Chương 2: Dấu tay máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chờ làm xong những việc này, mặt trời đã ngã về phía tây. Vì ngày mai phải dậy sớm đến Lưu gia, Trình Tưởng Tưởng liền nghỉ ngơi sớm.

Mấy năm nay giá nhà ở Vọng Giang tăng cao, vì tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Trình Tưởng Tưởng chỉ thuê một phòng đơn có buồng vệ sinh và bếp nhỏ ở ngoại thành. Giá nhà năm trước là 800, năm nay đã tăng thành một ngàn hai. So với việc ở chung cư, xem ra còn rẻ hơn rất nhiều, nhưng môi trường sống cũng liền tương ứng mà kém đi.

Này còn không phải là do chủ thuê của Trình Tưởng Tưởng còn dư mấy cái phòng liền cho thuê hết, ở lầu phải còn xây thêm bên ngoài. Làm cho đường đi vốn dĩ đã không rộng nay lại còn bị chiếm đi một nửa, mà vật liệu xây dựng như bao cát, xi măng, gạch ngói linh tinh lại chiếm luôn nửa còn lại.

Trình Tưởng Tưởng đi đường còn phải vòng trái quẹo phải, cẩn thận tránh đi vật cản.

Dù cho đã rất cẩn thận, vẫn là vô ý dẫm đến đá vụn, thân mình lung lay, để tránh té ngã, Trình Tưởng Tưởng liền theo quán tính mà nhào đến trước vài bước, vẫn là vinh quang mà ngã vào đống cát vàng.

Nhưng không đợi cô lấy lại tinh thần, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng ầm vang thật lớn. Quay đầu lại nhìn, kinh hoàng thấy nơi mình vừa đi qua, cũng chính là bức tường vừa tu sửa kia, sập xuống ầm ầm, ngay cả đám thợ xây bên cạnh đều sợ đến xanh cả mặt. Còn may, không có ai bị thương.

Trình Tưởng Tưởng nghĩ mà sợ không thôi. Nếu không phải cô chạy ngã ở phía trước, nếu cô vẫn còn đứng gần bức tường kia. Hiện tại cô nhất định đã bị đè thành một đống thịt nát!

Chủ thuê của Trình Tưởng Tưởng cũng ở bên cạnh, vừa nhìn đến cảnh nguy hiểm này, đã vội vàng đến nâng cô dậy, hỏi đông hỏi tây. Nhìn thấy người cô không bị thương, lúc này mới nhẹ nhõm thở hắt ra: "Bức tường kia đang tốt đẹp sao lại bị sập chứ? Kỳ lạ! Cô gái, mạng cô đúng là lớn. Vừa rồi tôi nhìn thấy rõ ràng, ngay lúc tường sắp sập, cô vẫn còn đứng ở góc tường. Tôi nghĩ kêu cô đều kêu không kịp, ai biết cô vừa lúc lại ngã về phía trước, thoát khỏi nguy hiểm. Ai da, may mắn may mắn!"

Mãi cho đến khi về phòng, tim Trình Tưởng Tưởng vẫn đập bang bang. Cô uống một cốc nước mới từ từ bình tĩnh lại. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, cũng không biết là xui xẻo hay may mắn. Bất quá cô không bị gì, tóm lại là tốt.

Sắc trời không còn sớm, bụng có chút đói. Trình Tưởng Tưởng mở tủ lạnh, thấy còn nửa cân xương sườn, hai trái ngô, lấy ra rửa sạch sẽ, bỏ hết vào nồi hầm. Chuẩn bị hầm canh xương sườn với ngô ăn, thuận tiện bồi bổ thân thể.

Phòng ở đây không giống loại phòng ở tiểu khu, không có bếp hồng ngoại, bất quá bếp gas cũng khá tiện.

Canh hầm trên bếp đã sắp xong, vốn dĩ còn muốn nấu chút cơm, nào biết gạo đã hết sạch. Đã muộn như vậy, cũng lười đi mua. Dù sao vẫn có mì sợi, chờ nấu xong canh, tùy tiện thả vài lát mì sợi cũng có thể ăn được.

Làm xong này đó, Trình Tưởng Tưởng về phòng ngủ, mở laptop lên, chuẩn bị xem cửa hàng trên Taobao có đơn hàng nào không.

Về phương diện huyền học, người không tin sẽ cảm thấy là giả dối hư ảo. Nhưng người tin lại tin tưởng không thôi. Cho dù là ở thành phố cũng có không ít người, khi mua phòng muốn mời người đến xem phong thủy. Lúc kết hôn cũng muốn mời người xem bát tự, chọn ngày lành. Trong thời đại khoa học làm chủ này, huyền học thật ra vẫn chưa từng xuống dốc.

Cửa hàng Taobao của Trình Tưởng Tưởng còn thường xuyên giúp khách xem bát tự, bói nhân duyên, vận mệnh linh tinh.

Vừa mở app ra, liền thấy có mấy đơn đặt hàng. Trình Tưởng Tưởng ngồi trước máy tính hỏi khách nhân cho bát tự, bói cái nhân duyên.

Cô hoàn toàn không chú ý đến, trong phòng bếp đột nhiên nổi lên một cơn gió, gió thổi rất qua nhanh, nhưng lại vừa chuẩn thổi tắt lửa trên bếp gas.

Trình Tưởng Tượng bận một lúc, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Bụng cũng đói đến kêu thành tiếng, cô vừa định đi vào phòng bếp xem canh xương hầm chín chưa. Vừa đứng lên liền cảm thấy không đúng——trong phòng có mùi hôi thực nồng nặc.

Cũng là do vừa rồi cô nói chuyện với khách trên máy tính quá chuyên chú, không để ý. Chờ đến lúc này phát hiện, mới biết khí gas bị thoát ra ngoài.

Nếu lúc này, Trình Tưởng Tưởng vọt vào phòng bếp đóng khí gas, sau đó mở cửa sổ. Thì không đợi cô làm xong hết, khí gas nồng nặc trong phòng bếp cũng đủ làm cô ngất xỉu.

Cũng may cô phản ứng nhanh, đầu tiên mở cửa sổ trong phòng ngủ gần mình nhất, làm không khí mát mẻ bên ngoài kịp thời tràn vào. Lại thuận tay lấy khăn quàng cổ che kín mũi miệng, lúc này mới vọt vào phòng bếp đóng chốt mở khí gas, mở cửa sổ phòng bếp cùng cửa lớn.

Sau đó, bản thân nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, chờ đến khi mùi hôi trong phòng đều bay hết, mới trở lại phòng xem xét lần nữa.

Cũng nhờ Trình Tưởng Tưởng keo kiệt mới may mắn. Vừa rồi lúc về nhà, vì trời còn chưa tối hoàn toàn, để tiết kiệm điện, cô không bật đèn. Trong phòng bếp cũng không có những thứ đồ điện khác, khí gas tuy rằng thoát ra nhiều, nhưng cuối cùng không xảy ra cháy nổ.

Mãi đến khi trong phòng bếp đã không còn mùi gì, cô mới dám bật đèn. Vốn nghĩ lúc nấu canh đã trào ra ngoài, làm tắt bếp gas mới xảy ra sự cố. Nào biết bên ngoài nồi canh sạch sẽ, căn bản không có dấu vết canh trào ra. Hơn nữa, cô thêm nước cũng không nhiều, cách nắp nồi còn dư một khoảng, để phòng ngừa canh bị trào.

Nhưng vô duyên vô cớ, sao khí gas lại bị thoát ra nhỉ?

Đúng rồi, nhất định là ống dẫn khí đã quá cũ!

Trải qua sự cố nguy hiểm này, Trình Tưởng Tưởng cũng không dám keo kiệt nữa. Nhanh chóng gọi điện thoại cho công ty gas, kêu nhân viên đến kiểm tra. Nếu là ống dẫn đã cũ, nên thay mới cũng cần phải thay, keo kiệt rất dễ xảy ra đại họa nha!

Không bao lâu, người của công ty gas đã tới. Sau khi kiểm tra, xác định ống dẫn bị cũ, nhưng tạm thời sẽ không dẫn đến sự cố thoát khí gas. Sau khi thay ống dẫn mới, đối phương nói thêm về an toàn sử dụng rồi đi ngay.

Trình Tưởng Tưởng trong lòng thấp thỏm, một lần nữa bật bếp hầm canh xương. Mặc kệ thế nào, cơm vẫn phải ăn. Chẳng qua lần này, cô cũng không dám rời đi. Vẫn luôn ở bên cạnh trông nom bếp gas, mắt thấy canh đã chín, lại đem mì sợi bỏ vào, lúc này mới tắt bếp cùng chốt mở khí gas, bê một nồi canh, lấy cái bàn nhỏ, ngồi ở mép giường húp xì xụp.

Ăn uống no nê, lại giặt sạch quần áo, lau nhà xong, Trình Tưởng Tưởng mới hết bận. Rửa mặt đơn giản, liền trèo lên giường ngủ.

Tắt đèn, kéo màn kín mít, không để lọt tia sáng nào từ bên ngoài. Trong khung cảnh tối đen yên tĩnh này, tiếng đồng hồ báo thức tíc tắc trở nên rõ ràng hơn.

Không biết qua bao lâu, trong bóng đêm, chăn của Trình Tưởng Tưởng bị thứ gì đó xốc lên một góc, có hai tiếng cười kỳ quái vang lên trong phòng.

Trình Tưởng Tưởng cảm giác lạnh đến cóng lại, duỗi tay muốn kéo chăn lên đắp. Tay giơ ra lại sờ đến một bàn tay khác, một bàn tay lạnh ngắt.

Trình Tưởng Tưởng đột nhiên bừng tỉnh, tim đập thình thịch, cảm giác cả trái tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Công tắc đèn ở đầu giường, giơ tay là có thể chạm đến. Cho dù là như vậy, cô cũng không dám duỗi tay lần nữa, sợ lại chạm đến "vật" gì đó.

Chịu đựng vài giây, cuối cùng cô trấn định lại tinh thần, nhanh chóng duỗi tay bật công tắc đèn.

Bóng tối biến mất, trong phòng chớp mắt liền sáng lên.

Trình Tưởng Tưởng đảo mắt xung quanh, nhưng thấy trong phòng tất cả đều như cũ. Phòng của cô rất đơn giản, cũng không có nhiều chỗ khuất, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đến cửa. Nếu có người vào khẳng định trốn không được.

Chẳng lẽ là nằm mơ? Đúng vậy, nhất định là mơ rồi.

Trình Tưởng Tưởng rùng mình một cái, lúc này mới ý thức được chăn chỉ đắp đến ngang bụng. Phòng cô lại không mở máy sưởi, đêm mùa đông, hèn gì lại lạnh như vậy.

Vì thế cô duỗi tay kéo chăn đắp lên, đang muốn tắt đèn ngủ tiếp, ánh mắt lơ đãng lướt ở trên chăn, tức thì ngừng thở, đôi mắt cũng trừng trừng mở to.

Có dấu mấy ngón tay trên góc chăn, vệt máu màu đỏ tươi!

Trình Tưởng Tưởng lúc đầu còn tưởng là hoa mắt, cẩn thận nhìn lần nữa, còn dùng tay lau vài cái, dấu tay đỏ như máu kia vẫn còn vẫn nơi đó. Hơn nữa xem hình dạng, hẳn là lưu lại ngay lúc cầm góc chăn.

Ý thức được như vậy, Trình Tưởng Tưởng cảm giác lông tơ khắp người đều dựng đứng lên. Nhanh chóng đem chăn xốc lên khỏi cơ thể, đèn cũng không dám tắt, ngủ cũng không dám ngủ.

Tuy nói bản thân cô có hiểu biết về phong thủy, bát tự linh tinh, nhưng so với gặp quỷ lại là hai chuyện khác nhau đấy. Mặc dù trong khoảng thời gian này cô giúp người khác làm minh hôn, nhưng trong lòng cũng không cho rằng ma quỷ tồn tại, cho dù có quỷ hồn, cô nghĩ, chắc cũng chỉ là một thứ vô hình, không ảnh hưởng gì đến con người.

Nhưng tình huống hiện tại phải giải thích thế nào đây?

Thứ vô hình đơn thuần, sao có thể lưu lại dấu tay trên chăn? Vì sao nó lại muốn quấn lấy mình? Chẳng lẽ trong phòng này không sạch sẽ?

Cũng không có khả năng nha.

Trước khi cô thuê căn phòng này cũng đã có nhìn qua, phong thủy không tệ lắm, còn hợp với bát tự của cô. Ở hơn một năm cũng rất thoải mái. Nếu thực sự có thứ gì không sạch sẽ, thì đã sớm tìm đến cô, cũng không kéo dài đến hơn một năm mới bắt đầu quấn lấy chứ?

Đáng tiếc, bản thân chỉ xem được chút phong thủy linh tinh, cũng không biết trừ tà. Chờ ngày mai xong việc ở Lưu gia, liền đi chùa thỉnh vòng tay gì đó trấn áp vậy.

Thấp thỏm cả đêm, đến khi trời sáng mới mơ mơ màng màng ngủ mất. Ngủ hơn một giờ, đồng hồ báo thức liền vang lên ồn ào.

Trình Tưởng Tưởng vỗ má vài cái, mới ép bản thân tỉnh táo lại. Mặc quần áo được một nửa, bỗng nhiên nhớ lại sự việc tối hôm qua, thừa dịp ánh mặt trời bên ngoài chói chang, lá gan cô cũng lớn không ít. Cẩn thận kiểm tra cái chăn, kỳ quái chính là lúc này lại tìm không thấy dấu tay máu tối qua.

Chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác? Tự mình dọa mình?

Xem thời gian đã sắp trễ, Trình Tưởng Tưởng cũng không miệt mài suy nghĩ nữa. Nhanh chóng chỉnh trang bản thân liền đi xe buýt đến trấn Lưu Đường. Ngay cả bữa sáng cũng chỉ ăn hai cái bánh bao tùy tiện mua gần bến xe.

Tác giả có lời muốn nói: Chương này vẫn phát bao lì xì như cũ, nhớ đến lấy nha

----Hết chương 2----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro