Tru tien 57-58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Untitled DocumentChương 57

Xương Hợp Thành

Dời Tiểu Trì Trấn, Tiểu Phàm, Bích Dao, Thạch Đầu bay về hướng đông.

Qua một quãng đường, cả ba dừng lại, Thạch Đầu quay hỏi Trương Tiểu Phàm:

"Trương huynh đệ, đệ định đi đâu?"

Trương Tiểu Phàm ngần ngừ, nói: "Các sư tỉ Yến, Hồng trong Phần Hương Động đều

nói sư phụ muốn đế Lưu Ba Sơn ở Đông Hải nên đệ định đến đó trước, còn huynh?"

Thạch Đầu nghĩ một thôi rồi hùng hồn: "Thế thì huynh cũng đi. Cho dù sư phụ gọi

huynh đền chỉ để ngao du thiên hạ, tu thân đắc đạo, nhưng vừa hay nghe Ma giáo

lại đang định làm mưa làm gió nên huynh lại càng phải đến giúp một tay!"

"Hừ", bỗng một tiếng cười nhạt xen vào, tiếng cười của Bích Dao.

Nàng lạnh lùng: "Được, rất có khí phách, nhưng các người có xem lại mình là ai

chưa? Ta e là các người không những không hàng yêu diệt quái được mà ngược lại

còn bị lũ yêu ma đó thuần phục".

Thạch Đầu nghe xong đờ người ra không biết phải đáp thế nào. Hắn quay đầu nhìn

Trương Tiểu Phàm thì thấy Tiểu Phàm cũng đang bối rối nhìn lại.

Bích Dao lạnh lùng nói tiếp: "Các người cứ đợi đấy mà xem!"

Trương, Thạch hai người đều thập phần lúng túng, nhưng Tiểu Phàm có đỡ hơn. Hắn

đã từng có một thời gian sống cạnh Bích Dao nên ít nhiều có biết về tính cách

con người nàng. nên cũng không để tâm lắm. Nhưng Thạch Đầu thì có khác. Vốn là

một nam nhân thẳng thắn bộc trực, nay đột nhiên bị Bích Dao đốp cho mấy câu, hắn

không khỏi vô cùng bức bối khó chịu, nhưng lại không nỡ nổi khùng với cô gái

thướt tha xinh đẹp trước mặt, đành ôm nỗi ấm ức trong lòng. Đột nhiên hắn nghĩ

đến lời răn phải rời xa nữ sắc của sư phụ trước khi ra đi, bởi trên đời này khó

hiểu nhất là đàn bà con gái, nhất là các cô gái mỹ miều xinh đẹp. Lời sư phụ hôm

nào giờ mới thấy nhất nhất ứng nghiệm, sư phụ quả là anh minh sáng suốt!

Tiểu Phàm nhìn Thạch Đầu thấy hắn vẫn đang bần thần đứng đó không nói câu gì,

cảm thấy hơi ái ngại. Hắn đâu biết thực ra Thạch Đầu đang nghĩ đến những lời dạy

của sư phụ, đang ca ngợi sư phụ anh minh thông hiểu về thế giới đàn bà, mà lại

cho rằng Thạch Đầu đang bực tức vì những lời của Bích Dao mà thôi.

Tiểu Phàm quay lại vẫn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bích Dao, bèn thở dài hỏi: "Thế

cô định đi đâu?"

Bích Dao nhìn Tiểu Phàm, "hư" một tiếng, đáp: "Ai khiến ngươi lo!"

Tiểu Phàm nghe vậy, lại càng ấp úng nói không ra lời, nhưng trong lòng lại không

lấy làm tức giận. Giờ đây, nếu một mình đến Lưu Ba Sơn trước thì dường như là cố

tình chọc giận Bích Dao, nàng tức giận là chuyện đương nhiên. Đúng lúc này,

Thạch Đầu bước đến nhìn Tiểu Phàm với con mắt đồng tình rồi giơ tay vỗ vỗ vai

Tiểu Phàm có vẻ rất thông cảm.

Cả ngày hôm đó Tiểu Phàm và Thạch Đầu rốt cuộc vẫn không thể hỏi được Bích Dao

định đi đâu. Từ lúc hai người bị Bích Dao đốp cho mấy câu thì không còn dám nói

năng gì nữa. Cả ba cứ thế đi về hướng đông, mà Bích Dao luôn đi trước hai người.

Trên đường đi, Bích Dao chẳng nói chẳng rằng khiến Tiểu Phàm, Thạch Đầu bối rối

khôn tả. Hai người đang nói chuyện vui vẻ, thấy Bích Dao lườm một cái thì lập

tức hoặc là thấp giọng xuống, hoặc là im bặt ngay. Cứ như vậy ba ngày liền, ba

người mới đến một thành lớn, Xương Hợp Thành.

Họ đi vào thành, Thạch Đầu và Tiểu Phàm hỏi thăm thì biết Xương Hợp là trấn

thành tương đối lớn, cách Đông Hải không xa.

Từ đây đi về phía đông bốn trăm dặm là đến bờ biển.

Ba người đi trong thành thấy nhiều người ăn mặc giống người ở Trung nguyên. Vốn

dĩ những người đến đây phần lớn là thương nhân, họ chỉ trọ lại vài ngày rồi đi.

Nhưng lạ lùng là lúc này có rất nhiều tu sĩ đi lại trên đường phố. Nhìn cách ăn

mặc thì có vẻ như không cùng một môn phái, không biết có phải họ cũng muốn đến

Đông Hải Lưu Ba Sơn hay không?

Tiểu Phàm, Thạch Đầu định tìm một nhà trọ nhỏ nghỉ qua đêm, sáng sớm hôm sau sẽ

đến Lưu Ba Sơn. Hai người bàn bạc xong, nhìn Bích Dao đang đứng bên cạnh. Cứ ngỡ

Bích Dao đã nghe thấy hết, nhưng không ngờ nàng dường như không để ý gì, mà cứ

đứng nhìn đoàn người đi lại trên phố.

Thấy vậy, Tiểu Phàm thở một hơi, lấy dũng khí bước lên hỏi: "Bích Dao cô nương,

cô thấy thế có được không?"

Bích Dao giật mình.

Tiểu Phàm thấy nàng hơi nhíu mày tần ngần, không có vẻ lạnh nhạt mà như đang

nghĩ điều gì đó rồi hỏi lại: "Cái gì?". Hỏi xong, không chờ trả lời, nàng lại

chớp mắt nhìn ra phía xa. Tiểu Phàm nhìn theo, chỉ thấy người người đi lại tấp

nập, trong đó có nhiều người ăn mặc kỳ quái, có vẻ như đều là các tu sĩ. Hắn

không hiểu Bích Dao rốt cuộc đang nhìn cái gì.

Bích Dao trầm lắng một chút rồi quay đầu lại: "Người vừa hỏi ta cái gì?". Tiểu

Phàm nói với nàng việc tìm nhà trọ nghỉ qua đêm, nhưng không thấy Bích Dao đáp

lời, lại thấp giọng hỏi tiếp: "Sau đây cô nương định làm gì? Cô không thể đi

cùng đến gặp sư phụ tôi được. Tôi thấy trong thành này có rất nhiều tu sĩ chính

phái, nếu thân phận của cô bị bại lộ thì nguy hiểm vô cùng".

Bích Dao bĩu môi ngó Tiểu Phàm: "Người lo cho sự an nguy của ta hay sợ ta liên

luỵ đến người?"

Tiểu phàm ngẩn người. Đôi mắt trong như giọt nước đang nhìn hắn một cách nghi

ngờ. Tiểu Phàm lại càng bối rối bội phần.

Bích Dao bật cười rồi quay người bước đi.

Thạch Đầu từ xa bước tới, ngó Bích Dao rồi hỏi Tiểu Phàm: "Thế nào, cô ta nói

sao?"

Tiểu Phàm chưa kịp đáp thì Bích Dao đã quay lại mỉm cười: "Chẳng phải các người

đang muốn tìm nhà trọ sao? Sao còn không đi?"

Tiểu Phàm và Thạch Đầu nhìn nhau. Trên mặt Thạch Đầu lộ rõ vẻ khâm phục như ngầm

dựng ngón trỏ nói với Tiểu Phàm: "Trương đệ, đệ thật xuất sắc, chỉ nói có vài

câu đã thuyết phục được cô ta." Tiểu Phàm lại không hiểu vì sao Thạch Đầu tán

thưởng mình, chỉ cười khổ rồi lẳng lặng cùng Thạch Đầu theo sau Bích Dao.

Có phải hắn đã sa vào mối quan hệ quá sâu sắc với người con gái của Ma giáo hay

không?

Ý Tiểu Phàm và Thạch Đầu chỉ cần một quán trọ nhỏ nghỉ ngơi. Không ngờ đi một

lát thấy Bích Dao bước vào một khách sạn có tên "Hải Vân Lâu", khách sạn này

phải lớn hơn nhà trọ hai người định tìm ít nhất mười lăm lần!

Tiểu Phàm, Thạch Đầu đang ngạc nhiên nhìn nhau thì đã thấy Bích Dao bước vào nên

cũng phải bấm bụng bước theo. Tiểu Phàm quay sang hỏi Thạch Đầu: "Thạch đại ca,

huynh còn bạc không? Đệ chỉ còn hai lượng". Nói đến đây, Tiểu Phàm bỗng dừng lại

nghĩ ngay đền bốn lượng bạc bị Chu Nhất Tiên lừa mất. Thạch Đầu không để ý đến

nét mặt Tiểu Phàm, lúng túng: "Ta chỉ có nhiều hơn đệ hai lượng", rồi lại hạ

giọng thấp hơn: " Nhìn cách bài trí ở đây, có lẽ ít nhất cũng phải ba bốn mươi

lượng một người mới đủ".

Lúc này Bích Dao đã bước đến quầy. Lão Quán chủ mỉm cười cầu tài: "Cô nương,

phải chăng cô muốn thuê phòng?"

"Bịch!" Một xâu tiền văng xuống trước mặt lão Quán chủ. Xem ra xâu bạc ít nhất

cũng phải một trăm tám mươi lượng!

Lão tròn mắt rồi lập tức càng xun xoe hơn: "Cô nương yên tâm, khách sạn của tôi

đã nổi tiếng lâu năm. Cô nhất định sẽ thấy như đang ở nhà".

Bích Dao ngắt lời: "Ta muốn một phòng sang trọng, sạch sẽ". Quán chủ gật đầu lia

lịa: " Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi".

Bích Dao nhìn về phía sau: "Tìm cho hai người kia một phòng". Quán chủ nhìn Tiểu

Phàm và Thạch Đầu rồi quay đầu lại cười với Bích Dao: "Hai vị này cũng ở

phòng..." Bích Dao "hư" một tiếng, ngắt lời: "Cho họ ở phòng hạng bét là được

rồi".

Lão Quán chủ bối rối im bặt.

Trương Tiểu Phàm, Thạch Đầu đứng đó cũng im bặt

Cuối cùng Lão Quán chủ gọi người làm đến dặn phải tiếp đón Bích Dao như công

chúa, còn Tiểu Phàm, Thạch Đầu lão ta cũng không dám để ở phòng rẻ tiền mà sắp

xếp cho hai người một phòng hạng trung. Thạch Đầu và Tiểu Phàm lại không hề để ý

đến việc ở phòng loại gì, bởi cả hai đều không phải là những cậu ấm lớn lên

trong nhung lụa.

Nhưng qua lần này, cả hai hiểu thêm một chút về tính cách của Bích Dao.

Khách sạn chỉ ồn lên một chút khi ba người tới nơi. Sau khi ai vào phòng nấy, lữ

quán lại trở nên tĩnh lặng.

Trên đường, những dòng người vẫn nườm nượp qua lại. Màn đêm dần buông.

Lại có hai người, một già một trẻ bước vào. Người già trên tay cầm một tay nải

bằng vải, trên đầu viết bốn chữ "Tiên Nhân Chỉ Lộ". Người trẻ là một bé gái, tay

cầm một xâu mứt quả, đang ăn rất ngon lành.

Đích xác là Chu Nhất Tiên và cháu gái Tiểu Hoàn của ông ta.

Chu Nhất Tiên nhìn xung quanh, Tiểu Hoàn cũng nhìn xung quanh với con mắt tò mò.

Với tiểu nha đầu quen dãi nắng dầm sương, cách bài trí ở đây thật quá sang

trọng. Cô bé hít một hơi rồi hỏi nhỏ: " Ông, có phải ông đã đi nhầm đường rồi

không?"

Chu Nhất Tiên liền nói:" Ngươi nghĩ ông ngươi già quá nên không biết đâu với đâu

rồi chứ gì?"

Tiểu Hoàn hỉnh mũi: "Không phải vậy sao?".

Chu Nhất Tiên bị cháu hỏi một hơi, liền quắc mắt quát nhỏ: " Người cứ đợi đấy mà

xem".

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn tứ phía. Thấy lão Quán chủ đang đứng một góc gẩy

bàn tính, ông ta liền kéo Tiểu Hoàn bước lại gần. Lão Quán chủ cảm thấy có người

đến liền ngửng đầu lên đón chào, bỗng giật mình, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Chu Nhất Tiên mỉm cười hỏi: " Ông chủ Vương còn nhớ ta không?"

Ông chủ Vương "a" một tiếng, rồi từ đằng sau bước ra với dáng vẻ vô cùng kính

cẩn mừng rỡ, càng ngạc nhiên hơn khi thấy Tiểu Hoàn đứng bên cạnh. Lão xá dài: "

Ra là lão thần tiên, ngài đã đến rồi. Ôi, đã hơn 30 năm không gặp, tiểu nhân

không lúc nào không nhớ đến ngài!"

Chu Nhất Tiên mỉm cười với vẻ rất tiêu sái rồi nhẹ phủi bụi trên người, nói: "

Ta vốn không phải là phàm nhân, mấy năm nay cưỡi mây đạp gió ngao du đó đây, đến

sơn tiên vấn an các tiên nhân, tận hưởng tinh hoa của trời đất, nào có thời gian

đến với người".

Tiểu Hoàn đứng bên cạnh sau khi nghe thấy những lời đó, liền ngã lăn huỵch xuống

đất!

Chủ quán họ Vương thì gật đầu lia lịa không chút nghi ngờ, đáp: " Phải, phải,

lão thần tiên, ngài đương nhiên là không giống những kẻ phàm trần rồi".

Nói rồi, lão rối rít mời Chu Nhất Tiên và Tiểu Hoàn vào ngồi trong khu thượng

phẩm, tiếp lại quát gọi người dâng trà ngon.

Chu Nhất Tiên mỉm cười nhìn xung quanh:" Xem ra, mấy năm nay việc kinh doanh của

ngài phát đạt không ít".

Vương lão cung kính cúi đầu: " Dạ, toàn nhờ hồng phúc của ngài đấy ạ!"

Chu Nhất Tiên ho một tiếng, nói: "Lần này ta đi thăm một người bạn cũ ở Đông

Hải, nhưng khi qua đây lại nghĩ đến kỉ niệm năm xưa, nên mới đáo qua xem ngài

bây giờ thế nào. Tối nay ta nghỉ ở đây vậy".

Vương lão gật đầu liên hồi: "Dạ, tất nhiên rồi, ngài nghỉ ở đây mới là nể mặt

tiểu nhân đấy ạ, tiểu nhân còn đang định gọi người nhà ra yết kiến ngài".

Chu Nhất Tiên ha hả cừơi rồi để tay vào trong lòng, nói: "Nghỉ một đêm bao nhiêu

tiền?"

Vương lão lập tức xua tay: "Xem ngài kìa , tiểu nhân mong ngài đến còn chẳng

được, sao còn dám lấy tiền của ngài?"

Chu Nhất Tiên vẫn để tay trong lòng, lắc đầu nói:" Ôi, ông chủ Vương! Ta biết

năm đó cũng có chỉ bảo ngài vài câu, nhưng việc kinh doanh làm ăn thì không thể

không có quy tắc..."

Chủ quán họ Vương dường như hơi xúc động:" Ngài xem, nếu không có sự chỉ bảo tận

tình của ngài năm đó, tiểu nhân đâu có ngày hôm nay!" Nói đến đây, lão nhìn xung

quanh rồi thấp giọng: "Nếu không phải ngài mách cho tiểu nhân việc trồng cây

thần tài ở Đông Hải Long Động thì làm sao tiểu nhân có thể phát tài suốt ba mươi

năm. Hôm nay ngài đến đây tiểu nhân mà dám nhận tiền của ngài thì chẳng phải sẽ

bị Thiên lôi đánh chết hay sao!"

Chu Nhất Tiên cả cười: " Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh".

Vương chủ quán gật đầu mừng rỡ, quay lại cắt đặt vài câu. Người làm bước đến nói

thượng phòng đã được chuẩn bị xong. Vương lão đứng dậy đích thân đưa Chu Nhất

Tiên và Tiểu Hoàn tới tận phòng. Trên đường đến hậu viên, Tiểu Hoàn không ngớt

nhìn quanh. Cô bé thấy cách xây dựng ở đây thật kỳ lạ. Lầu cao ba tầng, có sáu

góc, ở giữa là một sân lớn bằng đá xanh. Có thể đã lâu năm nên trên đá, cỏ rêu

mọc um tùm. Ở chính giữa tảng đá có một cây hoa bông đơn độc, như*****ng thân

cây gầy guộc, cành lá thì khô quắt.

Chủ quán đưa họ đến một gian phòng tầng ba, ngồi một lát rồi biết ý đứng lên xin

cáo lui. Trước khi rời đi còn nói, tối nay nhất định sẽ mời Lão thần tiên thưởng

thức một bữa thịnh soạn. Lão thần tiên tỏ ý từ chối, nói mình đã đắc đạo nhiều

năm, không ăn món phàm trần. Nhưng Vương lão mời với thái độ kính cẩn, nhiệt

tình khiến Lão thần tiên cuối cùng cũng phải đồng ý.

Đợi chủ quán đi khỏi Tiểu Hoàn đóng kín cửa phòng. Trong phòng chỉ còn hai ông

cháu, Chu Nhất Tiên cười hỏi Tiểu Hoàn: "Thế nào?"

Tiểu Hoàn đáp lại : "Vừa nãy có phải ông thật muốn trả tiền à ? Nếu chẳng may

ông ta nhận tiền thật thì sao?"

Chu Nhất Tiên cười với vẻ đắc ý: "Sao lại như thế được? Chu Nhất Tiên ta là tiên

nhân đắc đạo, chuyện vặt ấy sao lại khiến ta bận tâm!"

Tiểu Hoàn "hư" một tiếng, nhăn mũi :" Thôi đi ông ơi, ông tưởng cháu không biết

hay sao? Ông làm gì có đồng nào!"

Chu Nhất Tiên giật mình: "Quỷ con, Người nói cái gì?"

Tiểu Hoàn đáp:" Ông thường cất tiền ở ba chỗ, một chỗ ở thắt lưng, một chỗ ở ống

giày, còn chỗ kia là ở...- cô bé chỉ vào tay nải - Nhưng ông đừng tưởng cháu không

biết, bây giờ ý à, một xu ông cũng không có."

Chu Nhất Tiên hơi hoảng sợ, mặt đỏ lên, quát: "Đồ quỉ con, cái gì người cũng

biết!"

Tiểu Hoàn nghịch ngợm ngó Chu Nhất Tiên : "Ông à, có phải ba mươi năm trước ông

gạt lão ta cái gì phải không?".

Chu Nhất Tiên hơi cáu: "Nói láo, ta gạt hắn cái gì?"

Tiểu Hoàn "hư'' một tiếng rồi lại thủng thẳng: "Thôi đi ông ơi, Long Động Đông

Hải là nơi bắt nguồn của biển lớn, là nơi linh thiêng của trời đất, chỉ ẩn hiện

dưới biển sâu, sao lại có thể ở nơi trần tục này được? Lời của ông chỉ lừa được

kẻ ngu ngốc như lão Vương chủ quán này thôi."

Chu Nhất Tiên bối rối cười, rồi thở dài một tiếng với vẻ hơi bùi ngùi.

Tiểu Hoàn nhíu mày hỏi: "Ông sao thế?".

Chu Nhất Tiên trầm mặc một lát, khẽ nói : "Kỳ thực, chuyện này có liên quan đến

phụ thân người".

Tiểu Hoàn vội hỏi: "Phụ thân cháu? Chẳng phải người mất đã hơn mười năm nay rồi

sao?"

Chu Nhất Tiên gật đầu: "Ba mươi năm trước, khi cha cháu cũng chỉ nhỏ như cháu,

bấy giờ ta đem cha cháu cùng đến Xương Hợp Thành này. Cha cháu tuy nhỏ nhưng lại

là một thiên tài về tướng số, khi đó khách sạn này mới chỉ là một quán trọ bình

thường. Cha cháu nhìn thấy chủ quán họ Vương này liền nói ông ta là người có

tướng mạo tốt, trán rộng, khuôn mặt vuông nhưng không góc cạnh, đôi mắt to nhưng

mày không cong; người này cả đời bình an, càng về sau càng phát đạt. Thế là ta..."

nói đến đây Chu Nhất Tiên cười rồi tiếp : "Thế là ta lựa lúc, mách ông ta hãy

trồng một cây hoa bông trong Long Động Đông Hải, vận may nhất định sẽ tới, cho

nên..."

Tiểu Hoàn nghe xong liền tiếp lời: "Cho nên ông ta làm theo lời ông rồi quả

nhiên phát tài, việc kinh doanh càng ngày càng tốt, liền cho rằng đó là nhờ

những lời chỉ bảo của ông mà ra, đúng không ạ?"

Chu Nhất Tiên cười đắc ý.

Tiểu Hoàn nhìn ông một lát rồi nói: "Nhưng cháu vẫn không hiểu, Long Động Đông

Hải ông chỉ cho ông ta rốt cuộc là ở chỗ nào?"

Chu Nhất Tiên cười: "Lại đây", nói rồi kéo Tiểu Hoàn ra cửa sổ chỉ :"Chính là

chỗ kia"

Tiểu Hoàn ngạc nhiên nhìn xuống chỗ cây hoa bông khắc khổ đang dở sống dở chết,

hỏi lại: "Chính là chỗ này ý à, sao cái cây kia cứ như chỉ muốn chết thế?"

Chu Nhất Tiên cốc nhẹ vào đầu cháu gái: "Người đúng là, cái cây trồng trên đá,

có thể tươi tốt được sao?"

Tiểu Hoàn nghe xong lặng thinh.

Chu Nhất Tiên nhìn lên trời, than: "Xem ra tối nay mưa to mất".

Màn đêm buông xuống, mưa bắt đầu rơi, cảnh vật vô cùng tĩnh lặng.

Bích Dao nghỉ tại thượng phòng ở tầng ba, còn Trương Tiểu Phàm và Thạch Đầu cùng

ở dưới tầng một.

Thạch Đầu ngáy khò khò như rung trời chuyển đất. Tiểu Phàm trái lại lật bên nọ

bên kia không sao ngủ được. Mãi, hắn mới thở dài một tiếng, vùng dậy, khoác áo

choàng, ngồi một lát rồi đứng lên mở cửa bước ra.

Đêm tối như mực, không thể thấy gì trước mắt. Bỗng có một ánh sáng không biết từ

đâu rọi xuống khiến Tiểu Phàm nhìn theo tới chỗ sâu thẳm của sân lữ quán, bóng

cây hoa bông đứng sừng sững trong mưa, thấp thoáng rung rinh.

Tiểu Phàm ngẫng đầu nhìn trời rồi hít sâu một hơi.

Bầu không khí trong lành cùng những hạt mưa nhỏ lạnh dường như tràn vào lồng

ngực hắn. Tuy đứng trong hành lang nhưng những hạt mưa li ti vẫn theo gió hắt

vào tận mặt Tiểu Phàm .

Hắn quay lại cài cửa, rồi bước ra ngoài hành lang. Đêm khuya, gió vẫn rít từng

cơn, mưa rơi tí tách.

Những giọt mưa từ trên bầu trời rớt xuống tấm đá xanh to trong sân lữ quán, bắn

lên thành những bóng nước mờ ảo lung linh.

Mưa tụ lại trên mái ngói, chảy róc rách khe khẽ như dòng suối nhỏ, khiến người

ta có cảm giác như đang ở trong động sâu vắng lặng. Trong đêm tối, không biết từ

đâu vọng lại một tiếng thở dài.

Gió thổi ào một cơn, mưa bỗng nặng hạt mù trời, áo Tiểu Phàm bị mưa làm ướt mấy

nơi, nhưng hắn không hề để ý, cứ đứng lặng yên nhìn về phía trước.

Dưới gốc cây bông hiện ra một người cầm ô đứng lặng lẽ trong mưa, một đôi mắt

rất trong đang chớp chớp như đang nghe thấy, đang cảm nhận được điều gì. Thiếu

nữ nhẹ quay đầu nhìn về phía Tiểu Phàm.

Bầu trời bỗng như trầm xuống, mưa cũng lắng lại.

Tiểu Phàm và thiếu nữ lặng lẽ nhìn nhau không nói .

Mưa vẫn đang rơi, gió vẫn chưa ngừng.

Chương 58

Ra khơi

Màn đêm đen đặc, gió thổi mưa đập ào ào, những chiếc lá không hiểu từ đâu bay

tới, chập chờn bay lượn trong gió trong mưa, rồi lại bị gió cuốn đi.

Đứng dưới tán ô xanh, quần áo của cô tung bay nhè nhẹ, một vài sợi tóc đen nhánh

dính vào bên chiếc má trắng như tuyết của cô.

Trương Tiểu Phàm đứng nguyên một chỗ, vào thời khắc đó, trong tâm thấy một cảm

giác buồn bã xâm chiếm. Tại vùng đất xa lạ đen tối này, phảng phất cũng có làn

gió mưa quen thuộc....

Hắn chậm rãi bước đi, bước vào trong gió, trong mưa.

Phía sau lưng hắn, ở chỗ bóng tối mịt mùng, mơ hồ có một ánh mắt im lặng chằm

chằm dõi theo.

Khi bước đến gần, cả thế gian dường như cũng ngưng đọng đến lặng yên.

Ánh mắt của cô, ở ngay phía trước, dịu dàng vô cùng.

"Cô có ngủ được chút nào không?" Trương Tiểu Phàm chậm rãi hỏi.

Bích dao không đáp lời, chỉ nhìn sâu vào hắn, mắt cô như làn nước thấp thoáng

phản chiếu hình bóng Tiểu phàm.

Nước mưa dần đậu lên người hắn, bám vào quần áo, đọng lại từng hạt nhỏ như thuỷ

tinh lấp lánh, rồi tụ lại thành từng giọt, chảy trên mái tóc, trên mặt, từ từ

rơi xuống.

"Ngươi thì sao?" Cô hỏi ngược lại: "Ngươi có ngủ được chút nào không?"

Trương Tiểu Phàm trầm lặng rồi đáp: "Thạch đầu ngáy to quá, ta không thể nào ngủ

được"

Bích dao ngạc nhiên, sau đó khẽ cười khúc khích, ánh mắt chuyển động, long lanh

ẩn chứa những tia sáng mờ ảo rồi đột nhiên sáng rực lên.

Trong mắt Trương tiểu phàm, cô tựa giống như một bông hoa bách hợp ở trong đêm

tối, giữa trời mưa, từ từ hé nở. Cô mỉm cười, thò tay ra rồi nắm lấy tay Trương

Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm tự nhiên không chủ tâm mà lại tiến lên một bước. Ở

giữa trời mưa gió, tán ô xanh nhỏ bé ấy giờ đây đã ở ngay trên đỉnh đầu hắn.

Dưới ô, có thể nghe rõ cả tiếng thở nhẹ của Bích dao.

Trương Tiểu Phàm bỗng thấy tim mình đập nhanh hẳn lên, vội chuyển ánh mắt đi

không dám nhìn cô nữa, làn u hương thoang thoảng xuất phát từ thân thể cô, phảng

phất vây bọc lấy hắn.

"Ngày mai, ngươi sẽ đi Lưu ba sơn phải không?" Bích dao nhẹ giọng hỏi

Trương tiểu phàm trong tâm chợt động đáp: "Đúng vậy!", nói xong đưa mắt nhìn cô

hỏi "Còn cô thì sao?"

Bích dao cười nhẹ đáp "Ta cũng đi!"

Trương Tiểu Phàm đổi sắc mặt, cau mày, cau mặt nói: "Cô đừng có giống như tính

trẻ con thế, ở đó tập trung đông đảo nhân mã chánh đạo, sư phụ ta thì tính nết

cổ quái, cô đến đó sẽ gặp nhiều nguy hiểm lắm."

Bích dao không nói gì, im lặng ngắm nhìn hắn. Trương tiểu phàm thấy trong tâm

mình có một cảm giác bất an, lại không thể nói ra, tự nghĩ rằng đứng với bích

dao một mình trong đêm tối thế này thì quả thật không hay, bèn nói "Ta về trước

đây"

Bích dao vẫn chưa nói gì thì Tiểu phàm đã quay lưng lại rồi bước đi. Nhưng mới

đi được nửa đường, sau lưng hắn, trong gió mưa, đột nhiên có tiếng cô gọi dịu

dàng:

"Tiểu phàm!"

Trương Tiểu Phàm sững người, đây là lần đầu tiên Bích dao gọi hắn theo kiểu thân

mật như vậy.

Hắn chậm chạp xoay người lại, gió mưa vẫn đang vần vũ ở giữa hắn và cô, làm cho

khuôn mặt cô mờ hẳn đi, nhưng tiếng nói của cô thì truyền lại rất rõ ràng.

"Ta đã đứng một mình ở chỗ này, và trong tâm thì nghĩ rằng, nếu như cả hai ta

thật sự bị giam hãm đến chết trong tích huyết động, có khi lại là tốt hơn"

Trương Tiểu Phàm toàn thân chấn động một cái, miệng cố gắng nở một nụ cười,

thốt: "Cô nói đùa linh tinh gì vậy" nói xong, quay người bước như chạy trở về.

Bích dao nhìn theo hình bóng hắn khuất xa, rồi từ từ cúi đầu, khẽ thốt chỉ đủ để

cho mình nghe : "Ít ra ta sẽ ko bao giờ hối tiếc."

Trương Tiểu Phàm bước vào trong hành lang, thoát khỏi gió mưa, trong tâm phảng

phất thấy khuây khoả. không hiểu tại sao mỗi khi đối mặt với cô gái ma giáo xinh

đẹp đó, trong tâm hắn luôn cảm thấy rất căng thẳng. Áp lực đó có lẽ bắt nguồn từ

thân phận của cô.

Hắn thở dài, không kìm lại được ngoảnh đầu nhìn về sau, ở trong gió trong mưa

đó, Bích dao vẫn đứng nguyên một chỗ. Hắn lắc đầu, chậm rãi quay người bước về

phía phòng của mình.

Tiểu phàm đã đi một lúc rồi, Bích dao mới miễn cưỡng cầm chiếc ô xanh đi về đứng

ở hành lang, nhìn về phía hắn đã bỏ đi, trầm ngâm không nói lời nào.

Lúc đó từ đằng sau cô, bóng đêm tự nhiên chuyển động, rồi hiện ra một bóng người

toàn thân vận đồ đen, khuôn mặt cũng che một tấm sa đen mỏng, đi đến gần Bích

dao.

Bích dao quay đầu, khẽ khàng gọi: "Dì U"

Nữ lang áo đen khẽ liếc nhìn về phía Trương Tiểu Phàm bỏ đi một cái, cất giọng

bình thản vô cảm thốt: "Đi thôi, cha ngươi đang đợi ngươi ở Lưu ba sơn đó!"

Bích dao chầm chậm gật đầu.

***

Sáng sớm hôm sau, Trương tiểu phàm mặt mũi mệt mỏi đang ngủ thì bị tiếng gọi to

của Thạch đầu làm cho tỉnh giấc: "Trương huynh đệ, mau lên đường thôi"

Trương Tiểu Phàm khó nhọc mở mắt, chỉ thấy Thạch đầu to lớn đang đứng đó, thần

khí sung túc, hiển nhiên là tối qua đã có một giấc ngủ rất tốt.

Hắn gượng cười, không nói tiếng nào bò ra khỏi giường, mắt nhắm mắt mở đi về

phía chậu nước để rửa mặt. Thạch đầu ngồi trên giường hắn, cười nói: "Trương

huynh đệ, ta không thể không nói với ngươi, ngươi tuổi còn trẻ, lại là người tu

tập đạo pháp, sau một đêm tỉnh dậy, thần tình phải sáng sủa rạng rỡ. Hãy nhìn bộ

dạng ngươi xem, cứ như là cả đêm qua không thể ngủ được vậy!"

Trương Tiểu Phàm trong lòng lẩm bẩm: "Tại huynh mà ta không thể ngủ được". Nhưng

ngoài mặt không nói lời nào, chỉ cười khổ gật đầu.

Hai người rửa mặt xong, Thạch đầu bèn kéo Tiểu phàm để đi gọi bọn Bích dao cùng

đi. Trương Tiểu Phàm nhíu mày, trong tâm thật sự không muốn, nhưng không tiện

cưỡng lại Thạch đầu. Chẳng ngờ bọn họ hai người gõ cửa hồi lâu cũng không thấy

trả lời, bèn ra hỏi Vương chưởng quỹ thì biết rằng bọn Bích dao tối muộn hôm qua

đã thu xếp đi rồi, lại còn nhân tiện thanh toán tiền phòng cho cả hai người bọn

họ

Thạch đầu lắc lắc đầu vì thấy chuyện rất kỳ quái. Tiểu phàm đứng ở cạnh gã,

trong tâm nhẩm tính, theo thời gian Vương chưởng quỹ nói, đại khái thì sau khi

hắn bỏ về một lúc, Bích dao đã rời đi luôn.

Thực ra trước đây tiểu phàm trong lòng luôn lo lắng về việc Bích dao quả thật sẽ

cùng với mình đi đến Lưu ba sơn, thế thì chẳng có gì tốt cả. Giờ cô đột nhiên bỏ

đi, không một lời từ biệt, trong tâm hắn lại tự thấy rất buồn bã.

Thạch đầu đứng đó đang định quay đầu sang thương lượng với Tiểu phàm xem sẽ làm

gì, đột nhiên Vương chưởng quỹ nhìn hắn hỏi: "Cảm phiền các hạ cho hỏi đại danh

có phải là Thạch đầu không?"

Thạch đầu gật đầu đáp: "Đúng vậy, sao ông lại biết?"

Vương chưởng quỹ sắc mặt hoan hỉ, lấy từ trong quầy ra một phong thư nói: "Có

một vị khách ghé đây gửi lại ban sáng, nói rằng đưa cho một vị thân thể cao lớn

tên gọi là Thạch đầu, nhất định vị thạch đầu đó chính là ngài."

Thạch đầu đón lấy lá thư xem, trên bì thư quả thật thấy đề tên hắn, bèn mở ra

xem. Trương tiểu phàm lúc này đã khôi phục lại thần sắc bình thường, cũng ngó

vào lá thư. Thạch đầu xem xem, mi mắt nhăn lại, hốt hoảng nói: "Sư phụ!"

Trương Tiểu Phàm giật mình hỏi: "Sư phụ huynh làm sao?"

Thạch đầu lắc đầu đáp: "Ta cũng không rõ, nhưng đây đích thị là thủ bút của sư

phụ, bảo ta phải lập tức đi đến miếu thổ địa ở tây thành để gặp người. Trương

huynh đệ, ta nghĩ chúng ta phải tạm chia tay thôi."

Trương Tiểu Phàm gật đầu đáp: "Không có gì, huynh cứ đi đi. Đệ cũng đang nóng

lòng muốn đến Lưu ba sơn để gặp sư phụ đệ đây!"

Thạch đầu cười nói: "Sau khi ta gặp sư phụ, nói chuyện với người, đa phần người

cũng sẽ đi đến Lưu ba sơn tụ họp, bọn ta đến đó sẽ gặp nhau sau."

Trương Tiểu Phàm quen biết Thạch đầu đã lâu, trong tâm đã có nhiều phần thân

mật, cười đáp: "Cứ như thế đi"

Thạch đầu gật đầu, quay mình bước đi.

Trương Tiểu Phàm tiễn hắn đến cổng khách sạn, nhìn theo bóng dáng to lớn của hắn

lẫn dần vào đám đông, đứng nhìn hồi lâu, rồi quay đầu một mình đi về phía đông.

Ở cách đó không xa, trong đại đường của Hải vân lâu, Chu nhất tiên và cháu gái

Tiểu hoàn đang chầm chậm đi ra.

Tiểu hoàn nói khẽ: "Nguy hiểm thật, chút nữa thì đã gặp phải oan gia rồi". Rồi

quay sang nhìn Chu nhất tiên nói tiếp: "Nếu không phải vì gia gia, đi đến nơi đó

không cẩn thận là sẽ gặp phải bọn người đã từng bị gia gia lừa trước đây, nghĩ

lại có lẽ người oan uổng nhất thiên hạ này chính là cháu đây"

Chu nhất tiên trừng mắt nhìn tiểu hoàn một cái, không thèm lý gì đến. Vừa lúc đó

Vương chưởng quỹ nhìn thấy lão thần tiên đang bước tới, chạy đến nghênh tiếp quý

nhân, ân cần pha trà, nhiệt tình mời khách. Chu nhất tiên không hề khách khí,

cùng tiểu hoàn nghêch ngang ngồi xuống, cứ câu một rồi lại câu một nói chuyện

với Vương chưởng quý.

Vương chưởng quỹ hỏi: "Lão thần tiên, ngài có biết không? tối qua chúng tôi ở

bên ngoài thành đã nghe thấy một đại sự?"

Chu nhất tiên hơi run, hỏi: "Đại sự gì vậy?"

Vương chưởng quỹ đáp: "Tại hạ cũng không biết rõ, nghe nói rằng bọn người tu

chân phe chính đạo tập hợp, tối qua ở phía tây thành đã gặp địch nhân ma giáo,

hai bên đấu pháp kịch liệt, tình huống rất là hung hiểm. Nghe những người ở đó

kể rằng, đến cả tường thành cũng bị chấn động!"

Chu Nhất Tiên ngạc nhiên hỏi: "Có phải ma giáo và chính phái đã đánh nhau rồi

hay không ?"

Vương chưởng quỹ nhún vai đáp: "Tin tức đều truyền ra từ buổi sớm, nhưng e có

quá nửa là không tin được !" Đoạn ra vẻ quan tâm nói tiếp: "Lão thần tiên, những

người chính đạo đều là bậc chân tu, nghe họ nói thì bọn ma giáo thông thường

cũng không tìm đến bình dân bách tính như chúng tôi đâu. Nhưng ngài là người đạo

hạnh cao thâm, nếu như có người thỉnh cầu ngài ra tay trừng trị ma giáo, thì

ngài nhất định phải cẩn thận đấy."

"Phụt", Tiểu hoàn đang uống trà, nghe nói vậy không nhịn được phun luôn cả ra

Chu nhất tiên trừng mắt nhìn Tiểu hoàn. Tiểu hoàn cố gắng nín cười, thấy bộ dạng

quan tâm của Vương chưởng quỹ đang nhìn mình, khó khăn lắm để lấy lại giọng điệu

bình thường rồi nói: "Vương chưởng quý, ta, ta, ta không sao, ha ha, chỉ là bị

sặc nước trà thôi, ha ha, bị sặc thôi..."

***

Lưu ba sơn ở đông hải (1), ngoài biển xa 7000 dặm, chính là phần đất cực đông

của trái đất, ở giữa là một đại dương to lớn mênh mông ngăn cách, không thể thấy

bờ.

Ở chỗ xa xôi như vậy, nguyên ngày xưa chẳng có bóng người. Nhưng từ hồi sau khi

bọn Trương tiểu phàm tiến nhập Không tang sơn, nhân sĩ ma giáo tự nhiên từ mọi

chỗ xuất hiện, chỉ trong một thời gian ngắn đã có 10 nhân sĩ chính đạo bị ma

giáo tiêu diệt, chấn động thiên hạ. Ma giáo sau 800 năm giờ lại quật khởi, thanh

thế vô cùng to lớn.

Thanh vân môn, thiên âm tự và phần hương cốc lập tức tụ họp các môn phái chính

đạo, cấp tốc thương nghị.

Đang lúc bàn bạc, phần hương cốc đột nhiên nhận được tin truyền, các nhân vật

quan trọng của ma giáo sắp tới sẽ tụ tập rất nhiều ở Lưu ba sơn hẻo lánh trên

đông hải, không hiểu sẽ mưu tính điều gì?

Vì chính nghĩa mà đối kháng nhau, chính tà ở thế không thể cùng tồn tại, nhân sĩ

chính đạo nghe vậy thảy đều căm phẫn. Bởi thế, chương môn ba đại phái lập tức

cắt cử các đệ tử ưu tú tinh anh của mình, dưới sự lãnh đạo của các trưởng lão

đạo hạnh cao thâm, thẳng tiến về Lưu ba sơn ở Đông hải. Trong khi đi đường, nhân

sĩ chính đạo nghe tin đều xin gia nhập, người người đều muốn tiêu diệt yêu nhân,

vì thiên hạ mà tạo phúc.

Trương Tiểu Phàm đi ở trên đường lắng nghe mọi người bàn tán, ít nhiều cũng đã

biết sự tình thế nào, trong tâm nhiệt huyết sục sôi, càng quyết tâm đi đến đông

hải.

Đất đó ở tận cực đông, đường đi cực kỳ xa xôi. Ma giáo lựa chọn nơi đó chính là

đã có tính toán rất kỹ càng, trung nguyên là nơi đất rộng ngưòi đông, 3 đại môn

phái đã bám rễ lâu đời, chưa chắc đã muốn đi đến nơi hoang đảo xa xôi làm gì.

Chỉ là không tính được rằng bây giờ chính đạo đang thịnh, nhân sĩ chính đạo đều

là người có lòng vì nghĩa, nhìn xa trông rộng, ngay lập tức đi tiêu diệt để sau

không phải lo lắng.

Lúc ở trên đường, Trương Tiểu Phàm vô cùng sốt ruột, ngoài những lúc nghỉ, Hắn

đều dùng thiêu hoả côn ngự không bay đi. Ước chừng sau hai ngày đã ra đến biển,

mới đầu thì còn hay nhìn thấy các hòn đảo nhỏ, đến khi đi được 10 ngày, chỉ còn

nhìn thấy mỗi biển trời xanh biếc, mây trắng bồng bềnh trên cao.

Đã một ngày một đêm rồi mà Tiểu phàm vẫn không ngừng bay, biển lớn xanh ngắt một

mầu, sóng nhỏ trải dài mênh mông bát ngát, ánh sáng phản chiếu lấp lánh tựa như

mỹ lệ bảo ngọc, xa tít tắp chẳng nhìn thấy bóng dáng một hòn đảo nào cả.

Trương Tiểu Phàm ở giữa không trung có ý sợ hãi, gió biển lạnh ngắt phả vào mặt,

trong tâm hắn lo lắng suy nghĩ. Đến hôm nay hắn đã ra biển được 10 ngày, đã 1

ngày 2 đêm liên tiếp không nhìn thấy một hòn đảo nào để nghỉ ngơi, lòng nghĩ tự

nhiên không ngờ bị lạc ở cái biển mênh mông vô bờ này.

Lại qua một ngày nữa, ăn gió nằm sương, chẳng thấy đích đâu, ngự không phi hành

đảo mắt qua lại nhìn nhìn ngó ngó, trong tâm hắn thật sự hoảng sợ. Hắn cúi đầu

nhìn xuống biển xanh thăm thẳm ở dưới chân, miệng không kìm được một nụ cười

khổ.

Chính lúc không biết làm thế nào ấy, Trương Tiểu Phàm chợt nghe thấy một tiếng

chim kêu lên ở phía trước mặt, hắn nhìn lên thì thấy đó là một con chim hải âu

trắng muốt, đang sải cánh bay từ dưới biển lên trên cao.

Trương tiểu phàm trong tâm chợt động, hồi mới ra biển, vẫn hay gặp chim biển bay

lượn ở gần đảo, nhưng nếu ở quá xa bờ, chim biển sức yếu không thể bay đến được.

không ngờ tại chỗ biển sâu thẳm thế này, lại có thể nhìn thấy chim hải âu, xung

quanh chắc chắn thể nào cũng có một cái đảo ở gần.

Vừa nghĩ đến đó, Trương Tiểu Phàm ngay lập tức phấn chấn, không chút chậm chễ,

bay về phía chú chim Hải âu. Biển rộng mênh mông, bát ngát không bờ, xa xa một

đường thẳng tắp, biển trời như hoà vào làm một, đẹp như thơ như hoạ. Ngự không

phi hành ở chỗ thế gian trời đất này, trong tâm tự nhiên có một cảm giác thảnh

thơi, tâm hồn phóng khoáng, dường như cả người và đất trời hoà hợp vào làm một.

Bay về phía trước được hơn nửa giờ, quả nhiên nhìn thấy đằng xa xuất hiện một

hòn đảo nhỏ. Nhìn từ trên cao xuống, cả hòn đảo xanh ngắt rạng rỡ, cây mọc xum

xuê, xung quanh đảo là nước biển trong xanh bao bọc, như thuỷ tinh trong suốt

chính thực là lam ngọc ở trên mặt biển khơi.

Trương Tiểu Phàm ngự không đã lâu, cả người đều cảm thấy mỏi mệt, lập tức ngự

thiêu hoả côn hạ xuống, ở lại trên đảo nghỉ ngơi. Đi bước đầu tiên trên mặt đất,

Tiểu phàm ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thấy rằng ở trên mặt đất, cảnh sắc so

với ngắm nhìn từ trên cao không hẳn như nhau, vẻ đẹp càng thêm rõ ràng hơn.

Những con sóng nhỏ trong vắt vỗ lên bờ cát trắng tinh khiết, ngay gần bờ, có rất

nhiều cây mà ở đất liền không thấy, cao vút thẳng đứng, không có cành, hướng

thẳng lên trên trời, chính giữa xoè ra vài tầu lá thật to, ngay bên dưới kết một

chùm quả mỗi quả to cỡ đầu một đứa trẻ nhỏ (2).

Dần sâu vào trong tâm đảo, ngoài loại cây cao cao vừa kể, còn có rất nhiều loài

cây nhỏ xanh tốt rậm rạp. Cây lá ken chặt, ngước mắt không thể nhìn vào được bên

trong, xem ra ở đây hàng nghìn năm rồi chưa có người nào lai vãng.

Trên đỉnh đầu, hải âu xoè cánh kêu hót quay liệng, gió biển trong lành thổi nhẹ,

mát mẻ sảng khoái. Trương Tiểu Phàm hít thở thật sâu, ở nơi cô tịch hoang vắng

này, cảm giác mệt mỏi ập đến, ngó nhìn tả hữu, thấy đúng là một mảnh đất kỳ dị,

bèn tìm một chỗ sạch sẽ rồi để nguyên quần áo nằm xuống, chẳng mấy chốc đã chìm

vào giấc ngủ say.

Không gian toả hương cũng chìm vào giấc ngủ, hải đảo tĩnh mịch, ngoại trừ tiếng

sóng thuỷ triều rì rào, không có một âm thanh khác lạ nào, hiển nhiên là xung

quanh chẳng có ai quấy rầy cả, Trương tiểu phàm ngủ đến tận khi mặt trời lặn thì

mới thức giấc.

Vương vai đứng dậy, Hắn nhàn rỗi đi dạo dọc theo bãi biển lên trên cao, mở mắt

nhìn ra xa, chứng kiến cảnh hoàng hôn trên biển, so với cảnh sắc ban ngày quả có

sự khác biệt. Mặt trời đỏ ối xa xa, tại chân trời phía tây, ánh hồng của các đám

mây hoà vào trong nước. Ráng mây chuyển động, hình dáng kỳ lạ, biến hoá vô

thường. Gió biển trên mặt nước thổi nhẹ từ phía trước mặt, Trương Tiểu Phàm tự

nhiên thấy trong lòng rộng mở, vươn ngực hít thở thật sâu.

Một cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong tâm hồn hắn, ở nơi đào nguyên đẹp đẽ thế

này, cả người bỗng trở nên thư thái dễ chịu. Vào lúc đó, hắn bỗng mơ tưởng, nếu

được sống ở nơi thanh tịnh đẹp đẽ này, hàng ngày bầu bạn với sư tỷ, cùng ngắm

nhìn cảnh tịch dương huy hoàng, cuộc đời sinh ra quả thật không bị uổng phí.

Vừa nghĩ đến Điền linh nhi, Trương Tiểu Phàm trong đầu lại thấy nóng lên. Từ lúc

hạ sơn đến giờ, tính ra đã hơn 1 tháng. Từ khi gia nhập Thanh vân môn, chưa bao

giờ hắn phải xa sư tỷ lâu như vậy, giờ đây ở trên hoang đảo thanh tĩnh này, hắn

nghĩ đến khả năng có thể sư tỷ cũng đang ở một hòn đảo nào đó gần đây, trong tâm

bỗng nhiên muốn được khởi hành ngay lập tức, tâm hồn không thể giữ bình tĩnh

được.

Đứng một lúc lâu, tâm tình xao động bất định của hắn mới dịu xuống, bỗng nghe

thấy hai tiếng "ục, ục" từ trong bụng sôi lên. Trương Tiểu Phàm cười khổ, từ hồi

bị giam hãm khốn khổ trong tích huyết động ở Không tang sơn đến nay, hắn tự

nhiên đặc biệt hay thấy đói. Cũng may là trên nguời hắn đã có sẵn lương thực đủ

dùng, chỉ có nước ngọt thì không còn nhiều lắm.

Trương Tiểu Phàm nhìn ra bốn phía, cuối cùng mục quang cũng nhìn thấy cái quả to

ở trên cái loại cây thẳng đứng cao vút đằng kia, cất mình bay lên hái lấy vài

quả xuống. Không thể ngờ rằng vỏ mấy quả này lại cực kỳ rắn chắc, cuối cùng

Trương tiểu phàm phải dùng đá đập đến hơn chục cái mới chịu vỡ, từ bên trong một

dòng nước tinh khiết chẩy ra. Trương tiểu phàm vô cùng hoan hỉ, cho một quả lên

miệng uống, cứ nghĩ rằng nó sẽ có vị chát chát, nhưng hoá ra mùi vị lại rất ngon

ngọt, không ngờ đây lại là một loại quả ngon đến như vậy. Có loại quả tự nhiên

ngon lành đó, Trương Tiểu Phàm sung sướng dễ chịu ăn no nê một bữa, mắt nhìn ra

thấy trời dần dần tối, trong bụng định rằng sáng mai sẽ lên đường thật sớm.

Bầu trời tối dần, gió biển mơn man vuốt ve cơ thể, cũng thấy lành lạnh, Trương

Tiểu Phàm nhăn mày nhăn mặt, đi về phía rừng cây, nhưng rồi lưỡng lự, cuối cùng

lại không đi nữa, tìm một chỗ ở bãi biển khuất gió, rồi nằm xuống nghỉ ngơi. Màn

đêm tối dần, trăng sáng từ phương đông mọc lên cao, sao tinh (3) trên cao, phảng

phất trông giống như một đứa bé con, sao nối tiếp nhau, trong đêm chiếu sáng lấp

lánh như những con mắt đang nhấp nháy.

Do đã ngủ gần như hết cả buổi chiều, Trương Tiểu Phàm nằm mãi vẫn không chợp mắt

được, quay ngang quay dọc, trong tâm không thể không nhớ lại cái ngày trong quán

trà bên cổ đạo, và những lời Vạn nhân vãng đã nói với hắn. Lấy Thiêu hoả côn ra

xem, ánh sao sáng lấp lánh lờ mờ trên cao phản chiếu xuống, nhìn thấy thanh

thiêu hoả côn đen đúa phát ra những tia sáng xanh đen nhàn nhạt, bên trên hằn

lên hình dáng các đường gân hồng như các mạnh máu nhỏ, giây phút đó phảng phất

như là một sinh mệnh, tựa hồ bên trong có một dòng huyết dịch nóng hổi đang lưu

động. Theo lời của Vạn nhân vãng, đây chắc là tinh huyết của ta? Trương Tiểu

Phàm trong tâm vừa có ý nghĩa này, tức thì hàng trăm cảm giác ập đến. Tình cảnh

trong u cốc lúc đó, hắn vẫn còn nhớ như in, phệ huyết châu trong lòng bàn tay

hắn, hút xuất rất nhiều máu...

Trương Tiểu Phàm toàn thân run rẩy, cố gắng lắc đầu, không muốn nhớ lại những

điều đã xẩy ra trong quá khứ.

Đúng vậy, pháp bảo kia đang lặng yên ở trước mặt hắn, thậm chí hắn còn thấy một

cảm giác lạnh lẽo tương thông rất rõ ràng, vô cùng quen thuộc đang du động trong

pháp bảo, như thể đó là một bộ phận gắn liền không thể chia cắt với cơ thể hắn.

Ngày đó, mặc dù đã đường hoàng lý sự đối đáp quan điểm với Vạn nhân vãng, nhưng

sau khi gã bỏ đi, hắn không hề cảm thấy dễ chịu hơn chút nào. Rõ ràng là, để cho

một tiểu đệ tử gia nhập danh môn đại phái từ hồi còn bé như hắn, giờ đột nhiên

phải chấp nhận sử dụng pháp bảo tà vật của ma giáo, không phải là một chuyện dễ

dàng gì.

Nghĩ đến đây, hắn không thể không nhìn về phía thiêu hoả côn, thấy rõ ràng từng

mạch máu nhỏ hằn nổi ở đó, trong tâm không kìm được tự hỏi: Cái pháp bảo này,

không biết đã tống tiễn bao nhiêu oan hồn rồi? Ngay cả trong huyết dịch kia, chỉ

sợ cũng tàng ẩn oán linh của vô số người.

Hắn không thể kìm được một cảm giác lạnh toát.

Nhưng đột nhiên hắn nghĩ, nếu như những gì Vạn nhân vãng quả thật nói là đúng,

thì thanh tru tiên cổ kiếm trong Ảo Nguyệt Động trên thông thiên phong ở Thanh

vân sơn kia, sẽ phải tính thế nào đây? Trong thế gian này, chính nghĩa tà ác,

theo như lời của các sư phụ, sư huynh trong môn giáo dậy bảo, từ xưa tới giờ, sẽ

tồn tại mãi mãi không bao giờ đổi thay sao?

Hốt nhiên lúc đó, ở trong đầu hắn, có một ý niệm đột nhiên xuất hiện: nếu nói

như vậy, đã là chính đạo thì luôn luôn là chính nghĩa hay sao?

Ý niệm vừa loé lên, Trương Tiểu Phàm tự nhiên giật mình, ko hề do dự, nhắm chặt

mắt vào. "Bốp" một tiếng - tự vả vào mặt mình một cái thật mạnh, rồi thét to

lên: "Hỗn láo, đáng chết, sao ngươi lại có cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo như

vậy!"

----------------

Tác giả chú:

(1) Theo "Sơn hải kinh, quyển thứ chín: Đại hoang đông kinh": Đông hải có Lưu ba

sơn, xa tận 7000 dặm. Trên đó có thú lạ, giống như trâu, không có sừng, chỉ có

một chân, xuất nhập sẽ có mưa gió, sáng loà như mặt trăng mặt trời, ầm ầm như

sấm sét, gọi tên là con Quỳ (4). Hoàng đế bắt được, lột lấy da làm trống, lấy

xương làm dùi, âm thanh đánh lên vang xa 500 dặm, tạo uy với thiên hạ.

Hâmtỉnh chú:

(2) Có vẻ đó là cây dừa

(3) Sao tinh: Một ngôi sao trong nhị thập bát tú

(4) Con quỳ: người xưa bảo là một giống quái ở gỗ đá, con rồng 1 chân cũng gọi

là con quỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tien#tru