Quan tâm đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu và thích ? Hai khái niệm cứ tưởng giống nhau nhưng lại không hề.

Thích là mang về tính chiếm hữu . Thích như một cảm xúc trong tuổi trẻ . Ai ở độ tuổi dậy thì chắc chắn sẽ thích một ai đó .

Còn yêu,đó là một cảm xúc khó hiểu.Mình nhìn thấy người mình yêu vui mình sẽ bất giác mà nở nụ cười . Khi người đó buồn ,  giọt nước mắt không kiểm soát mà rơi xuống thành dòng .

Từ ngày Đan ngồi với Vũ , Đan thay đổi khá nhiều. Cô ấy chăm sóc Vũ rất tử tế

"Vũ,mày ăn sáng chưa?"

"Vũ , mày toát mồ hôi rồi kìa tao lau cho"

"Vũ, mày lại thức đêm à? Nhớ giữ gìn sức khỏe chứ! "

Linh Đan "say nắng" cậu rồi. Vì cậu đẹp trai? vì cậu nói tiếng Anh tốt?Hay vì lí do gì.

Về phía An Hạ , Minh Hoàng ngày ngày cố gây sự chú ý nhưng không thành.

Cô là một người khá quy tắc . Chỉ chơi với những người mình thân , ăn những thứ quen thuộc và mãi mãi...chỉ yêu một người.

Ra chơi,Vũ nhanh chóng đến chỗ Hạ

"Đi canteen không,tiểu Hạ"

"Ừ , tao cũng đang đói"

Cô đang đói bỗng nhiên nghe thấy có người mời đi canteen , mắt sáng hết lên cười rõ tươi.Đâu biết rằng nụ cười tỏa nắng đó đã làm nhịp tim cậu loạn nhịp.

Trong lớp ai cũng đồn hai cô cậu là một cặp , điều đó khiến Linh Đan có chút khó chịu .

Canteen như nhộn nhịp hơn khi xuất hiện Hạ-Vũ . Rất hiếm khi đôi trai tài gái sắc này xuống canteen.

"Cho con một...."

"Hai bịch bánh tráng và  1 ly trà sữa , 1 ly sữa đậu nành ấm ạ"-cô đang nói thì cậu xen vào

Hai người này thì còn lạ gì tính nhau nữa

"Vũ đẹp trai , cao ráo ơi ~~"-Cái giọng dẹo của cô như đang muốn năn nỉ điều gì đó

Cậu thích cô lúc này , đáng yêu càng thích hơn khi điều đó chỉ xảy ra với cậu.

"Uống trà sữa ít đường nhiều đá???"

"Yepppp,có mỗi Vũ hiểu tao"

"Không được!!!!Mày đang...."

"Đi mà ~~~"

"Mày hết 'dâu ' đi rồi ăn gì uống gì tao chiều"

"Mày hiểu chuyện con gái hơn tao rồi đấy"

Meii cảm thấy như canteen này chỉ có cô và cậu

Mọi lời nói , hành động như một cặp đôi thật sự vậy

Về chỗ ngồi , ai ai cũng bàn tán về "cặp đôi" này

"Hai bọn mày có vẻ thân nhỉ?"-Linh Đan nói với giọng đượm buồn

"Ê,bọn mình quen nhau bao lâu rồi tiểu Vũ?"

"Từ lúc 4 tuổi...10 năm rồi."

"Hèn chi chúng mày thân ghê"

Cô bình thường khá lạnh lùng nhưng khi có đồ ăn là cô sẽ vứt bỏ hết liêm sỉ đi và ăn một cách thỏa lòng nhất

Cái thói ăn của cô cậu biết rõ nên lúc nào đi ăn cậu cũng chuẩn bị cái khăn .

Đó giờ vẫn là chiếc khăn màu trắng có hình cún con ấy.

"Mày xem xem con gái con đứa ăn uống mà lem hết kia kìa"-cậu vừa nói vừa lau miệng cho cô

Điều này khiến Linh Đan càng khó chịu  . Cô thầm nghĩ phải giành lại được Vũ , giành lại bằng cách nào sao? "Trừ khử" An Hạ chứ còn sao nữa.

"Vũ ! Mày chưa mua kẹp nơ cho tao đâu!"

"Mai đi , hôm nay tao có việc bận ."

"Việc gì?Tin tao méc mẹ Ngọc không? "

" Cái này quan trọng thiệt "

Cuối giờ , hôm nay Vũ và Đan trực nhật .

Cái chiều cao m6 của Đan như một phúc lợi đối với cô.

Chiếc ốc ở ghế cô đang đứng bỗng rơi ra.May có cậu đỡ cho.

Hai mắt nhìn nhau , tim cô đập nhanh bất thường.

"À..à Linh Đan này , mày biết con gái thích gì không?"

"Tao không biết nữa nhưng tao thì tao thích gấu bông .Nó rất dễ thương í"

Trực nhật xong cậu dẫn Đan đến cửa hàng thú bông 

"Mày chọn tao một con xem , tao qua quầy kia xíu "

Đan nghĩ thầm rằng cậu mua cho Đan dù gì cũng sắp sinh nhật Đan rồi.

Cùng lúc đó , cậu đang ở hàng kẹp tóc.

Cậu cầm trên tay chiếc kẹp nơ màu trắng họa tiết hoa đào .

Chiếc kẹp này An Hạ đã muốn có rất lâu rồi nên lần trước cậu cố tình giấu chiếc kẹp kia đi để có cớ mua cho cô.

Mua đồ xong , cậu mang về gói thật cẩn thẩn . Mai là kỉ niệm 10 năm làm bạn của cô và cậu mà.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro