Chương 3: Tịch Mịch Như Tuyết.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit by Akiko - 20/06/2021.

Thạch Phong đi về hướng tòa thị chính, trên đường đi gần như người kín hết chỗ.

Trên con phố không rộng lắm này toàn là người chơi, giống như người thường đi chợ mua thức ăn rồi trả giá với NPC để có thể nhận được nhiệm vụ ấy.

Đáng tiếc nhiệm vụ trong Thần Vực không dễ nhận được như thế, chủ yếu là bởi vì trí thông minh của NPC rất cao, đối thoại với NPC cần phải chú ý lời lẽ, nếu không rất có thể sẽ bị làm lơ. Cộng thêm việc một đám người chơi đều tranh giành nhau, muốn dễ nhận được nhiệm vụ quả thật quá khó rồi.

Thần Vực mới vận hành hơn mười phút, còn chưa có bất kỳ người chơi nào nhận được nhiệm vụ ở trong trấn Hồng Diệp.

So ra thì người trọng sinh như Thạch Phong có ưu thế rất lớn, không chỉ đã nhận được nhiệm vụ, mà còn là nhiệm vụ duy nhất, mặc dù nhìn có vẻ nhiệm vụ rất giống lừa đảo, nhưng phần thưởng của nhiệm vụ duy nhất vô cùng phong phú, cho dù Thần Vực đã vận hành hơn một tháng, những người chơi level cao vẫn thèm nhỏ dãi phần thưởng của cái nhiệm vụ duy nhất này.

Thạch Phong với tư cách là người trọng sinh, đã từng lãnh đạo mấy ngàn thành viên studio U Ảnh, thành lập một trong mười vương quốc lớn, nên lượng thông tin hắn nắm giữ nhiều hơn người chơi bình thường rất nhiều, nhất là cách luyện cấp, cách kiếm tiền, vân vân... bởi vì chúng là những điều kiện tất yếu để mấy ngàn người trong studio trở nên mạnh mẽ.

Sống lại một đời, lần nữa chơi Thần Vực, Thạch Phong muốn lợi dụng những ưu thế đã tích lũy này, để xây dựng nền móng vững chắc cho tương lai phát triển, tất nhiên sẽ không chơi theo cách bình thường như người khác, tốn những mấy tiếng đồng hồ trên phố để kiếm nhiệm vụ, càng không giống như một vài game thủ chuyên nghiệp dựa vào kỹ thuật tốt, trực tiếp ra khỏi trấn giết quái, lúc này ở ngoài có lẽ người còn đông hơn quái nữa kìa.

Thạch Phong muốn tránh những nhiệm vụ đầy rẫy người chơi tranh làm, cho nên lựa chọn nhiệm vụ duy nhất rất khó hoàn thành.

Có điều muốn làm nhiệm vụ này còn cần chút tiền, mà hiện nay Thạch Phong lại không đủ.

Ngay từ đầu, mỗi người chơi đều có 10 đồng tệ, tuy rằng không mua được trang bị hay vũ khí, nhưng vẫn có thể mua một ít đồ ăn đồ uống, giải quyết vấn đề HP và MP không đủ.

Đi đến trước tòa thị chính, lúc này đám người chơi đang xếp thành một hàng dài, khoảng chừng hơn trăm người.

Bất kể trò chơi nào đi nữa, là thôn trưởng hay trấn trưởng cũng vậy, đó luôn là tiêu chí để nhận được nhiệm vụ, các người chơi khác tự nhiên sẽ không bỏ qua.

"Mới đến phải không, nếu như không muốn bị ăn mắng, thì xếp hàng đi." Một nam chiến sĩ thật thà đứng ở giữa hàng dài nhìn thấy Thạch Phong, liền giơ tay lên chỉ chỉ đằng sau bọn họ có chỗ chờ.

"Tôi không phải đến đây nhận nhiệm vụ." Thạch Phong nhìn hàng dài xếp trước tòa thị chính, lạnh nhạt đáp.

So với nơi nhận nhiệm vụ khác.

Nơi đây có trật tự nề nếp vô cùng, hiệu suất cũng không chậm, tuy muốn nhận được nhiệm vụ mất thời gian lâu hơn một chút, nhưng mà so với không ai nhận được thì tốt hơn.

Nam chiến sĩ cảnh giác nhìn Thạch Phong, tất cả mọi người bây giờ đều vội vã nhận nhiệm vụ, vậy mà có người đến nói không hứng thú với nhiệm vụ, có quỷ mới tin là thật!

"Tôi thật sự không phải đến nhận nhiệm vụ." Thạch Phong nhìn thấy ánh mắt đề phòng của nam chiến sĩ, nghĩ hắn đang muốn chen ngang, mỉm cười nói, "Chẳng qua tôi khuyên cậu nên đi nơi khác nhận nhiệm vụ, chờ ở chỗ này rồi cũng uổng công."

"Làm sao xếp hàng lại uổng công, đã có mấy người nhận nhiệm vụ đi ra kia kìa." Nam chiến sĩ nhận ra Thạch Phong không có ý định chen vào hàng, thả lỏng lại, cậu ta đã xếp hàng hơn mười phút đồng hồ, cũng không muốn bị người khác chen ngang, chẳng qua nghe giọng điệu chắc nịch của Thạch Phong, thì khó hiểu lý do vì sao chờ đợi lại uổng công.

Thạch Phong cười cười, không giải thích, nói sang chuyện khác: "Cậu có vẻ là người tốt, tôi chỉ đường ngon hơn cho cậu đi, ra ngoài giết quái, có triển vọng hơn so với nơi này."

"Tôi không đi, quái ngoài kia thì nhiều nhưng lại không cướp được từ tay người ta, ở nơi đây vẫn tốt hơn." Nam chiến sĩ lắc đầu, cậu ta không ngu, lúc này khu đánh quái bên ngoài chắc chắn chằng chịt người chơi, dựa vào kỹ thuật của cậu ta, chỉ sợ cướp không được một con quái nào luôn, chi bằng ở chỗ này chờ.

"Đó là do cậu đi không đúng chỗ, đi nơi có quái vật thưa thớt, tự nhiên sẽ không ai cướp với cậu, so với nơi nhiều quái nhưng người đông, hiệu suất đánh ở đấy sẽ nhanh hơn gấp mấy lần, đã thế tốc độ đổi mới quái cũng chậm, một mình có thể ung dung đối phó." Thạch Phong cười nói.

"Thật sự có chỗ như thế sao?"

Nam chiến sĩ nghe xong, vẻ mặt lộ rõ sự kích động, vô cùng mong đợi với nơi như thế, đứng chờ nhận nhiệm vụ ít nhất cũng phải một tiếng sau mới tới lượt, mà lấy được kinh nghiệm và tiền cực ít, nếu đi đánh quái không có ai quấy rối thì kinh nghiệm sẽ đạt được nhiều hơn hẳn khi làm nhiệm vụ.

"Đương nhiên là có, muốn đi nơi tấc đất tấc vàng đó sao, vậy cậu cho tôi 20 đồng tệ đi, đánh quái nguyên ngày không tính kinh nghiệm, chỉ tính nhặt đồ rơi ra thôi cũng kiếm được hơn 40 đồng tệ, nếu may mắn sẽ ra trang bị, càng kiếm nhiều hơn." Thạch Phong tới gần thì thầm bên tai nam chiến sĩ nọ.

"Anh sẽ không gạt tôi chứ?" Nam chiến sĩ nhìn Thạch Phong với vẻ do dự, có vùng đất ngon như vậy, nhất định sẽ vượt trội hơn hẳn người chơi khác, chẳng qua 20 đồng tệ cũng không phải con số nhỏ, quái vật trong Thần Vực rất ít khi rơi tiền với trang bị, nên tiền vô cùng có giá trị.

"Nếu như cậu không tin, có thể trả trước 10 đồng tệ, đến nơi rồi thử xem chẳng phải sẽ biết, nếu như là thật, cậu trả nốt 10 đồng tệ, tôi thấy cậu là người tốt mới nói cho cậu biết, nếu như cậu không tin cũng được." Thạch Phong nói xong giả vờ quay người rời đi.

Nếu như không phải Thạch Phong đang thiếu tiền, hắn sẽ không làm như vậy, cùng lắm thì dùng cách khác để kiếm tiền.

Thạch Phong vừa đi vài bước, đã bị nam chiến sĩ kéo lại.

"Cao thủ khoan hãy đi, chuyện gì cũng từ từ nha, không phải chỉ là cọc 10 đồng tệ sao, anh cầm lấy đi, tôi tin tưởng cao thủ như anh nhất định sẽ không gạt tôi." Nam chiến sĩ chất phác cười nói, quyết đoán lựa chọn giao dịch 10 đồng tệ cho Thạch Phong.

"Thấy cậu khẳng khái như thế, tôi sẽ chỉ cho cậu một nơi tốt, tuy rằng hơi xa một chút, nhưng quái là Địa Tinh Da Xanh level 0 chuyên tấn công tầm xa, phòng ngự rất yếu, đổi mới nhanh, xác suất rơi tiền cao, cuồng chiến sĩ dễ đánh nó." Thạch Phong nhận được 10 đồng tệ nên rất vui, liền chỉ cho nam chiến sĩ một điểm đánh quái ngon.

Nam chiến sĩ phát hiện Thạch Phong rất hiểu biết về quái vật, ngay cả con quái này rơi ra tiền cũng biết, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới mình may mắn vậy, lại gặp được một cao thủ Thần Vực, hơn nữa không phải cao thủ bình thường, nói không chừng chính là người chơi bản Close Beta, nam chiến sĩ nghĩ đến đó lại càng kích động hơn.

"Đại ca à, anh biết đánh ở đâu ra sách kỹ năng cho cuồng chiến sĩ không? Mới đầu chỉ có một kỹ năng đánh quái không dễ dàng tí nào." Nam chiến sĩ bày tỏ sự thân mật nên đã gọi Thạch Phong là đại ca.

"Muốn biết cũng được, 2 ngân tệ một kỹ năng." Thạch Phong cười cười, chỉ qua mấy câu lại muốn lấy được những tin tức quý giá này, làm sao có thể, nếu không có tiền, còn lâu hắn mới nói.

Nghe thấy phải mất 2 ngân tệ, sắc mặt nam chiến sĩ tái nhợt, 2 ngân tệ tương đương với 200 đồng tệ, dù là công hội cũng không có nhiều tiền như vậy.

"Cao thủ, thêm bạn nhé, tôi là Tịch Mịch Như Tuyết, chờ tôi kiếm đủ, rồi sẽ liên hệ với anh." Nam chiến sĩ gửi lời yêu cầu kết bạn.

"Được." Thạch Phong đồng ý yêu cầu từ Tịch Mịch Như Tuyết.

"Đại ca à, tôi đi đánh quái, chờ tôi kiếm đủ 10 đồng tệ, sẽ lập tức gửi qua cho anh." Tịch Mịch Như Tuyết vui vẻ tạm biệt Thạch Phong, ra khỏi hàng dài, chạy về chỗ đánh quái mới được biết.

Sau khi Thạch Phong có tiền liền đi về sạp trái cây bên hông tòa thị chính.

"Ông chủ, cà chua này bán bao nhiêu?" Thạch Phong cầm lấy một quả cà chua đỏ tươi rồi hỏi.

Trái cây và rau củ đều có thể giúp người chơi khôi phục HP và MP, mùi vị của chúng cũng khá ngon, chỉ có điều hiệu quả khôi phục không cao, người chơi bình thường chẳng ai đi mua, nhất là ở giai đoạn đầu đang khan hiếm tiền bạc như thế này, mua trái cây và rau củ, đó chính là hành vi lãng phí vô ích.

"2 đồng tệ một quả."

"Tôi muốn mua 10 quả."

Thạch Phong thanh toán xong 20 đồng tệ, lấy được 10 quả cà chua rồi đi vào trong tòa thị chính.

"Này, mới tới thì xếp hàng đi, không thấy những người khác đều phải xếp hàng à."

"Tên kiếm sĩ kia, mày muốn gì, mày có biết đằng sau có biết bao nhiêu người đang xếp hàng không hả?"

Người chơi đang xếp hàng nổi giận trước hành vi tiếp cận trấn trưởng của Thạch Phong, ồn ào chỉ trích, nếu không phải tấn công người chơi ở trong trấn sẽ bị bắt giam, bọn hắn đã sớm xông qua giết Thạch Phong rồi.

"Ngại thật, tôi không đến nhận nhiệm vụ, tôi chỉ đến ngó thử thôi." Thạch Phong cười nói với đám người chơi, rồi nhìn về phía trấn trưởng Kroos có thân hình béo ú.

Kroos, thân mật, cấp Tinh Anh, level 15, HP 2400/2400, MP 1500/1500, với giai đoạn hiện nay thì không có bất kỳ người chơi nào có thể đánh thắng, dù là huy động một đoàn đội cũng không thắng nổi.

Sau đó Thạch Phong lấy quả cà chua đỏ au ra, cầm gặm.

"Tên này làm cái gì vậy?"

"Bà mẹ nó, quá xa xỉ, vậy mà ăn cà chua, một quả là 2 đồng tệ đấy."

Cả đám người chơi đều không rõ Thạch Phong muốn làm trò gì, vào trong tòa thị chính ăn cà chua, là muốn khoe khoang có nhiều tiền hay sao?

Thạch Phong ăn một nửa, rồi ném cà chua lên mặt trấn trưởng Kroos.

Cà chua chuẩn xác đập vào mặt Kroos, chất lỏng màu đỏ tươi chảy dài trên mặt Kroos.

Hệ thống: Độ thiện cảm của Kroos với bạn giảm 100 điểm.

Thạch Phong cũng không dừng lại, tiếp tục lấy cà chua trong ba lô ra ném Kroos.

"Đồ hai mặt, thằng béo ú chết tiệt, quỷ hút máu, mày không xứng làm trấn trưởng!"

Thạch Phong vừa ném vừa mắng, độ thiện cảm của Kroos không ngừng giảm mạnh, mà toàn thân Kroos đều như bị xối sơn đỏ, nước cà chua chảy ròng ròng càng làm gã giận dữ, nhìn có vẻ vô cùng buồn cười.

Nhưng mà trong tòa thị chính không có ai dám cười ra tiếng, vô cùng yên tĩnh, tất cả người chơi nhìn hành động của Thạch Phong đều há to miệng, thấy choáng.

Thần Vực mới vận hành được hai mươi phút đồng hồ, đã có người chơi dám công kích NPC, hơn nữa còn là boss cuối của khu người mới, trưởng của một trấn!

Anh ta điên rồi sao, chẳng lẽ không sợ bị nhốt giam đến cuối đời hả?

Chẳng lẽ anh ta không muốn lăn lộn ở trấn Hồng Diệp nữa à?

Trả thù xã hội thì cũng không thể làm như vậy chứ!

Đang khi đám người chơi cho rằng Thạch Phong sẽ bị vệ binh bắt lại, hoặc là trấn trưởng sẽ tức giận ra tay tiêu diệt Thạch Phong, thì chuyện ấy lại không xảy ra.

Mọi người không biết rằng, việc người chơi làm nhục NPC thì không tính là tấn công, cho nên vệ binh và Kroos sẽ không công kích Thạch Phong, chẳng qua hành động này của Thạch Phong sẽ làm NPC rất chán ghét hắn, sau này đừng nghĩ đến việc nhận nhiệm vụ nữa.

Lúc Thạch Phong ném quả cà chua cuối cùng trong tay về phía Kroos, thì độ thiện cảm của Kroos với Thạch Phong đã xuống tới mức thù địch, đẳng cấp đang hiển thị cũng đổi thành dấu chấm hỏi (???), dấu hiệu con thoi màu vàng lập tức biến thành màu đỏ tươi.

"Đồ con rệp, tao sẽ đưa mày xuống địa ngục!"

Trấn trưởng Kroos lập tức nổi giận gầm lên, bất thình lình xông về phía Thạch Phong.

------------------------------

Bonus của dịch giả:

Tịch Mịch Như Tuyết vừa ra khỏi cửa liền chợt ngớ ra: "Ủa? Từ từ, hình như mình mới được phát 2 thẻ người tốt hả?"

Thạch Phong – đồng chí chuyên phát thẻ người tốt: *mỉm cười*

Akiko: Không hiểu sao dịch tới đó liền tưởng tượng ra cảnh này *ôm bụng cười*

Akiko: giải thích cho ai không nghĩ ra, thường thì khi từ chối lời tỏ tình của người khác hay sử dụng câu "anh rất tốt nhưng em rất tiếc/em chỉ coi anh là bạn tốt/em chỉ coi anh là anh trai tốt", nên dân mạng xứ Trung hay nói là bị phát thẻ người tốt/bạn tốt (bạn thân)/anh trai-chị gái (huynh đệ tốt).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro