Tru Tiên II - Luân Hồi 177 - 183

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 177: Chu Tước (4) 

Tác giả: Tiêu Đỉnh

Dịch : Phương

Nguồn: www.tangthuvien.com

Tiếng quát vừa dứt thì U Hồn lập tức lại cầm Lưu Tinh phiến chém một phát vào trong không khí, bắn ra mấy lưỡi đao ánh ánh lao tới sau lưng Thiệu Cảnh, tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bưng tai. Nhìn khí thế của hắn hẳn là đang muốn lấy tính mạng của Thiệu Cảnh.

U Hồn cũng không phải là kẻ dễ nóng nảy, lúc đầu truy kích cũng không hề ra tay độc ác. Hắn chỉ muốn bắt Thiệu Cảnh mà thôi, nào biết thằng tiểu tử này nhiều thủ đoạn kỳ chiêu như vậy, bất cẩn không đề phòng lại bị nó đánh cho chật vật không chịu nổi, tức quá bùng lên cả biển lửa giận trong lòng, liền bất chấp tất cả rồi thi triển sát chiêu.

Phong Nhã nhìn thấy Thiệu Cảnh bỏ chạy thì chau mày rồi một mực nhìn chăm chú tình huống bên này. Nàng đợi sau khi U Hồn đuổi theo Thiệu Cảnh ngoài mấy trượng thì bất giác bàn tay nàng nắm chặt lại, liếc nhìn Tuyết Diên nằm trong ngực và hàm răng khẽ cắn, lông mày hơi nhăn lại rồi đột ngột đứng dậy, sau khi đứng dậy thì lại do dự mà liếc nhìn Tuyết Diên đang nằm hôn mê, chỉ là một lát sau vẫn phải oán hận lắc đầu rồi quay người đuổi theo. 

Lưỡi đao ánh sáng nhanh như gió, cực kỳ hung lệ, lao thẳng tới chỗ hiểm của Thiệu Cảnh mà không hề thương tiếc gì. Thiệu Cảnh hoảng sợ đang định quay người né tránh thì lại phát hiện ra, cho dù hắn có né tránh như thế nào thì cũng không trốn thoát được lưỡi đao ánh sáng hung lệ này, hơn nữa toàn thân không còn chút sức lực nào, làm sao hắn có thể nhấc chân bỏ chạy được.

Mắt thấy lưỡi đao ánh sáng sắp đâm xuyên qua người thì Thiệu Cảnh khẩn trương lắm rồi nhưng lại không tìm ra cách gì cả. Mà ở trong tình cảnh hết sức hiểm nghèo này bỗng nhiên lại có một cơn gió rét thấu xương thổi qua, không khí trước người Thiệu Cảnh bất chợt xuất hiện một vách tường băng ngăn trở lưỡi đao ánh sáng lại. Chỉ nghe "đinh đinh đinh" mấy tiếng rồi lưỡi đao ánh sáng tiêu tán còn tường băng thì nứt vỡ. Thiệu Cảnh hít phải một hơi khí lạnh rồi lại thở phào một hơi thật dài, kinh ngạc nhìn qua Phong Nhã ở cách đó không xa. Chỉ là giờ phút này sắc mặt Phong Nhã trắng bệch, yết hầu ngòn ngọt rồi phun ra một ngụm máu tươi, bất chợt nàng lại nhún người rồi nhảy lên, bay tới trước người Thiệu Cảnh, ngọn lửa màu tím cháy lượn lờ trên mặt Thái Âm Kính, nàng giơ tay nên một cách gian nan, chỉ về hướng U Hồn. Khóe miệng run run, cau mày nói:"Thiệu Cảnh, chạy đi."

Phong Nhã dứt lời liền hét lớn một tiếng, ngọn lửa màu tím trong tay lập tức cháy bùng lên, lập tức hóa thành một mũi băng tiễn ẩn chứa lực phá hoại cực lớn bay thẳng về phía U Hồn. Băng tiễn bay đi thì một lần nữa Phong Nhã lại phun ra một ngụm máu, một tay bụm môi, một tay giữ chặt Thiệu Cảnh quay người bỏ chạy.

U Hồn chau mày, lúc trước đã phải ăn thiệt thòi vì kỳ thuật của Phong Nhã, biết rõ thuật pháp của nàng này cũng có chút hơn người, không dám đón đỡ chiêu này đành phải vội vàng xoay người tránh né, tốc độ xoay người tránh nhanh như gió. Thiệu Cảnh và Phong Nhã kéo lấy thân thể bị thương nặng và mệt mỏi bỏ chạy về ngọn núi ở xa xa.

U Hồn tránh thoát được một kích của Phong Nhã thì trợn mắt nhìn quanh, cầm thật chặt chiếc Lưu Tinh phiến ở trong tay rồi nhanh nhẹn nhảy theo, quát to:"Muốn chạy, không dễ dàng như vậy." Dứt lời liền phất áo đuổi theo.

Đêm dài như say rượu, lá khô rụng như mưa, trời đêm mênh mông lặng lẽ như ưu sầu, động lòng người, lặng lẽ đau thương lặng lẽ u sầu. Thiệu Cảnh như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao Phong Nhã lại bỏ qua thiếu nữ ngất trong ngực để xuất thủ cứu mình, so với một kẻ chỉ biết tự lo bỏ chạy một mình, không biết quan tâm đến cảnh ngộ an nguy của người khác như Thiệu Cảnh khiến hắn không khỏi sinh ra vài phần cảm giác kỳ quái. Người đều có tình, không biết vì sao chính mình chỉ biết lo cho an nguy của chính mình mà lại không biết thế gian này vẫn còn có người chịu xả thân cứu giúp người khác. Hắn đã khi nào nghĩ tới cái gì gọi là tình nghĩa? Chỉ là sau khi nhìn thấy tình huynh muội giữa Tạ Vân Long và Tiểu Vũ thì hắn mới mơ hồ hiểu rõ hơn tình nghĩa là gì. Hôm nay, mặc kệ Phong Nhã xuất phát từ nguyên nhân gì mà lại xuất thủ cứu giúp nhưng cũng khiến cho hắn cảm thấy bối rối trong lòng, cảm giác khó tả, là cảm kích, hay là hổ thẹn?

Thiệu Cảnh bất giác ngước nhìn nữ tử băng lãnh đang kéo mình chạy trốn như điên. Mặc dù trong lòng sợ hãi gã U Hồn đang truy kích ở đằng sau nhưng lại không nhìn được muốn nói với Phong Nhã điều gì đó, chỉ là hai người đang chạy như điên, không có thời gian dư thừa để nói mấy lời này.

Không biết đã đuổi theo bao lâu thì thân hình U Hồn từ từ chậm lại, chẳng hiểu vì sao mà hắn lại chậm chạp không tiếp tục đuổi theo. Hai người Thiệu Cảnh lại chạy trốn được một đoạn nữa thì cả hai đều đã mệt mỏi, không còn khí lực để chạy tiếp nữa. Phong Nhã một mực vẫn chạy ở phía trước lúc này đã dừng lại, đột nhiên bụm mồm rồi khục khục hai tiếng, vết máu trên khóe miệng còn chưa khô thì nàng lại phun thêm một ngụm máu nữa, thân thể mềm nhũn rồi quay người đứng tựa vào một thân cây nhỏ rồi há miệng thở dốc, lộ ra là nàng rốt cục đã hết sức để chạy rồi. Dù là như thế nhưng đôi mắt đẹp vẫn lạnh buốt như băng sương, kiên cường, không hề sợ hãi.

Phong Nhã thở dốc một hơi thật dài rồi con ngươi kiên cường nhìn về cảnh ban đêm ở phía sau, chau mày nói với Thiệu Cảnh:"Ta bị Không Trần đánh trọng thương, e rằng ta chỉ có thể đi đến nơi này thôi, gã U Hồn kia chậm chạp không chịu đuổi theo chắc hẳn là muốn chờ chúng ta chạy trốn không còn chút sức lực nào nữa, không thể phản kháng thì mới động thủ lần nữa, bây giờ tình trạng của chúng ta như vậy thì ngươi đi trước đi, ta ở lại ngăn U Hồn."

Giờ khắc này Thiệu Cảnh cũng dừng lại, bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra rồi đặt mông ngồi xuống mặt đất, phù phù thở hổn hển. Nghe xong lời nói của Phong Nhã khẽ giật mình rồi lông mày cau lại, nắm đấm nắm chặt, lẩm bẩm:"Chẳng lẽ lần này thực sự trốn không thoát sao?" Trong lòng lại niệm thêm vài lần, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng, oán hận nắm chặt Thuần Dương Kính rồi hai mắt quét ngang, hàm răng khẽ cắn lại rồi đột ngột đứng dậy. Một tay giữ chặt Phong Nhã, lạnh lùng nói:"Cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không thể chết ở địa phương này được. Ngươi vì cứu ta mà bị đuổi giết, nếu ta vứt bỏ ngươi mà đi thì ta không bằng con súc sinh, mặc dù ta không phải người tốt lành gì nhưng ta quyết không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa."

Sắc mặt Thiệu Cảnh hiện lên vẻ kiên quyết, lại lạnh nhạt nói:"Đi."

Thiệu Cảnh dứt lời, mặc kệ trên người Phong Nhã bị trọng thương, mặc kệ thân thể mệt mỏi muốn hư thoát của mình mà lôi kéo Phong Nhã đi tập tễnh về phía trước.

U Hồn theo sát không dời, mặc dù mấy lần lẽ ra đã có thể xuất thủ nhưng hắn vẫn còn kiêng dè Phong Nhã. Mặc dù trong lòng rất tức giận nhưng còn chưa đến tình trạng bị mất đi lý trí, hai người một nam một nữ kia đều là thuật sĩ, mà hắn cũng không biết ẩn tình bên trong, không biết trên người bọn họ còn che dấu loại thuật pháp khó chơi gì chưa sử dụng hay không , nhất là nữ tử kia, mỗi một lần thi triển thuật pháp đều là loại thuật pháp có uy lực không hề tầm thường. Nếu nàng lấy mạng đánh liều thì khó có thể đảm bảo mình không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu phải tùy tiện ra tay thì không bằng chậm rãi chờ hai người mệt mỏi không còn sức lực phản kháng thì chỉ cần ra tay một kích là có thể chiến thắng. Chỉ là việc này cần chút thời gian mà thôi, với U Hồn mà nói thì kiên nhẫn chờ đợi một lát cũng không thành vấn đề.

U Hồn đứng ở trên ngọn cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo thân ảnh hai người đang tập tễnh bỏ chạy, cười lành lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói:"Nhanh như vậy đã không nhịn được rồi hả?"

Phong Nhã bị Thiệu Cảnh cầm chặt tay, vốn là khẽ giật mình, có chút kháng cự nhưng sau đó lại nhìn thấy sự kiên quyết và kiên nghị trong mắt Thiệu Cảnh thì chẳng biết vì sao, một cảm xúc khó nói lên lời bỗng dưng tập kích lên não, không khỏi chạy theo sau lưng Thiệu Cảnh, tập tễnh từng bước một mà đi.

Lại chạy trốn thêm một lát thì hai người rõ ràng cảm thấy gió núi càng ngày càng lạnh cắt da cắt thịt, càng lúc càng rét thấu xương, vị kỷ, sau khi đi xuyên qua một khoảng rừng thì hai người bất chợt dừng bước. Thiệu Cảnh kiên nghị nhìn phía trước rồi xoay người lại, liếc nhìn Phong Nhã. Phong Nhã trừng to mắt, cười khổ, thản nhiên nói:"Vậy là đi được đến chỗ này à, vẫn không trốn được."

Thiệu Cảnh quay người, chậm rãi dựa lưng dưới tàng cây rồi thở hổn hển, trong mắt nổi lên vẻ tuyệt vọng, lắc lắc đầu rồi nhìn về phía vực sâu không thấy đáy ở dưới vách đá dựng đứng. Ngơ ngẩn một lát rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trời cao, đau khổ cười cười, tự giễu nói:"Ai bảo ông trời không tuyệt đường người?"

Giây lát sau hắn cúi đầu nhìn vào mắt Phong Nhã, chỉ là nàng không giống hắn. Trong đôi mắt đẹp ấy, Thiệu Cảnh không thể nhìn ra nỗi tuyệt vọng, không thể nhìn ra nỗi sợ hãi, hắn chỉ nhìn thấy sự ưu thương và bi thương nhạt nhòa giống y như lúc vừa rồi, từ khi nữ tử này cầm Thuần Dương Kính trong tay thì trong mắt nàng từ đầu đến cuối chỉ có ưu thương và bi thương nhạt nhòa, không còn có chút sợ hãi nào cả, phảng phất như nữ tử này chưa bao giờ từng cảm thấy sợ hãi vậy, mặc dù tính mạng nguy trong sớm tối nhưng trong mắt nàng cũng không ánh lên sự sợ hãi.

Phong Nhã nhìn thật sâu vào trong đôi mắt Thiệu Cảnh, thản nhiên nói:"Thiệu Cảnh, ngươi sợ chết sao?"

Thiệu Cảnh ngẩn người, khóe miệng giật giật, nói:"Sợ, sợ phải chết."

"Vậy vì sao lúc ta nói sẽ ở lại ngăn trở U Hồn cho ngươi chạy trốn thì ngươi lại không trốn? Có thực là vì ngươi không phải kẻ vong ân phụ nghĩa không?"

Thiệu Cảnh giật mình, bối rối không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng lắc lắc đầu nói:"Ta không biết, nhưng nếu là người khác thì ta sẽ bỏ chạy không chút do dự."

Phong Nhã nhẹ nhàng cười cười như có điều suy nghĩ, một lát sau nàng thì thầm:"Nếu không duyên? Nếu không duyên? Không biết ngươi và ta có duyên hay vô duyên nhỉ?" Thì thầm xong thì nàng lại mở miệng nói:"Cũng được, chúng ta có thể thử một lần rồi."

Thiệu Cảnh không hiểu Phong nhã có ý gì, nghi hoặc hỏi:"Thử cái gì?"

Phong Nhã nắm chặt Thái Âm Kính trong tay và ho khan hai tiếng, chỉ là trong giây lát ánh mắt nàng kiên nghị trở lại, nhìn chăm chú vào Thiệu Cảnh và nói:"Ghép hai kính vào!" 

Chương 178 : chu tước (5) 

Tác giả: Tiêu Đỉnh

Dịch : Phương

Nguồn: www.tangthuvien.com

"Thiệu Cảnh nghi hoặc một hồi, bàn tay nắm chặt Thuần Dương Kính rồi lại nhìn chăm chú vào Thái Âm Kính ở trong tay Phong Nhã, hồ nghi hỏi:"Ghép hai kính lại?" Nếu như bọn chúng ghép ở cùng một chỗ thì sẽ như thế nào? Có khả năng đánh bại gã U Hồn không?"

Phong Nhã cười khổ, tự giễu nói:"Ta cũng không biết." "Ta chỉ biết Thuần Dương và Thái Âm là một đôi trời sinh, nếu như có thể hợp lại thì chính là một kiện tuyệt thế thần binh." Phong Nhã nói xong, vẻ chờ mong sâu kín hiện lên trong đôi mắt đẹp, lại dịu dàng nói:"Kỳ thực, so sánh với việc đánh bại U Hồn thì ta còn hi vọng được nhìn thấy chúng hợp thành một trên tay mình hơn."

Thiệu Cảnh nghe vậy thì cau mày, câu trả lời của Phong Nhã thực sự không phải là một tin tức tốt, nhất là câu cuối cùng khiến cho hắn nhìn không thấu nữ tử này, cũng càng không hiểu gì cả. Trong thời khắc nguy cấp người là dao thớt, ta là thịt cá này mà nàng vẫn còn hi vọng được nhìn xem hai chiếc kính có thể hợp lại thành một trên tay mình hay không thì khó hiểu thật. Nàng không lo cho tính mạng mình mà chỉ lo cho cái kính, so sánh với nàng thì mình khác hẳn, có khi chỉ vì lo cho mạng sống mà còn xuất thủ không từ thủ đoạn, bất chợt hắn cảm thấy mình không thể nhìn thấu được nữ tử băng lãnh như sương tuyết này.

Trước mặt hai người là vách đá dựng đứng và vực sâu không đáy, sau lưng là địch nhân đuổi giết, nhưng nếu không nghĩ được phương pháp tự mình cứu mình thì cũng không thể ngồi im chờ chết thế này được. Thiệu Cảnh suy nghĩ sau nửa ngày thì cảm thấy mình cũng không có lòng dạ nào mà phỏng đoán nữ tử ở trước mặt đến tột cùng là người như thế nào vì bây giờ mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Thiệu Cảnh nghĩ đến đây thì khoảng giữa lông mày xiết chặt lại, dứt khoát đưa Thuần Dương Kính về phía Phong Nhã và nghiêm nghị nói:"Ngươi muốn ta làm như thế nào thì ta sẽ làm như vậy."

Môi Phong Nhã khẽ hé cười rồi lập tức lạnh lùng lại, nghiêm nghị nói:"Thực ra rất đơn giản." Nàng dứt lời thì cắt rách lòng bàn tay khiến một giọt máu tươi chảy ra, sau đó nàng cầm tay Thiệu Cảnh lên, cũng rạch một vết rách nhỏ trong lòng bàn tay của hắn, lại nói:"Thuần Dương Kính và Thái Âm Kính đều có linh tính cực cao, nếu như ta và ngươi có duyên thì chúng sễ tự cảm ứng rồi sau đó sẽ hợp lại, nhưng nếu như ta và ngươi không có duyên thì chúng sẽ không phản ứng chút nào." Nàng dứt lời, ngừng một chút lại nói:"Nếu như may mắn hợp lại thì có lẽ chúng ta còn có thể cởi bỏ một bí mật chưa ai biết cũng không biết chừng."

Phong Nhã vừa nói vừa chắp lòng bàn tay rách máu của hai người ở trước ngực, hòa lẫn máu tươi của hai người cùng một chỗ. Làm xong những việc này thì Phong Nhã thở hắt ra, nghiêm mặt nói:"Chúng ta bắt đầu đi." Nàng dứt lời liền chậm rãi đưa Thái Âm Kính lại gần Thuần Dương Kính trong tay Thiệu Cảnh, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại.

Thiệu Cảnh thấy nàng như vậy thì hiểu ý làm theo nàng, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Chỉ nghe Phong Nhã chậm rãi nói:"Thiệu Cảnh, bài trừ tạp niệm, tình tĩnh như nước, tâm lạnh như băng."

Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu rồi thở ra một hơi thật dài rồi làm theo lời của Phong Nhã, suy nghĩ chìm vào trong tăm tối. Bất tri bât giác lại âm thầm vận khởi Minh Tư thuật ghi lại trong Thiên Thư.

Một lát sau thì sự hô hấp của hai người dần dần ổn định, hơi thở nhẹ nhàng tĩnh lặng không ra tiếng và cũng không hề cứ động. Mà ở chỗ hai người chắp tay lên ngực có một ngọn lửa màu đỏ và một ngọn lửa màu tím chậm rãi cháy lên, cháy quyện vào nhau rồi màu sắc cũng từ từ thay đổi, cuối cùng bùng lên một vầng hào quang màu trắng, một ít ánh sáng màu trắng nhạt nhòa chậm rãi tản ra quanh tay hai người, thật là quỷ dị. Lại nhận thấy chỗ Thái Âm Kính và Thuần Dương Kính đụng vào nhau thì tình huống cũng quỷ dị y hệt như chỗ hai người chắp tay trước ngực, chỉ là chung quanh hai tấm gương lại bùng lên vầng hào quang màu đen.

Đúng vào lúc này thì U Hồn đã đi đến vách đá, nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị xung quanh hai người thì thân hình lập tức dừng lại, sau đó kinh ngạc nhìn qua vách đá, sắc mặt tối sầm rồi nghi hoặc nói:"Hả? Đây là cái gì?" Trong lúc hắn còn đang nghi hoặc thì cách đó không xa, hai vầng hào quang một đen một trắng quanh người một nam một nữ loáng thoáng hiện lên vật gì đó. Trên đỉnh đầu và dưới chân của hai người đồng thời xuất hiện hai đồ án thái cực như ẩn như hiện rồi bao phủ hai người bên trong, mà cái đồ án kia càng ngày càng hiển hiện rõ ràng.

U Hồn khẽ giật mình, nhìn thấy tình cảnh như thế thì cảm giác hình như bọn hắn đang thi triển pháp trận gì đó nhưng vẫn còn chưa hoàn thành, cẩn thận nhìn kỹ, nếu như trận pháp ngưng tụ thành công thì chắc hẳn có uy lực không tầm thường. U Hồn chần chờ một hồi lại không dám tùy tiện ra tay, nán lại nhìn đồ án Thái Cực càng ngày càng hiển hiện rõ ràng, khí tràng xung quanh hai người càng lúc càng to lớn khiến hắn không kiềm được sợ hãi.

U Hồn lại chần chờ thêm một lát, ngẫm nghĩ một chút rồi cầm thật chặt Lưu Tinh phiến ở trong tay, hai hàng lông mày cau có rồi hừ lạnh một tiếng, nói:"Con rết trăm chân còn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại ta, nhìn ta ngăn cản trận pháp của các ngươi đây." U Hồn vừa dứt lời thì Lưu Tinh phiến lập tức lóe sáng, đang định cầm quạt đánh tới phía trước.

Chỉ là hắn còn chưa kịp ra tay thì hai vầng hào quang ở xung quanh hai người đột ngột lao thẳng lên trời. Chỗ Âm Dương Kính hợp lại với chỗ bàn tay hai người chắp lại trước ngực lập tức bùng lên hào quang mãnh liệt, mà thân thể của hai người một nam một nữ cũng đột ngột bị run rẩy kịch liệt.

U Hồn cả kinh, trơ mắt ngắm nhìn vần sáng chói mắt lao lên bầu trời mà cảm thấy hơi do dự, không dám ra tay, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm vào cảnh tưởng quỷ dị này, sắc mặt âm trầm.

Sau khi thân thể hai người run rẩy thì hai vầng hào quang lại chậm rãi gặm nhấm và tan vào nhau, tốc độ quay chung quanh thân thể hai người càng lúc càng nhanh. Cuối cùng chậm rãi dung hợp lại cùng một chỗ, mà Thái Cực Đồ trên đỉnh đầu và dưới chân hai người cũng chậm rãi hòa vào nhau, đợi tới khi hai người chắp tay trước ngực và hai tấm gương tương hợp hoàn toàn thì đột nhiên Thái Cực Đồ và nhị kính tuôn ra hai luồng ánh sáng dữ dội, điên cuồng va chạm vào nhau.

Ánh sáng va chạm mãnh liệt mà đột ngột như sấm sét rồi bắn ra bốn phương trời, sau khi phân tán đi khắp nơi thì lại mau chóng co rút trở về, ầm ầm một tiếng, đúng là đều tụ tập trên Thuần Dương Kính và Thái Âm Kính, nhất thời phía trên hai kính loáng thoáng xuất hiện một vầng hào quang chói lòa bao phủ quanh Thái Cực Đồ, mà vầng sáng này thực sự giống như một dạng tồn tại của vật chất, chưa hề tán đi chút nào.

Đúng vào lúc này, Thiệu Cảnh và Phong Nhã đồng thời mở mắt trợn trừng, sau đó thì hai vầng hào quang chói lòa ở bên người đã lập tức tiêu tán, chỉ là nơi hai tấm gương tương hợp với nhau vẫn còn tồn tại một vật chân thật như Thái Cực Đồ. Hai người kinh ngạc nhìn qua đối phương, Trong mắt Phong Nhã tràn đầy sự sợ hãi không thể tưởng tượng nổi, khóe miệng run run, thì thầm:"Âm Dương Kín, vậy mà, vậy mà tương hợp rồi hả?" Mắt to trợn trừng nhìn Thiệu Cảnh, lẩm bẩm:"Ta và ngươi chẳng lẽ thực sự là người có duyên?"

Thân thể Thiệu Cảnh run rẩy lẩy bẩy, đôi mắt ngây dại nhìn vào Âm Dương Kính trong tay đang nằm ở giữa Thái Cực Đồ, hình như cũng không nghe thấy lời Phong Nhã nói chuyện, một lát sau, lại ngắm nhìn Phong Nhã, vẻ mặt mờ mịt, sau nửa ngày mới thốt ra một câu:"Thời khắc hai kính tương hợp, ngươi có thấy chỗ kia không?"

Phong Nhã ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói:"Huyễn Nguyệt động phủ?"

Thiệu Cảnh nhẹ gật đầu, cau mày, thấp giọng thì thầm:"Thanh Vân Sơn?" Huyễn Nguyệt động phụ?" Lẩm bẩm xong thì chợt sinh lòng cảnh giác, nhìn về phía U Hồn cách đó không xa.

Phong Nhã nhìn theo ánh mắt Thiệu Cản, nghiêng đầu nhìn lại thì lông mày dựng lên, ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt cái thêm tái nhợt, dù là như vậy nhưng nàng vẫn cố nén thống khổ vì tổn thương nặng, lạnh nhạt nói:"Đạo hạnh của ngươi quá yếu, để ta đi."

Thiệu Cảnh cau mày, ngắm nhìn Âm Dương Kính mà hay người cùng cầm chặt trong tay, sau nửa ngày suy nghĩ thì rốt cục cũng nhẹ gật đầu.

Phong Nhã cười nhạt, liền buông ra bàn tay đang chắp trước ngực với Thiệu Cảnh, tay kia cầm Âm Dương Kính. Thiệu Cảnh chậm rãi buông hai tay ra và giao tấm kính cho nữ tử ở trước mặt.

U Hồn nhìn thấy trong tay Phong Nhã có tấm kính cho hai mặt hợp lại thì cảm thấy vài phần kiêng kị không nói lên lời. Trong lòng hắn cũng biết vật kia là bảo vật không tầm thường, chỉ là lấy kiến thức lịch duyệt của hắn lại không nhìn ra một chút đầu mối nào. Không khỏi cau mày chặt hơn, vầng sáng trên Lưu Tinh phiến lập từng bùng lên chói lòa.

Phong Nhã hít một hơi khí lạnh thật dài rồi cầm thật chặt Âm Dương Kính và rót linh lực vào trong đó, nàng muốn đảm nhận vị trí quan trọng và khó khăn nhất là tấn công U Hồn.

Trời đất âm u lạnh lẽo, cảnh đêm im ắng như tờ, ngoại trừ tiếng gió thì không còn tiếng vang nào khác, trong tai chỉ nghe thấy tiếng nữ tử thét lên một hồi phá vỡ yên tĩnh, ngay sau đó, một biển ánh sáng chói lòa vang lên, lại thêm một thanh âm thanh thúy vang vọng tới chân trời, giống như là vật gì vừa bỗng nhiên bị vỡ tan và văng tung tóe.

Thiệu Cảnh nghe được tiếng vang như thật thì thân thể run lên bần bật, nhìn về phía Phong Nhã. Thân thể mềm mại của Phong Nhã giật giật, đứng ngẩn người ở chỗ cũ, đôi mắt đẹp kiên quyết mà lạnh như băng đột nhiên bị kinh hãi và tuyệt vọng tràn ngập.

Chương 179 : chạy trốn (1) 

Tác giả: Tiêu Đỉnh

Dịch : Phương

Nguồn: www.tangthuvien.com

"Tại sao chuyện này lại xảy ra?" Phong Nhã kinh ngạc nhìn vào cái kính ở trong tay, thật lâu vẫn chưa thể trở lại bình thường.

Mắt thấy hai cái gương vừa tương hợp lại đột nhiên tách ra khiến Thiệu Cảnh hoảng hồn kinh hãi, không phải chỉ ngây người bần thần như Phong Nhã mà thân thể khẽ động, lập tức lao về phía Thuần Dương kính đã bị chia lìa, đứng ở bên người Phong nhã, hai hàng lông mày cau lại, nhìn nhìn Phong Nhã.

Biến cố bất thình lình xảy ra đồng thời khiếc cho cả ba người thoáng ngơ ngẩn một lát. U Hồn còn đang ngạc nhiên và nghi ngờ vì trận thế dung hợp pháp bảo vừa rồi lớn như vậy nhất định là không dễ ứng phó, hơn nữa Phong Nhã vốn đã là một thuật sĩ đạo hạnh thâm sâu, coi như là thân thể trọng thương nhưng dựa vào cái trọng bảo quỷ dị kia thì e rằng có muốn chiến thắng cũng phải đấu một trận khổ chiến. Nhưng bây giờ xem ra cái tấm gương kia hình như cũng đâu có ghê gớm như hắn tưởng tượng. U Hồn lập tức cười lạnh, hét lớn một tiếng rồi bắn chùm tia sáng trắng từ trong Lưu Tinh phiến ra.

Một kích lao đến nhưng Phong Nhã lại không hề có chút phản ứng nào, nàng vẫn kinh ngạc nhìn vào tấm gương, có chút thất thần. Sự kinh hãi và tuyệt vọng trong đôi mắt ấy giờ phút này đã hóa thành vô tận mất mác và thẫn thờ. 

Thiệu Cảnh kinh hãi, nhìn thấy một kích của U Hồn mà không thể tránh kịp, nhưng Phong Nhã lại không hề có chút phản ứng nào, nếu bây giờ bị chùm tia sáng trắng kia bắn trúng thì hậu quả không cần phải nghĩ nữa.

Thời khắc này hết sức nguy hiểm, Thiệu Cảnh tâm tư vừa động thì chẳng hiểu vì sao hắn lại cảm thấy thương xót và không lỡ bỏ nữ tử này mà đi, hắn không đành lòng nhìn nàng cứ như vậy mà mất mạng vì một kích này. Khẩn trương quá, rồi tự nhiên không biết khí lực ở đâu mà ra, nỗ lực giơ lên Thuần Dương Kính và hét lớn một tiếng, gần như hắn đã rót toàn bộ linh lực ít ỏi còn lại vào trong đó, thúc dục Hỏa Cầu thuật, ngăn trở chùm tia sáng trắng uy thế phô thiên cái địa đang lao đến. Chỉ là uy lực của Hỏa Cầu thuật thực sự không đáng để người ta tin tưởng, rõ ràng không thể chống đỡ lại thế tấn công của U Hồn, chỉ giảm bớt tốc độ của tia sáng trắng đang lao đến mà thôi. Đúng vào lúc này, Thiệu Cảnh vội ôm Phong Nhã đang thất thần như người mất hồn cùng ngã xuống đất, dùng thân thể của mình để bảo vệ cho Phong Nhã trong vô thức, mặc cho chùm tia sáng trắng kia lập tức xẹt sát qua người, cắt rách hai vết máu dài, suýt chút nữa thì mất đi tính mạng.

Trong tình thế nguy hiểm, Thiệu Cảnh xuất thủ cứu giúp làm Phong Nhã bối rối, mắt thấy khuất ở trước người mình là khuôn mặt kiên nghị của nam tử, trong lòng ngực không hiểu mình đang nghĩ gì, chỉ nhẹ nhàng hỏi:"Ngươi xả thân cứu ta vì cái gì?"

Thiệu Cảnh cau mày, bối rối không biết phải trả lời như thế nào, thời điểm xuất thủ hắn chưa từng nghĩ tới vì sao lại không còn nghĩ tới tính mạng mình mà lại đi cứu Phong Nhã. Có lẽ là bản năng trong thời khắc nguy nan hoặc là hắn không muốn bỏ mặc nữ tử ở trước mắt, cũng có thể đó chỉ là suy nghĩ bồng bột trong nhất thời. Nhưng mặc kệ vì lý do gì thì khoảng khắc ấy hắn đã vì Phong Nhã mà làm một chuyện chưa từng làm cho bất kỳ người nào. Bây giờ Phong Nhã hỏi thì hắn không biết phải đáp làm sao, bởi hắn cũng đâu có hiểu lúc ấy mình nghĩ cái gì cơ chứ. Chỉ là mượn giây phút ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, đau khổ lắc đầu nói:"Không biết, ta không muốn ngươi chết mà thôi."

Chỉ thấy sắc mặt U Hồn sa sầm xuống, nhận thấy một kích không có kết quả thì hừ lạnh một tiếng, thân hình lập tức lóe lên rồi chạy tới, đánh thẳng về phía hai người. Vội tấn công như vậy khác nào không chết không thôi. Trong miệng phẫn nộ quát:"Đi chết đi."

Bên trên Lưu Tinh phiến lóng lánh vầng hào quang chói mắt, trầm trọng đập vào sau lưng Thiệu Cảnh đang ngăn cản trước người Phong Nhã, sinh tử chỉ ở trong chớp măt.

Thiệu Cảnh thở hắt ra, bây giờ hai người đã đến bước đường cùng, sức cùng lực kiệt, không còn đủ sức để chống lại U Hồn nữa rồi. Chỉ là mặc dù Thiệu Cảnh sợ chết, cũng không cam lòng nhưng lúc này nhìn xuống nữ tử ở dưới thân thì hình như lại được tiếp thêm sự điềm tĩnh và bình thản, than nhẹ một tiếng, âm thầm nói:"Ta điên rồi sao? Tại sao lại vì nàng mà quên đi tính mạng?" Than thở xong thì hắn từ từ nhắm mắt lại.

Phong Nhã nhìn thấy đôi mắt Thiệu Cảnh từ từ nhắm lại trong thời khắc sinh tử này, lại không hề sợ hãi chút nào thì khóe môi khẽ nở một nụ cười yếu đuối.

Chỉ là không có ai nhận ra, trong lúc Thiệu Cảnh che ở trước người Phong Nhã thì đúng một khắc này, Thái Âm Kính trong tay Phong Nhã và Thuần Dương Kính trong tay Thiệu Cảnh đồng thời đột ngột dấy lên hai ngọn hỏa diễm trắng và đen, chợt hai mặt kính nằm trên hai cực âm dương, đúng là xung quanh hai người đột nhiên xuất hiện Thái Cực đồ, thấp thoáng xuất hiện mười sáu tượng quẻ quay xung quanh hai người. Mà mười sáu tượng quẻ thái cực này lại không giống với tượng quẻ của bát quái thái cực mà người đời vẫn biết.

U Hồn tập kích đến, Lưu Tinh phiến nặng nề nện vào mười sáu tượng quẻ của Thái Cực đồ, nào biết lại lập tức bị bắn ngược về phía sau, không nhấc lên được nửa gợn sóng nào trên thái cực, hơn nữa lực phản chấn lại mạnh kinh hồn làm tay chân hắn run rẩy lẩy bẩy, gót chân loạng choạng chênh vênh.

U Hồn bị mười sáu tượng quẻ của Thái Cực đồ chấn lùi lại mấy bước mà thầm kinh hãi, lực phản chấn này mạnh mẽ quá, mặc dù hắn dùng pháp bảo Lưu Tinh phiến tấn công nhưng lại không thể nhấc lên được nửa gợn sóng nào, lại còn bị run rẩy vì phản chấn. Một kích tàn nhẫn kia của hắn đã vận đủ tám phần công lực vậy mà ở trước mặt Thái Cực đồ, lại không thể chịu được một kích.

Trong lòng U Hồn nổi lên cả biển sóng to gió lớn, sắc mặt u ám, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mười sáu tượng quẻ của Thái Cực đồ, chau mày, tinh tế đánh giá mười sáu cái tượng quẻ, nhướng mày, thấp giọng lẩm bẩm:"Một quẻ càn nghịch hướng, bốn chấn, hai đoái, ba ly, bảy cấn, năm tốn, sáu khảm, mười chỉ, tám khôn, chín hành, mười ba hòa, mười năm khởi, tám quẻ dương, tám quẻ âm?" Lẩm bẩm một lát thì bỗng dưng sợ hãi, toàn thân run rẩy, run run nói:"Đây là...? ..... Thiên cơ mười sáu quẻ."

Sự sợ hãi như vậy không thể bảo là không lớn, trong thiên hạ, gần như không có người biết được thiên cơ mười sáu quẻ là vật như thế nào, nhưng mà U Hồn đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, nhất là ngày xưa được đọc sách cổ, bí điển ở Thanh Vân Môn, đều là vầng sáng kỳ diệu, những điều chứa đựng trong biển thư tịch này túc thế nhân gian tất nhiên là không người biết được. Bởi thân phận của U Hồn ở trong Thánh Linh Cung có chút đặc thù, vì vậy mới có thể được trông thấy những quyển thư sách này.

Mà hắn đã từng đọc qua một đoạn ghi lại trong một quyển sách cổ ở nơi ấy, viết rằng:"Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu... . .Thuở ban đầu của trời đất, thần ma cuồng loạn nhảy múa, trăm nhà khổ công tìm hiểu thiên cơ, cuối cùng sáng lập được thiên cơ mười sáu quẻ, biến hóa kỳ ảo khó lường, đấu pháp với thần ma, tồn tại cùng trời đất." "Thời kỳ thượng cổ, thế nhân dựa vào thiên cơ mười sáu quẻ, dùng nó làm gốc để diễn sinh ra tất cả pháp môn tu luyện của trăm nhà, tìm hiểu thiên cơ. Thánh nhân bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu... . ." "Rồi sau đó thiên cơ mười sáu quẻ bị thánh nhân thời kỳ thượng cổ xóa đi một hào, từ thời kỳ thượng cổ dùng bốn hào, biến ảo mười sáu quẻ đến hôm nay chỉ còn ba hào, biến ảo bát quái, từ nay về sau thiên cơ không còn sót lại chút gì, con đường trường sinh, vạn pháp luân hồi cũng trở thành truyền thuyết trong miệng muôn dân trăm họ, không còn tồn tại nữa."

(thiên cơ là đạo của trời đất / hào (爻) : nét - những nét ngang liền hoặc ngang đứt tạo ra Bát Quái / quẻ là quái, nghĩa là thời kỳ thượng cổ, thiên cơ mười sáu quẻ có thể hiểu là thiên cơ thập lục quái, ngày nay chỉ còn bát quái mà thôi.)

Nếu như những điều ghi lại trong sách cổ là sự thật thì có nghĩ là pháp môn tu luyện của trăm nhà đều là dùng thiên cơ mười sáu quẻ làm gốc để diễn sinh ra phương pháp tu luyện, chỉ là bởi vì phương pháp tìm hiểu thiên cơ khác nhau nên mới bị chia ra mà thôi. Mà sau khi mười sáu quẻ bốn hào bị xóa đi một hào, chỉ còn bát quái ba hào thì thế gian cũng không còn người nào có thể dựa vào nó để nhìn trộm thiên cơ, nhìn thấu luân hồi nữa. Vì vậy từ xưa đến nay, không còn người nào có thể hiểu được thiên cơ mười sáu quẻ. 

Những điều chứa đựng bên trong cổ thư bí điển không thể nào nghiên cứu, chứng minh và giải thích được, vì vậy dĩ nhiên là không thể tin tưởng. Lúc ấy U Hồn đọc xong đoạn ghi lại thiên cơ mười sáu quẻ cũng chỉ cho nó là một truyền thuyết mà thôi, nhưng mà hôm nay, điều ghi lại trong sách cổ lại vô duyên vô cớ xuất hiện ở trước mặt, quả thực đã khiến phải hắn kinh ngạc và hoảng sợ đến tột cùng.

Hai tay U Hồn run rẩy, mồ hôi lạnh ứa ra ướt đẫm, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi nhưng chỉ trong một cái chớp mắt nó đã biến thành điên cuồng và ngập đầy tham lam. Ánh mắt ngây dại nhìn vào Thuần Dương Kính và Thái Âm Kính đến nỗi thất thần, thiên cơ mười sáu quẻ, có thể bí mật của nó đang ngủ trong hai cái kính kia.

Giây lát sau, lưng Thiệu Cảnh mát lạnh, chậm rãi đứng dậy, mà mười sáu tượng quẻ kia cũng dần dần tiêu tán, cuối cùng chỉ còn hắn và Phong Nhã nhìn nhau, đồng thời nhìn về mặt kính trong tay mình.

"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Thiệu Cảnh nuốt nước miếng, hỏi.

Phong Nhã kinh hãi nhìn vào đôi mắt của Thiệu Cảnh, lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết rồi sau đó lặng lẽ thì thầm:"Hai kính đã tương hợp rồi lại tách ra, vừa rồi lại tác động qua lại lẫn nhau, đẩy lui kẻ địch, cuối cùng là tương hợp, hay là tương cách?"

(tương hợp - dung hợp / tương cách là có duyên gặp gỡ nhưng vẫn xa rời.)

Mà đúng vào lúc thiên cơ mười sáu quẻ đẩy lui U Hồn một khắc này, trong một tửu lầu của Tiểu Hồ thành, một lão nhân bỗng nhiên mở lớn đôi mắt, khoảng giữa lông mày chau lại, bất giác thì thầm:"Ồ, mười sáu quẻ?" Dứt lời liền thò tay đẩy cửa sổ ra, nhìn lên trời cao vô tận, trong miệng lại nói:"Vạn Yêu Cốc, nhớ lại thì từ sau khi ngã xuống, lâu lắm rồi ta không còn đến nơi này." Lão nhân dứt lời liền quay người đi ra ngoài, trong tay nắm cái phướng gọi hồn "Tiên Nhân Chỉ Lộ".

Chương 180 : chạy trốn (2) 

Tác giả: Tiêu Đỉnh

Dịch : Phương

Nguồn: www.tangthuvien.com

Đêm tối, giữa vách đá dựng đứng trên dãy núi đìu hiu có ba người đang đứng, nam tử quay người nhìn theo nữ tử dựa vào tàng cây, mệt mỏi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt có chút ngốc trệ, vô lực nhìn gã U Hồn đang đứng ở cách đó không xa. Mặc dù hắn không biết Âm Dương Kính đẩy lui U Hồn như thế nào, cũng không biết vì sao hắn và Phong Nhã có thể thúc dục tấm gương nhưng Thiệu Cảnh lại biết rõ, nếu như giờ phút này U Hồn lại ra tay một lần nữa mà tấm gương không hiện lên bảo hộ thì mạng nhỏ của hắn và Phong Nhã đành phải lưu lại ở nơi đây vậy. 

Thật lâu sau, Phong Nhã lau đi vết máu ở khóe môi rồi đứng thẳng dậy, ánh mắt kiên cường nhìn chằm chằm vào U Hồn.

Mà cái gã U Hồn kia chẳng biết vì sao lại chậm chạp không chịu ra tay một lần nữa, hình như hắn đang suy nghĩ cái gì đó.

U hồn vuốt vuốt cái mũi rồi đột ngột thu hồi Lưu Tinh phiến, cười nhạt một lát, nhìn một nam một nữ đang đứng ở vách đá, noi:"Lúc đầu, ta không muốn giết hai người, chỉ là hai người nhiều lần phản kháng, bức ép ta phải ra tay, vì vậy lúc này mới dẫn tới tình trạng này." Con ngươi đi lòng vòng rồi lại nói:"Như vậy đi, ta thấy hai cái kính trong tay hai người cũng không tệ, nếu hai người chịu tặng tấm kính kia cho ta thì ta sẽ thả cho các người một con đường sống, được không?"

U Hồn dứt lời thì đứng nghiêm nghị, không hề cử động, chậm rãi chờ đợi hai hai trả lời.

Phong Nhã mắt sáng như đuốc, lạnh nhạt nói:"Đừng có nằm mơ."

Thiệu Cảnh cau mày và nắm chặt Thuần Dương Kính. Hắn hoàn toàn không biết gì về U Hồn cả. Điều duy nhất hắn biết là gã U Hồn này là người trong ma giáo, vì vậy dù cho gã U Hồn này có tỏ vẻ thành thật như thế nào thì dứt khoát hắn cũng không bao giờ có thể tin tưởng được, những người này quỷ kế đa đoan, từ nhỏ hắn đã được tửu quỷ sư phó dạy rằng không bao giờ được tin lời lũ ma giáo yêu nhân hứa hẹn. Cho dù có giao tấm gương này cho hắn thì e rằng cũng không thoát khỏi cái chết. Thiệu Cảnh không khỏi nhìn U Hồn bằng ánh mắt khinh thường, coi lời U Hồn nói như gió thoảng bên tai, ngồi thở hổn hển và ngậm miệng không nói.

U Hồn bị Phong Nhã cự tuyệt thì da mặt run rẩy, lại nói:"Hai người có biết đằng sau hai người là vực thẳm không? Nó tên là Yêu Ma uyên, là những gì còn lưu lại từ thời kỳ thượng cổ sau trận đại chiến của chính đạo và tiên hiền Thánh môn. Vực sâu không thấy đáy, chí âm chí hàn, yêu vật sinh trưởng, mà phía sau chính là Vạn Yêu Cốc hung danh truyền xa, hai người đã không còn đường lui rồi, bây giờ nếu hai ngươi muốn giữ mạng sống thì chỉ cần đưa tấm gương cho ta thôi. Bằng không, chỉ còn con đường chết." U Hồn dứt lời liền cười lạnh, nhìn về phía hai người.

Ánh mắt Phong Nhã vẫn kiên nghị như trước, lạnh nhạt nói:"Nói chuyện hoang đường viển vông, định đoạt bảo vật trong tay ta thì ngươi tính sai nước cờ rồi." Phong Nhã nói xong thì từ từ lui về phía sau, khi lui đến bên người Thiệu Cảnh thì nàng nhìn thật sâu vào trong mắt Thiệu Cảnh, nói khẽ:"Thiệu Cảnh, ngươi sợ ư?"

Thiệu Cảnh giật mình, nhẹ gật đầu, chợt quay ra nhìn Phong Nhã, thấy nàng ấy đối mặt với sinh tử mà đôi mắt đẹp vẫn còn lạnh lùng như băng sương thì bất giác phải lắc đầu.

Phong Nhã cười nhạt, im lặng không hỏi thêm gì nữa, bước chân nàng dần dần lui đến sát vách đá, lạnh lùng nhìn qua U Hồn, cười lạnh một tiếng và nói:"Sống chết có số, việc đã đến nước này, đến đường cùng nơi vách đá nhưng cho dù phải chết, ta cũng không giao Thái Âm Kính cho lũ ma giáo các người." Sau đó ngữ khí trầm hơn, nói:"Người mất thì kính cũng mất." Phong Nhã dứt lời liền nhìn về vực thẳm phía sau, ánh mắt kiên định.

Thiệu Cảnh nhìn Phong Nhã đã lùi đến vách đá mà hoảng sợ, vội vàng đứng dậy lao đến bên cạnh Phong Nhã, mặt tối sầm định nói gì đó nhưng lời lên đến miệng thì lại nuốt về, rốt cục vẫn không thể nói ra.

Khoảng giữa hai hàng lông mày U Hồn khẽ nhăn lại, hắn không nghĩ tới khí khái của nữ tử này lại kiên cường như vậy, đứng cạnh vách núi, chỉ cần lùi tiếp một bước nữa thôi là rơi xuống vực thẳm rồi. U Hồn cầm chặt Lưu Tinh phiến trong tay mà bối rối, không biết làm sao. Lúc đầu hắn chỉ muốn dùng sinh tử để bức ép hai người tự dâng kính tới tay, nào biết nữ tử này lại không rung động chút nào, còn làm ra việc vượt khỏi dự liệu của mình, bây giờ nàng đã lùi đến vách núi, dụng ý đã rõ ràng. Trong lòng U Hồn khẩn trương vô cùng, nếu nàng bị ép mà nhảy xuống vách núi thì cái tấm gương có thể thúc dục thiên cơ mười sáu quẻ cũng thuận theo mà rơi vào Yêu Ma uyên rồi.

Trong tình thế cấp bách, U Hồn vội hỏi:"Cô nương hãy nghe tại hạ nói một câu." Nhãn châu xoay động, lại nói:"Tại hạ cam đoan không làm hại tính mạng hai người, nếu hai người không muốn tặng tại hạ cái kính thì tại hạ cũng không bắt buộc, cô nương trước tạm rời khỏi vách đá rồi chúng ta từ từ nói chuyện."

Thiệu Cảnh nghe vậy thì càng cau mày chặt hơn, từ sau khi U Hồn bị Âm Dương Kính đẩy lui thì thái độ của hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ, bỗng nhiên hiền lành hẳn. Mưu đồ của hắn rõ rành rành, muốn dùng sinh tử để ép buộc hai người giao kính, lại nói lời tình nghĩa, mềm nắn rắn buông, đơn giản là muốn lừa gạt tấm kính về tay, về phần sau khi tấm kính về tay thì sinh tử của hắn và Phong Nhã chẳng phải là sẽ bị phụ thuộc vào một ý niệm của hắn sao?

Thiệu Cảnh không khỏi nắm chặt Thuần Dương Kính hơn, lạnh nhạt nói:"Ngươi tỉnh lại đi, ngươi nghĩ chúng ta là tiểu hài tử ba tuổi à?"

Phong Nhã cười lành lạnh và không để ý đến lời U Hồn khuyên can, ngược lại nàng lại nhìn Thiệu Cảnh chăm chú, lãnh đạm nói:"Thiệu Cảnh, lúc này đường sống đã tuyệt, ngươi có dám chịu chết cùng ta không?"

Thiệu Cảnh khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, Yêu Ma uyên tối như mực ở dưới chân mà có chút chần chờ, yết hầu giật giật, nuốt nước miệng một cái rồi lại nhìn thật sâu vào đôi mắt Phong Nhã lạnh lùng nghiêm nghị. Một lúc lâu sau, rốt cục lại thở dài một cái, bất giác sờ lên túi Lưu Vân và quay đầu nhìn về phương hướng thôn nhỏ, nơi Tiểu vũ ở, trong lòng sinh ra vài phần lưu luyến và áy náy. Trong lòng tự nhủ, Tiểu Vũ, huynh không thể mang muội rời đi nữa rồi, mệnh của huynh giãy dụa đến nước này, đúng là vẫn còn bị buộc vào tuyệt cảnh, hứa hẹn sau này sẽ che chở muội nhưng hôm nay... . .

Thiệu Cảnh thở dài, im lặng nhìn vào đôi mắt Phong Nhã một lát, không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.

Đêm đen như mực, không có một chút màu sắc, vẻ mặt U Hồn cũng giống như màu sắc của màn đêm, u ám thê lương. Nếu như hai người này thật sự nhảy xuống Yêu Ma uyên thì hắn đúng là phẫn hận đến phát điên mất, ngẫu nhiên được nhìn thấy thiên cơ mười sáu tượng quẻ trong truyền thuyết thời kỳ thượng cổ, hưng phấn biết bao, vậy mà chưa kịp tìm hiểu huyền bí thì lại phải bất đắc dĩ nhìn nó bị chôn vùi ở trước mắt. Hai người này rõ ràng hắn không thể dễ dàng tha thứ nhưng tình hình hiện tại lại không thuận theo ý hắn, mạnh mẽ cướp đoạt cũng không được, dọa dẫm dụ dỗ cũng không thành, quả thực là vô kế khả thi. Trong lúc khẩn trương, hắn vừa định quát bảo hai người một nam một nữ kia ngưng lại.

Nào có thể đoán được nữ tử kia bỗng khẽ hé môi mỉm cười, nhìn thật sâu vào trong mắt Thiệu Cảnh, mặc cho gió lạnh thổi bay mái tóc đen tuyền rũ xuống bờ vai cùng vết máu loang lổ trên áo tơ trắng váy dài, nàng dịu dàng thì thầm một câu:"Không biết sinh tử, không biết âm dương, vì sao lại gặp nhau, đã có duyên thì sợ gì địa ngục?" Phong Nhã dứt lời đột ngột xoay người, hai tay mở ra, thả người xuống vực sâu vô tận, trong một chớp mắt trước khi nhảy xuống vực sâu, nàng vẫn ngoái đầu nhìn lại mỉm cười, má hồng đỏ thắm cô đơn.

Phảng phất sinh tử trong mắt nàng, là đạm mạc và mờ nhạt như vậy.

Phong Nhã quay người, tóc mây dài chạm qua khuôn mặt Thiệu Cảnh, một mùi thơm dịu dàng kín đáo thoảng vào mũi, Thiệu Cảnh quay đầu, trong khoảng khắc ấy, nàng ngoái đầu nhìn lại, mỉm cười, lộ ra môi hồng đỏ thắm, ánh thật sâu vào trong óc, lúc này hắn mới chú ý tới, nữ tử Phong Nhã ấy lại xinh đẹp như vậy, hắn cũng chưa nhìn ngây dại qua nữ tử nào, bây giờ hắn mới biết, nữ tử ấy bất giác đã hấp dẫn ánh mắt của hắn, vì nàng liều mạng bước ra, vì nàng ngăn trở chùm tia sáng trắng, thì ra thực không phải cái gì nhận ân rồi báo, mà bởi vì mình không muốn rời xa.

Thiệu Cảnh tự giễu cười cười, thâm tâm thầm niệm lời Phong Nhã nói:"Duyên?" Niệm xong, nắm chặt Thuần Dương Kính, tay áo vung lên, quay người nhảy xuống vực sâu.

Trong bóng tối vô tận, lá rụng rơi tứ tung, từng cơn gió lạnh thổi qua vách đá cheo leo, chỉ còn lại U Hồn vội vã lao tới và oán độc rống lên một tiếng.

Chương 181 : chạy trốn (3) 

Tác giả: Tiêu Đỉnh

Dịch : Phương

Nguồn: www.tangthuvien.com

Trong rừng rậm âm u tăm tối không nhìn thấy đường, ở một nơi sâu trong rừng rậm dưới chân núi đột ngột bùng lên những con đường lửa bay đi khắp nơi, gần như đã đốt cháy cả mảnh rừng rậm chỉ trong một khoảnh khắc, sau đó bỗng dưng có luồng ánh sáng màu xanh lóe lên, đập ầm ầm vào ngọn lửa đang bay tứ tán. Ở bên trong ánh sáng màu xanh ở đằng kia kia có một thân ảnh trẻ tuổi, hắn cảm thấy yết hầu ngòn ngọt rồi ho khan, phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó lại nhìn chằm chằm vào trong ngọn lửa đang lao tới ở phía trước.

Một thân ảnh già nua bỗng hiển hiện ở trong ngọn lửa, lạnh lùng nói:"Thanh Long, chớ có nghĩ là lão phu không xuống đòn sát thủ, ngươi có thể chạy khỏi lòng bàn tay của lão phu không? Ngươi giao ra Thanh Long ấn, giải trừ cấm chế trên Phục Long Đỉnh, sau đó cùng Thánh Linh Cung nhổ những kẻ tự gọi mình là chính đạo, có phải sướng khoái không?"

Tạ Vân Long lau đi vết máu bên khóe miệng và hừ lạnh một tiếng, nói:"Ta và ngươi không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được. Nếu như Phục Long Đỉnh lại hiện thế thì nhất định sẽ là một hồi hạo kiếp với nhân gian, sinh linh đồ thán, trăm họ lầm than, tăng thêm tội nghiệp của Thánh Môn mà thôi.

Không Trần nghe vậy thì lạnh lùng nói:"Hừ, cổ hủ không chịu thay đổi. Cái lũ thế nhân ngu muội không chịu nổi ấy làm sao có thể lý giải được ý chí của Thánh Môn? Ta thấy ngươi mặc dù trên người mang danh của Thanh Long Thánh Sứ, lại không giống lũ thế nhân ngu muội, không biết cái gọi là ..." "Lão phu mời ngươi cùng mưu đại sự, nhưng ngươi ngoan cố không chịu thay đổi, lại không chịu giao ra Thanh Long ấn, vậy thì đừng trách lão phu ra tay tàn nhẫn."

Mắt thấy Tạ Vân Long không nhúc nhích chút nào thì da mặt Không Trần giật giật, hắn hừ lạnh một tiếng liền nhấc Hỏa Kỳ Lân lên và đuổi theo.

Đợi đến khi nhảy vào trong bóng tối thì Không Trần đột nhiên khẽ giật mình, lại cảm thấy vài phần không ổn.

"Ủa? Hắn đâu rồi?" Không Trần có chút nghi hoặc khi bị mất dấu vết Tạ Vân Long, vì sao thoáng cái đã không còn động tĩnh gì nữa rồi, thậm chí còn không cảm giác được một chút hơi thở của Thanh Long? "Quy Tức thuật ư?" Không Trần lạnh lùng cười cười rồi di chân lao người về phía trước.

Không Trần đi rồi, phiến rừng rậm này lại chìm vào im lặng như cũ, không có một chút động tĩnh, chỉ có cơn gió cuối thu vẫn thổi qua khẽ lay mấy tán lá cây xào xạc xào xạc. Giây lát sau đột nhiên có một bóng người nhảy ra từ trong phiến rừng rậm, cẩn thận nhìn kỹ thì đúng là Không Trần vừa chạy đi mà giờ lại quay lại, sau khi rơi xuống đất thì lông mày Không Trần cau lại, vẫn không cảm được một chút dấu vết hay hơi thở nào của Tạ Vân Long, sắc mặt không khỏi tối sầm xuống, thấp giọng thì thầm:"Vì sao lại như vậy? Không thể có khả năng đấy được."

Không Trần vừa suy nghĩ vừa truy tìm Tạ Vân Long nhưng nghĩ mãi không thông Tạ Vân Long đã giấu đi thân hình và hơi thở của mình bằng cách nào. Tức thì nhắm mắt rơi vào trầm tư, nghĩ ngợi sau nửa ngày thì đột nhiên hai mắt trợn lên mãnh liệt, lẩm bẩm:"Nguy rồi, điệu hổ ly sơn?"

Mặc dù Không Trần nghĩ mãi mà vẫn chưa hiểu được Tạ Vân Long đã bỏ chạy bằng cách nào nhưng ngay sau khi hắn vừa phát hiện ra điểm không ổn thì liền vội vã chạy về đường cũ, lửa giận bùng lên trong lồng ngực, thầm nghĩ:"Khá lắm Thanh Long, lão phu lại bị ngươi lừa gạt rồi." 

Bên ngoài Huyết Tế Cốc, từ sau khi U Hồn đuổi theo Thiệu Cảnh và Phong Nhã thì trên bãi đất trống này đã không còn bóng người, chỉ còn Tuyết Diên đang lẳng lặng nằm ở đâu đó vì bị thương nặng cùng hôn mê bất tỉnh. Không biết đã qua bao lâu thì đột nhiên có một đạo thân ảnh nhảy ra, cau màu, liếc mắt nhìn kỹ tất thảy sự vật ở nơi này một lần và đi lại gần Tuyết Diên, khi đi tới trước người Tuyết Diên nhưng không tìm thấy tung tích của những người khác thì sắc mặt bất giá sa sầm xuống.

Người vừa tới ngồi xổm xuống, sau khi đưa tay dò xét mạch đập của Tuyết Diên xong thì liền đứng dậy quay người nhìn về bốn phía, sắc mặt tối sầm và lo lắng. Ngay sau đó hắn lại lao vào trong bóng tối u ám dưới màn đêm, chỉ là một lúc lâu sau thì hắn lại lao ra từ trong bóng tối, đứng ở trước ngươi Tuyết Diên như có điều suy nghĩ, chợt hai mắt quét ngang và cúi xuống ôm lấy người Tuyết Diên đã hôn mê, lập tức lao vào trong bóng tối. Nhìn cái thân ảnh kia mạnh mẽ rắn rỏi và chiếc nhẫn trong tay thì người tới đúng là Tạ Vân Long, không biết hắn đã đào thoát khỏi sự truy đuổi của Không Trần bằng cách nào.

Tạ Vân Long vừa ôm Tuyết Diên ở trong lòng vừa nhìn lên bầu trời, cau mày, vội vã chạy xuống Thiên Thanh Sơn, chạy về phía sơn thôn bên ngoài Tiểu Hồ thành chứ không dám dừng lại chút nào.

Mà đúng lúc Tạ Vân Long vừa chạy đi thì lại có một thân ảnh già nua rơi xuống bãi mặt đất. Sau khi quan sát mọi nơi, chẳng những không tìm thấy bóng dáng U Hồn mà ngay cả ba người hai nữ một nam mà hắn phải trông coi cũng đã biến mất, chẳng biết đi đâu thì sắc mặt nhất thời tím lại. Hắn giận không kiềm chế được liền vung Hỏa Kỳ Lân cầm trong tay về phía rừng cây, lập tức cả biển lửa bùng lên, cháy lan ra khắp khu rừng, đốt đám cây cối ở trước mặt thành tro tàn chỉ trong khoảnh khắc, tất cả mọi thứ hóa thành hư vô.

Đúng vào lúc này thì U Hồn về tới nơi này, sắc mặt tối đen vì ám khói mang theo sự mất mát và uất hận. Hắn đột ngột dừng lại thân hình vì nhìn thấy thân ảnh Không Trần đang giơ kiếm, sắc mặt ám đen không khỏi tăng thêm vài phần sợ hãi. U Hồn vội vàng thu hồi Lưu Tinh phiến rồi khom người nói:"Đại hộ pháp."

Không Trần trong cơn giận giữ, giờ phút này lại thấy U Hồn trở về một mình thì trong nội tâm không biết có tư vị gì, liền quay lưng bổ một kiếm xuống người U Hồn.

Hỏa Kỳ Lân mang theo liệt diễm đã bổ xuống cổ, mặc dù U hồn vô cùng sợ hãi nhưng vẫn phải đứng yên bất động, không dám né tránh. Liệt diễm của Hỏa Kỳ Lân đã thiêu đốt xuống cổ, tóc dài trên gáy U Hồn và cổ áo lập tức bị tan thàn bột mịn.

Tự dưng Không Trần lại dừng tay, oán hận nói:"Người đâu rồi?"

U Hồn yết hầu giật giật, chau mày, sau một lúc lâu mới ấp a ấp úng nói:"Chết rồi."

"Chết rồi ư?" Không Trần kinh hãi, thoáng ngơ ngác một chút liền đánh xuống một chưởng, nặng nề bổ vào vai U Hồn, hỏi:"Chết như thế nào?"

U Hồn bị đánh bay ra ngoài rồi phun ra một ngụm máu tươi, sau khi rơi xuống thì ôm ngực nói:"Thế bá bớt giận, bọn hắn ra sức chống lại tiểu chất, lúc tiểu chất truy tới Yêu Ma Cốc thì không ngờ bọn hắn lại quay người nhảy xuống vực sâu, tiểu chất đúng là bất đắc dĩ nhưng tiểu chất đã ráng hết sức rồi." U Hồn cẩn thận kể lại sự tình từ đầu đến cuối một cách kỹ càng nhưng lại cố ý giấu đi đoạn nhìn thấy thiên cơ mười sáu tượng quẻ. U Hồn kể xong liền cúi đầu im lặng.

Không Trần nhìn thấy da mặt U Hồn đen như than, quần áo rách rưới, bộ dáng tả tơi thì sắc mặt đen đến đáng sợ, cả giận nói:"Ngươi cũng biết nàng ấy còn quan trọng hơn cả Thanh Long ấn trong tay Thanh Long Thánh Sứ, vậy mà ngươi ...." Không Trần nói xong thì vung tay áo lên nhưng trên mặt lại hiện lên vài phần bất đắc dĩ, cuối cùng nắm chặt hai tay rồi oán hận nói:"Nếu không phải nhìn vào sắc mặt của Cung Chủ thì lão phu liền bổ một kiếm giết chết ngươi, nếu là người khác thì ... ..Hừ."

Không Trần dứt lời thì bất đắc dĩ hừ một tiếng rồi thu hồi Hỏa Kỳ Lân, cơn tức giận trên mặt đã giảm đi vài phần. Hắn đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm rồi lãnh đạm nói:"Yêu Ma uyên ư, lão phu ngược lại không tin Ngọc Nữ sẽ chết ở loại địa phương này." 

U Hồn ho khan hai tiếng rồi cố gắng đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí hỏi:"Xin hỏi Thế bá, không phải vừa nãy còn một nữ tử đang hôn mê ư, vì sao lại ... ."

Lời còn chưa dứt thì Không Trần đã quay đầu trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:"Bị Thanh Long cứu đi rồi."

"Ủa?" U Hồn lặng người vì bất ngờ và nghi hoặc, im lặng không nói thêm gì nữa, thầm nghĩ:"Bị Thanh Long cứu đi rồi ư?" Cuối cùng thầm nghĩ:"Thì ra ngươi cũng thất thủ rồi." U Hồn nghĩ xong thì âm thầm cười lạnh, vẫn im lặng không dám nói thêm.

Chương 182 : chạy trốn (4) 

Tác giả: Tiêu Đỉnh

Dịch : Phương

Nguồn: www.tangthuvien.com

Ở bên trong dòng nước lạnh như băng, buốt đến tận xương tủy, tối tăm không ánh sáng đang chảy róc rách tự dưng vang lên hai tiếng trong trẻo như có vật gì rơi xuống nước.

Thiệu Cảnh toàn thân vô lực và mệt mỏi tận cùng, sau khi rơi xuống nước chỉ cảm thấy quanh thân rét buốt rã rời, tay chân vô lực, dòng nước lạnh lẽo khiến hắn không thể cử động, cái lạnh rét buốt xâm nhập vào xương tủy, buốt không chịu nổi. Phảng phất dù là trên người còn một chút hơi ấm cũng đã bị cái chí âm chí hàn trong dòng nước dưới vực sâu hút hết.

Thiệu Cảnh nhắm chặt hai mắt lại, hắn không thể hô hấp, không có sức để giãy dụa, chỉ còn cảm giác ủ rũ nhàn nhạt, khiến cho người ta nhịn không được mà muốn ngủ một giấc cho thoải mái, sau đó không muốn tỉnh dậy nữa. Mà những cái hỗn loạn, báo thù của thế tục, còn có mộng tưởng nhỏ bé là đi ngắm mặt trời mọc trên biển xanh, giờ phút này đã không còn quan trọng nữa. Hắn vừa nghĩ tới đấy thì không còn giãy dụa, không còn suy nghĩ nữa, cứ như vậy mà thiếp đi trong im lặng là tốt rồi, mà sự thật là hắn cũng không phải không nghĩ tới muốn giãy dụa để sinh tồn, chỉ là giờ đây đang ở dưới vực sâu vạn trượng, ở trong dòng nước buốt đên tận cùng, hắn đã không còn đủ sức để nhúc nhích nữa rồi.

Hắn tùy ý để rét buốt xâm nhập vào cơ thể, thể xác dần dần chìm xuống đáy vực, trong ý thức mơ hồ, từ khi biết cơ hội sống đã trôi qua thì dứt khoát không còn nghĩ ngợi gì nữa, bài trừ tạp niệm trong đầu, bài trừ hoảng sợ với cái chết, cái còn lại, chỉ là mái tóc rủ xuống áo choàng, một người con gái mặc áo tơ trắng váy dài có khuôn mặt mới băng giá, mới lạnh buốt làm sao. 

Ở nơi đen tối lạnh giá vô cùng vô tận ấy, hắn ngây dại nhưng lại cảm thấy một luồng hơi ấm nhạt nhòa lặng lẽ truyền đến từ đầu ngón tay, như nắng hạn gặp mưa rào, như ánh mặt trời sau cơn mưa, thấm vào trong tâm tỳ của hắn. Thiệu Cảnh chầm chậm mở mắt, đúng là âm u đến tận cùng, không có một chút hơi ấm, chỉ là sự ấp ám nhạt nhòa ở đầu ngón tay lại để cho hắn tin rằng mình vẫn còn ở nhân thế. Ngẩng đầu nhìn trong bóng tối, hắn không nhìn thấy một tia ánh sáng nào, nhưng lại cảm giác được rõ ràng, hơi ấm nhạt nhòa ấy đang cầm chặt lòng bàn tay của hắn, hắn âm thầm niệm một từ: "Phong Nhã?" 

Hắn không nhìn thấy nàng, có lẽ nàng cũng không nhìn thấy hắn, nhưng hắn biết rõ rằng, hắn ở đây, nàng cũng ở nơi này. Hắn tuyệt vòng nhảy xuống vực sâu mà nàng ra sức bắt lấy tay hắn, lạnh như băng, có lẽ, bây giờ ra sức nắm chặt tay nhau đã thành hy vọng cuối cùng.

Tự dưng Thiệu Cảnh lôi Phong Nhã đến sát bên mình rồi ôm vào lòng, hàm răng cắn thật chặt rồi hướng mặt nước bơi lên. Thiệu Cảnh cảm thấy thân hình mềm mại ấy, bây giờ đã ở gần hắn như vậy, mà khuôn mặt phảng phất không biết sợ hãi ấy cũng ở gần trong gang tấc, giờ phút này nàng đã không còn lạnh lùng nữa, có lẽ chỉ khi ở bên trong dòng nước lạnh đến tận cùng mới đưa sự lạnh như băng của nàng thành hơi ấm, mà Thiệu Cảnh cảm giác được sự ấm áp vừa rồi là hơi ấm từ trên thân thể mềm mại! Có lẽ, cũng chỉ gặp phải sinh tử ở nơi cực hàn này thì trên người nàng mới có thể tỏa ra chút hơi ấm như vậy.

Ở nơi đen tối vô cùng vô tận ấy, tự dưng ở trước mặt hắn nhen nhúm lên một chút ánh sáng mờ mờ yếu đuối, ngọn lửa tím? Là Thái Âm kính? Tựa hồ nó cảm nhận được cái gì đó, vì Phong Nhã không thúc dục mà nó lại tự mình dấy lên một ngọn lửa tím.

Ngọn lửa dấy lên từ Thái Âm kính, đương khi bóng tối và Phong Nhã lạnh như băng cầm chặt Thiệu Cảnh một khắc này thì Thuần Dương Kính cũng nương theo mà dấy lên hỏa diễm trong dòng nhược thủy buốt đến tận xương tủy.

Chẳng biết từ thuở nào mà sau khi ngọn lửa tím và hỏa diễm dấy lên thì ở dưới vực sâu thâm thúy không thấy đáy, bỗng dưng có hai quầng sáng lặng lẽ lóe lên giống như đôi mắt của sinh vật nào đó. Con ngươi cực lớn chừng hai trượng, âm u trong tối tăm, kỳ dị đến tận cùng.

Sau một lúc lâu, đương khi Thiệu Cảnh ôm Phong Nhã vừa bơi lên mặt nước thì hai đạo ánh sáng âm u mang theo lực đạo cực lớn đột ngột đánh úp về phía hai người mà không có bất kỳ báo hiệu nào.

Thiệu Cảnh ý thức dĩ nhiên vẫn còn mơ hồ nên không nhận ra được điều gì nhưng Phong Nhã lại sợ hãi, ngoái đầu nhìn về phía hai con ngươi khổng lồ mà cả kinh thất thần.

Chỉ là nàng lại không nhận ra ở chung quanh hai người, lấy Thuần Dương Kính và Thái Âm Kính làm hai cực, dĩ nhiên đã được Thái Cực Đồ che phủ, ở bên ngoài Thái Cực Đồ có mười sáu tượng quẻ như ẩn như hiện, bảo vệ ở xung quanh hai người.

Cự thú tập kích bất ngờ, không hề có dấu hiệu báo trước, cặp mắt khổng lồ nhìn chằm chằm vào hai người, chẳng coi Thái Cực Đồ và mười sáu tượng quẻ che phủ chung quanh hai người ra gì, lập tức đâm thật mạnh vào hai người. Mà đúng lúc cự thú đâm vào thì mười sáu tượng quẻ như ẩn như hiện lại đột ngột bùng lên ánh hào quang lóng lánh, sáng rực rỡ. Không hề chần chờ chút nào mà nghênh đón con cự thú.

Âm thanh ầm ầm vang dội, đinh tai nhức óc như tiếng sấm rền. Cự thú đánh vào mười sáu tượng quẻ, như dời sông lấp bể, phúc vũ phiêu vân, nhấc lên sóng to gió lớn trong nhược thủy dưới vực sâu.

Cự thú "Ngaoo" một tiếng rống to rồi trên đầu nứt ra một miệng vết thương khổng lồ, chất lỏng màu xanh da trời từ miệng vết thương phun mạnh ra không ngớt. Đau đớn không chịu nổi, cự thú đột ngột phóng người lên trong cơn giận dữ, bây giờ mới nhìn thấy toàn bộ cơ thể của nó, cái thân thể khổng lồ ấy chính là một con cự thú đầu rồng thân rắn, vuốt ưng đuôi cá, râu rài như cá chép, răng nhọn như hổ báo, bộ dáng sấm vào tâm tỳ của hai người, khiến hai người nhìn thấy mà hoảng sợ.

Phong Nhã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của con cự thú thì sắc mặt biến đổi, thét lên thất thanh:"Đây ...là ...? Thượng cổ dị thú... Hổ Giao?"

Bị Hổ Giao đập xuống khiến dòng nước dưới vực sâu trào lên tầng tầng sóng lớn, vần hai người Thiệu Cảnh, Phong Nhã tới giữa không trung rồi lại chìm sâu vào trong biển nước, may được mười sáu tượng quẻ che phủ nên không bị tổn thương.

Động tĩnh quá lớn nhất thời làm Thiệu Cảnh bừng tỉnh từ trong mơ hồ, chỉ cảm thấy lồng ngực khó thở rồi ho mạnh ra hai ngụm nước lạnh, nhờ ánh sáng yếu ớt mà đảo mắt nhìn lên, vừa nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của Hổ Giao thì thân thể lập tức run rẩy, thở hổn hển, cả kinh nói:"Đây là con gì?"

Đợi sau khi nhìn kỹ thì da đầu nhất thời run lên, nhìn Phong Nhã ở bên người mà đồng tử co rụt lại, run rẩy lẩy bẩy nói:"Con đó là.... Thượng Cổ dị thú.... Hổ Giao? Nó không phải chỉ sống ở ngoài biển sao? Vì sao... lại, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Không đợi hai người phản ứng thì cự thú lại rống lên một tiếng điên cuồng, vùng vẫy thân rắn rồi bổ đầu đánh tới hai người. Lần va chạm này lại đánh cho mười sáu tượng quẻ trên Thái Cực Đồ bị phản chấn và văng ra ngoài. Cái trán lại nứt thêm một miệng vết thương khổng lồ nữa, Hổ Giao nổi giận liền há miệng gầm lớn, điên cuồng rống lên từng tiếng khiến cho lòng người run rợ, nhưng hai lần tấn công đều phải chịu thiệt nên cự thú chỉ đứng xa xa nhìn hai người chứ không dám tùy tiện tấn công lần nữa, chỉ là đôi mắt khổng lồ ấy vẫn trợn trừng, gắt gao nhìn chằm chằm vào Thiệu Cảnh và Phong Nhã.

Hổ Giao bị đẩy lui, sau một lúc lâu thì hai người đã tỉnh lại từ trong sợ hãi, hai mặt nhìn nhau, có chút không rõ ràng cho lắm, chợt quan sát Thái Cực Đồ và mười sáu tượng quẻ ở quanh người mà không nhịn được sự khó hiểu ở trong lòng, rốt cục cũng cảm giác được sự khác thường ở mặt kính trong tay, lúc này mới chợt hiểu. Phong Nhã giật mình, khẽ mỉm cười trên mặt tái nhợt, thì thầm:"Chẳng lẽ hai kính dù chưa tương hợp nhưng lại thực sự tương hợp rồi sao? Chẳng lẽ đây thật sự là duyên sao?" Thì thầm xong thì nàng ngoái đầu nhìn Thiệu Cảnh, trong mắt không biết muốn nói gì.

Bị Hổ Giao gây ra tình cảnh nguy nan ở nơi đầu sóng ngọn gió nên một lúc rất lâu sau Thiệu Cảnh mới hoàn hồn, giờ phút này hắn mới nhận ra, hai người vẫn nắm chặt tay nhay cùng một chỗ, sau khi nhìn nhau thì Thiệu Cảnh khẽ giật mình cùng bối rối. Phong Nhã thì khẽ đỏ mặt, ngọ ngoạy một lát, Phong Nhã dời ánh mắt ngượng ngừng, bất giác từ từ buông ngọc thủ vẫn giữ chặt Thiệu Cảnh ra.

Đúng vào lúc này, thời điểm hai tay rời xa thì Thái Cực Đồ và mười sáu tượng quẻ che phủ chung quanh hai người tự dưng tiêu tan, tường phòng ngự ầm ầm sụp đổ.

Biến cố bực này tự dưng xuất hiện khiến hai người cùng sợ hãi trong lòng, chỉ là còn chưa kịp phản ứng thì lại có một con sóng khổng lồ bao trùm đất trời lao tới. Thiệu Cảnh chỉ kịp kêu lên đau đớn rồi bị con sóng lớn cuốn đi, Phong Nhã quá sợ hãi, thò tay muốn nắm lấy, chỉ là con sóng khổng lồ ập tới nhanh như gió ấy không cho nàng cơ hội, nơi bàn tay nắm tới chỉ còn lưu lại một mảnh góc áo.

Thiệu Cảnh bị cuốn vào trong con sóng khổng lồ, vần qua vần lại mấy vòng thì bị sóng cả đập tới bên cạnh bờ, nhưng Phong Nhã lại không được may mắn như vậy, cực kỳ nguy hiểm. Hổ Giao ở cách đó không xa còn chưa chờ nàng thu hồi ngọc thủ giơ ra nắm lấy Thiệu Cảnh thì dĩ nhiên đã nhìn thấy cơ hội Thái Cực Đồ và mười sáu tượng quẻ biến mất, điên cuồng rống lên mấy tiếng rồi giơ cái đuôi lớn lên đập tới, nhất thời mang theo vô tận tức giận và sức mạnh ngập trời đánh thẳng về phía Phong Nhã.

Phong Nhã lập tức hoa dung thất sắc, đối mặt với cự thú Hổ Giao đánh xuống, trở tay không kịp, cũng không còn khả năng trốn chạy để tự bảo vệ mình.

Khi đối mặt với sống chết thì hình như nàng đã hiểu được điều gì đó, đột nhiên cầm chặt Thái Âm Kính, trong lòng nổi lên đắng chát khó hiểu, quay đầu nhìn Thiệu Cảnh, trong mắt mang theo sự thẫn thờ và không cam lòng chưa bao giờ để lộ.

Ở nơi tầng tầng sóng nước, dưới thân thể khổng lồ đang đánh xuống, bóng hình xinh đẹp ấy tự dưng lại nhắm mắt trong âm thầm, chờ đợi tiêu vong.

Đúng là núi non sụp đổ, nhược thủy buốt thấu vào xương tủy, hương tan nơi đầu sóng ngọn gió, bóng hình ấy vẫn đứng yên trong biển sóng!!

Chương 183 : chạy trốn (5) 

Tác giả: Tiêu Đỉnh

Dịch : Phương

Nguồn: www.tangthuvien.com

Thiệu Cảnh vùng vẫy trong con sóng, hơi chút ổn định thân hình liền nhìn về phía Phong Nhã đã rời xa và con cự thú khổng lồ ở phía sau nàng mà sợ hãi trong lòng, đồng tử lập tức đột ngột mở lớn, sợ hãi đan xen. Mà sau khi con sóng khổng lồ vần hắn quay cuồng, lăn qua lộn lại thì Thiệu Cảnh vốn đã trong tình trạng kiệt sức, ý thức mô hồ, giờ phút này lại càng không nhìn rõ được nữa, nhưng chẳng biết vì sao, khi hắn nhìn thấy thần hình Phong Nhã sắp chìm vào trong biển sóng thì tự dưng hồi tỉnh lại hơn phân nữa, cũng không biết sức mạnh đến từ nơi nào mà thân thể mạnh mẽ vùng vẫy, với tay muốn nắm lấy Phong Nhã, chỉ là nàng đứng im ở cách hắn xa hơn mười trượng, không biết làm sao, cũng không nắm được.

Thiệu Cảnh ra sức đập xuống mặt nước, dùng tất cả sức lực cuối cùng để bơi lại gần Phong Nhã, chỉ là bốn bề sóng lớn trập trùng lại vô tình đẩy hắn trở về bên cạnh bờ. Giờ phút này, hắn chỉ biết ước cánh tay mình dài hơn mười trượng, như vậy hắn có thể nắm tay Phong Nhã đang đứng trước người con cự thú để kéo về, nhưng nói đến tận cùng thì hắn lại không thể có cánh tay dài như vậy, năng lực hắn thấp kém, có giãy dụa như thế nào thì cũng không thể cứu được Phong Nhã, bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng sắp bị cái đuôi to lớn của con cự thú đó quật trúng.

Một khắc này, chẳng biết vì sao, lòng của hắn lại rung động, hoảng sợ cùng nỗi không cam lòng khó hiểu, lâm vào tuyệt cảnh ở nơi này, chính hắn cũng không biết được vì sao trong lòng hắn lại không còn nghĩ đến an nguy của mình nữa, mà chỉ nghĩ tới người con gái sắp lâm vào sinh tử ở trước mặt.

Chẳng bao lâu sau khi mái tóc nàng chạm qua mặt, ngọc thủ của nàng nắm chặt mình khi nhảy xuống, sự bình thản khi nàng nhảy xuống vực sâu, này lại chau mày và nở nụ cười, nhất cứ nhất động, nhất là thoáng nhìn má hồng ở vách đá, đã không biết rằng chúng đã khắc sâu vào trong óc, giống như tiếng nhiễu lương ba ngày không dừng, quanh quẩn ở trong lòng, thật lâu vẫn không xóa nhòa đi được.

Thiệu Cảnh một tay nắm chặt Thuần Dương Kính, một tay bất lực cầm về phía Phong Nhã, hắn ngây dại rồi, tự dưng hắn lại muốn gào lên, gào lên tên của người con gái ấy, lại không biết vì sao, vì sao lại không đề nổi khí lực để gào lên, chỉ còn ngây dại nhìn nàng trong đau đớn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt không cam lòng mà nhìn bóng hình lãnh diễm sắp bị chôn vùi dưới cái đuôi khổng lồ của cự thú.

Giao Long du đưa thân hình và cái đuôi khổng lồ, nặng nề đập xuống Phong Nhã, ranh giới chỉ còn như chỉ mành treo chuông. Phong Nhã đã không còn giãy dụa nữa, hai mắt ngắm nghiền, phảng phất như sinh tử đã không còn quan trọng với nàng nữa, chỉ là từ sau khi cầm tay cùng người con trai ấy thúc dục Âm Dương Kính thì bây giờ, khi đối mặt với sinh tử nàng lại cảm thấy nhiều hơn sự phiền muộn và không cam lòng.

Nàng im lặng chờ đợi tử vong trong lặng lẽ, trong nội tâm không còn vẩn vơ, chỉ có hy vọng và không cam lòng đang dần nhòa đi trước khi tánh mạnh sắp tan biến.

Đúng vào lúc này, khoảnh khắc khi nàng quyết ý chịu chết thì tự dưng tà áo tơ trắng của nàng bay lên lất phất, bỗng dưng có ngọn lửa màu đen lặng lẽ nhen nhóm trên đỉnh đầu. Mặc dù ngọn lửa màu đen nhỏ bé nhưng lại quỷ dị vạn phần, bộ dáng của nó giống y như ngọn lửa màu đen đã thoáng bùng lên khi tranh đấu với Không Trần. Ở bên trong ngọn lửa màu đen ấy bỗng dưng có hiện lên một đôi mắt, trong đôi mắt ấy đang tràn ra một luồng khí đen nhỏ bé.

Chỉ trong chớp mắt, cặp mắt màu đen ấy lập tức trợn to, trong mắt tản ra thật lớn sát khí và oán độc, nhìn thẳng vào thân thể Thượng Cổ dị thú Hổ Giao ở trước người Phong Nhã.

Đúng vào lúc này, trong Vạn Yêu Cốc, khi đôi mắt màu đen như mực ấy mở ra trong ngọn lửa trên đỉnh đầu Phong Nhã thì toàn bộ thung lũng đột nhiên run rẩy một hồi, ở chỗ sâu trong lòng đất đột nhiên bùng lên cả biển liệt diễm, nung cháy tất cả sự vật ở chung quanh nó thành tro bụi. Biến cố như vậy đột ngột xuất hiện nhanh như sấm rền bộc phát, lại nhanh chóng biến mất, cực kỳ quỷ dị.

Ở bên trong Yêu Ma Uyên, từng con sóng lớn trập trùng đập vào vách đá liên miên không dứt, nham vỡ đá vụn trên vách đá dựng đứng chịu không nổi lăn rầm rầm xuống vực sâu vô tận. Sức mạnh của Hổ Giao bao trùm trời đất, nó chỉ nhẹ nhàng nhấc cái đuôi lên rồi đập xuống là đã gây ra tầng tầng sóng cả cuồn cuộn ở dưới đáy vực sâu, dù có nói là phúc vũ phiêu vân cũng tuyệt không phải là lời nói quá. Bây giờ nó phát động một trận tấn công vì giận dữ với con người nhỏ bé trước mặt nó, uy thế khổng lồ không thể chống đỡ, e rằng cho dù là tu sĩ đạo hạnh cao thâm cũng không tránh được vận rủi.

Mà khi Hổ Giao xông đến khoảng cách chưa đầy một trượng bên ngoài Phong Nhã thì nhìn thấy đôi mắt màu đen như mực trong ngọn lửa đen đang nhìn chằm chằm vào nó, bỗng dưng u lam trong đôi mắt khổng lồ của nó nhòa đi, giống như vừa nhìn thấy điều gì đó để cho nó phải kiêng kị, nó nhìn đôi mắt ấy bằng ánh mặt vô cùng sợ sệt, thân hình điên cuồng lao tới lập tức bị dừng lại ở giữa đường, không biết vì sao mà tự dưng nó gào lớn một tiếng rồi vội vã quay đầu bỏ chạy, rốt cục đúng là đã chìm vào trong đêm tối dưới vực sâu, không còn động tĩnh gì nữa.

Một con sóng khổng lồ ập tới, đẩy Phong Nhã trôi đi hơn một trường, lúc ấy nàng mới ho nhẹ hai tiếng rồi mở mắt nhìn nghi hoặc, tử vong trong suy nghĩ lại không mang nàng đi, trước mắt chẳng biết từ bao giờ đã quay lại cảnh trời yên biển lặng, ở đâu còn cái gì thượng cổ dị thú, ở đâu còn cái gì sóng to gió lớn nữa.

Phong Nhã tất nhiên là chẳng hiểu gì cả, thì thầm:"Chuyện gì vừa xảy ra?" Nàng âm thầm nghi hoặc một hồi nhưng lại cảm thấy mình cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, Hổ Giao đã bỏ chạy, coi như là chuyển nguy thành an. Mặc dù nàng không biết vì sao tự dưng Hổ Giao lại buông tha cho mình nhưng cũng không muốn nghĩ nữa, bởi có nghĩ cũng đâu được gì, trăm mối lo vẫn không có cách giải. Dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Thiệu Cảnh bị sóng cả đánh trôi tới cạnh bờ, lông mày hơi chau, liền ra sức kéo lấy thân thể sắp hư thoát mà gian nan bơi lại gần hắn.

Giây lát sau, Phong Nhã lên bờ, sau khi dò xét mạch đập của Thiệu Cảnh mới thở ra một hơi nhẹ nhàng, nhờ ánh sáng yếu ớt để nhìn qua bốn bề, thì ra cái gọi là bên cạnh bờ này chỉ là một mảnh đất trống nhỏ mà dài hẹp, rộng chừng vài trượng, dài không qua nửa dặm." Nghĩ lại cũng đúng, bởi vì những ngày cuối thu này là thời kỳ dòng sông khô cạn, dòng chảy trong Yêu Ma Uyên bị hao hụt, giảm đi hơn phân nửa nên mới lộ ra một mảnh đất trong nho nhỏ như thế này.

Chỉ là mảnh đất trống này quanh năm nằm dưới đáy vực sâu, không được mắt trời chiếu xuống nên ẩm thấp âm hàn, Thiệu Cảnh mất đi tri giác nằm ở phía trên nhất định sẽ bị âm hàn xâm nhập vào cơ thể, hơn nữa tinh lực đã hao hết, nói không tốt còn bị hàn khí ở nơi này lấy đi tánh mạng.

Phong Nhã không dám lãnh đạm liền kéo Thiệu Cảnh tới tựa vào vách đá dựng đứng, chính mình thì lẳng lặng ngồi xuống đợi hồi phục sức lực. Nàng bản thân tu luyện là thuật pháp âm hàn, ngoài ra Thái Âm Kính lại là dị vật chí âm chí hàn, được nó trợ giúp nên sự lạnh lẽo âm hàn ở nơi này không hề gây được nửa phần ảnh hưởng, ngược lại còn đem đến một chút ích lợi giúp cho sự hồi phục của nàng

Không lâu sau thì sắc mặt của Phong Nhã đã đỡ tái nhợt và hồng hào lên một chút, nàng thở phù một hơn thật dài rồi lập tức quay người nhìn Thiệu Cảnh. Nào ngờ sắc mặt hắn tái bệch như tờ giấy, toàn thân bất giác run rẩy, hô hấp dồn dập mà bất ổn. Phong Nhã sợ hãi, kêu:"Thiệu Cảnh!"

Một lúc lâu sau người con trai ấy vẫn không có chút phản ứng nào, lông mày Phong Nhã chau lại, liền thò tay thăm dò thân thể của hắn, nơi chạm vào, lạnh như băng sương.

Lông mày nàng lại chau lại nhiều hơn, bàn tay nắm chặt, hàn răng khẽ cắn, bất giác lại dần dần phục xuống người con trai ấy, nhẹ nhàng ôm hắn thật chặt, dùng hơi ấm trên cơ thể mình để sưởi ấm cho hắn.

Giây lát sau lại cảm thấy không ổn, liền đứng lên, chăm chú nhìn Thiệu Cảnh, sau nửa ngày mới sờ lên trên trán của hắn, vẫn lạnh như băng. Phong Nhã suy tư một lát, rốt cục hàm răng khẽ cắn, lông mày chau lại, không còn chần chờ nữa, liền ghé vào trên người Thiệu Cảnh, ôm hắn thật chặt vào trong lòng, sợ hắn bị lạnh chết dưới vực sâu.

Như vậy không biết qua bao lâu thì hô hấp của Thiệu Cảnh mới dần dần ổn định lại, Phong Nhã mỏi mệt quá rồi, ý thức dần dần mơ hồi, trong lúc bất tri bất giác ấy, hai người cứ như vậy mà dựa sát vào nhau, đôi mắt nặng trĩu, dần dần thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro