Chương 7: Thôn trưởng cầm thú bị đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạnh Đóa trốn ở bên ngoài nghe thấy Bàn Đại nói hươu nói vượn, không cho Mạnh Đại chỗ trống xen vào giải thích, lập tức chau mày.

Nàng thoáng nhìn Tam Xuân thăm dò cách đó không xa, liền vẫy tay với hắn, ghé vào lỗ tai hắn căn dặn vài câu.

Tam Xuân mắt nhỏ xoay tròn, một bộ tiểu tử ma mãnh. Hắn cắn môi gật đầu khi nghe Mạnh Đóa nói, sau đó lặng lẽ lẻn vào kho củi, thừa dịp đám người không chú ý, dồn sức lực cả người vọt về phía Bàn Đại.

Bàn Đại nói đến nước miếng bay tứ tung, mặt mũi tràn đầy khổ đại cừu thâm, nơi nào đề phòng một đứa bé? Tam Xuân đập đầu vào bụng hắn, hắn đau đến dưới chân lảo đảo hai lần, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Đợi hắn hồi thần thì phát hiện là Tam Xuân, lập tức trợn tròn mắt giơ bàn tay cực lớn lên, Tam Xuân sớm đã có phòng bị xoay chân trốn đến sau lưng thôn trưởng. Tay hắn không kịp thu hồi lại, bàn tay liền rơi đến trên mặt thôn trưởng, trên mặt thôn trưởng lập tức hiện lên năm dấu tay.

"Ai u! Răng của ta!" Thôn trưởng hét lên, phun ra một ngụm máu trên mặt đất, trong đó có một cái răng.

"Ngươi. . . Con mẹ nó... Muốn làm gì?" Khuôn mặt nhân từ của thôn trưởng lúc này đã không có nửa điểm bộ dáng hiền hòa, miệng bị đánh lệch ra, khóe miệng mang theo tơ máu, vừa nói liền đau đến quất thẳng tới hơi lạnh. Người luôn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, bây giờ cũng bạo nói tục.

"Thôn trưởng. . . Ta không phải muốn đánh ngươi. . . Đều là tiểu tử kia. . ." Bàn Đại thấy thế dọa đến sắc mặt trắng bệch, "Thôn trưởng, ngài cảm thấy thế nào? Có đau hay không?"

"Ta. . . đánh rụng răng ngươi có đau hay không? Hừ hừ. . . Ngươi xuống tay thật đúng là hung ác!"

Thôn trưởng chưa kịp nói xong liền nghe thấy tiếng tiểu hài tử khóc rống ở cửa phòng củi. Đây đều là chuyện lộn xộn gì vậy, thôn trưởng quai hàm đau, răng đau, hiện tại đau cả đầu. Chẳng lẽ con rắn này thực sự có gì kỳ lạ?, Bằng không, tại sao đầu tiên là Bàn thẩm chấn kinh, sau đó lại vô tình làm chính mình bị thương một cách khó hiểu?

"Tại sao lại có một tiểu nha đầu đến khóc trước cửa? Thật là khiến người ta tâm phiền." Trần Ân liếc Mạnh Đại.

"Tứ Nha, tới đây." Mạnh Đại gọi muội muội đến trước mặt, cúi người trầm thấp an ủi vài câu rồi hỏi, "Muội làm sao vậy?"

"Nhị ca. . . Chết rồi. . . Bàn thẩm muốn Nhị tẩu lấy chồng. . . Bàn Đại thúc muốn đánh chết tam ca. . . Muội sợ lắm!" Tứ Nha khóc thút thít ,nói xong liếc Bàn Đại một chút rồi trốn ở sau lưng Mạnh Đại không dám thò đầu ra.

Người ở chỗ này đều là nhân tinh, nghe Tứ Nha đôi câu đại khái hiểu được toàn bộ câu chuyện. Nàng dâu Bàn Đại nơi nào là tới thăm viếng an ủi, rõ ràng là đánh chủ ý vào tiểu quả phụ nhà người ta. Lại bị Bàn Đại ra tay ngoan độc như vậy, một tát này nếu đánh trên mặt Tam Xuân, chỉ sợ sẽ không đơn giản là gãy cái răng như vậy.

"Mạnh gia ta tuy nghèo, nhưng biết lễ nghĩa liêm sỉ, chưa từng làm điều gì xấu hổ với hương thân, nay nhị đệ ta vừa đi, đất đắp mộ còn chưa khô, sao lại có kẻ thất đức đến đánh chủ ý lên vợ của huynh đệ ta?" Mạnh Đại con mắt bốc hỏa trừng Bàn Đại, nắm chặt tay," Có câu nói rất hay, chân trần không sợ mang giày! Dù sao Mạnh gia chúng ta cái gì cũng không có, lớn không được vậy ta đánh cược một cái mạng đi, ai khi dễ chúng ta liền để người đó chôn cùng!"

Mạnh Đại từ trước đến nay là một người thành thật kiệm lời, chưa từng tranh chấp với ai ở Trần gia thôn, lúc này hắn như hổ báo bị chọc giận, toàn thân tán phát khí thế để người sợ.

Bàn Đại vốn là đuối lý, ngộ thương thôn trưởng lại chột dạ, giờ nhìn Mạnh Đại con mắt đỏ hoe một bộ bất chấp tất cả, con thỏ gấp đều sẽ cắn người, đừng đẩy bất cứ ai vào tuyệt lộ!

Thôn trưởng nhìn thấy dáng vẻ không muốn sống của Mạnh Đại, sợ làm lớn chuyện, lúc này quát lớn Bàn Đại vài câu rồi đuổi hắn trở về.

Lúc đầu muốn hưởng chút tiện nghi, không nghĩ tới ngược lại mất một cái răng, thật con mẹ nó xúi quẩy! Thôn trưởng không cam tâm liếc mắt nhìn con rắn, ôm má mang theo đám người rời đi.

"Ai bảo đệ đột nhiên lao ra?" Mạnh Đại nhìn thấy đám người rời đi, lôi Tam Xuân từ phía sau ra chất vấn, giọng nói mang vẻ tức giận. Hắn là nhát gan sợ phiền phức, nhưng lại càng sợ người thân từng người một rời đi. Nhị đệ nằm dưới lòng đất lạnh lẽo, không còn có thể gọi hắn "Đại ca", các đệ đệ muội muội không thể lại xảy ra chuyện.

Bàn Đại giết lợn quanh năm, có thể dùng một tay nâng được một con lợn nái trưởng thành. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một tát này đánh trúng Tam Xuân! Hắn không phải tức giận mà là sợ hãi.

Tam Xuân cắn môi không nói gì, Mạnh Đóa đang lấy khăn tay lau mặt cho Tứ Nha, nghe vậy liền đáp: "Đại bá đừng mắng đệ ấy, đây đều là chủ ý của muội. Muội không ngờ Bàn Đại sẽ xuống tay nặng như vậy, về sau muội sẽ không bao giờ để tiểu thúc đi mạo hiểm nữa."

"Đừng trách Nhị tẩu, đó là ý của đệ. Nhị tẩu chỉ nói để đệ đi vào ăn ngay nói thật, tiểu hài tử nói chuyện có thể tùy ý chút, hắn không có khả năng cùng đệ nói dối!" Tam Xuân vội vàng nói chuyện, sợ Mạnh Đại trách cứ Mạnh Đóa.

"Tứ Nha khóc nói những điều kia cũng là muội dạy?" Mạnh Đại hỏi, thấy Mạnh Đóa gật đầu ánh mắt trì trệ, lập tức để Tam Xuân cùng Tứ Nha trở về đông phòng.

Mạnh Đại nhìn Mạnh Đóa với ánh mắt nghi ngờ, Hắn luôn cảm thấy đệ muội thay đổi, nhưng người đứng trước mặt hắn rõ ràng chính là nàng a. Nàng là từ lúc nào không giống đây? Đúng, là từ khi tỉnh lại sau khi bị ngất.

"Đệ muội, muội rất ít lên trấn, gặp người lạ cũng không dám nói một lời. Bây giờ muội làm sao dám ra chủ ý thế này ngay trước mặt thôn trưởng và đám người kia?" Mạnh Đại do dự một chút hỏi.

Sống với nhau hơn bảy năm, tính tình của nhau đã sớm rõ rõ ràng ràng, Mạnh Đóa đã sớm ngờ tới hắn sẽ hoài nghi, cũng đã nghĩ ra cách bào chữa cho mình.

"Đại bá, huynh có tin quỷ thần không?" Mạnh Đóa nhìn thấy hắn gật đầu, nói tiếp, "Khi muội ngất đi, mơ mơ màng màng đến một nơi, nơi đó có một chiếc gương đồng lớn, trông giống như một màn múa rối bóng. Càng khiến người ta kỳ quái là, bên trong diễn tựa như là kiếp trước của muội. Trông thấy mình nghèo rớt mùng tơi cả một đời, cuối cùng bị kẻ xấu khi dễ thê thảm chết đi, muội đã thề rằng nếu ông trời lại cho muội một cơ hội, muội phải sống cho giống một con người!

Tỉnh lại muội mới biết mình chẳng qua là té xỉu và nằm mơ. Nhưng giấc mơ kỳ quái lại làm cho muội hiểu rõ đạo lý, trung thực làm người là căn bản, lại không thể nhu nhược để cho người khi dễ. Ai tốt với ta, đương nhiên phải hồi báo gấp bội; ai đối ta xấu, tự nhiên cũng phải hoàn trả lại gấp bội!"

Mạnh Đại nghe xong một mặt mê mang, một lát lại thở phào nhẹ nhõm. Dân quê ngu muội, so với người trong thành càng mê tín. Con cái nhà ai phát sốt sinh bệnh, thừa dịp trời tối gọi hồn là chuyện thường xảy ra. Trước đó vài ngày Vương bà tử xuống âm phủ, nói là đi tới gặp mặt Diêm Vương gia, mượn cho lão Triệu sắp chết một năm sinh mệnh. Nhắc tới cũng thần kỳ, lão Triệu lập tức liền tinh thần tỉnh táo, hiện tại đã có thể xuống đất làm việc. Chuyện quỷ thần, không thể không tin a!

Vương bà tử từng nói ở cõi âm có gương tam sinh, bên trong chiếu ba kiếp nhân sinh của mỗi người. Mạnh Đóa nhìn thấy hẳn là gương tam sinh? Muội ấy hôn mê lại đi âm phủ một chuyến?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro