196-200

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

196.

Mộ Tiêu Vân cười cười, nói cho Mộ Hữu Thành sao ? Đương nhiên sẽ không.
Nếu tín nhiệm của hai người với điều kiện phải có chứng cớ thì tín nhiệm này rất rẻ. Hơn nữa, lời nói này cũng không quan trọng.
Năm mới bắt đầu, bởi vì cuối năm trước Mộ Hữu Thành mượn vật liệu bên công ty Hạ Minh Hoà để công trình của chính phủ không bị chậm trễ. Mà đồng dạng Lý Đức Quân đối với vị trí kia có lòng tham nên lần thứ hai hắn tìm đến Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu vân nhìn nam nhân một bên uống trà một bên nói. Lúc còn trẻ làm việc khổ cực, cho nên dù bây giờ sống tốt hơn nhưng từ bàn tay cầm chén trà cũng nhìn ra được năm đó khổ cực.
" Tiêu Vân, Lý thúc năm trước đã nói cho ngươi chuyện này, ngươi còn nhớ rõ không ?" Lý Đức Quân nhìn Mộ Tiêu Vân. Thiếu niên thiên tài mười tám tuổi vẫn là một hài tử. Cho nên đối với Mộ Tiêu Vân, Lý Đức Quân thật không để vào mắt.
" Lý thúc năm trước nói rất nhiều việc, ta không biết Lý thúc muốn nói đến việc gì ". Mộ Tiêu Vân ngại ngùng nói.
Thiếu niên ngại ngùng tươi cười, hơi xấu hổ, Lý Đức Quân coi Mộ Tiêu Vân còn nhỏ tuổi.
" Chính là về việc bất động sản Mộ thị. Ngươi không biết, hiện tại Diêu Tinh Tinh tiếp nhận bộ tài vụ, số sách loạn thất bát tao, có lẽ thúc thúc không nói ngươi cũng hiểu. Nhưng công trình của công ty vẫn không chịu chi nên những người khác không biết làm việc thế nào, vốn công ty sẽ do ngươi kế thừa nhưng sớm hay muộn cũng sẽ không. Hơn nữa Diêu Tinh Tinh đương nhiên không sợ không có công ty, thời điểm bà ta nhậm chức ở bộ phận tài vụ thì bà ta đã muốn động tay động chân, ngươi nói có phải hay không ?"

" Cái này ...". Mộ Tiêu Vân cố ý giả bộ không hiểu, " Vậy Mộ Hữu Thành cũng không quản sao ?". Từ lúc Mộ Tiêu Vân gọi tên Mộ Hữu Thành thì hắn đã nhìn ra được manh mối, Mộ Tiêu Vân hận ba cậu như vậy thì sự tình liền dễ làm. " Hắn quản cái gì ? Hắn cái gì cũng nghe theo diêu Tinh Tinh, nữ nhân lợi hại vô cùng "." Ta đây..." Mộ Tiêu Vân muốn nói lại thôi, " Ta không biết nên làm cái gì bây giờ ?", " chỉ cần loại bỏ Mộ Hữu Thành khỏi vị trí chủ tịch, ngươi ngồi lên vị trí này, lại loại bỏ Diêu Tinh Tinh khỏi chức giám đốc bộ phận tài vụ, như vậy địa vị của ngươi có thể bảo vệ không phải sao ?" Lý Đức Quân đã sớm tính kế tốt." Chính là trong tay ta chỉ có 30% cổ phần, Mộ Hữu Thành có 40% cổ phần, chúng ta căn bản không đủ "." Ngươi đây không cần lo lắng, Lý thúc cùng các cổ đông hợp lại sẽ vượt qua 40% "." Vậy... Để ta suy xét thêm, ta hỏi ý kiến của mẹ một chút, xem bà nói thế nào "." Nếu ngươi cảm thấy khó xử, Lý thúc sẽ đi nói với mẹ ngươi "." Lý thúc, ta không muốn người khác đi quấy rầy mẹ, bởi vì sự tình ly hôn mà mẹ của ta đã bị tổn thương cho nên ta hận bọn họ. Nhưng nếu là ngươi đi sẽ làm cho mẹ ta nhớ lại sự tình trước kia, cho nên thật xin lỗi ". Thiếu niên dùng giọng điệu thực hồn nhiên, chính Mộ Tiêu vân nghe xong còn cảm thấy buồn cười, chính là cố tình Lý Đức Quân rất tin mà không nghi ngờ." Lý thúc hiểu được, Lý thúc hiểu được, vậy Lý thúc chờ tin tức của ngươi ".

Tập đoàn Mộ thị.

Ba ngày sau, Lý Đức Quân đã nhận được đáp án của Mộ Tiêu Vân chính là cậu cùng hắn ta đứng trên cùng chiến tuyến. Cho nên Lý Đức Quân khẳng định tại đại hội cổ đông sẽ đề nghị muốn tuyển lại vị trí chủ tịch." Vấn đề này năm trước ngươi cũng đã nhắc qua, nếu ta không giải quyết tốt sự tình của công trình chính phủ đên slúc đó một lần nữa tuyển lại, chính là hiện giờ mọi việc đã được giải quyết, ngươi hiện tại nhắc lại là có ý gì ?" Từ khi Lý Đức Quân nhắc đến đề tài này vào năm trước thì quan hệ thầy trò của hai người cũng đã thay đổi, mà hiện tại cổ đông công ty chia làm hai phe, một phe đứng về phía Lý Đức Quân, phe còn lại bên Mộ Hữu Thành. Những người đứng bên Mộ Hữu Thành bởi vì bọn họ cho rằng Mộ Hữu Thành có 70% cổ phần trong tay, cho nên bọn họ cảm thấy nếu bầu lại vị trí chủ tịch thì Mộ Hữu Thành vẫn cứ ngồi lên vị trí này, mà một bộ phận khác năm đó cũng là đi theo Mộ Hữu Thành, mấy năm nay Mộ Hữu Thành vẫn luôn đối xử tốt với bọn họ, công ty cũng phát triển càng lớn, so với phẩm tính của Lý Đức Quân thì bọn họ lại càng tin tưởng Mộ Hữu Thành hơn, lại nói trung gian có Diêu Tinh Tinh chắp nối quan hệ." Không có ý gì, ta chỉ là luận sự, sự tình của tài kiệu kiến trúc do ngươi giải quyết cho nên năm trước ta không nói ra chuyện này, chính là sự tình phát triển công ty trong tương lai, cho nên ta cảm thấy rất cần bầu tuyển lại vị trí chủ tịch, hơn nữa..." Lý Đức Quân nhìn về phía mọi người, " Hôm nay các vị cổ đông ngồi đây có lẽ không biết, năm năm trước khi Mộ đổng ly hôn vợ trước thì sớm đã đem 30% cổ phần cho vợ trước, chuyện này Mộ đổng vẫn luôn gạt chúng ta là vì cái gì?", Cái gì ?30% cổ phần ?

Những nhóm cổ đông không biết chuyện cực kỳ kinh ngạc, 30% cổ phần là bao nhiêu tiền ? Chỉ sợ tính ra chính là rất doạ người, vợ chống ly hôn thôi mà phỏng chừng không ai giống Mộ Hữu Thành, cầm trong tay gần một nửa cổ phần công ty cho vợ trước.
Nhưng nếu sự thật là vậy thì trong tay Mộ Hữu Thành chỉ có trong tay 40% cổ phần công ty, nhưng có 40% cổ phần thì ông cũng chính là cổ đông lớn nhất công ty.
" Đây là chuyện riêng của ta, ta không muốn đem chuyện riêng của mình công bố ra ngoài ". Mộ Hữu Thành trầm mặc, " Hơn nữa, ngươi đem sự tình điều tra thực rõ ràng ".
" Quá khen, mỗi vị cổ đông trong công ty đều có quyền lợi được biết, đây là chuyện ta phải làm ". Lý Đức Quân châm chọc, " Hơn nữa, chuyện này xem ra là chuyện riêng của ngươi nhưng liên quan đến sự tình cổ phần công ty cũng chính là sự tình trong công ty, ngươi giấu diếm như vậy chính là không tín nhiệm mọi người. Lúc trước khi thành lập công ty nói cái gì mà một lòng, Mộ đổng, một lòng của ngươi ở nơi nào ? " Lý Đức Quân chất vấn, Mộ Hữu Thành nghe tới là những điều vô căn cứ.
Kỳ thật Lý Đức Quân ép sát như vậy còn có một nguyên nhân chính là do Diêu Tinh Tinh.
Nếu không có Diêu Tinh Tinh chưởng quản bộ tài vụ , làm cho Lý Đức Quân không lấy được chỗ tốt, thì có khả năng hắn sẽ chờ đợi một thời gian, mà chân chính là ngòi nổ của chuyện này chính là Diêu Tinh Tinh.
" Ngươi.... ngươi quả thật không nói lý ". Mộ Hữu Thành trực tiếp đẩy cửa đi.
Trong phòng lưu lại đầy những vị cổ đông nhỏ.
" Làm sao vậy ?"
Tại đại hội cổ đông, mặc dù Diêu Tinh Tinh là vợ của Mộ Hữu Thành, là giám đốc tài vụ nhưng bà không có quyền lợi tham dự , bà nghe được tin tức tại đại hội cổ đông Lý Đức Quân cùng Mộ Hữu Thành bất đồng cho nên mới lại nhìn xem. Nhưng mới đi được một nửa liền nhìn thấy Mộ Hữu Thành tức giận đùng đùng đi ra. Bà đã biết Mộ Hữu Thành mười mấy năm , đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy người nam nhân này phát hoả như vậy, bà vẫn luôn cho rằng tính cách nam nhân này mềm như vậy căn bản sẽ không phát hoả.
" Đến phòng làm việc của ta ". Mộ Hữu Thành thấy Diêu Tinh Tinh , hít thật sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Diêu Tinh Tinh nhìn sắc mặt Mộ Hữu Thành, lại nhìn hướng phòng họp lặng ngắt như tờ :" Ừm ". Bà đuổi theo Mộ Hữu Thành.
Văn phòng Mộ Hữu Thành
" Cái gì ? Lý Đức Quân cư nhiên tại hội nghị cổ đông yêu cầu tuyển cử chủ tịch ? Nhưng chuyện này không phải giải quyết vào năm trước rồi sao ? " Diêu Tinh Tinh thiếu chút hét chói tai.
" Hiện tại hắn còn ở đại hội cổ đông nói về việc ta cùng Lý Ngải Thanh ly hôn đã nhường 30% cổ phần, chuyện này ta vẫn luôn gạt mọi người, chính là sợ bên trong xảy ra vấn đề ". Mộ Hữu Thành muốn hút thuốc nhưng có một bàn tay ngăn trở ông." Tinh Tinh ?"
" Hữu Thành, hút thuốc không phải là phương pháp giải quyết vấn đề, cho dù ông cho Lý Ngải Thanh 30% cổ phần thì trong tay ông cũng còn 40%cổ phần, ông vẫn là cổ đông lớn nhất ".
" Vấn đề là 30% cổ phần trong tay Ngải Thanh, nếu... không, lấy tính cách, khẳng định sẽ không cùng Lý Đức Quân liên hợp lại, hơn nữa bà ấy đang ở nước ngoài căn bản không biết chuyện này".
" Vậy có phải hay không trong tay các đại biểu là 70% cổ phần, ai có thể nắm được 35% cổ phần sẽ là người chiến thắng? Cứ như vậy thì không phải 40% cổ phần của ông là lớn nhất sao ?" Điều này Diêu Tinh Tinh cũng không rõ.
" Tôi không rõ, tôi muốn cùng luật sư Dương thương lượng một chút ". Mộ Hữu Thành xoa xoa huyệt thái dương đang đau đến lợi hại. Không chỉ là chuyện này, tuy công trình chính phủ đã được giải quyết nhưng những vật liệu đã mượn ông cũng muốn trả lại cho Hạ Thanh Hòa. Sự tình của Lý Đức Quân làm ông nghĩ đến tính nghiêm trọng của những cổ phần, nếu đến thời gian hẹn mà ông không thể hoàn lại vật liệu cho Hạ Thanh Hòa thì 3% cổ phần sẽ bị mất.
Hạ Thanh Hòa không phải là hướng đến 3% cổ phần trong tay ông đi. Mộ Hữu Thành bắt đầu hoài nghi.
===============
Đại học B
Đối với Mộ Tiêu Vân mà nói, bận rộn nhất chính là phải đối phó với học sinh B đại. Bới vì < thế giới song song > đã được công chiếu, phần đông người ở B đại đã xem bộ phim này. Tuy truyền thông không có đưa tin về nhân vật chính Lâm Húc hơn nữa một chữ cũng không nhắc đến đó là do quan hệ với Hạ Thanh Hòa.
Nhưng học sinh bên này lại bất đồng.
Bọn họ không có áp lực, cũng biết quan hệ của Mộ Tiêu Vân cùng Hạ Minh Hòa cho nên người người đều đuổi theo cậu mà hỏi. Dẫn đến sau khi tan học Mộ Tiêu Vân liền chạy đến nơi hẻo lánh.
" Mộ Hữu Thành cùng Lý Đức Quân đã trở mặt ?" Ở một góc hoang vu của B đại chính là hệ âm nhạc, mà Mộ Tiêu Vân lúc này đang nằm ở ghế công cộng trước hệ âm nhạc dùng sách gối đầu mà ngủ thật sung sướng.

197.

Mộ Tiêu Vân từ trên ghế đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ ánh mặt trời có chút chói mắt, cậu dùng tay che một chút. Thời tiết bây giờ so với tết âm lịch lúc trước lạnh hơn, mà mùa này có thể ở trong phòng điều hòa ngủ tuyệt đối là hưởng thụ.
Mộ Tiêu Vân khom lưng nhặt lên chiếc áo lông, run lên vài cái mặc vào sau đó cầm sách rời đi.
Cậu bắt đầu có chút hối hận, hối hận vì sao để Hạ Minh Hòa đi quay < thế giới song song > không thì trong trường sẽ không có học sinh điên cuồng chạy theo để hỏi.
Xui xẻo
Hành lang im lặng bên trong bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, là một bản nhạc cổ điển. Kỳ thật không phải là Mộ Tiêu Vân thích khúc phong mà là cậu thích thể loại hip hop. Nhưng đời này loại âm nhạc này đã không thích hợp với cậu.
Là Hạ Minh Hòa gọi đến, Mộ Tiêu Vân mấy ngày nay bị truy đuổi đến phát hỏa mà đương sự lại bay đến nước Pháp.
"Alo ?" Mộ Tiêu Vân vừa đi vừa nghe điện thoại.
" Vân Vân ". Đầu điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh trầm khàn, giống như mang theo giọng mũi, hình như là bị cảm.
Mộ Tiêu Vân không tự giác nhíu nhíu mi.
" Anh đã về đến nhà nhưng trên người không mang theo chìa khóa " Trong thanh âm của Hạ Minh Hòa mang theo vài phần ủy khuất.
" Vậy hiện tại anh..... Anh đã về đến nhà ?Anh đã trở lại ? " Thanh âm Mộ Tiêu Vân không tự giác mà phóng đại vài phần.
" Anh đang ở ngoài cửa ". Hạ Minh Hòa ngắn gọn nói.
" Anh là heo, anh không biết đến phòng bên nghỉ ngơi một chút sao ?" Nói xong Mộ Tiêu Vân liền chạy đi.
" Không cần, anh muốn gặp Vân Vân ".
" Heo ". Mộ Tiêu Vân quyết đoán tắt điện thoại, Mộ Tiêu Vân chạy đến bãi đỗ xe, cậu thề đây là lần đầu tiên về nước cậu chạy xe nhanh như vậy.
Quả nhiên, đến khi Mộ Tiêu Vân chạy về đến nhà đã thấy Hạ Minh Hòa đã ngồi tựa ở cửa mà ngủ.
" Anh...anh..." Kêu hai tiếng Hạ Minh Hòa mở mắt nhưng lại lập tức nhắm mắt lại. Mộ Tiêu Vân dùng tay sờ sờ trán Hạ Minh Hòa, " Thật nóng ". Hỗn đản này thế nhưng lại phát sốt.
Mộ Tiêu Vân lập tức mở cửa mang Hạ Minh Hòa vào bên trong, tiếp đó gọi điện thoại cho Viên Hạo.
Hai mươi phút sau.
Bác sĩ Hạ gia đến

" 39 độ, lúc này lại phát sốt đến 39 độ ". Thầy thuốc đưa cho Mộ Tiêu Vân một bình nước muối lại tiêm một mũi hạ sốt, " Thân thể Nhị thiếu gia vẫn luôn khỏe mạnh, lần này hẳn là mệt, rất nhanh sẽ hết, các người không cần lo lắng ".
" Thật phiền toái bác sĩ chạy tới ". Viên Hạo đưa đối phương ra ngoài, đem phòng lưu lại cho Mộ Tiêu Vân.
" Ta lần đầu tiên nghe Nhị thiếu gia bị bệnh, còn tưởng là mình nghe lầm ". Bác sĩ dừng lại một chút, lại nhìn thoáng qua Viên Hạo đóng lại cửa phòng. " Đợi một lát nữa đem kim tiêm rút ra, ta có cần lưu lại không ?"
" Không cần ". Mộ Tiêu Vân đi ra, " Ta sẽ lo "
Thời điểm vừa rồi, bác sĩ có chú ý tới Mộ Tiêu Vân, cũng chú ý thái độ của Viên Hạo đối với Mộ Tiêu Vân, làm bác sĩ Hạ gia, hắn tự nhiên là biết quy củ. Hơn nữa thiếu niên này nhìn thật quen mắt, năm trước đã oanh động bộ giáo dục, được xưng là thiên tài trẻ tuổi nhất lịch sử , hắn nào có đạo lý không nhận ra.dể
" Có lẽ về sau chúng ta còn có cơ hội tiếp xúc, ta là Mộ Tiêu Vân, xin chào ".
" Xin chào, ta là Lâm Thiệu ". Lâm Thiệu cùng Viên Hạo cùng tuổi nhau, cũng nhìn quen mặt , thế nhưng hắn cùng Viên Hạo giống nhau, lần đầu tiên gặp được thiếu niên đặt biệt này, rõ ràng là một hài tử mười tám tuổi lại thành thục hơn thiếu niên mười tám tuổi bình thường, sự thành thục này không phải lầ thể hiện ở mặt ngoài. Khuôn mặt này vẫn là nét mặt hài tử mười tám tuổi ngây ngô nhưng từ hình dáng có thể nhìn ra, thiếu niên này sau khi lớn lên nhất định rất tuấn tú. Ngôn ngữ, hành vi của cậu rất thành thục hoặc là nói đây là từ trong tâm hồn phát ra. Để người khác lập tức nghe theo cậu.
Sau khi Lâm Thiệu rời khỏi, Viên Hạo sai người đi lấy thuốc, chính mình thì đi chuẩn bị thức ăn cho Hạ Minh Hòa sau khi tỉnh lại sẽ ăn. " Nhị thiếu để cho cậu chiếu cố, bất quá chiếu cố Nhị thiếu lâu như vậy nhưng cũng chưa từng thấy anh ấy ngoan như vậy ".
Mộ Tiêu Vân phù một tiếng nở nụ cười, "Ngươi cứ như vậy để anh ấy ngồi ở ngoài, sau lại không giúp anh ấy mở cửa ".

Nghe ngữ khí này chính là đau lòng Hạ Minh Hòa.
" Nhị thiếu nếu muốn đi vào sẽ gọi cho tôi, chắc là nhớ đến điều gì nên ngồi ở của chờ ". Viên Hạo cũng là hồ ly, nếu Hạ Minh Hòa không chủ động gọi hắn đương nhiên sẽ không đi.
" Trong đầu anh ấy có suy nghĩ bình thường gì, kia mới gọi là kỳ quái ". Khóe miệng Mộ Tiêu Vân hiện lên ý cười thật ôn hòa.
Viên Hạo phát hiện, chỉ khi nói đến Hạ Minh Hòa mới có thể hiện ra vẻ mặt ôn nhu này. Nhưng tuyệt đối không phải là của một thiếu niên biết nhu tình.
" Ngươi nhìn ta như vậy sẽ làm cho ta nghĩ ngươi yêu ta ". Mộ Tiêu Vân trêu chọc.
" Đây là tội lớn, ta gánh vác không nổi ". Viên Hạo lùi về sau vài bước, " Lời này nếu như bị Nhị thiếu gia nghe được, nhất định sẽ cấm ta tới gần ngươi trong vòng mười bước ".
" Được ". Mộ Tiêu Vân phất phất tay, lại đi vào phòng.
Cậu đi đến cửa sổ, lại đi đến đầu giường ngồi xuống nhìn người thanh niên đang nằm. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn y như vậy. Giống như mỗi lần cậu tỉnh ngủ thì Hạ Minh Hòa sẽ tỉnh sớm hơn cậu một chút. Cho nên mỗi lần tỉnh lại chống lại ánh mắt thâm tình như vậy thì cơ thể cậu sẽ nhuyễn ra.
Phương thức biếu đạt tình cảm của Hạ Minh Hòa rất trực tiếp, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Y yêu Mộ Tiêu Vân nên đối với y mà nói có thể để Mộ Tiêu Vân đầu tiên nhìn tới chính mình chính là một loại thích.
Bàn tay kìm lòng không đậu mà mò lên mặt Hạ Minh Hòa, từ mi đến mắt. Mộ Tiêu Vân rất ít khác người như vậy nhưng cậu sờ rất cẩn thận.
Mộ Tiêu Vân một bên sờ, một bên không tự chủ mà nở nụ cười. Bọn họ nhận thức 6 năm, nhưng chỉ ở bên nhau mới có một năm đầu. Nhưng Mộ Tiêu Vân chưa từng có cảm giác thời gian rất dài hoặc là rất ngắn. Cảm giác duy nhất của cậu là, nhận thức được Hạ Minh Hòa thực là tốt.
Ưm...
Một tiếng than nhẹ từ trong miệng Hạ Minh Hòa phát ra, chỉ thấy mi y giật giật , sau đó mở mắt ra :" Vân Vân ". Ánh mắt kia chỉ mở một khe hở hẹp, sau đó chậm rãi mở to ra.
Thanh âm có chút khàn khàn, thử động tay một chút lại phát hiện có chút khác thường, Hạ Minh Hòa xoay qua nhìn, " Anh làm sao ?" Truyền nước biển? Đây là sự tình đến lúc lớn lên Hạ Minh Hòa chưa từng trãi qua.
" Anh phát sốt ". Mộ Tiêu Vân ôm đầu của y chuyển lại, " Sự tình bên Pháp ổn không ?"
" Ừm, vừa chấm dứt anh liền trở lại, còn có Vệ Lý, không có việc gì ".Hạ Minh Hòa nói vài câu, cảm giác cổ họng có chút ngứa, " Vân Vân, anh khát nước ".
Mộ Tiêu Vân sớm chuẩn bị tốt nước ấm ở một bên, nghe y nói như vậy, bận rộn đỡ y đứng lên, tay phải Hạ Minh Hòa còn đang ghim tiêm, nên cậu đưa nước cho y ở bên trái, nhưng Hạ thiếu gia không động, ánh mắt vô tội nhìn Mộ Tiêu Vân.
Mộ Tiêu Vân nhướng mày.
" Vân Vân, tay anh không có lực ".
Cái này, Mộ Tiêu Vân rốt cuộc minh bạch, lần này Hạ thiếu gia muốn khác người một chút. Mộ Tiêu Vân đành phải cầm lấy chén trà, đem nước trà đút cho Hạ Minh Hòa, sau khi uống xong lại dìu Hạ Minh Hòa nằm xuống, Hạ Minh Hòa mới tỉnh được một chút ánh mắt lại có chút mông lung tiếp tục ngủ.
Mộ Tiêu Vân đem chăn kéo lên một chút, cầm di động đi ra ban công.
Di động sau khi được kết nối liền truyền đến âm thanh của Vệ Lý :" Mộ thiếu gia, nhị thiếu gia đã về đến nhà sao ?"
" Mới đến trong chốc lát, phát sốt, đang ngủ, thân thể của anh ấy luôn tốt, lần này sao lại phát sốt ?" Mộ Tiêu Vân không phải chất vấn mà là tò mò. Người sinh hoạt tỉ mỉ như Hạ thiếu gia loại tình trạng như sinh bệnh này cách y rất xa.
" Làm việc với nhau trong đoàn có người bị cảm , đại khái là lây bệnh. Tôi cũng đang muốn gọi điện cho cậu, bọn họ có đi bệnh viện xem qua nhưng Hạ thiếu gia hình như làm rơi thuốc ".
Hình như ? Mộ Tiêu Vân khẽ nở nụ cười :" Sợ là cố ý ".
" Cố ý ?" Cái từ này làm Vệ Lý không rõ. Nhị thiếu cố ý không mang thuốc? Nếu là như vậy, tại sao anh ta lại muốn đi bệnh viện. Bất quá... Vệ Lý hồi tưởng, đột nhiên ánh mắt sáng lên tựa hồ nghĩ tới điều gì, " Nếu như là nguyên nhân kia , rất có thể là như Mộ thiếu gia dự đoán, đích thật là cố ý ".
" A? Nói nghe một chút ".
" Thời điểm chúng ta đi bệnh viện Nhị thiếu hỏi tôi một vấn đề, anh ấy hỏi tôi có từng bị bệnh hay chưa ? Sinh bệnh sao, đương nhiên là có. Anh ấy lại hỏi bạn gái tôi có phải sẽ đến chăm sóc tôi hay không. Sau đó lại hỏi được bạn gái chiếu cố là cảm giác gì. Tôi nghĩ Nhị thiếu muốn nếm cảm giác được cậu chăm sóc ". Thanh âm của Vệ Lý mang theo ý cười, đây là khó có được mà trêu.
" Tôi có thể lý giải thiếu gia nhà các ngươi bị cháy hỏng đầu ". Mộ Tiêu Vân cúp điện thoại.

198.

Hạ Minh Hòa sau khi tỉnh lại tay có chút đau, giống như bị cái gì đè nặng.
Y chuyển tầm nhìn xuống phía dưới thì thấy Mộ Tiêu Vân đang ghé người vào giường ngủ, mà tay chính mình là bị cậu đè nặng. Y nhớ tới, chính là đầu có chút nặng mà động tác nhỏ bé này làm Mộ Tiêu Vân bị đánh thức.
" Tỉnh ". Thanh âm Mộ Tiêu Vân có chút khàn khàn, cậu duỗi duỗi thắt lưng, nhìn xem thời gian đã đến giờ cơm chiều.
" Ừm " . Hạ Minh Hòa cảm thấy cơ thể của mình có chút dính, cho nên y xốc chăn tính toán muốn rời giường, chính là Mộ Tiêu Vân nhanh chân túm chặt chăn, " Anh muốn làm gì ?" Đều phát sốt rồi còn không an phận.
" Muốn tắm rửa ". Hạ thiếu gia mới rời giường dùng vẻ mặt ủy khuất, nói ra những lời đáng thương, nhìn Mộ Tiêu Vân trước mắt.
" Không được, anh phát sốt ". Mộ Tiêu Vân kéo tốt chăn cho y, chính là chống lại ánh mắt của Hạ Minh Hòa, Mộ Tiêu Vân đột nhiên có hứng trí đùa giỡn. Cậu vươn tay khơi mào hàm dưới của y , " Vẫn là anh muốn em giúp chà lau thân thể ?"
Ánh mắt Hạ thiếu gia sáng lên, bất quá lập tức phai nhạt :" Không cần ".
Mộ Tiêu Vân phù một tiếng nở nụ cười :" Vì cái gì không ? Anh không thích ?"
Hạ Minh Hòa nhụt chí nhìn Mộ Tiêu Vân :" Em biết rất rõ ràng ".
Biết cái gì ? Ý cười Mộ Tiêu Vân dày đặc, đúng vậy, biết nếu như cậu giúp y lau cơ thể thì người này khẳng định sẽ không an phận. Chính là người này sao có thể nhẫn tâm đem cảm mạo lây cho cậu. Ngón tay Mộ Tiêu Vân vuốt ve hàm dưới Hạ Minh Hòa, đáy mắt trong nháy mắt trầm tĩnh lại trong nháy mắt mà khôi phục.
" Em đi nhìn xem Viên Hạo hẳn là chuẩn bị tốt thức ăn ". Buông tay ra, trên mặt thiếu niên biểu hiện sung sướng. Từ nay về sau qua rất nhiều năm, Hạ Minh Hòa đều không có cảm thụ, đến lúc đó ngẫu nhiên Hạ Minh Hòa bị cảm , y nhịn không được nhớ lại lúc này.
Kỳ thật Hạ thiếu gia chính là cháy hỏng đầu.
Thời điểm tại bệnh viện, thấy một đôi tình nhân, nam đang truyền nước biển, người nữ uy hắn ăn, Hạ thiếu gia đột nhiên hâm mộ, cho nên chính mình cự tuyệt uống thuốc, mà sau khi hoàn thành công việc lập tức trở về, hơn nữa còn là không mang thuốc. Y bất quá muốn thể nghiệm một hồi cảm giác được người yêu chăm sóc, trong ý tưởng của Hạ thiếu gia thật rất lãng mạn.
Thời điểm Mộ Tiêu Vân mang đồ ăn lên, Hạ thiếu gia đã rời giường, mặc áo màu xám bước ra khỏi phòng. Nhìn tóc y còn mang theo vài giọt nước, Mộ Tiêu Vân biết người này nhất định đi tắm. Để cơm cho y, Mộ Tiêu Vân dùng tay đặt lên trán y. Thực thần kỳ, tuy rằng còn chút độ ấm chính là đã hết sốt, thân thể Hạ Minh Hòa quá tốt :" Như thế nào lại đi lên ?"
" Còn có một số tài liệu chưa chuẩn bị tốt, em định lên mạng tra xem ". Cậu mang đồ ăn vào thư phòng.
Trong thư phòng, bàn công tác thực lớn, cho dù bỏ đồ ăn của hai người lên cũng còn có chỗ trống. Mộ Tiêu Vân ở ngay ben cạnh ăn, một bên nhìn Hạ Minh Hoà, một chuỗi văn kiện đều là Pháp Văn, Mộ Tiêu Văn nhìn hoa cả mắt. " Anh, vì sao lại thích tiếng Pháp ?" Trước kia Hạ Minh Hoà là một người không thích học ngoại ngữ, dù sao đối với tư tưởng của người trong nước thì ngoại ngữ rất khó học, huống chi còn không lưu hành như tiếng Anh,
" Ừm..." hạ Minh Hoà hồi tưởng, " Là thật lâu trước kia, đại khái là lúc 5 tuổi, có đợt anh hai mang anh qua nước Pháp nghỉ phép, thời điểm đó Cảnh Võ không đi được, chỉ có anh cùng Cảnh Văn. hai người bọn anh chơi bóng chuyền trên bờ cát, anh không cẩn thận mà đụng trúng một phụ nữ mang thai. Thời điểm đo anh không biết tiếng Pháp, cũng chưa bao giờ muốn học, nhưng tiếng Anh từ nhỏ đã được học cho nên anh dùng tiếng Anh mà giải thích với bà ấy. bà ta cũng dùng tiếng Anh trả lời, sau đó hỏi anh có biết tiếng Pháp không ?" Anh nói không thì bà ấy lấy cho anh một cái tên tiếng Pháp, bảo là tên này rất thích hợp với anh. Kỳ thật anh cũng không ấn tượng với tên kia nhưng điều duy nhất anh nhớ rõ là thời điểm bà ấy đọc ra giai điệu rất êm tai". Cho nên vì tò mò mà Hạ thiếu gia đi học. " Vân Vân, vì sao tiếng Pháp lại là tiếng xinh đẹp nhất ?" Vấn đề này cậu cũng muốn biết.
Dù sao, đó là điều làm cho bọn họ gặp nhau.
" Em không có trải qua sâu sắc như anh, chính là thời điểm nghe bọn họ nói chuyện cảm thấy dễ nghe, sau đó trời cho em có thiên phú học ngôn ngữ nên trực tiếp học. Em nghĩ một phần là bởi vì chính bản thân em ". mặc kệ là công tác hay vấn đề gì thì đời trước Mộ Tiêu Vân rất kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức không thích nghe người khác nói ra ngôn ngữ mà mình không hiểu, hơn nữa vì thông minh nên cậu đã học, nhưng chính là quá thông minh, quá tự phụ mà bị tính kế.
Mộ Tiêu Vân lắc lắc đầu, sự tinh đời trước sớm đã không để ý, mà đời này.. Nhìn về phía Hạ Minh Hoà, đời này cậu có người này ở bên người.
" Nhìn cái gì ?" Thấy Mộ Tiêu Vân chằm chằm nhìn chính mình, Hạ Minh Hoà thế nhưng đỏ mặt.
Hạ thiếu gia đỏ mặt giống như tính cách âm tình bất định của y.
" Nhìn anh ". Ánh mắt Mộ Tiêu Vân nheo lại, toả ra ánh sáng.
Hạ thiếu gia chớp chớp đôi mắt không nói mà tiếp tục an tĩnh ăn cơm, nhưng phần mặt nghiêng bị Mộ Tiêu Vân nhìn thì ngày càng đỏ. Hạ thiếu gia cảm thấy Vân Vân học xấu.

==========
Tập đoàn Mộ thị
Mộ Hữu Thành tìm Dương Chính Hằng thương lượng về sự tình đại hội cổ đông.
" Mộ đổng, ta có thể biết năm đó ngài cùng Lý Ngải Thanh ly hôn đã có những hiệp định nào không ?" Dương Chính Hằng đã biết được chuyện xảy ra, " tôi ngược lại có một ý không biết nên nói hay không ?"
" Luật sư Dương cứ nói ". Mộ Hữu Thành tìm Dương Chính Hằng chính là tìm người thương lượng.
" Tôi cảm thấy nếu bọn họ yêu cầu lấy phần trăm cổ phần để bầu lại chủ tịch, nói các khác chính là có cổ phần thì có quyền, hiện tại ngài chỉ có trong tay 40% cổ phần cho dù có những người khác ủng hộ ngài thì vẫn không an toàn, ngài phải có trong tay nắm chắc trên 50%, nhưng có câu tôi nói có chút khó nghe, dựa vào người khác hỗ trợ không bằng tự chính bản thân mình. Nếu ngài có thể chiếm được 50% cổ phần thì ngài sẽ không cần lo nghĩ gì nữa ?"
" Chính là hiện tại Hữu Thành không có 5% cổ phần nên mới tìm luật sư Dương thương lượng ". Diêu Tinh Tinh lên tiếng.
" Mộ phu nhân không nên nóng lòng, bởi vậy tôi mới muốn biết hiệp nghị ly hôn cùng Lý Ngải Thanh là gì ?" Ý tứ của Dương Chính Hằng rất rõ ràng.
Ánh mắt của Diêu Tinh Tinh sáng lên:" Ý của ngươi là nếu có thể chứng minh hiệp ước ly hôn không có hiệu quả thì 30% cổ phần trong tay Lý Ngải Thanh sẽ trở lại trong tay Hữu Thành, đến lúc đó 70% cổ phần chính là tuyệt đối an toàn phải không ?"
" Mộ phu nhân quả nhiên thông minh đại khái chính là ý đó, nhưng tôi muốn nhìn hiệp nghị kia trước" Dương Chính Hằng mỉm cười biểu dương.
Nhưng Mộ Hữu Thành lại do dự:" ý luật sư Dương là muốn thu hồi 30% cố phần trong tay Ngải Thanh ? Vậy không được, sự tình năm đó là ta thua thiệt bà ấy, trước đây bà ấy theo ta mấy năm ăn không ít khổ, đến khi sinh hoạt tốt hơn ta lại không cần bà ấy, chuyện này vô luận là lương tâm hay đạo đức đều thực có lỗi với bà ấy cho nên 30% cổ phần tôi sẽ không lấy lại, tôi không đồng ý ".
Diêu Tinh Tinh nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức trầm xuống, bất quá bà rất nhanh khôi phục bình thường.
" Hữu Thành, hay là chúng ta thương lượng với chị Ngải Thanh đem 3% cổ phần mượn một chút sau đó trả lại được không ?" Diêu Tinh Tinh biết đối phó với Mộ Hữu Thành tuyệt đối không thể ương ngạnh. Tính tình ông ta ngoan cố, càng náo loạn lại càng cố chấp.
Chính là Mộ Hữu Thành che chở Lý Ngải Thanh như vậy làm Diêu Tinh Tinh có chút khó chịu. Nhớ năm đó, chính mình chờ đợi 9 năm, không danh phận suốt 9 năm, cũng không thấy ông ta cảm thấy thua thiệt chính mình, nếu cả thấy thua thiệt mình thì vì sao không cho mình 30% cổ phần, 20% hoặc 10% cũng được, nhưng cuối cùng thì sao ? Ông ta đem đại bộ phận gia sản cho Mộ Tiêu Vân, chẳng lẽ nàng vì ông ta sinh không phải con trai sao? Chẳng lẽ Tiêu Lâm sẽ không uỷ khuất sao ?
Diêu Tinh Tinh càng nghĩ càng không phục, nhưng điều này bà ta giấu ở trong lòng. Hiện tại không phải thời điểm so đo vấn đề này, muốn trước là đem ự tình của Lý Đức Quân xử lý tốt, còn đối phó với Mộ Hữu Thành thì Diêu Tinh Tinh cảm thấy chính mình có biện pháp.
"Mộ đổng, Mộ phu nhân nói đúng, ngài có chừng mực cùng tiêu chuẩn đạo đức của mình, điểm ấy tôi rất bội phục nhưng tôi cũng phải nhắc nhở ngươi cầm lại hoặc là mượn trước cổ phần trong tay Lý Ngải Thanh mới là biện pháp an toàn nhất. Nếu không, đến lúc đó công ty không có, ông có thể bảo đảm cổ phần trong tay Lý Ngải Thanh sẽ an toàn sao ? Ông có thể bảo đảm những người khác không lấy cổ phần trong tay Lý Ngải Thanh sao? Vậy thì không bằng ông lấy cổ phần đó coi như là thay chị ấy bảo quản được không ?"
Cái này ?
Mộ Hữu Thành do dự, lời nói của Dương Chính Hằng rất thuyết phục, hắn dùng vấn đề lớn nhất hiện nay mà thuyết phục Mộ Hữu Thành, Mộ Hữu Thành đương nhiên biết vấn đề này có bao nhiêu nghiêm trọng, đặc biệt là Lý Đức Quân, nếu giao công ty cho Lý Đức Quân thì không biết Lý Đức Quân sẽ làm thành dạng gì . Cũng không biết tương lai công ty sẽ biến thành thế nào.
Đây là công ty một tay ông thành lập, từng bước từng bước một từ một người công nhân đi lên, tuy rằng Mộ Hữu Thành chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, ông cũng không phải là một người kiêu ngạo, tự phụ nhưng thời điểm Mộ Hữu Thành gây dựng sự nghiệp từ chút nên ông vẫn luôn tự hào về bản thân mình, cũng vì làm cho gia đình luôn hạnh phúc ấm no mà vui vẻ.
Nhưng nếu Lý Đức Quân làm loạn, Mộ Hữu Thành vì cái gì cũng không đồng ý.
Một người thành thật cũng có điểm giới hạn và cũng có điều muốn bảo hộ.
" Được ". Mộ Hữu Thành đem hiệp nghị năm đó cùng Lý Ngải Thanh đem ra, " Đây là hiệp nghị năm đó của ta ".
Dương Chính Hằng lấy được hiệp nghị, đầu tiên không nhìn nội dung mà nhìn vào tên luật sư xủ lý chuyện này :" Là Doãn Hạo ?" Dương Chính Hằng có chút ngoài ý muốn, " Năm đó Mộ đổng tìm luật sư Doãn Hạo sao ?"
" Doãn Hạo là luật sư Ngải Thanh tìm ". Mộ Hữu Thành giải thích.
" Điều này rất có vấn đề. Mộ đổng ông có nghĩ tới hay không, với Lý Ngải Thanh năm đó... Năm đó..." Dương Chính Hằng cảm thấy không tốt lắm, " Năm đó trong vòng xã giao lẩn quẩn mà bà ấy có thể quen biết một luật sư nổi danh như Doãn Hạo sao ?"

199.

Cái này ?
Sau khi Dương Chính Hằng hỏi ra, không chỉ là Mộ Hữu Thành sửng sốt một chút mà ngay cả Diêu Tinh Tinh cũng ngây ngẩn cả người.
Chính xác, với thân phận của Lý Ngải Thanh thì làm sao quen biết Doãn Hạo, hơn nữa Diêu Tinh Tinh chưa bao giờ hỏi về sự tình công ty. Căn bản không có cơ hội quen biết Doãn Hạo, huống chi đây còn là hai người trái ngược.
Sự hoài nghi trong lòng lóe lên rồi lặng lẽ hạ xuống.
" Có lẽ chính là ngẫu nhiên ..."
" Chính là yêu cầu có quen biết, Hữu Thành tôi cảm thấy chị Ngải Thanh căn bản không phải là may mắn gặp được Doãn Hạo, trừ khi..."
" Trừ khi cái gì ?" Mộ Hữu Thành nhìn về phía Diêu Tinh Tinh.
" Trừ khi chị Ngải Thanh đã sớm tính kế ly hôn, đã sớm muốn cổ phần của Mộ thị, chị ta ngay từ đầu đã quen biết Doãn Hạo, chỉ cần ông mở miệng chị ta muốn ông áy náy, luôn cảm thấy thua thiệt chị ta ". Diêu Tinh Tinh mở miệng.
" Không có khả năng, Ngải Thanh không phải là người như vậy ". Mộ Hữu Thành phủ nhận, làm vợ chồng mấy năm Mộ Hữu Thành rất tin tưởng vào cách làm người của Lý Ngải Thanh.
" Như vậy ông có thể giải thích vì sao chi ta lại quen biết Doãn Hạo sao ?" Diêu Tinh Tinh hỏi
Cái này...
Mộ Hữu Thành trầm mặc, ông thật sự nghĩ không ra.
" Như vậy đi, phần hiệp nghị này tôi cầm đi nghiên cứu một chút, Mộ đổng hãy liên hệ với Lý Ngải Thanh , nhìn bà ấy có đứng về phía ngài hay không, hoặc là đem 30% cổ phần chuyển nhượng cho ngài, các người có thể đạt thành một cái hiệp nghị, 30% cổ phần này coi như bà ấy cho ngài mượn, đến thời điểm trả lại chỉ cần cho thêm một điều khoản trên hiệp nghị là được, như vậy cũng có thể để bà ấy yên tâm ", Dương Chính Hằng đề xuất ý kiến.
" Được, ta sẽ gọi điện thoại cho Ngải Thanh để hỏi một chút ". Cái ý kiến này Mộ Hữu Thành tiếp thu.
" Hoặc là ông có thể lấy được đơn ủy thác của bà ấy, ngài có thể sử dụng 30% cổ phần được ủy thác, nếu bà ấy đáp ứng thì ta sẽ đưa đơn ủy thác chi tiết đến " Dương Chính Hằng lại nói.
" Được, hết thảy đều phiền luật sư Dương ".
" Mộ đổng khách khí, tôi đây còn có việc, tôi rời đi trước ". Dương Chính Hằng chỉnh lý tài liệu rồi đứng dậy.
" Tôi đưa ngài ". Diêu Tinh Tinh cũng đứng dậy.
" Cám ơn ".
Dương Chính Hằng cùng Diêu Tinh Tinh đứng trước cửa thang máy, sau đó đợi thang máy mở ra, hai người trước sau tiêu sái bước vào thang máy.
Trong thang máy, Diêu Tinh Tinh hỏi:" Chiêu này của ngươi thật tuyệt, dùng Lý Ngải Thanh cùng Doãn Hạo không có khả năng quen biết khiến cho Mộ Hữu Thành nghi ngờ Lý Ngải Thanh ?"
Dương Chính Hằng mỉm cười, nụ cười của hắn rất bình thường không có một tia dối trá:" Nếu muốn đưa việc này ra tòa để cầm lấy 30% cổ phần đích thật sẽ có chỗ hổng, chỉ cần trong hiệp nghị có điểm đáng ngờ thì điểm đáng ngờ sẽ quy về bị cáo, 30% cổ phần sẽ có khả năng cầm tới tay. Bất quá tuy rằng ta biết Doãn Hạo cùng Lý Ngải Thanh không có khả năng quen biết, nói thực đến lợi ích cũng không có khả năng, tuy rằng ta cùng Doãn Hạo luôn là đối thủ cạnh tranh chính là Doãn Hạo đích thực là một nhân tài, nếu trận này muốn đánh lên tòa thì Doãn Hạo có khả năng sẽ bị kéo vào, nói cách khác thì Doãn Hạo chính là luật sư biện hộ của Lý Ngải Thanh, ta cùng Doãn Hạo đánh thì không nắm chắc ".
" Ngươi đây là khiêm tốn ? Luật sư Dương không nên khiêm nhường như thế ". Diêu Tinh Tinh hai tay khoanh lại nhướng mày nhìn Dương Chính Hằng, ánh mắt bà có chút mị, bộ dạng nữ nhân này quả thật xinh đẹp hơn nữa điều kiện cuộc sống rất tốt cũng sẽ ăn diện mà Mộ Hữu Thành là một người nhà quê không biết thưởng thức.

" Ta không khiêm tốn, Mộ phu nhân so với bất cứ ai đều biết ?" Thang máy đến lầu một, cửa mở, Dương Chính Hằng đi ra thang máy lưu lại cho Diêu Tinh Tinh một bóng lưng.
Diêu Tinh Tinh cười ấn thang máy, thang máy lại chậm rãi đi lên.
Thời điểm cửa thang máy khép lại, nụ cười của Diêu Tinh Tinh cũng tắt. Bà để ý đến lời nói của Mộ Hữu Thành vừa rồi, ông gọi điện thoại cho Lý Ngải Thanh chứng tỏ ông cùng Lý Ngải Thanh còn liên hệ. Nhớ tới đã gặp Lý Ngải Thanh trước kia, ánh mắt Diêu Tinh Tinh xẹt qua tia độc ác, bà không thích Mộ Hữu Thành cùng Lý Ngải Thanh còn liên hệ, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì thì bà đều không thích.
Mộ Hữu Thành lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại được lưu, chính là lần trước gặp Mộ hữu Thành đã hỏi Lý Ngải Thanh, mà từ khi đó cũng không có liên hệ. Diêu Tinh Tinh có một điều tốt chính là bà tôn trọng quyền riêng tư của Mộ Hữu Thành cho nên điện thoại của ông thì bà chưa bao giờ nhìn. Cùng với nói tôn trọng quyền riêng tư không bằng nói bà tin tưởng mình cũng tin Mộ Hữu Thành.
Bất quá bà đối với Mộ Hữu Thành ở phương diện này rất tin tưởng cũng là ở phương diện đạo đức tối quan trọng, trư bỏ chuyện có quan hệ với Diêu Tinh Tinh.
Nhớ tới Lý Đức Quân cố tình gây sự gần đây, Mộ hữu Thành không thể không gọi cho Lý Ngải Thanh.
Ông hít một tiếng khí, điện thoại đã được kết nối.
Lý Ngải Thanh lúc ấy là cho số điện thoại di động của bà, số này là số ở nước ngoài, bởi vì chỉ ở trong nước vài ngày nên bà không đổi số. Thời điểm Mộ Hữu Thành muốn lấy số thì bà cũng rất sảng khoái, giữa bọn họ chỉ có Mộ Tiêu Vân, bà chỉ là muốn sự tình của Mộ Tiêu Vân thì Mộ hữu Thành sẽ báo cho bà cho nên bà liền cho số. Mà lần này điện thoại hiện lên dãy số xa lạ này bà lại hơi sửng sốt một chút.
Bà không có số của Mộ Hữu Thành, bà đối với đồ điện tử không quá rành chỉ biết gọi điện thoại, ngay cả nhắn tin cũng thấy lạ thì làm sao biết lưu số.
" Alo ". Sau khi tiếp điện thoại Lý Ngải Thanh có chút khẩn trương, bà không thích tiếp điện thoại của người lạ, đương nhiên số lạ này ở trong nước.
" Là Ngải Thanh phải không ? Là ta Hữu Thành ".
Đầu điện thoại bên kia phát ra âm thanh vừa qen thuộc vừa xa lạ, bất quá nếu là Mộ Hữu Thành thì Lý Ngải Thanh liền liên tưởng đến sự tình của Mộ Tiêu Vân, vì thế bà khẩn trương hỏi :" Hữu Thành, Tiêu Vân có chuyện gì vậy ? Nó lại làm ngươi sinh khí sao ?"
" Không phải, không phải, cùng Tiêu Vân không có vấn đề gì, Tiêu Vân nó... Nó gần đây rất ngoan, học tập tương đối bận rộn, chúng ta cũng chưa gặp mặt, nhưng cũng đến cùng mọi người ăn cơm ". Mộ Hữu Thành lập tức nói.
" Phải không ?" Lý Ngải Thanh nhẹ nhàng thở ra, " Đứa nhỏ này vài năm ở nước ngoài đã trưởng thành sớm, tôi còn sợ nó bị chuyện của chúng ta ảnh hưởng, sau lại thấy nó kết giao bạn bè, tôi cũng yên tâm. Lần này về nước lại có Minh Hoà giúp đỡ nên ta cũng rất yên tâm, nói lên thời điểm ở trong nước hắn đã thực chiếu cố Tiêu Vân, hài tử kia thực tốt ".
" Hạ Minh Hòa là Nhị thiếu gia tập đoàn Hạ thị, có khả năng bà không biết, Hạ thị chính là công ty bất động sản được niêm yết sớm nhất ở B thị, hiện nay tính tất cả công ty bất động sản trong nước thì Hạ thị tuyệt đối đứng số một số hai, nguyên nhân chủ yếu là do bối cảnh Hạ gia, ở phương diện chính trị rất cường đại. Tiêu Vân có thể quen biết Hạ Nhị thiếu gia quả là chuyện tốt. Nhưng mà... Kẻ có tiền thì Tiêu Vân phải đề phòng ". Mộ Hữu Thành cũng sợ Mộ Tiêu Vân bị lợi dụng hoặc là mặt khác...
" Tôi đây ngược lại yên tâm, tôi tuy rằng không có ánh mắt quan sát người khác rất tốt nhưng là một người tốt hay xấu thì điểm đó tôi vẫn nhìn ra được, cho dù tôi có nhìn sai vài người nhưng đứa nhỏ Hạ Minh Hòa xem Tiêu Vân như anh em, nó sẽ không đối xử không tốt với Tiêu Vân ". Lời nói của Lý Ngải Thanh có chút châm chích. Người đối tốt với con trai bà thì cũng sẽ đối xử với bà tốt, cho nên bà không cho phép người nào trong lời nói có những lời không tốt, hơn nữa nếu nói nhìn người thì năm đó bà gả cho Mộ Hữu Thành vẫn là nhìn lầm ông.
" Ngải Thanh, tôi cũng chỉ là quan tâm Tiêu Vân ". Mộ Hữu Thành có chút xấu hổ, ông không nghĩ rằng Lý Ngải Thanh sẽ bênh vực Hạ Minh Hòa, nhưng ông cũng không có ý tứ chửi bới Hạ Minh Hòa. " Tôi hôm nay gọi cho bà là có chuyện khác muốn nói ".
" Việc gì ?" Lý Ngải Thanh cảnh giác vài phần.
" Bà còn nhớ rõ Lý Đức Quân không ?" Mộ Hữu Thành hỏi.
" Nhớ rõ, là đồ đệ năm đó của ông ". Trong ấn tượng của Lý Ngải Thanh thì Lý Đức Quân là một người tinh ranh.
" Hắn ta có liên hệ với bà không ?"
" Không, từ khi.... Từ chuyện năm đó tôi đã không gặp qua hắn, ông cũng biết tôi sẽ không đến công ty, thì làm sao có liên hệ với hắn ta, ông là muốn nói cái gì ?"
" Tôi không có ý khác, bà đừng có hiểu lầm ". Mộ Hữu Thành dừng lại một chút, " Gần đây công ty... Sự tình của công ty có chút loạn, Lý Đức Quân cầm đầu kêu gọi mọi người bầu lại vị trí chủ tịch, lấy tỉ lệ phần trăm cổ phần để quyết định, không biết từ nói nào hắn ta biết được tin tức chúng ta ly hôn, cũng biết trong tay tôi chỉ có 40% cổ phần, cho nên muốn uy hiếp tôi ".
" Như vậy, hôm nay ông gọi điện thoại là có ý gì ?" Lý Ngải Thanh chỉ sợ có liên quan đến 30% cổ phần trong tay mình, chính là cổ phần này bà đã sang cho Tiêu Vân.
Đây là Tiêu Vân muốn, hơn nữa cổ phần công ty của bà cũng cho Tiêu Vân, con trai muốn bà đương nhiên sẽ cho. Nhưng hiện tại Mộ Hữu Thành gọi đến đây làm cho bà nhớ tới Mộ Tiêu Vân muốn lấy 30% cổ phần trong tay bà, cùng chuyện này có phải có liên quan không ?

200.

Đối mặt với nghi vấn của Lý Ngải Thanh ông có chút hổ thẹn, chính là so sánh công ty quan trọng hơn nên ông cũng chỉ có thể đặt mặt mũi qua một bên, nếu để Lý Đức Quân ngồi trên ghế chủ tịch thì ông không biết công ty sẽ thành cái dạng gì.
" Tôi mong bà sẽ đứng về phía tôi, nếu có thêm 30% cổ phần trong tay bà thì tôi sẽ có 70% cổ phần, tuyệt đối sẽ áp đảo ". Mộ Hữu Thành vẫn mở miệng.
Lý Ngải Thanh trầm mặc.
Ký thật trước đó, Mộ Tiêu Vân đã gọi điện thoại cho bà nói rằng nếu Mộ Hữu Thành họi cho bà muốn bà về nước xử lý cổ phần công ty thì bà lấy lý do để cự tuyệt. Lý Ngải Thanh đáp ứng, bà không hỏi con trai là vì cái gì, một khắc đó bà đáp ứng con trai bà sẽ không hỏi. Mấy năm nay hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, cũng đủ làm cho bà hiểu rõ về đứa con trai này, hơn nữa bà cũng không ngăn cản con trai làm bất cứ điều gì, chỉ cần con trai không làm tổn hại đến bản thân là được .
Nhưng Mộ Hữu Thành gọi đến làm cho bà ý thức được con trai đang làm cái gì, trong lòng có chút lo lắng, rốt cuộc bọn họ vẫn là cha con, Lý Ngải Thanh vẫn mong hai cha con sẽ có thể hảo hảo mà ở chung, bà cũng không muốn sự việc ảnh hưởng đến con trai.
" Hữu Thành, thực xin lỗi, sự tình của công ty tôi sẽ không tham dự, tôi ở nước ngoài đã quen, không nghĩ trở về nước, chuyện này tôi sợ không giúp được ông ". Lý Ngải Thanh cự tuyệt.
Mộ Hữu Thành cho tới bây giờ không nghĩ là Lý Ngải Thanh sẽ cự tuyệt ông, ông cho rằng chỉ cần ông mở miệng, dù sao công ty về sau cũng có phần của Tiêu Vân, vì công ty cũng được, mà vì Tiêu Vân cũng tốt, liền hướng về điểm này mà ông cho rằng Lý Ngải Thanh sẽ đáp ứng ông, chính là hiện tại Lý Ngải Thanh cự tuyệt.
Có lẽ trong tư tưởng của Mộ Hữu Thành vẫn còn tư tưởng của Lý Ngải Thanh năm năm trước, ông cảm thấy Lý Ngải Thanh sẽ không nói lời cự tuyệt, một người phụ nữ nông thôn sẽ không nói không với người khác.
Chính là ông đã quên, năm năm trước là ai thương tổn Lý Ngải Thanh, là ai làm cho Lý Ngải Thanh trở thành người cũng có thể cự tuyệt ngưởi khác.
" Ngải Thanh, bà không cần về nước, bà chỉ cần cho tôi một phần thư ủy thác, đem 30% cổ phần trong tay bà ủy thác cho tôi. Ngải Thanh, bất động sản Mộ thị về sau là của Tiêu Vân, bà cũng không hy vọng tương lai công ty của con trai lại bị người khác cướp đi và hủy nó đúng không ?"
" Hữu Thành, sự tình của công ty tôi không hiểu, tôi cũng không biết lời ông nói có ý gì, ông có biết tôi mấy năm nay mới xem một ít sách, tôi thậm chí một chữ khó cũng không phân biệt được, tôi chỉ không muốn Tiêu Vân trở thành quân cờ cho các người tranh đoạt công ty, nếu ông còn một chút tự giác làm cha thì xin ông đứng ở lập trường của con mà suy xét, năm năm trước việc chúng ta ly hôn đã đủ gây đả kích cho một đứa nhỏ 13 tuổi, hiện tại lại muốn liên lụy nó, đến cuối cùng lại đi thương tổn Tiêu Vân phải không ? Hữu Thành, tôi chưa từng trách ông, chính là hiện tại nếu ông muốn Tiêu Vân bị liên lụy đến việc của công ty thì tôi thật sự sẽ không tha thứ cho ông ". Đây là lần đầu tiên Lý Ngải Thanh nói với Mộ Hữu Thành những lời đầy thấm thía như vậy.
Bà một phụ nữ lương thiện, không hiểu nhiều đạo lý lắm, mọi việc đều theo ý kiến của chồng, nhưng bà cũng có điểm mấu chốt của mình, mẹ đều là động vật lớn, một khi các con của các bà bị tập kích thì sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ.
" Ngải Thanh, tôi không có ý tứ này, bà cũng biết, tuy rằng chúng ta ly hôn nhưng Tiêu Vân vẫn là con của tôi thì tôi làm sao để nó bị liên lụy ? Ý của tôi là nói tương lai công ty này là Tiêu Vân kế thừa, chính là tôi không thể để một công ty rách nát giao cho Tiêu Vân, dù sao cũng phải cho nó một công ty tốt nhất, bà nói có phải hay không ? Nếu lần này Lý Đức Quân lên làm chủ tịch thì sẽ có một ngày công ty sẽ bị hủy, mà lúc đó Tiêu Vân cũng sẽ không trụ được, Lý Đức Quân sẽ không dễ dàng để nó ở lại nơi này, nó thông minh như vậy, Lý Đức Quân sẽ không để bên cạnh có một quả bom hẹn giờ. Cho đến lúc này, Tiêu Vân nên làm gì bây giờ? Ngải Thanh, tôi dù sao công ty đang gặp nguy hiểm, chính là cấp bách cũng sẽ bị rời khỏi vị trí chủ tịch, bằng cổ phần của tôi thì tôi vẫn là cổ đông lớn nhất ". Lý Ngải Thanh thay đổi, Mộ Hữu Thành nói như vậy nhưng một chút nắm chắc cũng không có, trong điện thoại vẫn là âm thanh nhẹ nhàng nhưng ông không thể thuyết phục được.
Mộ Hữu Thành đột nhiên nhớ đến ngày giáng sinh gặp được Lý Ngải Thanh ở trong nước, một người phụ nữ khí chất tao nhã, một thân quần áo hàng hiệu, người trước mắt mang theo chút ý cười, tươi cười có chút xấu hổ, ngại ngùng, đã không còn là người mà ông từng quen biết, Lý Ngải Thanh.
Mộ Hữu Thành đột nhiên cảm thấy bản thân có chút ngốc, lúc ấy rõ ràng một chút, vì cái gì hiện tại đã gọi điện thoại mà chính mình chưa từng nghĩ qua điều này chứ ?
Chính ông lần này gọi điện thoại không nghi ngờ là bị Lý Ngải Thanh cười nhạo, năm đó muốn ly hôn là mình, hiện tại cầu đối phương giúp đỡ cũng là mình.
Mặc kệ là năm năm trước hay năm năm sau, nhìn như quyền chủ động trong tay ông nhưng thực ra người thất bại.
" Vậy ý của ông là gì ?" Mộ Hữu Thành vẫn rất kinh ngạc, thời gian năm năm, chính là năm năm mà Lý Ngải Thanh trở nên hoàn toàn xa lạ. Mà năm năm này, Diêu Tinh Tinh cùng ông thay đổi được gì, Mộ Hữu Thành cảm thấy bọn họ một chút cũng không thay đổi, mà Lý Ngải Thanh thay đổi, không chỉ bà thay đổi mà thậm chí Mộ Tiêu Vân cũng thay đổi.
Mộ Hữu Thành hiện tại có loại ý tưởng, khó trách ông cùng Lý Ngải Thanh như vậy, thời điểm tính cách của Tiêu Vân có chút cực đoan, bà sẽ nói con trai thực ngoan bởi vì bọn họ ở chung không đủ lâu.
Nói vậy, thực ra bà sớm biết tính cách cực đoan của con trai hoặc là nói muốn con trai không thân, thậm chí là cãi nhau với ông chính là do bà dạy dỗ.
Đại não Mộ Hữu Thành có chút loạn, Lý Ngải Thanh cự tuyệt là ông không tưởng tượng được.

"Tôi bỏ quyền". Lý Ngải Thanh trực tiếp tỏ vẻ, " Mong ông không đem số của ta cho người khác, ngay cả Lý Đức Quân, tôi không muốn cuộc sống an bình của mình bị quấy rầy, cám ơn ông ".
Sau khi ngắt điện thoại, Mộ Hữu Thành vẫn luôn ngồi trên ghế, trong đầu ông đều là lời nói vừa rồi của Lý Ngải Thanh, nữ nhân lời nói sắc bén đó là Lý Ngải Thanh sao?
Thay đổi quá lớn, thật quá lớn.
Đông đông đông...
Cửa phòng làm việc vang lên, là Diêu Tinh Tinh đẩy cửa bước vào. Trong tay bà bưng một ly trà, đặt lên bàn làm việc của Mộ Hữu Thành, sau đó đứng ở sau lưng Mộ Hữu Thành giúp ông mát xa:" Hữu Thành, ông gọi cho Lý Ngải Thanh chưa ?"
Không thể không nói Diêu Tinh Tinh rất biết cách đối phó với nam nhân, ít nhất Mộ Hữu Thành bị bà ăn gắt gao. Thủ pháp của bà xã mềm dẻo khiến cho vẻ mặt Mộ Hữu Thành dần dần hạ xuống.
" Ừm ". Ông gật gật đầu.
" Lý Ngải Thanh nói như thế nào ?" Diêu Tinh Tinh hỏi.
Nói như thế nào sao ? Mộ Hữu Thành hít một tiếng khí :" Ngải Thanh đã thay đổi ". Thay đổi, thay đổi rất lớn.
" A?" Ngón tay Diêu Tinh Tinh dừng lại một chút, lại tiếp tục mát xa, " Nói như thế nào ?"
Vì thế, Mộ Hữu Thành đem lời nói của Lý Ngải Thanh lập lại một lần :" Bà nói, bà ấy có phải hay không đã thay đổi ? Trở thành một người tôi không biết, năm năm trước bà ấy không phải như vậy, bà ấy tuy rằng không biết nhiều lắm, hiểu biết cũng ít,, nhưng bà ấy trước kia rất giản dị, sẽ không..."
" Có lẽ đây mới là bản tính của bà ấy, mà trước kia bà ấy che dấu ". Diêu Tinh Tinh lại tiếp một câu.
Bản tính? " Không ". Mộ Hữu Thành phủ nhận, " Tôi cùng bà ấy làm vợ chồng 16 năm, bản tính Ngải Thanh không phải như thế, bà ấy rất thành thật, cho dù người khác nói nhiều một câu bà ấy cũng không cãi lại, nhiều nhất chính là trước mặt tôi nói thầm vài câu, ở chung 16 năm nên ta sẽ không nhìn lầm người ".
" Như vậy chính là đã thay đổi ". Sẽ không nhìn lầm người ? Diêu Tinh Tinh cười nhạt, chính là không cười ra tiếng. Mộ Hữu Thành khi nào thì học được nhìn người khác? Ông chính là chỉ vùi đầu làm việc, nếu ông biết nhìn người thì sẽ làm công ty đến nỗi này sao ? Nếu ông biết nhìn người thì sao năm đó không nhìn ra Lý Đức Quân lòng lang dạ thú ?
" Chính là thay đổi quá lớn ".
" Hữu Thành, ông có nghĩ tới câu nói của luật sư Dương hay không?" Diêu Tinh Tinh cố ý nhắc nhở.
" Nói cái gì ?" Quả nhiên Mộ Hữu Thành hỏi tiếp.
" Luật sư Dương vừa rồi có hỏi qua, lấy tính của Lý Ngải Thanh, sao có thể quen biết người có thân phận như Doãn Hạo?"
" Cái này ..."
" Cho nên tôi mới nói bà ấy vẫn luôn ngụy trang, bởi vì ngụy trang quá tốt cho nên mọi người không nhận ra bản tính của bà ấy, bị biểu hiện thành thật của bà ta lừa dối, bởi vì thành thật nên chúng ta cảm thấy bà ấy không quen biết Doãn Hạo, nhưng thực tế bà ta là một người phụ nữ có tâm cơ. Nếu không, sao bà ấy quen biết Doãn Hạo mà ông không hề biết ?" Diêu Tinh Tinh cố ý vặn vẹo sự thật làm Mộ Hữu Thành mê mang.
Hơn nữa Lý Ngải Thannh vừa rồi cự tuyệt làm cho Mộ Hữu Thành có ý tưởng, có lẽ giống như lời Tinh Tinh vừa nói.
" Trước mắt cứ mặc kệ việc này, lúc này Lý Ngải Thanh nói bà ấy bỏ quyền, vậy còn lại 40% cổ phần, tôi chiếm 40% cũng tuyệt đối không nguy hiểm, bà nói có phải hay không ?"
" Loại chuyện này cùng với luật sư Dương là khác, tôi chỉ là một nữ nhân nào có chủ kiến gì ". Diêu Tinh Tinh lập tức bỏ qua mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro