Chương 70: Phó gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Hậu đi một chuyến đến Lưỡng Nghi Điện, cũng không có thành công thuyết phục Đậu Thuần, ngược lại làm cho Đậu Thuần càng hạ quyết tâm đưa Trác Kinh Phàm lên ngồi cạnh mình. Bà vốn định trước tiên xử lý Bình Dương công chúa (Tam công chúa), cùng Hồ Dương công chúa (Tứ công chúa), sau đó chọn một tiểu thư nhà thế gia ở kinh đô vừa ý lập làm Hoàng Hậu.

Thứ nhất, có thể trợ lực cho Phó gia, thứ hai cũng có thể nhân cơ hội đem Trác gia chèn ép đi xuống.

Khi Thái Hậu được thả ra, đã nghe được những tin đồn. Bà biết Trác Kinh Phàm ở Lập Chính Điện tức giận thiếu chút nữa trực tiếp vọt tới Lưỡng Nghi Điện tìm Đậu Thuần lý luận. Vẫn là Vương cô cô khuyên nhủ để cho bà không cần lấy cứng đối cứng với Hoàng Thượng, phải dùng thái độ mềm mỏng mới được.

Nhưng Thái Hậu trong lòng cho rằng mình là người sinh ra Hoàng Đế, vả lại hiện giờ ở trong cung thân phận tôn quý nhất, nên bưng một bộ mặt vênh váo giọng điệu sai khiến muốn "ra lệnh" Đậu Thuần. Không ngờ lại bị Đậu Thuần dùng lời nói làm cho nghẹn mà trở về, vả lại Đậu Thuần còn nói trước mặt bao nhiêu người hầu. Bởi vậy Thái Hậu vừa về tới Hưng Khánh Cung, lập tức bộc phát tính tình, còn dùng trượng đánh chết vài cung nữ.

Vương cô cô ở một bên nhìn thấy có chút lạnh người, nhưng bà ta biết đây là bởi vì Thái Hậu thay đổi tính tình. Thái Hậu vốn đã bị Tiên Hoàng lạnh nhạt, lại bị Tiên Hoàng tìm cớ nhốt trong Lập Chính Điện. Đợi cho Hoàng Thượng đăng cơ xong, Thái Hậu vốn nghĩ có thể vinh quang đi ra. Ai biết Hoàng Thượng lại đem Thái Hậu nhốt vào Hưng Khánh Cung hơn một năm. Vốn nên là cao cao tại thượng với địa vị quốc mẫu, lại bị nhốt như trong lãnh cung. Vì điều này Thái Hậu sao không oán hận?

Hơn nữa, Vương cô cô ở bên tai nói thủ thỉ châm ngòi, Thái Hậu trong lòng càng tức giận. Chỉ là Vương cô cô cũng không nghĩ tới, Thái Hậu sẽ biến thành tàn nhẫn thô bạo như thế. Mà ngay cả bà ta khuyên bảo can ngăn cũng không nghe vào. Từ khi Thái Hậu đi Lưỡng Nghi Điện về, ánh mắt thật cổ quái, có nhiều lần bà ta thấy Thái Hậu dùng ánh mắt điều tra đánh giá mình. Trong lòng của Vương cô cô càng không yên.

Vương cô cô suy đoán.

Không phải là Hoàng Thượng đã nói với Thái Hậu cái gì đó rồi chứ?

Nhưng bà ta cảm thấy chính mình rất cẩn thận, chưa từng có lộ ra dấu vết.

Nếu có điều hoài nghi, không phải bắt đầu hoài nghi Phó gia sao?

Vương cô cô ở trong lòng cân nhắc, mấy lần nhịn không được định mở miệng dò hỏi Thái Hậu, nhưng sợ là mình sẽ đả thảo kinh xà lại thôi.

Thái Hậu tất nhiên là không biết Vương cô cô đang cân nhắc gì trong lòng. Tuy nói ở trước mặt Đậu Thuần tranh cãi dữ dội, nhưng hồi cung xong nhìn thấy Vương cô cô, Thái Hậu không khỏi lại hoài nghi. Vương cô cô băn khoăn rất nhiều, rất muốn tiêu trừ nghi ngờ trong lòng Thái Hậu. Đợi khi bà ta phát giác mình ở trong lòng Thái Hậu địa vị xuống dốc không phanh thì đã không còn kịp rồi.

Thái Hậu đầu óc tuy rằng không tốt, nhưng vẫn hiểu được ý con trai. Vì thế Phó lão phu nhân được triệu tiến cung. Cũng đến lúc này Vương cô cô mới hiểu được Thái Hậu thật sự nghi ngờ mình.

Mà Thái Hậu gặp Phó lão phu nhân xong liền bắt đầu nói bóng nói gió, hỏi thăm lai lịch Vương cô cô. Dù Phó lão phu nhân không biết Thái Hậu vì sao hỏi về quá khứ của Vương cô cô, nhưng bà vẫn đem chuyện mình biết nói ra.

"Mẫu thân, ta hiện giờ đã như cái xác không hồn, chẳng lẽ Phó gia cam nguyện tiếp tục bị chèn ép? Phó Quyết thông minh lại có năng lực hơn những thanh niên đồng lứa, nhưng lại bởi vì cưới Công chúa phải rời xa triều đình, ca ca cam tâm sao?"

Thái Hậu cho lui người hầu bên cạnh, nắm tay Phó lão phu nhân thâm tình bày tỏ lòng mình.

"Không cam lòng thì như thế nào? Phó Quyết có thể cưới Công chúa là thánh ân cho Phó gia, Phó gia nên vui mừng. Nương nương, thần phụ biết trong lòng người khổ, nhưng Hoàng Thượng là chỗ dựa của người, sau này đừng nên nói như vậy."

Phó lão phu nhân thấy con gái tiều tụy gầy yếu trong lòng tất nhiên là đau từng đợt. Nhưng phu quân trước khi lâm chung đã nói qua, Phó gia tuy là người nhà Thái Hậu nhưng sau này Phó gia làm việc chỉ nhìn Hoàng Thượng không cần quan tâm Thái Hậu có ý tứ gì.

"Hoàng Thượng là chỗ dựa của ta? Ha ha, mọi người chỉ nhìn thấy bề ngoài, nhưng không biết trên thực tế Hoàng Thượng đã sớm không đem ta để vào mắt. Nói giam lỏng liền giam lỏng. Người nói xem ta đây là Thái Hậu còn có ý nghĩa gì?"

"Nương nương!"

Phó lão phu nhân kinh hô một tiếng. Mọi người Phó gia kỳ thật cũng biết rõ ràng Thái Hậu "tĩnh dưỡng" tất có huyền cơ, nhưng cũng chỉ là ngầm hiểu trong lòng, sẽ không dại mà nói ra.

"Hắn dám làm chẳng lẽ còn sợ ta nói? !"

Thái Hậu trừng mắt, giọng điệu cực kỳ bất mãn.

"Nương nương..."

Phó lão phu nhân thấy con gái cố chấp, trong lòng thật sự là đau xót. Nếu năm đó không có đem con gả cho Tiên Hoàng, thì cũng không có ngày hôm nay, bị biến thành như vậy, trở nên hận đời, hận cả con đẻ của mình.

"Mẫu thân, người chỉ cần trả lời ta. Phó gia là muốn đứng ở bên ta, hay là muốn tiếp tục không có chí khí tùy ý Hoàng Thượng chà đạp như vậy?"

"Nương nương, không thể lấy trứng chọi đá. Mà người cùng Hoàng Thượng là huyết mạch tương liên, tội gì phải làm đến như thế? Dù người muốn cùng Hoàng Thượng xa lạ , đối với người cũng không có lợi. Ngài là chủ của Đại...."

Phó lão phu nhân không nghĩ tới Thái Hậu tìm bà tiến cung đúng là muốn thuyết phục Phó gia theo Thái Hậu.

"Mẫu thân, người chỉ cần chuyển lời của ta là được. Người chỉ là phu nhân nơi khuê phòng sao hiểu được việc triều đình?"

Thái Hậu không khách khí cắt lời Phó lão phu nhân.

Phó lão phu nhân bị Thái Hậu làm nghẹn lời, sắc mặt không dễ nhìn.

"Thần phụ không hiểu sao? Nương nương, nói xem, người so với thần phụ có chỗ nào tốt hơn? Tiên hoàng còn tại vị, người cả cung vụ cũng không nắm được, còn bị các phi tần cấp dưới khi dễ. Nếu không phải Tiên Hoàng nể mặt Phó gia, vị trí Hoàng Hậu chỉ sợ đã sớm ngồi không vững. Mà Hoàng Thượng sau khi lên ngôi, người được ở Hưng Khánh Cung tĩnh dưỡng, sợ là cũng đang nể tình công lao Phó gia mà nhẹ tay đó."

"Lớn mật!"

Thái Hậu bị mẫu thân nói tức giận đến cắn môi. Máu chảy ra ở khóe miệng, sắc mặt biến đến vặn vẹo. Thái Hậu tức giận cả người đều run rẩy.

"Giỏi ... Giỏi ... Thật sự là giỏi ! Giỏi cho Phó gia! Các ngươi chính là đối đãi ta như vậy !"

"Nương nương bớt giận, thần phụ chính là ăn ngay nói thật mà thôi. Nương nương trong cung địa vị cao, bên cạnh sợ là không người dám thẳng thắn với nương nương. Thần phụ hôm nay liều cái mạng già này cũng phải để cho nương nương hiểu rõ thế cục hiện tại. "

Phó lão phu nhân đang ngồi nhanh chóng chống gậy đứng dậy hai chân cong lại chuẩn bị quỳ xuống.

Thái Hậu trong lòng run lên, nhìn mẫu thân hướng mình quỳ xuống, trong lòng thật sự không chịu nổi. Mẫu thân mới vừa rồi nói xác thực như tát vào mặt bà, khiến cho bà trong nhất thời tức giận, chỉ có thể cứng nhắc nói:

"Mẫu thân người làm cái gì vậy? Có lời gì đứng lên lại nói."

"Nương nương thứ tội. Thần phụ tự biết nói năng vô lễ. Chỉ là những lời này thần phụ không thể không nói. Phu quân trước khi lâm chung vẫn không yên lòng vì nương nương. Thần phụ hôm nay đem nguyện vọng của phu quân nói ra, vô luận như thế nào cũng không thể để nương nương đem Phó gia đặt vào nguy hiểm."

Phó lão phu nhân bình tĩnh quỳ gối trước mặt Thái Hậu, giọng nói rõ ràng.

Thái Hậu bị hành động và lời nói của Phó lão phu nhân làm cho nói không nên lời. Bởi vậy Thái Hậu phẫn nộ đình chỉ đề tài, gọi cung nữ tiến vào dìu Phó lão phu nhân đứng dậy. Sau đó liền lấy cớ mệt mỏi, Thái Hậu cho người tiễn Phó lão phu nhân xuất cung.

Phó lão phu nhân hồi phủ xong, mọi người trong nhà đều đến tìm hiểu tin tức. Nhưng Phó lão phu nhân chỉ giữ lại Phó lão gia, còn cho người đi phủ Công chúa mời Phò Mã. Đợi cho Phó Quyết vội vàng trở về, ba người ở trong thư phòng nói chuyện rất lâu.

Phó phu nhân ở bên ngoài trong lòng tất nhiên là không thoải mái. Nhưng so với những người khác trong Phó gia, ít nhất phu quân cùng con trai bà vẫn được coi trọng nhất, trong lòng của bà cũng hơi chút cân bằng hơn.

Phó lão gia hiện giờ là trụ cột Phó gia, ông là con trưởng của Phó Thái Phó. Bản thân ông tài học tất nhiên là không kém, nhưng thiếu chút khí chất, cũng không lanh lợi bằng Phó Quyết. Phó Thái Phó khi còn sống đã nói qua, muốn chấn hưng Phó gia phải dựa vào Phó Quyết.

Phó lão gia bản tính ngay thẳng. HunhHn786 Cũng không để ý phụ thân coi trọng con trai hơn mình, ông dựa theo lời phụ thân đã nói, không quản trong nhà việc lớn nhỏ đều cùng con trai thương lượng.

Chỉ có Phó lão gia cam tâm nghe theo Thái Phó, trong Phó gia có những người khác tâm tư bất đồng. Thái Phó khi còn sống tất nhiên là có khả năng áp chế duy trì Phó gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Đợi Thái Phó qua đời, liền có người muốn đẩy Phó lão gia ra ngoài, đoạt lấy quyền quản lý Phó gia.

Phó Thái Phó còn có một đệ đệ, tuy rằng không ở cùng phủ, nhưng nhà ở cách không xa. Bình thường hai nhà vẫn luôn đi lại thường xuyên. Phó Thái Phó cùng Phó lão phu nhân ngoại trừ Phó lão gia cùng Phó Thái Hậu còn có người con gái đã gả đi Giang Lăng nhiều năm chưa trở lại kinh đô. Ngoài ra thị thiếp của Thái Phó có hai đứa con trai đều làm quan, nhưng chức quan còn thấp, cũng không hòa thuận với huynh muội Phó lão gia.

Hai đệ đệ của Phó lão gia không phục huynh trưởng. Bọn họ cho rằng mình tài học cao hơn Phó lão gia, nhưng bởi vì  luôn bị Phó Thái Phó đè ép, nên dù vào triều làm quan cũng rất khó khăn.

Hai người này vẫn cho rằng Phó Thái Phó bất công, chỉ đề bạt con trai trưởng. Trong lòng hai người này vẫn luôn tích oán khí. Sau khi cả ba người con trai Phó Thái Phó đều thành thân, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt hơn, chị em dâu quan hệ cũng không tốt. Hai em dâu cùng đối nghịch đại tẩu. Nhưng bởi vì có Thái Phó cùng lão phu nhân, bọn họ cũng không dám náo động gì lớn.

Hiện giờ Thái Phó không còn, Nhị lão gia cùng Tam lão gia liền bắt đầu rục rịch. Bọn họ cảm thấy nhà đại huynh đã chặt đứt tiền đồ bọn họ, ngày sau Phó gia hưng thịnh đều phải dựa vào bọn họ.

Nhưng lão phu nhân tiến cung cũng chỉ mang theo con dâu lớn. Hai con dâu khác tất nhiên là trong lòng bất bình, nhưng lại không dám trực tiếp ra mặt. Bọn họ liền mang theo nha hoàn đến tìm chị dâu hỏi tin tức trong cung. Phó phu nhân tất nhiên là biết ý đồ bọn họ, nên cái gì cũng không nói. Bà lệnh nha hoàn dâng trà nói bâng quơ ba điều bốn chuyện khiến hai em dâu ấm ức trở về.

Phó phu nhân xuất thân gia đình cao quý thế gia ở kinh đô, cùng Phó gia tất nhiên là môn đăng hộ đối. Khi chưa thành thân Phó phu nhân là trưởng nữ, công việc quản lý gia đình đối nhân xử thế tất nhiên đã được dạy dỗ không tệ. Một người chuẩn mực học thức, hai em dâu xuất thân thường dân làm sao có thể đối đầu nổi.

Ngày xưa, hai vị phu nhân luôn lo lắng vì Phó Thái Phó xem trọng Phó Quyết. Nhưng khi Phó Quyết cưới Công chúa đã chặt đứt tiền đồ. Thái Phó mất đi, hai vị phu nhân vui mừng ra mặt.

Đợi cho hai người kia rời khỏi, Phó phu nhân sắc mặt không đổi nói với nha hoàn bên cạnh:

"Bộ trà cụ này thưởng cho các ngươi, thức ăn dư và lá trà cũng thưởng cho các ngươi."

Mấy nha hoàn vui mừng, liên tục nói lời cảm tạ. Phó phu nhân khoát tay ôn nhu nói:

"Đều đi xuống đi, đừng nói nhiều khiến ta thêm đau đầu. Biết các ngươi được thưởng vui vẻ, ta cũng không câu nệ các ngươi."

Vài nha hoàn rất hiểu chuyện biết Phó phu nhân muốn các nàng ra ngoài canh giữ, bởi vậy lui ra khỏi phòng chính. Trong phòng chỉ còn lại có Phó phu nhân cùng Phùng ma ma. Phùng ma ma là bà vú đi theo Phó phu nhân đến Phó gia, cũng là người thân cận nhất của Phó phu nhân.

"Ma ma, ngươi nói Thái Hậu cùng mẫu thân nói cái gì?"

Phó phu nhân ngồi dựa vào ghế, thấp giọng hỏi.

"Lão nô không biết. Phu nhân cũng đừng quá lo lắng, đợi lão gia trở lại hỏi cũng không muộn."

"Ngươi không biết thôi. Ngày đó ta theo mẫu thân tiến cung gặp nương nương, nương nương đúng là biến đổi đến... Ta cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ cần nhớ trong hậu viện có bốn mỹ nữ kia là đầu ta lại đau."

Phó phu nhân giơ tay lên nhẹ nhàng đập đập trán mình.

"Phu nhân hà tất để ý mấy tiện tỳ kia. Thái Hậu thưởng người, có nói là tới hầu hạ Công tử cùng Công chúa không phải sao? Phu nhân nên nghe theo nương nương đem các nàng làm nha hoàn sử dụng là được."

Phùng ma ma bĩu môi, rất khinh thường mấy mỹ nữ ở hậu viện.

Bọn họ định đến dụ dỗ Công tử sao?!

"Ta đây trong lòng không nỡ. Ngươi nói Quyết Nhi có phải mệnh khổ, rõ ràng lập công lớn, tiền đồ đúng là vô lượng, đáng lẽ nên được trọng dụng hết sức. Chỉ vì một thánh chỉ, Quyết Nhi bị mất hết tiền đồ, ta chỉ nghĩ đến đó thật sự là..."

Phó phu nhân đè thấp giọng, ngữ khí nghẹn ngào, rốt cuộc nói không hết câu.

Phùng ma ma giật giật môi, nhưng cũng không dám đáp lời. Phó phu nhân khóc trong chốc lát cũng bình phục tâm tình. Phùng ma ma nhanh chóng đưa tới một cái khăn sạch sẽ giúp Phó phu nhân lau mặt.

"Kỳ thật nếu không phải sợ chọc giận Hoàng Thượng cùng Công chúa, bốn mỹ nữ kia ta muốn đưa đến phủ Công chúa rồi."

"Phu nhân trăm triệu lần không thể ạ. Người không nghe nói sao, lúc trước Bình Dương công chúa cũng được Thái Hậu thưởng người, kết quả Bình Dương công chúa không nói hai lời liền đem người đánh chết, còn khiến một nhà Phò Mã náo loạn đến long trời lỡ đất."

Phùng ma ma hoảng sợ, nhanh chóng nhẹ giọng khuyên nhủ.

"Đáng thương con ta không chỉ không có tiền đồ, sau này cũng chỉ có thể sống cùng Công chúa qua ngày. Những người khác đều tam thê tứ thiếp, mỹ nữ đầy phủ, con ta phải sống khổ qua ngày."

Phùng ma ma trong lòng lại nhảy dựng, vội vàng nói:

"Phu nhân à, lời này cũng không thể nói ra. Nếu bị người bên ngoài nghe được truyền vào tai Hoàng Thượng, chỉ sợ chúng ta gây rắc rối cho Phò Mã."

Phó phu nhân tất nhiên là cũng biết sự tình nặng nhẹ, mới đem người hầu hạ cho lui, chỉ than thở với bà vú. Lúc này nghe bà vú khuyên can trong lòng bà càng buồn khổ.

"Người bên ngoài nói ta gả vào nơi tốt, ai biết nhà hai đệ đệ của phu quân cũng không phải dễ đối phó. Hiện giờ lão thái gia đã đi, ngươi nhìn xem, hai nhà kia không náo loạn thị phi sẽ không bỏ qua."

"Phu nhân còn có lão phu nhân mà. Vả lại cho dù bọn họ náo loạn đi, đều có lão phu nhân ra mặt quản giáo họ."

"Ta chỉ sợ sơ suất. Mẫu thân còn sống bao lâu? Chỉ sợ không được bao lâu nhà này liền chia năm xẻ bảy."

Phó phu nhân cùng Phùng ma ma nói chuyện tất nhiên là không có người thứ ba biết.

Tại phủ Công chúa Hồ Dương. Phó Quyết đang cùng Tứ công chúa Đậu Uyển ngồi đối diện, hai người ngồi ngay ngắn ở thư phòng, sắc mặt đều lộ ra vẻ ngưng trọng, cũng không ai muốn mở miệng trước.

Qua hồi lâu, Phó Quyết mới hít một hơi nói.

"Công chúa, chuyện này cũng là nàng đi nói đi."

"Phò mã sai rồi. Đây chính là chuyện Phó gia, sao muốn bản công chúa đi nói?"

Đậu Uyển tức giận liếc mắt nhìn mật báo đầy trên bàn, trong lòng không vui.

"Công chúa hiện giờ cũng là người Phó gia, sao nói không được?"

Phó Quyết thản nhiên tươi cười, vươn tay đem mật báo đẩy sang chỗ Đậu Uyển.

"Phó Quyết! Đây rõ ràng là ép ta. Người Phó gia tạo nghiệt, lại muốn ta đi sao?"

Đậu Uyển khó thở, nhất thời nhịn không được liền quên nói lễ phép.

Phó Quyết biểu tình cứng đờ, sau đó cười khổ một tiếng.

"Công chúa hiểu lầm ta rồi. Vì chuyện này sự tình trọng đại, lại liên lụy đến Phó gia, ta tất nhiên là không tiện nói, mới muốn nhờ Công chúa thay ta ra mặt, đi giải thích một lần với Hoàng Thượng."

"Chàng mới vừa rồi cũng nói, hiện giờ ta cũng thành người Phó gia. Ta ra mặt, Hoàng Thượng sẽ không hoài nghi sao?"

Đậu Uyển hối hận mới vừa rồi nói không lễ phép, bởi vậy thái độ cũng mềm mỏng rất nhiều.

"Hai người chúng ta vì sao bị chỉ hôn, trong lòng của nàng ít nhiều cũng hiểu. Ta cũng không sợ nói thật cho nàng biết, Hoàng Thượng là muốn trọng dụng ta, nhưng lại không thể cho bên ngoài biết, chỉ phải bắt nàng làm lá chắn. Mà Hoàng Thượng sở dĩ lựa chọn nàng làm phu nhân của ta cũng cho thấy Hoàng Thượng đã qua nhiều lần suy xét. Hoàng Thượng không tin ta, cũng phải tin tưởng nàng."

Phó Quyết nhìn chằm chằm Đậu Uyển, chậm rãi nói.

"Chàng nói tất nhiên là có đạo lý, nhưng bây giờ Phó gia liên hệ dư nghiệt tiền triều. Vả lại Phó gia cũng dám sắp xếp tay chân bên cạnh Thái Hậu. Chỉ hai điểm này có thể đem Phó gia tru cửu tộc. Dù ta hoặc là chàng, sợ là đều không thích hợp nhắc tới việc này."

Đậu Uyển bị Phó Quyết nhìn có chút đỏ mặt, bất quá nàng vẫn định thần, mở miệng nói.

"Vậy nàng nói nên làm cái gì bây giờ?"

Phó Quyết cũng biết Đậu Uyển băn khoăn gì. Điều này hắn đã sớm suy xét đến.

"Ta nghĩ, hiện giờ chỉ có một người có thể giúp chúng ta."

Đậu Uyển mấp máy môi, thấp giọng nói. HunhHn786

"... Trác công tử?"

"Phải. Nói vậy chắc chàng cũng nghe nói, lúc trước khi còn là Thái Tử, hoàng huynh chỉ độc sủng Thái Tử Phi. Đăng cơ xong Hoàng Thượng lấy lý do giữ đạo hiếu mà không đưa người vào hậu cung, còn để Trác Công tử ở Lập Chính Điện. Những điều này cho thấy Trác công tử có vị trí quan trọng như thế nào đối với Hoàng Thượng. "

Đậu Uyển gật đầu, thản nhiên nói.

"Như vậy, liền phiền Công chúa đi một chuyến."

Phó Quyết thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo áy náy.

"Cũng được. Chuyện này cần nhanh chóng giải quyết, thoái thác cũng không có ý nghĩa. Ngày mai ta liền tiến cung cầu kiến Công tử. Chỉ là ta không thể cam đoan, Công tử sẽ tiếp nhận việc phỏng tay này."

Đậu Uyển bất đắc dĩ hít sâu một hơi.

Hôm sau, Trác Kinh Phàm nghe nói Đậu Uyển cầu kiến. Đậu Uyển thân là Công chúa, tuy rằng đã xuất cung có phủ riêng, muốn tiến cung sao không đi Vĩnh An Cung gặp mẫu thân, mà muốn đến Lập Chính Điện cầu kiến hắn.

Trác Kinh Phàm tò mò ý đồ Đậu Uyển đến, tất nhiên là chuẫn cho nàng vào. Đậu Uyển gặp Trác Kinh Phàm, cũng không có nói điều vô nghĩa, chỉ nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo, còn xin cho lui hết người bên cạnh Trác Công tử.

Đợi cho trong điện chỉ còn lại có hai người. Đậu Uyển quỳ trước mặt Trác Kinh Phàm giọng lo sợ không yên nói:

"Thưa Công tử, ta hôm nay tiến cung, thực có chuyện quan trọng cần bẩm báo Hoàng Thượng. Nhưng việc này hệ trọng, kính xin Công tử chuyển đạt giúp."

"Ngươi có chuyện gì muốn bẩm báo?"

Trác Kinh Phàm nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi.

"Xin xem qua."

Đậu Uyển cúi đầu, từ trong ngực lấy ra một phong thư, dùng hai tay cung kính giơ lên cao quá đầu, sau đó dùng đầu gối tiến lên, đem mật báo trình đến trước mặt Trác Kinh Phàm.

Trác Kinh Phàm tiếp nhận mật báo, mở ra xem trong giây lát, rồi dùng tay vỗ mạnh vào mặt bàn bên cạnh.

"Phó gia thế nhưng to gan lớn mật? ! Đậu Uyển, ngươi cũng biết việc này nếu là thật Phó gia tất vong."

Đậu Uyển run rẩy nói:

"Thưa Công tử, ta cùng Phò Mã biết được việc này trong lòng cũng run sợ. Cũng không nghĩ ra Phó gia sao lại có kẻ lòng người dạ thú. Nhưng việc này trọng đại, ta cùng Phò Mã không biết làm sao, liền không thể không báo?"

"Ngươi có thể nghĩ như thế rất tốt, cũng không uổng công Hoàng Thượng đem ngươi đưa đến Phó gia. Ngươi đứng lên đi."

Trác Kinh Phàm đối với Đậu Uyển ôn nhu lên tiếng. Đậu Uyển giương mắt nhìn không hiểu đối phương tâm tư ra sao .

"Ngươi sau khi trở về nói cho Phó Quyết việc này ta đã biết. Ngươi cùng hắn không cần lo lắng. Hắn tận tâm làm việc cho Hoàng Thượng là tốt. Bất quá các ngươi nhớ kỹ, không thể đem việc này báo cho người khác."

Trác Kinh Phàm giọng nói mang thâm ý, nhìn Đậu Uyển. Đậu Uyển trong lòng nhẹ nhõm, lo lắng trên mặt cũng giảm đi, thấp giọng đáp ứng.

Đợi cho Đậu Uyển rời đi xong, Trác Kinh Phàm lúc này mới cầm mật báo đi thư phòng Lưỡng Nghi Điện.

Lữ Phúc thấy người vào là ai liền cho cung nhân lui hết, tiếp theo bước lên đem mật báo đưa cho Đậu Thuần. Đậu Thuần tiếp nhận mật báo mở ra xem, sau đó sắc mặt liền trầm xuống.

"Xem ra Mục Hiên thân phận quả thực khả nghi."

"Phó Thái Phó có biết việc làm của huynh đệ mình không?"

Trác Kinh Phàm giọng mang hoài nghi hỏi.

"Có lẽ là biết. Nếu không lúc trước vì sao phải đem trưởng nữ gả cho phụ hoàng? Chắc là để tỏ thái độ, cũng muốn sau này khi sự việc có phát sinh, Phó gia cùng người kia có thể phủi sạch quan hệ."

Đậu Thuần trầm ngâm nói.

"Ông ta đúng là ăn gan hùm mật gấu sao ? ! Dám cùng dư nghiệt tiền triều có quan hệ. Phó Thái Phó anh minh cả đời lại không thể bảo vệ Phó gia bị hủy hoại trên tay huynh đệ mình !"

Trác Kinh Phàm lạnh giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro