Chương 50: Không Giám Tưởng Tượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai An Nghi nhân cơ hội đến thành phố B công tác mà tới thăm Trí Mẫn và Thái Anh, bởi vì là công tác nên hôm sau bà phải rời khỏi. Trước khi đi, Trí Mẫn nói với bà, mấy ngày trước Lưu Cẩm Trúc có đến tìm Thái Anh, hai người nói chuyện không thoải mái lắm, anh hy vọng Mai An Nghi đi xem bà, dù sao bà cũng là mẹ của Thái Anh, anh cũng không muốn bà có chuyện gì. Tuy rằng bây giờ Thái Anh vẫn chưa tiếp nhận Lưu Cẩm Trúc, nhưng dù thế nào, Trí Mẫn vẫn mong muốn Thái Anh và bà có thể hoà thuận như lúc ban đầu, bởi vì chỉ có vậy, cô mới có thể quên đi đoạn hồi ức tối tăm kia.
Vì thế sau khi rời khỏi nhà trọ của Trí Mẫn, Mai An Nghi đến thẳng chỗ của Lưu Cẩm Trúc, may mà hồi tết Lưu Cẩm Trúc đến thăm Thái Anh có để lại địa chỉ, nếu không Mai An Nghi cũng không biết phải làm sao tìm được bà.
Dựa theo địa chỉ đi vào tiểu khu cao cấp này, Mai An Nghi âm thầm cảm thán, xem ra mấy năm nay Lưu Cẩm Trúc sống không tệ, căn hộ thế này không phải người thường là vào ở được.
Nhấn chuông cửa, là Lưu Cẩm Trúc ra mở cửa, nhìn thấy Mai An Nghi, bà hơi sửng sốt.
"Mai An Nghi, sao chị lại tới đây?" Lưu Cẩm Trúc kinh ngạc nói, thật sự không ngờ sẽ gặp Mai An Nghi ở nơi này.
"Chị đến thành phố B công tác, nên sang đây thăm em." Mai An Nghi nói xong, đáy mắt lướt qua một tia thương xót. Còn nhớ lần trước gặp mặt, Lưu Cẩm Trúc vẫn hồng hào dáng người đẫy đà, nhưng mới mấy tháng không gặp, cả người đã gầy xuống, khí sắc không còn tốt như trước. Xem ra nhất định đã xảy ra chuyện, nếu không Trí Mẫn cũng sẽ không dặn bà sang đây thăm hỏi Lưu Cẩm Trúc.

"Vậy à, tốt quá, chị mau vào ngồi đi." Lưu Cẩm Trúc nhiệt tình đón Mai An Nghi tiến vào.
"Em ở nhà một mình sao?" Sau khi tiến vào, Mai An Nghi nhìn xung quanh, thuận miệng hỏi.
"Mạnh Nhụy ở trong phòng nó, Hạo Đông đến tối mới về." Lưu Cẩm Trúc bưng một ly cà phê tới, nói.
"À, Mạnh Hạo Đông bình thường bận rộn nhiều việc nhỉ." Mai An Nghi uống một ngụm cà phê, nói.
"Đúng vậy, hiện tại kinh doanh càng lớn, mỗi ngày không ngừng xã giao, cuối tuần hiếm khi nghỉ ngơi." Lưu Cẩm Trúc cụp mắt, ôn hoà nói. Tuy rằng giọng điệu bình thản, nhưng khó nén được một phần phiền muộn nào đó.
Mai An Nghi đặt xuống ly cà phê, vẻ mất mát vừa rồi trong mắt Lưu Cẩm Trúc bà thấy được, bà qua ngồi cạnh Lưu Cẩm Trúc, nhẹ nhàng cầm tay Lưu Cẩm Trúc: "Sao một thời gian không gặp, em lại gầy thành thế này, có phải không chăm sóc tốt cho mình không?" Mai An Nghi vốn muốn hỏi có phải vì Mạnh Hạo Đông bận rộn quá mà lơ là Lưu Cẩm Trúc không, cho nên mới không chăm sóc chính mình.

"Không có..." Lưu Cẩm Trúc miễn cưỡng tươi cười, cúi đầu lau khoé mắt. Từ khi bà biết nguyên nhân cái chết của Phác Viêm Sơn, đêm nào bà cũng mơ thấy ác mộng, mơ thấy Phác Viêm Sơn, mơ thấy Thái Anh, mơ thấy bọn họ chết vì khí ga trong nhà, sau đó bà bừng tỉnh, rồi lặp lại lần nữa, quả thực cả đêm không ngủ, con người tự nhiên cũng gầy xuống nhiều.
"À, Trí Mẫn có nói với chị, mấy hôm trước em đi tìm Anh Nhi, có phải con bé nói gì với em không. Nhưng em cũng đừng để trong lòng, Anh Nhi chỉ là đứa nhỏ mạnh miệng mềm lòng, bây giờ nó chưa thể chấp nhận em, điều này cũng là lẽ thường, nhưng chị tin, thời gian qua lâu, Anh Nhi sẽ lượng thứ cho em, em cũng đừng vì việc này mà quá tự trách mình để đau lòng." Mai An Nghi an ủi, bà rõ ràng chuyện năm đó, Thái Anh sẽ mềm lòng, lúc này không thể tha thứ Lưu Cẩm Trúc cũng là lẽ thường.
"Không, em không trách con bé, em không trách nó đâu, nếu không phải vì em thì bố nó đã không chết..." Lưu Cẩm Trúc rốt cuộc không nhịn được nữa, trong phút chốc nước mắt rơi đầy hai má, những lời ngày đó Thái Anh đã nói vẫn còn quanh quẩn bên tai bà.
"Cũng không thể nói vậy, năm đó Viêm Sơn vì tai nạn xe cộ mới qua đời, đây là chuyện không ai có thể kiểm soát được." Mai An Nghi thở dài, nghĩ đến chuyện của Phác Viêm Sơn năm đó, bà bùi ngùi không thôi.

"Không phải, nếu không vì em, anh ấy cũng sẽ không mở khí ga cùng chết với Anh Nhi, lại càng không xảy ra tai nạn xe cộ, đều là em, đều tại em, anh ấy mới qua đời, còn thiếu chút nữa là hại chết Anh Nhi, em không dám tưởng tượng, nếu Anh Nhi có chuyện gì, em...em phải làm sao!" Lưu Cẩm Trúc bất lực, nghẹn ngào nói.
"Cái gì, em nói cái gì, khí ga...cùng chết...sao lại thế được..." Mai An Nghi không dám tin, tại sao có thể như vậy, Phác Viêm Sơn không phải chết vì tai nạn xe cộ ư?
"Cẩm Trúc, ý em là, năm đó Viêm Sơn vốn định..." Mai An Nghi không dám nói tiếp.
"Là Anh Nhi nói với em, năm đó Viêm Sơn tâm như tro tàn, anh ấy mở khí ga định cùng chết với Anh Nhi, sau đó không đành lòng, mới đưa Anh Nhi tới bệnh viện, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ..." Lưu Cẩm Trúc ôm mặt khóc, rốt cuộc không thế kiềm nén cảm xúc của mình.
"Tại sao có thể như vậy..." Mai An Nghi lẩm bẩm. Bà chỉ biết Phác Viêm Sơn chết vì tai nạn xe cộ, hoàn toàn không biết trước đó đã xảy ra chuyện như thế, may mà ông tỉnh táo lại trong nguy cấp, nếu không Anh Nhi, đứa nhỏ đáng thương...
"Em không biết, thật sự không biết... Nếu em biết, em nhất định sẽ không bỏ đi, nhất định sẽ ở lại với con bé, vĩnh viễn ở bên nó... Đứa con gái đáng thương của em, suýt nữa đã chết trong tay bố nó..."

"May mà không có việc gì, may mà không có việc gì..." Mai An Nghi ôm vai Lưu Cẩm Trúc, an ủi Lưu Cẩm Trúc, cũng là an ủi chính mình. Những năm gần đây, bà đã coi Thái Anh là con gái mình từ lâu, hiện tại nhớ đến những gì mà cô đã trải qua, trong lòng bà đau nhói như kim đâm.
"Khi Anh Nhi kể lại những chuyện đó với em, em thật sự cảm thấy mình không có mặt mũi nào xuất hiện trước mắt con bé, con gái của em, mấy năm nay rốt cuộc em đã làm gì... Sao em lại ích kỷ như vậy, bỏ lại nó khi nó vừa trải qua những chuyện như thế, nó nhất định rất sợ, nhất định rất khó chịu... Em thậm chí không dám tưởng tượng, nó đã sống như thế nào, khi đó nó mới mười ba tuổi thôi, vẫn là một đứa nhỏ..." Chỉ cần nghĩ đến những chuyện Thái Anh đã trải qua, Lưu Cẩm Trúc hận không thể giết chính mình.
"Haiz, nó...đứa nhỏ đó..." Mai An Nghi nhớ lại dáng vẻ muốn nói lại thôi của Trí Mẫn khi anh nhờ bà đến thăm Lưu Cẩm Trúc, e rằng anh đã biết chuyện. Không ngờ Thái Anh giấu kín chuyện này, mấy năm nay, bà hoàn toàn không biết có chuyện như vậy.
Ổn định lại cảm xúc, Mai An Nghi vỗ nhẹ lưng Lưu Cẩm Trúc, đau xót nói: "Năm đó em đi rồi, Anh Nhi đã sống bừa bãi một khoảng thời gian, ngày nào cũng giao du với mấy đứa thanh niên hư hỏng, trốn học, đánh nhau, không chịu cầu tiến. Khi đó chị tưởng rằng con bé không chịu nổi cái chết của bố nó, nhưng không ngờ có chuyện như vậy. Nhưng may là khoảng thời gian đó cũng không kéo dài, sau khi chị phát hiện, chị đã gọi Trí Mẫn đi tìm con bé, em cũng biết, từ nhỏ Anh Nhi đã rất nghe lời Trí Mẫn, vì vậy, chị còn bảo Trí Mẫn kết giao với Anh Nhi, tuy rằng hơi hoang đường... Thế nhưng, kể từ khi ấy, Anh Nhi liền trở về như xưa, biến thành đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa hiện tại tình cảm của hai đứa tốt lắm, Anh Nhi còn thi đậu đại học B, khoảng thời gian kia coi như là sự rèn luyện của nó, tương lai sau này nó nhất định có thể đối mặt với những trở ngại trong cuộc sống."

"Cảm ơn chị, Mai An Nghi, nếu năm đó không có chị, hiện tại Anh Nhi...em không dám nghĩ tới..." Lưu Cẩm Trúc cầm tay bà, cảm kích nói.
"Nói gì đó, chị vốn đã coi Anh Nhi là con gái, hơn nữa, con bé nhất định là nàng dâu tương lai của nhà chị, chị không đối tốt với nó thì với ai chứ!"
"Anh Nhi có thể nhận được tình yêu và sự yêu chiều của Trí Mẫn, còn có một người mẹ chồng như chị, em thật sự mừng cho nó."

"Em đó, cũng đừng quá tự trách, chuyện đã xảy ra lâu rồi, em có áy náy mãi cũng vô dụng, hiện tại điều quan trọng nhất chính là em sớm ngày tranh thủ được sự tha thứ của Anh Nhi, tuy rằng miệng nó nói không, nhưng trong lòng vẫn khát vọng một gia đình hoàn chỉnh." Nhớ lại đêm đó nhân lúc bà ngủ say Thái Anh đã lên tiếng gọi mẹ, trái tim Mai An Nghi lại đau nhói, chẳng có đứa nhỏ nào không muốn ở cùng với mẹ mình.
"Vâng, em biết, cho dù muốn em làm gì, chỉ cần Anh Nhi có thể chấp nhận em, thế nào em cũng bằng lòng, em..."
"Dì Mai, dì tới rồi!"
Lời nói bị cắt ngang, Mạnh Nhụy từ trên lầu đi xuống, cười tươi đi đến trước mặt Mai An Nghi, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cháu chào dì Mai."
"Mạnh Nhụy xuống rồi à." Mai An Nghi đáp, chào hỏi xa cách.
"Dạ, hôm nay trong trường không có lớp, vừa rồi cháu ở phòng ngủ đọc sách ạ, nghe thấy dưới lầu có tiếng động nên xuống xem thử, không ngờ là dì tới." Mạnh Nhụy ngồi vào bên kia, kề sát Mai An Nghi, dịu dàng nói.
"Dì tới đây thăm Cẩm Trúc, sắp đi ngay đây." Mai An Nghi cười cười, tuy rằng Mạnh Nhụy ăn nói nhẹ nhàng êm dịu giống như Anh Nhi nhà bà, nhưng bà nhìn thế nào cũng không vừa mắt, cho dù ở điểm nào cũng kém hơn con dâu tương lai của bà.
"Lập tức đi ạ, sao vậy được, thật vất vả dì mới đến một chuyến, thế nào cũng phải ở lại ăn cơm!" Mạnh Nhụy tha thiết nói.
"Không được, lần này nhân tiện đi công tác dì mới đến đây, buổi tối còn phải cùng đồng sự trở về, không thể ở lại được." Mai An Nghi cười nói.
"Thế ạ, vậy lát nữa cháu đi tiễn dì." Mạnh Nhụy cười yêu kiều, còn nói: "Anh Trí Mẫn không đi tiễn dì sao?"
"Không cần, dì và đồng sự đi cùng nhau, cháu đi tiễn cũng không tiện, hơn nữa Trí Mẫn cũng không đi." Mai An Nghi mau chóng từ chối nói.
Từ lúc Mạnh Nhụy xuống lầu, Lưu Cẩm Trúc chẳng nói gì, mà Mạnh Nhụy cũng không có ý đáp lại bà, sau lần cãi nhau đó, Mạnh Nhụy chưa từng hoà nhã với bà, lâu ngày bà cũng chẳng thèm nhiệt tình nữa. Bà ngước mắt nhìn về phía Mạnh Nhụy, thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô ta, thái độ khiêm tốn, hoàn toàn không còn vẻ vênh váo tự đắc thường ngày, Lưu Cẩm Trúc âm thầm suy đoán, xem ra cô ta vẫn còn chưa hết hy vọng đối với Trí Mẫn. Lần trước Mạnh Nhụy nổi trận lôi đình nói Trí Mẫn cự tuyệt cô ta, còn mắng mỏ Thái Anh, Lưu Cẩm Trúc cho rằng cô ta đã hết hy vọng đối với Trí Mẫn, nhưng xem thái độ nói chuyện với Mai An Nghi, cô ta nhất định còn ý đồ với Trí Mẫn.
Lưu Cẩm Trúc thở dài, tính tình kiêu căng tuỳ hứng của Mạnh Nhụy hiện tại phần lớn đều do Mạnh Hạo Đông chiều hư, làm cho cô ta dưỡng thành ý tưởng bất cứ thứ gì cô ta muốn cũng sẽ đạt được tới tay, nếu không thì mãi không ngừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro