Phiên ngoại 02: Cuộc gặp gỡ trên đường (CP Lục Phương)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Ngay khi tắt cuộc gọi video với Ninh Lan, nụ cười trên mặt Phương Vũ biến mất.

Năm nay cậu 27 tuổi, không cha không mẹ, sự nghiệp đã rời xa thời hoàng kim, bắt đầu xuống dốc, lấy cớ học nhạc để ra nước ngoài nghỉ ngơi.

Cuộc đời đã trôi qua gần một nửa, cậu vẫn chưa đạt được thứ gì, thậm chí không có một mái nhà ấm áp để về mỗi khi cô đơn.

Nếu lạc quan một chút, cậu có một người bạn trai nhỏ hơn mình 3 tuổi, thích chơi bời, tính cách trẻ con, trước đây rất lăng nhăng, chính thức qua lại với nhau bốn năm, hoàn toàn không có ý sống ổn định với cậu.

Bận rộn cả ngày chỉ mong nghỉ ngơi, lúc rảnh thật thì thà bận rộn đến mức không có thời gian nghĩ về nó còn hơn. Hai tháng ở nước ngoài, buổi sáng Phương Vũ lên lớp, buổi chiều ngồi ghế treo ngoài ban công phơi nắng, vừa đung đưa vừa suy nghĩ, vì sao bọn họ lại đến với nhau.

Mọi việc phải kể từ vụ tai nạn tông xe.

Khi đó, bố mẹ vừa qua đời trong một vụ tai nạn, mấy chú mấy bác lấy cớ lúc bố mua nhà vay họ tiền, ý đồ giành giật căn nhà duy nhất còn lại.

Gắng gượng lo liệu xong hậu sự của bố mẹ đã là giới hạn chịu đựng của Phương Vũ. Cậu chống tay vào hông, đanh thép nói với nhà chú mình "Muốn cướp nhà thì hãy bước qua xác tôi". Sau đó, xe vừa rẽ vào đường chính, giọt nước mắt nhịn đã lâu lăn xuống, giơ tay quẹt đi, thấy đèn vàng nhấp nháy trước mặt, phanh gấp một cái, "rầm" một tiếng rất to, xe phía sau tông vào đuôi.

"Vượt đèn đỏ còn phanh gấp, có biết lái xe không hả, có phải..."

Người bước xuống xe thể thao màu xanh chính là bạn trai sau này của cậu, Lục Khiếu Xuyên. Lúc đôi chân dài bước xuống miệng còn lầm bầm mắng chửi, nhìn thấy khuôn mặt cậu, chữ "mù" mới thốt được âm đầu đã nuốt ngược lại, chuyển thành ngây ngốc truy hỏi cậu "Chỗ nào không khoẻ à?", "Có cần đi bệnh viện khám không?", "Tôi không cố ý dữ với cậu đâu, cậu đừng khóc".

Một sự trùng hợp kỳ lạ, mấy ngày sau đến Giải trí Tinh Quang báo cáo, cùng Lục Khiếu Xuyên được phân vào nhóm chuẩn bị ra mắt. Hai mắt Lục Khiếu Xuyên sáng rực khi nhìn thấy cậu, cho dù từ nhỏ Phương Vũ rất hay được mọi người khen đẹp nhưng cũng không tiêu hoá được ánh mắt như hổ đói, hận không thể nuốt chửng cậu của hắn.

Phương Vũ không giỏi mắng người, nói hết tất cả những lời mà cậu coi là khó nghe để dữ với hắn, trừng cay cả mắt, tên biến thái đó vẫn như dính keo bám lấy cậu suốt ngày.

Điều đáng sợ là hai người được phân ở chung một phòng ký túc xá. Một buổi tối nọ, Phương Vũ mơ màng mở mắt, thấy một đôi mắt xanh xám cách mặt cậu chưa đầy 10cm, sợ đến hồn xiêu phách lạc, ngay lúc đó cầm vạt áo xách quần nhảy xuống giường, vừa ngượng vừa giận tố cáo hắn quấy rối cậu.

Động tác của Lục Khiếu Xuyên rất nhanh, cánh tay duỗi ra chặn cửa, tủi thân nói: "Chăn của cậu đắp không kín, tôi sợ cậu lạnh... Không có ý ấy ấy với cậu đâu."

Khuôn mặt vừa tây vừa ta mà nói tiếng phổ thông rất lưu loát.

Phương Vũ bán tín bán nghi, vì bị doạ sợ, ngực vẫn phập phồng lên xuống, thở gấp nói: "Cậu tránh ra, tôi muốn... muốn ra ngoài."

Lục Khiếu Xuyên là con hổ giấy, động vào là xoắn, thoả hiệp nói: "Được thôi, cậu đợi một chút." Nói xong ngồi xổm xuống, đặt đôi dép bông đang cầm trên tay xuống sàn: "Đi dép vào, khoác thêm áo rồi hẵng đi, bên ngoài lạnh."

Phương Vũ nhắm mắt nghĩ, có lẽ từ lúc đó cậu đã động lòng với Lục Khiếu Xuyên, sớm hơn những gì cậu nghĩ.

Cho dù diễn biến sau này có bất ngờ thì giờ đây cậu cũng có thể bình tâm đối đãi, coi đó là thăng trầm, chua ngọt khổ cay mà những cặp đôi yêu nhau thường trải qua, chỉ khi bản thân ở trong đó mới có thể lĩnh hội được.

Nằm ngoài ban công đến lúc hoàng hôn mặt trời lặn, lúc nửa tỉnh nửa mê, bị tiếng điện thoại gọi tỉnh, cầm lên xem, chồng Xuyên Xuyên.

Cách gọi buồn nôn này là khi còn ở trong nước, Lục Khiếu Xuyên đã lén đổi lúc cậu đang tắm.

Phương Vũ ấn nhận, có lẽ Lục Khiếu Xuyên không ngờ được cậu nhận nhanh đến vậy, còn đang gào lên nói chuyện với người bên cạnh. Tiếng nhạc xập xình trong quán bar hoà với tiếng người trò chuyện khiến màng nghĩ đau nhức, Phương Vũ để điện thoại ra xa một chút, cau mày "alo" một tiếng.

Một phút sau, Lục Khiếu Xuyên ra chỗ tương đối yên tĩnh, tuỳ tiện hỏi câu: "Bảo bối à, ăn cơm chưa?"

Phương Vũ ngẩng đầu nhìn trời, nói dối: "Ăn rồi."

Hình như Lục Khiếu Xuyên ở đầu bên kia gặp người quen, Phương Vũ nghe hắn vồn vã nói "Ăn uống no say, lần sau đến nhớ call cho tôi trước nhé", nhếch khoé miệng tự giễu. Cậu biết, những ngày cậu đi vắng, không có ai khuyên Lục Khiếu Xuyên uống ít rượu, không ai ra lệnh cho hắn phải về nhà trước 8 giờ tối, không ai yêu cầu hắn cách xa lũ bè bạn xấu xa kia không thì hắn sẽ tèo luôn.

"Ngoan, ăn rồi thì tốt." Lục Khiếu Xuyên chào hỏi bạn bè xong, trả lời tiếp: "Đợi em về, anh làm cá cho em ăn, hôm nay mới học, làm thêm vài lần sẽ thuần thục thôi."

Phương Vũ "ừm" một cách nhạt nhẽo, cũng không ôm hi vọng gì.

Chả nói được mấy câu đã cúp, tiếng nhạc cứ lởn vởn trong đầu, Phương Vũ không đói, cũng không muốn ăn nên đi ngủ.

Cậu nằm mơ.

Trong mơ, Lục Khiếu Xuyên không có OOC(*), đẹp trai giảo hoạt, thích thu hút sự chú ý của cậu. Phương Vũ bất giác bị dụ dỗ, Lục Khiếu Xuyên đè cậu lên tường hôn, hơi thở nóng bỏng phả lên cổ cậu, giọng nói trầm thấp đầy từ tính thì thầm bên tai: "Bảo bối, em thật đẹp."

(*) OOC chỉ tính cách của một nhân vật trong sáng tác bị thay đổi.

Tỉnh dậy, Phương Vũ đứng dậy nhìn vào gương. Khuôn mặt trong gương giống trong mộng, có điều là hơi tiều tuỵ. Phương Vũ lấy kem ra bôi một lớp dày lên mặt, sau đó thẫn thờ.

Đau đầu là bệnh cũ do thường xuyên thức khuya viết nhạc trong hai năm qua. Sau khi rời nhóm bắt đầu solo, ngày qua ngày sống trong giới, tuổi tác càng lớn, nhận thức về bản thân càng rõ, biết dựa vào mặt để kiếm cơm không phải kế hoạch lâu dài, bắt buộc phải chuyển mình sang phái thực lực.

Đáng tiếc lực bất tòng tâm, cậu xuất thân trái ngành, cũng không có năng khiếu âm nhạc bẩm sinh, bảo cậu hát thì còn qua loa được chứ viết nhạc quả thực là bắt chó đi cày, cực kỳ khó khăn. Vì bố mẹ đều là giáo viên, từ nhỏ cậu đã rất nghiêm khắc với bản thân mình, thường xuyên từ tối mịt đến sáng trưng cũng không thể viết ra một giai điệu ưng ý.

Phương Vũ ngồi dậy, đeo tai nghe, chơi vài nốt nhạc trên đàn piano điện, ghi lại trên khuông nhạc, đầu lại trở nên trống rỗng.

Còn nhịn nữa chắc điên mất, Phương Vũ cầm điện thoại, gọi video cho bạn thân Ninh Lan.

Ninh Lan ở đầu bên kia đang là buổi chiều, vừa nhận máy đã ngạc nhiên: "Cậu ở bên đấy không phải đang nửa đêm à? Không ngủ sao?"

Phương Vũ gượng cười: "Không ngủ được, nhớ cậu."

Ninh Lan ghét bỏ bĩu môi: "Là nhớ Xuyên Xuyên nhà cậu thì có, cậu ta đang quay phim, không tiện làm phiền nên cậu mới nhớ mình."

Phương Vũ ngây người: "Anh ấy đang quay phim á?"

"Đúng vậy, cậu không biết à? Đóng vai nhà ngoại giao, tính cách khoe mẽ, trăm phần trăm bản sắc con người luôn."

Phương Vũ không tưởng tượng được dáng vẻ Lục Khiếu Xuyên đóng vai nhà ngoại giao. Trong lòng than thằng nhóc này nhịn đến hư rồi, trong lúc quay phim còn đi bar, có lẽ sợ mình về lại không còn tự do nên dành thời gian vui chơi.

"Cậu đang làm gì? Không ở nhà à?" Phương Vũ chuyển chủ đề.

Ninh Lan để điện thoại ra xa, cho Phương Vũ xem bộ đồ công nhân mình mặc: "Cửa hàng đang sửa sang lại, hôm nay sơn tường, mình tự đến sơn."

"Chẳng trách trên mặt chỗ đen chỗ trắng." Phương Vũ đáp: "Đội trưởng đâu, không đến giúp à?"

Nói đến chồng mình, Ninh Lan mặt mày hớn hở, lộ ra lúm đồng tiền nông: "Em ấy bận, mình không nói cho em ấy. Tiểu Vũ cũng đừng nói cho em ấy biết nhá, hôm nay phải quay đêm, không thể phân tâm."

Hai người vừa quay show chồng chồng rải cả đống cơm chó, Phương Vũ trợn mắt trắng: "Mình cứ nói cho cậu ấy biết đấy, để cậu ấy thấy cậu trèo lên trèo xuống, xem có tét mông cậu không."

Ninh Lan biết Phương Vũ đang đùa, phản kích: "Vậy mình sẽ kể cho Xuyên Xuyên, tối nay cậu không ngủ, gọi video ve vãn người có chồng."

Phương Vũ: "..." Đều là sự thật, không thể phản bác.

Cúp máy, Phương Vũ vẫn không ngủ được, nằm ngửa dang chân dang tay trên giường, trừng mắt nhìn trần nhà.

Trước khi đến nước M, cậu vẫn đang nhốt mình trong phòng viết nhạc, cố gắng trở mình trong album tiếp theo. Hôm đó, Lục Khiếu Xuyên vừa đóng máy xong, đôi mắt gấu trúc thức đêm cùng cậu.

Khi đó cậu làm gì? Không cho Lục Khiếu Xuyên ngủ, còn pha cà phê giúp hắn tỉnh táo.

Một người lăng nhăng ở quán bar quanh năm, bị bắt phải ngáp ở nhà mấy ngày, vì cậu sợ cô đơn, vì cậu có ham muốn khống chế mãnh liệt, mong Lục Khiếu Xuyên thay đổi theo ý cậu, trở thành chỗ dựa của cậu.

Giờ cậu mới thấy bản thân ích kỷ, rõ ràng lớn tuổi hơn Lục Khiếu Xuyên nhưng lại được chiều mà kiêu, ngang ngược vô lý, không hỏi đối phương có đồng ý hay không đã quả quyết nhốt người trong nhà. Vậy mà giờ đây lại bắt đầu hoang mang cả ngày, lo lắng bản thân già nua xuống sắc, không giữ được trái tim hắn.

Ngực Phương Vũ phập phồng, thở dài.

Cho dù Lục Khiếu Xuyên miễn cưỡng cho cậu một mái nhà, cả ngày hoảng hốt lo sợ, sớm muộn gì cũng sẽ tan.

Khởi đầu câu chuyện là một sai lầm, hai người căn bản không hợp nhau.

Tối hôm đó, Lục Khiếu Xuyên cũng nằm mơ.

Đó là một kỷ niệm đúng hơn là một giấc mơ.

Hắn mơ thấy mình yêu một mỹ nhân tuyệt thế, vồn vã theo đuôi cậu như cao da chó.

Mỹ nhân tên là Phương Vũ, là một bông hồng có gai, thích nhất mắng cậu là "Lưu manh thối không biết liêm sỉ". Lúc đầu vô cùng ghét hắn. Trước giờ học thanh nhạc đổ keo lên chỗ ngồi của hắn, hắn hồn nhiên không biết gì, chống cằm thơ thẩn ngắm mỹ nhân. Hết tiết đứng dậy, ghế dán vào quần, quần dính vào mông hắn.

Không phải một mình hắn thèm thuồng mỹ nhân. Một hôm nọ thấy Phương Vũ khoác tay một người đàn ông trung niên bước ra khỏi nhà hàng. Hắn như bị dội một gáo nước lạnh, rét từ đầu tới chân.

Tin đồn Phương Vũ được bao nuôi lan truyền trong công ty, đến lúc cần từ bỏ nhưng hắn không làm được. Mỹ nhân có đẹp đi chăng nữa, nhìn nữa cũng mệt mỏi, nhưng hắn không ngờ rằng đê tiện cũng thành thói quen, lời nói cứng rắn trên miệng cũng không che giấu được lương tâm bứt rứt trong hắn.

Mọi người xung quanh đều biết hắn và Phương Vũ không hợp nhau, nhưng không ai biết rằng hắn thường xuyên bí mật theo dõi Phương Vũ, đến nhà cậu ở khu nào toà nào cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Điều khó chịu là không một lần nào hắn bắt gặp lão già bao nuôi Phương Vũ. Hắn bực bội nghĩ, Phương Vũ đẹp như thế, vậy mà đêm không về ký túc xá, hôm nào phải trùm bao tải đánh gã rơi răng khắp nơi.

Sau khi ra mắt, có càng nhiều người vây quanh Phương Vũ với ý đồ xấu, ví dụ như quản lý Trương Phạn, rõ ràng là một ShowCase, cứ khăng khăng sắp xếp Phương Vũ và đội trưởng nhảy đôi. Vũ đạo đó thực sự không nhìn nổi, vặn eo lắc hông khiến hắn hồn bay phách lạc nhưng không nỡ rời mắt. May đội trưởng là chính nhân quân tử, nếu đổi là hắn, có lẽ Phương Vũ lắc một cái hắn đã chào cờ.

Hắn kéo lính nhảy dù của nhóm học vũ đạo của bọn họ, phô trương cướp hào quang của họ, thật là giấu đầu hở đuôi, ánh mắt không ngừng lén lút nhìn Phương Vũ.

Chết tiệt, xem thôi đã muốn cứng luôn rồi.

Tỉnh dậy, Lục Khiếu Xuyên đi tắm nước lạnh.

Vợ không ở bên đã lâu, lửa trong người phừng phừng, mỗi ngày hắn chỉ muốn vứt công việc bay sang nước M, nhưng Phương Vũ nói chỉ muốn ở một mình, không hi vọng người khác làm phiền. Hắn đành tủi thân tự coi bản thân là "người khác", nhân lúc Phương Vũ không ở đây, an tâm làm việc.

Địa điểm quay phim ở thủ đô. Lục Khiếu Xuyên dậy sớm, thu dọn đồ đạc đến trường quay. Hắn không có trợ lý, không phải công ty không sắp xếp mà là bản thân hắn không muốn, vì Phương Vũ lúc nào cũng lo hắn không quản được thân dưới, đề phòng tương lai rắc rối, dứt khoát một mình đi làm, chỉ cần vợ vui vẻ, bảo hắn làm gì hắn cũng bằng lòng.

Ban ngày đều có cảnh quay, tan làm đã là chiều tối.

Lục Khiếu Xuyên thay đồ, đeo khẩu trang đi bar, trên đường đi đợi đèn đỏ gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Phương Vũ: [Chào buổi sáng vợ yêu, tối qua anh mơ về em đó]

Gửi xong lại nhớ lại cảnh tuyệt sắc trong mộng, liếm liếm môi, trong lòng nghĩ sự lo lắng của Phương Vũ hoàn toàn là thừa thãi. Hắn đã nếm qua mỹ vị như thế, quen miệng rồi, làm sao người khác có thể lọt vào mắt hắn?

Lục Khiếu Xuyên ngâm nga xuống xe, đi về phía cửa quán bar.

Hắn chuẩn bị cho Phương Vũ một bất ngờ, một điều bất ngờ tuyệt vời mà không ai có thể nghĩ đến.

Điện thoại trong túi áo vang lên, Lục Khiếu Xuyên đoán Phương Vũ trả lời tin nhắn chào buổi sáng, vui vẻ mở điện thoại. Lúc nhìn thấy hàng chữ kia, hắn lại một lần nữa cảm nhận được mùi vị rét từ đầu đến chân.

Bất ngờ của hắn còn chưa được gửi đi, đã nhận được "bất ngờ" từ Phương Vũ.

Vợ bảo bối: [Bọn mình chia tay đi]

02. 

Phương Vũ gửi tin nhắn xong bèn tắt máy.

Cậu không chắc Lục Khiếu Xuyên sẽ có phản ứng gì, sẽ tức giận gọi điện cho cậu hay trút được gánh nặng bay như chim sổ lồng?

Bất kể cái nào, cậu cũng không muốn biết.

Nói ra có thể có người không tin, đây là lần đầu tiên bọn họ chia tay trong bốn năm yêu đương. Hai người thường xuyên cãi cọ, thậm chí còn động chân động tay, đều là cậu đánh Lục Khiếu Xuyên. Lục Khiếu Xuyên có tức giận đến mấy, mắt đỏ phừng phừng cũng không đánh trả.

Phương Vũ nhớ rõ, lần đầu tiên cậu đánh Lục Khiếu Xuyên, là vào sinh nhật của hắn.

Tên ngốc kia tin lời người khác, cho rằng cậu được bao nuôi, đấu võ mồm không đấu lại được nên hắn lôi chuyện này ra khiêu khích trước mặt mọi người. Phương Vũ cũng không nhớ vì sao lúc đấy mình lại tức giận như thế, giơ tay tát vào mặt hắn. Lục Khiếu Xuyên bị đánh vẹo cổ, trừng mắt nhìn, nửa bên mặt hiện rõ dấu bàn tay.

Về sau Phương Vũ có hỏi hắn vì sao lúc đó không đánh trả, Lục Khiếu Xuyên buồn ngủ đến díp cả mắt, ôm cậu vào lòng, lầm bầm: "Sao đàn ông... đàn ông có thể... đánh vợ được?"

Dần dần Phương Vũ cũng nghĩ thông suốt, người khác nói gì cậu cũng không để tâm, nhưng Lục Khiếu Xuyên không được, hắn nên tin mình, nên nghe lời, không nghe lời sẽ bị đánh.

Phương Vũ cảm thấy bản thân hết thuốc chữa rồi, lúc này còn có ham muốn khống chế hắn, tham lam đòi hắn đối tốt với mình.

Chủ nhật được nghỉ, buổi sáng không có lớp.

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Phương Vũ ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy hai người Lục Khiếu Chu và Cố Thần Khải.

Lục Khiếu Chu tạo dáng bắn súng, tự mình tạo hiệu ứng âm thanh bằng bằng bắn xung quanh, sau đó nghiêm túc nói: "Anh em bảo em chuyển lời cho anh, một mình ở nhà không được tuỳ tiện mở cửa, ai biết được người vào là chồng anh hay là một kẻ biến thái."

Cố Thần Khải cười hùa theo: "Không sai."

Hai người vừa trở lại sau kì nghỉ hè trong nước. Hiển nhiên Lục Khiếu Chu không biết Phương Vũ đã thành anh dâu cũ của cậu ta, vào phòng ném một chiếc hộp lên bàn, sau đó tuỳ tiện ngồi xuống: "Anh em bảo em mang theo, cực kỳ nặng, suýt bị hải quan giam giữ."

Trà vừa được bưng lên, dưới hai đôi mắt chờ mong, Phương Vũ bất đắc dĩ mở hộp quà.

Lớp trên cùng là bọc chống sốc, bên dưới là một đống gói cá khô hút chân không, hương ngũ vị, vị cay, vị nướng. Bên dưới nữa là cá tuyết phi lê, vị muối tiêu, vị nướng than, vị thì là. Bên dưới nữa nữa là cá con, màu đỏ màu vàng màu xanh, bỏ mấy thứ này ra thì hộp trống rỗng. Dưới đáy hộp có dòng chữ viết bằng bút dạ: Ăn xong hôn một cái, chồng tự mình dâng đến cửa!

Lục Khiếu Chu không ngờ được rằng lão đại nhà mình lại gửi đến một đống cá kì kì quái quái, hùng hồn đứng dậy gọi điện mắng hắn là một người anh không đáng tin. Phương Vũ sững sờ khi thấy một đống đồ đó, cũng không đi ngăn cản cậu ta.

"Hahahahaha anh Xuyên hề hước quá, nuôi mèo từ xa à?" Cố Thần Khải ôm bụng cười, thấy Phương Vũ không phản ứng, đẩy Phương Vũ: "Anh Vũ, anh không thích à?"

Phương Vũ lắc đầu, cậu thích ăn cá nhất.

Nhưng cậu không vui nổi, trái tim như bị bóp nghẹt, đau muốn chết đi.

Cuối cùng cắn răng chịu đựng không bật điện thoại lên.

Tiễn hai người họ đi, Phương Vũ về phòng ngủ, nhắm mắt trốn trong chăn, cho đến khi không thở nổi mới lộ ra nửa cái đầu, thấy trên mặt man mát mới biết mình đang khóc.

Cậu vừa lau nước mắt vừa mắng bản thân vô dụng, lại lo khóc nhiều sẽ bị nếp nhăn khoé mắt, rồi lại nghĩ, bạn trai chẳng có, còn sợ xấu làm gì?

Sau đó khóc dữ dội hơn.

Cậu nghĩ, 27 tuổi rồi, yếu đuối một lần cuối cùng, trời sáng lại làm hảo hán, không có bố mẹ cậu còn chịu được, không có bạn trai thì sao?

Hừ, đàn ông gì chứ, là một lưu manh thối không hơn không kém.

Kết quả trời còn chưa sáng, đã bị tiếng đập cửa như cướp giật gọi tỉnh.

Phương Vũ khóc mệt rồi, tưởng mình đang nằm mơ, bịt chặt chăn, mắt điếc tai ngơ.

Sau đó, điện thoại cố định đổ chuông, bà chủ nhà ở tầng trên nói có người đến tìm cậu, mau mở cửa xem xem, còn đập cửa nữa hàng xóm sẽ báo cảnh sát mất.

Phương Vũ vén chăn ra, xỏ dép, loạng choạng đi ra mở cửa, bất ngờ thấy mặt Lục Khiếu Xuyên, chớp mắt mấy cái, còn tưởng mình đang mê ngủ.

Rõ ràng sau khi nhận được tin nhắn chia tay, Lục Khiếu Xuyên lập tức lên máy bay, bước vào không nói lời nào, chạy vào phòng ngủ lục tủ, không tìm thấy đồ cần tìm, quay đầu hỏi Phương Vũ: "Hộ chiếu đâu?"

Phương Vũ còn đang ngây người, chỉ vào đầu giường. Lục Khiếu Xuyên lôi hộ chiếu ra, nhét vào túi cùng với chứng minh thư, sau đó kéo Phương Vũ ra ngoài.

Phương Vũ lên máy về nước cùng với Lục Khiếu Xuyên một cách khó hiểu.

Sau khi qua cổng an ninh, Lục Khiếu Xuyên ấn cậu ngồi xuống ghế, quỳ xuống thay dép cho cậu. Phương Vũ không nhớ Lục Khiếu Xuyên lấy giày lúc nào. Cậu chưa bao giờ thấy hắn hung dữ như vậy, sắc mặt lạnh tanh, không chút ý cười, dẫn đến Phương Vũ – người luôn làm chủ trong mối quan hệ này mất đi khí thế, nhỏ tiếng hỏi: "Sao lại về nước?"

Lục Khiếu Xuyên ngẩng đầu nhìn cậu, hung dữ nói: "Xử lý chuyện này, tránh đêm dài lắm mộng."

Phương Vũ lo sợ bất an mười mấy tiếng đồng hồ. Xuống máy bay, Lục Khiếu Xuyên vẫn nắm tay cậu không buông.

Xe để ở bãi đỗ xe, hai mươi mấy tiếng không ngủ, Lục Khiếu Xuyên trông chẳng có chút mệt mỏi, lái xe vừa nhanh vừa vững, kỹ năng lùi xe vào vị trí đỗ vẫn khiến người khác hâm mộ đến ngứa răng.

Đến trước quán bar quen thuộc, Phương Vũ không muốn vào, hỏi: "Đưa em đến đây làm gì?"

Lục Khiếu Xuyên không lằng nhằng kéo cậu đi về phía quán bar. Phương Vũ bản tính đanh đá, mặc cho hắn làm loạn lâu như vậy cũng đã quá sức chịu đựng, cậu giãy dụa: "Em không vào, anh buông ra."

Cậu không có ấn tượng tốt với mấy chỗ như quán bar.

Lần đầu tiên của cậu và Lục Khiếu Xuyên chính là ở quán bar này.

Khi đó cậu bị chuốc say bí tỉ, một giây trước khi thiếp đi trông thấy khuôn mặt của Lục Khiếu Xuyên. Hôm sau tỉnh dậy thấy mình đang trần truồng nằm trong vòng tay hắn.

Phương Vũ tưởng Lục Khiếu Xuyên giở trò, Lục Khiếu Xuyên lại tức giận cậu không biết tự trọng. Hai người đấu với nhau hơn nửa năm, sau khi giải quyết hiểu lầm, Lục Khiếu Xuyên chỉ vào mặt mình rồi nói với cậu: "Anh là tên khốn, anh không biết nặng nhẹ làm tổn thương bảo bối, mau đánh anh đi, đánh mạnh vào."

Nghĩ đến sau này không thể đánh khuôn mặt này nữa, Phương Vũ khịt mũi, nước mắt lại rơi.

Lục Khiếu Xuyên thấy cậu không muốn đi vào, cũng không miễn cưỡng, buông tay cậu ra, mò mẫm thứ gì trong áo, vừa mò vừa quỳ một chân xuống, có lẽ hơi khẩn trương, chân trái bị trượt thành ra quỳ cả hai chân xuống đất.

"Anh làm gì thế?" Phương Vũ kinh ngạc, vội kéo hắn đứng dậy.

Lục Khiếu Xuyên không sợ mất mặt, dù sao quỳ đơn quỳ đôi cũng chẳng khác biệt, hắn nâng chiếc hộp lên: "Anh nói xong sẽ đứng dậy."

Sự việc xảy ra đột ngột, hắn vô cùng căng thẳng, kịch bản chuẩn bị trong đầu cũng rối rung lên, dứt khoát nghĩ cái gì nói cái đó: "Không phải em sợ, sợ sau này không có ai nghe em hát sao?" Nói xong chỉ vào quán bar phía sau: "Quán này, về sau là của em rồi, chỉ cần em muốn hát, sẽ có người nghe. Không muốn hát thì về nhà, anh nuôi em."

Phương Vũ nhìn về hướng tay hắn chỉ, đôi môi động đậy nhưng không phát ra tiếng.

Lục Khiếu Xuyên tưởng ám ảnh trong lòng cậu chưa tan, giải thích: "Đây là nơi anh cải tà quy chính. Hồi trước anh rất khốn nạn nhưng sau khi ở bên em, không liếc ngang liếc dọc người khác nữa, xoá sạch số điện thoại rồi, nghĩ cũng không nghĩ đến."

Phương Vũ vẫn không lên tiếng.

Lục Khiếu Xuyên sốt ruột: "Anh thề, làm trái lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

Chỉ thấy "rầm" một tiếng cực to, Lục Khiếu Xuyên giật bắn mình, quay đầu nhìn, cửa quán bar mở ra, hai người đứng đó, Ninh Lan khoanh tay liếc xéo: "Chậc, kiểu cầu hôn khác thường này, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt."

Tuỳ Ý dịch ghế đẩu lại: "Ngồi xuống xem nào."

Mặt Phương Vũ đỏ bừng, nhấc chân định bỏ đi. Lục Khiếu Xuyên nóng lòng ôm chân cậu: "Anh còn chưa nói xong."

Giờ lại biến thành một tên vô lại ngày trước. Phương Vũ rút chân rất lâu cũng không rút nổi, nhắm mắt, bất lực: "Muốn nói gì thì nói nhanh lên."

Cuối cùng Lục Khiếu Xuyên cũng rút nhẫn ra, cầm trên tay: "Ngài Phương Vũ, ngài có nguyện ý kết hôn cùng ngài Lục Khiếu Xuyên, về sau bất kể bệnh tật hay nghèo đói, lúc vui thì hôn hắn, lúc tức giận thì đánh hắn, lúc muốn thì tìm hắn... không?"

Phương Vũ nghe mấy từ ngữ hoang đường này thì xấu hổ không thôi, đồng ý thì chắc chắn không, cậu cảnh giác giấu tay về sau nhưng bị bắt lại, nhẫn đeo vào ngón áp út mà không hề có sự cự tuyệt nào, tên khốn đang quỳ gối đó còn trơ mặt mo lớn tiếng đáp: "Anh đồng ý!"

Phương Vũ vội tháo nhẫn ra nhưng không tháo được, nhấc chân đạp Lục Khiếu Xuyên: "Anh đứng dậy cho em."

Ngài Lục Khiếu Xuyên tiếng tăm lừng lẫy hay bị vợ quản nghiêm vậy mà lắc đầu từ chối: "Em không đồng ý, anh không đứng dậy."

Phương Vũ không đấu lại được tên lưu manh thối, cũng không mặt dày như hắn, dứt khoát đặt mông xuống đất: "Vậy cứ quỳ đi, cùng nhau quỳ."

Lục Khiếu Xuyên lộ vẻ vui mừng, vừa quỳ vừa kéo Phương Vũ vào lòng, hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: "Em đồng ý rồi à, đồng ý rồi đúng không?"

Phương Vũ nhoài trên người hắn, mũi cay cay, nghẹn ngào: "Lưu manh thối, sao anh không nói sớm?"

Hại cậu nghĩ ngợi lung tung, nước mắt lại tràn ra.

"Không phải em cũng không nói cho anh biết sao?" Lục Khiếu Xuyên vô cùng bất lực, khuôn mặt đau khổ: "Muốn gì cũng không nói cho anh, anh còn đang chuẩn bị ở đây đã bị em phán tử hình rồi. Nếu không phải Ninh Lan nói cho anh biết gần đây em khác thường, anh còn tưởng em ngoại tình ở nước M rồi cơ."

Phương Vũ đập vào gáy hắn: "Anh mới ngoại tình, cả nhà anh ngoại tình."

Cách mắng người quen thuộc khiến hai người đứng xem cùng cười theo.

Quỳ cũng mệt rồi, đứng dậy tiếp tục ôm.

Phương Vũ giơ tay sờ khoé mắt mình: "Đừng chọc em cười nữa, sẽ bị nếp nhăn mất."

Lục Khiếu Xuyên nói: "Thế vẫn đẹp nhất."

Phương Vũ vẫn có chút không chắc chắn, do dự hỏi: "Anh không chê em quản nhiều, không có tự do à?"

"Không."

"Nhưng bọn họ nói..."

"Ai? Ai dám chia rẽ tình vợ chồng chắc như vàng của bọn mình?" Lục Khiếu Xuyên ôm cậu chặt hơn: "Anh thích được em quản, bọn mình một người nguyện đánh, một người nguyện bị đánh, tự mình vui vẻ, tự mình hưởng thụ, đôi bên hoà hợp, bọn họ quản được chắc?"

Lục Khiếu Xuyên thích chém gió tràng giang đại hải nhưng lần đầu tiên không bị đánh. Phương Vũ nghĩ có lẽ mình bị hắn bắt đi rồi, nghe mấy lời này còn thấy yên tâm, yên lặng cười tít mắt.

"Nhưng mà." Lục Khiếu Xuyên hạ thấp giọng, nói bên tai Phương Vũ: "Về sau không được nói hai từ đó nữa."

Phương Vũ cố ý hỏi: "Hai từ nào?"

Lục Khiếu Xuyên ôm đầu, tức giận: "Chính là hai từ đó, anh, anh không nói được."

Phương Vũ đẩy hắn ra, sau đó sáp lại gần hôn lên đầu mũi hắn, nói: "Yêu anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro