c8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng chỉ còn lại có Lưu Trưng, ​​hắn nghĩ đến sự bất thường của Tần Hải Tuấn, nghĩ không ra liền lắc đầu không nghĩ tới nữa.

Kỳ thật Tần Hải Tuấn rời đi cũng tốt, Lưu Trưng gần đây phải bận rộn cho cuộc thi, thời gian có thể tiêu tốn cho Tần Hải Tuấn cũng không nhiều.

Đời này mặc dù là nhặt được, Lưu Trưng cũng thực quý trọng nó. hắn hi vọng mình có thể thi đậu học viện mỹ thuật, thuận thuận lợi lợi được tốt nghiệp, tương lai có lẽ có cơ hội đi nước ngoài đào tạo sâu, bái sư học nghệ.

Sau này tốt nhất là làm họa sĩ, nếu không làm được thì kiếm luôn công việc mà mình thích và có thể làm được.

Lưu Trưng tràn đầy hy vọng về tương lai.

Về phần Tần Hải Tuấn, nói thật, Lưu Trưng cũng không biết phải làm sao với hắn.

Liệu trái tim của Tần Hải Tuấn có thể kéo ra khỏi Tưởng Hinh hay không vẫn là một ẩn số.

Ổn định lại tâm thần vẽ một buổi tối, bảy tám giờ ngày hôm sau, Lưu Trưng buổi sáng dậy tập thể dục buổi sáng.

Hắn ăn sáng lúc chín giờ, lấy tiền, xuống nhà bắt taxi đến trung tâm thương mại mua đồ.

Theo thói quen kiếp trước, Lưu Trưng đi đến nơi mình quen thuộc, nơi tiêu phí cao, đến nơi thì tức giận vỗ trán, bởi vì đồ ở đây quá đắt, Lưu Trưng không kham nổi.

Đang nghĩ quay đầu rời đi, phía trước lại có hai cái thân ảnh quen thuộc sóng vai mà tới.

Đây là lần đầu tiên Lưu Trưng nhìn thấy Tưởng Hinh trong kiếp này, cô ấy vẫn còn trẻ đẹp như vậy, quanh thân lộ ra một phần tinh xảo cùng linh khí.

Nhưng Lưu Trang lại nhíu mày, cảm thấy buồn nôn.

Càng buồn nôn hơn chính là, Tưởng Hinh đang đi cùng Tần Hải Tuấn, cậu đang giúp Tưởng Hinh mang đồ.

Lưu Trưng ở trong lòng bạo một tiếng nói tục, trực tiếp muốn xông qua mắng chửi người.

Chẳng qua nhịn xuống không có làm như thế, mắt thấy Tưởng Hinh cùng Tần Hải Tuấn muốn đi qua, Lưu Trưng lẫm lẫm liệt liệt thổi một tiếng huýt sáo, đùa nghịch giống như lưu manh.

Tưởng Hinh và Tần Hải Tuấn đồng thời cau mày, nhân tiện nhìn thấy Lưu Trưng.

Trong mắt Tưởng Hinh, Lưu Trưng chỉ là một tên thiếu niên lưu manh bình thường, không đáng nhắc tới, liếc mắt qua liền không nhìn hắn nữa.

Tần Hải Tuấn nhìn thấy Lưu Trưng, mi tâm kịch liệt nhảy lên, hắn cũng không biết sắc mặt mình lập tức trở nên dị thường khó coi.

Bởi vì không ngờ Tưởng Hinh và Lưu Trưng lại gặp nhau, dù sao bọn họ cũng là người đến từ hai thế giới khác nhau.

Lưu Trưng nhìn thẳng Tần Hải Tuấn, Tần Hải Tuấn cũng không có nhìn lại hắn, đồng thời giọng nói Tưởng Hinh vang lên bên tai: "Tiểu Tuấn, con biết hắn sao?"

"Không biết." Tần Hải Tuấn nói, tiếp tục bước đi, chỉ mất vài giây từ khi gặp nhau đến khi đi ngang qua.

Lưu Trưng ánh mắt càng ngày càng xa nhìn bóng lưng của hai người, hắn thấy Tần Hải Tuấn cũng không muốn quay đầu nhìn lại, cứ như vậy đi về phía trước.

Ha ha, không rảnh hẹn hò, lại rảnh bồi Tưởng Hinh dạo phố.

Lưu Trưng tâm tình rất gắt gỏng, hắn đương nhiên không thể nào là bởi vì ăn dấm, mà là bởi vì Tưởng Hinh xuất hiện, hắn chán ghét nữ nhân đến chết.

Còn ghê tởm hơn là bản thân từng quỳ xuống liếm láp trước mặt Tưởng Hinh, chết tiệt.

Ở trong lòng hung hăng chú mắng một trận, Lưu Trưng tâm tình buồn bực trở lại phòng thuê, cái gì cũng đều không muốn làm, cũng không nghĩ luyện tập.

Vốn tưởng rằng Tưởng Hinh đối với hắn không còn ảnh hưởng, kỳ thật vẫn là có, Lưu Trưng hận Tưởng Hinh.

Còn Tần Hải Tuấn, Lưu Trưng nghiến răng bất mãn, hắn thật sự rất muốn lôi tên ngốc này ra mà đánh một trận!

Lại nói sau khi cùng Lưu Trưng chạm mặt, Tần Hải Tuấn người liền không thoải mái, ngay cả Tưởng Hinh hỏi cậu ý kiến, cậu đều lộ ra không quan tâm.

Tưởng Hinh là người nhạy cảm nhất với cảm xúc của người khác, sớm đoán được nguyên nhân khiến Tần Hải Tuấn kém chú ý, cô trả lại quần áo đã chọn, nói: "Người vừa rồi, là bạn của con sao?"

"..." Tần Hải Tuấn không trả lời, cầm đồ Tưởng Hinh mua trong tay, lặng lẽ đi cùng cô.

"Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi, con nếu là muốn đi tìm bạn chơi, liền đi đi." Tưởng Hinh nói, hôm nay Tần Thiên không ở nhà, mình tịch mịch không thú vị mới muốn Tần Hải Tuấn bồi đi dạo phố.

Bình thường Tần Hải Tuấn mặc dù không nói nhiều, ánh mắt cũng không phù hợp thẩm mỹ phụ nữ, nhưng hắn rất chân thành, hôm nay lại có chút ngoài ý muốn.

"Không sao, tôi không muốn đi." Tần Hải Tuấn nói, tiếp tục cùng Tưởng Hinh đi vòng quanh.

Từ thứ bảy tuần này bắt đầu, họ không có liên lạc cho đến cuối tháng, trưa ngày 29/4.

Tần Hải Tuấn nhận được một tin nhắn trên điện thoại di động với số thẻ ngân hàng của Lưu Trưng và tên người dùng.

"Gửi cho tôi 40.000 tệ đóng học phí."

Lúc này đang dùng cơm, Vệ Thanh Phong nhìn thấy Tần Hải Tuấn biểu lộ bất thường, liền hỏi hắn: "Làm sao rồi?"

Tần Hải Tuấn không nói gì, đứng dậy rời đi: "Tôi đi làm chút chuyện."

Vệ Thanh Phong nghĩ thầm, chuyện gì gấp gáp như vậy, liền cơm đều không ăn.

Vì vậy Tần Hải Tuấn vứt nửa bữa trưa đi ra ngoài chuyển tiền cho Lưu Trưng, ​​lúc nhập số tiền lại do dự, liền gửi cho Lưu Trưng 8 vạn.

Lúc Lưu Trưng nhận được 80.000 tệ, hắn có chút kinh ngạc, nhắn tin hỏi: "Ý của cậu là gì?" Là phí chia tay sao? Không đúng, không có ở cùng một chỗ tính thế nào chia tay.

"Hai học kỳ."

Sau khi nhận được bốn chữ này, Lưu Trưng cũng không có đáp lại, tiếp tục sống cuộc sống của mình.

Cũng không có suy nghĩ qua mình cùng Tần Hải Tuấn tình huống tính là gì, tiếp tục như vậy lại biến thành cái dạng gì.

Những thứ đó đều không quan trọng, một lần nữa dùng thân phận Lưu Trưng sinh sống trên thế giới này, ​​cuộc sống của Lưu Trưng có thể muôn màu muôn vẻ, không gò bó, duy nhất chính là hắn mỗi ngày đều nghiêm túc, biết ơn và mãn nguyện.

Có thể nó sẽ không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng đó là điều hắn nghĩ trong lòng

Có lẽ cũng có thể biểu hiện trong bức họa, sư phụ rất coi trọng Lưu Trưng, hay khen ngươi vẽ rất tốt, người cũng rất tốt.

Ngược lại, cuộc sống của Tần Hải Tuấn ngày này qua ngày khác dường như đơn điệu, bị Vệ Thanh Phong gọi đùa là một đầm nước đọng.

Đồng thời, cũng ngạc nhiên, rõ ràng là thanh xuân tươi đẹp nhất, nhưng trên người Tần Hải Tuấn lại không có một chút màu sắc.

Hắn đến cùng làm sao rồi?

Tần Hải Tuấn không biết mình có chuyện gì, chỉ là những ngày tháng trong lòng có chút trống trải, có chút hoảng hốt, không tìm được thứ gì lấp đầy.

"Đúng rồi, người bạn kia, thật lâu không gặp." Vệ Thanh Phong vừa dứt lời thì Tần Hải Tuấn đã biến mất, tên kia đi vào toilet.

Hướng Ninh đến cùng bọn hắn nói, ban đêm cùng đi bar.

Tần Hải Tuấn không thích đi bar và những thứ tương tự, nhưng lần này cậu ấy đồng ý, và rất kén chọn, liên tiếp đổi mấy quán rượu, đem Vệ Thanh Phong cùng Hướng Ninh chơi đùa không nhẹ.

Nhưng cả hai đều biết Tần Hải Tuấn đang có tâm trạng không tốt, nên để anh ta làm.

"Cái này là một gay bar, có nên đi vào hay không?" Hướng Ninh không có cách đứng tại cổng.

"Đi vào đi."

Tần Hải Tuấn lại một lần nữa nhìn thấy Lưu Trưng, chính là đêm nay.

Chàng thanh niên mặc đồng phục quán bar đang đứng trên quầy bar với nụ cười, nói chuyện rôm rả cùng khách, vẻ ngoài điển trai và nụ cười niềm nở đã thu hút rất nhiều người đến xem.

"Câu có biết tại sao quán bar đó lại hot như vậy không?" Theo tầm mắt của Tần Hải Tuấn, Hướng Ninh nhìn thấy liền giải thích với cậu, "Bởi vì bartender là một anh chàng đẹp trai, có khuôn mặt và thân hình như vậy, là kiểu người được giới gay yêu thích."

Nhưng mà Vệ Thanh Phong càng xem càng cảm thấy bartender quen mặt, vội vàng nói: "Đó không phải là. . . Lưu Trưng?"

Nhìn Tần Hải Tuấn, mới phát hiện Tần Hải Tuấn đã lâu không chớp mắt nhìn Lưu Trưng.

"Uy, Tần Tuấn? Có muốn đi qua chào hỏi không?" Hướng Ninh nói.

"... không đi." Tần Hải Tuấn nói rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.

Dẫn bọn hắn đến một góc khuất để ngồi xuống, đêm nay ngay ở chỗ này uống rượu.

"Chết tiệt, thật xa xôi, Tần Tuấn, cậu cố ý." Hướng Ninh nói, có chút nghi ngờ người phục vụ không thể tìm được bọn họ.

"Lưu Trưng xảy ra chuyện gì? Chia tay rồi?" Vệ Thanh Phong suy nghĩ kỹ càng hơn, có thể nhìn ra Tần Hải Tuấn trong khoảng thời gian này biến hóa.

Nếu như trước đây chỉ là nhàm chán, thì gần đây giống như chết rồi, nhưng vừa rồi, dường như sống lại, có chút nhân khí.

"Không." Tần Hải Tuấn châm một điếu thuốc, bĩu môi nói: "Tôi không muốn làm bạn với anh ta." Sau đó một ngụm lại một ngụm hút lấy, giống như có cũng được mà không có cũng không sao. Bởi vì cảm giác gần đây khói mất hương vị, trong trí nhớ có như vậy một hai hồi, hút thuốc lá đặc biệt thoải mái.

"Làm sao vậy, anh ấy là một chàng trai tốt. Anh ấy rất tốt." Hướng Ninh nói, đồng thời rướn cổ lên tìm thân ảnh Lưu Trưng.

Đáng tiếc bên này của bọ họ nhìn không tới.

"Tốt cái gì?" Tần Hải Tuấn nói câu nói này nói đến có chút cứng nhắc: "Cậu cái gì cũng không biết."

Hướng Ninh sững sờ: "Được rồi, tôi cái gì cũng không biết."

Vệ Thanh Phong nhanh chóng nháy mắt với Hướng Ninh và bảo anh ta không nên đối đầu với Tần Hải Tuấn, người rõ ràng đang trong tình trạng động kinh.

"Tần Tuấn, vậy cậu nói một chút nhìn, cậu biết cái gì?" Hướng Ninh lại không quản miệng, cũng không còn là cười đùa tí tửng, có chút khác thường ngày.

Vệ Thanh Phong đầu rất đau, cái này một cái hai chỗ, tất cả đều không bớt việc.

Hắn căng thẳng nhìn chằm chằm Tần Hải Tuấn, tưởng rằng Tần Hải Tuấn sẽ xù lông, nhưng là không có, hắn vẫn như hũ nút phì phì hút một hơi thuốc.

"Tôi đi vệ sinh." Tần Hải Tuấn nói sau khi hút thuốc.

Lúc hắn rời đi, Vệ Thanh Phong nắm lấy Hướng Ninh mắng: "Cậu vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Cũng giống như thật."

Hướng Ninh cười hì hì nói: "Cũng không chính là thật, cậu không cảm thấy sao, hắn cần kích thích một chút." Đáng tiếc Tần Hải Tuấn quá buồn bực, không cãi nhau được.

"Ha ha, cẩn thận bị đánh."

Sau khi Tần Hải Tuấn trở lại, cả Vệ Thanh Phong và Hướng Ninh đều cảm thấy ... cậu có chút thay đổi.

Ân, cảm giác lại sống một chút.

Hướng Ninh bí mật lẩm bẩm: Nha, đây là ở chỗ nào phục sinh? Nhanh như vậy liền thêm đầy máu.

"Tối nay mấy giờ về?" Hơn một giờ đồng hồ trôi qua.

Tần Hải Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, không sai biệt lắm liền hô tan cuộc, cậu muốn đi.

"Thời gian còn sớm, vậy tôi trở về ôn tập." Học bá Vệ Thanh Phong, thành tích bỏ xa Tần Hải Tuấn cùng Hướng Ninh chín con phố, hắn cũng không biết mình tại sao phải cùng hai tên học tra tụ tập.

"Ta đi tán gái." Hướng Ninh nghiêng miệng cười tà, thực sắc tính dã, nhân chi thường tình.

"Tốt, nhớ làm tốt biện pháp an toàn." Vệ Thanh Phong vỗ vỗ bả vai Hướng Ninh, ba người cùng đi ra khỏi cửa quán bar, liền riêng phần mình rời đi.

Lưu Trưng xong việc lúc 10:30, mặc quần áo của chính mình bước ra từ cửa sau.

"Tiểu Lưu, xong việc?"

"Vâng, thưa dì." Ở cửa sau có hai thùng rác lớn, bác gái đang dọn dẹp sạch sẽ đem rác ra đây.

Lưu Trưng chào bà rồi tiếp tục đi vào con hẻm hơi âm u.

Đi được mấy bước liền nhìn thấy người nọ dựa vào tường, cao gầy, lộ ra một loại khí chất của tuổi trẻ ngây ngô.

Càng có thể khiến người tâm động, là dưới đèn đường mông lung là ánh mắt mơ hồ, giống như do dự, giống như mê mang, giống như không biết mình muốn cái gì.

Ai đó đã từng nói rằng khi bạn còn nhỏ, bạn là cánh diều, vạn vật xung quanh bạn là gió, khi lớn lên bạn là cánh chim, bay đến đâu muốn đến đó.

Lưu Trưng đi về phía chàng trai, tự hỏi nếu không có gió, thì con diều có thể bị cánh chim mang đi không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro