Chương 129+130+131: Chia cho con một trăm triệu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tô Tử Bảo mở mắt ra đã là lúc mặt trời lên cao, không thấy Bùi Dực ở trong phòng, sau khi uống say cô có chút đau đầu, vừa từ trên giường đứng lên đã nhìn thấy người giúp việc nữ chuẩn bị một bàn đầy những món ăn trưa, còn đặc biệt nấu một bát canh giải rượu cho cô.

Tô Tử Bảo ngồi xuống trước bàn ăn, uống hết bát canh giải rượu, quét mắt khắp nơi một lượt, hỏi, "Bùi Dực đâu rồi?"

"Thiếu gia ra ngoài từ tối qua rồi, hiện tại vẫn chưa về." Quản gia Bùi An đáp.

Tô Tử Bảo ừm một tiếng, cũng không hỏi nhiều. Lúc trước ký hợp đồng cũng đã nói, cô sẽ không quản cuộc sống riêng tư của anh, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến hôn nhân của bọn cô, mà một người vợ trên danh nghĩa như cô cũng chẳng có tư cách hỏi đến.

Tô Tử Bảo lắc đầu, vứt những suy nghĩ kỳ quái ra khỏi đầu, uống xong canh giải rượu, tinh thần tốt lên rất nhiều.

"Thiếu phu nhân, anh Hứa Phàm sáng nay có đưa đến một vài tài liệu cho cô. Thấy cô còn chưa ngủ dậy, cho nên không tiện quấy rầy, nên đã để tài liệu lại rồi đi luôn rồi." Bùi An đưa đến một túi tài liệu màu nâu.

Tô Tử Bảo mở ra xem, thì ra là báo cáo về lợi nhuận hai tháng trước của Đế Tước, lúc ấy cuối tháng đầu tiên đã tăng lên 12% so với trước đây, dựa vào lượng tiêu thụ album của Bùi Thi Thi, khi đó có thể phỏng đoán đến cuối tháng này có thể tăng lên 20%.

Mà bây giờ, cuối cùng con số lại tăng lên mức 35%.

Như vậy 15% nhiều ra này, chính là do phòng bán vé của bộ phim 《 thanh xuân tế niên 》 đem lại.

Đế Tước lúc trước vốn hoạt động rất kém hiệu quả, không hề có một nữ ca sỹ gây được tiếng vang nào, cũng chẳng có bộ phim nào được lên sóng thành công, cho nên lợi nhuận lúc này mới lên đến 35%.

Nhưng kỳ thật những thứ này so với giải trí Vân Đình thật đúng là chẳng thấm vào đâu. 

Tô Tử Bảo trong lúc vui vẻ cũng không hề kiêu ngạo, lật đổ Hạ Thừa Diệp, từng bước một, đường còn rất dài.

Tắt thông báo thời gian hẹn với bố, Tô Tử Bảo liền mang theo túi tài liệu lên xe về nhà Tô gia.

"Bảo Bảo đã về, ba của con ở trên lầu, Tô Chấn Triết cũng tới, đang ở phòng sách. Con cứ đi lên đi." Lâm Tuyết Kiều chỉ chỉ cầu thang, nói với Tô Tử Bảo, "Hình như là vì việc đầu tư, nên nó đã đến từ sáng sớm rồi."

Tô Tử Bảo hướng về phía Lâm Tuyết Kiều gật đầu, "Mẹ, vậy con lên trước đây."

Mới vừa đi tới cửa phòng sách, chỉ nghe thấy Tô Chấn Triết đang nói đi nói lại về chuyện đầu tư, bởi vì không đóng cửa, Tô Tử Bảo gõ cửa, đứng ở cửa ra vào cười nhạt, "Quấy rầy bố làm việc rồi ạ?"

"Con tới thật đúng lúc. Chấn Triết đang bàn với bố về kế hoạch đầu tư của Ngự Thành." Tô Quốc Cường hướng về phía Tô Tử Bảo vẫy tay, "Bố đã xem qua bản kế hoạch, rất tốt."

Xem ra lúc Tô Tử Bảo không có ở đây, Tô Chấn Triết đã làm không ít việc, vì muốn lấy 200 triệu đầu tư kia.

Tô Tử Bảo đi đến trước mặt Tô Quốc Cường, giống như con gái đang làm nũng bố vậy, nói, "Con mặc kệ bản kế hoạch của bọn họ có tốt không. Chuyện bố đã hứa với con, cũng không thể không giữ lời. Hai tháng nay con đều nỗ lực vì giao hẹn giữ bố và con, nhớ năm đó nếu như lúc học cấp 3 con có được một nửa chăm chỉ như vậy, vậy thì việc đi học ở Cambridge xem ra cũng không có vấn đề gì."

Tô Quốc Cường nhịn không được cười ha ha. Dù sao Tô Tử Bảo cũng là con gái ruột của ông, nếu không phải trước kia Tô Tử Bảo quá mức không nghe lời, thì cũng không đến mức quan hệ cha con căng thẳng đến mức như vậy. Mà từ lần trước Tô Tử Bảo tỉnh lại sau khi rơi xuống biển, liền không còn khiến cho Tô Quốc Cường tức giận nữa, lúc nói chuyện hay làm việc đều rất ra dáng, cũng không còn chống đối với ông như trước, hiện tại quan hệ cha con đã tốt lên rất nhiều.  

"Đương nhiên là giữ lời rồi. Bố nghe chú Phong của con nói, hiện tại bộ phim của truyền thông Đế Tước các con đang rất hot, phòng bán vé thu về có lẽ cũng không tồi." Tô Quốc Cường nói.

Tô Tử Bảo trong nội tâm có một tia cảm động khác lạ. Bố tuy rằng bảo thủ nghiêm túc, hơn nữa lại vô cùng xung khắc với nguyên chủ của cơ thể này, cũng không ít lần nói sẽ đuổi cô ra ngoài rồi cắt đứt mọi tài chính viện trợ, nhưng rõ ràng đây là đang âm thầm quan tâm cô.

Chú Phong chính là bạn tốt của Tô Quốc Cường- Cố Phong, cũng là một nhân viên cấp cao quan trọng trong ban giám đốc tập đoàn Tô Thị.

"Bố, bố xem một chút sẽ biết." Tô Tử Bảo cười tủm tỉm đem tài liệu trong tay đưa cho Tô Quốc Cường. 

Tô Chấn Triết cũng nghe nói truyền thông Đế Tước gần đây khá nổi tiếng, nhưng không biết là giữa bọn họ đã ước hẹn cái gì, trong nội tâm thầm sợ hãi, hỏi, "Cha, ước hẹn gì vậy ạ?"

"Tử Bảo cùng bố đã giao hẹn, nếu như con bé có thể làm cho Đế Tước tăng mức lợi nhuận lên 10% trong vòng 2 tháng, thì sẽ đầu tư năm nghìn vạn cho truyền thông Đế Tước." Tô Chấn Triết vừa nói, một bên vừa mở túi tài liệu ra, lấy tờ báo cáo ở trong ra, "Nó nói muốn giữ bí mật, sợ hai tháng sau không làm được thì sẽ bị mất mặt, đến lúc đó truyền ra ngoài sẽ bị người khác chê cười, cũng làm cho mọi người chê cười Tô gia. Bố cũng nghĩ thế, cho nên mới không nói với con."

Tô Chấn Triết tâm trạng liền lập tức trầm xuống, nhìn về phía Tô Tử Bảo, thấy cô vẻ mặt dịu dàng vui vẻ thanh tú động lòng người đứng ở một bên, nhìn không ra chút đắc ý hoặc biểu cảm nào khác, cẩn thận chặt chẽ.

Nếu như nói trước kia Tô Tử Bảo bởi vì sợ mất mặt mà muốn giữ bí mật, Tô Chấn Triết còn tin được. Nhưng mà Tô Tử Bảo của hiện tại, hắn không tin là cô sợ không làm được thì sẽ mất mặt, cho nên mới bảo bố giữ bí mật.

Là sợ mình sau khi biết được giao hẹn giữa hai người sẽ âm thầm phá hoại?

Tô Chấn Triết hiện tại rất hối hận, nếu như sớm biết cái giao hẹn hai tháng này, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Tô Tử Bảo phát triển ở truyền thông Đế Tước.

Tuy rằng hắn không chú ý đến truyền thông Đế Tước, nhưng mà cũng có thể nghe ra ý tứ của bố, có lẽ là không tồi?

"Lợi hại, còn thành công hơn cả so với tưởng tượng của bố. Lần trước con về có nói, bố cũng đã được mở rộng tầm mắt, cảm thấy là có thể hoàn thành mục tiêu, không nghĩ tới, Tử Bảo à, con còn ưu tú hơn là trong tưởng tượng của bố." Tô Quốc Cường nhìn bảng báo cáo, trên gương mặt nghiêm túc lộ ra một nụ cười vui vẻ, "Xem ra cho con ra nước ngoài là quyết định đúng đắn. Ở nước ngoài học được không ít thứ, khá lắm, khá lắm."

Tô Tử Bảo lần trước trở về, còn là chuyện Bùi Thi Thi nổi tiếng, bán được lượng lớn album. Cô vì muốn Tô Quốc Cường yên tâm, cho nên còn cố ý nói về tình hình của Đế Tước với ông, không nghĩ tới 《 thanh xuân tế niên 》 lại trở nên nổi tiếng, cái này đúng là vượt ngoài dự liệu.

Về phần lão gia tử tưởng rằng là do học được ở nước ngoài, vậy thì cứ coi như là cô học được ở nước ngoài đi là được rồi. Cũng may là Tô Tử Bảo ra nước ngoài ba năm, cho nên không ai biết về hoàn cảnh của cô, bằng không thì cô vừa về đã trở nên khác lạ như vậy, làm không tốt có khi còn bị người ta coi là giả mạo.

"Cũng thiệt cho bố vì khiến bố phải đưa con ra nước ngoài rồi, bằng không thì con cũng không học được nhiều thứ như vậy, mà vẫn mãi chỉ là một tiểu nha đầu chỉ biết gây chuyện." Tô Tử Bảo thuận theo Tô Quốc Cường mà nói, ngọt ngào cười nói, "Thành tựu hiện tại, cũng cần phải cảm ơn bố."

Những lời này khiến cho Tô Quốc Cường trong lòng vô cùng vui mừng. Làm gì có nhà nào không mong con cái của mình giỏi giang thành tài, trước kia Tô Tử Bảo thật sự làm cho ông thất vọng cực kỳ, ngay đến cả ông cũng không ngờ rằng việc đưa cô ra nước ngoài lại đem lại sự thay đổi lớn đến như vậy.

"Được rồi, được rồi." Tô Quốc Cường liên tục cảm thán, nhìn Tô Tử Bảo nói, "Tử Bảo, ông con để lại 200 triệu tiền đầu tư, bố chia một nửa cho truyền thông Đế Tước, nếu bây giờ con đã quyết tâm lập nghiệp, bố đương nhiên sẽ ủng hộ con vô điều kiện. Hy vọng con không kiêu không ngạo, tiếp tục cố gắng, đừng phụ lòng bố, và sự kỳ vọng của mọi người đối với con." 

Tô Tử Bảo sửng sốt một chút sau đó mới phản ứng lại, một trăm triệu! Trời ạ! Bố trước kia chỉ nói năm nghìn vạn, vậy mà bây giờ biến thành một trăm triệu!

"Cảm ơn bố! Con sẽ cố gắng ạ!" Tô Tử Bảo cao hứng giơ giơ quả đấm, gương mặt nhỏ nhắn hưng phấn đến đỏ bừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro