176-180

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

176.

Gần tới cuối năm, mọi người đều từng tốp từng tốp về quê, vì muốn chuẩn bị cho năm mới nên mọi người đều chuẩn bị mua sắm nên các khi mua sắm đều chật người.
Đối với Mộ Tiêu Vân mà nói, năm đầu tiên này không giống như trước. Không chỉ đây là năm đầu cậu về nước, cũng không vì năm đầu cùng với Hạ Minh Hòa mà là năm đầu tiên cậu đón cùng người Hạ gia. Đúng vậy, ở trong nước, Mộ Tiêu Vân muốn cùng người nhà Hạ Minh Hòa đón năm mới. Cho nên, mấy ngày nay Mộ Tiêu Vân vẫn luôn trầm tư, không biết mua lễ vậy gì cho người Hạ gia. Hạ gia cái gì cũng không thiếu, có tiền lại có quyền, lại rất hòa thuận. Cho nên mấy ngày nay Mộ Tiêu Vân thực sầu.
So với Mộ Tiêu Vân, mấy ngày nay sắc mặt của Diêu Tinh Tinh cũng rất không tốt.
Bà hy sinh một hài tử, lại không thay đổi được di chúc của Mộ Hữu Thành, kết quả này so với tưởng tượng của bà đã quá xa. Nguyên bản bà tưởng rằng cho dù Mộ Hữu Thành có chút thẹn với Mộ Tiêu Vân thì thông qua chuyện này thì lòng của Mộ Hữu Thành sẽ thay đổi, nhưng lại tính toán sai lầm, rốt cuộc mất đi con mình.
Nhưng như vậy, bà không phục...
Cho nên...
Bởi vì Mộ Hữu Thành có thói quen tỉnh lại lúc nửa đêm. Mà gần đây, cùng lúc ông tỉnh lại ông sẽ thấy Diêu Tinh Tinh một mình đứng ở ban công mà khóc. Trong miệng còn nhắc tới hài tử chưa được sinh ra của bọn họ.
Một lần, hai lần... Lúc đầu Mộ Hữu Thành còn làm như không thấy, ông không phải là người tich cực đi an ủi người khác, ông là muốn có thể tha thì hãy tha. Đương nhiên, chỉ giới hạn ở việc tư, còn việc công ông đều giải quyết rất tích cực nên mới để cho người khác ấn tượng tốt.

Tối hôm đó, Diêu Tinh Tinh vẫn ngồi xổm ở ban công mà khóc, mà Mộ Hữu Thành cũng mềm lòng. Ông nhìn không được, đành phải xuống giường đi đến bên người Diêu Tinh Tinh. " Tinh Tinh, ngươi còn trẻ nếu muốn hài tử thì chúng ta vẫn có thể sinh ". Ông muốn đem Diêu Tinh Tinh ôm lên. Nhưng Diêu Tinh Tinh lại đẩy ông ra." Bác sĩ nói ta không bao giờ có thể sinh con được nữa, chẳng lẽ ngươi đã quên sao ?" Diêu Tinh Tinh một bên khóc, một bên chỉ trích.Mộ Hữu Thành trầm mặc, ông đích thật đã quên. Gần đây vội vàng xử lí chuyện của Lý Đức Quân, công trình của chính phủ cũng bắt đầu, không phải ông không tin cấp dưới mà là đối với công tác ông tự thân làm đã thành thói quen.Càng chủ yếu chính là, tháng 4 sang năm đã phải bàn giao. Vì chuyện này mà ông luôn cùng Tiền đổng thương lượng. 

Tiền đổng muốn hợp tác cùng Mộ thị nên mang theo ông mà cùng một số người khác dùng cơm.Tiề đổng đối với sự tình của Mộ thị rất để tâm, thứ nhất là bởi vì danh tiếng của Mộ Hữu Thành trên thương trường, thứ hai là tiền đồ rộng mở của Mộ thị. Cho nên đối với Tiền thị mà nói đây là một đại hộ phách. Huống cho cùng nhân viên của chính phủ dùng cơm, đối với Tiền đổng mà nói như nhấc một cái tay." Thực xin lỗi, Tinh Tinh ". Mộ Hữu Thành ôm lấy bà, " Trong khoảng thời gian này, sự tình trong công ty tương đối nhiều, là ta xem nhẹ chuyện này. Cho dù không sinh hài tử thì cũng không có vấn đề gì, bởi vì chúng ta còn có Tiêu Lâm, có Tiêu Lâm là đủ rồi "." Đối với ngươi mà nói, ngươi không chỉ có Tiêu Lâm là hài tử, ngươi đương nhiên cảm thấy đủ, nhưng đó chính là hài tử của ta, là ta hoài thai mấy tháng ". Diêu Tinh Tinh lần thứ hai đẩy Mộ Hữu Thành, bà đi sang bên kia, " Nếu người này không phải con của ngươi, ta muốn đi kiện hắn, ta nhất định làm cho hắn phải ngồi tù ". Diêu Tinh Tinh hung hăng nói." Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, Tiêu Vân dù sao cũng còn nhỏ, nó...", " Nhỏ? Hữu Thành, ngươi muốn giúp hắn tìm cớ? Từ trên tọa đàm diễn thuyết, hắn lần đầu tiên công khai chỉ trích chúng ta, càng về sau hắn lại lái xe đâm ta, đến hiện tại hắn biết rõ ràng ta đang mang thai lại đẩy ta, đẩy ta xong lại làm như không thấy, Hữu Thành, ngươi hãy lấy tâm ra nói cho ta biết, đây là việc mà một đứa bé sẽ làm sao ?" 

Âm thanh Diêu Tinh Tinh nghẹn ngào hỏi." Này ?" Mộ Hữu Thành không nói tiếp, bởi vì trong mắt của ông, Tiêu Vân thật sự chỉ là một hài tử, một hài tử 18 tuổi, nhiều nhất là tùy hứng hay quật cường, kém nhất là thời kỳ phản nghịch. ý nghĩ của ông không phức tạp như Diêu Tinh Tinh, ở trong lòng ông, anh em không tốt thì vẫn là anh em, mà nhi tử phản nghịch thì vẫn là nhi tử." Sẽ không, Tiêu Vân nó còn nhỏ "." Hữu Thành, mỗi đêm ta đều gặp ác mộng, mơ thấy hài tử chết thảm kia muốn ta tìm lại công bằng cho nó, ta thật sự không chịu nổi ". Diêu Tinh Tinh nói xong lại khóc lên." Tinh Tinh ". Mộ Hữu Thành lần thứ hai tiến lên đem bà ôm lấy, " Tinh Tinh, đừng khóc, thực xin lỗi ".Lần này Diêu Tinh Tinh không cự tuyệt. Bà tựa vào trong ngực Mộ Hữu Thành nói :" Hữu Thành, nếu Tiêu Vân thực sự không muốn thấy ta, ta nghĩ chúng ta ly hôn đi, hắn sẽ trở về mà buông tha ta, phải không ?", " Không được ". Mộ Hữu Thành lập tức cự tuyệt." Vậy ngươi muốn ta làm thế nào ?" Diêu Tinh Tinh từng bước ép sát." Ta tìm nó nói chuyện, ta sẽ không cần nó ở nơi này, như vậy nó sẽ không thương tổn đến ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy ".
" Ta có thể không nghĩ sao ? Còn như vậy ta sẽ điên mất ".
" Giao cho ta, ta sẽ giải quyết ".
" Hữu Thành, nhìn lại thời gian ta chờ ngươi lâu như vậy, nhớ lại Tiêu Lâm thời gian lâu như vậy không có ba ba, ta cũng không thể có được chút yêu cầu nho nhỏ, ngươi cứ nói ta tùy hứng cũng được, ích kỷ cũng tốt. Mộ Tiêu Vân rất thông minh, mà Tiêu Lâm lại rất hàm hậu, nó không phải đối thủ của Tiêu Vân, cho nên ta nghĩ vì Tiêu Lâm mà yêu cầu một chút như bảo đảm ". Nếu như nói Mộ Hữu Thành đối với Mộ Tiêu Vân áy náy sâu đậm thì mỗi lần nhắc tới sự tình trước kia, Mộ Hữu Thành cũng đối với Diêu Tinh Tinh và Mộ Tiêu Lâm cũng rất áy náy.
Cho nên hiện tại Diêu Tinh Tinh đem sự áy náy của Mộ Hữu Thành nắm chắc.
" Ngươi cứ nói ". Mộ Hữu Thành vô pháp cự tuyệt.
Diêu Tinh Tinh muốn là cơ hội này.
Nếu như là trước kia, bà vì bảo hộ hình tượng của mình trong lòng Mộ Hữu Thành, thì bà căn bản sẽ không nói. Nhưng khi trãi qua chuyện này, lại trong tình cảnh này. Diêu Tinh Tinh biết bà có thể bốc đồng. Cho nên bà lớn mật nói :" Ta biết ở sau ngươi nói về vấn đề cổ phần là không đúng, nhưng ta thật sự lo lắng, ta cảm thấy chính mình tùy thời sẽ chết, cho nên ta trước sẽ vì Tiêu Lâm mà làm tốt sự tình. Có thể hay không thỉnh ngươi cấp cho Tiêu Lâm một chút cổ phần của Mộ thị, không cần nhiều , thật sự không cần nhiều, chỉ cần nhiều hơn Mộ Tiêu Vân một chút là được, chỉ cần làm cho Mộ Tiêu Vân không hại Tiêu Lâm là được rồi. Nếu công ty cho Tiêu Vân, tương lai hắn sẽ đem Tiêu Lâm đuổi ra ngoài, thì Tiêu Lâm phải làm sao ?"
" Sẽ không ". Mộ Hữu Thành lập tức phủ nhận, " Tình cảm huynh đệ bọn nó rất tốt ".
" Hữu Thành ". Diêu Tinh Tinh lại khóc, " Mộ Tiêu Vân hắn hận ta như vậy, như thế nào sẽ thật tâm đối xử tốt với con ta ? Ta thật sự không tin. Ngươi ngẫm lại mà xem, ta cùng Tiêu Lâm vẫn luôn không có vấn đề, hiện tại Tiêu Vân trở lại, Tiêu Lâm lại đối với ta có thành kiến, quan hệ hai mẹ con ta cũng bắt đầu cứng ngắc. Hữu Thành, van cầu ngươi đối với Tiêu Lâm tốt một chút ".
Nữ nhân của mình khóc khàn cả giọng, cho dù tâm của Mộ Hữu Thành có bằng sắt thì cũng mềm nhũn, huống cho tâm của ông vốn rất mềm. " Ta sẽ tìm Tiêu Vân nói chuyện, chờ ta nói xong thì ta nhất định sẽ cho ngươi cái công đạo, được không ?"
Mộ Hữu Thành đang tìm Mộ Tiêu Vân nói chuyện này thật là khó có được một lần tích cực.
Từ khi Mộ Tiêu Vân về nước, người là ba như ông vừa hưng phấn vừa khẩn trương. Hưng phấn chính là nhi tử rốt cuộc cũng đã trở lại, khẩn trương chính là năm năm không thấy, ông không biết cùng nhi tử giao lưu như thế nào.
Mà hiện tại, cùng nhi tử gặp mặt, ông vẫn rất khẩn trương, nhưng cảm giác lại không giống. Hiện tại khẩn trương chính là không thể nào ở chung. Thậm chí ông cảm thấy có chút áp lực, tâm tình thực trầm trọng.
Mộ Tiêu Vân nghe qua điện thoại nói Mộ Hữu Thành muốn gặp cậu, cậu ngược lại không phản ứng. Ở trong lòng cậu, một tia thân tình cuối cùng đã bị chặt đứt
Chính là...
Đến ngày hẹn với Mộ Tiêu Vân, đến nơi Mộ Hữu Thành liền sợ ngây người.
Chính là trên đường cái, Mộ Tiêu Vân cùng Diêu Tinh Tinh nói chuyện với nhau, sau đó Diêu Tinh Tinh muốn cho cậu một bạt tai, tiếp Mộ Tiêu Vân đẩy bà ra, mà lúc này trên đường có một chiếc xe đang gào thét chạy tới, tốc độ so với bình thường cao hơn rất nhiều.
A...
Mộ Hữu Thành từ trong tiến thét mà hoàn hồn, sau đó ông lập tức chạy tới. Xe không đụng trúng Diêu Tinh Tinh, người điều khiển dừng lại đúng lúc.
" Tinh Tinh...Tinh Tinh ". Mộ Hữu Thành ôm lấy bà. Mà Diêu Tinh Tinh đã té xỉu không có ý thức. Mộ Hữu Thành ôm Diêu Tinh Tinh lên, ông gọi xe taxi, nhưng trước khi lên, ông liếc Mộ Tiêu Vân một cái, cái nhìn này đủ làm cho Mộ Tiêu Vân hiểu được ý tứ của ông.
Thẳng cho đến khi xe taxi nghênh ngang mà đi, Mộ Tiêu Vân vẫn đứng tại chỗ mặc cho người qua đường chỉ trỏ. Cậu cảm thấy có chút buồn cười, đây là chuyện trong năm năm qua buồn cười nhất mà cậu gặp qua. Nhưng mà cậu cười không nổi. Cậu đang đi đến nơi hẹn của Mộ Hữu Thành, chính là thời điểm cậu đến thì Diêu Tinh Tinh gọi điện thoại đến muốn cùng cậu nói chuyện. Tuy rằng Mộ Tiêu Vân có chút ngoài ý muốn khi Mộ Hữu Thành cùng Diêu Tinh Tinh hẹn cùng một ngày nhưng Mộ Tiêu Vân vẫn đáp ứng, đang đi, Diêu Tinh Tinh bỗng trường lên.
Tiếp...
Mộ Tiêu Vân nheo lại ánh mắt, cậu chưa bao giờ tin tưởng thế giới này có nhiều trùng hợp như vậy, trùng hợp hai vợ chồng bọn họ hẹn cùng một ngày, lại trùng hợp trên đường có hai chiếc xe chạy lại đây.
Trùng hợp nhất chính là xe không có đụng vào người.
Mộ Tiêu Vân từ trong túi lấy di động ra, sau đó đem chiếc xe kia lui xuống dưới, bởi vì sự cố giao thông mà một bên chờ cảnh sát tới.

177.

Mộ Tiêu Vân ngồi trong quán cà phê gần đó, một ly cà phê còn chưa uống xong thì Trần Cảnh Văn đã đến. Mộ Tiêu Vân tận lực lựa chọn một tư thế nhàn nhã, nhưng ánh mắt của cậu lại để cho Trần Cảnh Văn nhìn thấu ra chút manh mối :" Ngươi có tâm sự ?"
Mộ Tiêu Vân nhíu mày :" Ngươi từ ngày đó có vẻ rất tốt ".
" Ngươi ở chỗ nào thấy ta tốt ?" Trần Cảnh Văn tạc mao, lập tức phản bác.
Mộ Tiêu Vân nở nụ cười :" Tính cách có chút thay đổi ".
"Ngươi thật hiểu ta ". Trần Cảnh Văn nguýt cậu một cái, " Hôm nay vội vã tìm ta như vậy là có chuyện gì ? Ta là đang làm việc mà ra ngoài đó, ngươi mau bồi thường cho ta đi ".
" Ngươi muốn bồi thường thế nào ?"Ánh mắt của Mộ Tiêu Vân chợt lóe, " Làm tiêu thụ thì thời gian rất tự do, nhưng ngươi từ nay về sau chuẩn bị bận rộn sao?"
" Cho nên ?" Trần Cảnh Văn bắt chéo chân, trong lời nói của thiếu niên ngày hôm nay chắc là có chuyện.
" Chờ một chút, qua một thời gian ngắn sẽ nói cho ngươi biết ". Mộ Tiêu Vân thần bí nói, " Ta hôm nay tìm ngươi chính là muốn ngươi giúp ta điều tra một người ".
" Điều tra ai ?" Ánh mắt Trần Cảnh Văn nheo lại, " Xảy ra chuyện gì ?" Thu hồi vẻ mặt cà lơ phất phơ, ánh mắt lộ ra chút lợi hại,đây không phải là ánh mắt của thành phần tri thức, đó là do được luyện từ bộ đội.
" Cũng không xảy ra chuyện gì ". Mộ Tiêu Vân đem ảnh chụp gởi đến di động của Trần Cảnh Văn, " Chiếc xe này, giúp ta điều tra ".
Trần Cảnh Văn nhìn ảnh chụp:" Chỉ là hai chiếc xe đâm nhau mà thôi, thế nào mà lại có quan hệ với ngươi ".
Mộ Tiêu Vân không phải là người hay xen vào việc của người khác, nếu tìm mình điều tra thì sẽ có liên quan đến cậu.
" Là chuyện của ta, ngươi giúp ta tra, nhưng chuyện này ta không muốn cho người khác biết, nếu kết quả nằm ngoài dự đoán ta sẽ không tham gia chuyện này ". Lão ba của Trần Cảnh Văn là cục trưởng, lời này của Mộ Tiêu Vân thực sáng tỏ.
Trần Cảnh Văn híp mắt, hắn nhìn Mộ Tiêu Vân. Mộ Tiêu Vân nhìn hắn mà cười nhạt, có đôi khi Trần Cảnh Văn cảm thấy ánh mắt thiếu niên này có thể nhìn thấu mọi vật, có thể thời điểm nào cảm thấy đây chỉ là thiếu niên có vẻ hơi thành thục mà thôi. Đám người bọn họ, đối với việc của Mộ gia đều biết rõ. Năm năm trước Mộ Tiêu Vân mạc danh kì diệu mà rời đi. Có đôi khi cảm thấy tình huống của Mộ gia đã làm cho Mộ Tiêu Vân trở nên thành thục hơn.
Nhưng mà một đứ nhỏ 13 tuổi, cho dù tình huống thế nào cũng sẽ không thành thục đến mức này.
" Nhìn cái gì ?" Mộ Tiêu Vân tươi cười, bất đồng với ngày xưa, ý cười hôm nay mang theo vài phần tao nhã. Bình thường vẻ mặt của thiếu niên này luôn mang theo nét thản nhiên, cho dù là cười cũng mang theo vài phần bất hòa, nhưng hôm nay Trần Cảnh Văn có chút suy tư, nhất định là có chuyện xảy ra, mà chuyện này có thể cùng ảnh chụp này có liên quan.
Sau khi cùng Mộ Tiêu Vân tách ra, Trần Cảnh Văn trực tiếp lái xe đến phân cục, tìm một thuộc hạ của cha hắn, sau đó đem sự tình đại khái nói một chút, cũng dặn dò đối phương đây là việc cá nhân. Đối phương cũng hiểu được ý tứ của Trần Cảnh Văn, lập tức đi điều tra.
Cảnh sát làm việc kì thực cũng không hiệu quả như vậy nhưng nếu là người có thân phận ủy thác thì hiệu suất rất nhanh.
" Tra được ?" Mộ Tiêu Vân mới vừa tắm xong, đang nằm trên xích đu đọc sách. Xích đu đặt ở trong thư phòng, Hạ Minh Hòa đang ngồi trên võng. Thời điểm điện thoại vang lên, nhìn đến chính là cuộc gọi của Trần Cảnh Văn, Mộ Tiêu Vân có cổ dự cảm không tốt, dự cảm kia, cậu cảm thấy có chút gần tới phỏng đoán của mình.
Tra được? Hạ Minh Hòa mặc dù đang lên mạng nhưng lỗ tai rất thính, y nghe được lời nói của Mộ Tiêu Vân, ánh mắt lập tức dời khỏi máy tính. Hai mắt nhìn Mộ Tiêu Vân hỏi ý kiến. Như vậy nhìn có chút buồn cười.
Mộ Tiêu Vân cười hì hì lên tiếng :" Xin lỗi, xin lỗi ngươi cứ tiếp tục nói ".
Trần Cảnh Văn có chút buồn bực, buổi chiều còn là một người nghiêm túc thế nhưng bây giờ lại cười như vậy. " Chiếc xe kia là thuê của một công ty, hôm nay lái chiếc xe kia chủ là một người tầm thường không liên quan. Bất quá xe bởi vì phát sinh va chạm tuy rằng xe có bảo hiểm nhưng cũng phải chịu chút bồi thường ".
" A?" Đối với Mộ Tiêu Vân mà nói, cũng không ngoài ý muốn, "Điều tra tài xế kia có quan hệ gì với Diêu Tinh Tinh hoặc là hắn có thông qua giao dịch gì với Diêu Tinh Tinh hay không ?"
" Diêu Tinh Tinh ?" Hạ Minh Hòa nhíu mày.
" Diêu Tinh Tinh là mẹ kế của ngươi ?" Trần Cảnh Văn nghĩ nghĩ, "Chuyện này cùng bà ta có liên quan ?"
" Hôm nay trước khi ngươi thấy ta thì nơi này đã xảy ra tai nạn hai xe va chạm, nhưng ngươi có biết nguyên nhân va chạm không ?" Mộ Tiêu Vân hỏi.
" Đương nhiên là có một xe đi sai quy định giao thông ". Đây là lẽ thường hoặc là hai xe đều trái.

" Không, cái xe ô tô kia bởi vì né một người bất ngờ ngã ra đường mà va chạm với xe khác ". Mộ Tiêu Vân nhắc nhở.
" Người kia chính là Diêu Tinh Tinh ?" Trần Cảnh Văn lập tức hiểu được. " Nữ nhân kia muốn làm gì ? Tiêu Vân, ngươi thật có thể nhẫn nhịn sao ?" Nếu như là hắn, hắn đã sớm hung hăng xông lên làm rõ.
" Ngươi biết không ? Cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục kỳ thật cũng không có gì đáng sợ, kết quả cuối cùng chỉ là cho đối phương gánh vác kết cục mình đã gây ra. Nhưng mà, nếu chậm rãi... Chậm rãi làm cho một người từ từ rơi xuống địa ngục, ngươi không biết loại cảm giác này mới là đáng sợ nhất sao?" Năm năm này đã cho Mộ Tiêu Vân sự kiên định, hoặc là nói cậu sẽ làm cho Diêu Tinh Tinh từ từ lung lay.
" Được, là ta đoán mò ". Trong lòng Trần Cảnh Văn toát ra mồ hôi lạnh, ngược lại xem hắn có khi nào đắc tội Mộ Tiêu Vân hay không, nếu không sẽ bị thiếu niên này tra tấn tới chết. " Ta sẽ bảo người điều tra, tra xong sẽ báo cho ngươi ".
" Ok, đã làm phiền ngươi rồi ".
" Biết vậy thì lần sau mời cơm ta là được, đúng rồi, nhớ mang theo mấy bình rượu ngon ".
" Thật không khách khí ". Mộ Tiêu Vân cười xem như đáp ứng.
Cúp điện thoại, Mộ Tiêu Vân liền ngồi một chỗ nhìn Hạ Minh Hòa. Hạ thiếu gia không mở miệng, cậu cũng bảo trì trầm mặc. So sự kiên trì, cậu không bằng Hạ thiếu gia, nhưng đây là sự kiện quan trọng, hoặc đây là chuyện của cậu Hạ thiếu gia sẽ không bao giờ giữ được bình tĩnh. Cho nên, y đi đến bên người Mộ Tiêu Vân ngồi xuống :" Cái gì mà tai nạn xe cộ, cái gì mà Diêu Tinh Tinh, rốt cuộc là có chuyện gì ?" Vợ của có bí mật, Hạ thiếu gia bắt đầu cảm thấy phi thường không tốt.
" Kỳ thật cũng không quan trọng, hôm nay giữa trưa Mộ Hữu Thành có mời em đi ăn cơm trưa, nói là có việc quan trọng cần nói, kết quả là Diêu Tinh Tinh đến tìm em trước. Chờ tới lúc Mộ Hữu Thành đến, nữ nhân kia đột nhiên phát điên, chính mình nắm tay của mình sau còn lôi kéo em nhằm phía đường cái mà lao xuống ". Mộ Tiêu Vân nói không chút nào để ý nhưng trong lòng Hạ Minh Hòa không có chút nào thoải mái.
Kết quả có thể nghĩ, bị chính cha ruột mình hiểu lầm, cho dù Mộ Tiêu Vân không muốn thừa nhận Mộ Hữu Thành nhưng máu mủ tình thâm, đây là điều không thay đổi được.
Nếu Mộ Tiêu Vân thật sự không thèm để ý thì sẽ không vì Mộ Hữu Thành mà phiền toái, chính là bởi vì để ý cho nên mới có oán giận.
Hạ Minh Hòa kỳ thực rất muốn trực tiếp giải quyết Diêu Tinh Tinh, ý nghĩ của y so với Mộ Tiêu Vân thì đơn giản hơn, không thích thì làm trực tiếp một chút, chính là y biết Mộ Tiêu Vân có sự tình cần làm, cho nên y chưa bao giờ hỏi đến. Chính là lần này y thực sự muốn động thủ. Cho nên Hạ thiếu gia trầm mặc.
" Anh ". Mộ Tiêu Vân vỗ vỗ mặt y, " Không cần nhúng tay vào việc của em ".
Hạ Minh Hòa nhíu mày không nói lời nào.
" Anh yên tâm, trong lòng em có tính toán ".
Ngày hôm sau
Mộ Tiêu Vân bị điện thoại đánh thức, là điện thoại của Hạ Thanh Hòa :" Alo, anh Thanh Hòa?" Mới 7 giờ sáng, người bên giường đã không còn, Hạ thiếu gia phỏng chừng đã đi nơi nào chạy bộ còn chưa có trở lại.
" Chúc mừng ngươi, nổi danh ". Hạ Thanh Hòa trêu chọc nói.
" Em cho rằng thật lâu trước kia mình đã nổi danh ". Mộ Tiêu Vân lười biếng nhu nhu ánh mắt, " Đường đường là tổng tài tập đoàn Hạ thị, thói quen rời giường không tốt ".
" Phốc... Hạ Thanh Hòa cười đến thập phần sung sướng:" Thói quen tốt ta sẽ dưỡng từ từ. Hôm nay ngươi có đọc báo chưa ?"
Tâm của Mộ Tiêu Vân bình tĩnh nói :" Là chuyện hôm qua sao ?" Hai người thông minh khi nói chuyện đều biết đối phương nghĩ gì.
" Ta có thể nói đây là tiết mục trên phim truyền hình sao ?" Hạ Thanh Hòa hỏi lại.
" Trên thực tế, nếu em biết có chiếc xe sẽ chạy lại, bà ta muốn đi tìm chết thì em sẽ không kéo lại ". Mộ Tiêu Vân cũng hài hước mở miệng, " Anh Thanh Hòa, kế hoạch kế tiếp nên bắt đầu đi ".
" Ta sẽ làm lũng đoạn nguồn cung cấp của Tiền thị, sau đó là đề cao. Nhưng mặc kệ là Tiền thị hay Mộ thị cũng sẽ không khủng hoảng kinh tế. Nhiều nhất là hạng mục công trình của chính phủ sẽ mất đi rất nhiều ". Hạ Thanh Hòa vừa nói, một bên pha cà phê, mùi hương cà phê tràn ngập trong phòng làm cho tâm tình hắn cũng rất tốt.
" Mộ thị sang năm chuẩn bị giao phó kiểm tra không hợp cách, đây không phải là ý tứ của anh Thanh Hòa sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.
" Ha ha ha..." Hạ Thanh Hòa nở nụ cười.
" Anh hai, em nghĩ nếu tại thời điểm mấu chốt, nếu như là kinh tế có vấn đề, tín dụng của Mộ thị luôn tốt thì ngân hàng bên kia sẽ cho vay, cho nên em nghĩ càng thêm có nhiều điểm tấn công ".
" Cho nên ?" Hạ Thanh Hòa hỏi.

178.

Mộ Tiêu Vân cho rằng Mộ Hữu Thành sẽ không liên lạc với cậu, chính là không nghĩ tới thế nhưng ông lại gọi điện thoại cho mình. Hai cha con đến tình trạng này, Mộ Tiêu Vân cảm thấy tất yếu không nên gặp, nhưng Mộ Hữu Thành tìm cậu, Mộ Tiêu Vân liền có ý tưởng muốn xe trò vui.
Cậu thật sự muốn nhìn xem, sau khi trãi qua sự kiện kia của Diêu Tinh Tinh thì Mộ Hữu Thành sẽ nói gì với cậu. Thậm chí, trong tay cậu đã có chứng cứ mối quan hệ của người lái xe và Diêu Tinh Tinh cũng sẽ không nói cho ông.
Hai cha con ngồi trong nhà hàng, thực an tĩnh.
Thời điểm Mộ Tiêu Vân đến thì Mộ Hữu Thành đã đến. Đồ ăn đã được đem lên, chính là Mộ Hữu Thành còn không có động đũa. B thị là thành phố ven biển, đồ ăn đều lấy hải sản làm chủ, mà mọi người cũng có thói quen ăn, cho nên khó có thể nói là món Mộ Tiêu Vân thích.
Lúc Mộ Tiêu Vân tiến vào, Mộ Hữu Thành nhìn cậu muốn nói cái gì, chính là cái gì cũng không nói ra. Mà Mộ Tiêu Vân cũng không phải người tìm người khác nói chuyện, cho nên nhất thời trên bàn ăn thực yên tĩnh, đến thanh âm hô hấp cũng có thể nghe được.
Chính là Mộ Hữu Thành không có thói quen ở trong không khí an tĩnh như vậy, hai cha con biến thành ngày hôm nay, Mộ Hữu Thành thật sự không biết ông đã sai chỗ nào.
Trừ phi là chuyện ông cùng Lý Ngải Thanh ly hôn nhưng khi đó tòa án phán quyết Mộ Tiêu Vân theo ông, là bởi vì Mộ Tiêu Vân muốn ở lại bên người Lý Ngải Thanh, ông cũng suy xét đến vấn đề nhi tử còn nhỏ cho nên mới đồng ý. Sau đó bọn họ lại ra nước ngoài, ông không phải là không muốn đi tìm mà nước ngoài bao la như vậy ông căn bản là vô pháp tìm.
Hỏi bọn Quý Mộc lại không nói.
Dần già, ông cũng dần quên chuyện này.
Sau khi Mộ Tiêu Vân trở về, ông cũng muốn bù lại cho cậu, đối với đứa bé này Mộ Hữu Thành vẫn luôn áy náy, phần áy náy này rất sâu cho nên mặc kệ Mộ Tiêu Vân làm ra chuyện gì thì Mộ Hữu Thành cảm thấy chính mình cũng có thể tha thứ. Bởi vì ông không có bên cạnh cậu, không thể làm cho cậu trở nên tốt hơn, hết thảy điều này là do ông sai.
Chính là hiện tại, ở trong lòng Mộ Hữu Thành Mộ Tiêu Vân thực sự đã sai, ông đã không thể dễ dàng tha thứ như vậy, nghĩ đến Diêu Tinh Tinh mỗi ngày mất ngủ, Mộ Hữu Thành cảm thấy nên hảo hảo mà dạy dỗ lại nhi tử.

" Tiêu Vân ". Nhìn Mộ Tiêu Vân ăn cơm, Mộ Hữu Thành lắc đầu, đứa nhỏ này ngày càng không lễ phép. Mộ Tiêu Vân nhướng mày, không tiếng động mà nhìn ông." Tiêu Vân, từ lần ngươi trở về đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, ngươi có nghĩ tới vấn đề là do đâu không ?" Mộ Hữu Thành hỏi." Vấn đề ?" Mộ Tiêu Vân ở trong lòng cười lạnh, lại vẫn giả bộ một bộ dáng không rõ ràng." Ba biết, ngươi hận ba ba, hận ba và mẹ ly hôn, ba thật sự xin lỗi. Cho nên, Tiêu Vân à, mặc kệ ngươi làm cái gì ba cũng có thể tha thứ, nhưng hiện tại, ngươi chẳng những đẩy Tinh Tinh đến sẩy thai mà còn đẩy bà ra lối đi bộ, Tiêu Vân, đứa bé trong bụng bà ấy là vô tội, hiện tại hài tử đã không còn, đối với một người bệnh như vậy, ngươi không thể ôm một tâm tình bình thường sao ?" Càng nói, Mộ Hữu Thành càng nhíu mày." Như vậy, đối với một hài tử có hành vi quá khích như vậy, ngài muốn xử lí thế nào ?"

Mộ Tiêu Vân hỏi lại, " Là báo cho cảnh sát, tố cáo nó đã thương người ? Giết người ? Hay là đưa vào trại giáo dục ?"Mộ Tiêu Vân châm chọc, lời này nghe vào trong lỗ tai Mộ Hữu Thành phá lệ chói tai, ông có chút tức giận :" Ngươi quả thật là không nói lý. Ngươi mới mấy tuổi, đây là lời mà hài tử 18 tuổi nói hay sao ? Tiêu Vân, làm sai thì chỉ cần nhận sai là tốt, nhưng vì sao ngươi cả chuyện nhận sai cũng không ". Mộ Hữu Thành nói có chút vội vàng, thậm chí không nghĩ tới lời nói này đối với một đứa nhỏ 18 tuổi là trọng yếu cỡ nào. Mộ Tiêu Vân cho dù sống hai đời, cho dù tâm đã bình tĩnh đến không gợn sóng, chính là Mộ Hữu Thành nói làm cho tâm của cậu gợn sóng. Đời này, còn không có người nào nói cậu không nói lý. Cái gì gọi là nhận sai cũng không ? Mộ Tiêu Vân thật sự muốn cười to, nhưng hẳn là cười không nổi. Cho nên, cậu lựa chọn trầm mặc. 

Trầm mặc tiếp tục ăn cơm, cậu sợ khi mở miệng sẽ đem ông kích thích càng sâu. Thấy Mộ Tiêu Vân trầm mặc, Mộ Hữu Thành buông tiếng thở dài, có chút thất vọng. Lần đó nói chuyện cùng Lý Ngải Thanh cũng nói tới sự tình của Mộ Tiêu Vân, ông cũng nói tình huống của Mộ Tiêu Vân nhưng Lý Ngải Thanh lại nói ông quá mẫn cảm. Tiêu Vân ở nhà không phải như vậy, có thể là cha con hai người xa nhau lâu lắm cho nên có chút mới lạ, Lý Ngải Thanh khuyên ông hảo hảo cùng con trai ở chung, nhưng với tính cách nhi tử như vậy, ông không biết ở chung thế nào. Hơn nữa, tính cách của cậu như vậy, tương lai ông sao yên tâm giao Mộ thị lại cho cậu. Lại như Diêu Tinh Tinh nói, Tiêu Vân rất hận bà, tương lai sao có thể đối xử tốt với hai mẹ con họ ? Lúc này đây, ý tưởng trong lòng Mộ Hữu Thành bắt đầu dao động. Vẫn luôn bởi vì áy náy, muốn đem công ty giao cho Mộ Tiêu Vân, cũng bởi vì thành tích của cậu xuất sắc, chính là hiện tại Mộ Hữu Thành có chút do dự. Thành tích tốt đương nhiên trọng yếu, chính là nhân phẩm tốt mới là quan trọng. Hiện tại nhi tử ở trong lòng ông, nhân phẩm đã xuống thấp, thậm chí ngay cả đạt mức tiêu chuẩn cũng không thể." Tiêu Vân, ngươi nếu còn như vậy thì tiền đồ sẽ ngày càng đi xuống, đến lúc đó đừng nói ba không khuyên ngươi ".

Mộ Hữu Thành muốn cho chính mình tỉnh táo lại nhưng ông cũng vô pháp bình tĩnh. Nhi tử không nói lời nào, ông nhiều lời khuyên nhủ cũng vô dụng. Thậm chí, chính mình một bên đang nói, Mộ Tiêu Vân một bên dùng cơm, còn rất hứng thú mà ăn, này không phải là cố tình kích thích ông sao ? Mộ Hữu Thành sinh khí, ông tự cho chính mình tính tình thực tốt nhưng trước mặt Mộ Tiêu Vân, cậu có thể làm cho ông sinh khí. Nhìn nhi tử, Mộ Hữu Thành trực tiếp lấy áo khoác rời đi, ông tại cửa đợi chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định rời đi. Mộ Tiêu Vân vẫn ăn cơm, ăn một hơi thật chậm, thật chậm, cực tao nhã. Trên mặt Mộ Tiêu Vân mang theo nụ cười thản nhiên, chính là ý cười này không chạm tới ánh mắt. Đang lúc cậu bỏ đũa xuống lấy khăn tay, bên ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa, sau đó Mộ Hữu Thành xuất hiện. Không đợi Mộ Tiêu Vân mở miệng, Mộ Hữu Thành lại nói :" Nếu ngươi vẫn như vậy, ta sẽ gọi cho mẹ ngươi giáo huấn ngươi ". Nói xong câu đó, Mộ Hữu Thành lần thứ hai đóng cửa lại. Mộ Tiêu Vân vốn đang lấy khăn tay, động tác liền dừng một chút, sau đó cậu lấy ra khăn tay, tùy ý lao một chút, sau đó ngồi ở chỗ kia, ước chừng qua mười phút, Mộ Tiêu Vân mới không nhanh không chậm đứng dậy, cậu nhìn lướt qua bàn ăn, sau đó cầm luôn cái bát hướng về phía cửa mà ném đi. Người phục vụ nghe được thanh âm vội vàng đi tới, còn chưa kịp phản ứng, Mộ Tiêu Vân cho hắn năm trăm :" Bồi thường ". Đi ra khỏi nhà hàng, vẻ mặt của Mộ Tiêu Vân đã dịu đi, hai tay cậu đút vào trong túi quần, đụng đến điện thoại sau đó lấy ra, gọi cho Lý Ngải Thanh:" Mẹ, con nhớ người ". Mới cách có mấy ngày mà thôi, trước đó Mộ Tiêu Vân còn già mồm cãi láo nói không gọi cho Lý Ngải Thanh.

Chính là, Lý Ngải Thanh không nghĩ tới nhiều như vậy:" Nhớ ta thì trở về đi ". Đối với Lý Ngải Thanh mà nói, nơi này đã là nhà mình. " Tiêu Vân..." Lý Ngải Thanh dừng lại một chút, muốn nói lại thôi.
" Làm sao vậy mẹ ?" Nét mặt Mộ Tiêu Vân dần hòa xuống.
" Tiêu Vân, mẹ muốn con cùng ba ba hảo hảo ở chung ". Lý Ngải Thanh dừng lại một chút, nghĩ tới Mộ Hữu Thành nói :" Ngươi, đứa nhỏ này, mặc dù mẹ không còn cách nào khác, chính là mẹ chỗ nào không biết tính tình của con. Tiêu Vân, chuyện quá khứ hãy cho nó qua đi, đối với mẹ mà nó chỉ cần hiện tại là tốt rồi ".
" Mẹ, người đừng loạn tưởng cái gì đâu ". Mộ Tiêu Vân đem ngữ khí trở nên thoải mái, cố ý vui đùa nói, " Con hiện tại rất vui vẻ, chỉ cần mẹ hạnh phúc con liền vui vẻ, cho nên mẹ không cần suy nghĩ lung tung ".
" Đối với mẹ mà nói, Tiêu Vân kết hôn sinh con mới là vui vẻ nhất ". Lý Ngải Thanh cố ý nói.
" Thôi thôi, con còn nhỏ, hơn nữa con trai đều là có vợ quên mẹ, mẹ muốn con nhanh chóng vứt bỏ người sao ?" Khóe miệng Mộ Tiêu Vân nở nụ cười.
" Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi ". Ý nghĩ của Lý Ngải Thanh rất đơn giản, chỉ cần Mộ Tiêu Vân hạnh phúc là được.
Ân, sẽ hạnh phúc, bởi vì cậu đã tìm được hạnh phúc của mình.
Cúp điện thoại, buồn bự trong lòng Mộ Tiêu Vân chậm rãi tan đi.
Mấy ngày nay tâm tình của Diêu Tinh Tinh thực tốt, Dương Chính Hằng gọi điện thoại tới nói đem cổ phần vốn cấp cho Mộ Tiêu Vân đã thay đổi, vốn cấp cho Mộ Tiêu Vân 30% đã bị thu hồi, tuy rằng tạm thời không cho ai nhưng đối với Diêu Tinh Tinh mà nói đã là vui. Diêu Tinh Tinh tâm tình tốt, trực tiếp ảnh hưởng đến Mộ Hữu Thành, đặc biệt là buổi sáng hôm nay, Diêu Tinh Tinh thế nhưng xuống bếp, đây đối với Mộ Hữu Thành mà nói là một điều kinh hỉ.
" Tại sao không nghỉ ngơi ?" Mộ Hữu Thành đi vào bếp.
" Nằm ở trên giường hoài cũng mệt, ta muốn vận động một chút, hơn nữa ta thực lâu không xuống bếp ". Đem cháo đưa cho Mộ Hữu Thành, " Ra bên ngoài ăn đi ".
" Thật không có việc gì ?" Nhìn lão bà sắc mặt không tồi.
" Không có việc gì, Hữu Thành, ta muốn nói với ngươi một chuyện ". Diêu Tinh Tinh đem cháo ra bàn ăn, lại gắp cho Mộ Hữu Thành chút thức ăn.
" Việc gì ?"
" Thân thể ta gần đây dưỡng cũng đã tốt, chuyện là ở trong nhà ta lại suy nghĩ lung tung nên ta muốn đến công ty làm, công ty nhiều người, cùng mọi người trò chuyện bát quái cũng có thể làm ta giải buồn một chút, ngươi cảm thấy sao ?" Diêu Tinh Tinh hỏi.
Mộ Hữu Thành đương nhiên muốn cự tuyệt, không phải sợ mặt khác mà là lo lắng cho thân thể lão bà. Nhưng Diêu Tinh Tinh một bộ dáng mỉm cười làm ông không muốn cự tuyệt, cũng cự tuyệt không được.
Gần đây tâm tình của bà luôn buồn, Mộ Hữu Thành biết, hơn nữa chính mình cũng phiền lòng, nhưng hiện tại lão bà thực vất vả nhấc lên tinh thần, đừng nói tới chuyện đi làm nhỏ nhoi này, cho dù là muốn ông nghĩ mà cùng bà đi du lịch ông cũng nguyện ý.
" Được ".
" Vậy hôm nay cùng đi đi, ta thực lâu không gặp các đồng nghiệp, mua thêm vài món đồ ".
" Ngươi quyết định là được ".
" Hữu Thành, còn nhớ rõ lúc chúng ta mới quen nhau, ta làm làm cái gì sao ?" Diêu Tinh Tinh cố ý nhắc tới hồi ức ngày xưa, đoạn hồi ức kia đối với Mộ Hữu Thành mà nói chính là tốt đẹp. Ông từ một nam nhân từ trong thôn nhỏ lớn lên, bản thân ông rất có định lực sẽ không bị nơi chốn phồn hoa hấp dẫn, chính là cố tình lại thích Diêu Tinh Tinh.
Diêu Tinh Tinh cùng Lý Ngải Thanh hoàn toàn là hai loại hình bất đồng.
Bà tốt nghiệp đại học, tu dưỡng cùng học thức trong những người Mộ Hữu Thành quen là tốt nhất. Một sinh viên như vậy cùng với thôn phụ như Lý Ngải Thanh bất đồng, hơn nữa Diêu Tinh Tinh cũng sẽ biết nhiều. Bà mang theo Mộ Hữu Thành đi rất nhiều nơi chơi đùa, thời điểm kia, Diêu Tinh Tinh tuổi trẻ, là một người tươi cười cũng thực đơn thuần, ở trong lòng Mộ Hữu Thành bà rất xinh đẹp.
Cho nên hiện tại Diêu Tinh Tinh nhắc tới, trong đầu của ông hiện lên những điều năm đó. Tuy rằng tình cảm lén lút có vất vả, nhưng kỳ thực tình cảm của ông cùng Diêu Tinh Tinh cũng không vất vả, bởi vì Lý Ngải Thanh không ở trong thành phố, hơn nữa Lý Ngải Thanh cũng không có tâm địa gian xảo, là một người thành thật.
" Ngươi lúc ấy chính là làm thư kí đi ".
" Lúc ấy, ngươi cùng lão tổng của chúng ta bàn chuyện làm ăn, ta nhìn ngươi, ta cảm thấy đó là một nam nhân đáng tin cậy, làm ta đặc biệt an tâm ". Diêu Tinh Tinh nói xong trong mắt đều là ý cười, " Cho nên dù lúc đó biết ngươi đã có gia đình, ta vẫn quyết định cùng với ngươi một chỗ, dù không danh không phận ta cũng không để ý. Nhưng mà Hữu Thành, thật sự cám ơn ngươi, cảm ơn ngươi không để ta phải chờ đợi lâu, cho ta một gia đình hoàn hảo ".
" Ngốc, ngươi là lão bà của ta, ta phải cho ngươi một gia đình hoàn hảo ".
" Ta trước kia đã nghĩ, về sao gả cho nam nhân nhất định phải là người đối tốt với mình. Đúng rồi, hệ tài chính và kinh tế của chúng ta nữ sinh đặc biệt nhiều, mỗi người đều nghĩ về tương lai của chính mình về sau...A, Hữu Thành, đến công ty ta muốn làm ở bộ phận tài vụ được không ?" Đây mới là mục đích của Diêu Tinh Tinh. Nếu nắm giữ tài vụ ở công ty chẳng khác nào nắm hết thảy Mộ Hữu Thành.
" Bộ phận tài vụ việc vặt rất nhiều, ngươi có thể sẽ mệt mỏi hay không ?" Mộ Hữu Thành không nghĩ những thứ khác, chỉ cần Diêu Tinh Tinh thích ông sẽ không cự tuyệt.
" Như thế nào sẽ mệt ? Ta hiện tại chính là muốn làm một ít việc vặt, không muốn làm những thứ khác, không phải..." Nói xong vẻ mặt Diêu Tinh Tinh toát ra vẻ tịch mịch.
" Được được, vậy đến bộ phận tài vụ ". Mộ Hữu Thành lập tức nói.

179.

Tập đoàn Tiền thị
" Tiền đổng, đây là có chuyện gì ? Về công trình của chính phủ, không phải kiến trúc là do bên các người làm sao ?" Mộ Hữu Thành cùng Tiền đổng luôn bàn việc bên ngoài, như vậy hôm nay bàn trong phòng làm việc của Tiền đổng là lần đầu tiên.
" Hữu Thành, chuyện này kỳ thực ta vẫn luôn không nói cho ngươi biết, không phải là ta không làm, mà nguyên bản là làm không tới ". Tiền đổng dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cũng là lần đầu tiên đụng đến vấn đề này.
" Ta không rõ ý của Tiền đổng ". Mộ Hữu Thành đích xác không rõ, hắn đời này chỉ biết làm việc ở công trường, những thứ khác lấy bằng cấp của hắn mà nói, hắn đích xác là không hiểu lắm.
" Công ty chúng ta có hợp tác với công ty vật liệu, nhưng hiện tại công ty đó lại nói cho ta biết là họ không xuất hàng ". Càng làm cho Tiền đổng không lý giải là bọn họ thậm chí bồi thường tiền vi phạm hợp đồng. Ở trên thương trường lâu như vậy, Tiền đổng biết là có người ở sau lưng bọn họ giở trò.
Nhưng người này là ai ? Ai có năng lực lớn như vậy ? Tiền đổng không nghĩ ra được. Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến Hạ Thanh Hòa, dù sao hắn có được ngày hôm nay vẫn là do Hạ Thanh Hòa giúp đỡ, quan hệ của Tiền thị cùng Hạ thị vẫn luôn tốt, tuy rằng Tiền đổng lớn tuổi, nhưng đối với Hạ Thanh Hòa hắn vẫn luôn tôn trọng.
" Không thể tìm nhà xưởng khác sao ? Hoặc là đi nơi khác mua tài liệu ?" Mộ Hữu Thành đề nghị.
" Ngươi nghĩ ta không tìm nhà xưởng khác sao ? Mua vật liệu ở nơi khác thì giá rất cao ". Ý nghĩ Tiền đổng thực rõ ràng, là có người động thủ tay chân, chính là hắn không rõ, đối phương là hướng về ai. " Hiện tại biện pháp duy nhất chính là Mộ đổng tìm công ty vẫn luôn hợp tác với các ngươi mua vật liệu, ta đây..." Tiền đổng chỉ có thể xin lỗi, " Nếu Mộ đổng muốn ta bồi thường, ta sẽ chịu ".

"Chuyện này ta còn muốn nghĩ ". Mộ Hữu Thành từ văn phòng Tiền đổng đi ra lập tức liên hệ Lý Đức Quân, trong dĩ vãng, vật liệu công trình của Mộ thị đều do Lý Đức Quân phụ trách, mà công trình của chính phủ lại có thời gian quy định, đến kỳ phải giao phó không thể chậm trễ. " Đức Quân, ngươi hiện tại có rảnh không ?", " Có, có việc gì ?" Bên này, hiển nhiên Lý Đức Quân cũng biết Tiền thị đình chỉ cung ứng vật liệu, cho nên Mộ Hữu Thành điện thoại lại đây hắn cũng nghĩ ra. Lần này sẽ đến phiên hắn nở mày mở mặt." Ngươi vào phòng làm việc của ta chờ, ta sẽ nói với ngươi ".Nói ? Khóe miệng Lý Đức Quân gợi lên tươi cười, đắc ý vênh váo. Mộ Hữu Thành 20 phút sau đã đến văn phòng." Tìm công ty khác hợp tác? Tiền thị đâu ?" Lý Đức Quân dù biết Tiền thị sẽ không cung ứng vật liệu nhưng tuyệt đối không tưởng được là sẽ tìm công ty khác hợp tác.Việc Mộ thị cùng Tiền thị hợp tác trong công trình mới của chính phủ truyền thông đều biết, báo chí cũng đã đăng rất nhiều, hiện tại nếu tìm công ty khác hợp tác sẽ bị người khác nói thế nào ? " Tiền thị muốn bội ước ?" Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng Lý Đức Quân.

Hắn tuy rằng ghen tị vị trí của Mộ Hữu Thành, cũng tham chiếm tiện nghi nhưng đối với lợi ích của công ty dù sao chỉ cần công ty tốt, với tài năng của hắn có thể kiếm được nhiều tiền.Cho nên Tiền thị bội ước hắn rất tức giận." Không phải ". Mộ Hữu Thành nói không nên lời, nguyên nhân Tiền thị không cung ứng nếu không nói thì Lý Đức Quân vô pháp lý giải, mà cũng là một đổng sự trong công ty thì Lý Đức Quân cũng có quyền biết chuyện này. Cho nên, ông đem ý tứ của Tiền đổng nói lại một lần, " Tiền thị vốn hợp tác với một nhà xưởng, nhưng nhà xưởng lại không xuất hàng, nguồn cung cấp bên kia bị chặn "." Kháo, người nọ làm sự tình thiếu đạo đức nào mới bị người chỉnh như vậy ". Lý Đức Quân nói lời thô tục, " Vậy hiện tại ý của ngươi là chúng ta đổi công ty hợp tác?"." Chỉ có thể như vậy, công trình của chính phủ không thể chậm trễ ". Đây là cơ hội tốt nhất để kết giao với chính phủ, nếu kéo dài thì về sau việc cùng chính phủ làm tốt quan hệ sẽ rất khó khăn." Vậy ngươi muốn tìm công ty nào ?" Lý Đức Quân hỏi."Việc tìm công ty kiến trúc luôn là do ngươi phụ trách, chúng ta trước kia có hợp tác với một số công ty, ngươi cứ việc tìm công ty tốt là được ". Mộ Hữu Thành phát biểu ý kiến." Cái này, để ta nghĩ một chút ". Lý Đức Quân trầm tư một chút, " Ta sẽ về văn phòng liên hệ những công ty kí một chút, dù sao muốn đặt hàng cũng phải gọi cho đối phương trước một tiếng"." Đi đi, tìm được thì nói cho ta biết ".Sau khi Lý Đức Quân trở lại văn phòng, đầu tiên là ngồi suy nghĩ trong chốc lát. Sau đó cầm điện thoại gọi cho các công ty thường hợp tác, kết quả... Những công ty kiến trúc đó thế nhưng đều nói nguồn cung cấp không đủ, đã cùng công ty bất động sản khác ký hợp đồng nên không thể cùng Mộ thị hợp tác. Hiện tại Mộ thị chỉ tiếp nhận công trình mới của chính phủ, hơn nữa cũng không chờ đến cấp trên nghiệm chứng, vốn là có thể rất thoải mái nhưng bây giờ thì sao ?
Lý Đức Quân đột nhiên nghĩ tới Dương tổng.
Trước hắn cho rằng công trình của chính phủ cũng sẽ do hắn phụ trách tìm công ty hợp tác nên hắn tìm Dương tổng, Dương tổng bên kia cũng không biết tình huống thế nào. Vì thế, Lý Đức Quân lập tức gọi điện thoại qua.
" Lý tổng à, kiến trúc sao ? Không có hỏi trước, nhưng mà..." Dương tổng dừng một chút lập tức mở miệng.
" Nhưng cái gì ?" Lý Đức Quân nóng vội hỏi.
" Nhưng mà Lý tổng à, ngươi cũng biết, ta gần đây nghe được một số tin đồn, giống như các kiến trúc của công trình chính phủ đều rất gấp gáp, ngươi cũng biết, nhờ ngươi mà ta đã tiêu tốn một số đơn hàng, tuy rằng như thế nhưng trên thương trường, giá cả này cũng cao..." Dương tổng nở nụ cười vài tiếng, không tiếp tục nói nhưng Lý Đức Quân cũng đã hiểu.
" Cũng được thôi ". Lý Đức Quân cũng sảng khoái nói, dù sao so với công trình chính phủ thì tiền tất nhiên không trọng yếu bằng. Huống chi tài chính của Mộ thị không vấn đề cho nên khẩu khí của Lý Đức Quân cũng ngông cuồng.
" Vậy trước tiên đặt cọc 50% đi ".
" Cái gì ?" Ngữ khí của Lý Đức Quân tăng lên. Hắn cho rằng 10% là đủ rồi, không nghĩ tới Dương tổng nói cao như vậy. " Dương huynh đệ, Dương đại ca, chúng ta là người cùng trên một thuyền mà, 50% này có chút cao đi ?" Lý Đức Quân trêu ghẹo nói.
" Anh em ruột còn phải tính toán mà ". Dương tổng cũng cười mà nói lại. " Nói thật, thời điểm chúng ta bàn chuyện hợp tác cũng chỉ nói miệng, không thực sự ký hợp đồng, ta cũng bỏ vào một ngàn vạn cho nên mới đem đơn hàng giữ lại, Lý huynh đệ à, lúc đó các ngươi không nghĩ đơn hàng này sẽ làm cho ta mất của ta bao nhiêu tiền đâu ? Hiện tại vận khí đến, ta còn muốn kiếm tiền, thương trường không phải là dạng này sao ?"
Văn phòng Mộ Hữu Thành.
" Cọc 50%?" Mộ Hữu Thành chấn động, " Tâm của Dương tổng này thật lớn, còn không cho đường sống sao ?"
" Ta nói không được, nếu không sư phụ đi nói chuyện thử xem ?"
" Được, ta đi tìm hắn nói chuyện ".
Mười phút sau, Mộ Hữu Thành chào tạm biệt Dương tổng. Lý Đức Quân ngồi đối diện với ông hỏi :" Thế nào ?"
" Hắn không chịu nhường bước ". Lần này cơ hội tới, Dương tổng không chịu lui bước, Mộ Hữu Thành hắn cũng có thể hiểu, nhưng việc buôn bán còn muốn hợp tác lần sau, lần này 50% có chút tuyệt tình. " Các công ty khác thì sao ?"
" Các công ty khác đều cự tuyệt chúng ta, nói hàng của họ đã ký hợp đồng với công ty khác". Đó là điều Lý Đức Quân không thể lý giải, vì cái gì mà kiến trúc lại sốt như vậy . Các công ty nổi danh ở B thị cũng không tiếp nhận công trình nào của chính phủ, theo lý mà nói tài liệu kiến trúc không hiếm như vậy.
Hơn nữa... Hắn đột nhiên linh quang chợt lóe, " Sư phụ, ta có ý này ".
" Ý gì ?"
" Tiền thị làm kiến trúc này một công ty lớn, hợp tác với nhiều nhà máy như vậy, không có khả năng trùng hợp nhiều nhà máy xảy ra vấn đề như vậy, nếu Tiền thị là trùng hợp vậy các công ty khác thì sao ? Từng bước, từng bước xuất hiện loại vấn đề này, ta nghĩ không phải là trùng hợp ". Đầu óc Lý Đức Quân chuyển ngược lại vấn đề, " Cho nên ta cảm thấy sự việc này là có người cố ý nhắm vào ".
" Là nhắm vào Mộ thị sao ?" Mộ Hữu Thành nghĩ nghĩ, cảm thấy Lý Đức Quân nói có lý. Chính là, " Mộ thị chúng ta dựa vào thực lực buôn bán, cũng không đắc tội người nào, duy nhất chính là công trình của chính phủ lần này, nhưng nếu đối phương có năng lực làm lũng đoạn tài liệu kiến trúc mà nói lại như thế nào mà không lấy được công trình của chính phủ ?". Mộ Hữu Thành nghĩ nghĩ.
" Có thể là bởi vì chúng ta có tổng tài Hạ thị trợ giúp cho nên công trình chính phủ lần này bị chúng ta đoạt lấy, đối phương không thể là gì Hạ thị cũng không thể buông tha ". Lý Đức Quân chỉ có thể nghĩ ra điều này. " Sư phụ, nếu không ngươi hãy hướng Hạ tổng tài mà hỏi thăm một chút ".
" Này..." Mộ Hữu Thành do dự, ông cùng Hạ Thanh Hòa thực chất một chút đều không quen biết, người đứng ra nói chuyện cùng bàn giao đều là Mộ Tiêu Vân. Mà hiện tại, ông cùng Mộ Tiêu Vân lại đang mâu thuẫn, tin tức này thật không tốt hỏi thăm.
Bất quá... Mộ Hữu Thành đột nhiên nghĩ đến, ông cùng Hạ Thanh Hòa không có giao tình, nhưng Tiền đổng thì có nha, vì thế ông liền gọi cho Tiền đổng.
Mà bên Tiền đổng, vừa vặn được Hạ Thanh Hòa đại giá quang lâm.

180.

" Thanh Hòa có chuyện gì cứ gọi điện thoại là được, như thế nào lại đại giá quang lâm công ty của ta ". Tiền đổng cho thư kí ra ngoài, sau đó tự tay rót cho Hạ Thanh Hòa một chén trà. " Ta đây không có cà phê cùng rượu đỏ mà Thanh Hòa thích ".
Hai người đã có nhiều năm giao tình như vậy, tính cách lẫn nhau nhiều ít cũng có chút hiểu biết.
" Nhìn xem lão bằng hữu, chỗ nào tự cao tự đại ". Hạ Thanh Hòa cũng không khách khí mà ngồi xuống sô pha đối diện. " Hạ thị gần đây tính toán ở vùng ngoại ô xây một công viên hải dương, lão Tiền có hứng thú không ?" Hạ Thanh Hòa bắt chéo chân, một bộ dáng lưu manh cà lơ phất phơ cùng diện mạo nhã nhặn của hắn không phù hợp, nhưng người này là một nam nhân 40 tuổi chính là một loại mị lực thuần thục.
Hắn cũng phải là người khoa trương, vô luận là đứng hay ngồi cũng không thể che dấu được khí thế làm người ta không thể không chú ý tới hắn.
" Thanh Hòa nghĩ như thế nào đến việc thu hút khách du lịch ?" Chức nghiệp của tập đoàn Hạ thị không nhiều lắm, là tập đoàn niêm yết sớm nhất ở B thị, Hạ thị không chỉ mạnh về bất động sản mà kiến trúc cùng thiết kế đều phi thường mạnh. Từ thiết kế phòng ốc, đến đẩy mạnh tiêu thụ đều rất mạnh.
Chỉ cần nhiêu đó thì Hạ Thanh Hòa cũng đã có rất nhiều tiền, lại như thế nào lại đề cập đến vấn đề khác.
Chính là không nghĩ tới, bao nhiêu năm sau, Hạ Thanh Hòa ngồi không yên.

" Không lấy kiếm tiền, chỉ là muốn giải trí ". Hạ Thanh Hòa không phải là người già mồm cãi láo, những lời này của hắn nếu nghe vào trong tai người khác, khẳng định sẽ nghĩ hắn muốn già mồm cãi láo, nhưng người hôm nay nghe là Tiền đổng. " Lão Tiền à, bất động sản ở B thị cho tới hôm nay đã bão hòa, có lẽ trong vài thập niên sau sẽ không xuống, nhưng là cuộc sống mọi người ngày càng nâng cao, kế tiếp ngươi cảm thấy là nâng cao vấn đề gì ?"Cái này? Trong lời nói của Hạ Thanh Hòa, Tiền đổng có thể hiểu được. " Kinh tế cùng chất lượng cuộc sống là một thể "." Không tồi, cuộc sống tốt đại biểu cho kinh tế phát triển, thực tế nhất chính là tiền, điều kiện sinh hoạt tốt, đại biểu cho họ có tiền, có tiền đương nhiên sẽ hưởng thụ. Hiện nay, khách du lịch trong nước ở B thị không nhiều. Nhiều nhất là những nơi ven biển cho nên ta nghĩ tạo nhiều nơi có thể huy động được nguồn khách du lịch trên toàn quốc ". 

Việc đầu tư này không phải là số lượng nhỏ, lấy kinh tế của Hạ thị mà nói sẽ không thành vấn đề, chính là điều này cần phối hợp nhiều phương diện. Hạ Thanh Hòa không phải là người muốn làm mình mệt mỏi. Tựa như hắn nói, tiền có thể không kiếm nhiều, nhưng mệnh tốt thì mới được. Tiền đổng nghe hắn nói, ánh mắt sáng lên. Hắn cùng Hạ Thanh Hòa không cùng thời, trên ý tưởng hắn cảm thấy không bằng... Hạ Thanh Hòa sinh trưởng trong một gia đình như vậy, ánh mắt của hắn cũng rất xa, cùng người thường không thể so sánh. Đích xác, cuộc sống sinh hoạt của người dân ngày càng cao, khách du lịch này lấy kinh tế làm mục tiêu. Nhưng mà hắn không rõ vì sao Hạ Thanh Hòa lại tìm mình ?" Ngưng hợp tác cùng Mộ thị ". Hạ Thanh Hòa cũng không vòng vo mà nói thẳng.A? Ánh mắt Tiền đổng thu liễm một chút. Đúng vậy, từ lúc thành lập công ty chưa bao giờ xảy ra vấn đề hàng hóa, làm Tiền đổng có cảm giác có người tác động. Hắn bắt đầu nghĩ lại vấn đề của mình, là có người nhắm vào mình nhưng các công ty khác cũng vậy. Như vậy thì không phải vấn đề của mình. Mà hiện tại, những lời nói này của Hạ Thanh Hòa làm tâm hắn nhảy vài cái, hắn cảm thấy chính mình đã bước vào một kế hoạch, chính là mình lại không thể bứt ra, nếu không... 

Tiền đổng nhìn chung quanh phòng làm việc của mình, nếu không nơi này liền không phải là của hắn." Tiền thị sẽ phải vi phạm bồi thường hợp đồng cho Mộ thị, ta sẽ gánh vác, ngươi chỉ cần cự tuyệt cùng Mộ thị hợp tác là được "." Vì cái gì ?" Nóng vội mà hỏi một câu không nên hỏi, sau khi hỏi ra không khí có chút ngưng trọng, Tiền đổng muốn thu hồi lại lời nói nhưng không kịp nữa rồi. Lúc đang nghĩ tới phải giải thích như thế nào, Hạ Thanh Hòa lại cười nói :" Tiểu hài tử muốn nháo mà thôi ".Tiểu hài tử muốn nháo ? Là hài tử nhà ai mà lại muốn đối phó với Mộ thị. Không biết vì cái gì mà Tiền đổng nghĩ tới hài tử kia, là một thiếu niên có khí chất ôn hòa, thiếu niên kia được giới giáo dục xưng là thiên tài. Lần thứ hai hồi tưởng đến Mộ Tiêu Vân, Tiền đổng rùng mình một cái. Mọi người chỉ thấy thiếu niên kia cười nhưng không phát hiện được ý cười kia không chạm đến đáy mắt, lại có bao nhiêu dối trá. Người thiếu niên kia sao ?Nghĩ tới lần tụ hội ngày trước, cậu cự tuyệt đề xuất đính hôn của lão bà nhà mình, nói là đính hôn nhưng thực chất là hai hài tử thử kết giao một chút. Nhưng cự tuyệt như vậy cũng làm Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ. Chính là, Tiền đổng lập tức ngừng lại ý tưởng trong lòng. Hài tử kia quá thông minh, bất quá chỉ mới 18 tuổi, Hạ Thanh Hòa vì sao phải giúp cậu đối phó Mộ thị? Hơn nữa, hài tử kia cũng không có lý do gì mà đối phó với lão ba của mình, Tiền đổng không nghĩ ra, hắn thậm chí có ý tưởng, chẳng lẽ Hạ Thanh Hòa muốn khống chế Mộ Tiêu Vân và Mộ thị ?Không, không, không, hắn cảm thấy ý tưởng của mình có chút loạn.
" Làm sao vậy ?" Hạ Thanh Hòa cười mà nhìn sắc mặt của Tiền đổng, cho dù hắn cực lực che dấu nhưng ánh mắt Hạ Thanh Hòa sáng như đuốc, nhìn rất rõ ràng.
" Không, Thanh Hòa tìm đến ta, ta đương nhiên sẽ không cự tuyệt".
Ở B thị có một quán lẩu rất nổi tiếng.
Mùa đông rất thích hợp ăn lẩu, Mộ Tiêu Vân kì thật không thích ăn lẩu, không phải là vấn đề mới mẻ hay không. Hơn nữa trong nồi lẩu sẽ toát ra hương vị mang theo chút khói dầu làm cậu rất không thoải mái. Cho nên đời trước, cậu ngay cả một lần cũng không có đi qua.
Hôm nay là do Hạ Minh Hòa đề nghị. Chẳng lẽ Hạ thiếu có hứng thú này, Mộ Tiêu Vân nói như thế nào cũng phải theo y.
Thời điểm Mộ Tiêu Vân đến quán lẩu thì ở đây cũng rất nhiều người. Hạ Thanh Hòa, Quý Mộc, còn có Trần Cảnh Văn cùng đám bằng hữu kia, tất cả mọi người đều đến. Mộ Tiêu Vân quay đầu nhìn về phía Hạ Minh Hòa :" Hôm nay là ngày gì mà mọi người lại tụ hội ?" Sau đó không đợi Hạ Minh Hòa trả lời, Mộ Tiêu Vân đột nhiên nở nụ cười. " Sinh nhật của ta ". Trước kia, thời điểm sinh nhật cậu đều là cùng mẹ và Commis với nhau, Mộ Tiêu Vân không thích tụ hội cho nên trừ bỏ sinh nhật Trần Xương năm đó thì cậu đã quên mất tiệc sinh nhật ra sao.
" Cám ơn mọi người ". Sinh nhật chính là ngày cùng bạn bè tụ hội.
Hạ Minh Hòa cười mà không nói, y thích Mộ Tiêu Vân cười như vậy.
" Nhanh lên, ta đói muốn chết rồi đây ". Trần Cảnh Văn nói một câu đã bị Từ Nham vạch trần :" Ta nhớ rõ hôm nay giữa trưa người nào đó đã ăn một hộp bánh pizza ".
" A, ngươi là heo đầu thai sao ?" Tiền Hải lập tức mở miệng.
" Hắn từ nhỏ đến lớn đều thích ăn ". Trần Cảnh Võ đây là cố ý, " Khi còn bé, trong nhà không có người nấu cơm, lúc đó hai chúng ta ăn mì ăn liền, hắn chỉ cần vài hớp đã ăn xong ".
" Lại nói ta trở mặt ". Trần Cảnh Văn quơ nắm tay lên trước mặt đại ca nhà mình.
" Không chỉ như vậy, hắn còn thường chạy đến nhà ta cọ cơm ". Lời này của Hạ Thanh Hòa làm Trần Cảnh Văn không dám hung, hắn chỉ đành vô tội nói :" Hạ đại ca, anh còn theo bọn họ đùa giỡn ".
Tiếp đó là một tràn thanh âm tiếng cười.
Trến bàn cơm, Hạ Minh Hòa trộm nhìn Mộ Tiêu Vân, mấy ngày nay vẻ mặt của Vân Vân rất không tốt. Y không can thiệp vào chuyện của Tiêu Vân, chỉ cần cậu cao hứng là tốt, chính là y biết trong lòng Vân Vân rối rắm. Y không khuyên nhủ mà yên lặng cùng cậu.
Hạ Thanh Hòa nhìn đệ đệ nhà mình, ánh mắt lóe lóe, cuối cùng không tiếng động nở nụ cười.
So với náo nhiệt bên này, Mộ gia chính là khá lạnh.
Diêu Tinh Tinh công tác tại bộ phận tài vụ của Mộ thị, đối với giá của công ty kiến trúc đưa ra khá cao thì bà có chút ý kiến, tuy rằng kiến trúc hôm nay rất gấp, bà không thể phản đối, chính là tâm tư của bà rất giống Lý Đức Quân.
Bà làm một số điều tra trên thị trường, dù cho hiện nay giá trị thiết kế kiến trúc có chút cao cũng chưa cao như hợp đồng của Dương tổng, bà khẳng định Lý Đức Quân đã động tay chân vào đó.
Vì thế, bà đề xuất với Mộ Hữu Thành ý kiến của mình nhưng bị Mộ Hữu Thành phủ quyết, Mộ Hữu Thành nói giá cả này là do ông cùng Dương tổng nói nên không liên quan tới Mộ Hữu Thành.
Trên bàn cơm Mộ gia, Mộ Hữu Thành muốn nói lại thôi, thật lâu vẫn là nói :" Tinh Tinh, ta muốn nói chuyện với bà ".
" Về sự tình kiến trúc sao ?" Diêu Tinh Tinh hỏi.
" Công trình của chính phủ thật lâu không có tiến triển, ta đi tìm hiểu thì biết là vật liệu chưa có đưa tới, vật liệu của Dương tổng vẫn có tồn kho, vậy tại sao lại không đưa tới ?" Mộ Hữu Thành tận lực làm dịu đi giọng nói, ông sợ chính mình cao giọng là Diêu Tinh Tinh nghĩ nhiều.
" Về chuyện này, ta cũng muốn cùng ngươi câu thông một chút ".Nói xong, Diêu Tinh Tinh từ từ đứng dậy, từ trong cặp công văn lấy ra một ít tư liệu, sau đó giao cho Mộ Hữu Thành, " Ngươi xem, tuy rằng ngươi nói giá cả vật liệu kiến trúc là do Dương tổng định ra, chính là ta sai người điều tra, hiện nay dù giá cả kiến trúc cao tới đâu cũng không cao đến mức này, hơn nữa ..." Diêu Tinh Tinh dừng một chút, bà hoài nghi Dương tổng cùng Lý Đức Quân thông đồng giở trò quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro