Chương 4: Quái xà là bảo bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Đóa nghe thấy tiếng động từ kho củi liền vội vàng bước vào, chỉ thấy Tam Xuân đứng ở một bên, Bàn thẩm bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất.

Nhỡ mất mạng thì phiền to! Nàng ngồi xổm trên mặt đất rồi véo mạnh lên người Bàn thẩm, một lúc sau, Bàn thẩm thở ra một hơi rồi mở mắt.

"Má ơi!" Bàn thẩm nghiêng đầu nhìn về phía đầu rắn lớn như quả dưa gang, trừng lớn hai mắt nhìn nàng, cái mông nhảy dựng lên như lửa đốt, hoảng sợ chạy ra ngoài, đầu đụng vào trên ván cửa mắt nổi đom đóm.

Nhìn thấy một cục u to đùng trên trán, Mạnh Đóa chỉ muốn đi qua xem, bà ta loạng choạng bỏ chạy, trong miệng vẫn còn kêu "yêu quái".

Tam Xuân vỗ tay tán thưởng, quay đầu nhìn thấy ánh mắt có chút trách cứ của Mạnh Đóa, lập tức cúi đầu, ủy khuất nói: "Bà ta là nữ nhân xấu, muốn dụ dỗ Nhị tẩu đi! Nhị tẩu, tẩu sẽ không bỏ lại chúng ta chứ?" Dứt lời hắn ngẩng đầu, trong mắt nước mắt đảo quanh.

"Muội không muốn Nhị tẩu đi!" Tứ Nha chạy lại ôm đùi Mạnh Đóa, nước mắt rơi lã chã, "Nhị ca... chết rồi... Nhị tẩu..."

Khi Tam Xuân nghe câu nói "Nhị ca đã chết", nước mắt hắn rơi xuống, Mạnh Đóa nhất thời tim như bị đao cắt, hai mắt đẫm lệ.

Nàng bảy tuổi liền đến Mạnh gia, thanh mai trúc mã đi theo Mạnh gia lão nhị cùng nhau lớn lên, dù chưa chắc có bao nhiêu tình cảm nam nữ, lại là tình cảm huynh muội thật sự, nếu không phải vậy sẽ không mấy ngày khóc đến mức ngất đi.

Mạnh Đóa được sống lại, nhưng lão nhị Mạnh gia không mở mắt được nữa, kiếp trước nàng rơi quá nhiều nước mắt, nhưng cuối cùng lại ôm hận mà chết, nàng hiểu rằng người chết như đèn tắt, sống tốt mới là quan trọng nhất.

Nhưng giờ nhìn thấy tiểu thúc và tiểu cô khóc cạn nước mắt làm sao mà chịu nổi, ôm hai đứa nhỏ vào lòng dỗ dành, về sau cũng không nhịn được mà khóc theo, Mạnh lão đại vào sân, kỳ quái khi thấy hạt đậu ngoài sân mà không thấy người, nghe có tiếng khóc trong phòng củi, liền tiến đến xem.

"Có chuyện gì vậy?" Hắn vừa sốt ruột âm điệu liền cao, làm cho ba người nước mắt ngừng lại.

Mạnh Đóa thấy hắn trở về vội lau nước mắt, chưa kịp nói thì Tam Xuân đã vội trả lời:

"Đều là Bàn thẩm sát vách nữ nhân xấu, nói muốn để Nhị tẩu lấy chồng!"

Mạnh lão đại nghe xong hai mắt tối sầm lại, liếc mắt nhìn Mạnh Đóa, "Đưa muội muội đi rửa mặt đi, nam hài tử khóc như thế coi ra gì?"

Tam Xuân và Tứ Nha đi ra ngoài, trong phòng củi chỉ còn lại Mạnh Đóa và hắn, trước kia khi Mạnh lão nhị còn sống, bọn họ sống chung rất tự nhiên, nhưng bây giờ quan hệ giữa đệ muội và đại bá luôn cảm thấy kỳ quái.

Mạnh lão đại lùi về hướng cửa mấy bước, vẻ mặt ngập ngừng, như có điều muốn nói nhưng không biết nói thế nào.

"Đại bá." Từ khi Mạnh lão nhị qua đời, nàng không còn gọi Mạnh lão đại là đại ca nữa, "Trong lòng muội không hồ đồ, cũng hiểu đạo lý có ơn tất báo. Nhớ năm đó khi muội còn trong tay người môi giới, ăn bữa trước không có bữa sau, nếu không cẩn thận sẽ bị đánh đòn. Đến Mạnh gia tuy không có thịt cá, nhưng cũng chưa từng bị đối xử khắt khe thô bạo, đến Mạnh gia sáu năm, từ lâu muội đã coi mình là người Mạnh gia.

Xét về khía cạnh tình cảm, không ai đối xử tốt với muội hơn nhị ca, về mặt lễ giáo, tuy không có lễ thành hôn nhưng mọi người trong thôn đều biết muội là nàng dâu của nhị ca, cho dù bỏ đi danh hiệu quả phụ, cũng không có người trong sạch nguyện ý cưới muội vào cửa. Muội đã sớm quyết định sống trông coi bài vị nhị ca (ý nói thủ tiết), nhất định sẽ không làm chuyện gì thái quá, Đại bá yên tâm!"

"Tiểu Đóa, Mạnh gia chúng ta thật có lỗi với muội!" Mạnh lão đại luôn coi nàng như muội muội ruột của mình, nhìn nàng nhỏ tuổi mà phải thủ tiết liền cảm thấy khó chịu, nghe nàng nói thế này lại càng đau lòng.

Hắn thấy Mạnh Đóa tỉnh lại liền gọi mình "Đại bá", hắn cũng xưng hô Mạnh Đóa là "Đệ muội". Nhưng bây giờ, hắn muốn lấy thân phận huynh trưởng cùng Mạnh Đóa trò chuyện.

"Muội cùng lão nhị từ nhỏ đã có hôn ước, nhưng vì gia đình không dư dả gì nên chúng ta chưa tìm thôn trưởng danh chính ngôn thuận đăng ký. Thế nhưng chúng ta đều coi muội là vợ lão nhị, lão nhị khi còn sống đối xử với muội cũng là một lòng một dạ. Bây giờ lão nhị đi rồi, muội nguyện ý thủ tiết vì hắn là muội có lương tâm, có tình có nghĩa.

Nhưng ở Mạnh gia muội không chỉ là nàng dâu mà còn là muội tử của huynh, đại ca sẽ không để cho muội đời này lẻ loi hiu quạnh, huynh đã sớm nghĩ rồi, chờ thêm ba năm để tang. Đến lúc đó huynh kiếm ít tiền, cầu thôn trưởng chủ trì nghi thức nhận muội làm muội tử, để muội thoát khỏi danh phận quả phụ. Không cầu gả đến gia đình giàu có, chỉ cần muội có thể ăn no mặc ấm là được." Mạnh lão đại trong lòng sớm đã có tính toán, chỉ là không có cơ hội nói với Mạnh Đóa. Lúc này nghe thấy nàng nói, hắn mới đem lời trong lòng nói ra.

Mạnh Đóa nghe thấy hắn nhắc tới thôn trưởng trong lòng bị đè nén phẫn hận, hắn luôn ra vẻ đạo mạo, trong mắt thôn dân thôn trưởng là tồn tại chí cao vô thượng, nhà ai có việc đều muốn mời hắn chủ trì đại cục.

Nàng nhớ mang máng, Mạnh gia có tang sự, thôn trưởng còn tự thân đưa tới một xâu tiền, đồng thời giúp đỡ thu xếp từ trong ra ngoài, làm cho Mạnh lão đại cảm động hết sức. thôn dân Trần gia rất khen ngợi cách làm người của thôn trưởng, ở đây, thôn trưởng nói chuyện chính là pháp lệnh, không người nào dám không nghe theo!

Chỉ có Mạnh Đóa mới biết rằng, thôn trưởng đạo mạo là cầm thú đội lốt người, bề ngoài là người đàng hoàng, nhưng lại lén lút làm những trò bẩn thỉu, có thể hạ thủ với tiểu cô nương trạc tuổi nữ nhi mình! Trông cậy vào thôn trưởng giúp đỡ mình, chính là dê vào miệng cọp!

Nhưng cũng chưa phải là lúc tính sổ, Mạnh Đóa biết mình chưa có thực lực đó, hơn nữa hiện tại nàng mới mười ba tuổi, còn là một tiểu nha đầu chưa lớn và không đáng chú ý, lúc này thôn trưởng còn chưa có động tâm tư xấu xa với nàng. Nàng nhất định phải mạnh lên trước mười sáu tuổi, kiên quyết không lại để thôn trưởng có cơ hội lợi dụng. Chờ xem, nàng nhất định sẽ khiến kẻ hại người phải trả giá xứng đáng.!

"Tiểu Đóa? Muội sao vậy?" Trái tim của Mạnh lão đại run lên khi nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn chưa từng có của nàng, hắn cảm thấy tiểu nha đầu mình xem từ nhỏ tới lớn trở nên lạ lẫm chỉ qua một đêm, chẳng lẽ là do thương tâm quá mức gây ra sao?

"Ách, muội không sao đâu." Mạnh Đóa giật mình hồi thần: "Đại bá ở bên ngoài bôn ba nửa ngày khẳng định đã đói, muội đi làm cơm, Đại bá vào phòng nghỉ ngơi một chút đi."

"Huynh không đói!" Mạnh lão đại không có thời gian suy nghĩ nhiều, trong lòng hắn tràn đầy vui mừng, trên đường trở về luôn nghĩ đến con rắn lớn.

Trong nhà ngoài Mạnh Đóa còn đệ đệ muội muội vẫn chưa biết gì, hắn chỉ có thể cùng Mạnh Đóa chia sẻ niềm vui trong lòng, hai người vừa mới nói hết những lời trong lòng, lúc này ở chung với nhau hòa thuận không còn ngại ngùng như mấy ngày trước nữa.

"Nhị đệ báo mộng thật sự là linh nghiệm, con rắn này đúng là bảo bối!" Trong lòng không giấu được sự kích động, nói với Mạnh Đóa những gì vừa nghe được trên trấn.

Mạnh Đóa Mặc dù đã đoán trước nhưng cũng không khỏi phấn khích khi nghe nói chưởng quỹ Ích Thọ Đường há miệng liền ra mười lượng bạc.

Mười lượng bạc! Đây không phải là số tiền nhỏ, trong hai đời Mạnh Đóa chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.

Bên cạnh Mạnh lão đại đã mặc sức tưởng tượng, sửa lại mái nhà, mua lương thực, may quần áo mới cho ba người các nàng trong dịp Tết.

"Đại bá, huynh đồng ý bán rồi à?" Mạnh Đóa nghe thấy hắn lẩm bẩm, sắc mặt thay đổi, vội vàng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro