Chương 41: Bọn họ không hợp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mấy người đi vào nhà hàng trong làng du lịch dùng cơm, nhà hàng xây dựng bên bờ biển, ngồi ở lầu hai ngoài trời dùng cơm, cảm giác thoải mái nói không nên lời.

Gọi đồ ăn phần lớn là hải sản, Lam Kỳ không quan trọng, cô không bài xích hải sản.

"Bé con, ăn cái này." Thiệu Tử Vũ bóc vỏ tôm xong để vào chén cô.

Lam Kỳ thoải mái tiếp nhận.

Khương Hạo lắc đầu, tên Thiệu Tử Vũ này là đang bày tỏ thái độ với Lý Viện mà, đã biết rõ tâm tư của Lý Viện, mang theo chị dâu không nói, còn ngọt ngào thắm thiết như vậy.

Nụ cười trên mặt Lý Viện vẫn duy trì nảy giờ, giờ phút này cũng dần dần tắt lịm. Cô vẫn biết Thiệu Tử Vũ cực kỳ dịu dàng, cô không nghĩ anh có thể dịu dàng săn sóc thành như vậy, đáng tiếc săn sóc kia không phải đối với cô.

"Lý Viện, ăn cái này." Khương Hạo nhìn không được giúp cô gắp một đũa thức ăn. Từ nhỏ đến lớn bọn họ đều quan hệ thân thiết, về sau bởi vì công việc mới tách ra, nhưng quan hệ bạn bè là mãi mãi, lúc này anh phải giúp cô một chút.

"Cám ơn."

Lý Viện cười cảm kích với Khương Hạo, lúc cô kiên quyết tự cho bản thân cơ hội cuối cùng, cô đã nghĩ qua khả năng đối mặt với kết quả, không có gì.

Bên cạnh, Lam Kỳ vừa ăn cơm vừa đánh giá Lý Viện. Một người phụ nữ xinh đẹp, làn da trắng nõn, ngũ quan khéo léo, trên người mang theo khí khái hào hùng, quân trang cực kỳ vừa vặn, dáng người, đường cong cao gầy tuyệt đẹp, cô ta thích Thiệu ngốc. Cô chuyển ánh mắt về phía Thiệu Tử Vũ, anh lại đang cúi đầu ăn cơm, tướng ăn cực kỳ lịch sự, đột nhiên cô cảm thấy bọn họ xem ra rất xứng đôi.

Cô bắt đầu phát huy tưởng tượng, không phải là hai người có việc gì chứ? Sau đó trong quá trình yêu đương sảy ra mâu thuẫn, Thiệu ngốc đem cô làm tấm lá chắn kích thích cô ta.....Suy đoán rất cẩu huyết, nhưng mà cũng không loại trừ khả năng này, đêm đó Thiệu ngốc không phải nói có hẹn sao, lại có thể uống rượu, lúc đó Lý Viện cũng có mặt, nếu không làm sao lại trùng hợp như vậy.

Thiệu Tử Vũ bắt gặp ánh mắt của cô đang quét qua lại giữa người anh và Lý Viện, cho cô một nụ cười yên tâm.

"Nhìn cái gì mau ăn cơm."

Anh vừa nói như thế thì Lam Kỳ liền đem lực chú ý chuyển dời về bàn thức ăn, Thiệu ngốc nói không thích thì thật sự là không thích, cô tin tưởng anh. Từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ lừa gạt cô, mà còn có hai người cô và Khương Hạo, bọn họ có thể làm được gì? Vậy nên không có việc gì.

Đều đang ăn cơm nên rất ít người nói chuyện, Khương Hạo quyết định trước hết suy nghĩ đến chính mình.

"Chị dâu, người xem tuổi của tôi cũng không còn nhỏ." Vẻ mặt Khương Hạo nghiêm túc, anh sinh cùng năm với Thiệu Tử Vũ chẳng qua là sinh nhật trễ hơn một tháng.

Lam Kỳ nhìn anh ta nhíu mày một cái, người này lại muốn làm cái quỷ gì đây? Làm gì lại bày ra cái bộ dạng đau khổ, uy hiếp đối với cô.
"Anh thiếu tiền thì hỏi anh ấy, tôi nghèo."
Cô buồn bực, bày đặt, một người tiền bạc chất đống như Thiệu ngốc không hỏi, làm gì lại đi hỏi cô, nói xong cô nghi ngờ liếc mắt nhìn Thiệu Tử Vũ một cái, anh không phải là mượn Khương Hạo lấy lại cái thẻ kia chứ?

"Ách" Giọng nói Khương Hạo bị đứt một hơi.

Thiệu Tử Vũ cười, năng lực lý giải của cô gái nhỏ này đôi khi rất đặc biệt.

Còn lại Lý Viện thì không hiểu Khương Hạo muốn nói gì.

"Tôi muốn chị dâu giới thiệu một đối tượng cho tôi."

Khương Hạo cảm thấy vẫn là nói thẳng ra, đỡ cho cô lại nói ra lời kỳ quặc gì đó.

". . . Anh tìm nhầm người rồi, tôi không có người thích hợp giới thiệu cho anh." Lam Kỳ thở phào nhẹ nhõm, thật tốt, không giống như cô đoán, nếu như đúng vậy thì trong lòng cô sẽ cực kỳ không thỏai mái.

"Như thế nào lại không có, cô bạn gái ngày đó không tệ."

Lam Kỳ nghe anh ta nói đến hai chữ 'ngày đó' trong lòng liền nói thầm, lại nói, anh ta hẳn là muốn chết.

"Anh không có cơ hội, cậu ấy không thích quân nhân." Không suy nghĩ liền trực tiếp từ chối, anh ta ba lần bốn lượt làm cô mắt mặt, còn muốn cô giới thiệu Mễ Đóa cho anh ta, không có cửa đâu.

"Quân nhân có cái gì không tốt?" Sắc mặt Khương Hạo nhìn không tốt, cô gái nhỏ kia vậy mà không thích quân nhân.

"Quân nhân có cái gì tốt? Mỗi ngày đều bận rộn vội vàng, có thời gian cùng với vợ sao? Đừng nói cậu ấy không thích, tôi cũng sẽ không tìm quân nhân." Lam Kỳ nhanh mồm nhanh miệng, vừa nói xong mới phát hiện ba đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm cô.

Khương Hạo trừng, Lý Viện nghi ngờ, trong mắt Thiệu Tử Vũ nhiều hơn một chút thâm trầm cô không hiểu rõ, đột nhiên cô hiểu ra, lời vừa rồi của mình có bao nhiêu không thích hợp, mấy người bọn họ đều là quân nhân, vậy không phải là kỳ thị nghề nghiệp người ta sao.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô cũng là ăn ngay nói thẳng, ai không muốn chồng mình mỗi ngày cùng một chỗ với mình.

Lam Kỳ không biết như thế nào thu dọn tràng cuộc, Thiệu Tử Vũ liền mở miệng.

"Cũng không phải là nhất định không có thời gian ở cùng bà xã, về sau bé con có thể đi theo quân." Sau khi kết hôn nhất định anh sẽ không bỏ lại cô một mình, bất kể là đi nơi nào anh cũng mang cô đi theo.

"À...." Lúc này Lam Kỳ đã có kinh nghiệm nên không lên tiếng.

"Nếu có thể đi theo quân, chị dâu, chị giúp tôi giới thiệu một lần đi." Khương Hạo lại bắt lấy cơ hội.

Lam Kỳ vẫn cảm thấy không thích hợp.

"Tôi nói này đồng chí Thiệu, chuyện đêm đó cậu đã đồng ý với tôi, nghĩ muốn đổi ý có phải hay không?" Thấy Lam Kỳ không lên tiếng, Khương Hạo nhìn Thiệu Tử Vũ, người này cũng không nói giúp một câu, đừng nói là đem chuyện đêm đó quên mất rồi, muốn anh nhắc nhở dùm hay không.

"Anh đồng ý với cậu ta cái gì?" Lam Kỳ khó hiểu, cảm giác Khương Hạo như là đang uy hiếp.

"Không có gì, chỉ nói đùa với cậu ta một chút, nói sẽ tìm vợ cho cậu ta, không nghĩ cậu ta lại xem là thật." Thiệu Tử Vũ nhàn nhạt mở miệng.

Khương Hạo giương mắt nhìn Thiệu Tử Vũ, đêm đó anh uống say đến muốn chết, anh lại bảo là nói đùa, nếu không phải có Lý Viện ở đây anh nghĩ muốn đập anh một trận.

"Bé con, Khương Hạo là một người rất tốt, em giúp cậu ta giới thiệu một chút, có thích hợp hay không để tự bọn họ quyết định." Thiệu Tử Vũ mở miệng, nói xong cảnh cáo nhìn Khương Hạo một cái.

"Ừ, được rồi."

Nếu Thiệu ngốc đã đồng ý với người ta vậy cô liền thử đi bắt cầu một lần.

Lúc này sắc mặt Khương Hạo mới tốt một chút, tên nhóc Thiệu Tử Vũ này nói chuyện có thể hù chết người, cứ tưởng rằng anh thật sự sẽ không giúp một tay.

Lý Viện yên lặng nhìn Lam Kỳ, áp lực vừa rồi trở thành không khí, quả nhiên bọn họ không thích hợp, nếu cô bé này thực sự thích Tử Vũ vì anh suy nghĩ sẽ không nói ra như vậy, công việc của Tử Vũ có đôi lúc sẽ bận rộn, thời gian dành cho bà xã có giới hạn, cô bé này không thích hợp với anh.

"Lam Kỳ, cô đang làm nghề gì?" Lý Viện hỏi.

"Đại học học thiết kế chuyên nghiệp."

"Ừ, rất tốt, chuyên nghiệp, không giống chúng tôi, lúc học ở trường quân đội nhàm chán chết đi được, ở đó ngoại trừ học hành chính là huấn luyện...."

Lam Kỳ dựng thẳng lỗ tai lên nghe, trong lòng tò mò, cô muốn biết trước kia Thiệu ngốc học sẽ là như thế nào.

Lý Viện đem một số chuyện thú vị trong lúc học ở quân đội ra nói, Lam Kỳ cũng biết được một số chuyện xấu của Khương Hạo, cũng biết Thiệu ngốc ở trường học rất được hoan nghênh, mà còn cực kỳ tài giỏi.....

Trò chuyện một chút thời gian ăn một bữa cơm trôi qua, ăn cơm xong mấy người đi tản bộ dọc bờ biển, Lam Kỳ buồn bực, vừa rồi không khí trên bàn cơm làm cho cô cảm thấy mình giống như người ngoài, không thể hòa hợp vào trong thế giới của bọn họ, có nhiều lúc bọn họ tán gẫu gì đó, cô nghe cũng không hiểu.

"Làm sao vậy, bé con?"

Thiệu Tử Vũ ngưng nói chuyện với bọn họ đến gần bên Lam Kỳ, tuy ánh mắt cô đang ngắm phong cảnh, nhưng anh biết cô không vui, lời nói của Lý Viện vừa rồi làm cho cô mất hứng rồi......

"Không có gì." Lam Kỳ cảm giác mình là nhàm chán đi tìm tội chịu, làm sao lại đến đây xem người ta anh anh em em chứ.

Nhìn bộ dáng giận dỗi của cô, Thiệu Tử Vũ cười.

"Đừng nghĩ nhiều, chúng tôi chỉ là bạn học." Thiệu Tử Vũ ở bên tai nàng nhẹ nhàng mở miệng.

Hơi thở ấm áp của anh thổi vào lỗ tai làm cô ngứa, đột nhiên Lam Kỳ nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó, mặt có chút nóng lên.

"Thật? Vậy nếu tôi chọc cô ta giận anh cũng đừng trách tôi."

"Tùy em." Anh tin tưởng bé con làm việc có chừng mực.

"Đây chính là do anh nói."

Tâm tình Lam Kỳ tốt lên một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro