Chương I:Nam về Bắc tìm đường lại Bắc Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*lưu ý truyện mình ko thấy ai đăng nên mình đăng cho mn đọc xin đừng chửi hay gì tội vl viết mệt lắm ấy:3 đọc vui vẻ ^^ tuy nội dung có hơi khác nhưng là quyển 2 của tác giả*
"Cộp cộp cộp! " Từ xa vẳng lại tiếng ngựa phi nước Đại, người đàn ông trung niên mặc chiếc áo dài màu xám vừa vặn đầu đội mũ, đang ngồi trong đình tránh nắng bên đường, cùng một thiếu nữ và một thanh niên ngồi bên cạnh cũng bắt đầu cảnh giác.
Người đàn ông trung niên lắng nghe giây lát rồi khẽ nói:"Ba người cưỡi trên ba con ngựa, một nam hai nữ, còn cách đây năm sáu dặm nữa thôi, chắc là bọn họ rồi!"
Cô gái gật đầu, hai con người đen lấy tò mò nhìn người đàn ông trung niên còn người thanh niên kia mê mẩn nhìn người con gái trước mặt.
Một lát sau, quả nhiên phía đầu đường xuất hiện ba người, một nam hai nữ cưỡi mấy con ngựa cao to phi đến, con ngựa cô gái đi đầu cưỡi rất đặc biệt, không chỉ hình dạng, khung xương khác hẳn ngựa thường, mà thần thái cũng mơ màng, vó to như cái tô đi lại như gió, nhưng không hề làm tung lên hạt bụi nào, càng không để lại dấu vó ngựa trên đường. Quả nhiên là cực phẩm, vạn con mới chọn được một.
Cô gái trên ngựa cũng rất oai phong hào sáng, miệng luôn nở nụ cười, khi đến trứoc người đàn ông trung niên, bổng cô giật dây cương, kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa hí lên, chồm hai chân trước, rồi dừng lại ngay trước mặt người đàn ông khiến ông ta giật mình lùi về sau hai bước, cô gái liền bật cười khúc khích, "Không ngờ Phùng sư phụ cũng sợ ngựa cơ đấy!"
"Ha ha, con ngựa này Yến Vân cô nương đúng là thiên lý mã!" Phùng Vạn Xuân cười giòn giã, nhẹ nhàng tiến lại gần ai ngờ con ngựa đó tính khí dữ tợn, lập tức hí lên cảnh cáo, ông ta đành biết điều lùi về sau mấy bước.
"Hì hì, đây là ngựa của bác anh Phan, tên là Phi Hồng anh Phan Tuấn nói nếu tôi cưỡi được nó thì sẽ tặng con ngựa này cho tôi..." Ngồi trên ngựa, Âu Dương Yến Vân đắc ý vỗ vào cổ Phi Hồng Rồi nhảy xuống, lúc này hai người Phan Tuấn và Thời Diểu Diểu mới phi ngựa đến.
"Yến Vân, cô phi nhanh quá!" Bị Phan Tuấn trách cứ, Âu Dương Yến Vân lè lưỡi, rồi bỉu môi liếc Thời Diểu Diểu đang đứng phía sau Phan Tuấn lạnh lùng nhìn mình, dắt ngựa đến bên cạnh người con gái đứng sau Phùng Vạn Xuân,"Đoàn cô nương nhớ cô quá đi mất!"
Phan Tuấn thấy Âu Dương Yến Vân không nghe lời, chỉ biết nhìn phùng Vạn xuân, Phùng Vạn xuân cười bí hiểm "Phan gia trên đường câu đã nhìn thấy chưa!"
Phan Tuấn gật đầu, "Ừm trên đường chúng cháu nhìn thấy không dưới trăm thi thể bị vứt bên vệ đường!"
Đúng thế đấy!" Phùng Vạn xuân nói giọng Đông Bắc đặc sệt, "Người nhật bây giờ điên cuồng giết người rồi!"
"Ông trời muốn thứ gì diệt vong thì ắt khiến nó điên cuồng trước đã!" Phan Tuấn ngước nhìn bầu trời mây u ám thời gian của họ không còn dài nữa đâu!"
"Đúng thế!" Phùng Vạn xuân lấy ra điếu thuốc đưa lên môi, "Nhưng mà Phan gia này, sáu người chúng ta đi cùng nhau thế này, mục tiêu rõ ràng quá!"
"Đúng vậy, trên đường đi cháu cứ nghĩ mãi vấn đề này, hơn nữa... " Phan Tuấn dừng lại," Cháu còn muốn đi gặp một người!"
Tay Phùng Vạn xuân đang cầm điếu thuốc khẽ run lên lông mày hơi nhíu lại, nhưng ông không hỏi gì. Phùng Vạn xuân là người rất giỏi che giấu cảm xúc, ông biết Phan Tuấn muốn nói gì thì sẽ nói tiếp, nhược bằng không muốn nói thì có gặng hỏi cũng chẳng ích gì.
"Thế này đi Phùng sư phụ, lát nữa tiền bối dẫn chị em Âu Dương đi cùng, cháu dẫn theo Đoàn cô nương và Thời cô nương, chúng ta hẹn gặp ở An Dương Hà Nam!" Phan Tuấn nói rồi ghé tay Phùng Vạn xuân thì thầm mấy câu, hai hàng lông mày gặm của Phùng Vạn xuân níu chặt lại, đợi Phan Tuấn nói xong Phùng Vạn xuân lắc đầu kinh ngạc nhìn Phan Tuấn.
"Phùng sư phụ đã nhớ chưa?" Phan Tuấn hỏi lại như để xác nhận.
"Ừm chỉ có điều... " Phùng Vạn xuân muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu cười xòa. Tất cả những điều này không thoát khỏi ánh mắt của người con gái xinh đẹp, lạnh lùng đứng bên cạnh - Thời Diểu Diểu.
Khi Phan Tuấn và Phùng Vạn xuân tiến đến trước mặt Âu Dương Yến Vân và mấy người khác, Âu Dương Yến Vân đang kiểm tra vết thương của em trai Âu Dương Yến Ưng tuy mới có mấy ngày, lại toàn bôn ba trên đường, nhưng nhờ y thuật siêu phàm của Phan Tuấn mà lúc này vết thương trên người Âu Dương Yến Ưng đã lành lại hơn nữa.
"Y thuật của anh Phan Tuấn quả là lợi hại!" Âu Dương Yến Vân tự hào nói.
"Ừm, tôi muốn bàn với mọi người một chuyện. Bây giờ chúng ta đã rời xa Bắc Bình rồi, từ đây đến An Dương, Hà Nam, nhanh thì nữa tháng chậm phải cả tháng. Chúng ta sáu người đi với nhau rất dễ gây chú ý. Vì thế, tôi và phùng sư phụ quyết định chia thành hai nhóm." Mấy người bọn họ thấy Phan Tuấn nói quả thực có lý liền đua nhau gật đầu nhưng khi Phan Tuấn tuyên bố chị em nhà Âu Dương đi cùng Phùng Vạn Xuân, thì Yến Vân Lập tức nhảy dựng lên nhìn chằm chằm Phan Tuấnhỏi: "Tại sao không để em đi cùng anh?"
"Yến Vân, nghe lời đi, hơn nữa trên đường chúng tôi còn có một số chuyện cần làm!" Phan Tuấn an ủi Âu Dương Yến Vân, ai ngờ cô bé cứng đầu này nhất quyết không chịu, một khi đã nổi nóng thì đừng hòng xoa dịu. Giữa lúc đôi co căng thẳng, Đoàn Nhị Nga tiến lại, vỗ nhẹ vai Yến Vân nói:"Anh Phan Tuấn, hay để tôi và Phùng thế thúc đi cùng nhau, cho Yến Vân cô nương đi với các vị!"
Câu này vừa nói ra, mặt Âu Dương Yến Vân lập tức dịu lại, Phan Tuấn Cắn môi thở dài nói:"Yến Vân, cô đi cùng chúng tôi cũng được, có điều phải giao ước ba điều!"
Âu Dương Yến Vân thấy Phan Tuấn cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, vội vàng gật đầu, "Anh Phan Tuấn cứ việc nói, bất kể anh nói gì, em cũng đồng ý hết"
"Tốt, thứ nhất, Yến Vân cô không được làm loạn, không được tùy tiện sử dụng khu trùng thuật để lộ thân phận!" Không đợi Phan Tuấn nói hết Âu Dương Yến Vân lập tức cướp lời"Được Được!"
"Thứ hai không được gây chuyện với Thời cô nương nữa!" Phan Tuấn vừa dứt lời, Âu Dương Yến Vân lạnh lùng liếc nhìn Thời Diểu Diểu, trên đường đi Âu Dương Yến Vân và Thời Diểu Diểu vẫn lườm nguýt nhau, lại thêm trước đó Yến Vân từng sai Tý Ngọ hạ độc Thời Diểu Diểu, nếu không phải Phan Tuấn phát hiện ra thân phận của Tý Ngọ từ trước thì e rằng Thời Diểu Diểu đã trúng kế rồi.
"Vâng.... " Yến Vân dài giọng nói,"Anh Phan Tuấn mau nói điều thứ ba đi!" Yến Vân cô nương vốn tính khí nóng nảy, không có nhiều kiên nhẫn.
"Thứ ba là không được tùy tiện gọi bì hầu đến!"Phan Tuấn nói dứt lời, Âu Dương Yến Vân liền rút một cây sáo ngắn từ trong người đưa cho anh, cây sáo chỉ dài bằng bàn tay, rất tiện giấu trong quần áo, thân sáo có hai cái lỗ, khu trùng sư hệ hỏa thường dùng vật này để gọi bì hầu.
Phan Tuấn mỉm cười nhận lấy cây sáo ngắn, " Được rồi, phải nhanh lên, chúng ta tạm biệt ở đây thôi, nữa tháng nữa gặp lại ở An Dương nhé!" Phan Tuấn nói xong chấp tay chào.
Phùng Vạn xuân cũng chấp tay và dẫn hai người là Âu Dương Yến Ưng và Đoàn Thị Nga lên ngựa phóng đi mất hút. Ba người còn lại nhìn họ đi khuất, Phan Tuấn lúc này mới để Thời Diểu Diểu và Âu Dương Yến Vân lên ngựa. Chỉ có điều, hướng đi của họ ngược với mấy người Phùng Vạn xuân.
Thấy đoàn mình đi ngược lại con đường vừa đến, Âu Dương Yến Vân kinh ngạc nhìn Phan Tuấn hỏi: "Anh Phan Tuấn Chúng ta không đi Hà Nam sao?"
Phan Tuấn mỉm cười, ngoài việc này ra, anh vẫn còn một việc khác chưa làm.

Chuyện kể hai đầu, tạm thời không nói nhóm Phùng Vạn xuân trên đường như thế nào, chỉ nói mấy người Phan Tuấn không đi về phía Nam mà lại chuyển hướng quay về Bắc Bình, mặt dù Yến Vân không hiểu Phan Tuấn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng cô biết dựa vào trí thông minh Phan Tuấn tất cả những chuyện anh làm đều đúng.
Bọn họ thúc ngựa phi nhanh, chạy dọc theo con đường mòn quanh co hơn nữa ngày, lúc này trời đã chạp choạng tối, mấy người Phan Tuấn còn cách Bắc Ninh khoản trăm dặm nữa. Từ xa thấy đằng trước có một ngôi làng, khói bếp bảng lảng bốc lên.
Âu Dương Yến Vân bỗng thấy bụng đói cồn cào, bèn giơ cương lên nói: "Anh Phan Tuấn, em đi đến ngôi làng phía trước xem sao đã nhé!"
Phan Tuấn chưa kịp ngăn, Âu Dương Yến Vân đã ruổi ngựa phi về phía ngôi làng.
"Ôi con bé này!" Phan Tuấn lắc đầu nói. Thời Diểu Diểu chỉ lạnh lùng nhìn anh, hỏi: "Anh về Bắc Bình rốt cuộc là vì cái gì?"
"Hì hì." Phan Tuấn ghìm cương cho con ngựa đi chậm lại,"Thời cô nương chắc chắn có một chuyện mà cô muốn biết!"
"Hả?" Đôi mày lá liễu của Thời Diểu Diểu kẽ nhíu lại không biết Phan Tuấn đang có dự định gì.
"Cô nhìn thấy thì sẽ biết ngay!" Nói xong Phan Tuấn vỗ vào lưng ngựa, ngựa liền lao đi, nhưng vừa mới phi được mấy bước bỗng có một người từ trong bụi cỏ bò ra, nằm bên lề đường, đầu tóc mình mẩy dính đầy máu. Phan Tuấn ghìm cương nhảy xuống ngựa, xong Thời Diểu Diểu đã nhanh hơn một bước, anh đưa tay ra kiểm tra thấy người đó vẫn còn hơi thở, chỉ là rất yếu mà thôi.

Đúng vào lúc này người đó bổng tỉnh lại, kinh sợ nhìn hai kẻ lạ mặt, rồi nhanh chóng lần tay xuống eo tìm cái gì đó Thời Diểu Diểu giơ khẩu súng lục lên và nói: "Anh đang tìm cái này phải không?"
Thoắt chốc, trong mắt người đó chỉ có khẩu súng lục trên tay Thời Diểu Diểu, hắn lấy hết sức vùng lên lao về phía cô, Thời Diểu Diểu khẽ né người khiến hắn vồ hụt.
"Cô... Các người là ai?" Người đàn ông đó nhìn Phan Tuấn và Thời Diểu Diểu dò xét.
"Chúng ta còn chưa hỏi anh là ai!" Thời Diểu Diểu lạnh lùng đáp, gí súng vào nguyệt thái dương của người đó,"Đang bị thương nặng lại còn mang theo súng rốt cuộc anh là ai?"
"Hứ... " Người đó cười gằn rồi từ từ nhắm mắt lại nói"Làm đi, bắn chết ta đi, lũ hán gian chó chết!"
"Chà vẫn còn cứng đầu quá nhỉ!" Thời Diểu Diểu thu súng về, Phan Tuấn đưa tay ra cằm lấy nói: "Hảo hán chúng tôi không phải Hán gian, có điều sao anh lại thành ra thế này, nhìn vết thương trên người chắc hẳn anh đã bị tra tấn dã man!"
Hắn từ từ mở mắt nhìn Phan Tuấn lần nữa, Thấy Phan Tuấn để súng trước mặt, bèn giật lấy không chút khách khí, "Trong hai vị cũng không giống kẻ gian, nhưng đừng đi đến ngôi làng phía trước."
"Tại sao?" Phan Tuấn cảnh giác phát hiện ra điều gì đó, còn chưa đợi người đàn ông mở miệng nói tiếp, đã nghe thấy một tiếng súng đanh gọn vọng lại từ phía ngôi làng, Phan Tuấn và Thời Diểu Diểu đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức nhảy lên ngựa.
Tiếng súng đó đích thị là tiếng súng trường năm Minh Trị thứ 38 được trang bị cho quân đội Nhật Bản Phan Tuấn biết tình hình không ổn, nếu người nhật quả thật có mặt trong ngôi làng đó, thì lúc này không chừng Âu Dương Yến Vân đã rơi vào vòng vây rồi.
Phan Tuấn và Thời Diểu Diểu phi ngựa như bay về phía ngôi làng, có điều tiếng súng trường càng lúc càng dữ dội khiến Phan Tuấn lo lắng không yên. Lúc này đây anh thực sự hối hận vì đã bắt Yến Vân giao lại cây sáo ngắn dùng để gọi bì hầu nhằm kiềm chế bớt hành động của cô. Bây giờ gặp phải huy hiểm, nếu Yến Vân không thể gọi được bì hầu thì chỉ còn cách khoanh tay chịu trói thôi.
Cô điều khi bọn họ lao đến nơi, lại phát hiện một số binh sĩ nhật nằm la liệt trên sân đập lúa đầu làng, xen giữa là một vài thi của thể dân làng, nhưng người sống thì chẳng thấy ai, chỉ có Phi Hồng đang ngu ngơ đứng giữa sân cuối đầu ăn những hạt thóc dưới đất, thỉnh thoảng lại hí lên vài tiếng. Yến Vân chẳng biết đã biến đi đâu, Phan Tuấn dắt ngựa lại gần Phi Hồng, chỉ thấy trên yên ngựa còn vài vết máu chưa khô. Phan Tuấn khônh khỏi lo lắng, nhưng nhìn kỹ những thi thể nằm la liệt dưới đất kia, dân làng phần lớn chết do trúng đạn vào đầu hoặc ngực, còn những binh sĩ nhật thì máu me be bét giống như bị động vật cắn xé, thậm chí vết thương vẫn còn hằn vết răng cắn.
*Đây mới phân nửa phần 1 thôi mệt lắm rồi *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sư