Chương 10: Bệnh tới như núi đổ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đậu Hoa hơn Mạnh Đóa ba tuổi, nhà làm đậu hũ, nàng còn có một đệ đệ chỉ kém một tuổi. Các nàng trạc tuổi nhau, thường cùng nhau ra bờ sông giặt quần áo, lên núi hái quả, tình cảm luôn rất tốt.

Mạnh Đóa nhìn thấy nàng móc ra nhiều tiền đồng như vậy, nhất thời có chút sửng sốt, "Ngươi cầm nhiều tiền như vậy làm cái gì?"

"Đây là tiền ta vụng trộm để dành được khi bán đậu hũ, tích lũy ba bốn năm, hết thảy có sáu mươi tiền đồng. Nhị ca ngươi xem bệnh, lo liệu tang sự chắc đã tiêu hết tiền, còn nợ nần. Buổi tối hôm qua trời mưa, phòng ở nhà ngươi khẳng định bị dột. Giữa mùa đông ăn không no, lại chịu giá rét thì sao có thể chịu nổi? Chút tiền này hẳn là có thể mua được một ít lương thực, ngươi nhận lấy đi." Đậu Hoa đem tiền đồng cất vào túi, nhét vào tay Mạnh Đóa.

Mạnh Đóa vội vàng từ chối, nàng biết tiền này không thể nhận. Nương Đậu Hoa là người trọng nam khinh nữ, Đậu Hoa từ nhỏ đã phải giúp đỡ làm việc, còn thường xuyên bị nương nàng quở trách. Nàng từng nói với Mạnh Đóa, nàng phải vụng trộm tích lũy chút tiền, trông cậy vào trong nhà chuẩn bị đồ cưới là không thể nào!

"Mau lấy lại tiền đi, ta không thể nhận! Đây là tiền đồ cưới của ngươi." Mạnh Đóa chết sống không nhận.

Đậu Hoa nghe vậy đỏ mặt, hồi lâu mới úp úp mở mở nói ra một câu, "Là chuyện sớm muộn thôi, cầm lấy đi." Dứt lời liền bỏ chạy.


Mạnh Đóa sửng sốt, không biết nàng ấy là có ý gì. Đợi đến khi nàng kịp phản ứng đuổi theo ra ngoài, đã không thấy bóng dáng Đậu Hoa nữa. Nàng lại không dám đuổi tới nhà Đậu Hoa, đành phải giữ lại trước, tìm cơ hội trả lại cho Đậu Hoa.

Mặt trời sắp xuống núi, Mạnh Đại trở về. Thấy hắn dáng vẻ phong trần mệt mỏi, Mạnh Đóa vội múc nước cho hắn rửa mặt, lại đi hâm nóng bánh cao lương.

Sau khi ăn xong, Mạnh Đóa nói chuyện Đậu Hoa đưa tiền.

"Muội không muốn lấy, nhưng nàng ấy nói chuyện kỳ kỳ quái quái, muội ngây người một lúc nàng liền chạy mất tăm." Mạnh Đóa nhíu mày, "Muội biết đây là tiền đồ cưới Đậu Hoa vụng trộm để dành được, nhưng nàng ấy lại nói cái gì 'Chuyện sớm muộn mà thôi'. Muội không hiểu lời này có ý gì, nghĩ một ngày mà vẫn không hiểu."

Mạnh Đại sắc mặt hơi đổi, liếc nhìn hà bao nhỏ thêu hoa, "Mau trả lại đi, nhà ta thiếu tiền cũng không cần tiền này!"

"Đây là tự nhiên." Mạnh Đóa nhanh chóng trả lời.

"Đúng rồi, Đậu Hoa nói nhà ta vì nhị ca xem bệnh, rồi phát tang, nợ nần, đến cùng là thiếu ai bạc?" Nàng hỏi.

Mạnh Đại hời hợt trả lời: "Không có nợ ai cả, năm sau mùa thu hoạch đưa người ta ba đấu gạo là được. Những chuyện này muội không cần lo lắng, có ta đây." Nói xong lời này trong lòng của hắn thở dài.

Hắn luôn nói Mạnh Đóa không cần vì sinh kế mà nhọc lòng, nhưng mỗi lần đều chỉ là nói bằng miệng thôi. Cuộc sống trong nhà vẫn như cũ gian nan, à không, là càng ngày càng chật vật. Hôm nay hắn lên trấn tìm chưởng quỹ Ích Thọ Đường, người ta nói không mua rắn nữa, nhất định họ đã nghe những tin đồn kia rồi.

Mạnh Đóa thấy sắc mặt của hắn khó coi, không dám hỏi nhiều nữa, thu thập một phen liền nằm xuống. Một trận mưa thu rét lạnh, nàng vì tiết kiệm củi lửa nên không đốt bao nhiêu, lại thêm chăn bông không nhiều, đến nửa đêm về sáng, Mạnh Đóa cóng đến co lại thành một đoàn.

Mạnh Đại vốn không an tâm ngủ, hắn nhìn thấy Mạnh Đóa cùng Tứ Nha ôm nhau ngủ mà còn run rẩy, liền lấy chăn của mình đắp lên người các nàng một nửa, một nửa khác đắp cho Tam Xuân. Hắn ỷ vào thân thể của mình cường tráng, chỉ mặc quần áo nằm trên giường.

Không nghĩ tới tỉnh ngủ thì cảm thấy choáng váng, cả người vô lực, hắn sợ mấy người Mạnh Đóa lo lắng, cố gắng lên tinh thần mà không nói gì.

Mắt thấy sắp vào mùa đông, trừ đi săn thì không có thu nhập nào khác. Hắn chịu đựng người không khỏe, đeo cung tiễn lên núi. Hắn cảm giác dưới chân loạng choạng, trong núi lắc lư nửa ngày mà không bắt được con gì, rốt cục không chịu nổi nữa đành trở về nhà.

Về đến nhà hắn đổ người lên giường liền ngủ, một lúc lạnh một lúc nóng khiến Mạnh Đóa sợ hãi.

Mạnh Đóa đun nước nóng, gọi hắn dậy uống, nhưng hắn nằm bất động trên kháng không nhúc nhích cũng không mở mắt.

"Nhị tẩu, trán đại ca nóng quá!" Tam Xuân đem khuôn mặt nhỏ dán vào trán Mạnh Đại, hoảng sợ nói.

Mạnh Đóa lo lắng nhưng trên mặt không dám biểu lộ, sợ dọa Tam Xuân và Tứ Nha.

Nàng dặn dò: "Thường xuyên giặt khăn đặt ở trán Đại bá, bảo trì mát mẻ. Để tẩu suy nghĩ biện pháp một chút, hai đứa cứ ngoan ngoãn đợi ở trong phòng, ngàn vạn không thể chạy lung tung khắp nơi, nghe chưa?"

Tam Xuân và Tứ Nhã vội vàng gật đầu, nàng lúc này mới ra khỏi nhà.

Ra tới sân nàng mới phát hiện không biết nên đi đâu tìm người hỗ trợ. Thôn trưởng mặt người dạ thú, tự nhiên là không thể nhờ vả được. Trần An nổi danh là người tính toán, hắn cũng sẽ không dễ dàng hỗ trợ. Bàn thẩm sát vách thích chiếm tiện nghi, là người chỉ có vào chứ không có ra, càng không thể trông cậy vào.

Trong ngực nàng cất sáu mươi văn tiền Đậu Hoa đưa tới, cắn răng vừa đi theo đường ra khỏi thôn lên trấn.

Trong thôn thỉnh thoảng có tiểu tức phụ ngẫu nhiên muốn đi trên trấn mua kim chỉ, đều là nhờ người đi xe lừa cho quá giang. Nàng cũng gặp người quen đánh xe qua, nhưng còn không đợi nàng nói muốn đi nhờ xe, người ta đã quất roi ngựa, nghênh ngang rời đi.

Nàng biết người ta ghét bỏ nàng xúi quẩy, nên không còn trông cậy vào có người sẽ mang̣ nàng một đoạn. Mắt nhìn thấy đã qua, nàng tăng tốc bước chân thậm chí chạy chầm chậm, lúc đến trấn mồ hôi đã thấm ướt y phục.

Mạnh Đóa lên trấn không được mấy lần, nhưng nhớ mang máng được phương hướng Ích Thọ Đường. Nàng không có tâm tư chú ý đến thị trấn náo nhiệt phồn hoa, vừa đi vừa hỏi đường tới Ích Thọ Đường.

Ngửi thấy mùi thuốc, lại nhìn thấy ba chữ viết trên tấm bảng, nàng đoán chắc không sai, bước vào trong thì thấy bức tường đối diện có rất nhiều hộp chứa thuốc Đông y, một người có dáng vẻ tiểu học đồ đang cân thuốc, nàng biết mình đã tìm đúng chỗ rồi.

Không biết chữ thật sự là nửa bước khó đi, nàng lại một lần nữa ý thức được tầm quan trọng của việc đọc sách. Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này, vẫn là nhanh chóng bốc thuốc cho Đại bá thì tốt hơn.

Bên cạnh có một Lão đại phu đang xem bệnh cho người ta, phía dưới còn có mấy người đang xếp hàng chờ, thấy có người đi vào đều nhìn thêm vài lần.

Mạnh Đóa trong lòng có chút bồn chồn, vụng trộm giật giật vạt áo. Vừa nghĩ tới Đại bá đang hôn mê bất tỉnh, lại sờ sờ tiền trong ngực, lúc này mới dũng cảm tiến lên.

"Tiểu ca, ta muốn lấy một ít thuốc hạ sốt, không biết một thang thuốc bao nhiêu tiền?" Nàng giòn tan nói.

Tiểu học đồ nghe thấy hai chữ "Tiểu ca", thấy một tiểu cô nương ánh mắt sáng ngời nhìn mình, trong lòng mềm hơn trước mấy phần, thái độ tự nhiên rất tốt.

Hắn kỹ càng hỏi thăm tình trạng bệnh nhân, sau đó đến hỏi ý kiến của lão đại phu, lúc này mang tới một đơn thuốc.

Tiền Mạnh Đóa mang theo đủ mua ba thang thuốc và còn dư lại một chút, nàng cầm chắc gói thuốc đi về.

Mặt trời xuống núi sắc trời dần tối, trên đường nhỏ không thấy bóng dáng một người nào, Mạnh Đóa lòng thấp thỏm bất an.

Nàng thầm lẩm bẩm "A Di Đà Phật" trong lòng, không dám nhìn xung quanh, hận không thể mọc ra hai cái cánh bay trở về thôn.

Tuyệt đối đừng gặp phải kẻ xấu! Tuyệt đối đừng gặp mấy thứ bẩn thỉu!

Sợ cái gì thì cái đó liền đến, Mạnh Đóa nhìn thấy nơi xa dường như có một vệt ánh sáng lơ lửng, nàng sợ đến mức nhất thời không thể động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro