Tru tiên 2 chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba mươi năm, đủ để cho một tiểu hài tử trưởng thành, nhưng đối với chính mình mấy trăm năm tu đạo, nó có đáng là gì, chớp mắt đã trôi qua. Kể từ sau cuộc chiến chính ma, ma giáo đã bị nhổ tận gốc, Thần châu hiếm có khi nào được an bình như ba mươi năm nay, các tu đạo môn phái không ngừng phát triển, trăm nhà đua tiếng. Trong trận chiến chính ma thanh vân sơn bị tổn hại quá nhiều, thất mạch phong thủ nay do toàn bộ lớp đệ tử anh dũng quản lý, tằng thúc thường cũng nhường lại vị trí thủ tọa cho tằng thư thư, bế quan tu luyện không màng thế sự. Những người nắm giữ vị trí chủ tọa kinh nghiệm chưa có, hành sự nóng vội, không có người kế thừa thanh vân môn, nên bị tụt lại phía sau nguy cơ trùng trùng. Vị trí lãnh tụ chính phái của thanh vân sơn sớm muộn cũng đổi chủ. Nam cương biên thùy phần hương cốc đã đứng ra chống đối với lãnh tụ của chính phái, sở dĩ chưa có động tĩnh gì là vì kiêng nể trương tiểu phàm, tại trận chiến chính ma đã từng chứng kiến uy lực của tru tiên kiếm trận cùng với thiên thư kỳ thuật, toàn bộ người trong chính phái nhất loạt chống lại tiểu phàm nhưng không có người nào thắng được. Chính vì vậy, trương tiểu phàm có địa vị rất lớn trong chính phái, ngay cả chưởng giáo thanh vân môn tiêu dật tài cũng phải tôn kính hắn, bảo gì nghe nấy, người trong chính phái tôn xưng hắn là chính phái đệ nhất nhân.

Thanh vân môn, tiểu trúc phong, đài vọng nguyêt, một người đứng bên vách đá, bạch y lay động theo gió. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhẹ nhàng thở dài, tựa như trải qua nghìn năm, hồng trần như mông! Đêm trăng gió mát, vầng trăng như ẩn như hiện sau đám mây, gió thổi mây bay. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng thoáng vẻ u sầu. Ánh tà dương của cảnh hoàng hôn, thật không nhận ra một mảnh tinh quang. Hồng trần như mây khói thoảng qua, vạn sự đều tan biến, duy chỉ có chữ tình là tồn tại. 

Tiếng gió thổi lá cây “xào xạc” vọng đến càng làm cho không gian trở lên yên tĩnh, người đó xoay người, tay cầm thiên gia, hướng về rừng trúc nói “Bằng hữu phương nào, đã đến sao còn chưa hiện thân!

Lúc này, trong rừng trúc một bóng đen đi ra, trên vai bóng đen là một con hầu tử ba mắt. Nhìn thấy người này, Lục tuyết kỳ ngẩn người ra, lập tức ôn nhu nói “Ngươi vẫn tốt chứ…”

“Ta vẫn tốt, còn ngươi? Đã lâu không gặp lại! Ngươi vẫn xinh đẹp như xưa, còn ta thì già rồi,” vừa nói vừa để ý đến túm tóc mai ở bên tai. Trải qua nhiều đau khổ gương mặt phúc hậu của người kia trở lên già dặn trước tuổi, bất quá trừ cái đó ra thì những cái khác cũng không thay đổi nhiều lắm. Trải qua quá nhiều đau khổ khiến cho đôi mắt hắn trở lên nghiêm nghị lạnh lùng, toàn thân toát ra vẻ hững hở, thản nhiên, không hề có một chút sát khí hay điên cuồng như trước đây nữa.

“Ba mươi năm rồi, thương thế của ngươi đã lành lặn chưa? Hay là vẫn như trước đây, tự nhốt mình trong phòng? Đôi khi cũng phải ra ngoài một chút như thế mới có lợi cho thân thể….” Bình thường nàng lạnh lùng nhưng vừa nhìn thấy Trương tiểu phàm, băng tuyết dường như tan biến nhường chỗ cho thái dương ấm áp

Trương tiểu phàm trong lòng cũng cảm thấy có chút ấm áp, sự lãnh đạm trong đôi mắt dần dần trở lên ôn nhu, nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ dường như hắn nói không lên lời, lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Ngươi đã chịu khổ….”

Khổ sao? Có lẽ, mấy chục năm mòn mỏi chờ đợi, mấy chục năm nhớ nhung, nàng đã chịu quá nhiều đau khổ, nhớ người ư, dường như mọi việc lại hiện ra ngay trước mắt?, Lục tuyết kỳ thản nhiên cười

“Ta rất vui mừng”..Nàng đột nhiên nghĩ đến khung cảnh này dường như đã gặp qua.Đúng, Ba mươi năm trước, cũng tại nơi này, tại vọng nguyệt đài trên tiểu trúc phong, cũng là một đêm trăng thanh gió mát, ngay cả câu nói cũng như nhau “Ta rất vui mừng, ta rất vui mừng, ta rất vui mừng……” cảnh xưa tái hiện, hiện tại khoảng cách đã được xóa bỏ, nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại một bóng hình không thể quên. Trương tiểu phàm thờ ơ, lục tuyết kỳ cũng ngẩng đầu nhìn thẳng. Cảm nhận được tình cảm qua ánh mắt, một lúc lâu sau, lục tuyết kỳ cũng phá tan bầu không khí ảm đạm hỏi: “Ngươi đang nghĩ về bích dao?”

Nghe lục tuyết kỳ nói, trương tiểu phàm run lên, trong đầu lại hiện ra hình bóng của bích dao, cảm thấy ngực đau nhói. Nhìn khuôn mặt trương tiểu phàm lộ vẻ thống khổ, sau đó lại khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm. Lục tuyết kỳ minh bạch rằng: Hắn chung quy không thể quên được nàng! Thật lâu, trương tiểu phàm khôi phục lại thần thái, sắc mặt không chút thay đổi nói: “Sau này không nên nhắc đến bích dao nữa”

Lục tuyết kỳ hờ hững, nói từng chữ một : “Ta chờ ngươi……”

Trương tiểu phàm run lên, chính hắn cũng không muốn dính dáng quá nhiều tới nàng! Nhớ tới mục đích đến đây, hắn xoay người nói: “Lần này ta đến đây là để nói lời từ biệt với ngươi”

“Ngươi phải đi, đi đâu? Lục tuyết kỳ nhất thời lộ vẻ kinh ngạc

“Nghe nói ở man hoang chi địa dường như ma giáo có động tĩnh, ta phải đi thám thính một phen”

“Man hoang chi địa? Dị động? Lẽ nào từ thất bại ba mươi năm trước đến nay ma giáo vẫn chưa từ bỏ ý định?”

“Hiện tại vẫn còn chưa rõ ràng lắm, tất cả phải chờ sau khi đi mới biết được”

“Man hoang chi địa hung hiểm vạn phần, ngươi phải cẩn thân” Lục tuyết kỳ quan tâm nói

Trương tiểu phàm cảm thấy ấm áp, lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dường như không muốn rời lục tuyết kỳ, hắn chậm rãi xoay người, thân hóa thành một vệt sáng, lướt đi.

Vọng nguyệt đài lại trở lại yên tĩnh, ánh trăng xuyên qua tầng mây bao phủ mọi vật trên vọng nguyệt đài. Lục tuyết kỳ lặng người nhìn về hướng trương tiểu phàm, nhìn đến xuất thần. Một lúc sau, trên con đường nhỏ sau rừng trúc một giọng trẻ con truyền đến: “Sư phụ”

Chậm rãi lấy lại tinh thần, lục tuyết kì hướng về phía giọng nữ tử nói: “Hinh nguyêt, chuyện gì vậy?”

Lúc này từ sau rừng trúc hiện ra một tiểu cô nương, nhìn hình dáng đoán chừng mười một, mười hai tuổi, mắt phượng mày liễu miệng như trái anh đào, vô cùng khả ái, ai nhìn thấy cũng yêu mến, nữ hài tử hinh nguyệt vừa đi vừa nhảy nhót tới trước mặt lục tuyết kỳ, khom người chào nói: “ Đại trúc phong văn sư bá tới, đang ở tĩnh trúc hiên chờ người”. Lục tuyết kỳ xoa xoa đầu Lý hinh nguyệt, nét mặt thoáng cười nói: “Chúng ta đi thôi, đứng để văn sư bá phải sốt ruột”

Nói rồi kéo lý hinh nguyệt đi về hướng tĩnh trúc hiên, đi được một lúc tĩnh trúc hiên đã hiện ra trước mặt, ngước mắt nhìn, bên trong tĩnh trúc hiên vẫn đơn sơ như cũ, so với trước thì có phần ấm áp hơn, không hề lạnh lẽo. Gian ngoài lãnh trúc hiên là hai bàn trà bằng gỗ tử đàn, trên mỗi bàn trà đều đặt một chậu bồn tùng, một lư hương, gió thổi nhẹ nhàng hương thơm tỏa ra xung quanh càng làm tăng thêm vẻ thanh tịnh, trên tường là treo một bức họa, một nữ tử trung niên đoan trang mỹ lệ, mình mặc đạo bào, trông có vài phần tiên phong đạo cốt. chính là vị thủy nguyệt đại sư đã qua đời? Hai bên trái phải có mấy bức rèm trước cửa phòng, phảng phất bên trong là cái giường, phải chăng đó là phòng ngủ. lúc này bên ngoài đại trúc phong thấy văn mẫn mang theo bên mình một nam hài tử khoảng mười ba mười bốn tuổi đang ngồi trên ghế tử đàn 

Lục tuyết kỳ bước nhanh qua mấy bậc thang, từ xa đã nói “Văn sư tỷ, đã để ngươi phải đợi lâu” trong giọng nói như không kìm nén được sự vui sướng

Văn mẫn cũng mừng rỡ đứng dậy, kéo nam hài tử lại bên cạnh nói : “Nhất tinh, còn không mau bái kiến lục sư thúc” (thấy bọn tàu khựa nó ghi là sư thúc thì mình dịch nguyên văn vây, không dám đổi thành sư cô)

Nam hài tử đứng bên cạnh vội vàng tiến lên trước mặt lục tuyết kỳ cúi đầu nói: “Đệ tử tống nhất tinh bái kiến lục sư thúc”

Lục tuyết kỳ nhìn kỹ tống nhất tinh, thấy hắn rất giống tống nhân từ ở vẻ trung hậu thật thà, lại tựa giống văn mẫn, nhưng có vẻ tuấn tú hào hoa hơn. Liền nói :”Miễn lễ, ta và mẫu thân ngươi thân nhau như tỷ muội, cũng không phải là người ngoài không cần khách khí”

Văn mẫn bên cạnh nói: “Dù có thế nào thì cũng không thể bỏ qua lễ nghĩa” vừa nói mắt vừa nhìn nguyệt hinh đứng sau lưng tuyết kỳ, cười cười nói: “này, tiểu nha đầu mau tới đây cho ta ôm một cái nào”

Không đợi lục tuyết kỳ mở miêng, lý nguyệt hinh chạy tới trước mặt văn mẫn cúi đầu nhỏ nhẹ nói: “Đệ tử lý nguyệt hinh bái kiến văn sư bá”

Văn mẫn và lục tuyết kỳ cùng nhau gật đầu, văn mẫn nói: “Hai ngươi ra kia chơi đi, ta và lục sư muội có chuyện cần nói”

Hai người cúi đầu, xoay người đi ra. Một lúc sau văn mẫn hỏi: “Gần đây muội có gặp tiểu phàm sư đệ?”

Lục tuyết kỳ liền đem tình cảnh lúc trước gặp trương tiểu phàm kể lại cho văn mẫn,rồi buông tiếng thở dài, Văn mẫn nói: “thật khổ cho muội, tuyết kỳ à, nghìn vạn lần cũng đừng bỏ cuộc, nam nhân si tình như hắn trong thiên hạ không nhiều lắm đâu!”

Lục tuyết kỳ thần sắc buồn bã, nói: “Ta sẽ không bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc, ta sẽ chờ, chờ hắn ngày nào đó tiếp nhận tình cảm của ta, nếu thực sự trong lòng hắn không có ta, ta cũng cam tâm, chỉ có thể tự trách mình mệnh khổ, không có gì phải oán trách ai”

Cảm nhận được nỗi đau khổ trong lời nói của lục tuyết kỳ, văn mẫn nói: “Tiểu phàm sư đệ hành sự luôn đơn độc, hành tung thì bất định, ngay cả người trên đại trúc phong cũng không thể biết, hắn có thể nói lời từ biệt với muội chứng tỏ trong lòng hắn còn có muội, chỉ là hắn nhất thời không thể quên được bích dao cô nương mà thôi, khi nào hắn về ta sẽ khuyên nhủ hắn, chứ cứ như thế này thì cũng không phải là biện pháp” 

Lục tuyết kỳ miễn cưỡng nói: “Sư tỷ, người cũng không nên quá vội vàng! Chuyện của ta và hắn để tự chúng tôi giải quyết là được rồi” Nói rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm vừa xuống, gió nổi lên!

Bên trong thành Hà Dương, một nhóm ba người, hai nam một nữ, phía trước một lão nhân tay cầm một mảnh vải, bên trên có ghi bốn chữ “Tiên nhân chỉ lộ”, phía sau là một cô gái thanh tú mỹ lệ, khuôn mặt lộ vẻ phong sương nhưng vẫn còn chút nghịch ngợm, đi sau cùng là một đạo nhân xấu xí, trên người là mấy bao quần áo, cúi đầu, thần tình tiêu sái. Bọn họ chính là chu nhất tiên, tiểu hoàn và dã cẩu đạo nhân. Chu nhất tiên đi phía trước ngẩng đầu thở dài, chợt thấy một bóng người quen thuộc đi vào khách sạn bình dân, cố gắng nhìn cho rõ rồi ba người cùng nhau đi vào

Chu nhất tiên vừa tiến vào trong khách sạn bình dân liền nhìn xung quanh, rốt cuộc tại một chỗ gần cửa sổ hắn nhận ra một bóng người quen thuộc, liền đi lại, cười nói: “Trương công tử, đã lâu không gặp”

Không sai, ngồi chiếc bàn bên cạnh cửa sổ chính là trương tiểu phàm, hắn vừa xuống núi, ngồi uống rượu một mình, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có người đi đến người được tiếng hắn quay đầu thì nhìn thấy một nhóm ba người. Gật đầu nói: “Là tiền bối à, đã lâu không gặp, có khi phải đến mười năm rồi ấy!”

Tiểu hoàn từ phía sau tiến lên trước nói: “Cái gì mà mười năm, là ba mươi năm!”

“A, thời gian quả là trôi nhanh quá, ngươi trưởng thành, đạo hạnh cũng cao thâm hơn”

Tiễn hoàn đỏ bừng mặt, trong đầu vang lên mấy chữ, “Ngươi trưởng thành, ngươi trưởng thành….” Trước đây hắn cũng nói qua những lời này, là ba mươi năm trước. Tất cả không ai chú ý đến cẩu đạo nhân, khuôn mặt vốn dĩ xấu xí của hắn nay lại càng xấu xí hơn vài phần.

Tiểu hoàn nói tiếp: “Ta đạo hạnh không thể sánh được với ngươi nhưng ta tu đạo pháp là đề cứu người chứ không như các ngươi tu đạo để giết người” Kỳ thực hiện tại tài năng của tiểu hoàn đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, phóng mắt nhìn khắp cả trung nguyên khó có người có thể chế ngự nàng, bất quá nếu so với trương tiểu phàm thì…

Trương tiểu phàm sửng sốt, nói: “Người trong thiên hạ ai cũng giống như ngươi thì thế gian đâu nhiều ân oán như vậy”

Lúc này tiểu hôi đang ngủ trên vai tiểu phàm đột nhiên vị đánh thức, nó mở to ba mắt, xoay tròn không ngớt, đột nhiên nhìn thấy tiểu hoàn, lập tức há miệng cười to, người nó lắc lư, rồi nhảy từ vai rơi xuống lòng tiểu hoàn

Tiểu hoàn vuốt đầu tiểu hôi, nói : “Ngươi còn nhớ ta à”. Hầu tử lại hưng phấn kêu to

Thấy vậy, Trương tiểu phàm cũng khẽ cười, lúc này tiểu nhị đã mang rượu và thức ăn tới, mọi người không nói gì nữa, cúi đầu uống rượu ăn thịt. Tiểu hoàn dường như vui vẻ lạ thường, cũng theo bọn họ uống rượu, nhưng mới được vài chén, mặt nàng đỏ bừng rồi xuống đến cổ, nhìn qua cảm thấy giống như nàng hồi mười sáu mười bảy tuổi. Thấy chu nhất tiên lắc đầu một hồi, dã cẩu đạo nhân ngồi bên cạnh tựa hồ như muốn nói gì nhưng chung quy cũng không mở miệng

Ăn uống no nê một hồi, tại đầu đương Hà dương nhất hỏa nhân xuất hiện. Chu nhất tiên mở miệng hỏi: “Trương công tử, bây giờ định đi đâu vậy?”

Trương tiểu phàm nhìn về ngọn núi rậm rạp xanh tươi phía bắc nói: “Ta định đi tây bắc hoang man một chuyến, nơi đó dường như có chuyện khác thường”

Chu nhất tiên “A” lên một tiếng, thận trọng liếc mắt nhìn trương tiểu phàm nói ngay: “Nhìn trương công tử ấn đường ở giữa ửng đỏ mang theo một tia hắc khí, chuyến này sợ rằng gặp chuyện chẳng lành, để lão phu xem cho ngươi một quẻ”. Dứt lời hắn vuốt chòm râu, trên khuôn mặt vẻ tiên phong đạo cốt hiển lộ.

Trương tiểu phàm gật đầu, chu nhất tiên liền tiếp nhận tay của trương tiểu phàm nhìn kỹ, lúc thi gật đầu, sau lại nhíu mày, tiểu hoàn ngồi bên cạnh cũng chăm chú quan sát. Một lúc sau chu nhất tiên buông tay tiểu phàm, thở dài nói: “Ta trước đã có nói quá, công tử là người có mệnh loạn ma chi tương, suốt đời không thể tránh khỏi lận đận, long đong, tuy rằng trước đây đã trải qua không ít kiếp nạn nhưng số kiếp công tử còn chưa tận, nội trong mười năm tới nhất định sẽ gặp phải kiếp nạn lớn, kiếp nạn lớn, kinh thiên động địa, trừ phi công tử gặp được người có duyên, bằng không chạy trời không khỏi nắng!” ( chạy đâu cho hết nắng )

Trương tiểu phàm nghe chu nhất tiên nói vậy, không tin liếc mắt nhìn sang tiểu hoàn, tiểu hoàn cũng lặng lẽ gật đầu, biết chu nhất tiên không nói sai, thở dài một tiếng nói. “Sống chết do trời, những ước nguyện trước đây của ta nay đã tan biến, ta còn cái gì để lưu luyến hồng trần nữa?” Dứt lời trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh : bạch y như tuyết, tay cầm kiếm tiên màu lam nhạt, tà áo phất phơ trong gió trông như tiên nữ hạ phàm. Trong lòng run lên có phải có thể không lưu luyến chuyện gì sao? Nàng? Có thể quên được hay sao? Nhắm chặt hai mắt lại, không suy nghĩ gì cả, không muốn nghĩ cả, tất cả tùy vào duyên phận!

Trương tiểu phàm chắp tay nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm, nếu như vô sự, sau này gặp lại”

Chu nhất tiên vuôt chòm râu nói: “Đã như vậy, Trương công tử là quý nhân bận rộn, ta cũng không làm phiền nữa, hẹn ngày tái ngộ”

Trương tiểu phàm xoay người muốn đi, lại bị tiểu hoàn kéo lại, không quản vẻ mặt kinh ngạc của trương tiểu phàm, kéo hắn đến trước chu nhất tiên một khoảng khá xa mới dừng lại. Phía trong chu nhất tiên buông tiếng thở dài, dã cẩu đạo nhân lại hừ một tiếng, chăm chú cúi đầu xuống đất, tức giận chà đạp nên hòn đá dưới chân

Tiểu hoàn dường như có rất nhiều điều muốn nói nhưng thủy chung vẫn không mở miệng, trương tiểu phàm nhìn vẻ do dự của nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Dường như lấy hết can đảm, tiểu hoàn nhìn thẳng vào mắt trương tiểu phàm hỏi: “Hiện tại bích dao cô nương đã chết rồi, ngươi thực sự không muốn tiếp nhận tình cảm của nữ nhân khác sao? Ngươi có biết có một người vẫn chờ đợi ngươi ba mươi năm….” Khuôn mặt tiểu hoàn đột nhiên đỏ rực, thanh âm càng lúc càng nhỏ

Trương tiểu phàm không chú ý lắm, chỉ cho rằng tiểu hoàn nói “Có người” là muốn ám chỉ đến lục tuyết kỳ. Lập tức nói: “Yên tâm, ta sẽ không phụ tuyết kỳ đâu”

Tiểu hoàn giật mình, nảy sinh ý niệm trong đầu, thì ra ngoại trừ bích dao, còn có một lục tuyết kỳ, trong lòng hắn rốt cuộc không có ta, tuy rằng đã biết trước kết quả nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi không thất vọng. Muốn giải thích nhưng lại không thể nói lên lời, bầu không khí nhất thời trở nên ngột ngạt, hai người không biết nói gì cho phải. lúc này một nữ tử mặc xiêm y màu vàng nhạt cười cười nhìn chằm chằm vào tiểu hoàn, tiểu hoàn càng ngượng ngùng, chạy đến kéo tay nàng kia, sẵng giọng: “Tỷ tỷ, ngươi đã sớm đứng ở đây nghe trộm, đúng không?” 

Người mới đến chính là kim bình nhi, vốn là theo chu nhất tiên lưu lạc giang hồ, đi tới địa giới Hà Dương không biết có chuyện gì một mình ly khai, ước định gặp nhau trong thành Hà Dương. Vừa làm xong việc quay về thành Hà Dương thì thấy tiểu hoàn kéo trương tiểu phàm sang một bên, nhẹ nhàng lấp một chỗ nghe hai người nói chuyện, nghe thấy thế liền xuất hiện giải vây cho tiểu hoàn

Chỉ thấy nàng liếc mắt nhìn tiểu hoàn một cái, dường như không thèm để ý tới tiểu hoàn, đến trước mặt trương tiểu phàm nói: “Công tử, cách biệt ba mươi năm, hi vọng vẫn khỏe chứ?”

Trương tiểu phàm hơi gật đầu nói: “Là người, ba mươi năm trước ngươi không tham gia vào trận đánh chính ma?”

Kim bình nhi nhìn hắn bằng đôi mắt quyến rũ, quản nhiên là rất quyến rũ,nói: “Tiểu nữ lúc đó đã nản lòng thoái chí, liền đi theo tiểu hoàn muội tử lưu lạc giang hồ, không có phúc được nhìn thấy công tử đại triển thần uy, thật là đáng tiếc quá!”

Trương tiểu hoàn hừ một tiếng, không nói gì nhưng trong lòng cả kinh, thầm nghĩ sau ba mươi năm mà nữ tử này lại có thể tu hành đến được như vậy, bản thân tuy có thái cực huyền thanh đạo đã đạt đến cảnh giới, lại thêm bàn nhược hòa ngũ quyển thiên thư nhưng cũng khó chống lại mị thuật mê hoặc này

Thấy trương tiểu phàm không có động tĩnh gì, lại liếc mắt về phía tiểu hoàn, nhẹ nhàng, thở dài nói: “Công tử, ngươi hiểu lầm rồi”

“Hiểu lầm cái gì?” Trương tiểu phàm có phần nghi hoặc

Theo như lời tiểu hoàn muội tử nói “có người” không phải chỉ ám chỉ riêng gì lục tuyết kỳ nữ hiêp” Kim bình nhi thản nhiên nói.

Trương tiểu phàm ngẩn người ra, hỏi: “Vậy là ai?”

Không thèm để ý tới tiểu hoàn cản trở, kim bình nhi chỉ ngón tay về phía tiểu hoàn, dịu giọng nói: “Còn có thể là ai được nữa, chính là muội tử của ta”

Trương tiểu phàm ngây dại, một lúc sau mới quay sang hỏi tiểu hoàn: “Nàng ta nói thật chứ?”

Sắc mặt tiểu hoàn trở nên đỏ hồng, nhẹ giọng nói “Ừ” một tiếng, nhưng thủy chung vẫn cúi đầu, hận không thể chui xuống đất cho bớt xấu hổ, hai tay cũng mất tự nhiên bóp chặt lấy nhau

Hai người không nói gì, kim bình nhi đứng bên cạnh cũng yên lặng chăm chú nhìn hai người, ngay cả con khỉ trên vài trương tiểu phàm cũng tiu nghỉu. Một lúc lâu sau, trương tiểu phàm bước lên vài bước, đi tới trước mặt tiều hoàn, đặt hai tay lên vai tiểu hoàn nói: “Ta là một người bất hạnh, từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, vốn định đến thanh vân môn tu hành, nhưng lại chìm đắm vào ma đạo, đến lúc ta quay đầu lại thì những người bên cạnh ta đều đã ra đi hết. Đầu tiên là người thật lòng đối tốt với ta bích dao, sau đó là người có ân dưỡng dục sư phó của ta, cuối cùng là tam, tứ, ngũ sư huynh đều chết trong trận chiến chính ma.” Thần sắc hắn trở nên ảm đạm, tiểu hoàn cũng không nén nổi bi thương hai mất dần đỏ hoe, kim bình nhi đứng cạnh thần sắc cũng biến đổi

Trương tiểu phàm nói tiếp: “Ngươi cũng nói ta là loạn ma chi tương, suốt đời lận đân, huống hồ tương lai khó đoán biết, trước mắt là một đại kiếp nạ có thể vượt qua hay không ta không nghĩ đến, nhưng ta chưa từng hối hận. Cho đến hôm nay ta mới biết, bên cạnh vẫn có người luôn nhớ đến ta. Trên Thanh vân sơn tiểu trúc phong có một nữ tử ngày ngày vẫn chờ đợi ta, ba mươi năm nay, không, bốn mươi năm rồi, nàng vẫn thủy chung chờ ta. Vô luận trước đây ta bình thường, sau lại sa vào ma đạo, thậm chí không ngại khi trong lòng ta có hình bóng người khác, nàng vẫn lặng lẽ chờ đợi. Ta đã đánh mất một người, không thể đánh mất người thứ hai. Kỳ thực từ trước tới nay ta đối đãi rất tốt với ngươi coi ngươi như biểu muội, nếu ngươi không chê ta là người bất hạnh thì hãy gọi ta một tiếng đại ca!”

“Đại ca”, sau đó tiểu hoàn gục đầu vào lòng trương tiểu phàm khóc nức nở, luôn miệng nói: “Đại ca…không…không phải….người bất hạnh, đại ca nhất định vượt qua kiếp nạn mà….” 

Một lúc lâu sau, tiểu hoàn mới rời tiểu phàm đứng thẳng dậy, trương tiểu phàm xót xa nhìn tiểu hoàn đưa tay lau lệ bên khóe măt, nói: “Được rồi được rồi, bây giờ không còn sớm nữa. Ta cũng nên đi. Trời đất bao la, sau này sẽ có dịp tái ngộ, ta tin rằng chúng ta vẫn còn có duyên gặp lại, nếu nhớ đến ta, thì hãy đến thanh vân sơn tiểu trúc phong tìm ta. Ngươi chỉ cần nói là tìm ta thì bọn họ sẽ cho người thông báo tới ta, đến lúc đó huynh muội chúng lại có dịp tái ngộ” Dứt lời tiểu phàm hóa thành một đạo thanh quang, lướt đi, tiểu hoàn nhìn lên trời nói lớn: “Đại ca, bảo trọng!” Dứt lời, nước mắt lại chảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro