Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi ba năm đều có thể đợi được, còn sợ mấy giờ đồng hồ này sao.

Tinh thần vẫn luôn căng chặt cả đêm, đến lúc nghe được tiếng của ra vào bị đóng lại, Kim Thái Hanh mới thở ra một hơi.

Cậu rốt cuộc có thể không kiêng nể gì mà cẩn thận nhìn ngắm người trước mắt.

Gương mặt của Điền Chính Quốc lúc ngủ không còn lạnh lẽo như ngày thường, góc cạnh rút đi liền lộ ra nét ôn nhu, ngược lại còn có vài phần tính trẻ con, khiến Kim Thái Hanh nghĩ tới thiếu niên mà chính mình khi còn bé mỗi ngày đều bám lấy gọi "Ca ca".

Sau lại không biết từ lúc nào, Kim Thái Hanh không hề dính Điền Chính Quốc, mà Điền Chính Quốc cũng giống như bị một cái máy nào đó dần dần hút đi vẻ ôn hòa rộng rãi vốn có.

Mấy năm nay gia nhập giới giải trí, tính cách của anh càng thêm lạnh nhạt, giống như một dòng sông băng cô lãnh sừng sững vắt ngang qua đại dương mênh mông, cự tuyệt người đến gần trong phạm vi ngàn dặm.

Công ty bởi vì anh có năng lực nên không có biện pháp bắt ép, người đại diện cũng chỉ là giúp anh nhận một vài lời mời hoặc chắn vài cái xã giao.

Những công việc lớn nhỏ khác đều sẽ do phòng làm việc của Điền Chính Quốc tự thân xử lý, hoặc có thể nói là đều do một tay vị trợ lý Chu Lệ Lệ lo liệu.

Điền Chính Quốc không tin được bất kỳ kẻ nào, bên cạnh vĩnh viễn chỉ mang theo hai người Chu Lệ Lệ và Tiểu Trương. Anh thực sự ỷ lại Chu Lệ Lệ, vì thế mà người ngoài thường đồn thổi Chu Lệ Lệ kỳ thật là bạn gái của anh.

Đối với chuyện này, lúc ban đầu Điền Chính Quốc chưa làm sáng tỏ, vậy nên cho người khác cái cớ làm to chuyện.

Sau lại, anh cảm thấy đây cũng chưa chắc không phải là một biện pháp hay, vì thế liền tương kế tựu kế, xem như cam chịu. Hai người ở một vài trường hợp cần thiết sẽ biểu hiện một vài cử chỉ ái muội mơ hồ, xác thật dẹp bớt rất nhiều phiền toái.

Bọn họ đã lừa gạt đại chúng, cũng đã lừa gạt Cận Ngôn.

Ước chừng hai năm trước, Kim Thái Hanh trong lúc vô tình ở trên mạng nhìn thấy poster tuyên truyền của Điền Chính Quốc, đọc được tiêu đề "Kim thưởng ảnh đế" liền dùng di động tìm kiếm cả ngày.

Cậu tìm đến các tác phẩm Điền Chính Quốc tham gia từ lúc xuất đạo đến nay, tìm tìm liền trông thấy tiêu đề "Bạn gái chính thức của Điền Chính Quốc".

Chỉ nhìn lướt qua, cậu liền hoảng loạn thoát ra, thậm chí gỡ luôn ứng dụng.

Ghen ghét, bi thương, chua xót, bất đắc dĩ...

Tâm tư chồng chất hơn hai mươi năm có khả năng sẽ không bao giờ nói ra, lần này trở về cũng nên khiến cho chính mình hoàn toàn hết hy vọng đi.

Chính là ôm tâm trạng như vậy mà cậu đồng ý ngày mai sẽ cùng ba mẹ đến tham dự bữa tiệc ở Chu gia.

Tuy rằng cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng nên lấy tâm tình gì đi đối mặt với bác và dì đã năm năm chưa gặp, còn có "ca ca" mà cậu dính chặt từ nhỏ tới lớn.

Nhưng ai có thể nghĩ đến, hai người bọn họ sẽ trước tiên dùng phương thức như vậy mà một lần nữa gặp nhau, hơn nữa anh ấy kỳ thật cũng không có Omega...

Kim Thái Hanh thừa nhận, sau khi xác thực Chu Lệ Lệ không phải bạn gái của Điền Chính Quốc, trái tim của cậu rốt cuộc có thể rơi xuống đất.

Hiện tại cậu mới có thể bình tĩnh lại tự hỏi về mỗi một câu mà Chu Lệ Lệ nói trong đêm nay, mơ hồ cảm thấy nàng đang ám chỉ điều gì với chính mình.

Nàng nói, chờ Điền Chính Quốc tỉnh lại sẽ biết.

Kim Thái Hanh đi phòng khách rót chén nước đặt lên đầu giường, lại ở phòng bếp dạo quanh, có chút tay chân luống cuống.

Cậu không biết Điền Chính Quốc hiện tại thích ăn cái gì, khẩu vị của người này thật sự kiều quý, cậu không dám tùy tiện lấy cái gì cho anh ăn.

Sớm biết như vậy, lúc nãy liền hỏi thêm cô gái tên Julia kia vài câu.

Kim Thái Hanh không dám rời khỏi lâu lắm, dạo qua phòng bếp một vòng liền quay trở lại phòng ngủ, mang theo tư tâm mà đem tay của Điền Chính Quốc một lần nữa nắm lấy, tựa như muốn dùng nó đè nặng trái tim đã sớm mất khống chế của chính mình.

Cậu cứ như vậy mà ngồi ở mép giường canh giữ Điền Chính Quốc, tựa như ngày đó cậu phân hóa, Điền Chính Quốc vẫn luôn ở bên canh giữ cậu.

Hương vị của muối biển không ngừng tản ra trong phòng ngủ, Kim Thái Hanh nuốt nuốt yết hầu hai cái, có chút miệng khô lưỡi khô.

Hương vị mà bản thân thương nhớ lâu như vậy lúc này đang từ lỗ chân lông chui vào mạch máu, thôi thúc loại tưởng niệm mà mỗi lần đều chỉ có nhận được sóng biển vỗ về mới bị áp xuống.

Kim Thái Hanh lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình là Enigma giống như cũng không ghê gớm bao nhiêu, bởi vì cho dù khả năng khắc chế của cậu có cường đại thế nào thì đối diện với mối uy hiếp trước mặt này vẫn là không chịu nổi một kích.

Thế mà người đang chìm sâu vào giấc ngủ còn không kiêng nể gì tản ra tin tức tố của chính mình, Kim Thái Hanh thở dài, nhắm mắt lại.

Sau một lúc lâu, Kim Thái Hanh cảm giác được bàn tay mà cậu vẫn luôn nắm trong tay cử động một chút, cậu vội vàng mở mắt, mỗi một tế bào trong thân thể cũng bắt đầu khẩn trương.

Giây tiếp theo, lông mi của Điền Chính Quốc cũng run run hai cái, run đến ánh mắt của Kim Thái Hanh cũng theo nó nhảy lên.

Theo dấu hiệu Điền Chính Quốc sắp tỉnh lại càng lúc càng nhiều, trái tim của Kim Thái Hanh cũng đập càng lúc càng nhanh, thậm chí như là muốn thoát ra khỏi thân thể, hoàn toàn không chịu khống chế.

Vào một khắc đôi mắt của Điền Chính Quốc hoàn toàn mở ra, hô hấp của Kim Thái Hanh liền ngừng lại, tất cả âm thanh xung quanh cũng như bị bấm nút dừng.

Không khí trong phòng ngủ như bị vố số cảm xúc đan chéo quấn quanh, dệt thành một tấm lưới tinh mịn đem hai người bao phủ bên trong, ai đều không thể tránh thoát.

Tiếp theo, Kim Thái Hanh nhìn thấy ánh mắt của người trên giường bắt đầu hướng về phía bên phải, chỉ cần một giây nữa thôi là tầm mắt của bọn họ sẽ gặp được nhau.

Cái gì mà Enigma, cái gì mà giới tính mạnh nhất, đều là giả đi.

Bằng không vì sao cậu lại kề bên hỏng mất như thế này, không biết phải làm sao.

Liền ở ngay khi Kim Thái Hanh quyết định hoàn toàn đầu hàng, trước tiên mở miệng xin lỗi, bàn tay đang bị cậu nắm lấy bỗng nhiên xoay chuyển, nắm ngược lại tay cậu.

Đối phương nắm thật sự khẩn thiết, như là thật vất vả mới bắt được, sợ hãi cậu sẽ chạy mất.

Tiếp theo, thanh âm càng khiến cậu điên cuồng liền vọt vào lỗ tai.

Cậu nghe được người ở trước mặt này, người mà cậu âm thầm cất giấu ở trong lòng mà mơ ước suốt hai mươi ba năm, mở miệng nói chuyện với cậu.

Đối phương không hề buông tay, thậm chí còn run rẩy theo cậu, hai người tựa hồ đang ăn ý trao đổi một loại tần suất.

Cậu nhìn đến người trước mặt lóe đôi mắt, nhấp khẩn môi, thật cẩn thận nói ra bốn chữ.

Anh ấy nói, "Ca ca, đừng đi..."

Cùng với bốn chữ này thốt ra là hai viên nước mắt thất hồn rơi xuống, một viên trong đó còn ngừng ở nốt ruồi trên môi của Điền Chính Quốc, thuận tiện cũng tạp nát chút lý trí cuối cùng của Kim Thái Hanh.

Rốt cuộc, đã không ai cứu được cậu.

Kim Thái Hanh đè nặng giọng nói của chính mình, tận lực nhẹ nhàng hỏi người trước mặt, "Anh... là ai?"

Đối phương nghe xong những lời này, ánh sáng trong mắt đột ngột tắt đi, chỉ ngừng một giây liền hỏng mất mà khóc lớn.

"Ca ca, em là Điền Điền, anh không quen biết em sao? Có phải anh không quen biết em không..."

Kim Thái Hanh  lúc này đã là một tên quái nhân mất trí, căn bản không kịp phản ứng lại, chỉ theo bản năng vội vàng đem Điền Chính Quốc đang khóc không thành tiếng kéo vào lòng, trái tim cũng đau đớn như bị ai ngắt nhéo.

"Anh, anh đừng khóc..." Kim Thái Hanh chưa từng hoảng loạn như vậy, cậu chỉ biết cẩn thận từng chút từng chút vỗ lưng Điền Chính Quốc, tựa như dỗ dành trẻ nhỏ mà dỗ dành anh, ngữ khí ôn nhu đến có thể hòa tan lớp băng của mùa đông khắc nghiệt, "Không khóc được không?"

Người trong ngực nghe cậu nói như vậy ngược lại khóc đến càng thêm ủy khuất, cuối cùng khóc mệt mỏi đành nhỏ giọng rầm rì.

Đối phương cũng không nói chuyện khác, chỉ vẫn luôn gắt gao ôm Kim Thái Hanh, ở trong lòng cậu từng tiếng từng tiếng mà gọi "Ca ca", năn nỉ cậu đừng đi, đừng không cần mình.

Hậu tri hậu giác, Kim Thái Hanh lúc này mới cảm nhận được khí huyết dâng cao, dây thần kinh trong đầu căng chặt đến sắp đứt rời.

Ca ca?

Ca... ca ca của mình cư nhiên kêu mình là ca ca?

Không phải thế giới này điên rồi thì chính là cậu điên rồi.

Nhưng người vẫn đang run rẩy trong ngực đang nói cho cậu biết, hết thảy đều là thật sự.

Kim Thái Hanh bị đau đầu cùng đau lòng theo nhau đánh úp lại, cuối cùng, chờ sau khi có thể đem người trấn an một ít mới nhớ tới lời nói của Chu Lệ Lệ.

"Điền...Điền Điền?" Cậu vuốt ve mái tóc của người trong ngực, nhẹ giọng thử hỏi, "Anh có thể cho em mượn di động được không? Em muốn gọi một cuộc điện thoại."

Điền Điền chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu, lập tức đem điện thoại đặt vào tay ca ca của mình.

Hô hấp của Kim Thái Hanh lại ngừng rồi.

Gió đêm đập vào cửa sổ, vài sợi còn khéo léo thông qua khe hở của cánh cửa không đóng chặt mà vào trong phòng, đem một góc bức màn thổi lên cao cao.

Ảnh đế của tôi rốt cuộc đang cầm kịch bản gì vậy, làm tôi đọc đến sắp phát điên rồi.

Cậu ra vẻ trấn định mà nhận lấy di động, tin tức đầu tiên xuất hiện là một tấm hình do Chu Lệ Lệ gửi tới.

Kim Thái Hanh thấp thỏm click mở, nhìn vòng tròn biểu hiện loading dần dần bị lấp đầy, hình ảnh cũng theo đó mà dần trở nên rõ ràng.

Cuối cùng, biến thành một trương ảnh chụp giấy chứng nhận của bệnh viện:

Họ tên bệnh nhân: Điền Chính Quốc;

Tuổi: 21 tuổi;

Giới tính: Nam, Alpha;

Chẩn đoán: Hội chứng đa nhân cách;

Số lượng nhân cách đã biết: 02;

Nhân cách thứ hai: Điền Điền, 18 tuổi, mới vừa phân hoá thành Omega;

Đôi lời muốn nói: Nhân cách thứ hai, cục cưng nhuyễn manh, Omega Điền Điền tới rồi ~

Kim Thái Hanh tỏ vẻ, đánh chết cậu cũng không dám tưởng tượng ca ca có ngày sẽ trở nên như vậy.................. 

~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro