Chương 5: Trùng sinh sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôi, đầu đau quá!

Có cảm giác như cơ thể mới vừa bị xe chạy qua vậy.

Chu Vũ mơ màng mở mắt ra nói: " Đây ".

Tôi chưa chết!

Chu Vũ nằm trên giường bật dậy nói tiếp: “ Đây không phải là..."

Chu Vũ nhìn mọi thứ xung quanh thầm nghĩ: Đây là phòng bệnh khi tôi 20 tuổi, phải nhập viện trong một vụ tai nạn xe hơi sao?

Tôi thực sự đã sống lại!

Bên ngoài có tiếng mở cửa, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý phái đi cùng với một cô gái trẻ đẹp, chẳng ai khác là mẹ con Chu Phương.

Bà ta nói: " À Chu Vũ, sao con dậy sớm vậy? ".

Chu Phương trong lòng nảy sinh ý xấu nghĩ thầm: Chết tiệt, cô ta vẫn chưa chết.

Chu Vũ quay sang nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt chứa đầy sự hận thù, lòng lại nghĩ: Ồ đây không phải là hai kẻ tội nhân đã khiến tôi bị hủy hoại sao?

Thật sự phải cảm ơn chúa vì đã cho tôi cơ hội phục sinh một lần.

Lần này tôi phải bắt các người trả cái giá xứng đáng.

Chu Vũ tay nâng đầu nói: “ Cái gì? Chẳng lẽ các người muốn tôi chết luôn không bao giờ tỉnh dậy sao? ”.

Bà ta liền chột dạ, vội đi tới nắm lấy tay Chu Vũ nói: " Con đang nói bậy cái gì vậy? Làm thế nào chúng ta có thể mong muốn con chết cơ chứ! ".

Chu Vũ rạt tay bà ta ra và nhìn bà ta với vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Bà ta vội nói: " Con không biết dì lo lắng cho con thế nào khi biết tin con bị tai nạn xe hơi đâu! ”.

Chu Phương lên tiếng nói: “ Đúng đấy chị ".

“ Chị đã hôn mê hai ngày và mẹ đã chăm sóc cho chị liên tục suốt hai ngày. ”

“ Mẹ luôn ở trong bệnh viện chỉ để chờ chị thức dậy ".

“ Hối tiếc không ngừng không thể chăm sóc chị tốt hơn.”

Chu Vũ đứng dậy không thèm nhìn mặt hai mẹ con họ lạnh lùng nói: " Hối hận? Tôi không cần cái đạo đức giả tạo ấy của bà và đừng kêu tôi bằng con, tôi không có người mẹ như bà. "

“ Trương Liên, bà đừng quên! Khi bà lái xe cho bố tôi, khi ấy bố tôi say, ông đã ngủ với bà và sinh ra cô con gái ngoài giã thú này ”

“ Ngay cả khi mẹ tôi mất rất nhiều năm, bố tôi vẫn không cưới bà. "

“ Để bà lại nhà họ Chu này chỉ vì thương hại, đừng nghĩ rằng mình cao quý lắm! ".

Chu Phương cáu giận đáp: " Chị, chị đang nói gì vậy? ".

“ Mẹ là người lớn hơn, làm sao chị có thể nói ra những đều đó? ".

Chu Vũ đáp trả những lời của Chu Phương vừa nói bằng một cái tát lên mặt cô ta, nói: “ Chu Phương cô chỉ là con gái ngoài giã thú của nhà họ Chu. Cô không có tư cách nói chuyện ở đây. "

Chu Phương nói:" cô..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro