Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 77:

Thương Lam lắc đầu không kìm nổi mà phải lùi lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dọa người.

Triển Mộ đi tới bên giường cư cao lâm hạ(*) liếc nhìn cô, bàn tay to sờ lên theo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

(*) Cư cao lâm hạ: Từ trên cao nhìn xuống

Đầu ngón tay to ở trên má cô mập mờ ma sát, lực đạo êm ái giống như là tình nhân dịu dàng nhất.

Nhưng này không đủ để xóa đi chuyện anh đã làm vừa rồi.

Đến bây giờ Thương Lam đều không thể tin được, ngay mới vừa rồi, có thể chỉ là vài chục phút trước, Triển Mộ lại muốn giết cô!

Anh nhìn cô lẳng lặng, cũng không nói chuyện, chỉ là bàn tay to thô ráp theo gò má của cô chậm rãi đi xuống tìm kiếm, d d l q d hoặc nhẹ hoặc nặng xoa, cuối cùng dừng lại ở trên cổ mảnh khảnh cô, năm ngón tay hơi khép lại, anh nhẹ nhàng giữ sẵn cổ của cô.

Lòng bàn tay ma sát tinh tế ở trên da dẻ của cô, sát vào mập mờ, rồi lại cực kỳ nguy hiểm, d d l q d Thương Lam khẩn trương theo dõi tay anh, tựa hồ chỉ muốn anh thoáng dùng sức, thì có thể bẻ gãy cổ của cô, nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn thật vất vả trở về chút huyết sắc thoáng chốc trở nên trắng bệch, ở trong tay anh, cô hô hấp trở nên gấp gáp, không cầm được nước mắt bốc lên ra bên ngoài, bị sợ không ngừng run rẩy.

Cô đặt lên tay anh đến xin.

"Em không có..."

Năm ngón tay từ từ thu về, Triển Mộ lạnh lùng nhìn cô.

"Em không có? Tiểu Lam, anh không thích em lừa anh."

Cảm nhận được bàn tay kẹp càng phát chặt trên cổ, trong mắt Thương lam tràn đầy ý sợ hãi rồi.

"Anh Triển..., đã khuya lắm rồi anh để cho em trở về đi."

"Trở về?" Triển Mộ giễu cợt: "Về sau em không cần về."

Thương Lam tim đập nhanh một trận, hô hấp trở nên khó khăn, cô nắm chặt cánh tay của anh, bi thương xin.

"Anh Triển, trước đây anh không như thế."

Cô nói nhỏ giọng xong, nhỏ đến ngay cả mình cũng nghe không được, Triển Mộ lặng lặng nhìn cô, buông lỏng ra năm ngón tay giữ sẵn cô, lòng bàn tay dán trên da thịt của cô, theo cổ mảnh khảnh đi xuống, một đường đi tới cổ áo, ngón cái đè lên cúc áo trước ngực.

Thương Lam nhìn anh cởi ra từng viên trên người áo sơmi, lại không dám nói câu nào, không dám làm, chỉ có thể nín thở, lồng ngực dồn dập phập phồng.

Anh cúi thấp người, khuôn mặt dán tại trước ngực cô, hô hấp nóng rực như lên bộ ngực mềm mại của cô.

"Tiểu Lam, trước đây là em thay đổi."

Thương Lam nghe không hiểu ý trong lời nói của anh, có thể không chờ cô mở miệng, trên người mát lạnh, áo sơmi rộng lớn đã bị rút đi, da thịt bại lộ ở trong không khí, ngay sau đó một bức tường thịt chặn kín qua.

Màu xám đậm trên giường lớn, Triển Mộ ngăm đen và Thương Lam trắng nõn tạo thành đối lập rõ ràng, d d l q d thân thể thiếu nữ nhỏ nhắn xinh xắn bị người đàn ông áp vào giữa giường, cánh bay mảnh khảnh bất lực nhéo khăn phủ gối, theo anh cố gắng không động đậy khẽ nấc dừng.

Động tác của anh vừa thâm sâu vừa nặng, Thương Lam bài xích khước từ tiếp xúc lồng ngực của anh, khả năng thì bằng lực đạo của cô lại không lay động được anh mảy may, lướt qua đầu vai anh, cô nhìn trần nhà mất hồn, cầu nguyện trận dằn vặt này mau mau đi qua, giữa lúc thần trí của cô dần dần rời khỏi thân thể, chỗ eo truyền đến một trận đau đớn, Thương Lam "A" một tiếng lấy lại tinh thần, bị ép lấy đón nhận mắt của anh.

Triển Mộ không vui nhìn cô, đột nhiên từ trong cơ thể cô rút ra, lật thân thể của cô qua, lại đâm vào nặng nề từ phía sau.

Dường như cơ thể anh rất thích cái tư thế này, có lẽ là xuất phát từ tính chinh phục của người đàn ông, tư thế tương đối bình thường, anh càng thích cưỡi ở trên người của cô, bàn tay khống chế thân thể của anh, điều khiển thế giới nô lệ của cô, nhìn thân thể cô trầm luân bên dưới, không thể tự kiềm chế.

Thương Lam cắn áo gối không nói tiếng nào thừa nhận dục vọng của anh, xem như là đối với anh không nói từ chối, có thể ở đâu Triển Mộ bằng lòng buông tha cô, nhéo tóc của cô xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô qua, môi mỏng in lên nặng nề.

Môi anh đào nho nhỏ bị anh cắn chảy máu ra, căn bản Triển Mộ không phải đang hôn như vậy, mà là đang ăn thịt người.

"Anh bỏ qua cho em đi, em đau quá, đau quá..."

Tránh không được tầm anh hôn, ở trong miệng anh cô nhẹ nhàng nức nở.

Răng nhọn phá vỡ đầu lưỡi của cô, anh liếc nhìn cô nhíu chặt chân mày, mút đi máu tươi trên cái lưỡi cô hồng nhạt, một thú khát máu -- muốn cuộn trào mãnh liệt ra, ôm thân thể của anh cố gắng động càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng nặng.

Trận hoan ái này kéo dài thời gian lâu lắm, lâu đến Thương Lam đã không có ý thức, thân thể tê dại một trận, dưới -- thân thể sớm đã không còn tri giác, tất cả trên người cô đều là mồ hôi, ướt dầm dề ghé vào bên giường, hai mắt vô thần nhìn bóng cay chập chờn ngoài của sổ.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, Triển Mộ đứng ở dưới vòi phun, tóc đen ướt nhẹp dán lên hai gò má anh tuấn, nước nóng chảy xuống chậm rãi theo bắp thịt rắn chắc, dọc theo hoa văn một đường lăn đến bên chân, dao khắc tuấn dung vậy luôn luôn hiện ra một khí phách không giận mà uy.

Dính một trận nước nóng, anh xoay giảm nguồn nước, chân trần mở cửa đi ra ngoài.

Thiếu nữ trần trụi – không che đậy – lộ ra nằm ở mép giường, vẫn không nhúc nhích dường như là đang ngủ, Triển Mộ nhìn cái mông đối diện với mình, ánh mắt nóng lên, đột nhiên thân thể nổi lên phản ứng, như là cảm nhận được ánh mắt anh xâm lược, bỗng nhiên Thương Lam giật mình tỉnh lại.

"Anh Triển, em mệt mỏi quá rồi, cầu xin anh không nên..."

Cô sợ nhặt lên áo sơ mi dưới giường che đỡ thân thể của mình, có thể một cái thật mỏng che được cái gì, chỉ là tăng thêm mê hoặc mà thôi.

Ánh mắt Triển Mộ nhìn cô càng ngày càng nóng, thân thể đi tới phía cô, Thương Lam chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, chính mình lại một lần nữa bị anh áp dưới thân thể, bắp đùi kéo mở tối đa, cô bị ép đón nhận lấy hai mắt lửa nóng của anh, cùng lúc đó, Triển Mộ cũng đang nhìn cô, trong con ngươi đều là trần trụi – không che đậy – lộ ra dục vọng, một cái đâm hung hăng vào, Thương Lam lại rơi vào thế giới anh nắm trong tay một lần nữa.

Đêm nay, mặc kệ cô khóc thế nào đi nữa, đi cầu xin thê nào, giống như là muốn cho cô chút dạy dỗ, anh điên rồi giống như đi kiếm cô, đau làm sao, tới làm sao, hoàn toàn không có suy nghĩ qua thân thể của cô có hay không có thể chứa được to lớn của anh.

Đồng hồ báo thức vang tích tắc, Thương Lam theo động tác của anh không ngừng lắc lư, cái lồng đèn bàn kim loại chiếu ra khuôn mặt nhỏ nhắn cô trắng hếu, bởi vì đau đớn mà ngũ quan(**) vặn vẹo thành một đoàn, mồ hôi và nước mắt hỗn hợp ở trên mặt, sớm đã không phân rõ ai là ai.

(**) Ngũ Quan: Ngũ quan ở đây nói đến 5 bộ phận chính trên khuôn mặt bao gồm mắt, mũi, miệng, tai và lông mày

Nước mắt tuyệt vọng trượt từ khóe mắt, cô dốc sức cắn lên cánh tay của anh, răng nhọn phát tiết cắn đứt da thịt của anh, dấu vết máu tươi nhỏ theo khóe miệng của cô chảy ra, đối với cánh tay máu thịt be bét, d d l q d Triển Mộ giống như là hoàn toàn không có cảm giác được đau đớn, thủy chung cầm lấy hông của cô không ngừng cố gắng di chuyển, cuối cùng ở giữa kêu đau một tiếng, kết thúc trận dã man này -- đi.

Thiếu nữ bên dưới khóc sắp ngất đi, nháy mắt khi anh rút ra, cô mệt lả lăn qua một lần không ngừng thở dốc.

Cùng lúc đó, điện thoại lại vang lên vào lúc này.

Hai mắt Triển Mộ nóng bỏng chưa từng rơi khỏi thân thể trắng nõn của cô, lấy điện thoại di động ở đầu giường ra tiếp rất nhanh.

"Cũng đã trễ thế này, cậu còn không mau trả lại Tiểu Lam." Một điện thoại tiếng tục thông qua, giọng nói Thương Trung Tín không vui vang lên ở bên tai.

Thương Lam nằm úp sấp ở một bên nghe được giọng nói của ba, thân thể không ngừng được run rẩy.

"Cậu đừng quên mình đã đồng ý cái gì rồi."

Ánh mắt rơi vào trên ngũ quan xinh xắn của Thương Lam, d d l q d duỗi bàn tay đưa thân thể cô trắng nõn lao vào trong lòng, năm ngón tay to theo lệ nắm lên bộ ngực của cô, nắm chặt ở lòng bàn tay thưởng thức.

"Tốt, một lúc cháu đưa cô ấy về."

Thương Lam cuộn mình đứng dậy người không ngừng run rẩy, nước mắt hối hận không dừng được bốc lên ra bên ngoài, không phải cô không thừa nhận, thì cho dù Thương Trung Tín ở ngoài cửa, thậm chí chỗ gần hơn, cô như cũ không dám mở miệng cầu cứu ông, so sánh Triển Mộ cái loại hại người nhà này, cô làm thành một phương yếu thế nhất sợ hơn bị người khác phát hiện quan hệ giữa bọn họ.

Từ trước đến giờ bản tính Thương Lam bảo thủ(1) không chịu nổi ánh mắt khác thường của người khác, mặc kệ lòng của cô như thế nào, khối thân thể này mới 16 tuổi.

Có thể Triển Mộ chính là nhìn thấu điểm này, chỉ có  không sợ hãi như thế, anh chắc chắc rồi bất luận anh làm cái gì với cô, cô đều sẽ không nói.

Lúc sau Triển Mộ đưa cô về đã qua mười hai giờ đem khuya, xe mới vừa dừng lại xong thì Thương Lam mở cửa xe cũng như chạy trốn rời đi, anh ngồi ở trong xe lẳng lặng nhìn bóng lưng của cô, tay cầm tay lái dần dần thu hẹp.

Thương Lam mới vừa vào cửa thì đụng với Thương Trung Tín ngồi ở trên ghế salong, gương mặt ông đen đang xem tin tức trong ti vi.

"Ba ba." Đứng ở cửa đáy lòng rất căng thẳng, cô lắp bắp gọi.

"Làm sao trễ như vậy?" Thương Trung Tín nghe tới tiếng động ở cửa hơi nheo mắt lại.

Cho đến bây giờ Thương Trung Tín sẽ không có thói quen xem tin tức ở buổi tối, cái này rõ ràng cho thấy ở chờ mình ở cửa, Thương Lam lặng lẽ thở ra một hơi nói rằng:

"Con ở noi Triển Mộ đọc sách, trong chốc lát quên thời gian. "

"Là sao?" Ánh mắt Thương Trung Tín vẫn như cũ rơi vào tin tức trên người dẫn chương trình, ngay cả một con mắt cũng không có nhìn cô.

"Khuya lắm rồi, con đi ngủ đi. "

"Vâng, ba ba."

Cô héo léo gạt đầu một cái, ôm túi sách ba chân bốn cẳng chạy lên tầng.

Thương Trung Tín nghiêng mặt sang bên nhìn bóng lưng nhỏ cô chạy đi, mặc dù có tóc dài che lấp, nhưng trên cổ mảnh khảnh lộ ra mấy phần dấu vết tím bầm, nge được tiếng động cô đóng cửa, Thương Trung Tín lẳng lặng rơi vào suy tư.

Cửa đồng thời đóng lại, thì Thương Lam trượt ngồi dưới đất, cô ôm chính mình cùng thật thấp lên khóc lên.

Chôn khuôn mặt vào cánh tay, cô đè nén khẽ nấc, đêm nay Thương Trung Tín dùng lặng im biểu lộ thái độ, Thương Lam sẽ không tin tưởng Thương Trung Tín đa mưu túc d d lq d trí không biết chuyện của cô, lời nói dối của cô khắp nơi đều là lỗ thủng, thì làm sao ba ba có thể không nhìn ra.

Ông lặng im chỉ nói cho cô một việc rồi, người thừa kế so với ocn gái vĩnh viễn quan trọng, vì tuyển được người con rể Triển Mộ này, ông có thể tổn hại hạnh phúc của cô, tương lai của cô.

Đầu ngón tay đâm sâu rơi vào lòng bàn tay, cô đang dùng đau đớn đến chính mình mất cảm giác, làm ban đầu sống lại, cô luôn cho là không có Triển Mộ ràng buộc, chỉ muốn học tập cho thật giỏi, tương lai lấy tài lực Thương gia nhất định cô có thể có một tương lai hạnh phúc, có thể tất cả đây đều bị hủy.

Cho tới bây giờ Thương Lam mới chính thức tỉnh ngộ, cuộc đời của cô sở dĩ thất bại là bởi vì cô ỷ lại, đời trước cô tựa như một sợ dây tơ hồng, thật chặc leo lên lấy Triển Mộ, mà sau khi sống lại, rồi lại hy vọng toàn quyền giao cho trong tay Thương Trung Tín, luôn cho là nhất định ba ba sẽ không bỏ lại cô, tuy là cô không có chồng, có thể chí ít còn có người thân để dựa vào.

Nhưng hôm nay, thật sự có thể dựa vào ngoại trừ mình cô còn có ai chứ.

Thân thể đau đớn làm cho Thương Lam lại khóc một lúc, lúc tiến vào cô không có mở đèn, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên sàn gỗ, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời saoánh sao xám sịt ở trong tầng mây như ẩn như hiện, Thương Lam không tự chủ xem ngây người, nếu như tương lai của cô chính là vì sao kia, như vậy ở ban đêm không gió cũng chỉ có thể dựa theo vào lực lượng của chính mình đẩy ra tầng mây, tiến tới tỏa sáng lên.

Những ngày kế tiếp đối với Thương Lam mà nói rất quan trọng.

Từ đêm đó sau khi Triển Mộ tiễn cô trở về, thì cô nổi lên tâm tư chạy trốn.

Muốn chạy trốn phải có tiền.

Hơn nữa kế hoạch nhất định phải chu đáo, cô biết mình chỉ có cơ hội một lần, một khi bị bắt d dl q d trở lại lấy tính cách Triển Mộ cô sợ là đời này cũng đừng nghĩ đi ra phòng của anh một bước, cho nên anh cần thời gian mấy năm tới quy hoạch từ từ.

May mắn Triển Mộ và Thương Trung Tín ước hẹn bốn năm để cho cô nhiều không gian hơn để tạm nghỉ.

Ở tiền phương diện này Thương Trung Tín chẳng bao giờ lạnh nhạt đợi hai chị em các cô qua, mỗi tháng trong ngân hàng đều sẽ đúng giờ gửi tiền tiêu vặt vào, mặc dù không nhiều, dù sao Thương Trung Tín không thích xa xỉ thành tính, tất cả chi tiêu có chuyên viên ghi lại, nhưng cũng đủ một nhà người bình thường sinh hoạt hơn mấy tháng.

Thương Lam muốn dư tiền, nhưng lại không dám làm cho Thương Trung Tín biết, mà ở phương diện tài chính Thương gia, đa số là Triển Mộ đi quản lý, tuy là hiện tại anh từ chức, lại cũng không khỏi không phòng bị anh cắm cơ sở ngầm ở Thương thị.

Thương Lam chỉ có thể dùng tên Trình Anh mở ra một người gửi tiết kiệm, không có từ trong thẻ mình trực tiếp chuyển tiền đi qua, mà mỗi tháng là mua quần áo hàng hiệu, cầm vài món đi đổi để không phát hiện, sau đó sẽ gửi tiền vào trong thẻ.

Mỗi tháng cô rút ra không được nhiều, chỉ là con số thật rất ít, những con số này thật là ít ỏi, vốn Thương Trung Tín sẽ không đi quản những thứ sổ sách nhỏ này, nhưng những số sách nhỏ này đang từ từ, từ từ tích lũy lấy, chắc chắn năm sau cũng sẽ trở nên khá giả, đến lúc đó số tiền này cũng đủ để ứng phó chi tiêu của cô.

Khoảng cách thời gian Triển Mộ đi nước Mỹ còn có vài ngày, mấy ngày này Thương Lam phải dẫn đường đến, mà thái độ anh đối với chính mình cũng càng ngày càng khó nắm lấy.

Có lúc cô thực sự không biết mình làm như thế nào mới là chính xác, vì không đụng vào cơn giận của anh, cô thường là tùy tiện ứng phó trả lời nhu cầu của anh, anh để cho cô nói cái gì thì cô nói cái gì, để cho cô làm cái gì, thì cô làm cái gì.

Cái này có thể còn thiếu rất nhiều, Triển Mộ vẫn như cũ vui giận không rõ, mà dục vọng của anh càng là khí thế rào rạt, có đến vài lần, lúc Thương Lam hết giờ học ở phòng bếp nấu cơm cho anh, không giải thích được đã bị anh lột sạch quần áo, áp ở trên thớt gỗ mạnh mẽ muốn nhiều lần.

Đến cuối cùng cô bị làm cho toàn thân từ từ yếu đuối không có lực  hoàn toàn không cầm nổi đồ làm bếp, hai người cũng chỉ có thể gọi điện thoại gọi bữa cơm bán bên ngoài giải quyết.

Đối với dục vọng của anh, cô thực sự ứng phó không được, cô vẫn rất kinh ngạc, đời trước Triển Mộ đối với cô sẽ tàn nhẫn, cũng chỉ là giới hạn trong trong phòng giường lớn, khi bọn họ còn là vợ chồng mà ngược lại không có nhiều như vậy "Phương pháp chơi đùa",d dl qd bây giờ đột nhiên cô đối mặt hứng thú của anh, là không nghĩ ra, cô không hiểu đến anh đối với sự nhiệt tình của cô là thế nào, bất quá là một tai nạn xe cộ, biến hóa của anh làm sao sẽ lớn như vậy đâu.

Có đến vài lần, cô nhiều lần muốn mở miệng làm cho anh đi ra ngoài tìm phụ nữ, dường như đời trước như vậy, ở bên ngoài anh đã từng giải quyết nhu cầu quá mạnh mẽ, thực sự cô tuyệt đối không chú ý, có thể cô không dám, cô nhớ tới lần trước mở miệng đổi lấy hậu quả, đối với cái dạng Triển Mộ này, cô không dậy nổi yêu, càng không thể trêu vào, chỉ còn chờ cô ở lúc tự lập, rời đi rất xa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: A... A... Mỗ thân rên rỉ... Thở dài... Còn có sáu nghìn chữ... A... A... Ngày mai vào phòng tối nhỏ a ! Vào phòng tối nhỏ! Em đây không sống được rồi...

Các ngươi lại ngẫu hứng bá vương, thì ngẫu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro