Phần 1: Vãn Hi (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Lam Hi Thần cũng không vội trở về Cô Tô.

Hiếm khi có được một lần xuất môn, không có việc bận tâm, lại có một người theo đuổi đem bản thân sủng lên tận trời, bây giờ toàn thân y đều có một cảm giác vui vẻ thoải mái hơn. Mượn cớ mua lễ vật cho Kim Lăng, trên đường trở về, y đến nơi nào cũng cảm thấy hiếu kỳ chơi vui, đặc biệt là một loại đồ chơi hình bươm bướm được đan từ cỏ, y nhìn không chớp mắt.

"Cái này làm bằng tay thật à? Chỉ dùng gân cỏ? Thật lợi hại, Vong Cơ, Vong Cơ, cái này có thể làm lễ vật không?" Cầm lên một con bướm cỏ trong sọt tre của người bán hàng, Lam Hi Thần kinh hỉ hỏi Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ lại không nói không rằng cầm con bướm thả trở lại trong sọt.

"Không được sao... Tư Truy, ngươi cũng thích à?" Nhìn đệ đệ đem đồ thả trở lại, Lam Hi Thần biết là không thể được, cũng nhìn về phía sau Lam Vong Cơ, thấy Tư Truy nhìn con bướm phát ngốc, không nhịn được mở miệng hỏi một câu.

"Hả? A... Không, không có, chỉ là nhìn món đồ này... Không biết vì sao có loại cảm giác hoài niệm." Tư Truy cũng không rõ vì cái gì khi nhìn thấy con bướm đan bằng cỏ này, trong ký ức xuất hiện một số hình ảnh không rõ ràng, tựa thực lại giả, làm cậu cũng hồ đồ luôn.

Lam Vong Cơ nhìn bộ dạng nghi hoặc không rõ của Tư Truy, biết cậu vẫn còn ký ức về con bướm cỏ này, chỉ là không biết cậu có ấn tượng về người mua món đồ chơi đấy cho cậu hay không.

"Khoan? Đó là cái gì? Vong Cơ, Vong Cơ..." Lam Hi Thần bị kẹo hồ lô hấp dẫn, lại nhìn theo hướng một tiểu thương khác đi qua, Lam Vong Cơ lập tức kéo người trở về.

"Đã trưa rồi, huynh trưởng đi ăn cơm."

Nhân cơ hội đem huynh trưởng kéo đi, Lam Vong Cơ quyết định ăn cơm xong liền phải tăng nhanh cước bộ trở về Cô Tô. Vừa mới rời Vân Mộng một ngày này, một việc mua lễ vật còn chưa làm xong, thay vào đó là mấy món đồ chơi huynh trưởng cảm thấy hứng thú nhét đầy nửa túi Càn Khôn, hắn đã bắt đầu nghĩ có phải nên đổi sang đường núi hoang vắng, nhỏ hẹp để đi?

Đợi bốn người tìm thấy quán trọ ngồi xuống, Lam Vong Cơ mới đột nhiên nhớ ra bản thân lại theo thói quen khi ở cùng Ngụy Anh, dẫn huynh trưởng đến ngồi ở quán ăn do bách tính bình thường mở.

"Huynh trưởng, nơi này..."

"Không ngại. Làm sao? Các ngươi và Ngụy công tử cùng một chỗ đều là tới những chỗ như vậy à?" Bốn người ngồi ở một góc vắng vẻ yên tĩnh nhất trong quán, một bên vừa vặn lại có một cái bình phong nhỏ ngăn trở, ẩn giấu rất tốt. Lam Hi Thần hiếu kỳ sờ sờ ghế dài, lại sờ mặt bàn, nhìn dáng vẻ đệ đệ một mặt áy náy, lập tức biết đệ đệ đang xoắn xuýt cái gì, y xua tay, mỉm cười không rõ ý vị.

"Đúng thế, Ngụy tiền bối thường nói, muốn hỏi thăm tin tức, đi đến tiên gia danh môn gì đều không hỏi được cái gì, chỉ có những nơi chợ búa này mới dễ dàng nghe ngóng được tin tức nhất, có việc, chúng ta đều có thể từ nhà trọ, quán rượu rời đi." Lam Cảnh Nghi rất thành thục kêu tiểu nhị châm trà, gọi món.

"Hóa ra là như thế."

"Ủy khuất huynh trưởng rồi."

"Nói cái gì đấy, ta cũng từng trải qua chạy nạn, ngươi quên sao? So với ở đây hoàn cảnh còn tệ hơn ta cũng chịu được, thật không tính là gì, các ngươi ấy, chính là nghĩ ta quá cao quý thôi."

Qua lời Lam Hi Thần, Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhớ ra, thời Ôn gia, huynh trưởng từng trải qua một quãng thời gian cầm theo sách cổ mà tộc nhân giấu được chạy trốn. Khi đó Vân Thâm Bất Tri Xứ bị đốt, huynh trưởng mất tích, phụ thân lại bị thương, giữa trời đất lớn như vậy, dường như chỉ còn lại một mình bản thân, nếu như không có Ngụy Anh...

"Ngại quá, Vong Cơ, để ngươi nhớ đến Ngụy công tử rồi." Nhìn dáng vẻ lặng lẽ uống trà của đệ đệ, một lời của Lam Hi Thần làm cho bọn Tư Truy, Cảnh Nghi len lén liếc Lam Vong Cơ một cái.

Tông chủ à... Ngài rốt cục làm sao nhìn ra được Hàm Quang Quân đang nhớ Ngụy tiền bối vậy?

"... Huynh trưởng nghĩ nhiều rồi, ăn cơm thôi." Vừa vặn lúc này tiểu nhị đem thức ăn lên, Lam Vong Cơ đưa đũa cho huynh trưởng, trên mặt vẫn như cũ không có một chút biểu cảm nào, không ngờ Lam Hi Thần còn cười cười bổ thêm một câu.

"Vong Cơ xấu hổ rồi à."

Tư Truy và Cảnh Nghi lại lần nữa lén lút liếc Lam Vong Cơ một cái...

Tông chủ à... Kỳ thực ngài so với Hàm Quang Quân càng khó hiểu hơn ngài biết không?

Bốn người yên lặng dùng bữa, lúc này chính là lúc quán rượu làm ăn tốt nhất, trong quán nhiều bàn đã ngồi đầy, không ít người vừa ăn vừa nói chuyện, nếu không phải chỗ bốn người họ vẫn yên tĩnh lại có bình phong nhỏ che chắn, thêm cả bộ dáng bạch y an tĩnh ăn uống, sẽ làm cho người khác nghĩ rằng là người nhà tang gia nào gần đấy đi ra ngoài ăn cơm.

"Đúng rồi, Lý huynh, huynh có nghe nói gì không? Lan Lăng Kim Lân Đài muốn tổ chức đại lễ kế nhiệm vào hai tháng sau." Đột nhiên, tiếng một người đàn ông bên cạnh truyền qua bình phong, tay cầm đũa của bốn người đều dừng lại, sau khi liếc nhìn lại bắt đầu động đũa, nhưng tâm tư đều đặt hết lên cuộc nói chuyện.

"Sao không biết, sáng sớm hôm nay, tin tức một đoàn người từ Vân Mộng đi đến Lan Lăng, ở các nơi trạm dịch tiên gia toàn người là người."

"Lan Lăng Kim thị này bị một việc của Liễm Phương Tôn gần như nhanh chóng sụp đổ, nếu không phải dựa vào Vân Mộng Giang thị, sớm muộn cũng mất hết hào quang thôi, cái đứa kêu Kim Lăng đúng chứ? Vẫn còn là mao đầu tiểu tử đi? Hắn có năng lực gì ư? Không phải đến cuối cũng dựa vào cữu cữu của hắn đi ra thu dọn sao?"

"Giang tông chủ không phải đang xem mắt sao? Sợ rằng đến khi ấy người ta chỉ quan tâm vợ và con của mình, còn rảnh rỗi quản hắn sao?"

"Ây da, ai quản hay không quản hắn chứ? Đến, các ngươi... Biết hay không biết có một cái tin đồn nhỏ không?" Nam nhân nói đến cuối cố ý đè thấp thanh âm, hỏi.

"Cái gì? Hà huynh, huynh lại nghe được bí mật gì hả?"

"Ta nghe nói nha..." Tiếng kéo, đẩy ghế vang lên một hồi, bốn người lập tức tập trung tinh thần chuyên chú lắng nghe.

"Ngày Kim Lân Đài diễn ra đại điển kế vị, hôm đó... Tông chủ Cô Tô Lam thị dự định một chuyến diệt sạch Kim thị!"

Gì???

Bốn người nhìn nhau, đều ngốc lăng.

"Thực hay giả vậy? Hà huynh, lời này huynh có thể đừng nói loạn nha!"

"Hừ, lời này ta nói có căn cứ."

"Căn cứ gì nào?"

"Kim Quang Dao ấy, không phải hắn phân thây Đại ca kết nghĩa ư? Nghe nói, ban đầu mục tiêu tiếp theo chính là Nhị ca của hắn Trạch Vu Quân, đáng tiếc vẫn không tìm được cơ hội, trong miếu Quan Âm, hắn muốn giết người diệt khẩu không được, ngược lại hại chết chính mình, một nhà Lam thị đối với ma đầu giết người không chớp mắt này chắc chắn là chán ghét từ đáy lòng, thừa dịp đại lễ kế vị lần này, Trạch Vu Quân nhất định sẽ đứng ra tố cáo, báo thù rửa hận."

"Nói như vậy cũng có đạo lý, nhưng... Phía sau Kim Lân Đài còn một Liên Hoa Ổ đấy, Trạch Vu Quân sẽ không quan tâm Vân Mộng, trực tiếp diệt Lan Lăng á?"

"Vân Mộng tính làm sao? Lam Thị có Song Bích mà! Hàm Quang Quân chỉ cần đàn một bài, kiếm một chĩa, Tam Độc Thánh Thủ khả năng có mấy phần chiến thắng? Vả lại, người ta là người bị hại, có lý do chính đáng* đây."

*Có lý do chính đáng: Nguyên văn là sư xuất hữu danh/师出有名: thành ngữ ví xuất binh cần phải có lý do chính đáng, sau dùng để ví làm mỗi việc cần có lý do đầy đủ. Trích từ "Lễ Ký - Đàn Cung" (Theo Baidu)

"Đảo trở lại, ngày nay đưa mắt nhìn xung quanh tiên môn bốn nhà, ngoại trừ Lam thị, đổi nhà khác thực sự không đáng nhắc tới."

"Đúng là thế thật."

Mấy người đang nói đến hừng hực khí thế*, đột nhiên một giọng nói trong trẻo xen vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

*Hừng hực khí thế: Nguyên văn là nhiệt hỏa triều thiên/热火朝天: thành ngữ, nghĩa là miêu tả trạng thái của đám đông hăng hái, không khí lên cao, giống như hình dạng ngọn lửa nóng cháy chiếu lên trời. (Theo Baidu)

"Ta cho rằng Trạch Vu Quân không phải người như thế, y sẽ không đi làm loại việc giết hết người nhà khác."

"...Ngươi là ai nha? Ngươi dựa vào đâu mà nói Trạch Vu Quân sẽ không làm?"

"Dựa vào cái ta biết, Cô Tô Lam thị xưa nay không thích khoe khoang, gia huấn nhã chính nghiêm cẩn, Trạch Vu Quân càng là người ôn văn nho nhã, đối nhân xử thế đôn hậu nhân từ, cho dù thực sự bị nghĩa đệ của mình hãm hại, y cũng sẽ không có tâm tư trả thù. Cho nên, ta cho rằng, y không những sẽ không diệt môn, mà còn thành tâm thật ý đi chúc mừng."

"Há! Buồn cười, Trạch Vu Quân thiếu chút nữa bị người ta hại chết đó, sao y có thể vẫn lương thiện* như trước? Còn thật lòng đi chúc mừng? Tiểu huynh đệ, ta xem ngươi là vừa mới xuống núi đi? Nhưng lòng người không đơn giản như thế đâu."

*Nguyên văn là Thiện bãi bãi hưu/善罢罢休: thành ngữ, nghĩa là hiểu rõ một cách dễ dàng, dùng nhiều để phủ định, cũng coi là 'Thiện bãi can hưu/ 善罢干休'. Trích từ "Nhi nữ anh hùng truyện" (Theo Baidu)

"Ta đương nhiên có luận điểm khác làm căn cứ cho lời của mình."

"Ồ! Ngươi còn muốn nói cái gì?"

"Ở..."

"Bởi vì Trạch Vu Quân là một mỹ nam tử nha."

Hai giọng nói cùng lúc vang lên, giọng nói trầm thấp hơn kia giống như muốn dừng lại, nhưng nghe có vẻ không kịp nữa rồi.

"Cái gọi là người đẹp tâm cũng đẹp, nếu Trạch Vu Quân này đã là cái mỹ nam tử như thế, vậy lòng dạ của y chắc chắn cũng rất đẹp. Mỹ nhân, nên chắc chắn không thể đi làm loại việc xấu xa diệt nhà người khác này đâu."

"..."

"..."

"..."

"..."

"...Đi thôi."

"Khoan, từ từ đã, làm sao? Ta lại không nói sai, cái gọi là mỹ nhân..." Tiếng kéo ghế vang lên một lúc, từ vị trí của Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hai tên nam tử đi qua, trong đó một người vẫn còn đang lải nhải mỹ nhân, mỹ nhân.

"Thực sự là kỳ lạ*."

*Gốc là mạc danh kỳ diệu/ không hiểu ra làm sao cả?

"Được rồi, Hà huynh, không quản bọn họ, chẳng qua là hai cái tên nhãi ranh cho mình là nhất thôi, ăn cơm, ăn cơm, sẽ không còn gây cản trở được nữa đâu."

Câu chuyện sau đó đều là một ít chuyện phiếm, bốn người cũng không thấy hứng thú, tiếp tục an tĩnh ăn cơm, thẳng cho đến khi bên kia thanh toán rời đi, bốn người cũng vừa vặn ăn xong.

"Không ngờ tin đồn bên ngoài lại có thể truyền thành dạng này." Sau khi nhấp một ngụm trà, Trạch Vu Quân ngắm nghía chén trà trong tay, ngữ khí bình thản nói.

"Huynh trưởng không cần để ý."

"Không phải để ý, chỉ là... Vong Cơ à, khi nào thì ta muốn diệt đi Lan Lăng Kim thị nha? Chính ta làm gì cũng đều không biết đâu?"

"..."

"Có điều, vị công tử không biết tên vừa rồi, thật ra nói rất đúng, tuy nhiên cái luận điểm đó..." Nghe Cảnh Nghi nhắc đến 'mỹ nhân luận' của người đó nói, Lam Hi Thần không nhịn được mỉm cười, ngay cả Lam Vong Cơ đang uống trà cũng ngừng lại, khóe miệng khẽ giương lên.

"Không quản hắn là ai, Vong Cơ, nếu có cơ hội gặp lại, tốt nhất có thể làm quen một chút."

"Ừm."

"Nghỉ ngơi thêm một lát, chúng ta gấp rút trở về Cô Tô, việc chuẩn bị lễ vật, đợi sau khi trở về lại giao cho môn sinh đi làm."

"Đã biết ạ."

Câu chuyện kết thúc ở đây, Lam Hi Thần uống trà, nếu như chú ý, Lam Vong Cơ vốn không nhiều lời, không có Ngụy Anh càng yên tĩnh, Cảnh Nghi và Tư Truy hai cái tiểu bối càng không thể cùng trưởng bối tán dóc, bốn người lại ngồi yên lặng không nói gì uống trà.

Cuối cùng bốn người Lam Hi Thần chỉ tốn thời gian ba ngày liền chạy về Cô Tô.

Về Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau khi nghỉ tạm một ngày, Lam Hi Thần liền mời Lam Vong Cơ, Lam Khải Nhân cùng vài vị trưởng lão vào Nhã Thất. Bọn họ ở bên trong suốt một ngày mới đi ra, trừ bỏ Trạch Vu Quân cùng Hàm Quang Quân, sắc mặt những người khác cũng không mấy tốt đẹp.

Mà kế tiếp, Lam Hi Thần đưa ra vài mệnh lệnh, y để cho Hàm Quang Quân đặc biệt tìm mười môn sinh biết cầm kỹ và mười môn sinh biết thổi tiêu. Lại ra lệnh dựa theo kích thước hai mươi người nọ chuẩn bị y phục. Trong khi mọi người vẫn còn mơ hồ với những mệnh lệnh trên, thì lại có thêm truyền lệnh.

Hai mươi môn sinh được tuyển chọn phải cùng Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân huấn luyện hợp tấu.

Từ đó Vân Thâm Bất Tri Xứ bận tối mày tối mặt.

Trừ bỏ khi Lan Lăng đưa kim thiệp sang, thì Trạch Vu Quân tự mình xuất môn tiếp nhận, ngoài ra toàn bộ thời gian y đều cùng Hàm Quang Quân và hai mươi môn sinh kia ở Lan Thất luyện tập.

Thời gian bận rộn liền qua rất nhanh, còn mười ngày nữa là đến đại điển kế vị ở Lan Lăng Kim Lân đài.

Ngụy Anh ở lại Vân Mộng cùng Ôn Ninh, qua một đoạn thời gian dài như vậy mà vẫn không hết bận bịu.

Tuy nói đại lễ chủ yếu ở Kim Lân đài, nhưng lần này thực chất là do hai nhà Lan Lăng cùng Vân Mộng hợp tác.

Giang Trừng cùng khách khanh của mình chủ yếu bận rộn chuyện bên phía Lan Lăng, còn Vân Mộng toàn bộ đều do Ngụy Anh an bài, Ôn Ninh cũng như bình thường là kẻ sai vặt kiêm khuân vác tốt nhất.

Nhiều thứ chuẩn bị đến mức mỗi đêm Ngụy Vô Tiện khi trở về phòng ngủ, trong lòng tràn đầy thống khổ, nếu không bổ sung một chút 'Lam Nhị ca ca', chỉ sợ chính mình rất nhanh sẽ mệt đến tử trận.

".... Lam Trạm..... Ta muốn ngươi.... Lần này bận rộn xong, ta nhất định sống mãi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ của ngươi không ra khỏi cửa nữa....."

"Ngụy công tử....." Một thanh âm u ám ở hành lang vang lên, sợ tới mức Ngụy Vô Tiện đang dựa vào hành lang than vãn liền bật người nhảy dựng lên kêu to.

"Quỷ a!"

"..... Ngụy công tử, là ta. Tông chủ mời người đi thư phòng bàn chuyện."

Từ chỗ tối đi ra, đúng là tên khách khanh kia, bởi vì cùng Giang Trừng qua lại hai nhà liên tục nên người nhìn có chút tiều tụy. Buổi tối đột nhiên nhìn thấy đúng là có phần giống quỷ.

"Là ngươi a... Các ngươi vừa trở về?"

"Đúng, vừa dùng truyền tống phù trở về, đi cùng còn có Kim Lăng tiểu công tử."

"Vậy a ! Đúng rồi có thể phiền toái ngươi một chút được không?"

"Mời nói!"

"Có thể phiền ngươi đem ta kéo tới thư phòng được không!? Ta không có sức lực a." Ngụy Anh thật sự khẩn cầu.

"......"

Giang Trừng ngồi trên ghế thái sư, một tay hắn đặt trên tay vịn bấu thật chặt, nhìn chằm chằm hai cái hộp gỗ đặt trên bàn.

Hai cái hộp gỗ này hắn lấy ra đặt trên bàn đã vài ngày, một cái mới tinh lại quý giá, còn cái kia thì cổ xưa còn có dấu vết bị lửa thiêu qua.

"Cữu cữu, hai hộp này là cái gì?" Đứng ở phía trước bàn, Kim Lăng vốn là ở Lan Lăng nhưng lại bị cữu cữu một câu cũng không thèm nói liền truyền tống phù đưa đến Liên Hoa Ổ, tiếp đến là đứng trong phòng nhìn cữu cữu đang ngẩn người đối diện với hai cái hộp gỗ.

"Chờ Ngụy Anh đến nói sau..." Vừa mới nói, chợt nghe cửa thư phòng bị mở ra, một bóng người xiêu xiêu vẹo vẹo chậm rãi lung lay đi vào.

"Giang Trừng a, ngươi trở về không ngủ được, tìm ta làm cái gì? Nói trước, ta hiện tại có thể trực tiếp nằm úp sấp mà ngủ, có việc quan trọng thì sáng sớm ngày mai liền nói a." - Ánh mắt Ngụy Anh căn bản đã muốn khép thành một cái khe, tiến đến thư phòng liền hướng trên ghế ngồi xuống, bắt chéo chân đỡ trán, cả người thoạt nhìn giống như sắp phi thăng.

"Thừa dịp có thời gian, ta đem đồ vật đưa cho các ngươi. Kim Lăng, đây là của ngươi." Đem hộp gỗ mới tinh trên bàn đưa cho Kim Lăng, Giang Trừng nhìn về phía Ngụy Anh nói.

"Này là của ngươi." Đem hộp gỗ còn lại đẩy đến trước mặt Ngụy Anh, Ngụy Anh miễn cưỡng mở mắt, đi tới trước bàn, nhìn hai hộp gỗ có vẻ ngoài chênh lệch nhau , hắn cũng không nói gì, dù sao đãi ngộ như vậy cũng không phải lần đầu tiên, hắn cầm hộp gỗ liền mở khóa.

Hai hộp gỗ tuy không giống nhau, nhưng vật đặt bên trong lại giống nhau.

Bên trong hộp của Kim Lăng đặt hai cái chuông hoàng kim , bên trên có khắc gia huy hoa sen chín cánh của Giang gia, còn có hai sợi đồng tâm kết màu đỏ, mà hai sợi đồng tâm kết được dùng thủ pháp đặc thù để kết thành một cái, đúng là thanh tâm linh của Giang gia.

Ngụy Anh cũng giống như thế, nhưng chuông màu bạch kim , giống như của Giang Trừng. Khi Ngụy Anh vừa thấy chuông bạc, nguyên bản hai mắt đang híp vào nhau liền mở to, người cũng thẳng đứng giống như đồ vật cứng đơ không động đậy, khuôn mặt liền tái nhợt dọa người.

"Kim Lăng, thanh tâm linh này, lúc ngươi sinh ra, tỷ tỷ đã cố ý làm, đồng tâm kết cũng là tỷ tỷ tự tay đan. Khi đúc, bên trong có rót vào linh lực của mẫu thân cùng phụ thân ngươi, cầu mong ngươi một đời bình an. Đôi chuông này cũng có ý nghĩa tâm linh tương thông, nếu về sau ngươi tìm được người định mệnh, ngươi có thể lựa chọn đem chuông của ngươi tặng đi. Hiện tại, ta liền giao nó cho ngươi."

"Phụ thân, mẫu thân....." Nhìn chuông nằm trong hộp, Kim Lăng nhẹ nhàng mơn trớn hoa sen trên mặt, dường như có chút cảm ứng, chuông vàng nhẹ nhàng lay động, nhưng lại không phát ra âm thanh. Kim Lăng cắn răng, thiếu chút nữa không nhịn được mà khóc lên.

"Kim Lăng, còn nhớ rõ ta đã từng nói, muốn thay ngươi loại bỏ hết tất cả chướng ngại không?"

"Nhớ rõ ạ!"

"Ngươi phải nhớ kĩ, ngày hôm đó kẻ chủ động khiêu khích, là tế phẩm để ngươi lập uy, nhất định phải thanh trừ. Giam giữ hết những kẻ này, còn lại, chính là đối với ngươi thể hiện trung thành, nhưng cũng phải âm thầm giám thị."

"Đối với ngươi thể hiện trung thành, đương nhiên phải trọng dụng. Âm thầm giám sát, chính là việc quan trọng nhất sau khi ngươi trở thành gia chủ. Những người này cuối cùng là trở thành trợ lực của ngươi hay sẽ thành lực cản của ngươi. Như vậy thì phải nhìn vào bản lĩnh của ngươi như thế nào, ngươi hiểu được ý của ta không?"

"Lời dạy của cữu cữu, Kim Lăng sẽ ghi nhớ trong lòng!"

"Ừm, không còn sớm, ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, ngày mai liền quay về Lan Lăng."

Đợi Kim Lăng thật cẩn thận cầm hộp gỗ rời đi, Giang Trừng nhìn về phía người mở hộp gỗ ra sau, Ngụy Anh vẫn đứng bất động không nói gì, hắn đứng lên, đi tới đối diện Ngụy Anh, cùng nhau nhìn về phía chuông bạc trong hộp.

"Cảm giác được không!? Thanh tâm linh này..."

"..... Giang Trừng.... Vì cái gì..... Vì cái gì..."

Chuông bạc cổ xưa, lộ ra một tia linh lực quen thuộc, Ngụy Anh không nghĩ tới, hắn cư nhiên còn có thể nhìn thấy vật này. Hắn càng không hiểu, vì cái gì Giang Trừng lại đem vật này đưa cho hắn? Cái này chỉ có quan hệ huyết thống với Vân Mộng Giang thị mới có được, lại càng không nói, bên trên còn có linh lực của gia chủ quá cố của Vân Mộng- Giang Phong Miên.

"Thanh tâm linh này thực ra là phụ thân làm cho ngươi, cùng lúc với khi đúc Tùy Tiện, phụ thân liền đúc ra chuông bạc này, ý định ban đầu là để khi ngươi thành gia lập thất liền tặng cho ngươi, lại chỉ không ngờ...May mắn là hộp gỗ rắn chắc, nên không bị cháy hỏng."

Đối với việc đem thanh tâm linh giao cho Ngụy Anh, kỳ thật trong lòng Giang Trừng phi thường đấu tranh, nếu đã lựa chọn buông xuống, chấp nhất một đôi chuông bạc vốn vì Ngụy Anh mà đúc ra thì có ý nghĩa gì?

"Ngươi như thế nào có thể xác định, vật này do thúc thúc đưa cho ta?"

"A nương ta khi đó náo loạn mất một ngày, ngươi nói ta làm sao không biết được?"

"Giang Trừng..... Ta hoàn toàn không nghĩ tới..... Ta còn có thể...."

"Ta không phải Lam Nhị nhà ngươi, nhìn ngươi khóc sẽ luyến tiếc, ngươi mau trở về ngủ cho ta! Ngày mai tú nương* sẽ mang lễ phục của ngươi và Ôn Ninh đưa tới, thuận tiện theo đó sửa lại lần cuối. Lúc đại điển hai người các ngươi phải có sức sống một chút! Nếu làm trái, ta liền đem ngươi nhốt vào ổ chó một tháng!"

*Tú nương: người may, thêu quần áo.

Đẩy đẩy Ngụy Anh đang mang vẻ mặt muốn dốc sức mà khóc lớn, Giang Trừng chán ghét phất tay đuổi người đi, hắn đương nhiên biết tâm tình Ngụy Anh lúc này sẽ có nhiều kích động.

Năm đó Vân Mộng diệt môn, ít nhất bên người hắn còn có di vật Tử Điện của mẫu thân đưa cho, nhưng Ngụy Anh cái gì cũng không kịp lấy đi. Cách ngày xưa rất nhiều năm, lại đột nhiên nhận được một đôi thanh tâm linh do chính phụ thân tự tay làm, làm sao mà không kích động?

"Ta... Ta... Ta... Ta phải mang.... Ô ô ô..... Ngày đại điển ta phải mang.... Ô.... Ai ngăn cản ta liền cắn...." Ngụy Anh cùng Kim Lăng giống nhau, thật cẩn thận cầm hộp gỗ trong tay, vừa khóc vừa cười đang muốn rời đi thì Giang Trừng lại bảo Ngụy Anh ở lại...

"Thanh tâm linh của ngươi cùng thanh tâm linh của ta là do cùng một khối ngân thạch đúc ra, là chuông song sinh, có thể cảm ứng nhau, này cũng là ý của phụ thân, nên cứ như vậy đi." Nói xong, Giang Trừng liền đi vào sảnh trong của thư phòng, đơn độc để lại Ngụy Anh ngốc lăng tại chỗ, nước mắt rơi đầy mặt.

".... Lam Trạm.... Ta hiện tại.... Rất muốn gặp ngươi a.... Ô ô ô... Lam Trạm....."

Nghe Ngụy Anh khóc gọi Lam Trạm bên ngoài sảnh, Giang Trừng thở dài, trực tiếp cởi phục trang nằm lên trường kỹ trong thư phòng. Hắn vẫn là không dám trở về phòng ngủ, chỉ vì trong phòng, nơi nơi đều hiện bóng dáng người kia, hương vị của người kia, cho nên hắn sợ trở về, hắn sợ rằng so với Ngụy Anh thì hắn càng hỏng mất....

Nhập ngã tương tư môn,

Tri ngã tương tư khổ,

Trường tương tư hề trường tương tư ức,

Đoản tương tư, hề vô cùng cực.

(Bước vào cửa tương tư

Mới biết tương tư khổ

Tương tư hoài, dài tương tư

Tương tư dài, dài khôn xiết
Trường Tương Tư- Lương Ý Nương.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro