CHAP 4: NGƯỜI XƯA QUAY LẠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay cả đám đang học năm 2. Ngày hôm đó xe Quân dở chứng nên Quân đành phải đi xe buýt đến trường. Khi đến trạm dừng gần trường, do trạm cách trường 1 quãng khá xa nên Quân phải đi bộ thêm 1 lúc nữa. Quân nghĩ dù sao vẫn còn sớm nên thong thả chậm rãi vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh.

Đang đi thì bỗng có 1 tiếng nói vang lên:

"Khánh Quân!"

Giọng nói này rất quen, Quân giật mình quay về phía giọng nói vừa vang lên thì thấy 1 người mà Quân ko hề muốn gặp:

"Trúc?!!!"

Vâng, trước mặt Quân đây chính là Trúc – mối tình đầu của cậu và cũng là người mà cậu căm ghét nhất. Quân chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận, vẫn "trao" cho Trúc "ánh mắt quỷ dữ" ngày nào, tay phải đã bỏ ra khỏi túi quần và nắm chặt nắm đấm lại. Trúc có chút sợ sệt nhưng sau đó cố thu hết can đảm & nói:

"Trúc có chuyện muốn nói vs Quân."

"Nhưng tao ko có gì để nói vs mày." – Quân nói, mặt lạnh tanh.

"Trúc xin Quân đấy, chỉ 1 lần này thôi." – Trúc nói, Quân nghe vậy có chút ngạc nhiên.

"Quái lạ? Con nhỏ này có bao giờ van xin ai cái gì đâu?" – Quân nghĩ rồi nghe tiếng bàn tán ko mấy tốt đẹp của những người đi đường, Quân thấy hơi khó chịu nên nói:

"Thôi được! Chỉ 1 lần này thôi. Sau này tao ko muốn nhìn thấy mày nữa."

Mặt Trúc có chút tươi lên rồi kéo tay Quân vào 1 quán nước gần đó.

"Có chuyện gì thì nói lẹ đi. Tao sắp vào học rồi đó."

"Umm ... Thật ... thật ra là ..." – Trúc ngập ngừng nói – "Tuấn đã ... đã kể hết cho Trúc nghe vì sao Quân lại tỏ thái độ đó vs Trúc rồi."

"Hả?!!!" – Quân ngạc nhiên.

"Thằng chó nhiều chuyện, tao đã nói là ko được nói cho con quỷ cái này nghe rồi mà!" – Quân thầm nghĩ – "Chiều nay về tao phải tìm mày tính sổ mới được!!!"

Như là biết Quân đang nghĩ gì trong đầu, Trúc lên tiếng:

"Quân đừng trách Tuấn, là Trúc ép nó nói ra đó."

"Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì?" – Quân thắc mắc.

"Về chuyện đó ..." – Trúc nói – "Quân cho Trúc xin lỗi vì đã đem tình cảm của Quân ra làm trò đùa."

Quân ko tin vào lỗ tai mình, "Trúc kiêu ngạo" mà lại hạ mình xin lỗi "Quân 2 lúa" ư? (Trúc vẫn chưa biết quá khứ của Quân.). Chưa kịp phản ứng lại thì Trúc lại lên tiếng:

"Quân ... có thể ... cho Trúc 1 cơ hội ... đem lại hạnh phúc cho Quân ... được ko?"

Quân như rơi vào trạng thái shock toàn tập. Trời đất! Gây ra bao nhiêu đó chuyện rồi mà giờ lại xin cơ hội thứ 2 ư? Mà khoan, còn thằng Đăng bồ nó thì sao?

"Mày lại tính chơi tao nữa hả?" – Quân nói.

"Ý Quân là sao?"

"Còn thằng Đăng thì sao? Bộ mày tính chơi "bắt cá 2 tay" hả?"

"Đừng nhắc đến thằng chó đó nữa!" – Trúc nói như quát.

"Hả?" – Quân ngạc nhiên. Tuy là người cậu hận nhưng tính tò mò của cậu lại nổi lên nên hỏi:

"Có chuyện gì hả?"

Trúc kể hết mọi chuyện sau khi Quân & Trúc cắt đứt mọi quan hệ:

Sau khi thi ĐH, Trúc ở lại tp học, Đăng thì đi du học ở Mỹ & nói vs Trúc rằng chờ Đăng 4 năm rồi Đăng sẽ trở lại. Thế nhưng đi được vài tháng, Đăng đã có bồ mới. Trúc biết chuyện này vì dạo đó ko liên lạc vs Đăng được, cả FB cũng ko vào được nên Trúc đã tạo 1 FB khác để vào. Vào đến nơi thì thấy ảnh đại diện là Đăng chụp hình vs 1 con nhỏ nào đó người Mỹ kèm theo mấy dòng comment của Đăng và mấy đứa bạn: "Ai vậy mày?", "Alice bồ tao.", "Ủa? Còn Trúc thì sao?", "Con đó hả? Nó nghĩ nó có chút nhan sắc nên chảnh thấy ớn. Tao chịu quen nó rồi định đá nó chơi cho chừa cái thói chảnh chọe thôi. Tội cho thằng Quân, tự nhiên mê nó làm chi ko biết.". Biết chuyện đó, Trúc đau khổ & khóc rất nhiều. Trúc đi tâm sự vs Tuấn, cũng vì thế nên Tuấn lại lỡ miệng & bị Trúc ép nói ra sự việc ngày xưa. Chính lúc này Trúc mới thấy hối hận, thấy mình ngu vì đã để mất đi 1 chàng trai tốt như Quân. Người ta nói rằng con người thường ko quan tâm đến những gì mình đang có, đến khi mất đi rồi thì mới thấy nó quan trọng vs mình. Vì vậy mới có cuộc nói chuyện của Trúc & Quân hôm nay.

"Ác giả ác báo." – Quân điềm tĩnh nói – "Đùa giỡn vs tình cảm của người khác rồi bị người khác đùa giỡn vs tình cảm của mình."

"Trúc xin Quân đừng nói như vậy." – Trúc nói mắt ngấn nước như muốn khóc.

"Vậy thì tao cũng xin mày đừng bao giờ đến trước mặt tao mà đòi cơ hội thứ 2."

"Tại sao vậy?"

"Tình cảm của tao ko phải là thứ có thể đem ra làm trò đùa, lúc thì nói yêu, lúc thì nói ko yêu."

"Nhưng ..." – Trúc nói nhưng liền bị Quân cắt lời:

"Hơn nữa, từ khi thằng Tuấn nói cho tao nghe sự thật, niềm tin vào tình yêu của tao đã ko còn nữa rồi. Ko chỉ mày mà bất cứ đứa con gái nào đến tỏ tình vs tao thì tao cũng sẽ từ chối thôi."

Câu nói của Quân như xát muối vào vết thương chưa lành trong tim Trúc khiến nước mắt Trúc ứa ra từ lúc nào ko hay, nhưng thấy những dòng nước mắt đó, Quân vẫn tỉnh bơ nhếch mép:

"Coi kìa, mày mà cũng biết khóc hả? Cái con Trúc chảnh chọe kiểu "tui đẹp tui có quyền" ngày xưa mà lại biết khóc à? Đó có thật là nước mắt của mày ko hay lại là "nước mắt cá sấu" đấy?"

Nghe Quân nói vậy, lòng Trúc cảm thấy nhói đau hơn. Trúc quát:

"Vậy mày là cái thá gì? Mày ko bằng ai mà còn bày đặt hả? Mày ko bằng 1 góc của thằng chó Đăng nữa đấy chứ! Cứ cho là mày đẹp trai hơn thằng chó đó đi, nhưng mày cũng chỉ là thằng nhà quê, 2 lúa mà thôi. Con đại gia Hà Nội mà quê mùa như dân tỉnh lẻ vậy đó!!!"

"Đúng!" – Quân nói – "Có thể đúng là như vậy, nhưng tao vẫn là con người."

"Con người thì sao?" – Trúc thắc mắc.

"Đã là con người thì ai cũng có lòng tự trọng. Và lòng tự trọng của tao ko cho phép tao chấp nhận tình cảm của mày, 1 đứa chỉ xem tình cảm của người khác như 1 thứ có thể đem ra làm trò tiêu khiển." – Quân dừng 1 lúc rồi nói tiếp – "Mà con người cũng thật kỳ lạ, họ luôn quát tháo, chửi bới những thứ mà họ ko bao giờ đạt được."

Trúc chết lặng trước câu nói của Quân. Quân nhìn đồng hồ rồi quay lại nói vs Trúc:

"Thôi tạm biệt, đến giờ tao phải vào học rồi. Hy vọng sau ngày hôm nay tao sẽ ko còn nhìn thấy mày nữa."

Nói rồi Quân móc bóp rút ra tờ 50k để dưới ly nước củamình rồi quay lưng rảo bước ko ngoảnh lại. Đợi Quân đi khuất tầm mắt rồi, Trúcmới bắt đầu òa khóc. Trúc khóc to đến nỗi làm cho những người xung quanh giậtmình, nhưng họ cũng chỉ giật mình thế thôi rồi quay lại công việc của họ.�������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������BCBMBCBM������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������BCBM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro