Chương 1:Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Phác Thái Anh sáu tuổi, ông Phác buôn bán có lời rất nhiều, ông đưa gia đình tới sống trong căn hộ mới, cũng chính là lúc ấy, lần đầu tiên cô bé trông thấy Phác Trí Mẫn, mềm mịn, trắng ngần, còn giống búp bê hơn cả cô bé, chẳng qua là một cậu bé. Thái Anh miệng ngậm kẹo que, hai má phồng lên, đôi mắt to tròn chớp nháy, cô bé ngơ ngác nhìn Trí Mẫn đang đắp cát ở phía trước. Con mắt xoay tròn mấy vòng, bàn chân nhỏ bé sải bước qua, đặt mông ngồi trên thành cát nhỏ Trí Mẫn vừa mới đắp xong, kẹo que từ trong miệng cô bé lấy ra còn mang theo nước bọt trong suốt, rồi cô bé đưa cho Trí Mẫn trông rất ngây thơ.
Phác Trí Mẫn vô tội...
Năm Thái Anh mười tuổi, cô phải theo bố mẹ chuyển nhà, trước khi đi, cô gõ cửa nhà Trí Mẫn. Đúng lúc Trí Mẫn mở cửa chuẩn bị ra ngoài, thấy Thái Anh, cậu chào hỏi rất thân thiện, sau đó Thái Anh khóc hu hu, Trí Mẫn nhất thời luống cuống, tỏ vẻ xin lỗi, tuy rằng cậu không biết mình làm sai cái gì. Rồi sau đó, Thái Anh cực kỳ đáng khinh, lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn mà hôn Trí Mẫn một cái, rồi thụt lùi ba bước, cô vừa vô lại mà trịnh trọng nói, cậu đã đóng dấu của tớ thì chính là người của tớ, cậu lớn lên rồi nhớ tới nhà tớ cầu hôn.
Phác Trí Mẫn vô tội...
Năm Thái Anh mười ba tuổi, trong nhà đã xảy ra một chuyện,cô rơi vào thời kỳ nổi loạn, trốn học đánh nhau hư hỏng, còn bắt chước côn đồ nhuộm tóc, đem mình trở thành một bảng màu vẽ. Mẹ Trí Mẫn vẫn luôn yêu thích Thái Anh, sợ cô học thói xấu, vì thế bà nghĩ ra một chiêu. Bà gọi Trí Mẫn đang chuyên tâm học hành, nói với cậu, Thái Anh rất nghe lời con, con phải cứu con bé thoát khỏi bể khổ, cho nên con hãy đi nói với con bé để con bé làm bạn gái của con. Trong nháy mắt Trí Mẫn vặn vẹo bàn tay, nói, con chỉ mới mười ba tuổi. Mẹ Trí Mẫn tỏ vẻ rất văn minh nói, không sao, con đi đi.

Phác Trí Mẫn vô tội...
Năm Thái Anh mười lăm tuổi, cô không thi vào cùng trường với Trí Mẫn, nhưng cuộc sống mỗi ngày cũng rất phấn khích. Ăn cơm, ngủ, đến trường, tìm Trí Mẫn. Vào mỗi cuối tuần được nghỉ, Thái Anh sẽ không ngại cực khổ mà chạy xe đạp đến nhà Trí Mẫn, cùng cậu làm bài tập. Chỉ là cái miệng chưa bao giờ ngừng nghỉ, bình thường, cô luôn hỏi thế này. Mẫn Mẫn, khi nào thì chúng mình nắm tay nhau, nghe nói Lam Lam ở lớp bên cạnh đã ôm bạn trai rồi. Mẫn Mẫn, cậu phải dũng cảm cự tuyệt những nữ sinh có ý xấu với cậu, bằng không tớ sẽ khóc đấy. Mẫn Mẫn, rốt cuộc thì khi nào cậu đến nhà tớ cầu hôn, cậu không được rũ bỏ trách nhiệm nha. Mẫn Mẫn, nếu không tớ làm con dâu nuôi từ bé của nhà cậu nhé.
Phác Trí Mẫn vô tội...
Năm Thái Anh mười bảy tuổi, Trí Mẫn đột nhiên đến chỗ cô làm thêm, hoàn thành nụ hôn đầu tiên chân chính của bọn họ, tuy rằng hàm răng của cô va vào môi anh, khiến cô ngượng ngùng nhưng cũng hạnh phúc. Bắt đầu từ lúc đó, cô cảm thấy mình và Trí Mẫn trở thành người yêu thật sự. Trí Mẫn nói với cô, chăm chỉ học hành, mỗi ngày đều hướng về phía trước, cùng anh thi lên đại học B. Tuy rằng Thái Anh đã hứa, nhưng trong lòng vẫn gào to, chỗ đó thực sự là không thể nhìn tới mà.
Năm Thái Anh mười tám tuổi, Trí Mẫn thi đậu đại học B, mà cô không ngoài ý muốn đã thi rớt, cách xa điểm chuẩn tới hai mươi mấy điểm. Cô tìm một góc không người, âm thầm khóc lóc. Trí Mẫn tìm được cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh nói, không sao, anh ở đại học B chờ em. Em chỉ cần vì anh mà cố gắng vào lúc này, những năm tháng còn lại hãy để anh cố gắng.
Năm Thái ANh hai mươi tuổi, cô đúng hẹn tới thành phố B, như mong muốn thi đậu đại học B.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro