trum nam cam 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Anh chưa đưa được con bé đến khách sạn vì nó nhỏ quá, nếu đến khách sạn bọn tiếp tân sẽ biết ngay, kỳ lắm...Anh tính đưa nó lên Thủ Đức, ở đó kín đáo hơn mà nếu cần, giữ hẳn nó lại một thời gian dài cũng đâu ai biết!

Sau đó Năm Cam mua cho con bé một bao quần áo trị giá vài trăm ngàn dồng gọi là " để cháu mặc vào cho dễ coi hơn". Năm Cam đã tiến tới chỗ ôm được vào lòng để sờ soạng một cách đầy ác ý trong quán café 27 Tú Xương-nơi Năm Cam chọn làm điển hẹn vào buổi tối, với chỗ ngồi riêng biệt y muốn giở trò gì thì có trời mới biết!

Cũng may, con bé thoát khỏi mê hồn trận của con quỉ râu xanh Năm Cam vào một buổi sáng đẹp trời, mà người cứu con bé lại là người quyết định bắt khẩn cấp Năm Cam!

*

* *

Buổi sáng như thường lệ, Năm Cam đến công viên Tao Đàn tập thể dục. Vừa đến nơi, điện thoại trong túi ông trùm réo inh ỏi.

- Ừ, anh đang ở Tao Đàn...Lát nữa anh sẽ qua đó! Năm Cam trả lời.

Thu, cô nhân tình gặp gỡ ở hồ bơi namn nào, gọi điện thoại từ sân tennis Dinh Thống Nhất cho ông trùm, kẻ có đầy đủ bài bản sa đọa xứng tầm với máu dâm dật của thị. Từ lúc quen biết ông trùm, Thu đã quên hẳn mình đã có chồng có con và một mái ấm đàng hoàng như mơ ước của mọi phụ nữ Việt Nam.

Đến nơi, Năm Cam gởi xe vào sân tìm Thu. Đứng góc quầy giải khát nhìn ra sân, Năm Cam chợt nhận ra khá lâu y quên bẵng rằng mình đang có một nhân tình sẵn sàng lao vào cuộc chơi như một con thiêu thân...

Nhìn Thu trong bộ váy thể thao trắng để lộ cặp đùi săn chắc, thoăn thoắt trong những đường giao banh hóc hiểm với một " cụ" lãnh đạo đã nghĩ hưu tóc bạc trắng, Năm Cam bỗng thấy thèm muốn...

- Đi về nhà với em nghen? Hôm nay em dứt khoát phải bắt cóc anh!

- Đi đâu mà có em, anh cũng đi...kể cả đi xuống địa ngục!

Cặp tình nhân nhìn nhau đầy ý nghĩa. Đã từ lâu Năm Cam cứ mãi cuốn theo những cô gái tơ mơn mởn ,mà không được chiều chuộng như với thiếu phụ đa tình này.

Thế là họ cùng nhau đi về cửa tiệm của Thu nằm ở 110 Tôn Thất Tùng quận 1. Lúc đó là 8 giờ 45 phút sáng ngày 12-12-2002.

Vừa về đến nhà, một cửa tiệm điện thoại và thẩm mỹ phụ nữ, Thu lôi tuột gã nhân tình vào buồng ngủ. Đắm đuối một lúc trong những cử chỉ vốn có trong phim sex Âu Mỹ, Thu chợt nhớ ra vội nói:

- Để em đi tắm đã, anh chịu khó chờ em một chút!

Khi nhìn theo dáng đi mềm mại uyển chuyển như một con hươu nhỏ của Thu, Năm Cam mỉm cười, y nói với theo:

- Cưng cứ tắm rửa đi nghen! Anh qua ăn sáng cái đã!

Quán cơm tấm ngang bên cạnh vốn nổi tiếng với giới sành ăn. Sẵn dịp ghé nhà nhân tình, Năm Cam bèn đi qua dùng món điểm tâm gã ưa thích.

Xong bữa, 6ng trùm đứng dậy đi ra cửa...Một thanh niên lạ hoắc tiến từ bên kia đường đến cạnh Năm Cam.

- Năm Cam, anh nhớ tôi không? Thanh niên mỉm cười thân thiện hỏi.

- Chà, anh quen nhiều quá nên không nhớ ra...Năm Cam trả lời.

- Vậy mình vô quán, tôi kể cho anh nghe xem anh nhớ tôi không hả? Năm Cam bước trở lại quán trong bụng bắt đầu cảnh giác. Cuộc gặp gỡ kiểu này hơi lạ đối với y.

Bốn năm thanh niên khác chợt vào quán tiến thẳng lại chỗ hai người ngồi. Năm Cam chột dạ, y biết có chuyện nhưng chẳng biết phải phân xử ra sao. Hay là bọn Hải phòng? Năm Cam thoáng nghĩ và chợt máu dồn tuột bên trong phủ tạng.

- Năm Cam anh đã bị bắt! Một ai đó dõng dạc và gần như ngay lập tức Năm Cam bị chụp tay lôi ra sau lưng còng lại.

Mắt bị bít chặt bằng ciếc khăn ăn loại lớn của quán cơm tấm, co ro trong bộ quần áo ngắn thể thao Adidas, Năm Cam kinh hoàng nhận ra dấu chấm hết của cuộc đời hoàng đế thế giới ngầm. Từng chữ một trong lệnh bắt và khám xét khẩn cấp của một công an mặc sắc phục đọc lên như những nhát búa đóng đinh vào chiếc quan tài của sự nghiệp ông trùm. Đến khi nghe người ký lệnh bắt y là thiếu tá Nguyễn Văn Nên phó thủ trưởng cơ quan điều tra CA Tiềng Giang, y ngỡ ngàng bật lên tiếng hỏi:

- Sao lại là chủ mưu giết người? Tôi có dính líu gì ở tỉnh Tiền Giang đâu?

- Có hay không, về cơ quan đi rồi biết! Ai đó trả lời.

Năm Cam hoang mang. Nếu là CA TPHCM bắt thì đó lại là một lẽ, dễ giải thích , dẫu sao ông giám đốc mới của CATP vẫn chưa phải là " người nhà". Hoặc, nếu đặc nhiệm của bộ công an ra tay, thì đúng hơn...Tại sao là Tiền Giang, phải chăng có sự lầm lẫn gì đây? Vụ Dung Hà, y đã phòng thủ rất kỹ dễ gì có sơ sót nên ngay lập tức Hải bánh bị bắt, y vẫn xem như chẳng có chuyện gì. Còn sòng bạc, y đã nắm vững thông tin rằng chẳng ai dám khai đến y! Thế thì, vì sao? Y muốn nổ tung cả đầu ra khi cố nghĩ, tìm cho được câu trả lời...

Xe chở y vượt qua cầu Bình Điền, hướng về miền Tây...

" Chanh rồi chứ Cam gì nữa!" Năm Cam trả lời vời người bạn tù khi được hỏi một cách đầy ngưỡng mộ:

- Hoá ra chính anh là Năm Cam sao? Em nghe tiếng đã lâu, nay có dịp diện kiến...

Suốt buổi tối hôm ấy, Năm Cam vắt tay lên trán thở dài sườn sượt...Cuộc sống đang suông sẻ với gái đẹp, rượu ngon như một thiên đường, giờ đây chỉ còn lại bốn bức vách nhà giam với cánh cửa sắt nặng nề chỉ mở ra vào giờ cơm nước. Sự hụt hẫng ấy cũng chẳng phải là sự mới lạ gì, nhưng lần này -hơn ai hết-Năm Cam hiểu là lần cuối cùng trong đời giang hồ chó chết của y.

Rồi thì cả buổi sáng hôm sau, chẳng ai đoái hoài gì đến tên giang hồ xã hội đen lừng danh cả nước. Họ đang làm gì với mình đây? Năm Cam tự nghĩ và nói với người bạn tù bằng giọng một kẻ hàm oan chẳng biết gì :

- Anh nghĩ là CA Tiền Giang đã bắt lầm anh! Anh có gì với Tiền Giang đâu?

- Nếu như vậy thì lo gì anh không được thả về! Gã bạn tù kết luận.

Đến chiều, Năm Cam được gọi đến tên để đi làm việc với cảnh sát điều tra.

- Anh có biết là anh phạm tội gì để bị bắt không? Điều tra viên hỏi.

- Dạ thưa không, tôi có làm gì nên tội? Năm Cam vờ ngơ ngác.

- Anh có biết Hải bánh là ai không hả anh Năm Cam?

Năm Cam tái mặt. Vậy là đã rõ, y bị bắt vì " thằng khốn Hải bánh" đã khai đến y. Cố giữ bình tĩnh, Năm Cam trả lời với giọng thản nhiên:

- Dạ có biết, nhưng chỉ quen biết sơ sài...

- Sơ sài? Thế anh cho biết đã quen Hải bánh như trong trường hợp nào?

Năm Cam không vội trả lời ngay...Y thừa kinh nghiệm để đối phó với các cuộc thẩm vấn, kể từ ngày bước ra giang hồ lưu lạc thuở 16 tuổi, đâu dễ mắc lỡm! Nếu y khai thật, việc dính líu đến quan hệ phức tạp của giang hồ Hải Phòng là không thể chối cãi và như thế, không thể chối là không quan hệ gì với Dung Hà...Y quyết định trả lời lấp lửng:

- Dạ quen lúc nào tôi không nhớ rõ vì Hải bánh là dân Bắc, tôi không giao du sâu sợ phiền phức!

Người điều tra của Năm Cam chợt nhếch mép cười. Anh ta có đầy đủ chứng cớ để buộc Năm Cam phải thừanhận việc dính líu đến các cuộc tranh chấp giang hồ Bắc Nam, nhưng-để xem con cáo già này tinh khôn quỉ quyệt đến đâu?

Suốt một thời gian dài thu thập thông tin chứng cứ về hoạt động xã hội đen của Trưong Văn Cam đã quá đủ để buộc tội y, cơ quan điều tra chỉ còn chờ vào việc y có thành khẩn để tự nói ra hay không mà thôi!

*

* *

- Anh nhận tội rồi! Năm Cam nói với bạn tù với vẻ mặt âu sầu.

- Uûa, sao kỳ vậy? Anh nhận tội gì? Người bạn tù ngạc nhiên hỏi.

- Tội ra lệnh cho Hải bánh giết Dung Hà! Năm Cam nói.

- Gì thấy ghê vậy cha? Thiệt không đó...?

Năm Cam bắt đầu thuật lại mọi vướng mắt giữa y với Dung Hà, Hải bánh và kể cả với Tống Viết Hòa. Y giải thích:

- Anh vô thế cưỡi cọp rồi em biết không? Lúc đ1o bọn giang hồ Bake đổ bộ vào Nam sống quá nhiều! Mục tiêu của tụi nólà giành đất sống, anh không dùng mưu triệt hạ chúng thì gia đình anh bản thân anh tiêu ngay lập tức!

Ít hôm sau, Năm Cam bắt đầu khai ra mối quan hệ thầy trò với Dương Minh Ngọc-trưởng phòng CSHS CATPHCM. Rồi cũng chính tụi này y mới biết cả Bảo lớn-con trai y, Hiệp phò mã-con rể y, cũng bị bắt!

- Không khai sao được hả em? Tụi CA Tiền Giang biết hết trơn rồi! Năm Cam giải thích cho người bạn tù vốn ngưỡng mộ y từ lâu.

Và đến Nguyễn Mạnh Trung, phó phòng PC16, cũng lộ mặt là kẻ nhận tiền của Năm Cam để thọc tay bẻ cong pháp luật, cứu hàng loạt tên tội phạm có dây mơ rễ má đến Năm Cam.

Lần lượt, không chỉ Năm Cam, tất cả bọn tội phạm trong đường dây hoạt động xã hội đen các kiểu của tập đoàn Năm Cam, đều khai tất tần tật!

Một loạt quan chức chính quyền, cán bộ-chiến sĩ công an đủ các cấp, nhà báo tiêu cực, được Năm Cam khai ra " để cùng sống, chết phải chết chùm cho vui" theo quan niệm của Năm Cam.

Chưa đầy một tháng từ ngày bị bắt, Năm Cam suy sụp tinh thần hoàn toàn, y luôn miệng hỏi:

- Liệu tội của anh có thể bị xử bắn không em?

- Bắn gì được! Người bạn tù trấn an y dù anh ta thừa hiểu với hàng loạt tội trạng tày trời như thế, Năm Cam khó thoát khỏi một mức án rất cao.

Và, như một định mệnh tất yếu, gieo gió phải gặp bão, Năm Cam đã gây biết bao tội ác bởi thủ đoạn tàn ác, bởi nhân cách kém cõi, bởi sự ngông cuồng của một tên vô lại, ắt phải có một kết thúc như thế!

Thiện phải thắng Ác và Cái Aùc phải bị trừng phạt, đó là sự công bình tất yếu...

**************

Khép lại quyển truyện viết về Năm Cam, một ông trùm cờ bạc xuất thân, trở thành hoàng đế không ngai của thế giới ngầm Sài Gòn, cũng không có ít điều trăn trở, đọng lại từ suy nghĩ của một con người. Năm Cam, một tính cách được hình thành từ những cuộc tranh giành thanh toán giữa giang hồ với giang hồ, xuất phát từ quyền lợi vô hạn của các hoạt động phi pháp.

Y, với khát vọng đỗi đời, muốn có một cuộc sống giàu có, đầy đủ các thú vui nhục dục, đã bất chấp tất cả những gì được coi là chuẩn mực đạo đức của xã hội, của con người, để đạt được mục đích. Năm Cam nhận ra, trong giới giang hồ lưu manh, cái gọi là nghĩa khí chỉ là một võ bọc, một cách tự đề cao. Làm gì có sự công bằng, chính trực chỉ quen sống bằng bạo lực, bằng giành giật và cả bằng thủ đoạn mưu lược hại người?

Năm Cam, cũng như bất kỳ một người bình thường nào trong xã hội, đều muốn gia đình sung túc, con cháu thành đạt và bản tân hưởng dật lạc buổi xế chiều. Nhưng với cá tính được hình thành từ môi trường vẫn đục, nhớp nhúa, y không xem trọng người khác trừ những người thân của mình. Với y, chỉ có y và người thân mới xứng đáng được hưởng hạnh phúc, được xem là người. Còn lại, tất cả đều là phương tiện, là chỗ để y lợi dụng, chà đạp hoặc triệt tiêu tuỳ hoàn cảnh, tuỳ cơ hội.

Nhưng, Năm Cam xét cho cùng-ngoài việc là một tên tội phạm nguy hiểm cho xã hội, còn là một nạn nhân!

Nếu không có Năm Cam này thì phải có một Sáu Chanh, Bảy Chua nào đó...phục vụ cho bọn tội phạm thực sự khoác áo người thừa hành luật pháp.

Những Sáu Ngọc, Mạnh Tung...và cao hơn nữa, bằng mọi giá trục lợi trên cương vị Đảng và Nhà Nước giao phó. Bọn này phải tạo ra, dung dưỡng thậm chí tiếp tay cho loại tội phạm giang hồ. Quyền lợi được loại tội phạm tay sai như Năm Cam đi vơ vét của xã hội bằng nhiều con đường phi pháp, lần lượt chui vào tủ sắt, két bạc của những tên tội phạm có chức quyền!

Tội phạm hình sự, xã hội nào chẳng có-ít hay nhiều, tùy theo mức độ tham nhũng của chế độ và gần như chỉ có thể đẩy lùi hơn là có thể triệt tiêu.

Tuy nhiên, chữa bệnh từ gốc đánh rắn phải đập đầu...Để có thể loại trừ dần những tên tội phạm như Năm Cam ra khỏi đời sống xã hội, không bóc gỡ bọn tội phạm ẩn náu trong lực lượng công an, trong bộ máy chính quyền, trong giới báo chí, thì khó có đi đến một kết quả khả dĩ chấp nhận được!

Bao giờ cho đến tháng 10? Câu hỏi đầy bức xúc của nhân dân phải được trả lời rốt ráo vì, đây là một đòi hỏi hết sức chính đáng, mà một ai đó quan tâm đến vận mệnh đất nước không thể không chú ý!

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro