trung 235-237

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Long Nhất nhìn hình bóng đỏ rực đang đi dưới trời mưa tuyết tán loạn, nhìn cặp mắt trong sáng long lanh đó của nàng, mũi hắn đột nhiên cay cay, chỉ cảm thấy hàng trăm vạn loại tâm tình giấu trong tim dường như bắt đầu theo mạch máu mà lan tỏa khắp toàn thân, cảm giác tê tê dại dại cũng theo đó nổi lên vừa như hạnh phúc, hay là vui sướng vậy.

Long Nhất chầm chậm hạ thân xuống, nhịn không được sự kích động trong lòng, cất giọng khàn khàn run rẩy kêu lên: "Phượng nhi!"

Cả người Ngu Phượng run lên, những giọt sương trong mắt vừa chớp động đã tích tụ lại thành nước mắt thánh thót rơi xuống, bao hàm cả tình cảm nhớ nhung của nàng.

"Long Nhất." Ngu Phượng khẽ thì thào, khóe miệng hé nở một nụ cười tuyệt mĩ. Nàng tiến về phía trước hai bước rồi đột nhiên như không kìm được băng mình chạy đến nhao vào vòng tay Long Nhất.

Ngu Phượng vừa nhảy vào lòng Long Nhất ôm chặt hắn như con gấu bám chắc thân cây không rời. Sau đó nàng cảm giác được cả thân mình bắt đầu xoay tròn bay lên.

Híc híc híc, Ngu Phượng vừa rơi nước mắt vừa cười hoan hỉ. Hạnh phúc đột nhiên đến làm cho nàng hầu như không phân biệt được rõ đây có phải là thật hay nàng đang mơ.

Long Nhất ngừng xoay tròn, ôm người ngọc trong lòng thật chặt, ngửi mùi hương thanh nhã quen thuộc trên người Ngu Phượng làm hắn cảm thấy một cảm giác dạt dào chưa từng trải qua. Đó là một loại cảm giác ấm áp chỉ có khi đối mặt với người thân. Vận mệnh của hai người dường như đã được buộc chặt lại với nhau từ lúc trải qua những hoạn nạn sinh tử tại băng nguyên. Đối với Long Nhất mà nói, Ngu Phương không chỉ là nữ nhân của hắn mà còn là thân nhân của hắn nữa.

Ngu Phượng ôm Long Nhất thật chặt cũng như cách mà Long Nhất đang ôm nàng vậy. Khí tức nam tử đặc biệt đó chỉ thuộc về Long Nhất, khiến cho nàng từ lúc rời xa hắn trái tim trống rỗng như rơi rụng đâu mất đến giờ mới lại quay trở về.

Bóng đêm càng thêm sâu lắng, mưa tuyết cũng càng lúc càng lớn thế nhưng đối với hai con người đang ôm nhau này thì lại chẳng cảm thấy gì. Họ chỉ nghĩ được ôm lấy nhau như vậy là họ như đã có cả thế giới trong tay rồi.

Tử Trúc và Hồng Tụ liếc nhìn nhau, đều thấy được tia hâm mộ trong mắt đối phương. Hai người gật đầu ra hiệu rồi cùng nhau biến mất trong trời tuyết đêm tán loạn. Giờ này phút này, sự hiện diện của các nàng thật dư thừa.

Trong căn phòng hào hoa của Phượng Hoàng lữ điếm, hai bóng người ôm hôn nhau cuồng nhiệt, hơi thở hổn hển, kịch liệt đến nỗi tựa hồ đã quên hết cả mọi thứ.

"Long Nhất, yêu thiếp đi, thiếp muốn chân chính trở thành nữ nhân của chàng." Bàn tay nhỏ xinh của Ngu Phượng luồn vào bên trong áo của Long Nhất, mê mẩn vuốt ve thân hình cường tráng của hắn.

Long Nhất không lên tiếng mà dùng hành động cuồng nhiệt của bản thân đáp ứng thỉnh cầu của Ngu Phượng. Hắn mút lấy cái lưỡi nho nhỏ thơm tho của nàng, đại thủ nhẹ nhàng kích thích thân thể mềm mại của Ngu Phượng, thổi bùng lên ngọn lửa dục tình trong lòng nàng. Những điểm mẫn cảm trên người Ngu Phượng như ngọc nhũ, kiều đồn, eo thon, lưng ong đều được Long Nhất chăm sóc qua không thiếu một chỗ.

Hai người vừa hôn vừa hướng đến phòng ngủ. Long Nhất đá một cước mở tung cửa phòng ngủ, áp mình lên Ngu Phượng. Hắn ngưng lại, ngẩng đầu lên ngắm nhìn gương mặt thanh tú yêu kiều của Ngu Phương dưới ánh đèn mờ ảo. Dung mạo mười phần anh khí của nàng bây giờ đã trở nên hồng rực, ngay cả cái cổ trắng khiết bạch cũng đỏ ửng lên, lộ xuất một vẻ quyến rũ nói không thể diễn tả.

Ngu Phượng hé mở cặp mắt mơ màng ra, nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Long Nhất, trái tim nàng như phải bỏng khẽ run rẩy, có chút không chịu đựng nổi.

"Chàng nhìn cái gì vậy?" Ngu Phượng gắt nhẹ hỏi.

"Đương nhiên là nhìn tiểu bảo bối Phượng nhi của ta rồi, ta phải thật cẩn thận ghi nhớ hết từng tấc da thịt của nàng." Long Nhất dùng thứ thanh âm khàn khàn tràn dầy dục tính nói, rút bàn tay đang đặt trên nhũ hoa của Ngu Phượng lại để vuốt ve nhẹ nhàng, cảm thụ sâu sắc những đường cong, đôi mày liễu, cặp mắt hồ thu, cánh mũi dọc dừa, cuối cùng dừng lại trên đôi môi gợi cảm của nàng.

Ngu Phượng nhắm mắt lại hưởng thụ sự âu yếm đầy tình cảm của Long Nhất. Đột nhiên nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng ra, ngậm lấy ngón tay Long Nhất đang đặt ở trên môi nàng vào miệng mút nhẹ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp. Hành động này giống như chuyện nàng làm cho Long Nhất vào cái đêm ở Khai Phong thành bị Phượng Hoàng gia chủ vô tình bắt gặp vậy.

Hơi thở Long Nhất tức khắc trở nên dồn dập, nóng bỏng. Hành động dâm mị của Ngu Phượng khiến hắn có chút kinh ngạc vui mừng. Chẳng lẽ nha đầu này còn có tố chất của hồ ly tinh? Bàn tay còn lại của Long Nhất bắt đầu mò mẫm lên song phong căng tròn của Ngu Phượng, tiểu huynh đệ cũng đã sớm hung hăng đứng lên sẵn sàng chiến đấu, chống vào nơi mềm mại nhất giữa hai chân nàng.

Vùng đất cấm địa của Ngu Phượng đột ngột bị kích thích làm nàng không nhịn được nghiến răng một cái. Nhưng nàng quên mất trong miệng lại là ngón tay của Long Nhất. Long Nhất đau đớn kêu lên một tiếng rồi rút tay ra, chỉ thấy hai vết răng rất sâu in trên ngón tay.

"Thiếp xin lỗi, Long Nhất, chàng có đau không?" Nghe tiếng kêu thảm của Long Nhất, Ngu Phượng chợt tỉnh táo lại, tỏ ý xin lỗi nâng ngón tay Long Nhất lên thổi.

"Vẫn ổn, vẫn ổn cả." Long Nhất khẽ cười thốt lên, đột nhiên hắn nghĩ đến tình huống nếu lúc ấy trong miệng Ngu Phượng là tiểu huynh đệ của hắn, vậy không phải...Nghĩ tới đây, Long Nhất nhịn không được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Long Nhất, chàng sao rồi, tại sao ra nhiều mồ hôi như vậy?" Ngu Phượng thắc mắc hỏi, lẽ nào thực sự đau đến như vậy sao?

" Đó là vì...ta muốn ăn thịt nàng." Long Nhất cười xấu xa rồi nhào đến, nhanh nhẹn cởi bỏ áo giáp trên người Ngu Phượng.

Ngu Phượng cũng nhiệt tình đáp ứng lại hành động của Long Nhất, thân thể mềm mại vặn vẹo như rắn, thỉnh thoảng lại lấy tay phối hợp giúp Long Nhất dễ dàng tháo bỏ xiêm y trên người nàng.

Từng mảnh từng mảnh quần áo trên người Ngu Phượng rớt xuống, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn gì sót lại, lộ ra một cơ thể ngọc ngà tinh mĩ.

Long Nhất vừa thấy đôi ngọc nhũ đang khẽ rung rinh của Ngu Phượng, không thể đợi được nữa phục xuống ngậm lấy mà chơi đùa. Đúng lúc đó khóe mắt hắn đột nhiên lướt qua một phiến ngọc đỏ rực nằm lẫn giữa đám tóc màu hoàng kim ở sau gáy của Ngu Phượng. Do nàng nằm xuống nên phiến ngọc trượt về phía gáy. Long Nhất khẽ run lên, đưa tay xoay miếng ngọc đỏ rực ấm áp đó ra đằng trước. Hình dáng của phiến ngọc lập tức khiến hắn kinh ngạc ngẩn ngơ. Phiến ngọc này không ngờ lại giống hệt với Hắc Ám ma ngọc cùng Quang Minh thánh ngọc.

Ngu Phượng đang nhắm mắt hưởng thụ những nụ hôn và vuốt ve của tình lang cũng như đợi chờ giây phút thần thánh xảy ra thì đột nhiên tình lang trên thân mình lại tắt hỏa. Do đó nàng nghi hoặc mở mắt ra nhìn liền thấy hắn đang cầm Phượng Hoàng ngọc vẫn thường đeo trên cổ mình mà ngẩn người.

"Long Nhất, chàng sao vậy? Phượng Hoàng ngọc đẹp hơn thiếp hay sao?" Ngu Phượng vươn tay khẽ vẫy qua vẫy lại trước mặt Long Nhất mấy cái rồi bất mãn nói. Nàng đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.

Long Nhất lấy lại tinh thần, đại thủ vẫn không rời khỏi phiến ngọc đỏ rực đó. Hắn nghiêm mặt hỏi: "Phượng nhi, Phượng Hoàng ngọc của nàng từ đâu mà có?"

Ngu Phượng thấy Long Nhất hiếm khi có bộ dáng nghiêm trang đó, nàng dám chắc hắn đã phát hiện được chuyện gì đó trọng yếu rồi nên nàng liền thu hồi những tâm tư của người thiếu nữ đang mong chờ giờ phút trọng đại lại, tháo Phượng Hoàng ngọc trên cổ xuống đưa cho Long Nhất đáp: "Lúc thiếp bắt đầu hiểu chuyện thì mẫu thân đem Phượng Hoàng ngọc giao cho thiếp, nói đây là tín vật của Phượng Hoàng gia tộc, nhờ nó mà thiếp mới chống chọi được một khoảng thời gian dài như vậy tại băng nguyên đấy."

Long Nhất không khỏi hồi tưởng đến lần đầu tiên gặp Ngu Phượng thì thấy trên ngực nàng phát ra hỏa hệ ma pháp năng lượng. Lúc ấy hắn vẫn không thể giải thích được tại sao một kiếm sư như nàng lại phải mang theo trang sức ma pháp.

Nghĩ lại ngày đó hỏa hệ ma pháp trang sức mà hắn cảm nhận được nhất định là Phượng Hoàng ngọc này, có lẽ nên gọi nó là Liệt Diễm chi ngọc thì thích hợp hơn.

"Tại sao ta lại không thấy nó lúc chúng ta ở Khai Phong thành?" Long Nhất nghi hoặc hỏi. Đêm đó thiếu chút nữa là hắn phát sinh quan hệ với Ngu Phượng, cuối cùng cũng vì Phượng Hoàng gia chủ đột nhiên xông vào nên đành tuyên bố phá sản. Lúc đó hắn không thấy có khối Liệt diễm chi ngọc này trên cổ Ngu Phượng.

Ngu Phượng suy nghĩ một chút rồi đáp: "Đêm đó thiếp nói chuyện phiếm với mẫu thân trong phòng thì đột nhiên Phượng Hoàng ngọc bộc phát ra một trận hồng quang nhưng chỉ một chút là biến mất rồi. Vì thế nên thiếp tháo nó xuống để mẫu thân nghiên cứu, lúc đến phòng chàng cũng không có mang theo."

Thì ra là như thế, Long Nhất gật đầu, bỗng nhiên một tia chớp léo lên trong não hắn. Hắn nhớ lại đêm hôm đó hắn mang Hắc Ám ma ngọc và Quang Minh thánh ngọc ra nghiên cứu trên nóc nhà, có phải vì vậy mà Liệt Diễm chi ngọc cộng hưởng phản ứng hay không? Giống như đặt Quang Minh thánh ngọc và Hắc Ám ma ngọc ở cùng một chỗ vậy.

"Nhóc con, vận khí của ngươi quả thật không tồi, có khối Liệt Diễm chi ngọc này thì uy lực của thần thú Hỏa Kỳ Lân sẽ tăng lên gấp bội." Đúng lúc này một thanh âm phiêu hốt trong ý thức hải của Long Nhất vang lên.

"Lão huynh, kính nhờ ngươi lần sau khi xuất hiện hãy báo trước một tiếng được không? Không biết ta đang tiến hành việc đại sự của con người hay sao?" Long Nhất tức giận nói, thuận thế đưa tay kéo chăn che khắp thân thể mềm mại xích lõa của Ngu Phượng làm nàng ngẩn ra không hiểu vì sao.

"Ngươi tưởng là ta muốn xem hay sao? Vì ta cảm nhận được khí tức của Liệt Diễm chi ngọc nên mới đi ra thôi, bằng không dù ngươi có mời ta cũng cóc thèm ra." Bóng đen hừ nhẹ nói.

Long Nhất trầm ngâm trong chốc lát rồi dùng ý thức hỏi: "Lão huynh, ta biết ngươi hiểu rõ những chuyện liên quan đến phiến ngọc này, đáo để là nó có tác dụng thế nào a, đến bây giờ đầu ta vẫn là một đống bùng nhùng không hiểu gì cả."

Bóng đen lặng im đến cả nửa ngày, lâu sau mới lên tiếng: "Phiến ngọc này chính là Thần Bài, bên trong ẩn chứa lực lượng kinh người, chờ đến lúc thực lực của ngươi đạt đến một trình độ nhất định ta sẽ nói cho ngươi biết."

Bóng đen vừa nói xong liền biến mất trong ý thức hải của Long Nhất, mặc cho Long Nhất hô hoán đến chán chê cũng không nhận được bất cứ sự phản ứng nào. Thực lực đạt tới trình độ nhất định? Long Nhất có chút mơ hồ, thực lực của hắn bây giờ còn chưa đủ cao hay sao? Tối thiểu trong tình huống không sử dụng đến những lực lượng khác thì việc đối phó với cả kiếm thánh cũng chẳng thành vấn đề. Như vị nữ kiếm thánh ở Thánh Ma học viện, Long Nhất thừa nhận đánh không lại bà ta nhưng Long Nhất đoán bà ta sớm đã vượt qua cảnh giới kiếm thánh rồi, nói không chừng đã đạt ngưỡng kiếm thần. Nhưng nghe giọng điệu của bóng đen thì giống như trình độ của hắn còn kém mười vạn tám ngàn dặm vậy, rốt cuộc thực lực đạt đến bậc nào mới đạt yêu cầu đây? Kiếm Thần? Pháp Thần?

"Long Nhất, sao chàng phát ngốc lên như vậy, rốt cuộc Phượng Hoàng ngọc có vấn đề gì vậy, chàng nói cho thiếp biết đi." Ngu Phượng khẩn trương vươn tay ngọc ôm lấy eo Long Nhất, lo lắng hỏi.

Long Nhất khẽ thở ra một cái, đôi mắt có chút mơ hồ, đến thế giới này lâu như vậy mà hết nghi vấn này đến nghi vấn khác diễn ra làm hắn không biết phải hạ thủ từ đâu. Hắn vung tay lên tạo ra một kết giới siêu cường.

"Phượng Nhi, nếu ta nói Phượng Hoàng ngọc là Thần Bài của Hỏa thần, nàng có tin không?" Long Nhất mở miệng hỏi.

"Hỏa thần? Thần bài?" Ngu Phượng có chút kinh ngạc nhưng nàng biết Long Nhất tuyệt đối không nói chuyện tầm phào, nếu hắn nói như vậy thì nhất định có đạo lí trong đó.

Long Nhất không nói thêm nữa. Hắn mang Hắc Ám ma ngọc cùng Quang Minh thánh ngọc từ trong không gian giới chỉ ra thì tức khắc ba khối ngọc cùng phát ra quang mang chói mắt, vút lên xoay tròn trong không trung.

"Chẳng lẽ đây chính là Quang Minh thánh ngọc và Hắc Ám ma ngọc có Quang Minh cùng Hắc Ám ma lực vô hạn trong truyền thuyết?" Ngu Phượng không hổ đã thấy nhiều hiểu rộng, chỉ nhìn qua đã đoán ra lai lịch của hai khối ngọc.

"Không sai, đây chính là Thần Bài của Quang Minh thần cùng Thần Bài của Hắc Ám thần trong truyền thuyết, Phượng Hoàng ngọc trên người nàng chính là Thần Bài của Hỏa Thần." Long Nhất nhìn ba khối thần bài đang chiếu qua lại lẫn nhau trên không trung chậm rãi nói.

"Tín ngưỡng của Phượng Hoàng gia tộc bọn thiếp chính là Hỏa Thần, vậy mà thiếp cũng không ngờ Hỏa Thần Thần Bài chính là Phượng Hoàng ngọc, thật đúng là khiến người không sao tin nổi." Ngu Phượng lẩm bẩm nói.

Long Nhất nhìn Ngu Phượng cả nửa ngày, hồi lâu trong lòng hạ quyết tâm nói tất cả mọi chuyện cho nàng nghe. Nàng bây giờ là nữ nhân của mình nhưng vẫn không biết mình có liên quan đến Hắc Ám ma pháp và Vong Linh ma pháp, chẳng biết nàng nghe xong sẽ có phản ứng gì?

"Phượng nhi, nàng nghĩ thế vào về Hắc Ám hệ ma pháp?" Long Nhất đột nhiên hỏi.

Ngu Phượng ngẩn ra, không rõ tại sao Long Nhất đột nhiên lại hỏi nàng chuyện đó, nàng đáp: "Thiếp chưa từng tiếp xúc qua Hắc Ám ma pháp nhưng thiếp nghe nói người tu luyện Hắc Ám ma pháp đều có tính cách tàn bạo, bán linh hồn cho Hắc Ám chi thần để cầu thực lực."

Long Nhất cười khổ hai tiếng, hắn đang kì vọng cái gì đây? Trong ánh hào quang của Quang Minh thần bao phủ cả Thương Lan đại lục, có mấy ai tin tưởng Hắc Ám ma pháp cũng giống như Quang Minh ma pháp, chỉ là có uy lực thiên về hắc ám mà thôi. Người thi phóng ma pháp có chỗ nào khác nhau chứ? Có lẽ một vài pháp thuật hắc ám sẽ làm người thi thuật bị ảnh hưởng một chút mà từ từ trở nên âm u nhưng cái này cũng không thành vấn đề. Có một số kẻ bại hoại tu luyện Quang Minh ma pháp chẳng phải là vẫn mang chiêu bài của Quang Minh thần mà không việc ác nào không làm đó sao?

Ngu Phượng chú ý đến vẻ mặt của Long Nhất, trong lòng nàng đột nhiên run lên, nàng chấn kinh hỏi: "Long Nhất, chẳng lẽ chàng cũng là, chàng cũng là...."

Long Nhất nhún vai, hắc quang trong tay chợt lóe, xuất ra một đòn Hủ thực thuật (ăn mòn) phóng tới cái ghế bên cạnh giường, cái ghế đó rất nhanh biến thành một vũng nước đen ngòm.

"Nàng đoán không sai, ta cũng là người tu luyện Hắc Ám ma pháp, có phải nàng cho rằng ta cũng là người tàn nhẫn hiếu sát, không có nhân tính hay không?" Long Nhất nhìn chằm chằm vào mắt Ngu Phượng hỏi.

Trong lòng Ngu Phượng cả kinh, gấp gáp nắm tay Long Nhất lắc đầu. Nàng sợ phản ứng của mình vừa rồi sẽ làm Long Nhất chán ghét nàng, vội vàng nói: "Không đâu, cho dù cả thế giới không tin chàng nhưng thiếp tin tưởng chàng, người khác thế nào thiếp không biết nhưng thiếp biết chàng nhất định không phải loại người như vậy." Long Nhất vui vẻ nở nụ cười, ôm cả chăn lẫn người Ngu Phượng vào lòng.

Ngu Phượng ghé cằm lên đầu vai Long Nhất, lẩm bẩm nói: "Thiếp còn sợ chàng không muốn thiếp, thật ra thiếp rất vui vì chàng đã đem bí mật trọng đại đó nói cho thiếp biết, thiếp thật sự rất vui."

"Ừm, chuyện này của ta ngoại trừ những nữ hài thuộc Hắc Ám hệ, Phượng nhi là nữ hài duy nhất biết được bí mật này đấy." Long Nhất cười cười nói, không kể Lãnh U U và Phong Linh, Ngu Phượng quả là người con gái đầu tiên hắn cho biết.

Ngu Phượng nghe vậy không khỏi cảm thấy vừa kinh hãi vừa mừng rỡ. Nói cách khác Long Nhất không phải ám chỉ nàng có vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim hắn hay sao. Nên biết người ở Thương Lan đại lục đều có thành kiến rất lớn đối với Hắc Ám ma pháp, tình lang của nàng lại có thể đem bí mật sinh tử đó nói cho mình biết, nàng thật sự chẳng biết cảm động đến mức nào.

Ba tấm thần bài lượn lờ trên không trung, ba dải quang mang hắc bạch hồng sắc đan xen vào nhau và tỏa ra ánh sáng chói lòa, hệt như đang có một chiếc cầu vồng rực rỡ chiếu lên người Long Nhất và Ngu Phượng vậy.

Dưới sự cảm động, tình thâm mà Ngu Phượng dành cho Long Nhất càng thắm thiết thêm mấy phần. Lúc này dưới ánh quang mang tuyệt đẹp từ những chiếc thần bài chiếu xuống, không khí trong gian phòng đã trở nên mập mờ hư ảo. Ngu Phượng động tình rồi, vô luận là thân thể hay tâm lí nàng đều đã đạt tới đỉnh cao, nàng bắt đầu không yên phận mà ngọ nguậy trong lòng Long Nhất, hơi thở của nàng trở nên nóng bỏng, đã mấy lần nàng bị ngắt quãng giữa chừng, dục hỏa tích lũy trong thân thể khiến nàng trở nên cực kì mẫn cảm.

"Phượng nhi, ta..."

Long Nhất còn chưa dứt lời thì Ngu Phượng đã đẩy hắn lên giường, môi thơm lập tức chặn ngay cái miệng đang muốn nói gì đó của Long Nhất, lúc này nàng chẳng muốn nghe gì nữa, nàng chỉ muốn làm nữ nhân của hắn mà thôi.

Long Nhất sao có thể cam tâm bị nữ nhân đè lên chứ, hắn liền hưng phấn phản kháng, rất nhẹ nhàng hắn đã đổi ngay vị trí công-thủ lại. Dù sao cũng là lão tướng chinh chiến trên sa trường đã lâu, hắn hiểu được lúc này Ngu Phượng đã động tình đến cực điểm rồi, do đó việc triệu hoán Hỏa Kỳ Lân ra cứ tạm thời thời vứt qua một bên đã.

Ngu Phượng nhiệt tình như lửa, bàn tay thon nhỏ của nàng bắt đầu kích tình mà cào xé y phục trên người Long Nhất, nàng rất thích được vuốt ve cơ thể cường tráng không có gì che đậy của hắn nên tự nhiên là không thích mấy lớp vải đáng ghét này cản trở.

Cảm nhận được sự gấp gáp của Ngu Phượng, Long Nhất loáng cái đã cởi sạch toàn thân y phục xuống, cuối cùng hai người thân thể xích lõa dán vào nhau. Long Nhất chúi đầu vào ngọc nhũ căng mọng mịm màng của Ngu Phượng mà thưởng thức, hai cánh tay hắn trên dưới cùng đồng thời hoạt động, trèo đèo lội suối một hồi hắn tìm đến sơn cốc thần bí âm u, nơi mẫn cảm nhất trên thân thể Ngu Phượng mà đùa nghịch.

Da thịt toàn thân Ngu Phượng được phủ lên một màu phấn hồng lộng lẫy do động tình, trông nàng lúc này quả thật vô cùng dụ nhân.

Đột nhiên, tiểu huynh đệ đang hùng dũng vươn lên của Long Nhất bị xiết chặt, thì ra đã lọt vào trong một bàn tay nhỏ nhắn ấm áp.

"Ai, nóng quá!" Ngu Phượng mở cái miệng nhỏ xinh ra mà kinh hô lên, nhưng sau đó nàng vẫn ngậm cặp môi thơm lại mà hưng phấn hoạt động lên xuống.

Dục vọng của Long Nhất vốn đã lên tới đỉnh điểm, bây giờ lại bị bàn tay của Ngu Phượng nghịch ngợm, khoái cảm của hắn lập tức lên tới cao trào. Hắn tách cặp đùi của Ngu Phượng ra rồi muốn đưa trường thương nhập động, nhưng ai ngờ Ngu Phượng lại nắm chặt tiểu huynh đệ của hắn không buông.

"Phượng nhi, đừng nghịch nữa!" Long Nhất trêu trọc hạ thể Ngu Phượng đáp lễ, tay hắn lập tức lấp lánh bóng loáng, chọc cho Ngu Phượng thở gấp một trận.

"Không, không cho chàng hư như vậy nữa!" Ngu Phượng nhìn vào vật cự đại trong tay mình, nàng thật sự tò mò muốn biết tại sao cái tên gia hỏa vừa rồi còn mềm nhũn mà chỉ sau một lát đã biến thành cái bộ dáng dọa người như thế này?

Long Nhất không nhịn nổi nữa rồi, song thủ của hắn ngọ nguậy tại nơi mẫn cảm nhất của Ngu Phượng một trận, thân thể nàng lập tức trở nên mềm nhũn, bàn tay cũng buông lỏng ra.

Long Nhất áp lên thân Ngu Phượng, hắn vừa muốn hành động thì Ngu Phượng đột nhiên mở to đôi mắt ra rồi ôm lấy cổ Long Nhất, kề bên tai hắn nói: "Nhẹ nhàng một chút, của chàng to thế kia, ngàn vạn lần đừng làm Phượng nhi đau đấy."

Lòng Long Nhất mềm lại, động tác của hắn trở nên ôn nhu vô cùng. Nhưng trong một đêm nóng bỏng thế này thì đau đớn là chẳng thể tránh khỏi. Cuối cùng, khi Long Nhất xé rách lớp màng mỏng tượng trưng cho trinh tiết, lệ châu của Ngu Phượng cũng nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như nàng đang ghi nhớ thời khắc mình từ một nữ hài biến thành một nữ nhân.

Qua mấy độ hỏa nở hoa tàn, cả thân xác và tâm linh hai người đều đã đạt đến khoái cảm cùng cực. Trong sự thân mật đến cực hạn, tình cảm của hai người đã được thăng hoa. Dục và tình vốn luôn là một chỉnh thế, khi tình cảm đạt đến một mức độ nhất định thì tự nhiên nó sẽ phát sinh, phải có tình yêu xác thịt mới có thể khiến cho tinh thần và sinh lí của hai người yêu nhau trở nên hoàn mĩ.

Ngu Phượng lười nhác nằm trong lòng Long Nhất, những ngón tay thon nhỏ của nàng vạch đi vạch lại trên ngực hắn trong sự vô ý thức, đây tựa hồ như một động tác trong tiềm thức mà mỗi một nữ hài đều thích sau khi trải qua ân ái, Long Nhất cũng chẳng hiểu nổi việc này rút cục đại biểu cho cái gì.

"Phượng nhi, không nghỉ ngơi một lát sao?" Long Nhất cắn nhẹ vào tai Ngu Phượng một cái mà nhẹ nhàng nói.

"Người ta còn chưa buồn ngủ. Tuy thân thể đã mềm nhũn ra nhưng tinh thần lại rất tốt, có thể là vì quá cao hứng chăng?" Ngu Phượng nghịch ngợm véo lên đầu tí nhỏ xíu của Long Nhất cười nói.

"Cao hứng? Vừa rồi nàng còn đau đến chảy cả nước mắt ra cơ mà?" Long Nhất vừa cười vừa hỏi.

"Đó chính là vì cao hứng, cuối cùng thiếp đã là nữ nhân của chàng rồi, cuối cùng đã đem toàn bộ những gì của thiếp giao cho chàng rồi, sau này chàng phải lo cho cả nửa cuộc đời sau này của thiếp, tự nhiên là thiếp đã chẳng còn phải lo nghĩ gì nữa, việc này còn không đáng để thiếp cao hứng sao?" Ngu Phượng mỉm cười nói, đầu lưỡi nàng di chuyển một vòng trên đầu tí của Long Nhất.

"Đừng nghịch nữa, làm phu quân của nàng nóng lên thì nàng đừng có xin tha đó nhé!" Long Nhất bị Ngu Phượng đùa nghịch khiến cho dục hỏa lại nổi lên rồi, nhưng hắn biết Ngu Phượng vừa mới trở thành nữ nhân, chẳng thể chịu thêm một lần chinh chiến nữa, vì vậy hắn bèn ra lời cảnh cáo.

Ngu Phượng yêu kiều cười lên một tiếng, nàng không dám tiếp tục nghịch nữa, để Long Nhất làm thêm vài lần thì có lẽ cả mười ngày nửa tháng nữa nàng cũng chẳng xuống giường nổi mất.

"Phượng nhi, lần này nàng sẽ ở lại Đằng Long thành bao lâu?" Long Nhất hỏi, ôm mỹ nhân trong lòng, hắn làm sao nỡ rời nàng ra chứ.

"Quãng chừng nửa tháng gì đó, thiếp nói cho chàng nha, bây giờ mọi chuyện ở Phượng Hoàng gia tộc căn bản đều do thiếp xử lí, chàng nói xem Phượng nhi có lợi hại không." Ngu Phượng yêu kiều mỉm cười hướng về phía tình lang khoe thành tích của mình.

"Phượng nhi bảo bối của ta đương nhiên là lợi hại rồi, nói một cách đơn giản nàng chính là thế gian đệ nhất kì nữ tử a." Long Nhất mỉm cười khen Ngu Phượng.

"Đương nhiên, thiếp là nữ nhân của ai cơ chứ." Ngu Phược kiêu ngạo học theo ngữ khí của Long Nhất nói.

Long Nhất mỉm cười vỗ vỗ vào mông Ngu Phượng hai cái.

"Phu quân, sau khi thiếp từ Đằng Long thành trở về thì phải theo nương thân đi Hỏa Diệm sơn một chuyến rồi, nương thân nói nơi đó còn chôn rất nhiều đồ vật do Hỏa Diệm sơn trang lưu lại, có lẽ sau khi đi chuyến này thiếp sẽ tìm được bản bí kíp Phượng Hoàng đấu khí hoàn chỉnh." Ngu Phượng nói.

"Cái gì? Phượng Hoàng đấu khí của Phượng Hoàng gia tộc các nàng không hoàn chỉnh sao?" Long Nhất cảm thấy kì quái hỏi.

"Vâng, nương thân nói trước đây Phượng Hoàng đấu khí được gọi là Liệt Diễm đấu khí, nó được phân làm hai hệ phái ba cấp bậc khác nhau. Sau khi Liệt Diễm sơn trang và Băng cung phát sinh xung đột thì chỉ có một bản cấp một của hệ phái bọn thiếp được lưu truyền lại, nương thân từng nói nếu luyện đến cấp bậc thứ ba thì cho dù cấp bậc chỉ là đại kiếm sư cũng có thực lực ngang với kiếm thần." Ngu Phượng nói.

Lúc này Long Nhất đột nhiên nhớ lại cái tên Cừu Phục trung đội trưởng đội quân cảnh trong Cuồng Long quân đoàn đã từng tỷ thí với hắn, thuộc tính đấu khí của y và thuộc tính của Phượng Hoàng đấu khí cực kì giống nhau, vì vậy hắn bèn hỏi: "Phượng nhi, Liệt Diễm sơn trang của các nàng sau khi trải qua cuộc xung đột nghìn năm trước có còn người nào khác lưu lạc ra ngoài không?"

Ngu Phượng lắc đầu đáp: "Thiếp cũng không biết, nhưng nương thân từng nói Liệt Diễm sơn trang chỉ còn lại hệ mạch bọn thiếp thôi."

"Mấy ngày trước tại Cuồng Long quân đoàn ta đã gặp một người dùng loại đấu khí thập phần giống với Phượng Hoàng đấu khí, uy lực tựa hồ còn mạnh hơn một chút." Long Nhất nói.

"Thật sao? Người đó là nam hay nữ?" Ngu Phượng kinh ngạc hỏi.

"Nam!" Long Nhất trả lời.

"Nam? Nhưng Phượng Hoàng đấu khí của bọn thiếp chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện thôi, trừ phi..." Lúc này Ngu Phượng đột nhiên trợn tròn mắt ra, nàng đột nhiên từ trong lòng Long Nhất vùng dậy.

"Ai da, Phượng nhi, nàng muốn cuộc sống hạnh phúc của nàng chấm dứt từ ngày hôm nay sao?" Long Nhất đau đớn kêu lên.

"Sao vậy?" Ngu Phượng cúi thấp đầu khẩn trương hỏi.

"Nàng xem xem chân nàng đang giẫm lên đâu đó?" Long Nhất nhíu mày đau đơn nói. Đương nhiên, đó phần lớn là giả vờ ra mà thôi.

Ngu Phượng nhìn xuống dưới chân, nàng kêu lên "a" một tiếng rồi lùi lại một bước. Thì ra chân nàng lại đang đạp lên mệnh căn của Long Nhất. Nàng tự nhiên biết được nơi đó của nam nhân rất quan trọng, nàng thật sự sợ hãi không biết chân mình có đạp hỏng nơi đó không? Vì vậy nàng bèn cúi xuống dùng ngọc thủ của mình cầm cái thứ đó lên và vuốt ve rồi lại thổi thổi vài hơi, cuối cùng ngậm vào trong miệng một cách dứt khoát.

Cái ngậm này tự nhiên là sẽ sinh ra chuyện rồi, tiểu huynh đệ của Long Nhất gặp phải kích thích thế này thì làm sao có thể không phát sinh biến hóa chứ?

"Còn tốt, còn tốt, không việc gì." Ngu Phượng nhìn thấy tiểu huynh đệ của Long Nhất vẫn dựng lên bình thường thì bèn vỗ ngực thở phào một hơi.

"Tiểu hồ li tinh, nàng đúng là muốn lấy mạng phu quân a!" Long Nhất kéo Ngu Phượng vào lòng, hắn cố nén nhịn dục hỏa trong lòng lại.

"Hi hi, thiếp chính là tiểu hồ li tinh, chàng là phu quân của tiểu hồ li tinh." Ngu Phượng cười nói, trong lòng nàng thầm nghĩ, nương thân dạy quả nhiên không sai, muốn nam nhân say mê đến chết thì cần phải dùng một vài thủ đoạn.

Lời của Ngu phượng khiến Long Nhất đột nhiên nhớ lại tiểu hồ li Bối Toa ở Mễ Á công quốc, còn có cả Mễ Á hoàng hậu phong vận mê nhân nữa, hai người thật sự là...tuyệt thế vưu vật a. Bất quá Long Nhất tịnh không hề suy nghĩ quá lâu, hắn nghĩ đến những lời sau cùng mà Ngu Phượng vừa nói, vì vậy bèn hỏi: "Vừa rồi nàng nói là trừ phi cái gì?"

"Thiếp nói là trừ phi Liệt Diễm sơn trang vẫn còn có người khác lưu lạc ra ngoài, Liệt Diễm đấu khí được phân làm hai hệ phái, một thích hợp cho nữ tu luyện, một thích hợp cho nam tu luyện. Thiếp đang nghĩ cái người mà chàng vừa nói liệu có phải là đến từ hệ phái còn lại của Liệt Diễm sơn trang hay không." Ngu Phượng nói.

Long Nhất gật đầu, trong lòng hắn nghĩ lại phản ứng của Cừu Phục khi hắn hỏi có phải là y có quan hệ gì với Phượng Hoàng sơn trang hay không, Cừu Phục đã kiên quyết nói y và Phượng Hoàng sơn trang chưa từng qua lại chút nào.

"Phu quân, hôm nào chàng đưa thiếp đi gặp người đó nha, nếu là thật thì tốt quá rồi." Ngu Phượng vui vẻ nói.

"Được thôi, có cơ hội ta sẽ dẫn nàng đi gặp y." Long Nhất đáp ứng, nhưng trong lòng hắn lại không lạc quan lắm về chuyện gặp mặt của hai người, từ trong ngữ khí của Cừu Phục ít nhiều cũng có thể nhìn ra y chẳng hề có hảo cảm với Phượng Hoàng sơn trang.

Lúc này, bên ngoài trời đã sáng rõ, những bông tuyết lớn đêm qua đã nhỏ lại, trên đường thỉnh thoảng lại truyền lại những tiếng hoan hô, đối với những người ở Cuồng Long đế quốc rất hiếm khi được nhìn thấy tuyết mà nói thì tuyết chính là vật cát tường báo hiệu cho vụ mùa bội thu, đây là một điềm báo rất tốt.

Ngu Phượng nhìn ra bên ngoài cửa sổ đang bám đầy băng và tầng tuyết dày đặc trên đỉnh căn nhà đối diện, nàng đột nhiên nói: "Phu quân, chúng ta ra ngoài đắp người tuyết đi!"

"Đắp người tuyết? Khi ở băng nguyên sao nàng lại không đắp nhỉ?" Long nhất cười nói.

"Lúc đó sắp bị đông cứng chết rồi, làm gì còn có tâm tư mà đắp người tuyết chứ, phu quân, dậy đi nào!" Thân thể xích lõa của Ngu Phượng ngồi dậy, nàng lay lay cánh tay của Long Nhất, đôi ngọc thỏ trước ngực nàng khiến cho Long Nhất không khỏi rỏ dãi ra.

"Được được được, ta đáp ứng nàng được chưa? Nàng hay mặc y phục vào trước đi, để ta triệu hoán hỏa hệ thần thú Hỏa Kỳ Lân ra để xem nó có phản ứng gì nào." Long Nhất không chống nổi thế công yêu kiều của Ngu Phượng, hắn chỉ có thể đồng ý mà thôi.

Long Nhất cùng Ngu Phượng vừa trêu chọc nhau vừa mặc quần áo. Long Nhất vẫn toàn thân một bộ trù sam nguyệt nha màu trắng, Ngu Phượng cũng vẫn mặc một bộ giáp bó sát màu đỏ.

"Phu quân, chàng có thấy Phượng nhi hôm nay hấp dẫn hơn một chút không." Ngu Phượng nhìn thấy trong gương ma pháp mình hiện ra với vẻ diễm quang tán phát, mi mục như nước, ngạc nhiên hỏi. Trước đây nàng không hề có loại phong tình này.

Long Nhất hắc hắc cười một tiếng, từ phía sau ôm lấy Ngu Phượng nói: "Đương nhiên là trở nên hấp dẫn hơn, hơn nữa sẽ ngày càng hấp dẫn. Sau này phu quân ta mỗi ngày đều tưới tắm cho nàng, Phượng nhi nhất định sẽ thành đại mĩ nhân có một không hai."

"Đáng nghét, chàng không phải nói muốn triệu hoán hỏa hệ thần thú Hỏa Kì Lân sao?" Ngu Phượng xấu hổ lườm Long Nhất một cái, trong lòng lại ẩn ước có chút kỳ vọng.

Long Nhất gật đầu, nhìn ba khối Thần Bài vẫn bồng bềnh trên không trung như cũ, mồm thầm niệm chú ngữ. Chỉ thấy huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay trái lóe sáng ánh hồng quang, Hỏa Kỳ Lân, Cuồng Lôi Thú, chú hổ nhỏ Tiểu Tam, mười tám cỗ siêu cấp khô lâu cùng với năm bộ thất sát khôi lỗi hiện ra chen chúc đầy cả phòng ngủ.

Hỏa Kì Lân cùng chú hổ nhỏ hổ vừa xuất hiện đã cảm nhận thấy khí tức của Thần Bài, đồng thời gầm lên. Ba khối Thần Bài đang bồng bềnh trên không trung lập tức tách ra, quang mang bạo phát. Liệt Diễm chi ngọc bay tới phía Hỏa Kì Lân, còn Hắc Ám ma ngọc cùng Quang Minh thánh ngọc bay về phía Tiểu Tam. Quang mang của ba khối thần bài phát tán ra bao trùm lên trên hai thần thú. Một cỗ uy thế đè ép lấy hai thần thú làm trung tâm phát ra bốn phía, mọi đồ vật trong phòng bắt đầu chấn động mãnh liệt. Cuồng Lôi Thú cũng không tự chủ được lùi lại phía sau, còn kết giới siêu cường của Long Nhất bố trí không ngờ bắt đầu rung động. Cứ như vậy, chỉ cần cỗ uy thế của ánh sáng này thôi cũng đủ phá tan kết giới của Long Nhất.

"Ha, thần bài xuất hiện, quả thật là tiên nhân đánh rắm cũng không giống người thường." Long Nhất lẩm bẩm nói, vung tay lên, ba khối Thần Bài rơi vào trong tay hắn, hai thần thú cuối cùng biến nhỏ lại, cùng với Cuồng Lôi Thú cũng thu nhỏ như vậy vui vẻ chạy tới quấn quít dưới chân Long Nhất.

Long Nhất thân mật chơi đùa với ba con tiểu gia hỏa có lực chiến đấu siêu cấp khủng bố một hồi mới phát hiện ra Ngu Phượng vẫn ở trong trạng thái thất thần, xem ra thú cưng của mình cũng thật quá kinh thế hãi tục a.

Sau cả nửa ngày, Ngu Phượng mới dần dần định thần lại. Nàng đã biết Tiểu Tam cùng Cuồng Lôi Thú, chỉ là nàng bị mười tám cỗ đầu lâu uy mãnh đen xì xì sau lưng Long Nhất làm cho sợ hãi.

"Phu quân, chàng cũng học vong linh ma pháp ư? Mấy bộ xương khô đáng sợ này cũng là do chàng triệu tới à?" Ngu Phượng chỉ vào mười tám siêu cấp khô lâu nói.

"Đúng vậy, nàng thấy không đủ uy mãnh à? Phu quân ta sẽ triệu lên Dị Giới Thi Vương, có muốn xem không?" Long Nhất cười nói. Mười tám bộ siêu cấp khô lâu này một thời gian không nhìn thấy, khôi giáp bằng chất xương như dày thêm một chút, không biết hắn có nhìn nhầm không.

"Đừng, không cần, mấy cái này đã đủ dọa người rồi. Chàng nhìn tên gần nhất phía trước này, hắn còn cầm một thanh tử thần liêm đao đẫm máu." Ngu Phượng rất không quen nhìn mấy cái đầu lâu này, đặc biệt là sát khí hắc ám huyết tinh trên người chúng làm nàng cảm thấy tim lạnh như băng.

Long Nhất quay đầu nhìn Long Nhị đứng ngay trước mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác kì dị, hắn vô ý gọi một tiếng: "Long Nhị."

Con ngươi tối đen như mực của Long Nhị đột nhiên lóe lên hai đạo hồng quang, ngay sau đó biến mất không thấy nữa. Nhưng trong lòng Long Nhất vẫn chấn động mãnh liệt, hắn sinh ra một cảm giác hoang đường, có phải là Long Nhị hồi đáp lời gọi của hắn.

"Long Nhị." Long Nhất thử gọi một tiếng nữa, nhưng chờ một hồi lâu, Long Nhị lại không phản ứng gì nữa.

"Phu quân, chàng gọi bộ khô lâu này là Long Nhị? Nó lại nghe không hiểu." Ngu Phượng nhịn không được nói.

Long Nhất suy tư lắc đầu, hỏi: "Phượng nhi, nàng vừa rồi có thấy hồng quang trong mắt Long Nhị hay không?"

"Không có, hắn một chút phản ứng cũng không có a." Ngu Phượng kì quái nhìn Long Nhất.

"Không có phản ứng. Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác?" Long Nhất trầm ngâm hồi lâu, bèn bỏ qua không nghĩ nữa. Có phải là ảo giác hay không sau này sẽ biết, thế giới này không gì là không có, ai có thể nói khô lâu lại không thể sản sinh ý thức chứ?

Long Nhất vung tay, mang năm bộ thất sát khôi lỗi cùng với mười tám cỗ siêu cấp khô lâu bỏ vào hắc ám thứ nguyên không gian, nhưng Tiểu Tam, Cuồng Lôi Thú, Hỏa Kì Lân làm thế nào cũng không chịu vào. Chúng ở trong chỗ vô cùng buồn chán đó, thật không dễ dàng mới có một cơ hội ra ngoài, không vui chơi thỏa thích làm sao được?

"Nếu Phong Tuyết Thần Điêu của thiếp ở đây thì tốt, nó nhất định sẽ thích tuyết rơi." Ngu Phượng nhìn ba thần thú đang nghịch ngợm nô đùa đột nhiên nói.

"Đúng vậy, nàng không nói ta cũng quên mất, Phong Tuyết Thần Điêu sao lại không đến cùng nàng?" Long Nhất hỏi.

"Trước đó vài ngày nó không biết bị làm sao, bắt đầu trở nên nóng nảy bất an, thường xuyên nổi giận công kích lung tung, sau đó thiếp phát hiện rằng mang nó tới hầm băng nó mới an phận trở lại, vì vậy thiếp để nó ở lại trong đấy. Sau khi quay lại phát hiện ra nó không ngờ tự băng phong vào một khối băng, nương thân nói nó có thể là phải tiến hóa." Ngu Phượng có chút lo lắng nói.

"Không phải lo lắng, Phong Tuyết Thần Điêu là siêu ma thú, làm sao lại dễ dàng xảy ra chuyện gì như vậy, theo như lời nàng nói, là nó phải tu luyện đấy." Long Nhất ôm Ngu Phượng an ủi nói.

Ngu Phượng dựa vào người Long Nhất gật đầu, chợt thấy ngoài cửa sổ đã sáng rõ, nỗi buồn như được quét sạch, nàng kéo Long Nhất nói: "Phu quân, chúng ta mau ra ngoài đắp người tuyết đi."

Khi Ngu Phượng kéo Long Nhất từ trong phòng ra ngoài, chưởng quầy cùng phục vụ viên tròng mắt như rớt ra, đại tiểu thư của bọn họ không ngờ lại thân thiết cùng kẻ được gọi là Thương Lan đệ nhất sắc Tây Môn nhị thiếu gia từ trong phòng đi ra, có thể nào tối qua hai người...

"Không được, ta phải khẩn cấp truyền tin cho phu nhân, không thể để tiểu thư bị tên dâm tặc này khi phụ được." Chưởng quầy lẩm bẩm nói, lập tức phân phó thủ hạ bắt đầu chuẩn bị giấy mực.

Lúc này bầu trời bên ngoài vẫn có chút sương mù, cũng vẫn còn những bông hoa tuyết nhỏ như tơ bay phất phới. Nhưng do có trận mưa tuyết lớn đêm hôm trước, tuyết trên đường ngập tới mắt cá chân. Trên đường nhiều hài tử chơi trò đắp người tuyết, ném tuyết, chơi đùa vô cùng vui vẻ.

Long Nhất cùng Ngu Phượng tìm một chỗ rộng rãi, chỗ này đã có nhiều tiểu thư, thiếu gia nghịch tuyết. Long Nhất và Ngu Phượng cùng với ba con vật nhỏ vô cùng khả ái theo sau lập tức hấp dẫn mục quang của mọi người. Dĩ nhiên người người đều nhận ra cái bản mặt của Tây Môn nhị thiếu gia, vẫn được coi là chiến sĩ bất tài chỉ có dâm danh, cho nên mấy tiểu thư phu nhân nọ tất nhiên là phải tránh xa, có kẻ bỏ đi, có kẻ tò mò đứng nhìn từ xa. Dù sao Long Nhất trông cũng phong độ trang nhã, khí chất bất phàm, trên khuôn mặt tuấn lãng treo một nụ cười nhẹ tựa có tựa không, đối với đám tiểu thư có lực sát thương cực lớn.

Kì thật họ không tự nhìn bộ dạng của mình, tuy có chút tư sắc, nhưng có ai bằng với Ngu Phượng bên cạnh Long Nhất đây.

"Phu quân, chúng ta đắp một người tuyết to như thế này được không?" Ngu Phượng vô cùng cao hứng, vừa cười vừa khua tay ra hiệu.

"Được, nhìn phu quân vì nàng đắp một siêu cấp tuyết nhân cả trước đây cho tới sau này đều chưa từng có." Long Nhất cười hắc hắc nói.

Ngu Phượng gật mạnh đầu, cười nhìn tình lang trong trời mưa tuyết.

Long Nhất đi đến giữa một bãi đất rộng, biểu diễn một tư thế cao cấp nhất, sau đó bắt đầu từ từ vũ động. Mọi người đều tò mò nhìn động tác thong thả của Long Nhất, không biết hắn đang làm cái quỷ gì.

Người xung quanh bắt đầu xúm lại ngày càng đông. Một vài tiểu thương thấy nhiều người, liền xen vào chiếm chỗ rao hàng, sinh ý không ngờ cũng không tệ.

"Uy, nhanh nhìn kìa, nghe nói Tây Môn nhị gia ở bên đó tròng nghẹo nữ hài tử." Người qua đường Ất nói với người qua đường Giáp.

"Uy, mau tới xem, nghe nói Tây Môn nhị gia ở bên đó lột y phục của Lí gia tiểu thử. Chính là do biểu đệ của ta chính mắt nhìn thấy." Người đi đường Bính lại nói với người đi đường Đinh.

Không thể không thừa nhân sức sáng tạo của quần chúng thật kinh nhân, khi người xem vây xung quanh bãi đất trống bên kia ngày càng đông, lời đồn thổi cũng càng truyền càng đi xa quá mức. Đến sau này lại có người nói Tây Môn nhị thiếu gia giữa đám đông cường gian thiếu nữ trên tuyết. Thiếu nữ đó thân phận không thấp, là nữ nhi của một vương gia nào đó.

Bởi vậy, Đằng Long thành vì Long Nhất trở thành một màn hỗn loạn. Kẻ xem nhiệt náo cũng có, người phẫn nộ cũng có, kẻ kêu gọi đổ thêm vào cũng có.

Long Nhất nhìn vòng người trùng trùng điệp điệp, trong lòng ngạc nhiên, không phải chỉ là đắp người tuyết chứ? Tại sao lại nhiều người thấy hứng thú như vậy? Hắn tuy trong lòng kinh ngạc, động tác vẫn không nhanh không chậm như cũ. Đối với hắn mà nói sự việc này gây chú ý càng nhiều càng tốt, tức là việc gây chú ý làm thỏa mãn lòng khoa trương nhỏ bé của Ngu Phượng, sao lại phải ngăn cản.

Đột nhiên, gió nổi lên, tuyết trên mặt đất cũng theo đó bay lên. Trong lúc song thủ Long Nhất vạch lên từng vòng tròn, gió tuyết cũng bắt đầu theo đó cuộn xoáy, những người xung quanh đều lấy tay che mắt, không hiểu tại sao lại nổi một cơn gió lớn như vậy.

Lúc này, trên bãi đất trống ở Đằng Long thành xuất hiện một kì quan, lấy Long Nhất làm trung tâm hình thành một vòi rồng gió tuyết cường đại, còn thân ảnh của Long Nhất đã tựa hồ không nhìn thấy được nữa.

Vòi rồng cuốn tuyết trên mặt đất nơi nó đi qua nén vào giữa, lúc những người xung quanh mở được mắt ra, khi nhìn thấy một kì cảnh như vậy, họ ngạc nhiên đến há hốc mồm tựa hồ có thể đút vào một quả trứng, quang cảnh này thật sự quá tráng lệ.

"Oa, cường gian cũng có thể làm thành như vậy, bội phục, Tây Môn nhị thiếu gia đúng là thần tượng của ta." Vài thiếu gia ở xa nghe lời đồn nhìn thấy vòi rồng tuyết trên cao, bội phục vô cùng nói, trong lòng hạ quyết tâm, sau này nhất định phải trở thành siêu cấp dâm tặc giống như thần tượng Tây Môn nhị gia như vậy.

Vòi rồng tuyết ngày càng thu nhỏ lại, nhưng độ cao lại càng ngày càng cao, thật trông như cuốn lên trời chín vạn dặm, nhìn không thấy đỉnh.

Đột nhiên, vòi rồng đang xoáy cực nhanh đó đột ngột dừng lại, loại cảm giác do chuyển từ cực nhanh sang cực tĩnh làm cho người đứng nhìn đột nhiên hẫng hụt, đặc biệt khó chịu.

Mọi người lần lượt la lên khâm phục, vòi rồng dừng lại, nhưng tuyết bị vòi rồng cuốn lên trên không cũng lập tức dừng lại, nhìn qua trông như một ống khói cực cao trắng như tuyết hình lưới, rất bắt mắt.

Nhưng tình trạng này không duy trì lâu, vài giây sau, ống khói tuyết bạch từ dưới lên trên bắt đầu sụt xuống, loại cảnh quan chỉ có thể cảm nhận bằng mắt này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Hoa tuyết tuyệt không bay ra tứ phía, mà tụ lại ở giữa đắp thành một đống tuyết cao khoảng hai mươi mét. Tới lúc này chúng nhân mới phát hiện tuyết đọng trên bãi đất trống đều đã mất hết, lộ ra mặt đất trống.

Bang một tiếng, Long Nhất từ giữa đống tuyết phóng lên trên không, tiêu sái hạ xuống đất, tư thế ưu nhã không thể tả.

'Bộp bộp bộp', không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, nhất thời tiếng vỗ tay như sấm vang lên, ngay cả Long Chiến trong hoàng cung cũng nghe thấy rõ ràng.

"Bẩm bệ hạ, thuộc hạ đã tra rõ, vòi rồng vừa rồi là do Tây Môn Vũ tạo thành, nghe nói là để hắn đắp một người tuyết siêu cấp tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả." Một thị vệ vội vàng kích động chạy tới báo cáo.

"Cái gì? Đắp người tuyết? Đắp người tuyết lại có thể gây lên một việc lớn như vậy, lại có đông bách tính như vậy ngay cả mạng sống cũng mặc kệ đến vây quanh? Ngươi xác định vòi rồng đó là do Tây Môn Vũ tạo nên?" Long Chiến sắc mặt âm trầm hỏi một hơi liền mấy câu như vậy.

"Thuộc hạ cũng không biết, nhưng thuộc hạ dùng tính mạng đảm bảo, vòi rồng đó tuyệt đối là do Tây Môn Vũ tạo thành." Thị vệ cả người xuất mồ hôi lạnh đáp.

Long Chiến bẻ tay răng rắc. Lão tự nhiên biết vòi rồng đó nếu như dùng để công kích mà nói thì uy lực rất lớn, có lẽ nào tên gia hỏa đó mà lại biết phong hệ ma pháp trong truyền thuyết, điều này thật vô cùng hãi nhân, nếu như không thế khống chế hắn, tên tiểu tử này có ngày chắc chắn là mối họa trong lòng lão.

Nhưng Long Nhất ở đằng kia lại không biết việc hắn đắp một người tuyết không ngờ kinh động bốn phương. Hắn lúc này múa tay trước bách tính đứng xem xung quanh, trong lòng nghĩ bằng vào một tuyết nhân này nói không chừng có thể cải biến ấn tượng không tốt của hắn trong lòng bách tính.

"Phu quân, chàng giỏi lắm." Ngu Phượng hưng phấn gương mặt ửng hồng.

Long Nhất cười hắc hắc, đột nhiên nhún mình vọt lên, thân ảnh như quỷ mị bắt đầu bay vòng quanh đống tuyết cao hai mươi mét, lúc trên lúc dưới, làm mọi người hoa mắt, bụi tuyết bay tứ tung, cả một đống tuyết cũng từ từ thay đổi hình dạng.

Thời gian từ từ trôi qua, bách tính xung quanh cũng thấy có chút thú vị thích thú. Tuy họ không thấy rõ Long Nhất cuối cùng là đang làm cái gì, nhưng nhìn rõ Long Nhất trên không trung tung hoành với thân pháp nhanh vô cùng cũng là một loại hưởng thụ. Lúc này, họ mói giật mình phát hiện, tên công tử bột rơm rác trước kia không ngờ biến thành cường đại như vậy.

Người ở Thương Lan đại lục kính trọng cường giả. Tây Môn Vũ trước đây không có bản sự, chỉ là dựa vào thế lực của gia tộc mà coi trời bằng vung. Tuy mọi người dám giận không dám nói, nhưng trong lòng họ Long Nhất chỉ là một phế vật không có năng lực. Nhưng hiện tại Long Nhất trở nên cường đại như thế, hơn nữa từ khi quay về không truyền ra ác tích gì, trong lòng mọi người cũng theo đó mà phát sinh biến hóa.

Cuối cùng một giờ sau, Long Nhất ngừng chuyển động, lơ lửng trên không trung đánh giá kiệt tác của mình.

Lúc này những người đứng xem xung quanh mới nhìn rõ người tuyết mà Long Nhất đắp là như thế nào. Đó không ngờ là một đôi nam nữ sống động như thật đang ôm nhau, bất quá nếu nói là được đắp lên, không bằng nói là được điêu khắc mà thành. Nam chính là Tây Môn nhị gia, nữ chính là thiếu nữ mặc giáp bó sát màu đỏ rực đó. Người tuyết Tây Môn Vũ tay ôm eo thiếu nữ, cúi đầu chăm chú nhìn nàng. Còn thiếu nữ tay bá cổ Tây Môn Vũ, ngẩng đầu mắt đầy nhu tình đối mắt với hắn, vẻ mặt vô cùng truyền cảm.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hai người tuyết to lớn đó tán dương không ngừng, quả thật là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, người tuyết lại có thể đắp thành như thế này a.

Long Nhất nhẹ nhành hạ xuống, còn Ngu Phượng lập tức nhõng nhẽo xà vào lòng hắn, chụt một tiếng tặng cho hắn một nụ hôn nồng thắm. Còn trong đám đông cũng bắn ra hai ánh mắt sát nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trung