Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị đã từng nghe qua hiệu ứng Proust chưa? Chính là nói, con người có thể thông qua một hương vị đặc trưng nào đó mà tìm lại ký ức đã bị lãng quên thật lâu."

"Chị ngửi thấy hương hoa nhài, liền nhớ đến chậu hoa nhài được mẹ trồng ở ban công năm chị mười tuổi, sau đó lại nghĩ đến hình ảnh mẹ đứng nấu canh khi chị còn nhỏ."

"Có lẽ chị từng quen một người con trai, tin tức tố của anh ấy là vị rượu mạnh, rồi sau này mỗi lần chị đến quán bar, hương rượu mạnh ở nơi đó sẽ gợi lên ký ức xưa cũ, đưa chị ngược dòng thời gian nhớ lại những năm tháng còn mặn nồng tha thiết bên nhau."

"Hương vị là vật dẫn của ký ức, hiệu ứng Proust là hiệu ứng lãng mạn nhất, ôn nhu nhất ở trong lòng tôi."

"Cho nên..."

"Chị gái xinh đẹp này, chị có muốn ngửi thử bình nước hoa này một chút không? Đây là hương vị mới tôi vừa điều chế trong tháng này, trước mắt thì trừ tôi ra, chị là người duy nhất ngửi được nó, chỉ cần dùng nó, chị cũng có thể sở hữu hương vị tin tức tố ngọt ngào."

"Đây là duyên phận của chúng ta, cũng là duyên phận của chị và bình nước hoa này, nó tựa như một ngôi sao chưa được đặt tên, rốt cuộc đã chờ tới chủ nhân đến nhận lấy nó..."

Không biết hai người ở bên cạnh lải nhải bao lâu, cuối cùng, điện thoại của một trong hai người vang lên âm báo nhắc nhở đã nhận được tiền vào tài khoản, âm thanh này cũng hoàn toàn đánh thức Kim Thái Hanh.

Hương vị là vật dẫn của ký ức.

Nửa tỉnh nửa mê, cậu còn không kịp tinh tế phân tích những lời này, đã bị thủ đoạn bán hàng bất thình lình xuất hiện xông đến phải khẽ nheo mắt.

Cậu ở trong đầu không ngừng nhìn đến dấu chấm hỏi cùng dấu ba chấm thay phiên nhau biến hóa, thân thể lại vẫn lạnh nhạt đạm nhiên như cũ, giống một khối băng ai đến cũng không thể hòa tan.

Phải thừa nhận, lời người kia nói đã hấp dẫn Kim Thái Hanh, đương nhiên, là trước khi anh ta bắt đầu quảng cáo sản phẩm.

Trên thế giới này, ngoại trừ Beta, ba loại giới tính khác đều có thể ngửi được hương vị của tin tức tố, người tiếp thị này rõ ràng là lợi dụng cấu tạo sinh lý của Beta.

Nhưng có thể tồn tại được thì cũng có lý do, âm mưu lộ rõ dễ thấy thế nào thì vẫn gặp được một trái tim mềm mại, cô gái kia chỉ nghe dăm ba câu dụ dỗ thì đã chi tiền.

Đây là nhược điểm trong kết cấu tâm lý của nhân loại, ai cũng đều muốn người yêu sẽ ghi khắc hương vị thuộc về riêng mình.

Kim Thái Hanh uống hết ly cà phê đã lạnh ngắt trong tay, im lặng nghe xong tất cả.

Phút cuối cùng, cậu còn vô tình nhìn thấy khóe mắt của cô gái đã ươn ướt.

"Xin lỗi, đã để quý khách đợi lâu, xe trung chuyển đã chuẩn bị xong, hy vọng các vị sẽ có một hành trình vui sướng ở Hải Thành." Loa thông báo trên sân bay vang lên, đánh thức kẻ đang giả vờ ra vẻ trầm mặc.

Kim Thái Hanh đem ly cà phê đã rỗng tuếch ném vào thùng rác, nắm vali của mình, đi theo đám đông ra khỏi phòng nghỉ VIP của sân bay.

Đây là sau năm năm, cậu lần đầu tiên trở lại Hải Thành.

Bay suốt một đêm, nửa tiếng trước khi máy bay xoay quanh trên bầu trời của Hải Thành thì Cận Ngôn còn chưa tỉnh ngủ nên đã bỏ lỡ thời khắc đầu tiên ôn lại ký ức.

Có lẽ sân bay trên toàn thế giới đều được xây dựng không khác nhau bao nhiêu, cho nên mặc dù hiện tại ngồi ở vị trí dựa sát cửa sổ trên xe trung chuyển, cậu vẫn không thể từ đường băng ngoài kia sinh ra bất kỳ cảm xúc gì.

Mãi cho đến Kim Thái Hanh đi ra cửa chính của sân bay Hải Thành, gió biển tựa như cuốn theo từng đợt bọt sóng đánh thẳng về phía cậu, thân thể mới rốt cuộc bị loại hương vị đã khắc vào nơi sâu nhất trong ký ức này đánh thức.

Hương vị là vật dẫn của ký ức, nhân viên tiếp thị kia nói cũng không sai.

Nhưng khi nào mới có thể nhìn thấy chủ nhân của hương vị này đây...

Anh ấy thời gian này khẳng định rất bận, không biết ngày mai có thể trở về hay không.

Năm năm, người nọ đều đã trở thành kim thưởng ảnh đế được vạn chúng chú mục, nghe nói còn có bạn gái chính thức.

Anh ấy từ nhỏ chính là như vậy, xung quanh căn bản sẽ không thiếu người.

Trong không khí đột nhiên dâng lên một mùi hương chua xót, cực kỳ giống vỏ cây vừa bị mạnh mẽ tróc ra khỏi thân cây.

"Người anh em này." Đột nhiên bên cạnh có người chào hỏi, vô duyên vô cớ đánh gãy hồi ức mà Kim Thái Hanh đang đắm chìm.

Cậu nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy được một gương mặt cũng không tính xa lạ, nhưng cũng trong một giây vừa nhìn đến người này liền thu hồi tầm mắt tiếp tục nhìn về phía trước, chỉ nói ba chữ:

"Tôi không mua."

Phản ứng này thực sự nằm ngoài dự kiến, người kia đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo liền bật cười đến có chút hơi lố.

"Yo, anh em đây thật đúng là quá thẳng thừng, vừa rồi anh giả bộ ngủ, kỳ thật đều nghe được đi." Anh chàng ngừng cười, dừng một chút lại than nhẹ, "Haiz, bất quá cũng khó trách..."

"Khó trách?" Kim Thái Hanh hiển nhiên nảy sinh cảnh giác đối với kiểu muốn nói lại thôi của đối phương.

"Khó trách cái gì anh cũng không biết?" Anh chàng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Kim Thái Hanh, "Nếu tôi đoán không lầm, anh hẳn là không phải Alpha a?"

Lời này thành công khiến Kim Thái Hanh sửng sốt, lần phân hóa thứ hai tính đến lúc này cũng đã qua đi hai năm, hơn nữa nhiều năm nay cũng không ai hoài nghi giới tính của cậu.

Đây xem như là lần đầu tiên có người dùng cách này để thử, còn cho rằng cậu không phải Alpha.

Vì thế Kim Thái Hanh không trả lời, chỉ là mi mắt có chút hạ xuống, không khí lập tức trở nên có chút lạnh lẽo, như là bầu không khí khi có một trận mưa to đang chuẩn bị đánh sầm vào khu rừng đang yên tĩnh.

Người kia cũng theo bản năng mà cau mày, nhưng chỉ một giây sau liền khôi phục lại gương mặt tươi cười: "Anh em, tính phòng bị cũng nặng quá rồi, tôi không có ý xấu. Nếu như vậy, tôi trước cùng anh nói rõ đi." Anh chàng nói, "Xem phản ứng của anh, tôi hẳn là cũng không đoán sai, cho nên hai ta chính là đồng loại."

Đồng loại, người tiếp thị này cũng là Enigma?

Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp được đồng loại có xác xuất xuất hiện một phần ngàn cư nhiên lại là một người tiếp thị.

Hiển nhiên, người tiếp thị này cũng không ngại Kim Thái Hanh tỏ thái độ lãnh đạm, bắt đầu tự mình huyên thuyên, "Haiz, anh em không biết chớ, thời buổi này tìm một tên đồng loại có bao nhiêu khó khăn, tôi vốn dĩ chỉ có chút hoài nghi nhưng anh đã phản ứng lớn như vậy, tôi còn không xác định thì cũng thực xin lỗi cái giới tính này của hai chúng ta."

Theo thường thức tính đến hiện tại, Enigma đã là giới tính mạnh nhất, vô luận là lực khống chế, khả năng lãnh đạo trời sinh hay là cường độ tin tức tố đều đã đứng ở đỉnh kim tự tháp giới tính, thậm chí có thể đánh dấu Alpha.

Sau khi bọn họ lần thứ hai phân hóa, trong xương cốt liền xuất hiện một loại khí tràng thần bí lại trầm ổn, trừ bỏ đồng loại hoặc người thuộc giới tính khác nhưng có độ xứng đôi cực cao thì không ai có thể ảnh hưởng đến bọn họ.

Điểm khác biệt chính là, đối với nhóm người thứ nhất chính là tính công kích theo bản năng.

Vì thế, phản ứng theo bản năng của Kim Thái Hanh liền khiến cho vị "đồng loại" này cảm thấy bị áp bách, cũng may anh chàng cũng không phải kẻ thích gây hấn.

"Anh trước tiên thu hồi một chút địch ý đi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Goofy, như anh chứng kiến, bán nước hoa là nghề tay trái của tôi, nhưng thật ra nghề tay trái này so với nghề nghiệp chính thức thì tốt hơn nhiều, mấy năm nay giúp tôi kiếm lời không ít tiền." Anh chàng vừa nói vừa móc di động ra, mở một cái app, trực tiếp cho Kim Thái Hanh xem số tiền tiết kiệm trong đó, "Xem nè, anh em, muốn góp cổ phần không? Chúng ta hợp tác một chút, làm đến lớn mạnh lên, tranh thủ trong hai năm có thể đưa ra thị trường."

Kim Thái Hanh vốn dĩ luôn luôn trầm ổn nghe xong những lời này thì đại não cư nhiên có vài giây chết máy.

Cậu có điểm dở khóc dở cười, huyên thuyên nửa ngày, anh ta vẫn là tưởng quảng cáo tiếp thị, chỉ là đồ vật cần bán đã được nâng lên cấp bậc cao hơn.

"Xin chào, tôi tên là Kim Thái Hanh, đầu tiên xin cảm ơn đã xem trọng, tiếp theo, thật cao hứng khi gặp được đồng loại, cuối cùng xin thứ lỗi," Cậu lễ phép mà cười một chút, "Tôi không có hứng thú."

"Ui, cái anh này, có điều kiện gien bẩm sinh tốt như vậy lại không lợi dụng, bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền nha." Anh chàng Goofy nói xong lại xua tay, tựa hồ cũng không quá để ý, "Không sao không sao, tôi cũng không làm khó người khác."

Kim Thái Hanh hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ xin lỗi, sau đó xoay mặt sang một bên nghe cuộc điện thoại vừa gọi tới.

"Con nghe mẹ ơi... Dạ, con mới ra sân bay... Không cần, ba mẹ ở nhà đợi con là được... Lát nữa gặp ạ." Kim Thái Hanh cúp điện thoại, quay lại nhìn người bên cạnh nói câu "Tạm biệt" liền đi về hướng khu vực đỗ xe.

Goofy sảng khoái cười hai tiếng, "OK OK, bye nha." Nhưng sau đó lại hướng về phía bóng lưng của Kim Thái Hanh mà hô lên, "Đúng rồi, anh thật sự hãy suy xét một chút a..." Đương nhiên là sẽ không nhận được bất kỳ đáp lại nào.

Kim Thai Hanh lên xe, một lần nữa chạy lên con đường đã năm năm chưa từng đi qua, trong lòng dâng lên chút chua xót cùng thấp thỏm.

Du học năm năm, cậu chưa từng quay về quê hương, thời gian đó ba mẹ sang nước A thăm cậu rất nhiều lần, cũng khuyên cậu về nước nhìn xem, nhưng đều không có kết quả.

Lần này nếu như không phải ba sinh bệnh, cũng không biết khi nào cậu mới trở về.

Cậu cũng không biết có còn đủ dũng khí để đi xem người kia một lần hay không.

Xe chạy nửa tiếng, Kim Thái Hanh rốt cuộc về tới nhà, vừa bước vào cửa chính, hương vị quen thuộc liền nghênh diện mà đến, đem tâm tình của cậu khuấy đến có chút loạn.

Kim Thái Hanh cùng ba mẹ gặp mặt lần này hiển nhiên là vui mừng, nhưng cũng không có nhiều nhiệt liệt lắm, dù sao thì nửa năm trước bọn họ cũng đã gặp nhau ở nước A, huống chi... lần này cậu quyết định sẽ ở lại không đi nữa.

Cùng ba mẹ trò chuyện trong chốc lát, xác nhận ba phẫu thuật xong cũng đã thuận lợi khôi phục, trái tim Kim Thái Hanh rốt cuộc cũng thả lỏng lại.

Chỉ là, sự tình trong nhà đã xử lý tốt, nhưng tâm tình của bản thân mình còn không biết nên bắt đầu sửa sang lại từ đâu.

Kim Thái Hanh ăn xong cơm trưa, trở lại phòng riêng của mình, kéo ra rèm cửa nhìn nhìn cửa sổ ở đối diện, trái tim như là bị lặp đi lặp lại ngâm trong rượu đắng.

Chỉ cần vừa nằm trên cái giường này, liền nghĩ đến năm mười tám tuổi, lần đầu tiên cậu phân hóa.

Kim Thái Hanh phân hóa khá muộn, kéo dài đến mười tám tuổi, thông thường phân hóa càng trễ thì càng nguy hiểm, tình huống của Kim Thái Hanh hôm đó là thậm chí không chống đỡ nổi để đưa đến bệnh viện, phải trực tiếp mời bác sĩ đến nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro