Chap 1: Bất Ngờ Trùng Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng 3 thời tiết bên ngoài đã sắp hết xuân bắt đầu chuyển hạ trời nóng dần lên nhưng thời tiết bên trong lại lạnh lẽo , toàn nghe tiếng kêu chít chít của vài đám chuột vừa đen vừa hôi thêm cả tiếng rên rỉ của tù nhân xung quanh kết hợp với mùi máu tanh nồng nặc từ các phía.
Nàng mang vết thương khá sâu trên tay trái vẫn còn rướm máu mà tựa người vào đám cỏ khô một cách chật vật nhưng vẫn nở nụ cười đắc ý:
_ "Cô Cô , lát chờ ở công đường  lên đấy phải  nghĩ cho thật kỹ nên mở miệng như thế nào nhé. Nói sai thì sẽ theo Trương tài chủ cùng chết, người sẽ không chọn sai đâu nhỉ, hahaha"

Dương Thị ngồi góc đối diện ôm chân bị gãy một cách đau đớn nhưng vẫn hùng hổ đáp trả :
_ "Diêu Lạc Ức , người là do ngươi giết , Huyện thái gia nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng , tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi!"

_" A, ông trời đôi khi cũng bị mù, càng đừng nói là người, bao năm ngươi ngược đãi  mẫu thân ta và ta, ông trời cũng không có mắt nếu có thì  vì sao ông trời lại không cho  ngươi xuống địa ngục sớm chứ"

_ "Ngươi... ngươi chính là ác quỷ, yêu nghiệt. Huyện thái gia nhất định sẽ đòi lại công đạo cho ta..."

Diêu Lạc Ức nở nụ cười quái đản , chậm rãi đi đến trước mặt Dương thị thấp giọng :
_ "Cô Cô à, người cứ tin vào chính mình đi , người là do ta giết , nhưng ai sẽ tin là ta có thể giết đườ một nam nhân cao to như Trương tài chủ chứ."

Dương thị cả người đều run rẩy, sợ hãi đẩy Diêu Lạc Ức sang một bên rồi vừa hét lớn vừa đấm đá loạn xạ lên người nàng.
Nha dịch vừa đúng lúc đi ngang liền bước tới can ngăn vẻ mặt đầy chán ghét :
_ "Tới đây rồi còn không an phận, có phải hay không thì Huyện thái gia điều tra một hồi sẽ rõ, đến nhà lao mà vẫn còn không quên miệt thị chà đạp cháu gái, đúng là độc phụ, xứng đáng gãy chân."
Dương thị ngước nhìn Diêu Lạc Ức bằng ánh mắt cay nghiệt, sớm nghĩ nàng ta tà môn như thế thì đã bóp chết nàng.

~~~~~~~~4 ngày trước ~~~~~~~
Diêu Lạc Ức mở mắt ra liền ngẩn người
_ Không phải ta đã chết rồi sau, sao lại ở đây , đây là đâu...?
Nhìn xung quang một lượt trước mắt nàng là căn phòng không lớn cách đó không xa bày cái bàn cùng ghế dài, thô sứ trà cụ đặt ở trên mặt bàn vô cùng sạch sẽ, hóa ra ...đây là căn phòng lúc bé. Bước xuống giường đi đến cái bàn trang điểm nhìn vào gương , đột nhiên sửng người. Nàng đã trùng sinh quay lại tuổi mười bốn và đây chính là căn phòng mà nàng và mẫu thân từng ở.
Bước sang bước rèm phía đối diện nàng thấy dáng một người phụ nữ ngồi chải tóc bên chiếc gương cũ kỹ , mái tóc đen mượt rất dài mặc chiếc váy bằng vải bố thô kệch với đôi mắt đượm buồn rướm lệ, đúng là mẫu thân, là người , người vẫn còn sống .
Nàng khẽ gọi:
_"Mẫu thân ..."

_" Tiểu Ức , con tỉnh rồi sao, con làm ta lo lắng biết chừng nào, vết thương của con đã đỡ hơn chưa?"

Võ thị rơi từng giọt nước mắt chua xót:
_" Đều là lỗi do ta, là ta không tốt , là ta không bảo vệ được cho con đã để cho con phải chịu khổ rồi "
Diêu Lạc Ức lúc này mới cảm giác sau đầu có chút đau , duỗi tay ra lại truyền đến cơn đau nhức nhói từ các nơi.

Nàng bỗng nhiên nhớ lại, khoảng thời gian này là thời điểm cha nàng vừa mới mất ,cô cô muốn tranh gia tài liền đến gây khó dễ cho mẫu thân nàng , nàng tiến đến lý luận vài câu liền bị một gậy vào vai sau , mẫu thân tiến lên đỡ cho nàng liền bị bà ta hất ra đá mấy phát vào lưng, nàng tiến lên giằng co với bà ta liền ăn mấy cái tát sau đó ngã xuống liền bị thêm 1 gậy vào sau gáy mất nửa cái mạng rồi chuyện sau đó nàng không còn nhớ.

_"Mẫu thân, mẫu thân "

Diêu Lạc Ức nhào vào lòng Võ thị , không kiềm nỗi được sự vui sướng mà rơi lệ khi mẫu thân có thể sống lại bản thân có thể được cơ hội tái sinh lần nữa .
Võ thị sửng sốt , ôm chầm lấy cô con gái đang khóc sướt mướt mà không hiểu chuyện gì :
_" Tiểu Ức con sao thế, có phải lại đau ở chỗ nào rồi không ?"

Diêu Lạc Ức cắn vào tay hai cái để xác định có phải là thật hay không , nếu đây là một giấc mơ thì nàng mong vĩnh viễn được ở lại nơi đây nàng sẽ nguyện trả bất kì giá nào.Bỗng nhiên nghe tiếng la hét chói tai từ bên ngoài truyền đến

_ " Yêu nghiệt các ngươi được lắm  lại đi rêu rao bảo ta nhàn thoại, giành giật tài sản nhà các ngươi, đây là nhà của Đệ Đệ ta xây nên ngươi chẳng qua chỉ việc sinh được 1 nghiệt chủng nấu vài bữa cơm thì có thể xem nhà này là của các ngươi hay sao, quả thực là đồ đen tâm can, tang thiên lương"

Nghe âm thanh này trong lòng nàng gợn sóng, kí ức đau khổ ùa về làm nàng cảm thấy nhức đầu dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro