Chương 156: Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Cố nén suy nghĩ muốn giết người, Lan Lăng Yến cứng mặt: "Em nên tin anh, anh biết trong lòng anh muốn gì, trước đây không có em, chẳng lẽ em nghĩ rằng không có phụ nữ muốn tiếp cận anh sao?" Anh không dùng từ thích, bởi vì đối với anh 'thích' là một từ đặc biệt, anh chỉ muốn dùng cho hai người, mà không nghĩ sẽ có thêm người khác vào, không những sỉ nhục tình cảm giữa hai người, mà còn sỉ nhục anh.

"Em nghĩ rằng trước kia không có phụ nữ sao? Trước kia anh đều không thèm chú ý người khác, em nghĩ rằng ý chí của anh không kiên định với em, về sau sẽ để ý người khác sao?" Lan Cửu suýt nữa bị tức chết, ánh mắt anh lộ ra khói mù, lúc này tay ôm chặt eo cô, chỉ sợ bản thân nhịn không được bóp cổ cô: "Trước kia anh đều không thèm nhìn người phụ nữ khác, ngay cả phụ nữ anh cũng không đến quá gần, thậm chí hoàn toàn không tín nhiệm bọn họ, làm sao có thể sẽ không cần em? Người có xuất thân như anh, hoàn toàn không được có nhiều phụ nữ." Đối với anh, có nhiều phụ nữ chỉ có thể tự tìm đường chết mà thôi.

Ba Lan lợi hại, bất cần đời như vậy, cho dù không thật sự thích Lâm Mẫn, nhưng vài chục năm nay bên cạnh cũng chỉ có một người phụ nữ là bà ta, cho dù tình yêu không trung thành kính dâng cho bà ta, nhưng thân thể trung thành là điều chắc chắn, nếu đời này Lan Lăng Yến không gặp được Ninh Vân Hoan, anh cũng sẽ không phóng túng bản thân, người thừa kế Lan thị, cho đến bây giờ đều lấy sự nghiệp làm trọng, chứ không phải chú trọng đến phụ nữ, nếu không có Ninh Vân Hoan, Lan Cửu vẫn sẽ dã tâm bừng bừng, chứ không cần giăng bẫy xung quanh như vậy.

Vốn cho rằng sau khi thành thật thì đợi chờ mình sẽ là an ủi và cẩn thận dịu dàng trấn an, nhưng Lan Cửu không thoải mái, cả người Ninh Vân Hoan đều đã bị che kín, đây là một biệt thự nhỏ ** tạo thành khách sạn, lúc bị Lan Cửu kéo về thì hai người ở tạm phòng nhỏ ở đây, Ninh Vân Hoan nhìn đôi mắt ưng đáng sợ của anh, sợ tới mức run rẩy, lại hối hận không ngừng.

Nếu không nói ra thì bây giờ bản thân còn mang thân phận người bị hại, luôn luôn cẩn thận với anh, vì sao bây giờ mọi chuyện lại đảo ngược rồi hả? Ninh Vân Hoan hối hận, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn.

Ở trong phòng hồi lâu, vì chênh lệch múi giờ, lúc này Hy Lạp vẫn chỉ mới chạng vạng mà thôi, trời chiều vẩy trên mặt biển, khiến mặt biển phủ thêm một màu vàng nhạt xinh đẹp, đám mây trên bầu trời in xuống mặt biển tựa như con sóng, trong sóng xanh dập dờn, ngẫu nhiên sẽ thấy một vài cánh hải âu bay lướt qua, phong cảnh xinh đẹp sạch sẽ như được vẽ trong bức tranh dầu.

Sau khi hai người đến phòng ăn, lúc này nhóm người ba Lan đang ăn cơm ở đó. Vì đây là sản nghiệp nhà họ Lan, người ** đến đây đã sớm đi khỏi. Trong phòng ăn to lớn, ở bàn dài, đã ngồi đầy người, đang nhìn hai vợ chồng nắm tay bước đến, Mộ Minh Lệ lập tức xoay người vẫy tay với Ninh Vân Hoan:

"Mau đến đây. Đang chờ hai đứa đấy."

Trước kia tuy nói hai người đã kết hôn, nhưng có thể Ninh Vân Hoan chưa từng thật sự xem Lan Cửu là người thân của mình, cho nên khi nhìn nhóm người Mộ Minh Lệ thì sẽ nhớ đến thân phận của bọn họ, sẽ mang theo một chút cẩn thận và cung kính, cũng không phải kiểu người dễ dàng quen thuộc với trưởng bối, lúc này không biết thế nào, khi nhìn thấy Mộ Minh Lệ cười vẫy tay với mình, Ninh Vân Hoan đã không thấy cảnh giác như trước, ngược lại hơi xấu hổ, sau khi lên tiếng thì rút khỏi tay Lan Cửu, đi đến chỗ Mộ Minh Lệ.

Nhìn thấy động tác của cô, Mộ Minh Lệ khẽ cười, mẹ Ninh đang ngồi bên cạnh bà. Nhìn thấy hai vợ chồng đến, mọi người vội vàng nhường chỗ, Lan Cửu vốn đang nắm tay Ninh Vân Hoan, bị cô rút tay ra thì hồi lâu sau mới nắm thành quả đấm, nhìn Ninh Vân Hoan cười tỏ vẻ khó xử với Mộ Minh Lệ. Do dự một chút, đầu ngón tay khẽ giật, vẫn đi đến chỗ Lâm Mậu Sơn đang vẫy tay về phía anh.

Anh biết đạo lý dục tốc bất đạt, bây giờ cô gái này xấu hổ, tâm trạng chắc chắn sẽ thay đổi, tuy anh muốn cô mọi nơi mọi lúc đều tựa vào bên cạnh mình, nhưng lúc này vẫn không nên sốt ruột, thái độ cô có biến hóa là chuyện tốt, Lan Lăng Yến không muốn nhẫn tâm ép cô, chỉ phạm sai lầm một lần, sau khi biết thủ đoạn kia không hiệu quả, thì phải đổi cách khác.

Tuy loại cảm tình này có chút xa lạ với Lan Cửu, nhưng đối với Lan Cửu, không phải là vấn đề nan giải, tuy có lúc mò mẫm nhìn không ra, nhưng chỉ cần phục hồi lại tinh thần, sự tình vẫn sẽ được nắm giữ trong lòng bàn tay anh.

Trên bàn cơm tuy mẹ Ninh đã chừa cho cô một chỗ, nhưng Mộ Minh Lệ vẫn chừa thêm một vị trí nữa, người hầu có mắt nhìn đã đặt vào đó thêm một ghế dựa, cái bàn vốn rộng rãi, dư sức ngồi được vài chục người, Mộ Minh Lệ ngồi bên cạnh Lâm Mẫn, cười nói: "Con gái đến ngồi cùng với bà và mẹ con này."

Lâm Mẫn chỉ im lặng không có lên tiếng, chỉ vài tháng không gặp mà thôi, trên mặt Lâm Mẫn đã sớm không thấy được sự hung hăng và tùy hứng lúc đầu nữa rồi, trở nên có chút an tĩnh, Ninh Vân Hoan vốn cho rằng mình và bà mẹ chồng này ở cùng sẽ có chút xấu hổ, vừa định nói để cô ngồi bên kia cũng được, thì Lâm Mẫn lại đứng dậy dời qua ghế bên cạnh, quả nhiên để Ninh Vân Hoan ngồi ở giữa.

Không biết có phải vì sắp tổ chức hôn lễ với Lan Cửu không, trước kia việc này sẽ không sao cả, cứ nghĩ bản thân chỉ là khách qua đường thì tâm trạng sẽ thay đổi, Ninh Vân Hoan có chút thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, rồi nhanh chóng ngồi xuống.

Mộ Minh Lệ giả vờ không thấy sự giật mình của cô, giúp cô giới thiệu món ngon trên bàn cơm: "Chúng ta đã đến đây vài ngày, món gì đó đã ăn vài lần rồi. Cái này không tệ lắm, con nếm thử xem." Lâm Mẫn ở một bên gật đầu, mẹ Ninh cười: "Hoan Hoan nhà chúng tôi có thể gặp được người nhà tốt như các vị, thật sự là phúc ba đời rồi." Trên mặt Lâm Mẫn lộ ra nét cười cứng ngắc, hiển nhiên vẫn hơi xấu hổ.

Ninh Vân Hoan không lên tiếng, chỉ cần có Mộ Minh Lệ ở đây, dù sao cũng sẽ không tẻ nhạt, cô cũng sớm đã đói bụng, mặc dù ở trên máy bay có cơm, nhưng không đa dạng như ở đây, trừ một ít đồ Trung Quốc cô thích ăn ra, nơi này còn có phong cảnh Hy Lạp, một ít hải sản sau khi được xử lý thì mang theo mùi thơm riêng biệt, hiếm khi được ăn, trái lại Ninh Vân Hoan có khẩu vị, thừa dịp Mộ Minh Lệ và mẹ Ninh đang tán gẫu vui vẻ, cô cố ăn nhiều một chút.

Bên cạnh khách sạn có bãi biển tư nhân, sau cơm chiều Lan Cửu đi đến chỗ Mộ Minh Lệ muốn dẫn Ninh Vân Hoan đi spa, dứt khoát lôi cô ra bờ biển.

Gió biển lúc chạng vạng to hơn bình thường, lần này Lan Cửu sớm có chuẩn bị, chủ yếu chuẩn bị váy dài cho cô, không những đẹp mà còn có thể che kín chân cô, nửa người trên thì đeo đai lưng. Quả thật áo ngoài phối với váy cộng thêm khăn lụa, lúc này bị gió biển thổi qua, không những tóc tung bay, mà váy lụa mỏng cũng được thổi bay, tựa như đóng phim vậy, phong cảnh vô cùng tuyệt vời.

Vì đây là bờ cát tư nhân, mọi người lại biết hai người muốn đến bờ biển chơi, nên bên ngoài không có ai cả, Ninh Vân Hoan đi được vài bước, rồi cởi giày ra, đi chân trần giẫm trên cát, vắt giày lên, Lan Cửu thấy cô cười tươi rồi hết nhìn chỗ này sang nhìn chỗ nọ.

Phía sau là một mỏm đá, có hai con cua trên bờ cát có lẽ bị mắc lại khi thủy triều rút đi. Lúc này đang không ngừng di chuyển trên cát, Ninh Vân Hoan buồn cười, đi vài bước đến để bắt. Một tay cô túm váy tay kia lại vắt giày, nên không còn tay nữa, vì thế cô ném giày qua một bên rồi lập tức túm váy chạy đến.

Phong cảnh ở đây rất tốt, kẻ có tiền mới có thể trụ được, nên quanh năm suốt tháng khách cũng không nhiều, bởi vậy phong cảnh bờ biển thật sự không bị phá hỏng, những vật nhỏ này hầu như không bị người quấy phá, nên không hề giống một con cua thông minh lanh lợi, nhìn thấy người sẽ trốn, chúng ngốc nghếch bị Ninh Vân Hoan giữ trên tay, mà vẫn vung loạn càng nhỏ xung quanh.

Ninh Vân Hoan vui vẻ, vừa định quay đầu nói chuyện với Lan Cửu, chẳng biết lúc nào anh đã chạy đến phía sau cô gái, ôm chặt cô vào trong lòng, hai con cua nhỏ thừa dịp Ninh Vân Hoan không đứng vững thì vùng vẫy rơi xuống đất, một lúc sau đã chui vào cát.

"Cua của em..." Ninh Vân Hoan muốn bắt lại, Lan Cửu ôm cô không buông tay, cúi đầu vùi mặt vào mái tóc cô: "Vợ của anh."

"..." Ninh Vân Hoan tuyệt đối không muốn thừa nhận mặt mình đã nóng bừng rồi, cô không tự chủ vươn hai tay ôm eo Lan Lăng Yến. Tay vừa mới chơi cát đã để lên vài dấu trên áo anh, nhưng lúc này ai cũng không rảnh để chú ý đến chi tiết nhỏ xíu đó, môi Lan Lăng Yến tựa như va chạm dán vào trán cô như chuồn chuồn lướt nước, rồi từ mi tâm đi xuống, sau khi chạm đến môi thì ngừng lại, chiều cao của hai người chênh lệch khiến Lan Lăng Yến cúi đầu thấp có chút mệt, nên anh bế Ninh Vân Hoan lên, dứt khoát đưa cô đến mỏm đá phía sau, giẫm chân lên một mỏm đá lồi ra, để hai chân cô tách ra ngồi lên đùi anh.

Tư thế như vậy khiến hai người dựa vào gần nhau, một tay Lan Lăng Yến ôm eo cô, một tay chạm vào gáy cô, tư thế rất thân mật, ngoại trừ nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát ra, thì dường như còn có thể nghe được nhịp đập của đôi tim và tiếng thở dốc dồn dập.

Váy dài mỏng chỉ cần thoáng dùng lực sẽ bị mở toang, sự xinh đẹp tôn thêm làn da trắng nõn, tuy lúc này sắc trời đã hơi tối, nhưng Ninh Vân Hoan cảm giác được tâm tình của Lan Cửu, sợ bị người nhìn thấy, xấu hổ và giận dữ cự tuyệt nhiều lần, động tác đẩy ra chỉ khiến Lan Lăng Yến giữ chặt hai tay không nghe lời của cô, bắt chéo ra sau lung cô.

Nhờ tiếng sóng biển vỗ bờ, che khuất thở dốc và ái muội, mỏm đá phía sau lưng lạnh lẽo, nhưng thân thể lại dần nóng lên, cảm giác này không giống sự nhẫn nại lúc trước, Ninh Vân Hoan cảm thấy bản thân đã kết hôn ba năm, con cũng đã hơn hai tuổi rồi, cuối cùng rõ ràng trong mơ hồ, biết được mùi vị lưỡng tình tương duyệt trong sách là thế nào rồi.

Lần đầu tiên cô cảm giác loại chuyện thân mật này không hề khó chịu, sau một chút hỗn loạn cô cũng đã hiểu cảm xúc của mình, cô run rẩy ôm cổ Lan Lăng Yến, không để mình bị trượt xuống cát ẩm, môi lưỡi hai người giao thoa.

Lần này Lan Lăng Yến rõ ràng có thể cảm giác được biến hóa của Ninh Vân Hoan, thân thể cô đã thật sự chấp nhận anh, mà không phải như lúc trước, luôn tỏ ý cự tuyệt, cũng chính vì như vậy, anh có chút khó kiềm chế, lúc từ trong cơ thể cô đi ra, nước biển đã tăng đến chân hai người, mép váy buông xuống của Ninh Vân Hoan đều bị nước biển thấm ướt, lúc nãy nước không dâng đến chân trần của hai người, nên không cảm thấy được, lúc này nhiệt tình rút đi mới cảm giác hơi lạnh lẽo.

Sắc trời đã tối đen, nhìn bầu trời ở bờ biển, có thể nhìn đến thấy vòm trời sạch sẽ đầy sao.

Ninh Vân Hoan không còn sức, mềm nhũn tựa vào người Lan Cửu: "Muốn anh ôm em về."

Dưới ánh trăng, có thể rõ ràng nhìn thấy mũi cô đã chảy đầy mồ hôi, lúc này Lan Cửu biết cô thật sự mệt mỏi, hôn đôi môi đỏ bừng của cô, không nói gì, nhưng dứt khoát ôm cô lên, đi vào bờ, lúc này nước biển đã dâng lên, tuy nói cách bờ còn có một khoảng cách. Nhưng chỗ hai người vừa mới ngốc ở đó đã trở nên khá nhớp nháp, mãi đến khi lên bờ, Ninh Vân Hoan nhìn lại mỏm đá bên bờ biển kia, thì mặt trở nên nóng bừng.

May mắn hai người ở trong một khu biệt thự độc lập. Cho dù chật vật trở về thì cũng không ai phát hiện, vốn ngồi máy bay lâu đã mệt mỏi rồi, Ninh Vân Hoan để Lan Cửu hầu hạ cô tắm rửa xong, lại tựa vào người anh để anh giúp cô làm khô tóc, lúc này mới nằm xuống ngủ. Không biết có phải vì dư vị của lúc chạng vạng hay không, buổi tối Lan Lăng Yến cũng không trêu chọc cô, ban ngày Ninh Vân Hoan quá mệt mỏi, buổi tối không cần quan tâm có quen giường không nữa rồi.

Ngày hôm sau rời giường thì toàn thân đã đau nhức, rõ ràng đã sớm là vợ chồng già, nhưng hôm sau tay và chân Ninh Vân Hoan thật sự rất rã rời. May mà vẫn còn hai ngày mới đến hôn lễ. Nhóm người Lý Phán Phán đến muốn tìm Ninh Vân Hoan đi chơi, Vân Hoan yếu ớt đang tức giận với Lan Tiểu Cửu:

"Đều tại anh, toàn thân em đều đau, em không đứng dậy nổi luôn rồi." Thật ra trước đó mẹ Ninh cũng đã gọi điện thoại rủ cô ra ngoài đi dạo, tuy nhà họ Ninh không kém nhưng trước đây ba Ninh quản lý công ty, nên rất ít ra ngoài du lịch với mẹ Ninh, trước kia trò tiêu khiển của mẹ Ninh chỉ tối đa ở việc hẹn vài người đến đánh mạt chược, hoặc đi dạo phố làm đẹp các thể loại, thời gian xuất ngoại nhàn nhã nghỉ ngơi cũng không nhiều, hơn nữa bên cạnh còn có ba Ninh, bởi vậy buổi sáng hưng trí bừng bừng, mỗi ngày đều tràn đầy tinh thần.

Khi bà gọi điện thoại qua thì Ninh Vân Hoan vẫn đang ngủ say, nên không nghe tiếng điện thoại, về sau vẫn do tự bản thân cô tỉnh ngủ.

Vừa nãy khách sạn mới mang bữa sáng đến, vừa mới ra khỏi cửa, nhóm người Lý Phán Phán đã đến rồi, tuy ngoài mặt chưa nói, nhưng thật ra Lan Lăng Yến vẫn bị ảnh hưởng bởi lời nói xúc động của Ninh Vân Hoan ngày hôm qua, từ trước đến nay cô rất biết kiềm chế bản thân, sẽ không để Lan Cửu tức giận, cũng cố gắng không lộ ra vẻ bốc đồng trước mặt anh, lần đầu tiên mới thấy cô đáng yêu như vậy. Hành động này như đang làm nũng giữa vợ chồng với nhau, đều có một sự ngầm hiểu kỳ lạ, Lan Lăng Yến nuông chiều và rất sung sướng, đang lúc vui vẻ, vừa nghe Lý Phán Phán đến đây, Ninh Vân Hoan lập tức thu lại vẻ mặt nổi giận, lấy lại vẻ bình tĩnh như trước.

Trong lòng Lan Lăng Yến không vui, đang định lấy quần áo trong tủ ra cho cô thay, lúc này bên ngoài đã có người tìm cô đi chơi, Ninh Vân Hoan không ầm ĩ với anh nữa, liếc mắt nhìn anh, vừa định mặc váy áo vào, Lan Lăng Yến lại đưa nội y cho cô, ý bảo cô mặc vào. Đa số phụ nữ nước ngoài đều không mặc áo lót, cho rằng nó trói buộc bộ ngực, mà ở khách sạn bên Hy Lạp này, bởi vì gần đây thời tiết tốt, nếu ra khỏi khách sạn còn có thể nhìn thấy rất nhiều người đang tắm nắng bên ngoài, Ninh Vân Hoan vốn chuẩn bị nhập gia tùy tục, bị Lan Cửu trừng mắt cũng chỉ đành nhận lấy nội y, để anh giúp mình cài lên, hai người lại không đứng đắn một lúc.

Nhóm Lý Phán Phán đợi đến mức cạn lời, Chu Viện nhìn bốn phía, tuy trên người đã bôi kem chống nắng, nhưng nếu lúc này ra ngoài chơi thì không nói, vậy mà phải đứng dưới lầu chờ, khiến bọn họ có cảm giác lãng phí cuộc sống quá.

"Hai người kia không biết đang làm gì, không bằng chúng ta đi trước đi." Đỗ Hạ nhịn không được, lần này mọi người cùng nhau hẹn đến Hy Lạp, hơn nữa còn được cha mẹ gửi gắm, các cô gái chơi đùa rất sung sướng, hiếm khi được đi với bạn bè, lại không sợ bị trưởng bối bắt gặp, càng cảm thấy thả lỏng hơn.

Tất cả mọi người không nói gì, nhưng Lý Phán Phán cảm thấy mình đã gọi điện thoại, nếu chờ một lát Ninh Vân Hoan xuống không thấy người, vị kia nhà cô ấy không phải dễ chọc, đang do dự, thì thấy hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu. Vốn hẹn Ninh Vân Hoan đi chơi, nhưng Lan Lăng Yến không xa không gần đi bên cạnh, có anh ở đây, các cô gái không dám làm càn, sau đó bọn họ quy củ lại, tính cách Lý Phán Phán dịu dàng có chút nhịn không được, kéo Ninh Vân Hoan qua một bên:

"Nếu không cậu đi với anh ấy đi." Lúc này Lan Lăng Yến (bản raw là Ninh Vân Hoan nhưng mình thấy không hợp ngữ cảnh nên đổi) ở đây, tất cả mọi người đều hết vui rồi.

Có chút nghiến răng nhìn thấy các cô gái đều lộ ra vẻ mặt "cậu nhanh đi đi", Ninh Vân Hoan oán hận bị Lan Lăng Yến lôi đi mất. Các kiến trúc Hy Lạp rất có ý tứ, biệt thự truyền thống ** phần lớn đều có tạo hình không giống nhau, trông vô cùng xinh đẹp. Đi dạo ở khách sạn một lát, buổi chiều lại đi xuống phố, cảm nhận được sự nhộn nhịp của mọi người **, loại cảm giác này tốt hơn ở khách sạn nhiều, hai ngày thoáng chốc đã qua.

Hôn lễ và quy trình đã có chuyên gia sắp xếp, Ninh Vân Hoan rất ít phải quan tâm, chỉ cần sáng sớm cô thức dậy cứ đờ đẫn để người ta xem như khúc gỗ, để mặc người ta rửa mặt chải đầu, hoá trang thay đồ là xong. Nhưng ngoài dự liệu của cô, là ngoại trừ mẹ Ninh và ba Ninh ra, Lâm Mẫn cũng ở cạnh cô, Mộ Minh Lệ ở ngoài nói chuyện phiếm với nhóm người Mộ phu nhân, xem như giúp cô chào hỏi khách khứa. Lâm Mậu Sơn cũng phụ trách tiếp rất nhiều các đại lão, tình cờ giúp cô gia tăng phân lượng trong mắt ** các đại lão hơn.

"Đừng căng thẳng." Cũng sớm đã thay áo cưới khảm kim cương rồi, bên ngoài là ren kết hợp với mảnh kim cương, sức nặng của áo cưới không nhẹ. Hơn nữa ngoài đẹp ra, còn muốn để cô thoải mái, áo lót áo cưới cũng khá dày hơn bình thường, đợi khi người ta thay quần áo rồi hóa trang xong, Ninh Vân Hoan đã có chút ngồi không yên, tuy trong khách sạn mở điều hòa, nhưng trên trán cô vẫn thấm ra một lớp mồ hôi.

Mẹ Ninh nhìn dáng vẻ con gái lên xe hoa, vẻ mặt vui mừng, bà còn chưa mở lời, Lâm Mẫn đã nghiêm túc trấn an cô một câu.

Từng nhiều lần xuất hiện với Lâm Mẫn, nhưng đây là lần đầu tiên vẻ mặt bà ta dịu dàng như vậy, Lâm Mẫn cúi thấp đầu, ánh mắt có chút lay động: "Phụ nữ đều phải trải qua cửa ải này, lúc trước mẹ kết hôn cũng rất căng thẳng. Mẹ của mẹ nói cho mẹ biết, nếu con đã chuẩn bị tốt để đối mặt với hôn lễ này, thì con không cần lo lắng, nếu con vẫn chưa chuẩn bị tốt, chuyện đã đến nước này, cho dù căng thẳng cũng vô dụng thôi."

Giọng nói của bà ta không phải dịu dàng lắm, nhưng kỳ lạ lại có thể khiến Ninh Vân Hoan bình tĩnh lại. Quả thật cô hơi lo lắng, trước đây khi cô thấy trong khách sạn toàn những người xa lạ, trước đó một người phụ nữ xa lạ lãnh diễm đã từng vào phòng cô dâu, ánh mắt bà ta chứa đầy đao quang kiếm ảnh, lần này khác với lúc hai người đăng ký, cô thật sự đã bước vào gia tộc Lan thị, phải đối mặt với kết quả khổng lồ kia.

"Con, mẹ, người vừa nãy là..." Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân đã bình tĩnh lại, nhưng khi cất lời thì giọng nói đã mang theo độ rung, Lâm Mẫn có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái. Có lẽ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô lo lắng như vậy, Lâm Mẫn bất ngờ nở nụ cười, vừa cầm lấy đồ trang sức kim cương trên bàn, thấy nhóm thợ hoá trang đã trang điểm cho Ninh Vân Hoan gần xong, nên dứt khoát giúp cô đeo lên:

"Chỉ là một người nhà thất bại thôi, trên danh nghĩa là trưởng bối của con, nhưng chỉ là kẻ thất bại, bọn họ không có tư cách nhậm chức trưởng bối của con, nhìn thấy bà ta, kêu một tiếng nhị phu nhân đã xem như khai ân rồi." Trong giọng nói của Lâm Mẫn mang theo ngạo khí, khiến Ninh Vân Hoan lập tức rõ ràng thân phận của người phụ nữ vừa mới đến kia, chắc là một trong phu nhân của anh em ba Lan, dựa vào cách thức cạnh tranh tuyển chọn gia chủ của nhà họ Lan như vậy, đương nhiên người thắng làm vua, người thất bại ở nhà họ Lan đều đã không được tính nữa, nghe ý tứ trong lời Lâm Mẫn, những người này chỉ có một danh hiệu mà thôi.

Một câu đơn giản rõ ràng đã cho thấy phương thức tàn khốc của việc tranh cử kế thừa nhà họ Lan, Ninh Vân Hoan vốn cho rằng bản thân nên vui mừng khi Lan Cửu đã đắc cử, cô không cần sợ bị một người mang danh hiệu phu nhân nào đấy khinh thường nữa, nhưng lúc này cô mới thật sự ý thức được, mới hiểu được lúc trước cô đưa con trai đến nhà họ Lâm là có bao nhiêu chính xác, tuy về sau con trai mang họ Lâm, nhưng thằng bé vốn đâu mang cùng họ với cô đâu, thằng bé họ gì Ninh Vân Hoan thật sự không thèm để ý, nhưng là một người mẹ, cô nghĩ nếu thằng bé có thể thoát khỏi họ Lan, do đó có thể thoát khỏi những thứ nguy hiểm này, trong lòng cô cảm thấy có chút may mắn.

"Người họ Lan rất nhiều, không cần để ý đến ánh mắt của những người này, tối đa vài năm nữa, bọn họ sẽ trở thành người hầu, giúp việc để con sử dụng." Tuy nói là người thất bại nhưng vẫn treo một cái họ Lan, nhưng thật ra chưa ai biết, người không có bản lĩnh chỉ có thể dần dần biến mất ở gia phả nhà Lan thị, một thế hệ người cạnh tranh này đều đã mất đi tư cách, biểu thị tài nguyên khổng lồ của Lan thị đã không thể để bọn họ tái sử dụng nữa, cho dù những người thế hệ thứ hai này sinh con ra, những kẻ này, xuất phát của thế hệ thứ ba ấy sẽ vĩnh viễn thua người chính thống, nếu muốn chuyển mình, thì đó là khó càng thêm khó.  

  Cho dù có là vai chính có quầng sáng trên TV và tiểu thuyết, bị nhà họ Lan khoác lên cái áo thất bại, nếu muốn tiến vào trung tâm Lan thị một lần nữa, thì chỉ là chuyện viễn vông mà thôi.

Nếu thật sự là người có chút tác dụng, thì đã được nhà họ Lan trả lương cao để gia nhập vào thị trường trung tâm của Lan thị, nếu chỉ là kẻ vô dụng, sau hai ba đời, bọn họ đã không còn tư cách bước vào nhà họ Lan, không những không được hưởng thụ tài nguyên của nhà họ Lan, mà tiền tài của Lan thị cũng không dùng để nuôi dưỡng kẻ bị phế, thậm chí một số người sau khi đoạt vị thất bại, nếu không chết thì cũng tàn phế, chỉ sợ cuộc sống qua ngày còn không bằng người bình thường.

"Cảm ơn mẹ." Ninh Vân Hoan rùng mình, tuy không biết vì sao lần này Lâm Mẫn không ác miệng với cô, cũng không tỏ ra không vui với cô, nhưng Ninh Vân Hoan biết lúc này bà ấy đang nhắc nhở mình, nên cô nhẹ giọng nói cảm ơn.

Nếu đã quyết định phải gả cho Lan Cửu, mà anh cũng bày tỏ đời này sẽ không thay lòng đổi dạ, sau khi Ninh Vân Hoan suy xét kỹ càng, đã quyết định nên tin tưởng anh một lần, dù sao kết quả hẳn sẽ không thảm hơn kiếp trước của mình. Hơn nữa nếu sau này tình cảm hai người không còn, nhưng nể tình là vợ chồng vài năm, Ninh Vân Hoan cảm thấy có lẽ Lan Lăng Yến cũng sẽ cho cô một con đường sống, mà nếu đã hạ quyết tâm, đương nhiên Ninh Vân Hoan hy vọng có thể sống tốt với Lâm Mẫn, lúc này Lâm Mẫn đã chủ động làm hòa nên tất nhiên cô không thể đóng vai cọc gỗ như trước nữa.

"Không cần cảm ơn." Khóe môi Lâm Mẫn tràn ngập ý cười, sau khi giúp cô đeo trang sức, thì ngửa đầu ra sau:

"Rất đẹp, tiểu Cửu nhất định sẽ thích." Bà ấy nói xong, lại cười: "Hơn nữa nó vốn thích con, mặc kệ con có dáng vẻ gì." Nhìn thấy đôi má Ninh Vân Hoan lập tức trở nên hơi đỏ bừng, Lâm Mẫn lại mím môi: "Chúng ta đều phải gả cho người nhà họ Lan, đương nhiên mẹ cũng hiểu cảm giác con lúc này."

Vì đa số đều là đàn ông nhà họ Lan cưới vợ, Ninh Vân Hoan nghe được ý trong lời của Lâm Mẫn, thấy trên mặt bà ấy lộ ra vẻ mất mác. Nghĩ đến lúc trước Lan Lăng Yến từng nói với mình, ba Lan cố ý nuôi Lâm Mẫn thành dáng vẻ kiêu căng, nên cảm thấy có chút không thích bà mẹ chồng này, bây giờ cảm xúc này đã dần dần phai nhạt.

Nhanh chóng trang điểm xong, vì hôm nay hôn lễ cử hành bên ngoài. Vốn bên ngoài có ánh mặt trời, bởi vậy trang điểm khá nhẹ, vốn khí chất và da dẻ Ninh Vân Hoan rất tốt, chỉ trang điểm nhẹ để cô càng xinh đẹp hơn thôi, cho nên trình tự không hề rườm rà, rất nhanh đã sắp xếp xong hết mọi thứ, vẻ mặt ba Ninh phức tạp nhìn con gái, vươn cánh tay ra để con gái khoác lên tay mình.

Mẹ Ninh xoa mắt, môi khẽ giật: "Tôi có thể chờ được đến ngày này, nếu mà..." Bà còn chưa dứt lời, nhưng bà không nói ba Ninh cũng biết bà muốn nói gì, lườm bà một cái: "Ngày vui mà bà nói mê sảng gì thế. Còn nữa, khóc gì chứ, con gái lập gia đình là chuyện tốt, sau này gả đi rồi có phải không về nhà mẹ đẻ nữa đâu, bà khóc cái gì." Mẹ Ninh cười cười, Lâm Mẫn bên cạnh giải vây:

"Tôi không có con gái. Nhưng nếu có, có lẽ cũng sẽ không khác gì chị Cầm đâu." Chị Cầm trong lời bà chính là mẹ Ninh, Cầm là khuê danh của mẹ Ninh, tuổi bà thông gia này hơi nhỏ một chút, nhưng đã chung đụng vài ngày, thời gian này luôn trò chuyện cùng nhau, nên quan hệ khá tốt.

Bà xui đã nói giúp mẹ Ninh, nên đương nhiên ba Ninh không trách mẹ Ninh nữa, nhưng ánh mắt vẫn ý bảo bà không nên nhắc đến Ninh Vân Thành. Vừa nãy mẹ Ninh chỉ quá xúc động thôi, lúc này được chồng nhắc khéo, mới nhớ đến đạo đức bây giờ của con trai, quả thật không thích hợp nhắc đến trong ngày vui thế này, nên không hé răng nữa.

Vừa nghe đến tên Ninh Vân Thành, Ninh Vân Hoan lập tức thấy ghê tởm, gần đây cuộc sống quá thoải mái, hiện giờ sắp kết hôn, đều là chuyện vui, nên cô suýt nữa đã quên Ninh Vân Thành và ả đàn bà kinh tởm Cố Doanh Tích kia, lúc này mỗi lần được nhắc tới, cô cảm thấy mắc ói, nhưng thấy mẹ có vẻ tự trách, chỉ lắc đầu với cô, lập tức ném đám người Cố Doanh Tích ra khỏi đầu.

Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, sau khi thấy được nhị phu nhân trong lời Lâm Mẫn kia, thì Ninh Vân Hoan vốn cho rằng mình sẽ không thoải mái trong hôn lễ, cũng vì lo lắng đề phòng, trong tưởng tượng cô luôn khuyếch đại những người trong gia tộc Lan thị thành hình tượng hung ác dữ tợn, nhưng đã quên rằng chồng mình cũng ác không kém những người này, cũng chính vì quá mức lo lắng, cảm xúc lo lắng lúc ban đầu trước khi diễn ra hôn lễ đã bay mất, ba Ninh đầy cảm khái giao cô vào tay Lan Lăng Yến, ngược lại cô ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hình như chỉ cần Lan Lăng Yến giữ chặt cô, cô sẽ không còn sợ hãi thứ gì nữa.

Trước khi tuyên thệ, một Mục sư có thân phận rất cao từ Giáo Tông được ba Lan đặc biệt mời đến vẫn chưa kịp đọc lời tuyên thệ, Lan Lăng Yến đã chăm chú nhìn Ninh Vân Hoan, kéo tay cô nói:

"Từ hôm nay trở đi, cho dù có khó khăn hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, quý trọng em mãi đến thiên trường địa cửu." Anh nói xong, quỳ một chân xuống, cầm tay Ninh Vân Hoan trong tay mình, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay cô, rồi ngẩng đầu nhìn cô, Lan Lăng Yến không vì nửa quỳ xuống mà khí thế trở nên thấp hơn, Ninh Vân Hoan cúi đầu nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt kiên định và cố chấp của anh, ánh mắt không khỏi nóng lên, gật đầu.

"Anh hứa, anh sẽ vĩnh viễn trung thành với em..." Anh nói không lớn, nhưng xuyên thấu qua microphone của Mục Sư, trong sân đều nghe được những lời này, ánh mắt ba Lan lộ ra có vẻ đăm chiêu, vẻ mặt Lâm Mẫn lộ ra xúc động, chỉ cần là phụ nữ, khi nhìn thấy Lan Cửu kiên nghị nói ra vĩnh viễn trung thành với vợ mình, sẽ không ai hoài nghi sự chân thành trong lời nói của anh, cũng không có ai nghi ngờ anh sẽ không làm được chuyện này.

Mục sư bắt đầu có chút bất đắc dĩ, lúc này bị Lan Lăng Yến đoạt mất lời, ông ta vừa muốn mở lời, Lan Lăng Yến đã đeo chiếc nhẫn vào tay Ninh Vân Hoan, dường như thế này có thể giữ chặt cả người cô trong lòng mình, anh nắm tay đứng lên, lập tức qua cầu rút ván: "Ông có thể tuyên bố hôn lễ đã hoàn thành được rồi."

Anh vốn không muốn để Mục Sư nói những lời này. Lời anh muốn nói không cần phải dựa vào người khác, lời thề trong hôn nhân của anh không phải để người khác dạy bảo rồi hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải là hoàn thành tốt mọi khâu trong hôn nhân, mà lời anh thật sự muốn nói, chính là phải hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của một người chồng. Đương nhiên, anh cũng không muốn nhiều lời hỏi lại Ninh Vân Hoan có đồng ý làm vợ anh không, giả sử không muốn, anh cần gì phải phí sức như vậy, trái lại anh sợ cô gái họ Ninh này nói không muốn gả cho anh, vì tránh tình huống đó, cũng không muốn Mục sư hỏi vấn đề đã rõ ràng này, bởi vậy anh dứt khoát giản lược đoạn đó.

Có thể nói phần lớn trái tim đàn ông họ Lan đều lạnh lẽo, nếu không có vợ thì thôi, nhưng một khi bọn họ đã hứa hẹn, thì sẽ càng đáng tin hơn nhiều lời hay ý đẹp của những người đàn ông khác! Thời đại này, chó đều có thể cắn ngược lại chủ nhân, đối với lời thề, là truyền thống được nhà họ Lan lưu truyền, là một người chồng đáng hứa hẹn!

Xem như Mục sư bị ba Lan bắt cóc một nửa, ông ta và ba Lan đã quen biết vài năm, không cẩn thận xui xẻo quen biết một nhân vật dã tâm trong hắc đạo, cũng rõ ràng tính cách của người nhà họ Lan. Bởi vậy lúc Lan Cửu nói bảo ông ta tuyên bố hôn lễ đã xong, ông ta chỉ đành bất đắc dĩ, vẫn giơ Kinh thánh lên: "Ta tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ chồng."

Tiếng nói vừa dứt, nhóm người phù dâu Lý Phán Phán đã tạo thành đoàn vẫy tay với Ninh Vân Hoan, cô cầm hoa cưới ra ngoài. Lúc này các cô cũng bất chấp tình hữu nghị gì đó để tranh cướp, sau cùng ngoài dự đoán, lúc mọi người tranh nhau hoa cưới, thì vừa lúc rơi vào tay Lý Phán Phán.

Cô ấy ngẩn ngơ, chị em xung quanh nhìn nhau nháy mắt ra hiệu rồi nở nụ cười.

Lúc này một khi chính thức kết làm vợ chồng, nghi thức cũng chưa hẳn đã kết thúc, cô đổi váy cưới khác, kế tiếp tiến hành nghi thức nhận thân. Gia tộc Lan thị và Lâm thị đều là gia tộc có truyền thống, tuy Lan Cửu muốn cưới vợ theo nghi lễ châu Âu, nhưng vẫn phải có nghi thức nhận cha mẹ chồng và trưởng bối, tất cả mọi người kiên trì muốn có lễ này, một phen bị lăn qua lăn lại, sau khi kết hôn Ninh Vân Hoan cảm giác không phải ngọt ngào và vui mừng, mà dường như mọi người có chút táo bạo rồi.

Sắc mặt Lan Cửu cũng xanh mét, may mà lúc này xem như mọi người có mắt nhìn, không kiên trì đến nháo động phòng, mọi người đang chuẩn bị đưa đôi tân giai nhân về lại biệt thự, vị nhị phu nhân đứng đầu đoàn thân thích của nhà họ Lan kia im lặng rất lâu, cuối cùng đã mở lời:

"Như thế nào, tiểu Cửu, chúng ta cũng là trưởng bối của con, chẳng lẽ con không nên đến kính rượu chúng ta sao?" Vị chú hai kia xem ra lớn hơn ba Lan đến mấy chục tuổi, lúc này tuy ăn mặc gọn gàng, cho dù trông có vẻ bốn năm mươi, nhưng trên tay lại chống cây gậy, tuy mang theo ý cười, nhưng biểu tình có chút âm trầm.

Không đợi Lan Lăng Yến nói chuyện, ba Lan đã nở nụ cười: "Anh hai, muốn uống rượu sao không đến tìm em? Tục ngữ nói người có bốn niềm vui, đêm động phòng hoa chúc, tên đề trên bảng vàng. Anh hai cũng đã từng vui vẻ, hà tất phải khiến người trẻ tuổi khó xử." Ba Lan mặc tây trang màu trắng, trông tác phong nhanh nhẹn, Lâm Mẫn khoác trên tay ông, cười không lên tiếng, đúng chất một bình hoa hoàn mỹ.

Người đàn ông được ba Lan gọi là anh hai kia lộ ra nụ cười âm trầm, lỗ mũi diều hâu dài, trông có vẻ không có ý tốt, hơn nữa ánh mắt của ông ta khá âm u, chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta sinh ra cảm giác phòng bị. Ba Lan nhìn anh hai này rồi cười, cũng vì lúc trước ông ta là con thứ, cho dù hai người cùng một mẹ sinh ra, nhưng vì mỗi khi ông ta cười rộ lên đều có vẻ gian xảo, nên không khiến cha mẹ thích được, đa số tài sản trong tay cha họ, đều đã chuyển cho ba Lan, người khéo léo, tiếu diện hổ, trong lòng luôn tính kế, mặt ngoài lại cười đến mức làm người ta cảm giác thân cận.

Chính vì như vậy, cho dù hai người là anh em ruột thịt, mà trong năm đó cuộc chiến tranh giành dòng chính, quan hệ giữa hai anh em lại như nước với lửa, vô cùng huyên náo, ngay lúc đó cha mẹ ba Lan đều cho rằng đứa con thứ hai này không hiểu chuyện, nên càng nhìn ông ta càng không vừa mắt, sau này ba Lan chơi xỏ người anh này khắp nơi, tính kế khiến ông ta nổi trận lôi đình, thân là người bị hại, gương mặt bị hủy, cuối cùng còn chịu thiệt mọi bề, thế nên xuất thân hai anh em đều tốt như nhau, thân là người thừa kế chính thống, nhưng cuối cùng vì cha mẹ bất công, cộng thêm ba Lan giảo hoạt và không biết xấu hổ mà đoạt được vị trí gia chủ, ông ta là anh trai mà chỉ có hai bàn tay trắng, loại tình huống này lại càng khiến chú hai kia hận ba Lan tận xương, thề không đội trời chung với ông.

Nhưng sau khi ba Lan thắng lợi chỉ cho người ngáng chân ông ta, vẫn giữ lại tính mạng của ông ta, lúc trước chú hai Lan không hề cảm kích, nhưng nếu ông ta không cảm kích chỉ làm cha mẹ cảm thấy ông ta không biết làm người, loại tính cách này không thể lên làm gia chủ là việc đương nhiên, mãi đến khi cha mẹ mất, đều không thèm liếc nhìn đứa con trai thất bại này một cái, nên càng khiến chú hai Lan oán hận vô cùng.

Sau khi ba Lan thắng lợi lại thích kích thích ông ta, sinh con trai để kích thích ông ta, sinh cháu trai lại càng kích thích ông ta hơn, hiện giờ con trai kết hôn vẫn còn đến đả kích ông ta. Còn con trai của chú hai Lan? Vì ông ta dạy con phải có thù với ba Lan và Lan Lăng Yến, lúc Lan Lăng Yến ra ngoài chưa đến nửa năm, đã truyền đến tin con trai mất tích.

Tuy đến bây giờ vẫn chưa có tin tức con trai, cũng không biết là chết hay sống, nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì của con trai, lúc trước kết quả cuối cùng có được là con trai đang theo dấu Lan Lăng Yến, nếu nó đã chết, chú hai Lan cũng có thể đoán được nó đã chết trong tay Lan Lăng Yến.

Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn mang cháu trai đến đả kích người ta, đương nhiên chú hai Lan nổi điên, ông ta vốn không muốn đến, nhưng mặt mũi không thể không kéo xuống. Lúc này sau khi đến xem con trai của ba Lan xong, ông ta lại càng căm hận, sau khi đã đổ thêm một tầng để chặn mình, lúc này Lan Lăng Yến còn muốn lấp thêm tầng cho ông ta, vậy mà kẻ thù già ba Lan này còn đến ngăn cản ông ta, cho dù vẫn nuôi tâm cơ nhưng lúc này chú hai Lan cũng nhịn không nổi nữa, sắc mặt xanh mét: "Em trai mười ba à, em không cần quá đáng, bây giờ anh thân là trưởng bối, muốn nói với cháu anh một câu. Để nó dập đầu với trưởng bối, chẳng lẽ cũng không được sao?"

Lúc nãy Ninh Vân Hoan đã dập đầu kính trà với Lâm Mẫn, cũng đã dập đầu với những trưởng bối của nhà họ Lâm, còn người nhà chồng như chú hai ở đây, bọn họ lại giả vờ không thấy. Mọi chuyện chú hai kia đều có thể luôn giữ bình tĩnh, nhưng không thể im lặng cho qua với hai cha con ba Lan.

"Trưởng bối?" Ba Lan nở nụ cười, chơi đùa với ngón tay Lâm Mẫn đang khoác lên tay mình, là vợ chồng nhiều năm, tuy không có tình yêu, nhưng vẫn có một chút ngầm hiểu với nhau, Lâm Mẫn nhìn dáng vẻ ba Lan, biết cảm thụ trong lòng ông, thì cười nói với chú hai:

"Anh hai, tuy tiểu Cửu lịch sự gọi anh một tiếng chú hai, nhưng anh sẽ không quên thân phận hiện giờ của mình chứ?" Tuy nói là anh em, nhưng từ lúc tranh vị kia đã là không chết không ngừng rồi, Lâm Mẫn cũng không hề khách khí với vị chú hai này, sau khi thấy sắc mặt ông ta xanh mét thì lại đâm ông ta một câu: "May mà hiện giờ anh hai đã không còn con trai nối dõi, nếu không sau này khi gặp lại tiểu Cửu, đã không phải anh em, mà là chủ tớ rồi."

Ba Lan nghe bà nói xong, lại bổ một đao: "Anh hai đừng so đo với Mẫn Mẫn, phụ nữ trong nhà không hiểu quy tắc, dường như có chỗ va chạm, mong anh thông cảm."

Ông không nói thì thôi, vừa nói lại càng khiến hai vợ chồng chú hai tức đến xanh cả mặt, hai người vừa làm khó dễ, không thể đến khiến Lan Lăng Yến khó chịu, ngược lại hai vợ chồng này bị đả kích, ánh mắt chú hai Lan lộ ra âm u, sau khi cười lạnh hai tiếng, không nói nữa, chỉ để cho người phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh đưa ra ngoài.

Lúc hai người gần đi ánh mắt âm lãnh rơi vào Ninh Vân Hoan và Lan Lăng Yến, khóe môi lộ ra ý cười ác độc, người xung quanh thấy bọn họ rời đi, bảo vệ ở một nơi bí mật gần đó lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

"Trở về đi." Trải qua một ngày ở chung, không biết có phải vì đều làm dâu nhà họ Lan không, lúc này Lâm Mẫn nhìn Ninh Vân Hoan thì có chút ý cười, sau khi ba Lan để hai vợ chồng cô trở về nghỉ ngơi, bà cũng nói thêm: "Trở về đi, mệt mỏi cả ngày rồi, nhanh trở về nghỉ ngơi."

Bên này là người quen, ngoài nhóm người chính trị nhà họ Đỗ và nhà họ Mộ cũng được mời đến ra, lời của bọn họ có dụng ý khác, chỉ cần có ba Lan và Lâm Mậu Sơn ở đây, tiểu bối như Lan Lăng Yến và Ninh Vân Hoan có ở lại không thì không quan trọng với bọn họ, tuy có một số ánh mắt cũng từng đặt trên người Lan Lăng Yến, nhưng lúc này thấy người ta đã kết hôn, hoàn toàn không có ý muốn xã giao với ai, ở đây ai mà không phải là lão hồ ly, đương nhiên không cưỡng cầu nữa rồi.

Đêm động phòng hoa chúc kia đương nhiên là một cảnh xuân tươi đẹp, ở lại Hy Lạp vài ngày, nhóm người Lâm Mậu Sơn đã chuẩn bị về nước, dù sao người như bọn họ không thể trường kỳ ở lại Hy Lạp quá lâu, một là không ở trong Hoa Hạ thì tính mạng của những người này không nhất định sẽ được bảo đảm, tuy bốn phía khách sạn đã được lấp kín bởi cảnh vệ và người của cha con ba Lan, nhưng chút cảnh vệ này có nhiều bao nhiêu cũng không thể so sánh với hang ổ của mình, người càng quyền cao chức trọng thì lại càng tiếc mạng, bọn họ không thể hoàn toàn giao tính mạng của mình vào tay ba Lan, người hiểu sự tình ai không rõ ba Lan là một người tâm ngoan thủ lạt, khi có lợi ích thì đương nhiên mọi thứ đều dễ dàng, không có ích lợi chỉ sợ cả chí thân cốt nhục đều có thể bị ông gặm xuống một lớp da.

Tuy Lâm Mậu Sơn vì quan hệ thông gia nên không sợ tầng này, nhưng thân phận của ông cũng không thể ở Hy Lạp quá lâu, nếu không không chỉ người ở trên cao của Hoa Hạ kích động muốn mời ông trở về, chỉ sợ người Hy Lạp cũng bắt đầu lo lắng sốt ruột, dù sao tuổi Lâm Mậu Sơn đã không nhỏ rồi. Thân phận lại quý trọng, lỡ mà xảy ra chuyện vô tích sự gì, không những Hoa Hạ bị tổn thất, có thể khiến Hoa Hạ rung chuyển, càng có thể khiến quan hệ giữa hai nước Hy Lạp và Hoa Hạ trở nên căng thẳng thậm chí dẫn đến hận thù.

Tiễn bước những người này xong, hai vợ chồng ba Lan và hai vợ chồng Lan Lăng Yến vẫn ở lại, Lan Lăng Yến ở lại vì cái gọi là tuần trăng mật, nhưng hai người ba Lan ở lại đã khiến Lan Lăng Yến hơi bất mãn rồi. Sau khi lại nói chuyện với ba Lan xong, tuy Lan Lăng Yến vẫn lạnh đạm nhìn ba Lan, nhưng cũng không kêu hai người ba Lan rời đi nữa. Ngược lại Lâm Mẫn, không biết có phải vì ở Hy Lạp không có ai làm bạn không, ngược lại thường xuyên bắt đầu nói chuyện nhiều với Ninh Vân Hoan, vốn quan hệ mẹ chồng nàng dâu không được tốt lắm, nhưng khoảng thời gian này dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Qua nửa tháng, vợ chồng son lại bị ba Lan liên lụy phải kết thúc tuần trăng mật. Sau khi suýt nữa bị ám sát, thì không thể ở Hy Lạp thêm nữa, nhờ người bên cạnh Lan Lăng Yến khuyên bảo, hai người lại ngồi phi cơ trở về.

Vừa từ Hy Lạp trở về, mới vừa thấy kiến trúc nồng đậm phong tình của Hy Lạp, lại ăn đủ loại hải sản và món ăn bên đó, vừa mới về nước Ninh Vân Hoan có chút không quen nhưng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hiện giờ công ty đã dần dần tỏa nhiệt, càng ngày càng nhiều nghệ sĩ bắt đầu muốn bay lên cây đại thụ này, mà cho dù là giải trí hay phim truyền hình của Đài truyền hình, không ngoại lệ đều rất hot, mà dựa theo quảng cáo gia tăng, Đài truyền hình bắt đầu có thu nhập. Hơn nữa không biết Lan Bưu dùng phương pháp gì đã ký hợp đồng với vài nghệ sĩ, lúc này công ty mới thật sự bước vào quỹ đạo.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, kể từ khi Ninh Vân Hoan chính thức đeo nhẫn cưới trên tay, sau khi tầng mỏng trong tình cảm với Lan Lăng Yến bị chọc thủng, thì bắt đầu trở nên tốt đẹp.

Lần này nhóm người Chu Viện chơi đến điên sau khi về nước cũng xin chuyển từ trường nữ nước ngoài về đế đô Hoa Hạ. Tuổi các cô đều không chênh lệch quá nhiều, nhưng những tiểu thư có thân phận càng cao đa số đều được gia đình gửi ra trường nữ nước ngoài học tập, học đủ loại, trừ một ít trong sách vở, sau này sẽ có kiến thức trong việc quản lý gia đình.

Ai ngờ sau khi những cô gái này về nước gặp được bạn tốt, đương nhiên không muốn xuất ngoại du học nữa, những người trong nhà họ đều biết Ninh Vân Hoan gả vào nhà họ Lan, cũng muốn con gái mình kết giao với cô, đương nhiên vui mừng, bởi vậy lúc đợt khai giảng Tô Doanh thật sự phải nghênh đón một nhóm tiểu thư đại tỷ lớn, nhất thời đau cả đầu.

Một nhóm ** nữ sinh toàn bộ vào hết lớp của Ninh Vân Hoan, rất nhiều người vui mừng, đồng thời, lại cảm thấy có chút áp lực, thân phận nhóm người họ ** người này còn cao quý hơn người kia, không thể trêu vào, sau này chắc chắn chỉ có nâng, nhưng đồng thời, bởi vì thân phận người ta tôn quý, chỉ muốn được nâng niu, đến lúc đó trong lòng bàn tay người ta rỉ ra một vài thứ gì đó cũng đã khiến những học sinh này vui sướng rồi.

Nhưng sau khi khai giảng ngoài việc các cô trở thành nhóm minh tinh được người hoan nghênh ra, đồng thời Ninh Vân Hoan cũng được chào đón nhiệt liệt.

Ai chẳng biết hiện giờ bà chủ sau lưng Đài truyền hình Lan Ninh họ Ninh, mà lúc ấy Lý Phán Phán nói muốn đến công ty Ninh Vân Hoan chơi, lớp học đã sớm đồn ra. Sao không thể đoán ra chứ, có thể chứa nổi một đại Phật như Lý Phán Phán vậy, Ninh Vân Hoan còn thu tất cả những cô gái có tên tuổi không nhỏ này nữa, không những bối cảnh cô cứng, ngay cả công ty của cô cũng được xưng là nhà máy của ngôi sao, vào công ty cô, là người cùng lớp với cô, vừa đến sẽ được chiếu cố, không bị xa lánh như nhiều người mới tiến vào giới giải trí, hơn nữa cơ hội nổi tiếng cũng khá cao.

"Hoan Hoan, Đài truyền hình Lan Ninh kia là của cậu phải không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro