Chương 29:Bỏ Nhà Trốn Đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Kê..."
Xưng hô xa cách đã lâu nay truyền đến lỗ tai, Thái Anh ngây người, dời di động ra khỏi tai mình nhìn nhìn, là điện thoại của Trân Ni, đúng vậy, âm thanh run rẩy thê lương giống như trải qua gió sương kia đầy tâm sự. Thái Anh tự động tách ra khỏi Trí Mẫn mấy bước, hạ giọng hỏi: "Trân Ni, sao thế?" Không phải cô muốn giấu diếm gì với Trí Mẫn, thật sự là vì Trân Ni nhà cô tranh thủ một chút ấn tượng tốt, hơn nữa cô cũng không muốn hù doạ Trí Mẫn nhà mình.
"Tiểu Kê Kê..." Trân Ni kêu rên một tiếng, không chỉ có thê lương, mà còn thô tục.
"...Tớ muốn tắt máy." Thái Anh cố gắng bình tĩnh nói.
"...Cậu tới đón tớ đi, tớ đang ở nhà ga."
"..." Thái Anh lại dời di động ra khỏi tai mình, nhìn xem có phải là điện thoại của Trân Ni không, đúng vậy, thật là cậu ấy mà.
Vừa rồi Trân Ni đã nói, cô, đang, ở, nhà, ga!
Thái Anh lấy lại tinh thần, giơ ống nói lên, muốn hỏi Trân Ni đang phát điên gì đó, qua năm mới không ở nhà lại chạy loạn gì thế. Nhưng trong ống nói ồn ào, Thái Anh hô vài tiếng cũng không nghe rõ tiếng Trân Ni, không biết làm sao cô đành tắt máy, gửi tin nhắn nói với Trân Ni đợi cô ra đón, bảo Trân Ni đừng chạy lung tung, đứng tại chỗ chờ cô.
Thái  Anh ngẩng đầu nhìn về phía Trí Mẫn vẫn đang ung dung, thấy anh đang nhướng mày nhìn cô, trong đồng tử đen láy giống như tràn đầy ý tứ "Bạn cùng phòng của em lại làm ra chuyện quái lạ gì thế, nói đi anh chịu đựng được".

Thái Anh âm thầm thở dài, xem ra ý tưởng muốn giữ gìn hình tượng cho Trân Ni của cô quả là sai lầm. Cô đến trước mặt Trí Mẫn, nhẹ giọng nói: "Em đi đến nhà ga đây, Trân Ni tới tìm em."
Trí Mẫn chẳng mảy may kinh ngạc, giống như kết quả ít nhiều đã nằm trong dự đoán của anh. Anh vươn tay vén sợi tóc loà xoà trên trán cô, ung dung hỏi: "Muốn anh đi cùng em không?"
"Không cần, em tự mình đi, hiện tại cậu ấy tới tìm em nhất định là có chuyện, nếu anh ở đó e rằng không tiện cho lắm." Thái Anh nói.
"Vậy được rồi, anh đưa em đến nhà ga." Trí Mẫn cười nhẹ, vẫy tay đón một chiếc xe taxi.
Tới nhà ga, Trí Mẫn dặn dò hai câu rồi ngồi xe rời khỏi. Thái Anh vào sân ga, nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Trân Ni. Hiện tại đã qua thời gian cao điểm, người ở nhà ga không nhiều, tìm người cũng không khó. Chưa đến vài phút, Thái Anh đã thấy Trân Ni, trong tay cô xách một cái va ly màu đen rất to, đeo túi trên hai vai, dáng vẻ ngẩn ngơ đau khổ đứng đó, ánh mắt mê mang, cực kỳ giống một con cún nhỏ lạc đường, không, là chó hoang...
Thái Anh đi về phía chó hoang, chìa ngón tay chọc chọc cánh tay Trân Ni, yếu ớt nói: "Cậu đứng đây bị cứng đơ rồi sao?"

Trân Ni cứng đơ xoay người, hai mắt sưng lên giống như trái hồ đào, ánh mắt mịt mờ lại trống rỗng, cái miệng nhỏ chu lên, uất ức lại thê lương hô lên: "Tiểu Kê Kê..."
Sao Thái Anh lại muốn cười nhỉ...
Cô nhẹ giọng khụ khụ, cố nén khoé miệng run rẩy, dừng lại hai má lúm đồng tiền vội vàng muốn lộ ra, ổn định giọng nói hỏi: "Sao cậu lại tới đây, xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Trân Ni bĩu môi, nắm cánh tay Thái Anh, lôi kéo làm nũng thật buồn nôn: "Đáng lẽ người ta không muốn quấy rầy cậu và bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu, nhưng mà Tiểu Kim Ca nói rằng nếu tớ dám đi tìm cậu ấy, cậu ấy chắc chắn để tớ tự sinh tự diệt, cậu cũng biết, cậu ấy không có nhân tính, nói được thì làm được. Còn Mị Mị, vừa nghe tớ muốn nương tựa cậu ấy, cậu ấy sợ tới mức sắp khóc, tớ thật sự không đành lòng ức hiếp con nít."
"...Cậu cho rằng tớ là đồ khờ sao?" Thái Anh tuyệt tình đẩy móng vuốt của Trân Ni ra, cô chống nạnh, trừng hai mắt. Tiểu Kim Ca là Mông Cổ, cô muốn đi tìm cô ấy, nói đùa sao? Còn Mị Mị, nếu Trân Ni nói muốn đi tìm cô ấy, với tính cách của Mị Mị, cho dù có muốn hay không cũng sẽ không từ chối, Trân Ni lừa ai chứ!

Trân Ni lặng lẽ thụt lùi ba bước, đồng tử xoay tròn, sau đó hai tay ôm mặt, hết sức hờn dỗi nói: "Wa, Tiểu Kê nhà tớ thật sự càng ngày càng đẹp làm người ta không thể chống cự, cái miệng nhỏ nhắn càng ngày càng ngọt, má lúm đồng tiền càng ngày càng sâu, dáng người càng ngày càng đẹp, quả thực là..."
"Vì sao bỏ nhà trốn đi?!"
"...Cãi một trận với ông già của tớ."
Trong nháy mắt Trân Ni uể oải, cúi đầu, từ thân thể đến tâm tư đều toả ra khí chất "Tớ là đứa bé bị ép buộc không có nhà để về, tớ rất đau khổ, tớ rất đáng thương" của con người trôi dạt.
Thái Anh tiếp tục trừng cô, khẳng định là có chuyện, nếu không thì làm sao ngàn dặm xa xôi từ thành phố B sang đây, lại vừa qua tết nữa! Cô vốn muốn giáo huấn Trân Ni mấy câu, cãi nhau với bố liền bỏ nhà trốn đi, bố cô chắc là sốt ruột lắm, huống hồ ở cùng người nhà là một việc hạnh phúc, cho dù bố mẹ làm gì nói gì cũng là đều tốt cho chính mình. Thế nhưng, trông thấy Trân Ni hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt chán chường, Thái Anh vẫn không thể nói ra những lời kia. Ngồi xe lửa lâu như vậy, cô nhất định mệt rồi, hay là đưa cô về nhà trước rồi nói sau.
"Được rồi, theo tớ về nhà trước đi." Thái Anh nói xong, vươn tay cầm lấy va ly của Trân Ni.

Va ly thật to, Thái Anh đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng lại nhẹ nhàng như không.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Trân Ni, khó hiểu hỏi: "Bên trong không có đồ đạc ư?" Sao lại nhẹ thế nhỉ.
"Không có, lúc ấy tớ nhất thời xung động chạy ra, làm sao có thời gian thu dọn quần áo!" Trân Ni lẩm bẩm nói.
"Vậy cậu xách nó theo làm gì?" Thái Anh hỏi.
"Để cho ông già tớ nhìn thấy quyết tâm bỏ nhà đi của tớ! Va ly to như vậy, cũng đủ dao động ông ấy rồi!" Trân Ni tự hào nói.
"..." Thái Anh nghĩ rằng bố Trân Ni kỳ thật cũng chẳng dễ dàng gì.
Thái Anh không đáp lại Trân Ni, cô xách va ly trống rỗng đi ra khỏi nhà ga, Trân Ni theo đuôi phía sau, cái đầu nhìn xung quanh, đã không còn mệt mỏi và uể oải của lúc nãy, quả nhiên năng lực khôi phục của Trân Ni nhà cô chẳng có gì sánh bằng.
Ngồi trên xe taxi, Trân Ni mới nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng, cô quay đầu nhìn Thái Anh, nghiêm chỉnh hỏi: "Tớ mạo muội thế này đến nhà của bạn trai khôi ngô tuấn tú nhà cậu, người nhà anh ấy có thể không vui hay không?" Dù sao Thái Anh ở nhà người ta ăn tết, cô thân là bạn học của Thái Anh, đột nhiên đến thăm có khi nào khiến bọn họ lén phê bình Thái Anh không.
Thái Anh trông thấy bộ dạng đứng đắn hiếm có của Trân Ni, cô nhịn không được nhoẻn miệng cười, nói: "Yên tâm đi, chú và dì tốt lắm, hơn nữa..." Dừng một chút, dường như có chút đăm chiêu nói: "Tớ cảm thấy mẹ chồng tương lai của tớ nhất định sẽ rất thích cậu." Nhất định, chắc chắc, khẳng định sẽ thích cậu, cái loại yêu thích hận vì gặp nhau quá muộn.
"Đó là đương nhiên, tớ chính là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở..." Trân Ni hoàn toàn không có cảm xúc nên có của người bỏ nhà trốn đi, bắt đầu tự khen mình.
Tới nhà Trí Mẫn, Thái Anh dặn Trân Ni lát nữa nhất định phải thu lại bản tính của mình, coi như là vì tương lai hạnh phúc của Thái Anh, nhất định phải khéo léo một chút, Trân Ni rất nghiêm túc mà gật đầu, đứng thẳng, chắp tay sau lưng. Trong nháy mắt Thái Anh cảm thấy không tốt...
Nhấn chuông cửa, người mở cửa là Trí Mẫn, anh nhẹ nhàng gật đầu với Trân Ni, ánh mắt thâm trầm, nhìn Thái Anh với vẻ phức tạp.
Thái Anh vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt băn khoăn của Trí Mẫn, cô kéo Trân Ni đi vào, đặt xuống va ly trong tay, cô ngẩng đầu, bước chân dừng lại, cả người như là bị dính trên mặt đất, cơ thể cứng đờ.
Bà ấy...sao lại ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro