Chương 8: Heo Rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng ở trên mỏm đá bên ngoài cửa động, đưa mắt nhìn xem xung quanh tràn ngập một màu trắng muốt.

Dương Thần có chút hiếu kì bản thân lúc đầu làm sao có thể xuống đây được, thế nhưng nghĩ đến những cái kia thủ đoạn kinh khủng hắn liền lại thôi.

Không muốn ở đây thêm một phút nào nữa, Dương Thần lập tức ngay tại vách đá bắt đầu leo lên.

Sau khi trở thành chiến sĩ, đối với việc leo lên dựng đứng vách núi hắn thật sự cảm thấy vô cùng dễ dàng. Ở kiếp trước khi tập luyện võ thuật hắn đã từng trải một tháng leo núi để rèn luyện, cho nên đối việc này cũng là có chút kinh nghiệm.

Bên trong biển mây, Dương Thần ánh mắt bị bạn chế, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai mét phạm vi xung quanh cho nên bản thân phải vô cùng cẩn thận để không bị trượt tay rơi xuống.

Mười lăm phút trôi qua, Dương Thần cuối cùng cũng bò ra biển mây, cảm nhận những tia ánh nắng Mặt Trời đầu tiên chiếu vào làm hắn toàn thân khoan khoái.

Sau khi trở thành chiến sĩ, hắn cảm giác mình khí lực như vô cùng vô tận, cho dù đã leo lâu như vậy hắn cũng chưa cảm nhân được cực hạn mà chỉ coi là làm nóng người mà thôi.

Cái này làm Dương Thần vô cùng chờ mong bản thân lúc mở ra thứ hai khí phủ trở thành chiến sĩ cấp hai.

Lại ngẩng cao đầu nhìn liên miên không thấy đỉnh vách đá, Dương Thần vẻ mặt hưng phấn tiếp tục leo lên. Không có hạn chế như lúc trong biển mây, Dương Thần lúc này tốc độ leo nhanh hơn rất nhiều.

. . .

Ngồi bên trên mặt đất Dương Thần có chút thở dốc, trong lòng cảm thán vách đá độ cao cùng nguy hiểm. Mấy lần hắn suýt nữa ngã xuống bởi gặp phải thằn lằn bay công kích cũng may hắn nhanh tay dùng đao đem chúng chém chết.

-" Trước tìm một chút đồ ăn. "

Dương Thần lúc này rất đói, cho dù trở thành chiến sĩ có thể chịu đựng lâu hơn nhưng ba, bốn ngày không ăn không uống cũng làm hắn khí lực có chút không đủ.

Trong rừng rậm, tay phải cầm đao, Dương Thần cẩn thận di chuyển. Dù đã trở thành chiên sĩ nhưng hắn cũng không dám khinh thường rừng rậm nguy hiểm, chỉ cần một chút bất cẩn cũng có thể đem mạng nhỏ cho mất đi.

Tiến vào sâu trong rừng, đang cảnh giác Dương Thần, hắn lúc này bất ngờ dừng lại, nét mặt hiện lên vui mừng.

Cách hắn khảng hai mươi mét dưới một gốc cây lớn, một con toàn thân đỏ thẫm, kích thước có lớn như một chiếc ô tô con heo rừng đang nằm ngủ.

Heo rừng cả người có lông đỏ bao trùm, khối bắp thịt quần quận nhô lên, thân thể khổng lồ tứ chi to ngắn, hai viên răng nanh giống như hai chiếc răng bừa dài nhọn vểnh lên, đặc biệt nó trên đầu còn có một cái giống như sừng đen nhô ra khoảng mười cm.

Trở thành chiến sĩ, Dương Thần đối với thịt khát vọng rất lớn, trái cây đã không đủ để hắn thỏa mãn. Chỉ có thịt mới giúp hắn no bụng cùng tăng lên chiến sĩ thực lực.

Đã xác định mục tiêu, hắn bước chân chậm rãi tiếp cận heo rừng, cách heo rừng khoảng mười mét sau đó quái vật này giống như cảm nhận được nguy hiểm, nó hai con mắt đỏ thẫm bỗng nhiên mở ra.

Cũng trong lúc này Dương Thần hai chân đạp mạnh vào mặt đất lấy điểm bật lao tới, hắn giống như một mũi tên lao về phía trước chỉ chớp mắt đã đến trước mặt heo rừng. Hai tay thì nắm chặt cự đao giơ lên chém xuống, một đao này nhanh đến cực hạn nhìn qua chỉ thấy một đạo bóng mờ mà thôi.

Tiên hạ thủ vi cường, Dương Thần muốn trước khi heo rừng kịp phản ứng đem nó giải quyết.

Mà heo rừng bởi vì quá bất ngờ, nó không kịp tránh né, cảm nhận nguy cơ đến gần nó không ngừng muốn liều mạnh giãy giụa nhưng đứng trước một đao nhanh cực hạn này của Dương Thần nó cơ hồ không có cơ hội đó!

Phốc!

Một cột máu phóng lên cao, heo rừng đầu theo đó lìa khỏi thân. Dương Thần khí lực kết hợp với sắc bén cự đao, thi triển một đao trong Tật Phong đao pháp không những nhanh mà còn uy lực kinh người. Có thể nói là khai sơn liệt địa!

Bịch!

Động tác nhanh nhẹn dứt khoát, sợ động tĩnh lớn thu hút đến các loại đáng sợ sinh vật. Dương Thần lập tức vác lên nặng sáu bảy trăm cân heo rừng đem nó rời đi.

Hắn giống như một cỗ xe tăng, đi đến đâu mặt đất đều có in lại vết chân. Chạy khoảng mười phút, cảm thấy đã an toàn, Dương Thần mới đem heo rừng đặt xuống.

Nhìn heo rừng trước mắt hắn không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, quá đói bụng không thể chờ đợi thêm Dương Thần lập tức đem heo rừng da lông cùng nội tạng lột sạch. Sau đó cắt ra thành nhiều mảnh lớn rồi dùng một thanh dài nhọn cành cây đem chúng xuyên qua gác lên hai thanh cây đã cắm xuống đất từ trước.

Lại tìm một chút củi khô, bởi vì giờ đang là mùa khô, rừng bên trong cây khô rất không thiếu, Dương Thần chỉ nhặt nhạnh môt lát liền đầy đủ.

Đem củi chấp bên dưới heo rừng, lại dùng một thanh củi nhỏ thẳng dài cùng một chiếc ván gỗ trẻ sẵn, Dương Thần bắt đầu thành thạo đem bọn chúng ma sát không ngừng.

  Đây là một cách tạo ra lửa rất phổ biến ở thời tiền sử, người bộ lạc Lang chủ yếu sử dụng cách này để lấy lửa. Mà Dương Thần kiếp trước hắn cũng đã sử dụng nhiều đến thành thạo, bởi khi con nhỏ hắn thường bị bỏ vào rừng một mình để tự lập sinh tồn cùng mãnh thú chiến đấu để rèn luyện võ thuật. Cho nên đối với việc sống thiếu thốn trong rừng rậm hắn đã sớm quen thuộc.

Kết hợp với khí lực lớn, rất nhanh lửa liền cháy lên, Dương Thần lập tức đem củi phía dưới heo rừng đốt cháy. Do heo rừng thịt dày cùng quá lớn, nướng không thì rất lâu mới chín, tranh thủ thời gian này Dương Thần ngồi xuống xếp bằng tu luyện một chút.

Nhắm mắt lại cảm nhận bản thân trên bầu bản mệnh ngôi sao, Dương Thần bắt đầu đem nó năng lượng hấp thu đến mình trong đầu thế giới tinh thần.

Nhìn từng luồng từng luồng màu vàng năng lượng tinh thần nóng bỏng đang không ngừng tràn bào, tụ tập đem ngôi sao đầu tiên thắp sáng, Dương Thần kinh ngạc.

Làm sao lại là màu vàng?

Từ tổ vu truyền thừa, đối với việc tu luyện Dương Thần nắm rất rõ. Hắn biết một vị vu khi hấp thụ sao trời năng lượng đều là có màu xanh, chưa từng thấy có màu sắc khác.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Dương Thần có một suy đoán, có lẽ nguyên nhân hắn ngôi sao chính là rực lửa giống mặt trời gây ra a!

. . .

Một giờ trôi qua, thịt heo nướng đã chín, mùi thơm tỏa ra khiến Dương Thần từ tu luyện tỉnh lại. Trải qua lần tu luyện thời gian vừa rồi, hắn ngôi sao đầu tiên đã có chút ánh sáng. Cái này làm hắn cảm thán, đây chính là thiên phú khác biệt a!

Nhớ kiếp trước lúc hắn lên ba tuổi, bởi cha hắn là một vị Võ sư cho nên hắn đã được cho luyện võ từ lúc đó. Chỉ mất hai năm hắn liền đem cha mình dạy cho võ thuật thành thạo, thấy được hắn thiên phú võ thuật cha hắn không muốn để hắn mai một liền đưa hắn sang Trung Quốc ở bên đó bái sư học võ. Sau bảy năm hắn trở về nước, cha hắn lại đưa hắn sang Nhật, Anh, Mỹ, Thái Lan,... tiếp tục học võ với các bài tập khắc nghiệt cho đến khi hắn hai mươi hai tuổi.

Nghĩ đến đây Dương Thần liền lắc đầu không muốn tiếp tục suy nghĩ, hắn lúc này đã rất đói bụng.

Nguyên do có lẽ là nhịn đói đã lâu, sáu trăm cân Heo rừng đã bị Dương Thần ăn hết trăm cân. Mặc dù thịt không có thêm gia vị gì nhưng đối với Dương Thần mà nói ăn chúng vẫn giống như ăn sơn hào hải vị vậy. Một lần ăn no này cũng làm Dương Thần khí lực khôi phục đến đỉnh phong, đối với tu luyện cùng các chuyện khác hắn cũng là hứng thú tăng nhiều.

Có câu " Có thực mới vực được đạo " quả nhiên không sai!

Đã giải quyết được vấn đề ăn, Dương Thần việc cấp thiết lúc này là cần đi tìm Long bộ lạc tộc nhân.

Ngồi xuống, nhắm mắt xếp bằng, hắn ý thức chìm vào bản thân thế giới tinh thần. Bên trong, ngoài một cái có chút ảm đạm nhìn không rõ ngôi sao còn có một có một cái hình tròn to lớn giống như la bàn bằng ánh sáng đồ vật.

  Đây chính là Tinh thần bàn do Vẫn đánh vào trong lúc hắn tiếp nhận tổ vu truyền thừa, nó có tác dụng giúp Dương Thần dễ dàng tìm được Long bộ lạc tộc nhân.

  Mà lúc này Tinh thần bàn bên trên Bát phương vị kim đang chỉ về hướng Tây, như vậy liền mang ý nghĩa Long bộ lạc vị trí ở hướng này. Chỉ cần đia về hướng đó liền có thể tìm được, xác nhận sau đó Dương Thần liền rời khỏi tinh thần thế giới.

Vươn vai, Dương Thần đem cự đao cùng Long trượng đeo lên sau đó thẳng hướng tây mà chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thủy