Chương 6 +7+8+9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Phan Kim Liên tức giận đánh Cổ viên ngoại

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Cổ lão gia hưng phấn theo đuôi Lạc Man vào phòng, bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, ngay sau đó là tiếng gỗ ma sát vào nhau vang lên, lão ngạc nhiên quay đầu lại.

Lạc Man lượn lờ nghiêng người tựa vào cửa gỗ, cười đến mê hoặc.

Cổ lão gia lập tức cảm thấy choáng váng, tươi cười đi lên: "Mỹ nhân đúng thật là câu mất hồn của lão gia ta đây rồi..."

Lạc Man nhẹ nhàng nhếch môi, nhõng nhẽo cười nói: "Ta muốn linh hồn của ngài làm gì chứ, người ta muốn là con người ngài cơ..."

Một chữ "người" lăn từ cuống lưỡi đến đầu lưỡi, uyển chuyển du dương, quấn vào hồn người.

Cổ lão gia cảm thấy cả người mềm nhũn, cho tới nay mới hiểu cái gì là chết dưới đóa mẫu đơn thì có thành Quỷ cũng phong lưu rồi! Lão chỉ hận một nỗi không thể ra tay sớm hơn.

"Bảo bối tâm can à! Đừng nói người, nàng muốn cái gì lão gia cũng đều cho nàng!" Lão nói với vẻ mê đắm.

Lạc Man càng thêm vui vẻ, như đóa hoa đầu xuân, kiều mỵ mê hoặc lòng người: "Vậy sao? Vậy, để mạng của ông lại đi!"

Tình hình chuyển biến đột ngột, nụ cười của Lạc Man đột nhiên biến mất, rút lấy một thanh gỗ ra nện lên bản mặt béo ục ịch của Cổ lão gia.

Cổ lão gia bị nện một gậy, ngã thẳng xuống đất.

Lạc Man không biểu hiện gì, ra tay tàn nhẫn, thoáng cái đã xong, âm vang hữu lực, dường như người bị nàng hạ thủ không phải là người mà là chăn mền gì đó vậy.

Ánh mắt nàng như dòng suối, thanh tịnh không lộ chân tướng, Cổ lão gia đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, dường như bị ai đó bóp chặt lấy yết hầu, không phải ra nổi âm thanh gì, chỉ có thể ôm đầu tìm chỗ trốn.

Gậy gỗ dính máu, Cổ lão gia bị đánh đến mức máu chảy đầy đầu, như một con heo mặt nằm thở trên mặt đất, hai mắt hoảng sợ nhìn Lạc Man nở nụ cười, nụ cười mỹ nhân như làn gió xuân, nàng nhẹ nhàng chuyển bước liên tục, máu tươi nhỏ xuống từ thanh gỗ, nàng tới gần từng bước.

"Ngươi... Ngươi không được qua đây... Có gì... Có gì từ từ nói..." Cổ lão gia sợ hãi, xem như đã hiểu ra nữ nhân này quả thật là kẻ giết người, nàng ta quả thực muốn lấy cái mạng già này của lão! Lão cố tình la lớn lên, nhưng lại sợ chọc giận Lạc Man.

Cổ lão gia quả thực hối hận không thôi! Trên đầu chữ sắc có con dao(*), người xưa thật không lừa ai bao giờ!

(*)Chữ trong tiếng Trung được cấu thành bởi các bộ. Chữ "sắc"trong tiếng Trung色 là kết cấu trên dưới, bên trên là bộ đao.

Lạc Man nhếch môi, khóe miệng trào phúng: "Có chuyện dễ nói chuyện vậy sao? Không phải Cổ lão gia nguyện cho ta tất cả sao?"

Dường như có thể cảm nhận được sát ý của nàng, Cổ lão gia sợ run cả người: "Nữ hiệp, là tiểu nhân có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn, là ta đáng chết! Cầu xin nữ hiệp tha cho ta một mạng..."

Nói xong còn tát mình bôm bốp.

Lạc Man đứng lại, nghi hoặc nhìn lão ta, tỏ vẻ ngây thơ như cún: "Hôm nay ta thả ông rồi, hôm sau ông sẽ tha cho ta chứ?"

Đương nhiên là không rồi! Thù này không báo, ông ta không mang họ Cổ! Cổ lão gia hung dữ nghĩ, chờ ông ta thoát thân rồi, nhất định phải cho người trói con ả này lại, bán vào kỹ viện hạ tiện nhất.

Cho dù trong lòng đã định sẵn kết cục cho Lạc Man nhưng trên mặt Cổ lão gia lại mang vẻ nịnh nọt, thề son sắt: "Chỉ cần nữ hiệp có thể bỏ qua cho tiểu nhân, tiểu nhân cam đoan sẽ xóa bỏ chuyện hôm nay, sau này không bao giờ... quấy rối nữ hiệp nữa!"

Lạc Man cười xùy ra tiếng, một chữ bẻ đôi nàng cũng không thèm tin. Nàng cười hì hì nhìn lão từ trên xuống dưới, dường như đang cân nhắc nên ra tay từ đâu.

Ánh mắt của nàng khiến Cổ lão gia toát hết cả mồ hôi, run rẩy nói: "Nữ hiệp, nữ hiệp. Tiểu nhân biết sai rồi! Xin nữ hiệp tha cho tiểu nhân! Giữ cái mạng chó này lại cho tiểu nhân! Đừng làm ô uế tay ngài mà!"

Lão ta coi như cũng đã gặp vô số loại người, nhưng chưa từng có ai giống Lạc Man, vừa trò chuyện vừa lấy mạng người ta, dường như hết thảy tính mạng trên thế gian này nàng đều chẳng buồn để vào mắt.

Cổ lão gia cảm thấy sợ hãi theo bản năng.

"Phật dạy... Trong các loại tội lỗi, sát sinh là tội nặng nhất. Trong các loại công đứng, phóng sinh đứng đầu tiên. Nữ hiệp à, xem như ngài tích đức, thả ta đi mà!" Cổ lão gia bị dọa, không ngừng dập đầu, cả kinh phật cũng tuôn cả ra!

Phật dạy? Lạc Man trầm mắt, không khỏi nghĩ tới mười năm vất vưởng này, chẳng lẽ quả báo là có thật sao? Cổ lão gia ở một bên sợ sệt, muốn thừa cơ bò lên ta to cứu mạng.

Mẹ kiếp, có báo ứng cũng là chuyện sau khi chết! Bây giờ nàng còn chưa chết đâu!

Lạc Man lập tức vứt luôn cả do dự, hung dữ đập vào sau gáy lão ta.

Cổ lão gia vừa rên được một chữ cứu đã lập tức mềm cả người, ngã sấp xuống mặt đất.

Lạc Man nhổ một bãi nước bọt vào người lão ta, kéo tay áo lên, lôi đống ngân lượng trong ngực lão ra, bỏ vào trong ngực, tút nhẫn vàng trên tay lão, lấy luôn dây chuyền cho luôn vào ngực.

Xong việc này, ở huyện Thanh Hà xem như không ổn rồi. Dù sao cái nhà này của Võ đại lang cũng không đáng là bao, dứt khoát trốn thôi! Lạc Man nghĩ thầm.

Tuy Lạc Man có luyện võ, nhưng với cơ thể trói gà không chặt này, cho dù nàng dùng hết sức đánh một gậy cũng chỉ đủ khiến lão ta ngất đi mà thôi. Lạc Man tìm dây thừng trói lão lại, lại dùng túi vải bọc lấy mấy thứ, dắt dao găm phòng thân lên người, sau đó nghiêng người mang bao vải lên vai.

Hết thảy đã chuẩn bị xong, chỉ chờ thu thập xong hai tên tùy tùng bên ngoài nữa là có thể đi.

Lạc Man rút gậy chèn cửa xuống, một tay cầm gậy cán bột mì, hít sâu, sau đó hét to một tiếng.

Quả nhiên hai thủ hạ kia nghe tiếng tiếng hét liền hoảng sợ chạy tới.

Lạc Man giơ chày cán bột lên, thưởng cho mỗi tên một gậy, đánh bất tỉnh chúng luôn.

Lại trói chặt chúng lại, nàng khóa trái cửa lại.

Lạc Man sửa sang quần áo, lên phố chuẩn bị tìm Võ đại lang.

Phía bên kia, Võ Tòng dưỡng bệnh đã hai ngày, cơ thể tốt lên một chút liền thu dọn tạm biệt Sài Tiến, chuẩn bị về huyện Dương Cốc. Mấy ngày nay, hắn cứ mơ thấy ca ca bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh hại chết.

Dường như mỗi ngày hắn đều tỉnh lại trong tình trạng mồ hôi ra như tắm, dựa vào kinh nghiệm của đời trước, Võ Đại Lang nhất định sẽ tới huyện Dương Cốc, càng nghĩ, Võ Tòng càng không đợi nổi nữa, dọn dẹp chút rồi lên đường.

Lạc Man tìm được Võ Đại Lang rất đơn giản, kể lại cho huynh ấy nghe chuyện đánh ngất Cổ lão gia một chút, Võ Đại Lang nghe xong liền trợn tròn mắt, ân cần nắm lấy tay nàng: "Tiểu Man, muội không gặp chuyện gì chứ?"

Trong lòng Lạc Man ấm áp, vốn còn nghĩ Võ Đại Lang sẽ liều chết không chịu đi, lúc ấy nàng sẽ tự đi một mình, bây giờ thấy huynh ấy chỉ quan tâm mình, trên mặt Lạc Man không khỏi nở nụ cười: "Đại ca, muội thấy chúng ta không ở lại trấn Thanh Hà này được nữa rồi. Cổ lão gia sẽ không bỏ qua cho muội đâu, muội thà chết cũng không theo lão ta! Muội thì không sao, chỉ sợ là đã liên lụy tới đại ca rồi!"

Võ Đại Lang cau mày: "Vậy muội tính sao bây giờ?"

"Muội tính rời khỏi nơi này." Lạc Man nói.

"Rời nơi này sao?" Vẻ mặt Võ Đại Lang mê man, thì thào thự nói, "Rời khỏi đây sao?" Như vậy có thể sao? Cả đời y chỉ ở chỗ này, rời khỏi đây rồi biết đi đâu? Lại nói, lại nói còn có Nhị Lang nữa! Y đi rồi, Nhị Lang về không thấy y thì làm sao bây giờ?

Lạc Man làm như không nhìn thấy thần sắc do dự của y, nghiêm túc khuyên bảo y: "Đúng vậy, rời khỏi đây. Hôm nay tiểu muội đắc tội Cổ lão gia, ngày khác lão ta sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn. Từ xưa tới nay, dân không đấu với phú, đại ca, chúng ta chỉ có thể rời khỏi đây thôi. Còn rừng xanh không sợ không có củi đốt. Lại nói, chỉ cần huynh muội chúng ta ở cạnh nhau, không phải nơi nào cũng giống nhau sao?"

Võ Đại Lang nghĩ chút, cảm thấy rất có lý, nhưng "Còn có Nhị Lang..."

Thấy huynh ấy dao động, Lạc Man cười nói: "Nhị Lang cho rằng mình đánh chết người, đương nhiên không dám trở về đây nữa đâu. Chúng ta cứ rời nơi này trước, đợi ổn định rồi đi tìm huynh ấy sau."

Cả đời Võ Đại Lang sinh sống đơn giản, cho tới giờ cũng chưa từng trải qua những việc thế này, nhìn thấy Lạc Man nói có đạo lý rõ ràng, vẻ mặt trầm tĩnh, trong lòng không tự giác mà nghe theo.

"Vậy bao giờ chúng ta đi?" Võ Đại Lang ngây thơ nhìn nàng.

Lạc Man cười nói: "Ngay bây giờ. Nhưng việc cấp bách, chúng ta phải mua ít đồ đã.

Trải qua chuyện này, nàng nói gì Võ Đại Lang nghe nấy, đi theo nàng mua vài thứ đồ của đàn ông, lương khô và xe lừa, thừa dịp sắc trời còn sớm mà vội vàng ra khỏi kinh thành.

Đợi đến lúc Cổ gia không thấy người, tìm đến Võ gia thì đã là chuyện một ngày một đêm sau, Võ Đại Lang và Phan Kim Liên đã sớm chẳng thấy bóng rồi.

Cổ lão gia tức đến mức giãy đành đạch, cũng không biết làm gì khác.
             ---------------------

Chương 7: Võ Nhị Lang đánh hổ tiến vào huyện Dương Cốc

Trước khi trọng sinh, Lạc Man thân mang huyết hải thâm thù, mỗi ngày mở mắt ra đều không ngừng tính toán, làm gì có tâm trạng xem ti vi tiểu thuyết gì. Về Thủy Hử, nàng cũng mơ hồ biết chút chút, nhưng cụ thể từng việc thì chịu cứng.

Tựa như về Võ Tòng, nàng chỉ biết hắn đánh hổ ở núi Cảnh Dương xong, sau đó gặp lại Võ Đại Lang, cụ thể ở nơi nàng thì nàng cũng chẳng có xíu ấn tượng nào sất.

Vậy bọn họ nên đi đâu đây? Tốt nhất là đi đến nơi không bao giờ gặp lại Võ Tòng nữa! Đến lúc đó, trời cao biển rộng mặc cá bơi, quản đám nhân vật chính trong thủy hử mà làm cái mế gì!

Lạc Man mặc một thân màu xanh, đầu quấn khăn vài màu trắng, chiếc cổ cao trắng ngần được quàng khăn che lại, nhìn qua quả giống như một công tử văn nhã.

Lúc này nàng lại mất cả hình tượng ngồi trên một tảng đá lớn gặm bánh bao khô, nghĩ tới những bước tiếp theo.

Tiểu Man, uống nước đi!" Võ Đại Lang chất phát đi tới, lấy một ấm nước ra đưa cho nàng.

Vóc người Phan Kim Liên cao gầy, đoán chừng độ 1m68, khuôn mặt như ngọc, khí chất thanh thuần, giả nam trang lại có khí chất như công tử thế gia, mà Võ Đại Lang chỉ cao 1m2, cao tới trên eo Phan Kim Liên một chút, bề ngoài xấu xí, nếu ở hiện đại thì chính là một người vừa lùn vừa xấu điển hình. Hai người đứng cạnh nhau, nhất thời hấp dẫn không ít sự chú ý của người qua đường.

Cũng có người thấy bọn họ một người tay trói gà không chặt, một người khác lại tàn phế nửa người, nổi tâm tư không đứng đắn, kết quả đều bị Lạc Man dạy dỗ rất thảm.

Đã biết thân phận của mình trong thủy hử, mỗi ngày Lạc Man đều không ngừng rèn luyện cơ thể, khoảng thời gian này rốt cục cũng có thể khôi phục lại tiêu chuẩn trước kia, tuy không biết có đấu lại nổi Võ Tòng hay không nhưng đấu với đám lưu manh này thì vẫn không vấn đề gì.

Không còn cách nào khác, trong truyện thủy hử, tình nghĩa huynh đệ mới là nhất, nữ nhân sao? Chỉ có một chân lý thôi, không chết thì cũng sẽ chết rất thảm.

Trọng sinh một lần, Lạc Man rất yêu quý mạng nhỏ này của mình, cố gắng diệt trừ hết các yếu tố có hại.

"Ha ha, Tiểu Man, chúng ta đã tới đây nửa tháng rồi, bây giờ muốn đi đâu đây!" Võ Đại Lang ngu ngơ đứng cạnh hỏi nàng.

Lạc Man hoàn hồn, nhìn người đàn ông đứng cạnh mình liền cảm khái vạn phần, chẳng trách Phan Kim Liên muốn ngoại tình, một người đàn ông như vậy, muốn tiền không có tiền, muốn chỉ số thông minh không có chỉ số thông minh, muốn bạn báo ân cả đời cho anh ta bạn có cam lòng không?!

Nhưng đối với Lạc Man mà nói, y đã trở thành nghĩa huynh của mình thì cũng không cần thiết bận tâm đến những thứ này. Bất kể thế nào, huynh ấy cũng đã cứu nàng một mạng, con người trung thực vô cùng, ở chốn loạn thế này, có một người đàn ông bên cạnh còn hơn không.

Rượu nhạt còn hơn cháo bột, vợ xấu thiếp ác còn hơn phòng không!!

"Sau này chúng ta dừng ở trấn phía trước đi!" Lạc Man thu hồi ý nghĩ, cười nói. Bọn họ cũng đã đi được nửa tháng rồi, cũng đã đủ xa rồi, hơn nữa nàng cũng không tin vận khí của nàng ở đây đi loạn chỗ nào đó cũng gặp phải Võ Tòng?!

Cắt... cũng không phải là phim tình cảm mà!

"Được!" Võ Đại Lang lập tức vui vẻ "Vậy huynh đi dọn đồ, chúng ta đi nhanh một chút!"

Lạc Man mỉm cười gật đầu, nhìn huynh ấy lập tức đi gói ghém đồ đạc.

Thật ra Lạc Man cũng hiểu được tâm lý của huynh ấy, sinh ra ở nông thôn, cơ thể lại không trọn vẹn, xa xứ đương nhiên là không có cảm giác an toàn, thật ra thì, không phải nàng cũng thế sao?

Lạc Man đột nhiên nhớ tới người đàn ông với nụ cười ấm áp mang lại cho nàng cảm giác có gia đình, trong lòng đau nhức.

Đàn ông sao? Chẳng phải đều như vậy cả sao? Hắn ta từng nói vì nàng, cái gì cũng có thể mất, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn muốn giết nàng sao?

Lạc Man đột nhiên nhắm mắt lại, dùng sức dứt mình ra khỏi đau thương, Lạc Man! Tất cả đều đã qua rồi, ông trời đã cho mày cơ hồi sống lại, vậy mày phải sống thật tốt!

Thu dọn đồ đạc xong, hai người một gấp một chậm tới thành, bởi vì gần đây gặp không ít cảnh cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng đều tài nghệ không bằng người, bị Lạc Man cướp lại nên túi tiền của bọn họ cũng dư dả, vì thế bọn họ trực tiếp vào khách điếm tìm phòng.

Đã trọng sinh lâu vậy rồi, Lạc Man rốt cục cũng tìm được chỗ tốt của nơi loạn thế này, chính là chỉ cần bạn muốn, có tiền cũng rất đơn giản! Triều đình đều đang bận rộn sống phóng túng, loại chuyện ăn cướp nhỏ nhặt này đương nhiên không thèm quản, bình thường cũng không ai tới tra khảo gì.

Lạc Man cũng yên tâm thoải mái đánh cướp, cuối cùng thậm chí còn cố ý theo thêm nhiều thứ, hi vọng thu hút được nhiều cướp chút. Chỉ tiếc thời đại này cuộc sống quá cằn cỗi, chỉ có việc tám nhảm là thịnh hành, đức hạnh của nàng cũng sớm bị bọn sơn trại biết được, lại không ai dám đánh cướp nữa. Mọi người tặng cho nàng danh hiệu "Ngọc Diện la sát", đại khái là rút ra từ một lần nào đó, nàng bị một tên đoạn tụ đi ra đánh cướp, người kia chẳng những muốn giật tiền, hơn nữa còn muốn bạo luôn hoa cúc của nàng.

Vì thế Lạc Man chẳng những hốt sạch tiền của hắn mà còn "dịu dàng" dùng một quả dưa chuột bạo hoa cúc của hắn ta đến nổ luôn.

Sau đó danh tiếng "Ngọc Diện la sát" liền truyền xa...

Đương nhiên là những chuyện này nàng đều không biết, đúng lúc này, nàng lại đang hao tâm tổn trí thảo luận căn nhà mà mình muốn mua với mẹ mìn(*).

(*)Mẹ mìn là kiểu như người môi giới thời này.

"Tốt nhất là ở ngã tư, trước sau là hai viện, đằng sau dùng để ở, đằng trước dùng để mở cửa hàng buôn bán." Lạc Man vừa nghĩ vừa nói, có câu miệng ăn núi lở, bọn họ vẫn phải làm việc nuôi thân thôi. Bánh hấp của Võ Đại Lang chính là một mặt hàng tốt, nàng tin mình có thể phát triển ra thành tiệm bánh.

Nhưng đầu tiên vẫn phải dựng biển hiệu đã, tốt nhất là không phải ra ngoài đường rao hàng.

Võ Đại Lang ngây thơ ngồi một bên, nghĩ tới lúc có phòng ở mới liền vui đến nỗi cười không khép nổi miệng.

Bây giờ y càng ngày càng thỏa mãn với cô muội muội này, túc trí đa mưu, võ công cũng lợi hại, đối xử với ca ca như y cũng rất tốt, không biết y phải dùng vận may mấy đời mới gặp được muội muội Phan Kim Liên, à không, là muội muội Lạc Man này mới đúng!

Lạc Man làm gì cũng đúng! Lạc Man nói gì cũng đúng. Trải qua một khoảng thời gian ở chung, Võ Đại Lang sớm đã trở thành thói quen theo sau Lạc Man như Thiên lôi sai đâu đánh đó, trong lòng y, hảo cảm với Lạc Man cứ tăng vọt, vượt qua luôn cả đệ đệ ruột quan trọng như Võ Tòng.

Mẹ mìn không hổ là người hiểu rõ trấn này nhất, tìm được nhà một cách nhanh chóng.

Lạc Man mang Võ Đại Lang đi xem, hai người đều rất hài lòng, giao tiền luôn tại chỗ, ủy thác cho mẹ mìn đi giao dịch, bọn họ thì về khách điếm chuẩn bị hành lý để chuyển vào.

Hai người chỉ dọn dẹp nhà cửa lại một chút, lại mua ít gia cụ, chọn ngày đẹp rồi Võ Đại Lang làm bánh đem ra mở hàng.

Tay nghề của Võ Đại Lang rất tốt, hơn nữa Lạc Man còn biết một vài công hệ hiện đại, biết cách dung hợp thêm một chút, bỏ vào chút thịt băm, hoa quả các loại, tiệm bánh nhanh chóng nổi danh khắp thành.

Buôn bán tốt hơn một chút, Lạc Man lại mướn một thiếu niên tên Vận Ca chuyên bán bánh, để phòng bí quyết lộ ra ngoài, người làm bánh vẫn là Võ Đại Lang, Lạc Man chuyên phụ trách sổ sách.

Hai người sống qua ngày cũng không lo ăn lo mặc.

Ngày đó, Lạc Man đang ngồi tính sổ sách trong nhà, Vận Ca kéo Võ Đại Lang ra ngoài, nói bên ngoài có trò hay muốn đi xem.

Đúng lúc nhàn hạ, thấy bọn họ quả thật muốn đi, Lạc Man cũng đồng ý để bọn họ tung tăng như chim sẻ chạy ra ngoài.

Lạc Man nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài chiêng trống nổ vang, xen lẫn tiếng hoan hô của mọi người, không biết đã xảy ra chuyên gì...

Thì ra là bọn họ đang hoan nghênh anh hùng đánh hổ.

Võ Tòng dựa vào trí nhớ kiếp trước tới đồi Cảnh Dương, mấy chữ "uống ba chén rượu không nên qua đồi" như treo trước gió khiến mắt hắn cay cay, hắn vào tiệm chọn một chén rượu, tinh tế thưởng thức.

Thật ra đối với hắn mà nói, rượu đã sớm mất đi sức hấp dẫn, kiếp trước sống khổ sống sở trong miếu đã khiến hắn biến thành người không ham không muốn, chỉ hi vọng ca ca bình an, chúng huynh đệ Lương Sơn vượt qua được quãng đời còn lại.

Sở dĩ nhấp chút rượu là vì muốn ôn lại chuyện cũ đã quá.

Hắn uống cạn một hơi, buông chén chuẩn bị ra ngoài, tiểu nhị lại theo lệ chạy lên khuyên bảo hắn ngày mai hẵng đi, trên núi còn có hổ.

Mặc dù có hơi dài dòng nhưng Võ Tòng cũng không thiếu kiên nhẫn như trước nữa, đã trải qua tang thương, hắn cũng đã nhìn ra lòng tốt của tiểu nhị, cũng học được cánh từ chối hợp lí.

Võ Tòng cười cười từ chối ý tốt, đạp ánh trăng lên núi, sau đó dễ dàng đánh chết hổ, được mọi người vô cùng hoan nghênh vào thành.

Chỉ là càng đến gần trấn Dương Cốc, tâm tình của hắn càng thêm kích động, ngay cả ngón tay cũng run rẩy, rốt cục cũng đã có thể gặp lại đại ca rồi! Là đại ca còn sống sờ sờ đứng trước mặt hắn!

Từ nhỏ đại ca đã như cha như mẹ nuôi nấng hắn, đồ ăn ngon đều dành cho hắn, đối với Võ Tòng, Võ Đại Lang như cha mẹ của hắn vậy!

Bây giờ hắn tuyệt đối sẽ không để ai hại chết ca ca của hắn! Võ Tòng nhìn ba chữ huyện Dương Cốc trước mặt, trong mắt tản ra sự lạnh lẽo.
Đồng thời, Lạc Man đang vùi đầu tính sổ sách cũng run lên một cái, cả người lạnh băng.


         ------------------------

Chương 8: Võ Tòng vào thành gặp Kim Liên

Võ Tòng được khiêng vào thành, vừa vào cửa thành, dân chúng hai bên đã lập tức hoan hộ, hoa tươi lụa là cũng được ném tới chỗ hắn, Võ Tòng đành miễn cưỡng cười cười.

Lúc này, tim hắn đang khẩn trương đập bình bịch, biểu lộ mất cân đối, đi đường run tay run chân, trong đầu chỉ nghĩ đến một điều, chính là sắp được gặp Võ Đại Lang rồi!

Bộ đầu thấy hắn như vậy thì nghĩ hắn bị dân chúng nhiệt tình dọa sợ, không khỏi tươi cười hớn hở, trong lòng lại thêm mấy phần thiện cảm với người thanh niên tuấn tú này.

Hắn cười vỗ vai Võ Tòng, an ủi: "Võ huynh đệ, đừng sợ! Dân huyện Dương Cốc chúng ta nồng nhiệt quá đó thôi. Mai có rảnh, ca ca mang đệ đi ăn món bánh nướng Võ Đại Lang nổi danh trong huyện!"

Cái gì? Bánh nướng Võ Đại Lang?

Cả người Võ Tòng chấn động, bắt lấy tay Lý bộ đầu, gấp giọng hỏi: "Bánh nướng Võ đại lang ở đâu? Ở đâu?"

Mày kiếm của hắn nhăn lại, đáy mắt tỏa ánh sáng, bức thiết nhìn Lý bộ đầu, vội vang muốn biết tung tích của ca ca.

Võ Tòng vốn là người có sức mạng, sốt ruột rồi không tự giác mà tăng thêm năm phần sức, nắm tay Lý bộ đầu khiến huynh ta kêu oai oái!!! Huynh ta nhăn mày, kêu gào bảo hắn buông tay.

Võ Tòng lúc này mới kịp phản ứng, vô ý thức buông lỏng tay ra mới nhìn thấy trên cánh tay béo mập của Lý bộ đầu xuất hiện một dấu bàn tay xanh xanh hồng hồng, đành ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi Lý bộ đầu, ca ca của đệ là Võ Đại Lang, đệ thất lạc huynh ấy đã lâu, vừa nghe tin tức của huynh ấy... Ra tay không đúng mực, mong Lý bộ đầu thứ lỗi!!"

Võ Tòng vốn có vẻ ngoài tuấn tú, biết mình làm sai, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên vẻ chân thành tha thiết, vẻ mặt áy náy nhìn Lý bộ đầu, khiến cho người ta không tự giác mà tan giận.

Huống chi cũng không phải chuyện gì quá lớn.

Lý bộ đầu nhấc cánh tay sưng đỏ, miễn cưỡng nở nụ cười, xem như tha thứ cho hắn, kỳ thật trong lòng đã sớm rơi lệ như tắm, má nó chứ, không hổ là anh hùng đánh hổ! Lực cánh tay này cũng đủ tát chết một con gấu rồi!

"Nhưng bánh hấp Võ Đại Lang này bán ở đâu? Kính mong đại ca có thể giúp đệ." Võ Tòng chuyển chủ đề đặt lên người Võ Đại Lang tiếp.

Lý bộ đầu nhìn người trẻ tuổi trước mắt, trong lòng cảm thấy dường như có cái gì khang khác, như là... đang sống! Đúng, chính là loại cam giác này, lúc mới gặp mặt, trên người người trẻ tuổi này vẫn mang theo vẻ phiền muộn, đôi mắt trầm lặng tối tăm, bây giờ mới có chút tinh thần phấn chất.

Lý bộ đầu thỏa mãn gật đầu, thấy Võ Tòng sốt ruột tiến lên một bước, sắc mặt lập tức trắng nhợt, không ngớt nói: "Đệ đứng đó được rồi!" Giỡn quài, vừa không cố ý chút mà còn suýt bẻ gãy tay mình rồi, nếu giờ mà kích động thì còn muốn mình sống sao?!

Lý bộ đầu vẫn còn sợ hãi nói: "Bánh hấp của Võ Đại Lang mới mở ở phố thiếu niên đó. Nhưng hôm nay náo nhiệt như vậy, chắc Võ Đại Lang cũng có ra xem."

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời: "A! Đó không phải là Võ Đại Lang sao? Ấy... Đại Lang, mau tới đây! Nhanh lên!"

Lý bộ đầu vội ngoắc Võ Đại Lang.

Từ lúc Lý bộ đầu gọi tên Võ Đại Lang, cơ thể Võ Tòng đã cứng ngắc lại, hắn chậm chạp xoay người, thậm chí còn nghe được tiếng các đốt ngón tay của mình kêu răng rắc, sau đó hai vóc người đi ra khỏi đám đông, một thiếu niên môi hồng dắt một người trung niên tướng mạo xấu xí.

Bao nhiêu hình ảnh lại hiện ra trước mắt.

Đôi mắt võ Tòng thấp thoáng ướt.

"Ca..." Môi hắn mấp máy, cẩn thận từng li từng tí như sợ đánh thức mộng đẹp trước mắt.

Võ Đại Lang vẫn không phát hiện ra hắn, vẫn đi theo sau Vận Ca.

"Ca!..." Võ Tòng rớt nước mắt, giọng càng lúc càng lớn "Ca!..."

Đúng rồi, lúc này ca ca còn sống! Còn sống!

Võ Tòng cười rộ lên.

"Ca..." Hắn dùng hết sức hô to!

Tiếng hét từ tận đáy lòng, xuyên qua đám người đánh thẳng vào tim Võ Đại Lang.

Lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, không thể tin được mà ngẩng đầu.

Trong đám người, Nhị Lang đẹp trai thiện lương vô cùng nhà y đang đứng đó vừa khóc vừa cười.

Võ Đại Lang chỉ cảm thấy cơ thể mất đi lực khống chế trong nháy mắt, y muốn mở miệng, nước mắt lại không nhìn được mà rơi xuống, là Nhị Lang sao? Nhị Lang nhà y về rồi sao?

Y cứ đứng trơ mắt ếch như vậy nhìn Võ Tòng lau sạch nước mắt, nở nụ cười sáng lạn, thoáng cái đã quỳ xuống trước mặt y, ôm chầm lấy y.

Võ Nhị Lang trở về thật rồi! Lúc này Võ Đại Lang mới dám tin, lập tức lên tiếng hỏi: "Nhị Lang, đệ đệ! Đệ về thật rồi sao?"

Võ Tòng muốn nói gì đó nhưng nước mắt cứ rơi tí tách, hai huynh đệ cứ ôm nhau khóc như vậy.

Cảnh huynh đệ gặp lại cảm động lòng người khiến quần chúng xung quanh cũng không nhịn được nước mắt.

Lý bộ đầu sờ khóe mắt, tới trước vỗ vai Võ Tòng: "Thì ra đệ chính là Võ Nhiị Lang sao! Tiểu tử! Đệ may mắn lắm đấy!"

Hắn thường tới tiệm bánh của Võ Đại Lang mua bánh hấp, đương nhiên cũng biết trong tiệm có một mỹ nhân tên Lạc Man, nghe Đại Lang nói, đây là em dâu y chuẩn bị cho đệ đệ, lúc ấy hắn còn hâm mộ mãi không thôi.

Nhưng bây giờ lại nhìn thấy Võ Tòng, hắn đúng là ghen ghét không nổi, nhìn là biết hai người quả xứng đôi, trai tài gái sắc.

Võ Tòng cho rằng Lý bộ đầu nói vậy vì mình có ca ca như Võ Đại Lang, lập tức gật đầu đống ý: "Lý bộ đầu nói rất đúng."

Nhận thân xong, Võ Đại Lang nhiệt tình kéo Võ Tòng về nhà, trên đường đi còn không ngừng thuật lại chuyện bấy lâu nay, còn cường điệu cái tên của Lạc Man.

Võ Tòng nhẫn nại nghe cả buổi, phát hiện ra ca ca nói mười câu thì chín câu là về người tên Lạc Man kia, Lạc Man lợi hại thế này, dùng một địch ba, Lạc Man thông minh thế kia, phát minh ra bánh nướng thịt lăm, Lạc Man cẩn thận thế nọ, làm quần áo cho y, vân vân và mây mây.

Nghe qua, trong lòng Võ Tòng liền không thoải mái.

Kiếp trước hắn chưa từng nghe tới cái tên Lạc Man! Lại nói, Lạc Man kia có lợi hại gì, dùng một địch ba cái gì, hắn tay không tấc sắt đánh hổ đây nè! Bọn họ không gặp nhau lâu như vậy, ca ca còn chẳng thèm quan tâm hắn!

Trong bản năng, Võ Tòng sinh phản cảm với việc Lạc Man chiếm được vị trí của mình.

Nhưng việc cấp bách không phải là việc này.

"Ca ca không lấy vợ sao?" Võ Tòng nghe mãi vẫn không thấy nhắc đến chị dâu, không chờ được mà hỏi.

Võ Đại Lang ngượng ngùng gãi đầu: "Ca ca thế này thì nào có ai chịu để ý tới?"

Võ Tòng khẽ nhíu mi, sao không giống như trước? Hắn vừa phát hiện chẳng những không giống mà cuộc sống của ca ca dường như cũng tốt hơn trước nhiều, tuy không phải mặc vải vóc tinh xảo nhưng cũng không mặc vải bố như trước, trên quần áo chẳng có lấy miếng vá nào!

Có chuyện gì xảy ra rồi?

Võ Tòng buồn bực.

"Ca ca, huynh biết người phụ nữ nào tên Phan Kim Liên không?" Nghĩ nửa ngày cũng không ra đầu mối, Võ Tòng trực tiếp mở miệng hỏi.

Võ Đại Lang thoáng kinh ngạc nhìn hắn, không hổ là Nhị Lang! Biết nhanh vậy!

"Biết chứ! Phan Kim Liên là Lạc Man đó!" Võ Đại Lang sảng khoái trả lời.

"Cái gì?" Võ Tòng trừng to mắt hô lên, Phan Kim Liên chính là Lạc Man?!

Võ Đại Lang tò mò nhìn đệ đệ nhà mình, lại kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi.

Sau khi nghe xong, Võ Tòng trầm mặc mất nửa ngày rồi mới mở miệng: "Phan Kim Liên không muốn gả co ca ca cho nên mới nhận ca ca làm nghĩa huynh sao?"

Nữ nhân này vẫn xem thường ca ca như vậy! Võ Tòng cắn răng nghĩ, hình ảnh Võ Đại Lang chết kiếp trước hiện lên, Võ Tòng như lâm vào ác mộng, Phan Kim Liên và gian phu Tây Môn khánh như xuất hiện trước mặt khiến hô hấp hắn dồn dập, hai mắt đỏ bừng, chỉ hận không thể giết chết nàng ta ngay!

Võ Đại Lang nhìn thấy đã biết đệ đệ hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Đệ hiểu lầm rồi! Ta vốn không muốn lấy muội ấy! Ta muốn muội ấy làm em dâu cơ!"

Cái gì? Võ Tòng thoáng cái dại ra!

Cái gì gọi là thiên lôi cuồn cuộn? Chính là đây!

Chị dâu kiếp trước lại thành vợ mình kiếp này!

Võ Đại Lang một lòng nói tốt cho Lạc Man "Thật ra Tiểu Man tốt lắm. Mấy ngày nay may mà có muội ấy chăm sóc, đệ đệ sau này phải đối tốt với người ta đấy!"

Thất thần mất một chút, Võ Tòng đột nhiên kịp phản ứng lại, như vậy cũng tốt, ít ra ca ca cũng an toàn, về phần hắn, hắn lại muốn xem ả dâm phụ kia có thể làm gì!"

"Vâng!" Khóe miệng Võ Tòng nở nụ cười mỏng như tơ.

Đang nói chuyện thì tới tiệm bánh Võ Đại Lang.

Võ Tòng kinh ngạc nhìn cửa hàng trước mặt, mặc cho Võ Đại Lang kéo vào cửa hàng.

"Tiểu Man! Huynh về rồi nè!" Võ Đại Lang vui mừng hô lên.

"Đến đây!" Giọng nữ như chuông bạc truyền tới.

Võ Tòng không tự giác mà nắm chặt hai tay, ánh mắt thù hận bắn về phía sau tấm vải rèm.

Một tràng tiếng loạt xoạt vang lên, nương theo đó là rèm vải bị xốc lên, dung mạo tinh xảo của Lạc Man rơi vào tầm mắt hắn.

Tiện nhân! Quả nhiên là ả! Võ Tòng hận không thể xông liên lột da ả ta, uống máu ả ta!

Ánh mắt nóng rực khiến nụ cười của Lạc Man ngưng lại, quay đầu theo bản năng.

Một đôi mắt như mắt rắn độc đâm thẳng vào tìm, dọa cho nàng tim đập chậm mất nửa nhịp.

Là Võ Tòng! Trong lòng Lạc Man hô to lên.

        -------------------------

Chương 9: Kẻ thù gặp nhau đỏ mắt vô cùng

Trước Cài ĐặtSau
Võ Tòng đứng thẳng đơ nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mắt, trong lòng tỏa sát ý nồng đậm.

Không có ai có thể hiểu rõ bản chất của ả ta hơn hắn, ngoan độc, quyến rũ em chồng, thông dâm với người khác, hạ độc chết trượng phu.

Loại đàn bà này không sống thiếu đàn ông nổi một ngày, có chết cũng không hết tội!

Võ Tòng nhìn nữ nhân trước mặt, khuôn mặt ả ta trắng bệch kinh hãi, khóe môi hơi nhếch, lộ nụ cười lạnh lùng, xem ra hắn nghĩ không sai, nữ nhân này quả nhiên cũng trọng sinh!

Từ lúc ca ca nói Phan Kim Liên là Lạc Man hắn đã sinh nghi, những chuyện này hoàn toàn không giống kiếp trước, chỉ duy có nguyên nhân Phan Kim Liên cũng trọng sinh mới có thể giải thích, ả ta biết Võ Tòng sẽ giết ả nên mới không chịu gả cho Võ Đại Lang, hay là muốn danh chính ngôn thuận ở bên Tây Môn Khánh?

Mơ đi! Đáy mắt Võ Tòng lạnh như bang.

Đời trước không phải ả muốn quyến rũ hắn sao? Bây giờ hắn sẽ thành toàn cho ả! Hắn sẽ lấy ả, sau đó khiến ả muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong!

Võ Tòng nhìn Phan Kim Liên lo sợ không thôi, mỉm cười lộ ra hàm rang trắng: "Nương tử, Võ Tòng hữu lễ."

Lạc Man càng thêm sợ hãi, nàng nghĩ không thông, đây là lần đầu tiên Võ Tòng thấy nàng sao?! Sao lại như hận thù gì nàng lắm vậy? Lúc này nàng còn chưa làm cái gì khiến người ta oán trách mà?!

Đợi đã nào...! Hắn kêu nương tử?!

Lạc Man hỗn độn luôn!

"Võ... Nhị ca, huynh gọi sai rồi! Muội là nghĩa muội của đại ca, tính ra, huynh nên gọi muội một tiếng muội tử mới đúng!" Lạc Man xấu hổ vội nói.

Võ Tòng như sư tử duỗi móng đùa thỏ con, lười biếng nói: "Hửm? Tiểu Man muội tử không biết sao? Đại ca đã hứa gả muội cho ta rồi!"

Hử cái đầu bò nhà ngươi ấy! Lạc Man quăng ánh mắt rực lửa qua Võ Đại Lang,

"Đại ca! Đây là tình huống gì, ngài có thể giải thích chút không?!" Lạc Man mỉm cười bình tĩnh nói, mắt càng như dao.

Nguy rồi! Quên dặn Nhị Lang đừng nói vội!

Võ Đại Lang âm thầm kêu khổ, qua khoảng thời gian ở chung này, Đại Lang cũng đã hiểu rõ Lạc Man, tổng thể mà nói, nàng là người ngoài mềm trong cứng, rất biết khống chế người khác. Y vốn định nói trước với Nhị Lang một tiếng, sau đó để hai người tiếp xúc với nhau, đợi hiểu rõ nhau rồi sẽ nảy sinh tình cảm, sau đó mới làm rõ hôn ước.

Đến lúc đó chẳng phải nước chảy thành song rồi sao?!

Ai ngờ Nhị Lang lại háo sắc vậy chứ, nói tuốt luốt hết rồi! Bây giờ Tiểu Man dang rất tức giận, nào có chuyện cho y qua dễ dàng đây?!

Võ Đại Lang dùng ánh mắt cầu xin nhìn Võ Tòng vẫn đang mê đắm (thực chất là hung dữ) nhìn Lạc Man chằm chằm, run giọng nói: "Tiểu Man, muội nghe ta giải thích, muội cũng biết đệ đệ này của ta, bề ngoài nó lại tuấn tú, lại có sức mạnh, ta nghĩ phù sa không chảy ruộng ngoài..."

Dưới cái nhìn chằm chằm của Lạc Man, giọng nói của y càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất một cách lúng túng, Võ Đại Lang ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lạc Man đang cười đến là dịu dàng, nhanh chóng trốn ra sau lưng Võ Nhị Lang.

Y biết Lạc Man quá đi chứ, càng cười dịu dàng thì tức là đang càng giận đó.

Võ Tòng không vui liếc mắt trừng Lạc Man, chết tiệt, ả ta ức hiếp ca ca thành ra gì thế này! Ngay cả nói cũng không dám nói, đúng là, đúng là tức chết hắn mà.

Võ Tòng âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Lạc Man đúng là bó tay luôn, chẳng trách Võ Đại Lang dạo này hay nắm lấy tay nàng kể về Võ Tòng, thì ra đang muốn gả nàng cho hắn! Tên Võ Tòng chết tiệt này còn ham mê sắc đẹp của nàng! Nhìn mê đắm vậy đó! Còn nhìn! Nhìn cái gì mà nhìn!

Nàng mới là chủ nhà! Dám can đảm kháng chỉ, kéo ra ngoài chém đầu!

Nghĩ thông rồi, trong lòng Lạc Man thoáng trầm tĩnh lại, sợ quái gì, nàng một không ngoại tình hai không giết người, cùng lắm cũng chỉ là không muốn gả cho Võ Nhị Lang, chẳng lẽ Võ Tòng còn ăn được nàng luôn hả?!

"Chuyện hôn ước coi như hết hiệu lực! Đại ca nhanh đi làm bánh đi, bánh lúc trước đã bán gần hết rồi, làm nhiều nhân thịt chút nhé." Nói xong Lạc Man quay người vào nhà, ánh mắt liếc xéo Võ Tòng cao ngất đứng một bên, dừng một chút rồi lại nói tiếp.

"Nhị ca đã trở về rồi thì để huynh ấy giúp đi! Một mình huynh làm sẽ mệt đấy!" Muốn ăn uống chùa hả, khe cửa cũng chẳng có đâu!

"Được!" Võ Đại Lang vui mừng đồng ý, kéo đệ đệ vào phòng bếp.

"Ca!" Võ Tòng đứng sừng sững bất động, hai con mắt ác liệt nheo lại "Bình thường Phan Kim Liên đều độc ác sai sử huynh như vậy sao?!"

Chân mày Võ Đại Lang nhíu lại, nói lời này thì khó nghe quá, sai sử cái gì chứ! Lạc Man đối với y rất tốt, y nghe lời muội ấy thì có gì không đúng đâu?!

Nghĩ mãi, Võ Tòngmới về, chắc không hiểu Tiểu Man nên trong lòng tức giận hẳn là cũng đúng.

"Nhị Lang à! Tiểu Man không thích người khác gọi muội ấy là Phan Kim Liên, chúng ta là người một nhà, đệ gọi muội ấy là Tiểu Man là được! Còn nữa, Tiểu Man đau lòng huynh nên mới gọi đệ cùng vào phòng bếp với huynh đấy, nếu đệ không muốn thì cứ nghỉ ngơi trước đi!" Võ Đại Lang nói vẻ thấm thía, chỉ thấy Võ Tòng đứng sững sờ.

Hắn không nghe lầm chứ?! Ca ca đang vì giúp Phan Kim Liên mà nói hắn sao?

Trái tim yếu ớt của Võ Tòng lập tức bị đánh cho trọng thương luôn.

"Ca ca..." Võ Tòng bất mãn kêu lên.

"Còn nữa! Nhị Lang!" Võ Đại Lang như nghĩ tới gì tiếp, cau mày không vui nói: "Sau này đệ đừng nhìn chằm chằm Tiểu Man vậy, y chang đám háo sắc vậy, Tiểu Man sẽ sợ đấy!"

Ầm! Trái tim của Võ Tòng lập tức tan thành tro!

Ca! Huynh là huynh ruột của đệ hả?

Dặn dò xong, Võ Đại Lang nhớ tới việc buôn bán liền vội đi làm bánh, Võ Tòng vốn định đi tìm Phan Kim Liên nhưng vẫn không yên tâm nổi với ca ca, do dự mãi rồi cũng đi tới phòng bếp.

Bận lần này là bận tuốt mùa tới tối.

Màn đên buông xuống, hấp xong nồi bánh cuối cùng, Đại Lang lau mồ hôi, cần cù nhào bột mì dưới ánh đèn ảm đạm, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc.

Đệ đệ về rồi, Tiểu Man cũng rất tốt, cả nhà bọn họ ở cùng một chỗ nhất định sẽ rất tốt.

"Đại ca, nên ăn cơm rồi!" Giọng nói thanh thúy của Lạc Man vang lên phía ngoài phòng.

"Ừ, đến đây!" Võ Đại Lang trả lời, cười nói với đệ đệ: "Nhị Lang, không vội đâu, đi ăn cơm đã!"

Đã lâu không làm việc tốn sức như vậy, dù sức hắn vô cùng mạnh nhưng vẫn thấy cánh tay đau nhức.

Đôi mắt Võ Tòng không khỏi đỏ lên, hắn hỗ trợ mà còn như thế, vậy lúc chỉ có một mình ca ca vất vả cỡ nào chứ?! Nữ nhân chết tiệt kia, rõ ràng là đang ức hiếp ca ca mà!"

"Ca... bình thường huynh đều làm mệt vậy sao?" Võ Tòng nức nở hỏi, trọng sinh một lần, hắn chẳng những muốn ca ca phải sống mà còn muốn huynh ấy sống thật tốt.

Võ Đại Lang thấy hay hốc mắt đệ đệ đỏ lên liền không khỏi cảm thấy lần này đệ đệ về sao mà đa sầu đa cảm vậy, đành cười an ủi nói: "Việc buôn bán tốt mà! Dù bận ca ca cũng vui!" Kiếm tiền được đó.

Võ Tòng nhíu mày: "Sao huynh không kiếm người làm, là ả Phan... Lạc Man làm bậy sao? Tiền do ai giữ?"

Võ Đại Lang có ngốc cũng không ngốc đến mức không biết Võ Tòng có ác ý với Lạc Man,

Y cau mày chăm chú dò xét Võ Tòng: "Nhị Lang à! Đệ có thành kiến gì với Tiểu Man sao? Tiểu Man là người rất tốt, về sau đệ sẽ hiểu từ từ.

Võ Tòng không nhịn được mà nghiêng đầu, ca ca hắn cũng không biết ả Phan Kim Liên này cũng chẳng phải người tốt gì!

Võ Đại Lang thở dài, thật không rõ đây là lần đầu tiên họ gặp mặt nhưng sao lại ghét bỏ nhau vậy chứ?!

Vì người rong một nhà, có mấy lời y còn muốn nói: "Nhị Lang à, Tiểu Man là đứa nhỏ khổ sở, đệ là ca ca, sau này có là phu quân thì cũng đối xử với muội ấy tốt một chút."

Võ Tòng nhíu mày, thật không biết ả Phan Kim Liên kia cho uống cái gì tẩy não mất rồi! Nhưng nhìn Võ Đại Lang chẳng giống bị ép buộc gì, thái độ mạnh mẽ, hắn vẫn không đừng được mà gật đầu.

Không lo, sau này trưng bộ mặt hòa nhã với ả ta chút là được chứ gì?!

Cơm tối có ba món ăn một chén canh, một chay hai mặn.

"Hôm nay nhị ca quay về, coi như tẩy trần cho huynh ấy." Nhìn thấy bọn họ đi ra, Lạc Man mỉm cười vừa bày đũa vừa cười nói. Nàng cũng đã nghĩ rất kỹ, tuy Võ Tòng về rồi nhưng nể mặt Võ Đại Lang, nàng nguyện ý tạm thời chấp nhận hắn, chẳng qua là, nếu hắn có làm cái gì đó, nàng cũng không phải người dễ chọc đâu.

Lạc Man cũng không quên ánh mắt Võ Tòng lúc vừa gặp, đó là một loại hận thấu xương, ánh mắt như người đàn ông đó nhìn nàng vào phút cuối...

Lạc Man cúi đầu, chuyên tâm bày bát đũa.

"Đến rồi hả, Nhị Lang, nếm thử tay nghề của Tiểu Man xem. Rất ngon nhé!" Võ Đại Lang cười ha hả ngồi vào chỗ.

Võ Tòng nhìn một bàn đồ ăn ngon, lửa giận thoáng cái bùng lên.

Lúc trước lúc hắn và ca ca cùng về, ả ta cũng bày ra nhiều đồ ăn như thế, nhưng chỉ trong nháy mắt ả ta đã muốn mượn rượu quyến rũ hắn!

Lạc Man liếc Võ Tòng đang hung dẽ nhìn một bàn đồ ăn ngon, trong lòng có phần hoài nghi, sao Võ Đại Lang này lại như ghét bỏ nàng lắm vậy nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro