CHAP 6: LỜI KHÓ NÓI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến hôm thứ 2 đi học, 2 người có gặp nhau nhưng chỉ chào nhau rồi im thin thít, cả buổi học ko ai nói vs ai câu nào, cũng tránh nhìn mặt nhau. Cả lớp đương nhiên cũng để ý thấy "hiện tượng lạ" đó nên bỗng nhiên cái lớp ồn ào hơn bình thường. Gọi là "ồn ào hơn bình thường" là nói quá lên thôi chứ thực chất thì bình thường lớp cũng đã ồn ào như vậy rồi khi mà trong lớp có tổng cộng 53 mống, mà trong khi đó đực rựa chỉ có 13 tên, còn lại là mấy bà tám nên đủ biết cái lớp nó ồn như thế nào rồi.

Thấy vậy, thằng Đạt ngồi sau lưng Quân mới khều hỏi Quân:

"Ê! Hôm nay 2 đứa bay làm sao vậy?"

"Ko có gì hết." – Quân trả lời.

"2 zk ck giận nhau hay sao vậy?" – Đạt vẫn ko chịu buông tha.

"Thôi đi "Đạt dê xồm"! Mày có tin là tao cho mày vô phòng y tế tán cái bà ngồi trong đó ko hả?" – Quân hằm hằm nói, bà y tá của trường có nickname là 'Thị Nở'.

Nghe Quân nói vậy Đạt im luôn, Trang cười khúc khích. Biệt danh "Đạt dê xồm" là do cả lớp đặt cho nó chứ ko phải riêng Quân đặt. Sở dĩ nó có cái biệt danh này là vì nó đúng là 1 thằng dê xồm cộng hám gái chính hiệu "Sanji". Cứ thấy đứa con gái nào đẹp là nó lại tán liền, mà bị từ chối chưa đến 3s thì nó lại tìm đứa khác tán tiếp, vậy đó.

Cả tuần liền 2 người cứ như vậy, ko nói ko rằng, ko nhìn mặt nhau, có nói thì cũng chỉ nói dăm ba câu chào hỏi nhau rồi im luôn. Cả lớp thấy vậy riết rồi cũng quen nên những lời bàn tán trong lớp cũng dần bớt đi.

Đến 1 ngày nọ:

Hôm đó 2 người đến lớp sớm hơn thường ngày, mỗi người đều mang một tâm trạng hồi hộp ko thể tả. Vì còn khá sớm nên lúc này lớp chưa có ai tới ngoài Quân & Trang.

Vừa gặp mặt nhau, cả 2 người đồng thanh:

"Quân/Trang có chuyện muốn nói vs Trang/Quân."

"Hả?!!!" – 2 người đồng thanh tiếp.

Im lặng 1 hồi, 2 người tiếp tục đồng thanh (nghiêm túc mà nói: 2 người này còn tính đồng thanh tới chừng nào chính tác giả cũng ko biết luôn nên đừng vội nản mà quăng gạch nhé.):

"Vậy Quân/Trang nói trước đi."

"Vậy thôi, để Quân/Trang nói trước."

"Mệt quá!!! Vậy ai nói trước đây?"

"Để Quân/Trang nói trước."

...

Cả 2 người cứ tiếp tục cái "liên khúc đồng thanh" vs những câu như vậy mà ko để ý thấy 1 đôi nam thanh nữ tú đang đứng ở ngoài cửa lớp quan sát từ nãy tới giờ. Chàng trai đứng đến tai Quân, để tóc kiểu bờm ngựa, mặt lốm đốm tàn nhang. Cô gái thì có mái tóc ngắn, đeo kính, gương mặt cũng xinh xắn nhưng vẫn còn kém Trang nhiều.

2 người ngoài cửa chứng kiến cái cảnh "liên khúc đồng thanh" của 2 người trong kia 1 hồi rồi quay lại nhìn nhau lắc đầu. Bỗng cô gái đưa tay lên làm những hành động gì đó ko ai hiểu được, chỉ có chàng trai là hiểu, bằng chứng là sau khi cô gái làm xong hành động thì chàng trai "ừ" 1 tiếng.

Khi 2 kẻ nhiều chuyện quay lại nhìn cặp đôi kia thì 2 người đã thôi cái "liên khúc đồng thanh" mà chuyển sang ... chơi oẳn tù tì (sặc!!!). Có vẻ như 2 người đã thống nhất vs nhau rằng ai thắng thì sẽ nói trước. Sau 1 hồi hòa nhau ko biết bao nhiêu lần, cuối cùng người thắng là Quân.

Lưỡng lự 1 hồi, Quân nói:

"Mai đã kể hết cho Quân nghe rồi."

"Chuyện gì?" – Trang ngạc nhiên + đỏ mặt.

"Chuyện Trang yêu Quân."

Nghe đến đó, mặt Trang đã đỏ nay lại càng đỏ hơn. Trang chưa kịp phản ứng gì thì Quân đã nói tiếp:

"Nhưng có lẽ ... Trang chưa biết chuyện này."

"Có phải chuyện Quân bị người khác đem tình cảm của mình ra làm trò đùa đúng ko?" – Trang mạnh dạn hỏi.

Ko khỏi ngạc nhiên, Quân hỏi liền:

"Sao Trang biết?"

"Trúc đã đến tìm gặp và kể cho Trang nghe hết rồi."

"Cái gì?" – Quân thầm nghĩ – "Con nhỏ chết tiệt!!! Tao phải ..."

"Trang biết là ..." – Trang nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Quân – "Để Quân lấy lại niềm tin vào tình yêu rất khó ... Nhưng mà ... Quân có thể tin tưởng vào Trang ... Trang ko giống như Trúc, Trang ko bao giờ đem ..."

"Quân biết là Quân có thể tin vào Trang mà." – Quân cắt lời Trang – "Chỉ là ..."

"Chỉ là sao?"

"Quân ko chắc rằng ... trái tim Quân còn đủ sức để yêu thêm 1 người nào nữa."

"Chúng ta ai cũng có những phút yếu đuối mà." – Trang nói rồi nắm tay Quân & nói tiếp – "Quân đã từng bỏ lại quá khứ của mình để làm lại cuộc đời mà sống tốt hơn, sao lần này Quân ko thể bỏ lại quá khứ về mối tình đầu của mình để vượt qua chứ?"

"Vì ..."

"Nếu như Quân ko đủ sức thì Trang sẽ tiếp thêm sức mạnh cho Quân." – Trang nói tiếp – "Ko phải chỉ có con trai mới làm chỗ dựa cho con gái thôi đâu, nếu Quân cần 1 bờ vai để dựa vào thì Trang sẽ luôn ở bên cạnh Quân, dù cho có chuyện gì xảy ra, Trang hứa đấy."

Im lặng 1 lúc, Trang nói tiếp:

"Nếu trái tim Quân đã tan vỡ thì Trang sẽ là người đi nhặt những mảnh vỡ đó & dán chúng lại, nếu trái tim Quân đã nguội lạnh thì Trang nguyện sẽ là ngọn lửa sưởi ấm cho trái tim Quân."

Chỉ trong 1s, dường như trái tim Quân bỗng được sưởi ấm trở lại, nhưng ngọn lửa mới nhem nhóm đó vẫn chưa đủ làm tan chảy lớp băng dày xung quanh trái tim Quân. Quân hiểu cho Trang, hiểu cảm giác yêu đơn phương 1 người khổ như thế nào, nhất là khi Trang biết được mọi chuyện, Quân hiểu Trang còn buồn & đau đớn hơn Quân rất nhiều. Những nỗi đau đấy là quá sức chịu đựng đối 1 cô gái yếu đuối, còn trong sáng, ngây thơ như Trang. Ngay lúc này đây, Quân ước mình chưa bao giờ gặp Trúc, hay ít nhất là chưa bao giờ đem lòng yêu Trúc, như vậy thì cả Quân & Trang sẽ ko phải đau khổ như bây giờ.

Sau vài phút im lặng suy tư sâu lắng, Quân mới lên tiếng:

"Quân chưa từng cầu xin Trang điều gì ... Nhưng lần này Quân xin Trang 1 chuyện được ko?"

"Chuyện gì?"

"Quân xin Trang hãy cho Quân thời gian để chắc chắn tình cảm của mình, được ko?"

"Thời gian?" – Trang hỏi.

"Quân biết xin Trang điều này là rất quá đáng vs Trang." – Quân nói –"Nhưng Trang yên tâm, sẽ ko lâu đâu! Quân hứa là sẽ có câu trả lời trong thời gian sớm nhất, sẽ ko để Trang chờ đợi lâu hơn nữa đâu. Được ko?"

Trang quay sang cười 1 cái rất tươi vs Quân:

"Được!"

*RẦM*

"HẢ?!!!!!" – Quân & Trang đồng thanh, cùng nhìn về phía tiếng động phát ra, ko đâu khác chính là ngoài cửa lớp. Thì ra anh chàng kia đứng nghe lén làm sao mà bị mất thăng bằng nên té cái rầm.

2 bên nhìn nhau, đứng hình trong giây lát.

"KHANG?!!!! THÙY DƯƠNG?!!!!!" – Quân & Trang lại tiếp tục đồng thanh, Quân thì đơ người ra 1 cục vì bất ngờ còn Trang thì đỏ mặt đến độ mà ko thể nào đỏ hơn.

Lúc này anh chàng tên Khang lên tiếng, giọng đùa cợt:

"Chào đại ca, đại tỉ."

"Nãy ... nãy giờ 2 đứa bay nghe ... nghe ... nghe hết rồi hả?" – Quân lắp bắp.

Cô gái tên Thùy Dương gật đầu, vẫn câm như hến nhưng Quân & Trang lại ko hề tỏ thái độ khó chịu hay bực mình.

"2 người tới hồi nào vậy?" – Trang hỏi.

Dương huơ tay làm hành động gì đó mà chỉ có trời mới biết, làm xong rồi quay sang đánh mắt vs Khang. Khang hiểu ý rồi nói:

"Dương nói là tụi này đến đây lâu rồi, từ lúc 2 người còn đang giành nhau ai nói trước kìa."

"Thiệt tình!" – Quân nói – "Đi học bộ ko đem theo giấy bút hay sao mà phải làm ngôn ngữ hình thể rồi nhờ Khang dịch giùm vậy?"

Dương mỉm cười rồi làm thêm 1 loạt hành động nữa, Khang dịch:

"Dương nói là lấy giấy viết ra mất thời gian lắm, sẵn có tao ở đây nên nhờ tao dịch giùm luôn cho nhanh."

"Nhanh cái gì mà nhanh." – Quân nói.

Thì ra Thùy Dương bị câm bẩm sinh, tuy nhiên vẫn nghe được. 3 năm trước Dương đi học ngôn ngữ hình thể ở 1 lớp học đặc biệt dành cho người câm điếc. Khang & Dương quen nhau khi 2 đứa mới vào ĐH. Biết hoàn cảnh của Dương, Khang thương Dương nhiều lắm, mẹ Khang cũng bị câm nên Khang có nghiên cứu về ngôn ngữ hình thể. Cả 2 cứ trò chuyện, quan tâm, giúp đỡ nhau như thế rồi dần nảy sinh tình cảm vs nhau lúc nào ko hay.

Trở lại câu chuyện chính. Sau 1 loạt sự kiện xảy ra liên tiếp như vậy, Quân tiến tới chỗ cặp đôi kia & nói vs gương mặt 'hắc ám' chưa từng thấy nhưng vẫn cố gắng mỉm cười 'thân thương':

"2 đứa bay làm dùm tao 1 chuyện được ko?"

1 cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng 2 người kia, sự sợ hãi dần hiện rõ lên trên mặt cả 2 người. Khang lắp bắp hỏi:

"Ch ... ch ... chuyện gì?"

"Ngoài 2 đứa bay ra ko ai được biết chuyện này nghe chưa?" – Quân nói & giơ nắm đấm lên dọa – "Tao ko cần biết là 2 đứa bay hay là ai, nhưng nếu chuyện này mà lọt ra ngoài thì biết hậu quả rồi ha."

Mồ hôi rơi lã chã, cả 2 gật đầu mấy cái liền rồi phóng về chỗ ngồi, Trang cười khúc khích, Quân cũng về chỗ ngồi luôn khi vừa trông thấy 1 đám loi choi cùng lớp xuất hiện & đang đi vào. 2 người lại nói chuyện vs nhau như bình thường. Cả lớp ngoại trừ Khang & Thùy Dương ra thì ko ai hiểu tại sao lại có sự thay đổi nhanh như vậy.

Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro