Chương 38:Thật Quá Đáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trí Mẫn, có người tìm!"
Trí Mẫn dừng ngón tay, ngẩng đầu nhìn bên ngoài lớp học, độ cong trên khoé môi dần dần tan biến, đồng tử xa xăm sâu sắc. Suy nghĩ trong chớp mắt, anh buông sách trong tay, rồi nhấc chân đi ra ngoài.
Mạnh Nhụy nói lời cảm ơn với bạn học chuyển lời, thấy Trí Mẫn rời khỏi chỗ ngồi đi về phía mình, trong lòng cô ta hơi hồi hộp. Mấy ngày nay cô ta luôn viện mọi cớ qua đây tìm Trí Mẫn, nhưng lần nào anh cũng điềm đạm hờ hững từ chối cô ta, khai giảng lâu như vậy, cô ta còn chưa cùng anh ăn một bữa cơm đàng hoàng, mỗi lần ở xa xa trông thấy anh và Thái Anh nắm tay đi trong trường, dịu dàng như vậy, hạnh phúc như thế, cô ta nổi điên ganh tị, thậm chí có một loại xung động, muốn xông lên đánh đuổi Thái Anh ra khỏi người anh. Cô chỉ là một đứa nhỏ không bố không mẹ, dựa vào cái gì mà nhận được tình yêu của Trí Mẫn, Thái Anh hoàn toàn không xứng với anh!
Làm dịu cảm giác không cam chịu trong lòng, Mạnh Nhụy giương lên nụ cười tươi, hôm nay cho dù anh nói gì, cô ta cũng phải thành công mời anh cùng đi ăn cơm, tuyệt đối không thể trở về tay không nữa.
"Có việc gì không?" Trí Mẫn duy trì khoảng cách thoả đáng với Mạnh Nhụy, lịch sự hỏi.
"Anh Trí Mẫn." Mạnh Nhụy nhẹ giọng gọi ra, tiến lên phía trước vài bước nhỏ, nói: "Lần trước anh nói gần đây bận quá không có thời gian cùng nhau đi ăn, vậy...hôm nay thì sao? Anh có thời gian không?"

Trí Mẫn nheo mắt, vẻ mặt lạnh lẽo, nói: "Thật ngại quá, hôm nay tôi đã có hẹn với bạn cùng phòng."
Mạnh Nhụy uỷ khuất vặn vẹo bàn tay, lại tiến lên một bước, dè dặt hỏi: "Anh Trí Mẫn, anh...có phải ghét em không?"
"Không có." Trí Mẫn bình tĩnh trả lời. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng ghét người nào, đối với Mạnh Nhụy anh chỉ là không muốn quá thân thiết thôi, nguyên nhân là vì mẹ của Thái Anh, cô khẳng định không thích Mạnh Nhụy, anh không cần phải vì cô ta mà nảy sinh hiểu lầm không cần thiết với Thái Anh.
"Vậy tại sao anh cứ từ chối em mãi thế?" Mạnh Nhụy lại uỷ khuất, hốc mắt đã đỏ lên, cô ta ngửa đầu nhìn Trí Mẫn, mang theo vài phần nghẹn ngào: "Có phải vì chị Anh Anh hay không, chị ấy không thích em, cho nên không cho phép anh quá gần gũi với em..." Mạnh Nhụy nói lời này cũng là có vài phần thăm dò, nếu Trí Mẫn vì Thái Anh mà từ chối cô ta, vậy đừng trách cô ta không khách khí với Thái Anh.
Trí Mẫn có chút mất kiên nhẫn, anh không thích có người vô duyên vô cớ liên lụy đến Thái Anh, huống hồ lúc anh và Thái Anh ở bên nhau, bọn họ hoàn toàn không nhắc tới Mạnh Nhụy.
"Không phải, cô đừng suy nghĩ ung tung, tôi thật sự không có thời gian." Lời nói của anh có chút lạnh lùng.

