Chương 1: Kết thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khô đằng, lão thụ, hôn nha
Tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia
Cổ đạo, tây phong sấu mã.
Tịch dương tây hạ, đoạn trường nhân tại thiên nhai.

Dịch nghĩa:

Trời chiều, trên cây khô có tiếng quạ kêu
Nhà ai dưới chiếc cầu nhỏ có dòng suối chảy qua
Con ngựa gầy đi trong gió tây trên đường cổ
Mặt trời đã ngả về tây, lữ khách ở nơi chân trời như đứt từng đoạn ruột.

Bài thơ kinh điển này vốn là miêu tả nỗi ưu sầu của một người du lịch phiêu bạc thiên nhai, nhưng Hứa Anh lại cảm thấy chính là đang nói chính mình.

Tâm tình của nàng lúc này, liền giống như người đứt từng đoạn ruột kia!

Đứng ở trên cầu, nhìn quanh bốn phía, nơi xa nhà lầu san sát, một cảnh phồn hoa. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, mặt nước phản chiếu tia sáng, sóng nước lóng lánh, dường như tràn ngập sinh cơ! Chỉ là đâu ai biết trong lòng nàng, sớm bị này phồn hoa trần thế tra tấn đến nỗi chỉ còn lại tang thương cùng hoang vắng......

Ánh mặt trời chiếu lên một bên mặt của Hứa Anh, làm gương mặt tái nhợt ảm đạm của nàng hơn vài phần sắc màu ấm, khóe miệng nàng hiện lên một tia cười khổ, tựa trào phúng, tựa bi thống!

Có cái gì càng bi ai hơn khi nghèo túng lại gặp chồng trước mà mình từng khinh thường?

Nhưng Hứa Anh biết, không có bi ai, chỉ có càng bi ai.

Đã từng bị nàng ghét bỏ chồng trước hiện tại lên làm viện trưởng, mà chính mình lại bị người kiện tụng tội lừa tiền tài.

(*viện trưởng: Viện trưởng viện kiểm sát)

Bằng hữu giới thiệu cho nàng một cái viện trưởng có tiếng chính trực, hy vọng có thể giúp nàng một lần nữa chống án, nhưng nàng lại ở phòng viện trưởng gặp được chồng trước của mình.

Gương mặt trẻ tuổi non nớt nay đã có nét uy nghiêm của tuổi trung niên, âm thanh từng quen thuộc nay lại có thêm chút ôn hoà. 

Nếu không phải biển chức danh đặt trên bàn ghi rõ ràng: Viện trưởng: Lưu Minh Đạt. Nàng cũng không dám đi nhận.

Nghe người ta nói hắn là dựa vào chính mình từng bước đi đến ngồi vào vị trí hôm nay.

Nghe người ta nói hắn chính trực nghĩa khí, không tham ô nhận hối lộ, là cái quan tốt hiếm có.

Nghe người ta nói hắn không gần nữ sắc, không giao tế xã giao, là một người chồng tốt.

Nghe người ta nói hắn mẫu từ tức hiếu, ngày qua hạnh phúc tốt đẹp.

Nghe nói......

Tóm lại ở hiện tại trong xã hội này, hắn là cái hiếm gặp thanh quan, khó được người chồng tốt, là nhi tử hiếu thuận, là một gia đình sinh hoạt thực hạnh phúc.

Trước đó nàng vẫn hâm mộ vợ hắn, có thể gả cho một cái nam nhân tốt như vậy, không giống chính mình......

Nhưng ông trời phải châm chọc nàng như vậy hay không a, cái nam nhân tốt đó lại là nàng đã từng vứt đi như giày rách chồng trước.

Chính mình đã từng kiêu ngạo như vậy, cảm thấy hắn không xứng với chính mình, hiện giờ lại như vậy nghèo túng xuất hiện ở trước mặt hắn, Hứa Anh cảm giác được hổ thẹn, trong lòng càng dâng lên một cổ chua xót khôn kể.

Chờ Lưu Minh Đạt nhìn thấy tên trên tài liệu, chờ hắn từ cái này sắc mặt tang thương nữ tử trên người tìm được vợ trước thân ảnh, hắn kinh mở to hai mắt.

Nàng hiện tại trong đầu còn không ngừng thoáng hiện hắn lúc ấy kinh ngạc, vô pháp tin tưởng biểu tình.

Chắc là trước giờ hắn không nghĩ sẽ gặp lại người vợ đã từng phản bội, thương tổn hắn đi. 

Hắn không có khinh thường chính mình, cũng không có đối chính mình trừng mắt mắt lạnh lẽo, mà là hỏi chính mình trôi qua có được không? Hỏi chính mình sao lại kiện tụng thế này.

Mẹ nó***, qua có được không! Nếu là tốt thì nàng có thể xuất hiện ở chỗ này sao?

Nhưng đối phương càng là như vậy đãi nàng, nàng trong lòng càng áy náy, càng khó chịu, càng là cảm thấy thực xin lỗi hắn.

Hứa Anh vô pháp nhẫn nại, không màng Lưu Minh Đạt truy kêu, chạy ra ngoài, cũng không biết vì cái gì, nàng thế nhưng sẽ chạy tới bờ sông.

Buồn cười a! Châm chọc a! Nhưng nhiều hơn là hối tiếc!

Hứa Anh cười ra nước mắt.

Mặc kệ như thế nào cũng phải sống qua ngày, nên đối mặt vẫn là muốn đối mặt.

Hứa Anh hít hít khí, nỗ lực bình phục cuồn cuộn cảm xúc, duỗi tay xoa đi nước mắt trên má. Nàng trở về lấy lại tài liệu kiện tụng của nàng, sau đó rời đi cái địa phương này, đi rất xa không bao giờ phải về tới.

Nàng xoay người, chuẩn bị bước xuống cầu. Nhưng bởi vì đứng lâu lắm nên chân nàng có chút tê dại, không nghe sai sử, một chân dẫm không ổn, Hứa Anh ngã về phía sau.

Nàng phía sau là con sông sóng biển cuồn cuộn, nàng không biết bơi, nếu là ngã xuống sẽ chết đuối.

Hứa Anh thở nhẹ một tiếng, nhanh tay bắt được lan can cầu, động tác mau đến nổi có thể xin kỷ lục Guinness, nàng biết đây là bản năng của con người khi gặp nguy hiểm.

Tay nàng bắt được lan can xi măng, cố hết sức hướng lên trên bò, nàng không trông cậy vào có người cứu nàng, hiện tại người đều lạnh nhạt, người khác nói không chừng còn sợ nàng là ăn vạ đâu.

Đang ở dùng sức Hứa Anh trong óc nội lại đột nhiên dần hiện ra từng màn thanh xuân như hoa nở của nàng, đó là hồi ức mà nàng đè ở đáy lòng không muốn nhớ.

Nhà nàng ở khu vực Trung Nguyên, vốn cùng Đông Bắc không hề giao thoa.

Nhưng bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, cần một số tiền lớn, một người thúc thúc của nàng đang làm công ở Đông Bắc xa xôi đem nàng giới thiệu cho một nhà ở Đông Bắc.

Kia hộ nhân gia điều kiện thực không tồi, vốn không cần nơi khác nữ tử làm tức phụ, nhưng bởi vì cùng nàng ở xa thúc thúc quan hệ tốt, đáp ứng thấy mặt một lần, chẳng sợ không thành, bọn họ ít nhiều cũng sẽ tận lực giúp đỡ.

Vừa nhìn thấy, nam nhân kia nhìn trúng ngoại hình ngây thơ của nàng, nhìn trúng nàng có tính cách ôn nhu, liền ra một bút sính lễ, đem nàng từ Trung Nguyên cưới về Đông Bắc.

Hứa Anh nhớ tới mấy ngày vừa đến Đông Bắc.

Đông Bắc hoang vắng, dân phong bưu hãn, Hứa Anh vốn là bất an trong lòng càng thêm bất an.

Trượng phu nhiệt huyết sáng sủa nàng cảm thấy thô lỗ, từ trong lòng sợ hãi, cự tuyệt cùng hắn thân thiết.

Mẹ chồng sáng sủa có khả năng, nàng cảm thấy đối phương nói chuyện quá thẳng, tổn thương lòng tự trọng của nàng, không hợp với nàng.

Em dâu biết ăn nói, nàng không thích, bởi vì cảm thấy đối phương đoạt nổi bật của nàng.

Cha chồng trầm mặc cũng tốt, nhưng có nhiều thói quen nàng đều xem không vừa mắt.

Hứa Anh là nhiều mặt không quen.

Nàng ăn quen mì phở nên cảm thấy đại tra cháo cùng cơm vô pháp nuốt xuống.

Quen ngủ ở giường gỗ lót tấm ván nên nàng không thể chịu đựng được đông hè đều cực nóng giường đất.

Mùa đông rất lạnh, nước đóng thành băng, liền cửa cũng không muốn ra, Hứa Anh bị đông lạnh đến khóc.

Nàng thói quen không được sinh hoạt nơi đó, cảm giác lại qua đi xuống nàng sẽ chết.

Nhưng nàng lại không biết trong lúc nàng không quen nhìn người khác, người khác cũng đang thấy nàng làm ra vẻ. Đối nàng cũng càng ngày càng kém.

Càng kém nàng càng không thể chịu đựng được, không thể nhịn được nữa nàng đi theo một cái nam tử chạy.

Nam tử là người phương nam, lời ngon tiếng ngọt ôn nhu chết người.

Hứa Anh cảm thấy chính mình rớt vào vòng xoáy tình yêu.

Vì tình yêu nàng có thể không màng tất cả, cái gì đều vứt bỏ!

Nàng cùng nam nhân kia trải qua mấy tháng ngọt ngào, đáng tiếc, nam nhân kia có gia đình có vợ, chỉ là lừa nàng mà thôi.

Vứt bỏ người khác Hứa Anh đã được nếm mùi vị bị vứt bỏ, mới biết được lúc trước nàng rời đi là gây thương tổn cỡ nào đến người chồng yêu thương nàng, biết vậy nàng chẳng làm, lại không mặt mũi trở về Đông Bắc.

Một mình trôi qua nhiều năm, nàng tiêu sái quá, sung sướng quá, nghèo túng quá, trằn trọc nhiều năm về sau vẫn là cô độc một mình.

Hiện tại chính mình, tình duyên không có, trừ bỏ bi thương cùng tang thương, nàng còn dư lại cái gì? Này một đời chính mình thật là quá thất bại, là nàng, tự đem chính mình làm hỏng.

Hứa Anh nhịn không được cười như điên, nước mắt chua xót từ hốc mắt tùy ý trào ra......

Dưới tình huống chính mình cái gì đều không có, cái gì đều không dư thừa, chẳng lẽ đi về cầu Lưu Minh Đạt phải cho chính mình thưa kiện?

Mặc dù kiện tụng thắng, chính mình tiền phải về tới, nhưng chính mình thật sự có thể vui sướng sao?

Chính mình có cái kia mặt đi cầu hắn sao?

Hứa Anh hung hăng cắn môi dưới, ngũ quan vì thống khổ mà vặn vẹo, nước mắt tựa như hạt châu không ngừng rơi vào trong sông.

Sông lớn như vậy, nàng nước mắt là nhỏ bé như vậy, đừng nói bọt sóng, dù là một tia gợn sóng đều không có.

Tồn tại còn có ý nghĩa gì?

Hiện tại sinh hoạt đối với nàng mà nói đã không hề có ý nghĩa, so với tồn tại như cái xác không hồn, còn không bằng sớm chút giải thoát đâu ......

Hứa Anh cười buông lỏng tay.

Cứ như vậy kết thúc đi.

Kết thúc chính mình bi thảm cả đời, kết thúc cuộc đời buồn cười này.

Rớt vào trong sông Hứa Anh yên lặng nhắm mắt, bi thống thần sắc dần dần bị thay thế bằng vẻ thong dong an tĩnh.

Nếu là có kiếp sau, nàng sẽ không sống như vậy, nàng nguyện ý ở cái nơi có thể đông chết người Đông Bắc làm một người vợ bưu hãn, thủ một cái gia, an tâm sinh hoạt......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro