Chương 2: Khéo léo căn dặn Đại bá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa có tiếng bước chân nặng nề, hình như có ai đó đang kéo một vật nặng, Mạnh Đóa vội bỏ đồ trên tay xuống rồi chạy ra ngoài.

Chỉ thấy một con rắn quấn quanh eo Mạnh lão đại, thân dày như miệng bát, đầu bị nắm, đuôi kéo dài tới trên mặt đất, hình như sắp chết.

"A ~" Tam Xuân đi theo sợ tới mức mặt trắng bệch, Tứ Nha từ phía sau kêu một tiếng liền trốn ở phía sau Mạnh Đóa.

Nàng ôm lấy hai đứa trẻ, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, rắn đã bị chế phục rồi, không hại người được đâu!"

Mạnh lão đại đặt con rắn xuống đất đi vòng quanh, dường như không thể nhận ra loại rắn này.

Thôn làng được bao bọc bởi những dãy núi, tuy có rất nhiều rắn xâm nhập, người dân địa phương thường bắt về làm thức ăn và dùng làm thuốc chữa bệnh, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy loại rắn có hoa văn thế này, lại dài như vậy rất hiếm.

"Đại bá, rửa tay rồi ăn trước đi." Mạnh Đóa vui mừng khi nhìn thấy con rắn, nàng nhớ ra con rắn đó tên là rắn Biển Thanh Hồ, từ da thịt đến nội tạng đều là bảo bối.

Ở kiếp trước là bị đại bá bắt về, do không biết nên bán rất rẻ, khi biết được thì ruột gan tiếc hùi hụi, lần này nói gì cũng phải nắm chắc cơ hội, nàng không thể để con vịt đến miệng còn bay mất.

Một nhà bốn người đang ngồi ăn trên giường, Mạnh lão đại nhìn đĩa dưa chua duy nhất trên bàn và nói: "Chờ ta xử lý rắn xong, chúng ta hãy ăn một bữa canh rắn."

"Thật không?" Tứ Nha nghe vậy chảy nước miếng, Mạnh lão đại ngày thường sau khi bắt được rắn trở về phải đem rắn đi bán, lần này rắn lớn liền muốn làm chút đồ ăn mặn cho cả nhà. Lần cuối cùng họ ăn thịt là vào ngày Tết, mọi người chia thành ba bốn miếng, mùi vị, bây giờ nghĩ đến, khiến người ta nuốt nước miếng.

"Đại bá, muội thấy con rắn này kỳ lạ lắm, nếu không để hỏi thăm một chút đã? Biết đâu là bảo vật có giá trị, làm thịt bán chẳng uổng công" Mạnh Đóa cẩn thận nói, không dám tiết lộ quá nhiều, kẻo Đại bá nghi ngờ.

Mạnh lão đại nghe hồi lâu mới ừ một tiếng, trong lòng của hắn cũng có chút kỳ quái, tổ tiên của hắn đi săn trên núi bao đời nay, cũng chưa từng nghe nói có người bắt được rắn như vậy, để bắt được con rắn này, hắn suýt nữa đã nộp mạng. Về sau con rắn rơi vào bẫy không biết ai bỏ lại, bị chiếc cọc gỗ nhọn phía dưới đâm trúng chỗ yếu hại mới có thể bị chế phục.

Ăn cơm xong, Tứ Nha giúp rửa bát, trải chăn mền, Tam Xuân đi đốt kháng, Mạnh lão đại nhìn quanh nhà chỉ có bốn bức tường, nhìn đệ đệ muội muội cùng với nhị đệ muội cần chiếu cố, không khỏi thở dài. Trước kia khi lão nhị còn sống bọn hắn đều ngủ chung trên một kháng, Mạnh Đóa Đóa nay đã trở thành quả phụ, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẫn phải tránh hiềm nghi.

Hi vọng con rắn kia là bảo bối, bán được nhiều tiền hơn, xây thêm gian phòng trên mảnh đất trống phía tây, cho đệ muội và Tứ Nha dọn vào ở. Mạnh lão đại nghĩ rằng gỗ có thể lên núi chặt cây, việc có thể tự mình làm được, nhất quyết không thuê người. Nhưng dù vậy, ước tính cũng phải mất năm sáu lượng bạc. Lại thêm việc sửa mái nhà đông phòng, đặt mua lương thực, không có mười lượng thì không được.

Con rắn kia dù quý nhưng cũng không được nhiều tiền như vậy, cuộc sống thật là khổ sở a! Hắn không sợ khổ, nhưng lại để cho đệ đệ, muội muội, đệ muội cùng khổ với mình, hắn cảm thấy xót xa.

Nhà nghèo, cái gì cũng phải tính toán, nhìn trăng đêm nay rất tròn, Mạnh Đóa thổi tắt nến ngồi trên kháng, nương theo ánh trăng may vá y phục.

Hắn nhìn cảnh này càng thêm chua xót, "Ngủ đi."

"Đại bá ngủ trước đi, muội phải làm xong việc trong tay đã." Nàng nghĩ ngày mai Mạnh lão đại phải lên trấn, bộ y phục duy nhất của hắn đã bị hỏng, nhất định phải sửa lại.

Mạnh Đóa tiện tay, ngắm nghía một hồi, thêu một cây trúc bằng sợi chỉ xanh thẫm lên vết rách, bận đến nửa đêm, nàng nhìn bộ quần áo trong tay, gật đầu hài lòng rồi nằm xuống.

Hôm sau vừa rạng sáng nàng thức dậy, đun nước nấu cơm, khi mấy huynh muội ngủ dậy thì mọi việc đã xong xuôi.

Sau khi ăn xong, nàng lấy quần áo ra cùng với đôi giày mới làm trong dịp Tết.

"Đại bá, mặc mấy cái này đi." Nàng đến cùng không nhịn được căn dặn, "Lão bản của Ích Thọ Đường trên trấn là người hiểu biết, đại bá có thể tìm ông ấy hỏi thăm một chút, nếu có người muốn mua, đại bá nhất định không được bán. Nếu là bảo bối tự nhiên không lo bán không được giá tốt."

"Có thể đáng giá bao nhiêu?" Mạnh lão đại trong lòng hạ quyết tâm, nếu có người trả một lượng bạc chính là kinh hỉ lớn, hắn sẽ lập tức bán ngay, để không bỏ lỡ.

Mạnh Đóa biết hắn sẽ không nghe lời mình nên tối hôm qua suy nghĩ nửa đêm mới nghĩ ra biện pháp đối phó.

"Đại bá, đêm qua muội nằm mơ thấy nhị ca, huynh ấy bảo con rắn này không được tùy tiện bán. Nhà chúng ta có trở mình được hay không phải dựa vào nó. Nhị ca còn nói, con rắn này có duyên với gỗ, cho nên phải để ý người mua có duyên phận này hay không".

Nghe lời nàng nói, Mạnh lão đại lập tức gạt đi ý nghĩ ​kia, trong lòng tự hỏi không biết gắn liền với gỗ là có ý nghĩa như thế nào, hắn là một người chân chất, nơi xa nhất hắn đi trong đời chính là trấn trên. Trong mắt hắn, nàng là một đứa trẻ số khổ chưa trưởng thành, vô luận như thế nào hắn cũng không nghĩ đến nàng là nói dối.

Mạnh Đóa gạt được Mạnh lão đại, nàng nhìn hắn đi ra ngoài, con rắn đã chết và được chuyển vào kho củi, nhưng trong lòng Mạnh Đóa vẫn còn hơi rợn tóc gáy, lại sợ bảo bối đến tay bị người đánh cắp nên chuyển cái băng ghế nhỏ ngồi ở trong sân xa xa mà nhìn.

Ngồi không làm việc cũng không xong, nàng nhờ Tam Xuân vác mớ cây đậu đã cắt ra, nàng cùng Tam Xuân và Tứ Nha ngồi xuống nhặt hạt đậu, xếp những hạt đẹp ở một chỗ, để sau đi bán, còn những hạt nhỏ lép thì giữ lại làm tương.

Nước tương là thứ không thể thiếu trong cuộc sống nông thôn, mùa hè chấm dưa chuột, hành tây, cà pháo là thích nhất, mùa đông không có rau thì ăn với cơm, tốt xấu có thể làm no bụng.

Trời còn chưa cuối thu, ánh mặt trời chiếu vào ấm áp, Tam Xuân mơ hồ biết con rắn lớn trong kho củi có thể đổi tiền, vui vẻ không ngậm được miệng, mặc dù Tứ Nha hoàn toàn không hiểu, nhưng nàng đã bị lây nhiễm bởi cảm xúc của ca ca mình.

Bọn họ vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, Mạnh Đóa vừa nhìn lên đã thấy có người đang ngó nghiêng ở cổng.

"Bàn thẩm là có chuyện gì?" Nàng đặt đồ trong tay xuống đi qua, nhưng không mở cổng.

Bàn thẩm này sống cạnh nhà họ, người trong thôn mổ heo đều tìm nhà hắn, còn biết lai giống, đỡ đẻ, quanh năm không lo cơm nước, cuộc sống rất sung túc. Nhưng vợ chồng bọn hắn là người nhỏ nhen lại nịnh hót, chưa bao giờ cùng Mạnh gia lui tới, thậm chí con bà ta còn ức hiếp Tam Xuân. Ở kiếp trước bà ta đi khắp nơi nói xấu Mạnh Đóa, thấy bà ta trong nội tâm nàng liền có bài xích, lửa giận nhịn không được xuất hiện.

"Ta không có việc gì, là tới thăm mấy đứa các cháu." Bàn thẩm hiếm khi cười với nàng, nhưng nụ cười quá giả tạo, vừa nhìn đã thấy ghê tởm.

Mạnh Đóa đứng ở trong sân nói: "Vậy thì ta tạ ơn Bàn thẩm. Nhìn đi, ta còn sống, liền không làm chậm trễ công việc của Bàn thẩm." Nói xong nàng bước trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro