Chương 11+12: Bị truyền thông tấn công

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong chiếc xe Cayenne màu đen, Tô Tử Bảo và Bùi Dực ngồi cạnh nhau, sau khi họ lấy được giấy đăng ký kết hôn xong liền đi thay lễ phục, Tô Tử Bảo buổi sáng mặc một chiếc áo cưới được đặt làm thủ công của Italya, chiếc váy đã bị nước biển thấm ướt, không thể mặc lại nữa. Dựa theo chương trình của buổi hôn lễ, buổi chiều tiếp khách, là một nghi thức hết sức rườm rà, bữa tiệc kéo dài cả ngày, mỗi cho đến tối muộn mới kết thúc.

Bởi vì sáng nay Tô Tử Bảo rơi xuống biển, đến tận chiều mới tỉnh lại, bây giờ hai người vẫn tới kịp bữa tiệc.

Radio trong xe đang phát tin tức mới nhất.

"Tang lễ của Tô Tử đã diễn ra 7 ngày, những ngày này, khiến cho chúng ta lại lần nữa hồi tưởng lại cuộc đời của Tô Tử. Cô Tô xuất thân trong một gia đình bình thường, nhưng mà bởi vì tài năng âm nhạc xuất sắc vậy nên được học viện hàng đầu thu nhận, sau khi tốt nghiệp liền làm trong Vân Đình, bởi vì có khả năng khai thác nhân tài và thiên bẩm đã biết cách lên kế hoạch, vậy nên đã đảm nhiệm chức tổng thanh tra của công ty giải trí Vân Đình. 

Cô đời trước bày ra gần trăm chương trình truyền hình, hoạt động điện ảnh trực tuyến, rất nhiều đều trở thành kinh điển để các công ty giải trí khác học tập. Tìm được một người sáng tác nhạc và lời thần bí Diệp Tử, tác giả của những tác phẩm bán chạy mới nhất Thẩm Hề, sự qua đời của cô là một tổn thất lớn đối với làng giải trí..."

Tống Anh Kiệt đang lái xe nghe thấy tin tức này bất giác cảm khái, "Nhớ ngày đó Đế Tước còn ra giá cao để có thể có được cô, nhưng mà cô lại không có hứng thú với tiền, lúc biết được liền thẳng thừng từ chối. Không ngờ cô ấy lại hồng nhan bạc mệnh, thật đáng tiếc, một nhà ba người, đều cháy thành than."

Tô Tử Bảo toàn thân run rẩy, một nhà ba người đều cháy thành than. Chỉ cần nghĩ đến cái kết cục kia, trước mắt lại hiện ra chiếc xe đột nhiên lao tới vào biển lửa thiêu đốt, giọng nói lạnh thấu xương của Hạ Thừa Diệp vẫn còn văng vẳng trong tai, giống như đang giễu cợt tình cảm của cô.

Bố, mẹ, con xin lỗi, thật sự xin lỗi.....

Nếu như không phải con, bố mẹ cũng sẽ không chết. Con xin lỗi, con nhất định sẽ báo thù cho hai người!

Bờ vai của cô run rẩy, Bùi Dực ở bên cạnh nhạy bén phát hiện ra có gì đó không đúng, ánh mắt dò xét liền quét qua cô, "Sao thế? Cô quen Tô Tử à?"

"Quen, nhưng cũng không thân lắm." Tô Tử Bảo hít sâu một hơi đem nước mắt nuốt ngược vào trong, nói, "Có ai điều tra ra tại sao lại xảy ra tai nạn không?"

Tống Anh Kiệt nói, "Điều tra rồi, là do mất phanh, đúng lúc đó lại có một xe chở xăng lớn tông vào, ngay lập tức liền phát nổ. Ông chủ công ty giải trí Vân Đình, Hạ Thừa Diệp tự mình lo liệu hậu sự, ở trước ống kính khóc đến cảm động lòng người, ai cũng nói Hạ Thừa Diệp là người nặng tình, anh ta và Tô Tử nghe nói là bạn học đại học, cùng nhau phấn đấu 5 năm, tôi còn cảm thấy hai người đó có tình ý gì đấy, cứ luôn ở bên nhau, đúng là trai tài gái sắc." 

Tô Tử Bảo nghiến răng kêu ken két, nặng tình, bạn đại học. Ha ha ha, thì ra người đời xem bọn họ là mối quan hệ như vậy.

Hạ Thừa Diệp, không ngờ cái chết của tôi, còn để cho anh lên diễn một màn tình sâu nghĩa nặng. Ngay đến cả cái chết của tôi cũng bị anh lấy ra làm trò.

Anh đợi đấy, trùng sinh đời này, chính tay tôi phải giết anh!

"Cạch!"

Tống Anh Kiệt dừng xe ở bờ biển, phóng viên đang ngồi xổm chờ đợi lập tức xông tới. Các loại máy ảnh, ánh đèn flash chụp liên tục khiến người ta hoa mắt.

"Bùi thiếu, hôm nay Tô Tử Bảo nhảy xuống biển... Ôi! Rơi xuống biển là một tin tức lớn, nhìn nhiều phóng viên đang chầu chực ở đây như vậy, chắc chắn là đang chờ hai người." Tống Anh Kiệt chỉ phóng viên ở bên ngoài.

Chuyện thông gia của hai nhà Bùi Tô vốn là chuyện lớn, càng huống hồ hôm nay lại xảy ra chuyện nhảy xuống biển

Bùi Dực khẽ cau mày, sau đó lông mày lại giãn ra, anh mặc một bộ tây phục trông ưu nhã như một vị hoàng tử, sau khi mở cửa bên trái ra, xuống xe liền giúp Tô Tử Bảo mở cửa xe, động tác ưu nhã giống như một vị quý tộc trong tòa lâu đài của thời trung cổ ở Châu Âu, anh nhẹ nhàng đưa tay trái ra.

Tô Tử Bảo quét mắt nhìn đám đông nghịt ở phía bên ngoài, hít sâu một hơi, trên mặt đem theo một nụ cười, đem bàn tay trắng nõn thon dài đặt vào trong lòng bàn tay của Bùi Dực.

Anh nắm chặt lấy cô, bước ra khỏi xe, chỉ một động tác đơn giản như vậy, vậy mà lại tốn biết bao nhiêu cuộn phim.

"Bùi thiếu, nghe nói vị hôn của anh là Tô Thiếu Bảo thà rằng nhảy xuống biển chứ cũng không chịu lấy anh, điều này có phải là sự thật không?"

"Tô tiểu thư, nghe nói cô bị ép về nước để kết hôn, nghe nói cô đã sớm có dự định, thà chết chứ không chịu gả cho Bùi thiếu, có phải là cô không thích cái danh tiếng là đệ nhất công tử Hải Thành của Bùi thiếu không?"

"Bùi thiếu, bây giờ thấy hai người cùng xuất hiện, có phải là vì sự hợp tác làm ăn của hai nhà Bùi Tô, bất đắc dĩ nên mới lại phải đi cùng nhau?"

"Tô tiểu thư, nghe nói bạn trai của cô là một người đàn ông nghèo khổ, xin hỏi có phải vì yêu, cho nên cô mới chọn anh ấy chứ không phải là chọn một người vừa đẹp trai vừa có tiền như Bùi thiếu không?"

Một đám phóng viên vây chặt lấy hai người, mặc dù xung quanh có bảo vệ, nhưng mà cũng không thể chặn nổi sự nhiệt tình của bọn họ, hơn nữa câu hỏi còn vô cùng sắc bén, xảo quyệt.

Tô Tử Bảo bây giờ chỉ mừng vì kiếp trước đã không nói sai điều gì đó trước mặt đám phóng viên này, bằng không muốn biến trắng thành đen quả thật là quá khó.

"Yên lặng một chút!" Bùi Dực liếc đám người, thấp giọng, "Tôi chỉ nói một lần."

Câu nói này, nhất thời khiến cho hiện trường náo loạn trong chớp mắt trở nên yên lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro