Chương 7 - Falafel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Edit: Mie>

<Nguồn: miemie94.wordpress.com>

Phụt…

Bị bắt quả tang!

Chân Vị một tay cầm bàn chải đánh răng của mỗ đầu bếp nào đó, một tay cầm bàn chải chà bồn cầu, giao nhau thành chữ thập che trước ngực, hai mắt nhắm lại duỗi tay hét lên:

“Ác linh biến đi!”

Con nhỏ chết tiệt này, trong đầu không biết nhét đầy những thứ gì!

Có thể làm cho anh sống sờ sờ mà bị tức chết!

Nếu không phải người phụ nữ của Tỉ Hà Di gọi điện thoại đường dài về, nhỏ nhẹ khuyên can hy vọng anh vào lúc cô xuống dốc nhất giúp cô một lần, thì làm gì có chuyện anh để cho bản thân mình rơi xuống hoàn cảnh chịu tức nuôi “heo” chứ, lại còn phải cho con “heo” này tiền tiêu vặt?!

Đại Sở tức đến muốn nổ tung, cảm giác máu tràn lên não, cơ hồ sốc đến xuất huyết não: “Cái đồ đầu heo này! Cô là heo a!”

Chân Vị thấy anh hung thần ác sát nhào tới, sợ đến mức lui về sau hai bước, sườn trong đầu gối vừa lúc đụng vào cạnh bồn tắm ở phía sau.

Hai tay cô vẫn còn cầm bàn chải chà bồn cầu và bàn chải đánh răng một dài một ngắn, phản ứng không kịp liền hướng vào bồn tắm ngã xuống, sau gáy vừa đúng đối diện với vòi nước trên tường.

Đại Sở nhìn thấy rõ ràng, nhất thời kinh ngạc hoảng sợ, đôi tay vốn định bắt người lại sửa thành bảo vệ sau gáy của cô, ôm lấy cô dùng sức xoay người.

Lần này thì tốt rồi, chính anh làm miếng thịt đệm té vào bồn tắm trước… …

“Đùng” một tiếng.

Sau gáy của anh đụng vào bên cạnh bồn tắm, trước mắt ngôi sao bay lên, cả người vô lực.

“Oa” một tiếng.

Trong lúc hỗn loạn, vòi nước bị Chân Vị vồ loạn xạ vặn một cái, vòi sen phun nước xuống, phun cho bọn họ ướt sũng cả người.

“Hơ” một tiếng.

Chân Vị hớp vào một ngụ khí lạnh, hai tròng mắt bỗng chốc tỏa sáng.

Vòi sen phun xuống những giọt cam lộ, áo sơ mi màu trắng trên người Đại Sở ướt sũng, dính chặt trên ngực.

“Ách…”

Anh đau đến rên rỉ, trong âm điệu mang theo một chút vô lực.

Môi đỏ mọng hé ra, đôi mắt xanh vốn lạnh lùng bởi vì va chạm mà có một mảnh sương mù che khuất, mái tóc vàng nâu dán vào hai gò má tuyết trắng, ướt sũng mà lóe ra ánh sáng nhạt.

Hai quả hồng hồng trước ngực bị áo mỏng ẩm ướt bao vây, ngày càng lồi lên, mơ hồ có thể thấy được hai chấm màu hồng phấn.

Bộ dạng đó y như Izumi đang sốt cao trong <Zetsuai>, câu dẫn dục vọng chiếm hữu của Koji hắc ám.

Bồn tắm, vòi sen, xả nước, mĩ nam rên rỉ dưới thân…

Sao có thể không bảo Sắc Nha nhiệt huyết sôi trào!

Vũ trụ nhỏ của cô, như bỏ vào ly nước lọc một viên sủi vậy, chẳng những sôi trào dị thường, mà còn có tiếng xì xì vang lên.

A… … Moe… … Muốn chết thật!

“Sao vậy?!”

“Gâu âu?!”

Một người một chó không hiểu gì đứng ở cửa phòng tắm, trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng kinh thiên địa khóc quỷ thần này.

Chân Vị ngẩng đầu nhìn về phía Michaux, mắt đen chợt mở lớn, họng nhỏ hét lên: “Bát Giới, mau qua đây giúp Đường Tăng làm CPR (hô hấp nhân tạo ý)!”

Nói tiếng ngoài hành tinh gì vậy?!

Michaux người 囧, Khiếu Thụ chó cũng 囧.

Bất quá, khi Michaux nhìn thấy Đại Sở đang nằm trong bồn tắm đau đến rên rỉ, nhất thời có chút hoảng hốt, anh nhào tới nâng đầu của anh ấy hô lên: “Sư phụ, sư phụ, anh sao rồi?!”

Đại Sở nhíu nhíu mày, vẫn còn chưa đến nỗi mất ý thức mà cần phải làm CPR: “Ta đụng trúng đầu, đau quá! Dìu tôi ra ngoài đi!”

“Được!” Michaux đem anh ôm ngang, đứng lên như gấu.

Lúc này, Chân Vị đã bước ra bồn tắm lớn đứng một bên mắt đẫm lệ thấy một màn như vậy, bỗng chốc nhiệt huyết lại sôi trào.

Tiểu công cao lớn cường tráng ôm tiểu thụ nhu nhược phản kháng, hướng phòng đi vào…

Trong đầu cô tự giác phát ra “phim hành động tình cảm”, mà nhân vật chính chính là đầu bếp mỹ thiếu niên vừa bị cô hãm hại đến đụng bể đầu.

“Dưa chuột” vừa trắng vừa non lại còn ở trước mắt chớp động, trái cây nhỏ trước ngực nhìn qua có vẻ ngon miệng, còn có vừa rồi anh ta cúi đầu thở dốc, rên rỉ… …

A…… Moe…… Muốn chết thật!

“Sắc Nha, sao cô chảy máu vậy?! Lúc nãy bị đụng phải sao?!” Michaux ôm Đại Sở đi ngang qua người cô, xoay đầu lại hỏi,

Không phải lúc nãy bị đụng trúng chỗ nào, bị đụng tới hỏng luôn rồi chứ?!

Chẳng lẽ đây chính là cái trong truyền thuyết thường nhắc tới – - nội thương?!

Chân Vị không biết đến suy nghĩ thiên mã hành không (xa vời) của một người tây như Michaux, cô đưa tay sờ sờ mũi, quả nhiên cả tay toàn là máu.

=  =

Đây là lần đầu tiên cô YY đến trình độ chảy máu mũi, thật là làm mất mặt thần công vô địch của cô aaa!

Mặt nhăn như da bánh bao, nàng xấu hổ ha ha cười lên: “Ha ha, không sao! Nóng trong người, một lát uống chút trà hoa cúc là ok rồi!”

Michaux ôm Đại Sở trở về phòng ngủ, Chân Vị mang theo một đất toàn là nước cũng đi vào theo, Khiếu Thụ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, “gâu âu” một tiếng, cũng lắc lắc cái mông đi theo.

Sau khi được đặt trên giường, Đại Sở nghiêng đầu vẫn không nhúc nhích, đem Michaux dọa hỏng luôn, anh ta kêu lên: “Lúc nãy còn có thể nói chuyện mà, bây giờ sao lại ngất đi rồi?! Tôi đi lấy thuốc hít mũi tới!”

Nói xong, lại vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ.

Chân Vị 囧 ngốc, tên Bát Giới này sao ngay cả thuốc hít mũi cũng có?!

Cô quay đầu nhìn về phía Đại Sở, lông mi dài của anh khẽ động, mũi thở ra một hơi, môi hồng răng trắng, nằm trên giường như hoàng tử trong cổ tích đồng thoại vậy.

Lỗ mũi mới vừa cầm máu xong, lại cảm thấy có một dòng nước âm ấm xông lên.

Chân Vị che mũi lại, tâm can nhỏ bé bị vũ trụ nhỏ đáng yêu kích thích đến bang bang nhảy lên, thì thào tự nói: “Nể mặt anh ta là vì muốn cứu mình, hay là CPR một lần đi!”

“Nếu để cô làm hô hấp nhân tạo, tôi trực tiếp chết luôn có vẻ tốt hơn!” Đại Sở mắt chưa mở, môi hồng đã mở trước.

Qua nữa ngày, anh mới giãy dụa đứng dậy, thuận tay cởi chiếc áo ướt sũng trên người xuống, sau đó lại bắt đầu cởi quần ngoài.

Cả người trần trụi cộng thêm cơ bắp rắn chắc, da thịt săn chắc, còn có hai quả nhỏ hồng hồng không có gì che lấp, đôi chân thon dài thẳng tắp.

Dòng nhiệt lưu cuồn cuộn này, như Trường Giang đổ biển không thể ngăn lại, Chân Vị ngửa đầu vừa thẹn vừa giận kêu lên: “Tôi ít nhất cũng là phụ nữ nha?! Anh có gan cởi hết toàn bộ cho tôi xem!” (M: phụ nữ như zầy nè chời O_O!)

“Cô cũng là phụ nữ?!” Đại Sở mặc áo tắm vào, tà nghễ liếc cô một cái, dựa vào cạnh giường, chỉ vào Khiếu Thụ ở góc tường nói: “Trong mắt tôi, cô và nó là như nhau!”

Độc quá đi?! Trực tiếp mắng cô là chó!

Chân Vị tức đến hai má phồng lên, trừng anh rống lên: “Sỉ nhục người khác quá đi! Anh mới là chó, cả nhà anh đều là chó!”

“Sỉ nhục?!” Mũi Đại Sở hừ một tiếng, quay đầu hướng Khiếu Thụ đang vẫy đuôi nói: “Xin lỗi, quả thực là sỉ nhục ngươi rồi!”

Quá độc!

Chân Vị =  =, chỉ có thể trả lời: “Làm người đừng độc miệng quá, miệng độc quá sẽ bị sét đánh đó!”

“Sư phụ, cuối cùng tôi cũng tìm được thuốc hít mũi rồi!” Michaux vọt vào phòng.

“A, anh tỉnh rồi?! Tốt quá! Không sao chứ? Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?!”

“Có chút chóng mặt, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, cơm tối cậu nấu đi. Vừa lúc để tôi xem trạng thái bây giờ của cậu!”

Đôi mắt của Michaux bỗng chốc biến thành hai khối lục bảo thạch, sang lên nhìn Đại Sở: “A, sư phụ, cuối cùng anh cũng tiến hành đánh giá thần thánh với Michaux rồi. Michaux trung thành lấy danh dự của kỵ sĩ tuyên thề, sau này sẽ không phụ kỳ vọng của người!”

Chân Vị 囧: “Bát Giới, anh chơi game nhiều quá rồi?!”

Michaux sau khi đi chợ trở về, cả buổi trưa đều ngâm mình trong nhà bếp.

Đại Sở và Chân Vị hai người vẫn con nhìn nhau là ghét nhau, anh ghét bỏ cô đầu óc như heo, cô căm hận anh miệng độc như rắn.

Thời khắc cơm tối cuối cùng cũng tới, Michaux trước tiên đem ra một dĩa thức ăn có dạng hình cầu, thứ này có chút giống mè viên Trung Quốc, nhìn qua có vẻ khô, phía trên không biết có rắc lên gia vị gì, còn có một chút nước sốt.

“Bel hana wellshefa.” Anh ta đặt dĩa xuống nói.

Chân Vị trợn tròn mắt hỏi: “Anh đang nói điểu ngữ gì vậy?! Một đống này là thứ gì a?!”

Đại Sở tuy không nói gì, nhưng cũng nhíu mày nhìn về phía Michaux.

Anh ta sờ vào đám râu lớn, lắc lắc mái tóc bẩn lại đầy dầu mỡ nói: “Cái này gọi là ‘Falafel’, là một món ăn Ai Cập. Câu tôi vừa nói chính là tiếng Ai Cập, có nghĩa là ‘xin mời từ từ hưởng dụng’!”

“Xì… … Làm gì màu mè vậy chứ, tôi thử trước đã.” Chân Vị nhanh chóng gắp một cái “mè viên Ai Cập” chấm nước sốt bỏ vào miệng.

Nhai nhai hai cái, cả khuôn mặt nhỏ sụp xuống!

“Cái này là thứ quỷ gì a?! Vừa đắng vừa cay, các loại mùi vị kích thích đều trộn với nhau, nước sốt này tuy là mè đen, nhưng lại có vị chua!” Chân Vị oa oa kêu lên, nhổ ra nửa cái Falafel.

Michaux giơ nắm tay: “Là mùi vị này đó! Falafel là món ăn truyền thống của Ai Cập, là dung đậu tằm, cần tây, rau mùi, thì là nghiền sau lại them mười mấy loại hương liệu điều chế thành, sau đó đem chiên dầu. Đây là nước sốt Tahini tôi học từ truyền thống Ai Cập, nó còn gọi là sốt mè đen Trung Đông, là nước sốt thường dung nhất ở Ai Cập!”

Đại Sở không nhanh không chậm gắp một viên Falafel bỏ vào miệng, nửa ngày sau anh nói: “Tuy rằng không hợp khẩu vị của người Trung Quốc, nhưng mà cũng rất có mùi vị nguyên thủy của Ai Cập.”

“Người Ai Cập đó khẳng định vẫn còn ở xã hội nguyên thủy của Trung Quốc!” Chân Vị không chút khách khí văng tục, đầu lưỡi của cô vốn rất nhạy cảm, vừa rồi bị toàn bộ mùi vị mạnh mẽ khích thích, hiện tại tâm trạng rất không thoải mái.

Michaux có chút bị đả kích, lúc sau đưa lên món chính <Cá phi lê nướng Trung Đông với các loại hạt trái cây> cũng cúi đầu ủ rũ.

Đại Sở cũng không an ui, chỉ nói với Michaux: “Cậu có những hương liệu rất đặc thù, làm ở đâu vậy?!”

Thấy Đại Sở chú ý mình, Michaux lại nổi lên tinh thần cao hứng, anh ta lấy long nói: “Ở đây không làm được đâu, hai năm nay lúc tôi chu du thế giới ở khắp nơi mang về đó, nếu như sư phụ muốn, tôi đây liền đi lấy, muốn cái gì có cái đó nha!”

“Ừm! Có lẽ lúc thi đấu sẽ dung đến!” Đại Sở gật gật đầu.

Có được sự khẳng định của anh, Michaux càng thêm vui mừng, anh ta đắc ý nói: “Chẳng lẽ đây chính là cái mà người Trung Quốc gọi là Tái ông mất ngựa?!”

Chân Vị 囧 ngốc.

Một buổi sáng sớm nào đó, đại thúc đưa thư đi vào tiểu khu này, đi tới trước kệ thùng thư của tòa nhà số 3.

Từ trên xe đạp lấy ra một đống thư từ, chuẩn bị đối chiếu địa chỉ để bỏ vào hộp thư tương ứng, một bóng đen đột ngột lao tới từ bụi cỏ bên cạnh, làm cho đại thúc đưa thư bị dọa đến hồn phi phách tán.

“Cô, cô, cô làm gì vậy?!” Ông miệng sùi bọt mép chỉ vào cô gái trên đầu dính đầy cỏ, trong tay cầm đồ ăn sáng.

Mắt đen của Chân Vị mở lớn, mắt thần lóe sáng nhìn đại thúc đưa thư: “Chú à, chú đang phát thư à?! Hay là tôi giúp chú phát ha, đem toàn bộ thư đưa cho tôi đi!”

Người gì vậy, làm sao có thể đem thư của người khác đều đưa cho cô ta!

Đại thúc đưa thư cảnh giác lắc đầu: “Không cần, em gái nhỏ à, chú có thể tự phát!”

Người thường bị người ta nhận nhầm tuổi tác Chân vị lúc này không rảnh để so đo cách xưng hô của đại thúc đưa thư, cô có chút thất vọng, nhưng mà ngay lập tức lại dùng ánh mắt lóe sáng nhìn ông.

“Chú à, có thư của nhà 701 không?! Tôi ở 701 đó!!”

Đại thúc phát thư nhức đầu, bất đắc dĩ hỏi: “Tên gọi là gì?!”

“Ách… Đại Sở, hoặc là Raymond. D. Addison, còn có tôi, tên Chân Vị!”

Đại thúc đưa thư rất có trách nhiệm tỉ mỉ xem xét thư tín, sau đó lấy ra ba phần phù hợp đưa cho cô: “À, là ba phần này!”

Oh yeah, lucky!

Chân Vị cầm ba phần thư trên tay, lẹp bẹp lẹp bẹp đi tới trước kệ hộp thư, hướng hộp thư 701 từng phần từng phần nhét vào!

Khóe mắt đại thúc đưa thư giật giật.

Sau đó, cô lại từ trong túi lấy ra chìa khóa hộp thư, cắm vào lỗ khóa của hộp thư, mở hộp thư, lại đem ba phần thư vừa rồi từng cái lấy ra.

Khóe miệng đại thúc đưa thư run rẩy.

“Em gái nhỏ, cô đang làm gì vậy?! Trực tiếp đem lên không phải là được rồi sao!” Đại thúc đưa thư cảm thấy khó hiểu.

Chân Vị khóa hộp thư, tâm trạng tất happy!

Cô nghĩ nghĩ quay đầu nói với đại húc đưa thư: “À, là như vầy. Tôi chỉ là cảm thấy sau khi nhét vào, lại từ từ rút ra, cảm giác rất sảng khoái!”

Cô nương này là người ngoài hành tinh sao?! Tại sao ông nghe mà không hiểu không hiểu gì hết!

Đại thúc đưa thư cảm thấy bi thương… …

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro