Chương 3-Thầy trò(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Long Hồ Thành, Vương gia bảo bên ngoài trông không khác gì ngày thường, nhưng bên trong đã cực kỳ căng thẳng. Phát sinh bất ngờ mấy ngày trước trên Ô Thạch Sơn đã

chấn động tất cả những vị bối phận cao trong Vương gia. Mấy chục con yêu thú Bạch bối yêu lang đã lâu không thấy xuất hiện lại tụ bầy bao vây tấn công Ô Thạch Sơn. Vương Tông Cảnh của chi trưởng lại biến mất, nhưng những điều đó đều không so được với chuyện Phương lão đầu đột nhiên bỏ mình. Trợ thủ lợi hại mà Thanh Vân Môn sai tới kết minh, thế mà lại chết bên ngoài

Long Hồ Thành. Sự thật này khiến toàn tộc của Long Hồ Vương gia chấn động, gia chủ Vương Thụy Vũ càng kinh hãi giận dữ, nhận được thông tin báo về liền lập tức điều động toàn bộ nhân thủ, hết sức tìm kiếm thăm dò. Thế nhưng không những một chút tin tức của hung thủ cũng không thấy mà ngay cả manh mối của Vương Tông Cảnh cũng không có nốt. Tỷ tỷ của Vương Tông Cảnh, Vương Tế Vũ sau khi biết chuyện này suýt nữa thì suy sụp, cha mẹ nàng mất sớm, từ nhỏ tới lớn đã xem đệ đệ duy nhất này là lẽ sống, có thể nói vừa là chị vừa là mẹ, bình thường yêu thương vô cùng. Như giờ biết được Vương Tông Cảnh chỉ e dữ nhiều lành ít, làm sao không đứt gan đứt ruột. Có điều tìm kiếm khắp nơi mà không có kết quả, người của Vương gia cuối cùng cũng bắt buộc phải chấp nhận sự thật, bắt đầu chuẩn bị làm hậu sự. Tuy Vương Tế Vũ không cam lòng, mấy lần tới trước gia chủ khóc lóc khẩn cầu, hi vọng có thể cẩn thận tìm kiếm thêm lần nữa, nhưng Vương Thụy Vũ vốn cũng đang bù đầu bù cổ đành lắc đầu thở dài cự tuyệt. Trong đánh giá của vị gia chủ Vương gia, lúc này tầm quan trọng của Vương Tông Cảnh e rằng không thể bằng việc Phương lão đầu thiệt mạng. Bất kể nói thế nào, Vương Tông Cảnh tuy là con cháu chi trưởng, nhưng cha mẹ cũng đã qua đời, chỉ còn có một tỷ tỷ, mặc dù Vương Tế Vũ tư chất khá tốt và đã được sắp xếp đưa tới Thanh Vân Môn tu luyện, nhưng trước mắt hai chị em xác thực không có bao nhiêu thế lực trong tộc. Vương Thụy Vũ hiện tại đang đau đầu hơn về việc Thanh Vân Môn sẽ phản ứng như thế nào với chuyện bất ngờ này, sự tình phát sinh đã qua hai ngày, Vương gia đã dùng tin tức nhanh nhất truyền tới Thanh Vân Sơn tại Trung châu, bời vì đường quá xa nên phản ứng từ phía Thanh Vân Môn vẫn còn chưa tới. Tiếng khóc ai oán loáng thoáng

từ xa vọng lại, gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ ngồi tại đại đường, sắc mặt âm trầm, lặng lẽ không nói. Tiếng khóc đó chính là tỷ tỷ Vương Tế Vũ của Vương Tông Cảnh vừa mới rồi lại cầu xin gặp, có điều Vương Thụy Vũ quả thực đã làm hết những gì có thể, đành đuổi đi không tiếp. Nghe tiếng khóc đau lòng ấy, lại nghĩ tới cơn giận dữ mà Thanh Vân Môn sẽ trút xuống, tinh thần ông cảm thấy rã rời. Long Hồ Vương gia tuy là tu đạo thế gia mới nổi lên, Thanh Vân Môn tuy đã đại thương nguyên khí trong trận chính ma đại chiến năm xưa, nhưng thực lực giữa hai bên vẫn còn cách biệt một trời một vực. Vương Thụy Vũ cho dù lòng ôm chí lớn, trước mắt cũng chỉ dám đặt tầm mắt tại việc tranh đấu với mấy thế lực lớn còn lại ở U châu mà thôi, quyết không dám nghĩ tới tranh chấp với danh môn đại phái tồn tại cả ngàn năm như Thanh Vân Môn. Trong đại đường còn có một người đàn ông khác đang ngồi,

khoảng bốn chục tuổi, ánh mắt

sắc bén, khuôn mặt lộ vẻ tháo vát, chính là Nam Thạch Hầu, cha của tên béo Nam Sơn hôm trước, đồng thời cũng là tâm phúc, là túi khôn của Vương Thụy Vũ. Vương Thụy Vũ đối với ông ta mười phần tin tưởng kính trọng, còn hơn cả những người khác trong Vương gia. Lúc này Vương Thụy Vũ đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt Nam Thạch Hầu ngưng trọng, tựa như cũng đang đầy một bầu tâm sự, liền thở dài một tiếng, nói: "Thạch Hầu, ông

đang nghĩ gì thế?" Nam Thạch Hầu ngẩng đầu lên, trầm mặc giây lát rồi đáp: "Thuộc hạ đang nghĩ tới việc hết hôm nay, chắc là người của Thanh Vân Môn sẽ tới nơi." Vương Thụy Vũ cười khổ: "Như

ông thấy, Thanh Vân Môn sẽ phản ứng thế nào, liệu có trách tội Vương gia chúng ta không?" Nam Thạch Hầu cau mày trả lời: "Chuyện này quả thực rất kỳ quặc, công bằng mà nói, vốn không liên quan tới Vương

gia chúng ta. Nhưng sợ là sợ hai chữ được Phương lão đầu viết trước khi chết ngay cửa miếu, liệu có sinh ra rắc rối khác?" Vương Thụy Vũ hừ một tiếng, nói: "Ông nói rất đúng, ta cũng có nghĩ tới chuyện này, đúng ra là không liên quan tới Vương gia chúng ta, cho dù người của Thanh Vân Môn tới, ta cứ đem hai chữ trên mặt đất kia báo cho bọn họ..." Nam Thạch Hầu lắc đầu, Vương Thụy Vũ cau mày hỏi: "Sao?" Nam Thạch Hầu trầm ngâm một lát rồi hạ giọng: "Người mà hai chữ viết bằng máu kia nói tới, chúng ta đều đã từng nghe. Tuy mấy năm nay đã yên ắng, nhưng giang hồ đồn đại người này có dây mơ rễ má

tới một trường nội loạn tại Thanh Vân Môn năm xưa. Thuộc hạ nghĩ rằng, chuyện này chúng ta e rằng cứ giả như

không biết là hơn, cứ để bọn họ tự tới tận đỉnh núi tra xét một lượt thì ắt sẽ rõ ràng thôi." Vương Thụy Vũ lẳng lặng hồi lâu, gật gật đầu nói: "Ông nói rất có lý, vậy cứ như thế đi." Nói đoạn lại nhìn Nam Thạch Hầu hỏi: "Phải rồi, nghe nói tối qua ông đánh đòn thằng nhóc à?" Sắc mặt Nam Thạch Hầu lập tức biến thành rất khó coi, hậm hực đáp: "Tên nghịch tử đó thật khốn nạn, lúc đầu thì dụ dỗ Cảnh thiếu gia đi coi lén phụ

nữ tắm, thấy Cảnh thiếu gia cùng với người ta đánh cuộc nguy hiểm như vậy mà không ngăn cản, kết quả dẫn tới sự việc tày trời, thuộc hạ, thuộc hạ

thực hận không đánh chết được tên tiểu súc sinh." Nói xong liền đứng dậy thi lễ với Vương Thụy Vũ, sắc mặt tỏ ra rất hối hận, tiếp: "Gia chủ, Nam mỗ dạy con không nghiêm, nghịch tử bất hiếu, thật là xấu hổ với gia chủ, không còn mặt mũi nào ở lại đây, chi bằng hãy để thuộc hạ rời khỏi Vương gia, tạm thời..." Vương Thụy Vũ xua tay, ngắt lời Nam Thạch Hầu, cười khổ nói: "Bỏ đi, bỏ đi, Thạch Hầu, bằng vào tình nghĩa giữa ông với ta, việc gì phải nói những lời như vậy. Chuyện đó ta cũng đã hỏi qua đám trẻ, xác thực cũng không trách được Nam Sơn, tên Tông Cảnh này tính tình ương bướng, cũng phải tự chịu lấy một phần trách nhiệm.

Ông về cũng đừng trách mắng con cái nữa, nhé?" Nam Thạch Hầu tỏ vẻ xấu hổ, gật đầu ngồi xuống. Hai người đối diện mà không nói, trong lòng đều ôm đầy tâm sự. Chính

tại lúc này, chợt nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân hấp tấp chạy lại. Một gia đinh xộc vào nói gấp: "Gia chủ, Nam quản gia, bên ngoài có mấy vị đạo trưởng tới, nói rằng là tiên trưởng tới từ Thanh Vân Môn." Vương Thụy Vũ cùng Nam Thạch Hầu đồng thời đứng dậy,

hai miệng cùng thốt: "Mau mời!" Ngừng một chút, Nam Thạch Hầu lại nói với Vương Thụy Vũ: "Gia chủ, thuộc hạ nên ra đón." Vương Thụy Vũ gật đầu, Nam Thạch Hầu liền chậm rãi bước đi ra khỏi đại đường. Ước chừng khoảng thời gian cháy tàn nửa cây hương, bên ngoài có tiếng bước chân, Nam Thạch Hầu đi trước mở đường, vẻ mặt tươi cười dẫn theo bốn vị tu sĩ mặc đạo bào Thanh Vân đi vào. Vương Thụy Vũ liền ra đón, chỉ thấy người đi trước là lớn tuổi nhất, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, khí độ cũng nghiêm trang hơn mấy người đi sau, liền hướng về phía người này làm lễ. Bốn vị đệ tử Thanh Vân cũng đồng loạt đáp lễ, người đi đầu cất tiếng nói: "Vị này có phải là gia chủ Vương gia Vương Thụy Vũ? Vương Thụy Vũ gật gật đàu, ánh mắt quan sát mấy vị đệ tử Thanh Vân, đáp: "Chính là tại hạ, không biết chư vị đạo trưởng xưng hô thế nào?" Vị đạo nhân đi đầu mỉm cười nói: "Bần đạo Minh Dương, ba vị sư đệ phía sau lần lượt là Minh Chân, Minh Diệp và Minh Phương. Chúng bần đạo nhận lệnh của Chưởng môn Tiêu chân nhân đến Long Hồ Vương gia, trước là tra xét việc Phương sư thúc của bản môn bất ngờ thiệt mạng, thứ là xác nhận việc kết đồng minh giữa hai nhà chúng ta. Việc mà hôm trước gia chủ đích thân tới Thanh Vân đã ước định với Tiêu

chân nhân, Tiêu chân nhân không hề thay đổi thêm gì, có điều không biết tâm ý của gia chủ thế nào?" Vương Thụy Vũ mừng như mở cờ, nào còn có gì để nói nữa, lập tức đáp: "Như vậy quá tốt, như vậy quá tốt rồi." Nói đoạn tự thân tiến lên nắm nay Minh Dương, thốt: "Không dám giấu đạo huynh, sau khi Phương lão tiên sinh của quý phái xảy ra việc bất ngờ, ta ăn uống không

vào, may mà bây giờ có Minh Dương đạo huynh tới chủ trì đại cục, như vậy thì không còn đáng lo nữa rồi." Minh Dương đạo nhân lại lắc đầu đáp: "Gia chủ có chỗ chưa hay rồi, kỳ thực chuyến này Minh Dương vốn không phải là người làm chủ." Vương Thụy Vũ ngẩn người, ánh mắt nhìn lướt về phía ba vị

đạo nhân trẻ tuối đứng sau. Ông ta có thể đảm đương làm gia chủ thế gia, đương nhiên phải có chút bản lĩnh thần thông, nhãn giới cũng không có chỗ nào kém, chỉ nhìn một lượt là biết ngay ba vị đạo nhân còn lại bản lĩnh đều không tệ, nhưng không bằng được Minh Dương đạo nhân, nhất thời kinh ngạc. Minh Dương khẽ cúi đầu, một bàn tay dựng trước ngực nói nhẹ: "Không giấu gia chủ, chúng bần đạo là đi trước tới đây, trừ bốn người ở đây còn có một vị sư huynh, huynh ấy mới là nhân vật chân chính chủ trì việc tra xét hung thủ. Có điều tính tình y hơi cổ quái, tới Long Hồ Thành là chạy thẳng tới Ô Thạch Sơn bên ngoài thành điều tra, thành ra có chỗ thất lễ, mong gia chủ thứ tội." Vương Thụy Vũ "Ồ" lên một tiếng, gật đầu đáp: "Thì ra như vậy, không biết vị sư huynh của quý phái danh húy thế nào?" Minh Dương đạo nhân mỉm cười: "Vị sư huynh này họ Lâm,

tên là Kinh Vũ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#volammobi