"Anh Trí Mẫn..." Mạnh Nhụy tiếp tục ra vẻ đáng thương nhìn anh, trong lòng lại hận Thái Anh vô cùng.
"Chính Quốc, ai ở bên ngoài đấy? Hình như gần đây hay đến tìm Mẫn Mẫn nhỉ!" Mẫn Doãn Kì vươn cổ nhìn ra bên ngoài, thấy Trí Mẫn và một cô bé nhỏ xinh đứng cùng nhau, ánh mắt cô gái còn hơi đỏ, giống như là uất ức gì đó, vì thế anh ta tò mò hỏi Chính Quốc.
Chính Quốc thu hồi tầm mắt, thu dọn đồ đạc xong rồi cầm ba lô của Trí Mẫn, không hề trả lời Doãn Kì. Cô gái ngoài cửa kia anh ta không quen biết, nhưng có nghe Mị Mị nhắc tới, hình như con gái kế của mẹ Thái Anh, lúc trước mẹ Thái Anh bỏ mặc cô cũng là vì cô gái kia, nghe nói cô ta từng mắc bệnh nặng, mẹ Thái Anh vì cô ta mà bỏ lại Thái Anh một mình ở quê nhà, cùng bố cô gái kia đi nước ngoài chữa bệnh cho cô ta, mà khi ấy, bố Thái Anh vừa mới qua đời. Mị Mị chỉ nói những điều đó với anh ta, nhưng hiện tại, Chính Quốc cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cô gái kia năm lần bảy lượt qua đây tìm Trí Mẫn, hơn nữa anh ta còn nghe nói, vì để cô ta chuyển trường sang đây mà bố cô đã cố ý bỏ vốn quyên góp cho thư viện trường.
Chính Quốc đến đằng sau Trí Mẫn, vỗ vai anh, đưa ba lô cho anh rồi nói: "Đi thôi, đến trễ căn tin sẽ hết cơm đấy." Chính Quốc trong lòng đã không thích Mạnh Nhụy, cho nên chẳng chào hỏi cô ta, Thái Anh là nguyên nhân trong đó, nhưng càng nhiều hơn là vì anh ta không thích loại người làm bộ làm tịch.

"Ừ." Trí Mẫn đeo ba lô, nhìn Mạnh Nhụy vẫn đang nhìn anh chăm chăm, nói: "Tôi cùng bạn học đi căn tin trước, cô nên mời bạn học cùng đi đi."
Nói xong anh cũng chẳng để ý tới phản ứng của Mạnh Nhụy, cùng Chính Quốc bỏ đi. Thế nhưng, mới đi hai bước, quần áo đã bị túm lại.
Trí Mẫn nhíu mày, xoay đầu qua, trông thấy Mạnh Nhụy kéo góc áo của anh, hốc mắt đã rưng rưng, miệng dẹt ra bất cứ lúc nào cũng có thể chảy nước mắt.
"Anh Trí Mẫn, em vừa mới chuyển trường, chưa quen với các bạn học khác, không có ai mời em đi ăn cơm cả, anh có thể...dẫn em đến căn tin ăn cùng không..." Bộ dạng sắp khóc đã thu hút sự chú ý của người khác.
Chính Quốc nhếch môi khẽ cười, cô ta là sinh viên khoa âm nhạc ngày nào cũng chạy đến khoa máy tính, quen được bạn học cùng lớp mới hay đấy.
Nước mắt của phụ nữ chưa chắc lúc nào cũng có thể nhận được sự thương hại của đàn ông.
Trí Mẫn rút ra góc áo bị Mạnh Nhụy túm lấy, anh lui ra sau, nhíu mày, âm thanh cũng trầm xuống: "Cô..."
"Em gái là học sinh chuyển trường à, thảo nào trước đây chưa từng gặp em, đi, cùng anh đến căn tin ăn cơm, anh mời khách, anh có tiền!" Nói chuyện xong với bạn học rồi đi ra, Doãn Kì liền trông thấy Trí Mẫn và Chính Quốc hai người đàn ông đang bắt nạt một cô bé yếu đuối, thế là trong nháy mắt khí phách hành hiệp trượng nghĩa trào dâng lên đầu, anh ta chạy qua, nói năng ra vẻ cường hào, nói xong còn hướng về Trí Mẫn dương dương tự đắc, như là đang nói "Thế này, ông đây thân sĩ, ông đây ngạo mạn, ông đây cường hào đó".

Trí Mẫn bị ngắt lời, bình tĩnh nhìn qua Doãn Kì đang vô cùng đắc ý, anh thấy bạn học quen ở xung quanh đang quan sát về phía này, anh không nói thêm gì nữa, xoay người âm thầm thở dài, rồi cùng Chính Quốc đi trước một bước.
"Đi thôi, anh đưa em đi ăn nhé!" Doãn Kì khí khái nói với Mạnh Nhụy.
"Cảm ơn học trưởng." Mạnh Nhụy cười duyên, nhấc chân vội vã bám theo bóng dáng của Trí Mẫn.
Doãn Kì thấy học muội chạy đi, trong lòng thầm nghĩ, cô bé này thật sự rất đói đây mà, anh ta rất tốt bụng nha!
Mạnh Nhụy chạy nhanh, đuổi theo Trí Mẫn và Chính Quốc, không đáp lại lòng tốt của Doãn Kì, cô ta bám theo phía sau Trí Mẫn, duy trì khoảng cách gần hai ba bước, lần nào Trí Mẫn cũng duy trì khoảng cách với cô ta, cô ta sẽ chạy chậm theo sau, nhìn từ góc độ của người bên ngoài sẽ thấy dáng vẻ của hai người giống như đôi tình nhân trẻ, Mạnh Nhụy rúc chặt vào phía sau Trí Mẫn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt tràn đầy tình yêu, cực kỳ giống như nữ sinh nhỏ bé ngượng ngùng thân thiết với bạn trai mình.

Ít nhất ở trong mắt Mị Mị, giờ phút này Mạnh Nhụy và Trí Mẫn căn bản là vợ chồng son đi cùng nhau.
"Anh Nhi." Mị Mị lo lắng gọi một tiếng, túm lấy ngón tay Thái Anh. Hôm nay Thái Anh vốn phải đi làm thêm, nhưng tạm thời không cần đi, vì thế cô cùng Mị Mị đến khoa máy tính tìm Trí Mẫn và Chính Quốc đi ăn cơm, nhưng không ngờ lại gặp phải tình huống thế này. Khi nào thì Trí Mẫn và cô gái kia đi cùng nhau?
Thái Anh không nói gì, đôi mắt to nhìn chằm chằm mấy người đang đi về phía các cô, tầm mắt dừng lại trên bóng dáng cao ngất nổi bật ở đằng trước.
Lúc này Chính Quốc cũng thấy Mị Mị và Thái Anh, rồi liếc xéo nhìn Mạnh Nhụy một cái, thấy cô ta hơi nhếch môi, con mắt vừa rồi còn vẻ điềm đạm đáng yêu, lúc này rõ ràng có thêm chút hả hê khi gian kế sắp thực hiện được.
Trí Mẫn đi đến trước mặt Thái Anh, Mạnh Nhụy cũng dừng bước chân, sợ hãi nhìn chằm chằm Thái Anh, giống như sợ cô sẽ đánh cô ta.
Thái Anh nhìn thẳng Trí Mẫn, làm nũng nói: "Hôm nay không cần đi làm thêm, anh cùng em đi ăn cơm đi."
"Được, muốn ăn gì cũng được." Trí Mẫn vuốt tóc Thái Anh, cười yêu chiều, anh nắm tay cô, chậm rãi đi về phía trước.
Mạnh Nhụy hoàn toàn đơ như máy móc, dựa theo tình huống vừa rồi Thái Anh không phải nên thẹn quá hoá giận mà chất vấn Trí Mẫn ư, sao lại thành thế này chứ? Cô tuyệt đối không tò mò tại sao cô ta ở cùng Trí Mẫn sao!
Mị Mị và Chính Quốc liếc nhau, lặng lẽ cúi đầu khẽ cười.
Tiểu Kê uy vũ!
"Thật là trọng sắc khinh bạn nha, đi cũng không gọi một tiếng!" Doãn Kì không hiểu rõ tình huống mà oán giận nói, nhìn về phía Mạnh Nhụy, nói: "Đi thôi, đi ăn cơm!"
"Không cần!" Mạnh Nhụy tức tối nói, không thèm quay đầu lại mà rời khỏi.
"Cô ta sao thế?" Doãn Kì khó hiểu hỏi, vừa rồi còn giống như con chim nhỏ bé, sao lại lập tức trở thành thiên thần của Charlie rồi.
Chính Quốc cười nhạo, lạnh lùng nói: "Bộc lộ bản tính."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro