Phần 1: Vãn Hi (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cổ sư!? Đừng đến vướng bận!" Khuôn mặt Lam Hi Thần phút chốc trở nên âm lãnh, cổ tay vừa lật, Tam Độc vung lên đẩy Linh Song ra, nhưng thân thể của y cũng run rẩy không ngừng khiến cho y buộc phải dùng Tam Độc chống đỡ thân thể của mình.

"Khôi Lỗi cổ, không dễ luyện thành." Cùng Lam Vong Cơ hai người song song lui tới bên cạnh mọi người, Linh Song hơi hơi nhăn mi lại, cây sáo trong tay vô ý thức rung động. Ngụy Anh vội vàng hỏi.

"Có thể lại dùng tiếng sáo bức ra được không?"

"..... Có thể ! Nhưng mà....."
Nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ, lại nghiêng đầu nhìn Giang Trừng, Linh Song mới chậm rãi nói.

"Khôi Lỗi cổ không giống với Liệt Tâm cổ, Khôi Lỗi cổ cũng như tên, người bị hạ cổ này sẽ bị khống chế, hành vi ý thức đều không thể tự chủ được, nếu ta dùng tiếng sáo bức ra, Khôi Lỗi cổ chắc chắn sẽ buộc kí chủ phản kháng, Lam tông chủ đã chịu một lần bức cổ, nếu lại chịu một lần....."

"Lại chịu một lần thì như thế nào?" Ánh mắt không rời Lam Hi Thần, Giang Trừng lạnh lùng hỏi.

"Các ngươi phải chuẩn bị tâm lý, thần trí của y có khả năng sẽ bị hao tổn, tốt thì thành kẻ ngu đần, xấu thì một đời bất tỉnh."

"Ngươi nói giỡn sao!? Y là tông chủ của Cô Tô Lam Thị a! Nếu như y thật sự trở thành như ngươi nói...... Vậy...... Vậy...." Kim Lăng trộm liếc mắt nhìn cữu cữu bên cạnh.
Vậy không bằng chết đi còn tốt hơn.

"Cho nên không thể dùng tiếng sáo cưỡng ép bức ra là điều kiện tiên quyết, như vậy chỉ còn một phương pháp cuối cùng." Linh Song nhìn về phía người đang thở dốc không thôi, rõ ràng Lam Hi Thần đã là lực bất tòng tâm, trong đầu cũng hiện lên một chút lo lắng.

"Khôi Lỗi cổ có thể khống chế Lam tông chủ nhanh như vậy, là ở trạng thái Lam tông chủ mất đi ý thức mà hạ xuống, các ngươi phải nghĩ ra biện pháp trước tiên khiến cho Lam tông chủ tỉnh lại, lấy tu vi của y hẳn là có thể đối kháng lại Khôi Lỗi cổ, đến lúc đó ta liền có cơ hội bức ra, nhưng các ngươi phải nhanh lên, vì cổ chiếm cứ ý thức của kí chủ càng lâu thì sẽ càng khó làm kí chủ tỉnh lại, hơn nữa..... tình trạng thân thể của Lam tông chủ, không thể đợi lâu hơn."

"Tỉnh lại !? Gọi như thế nào ? Đánh y tỉnh? Hay là chặt bàn tay của y?". Ngụy Anh nhìn về phía Ôn Ninh, đang suy nghĩ có thể nào kêu Ôn Ninh đánh tỉnh Trạch Vu Quân?

"Có thể làm cho y khôi phục ý thức là được, phương pháp thì tùy các ngươi, trong lúc ta kéo dài thời gian của y, mau một chút hành động đi."

Nhìn Đường Tĩnh một cái, sau khi nhận được cái gật đầu của nam nhân, Linh Song liền đi về phía trước vài bước, tới trước mặt Lam Hi Thần. Đường Tĩnh phía sau lập tức bay lên, tới bên cạnh môn sinh Lam thị, cúi đầu nói với Cảnh Nghi và Tư Truy, một đám người im lặng nhìn nhau, cuối cùng toàn bộ đi theo Đường Tĩnh, lặng lẽ từ cửa nhỏ đi ra ngoài.

"Thân thể này chống đỡ không được bao lâu, ngươi vẫn là nên đổi một cái thân thể khác đi." Cây sáo rồng đặt ngang trước thắt lưng, tay Linh Song chỉ xoa nhẹ qua lại thân sáo, trước sau nói cười dường như rất vui vẻ.

"..... Có thể để ta rời đi nơi này là được.... Cổ sư.... Ngươi ngăn ta không được....." Lam Hi Thần ngẩng đầu, âm thanh khàn khàn trầm thấp mang theo chút cười đùa, hai con ngươi một mảnh đen đặc tràn đầy tử khí, làm cho khuôn mặt y càng thêm tái nhợt .

"Rời đi? Nếu thực sự để cho ngươi rời đi, vậy cái chuôi Thái Thượng Vong Tình này trong tay ta có thể vứt đi rồi nha."
Sáo rồng vung vẩy, hiện ra ánh sáng màu tím, Lam Hi Thần có chút kiêng kị, thân thể y hơi hơi ngửa ra sau, vẻ mặt tràn đầy chán ghét.

"Cách ta xa một chút..... "

"Được, ta đi xa một chút, ngươi cũng đi theo ta, như thế nào!?"

"Cút....."

Bên kia Linh Song đang đánh thái cực với Lam Hi Thần, bên này Ngụy Anh kéo Lam Vong Cơ, Ôn Ninh, Giang Trừng và Kim Lăng kề tai nói nhỏ.

"Ta cảm thấy, chúng ta lấy Tử Điện thử xem? Có lẽ đem người bị điện giật tỉnh lại?" Kim Lăng là người thứ nhất ra chủ ý.

"Không được! Tình trạng của Trạch Vu Quân thực sự nguy hiểm, ngươi lại đánh, nếu làm không tốt liền có chuyện lớn a! Lam Trạm, ngươi.... Quên đi, không quan tâm ngươi."
Bác bỏ ý kiến của Kim Lăng, Ngụy Anh vốn muốn hỏi Hàm Quang Quân nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc đoan chính của y, ánh mắt trong sạch chính trực, lập tức liền đánh nát suy nghĩ muốn hỏi y.

"....." Hàm Quang Quân thực ngạc nhiên, tuy rằng mặt y vẫn bất động.

"Ngươi liền thẳng tay đánh một cái, không nên có suy nghĩ nói chuyện tình cảm gì, cái này đối với Trạch Vu Quân trước mắt chính là vô dụng, vẫn là nên dùng thể lực là được rồi! Ôn Ninh, nếu không ngươi đánh tỉnh Lam Hi Thần xem, ngươi xem có thể đánh tỉnh y không?" Rất không nể tình mà hướng Hàm Quang Quân phất tay, Ngụy Anh nhìn về phía Ôn Ninh nói.

"Còn đánh? Lỡ đâu đánh đến hỏng đầu óc thì phải làm sao? Chủ ý của ngươi với của ta chính là tám lạng nửa cân! Không được, nghĩ cách khác đi!" Kim Lăng cũng rất không khách khí bác bỏ.

"A.... Giang Trừng, còn ngươi? Ngươi có chủ ý gì?"

Hỏi Giang Trừng vẫn đang một mực im lặng không nói gì, Ngụy Anh nhìn hắn, mà ánh mắt của hắn thì luôn nhìn Lam Hi Thần, không nói chuyện cũng không phản ứng. Ngụy Anh gãi gãi đầu, trong lòng kêu khổ, đang muốn mở miệng đã thấy Giang Trừng kích động bước về phía trước, sắc mặt ngày càng trở nên khó coi. Mấy người đồng thời quay đầu, chỉ thấy Lam Hi Thần trở tay đem Tam Độc kề bên cổ của mình, đường kiếm sắc bén đã cắt ra một vệt máu.

"Lùi ra!" Âm thanh khàn khàn mang theo tức giận.
Rất phiền.... Rất phiền.... Cổ sư này rất phiền..... Đi ra ngoài.... Đi ra ngoài.... Muốn đi ra ngoài.... Muốn đi ra ngoài...

"Không lùi! Có gan thì ngươi giẫm lên mặt ta mà đi!" Linh Song tại chỗ bất động, người đứng thẳng, đánh chết không lùi.

"Lùi ra!"

Lên tiếng, không phải là Lam Hi Thần mà chính là Giang Trừng, Linh Song ngạc nhiên nhìn về phía hắn.

Ngươi thay y lên tiếng? Ngược lại người giẫm lên mặt ta mà đi lại là người một nhà a?

"Để cho y đi!"

Bước nhanh đến cạnh cửa, Giang Trừng một cước đạp văng cửa gỗ cùng then cài, bên ngoài đã bắt đầu mưa phùn lất phất.

Thấy cửa gỗ mở rộng, trong lòng Lam Hi Thần vui mừng, Tam Độc trong tay phất ra một đường kiếm đẩy lùi mọi người, lập tức nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

"Ngươi điên rồi sao?"

Tất cả mọi người đều lao đi ra ngoài, chỉ có Ngụy Anh lôi kéo cánh tay Giang Trừng, không dám tin hỏi.

"....."

Không có trả lời, hai mắt Giang Trừng chính là đỏ lên, hai tay siết chặt nhìn bóng dáng kia hoàn toàn không quay đầu lại mà rời đi, lúc này Ngụy Anh mới phát hiện, cánh tay kia đã run rẩy không ngừng.

"Giang Trừng...."

"Ta làm không được..... Nhìn thấy y tự làm tổn thương chính mình mà lại thờ ờ, ta chính là làm không được...."

Nhẹ nhàng gạt tay Ngụy Anh ra, Giang Trừng chậm rãi đi ra ngoài, hắn nhìn bóng người chấp nhất phải rời khỏi Tiệm Tuyết tiểu uyển. Rõ ràng vừa mới nãy còn ở trong lòng ngực của mình, nhiệt độ cơ thể của y, mùi hương của y, tiếng nói ôn nhu cùng nụ cười khẽ của y.... Rõ ràng.... Vừa mới là của mình.... Vì sao? Vì sao hắn luôn không giữ được thứ mình khao khát và quý trọng?

Lúc này trong mắt Lam Hi Thần chỉ có cửa uyển đang đóng chặt.

Nhanh.... Nhanh.... Rất nhanh, ta liền có thể rời khỏi đây, cái thân thể này đã không thể dùng, lại đổi một cái mới là được rồi, chỉ cần tránh xa cổ sư kia, ta sẽ tự do..... tự do.....

Cửa uyển ngay trước mắt, Lam Hi Thần đột nhiên dừng chân, đó là một loại ý thức khủng hoảng đến từ bản năng. Giữa tiếng mưa rơi, có một tiếng cơ quan rất nhỏ phá vỡ yên lặng , liền sau đó là một trận lê hoa châm đầy trời. Lam Hi Thần muốn lui nhưng thân thể y đã không còn nhiều thể lực để phản ứng nhanh như vậy, y vung Tam Độc lên đỡ phần lớn ám khí nhưng mà vẫn bị không ít đâm vào hai chân.

"Không được..... Ngăn cản...." Khôi Lỗi cổ rất tức giận, không nên có nhiều vướng bận như vậy?
Vốn không có người trước cửa uyển, nhưng lúc này chậm rãi hiện lên một bóng người, Đường Tĩnh cầm Thiên Ky Hạp trong tay nhắm vào Lam Hi Thần, cứ như vậy xuất hiện ở nơi này mà không ai biết.

"Cút...."


Nghĩ muốn lần thứ hai chạy lên chém cái người vướng bận kia, Lam Hi Thần lại phát hiện chính mình cố gắng như thế nào, hai chân cũng không có một chút phản ứng, y quỳ trên mặt đất, lòng nghi hoặc khó hiểu.

"Trên lê hoa châm của Đường Tĩnh có tẩm thuốc tê nhưng không nhiều lắm, chỉ có thể chế trụ y trong chốc lát, thật ra các ngươi có suy nghĩ ra phương pháp chưa? Hay là không nghĩ mà muốn trực tiếp thả người đi?"

Mọi người đứng ở trước mái hiên, chính mình cố gắng nghĩ biện pháp cứu người, người ta lại ở sau lưng giẫm lên ngươi một đạp bảo ngươi cút ngay, Linh Song đối với hành vi vừa rồi của Giang Trừng rất bất mãn nha.

"Thật có lỗi, Linh Song! Chúng ta đương nhiên muốn cứu người ! Nhưng trong lúc nhất thời, thật sự không nghĩ ra phương pháp gì hiệu quả. Giang Trừng, hắn chính là đau lòng Trạch Vu Quân chịu khổ.... Thật có lỗi." Quả nhiên là mắc nợ Linh Song, Ngụy Anh cười khổ thay Giang Trừng xin lỗi Linh Song. Linh Song nhìn nhìn Ngụy Anh, lại lướt qua Giang Trừng, trong đầu liền hiện lên cái gì đó, đang muốn mở miệng thì Lam Hi Thần quỳ trong mưa đã lên tiếng trước.

"Giang Trừng.... Giang Trừng.... Ngươi ở nơi nào..... Giang Trừng...."

Giọng nói ôn hòa giống như trước đây, ở trong mưa lại thêm một chút đau thương mờ mịt, Giang Trừng tâm vừa động đang muốn tiến lên, lại bị cây sáo rồng chắn trước mặt cản lại.

"Đó không phải là Lam tông chủ!"

"Ta biết...."

"Không! Ngươi không biết, nếu không ngươi sẽ không thả y đi."

".... Ta..."

"Giang Trừng... Ngươi ở đâu? Vì sao ngươi không ở bên cạnh ta? Những lời ngươi từng nói với ta đều là lừa gạt ta sao?"

Một tiếng chất vấn càng thêm đau đớn, lý trí Giang Trừng toàn bộ bị cắt đứt. Hắn đẩy Linh Song ra, hoàn toàn không để ý đến những tiếng kêu của mọi người bên cạnh, nhào vào trong mưa đi thẳng đến bên cạnh Lam Hi Thần, cùng quỳ trên mặt đất, đem người ôm thật chặt vào lòng.

"Ta không có lừa ngươi, ta không có! Ta nói với ngươi, đều là sự thật." Cơ thể trong lòng lạnh lẽo đến dọa người.

"Giang Trừng... Giang Trừng.... Ngươi đã đến rồi, ngươi đã đến rồi.... Ngươi thật sự không gạt ta.... Ta thật vui...." Mỉm cười, Lam Hi Thần vừa chậm rãi vừa nặng nhọc giơ Tam Độc lên.

Khối thân thể này không động đậy, không sao, còn có một cái khác.... Lại đổi một cái thì tốt rồi.....

"Xin lỗi ngươi ... xin lỗi Hi Thần! "

Một câu thực xin lỗi khàn khàn làm cho Lam Hi Thần dừng động tác lại, mặt y không chút thay đổi nhưng tay cứng lại. Nam nhân nói từng chữ ,từng câu bên tai y, ở trong tiếng mưa rơi cứ như dòng nước ấm chảy vào trong tai tan vào trong lòng y.

"Ngươi chỉ cần đụng tới ta, không cần đụng vào bất kì ai...." Ôm y, ý thức Giang Trừng mờ mịt, từ lúc nhìn thấy Lam Hi Thần nằm trên mặt đất đến bây giờ, bất an trong lòng hắn cuối cùng cũng như con đê không chịu được áp lực mà vỡ tan từng mảng.

"Ngươi tới Vân Mộng, làm cho ta một chén canh, sau đó ngươi thiếu chút mà nhập ma. Hiện tại, ngươi vì chúng ta mà tới Lan Lăng, tuy rằng là vì Kim Lăng hiến khúc nhưng ta cũng nghe được, có một phần là vì ta, đúng hay không? Kết quả, ngươi lại bị người hạ cổ...."

"Từ trước kia đến bây giờ, vẫn là như thế,phàm là có quan hệ với ta đều không phải chết thì chính là một đời bi thảm! A cha, a nương, rồi tỷ tỷ, Kim Lăng, còn có Ngụy Anh...." Nói đến đây, Giang Trừng không tự giác mà bật cười.

"Ha ha ha..... Trước đây ta vẫn luôn trách Ngụy Anh, đem tất cả mọi việc đều đổ lên đầu hắn, hiện tại ngẫm lại,thì ra tất cả lỗi lầm đều là do ta.Ngụy Anh, hắn cũng là bị ta liên lụy nên mới có thể thảm như vậy!Ta, thực con mẹ nó là tai tinh đem đến tai họa a..... Ha ha ha...."

Thật ồn... Người này thật ồn.... Chém hắn.... Chém hắn.... Ta muốn thân thể này.... Mau động a! Tại sao không động?

Không.... Không phải.... Ngươi không phải.... Vì sao phải nói như vậy?

"Ngẫm lại, khó trách ta không cưới được vợ, nếu thực sự cưới về nhà lại gây tai họa cho cô nương người ta, ta xứng đáng cô độc cả đời mới đúng! Nhưng mà cố tình,ta lại trêu chọc ngươi a....."

Càng ôm lấy y , Lam Hi Thần cảm giác được thân thể kề sát kia truyền đến rung động, rõ ràng là mưa phùn nhưng lại có dòng nước ấm chảy xuống cổ, vì sao lại nóng bỏng đến làm cho người khác đau lòng như vậy?

"Ta thực sự không lừa ngươi! Ta là thật tâm muốn vĩnh viễn cùng ngươi, chính là kết quả lại hại ngươi thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế này !"
Mưa đã sớm làm ướt hai người, trên mặt Giang Trừng cũng đã không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt, hắn nhìn Lam Hi Thần, mỉm cười càng như là khóc, vừa lạnh lẽo lại vừa đau đớn.

"Ông trời đây là muốn phạt ta, biết rõ có quan hệ với ta sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, vậy mà còn không biết hối lỗi lại đi trêu chọc người khác? Ta chính là sao chổi trời sinh, xứng đáng cô đơn đến chết."

Không... Không phải.... Ngươi không phải....

Chém hắn! Chém hắn! Ta muốn tự do..... Ta muốn tự do.... Ta muốn thân thể này!
Giang Trừng nhẹ nhàng nâng mặt Lam Hi Thần lên, nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch đờ đẫn kia, nghĩ đến nụ cười nhẹ của y, bộ dáng ôn nhu mà ấm áp, hắn chậm rãi đem trán chạm lên trán Lam Hi Thần.

"Không phải ngươi còn muốn chạy sao? Thân thể Lam Hi Thần vốn không động đậy được, thì dùng của ta đi! Ngươi đi ra mà dùng cơ thể của ta, ngươi liền có thể rời khỏi nơi này rồi!"
Không.... Không được... Không thể... Không thể!

Ta muốn thân thể này!

"Ngươi ra đây!"

Vạt áo đột nhiên bị siết lại, không biết đã phát sinh chuyện gì mà khuôn mặt gần ngay trước mắt không còn đờ đẫn vô thần. Ánh mắt liền ôn nhu như trước, bên môi hơi hơi giương lên nụ cười nhẹ nhàng, Lam Hi Thần trừng mắt nhìn, hơi thở không ổn định khiến Giang Trừng kinh ngạc, chậm rãi nói.

"Không cần...nói bản thân ngươi như vậy !..... Khụ khụ..."

"Lam..."

"Ngươi... thực sự rất tốt! Ta rất thích ...."

Cho nên, không cần nói bản thân ngươi như vậy.

"Để cho ngươi phải. . .lo lắng ! Aa...." Trong não truyền tới đau đớn, giống như còn có một thanh âm khác ở bên trong la hét, Lam Hi Thần lắc lắc đầu, thần sắc như rất đau.

"Lam tông chủ."

Linh Song lập tức liền phát hiện tình huống có biến, chế trụ những người khác muốn chạy tới bên cạnh Lam Hi Thần.

"Cổ chưa bức ra, càng nhiều người tới gần y sẽ càng nguy hiểm, vẫn không nên cho ta thêm loạn nữa."

"Phải. . . . . . Làm thế nào?" - Tiếng la hét ở trong đầu khi có Linh Song tới gần thì nhỏ hơn nhiều, Lam Hi Thần tựa vào trong lòng Giang Trừng, nỗ lực hỏi.

"Khôi Lỗi cổ trong người ngươi sẽ khống chế tâm trí của ngươi, tập trung ý thức của ngươi để không bị thao túng, ta sẽ lấy tiếng sáo bức nó ra ngoài, trong quá trình, ngươi nhất định phải cố trụ vững, hiểu không?"

"Ta hiểu được. . . . . ."

"Giang. . . . . ."

"Ta ở cùng với y." Để cho y tựa vào trong lòng mình, Giang Trừng vòng tay ôm Lam Hi Thần, lần này, hắn tuyệt đối không để mất y.

". . . . . ."

Nhìn Đường Tĩnh liếc mắt một cái, nam nhân trước cửa uyển lập tức bắn vào không trung một tín pháo, một đường khổng tước linh (hình dạng đuôi chim khổng tước) màu lam nổ tung trong màn mưa, theo sau đó là trận âm sắc vang lên, trên mặt đất giữa đình tiểu uyển chậm rãi hiện lên pháp trận hình tròn, sáu môn sinh Lam thị đứng ở trên hành lang, tay ôm đàn đứng ở sáu hướng, lấy đàn ngự trận, pháp trận phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Lam Hi Thần bắt đầu vùng vẫy, Giang Trừng lập tức ôm lấy y, Linh Song nhấc lên sáo rồng, tiếng sáo trầm thấp dần dần thổi ra, Khôi Lỗi cổ đã bị kích thích, bắt đầu không an phận.

". . . . . . A a. . . . . ." Cơn đau giống như nổ tung, hai mắt Lam Hi Thần nhíu chặt, không chịu được mà ở trong lòng Giang Trừng vùng vẫy, vết thương trên cánh tay trái cùng kiếm thương trên vai bởi vì vậy mà không ngừng xuất huyết, nhiễm đỏ một chỗ.

"Lam Hi Thần, ngươi chịu đựng, rất nhanh sẽ xong .Ngươi nhất định phải chịu đựng !"
Ôm người càng chặt, Giang Trừng hôn lên trán nam nhân, âm thanh ôn nhu an ủi, Lam Hi Thần muốn lên tiếng để cho hắn không cần lo lắng như vậy, nhưng thật sự là rất đau, y chẳng những vùng vẫy càng thêm mãnh liệt, mà thậm chí muốn đưa tay lấy lại Tam Độc, âm thanh trầm thấp khàn khàn đứt quãng không ngừng rống lên.

"Giết đi. . . . . . Đều giết đi. . . . . . Của ta. . . . . . Không cho. . . . . ."
Tiếng sáo kích thích làm cho nó không thoải mái, dù thế nào cũng không được như ý, Khôi Lỗi cổ cũng biết chính mình đang từ từ bị dẫn ra khỏi thân thể này, nó thử suy nghĩ một lần nữa khống chế ý thức của người này, nhưng ý thức của kí chủ phản kháng thật là lợi hại, thậm chí bắt đầu có biểu hiện áp chế nó, Khôi Lỗi cổ lại càng tức tối, vùng vẫy càng kịch liệt.

Linh Song thấy tình trạng đó tiếng sáo lại thay đổi lần nữa, Đường Tĩnh đồng thời lại bắn ra một quả khổng tước linh, lập tức lại có thêm sáu môn sinh tấu đàn gia nhập vào trong tiếng đàn ngự trận, Ngụy Anh nhìn thấy cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc, kéo Lam Trạm nói.

"Lam thị ta sáng tác độc nhất Hồi Nguyên trận, có thể trợ giúp khôi phục linh khí, tích tụ tinh hoa trợ giúp tinh thần. Tư Truy bọn họ lấy tiếng đàn trợ giúp linh thức huynh trưởng thanh tĩnh, tiếng sáo gia nhập thêm vào người ngự đàn, bảo vệ pháp trận không xảy ra sự cố, thực sự phối hợp tốt lắm a."

Nhìn về phía nam nhân canh giữ ở trước cửa uyển, nam nhân chẳng những phối hợp ăn ý với Linh Song biến hóa mà đưa ra chỉ thị, thậm chí nhìn thoáng qua trận pháp, thì chỗ của hắn đã trở thành mắt trận, đem tất cả nguy hiểm treo ở trên người mình, dựa vào điểm này, Lam Vong Cơ liền đối với hắn sinh ra chút ngưỡng mộ.

"Không ra đi. . . . . . Không ra đi a. . . . . . A. . . . . ."

Thân thể Lam Hi Thần tùy theo tiếng sáo mà vùng vẫy lợi hại, Giang Trừng ôm chặt lấy y, cho dù Lam Hi Thần bởi vì đau đớn có cào cáu làm bị thương cánh tay hắn, hắn cũng vô cảm ôm lấy y nhất quyết không buông.

Linh Song nhìn thấy gân mạch của Lam Hi Thần gồ lên từ bên cổ đã bắt đầu dời xuống, dần dần di chuyển đến chỗ kiếm thương trên vai mà chuyển động tới lui, hắn rất muốn tăng cường tiếng sáo, nhưng môn sinh Lam thị ngự trận công lực đều không đủ, vạn nhất thất bại, linh thức của Lam Hi Thần mất đi viện lực sẽ để cho Khôi Lỗi cổ một khi phản công thì mọi chuyện liền hỏng. Hắn cần một bước ngoặt! Một bước ngoặt đủ để xoay chuyển tình trạng bây giờ!

Nâng mắt nhìn về phía Đường Tĩnh, mặc dù mưa khói mênh mông, nhưng đối với Đường Tĩnh mà nói, hắn vẫn có thể thấy rõ biểu tình biến hóa của mỗi một cá nhân ở đây, mà hắn cùng Linh Song nhiều năm ăn ý, chỉ liếc mắt một cái, hắn liền biết Linh Song suy nghĩ cái gì, hắn nhìn về phía môn sinh Lam thị, lấy năng lực của bọn họ, nhiều nhất chính là ngang hàng với Khôi Lỗi cổ, nếu xảy ra chuyện lớn. . . . . .

Đường Tĩnh tùy tay lấy ra một cái phi tiêu bạc, xuyên thẳng vào giữa đình, chuẩn xác bắn vào trên cây cột bên cạnh Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ híp nửa mắt, nhìn về phía Đường Tĩnh, liền nhìn thấy hắn chỉ chỉ vào ba người giữa pháp trận, lại chỉ chỉ vào lưng chính mình. Kinh ngạc hơn là, Lam Vong Cơ hiểu ý của hắn, y liền đưa tay ra sau lưng gở đàn xuống, hít sâu, nhìn về phía môn sinh ngự trận.

Linh Song nhìn Đường Tĩnh, bên môi hơi hơi giương lên.

Hết thảy, chỉ tại một cái chớp mắt.

Đường Tĩnh bắn ra một quả khổng tước linh màu tím, mười hai môn sinh lập tức ấn dây đàn dừng tấu, cùng lúc đó, tiếng sáo vang dội, tiếng đàn mãnh liệt rung động lấn áp, Linh Song cùng Lam Vong Cơ đàn sáo hợp tấu. Hồi Nguyên trận phát ra ánh sáng màu xanh càng thêm rực rỡ, tiếng đàn sáo mạnh mẽ làm cho linh thức Lam Hi Thần rung lên.


Y vận khởi linh lực cuối cùng, dám cùng Khôi Lỗi cổ tranh đấu dồn ép nó tới miệng vết thương trên vai, nhưng trùng cổ vẫn không bỏ cuộc, đến cuối cùng vẫn bao vây quyết đấu. Lúc này trên miệng vết thương đã ẩn ẩn có thể thấy một con trùng lớn màu đen chuyển động, nhưng mà nó vẫn không ra, Linh Song đang muốn tăng thêm tiếng sáo, thì động tác của Lam Hi Thần làm cho mọi người ngạc nhiên.


Lam Hi Thần thực tức giận, không chỉ vì trùng cổ làm cho y thực khó chịu, càng bởi vì trùng cổ làm cho người quan trọng nhất của y thương tâm.

Vong Cơ không nói nhưng biểu tình của hắn vừa đau đớn lại vừa khổ sở, đã thật nhiều năm y chưa thấy một Vong Cơ khổ sở như thế.

Còn cả ... Giang Trừng, những lời nói đó.... Hắn là người kiêu ngạo như thế nào, lại có thể cúi đầu bày tỏ thương tâm đến vậy, tất cả chỉ vì không bảo hộ y chu toàn mà thôi !?

Điều đó khiến cho Lam Hi Thần thực sự nổi giận.

Ở sân không ít người đều cảm thấy bả vai phát đau một trận.

Ngón tay dài cầm tiêu, lúc này vừa vặn đâm vào miệng vết thương trên vai, Lam Hi Thần cắn răng, không rên một tiếng, một cổ hơi thở bắt lấy thân thể con trùng béo ú, mềm mại, từ chỗ miệng vết thương bắt đầu ngọ nguậy mà lộ ra.

Con trùng mập ú màu đen chỉ dài bằng ngón út, bị Lam Hi Thần cầm trong tay, máu thịt hỗn độn, thoạt nhìn rất buồn nôn. Lam Hi Thần thở ra, nhẹ nhàng nói.

"Ta sẽ không..... Lại cho ngươi cơ hội làm hại người quan trọng nhất của ta...."

"Lam tông chủ, ném đi ra ngoài cửa uyển là được!"

Thu hồi sáo rồng, Linh Song lại lấy ra một cái sáo rồng màu bạc lúc nãy- Phong Mộc Vãn Tình. Lam Hi Thần rất muốn làm theo lời hắn, chính là y thật sự không có một chút sức lực nào. Đúng lúc tay của y buông lỏng xuống thì một bàn tay khác thâm nhập vào bắt lấy con trùng đen dài kia, giống như đang cầm thứ rác rưởi mà ném thẳng ra cửa uyển.

".... Giang...." Chỉ có thể miễn cưỡng nói một chữ, Lam Hi Thần triệt để hôn mê.

"Triệt trận! Mau đưa người ôm vào!" Mưa lớn tầm tã kèm theo tiếng sấm ầm ầm, mưa lớn đến nổi làm cho Tiệm Tuyết tiểu uyển chìm trong một mảnh mưa mù mông lung, hơn nữa mưa ngày càng lớn không hồi dứt.

Giang Trừng trực tiếp ôm lấy Lam Hi Thần vọt vào bên trong sảnh, lúc tất cả mọi người chạy theo vào bên trong, Lam Vong Cơ đứng ở bên cạnh cửa, nghiêng nửa thân người nhìn về phía cửa uyển.

Nam nhân trước cửa uyển đang thu hồi một cái sọt trúc được làm rất khéo léo vào trong tay, thấy Lam Vong Cơ đang nhìn hắn, hắn cũng chỉ là gật gật đầu, cầm cái sọt trúc đeo lên thắt lưng, vòng qua hành lang chậm rãi đi lại.

Mới vừa rồi Giang Trừng bắt được con trùng đen trong tay huynh trưởng ném ra ngoài cửa uyển, con rắn song sinh kia đột nhiên từ bên chân Đường Tĩnh vọt ra, đầu rắn màu trắng há miệng liền một ngụm nuốt con trùng cổ từ trong không trung vào bụng, giống như lúc trước khi đầu rắn màu đen nuốt Liệt Tâm cổ.Rồi Đường Tĩnh mới lấy sọt trúc ra, nhẹ nhàng vỗ một cái, rắn song sinh lập tức bò trở về, thoáng cái đã chui vào trong sọt trúc.


".... Cổ kia...." Thấy nam nhân đi đến trước mặt mình, Lam Vong Cơ có chút thắc mắc nhìn sọt trúc ở trên thắt lưng của hắn.

"Hắc Bạch muốn, yên tâm, các ngươi sẽ không nhìn thấy nó nữa." Vỗ vỗ sọt trúc, Đường Tĩnh nhìn Lam Vong Cơ, đột nhiên nói.

"Phản ứng tốt lắm." Hắn chỉ là mới nhìn Lam Vong Cơ mà Lam Vong Cơ đã biết ý của hắn.

Hai người cùng nhìn thoáng qua, trong lòng không hẹn mà cùng dâng một suy nghĩ...... Là cảm giác tiếc rằng biết nhau trễ quá?

"Không có gì." Thật là không có gì, Lam Vong Cơ cảm thấy ý của nam nhân này cực kì dễ hiểu.

Bên ngoài sảnh, Giang Trừng ôm Lam Hi Thần đặt ở trên mặt đất, Linh Song lập tức tiến lên kiểm tra một lần từ đầu đến chân, lông mày hơi nhăn.

"Như thế nào?"

"Nội thương ngoại thương phải chữa trị cùng lúc, tình trạng của y nếu tiếp tục như vậy, linh mạch có thể sẽ bị phế mất." Vốn linh mạch đã bị Liệt Tâm cổ phá hoại không ít, tiếp theo lại bị Khôi Lỗi cổ khống chế áp bứt sử dụng linh lực, nếu không mau chữa trị, chỉ sợ lúc chữa trị xong cũng là lúc linh lực mất hết.

"Xin ngươi nhất định phải chữa trị cho y!" Ôm người, đã từng đơn độc chống đỡ Vân Mộng, nam nhân kiêu căng, tự mãn, luôn ngẩng cao đầu cuối cùng cũng cuối đầu thấp kém, cũng chỉ vì cầu một người bình an.

"Cứu người trước, ngươi....." Nói nhỏ bên tai Đường Tĩnh, sắc mặt Đường Tĩnh không tốt nhẹ nhàng gật đầu. Linh Song cười cười vỗ vỗ bả vai nam nhân, nói với mọi người trong sảnh.

"Thương thế của Lam tông chủ không thể tiếp tục kéo dài, thỉnh môn sinh Lam thị chuẩn bị một chút, chờ chỉ thị của Đường Tĩnh, cùng hợp tấu Bích Gian Lưu Tuyền khúc, Hàm Quang Quân thỉnh trước chờ ở một bên, tiếp sau làm như thế nào, Đường Tĩnh sẽ cho ngươi biết. Hiện giờ thời gian khẩn cấp, ta sẽ không nhiều lời nữa, các ngươi phải chuẩn bị tâm lý, đêm nay tất cả mọi người không được ngủ."

"Vâng!"Đám người Tư Truy đều không khán nghị hay bất mãn, đều tự ngồi xuống điều chỉnh cầm âm, bởi vì bọn họ vừa hợp tấu và đã cùng nhau luyện tập cũng hơn một tháng, cũng có chút ăn ý lẫn nhau. Lam Vong Cơ nhìn thấy bọn họ tự động điều chỉnh âm thanh, kiểm tra dụng cụ, không có một người than mệt không vui, trong lòng thật sự yên tâm không ít.

"Các ngươi dạy đám tiểu bối này rất khá." Dựa vào bên người Lam Vong Cơ, hai bàn tay Ngụy Anh vòng quanh ngực, dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe thấy được, nhẹ nhàng nói.

"Trạch Vu Quân sẽ không sao, người Lam gia các ngươi nghị lực siêu cường, ta lấy thân có thể bảo chứng, ngươi không cần lo lắng, biết không?"

"Ừm..." Đưa tay vòng qua thắt lưng Ngụy Anh, người này, chỉ cần một câu nói của hắn, luôn có thể làm cho y không hiểu vì sao cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

"Một hồi ngươi phối hợp với Linh Song, không cần phân tâm, chuyện vặt còn lại, ta và Kim Lăng có thể xử lý được."

"Ừm."

"Sau khi mọi chuyện kết thúc, ngươi đem ta về Vân Thâm Bất Tri Xứ đi, ta muốn nghỉ ngươi thật tốt mười ngày nửa tháng, ai cũng không muốn gặp, ai cũng không muốn quản, chỉ cần ngươi mỗi ngày đều ở bên cạnh ta."

"Ừm."

Trong lúc hai người đàm thoại, Linh Song đã đứng ở bên cạnh Lam Hi Thần, Giang Trừng vẫn ôm chặt lấy người không buông, Linh Song cũng không để cho hắn buông ra, Phong Mộc Vãn Tình vạch qua hiện lên mảnh ánh sáng lấp lánh, một tiếng sáo trong trẻo như khoảng không vang lên, dưới thân Linh Song cùng Lam Hi Thần lập tức hiện lên hai cái pháp trận tròn màu tím và đỏ, một cái to, một cái nhỏ.

Tiếng sáo của người trên pháp trận uyển chuyển xa tít, dáng người uyển chuyển xinh đẹp, trang sức bạc trên người theo tiếng sáo lay động, thật lâu không nhìn thấy Linh Song điều trị cho người khác, Đường Tĩnh trong mắt lướt qua một chút hoài niệm, nhưng hiện tại, hoài niệm thật là không đúng lúc.

Trên pháp trận, thân thể Linh Song tùy tiếng sáo chuyển động qua lại, trên vai thỉnh thoảng hiện lên hai cái quang cầu màu tím bạc, quang cầu chỉ cần vừa hiện ra, liền hóa thành từng đường ánh sáng bắn vào trong thân thể Lam Hi Thần, Giang Trừng nhìn vết thương trên người Lam Hi Thần tùy theo đường ánh sáng bắn vào mà dần dần chuyển tốt, trong lòng mừng rỡ, ngay cả vết thương trên cánh tay mình bị rách nát cũng bất tri bất giác trở nên tốt hơn.

Đường Tĩnh đi tới bên cạnh Tư Truy Cảnh Nghi, cùng bọn họ nói vài câu, mười người tai thính đều nghe rõ, thỉnh thoảng gật đầu, Đường Tĩnh nói xong lại đi tới trước mặt Lam Vong Cơ.

"Nếu không ngại, theo lời ta chỉ thị, lấy tiếng đàn phụ trợ."

"Đã biết."

Gật gật đầu, Đường Tĩnh lại đi tới một bên, hắn nhìn Linh Song, rồi nhìn Lam Hi Thần, trong tay lại xuất ra Thiên Ki Hạp của hắn, ở trong tiếng sáo của Linh Song chuyển một vòng, hắn hướng chỗ môn sinh Lam thị giữa phòng, ở trên sàn nhà bắn ra một cái tiêu bạc sáng chói.

Tiếng đàn tiêu hợp tấu, vang lên giữa Tiệm Tuyết Tiểu Uyển, cùng với trời mưa càng thêm tầm tã, vang suốt một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro