xuống mặt đất, ngoái đầu nhìn về phía Vương Tông Cảnh, xem ra là không bằng lòng đối với gã vội vàng nhảy xuống đất này, bất quá Vương Tông Cảnh cứ coi như không thấy. Còn Đại Hoàng suốt dọc đường lại bình tĩnh một cách bất ngờ, lúc này chợt phấn khởi tinh thần nhảy xuống đất chạy ào đi, vừa chạy vừa ngửi đông ngửi tây, sau đó sủa một tràng “Uầu Uầu Uầu Uầu” dài dằng dặc, lập tức khiến cả ngọn núi vốn yên tĩnh tràn ngập đầy tiếng chó sủa loạn xạ, có vẻ như đang hào hùng tuyên bố với tất cả mọi người rằng: đây chính là lãnh địa của ta, ta đã trở lại rồi đây!

Trong tiếng chó sủa, hình như có mấy tiếng cười nhẹ từ xa cất lên, nhưng chờ một lúc vẫn không thấy ai đi ra, ngược lại Tiểu Đỉnh chạy qua kéo Vương Tông Cảnh, cười hi hi nói: “Vương đại ca, đi gặp cha đệ nào.”

Nói xong nó quay người đi luôn, nhưng lại đi về phía căn bếp nằm ở một góc tĩnh lặng đối diện với Thủ Tĩnh Đường, xem ra đối với từng gốc cây ngọn cỏ trên Đại Trúc Phong, thằng nhóc này đều quen thuộc vô cùng. Vương Tông Cảnh đương nhiên không dám chậm trễ, vội vàng rảo bước đi theo, Tiểu Hôi là tên cuối cùng từ trên con xúc xắc nhảy xuống, thuận tay vỗ một cái, kiện pháp bảo xúc xắc đó liền thu nhỏ lại khá nhiều, dùng một tay cũng có thể nâng lên được. Lúc ngoái lại nhìn thì thấy Tiểu Đỉnh đã dẫn Vương Tông Cảnh đi rất nhanh vào trong bếp, Đại Hoàng cũng chạy theo ngay phía sau bọn chúng.

Thân hình Tiểu Hôi khẽ động, đang định chạy về phía đó, ai ngờ đúng lúc ấy đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh thò ra tóm ngay lấy cái pháp bảo xúc xắc, Tiểu Hôi phản ứng cực nhanh vội chụp lấy con xúc xắc rồi giật về, đồng thời ngước đầu lên nhìn. Chỉ thấy Đỗ Tất Thư không biết từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh, mặt mũi tươi cười nhìn con khỉ xám, hắn cúi người xuống xoa xoa đầu Tiểu Hôi, cười ha hả: “Tiểu Hôi, ngoan, mau đem pháp bảo trả cho ta nào.”

Tiểu Hôi thấy là hắn thì cũng hơi ngẩn ra một chút, miệng kêu “chi chi” hai tiếng, xem ra hơi do dự. Đỗ Tất Thư trừng mắt nói: “Đáng ghét, Tiểu Đỉnh đánh cược với ta, nói rõ rằng là đem xúc xắc cho nó mượn chơi bảy ngày, lúc trở về núi sẽ trả lại cho ta, con khỉ ngươi lại định ăn quỵt à!”

Miệng Tiểu Hôi chẹp chẹp mấy lượt, rồi buông tay ra. Đỗ Tất Thư như được đại xá, bật cười ha hả, cẩn cẩn thận thận ôm pháp bảo xúc xắc vào lòng, tỉ mỉ vuốt ve mấy lượt tỏ vẻ mãn ý, sau đó lập tức xoay người đi luôn, trông rõ là rất kiêng kỵ Tiểu Hôi, cứ như sợ con khỉ sẽ cướp lại pháp bảo của hắn vậy. Tiểu Hôi phẩy phẩy đuôi trên mặt đất mấy lần, trông Đỗ Tất Thư như lằn khói chạy vù ra xa, cái mặt khỉ tỏ vẻ kỳ quái rồi đưa tay gãi gãi đầu, hình như cảm thấy có gì đó không ổn thì phải.

Bên chỗ căn bếp, Tiểu Đỉnh đã chạy tới cửa bếp, thấy bên trong có một bóng người quen thuộc liền hứng chí chạy thẳng vào trong, đồng thời miệng kêu ầm ĩ: “Cha, cha, con về rồi đây.”

Người đàn ông trong bếp xoay lại, quần áo giản dị, nụ cười ôn hòa, chính là cha của Tiểu Đỉnh, Trương Tiểu Phàm.

Thấy Tiểu Đỉnh chạy ào tới, mặt Trương Tiểu Phàm cũng rạng rỡ, cúi người đưa tay ra dùng sức nhấc bổng, ném con trai mình lên giữa chừng không, Tiểu Đỉnh cười khanh khách không ngừng, khi rơi xuống đương nhiên lại được phụ thân đón một cách vững chắc, lúc đấy mới thò tay ra níu cổ Trương Tiểu Phàm cười hi hi nói: “Cha, người gặp con có vui không?”

Trương Tiểu Phàm gật đầu cười: “Vui chứ, Tiểu Đỉnh trở về, cha vui lắm.”

Tiểu Đỉnh lại cười ha ha, sau đó giãy dụa nhảy xuống đất, ngoái lại phía cửa gọi: “Vương đại ca, đại ca vào đi.”

Vương Tông Cảnh vốn đứng bên ngoài cửa, đang do dự không biết có nên vào hay không, nghe thấy Tiểu Đỉnh gọi thế, lại thêm Trương Tiểu Phàm cũng đưa mắt nhìn lại mỉm cười gật đầu với nó, trong lòng cảm thấy thư thái hơn nhiều, sự căng thẳng lúc đầu không hiểu sao vụt tan như mây khói trong chớp mắt, nó cũng mỉm cười rồi bước vào trong bếp.

Trương Tiểu Phàm xoa đầu Tiểu Đỉnh, cúi người xuống hỏi nhỏ nó mấy câu, câu nào cũng là những câu hỏi đầy quan tâm thương yêu. Tiểu Đỉnh cười nhất nhất đáp lời, xong Trương Tiểu Phàm mới mỉm cười nói: “Đi tìm mẹ con đi, mẹ con ở Thủ Tĩnh Đường ấy, chắc đang nói chuyện với dì Mẫn.”

Tiểu Đỉnh gật đầu ngoái lại cười với Vương Tông Cảnh: “Vương đại ca, vậy đệ đi trước đây, đại ca cứ ở đây chơi nhé.”

Vương Tông Cảnh suýt phì cười, thầm nghĩ thằng nhóc quả nhiên nghĩ cái gì cũng là trò chơi. Chỉ thấy Tiểu Đỉnh lại chạy vèo đi như cơn gió, còn chưa tới Thủ Tĩnh Đường đã hét toáng lên:

“Mẹ, mẹ, con về rồi đây, mẹ ở đâu nào!”

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro