186-190

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

186.

Hạ Thanh Hòa ngồi ở trong phòng làm việc nhìn người nam nhân trung niên trước mặt. Hạ Thanh Hòa có thể thấy được sự khẩn trương của ông, Hạ Minh Hòa đã quá quen với việc mỗi người khi thấy mình đều khẩn trương. Bất quá, Hạ Thanh Hòa lại nghĩ tới Mộ Tiêu Vân, một thiếu niên mới 18 tuổi kia, thời điểm nhìn mình không thấy cậu có chút nào khẩn trương. Cho dù có thì đó cũng là bởi vì anh Minh Minh mà không phải là anh Thanh Hòa.
Người thiếu niên kia... Hạ Thanh Hòa hoảng hốt một chút, lại một lần nữa đánh giá Mộ Hữu Thành. Thật sự mà nói, nếu người này không có quan hệ với Mộ Tiêu Vân thì với nhân phẩm của ông cũng đủ làm Hạ Thanh Hòa kính nể, hiện tại trên thương trường người ngay thẳng như vậy rất ít.
Nhưng mà Hạ Thanh Hòa cho tới bây giờ chính là người luôn bênh vực trong nhà, hắn cũng muốn nhìn một chút Mộ Tiêu Vân trải qua chuyện này như thế nào.
" Ta không phải là người thích hợp đi đàm phán, lần này vật liệu kiến trúc gặp nguy cơ, chỉ sợ là lần đầu trong giới bất động sản. vật liệu kiến trúc cung không đủ cầu đã ảnh hưởng đến sự phát triển của Mộ thị, cho nên thứ cho ta tới đây quấy rầy Hạ tổng, chỉ là mong Hạ tổng giúp ta một chút ". Mộ Hữu Thành nói thật chân thành. Ông cũng thật sự là cùng đường. Nếu không sao ông lại tìm đến Hạ Thanh Hòa, dù sao Hạ Thanh Hòa vẫn là anh trai của bạn học Mộ Tiêu Vân.
" Mộ đổng cứ nói, nếu có thể giúp thì ta sẽ hỗ trợ ". Hạ Thanh Hòa giả vờ nghe không hiểu, sự tình phải chờ Mộ Hữu Thành đề nghị thì hắn mới có lợi.
Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ :" Các công trình khác trong tay ta có thể ngưng lại nhưng công trình của chính phủ thì không thể, tính đại khái thì ta cần dùng một số vật liệu, không biết Hạ tổng tài có biện pháp nào giúp ta mua được hay không ". Những lời này vừa nói ra, Mộ Hữu Thành thật cảm thấy chính mình không thể trụ nổi.
" Mộ đổng cũng biết, hiện tại vật liệu kiến trúc đang khủng hoảng, mua được là không vấn đề, nhưng giá cả là ở trên trời. Nhưng nếu mượn trước cho Mộ đổng một phần, chờ tới thời điểm bên chúng ta cần, Mộ đổng trả lại cho ta, ngược lại cũng không có vấn đề ". Hạ Thanh Hòa treo trên mặt nụ cười nhã nhặn, nhưng tươi cười này cũng có thể giết người.
" Thật sự có thể chứ ?" Đối với Mộ Hữu Thành mà nói, chỉ cần có vật liệu, mua hay mượn cũng không có gì khác nhau. Chính là ông không có suy xét đến việc mua cùng mượn bản chất hoàn toàn khác nhau. Mua thì chỉ cần có tiền là được nhưng mượn thì phần nhân tình này mãi mãi đi theo, nếu mà không trả đúng thời điểm thì đó là vấn đề lớn.
" Đương nhiên, ta là loại người sẽ nói đùa những việc thế này sao ?" Hạ Thanh Hòa mang theo chút vui đùa nói.
" Không, là ta có chút cao hứng quá mà thôi ". Nếu Hạ Thanh Hòa có thể cho ông mượn vật liệu như vậy thì không chỉ công trình của chính phủ không có vấn đề hơn nữa cũng có thể áp những người Lý Đức Quân. Nghĩ như vậy, tâm tình Mộ Hữu Thành có chút thả lỏng.
Kỳ thật lần này tìm đến Hạ Thanh Hòa ông kỳ thật có chút suy nghĩ. Trước kia, việc mua vật liệu đều do Lý Đức Quân phụ trách, ông chỉ phụ trách kí tên. Hơn nữa bởi vì trước kia ông cũng là dân công, nên khi Lý Đức Quân nói ra giá cả , ông cũng sảng khoái đáp ứng. Huống chi, công trình chưa từng bởi vì vấn đề vật liệu mà xảy ra vấn đề cho nên tại sự kiện này Mộ Hữu Thành tuyệt đối tín nhiệm Lý Đức Quân.
Chính là hiện tại lại xảy ra vấn đề. Cũng bởi vì chuyện này đều là Lý Đức Quân nên ông không biết phương diện của công ty đối phương, cho nên khi thiếu vật liệu thì có thể để Lý Đức Quân tìm đối phương nhưng cố tình Lý Đức Quân lại không nguyện ý. Chính mình thời điểm đi tới tìm thì lại bị đối phương cự tuyệt hợp tác.
Kỳ thật Mộ Hữu Thành không phải không có ý tưởng. Ông không biết chuyện này là Lý Đức Quân không muốn đi nói, vẫn là đối phương không muốn bán vật liệu cho Mộ thị bọn họ, bất quá trải qua chuyện này Mộ Hữu Thành cũng mở rộng tầm mắt, về sau công ty muốn buôn bán vật liệu ông cũng muốn tham dự.
" Bất quá, Mộ đổng, ở trên thương trường, ta có thể cho ngươi mượn vật liệu nhưng ta cũng muốn có điều kiện đảm bảo ". Hạ Thanh Hòa thẳng thắn. Thương trường đương nhiên phải suy xét đến lợi ích trước tiên.
" Đó là đương nhiên, Hạ tổng tài muốn đảm bảo bằng thứ gì ?" Mộ Hữu Thành hỏi. Trong lòng tính nếu bọn họ không đúng hạn giao hàng sẽ phải trả bao nhiêu tiền. Chính là ông đã sai, nếu vật liệu có thể dùng tiền để mua thì Hạ Thanh Hòa vì sao nói là mượn mà không phải bán ?
" Mộ đổng làm người ta rất tin tưởng, hơn nữa Minh Minh nhà ta cùng Tiêu Vân là bạn tốt, bất quá công và tư không thể nhập lại làm một, Mộ đổng, ngươi nói có phải hay không ?" Hạ Thanh Hòa hỏi Mộ Hữu Thành một câu.
" Đó là, đó là ". Trong lòng có cảm giác xấu, cảm thấy chính mình lọt vào bẫy rập, chính là loại cảm giác này rất mơ hồ cho nên Mộ Hữu Thành cũng chỉ chợt lóe trong suy nghĩ mà không lưu ý, thậm chí chưa từng lưu lại nửa phần.
" Vậy đối với Mộ đổng cảm thấy cái gì là quan trọng nhất ?" Hạ Thanh Hòa hỏi.
" Cái gì quan trọng nhất ?" Mộ Hữu Thành không rõ.

" Là ta nói không rõ ràng lắm, nói như vậy đi, ta đem vật liệu cho Mộ đổng mượn, Mộ đổng lấy cái gì đến gán nợ ? Yêu cầu trọng yếu là đồ vật, nếu đến thời gian ước định mà Mộ đổng vẫn không cấp vật liệu lại cho ta, thì công trình của ta không thể tiến hành , tổn thất sẽ rất nghiêm trọng ". Hạ Thanh Hòa nửa đùa nửa thật nói.
Cái này ?
Mộ Hữu Thành khó xử. Yêu cầu một đồ vật quan trọng để mượn nợ, ông có chút không rõ ý của Hạ Thanh Hòa, nhưng lại cảm thấy ý này của Hạ Thanh Hòa là có thể lý giải.
Nhưng đồ vật quan trọng đối với ông là gì ? Trong nhất thời, trong đầu Mộ Hữu Thành hiện lên rất nhiều. Vật quan trọng nhất với ông, đầu tiên ông nghĩ đến không phải là Mộ thị, không phải Diêu Tinh Tinh, không phải Mộ Tiêu Lâm mà là Mộ Tiêu Vân. Là ánh mắt lạnh lùng của con trai lớn, thân ảnh quật cường cùng với ánh mắt mang theo tia châm chọc.
Tâm không khỏi chấn động một cái. Cho tới nay ông đều không có hảo hảo mà đối mặt vấn đề của mình và nhi tử, chẳng bao lâu quan hệ giữa hai cha con đã trở nên lạnh như băng.
Mộ Hữu Thành cảm thấy đợi sự tình này qua đi, ông sẽ cùng Mộ Tiêu Vân hảo hảo mà nói chuyện. Dù sao con trai mới 18 tuổi, dù tính tình của cậu có phản nghịch, tức giận lên Tinh Tinh tuy rằng cảm thấy nhi tử thật quá phận, chính là cậu mới 18 tuổi nên Mộ Hữu Thành vẫn nguyện ý tha thứ cho cậu, ông cảm thấy chỉ cần hảo hảo mà dạy dỗ thì nhi tử sẽ trở về.
" Mộ đổng...Mộ đổng ".
" A, thật ngại quá ". Mộ Hữu Thành hoàn hồn, cảm thấy chính mình suy nghĩ có chút xa, " Con người ta không thích hợp suy nghĩ đến những chuyện phức tạp, cái quan trọng nhất với ta đương nhiên chính là gia đình, vợ và các con ta . Chính là ta biết đây không phải là điều mà Hạ tổng muốn, cho nên Hạ tổng cứ nói thẳng ra đi, ngài cảm thấy dùng cái gì là thích hợp nhất, dù sao ta cũng là thật tâm tới cũng không sợ không thể đáp ứng yêu cầu ".
" Vậy cứ lấy cổ phần của Mộ thị đảm bảo đi ". Hạ Thanh Hòa trực tiếp mở miệng.
Cái gì ? Mộ Hữu Thành mở to mắt. Cái này có chút lớn. Chẳng lẽ nói Hạ Thanh Hòa cũng muốn có cổ phần của Mộ thị bọn họ ? Tâm Mộ Hữu Thành đột nhiên có chút loạn.
" Mộ đổng không nên suy nghĩ nhiều quá. Ta nói rồi, trên thương trường nếu như dùng đồ vật linh tinh vậy thì khi tới thời điểm Mộ đổng không thể trả lại vật liệu cho ta vậy thì công trình của ta phải làm sao, ta lấy cái gì bù lại danh dự của công ty ?" Hạ Thanh Hòa cố ý đem hai chữ danh dự ra nói rất nặng, đó cũng là nhắc nhở Mộ Hữu Thành không nên đánh mất danh dự của mình. Một công ty có thể tồn tại lâu thì danh dự chính là trọng yếu ". Hơn nữa, Mộ đổng hôm nay mang theo sự thành tâm mà đến cũng sẽ nghĩ đến thành tâm mà trả lại vật liệu, như vậy thì dùng cổ phần Mộ thị đảm bảo, ngươi sợ cái gì ?" Hạ Thanh Hòa hỏi lại.
Này...
Mộ Hữu Thành do dự không quyết. Đích thật là không có gì đáng sợ, ông chính là thật tâm đến nói chuyện, chính là dùng cổ phần Mộ thị để đảm bảo, đừng nói ông chưa bao giờ nghĩ qua, dù là tưởng cũng không nghĩ đến vấn đề này. Ông cảm thấy nhiều nhất chính là tiền, ông dùng số tiền cao gấp hai ba lần mua vật liệu này là được.
Chính là hiện tại ông đột nhiên hiểu được, có một số vật không thể dùng tiền là mua được.
Lúc này đây, ông thật sự ý thức được nguyên vật liệu đang khủng hoảng ý vị như thế nào ? Ý nghĩa tiền không phải là vạn năng, ông trước kia chưa tùng nghĩ ra vấn đề này.
Mộ Hữu Thành trầm mặc làm không khí có chút xấu hổ. Nhưng Hạ Thanh Hòa không phải là người làm bầu không khí xấu hổ cho nên hắn cũng cho Mộ Hữu Thành một bậc thang :" Mộ đổng có thể trở về suy nghĩ, ngươi cũng biết, so với Mộ thị thì ban giám đốc ở Hạ thị lại càng phức tạp, ở phía sau đem vật liệu cho mượn, ta phải thuyết phục các cổ đông rất nhiều, nếu không ta thật không thể cho bọn họ một câu trả lời thỏa đáng ".
Người ở ngoài có lẽ không biết, nhưng trong lòng các đổng sự ở Hạ thị thì Hạ Thanh Hòa chính là thần, ban giám đốc trước giờ đều là do Hạ đại thiếu định đoạt.
Bất quá, cũng có một số việc không phiền đến Hạ Thanh Hòa cho nên có chút trách nhiệm các đổng sự cũng tự giác mà gánh vác.
Hạ Thanh Hòa nói những lời này chính là nói có tình lý, Mộ Hữu Thành cũng hiểu được, bình thường bọn họ không có giao tình gì, duy nhất có giao tình chính là con trai của mình, đột nhiên mở miệng muốn mượn vật liệu đích thật là có chút quá :" Ta hiểu được ý của Hạ tổng nhưng chuyện này ta muốn trở về suy nghĩ một chút ".

187.

Tuy rằng Mộ Hữu Thành nói sẽ suy nghĩ lại, chính là so với ai khác ông đều rõ ràng nhất chính mình không có lựa chọn. Nếu có lựa chọn sao từ đầu không tới tìm Hạ Thanh Hòa. Nhưng dùng cổ phần của Mộ thị đến đảm bảo, từ nội tâm của Mộ Hữu Thành không nguyện ý, ông cũng không có nghĩ đến sẽ không trả vật liệu lại cho Hạ Thanh Hòa, chính là ông nghĩ cao nhất nếu không như tính toán sẽ phải đền tiền, tiêu tốn gấp vài lần để đền cho Hạ Thanh Hòa là được nhưng hiện tại người ta lại không cần tiền.
Mộ Hữu Thành không muốn về công ty mà trực tiếp về nhà nhưng khi ngồi trên xe lại toàn thân vô lực ở trong này.
Năm nay, mỗi việc đều đặt biệt nhiều, mỗi lần thấy tốt hơn một chút lại bị việc gì đó áp đến thở không nổi. Tiêu Vân trở lại, vốn là sự kiện cao hứng nhưng hai cha con lại không hòa hợp. Tinh Tinh mang thai cũng là sự kiện đáng vui vẻ nhưng lại sinh non. Hiện tại thì sao ? Công ty lại gặp phải vấn đề này.
Đinh linh linh....
Di động vang lên, Mộ Hữu Thành căn bản không muốn bắt máy, nhưng có thể có thời điểm phải bắt máy. Cũng may trên điện thoại hiển thị là tên của trợ lý.
" Alo ?" Thanh âm của Mộ Hữu Thành cũng như bộ dáng hiện tại, suy sút cực kỳ.
" Mộ đổng, đã đến thời gian tan tầm, ngài còn đến công ty sao ? Nếu không đến ta trước đem phòng làm việc của ngài đóng lại ".
Tan tầm sao ? Mộ Hữu Thành nhìn về phía ngoài cửa sổ, nguyên lại đã trễ thế này.
"Không tới, ngươi khóa trước đi ". Mùa đông buổi tối tới sớm. Mộ Hữu Thành hồi phục lại tinh thần, vỗ vỗ mặt mình, sau đó lái xe về nhà.
Diêu Tinh Tinh biết Mộ Hữu Thành hôm nay đi tìm Hạ Minh Hòa nói chuyện, đối với sự tình lần này, đối với sự tình lần này bà cùng Mộ Hữu Thành đều đồng thời lo lắng nhưng mục đích lại bất đồng, Mộ Hữu Thành là không muốn đem công ty tặng cho Lý Đức Quân quản lý mà Diêu Tinh Tinh là không muốn đem quyền lợi tặng cho người khác.
" Alo, buổi tối trở về ăn cơm sao ?" Kỳ thật Diêu Tinh Tinh mở miệng đã nghĩ sẽ hỏi thế nào nhưng là ngại ngùng mở miệng cho nên chuyển đề tài.
" Trở về, lúc này đã ở trên đường ". Mộ Hữu Thành nhìn đồng hồ, " Phỏng chừng nửa giờ nữa là có thể về đến ".
" Hôm nay bảo mẫu về nhà, ta chính mình xuống bếp làm món ông thích, nguyên bản là thử xem ông có về hay không, không ngờ thật đúng lúc ". Thanh âm Diêu Tinh Tinh nhẹ nhàng làm Mộ Hữu Thành có chút hổ thẹn. Ông hít sâu một hơi sau đó gọi điện thoại cho Hạ Thanh Hòa.
Hạ Thanh Hòa lúc này đang cùng vài bằng hữu trong quán rượu, căn bản là không nghe được điện thoại, di động chấn động hồi lâu, Hạ Thanh Hòa mới phát hiện là điện thoại của Mộ Hữu Thành.
Hắn nhướng mày, trong mắt lộ vẻ cười.
" Thanh Hòa có chuyện gì cao hứng như thế, nói cho các huynh đệ cùng vui vẻ ". Có người khoát tay trên vai hắn mà trực tiếp cướp đi điện thoại, " Mộ Hữu Thành là ai ?"
" Tiểu tình nhân sao ?"
" Nhìn bộ dáng này của hắn rõ ràng là tình nhân, Hạ đại thiếu, thành thật nói cho chúng ta biết, có phải hay không ?"
" Làm gì mà bát quái như vậy ". Hạ Thanh Hòa đoạt lấy điện thoại trong tay, " Đây là điện thoại của nam nhân ". Hạ Thanh Hòa cũng cũng mấy hồ bằng cẩu hữu chơi vài lần, " Quý Mộc không ở đây, cũng đừng vui đùa với ta ".
" Phốc... tiểu tử ngươi dám lấy hắn làm lá chắn, hắn lúc này đang xuất ngoại giải sầu , hy vọng khi trở về sẽ đem sự tình của Doãn Hạo buông xuống, hà tất phải gây sức ép ".

" Đi đi đi, chuyện này chúng ta đừng động vào ".
Kỳ thật sự tình của Quý Mộc cùng Doãn Hạo bọn họ đều biết. Liền tính bọn họ không thân như Hạ Thanh Hòa nhưng tốt xấu gì cũng coi như có chút giao tình. Có người quen từ thời sơ trung, có người quen từ thời đại học. Năm đó, cha mẹ Quý Mộc gặp tai nạn máy bay, bọn họ cũng lo Quý Mộc không vượt qua được chính là Quý Mộc là người kiên cường. Mà phía sau phần kiên cường này bọn họ biết là bởi vì có Doãn Hạo.
Tình cảm chính là có chuyện như vậy, bọn họ cũng không bởi vì bạn bè là gay mà ghét bỏ, đây là một đám tiểu tử lớn lên trong chốn phồn hoa, có dạng sự tình gì mà chưa thấy qua, đồng tính luyến ái không tính là cái gì. Chỉ cần huynh đệ vẫn là huynh đệ. Chính là như thế nào cũng không ngờ, hai mươi năm tình cảm cũng không thể đi đến cuối cùng.
" Mộ Hữu Thành ?" Có người nói thầm cái tên này, sau đó bừng tỉnh đại ngộ kêu lên ," Còn thật không phải là tình nhân, ta nhớ ra rồi, đây không phải là chủ tịch của tập đoàn Mộ thị mới được niêm yết hồi tháng sáu sao ? Nói thực ra, Hạ thị cùng Mộ thị hẳn là đối thủ cạnh tranh , Hạ đại thiếu gia, nói cho chúng ta biết có phải hay không có kế hoạch gì ?"
" Có thể có kế hoạch gì ?" Hạ Thanh Hòa đẩy ra cánh tay đang khoát trên vai, sau đó cầm lấy điện thoại, trực tiếp tắt máy.
Thật sự ta cảm thấy ngươi gần đây... Không, là sáu tháng cuối năm tới nay đặc biệt vui vẻ, nói đi, có phải hay không xảy ra chuyện gì ?"
" Nói lung tung, tiếp tục uống rượu ". Sáu tháng cuối năm đã xảy ra chuyện gì sao ? Khóe miệng Hạ Thanh Hòa hiện lên một tia cười, chính là bị chén rượu ngăn trở ai cũng không nhìn tới. Đích thật là đã xảy ra sự tình gì chỉ có tự mình biết.
Nụ cười kia có chút chua sót.
Mộ Hữu Thành cầm điện thoại, trong lòng có chút sốt ruột, lần này Hạ Thanh Hòa đem điện thoại ấn tắt làm ông đột nhiên ý thức được, ở sự tình này dù cho chính mình đến tìm nhưng quyền chủ động không nằm trong tay mình. Mà là ở trong tay Hạ Thanh Hòa kia, ông có chút sợ hãi, sợ Hạ Thanh Hòa lại đổi ý, lại không cho mượn vật liệu. Vừa rồi nghe được âm thanh của thê tử ôn nhu, hối hận chính mình là một đại nam nhân lại làm cho vợ mình vì chuyện này mà lo lắng cho nên ông không thể chờ đợi mà gọi cho Hạ Thanh Hòa, muốn hỏi Hạ Thanh Hòa một chút, lấy cổ phần công ty Mộ thị nhiều ít làm đảm bảo, hắn mới nguyện ý cho mượn vật liệu.
Chính là điện thoại...
Mộ Hữu Thành cầm di động trong tay khẩn trương, sau đó chậm rãi buông ra. Ông khởi động xe một lần nữa nhấn chân ga về nhà.
Khi về đến nhà, mùi đồ ăn thật nồng đậm. Ông ngồi trên ghế sa lông nhìn vợ của mình bận rộn trong phòng bếp, ông một lần nữa cảm thấy, chính mình thật là thua thiệt với Diêu Tinh Tinh.
Nữ nhân này đợi mình 9 năm, hiện tại lại vì mình mà lo lắng. Khi vừa mới kết hôn, tựa hồ cũng thực không có cảm giác an toàn, luôn hỏi mình đây không phải là một giấc mộng. Mộ Hữu Thành cảm thấy chính mình thực thất bại. Chính là ông chưa bao giờ nghĩ qua ông thua thiệt Diêu Tinh Tinh cũng thua thiệt Lý Ngải Thanh. Ông đau lòng Diêu Tinh Tinh chờ đợi, nhưng không có thương tiếc Lý Ngải Thanh trả giá.
Hôn nhân không tình yêu thật thảm thương, nhưng chân chính bi thương không phải là hôn nhân mà là tâm của con người.
" Oa... làm ta giật cả mình, như thế nào lại ngồi ở đây ?" Diêu Tinh Tinh bưng đồ ăn ra, phát hiện Mộ Hữu Thành chăm chú nhìn mình, bà có chút ngoài ý muốn đem đồ ăn để trên bàn, sau đó đến trước mặt Mộ Hữu Thành, hai tay bưng mặt của ông lên, " Làm sao vậy, một bộ dáng mặt ủ mày ê ? Là theo Hạ tổng tài nói chuyện kiến trúc thất bại sao ? Dù thất bại cũng không có vấn đề gì, chúng ta có thể nghĩ biện pháp ". Thời gian này bà phải làm một người vợ có tư cách, " Hơn nữa, cho dù thật sự bởi vì công trình chính phủ không đúng thời gian mà chính phủ không nhìn đến Mộ thị của chúng ta thì cũng không có vấn đề gì, ngươi còn có ta, còn có Tiêu Lâm, còn có cái nhà này. Hữu Thành, chúng ta từ tầng dưới chót chậm rãi đi lên, lúc trước làm dân công, sinh hoạt còn khó khăn ngươi đều có thể sống qua, hiện tại tệ nhất chính là trở về như lúc trước, chúng ta có kiên nhẫn cùng nghị lực nên cái gì cũng không cần sợ ".
Lời cổ vũ của Diêu Tinh Tinh làm Mộ Hữu Thành rất cảm động.
Ông không đành lòng để vợ trở lại ngày trước khổ sở, cũng không đành lòng nhìn vợ mình lo lắng, vì thế năm chặt tay bà, xuất ra một tia cười :" Ngươi yên tâm, đã cùng Hạ tổng nói về việc vật liệu đã thỏa đáng, ngày mai qua kí hợp đồng là tốt rồi. Ta chỉ là muốn... chính là suy nghĩ..." Mộ Hữu Thành muốn nói lại thôi, ông không phải là người thích hợp nói dối, "Ta chỉ là muốn nghĩ lại sự tình của Đức Quân, sự tình lần này ta tìm được vật liệu, như vậy kế tiếp, ta hẳn là phải xử lý chuyện của hắn ".
Ánh mắt Diêu Tinh Tinh sáng ngời :" Thật sự đã giải quyết được chuyện vật liệu ?" Bà có chút không dám tin tưởng, vừa rồi nhìn Mộ Hữu Thành như vậy, bà có dự cảm thích hợp, lần này nói chuyện Hạ Thanh Hòa về vật liệu khẳng định không thành công. Chính là Mộ Hữu Thành vẫn cho bà kinh hỉ, bà đối với lời nói của Mộ Hữu Thành không có hoài nghi vì nam nhân này chưa bao giờ nói dối, cũng không thích hợp nói dối.
" Thật sự ". Mộ Hữu Thành cảm thấy cho dù là vì trấn an thê tử an tâm, lần bảo đảm này nói thế nào thì ông nhất định phải kí.
" Lão công, ngươi thật lợi hại ". Diêu Tinh Tinh mặt mày hớn hở, ở trên mặt Mộ Hữu Thành hôn một cái, lại tiếp, " Sự tình lần này giải quyết sau, sự tình của Lý Đức Quân đích xác cũng cần xử lý một chút, ta không phải ghi hận hắn nhằm vào ta mà là hắn trong đại hội cổ đông cư nhiên công kích ngươi, điều này thực tổn hại uy nghiêm của ngươi trong công ty, uy nghiêm của chủ tịch tương đối quan trọng, muốn người khác phục ngươi, đầu tiên ngươi phải tạo uy nghiêm cho chính mình, nếu không họ sẽ đi trên đầu ngươi ".
" Vậy ngươi nói, sự tình của Đức Quân nên xử lý như thế nào ?" 

188.

Mộ Hữu Thành lấy 3% cổ phần công ty Mộ thị để cùng Hạ Thanh Hòa ký hiệp ước, nếu Mộ Hữu Thành không thể đúng hạn trả lại vật liệu đã mượn thì 3% cổ phần công ty sẽ bị Hạ Thanh Hòa dựa theo thị trường mà thu mua.
Mộ Hữu Thành vẫn cảm thấy chỗ nào có vấn đề, nhưng sự tình này ông cũng không tìm luật sư, thứ nhất là vấn đề mặt mũi, thứ hai là ông không muốn có người thứ hai biết. Cho nên dù cảm thấy không đúng chỗ nào thì Mộ Hữu Thành cũng không có nghĩ nhiều. Hơn nữa mới có 3% cổ phần, ông cảm thấy nếu Hạ Thanh Hòa thật sự muốn cổ phần Mộ thị phải nhiều hơn mới đúng.
Mới 3% cổ phần mà thôi, hiện tại 3% cổ phần này đang nằm trong tay Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân ngồi trong phòng làm việc của Hạ Thanh Hòa, cầm trong tay chính là hiệp ước mà Mộ Hữu Thành đã ký :" Cái này chính là lễ vật năm mới tốt nhất mà ta có được ". Hơn nữa thêm 3% cổ phần này nữa thì trong tay của cậu có 33% cổ phần, kế tiếp cậu sẽ chờ Lý Đức Quân sẽ thế nào cùng Mộ Hữu Thành trở mặt.
Mộ Hữu Thành mượn vật liệu thì vị trí chủ tịch lại có thể ngồi vững vàng, Lý Đức Quân khẳng định không nguyện ý, khẳng định sẽ đến tìm mình lần thứ hai, sẽ yêu cầu cậu dùng 30% cổ phần trong tay mình đến giúp lật đổ Mộ Hữu Thành, đương nhiên nói cho dễ nghe chính là giúp đỡ chính mình.
" Phàm là nhận được lễ vật sẽ được đáp lễ, Vân Vân quà đáp lễ đâu ?" Hạ Thanh Hòa ngồi trên ghế dựa mặt mày hàm tiếu mà nhìn Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân cười nhạt không nói.
Kỳ thật Hạ Thanh Hòa là người rất dễ sống chung, ít nhất thì Mộ Tiêu Vân cảm thấy như vậy,hay là ẩn ẩn có chút...
Trong phòng hai người ngồi đối diện lẫn nhau phi thường an tĩnh. An tĩnh làm cho người khác cảm thấy có chút không tầm thường, đại khái là đều ý thức được, mà người đầu tiên cười ra tiếng chính là Hạ Thanh Hòa.

Tiếng cười trầm thấp tựa như khí chất của Hạ Thanh Hòa, nhã nhặn lại mang theo chút hương vị lưu manh, lại không phải phi thường tao nhã. Chính là một người lãnh đạo của một tập đoàn, không thể nghi ngờ, hắn rất xuất sắc. " Được rồi, được rồi, ta biết nam nhân trưởng thành không còn muốn thu lễ vật "." Năm sau quyết định đi suối nước nóng, bất quá là ở trong nước, người dân thật thuần phác, tuy rằng đã dự định đi đến nơi của anh Thanh Hòa nhưng cần phải nói với anh một tiếng ". Biểu tình của Mộ Tiêu Vân có chút nghiền ngẫm lại mang theo chút trêu chọc. Biểu tình không nên thuộc về người thiếu niên 18 tuổi làm cho Hạ Thanh Hòa vi lăng một chút, sau đó ánh mắt có chút trầm xuống." Ngươi muốn cho ta làm bóng đèn , kỳ thật ta thực sự không nguyện ý ".Mộ Tiêu Vân cười vì lời nói và hành động của hắn khôg đồng nhất. cặp mắt kia rõ ràng có thể câu nhân lại cố tình làm bộ làm tịch, ánh mắt kia...

 Mộ Tiêu Vân đột nhiên mở mắt. " Ngươi yên tâm, còn bọn Cảnh Văn, cho nên anh Thanh Hòa tuyệt nhiên sẽ không phải là bóng đèn. đương nhiên..." Tầm mắt Mộ Tiêu Vân quay lại, " Anh cả muốn dẫn chị dâu theo thì chúng em cũng rất nguyện ý ". Nói xong, Mộ Tiêu Vân đứng dậy, " Ta phải trở về, nếu để Nhị thiếu gia chủ động tìm ta thì liền không phải là chuyện gì tốt "." Tính cách của đệ đệ ta không biết làm sao mà dưỡng ra được như vậy " Tuy rằng ý nghĩa lời nói của Hạ Thanh Hòa mang theo chút bất mãn nhưng nhìn ngữ khí cùng vẻ mặt , hắn đối với người em trai bảo bối của mình chính là thập phần tự hào. " Đúng rồi,< thế giới song song > sắp chiếu, đến lúc đó lấy thân phận minh tinh sẽ làm cho người chú ý vào, đến lúc đó ngươi se xử lý như thế nào ?"Cước bộ của Mộ Tiêu Vân dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Hạ Thanh Hòa :" Anh Thanh Hòa cảm thấy ta nên xử lý thế nào ?", " Ta không phải đương sự đương nhiên không nên phát biểu ý kiến chủ quan". Hạ Thanh Hòa đem mình bỏ qua một bên, "Mà hiện tại ta đang hỏi ngươi đó Vân Vân "." Anh Thanh Hòa là đứng ở lập trường của anh hai muốn bảo vệ em mình sao ?" Mộ Tiêu Vân cười cười hỏi lại. Hạ Thanh Hòa nhíu mày, không phủ nhận cũng không có thừa nhận." Ta cho rằng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng nhất mới đúng ". Mộ Tiêu Vân nhợt nhạt cười, ánh mắt thật an tĩnh hoặc là nói người này có tính cách thực an tĩnh , loại an tĩnh này tựa như rất lạnh lùng. Hạ Thanh Hòa còn nhớ rõ lần đầu gặp mặt , bởi vì mình là anh trai Minh Minh nên cậu có chút khẩn trương nhưng vẫn không dấu được một chút lãnh liệt dưới đáy mắt.

Hắn kỳ thật cũng có chút ngạc nhiên, rõ ràng là một người có tính cách lạnh lùng, hiện tại lại cười như vậy. Thế nào mà lại cùng Minh Minh một chỗ, dù là Minh Minh mạnh mẽ ép buộc, chính là Hạ Thanh Hòa rất rõ ràng, nếu cậu không nguyện ý thì Minh Minh cũng không làm gì được.Nhưng có một chút, Hạ đại thiếu gia chưa từng yêu ai, tromg tình cảm không ai có thể khống chế. Có lẽ lấy tính cách của Hạ Minh Hòa , một khi đã nhận định thì sẽ chung thân cả đời không thay đổi. Nhưng Mộ Tiêu Vân thì sao ?Tuy rằng Hạ Thanh Hòa không hiểu về tình cảm , chính là hắn lại mơ hồ có chút hiểu, tựa như chính mình... Hắn lập tức hồi thần, cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều. " Hy vọng đến lúc đó scandal sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của các ngươi "." Kỳ thật ta cũng có nghi vấn, trước không có nghĩ qua nhưng hiện tại anh Thanh Hòa hỏi ta mới nhớ tới "."Nghi vấn gì ?", " Quan hệ giữa ta cùng anh ấy nếu vì anh ấy làm nhân vật chính của < thế giới song song>, như vậy có một ngày mối quan hệ của chúng ta sẽ đưa ra ngoài ánh sáng, ta muốn biết khi đó anh Thanh Hòa gọi điện thoại cho ta muốn ta khuyên nhủ anh ấy sẽ ra sao ?" Mộ Tiêu Vân trước đó không có hỏi là bởi vì hông có cơ hội, cũng cảm thấy không cần, cậu đương nhiên hiểu được Hạ Thanh Hòa rất trân trọng em mình đây là điều không hề nghi ngờ cho nên không hỏi.Nhưng hiện tại, Hạ Thanh Hòa nhắc tới vấn đề này cho nên cậu mới theo mà hỏi." Nếu ta nói, ta chỉ cảm thấy nhân vật kia thích hợp với Minh Minh, ngươi tin sao ?"
" Anh Thanh Hòa cảm thấy lý do này có thể thuyết phục được chính mình sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.
Ha ha ha... Tiếng cười của Hạ Thanh Hòa so với tiếng cười trầm thấp vừa ròi có phần cao lên." Vân Vân, ngươi ở tuổi này không nên thông minh như vậy ".
" Nhưng ta cũng không cần phải có đáp án ". Mộ Tiêu Vân cố ý nghịch ngợm một chút, " Bởi vì ta tin tưởng ngươi ".
Bởi vì ta tin ngươi.
Đây là câu nói của Mộ Tiêu Vân trước khi rời đi, mà Hạ Thanh Hòa nhìn chằm chằm về hướng Mộ Tiêu Vân đi chậm rãi đóng cửa phòng. Tín nhiệm, tình cảm thực sự đáng sợ. Chính là được người tin tưởng là một cảm giác... Lần đầu tiên Hạ Thanh Hòa dùng ta của mình mà bưng kín lồng ngực.
Bùm...bùm...bùm
Đây là cảm giác tim đập.
Như thế rõ ràng.
Bởi vì ta tin tưởng ngươi.
Hạ Thanh Hoà có loại dự cảm bất hảo, loại tín nhiệm này sẽ làm hắn ... Vội vàng hoàn hồn, không thèm nghĩ những cái đó . Hắn chỉnh lý lại suy nghĩ của mình, đúng vậy, vì cái gì chính mình phải đáp ứng để Minh Minh diễn < thế giới song song >, chỉ bởi vì nhân vật thích hợp sao ? Ngay cả mình cũng không thể bị thuyết phục với cái cớ này, lại nói làm sao mà Mộ Tiêu Vân phục. Chính là vì sao ?Kỳ thật ngay cả Hạ Thanh Hòa cũng không có đáp án, chính là lúc ấy hắn cảm thấy rất thích hợp, ở trong một cái chớp mắt kia, trong lòng hắn từng có một suy nghĩ tà ác, Minh Minh cùng Mộ Tiêu Vân ở trước mặt truyền thông cùng giới giải trí sẽ như thế nào.
Cũng thật là trong nháy mắt, loại suy nghĩ này bị chính mình quên đi, hiện tại Mộ Tiêu Vân nhắc nhở hắn mới nhớ tới.
Nếu như nói hắn đã từng ôm tâm tình chờ dợi, chờ đợi Minh Hòa cùng Mộ Tiêu Vân sẽ rơi vào kết quả thế nào, như vậy hiện tại hắn xác định loại tâm tình chờ đợi này đã không còn.
Tâm có chút mất mát.
Đông...đông...đông...Tiếng dập cửa vang lên.
"Mời vào ".
Vào cửa chính là thư kí đã theo hắn nhiều năm, nhìn đến vẻ mặt của Hạ Thanh Hòa mà trêu chọc một câu :" Tổng tài thất tình sao ? Thấy thế nào cũng giống như một nam nhân đang rơi vào đầm lầy tình cảm ?"
Hạ Thanh Hòa sửng sốt một chút, lập tức đùa giỡn người trước mắt :" Ta đã thất tình nhiều năm, từ ngày ngươi kết hôn, ta đã thầm mến ngươi, ngươi chẳng lẽ không biết sao ?"
Hì hì... Thư kí nở nụ cười :" Như thế có một cuộc họp tổng kết hằng năm, ngài đừng có quên ".
" Ngươi không nhắc thật đúng là quên ".
Mộ Tiêu Vân sau khi rời khỏi tập đoàn Hạ thị cũng không có vội vã rời đi mà là ở trên đường cái tham quan chốc lát. Năm năm này cậu kỳ thật rất sợ cô đơn, bởi vì sự cô đơn này sẽ làm tâm của cậu cũng kết băng. Chính là mỗi lần nhớ tới cậu còn có Hạ Minh Hòa thì tâm của cậu cũng chậm rãi tan ra.
Người này chính là người mà ngoại trừ mẹ ra có thể làm cậu đau lòng cũng làm cho tâm của cậu an tĩnh lại.
Ngẩng đầu nhìn lên không trung. Buổi chiều mùa đông, nếu như không có mặt trời sẽ có chút âm trầm. Mà hiện tại, bởi vì mặt trời còn đó nên cũng không lanh như vậy.
Thời điểm tiếng chuông vang lên, Mộ Tiêu Vân còn không kip đi tiếp thì đã thấy một thanh niên đứng ở đối diện.
Dáng đứng thẳng tắp, đó là tư thế mà Mộ Tiêu Vân cảm thấy đẹp nhất, y cầm di động đứng nhìn mình.
Sau đó, ánh mắt của Mộ Tiêu Vân sáng rực lên, chạy chậm vài bước tiến lên :" Sao anh lại tới đây ?"
" Tới đón em ". Kỳ thật từ khi Mộ Tiêu Vân bắt đầu ra khỏi Hạ thị, Hạ Minh Hòa vẫn luôn đi theo cậu, y nhìn thiếu niên đứng đó, y vẫn luôn đi theo đến khi không đành lòng đành phải gọi điện thoại cho cậu, " Vừa rồi suy nghĩ cái gì, biểu tình như một chú heo ".
Mộ Tiêu Vân hì hì nở nụ cười :" Bởi vì em nghĩ tới có người sẽ mắng người khác là heo ".

189.

Bởi vì Mộ Hữu Thành thành công mượn vật liệu từ Hạ Thanh Hòa, cho nên nguyên bản Lý Đức Quân muốn mượn chuyện này đến đả kích Mộ Hữu Thành đã ngâm nước nóng, bất quá cũng làm tăng oán khí của Lý Đức Quân, cho nên đối với 30% cổ phần trong tay của Mộ Tiêu Vân là tình thế bắt buộc. Thế nên phải thuyết phục Mộ Tiêu Vân.
Mắt thấy sắp tới năm mới, Lý Đức Quân quyết định đem chuyện này đặt ở năm sau, bất quá cũng bởi vì vậy, mỗi lần thấy sắc mặt của Diêu Tinh Tinh, thấy bà một bộ dáng đắc ý, Lý Đức Quân cười lạnh, cũng không cùng phụ nữ so đo.
Sự tình của công ty được giải quyết, kế tiếp là lễ mừng năm mới, Mộ Hữu Thành nhớ tới Mộ Tiêu Vân, vì thế ông gọi cho cậu.
Mộ Tiêu Vân đang tắm suối nước nóng, là do Trần Cảnh Văn kéo đi. Ngày đông lạnh, người tắm suối nước nóng không ít, chính là một suối lớn như vậy nhưng lại có ít người.
Di động được để trong túi chống thấm, Mộ Tiêu Vân là sợ Hạ thiếu gia không tìm thấy cậu nên mới tùy thân mang theo, lúc này, cậu đang quấn một cái khăn tắm ngang hông, ghé vào trên bờ mà dùng di động xem phim.
" Này, ta nói tìm ngươi ra đây tâm sự, ngươi lại để ta một bên như vậy sao ?" Trần Cảnh Văn bất mãn nằm sấp trên lưng cậu, nhìn đến vành tai của thiếu niên có dấu hôn. Dấu vết chắc là của mấy ngày trước. Chính là hiện tại làn da thiếu niên trắng nõn nhìn có chút yêu dã.
Khóe mắt Mộ Tiêu Vân chuyển động một chút, sau đó cười nhạo một tiếng, đẩy Trần Cảnh Văn ra, cậu xoay người đối diện đối phương :" Đem ánh mắt của ngươi thu liễm một chút ".
" Phốc... " Trần Cảnh Văn cũng cười lên tiếng, " Ngươi còn thẹn thùng sao ?" Làm cũng dám làm, còn để lại dấu vết thì còn sợ người ta nhìn sao ?
" Nói cho ngươi biết, ta chỉ xuất ra một cái kết luận ". Mộ Tiêu Vân lắc lắc đầu.
" Kết luận gì ?" Trần Cảnh Văn tò mò.
" Năm nay có lưu hành một câu nói ?"
" Anh ngươi không quan tâm lắm nên không biết ". Trần Cảnh Văn trả lời khoan khoái.
" Chỉ số thông minh quả nhiên bình thường ".
" Cái gì ?" Bắt đầu Trần Cảnh Văn nghe không hiểu lời nói của cậu, sau đó dừng lại một chút lập tức hiểu được.
" Đi, ngươi là thiên tài, chúng ta không so chỉ số thông minh với ngươi ".
" Nói đi, sao hôm nay cố ý tìm ta..." Mộ Tiêu Vân nói đến một nửa, điện thoại vang lên, " Chờ một chút ".
Nhìn di động, trên màn hình hiện tên của Mộ Hữu Thành. Ngón tay Mộ Tiêu Vân trượt lên, điện thoại lập tức được kết nối :" Alo ?"
" Tiêu Vân ". Âm thanh Mộ Hữu Thành gọi tên Mộ Tiêu Vân có chút đông cứng. " Năm mới con định ở đây hay ra nước ngoài ?"
" Ở đây, có việc gì sao ?"
" Cây anh đào bên công kia kia vẫn luôn không có người tới, chỉ sợ ngươi không muốn qua, bên ba ba ngươi cũng không nguyện ý tới, ta muốn ngươi bồi bà nội trãi qua năm mới được không ? Bên kia phòng ở cũng lớn, lại chỉ có mình bà ngươi, cũng sẽ không có người đến quấy rầy ngươi ". Những lời này của Mộ Hữu Thành là vì Mộ Tiêu Vân suy xét.
Chính là, " Không cần, bên bà nội thân thích nhiều, ta sẽ ở nhà bạn ".
Mộ Hữu Thành bắt đầu nhíu mày :" Bạn cũng chỉ là bạn, ngươi không phải không có nhà, năm mới ở nhà người khác sao được ? Ta biết ngươi không thích ở chung với chúng ta, nhưng bà của ngươi thương ngươi như vậy, coi như là bồi bà đi ".
" Bà sẽ có hàng xóm thường xuyên ghé chơi, nếu các người sợ bà tịch mịch thì đi thăm bà nhiều là được, ta không muốn năm mới lại mù mịt chướng khí ". Mộ Tiêu Vân cự tuyệt.
Mộ Hữu Thành muốn cùng Mộ Tiêu Vân câu thông, chính là ông phát hiện mình không có khả năng cùng cậu câu thông. Dù ở nước ngoài cuộc sống khác biệt nhưng bọn họ là cha con, ông cũng không phải là người bảo thủ, như thế nào lại gian nan như vậy. Tựa như hiện tại, Mộ Tiêu Vân nói một câu có thể làm ông bốc hỏa.
Có người cha nào lại để con trai ở nhà người khác đón năm mới, chính mình không phải không có nhà, hơn nữa chuyện này truyền ra sẽ rất khó nghe.
" Tính cách ngươi sao lại ngoan cố như vậy ?" Mộ Hữu Thành nói nặng lời, " Tiêu Vân, ba thật sự không biết nói với ngươi thế nào. Cho dù chúng ta năm năm không gặp cũng không cần phải tranh đấu, Tinh Tinh không còn hài tử, ba cũng rất thương tâm, chính là ba có trách ngươi sao ? Ba biết trong lòng ngươi không thoải mái bởi vì ta và mẹ ngươi ly hôn, cho nên ta khuyện Tinh Tinh, bảo bà ấy khai thông tư tưởng một chút. Chính là, Tiêu Vân à, đó là hài tử của Tinh Tinh, làm một người mẹ mất con, ngươi có biết bà ấy đau thế nào không ? Bà đều vì ngươi mà làm đến mức này vì cái gì mà oán hận của ngươi vẫn không tiêu tan? Đây là chuyện của người lớn, ngươi là một đứa nhỏ như thế nào lại ghi hận như vậy ? Tâm ngươi không thể mở rộng ra một chút sao ?"

Diêu Tinh Tinh đau ?
Mộ Tiêu Vân nhịn không được nở nụ cười, tiếng cười kia là lần đầu tiên Trần Cảnh Văn nhìn thấy, thiếu niên này mặc dù đang cười nhưng trong mắt lại lạnh như băng, cảm giác có thể làm tâm người khác đóng băng.
" Bà ấy đau, như vậy ai hiểu cho nổi đau năm ấy của mẹ ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.
" Chuyện này đã qua, chẳng lẽ ngươi vẫn muốn nhớ kỹ sao ? Ba thừa nhận là năm đó là ba không xử lý tốt mọi chuyện mới thương tổn đến ngươi ".
" Diêu Tinh Tinh mất đi hài tử còn tiếp nhận ta, đây là bà ta hào phóng, mẹ ta bị đối đãi như vậy lại không thể oán hận, chẳng lẽ do bà ấy xứng đáng sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.
" Ta không có ý này ". Mộ Hữu Thành vì mình biện minh ," Ngải Thanh là một người tốt, bà ấy rất thiện lương, chính là bà ấy dạy dỗ ngươi không phải như vậy. Ngươi xem chính mình là bộ dáng như thế nào, có nhà không về, mỗi ngày ở nhà bạn. Cùng trưởng bối nói chuyện lại châm chọc, Tiêu Vân, ta là ba ngươi, không phải kẻ thù ".
" Còn nhớ rõ lời nói trước kia của ta ở bệnh viện sao ?" Mộ Tiêu Vân hỏi lại.
" Nói cái gì ?" Qua nhiều năm như vậy, Mộ Hữu Thành đã sớm quên.
" Khi người cùng mẹ ly hôn ta đã nói qua, ta oán ngươi không phải là bởi ngươi không có tình cảm mà ly hôn, bởi vì hôn nhân không có tình yêu rất đáng thương. Ngươi cũng có thể có đứa con khác chính là ta chỉ có một người mẹ, mẹ ta chỉ có mình ta là con. Năm đó, sau khi ta nói, mà lựa chọn kế tiếp của ngươi đã cho ta đáp án. Không phải sao ? Hiện tại ngươi trách ta không học giỏi, xin hỏi lúc trước, khi ngươi lựa chọn Diêu Tinh Tinh, người làm cha, có đúng với nghĩa vụ và trách nhiệm của mình chưa ?"
"Cái này..." Mộ Hữu Thành trầm mặc.
Mà Mộ Tiêu Vân đã trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Hữu Thành bên kia rơi vào trầm tư. Ông cảm thấy chính mình đi một vòng lẩn quẩn mới đột nhiên phát hiện, hết thảy chính là tư tưởng của mình sai phương hướng. Ông vẫn luôn cho rằng bản tính Mộ Tiêu Vân tốt, chính là bởi vì ông cùng Lý Ngải Thanh ly hôn cho nên mới không chịu tha thứ cho ông, cũng đồng dạng hận Tinh Tinh. Cho nên, Mộ Hữu Thành cảm thấy đây chính là do mình tạo thành, ông đối với đứa nhỏ này thua thiệt, bất luận đứa nhỏ này làm cái gì ông cũng có thể tha thứ.
Chính là hiện tại ông ý thức được có chút đáng sợ. Đứa bé này không chỉ hận ông, hơn nữa Mộ Hữu Thành cảm thấy ông thực không biết Mộ Tiêu Vân. Như vậy, mặc dù Mộ Tiêu Vân thành tích tốt, trong mắt mọi người thì cậu rất ưu tú, chính là tư tưởng lại rất cực đoan, tính cách như vậy thì làm sao kế thừa bất động sản Mộ thị, ông làm sao yên tâm giao công ty cho cậu đây ?
Nhớ tới lời nói trước của Diêu Tinh Tinh, nếu đến lúc đó đem công ty giao cho Mộ Tiêu Vân, cậu thật sự sẽ dùng nó đối phó Tinh Tinh cùng Tiêu Lâm, như vậy... Mộ Hữu Thành có chút đau đầu.
Mộ Tiêu Vân hoàn toàn không bị điện thoại của Mộ Hữu Thành ảnh hưởng, hiện tại cậu đã không bị cái gọi là thâm tình cha con chi phối cảm xúc. Từ khi vì chuyện hài tử của Diêu Tinh Tinh, Mộ Hữu Thành đến tìm cậu sau đó, thì trong lòng Mộ Tiêu Vân đã đứt đoạn triệt để.
Bất quá, Trần Cảnh Văn hai mắt giống như hòa thượng nhìn mõ mà nhìn chằm chằm, làm Mộ Tiêu Vân trực tiếp đánh tỉnh.
"Oa, ngươi làm gì ?" Trần Cảnh Văn lui lại mấy bước.
" Hoàn hồn rồi sao ? Nếu hôm nay ngươi hẹn ta ra chỉ vì trừng ta, xin lỗi ta muốn trở về ".
" Ngươi..." Trần Cảnh Văn quan tâm hỏi, " Ngươi vừa rồi không có việc gì sao ?" Hắn biết được là Mộ Hữu Thành gọi điện tới, mới vừa nghe Mộ Tiêu Vân nói chuyện cũng biết bên kia Mộ Hữu Thành nói lời không tốt.
" Ngươi không cho là hiện tại người cần quan tâm chính là ngươi sao ?"

" Ta..." Trần Cảnh Văn do dự một chút, " Còn nhớ rõ mấy tháng trước ta hỏi qua ngươi một câu sao ?"
" Mấy tháng trước ngươi hỏi ta rất nhiều câu ?" Mộ Tiêu Vân lườm hắn một cái.
" Kháo, ngươi không muốn ta nói như vậy hiểu chưa ?" Trần Cảnh Văn thí điên thí điên ngồi vào bên cạnh Mộ Tiêu Vân , " Ta hỏi qua ngươi, con đường này khó đi sao ?"
" Cho nên ?" Mộ Tiêu Vân nhướng mày.
" Ta bây giờ hỏi ngươi lại một câu, con đường này khó đi sao ?"
Ánh mắt Mộ Tiêu Vân nheo lại đánh giá Trần Cảnh Văn. Nhìn nét mặt Trần Cảnh Văn không được tự nhiên, Mộ Tiêu Vân thu hồi tầm mắt, hắn hỏi :" Ngươi hiện tại muốn đi trên con đường này sao ?"
Trần Cảnh Văn dừng lại một chút :" Ta...ta hiện tại cùng Từ Nham một chỗ ".

190.

Mộ Tiêu Vân đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức mím môi cười ái muội. Đây là ngoài dự liệu, rồi lại như trong dự kiến. Chính là Từ Nham cùng Cảnh Văn... Mộ Tiêu Vân cân nhắc, hai người đều cường, cá tính Trần Cảnh Văn kiêu ngạo là gia cảnh cho phép, Từ Nham cá tính trầm ổn trưởng thành sớm, cũng là từ khi cha mẹ ly hôn, nhưng hai người kia từ nhỏ cùng nhau lớn lên nên cũng rất hiểu biết và dung túng lẫn nhau, so với bất luận kẻ nào đều thân hơn.
Bởi vì bắt đầu từ quan hệ bạn bè nên bọn họ dễ dàng tha thứ hết thảy khuyết điểm của đối phương, tiếp nạp tất cả ưu điểm. Kỳ thật, bạn bè nếu phát triển thành người yêu không phải là không tốt, cái gọi là hiểu rõ chính là giữ hai người bọn họ, Mộ Tiêu Vân hiểu rất rõ gia đình hai người kia, bọn họ nếu cùng một chỗ... Từ Nham lại là con một, nên làm gì bây giờ ?
" Làm bạn, ta phải nói cho ngươi biết, đối với ta mà nói con đường này không khổ cực nhưng trên thực tế, đối với 99% mọi người mà nói con đường này rất vất vả. Bọn họ không thiếu những ánh mắt của người khác nhìn vào, chính là bọn họ không chiếm được sự cảm thông của bạn bè, mà quan trọng chính là không chiếm được sự chúc phúc của cha mẹ, thậm chí có cha mẹ cảm thấy đồng tính luyến là rất dơ bẩn, cho nên Cảnh Văn, ngươi không nên hỏi ta con đường sẽ như thế nào mà là ở trong lòng ngươi nhận định con đường này thế nào ?"
cái này... Trần Cảnh Văn trầm mặc.
" Có lẽ bởi vì quan hệ quen thuộc từ nhỏ, hay là... ta nói không ra một ít nguyên nhân, chính là nếu cứ như vậy cùng Từ Nham chung một chỗ ta nghĩ là ta nguyện ý. Chúng ta hiểu biết lẫn nhau, không cần ngờ vực ý nghĩ lẫn nha, cũng bởi vì hiểu rõ nhau nên không cần phòng bị nhau, không phải nói tình cảm cần nhất là tín nhiệm sao? Dựa vào điểm ấy ta cùng hắn đều tín nhiệm lẫn nhau ". Đây là kết luận mà Trần Cảnh Văn nghĩ ra trong thời gian này.
" Vậy ngươi yêu hắn sao ?" Mộ Tiêu vân cảm thấy lý do trên rất hiện thực hóa. " Tình cảm dứt bỏ này kia, còn có cảm giác rung động, ngươi cùng hắn ở chung một chỗ, có rung động không ?"
Rung động sao ?
Trần Cảnh Văn nhìn Mộ Tiêu Vân, hắn không biết cảm giác rung động, tại thời điểm hắn còn chưa có ý thức được mình thích thiếu niên này thì hắn đã thất tình. Thời điểm kia có phải cũng rung động, nhưng lúc đó chưa biết là thích cho nên không hiểu cảm giác rung động, khắc sâu ấn tượng chỉ là đau lòng. Bất quá ngoài đau lòng ra hắn chỉ còn biết chúc phúc.
Cũng may hắn đau lòng không sâu, chính là cảm thấy tâm rất buồn, cái loại thất tình này phi thường không tốt, đay là lần đầu tiên Trần thiếu gia nếm thử cảm giác xót xa trong lòng. Nhưng bí mật này lại bị Từ Nham biết, buồn cười chính là Từ Nham cho rằng hắn thích Hạ Minh Hòa. Trần Cảnh Văn chưa từng nghĩ sẽ cùng Từ Nham một chỗ, nhưng khi Từ Nham nói ra, Trần Cảnh Văn không phủ nhận chính mình thực chờ mong. Nhưng vậy là rung động sao ?
" Có ". Cho dù trước mặt Từ Nham hắn phủ nhận thế nào, sĩ diện thế nào, chính là khi đối diện với Mộ Tiêu Vân hắn không muốn giấu diếm, bởi vì trước sự kiện này hắn cần cậu cho ý kiến.
" Vậy cứ theo trái tim của mình thôi, cuộc sống nói dài cũng không dài lắm, nhưng nếu không theo tâm ý của mình thì ngươi sẽ cảm thấy không ý nghĩa ". Mộ Tiêu Vân nói xong đứng dậy, nước trên người chảy xuống xẹt qua hai chân dài thẳng tắp.
Trần Cảnh Văn nhướng mày nhìn, trong đầu tự hỏi lại lời Mộ Tiêu Vân nói.
" Chính là Tiêu Vân..." Trần Cảnh văn dừng lại một chút.
" Sao ?" Mộ Tiêu Vân rũ mắt xuống.
" Người không chỉ sống thế giới của mình , dù ngươi không quan tâm đến người bên cạnh, chính là người bê ngoài cũng sẽ để ý, phải không ?" Lấy địa vị ở B thị của Trần gia bọn họ, nếu truyền ra con tra i họ là đồng tính luyến thật không phải là một tin tức tốt. Bất quá, Trần Cảnh Văn nhìn cậu, tương đối mà nói Hạ gia càng không thể truyền ra sự tình này, nhưng đại chủ nhân Hạ gia Hạ Thanh Hòa cũng đều chấp nhận rồi, đối với Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa mà nói đích thực cái gì cũng không cầ để ý. " Không có việc gì ". nếu cha mrj không tiếp thu được, hắn liền lấy sự tình của Minh Hòa để noi theo, còn Từ Nham thì sao ?
Nghĩ đến lời nói của nam nhân kia : quen nhau đi.
Không lời ngon tiếng ngọt, không lời hứa hẹn, hai nam nhân không cần những lời đó. Chính là Từ Nham nói ở bên nhau, hắn so với bất luận kẻ nào đều hiểu được, đây là Từ Nham đã quyết định đối với tương lai của bọn họ.
" Không có việc gì thì tốt, đi thôi ".
Sau khi Mộ Hữu Thành gọi điện cho Mộ Tiêu Vân tan rã không vui, liền không cùng Mộ Tiêu Vân gọi điện thoại nữa, bất quá tuy rằng ông giận nhi tử nhưng rốt cuộc vẫn là lo lắng. Cho nên, ông nói bà nội Mộ gọi điện thoại cho Mộ Tiêu Vân.
" Tối ba mươi về nhà ăn cơm ?" B thị có truyền thống, đêm ba mươi sẽ tụ tập về nhà cha mẹ ăn cơm, huống chi Mộ Tiêu vân không ở cùng Mộ Hữu Thành, vậy cùng bà Mộ ăn cơm cũng là chuyện thường tình. Nhưng Mộ Tiêu Vân đã đáp ứng Hạ Minh Hòa đến đại trạch Hạ gia, cùng người nhà Hạ gia ăn cơm. " Không, con ngày đó có chuyện ". Sau khi cân nhắc, Mộ Tiêu vân cự tuyệt bà Mộ.
" Ngày đó có thể có việc gì, hoặc là tối nay chúng ta ăn cơm, ta chờ con về ?" Bà Mộ không cao hứng, đem 30 là ngày rất quan trọng.
" Bà nội, con lần đầu vội tới chúc tết bà, ngày 30 thật sự có việc ".
" Alo... Tiêu Vân...Tiêu Vân..." bà Mộ nghe âm thanh đô đô lập tức gọi cho Mộ Hữu Thành, " Ngươi cùng Tiêu Vân xảy ra chuyện gì ? Cha con làm như kẻ thù, như thế nào ngay cả đêm 30 bà của nó gọi cùng không muốn lại đây ăn cơm tất niên ?"
" Cũng không có việc gì, người có biết bởi vì chuyện con cùng Lý NGải Thanh ly hôn, nên trong lòng Tiêu Vân vẫn luôn không vui ".

" Các ngươi là cha con, nào có chuyện không vui lòng, ta xem lần trước Tiêu Vân còn tốt, nó rất hiểu chuyện. Ngươi cùng nó nói chuyện không cần nhắc đến Tinh Tinh, đứa bé này nói thế nào cùng là ngươi thua thiệt nó, có những sự việc phải khoan dung ".
" Mẹ., ngươi không nói ta thua thiệt được không, ta thừa nhận chuyện trước kia ta xử lý không tốt, nhưng khi đó Tiêu Lâm bị người xem thường, bị người mắng là con hoang, chằng lẽ người phụ thân như ta không khổ sở sao ? Hơn nữa ta cùng Ngải Thanh không có tình cảm, ta thích Tinh Tinh, bà ấy đợi ta 9 năm, ta không nên cho bà ấy một danh phận sao ? Một nữ nhân, sao có thể không danh phận theo một người nam nhân 9 năm? Huống cho ta năm đó còn làm dân công ở công trường. Mẹ, năm đó thời điểm ta cùng Tinh Tinh một chỗ ngươi cũng không ngăn cản, đừng quên, người là đồng ý ta cùng Ngải Thanh ly hôn mà cưới Tinh Tinh ". Mộ Hữu Thành cũng tức, hiện tại hắn trong ngoài không là người cha tốt, nếu như năm đó bà Mộ cùng các anh chị em trong nhà không nói như vậy với Lý Ngải Thanh thì hắn cùng Ngải Thanh sao có thể ly hôn sớm như vậy.
Là bọn họ mỗi ngày đều nói Lý Ngải Thanh không tốt, nói đến tâm ông cũng thấy phiền.
" Ngươi..." Bà Mộ vô pháp phản bác, chính xác là trong việc này chính mình không thể trách móc Mộ Tiêu Vân.
Nếu sớm biết rằng Diêu Tinh Tinh là một nhân vật lợi hại, không nhu thuận giống như năm đó còn không bằng để Lý Ngải Thanh lại.
Bà Mộ năm đó là ghét bỏ Lý Ngải Thanh, ghét bỏ bà ấy không nói chuyện cùng không lấy lòng bà. Chính là không thể phủ nhận, Lý Ngải Thanh kia có thể làm việc lại chịu khó, ít nhất là sẽ không tính kế với bà.
Nhưng năm đó, nữ nhi cùng những đứa con dâu khác đều nói những lời không dễ nghe, nói tới bà Mộ cũng bị ma quỷ ám ảnh, hơn nữa Mộ Hữu Thành kiếm tiền nên bà càng không vừa mắt với Lý Ngải Thanh không biết chưng diện.
Bà Mộ không hối hận, sống đến từng tuổi này, hối hận hay không hối hận cũng không giải quyết được sự tình gì.
Hiện tại việc bà có thể làm là đối với người Mộ gia có lợi, bà cảm thấy lúc còn sống, tranh thủ cho Mộ Tiêu Vân là tốt nhất. Chính là bà Mộ chưa bao giờ nghĩ qua, Mộ Tiêu Vân chưa chắc là đối xử tốt với Mộ gia. Trong ý tưởng của bà Mộ là Mộ Tiêu Vân có thành tích tốt nhất cũng sẽ đối với Mộ gia tốt nhất.
Bất công kỳ thật chính là không có lý do.
Mộ Hữu Thành cũng không thoải mái, con trai bên kia xem thường, công ty có công việc bề bộn, mẫu thân bên này lại còn nói nhiều, lão bà đêm khuya khoắt còn sẽ bừng tỉnh, ông cảm thấy chuyện trong năm nay bằng cả đời của ông cũng không gặp nhiều như vậy.
Sự tình của công ty làm phiền lòng chưa tính, ông cũng hiểu được việc kiếm tiền sẽ rước thêm nhiều phiền toái. Chính là trong nhà thì sao?
Mộ Hữu Thành gần đây phiền lòng rất nhiều. " Mẹ, việc này người trước hết khoan để ý, chuyện của ta ta biết, người tuổi cũng đã lớn, chính mình lo mà hưởng phúc đi ".
" Ngươi nói gì vậy, ngươi là nói ta xen vào việc của người khác sao? Ta còn không phải là vì tốt cho ngươi sao ? Làm mẹ sẽ hãm hại con của mình sao ?"
" Mẹ, ta không có ý này, ý của ta là chuyện của chính mình ta sẽ tự xử lý, không nhọc ngài phiền lòng. Mẹ, chờ ta qua năm mới, không nói trước ".
" Alo...alo..."
Bà Mộ sinh khí cúp điện thoại.
Cái gia đình này loạn rồi.
Mộ Tiêu Vân cùng Trần Cảnh Văn từ suối nước nóng bước ra, Tần Cảnh Văn hứng thú dâng lên :" Gọi điện thoại cho Minh Hòa, cùng nhau đi ăn khuya ".
" Hạ Nhị thiếu gia phi thường chú trọng sinh hoạt cùng thức ăn, ngươi cảm thấy gọi điện thoại cho anh ấy là muốn bị mắng hay sao ?" Mộ Tiêu Vân nhìn đồng hồ, bây giờ là tám giờ tối. Đã không gọi điện thoại tới chính là cực hạn của Nhị thiếu gia.
" Ngươi gọi thì hắn sẽ không mắng ". Trần Cảnh Văn bấm di động, sau đó đưa điện thoại cho Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân lườm hắn một cái :" Không gọi ". Nói xong hướng đến xe của mình.
" Này...Tiêu Vân...Tiêu Vân..." Trần Cảnh Văn đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro