Phần 1: Vãn Hi (26)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là đỉnh giường có chút xa lạ mà lại quen thuộc , con ngươi chuyển động, bức rèm buông xuống trên giường là một mảnh hoa sen màu tím thêu chỉ vàng. Lam Hi Thần nhìn hoa sen kia, sau một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.

Mộng. . . . . . ?

Y đây là . . . . . Tới Liên Hoa Ổ rồi sao?

Ký ức chậm rãi quay về cùng một chỗ trong não, y sơ suất bị Tô Lan đả thương, trúng cổ, sau đó. . . . . .

"...... Đều tốt lắm.....?" Y đã hôn mê bao lâu? Không phải là đã hôn mê hai, ba năm rồi chứ? Nếu không thì miệng vết thương như thế nào đều tốt lắm, không có lưu lại vết sẹo nào?

Nửa chống đỡ đứng dậy, mặc trên người chính là áo lót màu tím nhạt, không cần nói nhất định là Giang Trừng thay cho, hắn rất thích cho y mặc quần áo của hắn......

Mới di chuyển nửa thân thể, đưa tay đang muốn vén rèm lên, một cánh tay nhanh hơn y từng bước kéo mở màn che. Lam Hi Thần ngạc nhiên nhìn người kia đứng ở bên cạnh giường, hai mắt đều là tơ máu, rõ ràng tiều tụy không ít.

Giang Trừng?

Nhìn thấy người cuối cùng cũng tỉnh lại, Giang Trừng hao tổn sức lực thật lớn mới nhịn xuống không vọt đi lên ôm lấy y.

"...... Ta đi gọi người tới......" Hít sâu một hơi, Giang Trừng xoay người lại chạy đi ra ngoài, Lam Hi Thần có chút đơ người, chính là cảm thấy sau đó giống như có cái gì đó không quá thích hợp, một trận kêu la xa gần truyền lại đây.

"Đừng đừng đừng...... Đừng nắm tóc ta..... Ai....."

Rèm giường lại bị mở ra, khoảng mười cái đầu chen chúc nhau ở bên cạnh giường, Lam Hi Thần hơi hơi lui xuống một chút.

Rất....... Rất nhiều đầu.......

"Lam tông chủ, ngài...... Này này này, tránh ra chút...... Ta đều không nhìn thấy người." Mới kêu xong, Linh Song liền cảm thấy phía sau không còn ai, vừa quay đầu, liền nhìn thấy Giang Trừng vung Tử Điện ra, dòng điện kêu "két két" làm cho một đống người bức lui vài bước, để cho hai người không gian thật lớn.

"....... Lam tông chủ, ngài cảm thấy như thế nào? Có cảm thấy không khỏe ở đâu?" Quay đầu lại, Linh Song ngồi ở mép giường, vươn tay rất nghiêm túc bắt mạch cho Lam Hi Thần. Hắn làm thay cho y sư nên cũng không bắt mạch chuẩn, nhưng nhìn thấy Tử Điện kia sét đánh tung tóe vang lên phình phịch, Linh Song cảm thấy, giả bộ một chút kỳ thật cũng rất tốt.

Mặc dù rất muốn cho nam tử thanh tú trước mắt biết rằng, tay hắn không có bắt trên mạch của mình, nhưng nhìn Giang Trừng cầm Tử Điện trong tay đứng đối diện với chính mình, Lam Hi Thần cũng yên lặng không nói với Linh Song.

"Mười ngày. Lam tông chủ nếu không tỉnh lại, chỉ sợ ta sẽ bị ném cho chó ăn." Thu hồi tay, Linh Song nói cười yến yến, ừm. . . . . . Nhìn gần quả thật rất có tố chất mỹ nhân.

"Cũng không có chỗ nào không khỏe, chính là..... Không biết ta hôn mê đã bao lâu?"

"Công tử vừa nói vừa cười, không biết công tử xưng hô như thế nào?"

"Đừng có gọi công tử, gọi ta Linh Song là được rồi."

"Vậy..... Linh Song, hiện bây giờ..... Là xảy ra chuyện gì?"

Gật đầu cười nhẹ, Lam Hi Thần nhìn hắn, lại nhìn Giang Trừng, lại nhìn về hướng môn sinh Lam thị đứng cách xa mười bước, hiện tại y rất cần có người tới nói rõ với y một chút, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào a.

"Đệ đệ ngươi và người của ta cũng giải thích rồi , một hồi nói xong liền tới, ngươi lại hỏi đệ đệ ngươi đi."

Mới nói xong, liền nhìn thấy Lam Vong Cơ từ bên ngoài bước vào trước, phía sau là Ngụy Anh cùng một nam tử xa lạ khác.

Ngụy Anh nhìn bóng dáng hai người rời đi, quay đầu lại, Giang Trừng cũng vừa vặn thu hồi Tử Điện đi thẳng đến một bên ngồi xuống, Ngụy Anh nhìn hắn như vậy, trong lòng ngầm thở dài, hét to kêu bọn tiểu bối tự tìm chỗ ngồi hoặc đứng, chính mình ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng.

Nghe đệ đệ đang nói chuyện phát sinh trong mấy ngày qua, hình ảnh mơ hồ trong đầu Lam Hi Thần dần dần rõ ràng.

"Nguyên lai như thế, vừa mới rồi không nói cảm tạ với ân nhân, thật sự là quá thất lễ .... Nhưng ta nhớ rõ ràng là ở Lan Lăng bị thương, thế nào bây giờ lại ở Vân Mộng ?"

Chắc là không phải bị ôm tới chứ? Lam Hi Thần vừa nói, Lam Vong Cơ sắc mặt lập tức trở nên khó coi, sắc mặt của mấy môn sinh liên quan lại mất tự nhiên, Giang Trừng quay lưng với chính mình không thấy rõ biểu tình, nhưng thật ra Ngụy Anh, cười trực tiếp vỗ lên bàn.

"Ha ha ha ha ~ Trạch Vu Quân, cái này ngươi nên hỏi ta, tới tới tới, ta nói cho ngươi nghe."

"..... Ngụy anh....." Lam Vong Cơ thực bất đắc dĩ, đáng tiếc biểu tình vẫn nhìn không ra, nhưng Lam Hi Thần nhìn ra.

"Ừ, là như vậy....." Nhịn cười, Ngụy Anh bắt đầu nói tình hình ngay lúc đó.

Ngày đó một đêm mưa to, tiếng mưa che dấu đi tiếng đàn sáo trong Tiệm Tuyết tiểu uyển, cho đến sau giờ Mão, Linh Song mới dừng tiếng sáo lại. Mà hợp tấu trên Kim Lân Đài, lại làm cho tiên gia các môn ấn tượng sâu sắc, sáng sớm hôm sau, chưa đến giờ Tị, còn có không ít tông chủ muốn tìm Trạch Vu Quân, Kim Lăng chỉ đành phải nói Lam tông chủ bởi vì hợp tấu quá mệt mỏi, cho nên không cách nào tiếp khách, ngăn cản mọi người ở bên ngoài Tiệm Tuyết tiểu uyển, nhưng đây cũng không phải biện pháp ổn thỏa.

Ngăn cản một ngày coi như có lý, ngăn cản hai ngày, ba ngày cũng rất kỳ quái, sau khi vài người bàn bạc, quyết định sắp xếp cho Lam Hi Thần chỗ khác, nhưng lại không thể để cho người khác phát hiện Lam Hi Thần hôn mê bất tỉnh, vẫn là một câu của Cảnh Nghi "Nếu có hai tông chủ thì tốt rồi." Đánh tỉnh mọi người.

"Hai người? Hay là....."

"Giang Trừng cùng ngươi dùng truyền tống phù trực tiếp về tới Vân Mộng, Lam Trạm hắn.... Há há..... Ha hả ha hả...."

Tưởng tượng tình hình ngày đó, Ngụy Anh liền cảm thấy buồn cười, hắn ru run bả vai, vừa cười vừa nói. "Sau này nghe Tư Truy nói, Lam Trạm hắn a, mang theo bội kiếm cùng tiêu của người, ôn văn nho nhã, cười ấm áp hướng Kim Lăng cáo biệt, lấy trong nhà còn có việc quan trọng, dẫn theo môn sinh rời khỏi Lan Lăng, há, còn có, vì sợ vạch áo cho người xem lưng, ta liền sai Ôn Ninh vẫn đi theo bên cạnh 'Lam tông chủ', làm cho mọi người không dám gần 'Lam tông chủ', đều chỉ có thể ở xa xa chào hỏi..... Á há há.... Oa ha ha ha ha....."

Tưởng tượng đến chính mình sợ xảy ra chuyện gì, trộm chạy tới giữa đường nhìn một cái, kết quả nhìn thấy Lam Trạm cười ôn nhu đi nhanh, toàn bộ môn sinh phía sau cứng tay cứng chân như đồ thừa, hắn ngồi xổm trên mặt đất cười to không dậy nổi.

"Các ngươi để cho Vong Cơ thay thế ta?"

Lam Hi Thần kinh sợ, y nhìn về phía Lam Vong Cơ, thốt lên.

"Không phải rất khó xử Vong Cơ sao? Ngươi..... Các ngươi như thế nào có thể gây khó dễ cho hắn đâu?"

"...... Thật ra.... Cũng tốt...."

"Thế nào cũng tốt? Sau này ngươi nhất định một mực né tránh người khác. Thật có lỗi, Vong Cơ, huynh trưởng cho ngươi thêm phiền rồi."

Tưởng tượng đến dáng vẻ đệ đệ chịu đựng một đường cười nói, Lam Hi Thần không bỏ được, sau chuyện đó hắn tuyệt đối là xấu hổ tự trốn đi nơi khác bình phục tâm tình.

"Ha ha ha ha ~~ Trạch Vu Quân, ngươi rất lợi hại, thật sự bị ngươi nói trúng nha ~~ Lam Trạm cũng không biết trốn đâu đi, chúng ta đợi hơn nửa ngày, hắn mới trở về cùng bọn ta đến Vân Mộng a!"

Ngụy Anh cười nói đến nỗi sắp từ trên ghế ngã xuống, Lam Vong Cơ có chút nổi giận trừng mắt nhìn hắn một cái, trả lời Lam Hi Thần thì còn có chút cà lăm.

"Huynh, huynh trưởng, chuyện.... Không, không phiền.... Ta nguyện ý....."

"Vong Cơ....." Đệ đệ khờ, xấu hổ đến mức trả lời đều cà lăm a.

"Khụ ừm..... Huynh trưởng, về cái người đả thương ngươi...." Ngồi ở mép giường, Lam Vong Cơ mạnh mẽ trấn định, kỳ thật là cố ý lãng sang chuyện khác nên mới nói đến người đả thương Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần trong lòng nhẹ thở dài.

"Người nọ..... A, người nọ đâu?"

"Vốn bị giam ở mật thất Kim Lân Đài, bây giờ chuyển qua Vân Mộng. Huynh trưởng, người nọ là ai? Vì sao ngươi bị hắn đả thương?"

"Hắn là tông chủ của Mạt Lăng Tô thị, Tô Lan. Các ngươi đem người nhốt lại? Vậy môn sinh của Tô thị có đến đòi người không? Có gây khó dễ cho các ngươi không?" Lam Hi Thần kì lạ hỏi lại.

"Đúng vậy, hắn là vì muốn báo thù cho tông chủ đã chết..... Thế nào?" Nhìn sắc mặt Vong Cơ có chút lạ, hay là người nọ lừa y?

"Huynh trưởng. . . . . . Mạt Lăng Tô thị đã không còn."

"Hả?"

"Sau chuyện Quan Âm miếu, thúc phụ có phái người đến Mạt Lăng, người đi trở về báo lại Mạt Lăng Tô thị đã không còn ai, giống như tan hoang. Dò hỏi người phụ cận, gần như chỉ còn lại một gã môn sinh, nhưng là ít ngày trước cũng đóng cửa rời đi."

"Kia..... Tên môn sinh kia.... Là Tô Lan?"

Lam Hi Thần sửng sốt, chỉ còn mình gã, vẫn hy vọng có thể thay tông chủ đã mất làm chút cái gì sao?

"Người nọ muốn gặp huynh trưởng." Nghĩ nghĩ, Lam Vong Cơ vẫn thật tình cho Lam Hi Thần biết.

"Gặp ta?"

"..... Mang hắn tới đi."

"Huynh trưởng?"

"Tông chủ, không tốt lắm đâu?"

"....."

".... Ta đi mang hắn tới."

Lạnh lùng buông xuống một câu, Giang Trừng đứng lên, nhìn cũng không nhìn Lam Hi Thần mà tiêu sái đi ra ngoài, Lam Hi Thần nhìn bóng dáng hắn thẳng tắp, cuối cùng phát hiện chính mình cảm thấy có chỗ không phù hợp. Từ khi chính mình tỉnh lại, Giang Trừng chẳng những không tới gần y, ôm y, thậm chí chỉ chừa cho y một cái bóng dáng để nhìn.

Này là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro