trung ts2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<P> Chương 551 : Lực lượng của thần trong thần.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Trong thời điểm mà tình cảm mãnh liệt nhất, trong Tinh Mang trận tối <BR>          đen ấy, chậm rãi tán ra một sự nhu hòa, tâm ý tùy đông, chính là tâm <BR>          linh của tình ái, được hoàn cảnh kích phát, sinh ra linh hồn hỏa hoa.</P>

<P>          "Thu Phong, nam nhân của Tử Dao, yêu em đi..."Mỵ thái động lòng người, <BR>          hương hoa thiển sắc, những giao động xôn xao, theo đùi ngọc mà động, <BR>          loại khiêu khích lơ đãng này, giống như là một loại tra tấn vậy.</P>

<P>          Món đồ cuối cùng trên người, đã bị lột xuống, thân thể trắng ngà như <BR>          ngọc, giống như một pho tượng điêu khắc, thần thái hoàn mỹ, mang vẻ <BR>          kiều mỵ mà hồn nhiên của một nữ thần, hai mắt chớp động, cặp môi đầy <BR>          lửa kia, đã dán lên lòng ngực Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          "Đừng ..."Không nhịn được nữa rồi, Tiêu Thu Phong đã đè nàng xuống.</P>

<P>          Nam dương nữ âm, âm dương kết hợp, theo những triền miên không dứt <BR>          kia, giống như hoa sen nở rộn, theo thân xử nữ phóng túng, phát ra ánh <BR>          sáng, dần dần biến thành màu đỏ, còn đỏ hơn cả lửa, phạm vi càng lúc <BR>          càng lớn, ma khí màu đen, dưới ánh sáng màu đỏ kia, dần mất đi khí tức <BR>          băng lãnh, giống như đang bị thôn phệ.</P>

<P>          Hoan ái vẫn tiếp tục, tư vị ngọt ngào, cùng với sự tưởng niệm muôn <BR>          đời, như muốn dính chặt vào nhau. Tử Dao ưỡn ngực lên, đầu ngửa ra <BR>          sau, bộ ngực sữa đầy đặn như dán chặt vào người của Tiêu Thu Phong, <BR>          giống như muốn đem chút sức lực còn lại trên người để đổi lấy tình yêu <BR>          này. Nàng mê luyến cảm giác này, cho nên không hề hay biết được những <BR>          chuyện phát sinh bên ngoài.</P>

<P>          Nhưng không biết rằng, hoan ái tại Tinh Mang trận, như được tiến hành <BR>          một tẩy lễ nhân tính vậy, hai thân thể đang dính chặt vào nhau, bị <BR>          hồng quang vây quang, chậm rãi khuếch tán, lúc Tiêu Thu Phong bùng nổ, <BR>          bầu trời đã phát sáng mạnh mẽ, tuy rằng được ánh mặt trời chiếu rọi, <BR>          nhưng cả hai giống như đang ở trong một lớp bảo vệ, hoàn toàn không <BR>          cảm thụ được nhiệt độ.</P>

<P>          Tử Dao thư thái mở đôi mắt đẹp ra, cảm thụ được thân thể mềm nhũn vô <BR>          lực, lắng nghe sự biến hóa xung quanh, tâm tình nhộn nhạo như nước, <BR>          mặt dựa vào ngực Tiêu Thu Phong¸ vui sướng kêu lên : "Thu Phong, mau <BR>          nhìn kìa, Tinh Mang trận đã bị phá..."</P>

<P>          Bị phá cái gì, vẫn chưa có gì cả, Tiêu Thu Phong tùy rằng đã dụng tâm <BR>          cảm thụ, nhưng so với thế giới chân chính, nơi này vẫn còn rất khác <BR>          biệt, và bọn họ vẫn chưa ra khỏi Tinh Mang trận.</P>

<P>          Một âm thanh xa xôi truyền đến : "Tiểu tử, ta muốn thu hồi Tinh Mang <BR>          chi võng, nếu còn không mặc đồ vào thì ta đi!"</P>

<P>          Ở trong Tinh Mang trận, lão già đã sớm bày ra Tinh Mang chi võng, Tinh <BR>          Mang trận đã bị phá, bị ông ta luyện hóa thành Tinh Mang chi châu, giờ <BR>          phút này chỉ còn có Tinh Mang chi võng đang che chắn thay cho bọn họ.</P>

<P>          Tử Dao đỏ mặt xấu hỏ, không dám chậm trễ, tuy rằng theo đuổi thiên đạo <BR>          thì đối với cơ thể trần truồng của con người không hề có cảm giác. <BR>          Nhưng nàng đã vì tình yêu mà bỏ qua cho ham vọng thiên đạo, làm một <BR>          người phụ nữ bình thường. Thân thể của nàng, đương nhiên chỉ có người <BR>          đàn ông này, chỉ có một mình hắn mới có thể hưởng thức.</P>

<P>          Hai người mặc đồ đàng hoàng vào, giọng cười ha ha của lão già lại vang <BR>          lên, từ xa vọng đến, một bóng người trong làn khói xuất hiện, tinh <BR>          thần có vẻ phấn chấn, mở miệng nói : "Người thanh niên, lần này ta <BR>          thật sự phải đi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại, có được <BR>          khỏa Tinh Mang chi châu này, ta có thể theo đuổi được trình tự sinh <BR>          mệnh rồi"</P>

<P>          Tử Dao vội vàng kêu lên : "Tiên nhân, ông lợi hại như vậy, có thể cứu <BR>          giúp sư phụ của chúng tôi không. Ma Tôn đột phát thần cảnh tiến hóa, <BR>          thật sự quá lợi hại"</P>

<P>          "Có nhân tất có quả, nhân của muôn đời, quả của kiếp này. Bây giờ, quả <BR>          đã thành, trên đời này còn chuyện gì có thể làm khó hai ngươi, đi <BR>          thôi, làm chuyện các ngươi cần làm, không ai có thể ngăn cản được bước <BR>          chân của các ngươi đâu"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong chỉ cảm thấy tâm tình dị động, một sự rối rắm trong <BR>          lòng không thể yên tĩnh được, bằng ánh mắt của lão già này, tựa hồ đã <BR>          hạ cái gì đó lên người của hắn rồi. Lão già cười ha ha nói : "Cảm ơn <BR>          các ngươi đã giúp ta luyện hóa Tinh Mang chi châu, đây là lòng biết ơn <BR>          của ta đối với các ngươi, ta phải đi, người thân niên, vĩnh biệt"</P>

<P>          Tử Dao còn muốn lưu người lại, nhưng Tiêu Thu Phong đã ngăn cản, lão <BR>          già này căn bản đã không muốn nhúng tay vào việc của nhân loại, hoặc <BR>          là, nhân loại đối với lão, đã không cùng loài, bọn họ cần gì phải ép <BR>          buộc lão?</P>

<P>          Thật ra lão già đã cho hắn rất nhiều rồi.</P>

<P>          Khí tức của lão già vừa tán đi, Tinh Mang chi võng cũng biến mất, ánh <BR>          mặt trời đã chiếu phủ lên người, nhiệt độ ấm áp, lập tức nảy lên trong <BR>          lòng, đây mới chân chính là thế giới của hai người.</P>

<P>          "Đi!"Nắm lấy tay của Tử Dao, bước đi mười bước, quả thật có một cảm <BR>          giác không thể tưởng nổi. Những bước này, có thể lướt qua vài dặm, quả <BR>          thật còn lợi hại hơn so với thần tiên.</P>

<P>          "A, Thu Phong, em đã tiến vào thần cảnh?"Không chỉ có Tiêu Thu Phong, <BR>          ngay cả công lực của Tử Dao cũng đại tăng, dù giữa hai chân đau đớn, <BR>          cũng không kìm được sự kich động của nàng.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cười, tỏ vẻ hắn cũng như vậy, cười nói : "Tử <BR>          Dao, từ nay về sau em phải gọi anh là ông xã đó"</P>

<P>          Mặt Tử Dao đỏ lên, cúi đầu đáp : "Dạ, ông xã, về sau Tử Dao sẽ nghe <BR>          lời anh, nhanh lên anh, chúng ta đi cứu sư phụ của em!"</P>

<P>          Ba bước, dưới cái phất tay của Tiêu Thu Phong, chỉ là ba bước, đã đến <BR>          bên cạnh thác nước, Tham Lang đang ngồi bên bờ đàm, nghe thấy cũng <BR>          kinh ngạc nhảy dựng lên, bởi vì hắn không cảm giác được khí tức của <BR>          người đàn ông trẻ tuổi này.</P>

<P>          Người đàn ông này bước vào thần cảnh tiến hóa, hắn đương nhiên biến, <BR>          nhưng cho dù thế, hắn cũng không có khả năng không cảm thụ được lực <BR>          lượng của Ma xá lợi, khí tức của Tử Dao như đã hóa thành hư vộ, lực <BR>          lượng ma xá lợi trên người nàng đã không thấy đâu.</P>

<P>          Hắn không biết rằng, khi tiến vào thần cảnh, ma công tự nhiên sẽ bị <BR>          hóa giải, lực lượng ma xá lợi, đương nhiên cũng hoàn toàn được luyện <BR>          hóa, hơn nữa cùng tan ra với âm dương điều hợp, ma khí bài trừ, ngay <BR>          cả trên mặt Tử Dao bây giờ cũng không còn nửa điểm quyến rũ, chỉ còn <BR>          lại thái độ lãnh diễm cao quý, mang theo khí tức của thần, làm cho <BR>          người ta không dám ngước nhìn.</P>

<P>          "Là mày, Bộ Xà..."Tiêu Thu Phong cũng cả kinh, tên phản bội của Thiết <BR>          Huyết Đoàn Đông Nam khi xưa, lại là hóa thân của Tham Lang, thật là <BR>          không ngờ.</P>

<P>          Tử Dao nói : "Hắn chính là Tham Lang, nhưng bây giờ chiếm lấy thân thể <BR>          của người khác, luyện hóa linh hồn của bọn họ, bất quá chúng đều là lũ <BR>          tà ác cả"</P>

<P>          Kinh quang trong mắt Tham Lang chợt lóe, quát : "Các ngươi có thể bước <BR>          ra khỏi Tinh Mang trận, quả nhiên là rất có tài, tiểu tử, ngươi đã <BR>          tiến hóa thần cảnh, ta cũng vậy, bây giờ ta không còn sợ ngươi"</P>

<P>          Tham Lang vừa nói, thân hình đột nhiên nghịch chuyển, lạnh lùng cười <BR>          nói: "Bất quá lần này ta phải tiễn tên bị thịt này đi trước một bước"</P>

<P>          Tử Dao cả kinh, thân hình muốn động, nhưng Tiêu Thu Phong đã nhanh <BR>          hơn, bóng người chợt lóe, miệng đã hét to : "Thần Long Biến..."</P>

<P>          Long đã hóa, hóa thành Thần Long, ngưng tự quyết của Thần Long Tâm <BR>          Quyết, làm cho không khí nơi này hóa thành băng, thân hình Tham Lang <BR>          hơi bị kìm hãm lại, trên mặt có chút thất sắc, với lực lượng của thần <BR>          cảnh tiến hóa như hắn, mà bước đi nửa bước cũng khó khăn.</P>

<P>          Không chỉ như thế, sau tiếng hét kia, lực lượng đã ngưng tụ thành hình <BR>          rồng, kết thành đoàn, như một trụ băng cao mười mấy thước, so với <BR>          không gian yên lặng nơi này càng cường đại hơn, trụ băng đã đóng băng <BR>          Phá Quân lại, cùng lúc đó, Tham Lang vất vả đến gần, nhưng khi hắn <BR>          công kích vào trụ băng, thì liền mất đi tác dụng.</P>

<P>          Lúc đó, kiếm của Tử Dao, đã muốn động, hướng về hắn, Tham Lang không <BR>          dám chậm trễ, thân hình chợt lui cấp tốc, , những đạo kiếm quang kia, <BR>          bay thẳng về hướng trụ băng, phát ra những tiếng "keng keng", thế <BR>          nhưng kiếm khí sắc bén ấy, cho dù có thể trảm một đại thụ rất ngọt, <BR>          nhưng vẫn không làm cho khối trụ băng kia bị mẻ miếng nào.</P>

<P>          Lần này, ngay cả Tử Dao cũng rùng mình, lực lượng này, thật sự quá <BR>          cường đại.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong vẫn đứng lặng phía trên thạch nham, chớp mắt nhìn Tham <BR>          Lang, lạnh lùng nói : "Tham Lang, ông quá tự đại, thần cảnh tiến hóa, <BR>          mặc dù là lực lượng cường đại nhất mà chúng ta biết, nhưng võ học là <BR>          vô chừng, thần cảnh tiến hóa, còn có thể tiến bộ nữa, ông có muốn <BR>          biết, bây giờ lực lượng của tôi đã phát triển như thế nào không?"</P>

<P>          Ánh mắt âm trầm của Tham Lang vừa động, cười giống như quỷ, nói : "Ta <BR>          không tin, ngươi có thể chân chính trở thành thần..."Trên đời này căn <BR>          bản không có thần, hoặc là... cái lão già mơ hồ kia có thể tính là <BR>          một, nhưng sự thật thì không ai biết.</P>

<P>          "Không Gian Biến..."không gian biến, chính là lực lượng cường đại nhất <BR>          của thần cảnh tiến hóa, nhưng đáng tiếc là, cho dù trong không gian <BR>          của hắn, áp thế của người đàn ông kia, vẫn tồn tại như cũ.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cười, một bàn tay đưa lên, năm ngón tay tách <BR>          ra, sau đó chậm rãi khép lại, không gian được Tham Lang coi là lực <BR>          lượng cường đại nhất, giống như một đoàn khí, từ từ ngưng tụ, ngưng tụ <BR>          trong lòng bàn tay của Tiêu Thu Phong, sau đó hình thành một hạt châu <BR>          trong suốt. "Lực lượng không gian nho nhỏ này, mà muốn giết tôi, Tham <BR>          Lang, ông cũng không biết tự lượng sức quá rồi đó!"</P>

<P>          "Ông xã, hắn muốn chạy trốn, ngăn hắn lại!"Tử Dao cầm kiến đứng một <BR>          bên, phát hiện ra thân hình Tham Lang dị động, lập tức kêu to.</P>

<P>          Tham Lang có chút hối hận, sớm biết người đàn ông này cường đại thế <BR>          này, hắn sẽ không ở chổ này mà chờ. Có lẽ đã sớm giết Phá Quân, tìm <BR>          Thất Sát liên hợp rồi, nhưng trên đời này không có chổ cho hắn hối <BR>          hận, giờ phút này, hắn muốn chạy, cũng không thể thoát.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không thể cho hắn một cơ hội trọng sinh thứ hai nữa.</P>

<P>          Tham Lang tuyệt đối không bao giờ tưởng tượng được, Tinh Mang trận đã <BR>          cho Tiêu Thu Phong cơ hội, kết nói lực lượng tình yêu của hai người. </P>

<P>          Tiêu Thu Phong không hề động, chỉ lạnh lùng nói : "Yên tâm, hắn trốn <BR>          không thoát đâu"</P>

<P>          Tham Lang và Phá Quân, hoàn toàn là hai phẩm tính trái ngược, trong từ <BR>          điển của Phá Quân, chưa bao giờ có chữ "Trốn", nhưng Tham Lang thì <BR>          khác, vì bảo mệnh, có thể sử dụng bất kể thủ đoạn gì.</P>

<P>          Nếu không phải Phá Quân nằm trong trụ băng, làm cho hắn không cách nào <BR>          đến gần, thì hắn đã sớm lấy ông ta ra uy hiếp hai người để rời đi.</P>

<P>          Băng quang màu trắng, giống như một bức tường băng, được dựng lên xung <BR>          quanh Tham Lang, thân hình hắn giống như một mũi nhọn, đánh vào trên <BR>          nó, nhưng đều bị văng ngược trở lại. Bây giờ Tiêu Thu Phong đã động, <BR>          quả thật không ai có thể nhìn thấy, thậm chí ngay cả cái bóng cũng <BR>          không thấy được.</P>

<P>          Phá Thiên chi chưởng, hình thành chi thế thái sơn áp đỉnh cường đại <BR>          nhất trong không giang, mạnh mẽ áp lên đầu Tham Lang.</P>

<P>          Tham Lang cảm thấy trời đất nhanh chóng sụp đổ, không khí bốn phía, <BR>          hoàn toàn không nghe theo lời hắn, thân hình như mất lực, loại áp lực <BR>          mạnh mẽ này, giống như là một châm bàn, áp lên thân thể hắn, nham <BR>          thạch dưới chân hắn, bị cắt thành hai đoạn, sau đó, phun ra một ngụm <BR>          máu tươi, thân hình đã bay ra ngoài.</P>

<P>          Chương 552 : Cực khổ và tiến bộ đồng hành.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Còn chưa đợi hắn rơi xuống, thân hình của Tiêu Thu Phong đã đánh lại, <BR>          trên không trung chợt lóe lên một tia sáng, chỉ nghe một tiếng "bốp", <BR>          Tham Lang thét thảm một tiếng, thân thể của Bộ Xà, đã lao thẳng xuống <BR>          thủy đàm, mà nguyên thần của Tham Lang, cũng đã xuất hiện như một làn <BR>          khói, Tử Dao cũng đã động, kiếm quang sáng lên, quát : "Trảm Anh Kiếm <BR>          Thế..."</P>

<P>          "Các ngươi không thể giết ta..."Nhưng Tham Lang nói quá chậm, hắn còn <BR>          chưa nói xong, kiếm khí của Tử Dao đã đến, nguyên thần phiêu đãng bị <BR>          kiếm khí phân thành hai đoạn, chợt run mạnh, rồi hóa thành bụi bẩn, từ <BR>          từ tan ra trong thủy đàm, chìm xuống đáy hồ, lần này, Tham Lang tuyệt <BR>          đối không thể sống lại nữa rồi.</P>

<P>          Thần Long Biến của Tiêu Thu Phong đã hóa rồng, ngưng tụ sức mạnh, đã <BR>          bắt đầu tẩy rửa tất cả, thác nước đã tăngbăng, rầm rầm rớt xuống, chôn <BR>          vùi nguyên thần độc ác của Tham Lang, mà thân thể của Phá Quân, cũng <BR>          từ trong cột nước mà rơi ra, được Tử Dao đỡ lấy.</P>

<P>          Tay ngọc nhẹ nhàng dò xét, Tử Dao đã nổi giận mắng : "Thật là đáng <BR>          giận, tứ chi ngũ mạch của sư phụ đã bị đứt hết, cho dù nguyên thần của <BR>          Lang Tham đã tan biến, nhưng cũng khó làm tiêu đi mối hận trong lòng <BR>          của em"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong đi đến, nói : "Không sao đâu, thần khí của anh có thể <BR>          chữa lành thương thế của ông ta, đại kiếp này đã qua, nói không chừng <BR>          sư phụ của em có thể đột phá, tiến thêm một bước dài"</P>

<P>          Tay quơ lên, mất đi bóng dáng, nhưng Phá Quân cũng đã bắt đầu phun ra <BR>          nước trong miệng, bị giam trong thác nước lâu như vậy, mà còn có thể <BR>          lưu được hơi thở, xem ra đã rất kiên trì rồi.</P>

<P>          Chờ nước trong bụng được đẩy ra hết, Phá Quân cũng từ từ tỉnh lại, <BR>          nhìn hai người trước mắt, chỉ nhẹ nhàng cười, không hề kinh ngạc <BR>          nhiều, thở dài, nói : "Thật không ngờ, ta vẫn còn có thể sống"</P>

<P>          Ông vẫn sống, như vậy chứng minh rằng Tham Lang đã chết.</P>

<P>          Nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, Phá Quân có cảm giác bản thân không <BR>          thể nhìn thấu được hắn.</P>

<P>          "Sư phụ... người kiên nhẫn một phút, Thu Phong sẽ nối kinh mạch toàn <BR>          thân lại cho người, sẽ rất đâu"Ngày đó nàng bị Thất Sát Chi Tử đả <BR>          thương, chính là nhờ sư phụ tiêu tốn rất nhiều tinh lực, mới có thể <BR>          làm cho nàng khôi phục lại. Mà thương thế của sư phụ lần này, còn nặng <BR>          hơn nàng lúc đó, cho nên cơn đau khi chữa thương, sẽ phải lớn hơn.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không nói gì, thân là tuyệt thế chiến tướng, sự kiên <BR>          nghị của Phá Quân đương nhiên không cần hoài nghi, một chút đau đớn <BR>          ấy, thì tính là cái gì?</P>

<P>          Trong lúc suy tư, tay đã nâng chân của ông lên, cũng may, những vết <BR>          thương này vừa mới bị đả thương, cho nên trị liệu cũng không mấy khó <BR>          khăn, Tiêu Thu Phong không phải bác sĩ, nhưng với thể mạch của võ giả, <BR>          cũng hiểu biết ít nhiều, chỉ cần đặt tay lên người ông, là có thể cảm <BR>          nhận được kinh mạch trên người ông.</P>

<P>          Phá Quân cười, nhẹ nhàng gật đầu, xem như đã tiếp nhận sự quan tâm của <BR>          Tử Dao.</P>

<P>          Có thể cười, chứng minh rằng có thể chống đỡ được, Tử Dao mừng rõ <BR>          trong lòng, cỗ vũ Tiêu Thu Phong bằng ánh mắt, tỏ vẻ có thể bắt đầu.</P>

<P>          Gân tay, gân chân, sau đó đến kinh mạch các nơi trên người, cho dù <BR>          người chữa trị là Tiêu Thu Phong, cũng phải đổ đầy mồ hôi, nếu không <BR>          có lực lượng của thần cảnh tiến hóa, lại có thêm một đột phá, thì sợ <BR>          là không chống đỡ nổi. Nhiều vết thương như vậy, cho thấy Tham lang <BR>          quả thật là một kẻ tàn nhẫn, hoặc là, căn bản là hắn ta không chừa <BR>          đường sống cho Phá Quân.</P>

<P>          Lúc lực lượng bắt đầu khởi động, kích thích sinh cơ trong người Phá <BR>          Quân, Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận được, tựa hồ có sự bừng tỉnh trong <BR>          nó, nhẹ nhàng cười nói : "Tiền bối, lực lượng của người đã đến thời <BR>          điểm tăng lên, còn lại phải dựa vào sức của người!"</P>

<P>          Trải qua đại nạn lần này, Phá Quân cũng đã lĩnh ngộ được lực lượng của <BR>          thần cảnh tiến hóa, Tiêu Thu Phong đã giúp ông đả thông thiên địa chi <BR>          kiều, còn những vết thương nhỏ khác, ông ta có thể tự mình chữa trị <BR>          được rồi.</P>

<P>          Phá Quân cũng chấn động, cảm nhận được lực lượng bùng nổ, tâm tình <BR>          mừng rỡ, trên mặt cười thật vui vẻ, nói : "Đại nạn không chết, tất là <BR>          hạnh phúc cuối đời. Thu Phong, ta cũng nhờ có cậu, xem ra, theo đuổi <BR>          Thiên Đạo, cũng cần phải có nhân duyệt, tiếc là cậu không phải đồ đệ <BR>          của ta"</P>

<P>          Mặt cười của Tử Dao trở nên đỏ hồng, hờn dỗi nói : "Sư phụ, Tử Dao đã <BR>          là người của hắn, tiếng kêu sư phụ, người cũng sẽ nhận được"</P>

<P>          Phá Quân thoáng sửng sốt, phát hiện ra sự biến hóa của đồ đệ, hơi hơi <BR>          gật đầu, nói : "Xem ra hai đứa đã dung hợp viên mãn, khó trách lực <BR>          lượng của Thu Phong lại tăng lên nhiều như vậy, tốt rồi, con là con, <BR>          ta là ta, bắt ta làm sư phụ của hắn, thật sự quá bất công, gọi ta một <BR>          tiếng lão ca là được"</P>

<P>          Trên con đường Thiên Đạo, đạt giả vi sư ( Người mạnh là thầy), giờ <BR>          phút này, Phá Quân đã không còn đảm đương nổi danh xưng sư phụ này.</P>

<P>          Xưng hô thế nào cũng không quan trọng, Tiêu Thu Phong cũng không để ý, <BR>          nghe vậy liền nói : "Xem ra, tiền bối đã không còn gì đáng ngại, Tử <BR>          Dao, chúng ta về trước, Thất Sát và vũ khí hình người vẫn chưa hiện <BR>          thân, an toàn của Đông Nam vẫn chưa bảo đảm"</P>

<P>          "Sư phụ, vậy người..."</P>

<P>          Xuất giá tòng phụ, loại truyền thống này đã ăn sâu trong lòng Tử Dao, <BR>          nàng chỉ thuận theo thôi, nhưng nhìn Phá Quân, nàng có chút không nỡ.</P>

<P>          Phá Quân cười nói : "Được rồi, cả cuộc đời sư phụ đều chưa từng cười <BR>          nhiều như ngày hôm nay, xem ra con còn có việc phải làm, Thu Phong nói <BR>          không sai, các con cứ đi trước đi, vài vết thương nhỏ này, ta sẽ tự <BR>          trị liệu, chữa thương xong, ta sẽ đi gặp hai đứa, không lâu đâu!"</P>

<P>          Tử Dao hỏi : "Sư phụ, nơi này có an toàn không?"</P>

<P>          "Được rồi, cho dù Thất Sát có tìm đến đây, các con cũng có thể cảm thụ <BR>          được mà, hơn nữa, ta đã tiến vào thần cảnh tiến hóa, cho dù đánh không <BR>          thắng, cũng có thể chạy. Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu"Tuy rằng <BR>          trong từ điển của Phá Quân không có chữ chạy, nhưng đây cũng là một <BR>          loại an ủi.</P>

<P>          Cảm thụ được sự biến hóa trong ngôn ngữ lạnh băng của sư phụ, tâm tình <BR>          của Tử Dao cũng tốt lên, chỉ cảm thấy sư phụ như vậy, cần phải có <BR>          người thân cận hơn.</P>

<P>          Dính vào trong cuộc sống tình cảm, tâm linh từng thuần thanh, đã không <BR>          thể khôi phục được như trước, Tử Dao cũng không biết rằng, kỳ thật <BR>          không chỉ có Phá Quân thay đổi, mà nàng cũng đang thay đổi đó thôi.</P>

<P>          Ngày hôm sau, trở về Tiêu gia, chúng nữ đều vui mừng, hai người đi mà <BR>          không nói một lời, làm người nhà lo lắng, tuy rằng đã nói với Yên <BR>          Nguyệt và Phượng Hề một tiếng, nhưng không giải thích rõ, chỉ nói là <BR>          sư phụ của Tử Dao gặp nguy hiểm, cần phải đi giúp.</P>

<P>          Tử Dao là người cường đại nhất trong chúng nữ, thân thủ của sư phụ <BR>          này, càng không cần phải nói, mà ông ta cũng không thể đối phó lại kẻ <BR>          địch, vậy thì không thể tưởng tượng được, mặc dù không muốn nghĩ, <BR>          nhưng trong lòng tuyệt đối không dễ chịu.</P>

<P>          Không nói ra chuyện gặp nạn trong Tinh Mang trận, vì dù sao đó cũng là <BR>          bí mật của hai người.</P>

<P>          Chẳng qua, chúng nữ nhìn thấy vẻ xấu hổ kiều mỵ của Tử Dao, phát hiện <BR>          ra từng đợt nghi hoặc, đặc biệt là ma khí sau khi được luyện hóa, đã <BR>          mất đi nét quyến rũ ngày trước, chi tức kỳ ảo linh hoạt, thần thánh <BR>          phiêu nhiêu, làm cho người ta có xúc động cúi đầu, không dám ngẩng <BR>mặt.</P>

<P>          Tử Dao cho đến bây giờ vẫn chưa biết nói dối, nên không chịu được sự <BR>          chọc ghẹo của chúng nữ, cuối cùng khai ra chuyện này, khuôn mặt ngượng <BR>          ngùng, tản ra ý tứ hạnh phúc, tâm tình tất nhiên không cần phải nói <BR>          rồi.</P>

<P>          Người con gái đã bước vào cửa Tiêu gia, còn có thể thoát được sao, cho <BR>          nên, kết quả này đã được dự đoán rồi, chỉ là nhìn xem sớm hay muộn <BR>          thôi, biết được tin này, chúng nữ cũng không kinh ngạc nhiều, âm thanh <BR>          chúc phúc cứ vang lên liên tục, đối với một tiên nữ như vậy, ai mà lại <BR>          đi ghen với nàng chứ?</P>

<P>          "Tốt lắm, anh rể, anh có bảnh lĩnh, nói anh có tâm tư, bây giờ anh lập <BR>          tức làm cho chị ấy biến thành chính thức, quả nhiên lợi hại"Liễu Yên <BR>          Hồng lập tức công kích Tiêu Thu Phong, cuộc sống hạnh phúc, vẫn còn <BR>          một chút màu sắc vào, rãnh rỗi không có gì làm, tìm anh rể gây phiền <BR>          toái, thật đúng là một lạc thú.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình lập tức cười nói : "Đúng vậy, chúng ta đều đã chuyển qua <BR>          chính thức, chỉ còn có bạn là làm công lâm thời thôi, Hồng Hồng, không <BR>          phải bạn vẫn hay nói với mình sao, em vợ cũng là một nửa của anh rể, <BR>          hay là bạn lên làm chức vị nhị nãi đi, cho đỡ ghiền?"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng xấu hổ đỏ mặt, thật không ngờ, người bạn tốt nhát gan e <BR>          lệ này, thế mà lại không biết xấu hổ, quát : "Con dâm nữ này, thấy <BR>          trai là quên bạn, có phải là muốn trêu đùa mình hay không, nhìn bạn <BR>          dám, nhìn bạn dám trêu chọc mình nè!"</P>

<P>          Chúng nữ còn chưa kịp phản ứng, thì hai người kẻ đuổi ta chạy, phóng <BR>          ra ngoài rồi.</P>

<P>          Vũ nắm lấy tay của Tử Dao, nói : "Tử Dao, bây giờ em đã biết cái gì là <BR>          tình yêu, sẽ không còn hồ đồ nữa!"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã cũng nói : "Thật ra bọn chị cũng đã biết rồi, con gái mà <BR>          bước vào cánh cửa Tiêu gia, tuyệt đối không thể trốn được, em xem Tiểu <BR>          Tuyết kia, em nhìn Thanh Linh đó, đều đã từng đến Tiêu gia ở qua, liền <BR>          thích nơi này, sao đó không chịu đi, Tử Dao, về sau em cũng sẽ ở đây, <BR>          cũng không thể đi!"</P>

<P>          Trác Ngưng Tuyết xấu hổ liếc nhìn Tiêu Thu Phong, nói : "Em không phải <BR>          là không đi, mà là Thu Phong không cho em đi"</P>

<P>          "Nhưng em muốn ở đây, không lo ăn không lo mặc, ai lại không muốn ở <BR>          đây!"Chiêu Tuệ đột nhiên mở miệng nói : "Chị Phượng có nói, nếu Tiêu <BR>          thiếu gia chê bọn em đến ăn không uống không, vậy thì bắt bọn em dùng <BR>          bản thân để hoàn trả lại, Tiêu thiếu gia, mỹ nữ thanh xuân đáng yêu, <BR>          hẳn là có giá trị không ít phải không!"</P>

<P>          Triệu Nhược Thần sửng sốt, nói : "Không thể nào, Phượng Hề làm như vậy <BR>          là phạm pháp, đây là lừa bán dân chúng"</P>

<P>          Phượng Hề lắc đầu, mấy tiểu nha đầu này gấp lắm rồi, nhưng vẫn đẩy <BR>          nàng ra làm bia đở đạn, sống với nhau hơn mười năm rồi, nàng thân là <BR>          chị lớn, còn có thể so đo được sao?</P>

<P>          Nên lập tức nói : "Chị cũng bó tay rồi, nhà này ai cũng nguyện ý đến, <BR>          nguyện ý ở, không ai quản được, Thu Phong, ý này rất hay đó, hay là <BR>          anh cứ mua các nàng về, cả đời về ở với anh"</P>

<P>          Ngọc Thiền bụ lai, dùng bộ ngực tuy không đầy đặn lắm, nhưng tuyệt đối <BR>          là mềm mại, cạ vào cánh tay của Tiêu Thu Phong, cả người tựa vào hắn, <BR>          nói : "Tiêu thiếu gia, anh mua em sẽ không chịu thiệt đâu, mỗi đêm đều <BR>          sưởi ấm giường, chờ anh đó. Hay là mua luôn hai người kia đi, cho đủ <BR>          tứ công chúa, mỗi người đều rất đặc sắc, hương diễm phương hương, <BR>          hương vị của tứ phượng triêu hoàng, anh có muốn hưởng thức không, tối <BR>          nay thử một lần nha?"</P>

<P>          Quả nhiên là hồ ly tinh, những lời nói xấu hổ như vậy, mà cũng có thể <BR>          nói ra, làm cho Lâm Ngọc Hoàn bên cạnh xấu hổ đến đỏ mặt, chứ đừng nói <BR>          là Thi Diễm và Chiêu Tuệ.</P>

<P>          Tứ phượng triêu hoàng, quả nhiên rất là hưởng thụ, Tiêu Thu Phong nghĩ <BR>          đến là lâng lâng cả người!</P>

<P>          Chương 553 : Rửa sạch Đông Nam.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Là đàn ông, ai cũng có giấc mộng này, chẳng qua, nhìn biểu tình của <BR>          chúng nữ, Tiêu Thu Phong xấu hổ cười gượng, nói : "Ngọc Thiền, em <BR>          không nhìn xem anh là ai sao, anh sẽ bị các em hấp dẫn à?!"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng ngồi bên cạnh cười hì hì, nói : "Được rồi, anh rể, đàn <BR>          ông háo sắc, anh cũng không ngoại lệ đâu, thừa nhận đi, không ai cười <BR>          anh đâu, anh dám thề trong lòng anh không nghĩ đến không?"</P>

<P>          Vừa nhắc đến thề, Liễu Yên Nguyệt đã nổi giận lên, quát : "Tiểu Hồng, <BR>          không được nói bậy, không biết lớn nhỏ"</P>

<P>          Bởi vì lời thề lúc trước, làm cho Liễu Yên Nguyệt rất đau buồn, nàng <BR>          thậm chí hoài nghi, đứa con trong bụng lần này có phải là con gái hay <BR>          không. Vâng, chính nhờ cái miệng của em gái, sinh con không có tiểu <BR>          JJ, tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng Liễu Yên Nguyệt vẫn nhớ rất rõ.</P>

<P>          Ở Tiêu gia, Liễu Yên Hồng chỉ nghe lời của Tiêu Thu Phong, còn đối với <BR>          chị gái, đó là sợ hãi, dù hai chị em đã còn sống với nhau rất nhiều <BR>          năm, nhưng chị cả như mẹ, Liễu Yên Nguyệt đối với nàng, vẫn rất có <BR>          quyền uy, làm cho nàng im lặng không dám lên tiếng.</P>

<P>          Vũ đứng lên, cười nói : "Anh muốn tứ phượng triêu hoàng thì cứ đi đi, <BR>          dù sao em cũng mệt rồi, phải đi ngủ, anh đừng quấy rầy em, cứ đi tìm <BR>          Ngọc Thiền đi, tiểu nha đầu này, rất thích hợp cho chuyện xấu của anh"</P>

<P>          Thể chất kỳ quái của Ngọc Thiền, chúng nữ đương nhiên biết, nếu muốn <BR>          tìm một người để thay chổ cho mình, nàng ta là đề cử đầu tiên, hơn nữa <BR>          nàng ta cũng ước gì Tiêu Thu Phong có thể đến phòng của mình nhiều <BR>          nhiều một chút!</P>

<P>          Liễu Yên Nguyệt và Thiên Nhan Duyệt đang có thai, nên tuyệt đối không <BR>          thể đụng vào, vậy chỉ còn Tiểu Tuyết và Mỹ Đình, hai em này vừa mới <BR>          được khai hoa, vẫn là lúc tươi đẹp nhất, được hắn yêu thương nhất.</P>

<P>          Hơn nữa, Đinh Mỹ Đình trong đêm đầu tiên đã nói qua, người lớn trong <BR>          nhà đều trong ngóng cháu trai, nàng lần này phải hoàn thành nhiệm vụ. <BR>          Là đàn ông, Tiêu Thu Phong có trách nhiệm giúp nàng hoàn thành nhiệm <BR>          vụ này.</P>

<P>          Sáng hôm sau, Tiêu Thu Phong từ trong sự si mê quấn quít của Đinh Mỹ <BR>          Đình mà đi ra, vừa xuống được đại sảnh, ngoài cửa liền truyền đến <BR>          tiếng chân gấp gáp, Tiêu Thu Phong không cần ngẩng đầu, cũng có thể <BR>          cảm ứng được, người đến là Tiểu Lục Tử.</P>

<P>          Mấy hôm trước, thừa dịp nghỉ ngơi, cũng cho hắn nghỉ phép một chút, <BR>          xemra, cả đời này, sứ mệnh của Tiểu Lục Tử chính là hộ vệ chi Tiêu <BR>          gia, chẳng qua, đối với hắn, đây cũng không phải là khổ sai. Mỗi người <BR>          kháchbước vào Tiêu gia, đều rất cung kính với hắn, bởi vì chủ nhân của <BR>          hắn, chính là Tiêu thiếu gia Đông Nam - Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          "Tiêu thiếu gia, Labus đến..."</P>

<P>          Bởi vì thế cục Đông Nam, ngày hôm qua Tiêu Thu Phong đã hạ lệnh, điều <BR>          bọn họ đến, hành trình từ Đài Loan về, lực lượng của Hắc Dạ và Mafia <BR>          đã hoàn toàn bị tiêu diệt, còn chuyện của Thập Tam Muội, bà ta hẳn là <BR>          có thể tự xử lý.</P>

<P>          "Để bọn họ vào!"Tiêu Thu Phong vừa nói, chưa được một lát, thân hình <BR>          của Lang Khuyển và Labus đã xuất hiện trước cửa, cung kính đi đến <BR>          trước mặt Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong tiếp nhận trà sáng từ Phượng Hề đưa đến, uống một ngụm <BR>          xong, rồi hỏi : "Đã rửa sạch HongKong chưa?"</P>

<P>          Mấy ngày nay, giao Lang tổ cho Thập Tam Muội, chính là muốn bà rửa <BR>          sạch những bất lợi đối với Ngạo Thiên Minh, loại giết chóc này, chỉ <BR>          cần kếtquá, không hỏi quá trình. Đối với Lang tổ, HongKong căn bản là <BR>          không cóđối thủ, hoặc là có thể nói là đến để đồ sát, nói là đánh <BR>          giết, hình như không đúng hình tượng.</P>

<P>          Ngạo Thiên Minh tồn tại, một đám bang phái cấp ba, đương nhiên là có <BR>          chút oán hận, thường gây chút phiền toái cho Ngạo Thiên Minh, đặc biệt <BR>          là từ sau khi Mafia công kích, những bang phái đó thừa cơ hội này, gây <BR>          phiền đến sinh ý của Ngạo Thiên Minh, lần này, phải tính sổ một lượt <BR>          với chúng.</P>

<P>          Lang Khuyển trả lời : "Tiêu thiếu gia, đã rửa sạch sẽ, hai ngày nay, <BR>          đang chuẩn bị báo cáo với anh"</P>

<P>          "Tiêu thiếu gia, anh điều bọn em trở về, nhất định là có chuyện cần <BR>          làng, anh cứ nói đi, cả ngày rãnh rỗi quá, thật sự không có thú <BR>          vị"Labus rất đơn giản, từ nhỏ đã sinh tồn trong chiến hỏa, cơ hồ không <BR>          có một phút nghỉ ngơi, lần này có cơ hội được ngủ, bọn họ lại trở nên <BR>          nhàm chán. Có vài người, trời sinh là phải giết chóc.</P>

<P>          Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thu Phong chợt lóe, nhẹ nhàng cười, ánh mắt <BR>          này, đại biểu cho tuyệt sát, và nhị lang đều rất rõ ràng.</P>

<P>          "Kể từ hôm nay, phân bố tất cả thành viên Lang tổ ra khắp Thượng Hải, <BR>          những người có dị năng, chỉ cần không phải bạn, chính là kẻ địch, tôi <BR>          không quan tâm mọi người giết bao nhiêu, hiểu chưa? Ở Đông Nam, tôi <BR>          không hy vọng có kẻ nào có thể uy hiếp đến sự tồn tại của Tiêu gia"</P>

<P>          Trong lòng Lang Khuyển vui vẻ, lập tức đáp : "Tiêu thiếu gia yên tâm, <BR>          bọn em biết nên làm thế nào"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong làm như vậy cũng vì có nguyên nhân chủ yếu, chính là <BR>          phòng bị Thất Sát, Lang tổ chính là phòng tuyến cực mạnh bên ngoài, có <BR>          bọn họ, lại có Ruth và Vũ, cùng với Tử Dao ở đâu, Thượng Hải tuyệt đối <BR>          là cấm địa, nhưng chính hắn tuyệt đối không ngờ, chỉ mệnh lệnh này, đã <BR>          mang đến sát khí cho rất nhiều người.</P>

<P>          Mật thám ẩn trốn ở Đông Nam, chỉ cần rơi vào tay Lang tổ, xác định là <BR>          chết không toàn thây, những người này đều có chút dị năng, và đương <BR>          nhiên không thể chạy thoát được khứu giác nhạy bén của Lang Khuyển.</P>

<P>          Từ hôm đó, Đông Nam thoạt nhìn sóng yên gió lặng, nhưng ám vân đã bắt <BR>          đầu khởi, chẳng qua, chỉ có đương sự mới biết thôi, loại giết chóc này <BR>          cường thế như thế nào. Tin tức không ngừng truyến đến, các quốc gia có <BR>          cao thủ bị giết, đều có ý đồ phản công, và kết quả chờ đợi bọn chút, <BR>          là sự chém giết tàn khốc.</P>

<P>          Một tuần sau, những tổ chức không chịu nổi đã bắt đầu rút lui, Đông <BR>          Nam đối với các quốc gia này, đã trở thành cấm địa.</P>

<P>          Nhìn tư liệu trong tay, Phượng Hề cũng có chút ngạc nhiên, nhìn thấy <BR>          vẻ nhàn nhã của Tiêu Thu Phong, cười nói : "Ông xã, những người của <BR>          Lang tổ này, thật sự rất cường đại, đám người đó đều là cao thủ cấp <BR>          thế giới, thật không ngờ lại chết vô số ở Đông Nam, truyền ra ngoài, <BR>          sợ rằng không ai tin tưởng"</P>

<P>          Cao thủ cấp thế giới? Tiêu Thu Phong cười cười, so với mười đại cao <BR>          thủ năm đó, quả thật cũng có chút tiếng vang, nhưng khi hắn đột phá <BR>          thần cảnh tiến hóa, những người này trong mắt hắn, cũng không đáng một <BR>          đồng, những tên này có thể so sánh với Lang tổ do một tay hắn huấn <BR>          luyện ra sao?</P>

<P>          "Những tên này ngay cả Thần Binh Chiến Đội cũng không sánh bằng, sao <BR>          có thể đối kháng với Lang tổ, chẳng qua, như vậy cũng tốt, đuổi chúng <BR>          ra khỏi Đông Nam, có thể làm cho chúng ta bình yên một chút, anh thật <BR>          sự không thích cảm giác bị người khác nhìn trộm"</P>

<P>          Phượng Hề cũng âm thầm chấp nhận, tuy rằng hệ thống tình báo Thiên <BR>          Võng của nàng, dưới sự trợ giúp tài lực của Long Đằng, càng hệ thống <BR>          hóa hơn, càng thâm sâu nhập hóa hơn, nhưng những người này luôn làm <BR>          cho người ta không quá thoải mái. Lần này rửa sạch sẽ, cũng giống như <BR>          ở HongKong, nhưng nhân tố gây bất lợi cho Tiêu gia, đều phải bài trừ <BR>          hết.</P>

<P>          Không ai bị kinh động, cũng không ai báo cảnh sát, lai lịch của những <BR>          người này vốn thần bí, không được phép tiết lộ, cảnh sát chỉ thu <BR>          thậpđược thi thể, rồi lúc ghi chép, lại viết rằng thi thể vô danh, bởi <BR>          vì không ai đến nhận lãnh.</P>

<P>          Nửa tháng sau, Phá Quân sau khi hồi phục thương thế, cũng đã về đến <BR>          Đông Nam, lần này trải qua sinh tử, lực lượng tăng lên, khí chất của <BR>          ông cũng có sự thay đổi, bộ dáng lạnh lùng trước kia, đã trở nên hài <BR>          hòa rấtnhiều ngay cả Tử Dao cũng được làm nũng với ông, hai thầy trò <BR>          này, đều có tiến bộ, càng ngày càng giống người bình thường.</P>

<P>          "Thu Phong, ta vẫn cảm nhận được lực lượng của hắc ma, đã cường đại <BR>          đến mức bạo phát, Thất Sát xuất thế, tuyệt đối sẽ không còn xa. Hơn <BR>          nữa lực lượng này tựa hồ như đến từ phương bắc, Thu Phong, cậu hẳn là <BR>          nên đi phương bắc một chuyến là vừa!"</P>

<P>          Phá Quân nói rất hàm súc, nhưng Tử Dao đã không nhịn được kéo tay Tiêu <BR>          Thu Phong lại, nói: "Sư phụ, người thật là, vừa mới đến đã muốn kéo <BR>          Thu Phong đi, người ta mới không muốn hắn rời đi!"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong thì vẫn còn đang trầm tư, nhưng Phá Quân lại nói thêm : <BR>          "Thất Sát xuất thế, nhất định sẽ có nhiều sinh linh bị giết hại, nếu <BR>          ThuPhong cảm thấy phương Bắc không cần thủ hộ, vậy cũng không sao, <BR>          sinh tử có mạng, phú quý tại trời, lần này, ta cũng nhìn lạnh nhạt <BR>          thôi"</P>

<P>          Phá Quân có thể nhìn lạnh nhạt, nhưng Tiêu Thu Phong thì không thể, <BR>          bởi vì ở phương bắc, kinh thành, vẫn còn có thân nhân của hắn, có mẹ <BR>          ruột của hắn, có ông ngoại bà ngoại, nhất là còn có một đống bạn bè <BR>          thân thích.</P>

<P>          Tử Dao vừa nghe, có chút đau khổ buông tay Tiêu Thu Phong ra, hình như <BR>          muốn khóc, nói : "Thu Phong, hay là anh đi xem thử đi, tin tưởng rằng <BR>          ở phương Bắc cũng có bạn của anh, Đông Nam có em và sư phụ ở đây, hẳn <BR>          là không có việc gì đâu"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười cười, không cự tuyệt, gật đầu nói : "Vậy được rồi, <BR>          anh sẽ đi một chuyến, tiền bối, người ở lại Đông Nam, vất vả cho <BR>người"</P>

<P>          Phá Quân cũng cười : "Kêu Tử Dao chuẩn bị cho ta vài bình rượu ngọn, <BR>          ta sẽ không thấy vất vả đâu"</P>

<P>          Phá Quân lĩnh ngộ được thiên cơ mật lục, cho nên có nhiều lúc nói như <BR>          thế, tuyệt đối rất linh nghiệm, Tiêu Thu Phong trong lòng cũng có chút <BR>          hoài nghi, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cho nên hành trình lên <BR>          phương Bắc, hắn vẫn phải đi.</P>

<P>          Hắn đã nghĩ đến, mang Lang tổ theo, dọn dẹp Đông Nam nửa tháng nay <BR>          cũng rất tốt rồi, cho nên để bọn họ lên phương bắc kiến thức một chút, <BR>          hơn nữa, Labus không phải muốn cùng đám Lý Cường Binh so tay một chút <BR>          sao, lần này, thật đúng là một cơ hội tốt, cạnh tranh mới có tiến bộ, <BR>          Tiêu Thu Phong thật đúng là không thể từ chối tâm lý này được rồi.</P>

<P>          Nhưng khi Tiêu Thu Phong nói ra tin tức này, chúng nữ đều bắt đầu nghị <BR>          luận, không tình nguyện, và không muốn hắn đi.</P>

<P>          "Ông xã, anh mới vừa về vài ngày, liền hôm nay nơi này, ngày mai nơi <BR>          đó, không thể ở nhà với bọn em sao?"Thiên Nhan Duyệt là người đầu tiên <BR>          làm khó dễ, vừa mới mang thai, cuộc sống đã vất vả lắm rồi, không còn <BR>          người đàn ông yêu thương bên cạnh, cuộc sống mỗi ngày sẽ như thế nào <BR>          đây?</P>

<P>          "Khi nào trái đất ngừng quay, thì anh hình như mới ngừng đi thì phải, <BR>          mới về Đông Nam đã chạy lên phương Bắc, từ lúc em quen biết anh đến <BR>          giờ, tựa hồ như chưa bao giờ thấy anh yên phận cả, lần này lại muốn <BR>          đi, chuẩn bị đi bao lâu đây?"Thanh Bình Nhi mấy ngày nay cũng đã dần <BR>          quen thuộc với cuộc sống ở Đông Nam, cũng biết thân phận và thói quen <BR>          của các nàng, mọi người cùng hiểu nhau, cuộc sống ngày thường cũng <BR>          không tệ lắm.</P>

<P>          Nàng là một cô nhi, không chổ nương tựa, Tiêu Thu Phong là chổ dựa duy <BR>          nhất của nàng, so với những người khác, người đàn ông này, rất quan <BR>          trọng với nàng.</P>

<P>          <BR>          Chương 554 : Bắc thượng.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Tiêu Thu Phong cười cười, kéo Thanh Bình Nhi vào lòng ngực, nói : <BR>          "Bình Nhi, anh biết em vừa chuyển chổ, vẫn còn chưa thích ứng, chẳng <BR>          qua cả đời còn rất dài, chúng ta vẫn còn thời gian, về sau anh nhất <BR>          định sẽ ở nhà với em, được chứ?"</P>

<P>          Đã nói đến như vậy, Thanh Bình Nhi không còn gì để nói, chỉ là chu <BR>          miệng lên, dù sao thì nàng vẫn không muốn Tiêu Thu Phong phải đi.</P>

<P>          Liễu Yên Hồng bên cạnh lại nhìn Đinh Mỹ Đình nói : "Mỹ Đình, bạn vừa <BR>          mới "lên chức", sao lại để anh rể của mình rời đi, không giữ anh ấy <BR>          lại?"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình đỏ mặt lên, tuy rằng đã thành phụ nữ, nhưng thời gian vẫn <BR>          chưa lâu, nàng vẫn chưa thích ứng với thân phận mới, ngượng ngùng nói <BR>          : "Tiêu đại ca có việc quan trọng phải làm, mình làm sao có thể ngăn <BR>          anh ấy được, hơn nữa, mình cũng đang muốn thời dịp này, quay về thăm <BR>          nhà mà, có thể cùng đi với Tiêu đại ca"</P>

<P>          "Ồ, thì ra đã được tính hết rồi, khó trách, các chị đều đau khổ, chỉ <BR>          có bạn là hớn hở, quả nhiên là tiểu quỷ"</P>

<P>          Đối với sự trêu đùa của Liễu Yên Hồng, Đinh Mỹ Đình đã bắt đầu thích <BR>          ứng, nghe vậy cũng không giận, nói : "Cái này chỉ là tiện đường thôi"</P>

<P>          Vũ cười nói : "Được rồi, có Mỹ Đình cùng đi cũng tốt, tránh cho Thu <BR>          Phong ở ngoài làm bậy, lúc trở về nhà, Thu Phong có thể dùng thân phận <BR>          con rể, để đi thăm gia đình!"</P>

<P>          Có Vũ lên tiếng, chuyện này coi như được quyết định, thật ra trong <BR>          lòng các nàng cũng biết, nếu không phải là việc gấp, người đàn ông này <BR>          cũng sẽ không rời nhà, nhưng mà, mỗi lần rời đi như vậy, các nàng đều <BR>          rất đau khổ, nếu cả đời phải như vậy, các nàng không còn muốn sống <BR>nữa!</P>

<P>          Phượng Hề hỏi : "Thu Phong, Tử Dao có thể cùng đi với anh khôngo? Như <BR>          vậy có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng an toàn!"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong còn chưa mở miệng, Tử Dao đã lên tiếng : "Phượng Hề, <BR>          không cần, Thu Phong đi một mình được rồi, Đông Nam cần em, em sẽ ở <BR>          lại coi chừng nơi này, chẳng qua anh ấy sẽ mang Lang tổ đi, tập hợp <BR>          tất cả lại cùng lên đường"</P>

<P>          "Ông xã, đi sớm về sớm"Liễu Yên Nguyệt không nói thêm gì, chỉ nói ra <BR>          kỳ vọng lớn nhất trong lòng mọi người, đi sớm về sớm, tất cả bình an.</P>

<P>          Nhưng Tiêu Thu Phong mỗi lần ra ngoài, đối mặt với hung ác, có thể <BR>          bình yên vượt qua. Nhưng lần này kẻ thù là Thất Sát và Vũ khí hình <BR>          người, trong lòng Tử Dao còn phiền não hơn bất kỳ người nào, bởi vì <BR>          chỉ một mình nàng mới biết được, lực lượng cường đại của hai người <BR>          này, cùng với sự chuẩn bị của rất nhiều năm tháng, tin tưởng rằng còn <BR>          cường đại hơn cả Ma Tôn Tham Lang.</P>

<P>          Triệu Nhược Thần và Ruth đương nhiên cũng muốn đi theo, nhưng thấy <BR>          chúng nữ nói như vậy, cũng không cách nào mở miệng được, trừ dặn dò và <BR>          quan tâm, cũng không thể nói gì khác.</P>

<P>          Chỉ có đám những cô nhóc thì khóc không tha, nhất là Tiểu Tuyết và <BR>          Ngọc Thiền.</P>

<P>          Tuổi các nàng còn nhỏ, đương nhiên là không thể kiên cường như các chị <BR>          rồi.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong đương nhiên cần phải an ủi từng người, rồi đến ban đêm, <BR>          cũng thông báo với người lớn một tiếng, rồi dẫn Đinh Mỹ Đình rời khỏi <BR>          Tiêu gia, đi lên hướng Bắc, đương nhiên không cần hỏi, điểm đến là <BR>          Kinh Thành.</P>

<P>          Lực lượng cường đại của Thất Sát và vũ khí hình người, cho dù là Thiên <BR>          Võng cũng không thể tra ra, có lẽ chỉ phải dựa vào chính sức của Tiêu <BR>          Thu Phong, nếu Phá Quân đã nói vậy, thì hắn phải thật cẩn thận.</P>

<P>          Đêm khuya, máy bay đã đến sân bay kinh thành, mà Lang tổ tối qua đã <BR>          nhận được lệnh, cũng đã sớm tới, giờ phút này đã phân bố toàn bộ các <BR>          góc ở kinh thành, chỉ chờ chỉ thị hành động của hắn.</P>

<P>          Lần này đến, Tiêu Thu Phong cũng không thông báo cho ai, nhưng khi ra <BR>          sân bay, phát hiện ra một chiếc xe có rèm che, mà người đứng cạnh <BR>          chiếc xe, làm cho Tiêu Thu Phong rất kinh ngạc, chính là mẹ của Đinh <BR>          Mỹ Đình.</P>

<P>          "Mẹ, mẹ, bọn con ở đây!"Đinh Mỹ Đình nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, <BR>          hưng phấn vô cùng, khi máy bay đáp xuống đất, nàng đã len lén gọi điện <BR>          cho mẹ, từ biệt mấy tháng, với tâm tính của con nít như nàng, đương <BR>          nhiên là đặc biệt nhớ nhà, trước kia ở kinh thành, đến Hoắc gia ở, <BR>          nàng thật sự không hề cảm thấy như vậy.</P>

<P>          Người đàn bà thấy được Đinh Mỹ Đình, cũng cười thoải mái đi tới, hai <BR>          tay giơ ra, bế lấy Đinh Mỹ Đình, nói : "Tiểu nha đầu này, thật sự là <BR>          làm mẹ lo muốn chết, sao rồi, ở Đông Nam có được không, có bị người ta <BR>          khi dễ không?"</P>

<P>          Nghe ông già chồng nói, Tiêu thiếu gia Đông Nam, không hề có ít người <BR>          phụ nữ, làm nữ nhi bảo bối của Đinh gia đệ nhất gia tộc ở kinh thành, <BR>          Vân Mai đương nhiên là phải lo lắng cho con gái, nếu không phải con <BR>          gái kiên trì, bà sẽ không đồng ý gả con gái cho một người đã có vợ.</P>

<P>          Chẳng qua, bây giờ xem ra, tất cả vẫn không có gì thay đổi.</P>

<P>          "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, có Tiêu đại ca, ai dám khi dễ con, mẹ xem, con <BR>          gái không phải rất vui vẻ, yên tâm đi mẹ, con sống rất tốt, lần này <BR>          Tiêu đại ca đến kinh thành có việc, con đi theo để về thăm mọi người, <BR>          ba có khỏe không, ông nội đâu, về hưu chưa?"</P>

<P>          Bà ta trừng mắt nhìn đứa con gái của mình, thầm nghĩ, ông già chồng cả <BR>          đời cũng sẽ không về hưu, kêu ổng về hưu, không phải là muốn lấy mạng <BR>          ổng sao?</P>

<P>          "Nhạc mẫu, đã lâu không gặp, xem ra người càng lúc càng trẻ đẹp"Bà ta <BR>          đã hơn bốn mươi rồi, nhưng bảo dương không tệ, điều kiện gia tộc như <BR>          vậy, cơm không lo thiếu, cộng thêm có ông chồng là đại tướng kinh <BR>          thành, còn có ông già chồng nắm trùm một khu, bà muốn gió là được gió, <BR>          muốn mưa là được mưa.</P>

<P>          Bà ta cười nói : "Thu Phong, con đã lớn như vậy rồi, sao vẫn không để <BR>          cho người ta bớt lo lắng vậy, con có biết con mất tích mấy năm đi, <BR>          người nhà của cô vất vả thế nào không, lo lắng cho con như thế, mà mồm <BR>          mép của con lại phát triển như vậy"</P>

<P>          Thật ra nếu không vì con gái, thì Tiêu Thu Phong dù có ở đâu thì bà <BR>          cũng không quan tâm, nhưng bây giờ, thằng ku này là con rể của bà, <BR>          người ta nói con rể cũng là một nửa con trai, làm bà không thể không <BR>          lo lắng, hơn nữa, hai người đàn ông trong nhà, lại thở dài than ngắn, <BR>          mỗi ngày cứ lôi chuyện của con rể ra mà ngồi nhai tới nhai lui, làm bà <BR>          không muốn nghĩ đến cũng không được.</P>

<P>          Nghe mẹ răn dạy, Đinh Mỹ Đình đương nhiên không muốn nghe, nói : "Mẹ, <BR>          Tiêu đại ca chỉ lấy lòng mẹ thôi mà, nhìn mẹ kìa, chỉ biết trách người <BR>          khác, biết vậy con gọi ba đến đón"</P>

<P>          Ba rất thân thiết với Tiêu đại ca, mỗi lần gặp đều rất vui vẻ.</P>

<P>          Bà ta thở dài, nói : "Bây giờ tốt lắm, con gái đã không còn là của <BR>          tôi, vừa mới nói chồng của nó hai câu, mà nó đã muốn lập tức trở mặt <BR>          với mẹ của nó rồi, Thu Phong, có thể trở về bình an là tốt rồi, lão <BR>          gia tử vẫn chưa biết con sẽ đến, chúng ta mau về thôi!"</P>

<P>          Thật ra sự quan tâm của người lớn dành cho con trẻ, đều rất thật tâm, <BR>          và hắn chịu trách nhiệm cho hạnh phúc cả đời của con gái, nên không <BR>          thể chấp nhận sơ sẩy được.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười cười, không nói gì, Đinh Mỹ Đình quay đầu lại nhìn <BR>          hắn bằng cặp mắt thâm tình, ý bảo hắn đừng giận. Có người quan tâm như <BR>          thế, sao hắn có thể tức giận được?</P>

<P>          Đinh gia cũng đã đến vài lần, nhưng lần này đến có chút đặc biệt, lần <BR>          đầu tiên con rể đến cửa, đương nhiên là phải long trọng, mẹ vợ trước <BR>          khi ra sân bay đón, cũng đã dặn người hầu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, <BR>          rồi gọi hai cuộc điện thoại, kêu cha con Đinh gia nhanh chóng trở về.</P>

<P>          "Haha..."Đinh Ái Quốc vừa nhìn thấy Tiêu Thu Phong, quả nhiên hưng <BR>          phấn vô cùng, bước lại ôm chặt hắn một cái, làm cho Đinh Mỹ Đình vui <BR>          vẻ vô cùng, ba thích hắn, nàng đương nhiên rất hạnh phúc.</P>

<P>          "Tiểu Phong, tiểu tử này thật sự thích tra tấn người khác, đùng một <BR>          cái là mất tích ba năm, làm chú không chịu nổi, nghe nói con không có <BR>          việc gì, cả người chú đều rất thoải mái"Vợ gọi điện, nói trong nhà có <BR>          chuyện, ông ta đương nhiên lập tức trở về, trên đời này có chuyện gì <BR>          quan trọng hơn chuyện nhà, chỉ có Đinh lão là có chút từ tốn thôi.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nói : "Nhạc phụ đại nhân tinh long hổ mạnh, xem ra thực <BR>          lực đã phát triển thêm một bước, hẳn là đã đến Vô Phong Chi Cảnh!"</P>

<P>          Đinh Ái Quốc sửng sốt, có chút không tin tưởng nhìn Tiêu Thu Phong, <BR>          hỏi: "Không thể nào, tiểu tử con sao mà biết, ba ngày trước chú mới <BR>          đột phá Tiên Thiên Chi Cảnh, chuyện này, ngay cả ông già còn chưa biết <BR>          nữa mà"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình cười vui vẻ nói : "Đương nhiên rồi, Tiêu đại ca là thiên <BR>          hạ vô định, còn có chuyện gì mà không biết"</P>

<P>          Dù dốt võ công, nhưng được phen lên mặt, vẫn phải khoe mẽ chứ.</P>

<P>          Đinh Ái Quốc vỗ đầu, nói : "Khó trách, ngày hôm qua có nhiều cao thủ <BR>          đến kinh thành, làm cho Kinh Vệ quân phải tăng mức đề phòng lên cấp <BR>          ba, thì ra tiểu tử này tác quái, này, Tiểu Phong, có làm chuyện gì, <BR>          nhớ phải báo cho chú trước nhé, đừng để ông già có cơ hội chửi mắng <BR>          chú"</P>

<P>          Thật ra cũng hơi cực, không phải là ông không muốn tiến, mà tại ông <BR>          cha già cứ lấy bản thân ra so với tiểu tử này, sao có thể so được. <BR>          Chẳng qua, ông còn có con gái, cho dù tiểu tử này lợi hại thế nào, <BR>          cũng phải gọi ông một tiếng cha vợ.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười cười, nói : "Yên tâm, lần này con chỉ đến thăm hỏi <BR>          người thân thôi, thuận tiện tham quan một chút, không có làm gì đâu, <BR>          đừng quá lo lắng"</P>

<P>          Đối mặt với Thất Sát và Vũ khí hình người, nói ra, sẽ tạo sự khẩn <BR>          trương, trừ như vậy thì cũng chẳng còn gì có ích, cho nên Tiêu Thu <BR>          Phong đành phải che dấu.</P>

<P>          Nhưng Đinh Ái Quốc lại không tin tưởng, nói : "Thu Phong, không phải <BR>          chú không tin con, mà con rất quậy, ông già chú nói, con mà đến đâu, <BR>          thì thiên hạ ở đó đều loạn đến đó, không ai có thể gây chuyện bằng con <BR>          cả, con xác định chứ, lần này chỉ đến thăm người thôi sao?"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình nhìn thấy ông già cứ ép hỏi, kéo lấy tay của Tiêu Thu <BR>          Phong, khó chịu nói : "Hỏi người vậy để làm gì, ngồi máy bay lâu như <BR>          vậy, mà vẫn chưa để cho Tiêu đại ca nghỉ ngơi, Tiêu đại ca, không cần <BR>          để ý đến ba nữa, lát nữa ông nội trở về, chắc chắn còn phiền hơn nữa, <BR>          anh nên nghỉ ngơi một chút đi!"<BR>          Xấu hổ lắc đầu, Đinh Ái Quốc chỉ biết há miệng, tựa hồ như có chuyện <BR>          muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại nói : "Mỹ Đình, con là con gái của Ái <BR>          Quốc ta, sao lại đi giúp cho người ngoài chứ?"<BR>          "Con là vợ của Tiêu đại ca, tâm của vợ, đương nhiên phải hướng về <BR>          chồng, có gì kỳ quái sao?"<BR>          Ừ, quả thật không kỳ quái!</P>

<P>         <BR>          Chương 555 : Tin tức kinh người.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan<BR>          Click để xem nội dung: show</P>

<P>          Không được bao lâu, Đinh lão đầu đã vội vã chảy về, còn chưa vào cửa <BR>          mà đã kêu lên : "Vân Mai, xảy ra chuyện gì, sao lại vội gọi ba trở về <BR>          thế, làm chậm trễ công tác của ba"</P>

<P>          Nhưng lúc ngẩng đầu lên, vẻ mặt liền chấn động, hơi sửng sờ, giọng nói <BR>          cuồng động lên, nói : "Ta còn tưởng là gì, thì ra là các con đã trở <BR>          về, Thu Phong, tiểu tử con thật đúng là thần nhân, muốn gặp mặt con <BR>          thật không phải dễ"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình đã hừ một tiếng không vui, nói : "Được rồi, ông nội, ông <BR>          bận mà, hay là làm việc tiếp đi, con và Tiêu đại ca cơm nước xong sẽ <BR>          đi, không quấy rầy ông đâu"</P>

<P>          Đinh lão đầu yêu thương đứa cháu gái này biết bao, làm sao mà giận <BR>          được, vội vàng cầu xin : "Được rồi, được rồi, Mỹ Đình, không cần chế <BR>          nhạo lão già này nữa, sớm biết các con trở về, ông đã ở nhà đợi rồi, <BR>          lần này coi như ông sai, coi như là lỗi ông được chưa"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong đã đi tới, cười nói : "Đinh lão, đã lâu không gặp, ông <BR>          vẫn chưa bao giờ già, vẫn hấp tấp và bận rộn như vậy, thật sự làm cho <BR>          người ta kính nể"</P>

<P>          Đinh Bản Quân không có thời gian khách sáo, kéo tay Đinh Mỹ Đình, thở <BR>          dài nói : "Tiểu nha đầu này, đi ra ngoài lâu như vậy, cũng không biết <BR>          về thăm một lần. Biết mọi người nhớ con lắm không, nếu không phải ông <BR>          cản, thì mẹ của con đã sớm đến Đông Nam tìm con rồi"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình nói : "Có gì đâu, ông nội, con đã lớn rồi, mọi người <BR>          không cần coi con như con nít nữa, hơn nữa, Tiêu đại ca sẽ chăm sóc <BR>          cho con, mọi người không cần lo. Con sống ở Đông Nam rất tốt, mà không <BR>          phải cứ cách vài ngày là con đều gọi điện về nhà sao?"</P>

<P>          Mẹ từ trong phòng bếp đi ra, nói : "Con còn nói nữa sao, gọi điện <BR>          thoại, nhưng có chuyện gì cũng không chịu nói, mọi người trừ việc biết <BR>          con còn sống ra, cái khác đều không biết"</P>

<P>          Đinh Ái Quốc đứng bên cạnh Tiêu Thu Phong, lập tức cười nói : "Tôi nói <BR>          rồi, mọi người không cần lo mà, có Thu Phong bên cạnh, Mỹ Đình sao <BR>          cóthể có chuyện được. Bà xem, bây giờ không phải nó sống vui vẻ sao, <BR>          không có chuyện gì hết"</P>

<P>          Nhìn Đinh Mỹ Đình ngồi bên cạnh Tiêu Thu Phong, bộ dáng như tan ra <BR>          trong tình yêu, người của Đinh gia đương nhiên rất vui mừng. Đối với <BR>          bọn họ mà nói, hạnh phúc của con gái, chính là điều quan trọng nhất <BR>          của Đinh gia.</P>

<P>          "Được rồi, không nói chuyện này nữa, Mỹ Đình, con lại tâm sư với mẹ <BR>          đi, chúng ta còn chuyện cần hỏi Thu Phong"Đinh lão đầu vừa nói, Đinh <BR>          Mỹ Đình đã làm ra bộ dáng sớm biết, nói: "Không cho phép quấn quít lấy <BR>          Tiêu đại ca lâu, ngồi máy bay lâu như vậy, anh ấy cần nghỉ ngơi"</P>

<P>          Tâm của cháu gái chỉ biết hướng về tiểu tử thúi này, thật sự là làm <BR>          cho tâm lý của Đinh Bản Quân rất khó chịu.</P>

<P>          Chỉ đến khi Mỹ Đình được Vân Mai kéo vào phòng bếp, ông mới dám mở <BR>          miệng, tức giận nói : "Thu Phong, lần này đến kinh thành, lại chuẩn bị <BR>          làm gì vậy, để ta báo cáo với số Một, tránh để đại loạn"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười khổ, lão già hỏi y chang Đinh Ái Quốc, không phải <BR>          bọn họ cho rằng, trời sinh hắn thích gây chuyện sao "Đinh lão đầu, tôi <BR>          chỉ đến kinh thành thăm người thân thôi, còn chưa kịp đến Hoắc gia nữa <BR>          là. Ông làm như tôi là kẻ giết người hàng loạt không bằng vậy, giống <BR>          như đã làm ra tội ác tày trời, đi đến chổ nào thì chổ đó liền không <BR>          yên bình"</P>

<P>          Đinh lão đầu làm ra vẻ đúng là như vậy, nói : "Cậu nói không sai, cậu <BR>          đến chổ nào là chổ đó liền xảy ra chuyện. Tôi rất lo lắng, vô cùng lo <BR>          lắng, không được, Ái Quốc, tăng mức phòng vệ của Kinh Vệ quân lên cấp <BR>          bốn, không được nghe tiểu tử này nói bậy, phải chuẩn bị tốt. Nó là tên <BR>          thích gây họa"</P>

<P>          Lần này, không có có Tiêu Thu Phong lắc đầu, ngay cả Đinh Ái Quốc cũng <BR>          mỉm cười, xem ra cha già đã bị Tiêu Thu Phong làm cho sợ hãi rồi. Náo <BR>          động mấy năm trước, ông vẫn còn nhớ, trong lòng vẫn khiếp sợ, không <BR>          dám cẩu thả.</P>

<P>          Chẳng qua, Tiêu Thu Phong đã bất đắc dĩ nói : "Được rồi, Đinh lão, ông <BR>          đã nhận định như vậy rồi, thì tôi cũng không nói láo nữa. Lần này tôi <BR>          đến, trừ thăm người thân ra, còn có một kẻ địch cường đại"</P>

<P>          Cái mặt của Đinh lão đầu liền biến đổi, vội vàng hỏi : "Rất cường đại? <BR>          Có cần mọi người hỗ trợ không?"</P>

<P>          Chỉ cần có thể giúp, ông chấp nhận vất vả một chút, giúp hắn xử lý <BR>          chuyện này, tránh cho tiểu tử này gây chuyện, chuyện bé xé ra to. Đến <BR>          lúc thu dọn tàn cuộc mới là nhức đầu.</P>

<P>          "Chỉ một người? Là ai? Có thể làm cho con đánh giá là cường đại?"Đinh <BR>          Ái Quốc tuy rằng không biết có lực lượng của thần kính, nhưng bản thân <BR>          ông tuyệt đối đã là cường giả nhìn xuống chúng sinh rồi, trước mặt ông <BR>          mà còn có người xưng là cường giả sao?</P>

<P>          Thật ra cái này cũng không thể trách Đinh Ái Quốc, người biết, giống <BR>          như một cái vòng tròn, càng biết thì càng nhiều, hoặc là không biết gì <BR>          hết. Đây là một đạo lý.</P>

<P>          "Đinh lão, ông có bao giờ nghe qua tam đại cao thủ phương Đông chưa? <BR>          Đúng, không phải tam long, bọn họ mới chính là đại cao thủ chân <BR>          chính"Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng hỏi.</P>

<P>          Đinh lão đầu sửng sốt, nhưng trong mắt Đinh Ái Quốc đột nhiên có chút <BR>          kinh ngạc, hít sâu một hơi, hỏi : "Thu Phong, có phải con muốn nói đến <BR>          hắc quang, thanh quang và hồng quang không? ...Nhưng đó là truyền <BR>          thuyết mà, bọn họ thật sự tồn tại?"</P>

<P>          Lần này, Đinh lão đầu cũng nhớ đến hồ sơ tuyệt mật nhất của quốc gia, <BR>          hình như có truyền thuyết nói về ba người này. Nhưng truyền thuyết <BR>          mà,rất mờ ảo và huyền bí, ông cũng không rõ ràng, vả lại cũng chẳng ai <BR>          coi truyền thuyết là thật cả.</P>

<P>          Nhưng Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, nói : "Không sai, chính là bọn <BR>          họ, bọn họ còn lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của mọi người"</P>

<P>          Đinh lão đầu lập tức nói : "Không đúng, bọn họ có ba người, cậu lại <BR>          nói chỉ có một kẻ địch, Thu Phong, ba người đó thật sự còn sống sao?"</P>

<P>          Cao thủ hơn trăm tuổi, vẫn còn sống khỏe mạnh, điều này làm hai người <BR>          thật bất ngờ.</P>

<P>          "Bọn họ không chỉ còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt. Chẳng qua, đối <BR>          thủ của tôi lần này chính là Thất Sát, cũng là kẻ đã bắt tôi đi ngày <BR>          trước, thân ảnh của hắn là một đạo thanh quang"</P>

<P>          Đinh Ái Quốc hỏi : "Những người khác đâu?""Hắc quang Tham Lang đã <BR>          chết, nửa tháng trước, chết tại xà đảo Đông Nam... tôi giết"</P>

<P>          Đinh Ái Quốc cả kinh, sắc mặt lộ rõ vẻ hoảng sợ, hỏi : "Thật... thật <BR>          sự là do con giết, con có thể giết Tham Lang?"</P>

<P>          "Vì sao không thể, chỉ cần là người, bất luận là cao thủ thế nào, cũng <BR>          có một ngày sẽ chết"</P>

<P>          "Vậy Phá Quân đâu, nếu Thất Sát và Tham Lang còn sống, vậy Phá Quân <BR>          đâu? Ông ta được xưng là cao thủ chính phái, hẳn là phải đối phó với <BR>          Thất Sát, không thể để tà ác muốn làm gì thì làm"Đinh lão đầu khẩn <BR>          trương nói.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười cười, không nói, Đinh Mỹ Đình đã chạy vù ra từ <BR>          phòng bếp, giọng nói ngọt ngào đã vang lên : "Hỏi xong chưa, gặp hai <BR>          người, lần nào cũng như vậy, Tiêu đại ca có rất nhiều chuyện, thật sự <BR>          phải nói cho hai người biết sao?"</P>

<P>          "Tiêu đại ca, đến đây, ăn cơm, anh xem, mấy món này đều là do em tự <BR>          làm đó"Kéo tay Tiêu Thu Phong, không để cho hai người có cơ hội nữa, <BR>          làm cho Đinh Bản Quân khẩn trương vô cùng, giống như đang ngồi trên <BR>          chảo nóng.</P>

<P>          "Mỹ Đình, ngoan, ông chỉ hỏi vài câu, vài câu thôi..."</P>

<P>          Tiêu Thu Phong đương nhiên hiểu lòng lão già này, nhưng việc này, cho <BR>          dù ông ta biết rõ ràng, thì thật sự cũng không thể giúp được gì, lập <BR>          tức cười nói : "Đinh lão, việc này, ông biết một chút là được rồi, <BR>          không cần hỏi nhiều. Làm chuyện mà ông nên làm đi, chuyện này, đã vượt <BR>          qua phạm trù xử lý của quốc gia rồi, tôi sẽ xử lý"</P>

<P>          Lão già còn muốn hỏi, nhưng Đinh Ái Quốc đã kéo tay ông lại, nói : <BR>          "Cha, Thu Phong nói đúng, việc này, cứ để hắn lo, chúng ta cứ làm tốt <BR>          việc của mình, yên tâm, mọi chuyện vẫn bình thường mà"</P>

<P>          Tuy rằng không cam lòng, nhưng Đinh lão đầu vẫn muốn nghe về chuyện <BR>          của tam đại cao thủ. Lúc trước có thể trở thành truyền thuyết, nhưng <BR>          bây giờ vẫn còn tồn tại, làm cho ông rất hứng thú. Bởi vì loại cao thủ <BR>          này, đối với quốc gia mà nói, quả thật uy hiếp rất lớn.</P>

<P>          Thức ăn ngon, rượu ngon, Tiêu Thu Phong đã đến, mẹ vợ bỏ rất nhiều <BR>          tiền ra, chỉ để làm một chuyện, đó chính là muốn Tiêu Thu Phong đối xử <BR>          tốt với Đinh Mỹ Đình, những thứ khác đều không quan trọng.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình đã không còn là con nít, trên bàn cơm, không ngừng gấp đồ <BR>          ăn cho Tiêu Thu Phong, làm cho bà rất vui, nhìn con gái và con rể yêu <BR>          thương nhau như thế, khoái khoái lạc lạc, thật vui vẻ, bà cảm thất <BR>          không còn gì lo lắng.</P>

<P>          Đinh Ái Quốc sau khi khởi động phòng vệ mức bốn, cũng cùng Tiêu Thu <BR>          Phong uống rượu, có thể cùng con rể ngồi nhậu, quả thật làm cho ông <BR>          rất vui.</P>

<P>          Đinh Bản Quân thì trầm mặc, bởi vì trong lòng ông rất lo lắng, đáng <BR>          tiếc bây giờ, ông có vài vấn đề không tiện để hỏi.</P>

<P>          Vốn định chờ ăn cơm xong, sẽ kiếm thời gian rãnh mà hỏi thăm, nhưng <BR>          thật không ngờ, vừa buông đũa xuống, Đinh Mỹ Đình liền kéo tay Tiêu <BR>          Thu Phong, chuẩn bị rời đi, ngay cả mẹ cũng không thể giữ được.</P>

<P>          "Mẹ, bọn con còn chưa đến Hoắc gia, còn chưa đi gặp chị Thanh Linh, <BR>          không có thời gian ở đây lâu. Cũng không lâu lắm, khoảng hai ngày nữa <BR>          là con về lại, nhưng Tiêu đại ca thì không chắc sẽ về cùng"Bà đã đồng <BR>          ý, vì bà quan tâm đến con gái. Nhưng Đinh Bản Quân thì há mồm ra, <BR>          không biết nên nói gì.</P>

<P>          Nhìn hai người nắm tay rời đi, Đinh Bản Quân không muốn tốn chút thời <BR>          gia, nói lớn tiếng với lính gác cửa : "Lập tức chuẩn bị xe, ta muốn <BR>          đến văn phòng thủ trưởng, nhanh lên"</P>

<P>          Vân Mai khó hiểu, hỏi : "Cha, có chuyện gì vội vậy, Mỹ Đình vừa đi, ba <BR>          cũng muốn đi luôn à, trời sắp tối rồi đó"</P>

<P>          Nhưng Đinh Bản Quân không có thời gian trả lời, mặc áo khoác lên, chui <BR>          vào trong xe, phóng đi như bay.</P>

<P>          Chỉ có lúc quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng rất buồn cười của Đinh Ái <BR>          Quốc, Vân Mai quát : "Ông còn đứng ở đây làm gì, có phải Thu Phong đến <BR>          đây, có bạn nhậu nên vui không. Đừng tưởng rằng tôi không biết, vừa <BR>          rồi lúc ăn cơm, ông cứ kính rượu rồi mời rượu, uống cũng không ít. Lần <BR>          sau xem tôi cấm ông uống rượu thế nào, hừ"</P>

<P>          Trên đời này, thứ thông minh nhất chính là đàn bà, Đinh Ái Quốc bây <BR>          giờ cũng biết, tâm tư của ông, căn bản là đã không thể chạy thoát hỏa <BR>          nhãn kim tinh của vợ.</P>

<P><BR>          Chương 556 : Thân nhân gặp lại.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Đi vào cửa lớn Hoắc gia, thấy được hai thành viên Mị Ảnh, không thấy <BR>          chúng nữ trong nhà, có vẻ yên tĩnh, đặc biệt là mặt trời đã ngã về <BR>          tây, cảnh đêm thanh thiết tuyệt đẹp, nhưng những người già không ra <BR>          khỏi cửa, chắc là không muốn nhìn thấy cảnh đẹp của hoàng hôn, cảm thụ <BR>          sinh mệnh dần trôi qua.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình nhẹ nhàng thở dài, nói : " Tiêu đại ca, anh xem, nơi này <BR>          rất im lặng, không có người, đối với chúng ta, thế giới kiểu này không <BR>          có niềm vui. Hay là đem mọi người cùng nhau về Đông Nam đi. Mọi người <BR>          ở chung một chổ vui vẻ biết mấy, thế thật là tốt"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười nhẹ nhàng, nói : " Mỹ Đình, em có tâm nguyện này, <BR>          thật là tốt, nhưng mọi người có đồng ý sao. Cổ nhân nói : Lá rụng về <BR>          cội. Hai ông bà sinh ra ở kinh thành, chết cũng ở kinh thành, cả đời <BR>          này, không có khả năng rời đi, điều chúng ta có thể làm, chính là tận <BR>          lực bồi bọn họ, sự cô độc mỗi đêm, mỗi người đều phải trải qua, em <BR>          không cần ưu thương thay"</P>

<P>          Trước kia có Triệu Nhược Thần cùng Đinh Mỹ Đình ở, còn có một Hân Hân <BR>          dễ thương, lúc nào cũng có sự vui vẻ, nhưng bây giờ, trong nhà chỉ còn <BR>          lại mấy người già, mỗi ngày im lặng, người ngoài nhìn vào cứ tưởng là <BR>          an hưởng tuổi già, nhưng thật ra trong lòng ai cũng vô cùng cô độc.</P>

<P>          Đi vào trong phòng, thấy mấy nữ hầu đang thu dọn chén dĩa, rất nhiều <BR>          đồ ăn thoạt nhìn còn chưa động đến, được dọn nguyên về, có lẽ ông bà <BR>          không ăn uống tốt.</P>

<P>          "Thiếu gia, thiếu gia đã về, thật là tốt quá, để tôi lập tức báo cho <BR>          lão gia tử" Nữ quản gia nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, hưng phấn vô <BR>          cùng, ba năm trước, lúc thiếu gia còn ở nhà, Hoắc gia vô cùng náo <BR>          nhiệt. Không chỉ các người già Hoắc gia hoài niệm, mà các nàng cũng <BR>          rất nhớ, cô độc lạnh lùng, đối với mọi người, đều là một sự đau khổ.</P>

<P>          Ngoài hàng hiện, một bóng người từ từ đi vào, vẻ mặt ảm đạm, giống như <BR>          là hoa đã tàn, vừa nhìn thấy Tiêu Thu Phong và Đinh Mỹ Đình, cũng <BR>          không sợ hãi kêu lên, chỉ là lấy tay dụi mắt, sau đó bước lại ba bước, <BR>          lớn tiếng kêu lên : " Cha, mẹ, Tiểu Phong về, Tiểu Phong đã về, mọi <BR>          người mau đến đây"</P>

<P>          Thân thể người già suy yếu, cho nên lúc bình thường cũng không lên <BR>          lầu, vì thế phòng ngủ cũng nằm dưới lầu, tiếng gọi lớn như vậy, bọn họ <BR>          đương nhiên nghe được, cả nhà vốn im lặng, chỉ cần một tiếng động lớn, <BR>          cũng đinh tai nhức óc nữa.</P>

<P>          Không cần phải nói, người kêu lên sợ hãi ấy, rồi ôm lấy Tiêu Thu <BR>          Phong, đương nhiên là Hoắc Thấm Hà. Bà làm mẹ thật thất bại, con trai <BR>          còn sống, nhưng lại là con của người ta, tuy trong lòng không thoải <BR>          mái, nhưng đó cũng là vận mệnh rồi.</P>

<P>          Rất nhanh, tiếng bước chân của hai người già đã truyền đến, bọn họ <BR>          bình thường đi đứng rất từ từ, mệt mỏi uể oải, nhưng lại có thể chạy <BR>          nhanh đến đây, quả nhiên là mị lực của cháu trai quá lớn.</P>

<P>          Hoắc Phi Trữ là người đầu tiên vọt đến, nhìn thấy Tiêu Thu Phong, cũng <BR>          kích động quát mắng: " Thằng nhóc này, còn sống a, làm chúng ta lo <BR>          lắng muốn chết"</P>

<P>          Bà già vượt qua lão, vọt đến trước mặt Tiêu Thu Phong, bàn tay già nua <BR>          cầm lấy tay Tiêu Thu Phong, nghẹn ngào tựa hồ muốn khóc, nói : " Tiểu <BR>          Phong, đứa nhỏ này, từ biệt một cái là ba năm, trở lại rồi cũng không <BR>          đến kinh thành thăm ông bà vậy. Nghe Thanh Linh nói, con lại xa nhà <BR>          đến mấy tháng, thật sự làm ông bà chờ vất vả, không mắng không được"</P>

<P>          Lúc ở Lâm gia Đông Nam, cảm nhận được sự đau xót trước lúc qua đời của <BR>          Lâm thái gia, cho nên Tiêu Thu Phong đối với những người già này, cũng <BR>          quan tâm rất nhiều, sinh mệnh vô thường, hắn cũng hy vọng lúc bọn họ <BR>          còn sống, có thể hưởng thụ lạc thú của cuộc sống nhiều một chút, vì <BR>          hắn mà đau buồn, đó là điều hắn không muốn nhìn.</P>

<P>          "Bà ngoại, xin lỗi, mấy năm nay, thật sự là làm cho mọi người quan <BR>          tâm. Về sau sẽ không còn nữa, mọi người không cần lo lắng" Nhỏ giọng <BR>          an ủi, nhưng bà ngoại căn bản không nghe được, không ngừng run rẩy, <BR>          đối với bà trên đời này đã không còn gì quan trọng bằng đứa cháu này <BR>          nữa rồi.</P>

<P>          Hoắc Thấm Hà thấy được Tiêu Thu Phong, thấy được con trai, tâm tình <BR>          đương nhiên tốt lên, lập tức khuyên : " mẹ, Tiểu Phong đã về rồi, <BR>          chúng ta nên vui mới đúng, mẹ buồn cái gì, sao không hỏi nó có muốn ăn <BR>          gì không, có mệt hay không?"</P>

<P>          Bà ngoại nghe được, lập tức ngẩng đầu, quan tâm hỏi : " Đúng rồi, tiểu <BR>          Phong, con từ xa đến, có ăn cơm chưa, bà lập tức cho người chuẩn bị, <BR>          đứa nhỏ này, đến rồi, mà cũng không gọi điện, muốn tạo bất ngờ cho bà <BR>          sao?"</P>

<P>          "Bà già, không cần run nữa, tôi còn có nhiều chuyện muốn hỏi nó..." <BR>          Hoắc Phi Trữ vẫn quan tâm đến tin tức của Tiêu Thu Phong, đôi khi còn <BR>          tìm đến quân doanh của Đinh Bản Quân để hỏi thăm tin tức, nghe nói hắn <BR>          đã trải qua rất nhiều chuyện ly kỳ, cho nên bây giờ ông muốn nghe <BR>          chính miệng Tiêu Thu Phong nói.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong quay đầu lại, kinh ngạc hỏi : " Mẹ, Thanh Linh đâu, <BR>          nàng không có ở đây?"</P>

<P>          Mộng gia cũng ở kinh thành, tuy rằng người lớn thưa thớt, nhưng nhà <BR>          của Mộng gia cũng không nhỏ, nhưng những người lớn trong nhà cũng cần <BR>          phải có người chăm sóc, Mộng Thanh Linh hẳn là phải ở đây chứ.</P>

<P>          Hoắc Thấm Hà nói : " Tiểu Phong, mấy ngày nay, Thanh Linh bận rất <BR>          nhiều việc, nó vẫn ở đây chăm sóc cho mọi người, chỉ là mấy bữa nay <BR>          Hoa Hạ có rất nhiều việc, con xem, bây giờ nó vẫn còn chưa nghỉ nữa, <BR>          đứa nhỏ này, thật là, nói nó không cần vất vả như vậy, mà lại không <BR>          chịu nghe, mọi người cũng không còn cách nào"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình thấy người nhà gặp nhau kích động, cũng không nói gì, giờ <BR>          phút này mới có cơ hội lên tiếng : " Tiêu đại ca, anh không ở đây, chị <BR>          Thanh Linh đương nhiên muốn dùng công việc để bù đắp lại, để không bị <BR>          phiền lụy. Buối tối do nhớ anh không ngủ được, ba năm nay, mọi người <BR>          đều như vậy"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình lúc trước cũng đi theo Mộng Thanh Linh, cho nên đối với <BR>          việc của nàng, đương nhiên cũng hiểu biết một chút.</P>

<P>          Nhìn ánh mắt chờ mong của ba người, Tiêu Thu Phong nói : "Ông ngoại, <BR>          bà ngoại, mẹ, con đi gặp Thanh Linh trước, mấy năm nay nàng đã cực khổ <BR>          rồi, con cùng Mỹ Đình đi đón nàng, tin tưởng rằng nàng sẽ rất vui, coi <BR>          như là cho nàng một bất ngờ"</P>

<P>          Tuy rằng rất muốn giữ lấy Tiêu Thu Phong, nhưng nghĩ đến ngày thường <BR>          Mộng Thanh Linh phải chịu khổ, mọi người cũng không nói gì : "Đi đi, <BR>          nha đầu Thanh Linh kia cũng chịu khổ không ít, con đối tốt với nó một <BR>          chút, nếu không, đừng nói là lão đạo sĩ chửi, ta cũng sẽ chửi"</P>

<P>          Được khen là kinh thành nhất mộng, diễm tuyệt quần phương, người ái mộ <BR>          không một vạn cũng tám ngàn, nhưng lại cố tình lựa chọn con trai của <BR>          Tiêu gia, đó là Tiêu gia có phúc, cho nên người lớn đều rất quý trọng, <BR>          đương nhiên cũng đặc biệt đối tốt với Mộng Thanh Linh.</P>

<P>          Bà ngoại cũng nói : " Các con đi nhanh đi, mau trở lại, bà ngoại chuẩn <BR>          bị đồ ăn cho các con, Thanh Linh phỏng chừng cũng chưa có ăn gì đâu"</P>

<P>          Vốn Tiêu Thu Phong muốn từ chối, nhưng nghĩ đến Mộng Thanh Linh, liền <BR>          không nói gì, khi hắn cùng Đinh Mỹ Đình xoay người rời đi, bà ngoại đã <BR>          kéo tay con gái, cao hứng nói : " Được rồi, Tiểu Phong đã trở lại, <BR>          Hoắc gia chúng ta hẳn là phải náo nhiệt lên mới đúng, ngày mai, kêu <BR>          lão đạo sĩ đến đây, mọi người cùng tề tụ, Thấm Hà, làm vài món Tiểu <BR>          Phong thích ăn, con là mẹ của nó, hẳn là phải quan tâm nó nhiều một <BR>          chút mới đúng"</P>

<P>          Hoa Hạ liên minh, gọi tắt là Hoa Hạ, lịch sử của nó, cũng không có <BR>          nhiều người biết, nhưng thủ trưởng số Một cũng biết, bởi vì lúc Long <BR>          Thần đặt mua tập đoàn, cũng có nói cho ông biết, sau đó Long Thần chết <BR>          một cách bí ẩn, trong lòng số Một cũng có chút áy náy, cho nên cũng có <BR>          chính sách ưu đãi với Hoa Hạ, làm cho nó trong nháy mắt trở thành tập <BR>          đoàn đứng đầu trong kinh thành.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong chưa từng đến đây, nếu không phải người khác nói rằng <BR>          nơi này thuộc về hắn, phỏng chừng ngay cả hắn cũng không tin rằng, đây <BR>          là công ty của mình. Bởi vì ngay cả địa điểm cũng không tìm được, <BR>          chẳng qua còn may, bên cạnh có Mỹ Đình, cô bé này là người quen của <BR>          Hoa Hạ, nàng đã từng làm ở đây nhiều năm.</P>

<P>          Tòa nhà sáu mươi ba tầng, rất to lớn, nằm ở khu vực cao tầng ở kinh <BR>          thành, Hoa Hạ tuyệt đối có khí thế... Đinh Mỹ Đình dẫn Tiêu Thu Phong <BR>          bước nhanh vào.</P>

<P>          "A, Đinh tiểu thư, là cô à, nghe nói cô đã lập gia đình rồi mà, sao <BR>          còn trở lại đây?" Vừa mới vào, một cô gái mặc váy đồng phục kinh ngạc <BR>          kêu lên, nàng làm ở đây cũng nhiều năm rồi, đương nhiên cũng nhận biết <BR>          Đinh Mỹ Đình, cũng biết được quan hệ gia đình của nàng.</P>

<P>          "Chị Ngọc, tổng giám đốc có ở đây không?" Đinh Mỹ Đình không còn là cô <BR>          bé ngày xưa nữa, cho nên đối với sự bất ngờ của mọi người, chỉ cười <BR>          nhẹ nhàng, xem như trả lời, sau đó hỏi lại.</P>

<P>          Cô gái kia gật đầu, nói : " Có, nhưng tổng giám đốc còn bận chút việc, <BR>          để chị lên báo trước, mọi người chờ ở đây đi, sẽ không quấy rầy mọi <BR>          người đâu"</P>

<P>          Lúc nói chuyện, cô nàng đã nhìn thấy Tiêu Thu Phong, ánh mắt tựa hồ <BR>          thay đổi, người đàn ông này tựa hồ rất quen, thật sự rất quen mắt, <BR>          nhưng trong nhất thời, nàng không thể nhớ ra là ai.</P>

<P>          Trong ba tháng, nhổ sạch tận gốc ba đại gia tộc ở kinh thành, Tiêu Thu <BR>          Phong ở kinh thành, có vẻ thần bí vô cùng, không chỉ có nhiều thằng <BR>          coi hắn là thần tượng, nhiều cô cũng đem hắn trở thành tình nhân trong <BR>          mộng.</P>

<P>          Nằm mơ là quyền của con gái, cô gái nào mà không muốn hoàng tử bạch mã <BR>          của mình là một người thiên hạ vô địch, là vương giả cao cao tại <BR>          thượng, mà Tiêu thiếu gia Đông Nam, chính là một người như vậy.</P>

<P>          Nhưng Đinh Mỹ Đình lại không thích ánh mắt này, Tiêu đại ca thuộc về <BR>          này, ít nhất là giờ phút này, thuộc về một mình nàng, cho nên đối với <BR>          cái nhìn của cô gái khác, nàng rất không thoải mái. Kéo tay Tiêu Thu <BR>          Phong lại, nói : " Tiêu đại ca, chị Thanh Linh còn ở trên, chúng ta <BR>          lên gây bất ngờ cho chị ấy thôi"</P>

<P>          Không để cho cô nàng kia mở miệng, Tiêu Thu Phong đã bị kéo vào thang <BR>          máy, nhưng cô gái kia đã đứng lẩm bẩm : " Tiêu đại ca..." Bỗng nhiên <BR>          cả kinh, mặt chấn động, lầm bầm : "Chẳng lẽ là Tiêu gia Đông Nam Tiêu <BR>          thiếu gia, chẳng lẽ là anh ấy sao?"</P>

<P>          Nàng cũng là một trong số các cô gái bị sự thần bí của Tiêu thiếu gia <BR>          hấp dẫn, nhưng đáng tiếc là, người đàn ông này, cứ như ở trên trời, <BR>          làm các nàng chỉ có thể nhìn, không thể nào với tới được.</P>

<P>          Nếu biết rằng người bên cạnh Tiêu Thu Phong ai cũng là tuyệt sắc giai <BR>          nhân, thì ý niệm này trong đầu, chắc chắn sẽ biến mất ngay một giây <BR>          sau.</P>

<P>          <BR>          Chương 557 : Cho em một bất ngờ.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Đinh Mỹ Đình rất quen thuộc ở đây, cho nên vài bảo vệ gặp trên đường, <BR>          cũng cung kính hành lễ, xem ra, lúc nàng còn ở đây, quyền lực rất lớn, <BR>          phỏng chừng trong lòng các nhân viên ở đây, nàng cũng giống như tổng <BR>          giám đốc Mộng Thanh Linh vậy, coi như là một nửa bà chủ đi.</P>

<P>          Cho nên, mặc dù bảo vệ nhìn thấy Tiêu Thu Phong, có chút kì quái, <BR>          nhưng không ai mở miệng hỏi.</P>

<P>          Từ đó đến giờ, đàn ông đến tập đoàn Hoa Hạ, chỉ đến tầng 30 là dừng <BR>          chân, nhưng người này do Đinh Mỹ Đình nắm tay dẫn đi, cho nên dù bọn <BR>          họ có gan, cũng không ai dám lên tiếng.</P>

<P>          Đinh gia ở kinh thành, chính là gia tộc đệ nhất, không người nào dám <BR>          đắc tội, mà đây là đại tiểu thư của Đinh gia, điều này, ở Hoa Hạ, <BR>          không còn là bí mật.</P>

<P>          Ngoài hành lang rất im lặng, sắc trời bên ngoài cũng đã tối, vạn người <BR>          sau một ngày mệt mỏi, đã đến lúc về nhà đoàn viên, nhưng Mộng Thanh <BR>          Linh vẫn còn làm việc, tuy rằng hơi bận, nhưng quan trọng nhất chính <BR>          là, nàng cần mượn công việc, để quên đi thời gian thương nhớ, trước <BR>          đây nàng vẫn hay làm vậy.</P>

<P>          Vì người đàn ông kia, cho dù phải cô tịch đi nữa, nàng vẫn có thể vượt <BR>          qua. Là đàn ông, cũng không khỏi bội phục nghị lực của cô nàng này.</P>

<P>          Đi đến cửa phòng làm việc của Mộng Thanh Linh, Tiêu Thu Phong đã cảm <BR>          nhận được hơi thở bên trong, không sai, đây chính là hương vị của Mộng <BR>          Thanh Linh, nhưng Đinh Mỹ Đình đã cản hắn, giơ tay lên, nhỏ giọng nói <BR>          : " Để em gõ cửa..."</P>

<P>          "Knock knock knock..." ba tiếng, bên trong truyền ra giọng nói quen <BR>          thuộc của Mộng Thanh Linh : " Chị Ngọc à? Không phải đã cho chị về rồi <BR>          sao, tại sao còn ở lại?"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình nắm lấy yết hầu, giả giọng nói : " Tổng giám đốc, có... <BR>          có một vị tiên sinh, đang ở dưới lầu, muốn hẹn cô đi ăn tối"</P>

<P>          Người bên trong không biết có nghe hết câu hay không, mà trả lời không <BR>          cần suy nghĩ : " Chuyện nhàm chán như vậy, về sau không cần báo lên <BR>          đây, kêu bảo vệ đuổi hắn đi đi, người rãnh rỗi như vậy, tôi cũng không <BR>          có nhiều thời gian chiêu đãi hắn"</P>

<P>          Xem ra bị quấy phá, đã làm cho nàng tức giận, ngữ khí của nàng đã <BR>          không còn tốt lắm.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình mỉm cười, tay động, đẩy cửa ra, văn phòng hiện ra trước <BR>          mắt hai người, một giọng nói nhỏ nhẹ, bỗng nhiên vang lên, giống như <BR>          là bị giật mình vậy. Ở Hoa Hạ, vẫn còn có người dám tiến vào văn phòng <BR>          của nàng sao?</P>

<P>          "Chị Thanh Linh, xem ra chị rất bận nha, vậy bọn em cũng không quấy <BR>          rầy chị, đi thôi Tiêu đại ca, chị Thanh Linh không có thời gian chiêu <BR>          đãi anh rồi" Miệng thì cười gian, nhưng chân lại đi về phía trước, mà <BR>          Mộng Thanh Linh bị giật mình hoảng hốt, đột nhiên đứng dậy, kích động <BR>          kêu lên : " Ông xã, là anh, mọi người, mọi người sao lại đến đây?"</P>

<P>          "Còn phải hỏi sao, ở nhà không thấy chị, Tiêu đại ca khẩn trương, sợ <BR>          chị Thanh Linh xinh đẹp nhà ta bị người ta bắt cóc, cho nên đặc biệt <BR>          đến thăm chị, thế nào, cảm động hả?"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không để ý đến tiểu nha đầu này, đi đến trước mặt Mộng <BR>          Thanh Linh, giơ hai tay ra, cười nói : " Thanh Linh, lâu rồi không <BR>          gặp, không để cho ông xã ôm một cái sao?"</P>

<P>          Bước xa lại, nàng rất vội vã, không muốn nói gì.</P>

<P>          Ngày nhớ đêm mong, nàng chờ đợi không phải là cái ôm ấm áp này sao?</P>

<P>          "Tên xấu xa này, đến thăm em mà còn cùng Mỹ Đình chọc em, biết rõ em <BR>          rất nhớ anh, nhớ muốn chết luôn mà"</P>

<P>          Một cái hôn ngây ngất, đã để lại trên khóe miệng Tiêu Thu Phong, tưởng <BR>          niệm lâu ngày, hóa thành nhu tình, Tiêu Thu Phong ôm thấy hông nàng, <BR>          kéo sát lại mình, sau đó lại hôn tiếp, làm cho đôi nam nữ yêu nhau <BR>          dung nhập vào nhau.</P>

<P>          "Ơ..." Hôn nhiệt liệt, tay của Tiêu Thu Phong, đương nhiên cũng giở <BR>          trò, bắt đầu vuốt ve cặp ngực của nàng, cảm thụ sự mềm mại và tràn đầy <BR>          co dãn kia.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình đứng bên cạnh nhìn hai người này phóng túng, nàng mà đứng <BR>          đây, còn có thể nhịn được sao?</P>

<P>          "Này này, nói hai người nghe, không được xem tôi là vật trang trí đó, <BR>          muốn thân thiết thì đợi về nhà đi, trong nhà còn có một cái giường <BR>          lớn, buổi tối muốn thân thiết thế nào cũng được, ở đây, không sợ bị <BR>          người ta phá đám sao?"</P>

<P>          Mộng Thanh Linh đang chìm trong tình yêu, lập tức giật mình tỉnh lại, <BR>          đẩy Tiêu Thu Phong ra, mặt đỏ bừng, kiều diễm xinh đẹp, tản ra mị lực <BR>          khêu gợi nồng đậm, làm cho ánh đèn bàn cũng bị nàng che đi.</P>

<P>          "Tiểu nha đầu này, em thân thiết đủ rồi, chị chỉ mới hôn một chút, em <BR>          gấp cái gì, Tiêu đại ca của em, một mình chị ăn không hết đâu" Làm <BR>          thiếu phụ, quả thật không giống với làm con gái, được người yêu hôn, <BR>          nàng mới không sợ người khác nhìn, hơn nữa, nàng rất thích cảm giác <BR>          được yêu này.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình cười nói : " Chị Thanh Linh, lá gan của chị càng lúc càng <BR>          lớn, có cần em đi ra ngoài, để hai người tiếp tục hay không?"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười nói : " Mỹ Đình, tiểu nha đầu này, miệng lưỡi ngày <BR>          càng lợi hại, có phải học của tiểu Hồng không, được rồi, Thanh Linh, <BR>          em cũng nên nghỉ thôi, vất vả như vậy, trong lòng anh sẽ không thoải <BR>          mái, biết không?"</P>

<P>          Mộng Thanh Linh lập tức nói : " Lập tức, lập tức nghỉ ngay, việc này, <BR>          để ngày mai làm"</P>

<P>          Kế hoạch vốn đã xếp đặt xong, trong thời gian tưởng niệm, tốc độ công <BR>          tác của nàng quả thật đã tăng rất nhanh.</P>

<P>          "Chị Thanh Linh, chị thấy Tiêu đại ca thương chị không, vừa về đến <BR>          nhà, không thấy chị, đã tự mình đến công ty tìm chị, còn chuẩn bị đồ <BR>          ăn ở nhà đợi chị đó, thật sự quá hạnh phúc"</P>

<P>          Mộng Thanh Linh quả thật rất hạnh phúc, giờ phúc này, nhìn thấy người <BR>          yêu đến cạnh mình, cái hơi thở ấm áp kia, nụ cười xấu xa kia, làm cho <BR>          tâm tình của nàng rất thoải mái, nghe vậy cười nói : " Làm như anh ấy <BR>          chỉ tốt với một mình chị vậy, chẳng lẽ anh ấy không tốt với em?"</P>

<P>          "Bốp" một cái, đánh vào mông của Đinh Mỹ Đình, Tiêu Thu Phong cười nói <BR>          : " Tiểu nha đầu này, không phải làm người của Tiêu gia, mà bắt đầu <BR>          ghét bỏ nhau rồi chứ?"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình bị cái đánh này làm cho vừa thẹn vừa sợ, ngượng ngùng nói <BR>          : " Em đâu có ghét bỏ gì đâu, chỉ là về nhà có thể ở cùng với chị <BR>          Thanh Linh, nên trong lòng cao hứng thôi!'</P>

<P>          "Được rồi, đừng kéo chị vào, chị thấy là em ở cùng với Tiêu đại ca của <BR>          em, thì mới có thể cao hứng được. Chị biết mà, thì ra đã nếm thử rồi, <BR>          thế nào, mùi vị không tồi chứ?"</P>

<P>          Có kinh nghiệm rồi, cho nên Mộng Thanh Linh không gì không dám nói, <BR>          hơn nữa, đang ở trước mặt người đàn ông này, nàng càng đặc biệt phóng <BR>          túng, chỉ có trước mặt hắn, nàng mới biểu hiện như vậy thôi.</P>

<P>          "Tiêu đại ca, anh ấy không, chị Thanh Linh bình thường e lệ, mà chuyện <BR>          xấu hổ như vậy, lại dám nói ra"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười xấu xa, nói : " Đây là chuyện bình thường nhất của <BR>          vợ chồng, mà lại không có người ngoài, có gì mà khó nói, hay là đêm <BR>          nay, ba người chúng ta ngủ cùng nhau?"</P>

<P>          "Nghĩ hay quá ha, em mới không chịu" Vừa nghe đã thấy xấu hổ, Đinh Mỹ <BR>          Đình không chịu được bỏ chạy ra ngoài, âm thanh vọng lại : " Được rồi, <BR>          hai người cứ ở trong từ từ thân thiết đi!"</P>

<P>          Loại không khí vui vẻ như vậy, theo ba người về đến Hoắc gia, vẻ lãnh <BR>          diễm trên mặt Mộng Thanh Linh, đã thay bằng sự xấu hổ vui mừng, loại <BR>          hạnh phúc này, ngay cả mấy người lớn cũng có thể cảm nhận được.</P>

<P>          Bình thường, bây giờ mọi người đã tự trở về phòng rồi, nhưng Tiêu Thu <BR>          Phong đến, phá vỡ truyền thống này, lúc ba người trở về, mọi người vẫn <BR>          còn đang chờ.</P>

<P>          "Vẫn là Tiểu Phong có bản lĩnh, mẹ xem, nó vừa đến, Thanh Linh đã cười <BR>          rộ như hoa, cả người tràn ngập vui vẻ" Hoắc Thấm Hà nhìn Mộng Thanh <BR>          Linh nắm tay con trai, cười cười nói nói, bộ dáng rất hạnh phúc, làm <BR>          bà không khỏi mỉm cười.</P>

<P>          "Mẹ, vừa rồi Mỹ Đình đã chọc con rồi, mẹ cũng không phải muốn chọc con <BR>          chứ, tất cả cũng tại tên xấu xa này, vừa rời đi đã lâu như vậy, nên <BR>          nói hắn mới đúng"</P>

<P>          Bà ngoại vui vẻ đứng dậy, nói : " Được rồi, được rồi, các con đã đói <BR>          bụng rồi, mau lại đây, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, đang chờ các con <BR>đó"</P>

<P>          Tuy rằng ba người lớn, trên danh nghĩa là đã dùng cơm, nhưng giờ phút <BR>          này vẫn ngồi vây lại, Hoắc Phi Trữ lấy một chén cơm đầy, nói : " Đúng <BR>          là đừng nói, Tiểu Phong vừa đến, ta đã ăn uống tốt lại, vừa mới ăn mà <BR>          bây giờ đã đói lại rồi kìa"</P>

<P>          Thật ra bọn họ căn bản là không đói bụng, đã ăn canh qua rồi, cũng <BR>          không đói lắm.</P>

<P>          "Ông ngoại, vậy ông ăn nhiều một chút, lần này, Thu Phong nói thế nào <BR>          cũng phải ở lại đây lâu để chăm sóc mọi người" Mông Thanh Linh lập tức <BR>          gấp đồ ăn cho ông ngoại, quả nhiên là có bản chất của con dâu hiền <BR>          tuệ, làm cho Tiêu Thu Phong nhìn thấy, trong lòng không khỏi có vài <BR>          phần yêu thương.</P>

<P>          Ông già lập tức hỏi : " Đúng rồi, Tiểu Phong, lần này đến con chuẩn bị <BR>          ở lại bao lâu?"</P>

<P>          Vấn đề này, sợ rằng mọi người đều muốn biết, ngay cả Đinh Mỹ Đình cũng <BR>          muốn biết, nàng muốn thời dịp này để bồi người trong nhà.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong ngẩng đầu, cười nói : "Thanh Linh đã dặn rồi, con còn <BR>          có thể không ở lại đây mấy ngày sao, ông ngoại, lần này phỏng chừng sẽ <BR>          không đi nhanh đâu, con còn có việc phải làm, chắc là sẽ ở lại lâu"</P>

<P>          Bà già lập tức vui sướng nói : " Đúng vậy, đúng vậy, ở nhiều một chút, <BR>          bà ngoại ước gì, Tiểu Phong về sau sẽ ở đây, để hai ông bà được vui vẻ <BR>          một chút"</P>

<P>          Hoắc Phi Trữ cũng vui vẻ nói : " Đúng vậy, không có gì tốt hơn cả, <BR>          Thanh Linh, ngày mai mời ông nội của con đến đây, mọi người cùng hội <BR>          tụ với nhau, con cũng không cần đi làm, ở nhà bồi tiếp Tiểu Phong, mấy <BR>          năm nay, mọi người vì chuyện tiểu Phong mất tích mà lo lắng, bây giờ <BR>          Tiểu Phong đã về, phải để cho bọn họ biết"</P>

<P>          Mộng Thanh Linh đương nhiên đồng ý, biết ông xã trở về, ông nội cũng <BR>          hay hỏi vài chuyện của hắn, có đôi khi, Mộng Thanh Linh cũng không rõ, <BR>          cho nên lần này, cứ để ông nội trực tiếp hỏi ông xã.</P>

<P>          Nhưng mà, mọi người đều không ngờ, Tiêu Thu Phong trở lại, người tới <BR>          Hoắc gia, thật đúng là không ít.</P>

<P>          <BR>          Chương 558 : Gặp nhau ở Hoắc gia.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Ngày hôm sau, người Hoắc gia đã dậy sớm, ba năm qua, đây là lần đầu <BR>          tiên, Tiêu Thu Phong ôm Mộng Thanh Linh xuống lầu, trên bàn đã đầy đồ <BR>          ăn, đầy đủ rau canh dưa muối, và Đinh Mỹ Đình đang bưng thêm một món <BR>          từ phóng bếp ra.</P>

<P>          "Thanh Linh, dậy sớm vậy..."Trước kia, nàng là người dậy sớm nhất nhà, <BR>          nhưng hôm nay thoạt nhìn, nàng lại là người dậy trễ nhất, ngay cả hai <BR>          người già Hoắc gia còn đang luyện thái cực quyền trước sân rồi.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình cười nói : "Chị Thanh Linh, không còn sớm nữa, em và mẹ <BR>          đã chuẩn bị mọi thứ rồi, mẹ thương chị, cho nên để chị ngủ thêm một <BR>          chút nữa đó. Sao rồi, uy khuất đi hết, trên mặt cũng hồng hào lên đúng <BR>          không?"</P>

<P>          Có tình yêu làm dịu, tâm linh trống trải, cũng đã được tưới mái, tinh <BR>          thần cũng lên theo, dục vọng ân ái đặc biệt đêm qua đánh sâu vào, làm <BR>          cho trên người vẫn còn dư vị này.</P>

<P>          "Thanh Linh, lại đây, ăn điểm tâm đi, lát nữa sẽ có khách đến, hôm nay <BR>          mọi người cứ vui vẻ đi"Hoắc Thấm Hà đi ra, hiền lành nhìn Mộng Thanh <BR>          Linh, cảm thụ thấy sự thanh xuân dào dạt trong người, đương nhiên <BR>          biết, đứa con dâu này đã tràn đầy xuân ý.</P>

<P>          Mộng Thanh Linh quyến rũ liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, mũi nhíu <BR>          lại, tựa hồ như muốn nói, đều là do người này làm chuyện tốt hết, trời <BR>          đã sáng rồi, mà còn quấn quít lấy mình, hại mình bị người ta chọc <BR>ghẹo.</P>

<P>          "Mẹ, con đến giúp mẹ, ông xã, gọi ông ngoại bà ngoại vào ăn điểm tâm <BR>          thôi"</P>

<P>          Trong sân, hai người già đang luyện thái cực quyền, cái thứ này, quả <BR>          thật có thể dùng để tu thân dưỡng tính. Hơn nữa đã luyện hơn chục năm, <BR>          căn cơ cũng không tồi, giờ phút này, động tác cứ như là nước chảy mây <BR>          trôi vậy.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không mở miệng, đứng đợi hai người múa xong, mới nhẹ<BR>          nhàng đi lại.</P>

<P>          "Tiểu Phong, bộ thái cực của ông ngoại không tồi chứ, đây là tổ tiên <BR>          ba đời truyền xuống đó, người già có thể dùng nó để làm bạn"Ông già <BR>          cười, sau đó cầm lấy khăn tay của vợ, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán.</P>

<P>          Bà lão cũng cười nói : "Thái cực chú ý khóe đưa đẩy, đụng mà không <BR>          chạm, chạm mà không tiếp, chú ý tránh mũi nhọn, hai tay đỡ ngàn cân, <BR>          ông lại nói, học thái cực, cũng giống như học làm người vậy, phải kiên <BR>          cường, nhiều năm như vậy, thật sự cũng rất vất vả"</P>

<P>          Ông già nhìn Tiêu Thu Phong, có chút an ủi, nói : "Vì đứa nhỏ, ta vất <BR>          vả một chút thì đã sao, nhìn thấy Tiểu Phong, Hoắc gia ta đã có hy <BR>          vọng, cho dù kiếp sau có vất vả cả đời, Hoắc Phi Trữ ta cũng chấp <BR>nhận"</P>

<P>          Vì con gái, trong lúc sự nghiệp đang thời điểm huy hoàng nhất, đã tự <BR>          động lui về, làm cho mọi người đều đáng tiếc, cho dù là thủ trưởng số <BR>          Một, cũng phải kính nể sự quyết đoán này.</P>

<P>          "Cha, mẹ, ăn điểm tâm, lát nữa còn có khách đến đó"Hoắc Thấm Hà cũng <BR>          đi ra, nhìn thấy ba người, trên mặt hiện lên nụ cười, chỉ có con trai <BR>          bên cạnh, bà mới không cảm thấy cô đơn.</P>

<P>          Bữa sáng còn chưa xong, khách đã đến, nhìn bọn họ, Tiêu Thu Phong liền <BR>          thấy kỳ quái, người ta nói, sáng sớm không nên đến cửa, nhưn đối với <BR>          những người này, đừng nói quy củ cái gì, bởi vì chúng rất thích dẫm <BR>          đạp lên quy củ.</P>

<P>          "Lão đại, mày đã đến rồi, cũng không biết nói một tiếng, nếu không <BR>          phải Đinh lão nói, bọn tao còn không biết mày đã đến, nhất định phải <BR>          phạt mày ba chén rượu"Triệu Nhược Minh vừa xuống xe, trong tay đã ôm <BR>          một bình rượu cực phẩm, khi Tiêu Thu Phong nói mời bọn họ đến làm <BR>          khách, hắn cũng phải chuẩn bị một chút.</P>

<P>          Trong tay Tư Mã Lạc cũng cầm một hộp đựng rượu, cười nói : "Nhược <BR>          Minh, mày đến làm khách, hay là đến khuân vác vậy, mày xem, của tao <BR>          mới gọi là cực phẩm, không, phải là vua trong cực phẩm"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong vừa thấy, cười nói : "Quả nhiên không tồi, thật không <BR>          ngờ Tư Mã Lạc mày cũng có chút bổn sự, loại rượu này cũng đến tay mày <BR>          được" Rượu trong tay Triệu Nhược Minh, là cực phẩm năm 82, nhưng cái <BR>          giá thì... hai chai cũng không sánh bằng một chai của Tư Mã Lạc, không <BR>          biết tiểu tử này mò ở đâu ra nữa.</P>

<P>          Triệu Nhược Minh bu lại, cầm lấy cái hộp, đột nhiên cười ha hả nói : <BR>          "Tư Mã Lạc, mày thật sự là can đảm lắm đó, ngay cả chi bảo trấn gia <BR>          của Tư Mã thái gia cũng dám lén lấy đến đây, không sợ trở về bị đánh <BR>          gãy hai chân sao?"</P>

<P>          Bị vạch trần, Tư Mã Lạc bị cười nhạo, mặt trở nên xấu hổ, ngượng ngùng <BR>          nói : "Để đó ngó hoài, nhìn cũng mỏi cổ, lát nữa cho Thu Phong uống <BR>          nhiều một chút, tao nghĩ ông cũng sẽ nể mặt mày, không gây phiền toái <BR>          cho tao"</P>

<P>          Hai bình rượu này có thể nói là cái mạng của lão gia tử, mỗi khi có <BR>          khách đến, rượu này được lấy ra để ngắm, chỉ ngắm mà thôi, chứ luyến <BR>          tiếc mở, trong trí nhớ của Tư Mã Lạc, thì Tư Mã thái gia đã giử vài <BR>          chục năm rồi.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười ha hả, nói : "Yên tâm, rượu tốt như vậy, tao há có <BR>          thể không uống nhiều một chút sao?"</P>

<P>          Hai thằng bạn trời đánh đã đến, làm cho không khí Hoắc gia thêm vài <BR>          phần náo nhiệt, bọn họ ở nhà Tiêu Thu Phong cũng không khách khí, Đông <BR>          Nam cũng vậy, mà Hoắc gia cũng vậy, đó mới là bạn.</P>

<P>          "Này, không thấy thì không có cảm giác, bây giờ tao mới thấy được, thì <BR>          ra lúc sáng tao chưa có ăn điểm tâm, các vị, chúng ta vào ngồi chung, <BR>          mọi người sẽ không ngại chứ?"Tư Mã Lạc vĩnh viễn là người có da mặt <BR>          dày nhất, mặc kệ là người khác nhìn thế nào, hắn cũng dày mặt ngồi <BR>          xuống bàn cơm, tay cầm điểm tâm, nhét vào mồm.</P>

<P>          Hoắc Thấm Hà thật sự là bó tay với người bạn của con trai này rồi, căn <BR>          bản là đã coi nơi này là nhà của mình, lập tức cười nói : "Không sao <BR>          đâu, các con thích là tốt rồi, Nhược Minh, con cũng ngồi xuống ăn đi"</P>

<P>          Nhưng Hoắc Phi Trữ đã trừng mắt nhìn Tư Mã Lạc, nói : "Tiểu tử này <BR>          thật là có da mặt dày hơn cả lão gia hỏa Thương Hải, tiền đồ tương <BR>          lai, chắc chắn còn mạnh hơn ông già đó nhiều"</P>

<P>          Mọi người cười nói, cũng không biết đây là khen, hay là chê, nhưng Tư <BR>          Mã Lạc đã cười đắc ý, phỏng chừng đây là khen ngợi.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình cũng nói : "Tư Mã Lạc, đáng tiếc hôm nay không có Hồng <BR>          Hồng, bằng không nàng ta sẽ cho nổ tung da mặt của anh"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng thích nhất là chọc ghẹo Tư Mã Lạc, hơn nữa không chừa <BR>          mặt mũi, mà hắn cũng không khách khí, đương nhiên cũng phản công lại <BR>          nàng.</P>

<P>          Nhưng da mặt dày vẫn là da mặt dày, Tư Mã Lạc nói : "Đúng vậy, đúng <BR>          vậy, Tiểu Hồng đối với anh rất nhiệt tình, người ta không biết còn <BR>          tưởng rằng nàng ta đang theo đuổi anh chứ"</P>

<P>          Đúng là lời nói không biết xấu hổ, Đinh Mỹ Đình nghe xong, thiếu chút <BR>          nữa đã phun sạch cơm trong miệng ra, kêu lên : "Thôi em lạy, không cần <BR>          tự mình đa tình như vậy, yên tâm, Tiểu Hồng danh hoa đã có chủ, anh <BR>          không cần lo về chuyện này"</P>

<P>          Mộng Thanh Linh trừng mắt nhìn hắn, nói : "Mỹ Đình, không cần nói <BR>          chuyện với người này, em không nghe sao, chính khách chính là đấu mồm, <BR>          mà mồm của hắn, chắc đã luyện thành thần công nói nhảm vô địch, chúng <BR>          ta không nói lại hắn đâu"</P>

<P>          Người không biết xấu hổ sẽ vô địch, lời này quả thật rất kinh điển.</P>

<P>          Cùng so sánh, Triệu Nhược Minh tục tằng nhưng lại hồn nhiên như người <BR>          điên vậy.</P>

<P>          Ba người già thì không nói gì, có người ở đây, thì không khí trong <BR>          nhà, liền trở nên vui vẻ, làm cho bọn họ cũng vui vẻ theo.</P>

<P>          Bữa sáng không bao lâu, lão đạo sĩ đã đến cửa, theo sau lưng ông chính <BR>          là người dù không có chút thời gian rãnh cũng phải dành chút thì giờ <BR>          đến, Đinh lão đầu, nhưng mà ông ta lại đến như kẻ trộm vậy.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình vừa thấy, có chút không đành lòng, hỏi : "Ông nội, sao <BR>          ông lại đến đây, không phải ông rất bận việc sao?"</P>

<P>          Đinh lão đầu cười ngượng ngùng, nói : "Náo nhiệt như vậy, ông bận thế <BR>          nào cũng phải đến chứ, sao vậy, Hoắc lão đầu, không hoan nghênh ta <BR>sao?</P>

<P>          Lão đạo sĩ lập tức nói : "Không hoan nghênh ông cũng tới rồi, dù có <BR>          đuổi cũng không đi, vậy có hoan hay không thì có quan hệ à?"</P>

<P>          Hai người gặp nhau là đấu võ mồm, không ai nhường ai.</P>

<P>          Bà lão bước lại, cười nói : "Đều là người sắp xuống mồ rồi, còn cãi <BR>          cái gì nữa, hoan nghênh, vì sao lại không hoan nghênh, vào ngồi đi, <BR>          Thu Phong đan gở bên trong đó"</P>

<P>          Mấy lão già này đến, đương nhiên đều là vì cháu, trong lòng bà lão <BR>          hiểu rất rõ.</P>

<P>          "Ông nội, mấy ngày nay, sao ông lại đến đây?"Có điện thoại để gọi, <BR>          nhưng ông già này chẳng bao giờ gọi, Mộng Thanh Linh đã vài ngày rồi <BR>          không gặp ông.</P>

<P>          Lão đạo sĩ làm ra vẻ đáng thương, nói : "Con còn nhớ ông nội này sao, <BR>          ông nội còn tưởng rằng con lập gia đình rồi, chỉ biết đến Tiêu gia <BR>          thôi chứ"</P>

<P>          Nhìn cháu gái đối với hai người già Hoắc gia còn tốt hơn mình, lão đạo <BR>          sĩ cũng ghen tỵ.</P>

<P>          Mộng Thanh Linh dở khóc dở cười, nói : "Ông nội, ông nói cái gì vậy, <BR>          Thu Phong không có ở đây, con phải ở đây chăm sóc ông ngoại bà ngoại <BR>          chứ, thật ra trong lòng con cũng rất quan tâm ông, ông không cần nghĩ <BR>          nhiều như vậy, được không?"</P>

<P>          Lão đạo sĩ khoát tay, nói : "Được rồi, có tâm là được, không nói với <BR>          cháu nữa, Tiểu Phong đâu, ông có việc tìm hắn"</P>

<P>          "Ở đại sảnh đó, ông nội, vào đi!"</P>

<P>          Không chỉ có lão đạo sĩ có việc, ngay cả Đinh Bản Quân cũng có việc, <BR>          chuyện ngày hôm qua, ông đã báo cáo với số Một, cũng coi như là một <BR>          tin tức kinh thiên động địa, nhận được lệnh xong, ông liền muốn biết <BR>          rõ về tin này hơn.</P>

<P>          Về chuyện của ba đại cao thủ trong truyền thuyết, gia phổ của lão đạo <BR>          sĩ còn ghi lại, cho nên ông cũng biết, nhưng nghe nói chỉ là hư, ông <BR>          muốn biết thật, ba đại cao thủ tuyệt thế này, thật sự tồn tại sao? Hơn <BR>          nữa còn muốn xuất thế?</P>

<P>          Vừa vào đại sảnh, thấy Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh, Đinh Bản Quân đã <BR>          mắng : "Hai tên khốn kiếp này, còn đến sớm hơn ta, không có việc gì <BR>          làm à?"<BR>          So quân hàm, ông chính là thủ trưởng của hai người này, thủ trưởng có <BR>          mắng hai câu, cũng là mắng vui thôi.<BR>          Hai người không dám tranh luận, nhưng Tiêu Thu Phong đã đứng lên, nói <BR>          : "Đinh lão, công việc thì làm mãi cũng không hết, còn anh em thì lâu <BR>          lâu mới gặp mặt một lần, ông có ý kiến à, vậy thì bọn họ mang rượu tốt <BR>          đến, sẽ không chừa cho ông'<BR>          Đinh lão đầu không có ham muốn gì, chỉ luyến tiếc rượu ngon thôi, nghe <BR>          vậy chấn động nói : "Vậy không như là lỗi ta, không so đo nữa, lần sau <BR>          có rượu ngon, nhớ phải gọi ta một tiếng, nhắc nhở hai đứa một chút, ta <BR>          là thủ trưởng, phải biết nịnh bợ một chút, biết không?"<BR>          Thật sự là không phục không được, lão đầu này, gặp mặt là đòi hối lộ.</P>

<P>          Chương 559 : Từ từ nói chuyện.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Mọi người cười ha hả ngồi xuống, lão đạo sĩ cũng gấp như Đinh lão đầu, <BR>          lập tức hỏi : "Thu Phong, không cần nhiều lời, nhanh nói cho mọi người <BR>          biết về chuyện của ba đại cao thủ tuyệt thế đi, thanh quang bắt con <BR>          đi, thật sự là của Thất Sát sao?"</P>

<P>          Chuyện này vừa nhắc, tất cả mọi người liền im lặng, Tiêu Thu Phong mất <BR>          tích ba năm trước đi, người biết không ít, nhưng nguyên nhân thì không <BR>          ai biết, cho nên, bọn họ đều rất có hứng thú.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nhìn vẻ mặt tò mò của mọi người, cười nói : "ba đại cao <BR>          thủ, bất quả cũng chỉ là ba người, có cần nhiều chuyện vậy không?"</P>

<P>          Đinh lão đầu đã lên tiếng : "Tiểu tử thối này, việc này liên quan đến <BR>          an nguy quốc gia, chúng ta không tò mò, là chú ý, là chú ý đó, hiểu <BR>          chứ?"</P>

<P>          Triệu Nhược Minh đã lên tiếng hỏi : "Lão đại, tuyệt thế cao thủ gì, là <BR>          thần ẩn cư hả? Vừa xuất thế là oanh động giang hộ à?"</P>

<P>          Mặc dù nói có chút buồn cười, nhưng quả thật là như vậy.</P>

<P>          "Ba đại cao thủ, là ba người cao thủ phương đông lợi hại nhất của ba <BR>          trăm năm trước, bọn họ phân biệt là Phá Quân, Thất Sát, Tham Lang, kỳ <BR>          thật, nếu xét về tu vi, bọn họ đã tiến vào thần cảnh, cũng không có gì <BR>          ngạc nhiên, thoạt nhìn bọn họ cũng chỉ bốn năm chục tuổi thôi, bởi vì <BR>          lúc đó bọn họ vô ý đoạt được bộ thần phổ"</P>

<P>          Đạo sĩ kinh hãi hỏi : "Thần phổ? Thần phổ gì?"</P>

<P>          "Thần phổ là một bí cập tu đạo thành thần, cao thủ như bọn họ, đã là <BR>          vô địch thiên hạ, đương nhiên là muốn tăng thực lực lên cao, theo đuổi <BR>          cực hạn, sau đó tiến vào thiên đạo. Đây mới chính là lạc thú của họ"</P>

<P>          Tư Mã Lạc không hiểu, hỏi : "Thu Phong, mày có thể nói đơn giản một <BR>          chút được không, bọn tao không hiểu, bọn họ bây giờ ở đây, có thể để <BR>          mọi người gặp được không, người sống hơn trăm tuổi, mà lại có bộ dáng <BR>          của bốn năm chục tuổi, thật sự là hiếm thấy đó"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không trả lời, tiếp tục nói : "Năm đó, tôi bị Thất <BR>          Sátbắt đi, bởi vì hắn muốn bắt tôi trở thành tài liệu nguyên cứu vũ <BR>          khí hình người, thần phổ được chia làm ba, mỗi người giữ một phần, bọn <BR>          họ tu luyện võ công trong thần phổ, bị nhập ma, Tham Lang trở thành Ma <BR>          Tôn đứng phía sau Hắc Dạ, các người hẳn là không tưởng tượng được"</P>

<P>          Lần này, đến phiên Đinh lão đầu kêu lên sợ hãi : "Cái gì, lão đại của <BR>          Hắc Dạ, không phải là Cảnh Trưởng sao, tại sao lại biết thành Tham <BR>          Lang... như thế nào?"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nói : "Ông không cần lo lắng, tôi đã nói rồi, Tham Lang <BR>          đã chết, trước đó vài ngày, trên xà đảo tại Nam Hải, tin tưởng rằng dư <BR>          nghiệt của Hắc Dạ cũng không tồn tại được bao lâu"</P>

<P>          "Vậy còn Phá Quân?"Tên nghe rất chính phái, nên Triệu Nhược Minh rất <BR>          muốn biết.</P>

<P>          "Bây giờ tôi đang lo lắng Thất Sát, lực lượng của hắn cũng đã thông <BR>          thiên, bây giờ đang tu luyện vũ khí hình người, một khi đại thành, <BR>          thiên hạ phỏng chừng sẽ bị hắn làm đảo loạn, cho nên Phá Quân ở lại <BR>          Đông Nam, mà tôi đến phương Bắc, cũng vì phòng ngừa Thất Sát xuất thế <BR>          giết chóc"</P>

<P>          Triệu Nhược Minh nghe xong có chút kích động, nắm tay Tiêu Thu Phong, <BR>          nói : "Lão đại, có thể cho tao gặp đại nhân vật Phá Quân hay không, <BR>          nghe mày nói, tao thật sự đã đem ông ấy trở thành thần tượng rồi"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười nhạt nói : "Không vấn đề, chờ chuyện này xử lý <BR>          xong, nế có cơ hội, tao sẽ dẫn mày đi gặp ổng"</P>

<P>          Lão đạo sĩ cũng lên tiếng hỏi : "Thu Phong, Phá Quân là một tuyệt thế <BR>          cường gia, sao lại đi giúp cậu canh giữ Đông Nam, quan hệ của hai <BR>          người cũng không tồi nha"</P>

<P>          Đúng lúc này, Đinh Mỹ Đình bước vào, nghe vậy cười nói : "Đương nhiên <BR>          rồi, Tiêu đại ca đã đem đồ đệ yêu của người ta biến thành vợ rồi, sư <BR>          phụ sao có thể không giúp đồ đệ chứ"</P>

<P>          Tư Mã Lạc nghe vậy, lập tức giơ ngón cái lên, khen : "Hay cho chiêu <BR>          này, Thu Phong chính là cao thủ tán gái, Tư Mã Lạc tao cũng phải đành <BR>          bái hắn làm thầy"</P>

<P>          Lão đạo sĩ cũng dở khóc dở cười, chuyện gì cũng liên quan đến đàn bà <BR>          con gái, còn Triệu Nhược Minh thì hoảng hốt, nói : "Không thể nào, lão <BR>          đại, Phá Quân đã hơn trăm tuổi rồi, đồ đệ sợ rằng cũng bốn năm chục <BR>          tuổi, mày không phải cưới một bà già chứ?"</P>

<P>          Thật sự là bó tay tiểu tử này, có thể nghĩ ra vấn đề này, thiên tài, <BR>          thiên tài a!</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình không nhịn được cười, mắng : "Cái miệng thúi này, chờ khi <BR>          anh thấy được chị Tử Dao, anh mới biết thế nào gọi là mỹ nữ thiên <BR>tiên"</P>

<P>          Ngẫm lại cũng đúng, không phải mỹ nữ, Tiêu Thu Phong sẽ để mắt sao?</P>

<P>          Chẳng qua, Đinh lão đầu lo lắng, là vấn đề an toàn quốc gia, loại siêu <BR>          cấp cao thủ này xuất thế, sẽ ảnh hưởng rất nhiều, cần xử lý thích <BR>          đáng, cho nên lại hỏi : "Thu Phong, Thất Sát sẽ xuất hiện tại phương <BR>          Bắc sao, cậu có nắm chắc là đối phó với hắn được không?"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong hiểu được tâm tư của lão già, đáp : "Đinh lão, cái này <BR>          tôi sợ không có đáp án cho mọi người, đối với cao thủ cấp thần, thắng <BR>          bại chỉ trong giây lát, tôi chưa thử qua, nên không biết được kết quả, <BR>          chẳng qua ông không cần lo lắng, bởi vì ông có lo thì cũng không có <BR>          tác dụng gì"</P>

<P>          Đinh lão đầu lặng lẽ thở dài, ông đương nhiên biết Tiêu Thu Phong nói <BR>          không sai, ông cũng không có võ, thật sự là không cách nào thay đổi <BR>          cục diện, giờ phút này đành đi được bước nào thì tính bước đó.</P>

<P>          Lão đạo sĩ đã thỏa mãn nghi hoặc trong lòng, cười ha hả, khuyên giải : <BR>          "Lão Đinh, ông không cần cau mày, có một số việc là thiên ý, thay đổi <BR>          không được, thì cứ chấp nhận đi, sáng nay có rượu uống, ông ngửi được <BR>          không, hay là chúng ta làm vài chén"</P>

<P>          Rượu cực phẩm, lão đạo sĩ này thật đúng là biết ngửi, còn chưa mở ra, <BR>          mà ông đã ngửi được rồi.</P>

<P>          "Haha...náo nhiệt như vậy, sao có thể thiếu ta?"Trong tiếng cười già <BR>          nua, một lão già chậm rãi xuất hiện.</P>

<P>          Nhìn thấy ông, Tư Mã Lạc biến sắc, lo lắng nhìn về hướng Tiêu Thu <BR>          Phong cầu cứu, bởi vì người đến chính là Tư Mã thái gia.</P>

<P>          Ông cũng đến, rất ngoài ý muốn của Tiêu Thu Phong, cũng là của Tư Mã <BR>          Lạc.</P>

<P>          "Thằng cháu chết tiệt, dám lấy rượu của ta đến đây, ta phải đến đây <BR>          nếm thử tư vị một chút, Tiêu thiếu gia, hẳn là sẽ không để tâm chứ?"</P>

<P>          Nghe lão già này nói, Tiêu Thu Phong cũng không nhịn được cười, quả <BR>          nhiên là ham muốn đồng dạng, vì hai chai rượu này, ông đuổi tới Hoắc <BR>          gia, chẳng qua không lấy về, coi như là nể tình rồi.</P>

<P>          Đinh lão sửng sốt, hỏi : "Lão Mã, hôm nay không phải là hai chai rượu <BR>          bảo bối của lão chứ, hắc hắc, ta phải uống vài chén mới được"</P>

<P>          Chuyện phiền não này, quả thật có quan tâm cũng vô dụng. Đinh lão đầu <BR>          liền để chuyện này vứt hết trong đầu, thế sự đều có người quản, ông <BR>          quản tốt chuyện của ông là được rồi, giờ phút này làm khách, có rượu <BR>          ngon uống mới là điều quan trọng.</P>

<P>          Tư Mã Thương Hải biến sắc, có chút xấu hổ, nói : "Nếu là ta, thật đúng <BR>          là luyến tiếc, bất quá, thằng cháu ghê tởm kia, thừa dịp ta không chú <BR>          ý đã lén lấy đến đây, nếu như vậy rồi, thì cứ uống hết đi, để dành <BR>          nhiều năm như vậy, cũng nên nếm thử một chút"</P>

<P>          Lão đạo sĩ mừng như điên, cười nói : "Vậy thì quá tốt, hôm nay có lộc <BR>          ăn"Tư Mã gia có hai bình rượu tốt, cơ hồ như tửu quỷ trong thành <BR>          đềubiết, nhưng không ai có may mắn được nếm thử, bằng không Tư Mã thái <BR>          gia sẽ không cam lòng mà đuổi tận đến đây đâu.</P>

<P>          Tất cả mọi người đều đã là bạn bè mấy chục năm, giờ phút này gặp nhau, <BR>          đương nhiên là đặc biệt náo nhiệt rồi, thoáng cái đã bốn năm chục năm, <BR>          con cháu cũng đầy nhà, không thể không nói về chuyện cuộc đời. Còn <BR>          việc của Thất Sát, tự nhiên bị lãng quên.</P>

<P>          Sắp đến cơm trưa, Long tổ nhận được tin cũng đến, Dạ Ưng và Túy Quỷ, <BR>          đương nhiên còn có Dâm Tặc, Đinh lão đầu nhìn bọn họ, kỳ quái hỏi : <BR>          "Dạ Ưng, không phải cậu phải đi thi khảo hạch thăng chức sao, tại sao <BR>          còn có thời gian chạy đến đây?"</P>

<P>          Dạ Ưng không nói, nhưng Túy Quỷ sau lưng lại cười nói : "Đinh lão, tên <BR>          này đói bụng, luôn muốn ăn cơm. Hắn thi khảo hạch đã qua, chỉ còn lại <BR>          vũ kỹ buổi chiều thôi, xem ra, tình huống cũng không tệ lắm, cho nên <BR>          lại đây cùng chúc mừng với Thu Phong"</P>

<P>          Đinh lão đầu cười nói : "Còn chưa quyết định mà, bắt đầu chúc mừng cái <BR>          gì, các người có phải cao hứng hơi sớm hay không?"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cũng mở miệng, nhẹ nhàng nói : "Đinh lão, tôi cảm thấy <BR>          Dạ Ưng không tồi, lần trước tôi còn dạy hắn vài chiêu, nghĩ rằng lúc <BR>          thi vũ kỹ, chắc là không có vấn đề. Bây giờ chúc mừng, là một loại <BR>          khen ngợi, ông hẳn là phải tán dương mới đúng"</P>

<P>          Quan chức cấp cao của Long tổ, ở quốc gia chỉ có một mình Đinh lão <BR>          đầucó quyền hỏi tới, tuy rằng vẫn cần số một xác nhận, nhưng lời nói <BR>          của ông, vẫn tương đối có tác dụng, cũng nhờ Tiêu Thu Phong hỗ trợ <BR>hết.</P>

<P>          "Vậy ăn cơm xong, Thu Phong, cậu cũng đi nhìn xem thử đi, ta cũng muốn <BR>          xem, mấy ngày nay, Dạ Ưng đã tiến bộ thế nào rồi, nếu vũ kỹ của hắn <BR>          đạt tiêu chuẩn, ta sẽ nói giúp hắn, trách cho người khác nói lão già <BR>          này không nể mặt cậu"</P>

<P>          Dạ Ưng mặc dù không biểu hiện kích động nhiều, nhưng trong lòng vẫn <BR>          cảm tạ, lập tức lên tiếng : "Đinh lão, Dạ Ưng cảm tạ trước"</P>

<P>          Đợi một hồi lâu, Mộng Thanh Linh, Đinh Mỹ Đình, còn có Hoắc Thấm Hà, <BR>          cùng nhau cố gắng, một bàn đồ ăn lớn đã được chuẩn bị xong, chiên, <BR>          xào, hấp, nướng, luộc, kho, quả là không ít món.</P>

<P>          Bất quá, thứ mọi người hứng thú nhất, chính là rượu ngon, mở giấy gói <BR>          ra, rượu cũng đã qua tay mọi người một vòng, ngay cả con sâu rượu <BR>          trong bụng của Hoắc Phi Trữ cũng bị khơi dậy, tuy rằng bác sĩ dặn <BR>          không được uống rượu, nhưng bây giờ cũng phá lệ một lần.</P>

<P>          "Thu Phong, con không cần nhìn nữa, không thấy mọi người đang đợi sao, <BR>          nhanh lên một chút, ông cũng muốn nếm thử hương vị của Vua rượu này"</P>

<P>          Lúc này, rượu được khui ra, quả thật hương lan tỏa khắp nơi, đúng là <BR>          rượu ngon.<BR>          Mỗi người một ly, rót xong, mọi người cùng cầm lên, ngửi ngửi lấy mùi, <BR>          đều có chút luyến tiếc.<BR>          "Được rồi, ăn cơm, nhìn mấy ông kìa, không phải chỉ là một chai rượu <BR>          thôi sao, đồ ăn tôi làm không thơm bằng sao?"Bà ngoại nhìn thấy mấy <BR>          ông này có bộ dáng không nỡ, có chút căm tức quát, làm cho các cô gái <BR>          đều cười, dù sao thì phụ nữ cũng không có hứng thú với rượu.<BR>          Mặc kệ là rượu hiếm và quý cỡ nào, các nàng cũng không thèm.</P>

<P>          <BR>          Chương 560 : Cạnh tranh.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Trong bữa tiệc có rượu cực phẩm này, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, <BR>          mấy ông già đều uống đến đỏ mặt, Hoắc Phi Trữ không đợi mọi người rời <BR>          đi, đã trở về phòng của mình nghỉ ngơi trước rồi, làm cho bà lão <BR>          tứcgiận vô cùng, nếu không có phải có Tiêu Thu Phong khuyên can, chắc <BR>          là bà đã chửi ầm lên.</P>

<P>          Tư Mã thái gia cũng nghiên tới nghiên lui, cũng may ông ta có lái <BR>          xeriêng, không có gì đáng ngại, Tư Mã Lạc thì không tiễn ông về, bởi <BR>          vì vẫn còn muốn ở lại xem náo nhiệt.</P>

<P>          Đinh lão đầu, lão đạo sĩ, còn có Tiêu Thu Phong, chuẩn bị đi coi trận <BR>          đấu vũ kỹ để thăng chức tổ trưởng của Long tổ, hai thằng bạn khốn nạn <BR>          Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc đương nhiên muốn đi theo, ngay cả <BR>          MộngThanh Linh và Đinh Mỹ Đình cũng thế, hiếm có thời gian nghỉ ngơi <BR>          thế này, các nàng đương nhiên muốn giúp vui với người đàn ông mình <BR>yêu.</P>

<P>          Hoắc Thấm Hà cười nói : "Thu Phong, mang tụi nó đi đi, coi như là đi <BR>          chơi vậy"Dù sao các nàng cũng không hiểu vũ kỹ, đi cũng chỉ là xem <BR>          náonhiệt, hơn nữa quan trọng là có thể ở cùng hắn. Điểm này, làm phụ <BR>          nữ, sao bà có thể không hiểu.</P>

<P>          Một đám người, mấy chiếc xe, chậm rãi hướng về phía Đặc Chiến Đại Đội, <BR>          cuộc thi này, cũng không có nhiều người xem lắm, Tiêu Thu Phong coi <BR>          như là khách mời vậy.</P>

<P>          Có Đinh lão đầu ở đây, đương nhiên đường đi thông suốt, chiếm một góc <BR>          lôi đài làm chổ ngồi, Dạ Ưng và Túy Quỷ ba người đã rời đi, trước trận <BR>          đấu, bọn họ phải để cho Dạ Ưng yên tĩnh một chút, cổ vũ một chút.</P>

<P>          Đinh lão đầu ngồi phía trước, quay đầu lại nhìn Tiêu Thu Phong, <BR>          nói:"Tiểu Phong, có hứng thú lên làm vài cái không, nghe nói sau ba <BR>          năm cậu trở nên rất cường đại rồi, lão già này cũng có hứng thú kiến <BR>          thức một chút"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không ngở miệng, nhưng phía sau lại truyền đến một <BR>          giọng nói : "Chú cũng thấy hứng thú đó"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình nhìn người đến, ôn nhu cười, thân thiết kêu lên : "Cha, <BR>          cha<BR>          cũng đến à?"</P>

<P>          Người đến là Đinh Ái Quốc, ông không để ý đến con gái, đi đến trước <BR>          mặt Tiêu Thu Phong, khó chịu mắng : "Thu Phong, tiểu tử này thật không <BR>          biết suy nghĩ, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, con lại quên phần chú, <BR>          ngay cả mấy bình vua rượu cũng không chừa cho chú được một chén"</P>

<P>          Nhiều người như vậy, mà chỉ có hai bình rượu, nên mỗi người chỉ có một <BR>          ly thôi, Đinh lão đầu đã cười nói : "Được rồi, Ái Quốc, cho con uống <BR>          rượu này thật là phí, lão già này cũng chỉ được uống có một ly thôi, <BR>          là cha dặn Thu Phong không gọi con đến, lần sau có rượu ngon, cha cho <BR>          con hai bình, coi như bù lại"</P>

<P>          Có cha già lên tiếng, Đinh Ái Quốc chỉ đành liếc nhìn Tiêu Thu Phong, <BR>          tỏ vẻ bất mãn, cũng không nói gì được, chẳng qua miệng vẫn hừ một <BR>          tiếng, nói : "Rượu không uống cụng được, nhưng Thu Phong hôm nay phải <BR>          tiếp vài chiêu, để chú mở rộng tầm mắt, xem như là bù đắp lại"</P>

<P>          Cái này không phải chỉ ông muốn nhìn, mà tất cả mọi người đều muốn, <BR>          sau ba năm, người đàn ông của Tiêu gia, đã trở nên cường đại như thế <BR>          nào.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong buồn cười, thật không ngờ, chỉ hai bình rượu, lại khiêu <BR>          khích dục vọng của nhiều tửu quỷ đến như vậy, ngay cả đại tướng của <BR>          năm mươi vạn Kinh Vệ quân cũng không thể che dấu được sự mất mác trong <BR>          lòng.</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình kéo tay Tiêu Thu Phong, nói : "Tiêu đại ca, đừng nghe cha <BR>          em nói loạn, cái gì mà tiếp vài chiêu, nếu cha em lên đài, thì anh cứ <BR>          đánh hạ ông ấy, cho ông ấy biết thế nào là dọa người, xem coi ông ấy <BR>          về sau còn dám chửi anh không"</P>

<P>          Đinh lão đầu dở khóc dở cười, nói : "Mỹ Đình, đây là cha của con đó, <BR>          sao con lại nói về cha như vậy?"</P>

<P>          Đinh Mỹ Đình nhếch miệng lên nói : "Ai kêu cha ăn hiếp Tiêu đại ca, <BR>          Tiêu đại ca thấy cha già rồi, nên mới khách khí, bằng không Tiêu đại <BR>          ca đá một cái là ổng bay liền!"</P>

<P>          Tâm con gái đã hướng ra ngoài rồi, lần này thật sự trở thành phản đồ <BR>          của Đinh gia rồi, hơn nữa hoàn toàn bị thuần hóa rồi, không thể cứu <BR>          được.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nghĩ nghĩ một hồi, rồi nói : "Nếu Đinh lão thật sự có <BR>          hứng thú, không bằng cứ gọi bọn Cường Binh đến, lâu rồi không gặp họ, <BR>          tôi cũng nhớ nhớ, vừa lúc để xem mấy năm nay, bọn họ có tiến bộ hay <BR>          không?"</P>

<P>          Đinh lão đầu vui vẻ, hỏi : "Tiểu Phong, cậu muốn thử tay nghề của bọn <BR>          Cường Binh à, khảo nghiệm bọn họ sao?"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói : "Tôi không có hứng thú như vậy, bất quá <BR>          tôi đã huấn luyện ra một nhóm người mới, không có Thần Binh, thì tôi <BR>          có một Lang tổ, để cho bọn họ thử một lần, có lẽ còn đáng xem hơn cả <BR>          trận đấu của Dạ Ưng"</P>

<P>          Thần Binh Chiến Đội Lý Cường Binh và Thiết Trụ, có lực lượng gì, cha <BR>          con Đinh gia đã kiến thức qua, thật ra ngay cả lão đạo sĩ cũng ngạc <BR>          nhiên, Tiêu Thu Phong có thể huấn luyện ra Thần Binh siêu cấp như vậy, <BR>          ở quốc gia, lực lượng này cơ hồ không có đối thủ, lần này lại lòi ra <BR>          một Lang tổ, nghe ngữ khí của hắn, có thể so với Thần Binh rồi.</P>

<P>          Đinh lão đầu nghi ngờ, hỏi : "Tiểu tử này khi nào lại làm ra Lang tổ <BR>          thế, sao ta không biết?"</P>

<P>          Đinh Ái Quốc cũng khẩn trương, lập tức chặn lời Đinh lão, nói : "Được, <BR>          chú lập tức liên hệ Cường Binh, bọn họ đang ở Kinh thành đó"</P>

<P>          Có sự phấn khích này, ngay cả mọi người đều đã kích động, trận chiến <BR>          cạnh tranh của Long tổ, đã có chút vô vị rồi, đều ước gì trận chiến <BR>          của Thần Binh ngay lập tức bắt đầu đi.</P>

<P>          Ba năm trước, Thần Binh và Long Vệ quân đánh một trận, kinh động thiên <BR>          hạ, thực lực của bọn họ, chính là đại biểu của lực lượng Tiêu thiêu <BR>          gia Đông Nam này, còn Lang tổ kia, có lực lượng như thế nào? Mọi người <BR>          đều muốn biết.</P>

<P>          Chỉ có Tiêu Thu Phong vẫn ngồi đó, vỗ về tay của Mộng Thanh Linh, vẻ <BR>          mặt không chút để ý, Thần Binh Chiến Đội quả thật rất cường đại, đặc <BR>          biệt là Lý Cường Binh và Thiết Trụ, là do hắn tự dạy dỗ, tư chất không <BR>          tồi, trải qua vô số giết chóc, mới được ngày hôm nay, cảnh giới cường <BR>          đại này, được xưng là cao thủ đương tời, quả thật là không đủ.</P>

<P>          Nhưng Lang tổ, cũng được Tiêu Thu Phong lấy cấp bậc Binh Thần Chi <BR>          Vương đặt ra, ba năm này, Lang tổ đã từ khắp nơi trên thế giới, từ <BR>          giết chóc mà sinh tồn, trừ việc chém giết tất cả kẻ địch của Ma Quỷ, <BR>          còn tập trung tìm kiếm tung tích của Tiêu Thu Phong, thực lực tăng lên <BR>          rất nhanh, hơnnữa Tiêu Thu Phong đã kích phát tiềm năng của mỗi người, <BR>          lại tiến triển cực nhanh, Lang Khuyển và Labus vs với Thiết Trụ và Lý <BR>          Cường Binh, hẳn là sẽ mạnh hơn một chút, nhìn bộ dáng bình tĩnh của <BR>          Tiêu Thu Phong, Đinh Mỹ Đình tin tưởng rất lớn, nói với Đinh lão đầu : <BR>          "Ông nội, người của ông sao có thể là đối thủ của Tiêu đại ca, chờ <BR>          thảm bại đi!"</P>

<P>          Bị cháu gái nói như vậy, Đinh lão đầu bị khơi dậy lòng hiếu thắng, <BR>          nhất định để cho Thần Binh biểu hiện một chút, để cho bọn họ một cái <BR>          công đạo. Tuy rằng Thần Binh cũng là do một tay Tiêu Thu Phong huấn <BR>          luyện ra, nhưng lúc đó hắn chỉ mới là Vô Phong Chi Cảnh, cho nên tuyệt <BR>          đối không thể bằng Lang tổ bây giờ, căn bản là không có đối thủ.</P>

<P>          Rất nhanh, Dạ Ưng đã lên đài, người đầu tiên đánh với hắn, cũng là một <BR>          cao thủ Long tổ, ở Long tổ rất dài, còn lâu hơn so với Dạ Ưng, Tiêu <BR>          Thu Phong cũng có chút quen mắt, nếu ở Long tổ, tính lấy tuổi tác, thì <BR>          không có nhiều người sớm hơn hắn.</P>

<P>          Lúc Long tổ thành lập, hắn đã có mặt ở đó, khi đó, hắn cò nhỏ, chỉ có <BR>          một danh ngạch, không thể chấp hành nhiệm vụ gì.</P>

<P>          Bất quá đối với Long tổ, trải qua một loạt khảo hạch thân phận Ảnh Tử, <BR>          vũ kỹ của hắn đã trở thành hạng nhất, ở Long tổ, chỉ có kẻ mạnh nắm <BR>          quyền, đây là vấn đề thật sự!</P>

<P>          Thân thủ Dạ Ưng, so với đối phương cũng ngang ngang nhau, nhưng trước <BR>          đó vài ngày, Tiêu Thu Phong đã giúp hắn kích phát tiềm năm, nên giờ <BR>          phút này vừa động thủ, khí thế hai người đã phân cao thấp, cơ hồ ngay <BR>          cả Đinh Mỹ Đình không hiểu vũ kỹ cũng có thể nhìn ra được.</P>

<P>          "Ông nội, ông xem, Dạ Ưng cường đại hơn nhiều, người nọ không được <BR>          rồi, ông kêu họ dừng tay đi, bằng không sẽ bị thương đó"</P>

<P>          Đây là chiến đấu vì vinh quang, nếu thủ trưởng có thể ra lệnh, thì <BR>          đương nhiên có thể, chỉ là trong lòng hai người nhất định không phục, <BR>          cho nên bị thương, có lẽ cũng không xấu. Vì ông ta biết, ở Long tổ, là <BR>          cái tổ chức tôn trọng cường giả, nếu thua, cũng không có gì để nói.</P>

<P>          Quả nhiên, sau ba chiêu, Dạ Ưng giống như một con dơi ăn đêm, đánh ra <BR>          ba thức, làm cho cánh tay của đối phương, đã nhuộm đỏ màu máu, phỏng <BR>          chừng lúc lơ đãng, đã bị đao phong đánh trúng.</P>

<P>          Cao thủ so chiêu, chỉ cần trong giây lát, bị thương là điều không thể <BR>          tránh, thật ra Dạ Ưng đã hạ thủ lưu tình, nếu người kia không nhận <BR>          thua, vậy thì đánh cho đến chết, cho đến khi ngã xuống trên đài, không <BR>          còn cách nào chiến đấu. Đinh lão đầu không thể không nhúng tay vào <BR>          rồi, bởi vì tuy rằng tranh chức vị trong Long tổ, nhưng nếu để chết <BR>          người, quả thật cũng không tốt.</P>

<P>          Cũng may, đối phương khẽ run lên, trên mặt có chút mất mác, Tiêu Thu <BR>          Phong rõ ràng cảm nhận được, người kia không phải bởi vì bị thương, mà <BR>          bởi vì đã bị đánh bại.</P>

<P>          Đối phương rất rõ ràng, mấy ngày nay, Dạ Ưng tiến bộ rất nhiều, bản <BR>          thân đã không còn là đối thủ, không cần phải kéo dài làm gì, làm một <BR>          thằng đàn ông, cầm lên được thì bỏ xuống được, thắng quang minh thua <BR>          cũng sòng phẳng, như vậy mới có thể làm cho người ta tôn kính, nếu <BR>          đánh chết mà cũng không nhận thua, sẽ bị đồng sự khinh thường.</P>

<P>          "Dạ Ưng, tôi thua, hy vọng anh có thể thành công"Người này thừa nhận, <BR>          có vẻ quang minh lỗi lạc, được mọi người vỗ tay khen thưởng.</P>

<P>          Vài trận sau, Dạ Ưng cũng lên ba lượt, rồi tiến hành cuộc thi cuối <BR>          cùng đánh giá, đối thủ lần này, không phải thuộc Long tổ, mà là cao <BR>          thủ chuẩnbị thêm vào Long tổ, tuy rằng với tư chất của bọn họ, cho dù <BR>          thắng, cũng không có khả năng được tuyển, nhưng Dạ Ưng bị đánh bại, sợ <BR>          rằng cũng không có mặt mũi làm tổ trưởng.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong rõ ràng cảm nhận được, lần này Dạ Ưng không giống như <BR>          đấu với các thành viên Long tổ, kình lực tăng lên nhiều, mạnh mẽ vô <BR>          cùng, nơi nào cũng có dấu vết, thế công tăng mạnh, không cho đối thủ <BR>          một cơ hội hít thở, thắng lợi này, đối với hắn, là một vinh quang, <BR>          trong lòng hắn rất rõ ràng, cả đời này, sẽ thay đổi vì ngày hôm nay, <BR>          nên hắn không thể thua được.</P>

<P>          Ưng trảo biến ảo, như thành diệt bất minh, Tiêu Thu Phong phát hiện, <BR>          Dạ Ưng rốt cục đã tiến vào Vô Phong Chi Cảnh, thực lực tăng lên không <BR>          ít,mỗi chiêu mỗi thức, đều mang theo kình phong gào thét, thoạt nhìn, <BR>          rất là thú vị.</P>

<P>          Chương 541: Phá Quân phó thác.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Một khách sạn kiểu cổ, chủ khách sạn cố ý làm như vậy để hấp dẫn khách <BR>          hàng. Đây coi như chỗ dừng chân của các hiệp khách giang hồ.</P>

<P>          Tên khách sạn cũng rất kêu: "Khách sạn Long Môn"</P>

<P>          Lúc Tiêu Thu Phong đi vào, liếc nhìn một cái là thấy Phá Quân. Tử Dao <BR>          cũng thấy, nàng rất vui, một cảm giác thân thiết dịu dàng, hiện lên <BR>          trên mặt nàng. Phá Quân không chỉ là sư phụ, còn là bố của nàng. Những <BR>          năm qua, hai người dựa vào nhau mà sống, tình cảm còn khăng khít hơn <BR>          bố con ruột thịt.</P>

<P>          "Hai vị, ăn cơm hay nghỉ ngơi?" Một nhân viên phục vụ đi tới, trên áo <BR>          có dính chút mỡ, trông khá giống tiểu nhị thời xưa.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười nói: "Chúng tôi hẹn bạn"</P>

<P>          Bàn gỗ, đúng là do gỗ làm thành, không có chút vẻ hiện đại gì. Mặt bàn <BR>          thoạt nhìn không quá sạch, nhưng bên trên có một bát canh, mấy món <BR>          thức ăn, một chiếc bát, một chai rượu. Phá Quân ngồi ở đó, giống như <BR>          kẻ nhà hạ, lấy rượu giết thời gian.</P>

<P>          "Sư phụ" Tử Dao hưng phấn kêu lên, thoáng cái đã ngồi xuống bên cạnh <BR>          Phá Quân, cầm chai rượu rót cho lão: "Mấy hôm nay người có tốt không?"</P>

<P>          Phá Quân ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thu Phong, khẽ gật đầu, sau đó hài <BR>          lòng nói: "Các người đã tới. Thu Phong, ngồi xuống đi, uống với ta hai <BR>          chén. Uống rượu một mình đúng là rất buồn. Ai đáng tiếc, tính cách ta <BR>          quá xấu, không có bạn rượu để cùng uống"</P>

<P>          Chỉ có một người bạn, người đó lại thành Ma Tôn. Điều này đối với Phá <BR>          Quân mà nói thật không dễ chịu gì.</P>

<P>          Cao thủ như bọn họ, tâm chí rất kiên định, người bình thường sao có <BR>          thể sánh bằng. Bạn không nhiều, nhưng nếu là bạn, chính là bạn sinh <BR>tử.</P>

<P>          Bạn phản bội, còn đau khổ hơn bị vợ phản bội. Vẻ lạnh nhạt ngày thường <BR>          chỉ là che giấu mặt nạ trong lòng mình mà thôi.</P>

<P>          Tử Dao lập tức đứng dậy, gọi: "Thu Phong, anh đừng đứng, sư phụ em <BR>          không quy củ như vậy đâu. Ngồi đi. Uống với sư phụ em mấy chén. Người <BR>          ngoại trừ uống rượu, hình như không có sở thích khác"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong ngồi xuống, tiểu nhị liền mang hai chiếc bát, hai chén <BR>          rượu lên. Ba chiếc chén chạm vào nhau, không khí trở nên tốt hơn <BR>          nhiều. Tử Dao không uống rượu, chỉ khẽ nhấp môi mà thôi. Nhưng Phá <BR>          Quân và Tiêu Thu Phong đều một hơi cạn chén. Có những lời không cần <BR>          phải hỏi nhưng có thể hiểu. Đó mới là bạn, mới là tri kỷ.</P>

<P>          Ba chén vào bụng, Phá Quân cười cười, nhìn Tử Dao nói: "Tử Dao, sư phụ <BR>          coi như cũng được, không phải suy nghĩ về con nữa. Không ngờ con có <BR>          thể biến Ma xá lợi thành của mình, có thể sử dụng nó, đây đúng là <BR>          duyên phận. Thiên mệnh đúng là không thể thay đổi. Sư phụ vui mừng <BR>          thay cho con"</P>

<P>          Vừa nói đến chuyện này, Tử Dao xấu hổ đến đỏ mặt: "Con lúc ấy đúng là <BR>          sống không bằng chết. Thật không ngờ Thu Phong lại nghĩ ra biện pháp <BR>          đó, thu lấy lực lượng Ma xá lợi. Con cảm thấy chân kình tràn ngập <BR>          trong cơ thể, càng lúc càng lại tăng lên không ít"</P>

<P>          Phá Quân vui mừng gật đầu. Ma xá lợi chính là do ma khí của Ma Tôn bao <BR>          đời biến thành, đương nhiên không thể xem thường.</P>

<P>          "Thu Phong, thoại nhìn cậu cũng tăng vọt. Tôi lúc trước không nhìn <BR>          nhầm, cậu chính là kẻ mạnh nhất trên đời, không uổng công Phá Quân ta <BR>          truy tìm suốt trăm năm. Ha ha ha, ta biết cậu muốn nói cảm ơn. Hai chữ <BR>          này cậu không cần nói. Bởi vì ta có chuyện muốn nhờ cậu"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong còn chưa mở miệng, lão đã cảm nhận được. Đây là một võ <BR>          giả tuyệt thế, không chỉ có thực lực siêu phàm, hơn nữa trải qua trăm <BR>          năm thời gian, rất hiểu rõ con người.</P>

<P>          "Ông nói đi..." Tiêu Thu Phong không nói nhiều. Phá Quân giúp hắn <BR>          nhiều như vậy, có việc cần nhờ, hắn đương nhiên sẽ giúp.</P>

<P>          Phá Quân cầm tay Tử Dao, đặt vào tay Tiêu Thu Phong: "Phá Quân ta cả <BR>          đời vì thiên hạ, Tử Dao chính là nỗi lo lắng duy nhất trong lòng ta. <BR>          Bây giờ ta giao Tử Dao cho cậu. Cậu hãy thay ta chăm sóc nó cả đời, <BR>          phải cho nó sống thật hạnh phúc"</P>

<P>          "Sư phụ"</P>

<P>          Không cho Tử Dao cơ hội nói, Phá Quân đưa tay ra ngăn lại: "Thu Phong, <BR>          uống với ta một chén"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nâng chén lên nói: "Tiền bối Phá Quân, mời ông"</P>

<P>          "Được, chén rượu này chính là tất cả lễ tiết ta gả Tử Dao cho cậu. Ta <BR>          uống. Thu Phong, đáp ứng ta, phải đối tốt với Tử Dao" Tiêu Thu Phong <BR>          nhìn Tử Dao, nàng đang cúi đầu, rất xấu hổ, căn bản không dám nhìn <BR>hắn.</P>

<P>          "Ông yên tâm, tôi sẽ..." Đây là lời hứa của Tiêu Thu Phong. Thực ra từ <BR>          lần đầu tiên khi cứu nàng, đến những sóng gió sau này, giữa bọn họ đã <BR>          sớm nảy sinh tình yêu.</P>

<P>          "Ha ha ha, tốt, tốt, đây mới là đại trượng phu. Thu Phong, nào, uống <BR>          tiếp" Hoàn thành chuyện lớn trong đời Tử Dao, lão đã không còn vướng <BR>          bận nữa. Lão có thể sống cuộc sống của mình.</P>

<P>          Tử Dao đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Sư phụ, người có phải chuẩn bị <BR>          rời khỏi nơi này?"</P>

<P>          Phá Quân ngẩn ra, khẽ gật đầu, có chút thương cảm nhìn Tiêu Thu Phong: <BR>          "Thu Phong, cậu bây giờ đã về, có cậu ở đây, chỉ cần vũ khí hình người <BR>          không xuất thế, sự an toàn của Đông Nam sẽ không vấn đề gì. Trận chiến <BR>          với Ma Tôn, cậu đã phá hủy thân thể hắn. Nhưng cậu không biết nguyên <BR>          thần của hắn đã tìm được một thân thể mới, đang tu luyện Thiên Huyễn <BR>          Thần Quyết trong thần phổ"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong và Tử Dao đều chấn động. Tử Dao kêu lên: "Sư phụ. Người <BR>          nói hắn chưa chết?"</P>

<P>          Phá Quân nói: "Đúng thế, ta làm bạn với Tham Lang mấy chục năm, chuyện <BR>          của hắn sẽ do ta xử lý. Thu Phong, Thất Sát và vũ khí hình người giao <BR>          cho cậu. Mặc dù bây giờ không có khí tức của chúng, nhưng ta tin rằng <BR>          trong thời gian ngắn chúng sẽ xuất hiện"</P>

<P>          "Thu Phong, võ thần chi cảnh, chú ý thiên đạo, thiên đạo trong tim. <BR>          Cậu có thể mãi mãi bất bại. Thế giới này đã thuộc về cậu"</P>

<P>          Phá Quân rời đi, không nói thêm một câu. Nhìn bóng lưng của lão, Tử <BR>          Dao khẽ rơi lệ. Nàng hiểu rõ từ nay về sau nàng không còn là Tử Dao <BR>          trước kia nữa. Sư phụ đã gả nàng cho hắn. Nàng là vợ của hắn, cả đời <BR>          bên nahu, không xa rời.</P>

<P>          "Thu Phong, anh thực sự sẽ bên em cả đời, không rời xa em chứ?"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu nói: "Tử Dao, tin anh, anh không bao giờ <BR>          rời xa em, sẽ làm em vui vẻ, hạnh phúc"</P>

<P>          Tử Dao xấu hổ, tình yêu xuất hiện làm tim nàng đập thình thịch. Nàng <BR>          cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh. Em biết anh là người tốt"</P>

<P>          Đã trao thân cho nhau mới nói hắn là người tốt. Ở trong lòng nàng, có <BR>          lẽ chỉ có người đàn ông nàng yêu, mới là người tốt.</P>

<P>          Cầm tay nàng, đi ra khỏi khách sạn, Tiêu Thu Phong cười nói: "Được <BR>          rồi, không nên thương tâm. Sư phụ của em chỉ đi đối phó với Tham Lang, <BR>          chắc không vấn đề gì đâu. Hơn nữa lão sẽ quay lại mà"</P>

<P>          Mặc dù an ủi như vậy nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong vẫn có chút bất <BR>          an. Lúc này hắn còn không rõ sao lại như vậy?</P>

<P>          Về đến Tiêu gia, bữa tiệc thịnh soạn đang chờ bọn họ. Trong không khí <BR>          vui vẻ và hạnh phúc ở Tiêu gia, mọi người đều có thể vứt đi những <BR>          phiền muộn trong lòng.</P>

<P>          "Ông xã, em vừa mới liên lạc với Tiểu Tuyết và Thu Nhã tỷ. Hai người <BR>          đã bàn với bác, mấy hôm nữa xử lý xong chuyện ở Long Đằng, rồi cùng <BR>          bay về Đông Nam. Lần này cả nhà chúng ta đã có thể ở bên nhau. Nhiều <BR>          năm như vậy, không dễ dàng gì"</P>

<P>          Điền Phù lúc này đang bưng một bát canh gà lên, quát Liễu Yên Nguyệt: <BR>          "Yên Nguyệt, mẹ nói với con mấy lần rồi, đi cẩn thận một chút. Mau, <BR>          uống bát canh, tối còn một bát nữa đó"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng lè lưỡi giống như trẻ nhỏ, nhỏ giọng nói: "Ông xã, em <BR>          sau khi về, ngày nào cũng ba bát canh. Em đã nói rồi chỉ cần về, em <BR>          nhất định bị vỗ béo"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười cười ôm nàng, nói: "Yên tâm, anh không ngại Yên <BR>          Nguyệt béo. Coi như là tăng lên hai trăm cân, em vẫn là người phụ nữ <BR>          mà anh yêu nhất"</P>

<P>          Những lời này làm Liễu Yên Nguyệt hạnh phúc hơn cả.</P>

<P>          "Nào nào, ăn cơm thôi. Hôm nay vì chào đón Vũ và Tử Dao và Tiểu Phong. <BR>          Chờ lúc Thu Nhã và Tiểu Tuyết về, Tiêu gia chúng ta sẽ mở tiệc lớn. <BR>          Trong nhà vui vẻ một chút, lão già này dù chết cũng vui" Tiêu Viễn Hà <BR>          cầm hai chai rượu vang đi ra. Chỉ cần con trai về nhà, trong nhà sẽ <BR>          lập tức vui vẻ, hạnh phúc.</P>

<P>          "Ba, đói..." Tư Giai bị Liễu Yên Hồng ôm, đứa bé giơ tay ra với Tiêu <BR>          Thu Phong, vừa nói đã kêu đói. Nó thực sự đã đói lắm rồi. Nhưng Liễu <BR>          Yên Nguyệt lại muốn đợi Tiêu Thu Phong về cùng ăn. Điền Phù chạy đến, <BR>          bế Tư Giai lên, nói: "Bảo bối ngoan, cũng không thể để cháu đói, phải <BR>          không. Mau, mọi người lại đây, ăn thôi. Cháu gái bảo bối của mẹ đói <BR>          lắm rồi, không chờ mọi người nữa"</P>

<P>          Một phút sau, Tư Giai đã nhảy vào lòng Tiêu Viễn Hà, bắt đầu nghịch <BR>          mấy món ăn trước mặt lão.</P>

<P>          Tiếng cười vui vẻ, tâm trạng hạnh phúc, ngay cả Tử Dao cũng vui lây, <BR>          bớt đi vẻ buồn bã vì sư phụ rời đi. Mười mấy người ngồi nói chuyện vui <BR>          vẻ, đúng là một gia đình hạnh phúc.</P>

<P>          Chỉ chờ Lâm Thu Nhã và Trác Ngưng Tuyết đến, tin rằng trong nhà càng <BR>          thêm náo nhiệt.</P>

<P>          Nghe nói Tiêu Thu Phong đã về, Tôn Khánh Dục và Triệu Quang Bình rất <BR>          nhanh chạy đến. Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh đang nhận chức ở Bắc <BR>          Kinh, ở xa ngàn dặm nên chỉ có thể cho người trong nhà đến hỏi thăm.</P>

<P>          Chuyện ở Hongkong và Đài Loan rất lớn, bọn họ cũng đã biết. Chỉ tiếc <BR>          không có thời gian trở về, huynh đệ tụ tập với nhau.</P>

<P>          Chẳng qua Tiêu Thu Phong cười nói: "Không sao, một thời gian nữa tao <BR>          sẽ đến Bắc Kinh. Đến lúc đó sẽ tụ tập với nhau. Nhớ chuẩn bị rượu <BR>          nhiều vào. Lúc đó hai bọn mày mời khách"</P>

<P>          Hai người này lập tức đáp ứng. Với địa vị của bọn họ hôm nay, mấy chai <BR>          rượu cũng không phải việc gì khó.</P>

<P>         <BR>          Chương 542: Kế hoạch tương lai.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Sau chuyện lần trước, Tôn Khánh Dục không những không mất chức mà còn <BR>          tăng hai bậc. Toàn bộ hệ thống cảnh sát Đông Nam đã do lão khống chế. <BR>          Đây cũng coi như là do Đinh lão nể mặt Tiêu Thu Phong. Hơn nữa Đông <BR>          Nam có người Tiêu gia, nơi này sẽ rất an toàn. Đồng thời cũng không <BR>          thể tìm một người mà Tiêu gia không thể chấp nhận. Nếu không chẳng <BR>          khác gì tự tìm phiền phức cho mình.</P>

<P>          "Thu Phong, mấy năm nay cháu chạy đông chạy tay, không hề ngừng lại. <BR>          Lần này chuẩn bị ở nhà bao lâu" Triệu Quang Bình nói. Mặc dù địa vị <BR>          của Tiêu Thu Phong càng lúc càng cao, nhưng dù sao hắn cũng là con rể <BR>          mình. Dù đi đến đâu, Triệu Quang Bình cũng nở mày nở mặt.</P>

<P>          Trong mấy quân khu lớn cả nước, mỗi lần diễn ra hội nghị quân sự, rất <BR>          nhiều người đều muốn lấy lòng lão. Bởi vì con rể lão là Tiêu Thu <BR>          Phong. Nếu như có thể, sợ rằng ngay cả tư lệnh cũng muốn đưa con gái <BR>          mình đến Tiêu gia.</P>

<P>          Đám cao tầng trong quân đội đều biết Tiêu thiếu gia Đông Nam, chỉ <BR>          trong ba tháng khi hắn đến Bắc Kinh. Ngoại trừ Đinh gia của Đinh lão, <BR>          ba đại gia tộc khác đều bị lật đổ. Thực lực đó, cả quốc gia không ai <BR>          dám xem thường.</P>

<P>          Hơn nữa thủ trưởng Số 1 còn đặc biệt đưa ra chỉ thị chiếu cố đặc biệt <BR>          Tiêu gia Đông Nam. Giống như Triệu Quang Bình, đã liệt khu vực quanh <BR>          Tiêu gia là khu bảo vệ đặc biệt. Tinh anh trong quân đội thay phiên <BR>          nhau canh giữ suốt ngày. Cho nên ngoài Tiểu Lục Tử ra, còn rất nhiều <BR>          lực lượng đang bảo vệ an toàn của Tiêu gia.</P>

<P>          "Hắc Dạ coi như đến hồi kết thúc. Mafia sợ không còn thực lực xâm nhập <BR>          phương đông, cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian. Đương nhiên điều <BR>          kiện là người kia không xuất hiện. Nếu không cháu sợ mình không thể <BR>          nghỉ ngơi"</P>

<P>          Mặc dù không chỉ đích danh, nhưng Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục <BR>          đều là lão hồ ly. Tôn Khánh Dục hỏi theo: "Thu Phong, nghe lời cháu <BR>          nói thì hình như còn có kẻ địch cường đại. Đông Nam bây giờ có cần <BR>          dượng và lão Triệu giúp cháu không?"</P>

<P>          Mới được thăng chức, Tôn Khánh Dục bây giờ hiểu rõ một đạo lý, cần <BR>          phải ôm chặt lấy chân Tiêu Thu Phong. Thằng cháu ngoại này rất giỏi, <BR>          một câu nói của hắn đủ để quyết định sinh tử rất nhiều người. Mình cố <BR>          gắng cả đời cũng không bằng một câu nói của nó.</P>

<P>          Thực ra với tư chất của Tôn Khánh Dục, làm đến vị trí cục trưởng cục <BR>          cảnh sát thị đã là quá may mắn. Bây giờ còn tăng hai bậc, đây là điều <BR>          lão không nghĩ đến. Cho nên đối với lời Tiêu Thu Phong, lời của Tiêu <BR>          gia, lão đúng là bảo sao nghe vậy.</P>

<P>          Triệu Quang Bình cũng nói: "Đúng thế, Thu Phong, chúng ta là người một <BR>          nhà, không cần nói lời khách sáo. Đinh lão bây giờ cho chú rất nhiều <BR>          quyền lực, trong mấy đại quân khu, chú là trường hợp đặc biệt. Đây <BR>          không phải là do có cháu sao. Cháu nói đi, cần gì chúng ta sẵn sàng <BR>          giúp?"</P>

<P>          Nhìn ông bố vợ, Tiêu Thu Phong cười nói: "Được rồi, Triệu tư lệnh, con <BR>          biết người đang rất uy phong. Chẳng qua người này, các người không <BR>          giúp được gì, làm chuyện của mình đi, đừng bị cuốn vào. Con sẽ cẩn <BR>          thận ứng phó"</P>

<P>          Thất Sát và vũ khí hình người quá cường đại, dù phái bao nhiêu binh <BR>          lính đi chăng nữa cũng chỉ là chịu chết mà thôi, chẳng có tác dụng gì. <BR>          Tiêu Thu Phong không làm cái chuyện ngu xuẩn đó.</P>

<P>          Nghe thấy Tiêu Thu Phong nói như vậy, hai người có chút lo lắng. Lời <BR>          của Tiêu Thu Phong cho thấy kẻ địch lần này không dễ đối phó, bọn họ <BR>          một người là cục trưởng, một người là tư lệnh cũng không giúp được gì.</P>

<P>          "Thu Phong, như vậy nghe lời cháu. Chẳng qua cháu cần hỗ trợ thì nói. <BR>          Mọi người không hề từ chối" Triệu Quang Bình nói.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không nói gì nữa, chỉ lấy lệ đáp ứng. Triệu Quang Bình <BR>          dù như thế nào cũng là bố vợ của hắn. Chuyện này, Tiêu Thu Phong không <BR>          để lão nhúng tay vào.</P>

<P>          Mấy nàng dẫn Tử Dao đi thăm nhà mới xây xong đã về, thấy Triệu Quang <BR>          Bình, Hân Hân chạy tới, gọi ông ngoại, làm Triệu Quang Bình bế lên, <BR>          liều mạng gọi bảo bối ngoan.</P>

<P>          Triệu Nhược Minh còn không có ý định lấy vợ. Mặc dù mọi người xưng <BR>          huynh gọi đệ, nhưng tính cách của hắn kém xa Tiêu Thu Phong. Lúc còn <BR>          trẻ thì rất phong lưu, cưa đổ bao nhiêu cô gái. Nhưng đến lúc có thể <BR>          kết hôn thì bên cạnh chẳng có cô gái nào. Làm cho hai người già Triệu <BR>          gia rất lo lắng.</P>

<P>          "Thu Phong, nơi này rất đẹp, nếu có thể ở đây, tin rằng sẽ là chuyện <BR>          vui mừng" Nhà mới tốn rất nhiều tâm sức của Tiêu Viễn Hà, đây cũng như <BR>          lời lão nói, lão sẽ làm việc cuối cùng trước khi chết, làm cho Tiêu <BR>          Thu Phong một ngôi nhà thoải mái nhất. Tất cả trang thiết bị đều hoàn <BR>          mĩ. Nếu so sánh với hoàng cung thời xưa, nơi này còn u nhã và tinh <BR>          xảo, đẹp mắt hơn.</P>

<P>          Cả đời tiết kiệm vì gia đình, nhưng đến lúc này lão đã nhìn ra, tiền <BR>          kiếm được, mình cứ việc dùng. Cho nên vì khu nhà mới này lão quyết <BR>          định tiêu tốn một phen. Có đôi lúc Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt còn <BR>          không nhịn được khuyên lão.</P>

<P>          Chúng nữ chào hai người, hai người Tôn Khánh Dục, Triệu Quang Bình <BR>          ngồi một lát rồi rời đi. Bọn họ vừa đi chưa lâu, vợ chồng Thiên gia <BR>          cũng dắt tay nhau đến, hơn nữa mục đích cũng như vậy, thăm con gái <BR>          đang có thai.</P>

<P>          Nhìn hàng đống đồ ăn dinh dưỡng, hai nàng dở khóc dở cười. Vì việc <BR>          này, Tiêu gia đã mua hàng xe đồ ăn ở Bắc Kinh. Theo ý của Điền Phù, <BR>          rất nhanh sẽ dùng hết. Tiêu Thu Phong đã về, mấy cô con dâu sợ là bụng <BR>          ai cũng to lên. Thức ăn dinh dưỡng không sợ lãng phí.</P>

<P>          Thực ra người của mấy nhà nghe được tin Tiêu Thu Phong về, liền đến <BR>          đây thăm. Bọn họ bây giờ đều cảm thấy vinh dự vì có con rể là Tiêu Thu <BR>          Phong. Đặc biệt là Thiên phụ, tập đoàn Thiên thị không chỉ làm ăn rất <BR>          tốt ở Đông Nam, mà đã làm ăn ở cả Trung Quốc. Mấy năm nay, tài chính <BR>          tăng rất nhiều.</P>

<P>          Bởi vì người trên thế giới này là như vậy. Ai có mặt mũi, người đó có <BR>          tiền. Phượng Hề âm thầm khống chế lực lượng hắc đạo, có thể phân bố <BR>          khắp cả nước. Chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, rất dễ dàng điều động <BR>          mấy ngàn người. Có lực lượng này, ai dám nói không với người có quan <BR>          hệ với Tiêu gia.</P>

<P>          Có quan hệ này, Thiên phụ đương nhiên cũng rất đắc ý, quên hết việc <BR>          lúc trước lão chuẩn bị cùng Lâm gia công kích Tiêu gia, muốn tách Tiêu <BR>          Thu Phong và con gái ra. Đời là vậy, người là vậy.</P>

<P>          Chẳng qua cũng may được Thiên Nhan Duyệt khuyên bảo, Thiên mẫu cũng <BR>          tham gia quản lý Thiên thị. Có Thiên Nhan Duyệt làm chỗ dựa, dù Thiên <BR>          phụ cũng không thể làm loạn. Không có cách nào mà, bởi vì mặt mũi con <BR>          gái lớn hơn lão nhiều.</P>

<P>          Ba ngày liên tiếp, họ hàng thân thích đều muốn đến. Mặc dù có những <BR>          người chỉ quan hệ sơ qua, nhưng hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà cũng không <BR>          thể đuổi khách, chỉ có thể cười cười đón tiếp. Mấy cô con dâu luôn <BR>          thích náo nhiệt lại trốn hết vào nhà mới, không thích họ hàng lắm.</P>

<P>          Chỉ là ba đứa bé lại được cả đống quà. Khách đến chơi đều cho chúng lì <BR>          xì hoặc đồ chơi. Bọn chúng rất vui, không có việc gì liền không quấn <BR>          lấy mấy người mẹ, chạy đến phòng khách chơi. Giống như chờ khách đến <BR>          chơi vậy. Điều này làm vợ chồng Tiêu Viễn Hà dở khóc dở cười.</P>

<P>          Liễu Yên Hồng đương nhiên không muốn ngồi yên, kéo mấy nàng chơi mạt <BR>          trượt. Các chuyện ở tập đoàn Phong Chính đều bảo người đưa đến nhà. Dù <BR>          sao ở trong nhà có mấy chị, có thể cho nàng ý kiến. Hơn nữa biết chị <BR>          có thai, chuyện Long Đằng Châu Á đều giao cho nàng. Liễu Yên Hồng đã <BR>          kéo Đinh Mỹ Đình vào, dạy nàng cách quản lý tập đoàn Phong Chính.</P>

<P>          Năm đó vì cố gắng trưởng thành, Đinh Mỹ Đình đã rời nhà hơn năm, nhưng <BR>          đều đi theo Mộng Thanh Linh để học cách quản lý, bây giờ đã phát huy <BR>          tác dụng. Thấy Tiêu Thu Phong tán thành, Đinh Mỹ Đình đương nhiên <BR>          không từ chối, thoáng cái đã quản lý rất nhiều, hàng tỷ, hàng tỷ, tất <BR>          cả đều là một câu nói với nàng. Nàng rất hưng phấn, lại khẩn trương. <BR>          Khiến Liễu Yên Hồng không thể không an ủi, dạy bảo.</P>

<P>          Vũ và Phượng Hề bản lĩnh rất cao, nhưng không phải là ở quản lý. Triệu <BR>          Nhược Thần thì sao, so sánh với các nàng, đây chính là ***, bảo nàng <BR>          xung phong đánh trận còn được, bảo nàng tính toán sổ sách, sợ nàng sẽ <BR>          đánh nhau với những con số. Bốn nàng công chúa, mặc dù lạnh như băng <BR>          trên cơ bản đã quản lý hơn phân nửa tập đoàn Phong Chính, nhưng ăn <BR>          không tiêu, nhất định là rất mệt, đó là mấy năm nàng không ngừng cố <BR>          gắng. Còn Thi Diễm, Chiêu Tuệ và Ngọc Hiền đều giúp Phượng Hề mở rộng <BR>          các chi nhánh của Hồng Lâu. Cả Châu Á bây giờ, gần như tất cả các nước <BR>          đều có Hồng Lâu. Mấy năm nay ba nàng rất ít khi ở Đông Nam.</P>

<P>          Lần này Tiêu Thu Phong đã về, hơn nữa Ngọc Thiền còn ***, hai nàng kia <BR>          cũng mong muốn cơ hội này vì vậy xin Phượng Hề, sau đó mới dám về.</P>

<P>          Thực ra Tiêu Thu Phong cảm thấy Tiêu gia bây giờ có Long Đằng khổng lồ <BR>          phải quản lý. Phong Chính và Hồng Lâu đều có thể tìm người quản lý <BR>          thay. Các nàng chỉ cần giám sát là được. Giống như Hồng Lâu Hongkong, <BR>          Hồng tỷ làm rất tốt.</P>

<P>          Chẳng qua những chuyện này bình thường Tiêu Thu Phong rất ít để ý đến. <BR>          Kinh doanh có Đông Nam tam hoa phụ trách. Các thế lực hắc đạo do <BR>          Phượng Hề xử lý. Lúc này Vũ, Thanh Bình Nhi và Ruth đang ở Trung Đông, <BR>          mấy ang có thể nói là hào kiệt, có thể khống chế tất cả lực lượng Tiêu <BR>          gia, kể cả Ma Quỷ, và các thế lực ở Đông Nam.</P>

<P>          Tất cả hình thành một hệ thống khổng lồ, các nàng đang dần hoàn thiện <BR>          nó.</P>

<P>          Hắc và bạch đan xen nhau, hòa hợp.</P>

<P>          Ba ngày này, chúng nữ chia thành hai phái, bàn bạc các chuyện của <BR>          mình. Thi thoảng hỏi ý kiến của Tiêu Thu Phong. Hắn là người nhàn hạ <BR>          nhất Tiêu gia. Người ở bên cạnh hắn chỉ có Tử Dao. Bởi vì Tử Dao ở <BR>          trên hoang đảo nhiều năm, ngoại trừ lực lượng cường đại, nàng không <BR>          biết gì hết.</P>

<P>          "Thu Phong, Tử Dao bây giờ cảm thấy mình quá kém. Cái gì mà thiên đạo, <BR>          cái gì mà tu luyện, đều không quan trọng trong cuộc sống. Sau này em <BR>          phải học nhiều thứ lắm"</P>

<P>          Nhìn mọi người bận bịu, mà mình không làm gì, Tử Dao có chút tự ti, <BR>          tìm Tiêu Thu Phong kể khổ.</P>

<P>          Chương 543: Xuân sắc.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Ðó là lời nói thật, ngay cả tình yêu cung không rõ ràng, sau này còn <BR>          phải sinh con, còn phải lo lắng việc nhà. Nàng cần học rất nhiều thứ.</P>

<P>          Nhung thấy vẻ mặt u oán của Tử Dao, Tiêu Thu Phong cười nói: "Tử Dao, <BR>          sao em lại nghĩ mình như vậy. Kiếm pháp của em rất cao, có thể bảo vệ <BR>          mọi người trong nhà. Em cũng biết Thất Sát và vũ khí hình người có thể <BR>          xuất hiện bất cứ lúc nào. Mọi người Tiêu gia rất nguy hiểm. Bây giờ có <BR>          em, anh cũng yên tâm hơn nhiều"</P>

<P>          Nghe thấy thế, Tử Dao cười nói:" Được rồi, sau này em chính là bảo vệ <BR>          trong nhà, coi nhu dây là một phần công việc.</P>

<P>          "Tử Dao tỷ, chị làm bảo vệ, ngoài bảo vệ sự an toàn của bọn em, cũng <BR>          phải bảo vệ bọn em không bị người khác chiếm tiện nghi. Có phải không <BR>          Mỹ Ðình?" Nói với Tử Dao mà còn kéo Ðinh Mỹ Ðình vào. Làm Ðinh Mỹ Ðình <BR>          xấu hổ, không dám trả lời.</P>

<P>          Mấy ngày nay Liễu Yên Hồng có ý quấn lấy Ðinh Mỹ Ðình, không cho nàng <BR>          và Tiêu Thu Phong 1 cơ hội. Ban ngày kéo nàng đến tập đoàn Phong Chính <BR>          dậy quản lý, tối lại nói là chị em tâm sự, giống như tình cảm rất tốt, <BR>          không thể tách rời.</P>

<P>          Thực ra chỉ có mình Liễu Yên Hồng là hiểu rõ. Thực ra nàng đang ghen. <BR>          Mặc dù nàng luôn nhắc nhở mình, chuyện này như nước chảy thành sông, <BR>          không thể thay đổi. Nhưng kéo dài được một ngày, nàng sẽ kéo. Nếu như <BR>          Ðinh Mỹ Ðình thành người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, vậy trong nhà chỉ <BR>          còn mình nàng là cô đơn.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong lại nói: "Tiểu Hồng, có anh ở trong nhà, ai dám chiếm <BR>          tiện nghi của mọi người, anh đánh gãy chân nó"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Trừ anh ra còn ai nữa chứ. Anh <BR>          đừng tưởng rằng em không biết. Có phải là anh muốn chiếm tiện nghi của <BR>          Mỹ Ðình. Hừ, em sẽ không cho anh cơ hội"</P>

<P>          Mặc dù không nói gì nhưng Ðinh Mỹ Ðình đã cúi đầu thấp đến gần đầu <BR>          gối. Chẳng qua Tử Dao ở bên lại ngẩn ra, phát huy phẩm chất hồn nhiên <BR>          ngây thơ của nàng, nói: "Tiểu Hồng, việc này sợ là chị không quản <BR>          được. Giữa nam và nữ, tình yêu, người khác không thể quản được. Hơn <BR>          nữa cái này cũng không phải là chiếm tiện nghi. Vũ tỉ nói dây là việc <BR>          cần trong tình yêu, phải không?"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng nghe thấy thế lập tức dùng tay che tai, thiếu chút nữa <BR>          ngất đi. Tử Dao đúng là không đơn giản, ngay cả vấn đề phức tạp như <BR>          vậy mà cũng hiểu rõ.</P>

<P>          Ðinh Mỹ Ðình nghe thấy liền cười hì hì, nói: " Hồng Hồng, có nghe thấy <BR>          không. Ðây không phải chiếm tiện nghi, đây là điều cần của tình yêu. <BR>          Mình thích Tiêu đại ca. Mình và Tiêu đại ca thân mật là chuyện đương <BR>          nhiên. Tối nay bạn có thể không quấn lấy mình, được không?"</P>

<P>          Ðúng là không khống chế được cảm xúc trong lòng, lời nói xấu hổ này mà <BR>          Ðinh Mỹ Ðình cũng nói ra được. Mấy người chị ở Trung Ðông sắp đến, <BR>          nàng không muốn mất cơ hội này. Hơn nữa bố, mẹ, ông nội đều hỏi rất <BR>          nhiều lần. Nàng không muốn chờ nữa.</P>

<P>          "Tiểu Hồng, chị cảm thấy không thoải mái, đêm nay em ngủ với chị, chăm <BR>          cho chị" Liễu Yên Nguyệt nghe được liền đi tới. Cô bé Mỹ Ðình đã đợi <BR>          Tiêu Thu Phong nhiều năm như vậy, đã đến lúc nàng đạt được tâm nguyện.</P>

<P>          Ngọc Hoàn và Ngọc Thiền cũng đi tới, thấy Ðinh Mỹ Ðình đang xấu hổ <BR>          liền trêu chọc: "Mỹ Ðình, xem ra em sắp làm vợ rồi đó. Chúc mừng em <BR>          trước"</P>

<P>          Không chịu được trêu chọc, Ðinh Mỹ Ðình nhìn Tiêu Thu Phong đầy quyến <BR>          rũ, vội vàng bỏ chạy. Chẳng qua trong tâm hồn thiếu nữ đang trào dâng <BR>          tình cảm mãnh liệt.</P>

<P>          Phượng Hề đi tới, nói với Tiêu Thu Phong: "Ông xã, ở đây anh có rất <BR>          nhiều nguời cần an ủi. Anh phải cố gắng lên. Chẳng qua có thể đưa Bình <BR>          Nhi đến, coi như anh còn có lương tâm. Ai, phụ nữ bọn em thật đáng <BR>          thương, nhiều người như vậy đều gả cho anh. Đợi rất lâu mới được ôm <BR>          lấy, an ủi một chút. Nhìn mọi người cao hứng như vậy, quả thực em <BR>          chẳng biết nói gì"</P>

<P>          Không biết nói gì mà lại một tràng dài. Liễu Yên Nguyệt cũng nói: <BR>          "Phượng tỉ. Lúc trước khi Vũ tỉ mới vào, em cũng rất không thoải mái, <BR>          nhưng đến lúc chị vào, em thấy nhạt dần di. Dù sao cũng trốn không <BR>          thoát đành phải đi theo vậy. Thật không ngờ chị em Tiêu gia bây giờ <BR>          dùng ngón tay cũng không đếm hết"</P>

<P>          Thiên Nhan Duyệt cũng có chút xấu hổ nói: "Hai chị, xin lỗi, bọn em <BR>          cũng không muốn, nhưng không nhịn được. Mặc dù biết rõ ông xã đã có <BR>          các chị, nhưng đã yêu, đã thích anh ấy. Nếu như không phải sự rộng <BR>          lượng của các chị, bọn em sợ là cả đời không được hưởng hạnh phúc này. <BR>          Em rất cảm ơn các chị"</P>

<P>          Vũ nói: "Không cần cảm ơn. Mọi người đều đã vào Tiêu gia, là người <BR>          Tiêu gia, chỉ cần trong lòng nghĩ về Tiêu gia, yêu thuong lẫn nhau thì <BR>          chính là người một nhà.</P>

<P>          Chúng nữ nghe thấy thế đều gật đầu đồng ý. Chỉ có Liễu Yên Hồng là bĩu <BR>          môi nói: "Các chị đúng là rộng lượng, nhưng như vậy tiện nghi cho anh <BR>          rể mà"</P>

<P>          Triệu Nhược Thần cười nói: "Tiểu Hồng, em là người thông minh, chắc là <BR>          không đi vào vết xe đổ của chị em chứ. Sau này cũng không cần như bọn <BR>          chị"</P>

<P>          Ðây là đòn sát thủ, nếu như không phải Phượng Hề rộng lượng, thì cho <BR>          dù là thích cũng không dám có tâm tư dó. Biết rõ anh rể là kẻ phong <BR>          lưu, nhưng không đường có thể đi. Liễu Yên Hồng lúc này đang thầm hận <BR>          bản thân mình.</P>

<P>          Nhưng dù như thế nào, nàng cũng giống Yên Nguyệt. Ðây là số mạng của <BR>          hai chị em nàng. Từ lúc Tiêu Thu Phong đi vào Liễu gia, tất cả đã được <BR>          ông trời sắp đặt.</P>

<P>          Liễu Yên Hồng đỏ mặt, giống như Ðinh Mỹ Ðình, bỏ chạy như kẻ thua <BR>          trận, quát: "Không nói với các chị nữa. Các chị đều bị anh rể mê hoặc <BR>          nên đầu óc kém di, không biết rõ phương hướng"</P>

<P>          Trong màn đêm tăm tối, ánh trăng cũng bi che khuất, cả bầu trời không <BR>          một ánh sao, nhưng đối với các nàng trong Tiêu gia mà nói, đây là đêm <BR>          hạnh phúc nhất, bởi vì Tiêu Thu Phong đang làm bạn với các nàng.</P>

<P>          Tắm rửa xong, Ðinh Mỹ Ðình thay một bộ đồ lót đẹp nhất, quyến rũ nhất. <BR>          Bởi vì đêm nay là đêm động phòng của nàng và Tiêu Thu Phong. Mặc dù <BR>          nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong lòng vẫn rất rung động.</P>

<P>          Khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cả người nàng cứng đơ, tim đập mạnh, thở <BR>          hổn hển, tình yêu dung hợp, đối với nàng mà nói vẫn còn rất xa lạ.</P>

<P>          Xấu hổ, mong đợi, hưng phấn, tất cả tâm trạng đều có cả.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đi tới, nhìn Ðinh Mỹ Ðình xâu hổ không dám <BR>          ngẩng đầu lên. Trông nàng rất mê người, trong những người phụ nữ của <BR>          Tiêu Thu Phong, nàng ít tuổi nhất, cho nên mới có thể đợi lâu như vậy. <BR>          Tiêu Thu Phong không muốn nàng hối hận.</P>

<P>          Nhưng mấy năm qua, không cần biết là hắn mất tích không có tin tức, <BR>          hay là chạy đông chạy tây, ở bên thì ít, xa cách thì nhiều, cô bé vẫn <BR>          rất kiên định, không hề đổi ý. Trừ tình yêu ra, thì có lẽ trong lòng <BR>          Tiêu Thu Phong có chút cảm động. Cô gái như vậy thật đáng được yêu và <BR>          trân trọng.</P>

<P>          Đưa tay nâng cằm nàng lên, Tiêu Thu Phong cười nói:<BR>          - Mỹ Ðình qua đêm nay sẽ không còn đường lui, cả đời phải ở Tiêu gia.</P>

<P>          Mắt sáng lên, Ðinh Mỹ Ðình khẽ gật đầu, sau đó nói: "Mẹ em đã dạy em, <BR>          còn phải sinh con cho Tiêu gia"</P>

<P>          Cả đờii này nàng chỉ yêu mình Tiêu Thu Phong, dù cho người nhà phản <BR>          đối, yêu rất đau khổ. Nhưng sau chuyến đi đến Bắc Kinh của Tiêu Thu <BR>          Phong, người Ðinh gia đã thôi không phản đối. Chẳng qua đối với việc <BR>          con gái duy nhất gả đến Ðông Nam, bọn họ vẫn lưu luyến, vì thế thường <BR>          xuyên gọi điện tới hỏi thăm.</P>

<P>          Chờ đợi trong cô đơn, giờ phút này coi như hạnh phúc đã đến.</P>

<P>          Vuốt nhẹ trên mặt nàng, Tiêu Thu Phong nói: "Cô bé này hiểu không ít <BR>          chuyện đó. Mẹ em có dạy em nên hầu hạ chồng mình như thế nào không?"</P>

<P>          Mặt càng đỏ hơn, chuyện xấu hổ này, mẹ nàng đương nhiên dạy con gái. <BR>          Chỉ là bảo nàng nói ra, đâu thể được. quay đầu lại, khẽ vén chăn lên, <BR>          lộ ra thân hình thon dài, đường cong quyến rũ và hơi thở thơm ngát <BR>          xuất hiện trong phòng.</P>

<P>          Ðộng tác này chính là một yêu cầu, xinh đẹp và quyến rũ làm người ta <BR>          không thể chống cự.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong ngồi trên giường, giang tay ra, ôm chặt nàng vào lòng, <BR>          tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt bộc phát. Nhìn nhau, Ðinh Mỹ Ðình <BR>          xấu hổ dán sát người vào hắn, sau đó tự khẩn truong biến thành mềm <BR>          nhũn, để mặc hắn khing bạc.</P>

<P>          Tay đã động, đưa vào trong đồ lót, từ từ tìm kiếm những cảnh sắc tuyệt <BR>          đẹp của nàng. Da thịt trắng nõn thơm ngát, giống như trông một đồng cỏ <BR>          đầy hoa.</P>

<P>          "...." rên nhỏ một tiếng làm cho tình cảm như bị thiêu đốt, bắt đầu <BR>          tóe lửa. Ðinh Mỹ Ðình không chịu nổi vuốt ve như vậy, nhỏ giọng nói: <BR>          "Tiêu đại ca, nhẹ chút..."</P>

<P>          Tình yêu đã dung hòa, đã bắt đầu, sao có thể kiềm chế. Tiêu Thu Phong <BR>          không trả lời, đè lên, dán sát nàng ở bên dưới, miệng ngậm lấy đôi môi <BR>          anh đào của nàng, từ từ chiếm lấy cái lưỡi thơm, nuốt sạch nước miếng <BR>          của nàng.</P>

<P>          Xuân sắc giao hòa, âm thanh mãnh liệt từ từ bao phủ phòng ngủ. dù Ðinh <BR>          Mỹ Ðình ngày xưa mềm mại dịu dàng như thế nào, nhưng lúc này tình yêu <BR>          đã biến ảo, những con chim bay lượn trời cao.</P>

<P>          Ðêm nay chỉ thuộc về bên họ, không có một ai đến quấy rầy. Chỉ có cơ <BR>          thể mềm mại yếu đuối của Ðinh Mỹ Ðình đang chịu đựng cơn xâm lấn.</P>

<P>          Vừa đau đớn lại tuyệt vời, sau khổ đau là hạnh phúc, tiếng rên rỉ thay <BR>          đổi, từ từ dày đặc, giống như tiếng sáo thiên thai, không bao giờ biến <BR>          mất.<BR>          <BR>          Chương 544: Trung Đông trở về<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show</P>

<P>          Khi Ðinh Mỹ Ðình đang ngượng ngùng hưởng thụ hạnh phúc, Liễu Yên Hồng <BR>          thân cận với Ðinh Mỹ Ðình nhất lại có vẻ trầm ngâm. Bởi vì thân phận <BR>          người bạn thân nhất của nàng đã khác.<BR>          Bị chúng nữ trêu chọc, Ðinh Mỹ Ðình rất xấu hổ, ván đóng thành thuyền, <BR>          đã tìm được bến đỗ, nàng cúi đầu ăn cơm nhưng không giấu được nụ cười <BR>          hạnh phúc.<BR>          Triệu Nhược Thần luôn là như vậy, cười nói: "Mỹ Ðình, đêm qua ông xã <BR>          không làm em mệt chết chứ. Chị nghe thấy giọng em rất lớn.Người này <BR>          không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả"<BR>          Xin, chuyện này không thể hỏi lúc nào khác sao mà hỏi vào giờ cơm thế <BR>          này?<BR>          "Ba xấu, khi dễ Ðình di" Nguời lớn quên rồi,nhưng Tư Giai lại ngẩng <BR>          đầu lên, làm mặt quỷ với Tiêu Thu Phong, giống như đang bêu xấu ba?<BR>          Liễu Yên Nguyệt đỏ mặt, khẽ quát: "Tư Giai mau ăn cơm, lát nữa má còn <BR>          phải đưa con đi học "<BR>          Người lớn đều hiểu rõ trẻ con nghĩ gì nói vậy, các nàng không nhịn <BR>          được cười. Thiên Nhan Duyệt nói: "Ông xã, anh thấy không, Tư Giai mới <BR>          ba bốn tuổi đã biết anh xấu. Trẻ con sẽ không bao giờ nói sai. Xem ra <BR>          anh đúng là rất xấu"<BR>          Ðiền Phù lại nói với Ðinh Mỹ Ðình: "Mỹ Ðình, không phải sợ, chỉ mấy <BR>          tháng nữa có con, tin rằng người nhà con nhất định rất vui.Đợi lâu như <BR>          vậy, coi như mọi người đã đạt được tâm nguyện"<BR>          Nhìn Ðinh Mỹ Ðình không danh chính ngôn thuận ở đây, Ðiền Phù biết <BR>          trong lòng Mỹ Ðình không thoải mái. Hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà chẳng lẽ <BR>          không phải sao. Giờ phút này con mình đã động phòng với cô bé, cảm <BR>          giác xa lạ đó sợ không còn.<BR>          "Cảm ơn mẹ, con biết" Quan hệ thay đổi, ngay cả cách xưng hô cũng thay <BR>          đổi. Cả tinh thần và thể xác của nàng đều có một cảm giác đặc biệt. <BR>          Giờ phút này nàng như mới dung hòa vào Tiêu gia, mới dung hòa vào đại <BR>          gia đình này.<BR>          Mọi người đang cười hì hì vui vẻ thì bên ngoài đã truyền đến tiếng <BR>          quát lớn: "Tiêu Phong, thằng ranh này, gọi thì không nghe máy. Cháu <BR>          không phải ngay cả ra cửa chào đón cũng bỏ đó chứ"<BR>          "Bác..." thốt ra chữ này, Tiêu Thu Phong đã không thấy ở cạnh bàn. Có <BR>          lẽ trong chúng nữ chỉ mình Tử Dao là thấy thân hình hắn. Tất nhiên <BR>          người thân ở Trung Ðông đã về. Mà mấy nàng kia lại không báo trước một <BR>          chút, chắc là muốn cho hắn kinh ngạc.<BR>          Người đầu tiên hắn thấy là Tiểu Phiêu. Ðứa bé này đúng là cao nhanh. <BR>          Mặc dù nhỏ hơn Mộ Thiên và Hân Hân, nhưng lại cao nhất trong bốn đứa <BR>          bé. Ði đến nơi xa lạ, nó không hề cảm thấy sợ sệt, mà bước nhanh về <BR>          phía Tiêu Thu Phong.<BR>          "Ba..." Cũng may lần này không như lần trước, không còn lạnh nhạt với <BR>          Tiêu Thu Phong nữa, tiếng cười vui vẻ đã truyền đi.<BR>          "Ông xã...." Phía sau Tiểu Phiêu là Trác Ngưng Tuyết vàLâm Thu <BR>          Nhã.đằng sau đó chính là Ruth và Tiêu Hào Vân.Một nhà 5 người đi máy <BR>          bay tới.Mặc dù tin tức đã truyền đến tin tức nhưng Long Đằng đúng là <BR>          quá bận không thể đi ngay được.<BR>          "Thu Nhã, Thu Nhã...." Còn chưa ra ngoài cửa Điền Phù đã kích động <BR>          gọi. Mặc dù tuổi không nhỏ nhưng bà đi rất nhanh, khiến Vũ không thể <BR>          không cẩn thận đỡ. Người già vui nhưng phải cẩn thận, không được sơ <BR>          sẩy.<BR>          Từ biệt sáu bảy năm, nói không nhớ chính là lừa mình dối người. Thấy <BR>          Ðiền Phù, Lâm Thu Nhã cũng chạy đến, lớn tiếng khóc rống: "Mẹ, con nhớ <BR>          mẹ..."<BR>          "Ngoan, ngoan, mẹ cũng nhớ con.Từ biệt năm sáu năm mẹ ngày nào cũng <BR>          nhớ con.Thằng bé Tiêu Phong bởi vì chuyện này bị mẹ mắng rất nhiều <BR>          lần.Bây giờ thì tốt rồi, về nhà là tốt"<BR>          Tiêu Viễn Hà đương nhiên nói chuyện với Tiêu Hào Vân, người già mà, <BR>          cần phải chào hỏi nhau.<BR>          Chẳng qua lần này thì khác, mới nói mấy câu, Tiêu Viễn Hà nhìn chằm <BR>          chằm Tiểu Phiêu đang ôm chặt lấy Tiêu Thu Phong, mắt chớp chớp, vội <BR>          vàng nói: "Ông anh, lát nói, tôi ôm cháu tôi đã, đây chính là cháu <BR>          tôi.."<BR>          Tiêu Hào Vân dở khóc dở cười, đúng là không có lễ phép.<BR>          Tiểu Phiêu bị Tiêu Viễn Hà ôm, Tiêu Thu Phong đi tới, cười nói: "Bác, <BR>          Tiểu Phiêu đã về, bác cũng có thêm ba cháu trai và gái. Bác nhìn <BR>          xem..." Mộ Thiên, Tư Giai và Hân Hân đều đã chạy tới, được mấy nàng <BR>          Phượng Hề dạy bảo, đều mở miệng gọi ông nội. Tiêu Hào Vân rất kích <BR>          động, ôm từng đứa. Ðây đều là con cháu Tiêu gia, rốt cuộc coi như con <BR>          cháu đầy nhà.<BR>          "Phượng Hề, khổ cực cho các cháu" Ông lão ngẩng đầu lên, vui vẻ nói.<BR>          Phượng Hề nói: "Bác, bác quá lời rồi. Bác vì Long Đằng mà vất vả như <BR>          vậy,hàng năm đều ở nước ngoài, đó mới là khổ"<BR>          Lão cười nói: "Cái này tính gì chứ, sao có thể so sánh được với các <BR>          cháu, đã sinh nhiều con cháu cho Tiêu gia như vậy. Lão già này dù mệt <BR>          chút cũng vui vẻ"<BR>          Các nàng Thiên Nhan Duyệt, Liễu Yên Nguyệt cũng chạy tới, chào hỏi lão <BR>          già.<BR>          Phượng Hề cười nói: "Bác, cháu chỉ sinh Mộ Thiên, bác biết không, Yên <BR>          Nguyệt mới là đại công thần của Tiêu gia. Bụng lại lớn rồi, cháu không <BR>          bằng"<BR>          Nghe thấy tin tức này, lão già nhìn sang, bụng Liễu Yên Nguyệt đã to <BR>          lên, nhưng bụng Thiên Nhan Duyệt càng to hơn.<BR>          "Ông xã, em nhớ anh" Trác Ngưng Tuyết nhìn Tiêu Thu Phong đầy u oán, <BR>          nước mắt rơi xuống, tất cả khát vọng hòa vào cái ôm này. Chỉ khi được <BR>          Tiêu Thu Phong ôm, tất cả nhung nhớ, ủy khuất của nàng mới có thể vất <BR>          ra sau đầu, hưởng hạnh phúc ấm áp và ngọt ngào.<BR>          Mà Ruth cũng quen thuộc với mọi người, đã sớm nói chuyện với Vũ và Tử <BR>          Dao. Tiêu Thu Phong dù muốn an ủi thì cũng phải đợi bọn họ.<BR>          Thanh Bình Nhi lại không nhận ra ai, hỏi Liễu Yên Hồng ở bên cạnh: <BR>          "Hồng Hồng, những người này đều là phụ nữ của Thu Phong. Em có thể nói <BR>          rõ cho chị biết là Tiêu thiếu gia phong lưu rốt cuộc có bao nhiêu <BR>          người phụ nữ ?"<BR>          Liễu Yên Hồng ngẩn ra, phì cười nói: "Chị, xin lỗi, em cũng không rõ. <BR>          Chẳng qua không có vấn đề gì, chị có cả đời đê quen thuộc với bọn họ, <BR>          không cần sốt ruột"<BR>          Tiêu Thu Phong có rất nhiều phụ nữ, điểm này Thanh Bình Nhi đã sớm <BR>          biết. Những mỹ nữ tuyệt đẹp từng người từng người một xuất hiện, còn <BR>          dẫn theo em bé, nàng đang sợ, cũng thầm bội phục Tiêu Thu Phong.<BR>          Có thể đoạt được nhiều phụ nữ tuyệt đẹp như vậy, Tiêu Thu Phong phải <BR>          có bản lãnh như thế nào?<BR>          Trẻ con rất dễ dàng hòa đồng, không cần giới thiệu, bốn đứa bé đã quấn <BR>          lấy nhau.<BR>          Nhưng thật ra các nàng phải giới thiệu, có chút phiền phức. Giống như <BR>          Trác Ngưng Tuyết, mới về Ðông Nam lần thứ hai, rất khác lạ. Chẳng qua <BR>          Ðông Nam tam hoa là đồng minh thân thiện nhất.<BR>          Bốn công chúa đứng một bên, Chiêu Tuệ kêu lên: "Xong rồi, xong rồi, <BR>          Diễm tỉ, chúng ta không có cơ hội rồi. Chờ xem, Tiêu thiếu gia đã có <BR>          đuợc Đông Nam Tam hoa xong từng nguời môt.Nhưng bốn công chúa chúng <BR>          ta, mới xong hai người đã thu tay sao?"<BR>          Lâm Ngọc Hoàn nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chiêu Tuệ, em bây giờ <BR>          vẫn có cơ hội đó. Em xem bây giờ Tiêu thiếu gia có nhiều người phụ nữ <BR>          như vậy, đừng nên tiến vào trong đó.Ðưa mắt nhìn ra xa vào.Em nhất <BR>          định sẽ tìm được người thích hợp hơn"<BR>          "Ðúng thế,đúng thế, Chiêu Tuệ, em nhỏ tuổi nhất trong bọn chúng ta, <BR>          cũng mới 22 tuổi, đúng là thời kì đẹp nhất. Với sắc đẹp của em, chỉ <BR>          cần nói muốn lấy chồng sợ là có hàng ngàn tên đàn ông xếp hàng đến xin <BR>          Phượng tỉ. Em có thể tùy ý lựa chọn, tuyệt đối không thua thiệt, không <BR>          nên tiến vào vòng đau khổ này"<BR>          Thi Diễm cũng khuyên một câu, thực ra những lời này cũng có thể áp <BR>          dụng cho nàng.<BR>          Chiêu Tuệ ngẩn ra: "Vậy còn chị, Diễm tỉ, chẳng lẽ chị muốn tìm một <BR>          người đàn ông nào dó, sau đó gả cho hắn?"<BR>          Thi Diễm ngẩn ra, nói: "Vậy không thể rồi. Chả dù như thế nào cũng là <BR>          một mỹ nữ, phải tìm phiếu cơm suốt đời chứ. Tiêu thiếu gia có tiền như <BR>          vậy, chị chuẩn bị đầu tư trên người anh ấy, đi mua mấy lọ xuân dược. <BR>          Chỉ cần anh ấy chiếm tiện nghi của chị, chị sẽ nắm được anh ta. Hê hê, <BR>          cả đời này chị đã có chỗ dựa"<BR>          Chiêu Tuệ nghe thấy thế, tức giận nói: "Các người không có nghĩa khí. <BR>          Bốn người chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà. Em cũng <BR>          đầu tư, Diễm tỉ, chị mua thêm mấy lọ, em trả nửa số tiền"<BR>          Nhìn thấy hai người càng nói càng ***, Ngọc Thiền quát: "Không được <BR>          dùng phương pháp đó. Phượng tỉ đã nói muốn lên giường với Tiêu thiếu <BR>          gia cũng được, nhưng không cho phép làm loạn, nếu không hủy tư cách"<BR>          Chiêu Tuệ vừa nghe thấy thế, rất xấu hổ. Ðúng là nàng sợ không gả được <BR>          cho Tiêu Thu Phong, nên mới có thể nghĩ như vậy.<BR>          Chiêu Tuệ lập tức lấy lòng: "Ngọc Thiền tỉ, chị nhất định có biện <BR>          pháp, có thể truyền lại cho em cách quyến rũ Tiêu thiếu gia không? Có <BR>          cần em cởi hết quần áo, chịu thiệt một chút để được anh ấy không?"<BR>          "Ngu, em đúng là quá ngu. Em nhìn những người trước mặt xem, có ai mà <BR>          không đẹp không, dáng người nào không đẹp không. Em nhìn mình xem, như <BR>          môt quả táo chưa chín, cởi hết quần áo, Tiêu thiếu gia chưa chắc đã <BR>          thèm nhìn lấy một lần" Ngọc Thiền đầy kinh nghiệm nói: "Phát huy ưu <BR>          thế của mình"<BR>          Biện pháp hấp dẫn đàn ông, Chiêu Tuệ mặc dù đã học được không ít ở <BR>          Hồng Lâu, nhưng hình như không có cách nào được cả, liền buồn bã nói: <BR>          "Em có ưu thế gì?"<BR>          Vừa nãy không phải đã nói nàng chỉ là một quả táo xanh, còn có thể <BR>          biến thành dâu tây sao?<BR>          Ngọc Thiền nhìn Chiêu Tuệ đầy khinh thường, nói: "Ðương nhiênlà có.Em <BR>          nhìn Ngọc Hoàn xem ưu thế là gì biết không.Ngực rất lớn đàn ông nhìn <BR>          là muốn sờ,sờ là muốn..."<BR>          Lâm NgọcHoàn bị nóilàm đỏ hết cả mặt, hét lên: "Đồ yêu tinh, nói gì <BR>          thế, không được lấy chị ra làm ví dụ, muốn thì lấy chính em đi"</P>

<P>          Chương 545: Gia đình hạnh phúc.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: sho<BR>          Chiêu Tuệ chổng mông nói: "Bổn tiểu thư có mông ***, biết cách ***, <BR>          nghe xem, nghe âm thanh này coi, mất hồn không?"<BR>          Thi Diễm che miệng không dám cười lớn: "Chiêu Tuệ, em không nên như <BR>          vậy. Em mà làm như thế rõ ràng là quá xấu, nếu như thế này mà đi hấp <BR>          dẫn Tiêu thiếu gia. Sợ là Tiêu thiếu gia coi em là quỷ, một chưởng <BR>          đánh chết. Chiêu Tuệ, không nên nghe Ngọc Thiền, chúng ta bàn kế sách, <BR>          sẽ có biện pháp"<BR>          Lúc này mọi người đang đứng bên ngoài nói chuyện, được Ðiền Phù gọi <BR>          liền đi vào đại sảnh. Mặc dù nhà trước kia của Tiêu gia được coi rất <BR>          được ở Ðông Nam. Nhưng nhiều người như vậy cũng hơi chật. Tiêu Viễn Hà <BR>          nhìn từng khuôn mặt vui vẻ, trong lòng càng cao hứng, cũng may lão có <BR>          tài tiên tri xây nhà mới, lớn gấp hai nhà cũ.<BR>          "ơ, đang ăn cơm, ông anh, đúng là xấu hổ, quấy rầy rồi" Nhìn trên bàn <BR>          bày đầy thức ăn, mấy đứa bé còn chưa ăn lo, lúc này đang tranh nhau <BR>          ăn. Chỉ trong chốc lát mà Tiểu Phiêu đã hòa hợp với ba đứa kia, cầm <BR>          một bát nhỏ, ăn ngấu nghiến.<BR>          Tiêu Viễn Hà cười nói: "Anh là khách quý, sao lại nói như vậy, nói thế <BR>          là khách khí. Chúng ta là người một nhà mà, về nhà còn cần phải có <BR>          thời gian sao. Nếu như lão đã không chê thì mọi người ăn cùng mọi <BR>          người, cũng mới bắt đầu thôi"<BR>          Lâm Thu Nhã đi đến nói: "Ðúng là lâu lắm rồi con không được ăn bữa <BR>          sáng đúng nghĩa. Mẹ, món nào do mẹ làm, con muốn ăn"<BR>          Lâm Thu Nhã được chúng nữ và Ðiền Phù rất hoan nghênh. Trong các nàng, <BR>          Lâm Thu Nhã coi như nỗ lực vì Tiêu Thu Phong nhiều nhất. Ngày xưa là <BR>          con gái nuôi, bây giờ là con dâu, nàng đúng là không hề khách khí.<BR>          Ðã sinh con rồi, nếu còn khách khí thì đúng là...<BR>          Ðiền Phù rất cao hứng, vội vàng đưa mấy món mà Lâm Thu Nhã thích ăn <BR>          đến trước mặt nàng, nói: "Thu Nhã, mẹ cũng nhớ con. Ðứa bé này, vừa đi <BR>          đã lâu như vậy, không về thăm mẹ một lần. Bây giờ Tiểu Phiêu cũng đã <BR>          cao như vậy, mẹ là bà nội mà chưa thấy mặt cháu"<BR>          Tiêu Thu Phong cũng nói: "Tiểu Tuyết, em cũng ăn đi, đi xa như vậy, <BR>          nhất định là rất đói, ăn no bụng, sau đó nghỉ một chút, không nên xấu <BR>          hổ, giống ở Trung Ðông là được, biết chưa?"<BR>          Trác Ngưng Tuyết năm đó cũng đã sống một thời gian ở Tiêu gia, các <BR>          nàng đều biết, ở cạnh nhau cũng không xa lạ. Hơn nữa nàng đã là con <BR>          dâu Tiêu gia, có Tiêu Hào Vân làm bà mai, bây giờ đúng là danh chính <BR>          ngôn thuận.<BR>          "Ðúng, Tiểu Tuyết, lại đây ngồi, đây sẽ là nhà của con. Bố nuôi coi <BR>          như hết trách nhiệm, con đường còn lại của con sẽ do Tiểu Phong chiếu <BR>          cố. Bố tin con sẽ hạnh phúc"<BR>          Mọi người đã già, nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi, mọi người đều đang cười <BR>          vui. Lão đúng là hâm mộ người trẻ. Tiểu Tuyết theo lão nhiều năm như <BR>          vậy, rất nhiều chuyện đều không hiểu, cho nên lão là bố nuôi cũng phải <BR>          quan tâm nàng nhiều một chút.<BR>          Liễu Yên Nguyệt cũng nói: "Tiểu Tuyết, em trước kia đã ở Tiêu gia, năm <BR>          đó còn không nỡ rời đi. Bây giờ thì tốt rồi, có thể ở lại đây cả đơi, <BR>          nhà mới đã dành một phòng cho em, đợi em đến xem, em nhất định sẽ <BR>          thích"<BR>          Nhiều người quan tâm như vậy đã nằm ngoài tưởng tượng của Trác Ngưng <BR>          Tuyết. Một cảm giác ấm áp từ từ chảy vào trong lòng nàng.<BR>          Nhìn Tiêu Thu Phong đầy âu yếm nàng gật đầu, đáp: "Vâng, mọi người <BR>          cùng nhau ăn"<BR>          Ruth ở bên đã ngồi xuống, cười nói: "Người nhà với nhau không cần <BR>          khách khí như vậy. Em xem, không ai bảo chị ăn, bởi vì chị không bao <BR>          giờ khách khí, không coi mình là người ngoài"<BR>          Tất cả mọi người đều cười. Tiêu Viễn Hà gật đầu nói: "Không sai, tính <BR>          cách Ruth rất hợp với bố. Người một nhà đừng nói mấy câu đó, như vậy <BR>          sẽ mất đi ý nghĩa, nào, cùng ăn thôi"<BR>          Bữa cơm lại một lần nữa bắt đầu, trong bếp lại bưng ra những món ăn <BR>          nóng hổi, mùi hương rất thơm, quả nhiên là những món tuyệt ngon. Lâm <BR>          Thu Nhã đang vui vẻ, ăn khá nhiều. Tiểu Phiêu rất giống mẹ, ăn ngấu <BR>          nghiến, ăn nhiều hơn ba đứa bé kia.<BR>          Nhìn Tiểu Phiêu, Ðiền Phù càng yêu quý nó, chỉ hy vọng lúc này có thể <BR>          dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho nó. Từ lúc nó sinh ra <BR>          đến tận bây giờ, Ðiền Phù là bà nội mà không quan tâm đến nó. Còn <BR>          không biết nó sinh ra, trong lòng Ðiền Phù có chút áy náy.<BR>          Ăn cơm xong, chúng nữ giúp Thu Nhã, Trác Ngưng Tuyết, Ruth về phòng. <BR>          Nhưng Ruth đã kéo Tiêu Thu Phong, nói nhỏ vào tai hắn: "Ông xã, Ruth <BR>          rất muốn anh yêu em. Dù như thế nào lần này anh nhất định phải cho em <BR>          có con. Nhìn bọn nó, Ruth hâm mộ chết đi được"<BR>          Bọn nó chính là chỉ bốn đứa bé.<BR>          Vũ cười nói: "Yên tâm đi Ruth, nhiệm vụ này không thể thiếu phần em. <BR>          Ðến lúc đó em không muốn sinh cũng không được."<BR>          Thực ra bây giờ cũng không phải là cơ hội tốt nhất.Đối mặt với Thất <BR>          Sát và vũ khí hình người của hắn Tiêu Thu Phong rất lo lắng.Vũ,Ruth,Tử <BR>          Dao chính là trợ thủ tốt nhất của hắn.Nếu bụng to lên còn cần người <BR>          chiếu cố là đằng khác.<BR>          Chẳng qua nhìn vẻ kích động của Ruth, Tiêu Thu Phong cười nói:"Được <BR>          rồi ông xã nhất định thoả mãn nguyện vọng của em,để em sinh đôi"<BR>          Ruth vô cùng hưng phấn, ôm Tiêu Thu Phong, quên đang ở trước mặt mọi <BR>          người, hôn chụt một cái. Chúng nữ nhìn không khỏi thở dài một tiếng. <BR>          Ðúng là không sợ dậy hư mấy đứa trẻ sao. Bốn đứa bé đang nhìn đó.<BR>          Theo mấy người từ Trung Ðông về, không khí trong nhà rất náo nhiệt. <BR>          Mấy hôm trước đã lên kế hoạch về nhà mẹ, việc này không cần hỏi ý Tiêu <BR>          Thu Phong. Mấy người già đã tự quyết định. Hơn nữa quà đã chuẩn bị <BR>          giúp hết.<BR>          Lâm Thu Nhã nghe thấy thế, vừa kích động, vừa buồn.<BR>          Kích động là vì nàng nghĩ đến người nhà rất nhiều. Bao năm qua, Lâm <BR>          gia chính là khúc mắc duy nhất trong lòng nàng. ở Lâm gia còn có bố mẹ <BR>          nàng, hơn nữa ở Lâm gia còn có huyết mạch tình thân, không thể vứt bỏ.<BR>          Sau sáu bảy năm chờ đợi, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội. Lúc này nàng <BR>          coi như đã nắm toàn bộ Long Đằng. Đừng nói là Lâm gia, mà mười Lâm gia <BR>          cũng không thể làm gì được nàng. Nhưng nàng không có tâm trạng đó.<BR>          Lúc trước muốn làm kẻ trộm nhưng không có gan. Nhưng khi có gan lại <BR>          không muốn làm kẻ trộm nữa. Lâm Thu Nhã lúc này chỉ muốn gặp bố mẹ, <BR>          sau đó nói với bọn họ những năm qua nàng rất hiệu quả. Tất cả ân oán <BR>          với Lâm gia đã không còn quan trọng nữa.<BR>          "Thu Nhã không còn lo lắng, mẹ dã nói rồi, chờ phải về đầy vinh quang. <BR>          Lúc trước chỉ lựa chọn là chính xác, thời gian là cách chứng minh tốt <BR>          nhất. Tin rằng Lâm gia sẽ đón tiếp con như tổ tiên"<BR>          Mấy năm nay Liễu Yên Nguyệt cũng nhận được tin tức về Lâm gia. Mặc dù <BR>          Lâm gia lúc trước bị ép rời đi, nhưng bọn họ cũng có sản nghiệp ở Ðông <BR>          Nam. Chẳng qua sau trận chiến đó đã tổn thất nặng nề. Hơn nữa Tiêu gia <BR>          quật khởi làm cho nhiều người không dám đến quá gần Lâm gia. Lâm gia <BR>          bây giờ đã không còn địa vị năm nào, sản nghiệp đã giảm mạnh đến tình <BR>          trạng đáng thương, thậm chí còn kém cả Thiên gia.<BR>          Đấy còn là do Liễu Yên Nguyệt ra lệnh cấm tập đoàn Phong Chính không <BR>          được chèn ép. Nếu không với tính cách của Liễu Yên Hồng, đã sớm ra tay <BR>          đối phó Lâm gia. Lúc này bọn họ sao còn chút hơi tàn mà sống.<BR>          Lâm Thu Nhã khẽ lắc đầu nói: "Yên Nguyệt, mọi người hiểu lầm rồi, thực <BR>          ra trong lòng chị sớm đã không còn hận Lâm gia. Nếu như không phải có <BR>          chuyện đó, chị không thể gặp Thu Phong, cũng không thể có những thứ <BR>          như ngày hôm nay. Thực ra chị đã rất thỏa mãn. Chị còn phải cảm ơn bọn <BR>          họ."<BR>          Liễu Yên Hồng kêu lên: "Thu Nhã tỉ, không phải chứ, bọn họ đuổi chị ra <BR>          khỏi Lâm gia, chị bây giờ đã không còn là người của Lâm gia nữa mà?"<BR>          Tiêu Thu Phong ngăn không cho Liễu Yên Hồng nói nữa, hắn nói với Lâm <BR>          Thu Nhã: "Thực ra người một nhà cũng không nên so đo, hơn nữa chuyện <BR>          đã qua, bọn họ chắc cũng đã biết trước kia mình sai lầm. Lần này về, <BR>          chúng ta mang quà nhiều vào, bố mẹ vợ giao con gái xinh đẹp cho anh, <BR>          anh còn không báo hiếu. Ðúng là anh không được"<BR>          Phượng Hề cười nói: "được rồi, Thu Phong, không ai trách anh đâu. Hơn <BR>          nữa anh cũng rất tốt với mẹ vợ mà"<BR>          Thiên Nhan Duyệt cũng nói: "Có hiểu hay không, bố mẹ em sẽ là không <BR>          suy nghĩ, chỉ cần anh tốt với em là được. Bố mẹ em sẽ vui mừng, không <BR>          để ý gì khác"<BR>          Liễu Yên Hồng thở dài nói: "Ðúng là chán, em còn tưởng rằng anh rể sẽ <BR>          ra oai, đè Lâm gia. Đợi lâu như vậy không ngờ ân oán lại bỏ qua không <BR>          tính. Các người nói chuyện đi. Ngọc Thiền, Thi Diễm, Tiêu Duệ, đi đánh <BR>          bài đi, trong lòng em đang khó chịu, muốn thắng tiền"<BR>          Nhìn em gái như vậy, Liễu Yên Nguyệt chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Ðã <BR>          lớn như vậy mà nói chuyện chẳng ý tứ gì. Cũng may đây là Tiêu gia, nếu <BR>          ở đại gia tộc khác, tính cách này sợ rằng đã đắc tội rất nhiều người.<BR>          Chẳng qua mọi người ở chung với nhau đã lâu, sớm biết Liễu Yên Hồng là <BR>          người như thế nào, không ai giận. Ðinh Mỹ Ðình còn cười nói: "Tiêu đại <BR>          ca, thực ra năm đó anh một mình đấu hai trăm, người coi anh là thần <BR>          tượng cũng không chỉ có mình em. Còn có có Hồng Hồng. Chỉ là hai người <BR>          thường xuyên cãi nhau, Hồng Hồng không nói ra mà thôi. Bây giờ muốn <BR>          anh thể hiện vẻ oai hùng năm đó. Chắc là Hồng Hồng muốn khơi dậy ***"<BR>          Tiêu Thu Phong nghe thấy không biết nói gì.</P>

<P>          Chương 546: Đáng ghét vẫn là đáng ghét.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Sáng hôm sau, mới sáng ra Tiêu Thu Phong đã bị gọi dậy từ sớm. Đêm qua <BR>          điên cuồng với Ruth đến nửa đêm, cuối cùng còn đến phòng Trác Ngưng <BR>          Tuyết, an ủi nàng, tinh thần và thể xác hòa hợp làm nàng thoải mái. <BR>          Lúc này Trác Ngưng Tuyết đang ngủ ngon lành, vô cùng đáng yêu.</P>

<P>          Không đánh thức nàng, Tiêu Thu Phong đi rửa mặt, đi ra được mấy người <BR>          Phượng Hề hầu hạ thay đồ mới. Đây là lần đầu tiên về nhà mẹ vợ, đương <BR>          nhiên phải ăn mặc đẹp mắt.</P>

<P>          Thấy Lâm Thu Nhã rực rỡ hẳn lên, đồ trang sức đắt tiền, dáng người <BR>          tuyệt mỹ phối hợp với chiếc váy đẹp, nhìn nàng từ góc độ nào cũng thấy <BR>          đầy cao quý, có cảm giác thiếu phụ thành thục, hai mắt đầy dịu dàng, <BR>          khẽ nhìn thoáng qua Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          Những năm qua nàng ở bên Tiêu Thu Phong thì ít, xa cách thì nhiều. <BR>          Nàng ít khi trang điểm. Thực ra nàng vẫn xinh đẹp như trước, không vì <BR>          sinh con mà mất đi. Rất nhiều lúc nàng quên trang điểm chăm lo cho <BR>          mình, toàn tâm toàn ý vì ông xã và con của mình.</P>

<P>          Một bộ véc kết hợp với thân hình thon dài của Tiêu Thu Phong, tuyệt <BR>          đối là quá hợp, càng làm hắn thêm đẹp trai. Mặc dù ở bên lâu như vậy, <BR>          lúc Liễu Yên Hồng nhìn thấy Tiêu Thu Phong, tim vẫn đập loạn lên.</P>

<P>          "Đẹp trai và mỹ nữ, đúng là quá xứng đôi. Đi ra ngoài chỉ riêng bề <BR>          ngoài của hai người đã khiến rất nhiều người tự ti" Kéo Lâm Thu Nhã <BR>          đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, đúng là quá đẹp đôi.</P>

<P>          Mặt Lâm Thu Nhã đỏ lên, khẽ cười nói: "Được rồi, chị không phải cô gái <BR>          bé bỏng nữa, không cần mọi người khen. So sánh với Mỹ Đình, bọn chị <BR>          già hết rồi"</P>

<P>          Tính ra Lâm Thu Nhã còn lớn hơn Tiêu Thu Phong hai tuổi. Từ tuổi mà <BR>          nói đúng là không còn trẻ, nhưng vẻ quyến rũ thành thục của nàng thì <BR>          những cô bé ngây thơ như Đinh Mỹ Đình không thể so sánh.</P>

<P>          Một chiếc máy bay quân dụng đã đỗ trước bãi cỏ. Bởi vì mang theo không <BR>          ít đồ, Tiêu Thu Phong vốn định đi xe ô tô, nhưng hai ba trăm cây đâu <BR>          có ngắn, sợ Tiểu Phiêu không chịu được, cho nên chỉ có thể mượn Triệu <BR>          Quang Bình một chiếc trực thăng. Giảm bớt chút thời gian, không phải <BR>          mệt mỏi.</P>

<P>          Cũng may lúc ở Trung Đông, Tiểu Phiêu đã sớm đi trực thăng với Lang <BR>          Tổ, không giống như ba đứa bé kia hưng phấn khóc rống đòi lên trực <BR>          thăng. Lừa cũng không lừa được bọn nó, cuối cùng Tiêu Viễn Hà phải đáp <BR>          ứng mua trực thăng cho chúng nó chơi mới qua được cửa này.</P>

<P>          Trời rất xanh, ánh nắng chiếu rọi, trên trực thăng ngắm mặt trời mọc <BR>          đẹp hơn so với trèo lên núi nhiều.</P>

<P>          Nhưng chỉ có Tiểu Phiêu là ngắm cảnh đẹp này. Lâm Thu Nhã đang cầm tay <BR>          Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, tâm tư đã sớm bay đi tận <BR>          đẩu đâu.</P>

<P>          Mặc dù vẫn gọi điện liên hệ với bố mẹ, nhưng đã bảy năm không gặp lại.</P>

<P>          "Có phải hơi kích động?" Tiêu Thu Phong khẽ cười nói.</P>

<P>          Lâm Thu Nhã gật đầu: "Đương nhiên rồi, nhiều năm như vậy, có thể trở <BR>          về đúng là chuyện cũ như mây khói, nhưng lại ngay trước mắt. Ông xã, <BR>          thực ra đời người thật kỳ diệu. Duyên phận giữa chúng ta đúng là kỳ <BR>          diệu. Lúc trước anh đã có Yên Nguyệt, em muốn anh nhưng không dám nói. <BR>          Anh biết không, trong nháy mắt khi bị đuổi khỏi Lâm Gia, em chút nữa <BR>          thì hỏng"</P>

<P>          "Nếu không được anh an ủi, làm bạn bên cạnh em, em sợ mình không chịu <BR>          nổi. Ông xã, thực ra em rất muốn cảm ơn anh. Anh cho em cơ hội sống, <BR>          còn cho em hạnh phúc như ngày hôm nay. Có anh, có Tiểu Phiêu, cả đời <BR>          này em không còn tiếc nuối gì nữa"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười cười như kẻ trộm: "Thu Nhã, thực ra anh cũng không <BR>          thiệt gì mà, có được một người vợ đẹp như vậy, lại có người con trai <BR>          đáng yêu như thế, lãi nhất chính là anh. Anh phải cảm ơn vì Lâm Gia đã <BR>          xua đuổi em mới đúng"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã không nhịn được cười: "Vậy cũng đúng, lúc đó nếu không <BR>          phải bất đắc dĩ, em cũng không đến Tiêu gia, cũng không yêu anh, càng <BR>          không thể muốn làm người phụ nữ của anh khi anh đã có Yên Nguyệt, cũng <BR>          không có ngày như hôm nay. Thật không ngờ chúng ta lại có ngày hôm <BR>nay"</P>

<P>          "Trên đời có rất nhiều chuyện không ngờ. Được rồi, không nên nhớ các <BR>          chuyện đó, về xum họp với người thân. Nhiều năm như vậy anh chiếm lấy <BR>          em, cũng nên để bọn họ được thấy em. Thu Nhã, mấy năm nay vất vả cho <BR>          em. Nếu như không phải mẹ nhắc nhở, anh cũng không biết nỗi buồn trong <BR>          lòng em. Sau này không cần biết chuyện gì, em cũng phải nói cho anh. <BR>          Chuyện của em, anh là chồng em, anh phải gánh vác"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã hôn lên mặt hắn, hạnh phúc cười nói: "Biết rồi, ông xã tốt <BR>          của em. Sau này có chuyện gì em cũng không giấu anh, được chưa"</P>

<P>          Giang tay ra, ôm chặt lấy Lâm Thu Nhã. Tiểu Phiêu ở bên cùng tiến đến, <BR>          nhìn hai người với ánh mắt chờ mong. Tiêu Thu Phong liền dùng tay kia <BR>          ôm nó lên, cười nói: "Hai mẹ con đều là bảo bối của anh, không thể <BR>          thiếu ai"</P>

<P>          Nửa tiếng sau trực thăng hạ xuống địa điểm mà Tiêu Thu Phong chỉ định, <BR>          dừng ở trước sân Lâm Gia. Còn chưa xuống trực thăng đã thấy xung quanh <BR>          có người lén dò xét. Xem ra sau bảy năm đã có rất nhiều người không <BR>          nhận ra bọn họ.</P>

<P>          Một lão già đi tới, nhìn thấy hai người, sửng sốt một chút rồi kích <BR>          động kêu lên: "Đại tiểu thư, là người, đúng là người. Người đã về. <BR>          Tiểu Liên, mau đi gọi Tam gia, nói đại tiểu thư đã về"</P>

<P>          Nhìn lão già này, Lâm Thu Nhã cảm thấy rất thân thiết. Bởi vì lão là <BR>          Ngũ bá, từ nhỏ đã thấy nàng lớn lên. Bảy năm không gặp, lão càng lúc <BR>          càng già, sợ chức quản gia đã đổi cho người khác.</P>

<P>          "Ngũ bá, đã lâu không gặp. Bác vẫn khỏe chứ, mọi người trong nhà vẫn <BR>          khỏe chứ?"</P>

<P>          Ngũ bá hơi khom người, run lên, rơi nước mắt nói: "Tiểu thư, tất cả <BR>          đều khỏe, chỉ là mấy năm nay Thái gia càng lúc càng yếu, sợ không chịu <BR>          được bao lâu nữa"</P>

<P>          "Ông nội...." Lời này mới nói đến đây đã bị người chặn ngang. Lúc này <BR>          Lâm Thu Nhã không phải người Lâm Gia, nhưng nàng quan tâm đến Thái gia <BR>          là thật lòng, điểm này ai cũng biết.</P>

<P>          "Đừng gọi như vậy, chị họ trước đây, chị bây giờ không phải người của <BR>          Lâm Gia chúng tôi, bây giờ chị là khách" Theo giọng nói chính là một <BR>          người phụ nữ xuất hiện, em họ Lâm Thu Nhã. Người này, Tiêu Thu Phong <BR>          đã gặp. Chỉ là không ngờ mấy năm nay cô ta gầy như que củi, chẳng qua <BR>          ánh mắt lại rất tàn nhẫn, hung hãn, miệng chế nhạo, nhưng mắt nhìn các <BR>          đồ trang sức trên người Lâm Thu Nhã đầy vẻ hâm mộ.</P>

<P>          "Em...."</P>

<P>          "Được rồi, không nên gọi như vậy, chị có thể gọi tôi là Lâm tiểu thư. <BR>          Đúng, về làm gì, Lâm Gia bây giờ không có tiền cho chị. Nhìn chị bây <BR>          giờ hình như cũng không thiếu tiền. Không có việc gì thì đi đi, Lâm <BR>          Gia không liên quan gì đến chị"</P>

<P>          Mặc dù dáng người đã thay đổi nhưng tính cách thì không, vẫn làm người <BR>          ta chán ghét. Tiêu Thu Phong không hứng thú nói với cô ta. Nhưng Tiểu <BR>          Phiêu lại trừng mắt nhìn, lạnh lùng quát: "Cô là đồ xấu xa, cút sang <BR>          bên, không được nói với mẹ tôi"</P>

<P>          Quả nhiên không hổ là con trai Tiêu Thu Phong, có khí phách, không coi <BR>          người phụ nữ này vào đâu.</P>

<P>          Cô ả ngẩn ra, cười lớn: "Thật không ngờ các ngươi lại mang tạp chủng <BR>          về. Xem ra lúc trước không trách oan chị, các ngươi quả là ***"</P>

<P>          Tâm trạng đang tốt nhưng nghe mấy câu nói của cô ta, Tiêu Thu Phong <BR>          rất giận. Không hề suy nghĩ vung tay lên tát, cô ả không kịp khóc một <BR>          tiếng đã bay ra ngoài, ngất đi. Nếu như hôm nay không phải muốn có <BR>          chuyện, chỉ bằng một câu nói của cô ta, đủ để chết mấy chục lần.</P>

<P>          "Đánh rất tốt" Theo âm thanh, một người đàn ông từ bên trong đi ra. <BR>          Phía sau lão là một người phụ nữ trung niên có chút tiều tụy, chính là <BR>          vợ chồng lão Tâm Lâm Gia.</P>

<P>          "Lâm Gia, Lâm Gia, con của mẹ, con đã về, thật tốt quá. Mẹ còn tưởng <BR>          rằng cả đời không được gặp con nữa. Con gái đáng thương, con chịu khổ <BR>          rồi"</P>

<P>          Lâm mẫu ôm Lâm Thu Nhã, khóc rống. Lâm Bắc Cường đi lên, nhìn Tiêu Thu <BR>          Phong, sau đó gật đầu nói: "Cháu bây giờ có phải cũng nên gọi chú là <BR>          bố vợ. Con của chú đã sinh con cho cậu"</P>

<P>          Vừa nghe thấy thế, Lâm mẫu liền ngẩng đầu lên, ngừng khóc, nhìn chằm <BR>          chằm Tiểu Phiêu, hưng phấn kêu lên: "Thu Nhã, đây là con của con và <BR>          Thu Phong?"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã lập tức gật đầu, nói với Tiểu Phiêu: "Tiểu Phiêu, gọi ông <BR>          ngoại bà ngoại, ông bà rất nhớ Tiểu Phiêu đó"</P>

<P>          Tiểu Phiêu chu miệng nói: "Ông bà không nghĩ đến con, chỉ nghĩ mẹ"</P>

<P>          Lâm mẫu không nhịn được, đoạt Tiểu Phiêu từ trong tay Tiêu Thu Phong, <BR>          nước mắt chưa khô đã cười nói: "Tiểu Phiêu thật đáng yêu, bảo bối <BR>          trong lòng bà ngoại. Tiểu Phiêu, bà ngoại không biết con, con không <BR>          được giận, sau này bà ngoại sẽ thương con thật tốt"</P>

<P>          Đến lúc này Tiểu Phiêu mới mở miệng nói: "Ông ngoại, bà ngoại"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường cười cười, nói: "Ai, xem ra ông đã già rồi, đã thành ông <BR>          ngoại rồi"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong hỏi: "Có phải Lâm Gia đã xảy ra chuyện?"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường thở dài nói: "Thái gia đang yếu, nằm trên giường đã ba <BR>          tháng nay. Mấy anh em tốt của chú đang tranh gia sản. Ai, Lâm Gia lụi <BR>          bại đến mức này mà còn tranh với đoạt. Tranh đoạt cả đời bọn họ không <BR>          biết chán sao?"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã lúc này mới biết tại sao người em họ lại có thái độ như <BR>          vậy. Thì ra nghĩ nàng về tranh tài sản, quá nực cười.</P>

<P>         <BR>          Chương 547: Lâm Gia trở thành lịch sử.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Bên ngoài ồn ào như vậy đã làm nhiều người kinh động, ngay cả bố con <BR>          Lâm Bắc Dân què một chân cũng đi ra, chuyện cũ như mây, rất nhiều <BR>          chuyện nghĩ không truy cứu, nhưng vừa thấy Tiêu Thu Phong, hai bố con <BR>          này đều hoảng hốt, sợ hãi.</P>

<P>          Mặc dù không mấy người ở Lâm Gia là biết chân tướng sự việc, cũng <BR>          không biết ai đánh cho bố con bọn chúng tàn phế. Nhưng trong lòng bọn <BR>          chúng lại rất rõ, nghĩ đến ác ma đó, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.</P>

<P>          Lâm Khải Dược vội vàng giải thích: "Chúng tôi không ở trong nhà, mấy <BR>          năm nay cũng không về đây. Là Tam thúc bảo chúng tôi về thăm Thái gia"</P>

<P>          Mặc dù Lâm Bắc Cường mời bọn chúng về, nhưng bọn chúng cũng đã bắt đầu <BR>          bàn bạc phân chia tài sản. Có anh em như vậy thà rằng không có còn <BR>hơn.</P>

<P>          "Đúng, tôi mời các người về thăm Thái gia, nhưng không phải bảo các <BR>          người về phân chia gia sản. Các người làm như vậy, nếu Thái gia biết, <BR>          Thái gia không tức chết sao?" Người còn chưa chết, đám con cháu bất <BR>          hiếu đã muốn phân chia tài sản của lão. Cũng may không ai dám nói với <BR>          Thái gia, nếu không lão mà tức lên, mạng đã không còn.</P>

<P>          Lâm Bắc Dân chống nạng đi tới, lấy lòng nói: "Lão Tam, mấy năm nay chú <BR>          quản lý gia tộc rất khổ. Điểm này các anh em đều hiểu. Yên tâm phần <BR>          của chú nhất định sẽ nhiều nhất"</P>

<P>          Lâm Gia đến tình trạng này mà vẫn còn những kẻ đó, khó trách Thái gia <BR>          vừa ngã, Lâm Gia liền như cây đổ, lá rụng.</P>

<P>          "Không cần, các người thích thì lấy hết đi. Tôi chỉ hy vọng nửa đời <BR>          còn lại của mình có thể sống yên ổn, không có người đến quấy rầy mình <BR>          nữa"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường đã rất thất vọng. Anh em ruột thịt đáng lẽ phải đoàn kết <BR>          giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng mấy anh em Lâm Gia đều tính kế nhau. Bao năm <BR>          qua vẫn không thấy mệt. Chỉ có lão là cảm thấy rất mệt.</P>

<P>          "Tiêu thiếu gia, điều này cậu cũng nghe thấy đó. Bố vợ cậu tự mình <BR>          không cần, không liên quan đến chúng tôi" Mặc dù chia cho lão Tam, <BR>          cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng có ác ma ở đây, không muốn chia cũng <BR>          không được. Chẳng qua lão tự mình buông tha, vậy thì tốt quá.</P>

<P>          Nhìn mọi chuyện trước mặt, Tiêu Thu Phong chỉ có thể lắc đầu bất đắc <BR>          dĩ, hiểu rõ Lâm Gia lúc này. Chuyện này hắn chẳng thèm để ý.</P>

<P>          Lâm Thu Nhã khinh thường nhìn mấy chú bác: "Bố, đi vào nhà mình, không <BR>          khí ở đây không tốt, con sợ Tiểu Phiêu không chịu được"</P>

<P>          Lâm mẫu không thích việc này. Bà cũng không muốn gì, không có hứng thú <BR>          mấy với tài sản Lâm Gia, nghe vậy liền nói với Tiểu Phiêu: "Tiểu <BR>          Phiêu, đi đến phòng của bà ngoại, bà ngoại làm món ngon cho con ăn. <BR>          Đói bụng chưa"</P>

<P>          Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, cô ả bị Tiêu Thu Phong tát ngất đã <BR>          tỉnh lại, một tay ôm đầu, một tay chỉ vào Tiêu Thu Phong: "Mày là đồ <BR>          đáng chết, dám đánh bà, bà liều mạng với mày"</P>

<P>          Tuổi chưa lớn đã như vậy rồi. Em họ của Lâm Thu Nhã đúng là học được <BR>          bản lĩnh mắng người của mẹ. Chẳng qua chưa đợt cô ả lao đến, Lâm Bắc <BR>          Dân đã tát cho một cái, quát: "Câm mồm cho tao, còn lắm mồm nữa sẽ hủy <BR>          tư cách phân chia tài sản của mày, cút sang bên"</P>

<P>          Đây là chỗ yếu của cô ả. Cô ả vừa nghe thấy thế liền không dám nói một <BR>          câu. Tương lai của ả chỉ dựa vào số tài sản đó mà.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong lắc đầu, thật sự không muốn chấp nhặt với người này. <BR>          Nếu không phải vì Lâm Thu Nhã, hắn sợ là cả đời cũng không muốn thấy <BR>          trái tim tham lam của những người này.</P>

<P>          "Chờ chút...." Một giọng nói lạnh như băng từ bên trong truyền ra. Mọi <BR>          người đều chấn động. Thái gia được quản gia đỡ, đang từ trong nhà đi <BR>          ra. Mặc một bộ đồ trắng, khoác chiếc áo lông, vẻ mặt mệt mỏi, đúng là <BR>          đèn dầu sắp cạn.</P>

<P>          Lâm Thu Nhã thấy Thái gia như vậy, nước mắt không kìm nổi trào ra. <BR>          Thái gia trước kia vô cùng uy nghiêm không ngờ lại rơi xuống cảnh như <BR>          thế này, đúng là cảnh còn người mất, không ai chống lại được thời <BR>          gian. Bộ dạng này của Thái gia, ai nhìn thấy cũng đau lòng muốn khóc.</P>

<P>          Giọng nói nức nở đã vang lên: "Thái gia..."</P>

<P>          Ngồi xuống vị trí gia chủ, Thái gia cố mở mắt thật to, thấy là Lâm Thu <BR>          Nhã liền khẽ gật đầu, sau đó nói: "Thu Nhã, cháu về là tốt. Lại đây, <BR>          để ông nội nhìn cháu một chút"</P>

<P>          Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống trên khuôn mặt già nua. Lão đã hối <BR>hận.</P>

<P>          Lâm Bắc Cường khẽ gật đầu, Lâm Thu Nhã đi lên nắm tay lão. Bảy năm <BR>          không gặp, nhưng không ngờ lại là như thế này.</P>

<P>          "Tiểu Nhã, cháu đã về, nói rõ cháu không còn trách Thái gia nữa, đúng <BR>          không?"</P>

<P>          "Thái gia, không có, Tiểu Nhã chưa bao giờ trách người. Mấy năm nay <BR>          Tiểu Nhã rất nhớ người, thật ạ...."</P>

<P>          Thái gia cao hứng vuốt đầu Lâm Thu Nhã, như đang nhớ lại, như đang ăn <BR>          năn, nói: "Cả cuộc đời Thái gia đã làm sai một việc đó chính là đuổi <BR>          cháu khỏi Lâm Gia. Là Thái gia có lỗi với cháu. Cháu có thể về, Thái <BR>          gia cho dù chết cũng nhắm mắt. Hôm nay... khụ khụ...."</P>

<P>          Lão quản gia vuốt lưng cho lão, Thái gia ngừng ho, nói: "Hôm nay ta <BR>          tuyên bố Tiểu Nhã trở lại Lâm Gia, nó là con gái Lâm Gia, vĩnh viễn là <BR>          như vậy"</P>

<P>          Lão già nói xong, coi như được giải thoát. Mọi người đứng ở đây đều có <BR>          ý cười nhạo. Không biết là cười nhạo mình, hay cười nhạo ai.</P>

<P>          "Ta biết các người đều mong ta chết, muốn phân chia tài sản Lâm Gia. <BR>          Mặc dù các ngươi là đám con cháu bất hiếu. Nhưng các người đều là con <BR>          cháu của ta, ta phải có trách nhiệm. Bây giờ ta đã không thể nào giúp <BR>          các người nữa. Có thể cho thì cho. Bắc Dân, chiều bảo luật sư đến đây, <BR>          tính toán tài sảnh Lâm Gia, bốn anh em các con mỗi người một phần, đây <BR>          là công bằng"</P>

<P>          "Vâng, Thái gia, con lập tức bảo người làm" Mặc dù Lâm Gia hôm nay <BR>          không bằng ngày xưa, nhưng tầm vài tỷ thì vẫn có. Chia một phần, nửa <BR>          đời còn lại coi như không lo lắng.</P>

<P>          Nhưng nhìn Lâm Gia từng huy hoàng mà lại đến nước này, Lâm Thu Nhã rất <BR>          đau lòng. Nàng lúc này đang quản lý cả Long Đằng, bỏ ra chút tiền là <BR>          mua được cả Lâm Gia.</P>

<P>          "Tiểu Nhã, ông nội không có gì cho con, ngôi nhà này ông nội tặng con" <BR>          Còn không đợi Lâm Thu Nhã có ý kiến. Thái gia đứng lên, quát: "Tiền <BR>          chia rồi, cút hết cho ta. Ta không muốn thấy các người nữa. Tòa nhà <BR>          này đã là của Tiểu Nhã, các người không được về đây"</P>

<P>          Điều có thể làm đã làm xong, hy vọng con cái sống tốt, đây là di <BR>          nguyện cuối cùng của một người bố. Nhưng có ai hiểu nỗi đau trong lòng <BR>          lão.</P>

<P>          Bởi vì lão quá thất vọng, dù là đến cuối cùng, lão vẫn không muốn thấy <BR>          đám con cháu bất hiếu này.</P>

<P>          Ôm Tiểu Phiêu, trên mặt Thái gia lúc này hiện lên nụ cười dịu dàng, <BR>          lão cả đời rất nghiêm túc, lão rốt cuộc cũng biết thứ gì mới là quý <BR>          giá nhất cuộc đời mình.</P>

<P>          Xảy ra việc này, Tiêu Thu Phong đương nhiên muốn lưu lại. Mặc dù ngôi <BR>          nhà này có hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng đây là tâm nguyện <BR>          cuối cùng của Thái gia, nếu không nhận lão sẽ tiếc nuối. Cho nên cuối <BR>          cùng Lâm Thu Nhã theo bố mẹ nói, nàng không từ chối. Rất nhanh đã tính <BR>          toán được tài sản của Lâm Gia, tổng cộng khoảng hai trăm triệu. Hơn <BR>          nữa phần lớn là đang miễn cưỡng kinh doanh, công ty lúc nào cũng có <BR>          thể đóng cửa. Đây đúng là một chuyện khó giải quyết, hơn nữa mấy người <BR>          con của Lâm Gia đều không muốn quản. Nhưng tài chính cố định lại quá <BR>          ít không đủ để chia.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không nhìn được nữa, liền bảo Lâm Thu Nhã lấy danh <BR>          nghĩa bố mẹ nàng mua lại cả tập đoàn Lâm Gia với giá ba trăm triệu. <BR>          Mấy người mừng như điên. Muốn lấy công ty sắp phá sản đó làm gì. Bây <BR>          giờ cả Đông Nam không ai muốn làm ăn với bọn họ, sớm muộn gì cũng phải <BR>          đóng cửa, bán vừa đẹp.</P>

<P>          Vợ chồng Lang chu vương có chút lo lắng, Lâm mẫu còn nhỏ giọng nói với <BR>          Lâm Thu Nhã: "Thu Nhã, kiếm tiền không dễ, con không nên lãng phí như <BR>          vậy. Thựa ra công ty Lâm Gia không đáng từng đó tiền"</P>

<P>          Nhìn trong mắt Lâm Bắc Cường cũng thấy có ý đó. Tài sản Lâm Gia, lão <BR>          không cần. Đó là tiền của con gái, không thể lãng phí. Lão khổ cực một <BR>          chút cũng được. Nhưng con gái đã có Tiểu Phiêu, cả đời con gái và cháu <BR>          lão còn rất dài.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười nói: "Được rồi, hai người không cần lo lắng, chút <BR>          tiền ấy Thu Nhã ký một chữ là được. Hơn nữa sau khi thu lấy công ty <BR>          Lâm Gia, một lần nữa thay đổi, tiền đó sớm muộn gì cũng kiếm lại được, <BR>          để cho bố vợ làm cũng tốt mà"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã cũng gật đầu nói: "Mẹ, đối với Long Đằng của bọn con mà <BR>          nói, từng đó tiền không đáng gì. Bất cứ công ty nào một năm cũng kiếm <BR>          gấp nhiều lần số đó. Lâm Gia cuối cùng cũng là gia nghiệp của chúng <BR>          ta, coi như giữ lại làm kỷ niệm. Hy vọng bố sau này có thể kinh doanh <BR>          tốt. Chờ Tiểu Phiêu trưởng thành thì truyền lại cho nó, coi như tiết <BR>          kiệm của nó"</P>

<P>          Nếu hai người đã nói như vậy, hai vợ chồng Lâm Bắc Cường cũng không từ <BR>          chối nữa. Lâm mẫu ôm Tiểu Phiêu, cao hứng nói: "Cháu ngoại bảo bối <BR>          Tiểu Phiêu của bà thật là giỏi, mới từng này tuổi đã là triệu phú, sau <BR>          này sợ không ít bé gái theo đuổi"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường kích động nói: "Thu Nhã, con nói Long Đằng, không phải <BR>          là tập đoàn Long Đằng sao, các con..."</P>

<P>          Lâm Thu Nhã cười nói: "Bố, bố nói không sai. Chính là Long Đằng đó, dù <BR>          sao cũng không phải của con. Con chỉ làm thuê cho Thu Phong mà thôi. <BR>          Bao năm rồi con chẳng được ít tiền lương nào, lấy chút tiền của anh ấy <BR>          coi như cũng không quá đáng"</P>

<P>          Hai vợ chồng Lâm Bắc Cường lập tức nhìn Tiêu Thu Phong, sợ con gái <BR>          dùng tiền lung tung sẽ làm Tiêu Thu Phong tức giận. Tiêu Thu Phong <BR>          nói: "Không có gì, không quá đáng gì cả, tích tiền cho Tiểu Phiêu mà, <BR>          dùng nhiều hơn nữa cũng được"</P>

<P>         <BR>          Chương 548: Bí mật tiến hóa của thần cảnh.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Nhận được tài sản của mình, mấy anh em Lâm gia đều bỏ đi, không có một <BR>          chút lưu luyến gì. Thậm chí không nói một câu đã rời đi. Nói thật ra <BR>          bọn họ đã sớm không cần ngồi nhà này. Từ trước đây bọn họ đã mua nhà ở <BR>          gần bờ biển, bây giờ chỉ cần có tiền là sống hạnh phúc cả đời.</P>

<P>          Thấy cảnh này, Thái Gia càng không chịu nổi, tối hôm thứ ba, lão đã về <BR>          trời.</P>

<P>          Nhiều con cái như vậy nhưng người đưa tiễn lão chỉ có mình nhà Lâm Bắc <BR>          Cường, đúng là quá châm chọc.</P>

<P>          Lâm gia suy sụp, khách đến rất ít. Nhưng biết Tiêu Thu Phong ở đây nên <BR>          Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục cũng đến phúng viếng. Lâm Thu Nhã <BR>          rơi lệ không ít làm Tiêu Thu Phong rất đau lòng.</P>

<P>          Chết là hết, chuyện cũ cũng theo gió bay đi.</P>

<P>          Sau khi làm xong chuyện hậu sự của Thái Gia, công ty Lâm gia giao cho <BR>          Lâm Bắc Dân, lúc trước đã nói rõ rồi mà.</P>

<P>          "Bố, nếu bố cần hỗ trợ, hoặc cảm thấy tài chính gặp khó khăn thì gọi <BR>          điện cho con. Con sẽ giúp bố. Con hy vọng sản nghiệp của Lâm gia có <BR>          thể lưu truyền mãi"</P>

<P>          Là người Lâm gia, tất cả những gì Lâm Thu Nhã làm được chỉ có vậy. Một <BR>          người bị đuổi khỏi Lâm gia, chịu đựng áp lực nặng nề, nhưng còn muốn <BR>          thu dọn đống đổ nát của gia tộc, điều này làm Lâm Bắc Cường có chút <BR>          xấu hổ. Lúc này cũng may có con gái, nếu không lão chẳng biết làm gì.</P>

<P>          "Tiểu Phiêu, phải nhớ ông ngoại bà ngoại, có thời gian thì đến chơi <BR>          với ông bà. Đợi cháu lớn, cháu đến đây ở, biết không?" Không nhịn được <BR>          chia ly, Lâm mẫu ôm Tiểu Phiêu, lảm bẩm như vậy mấy tiếng liền. Bà <BR>          cũng không cần biết Tiểu Phiêu có hiểu hay không. Tiểu Phiêu mặc dù <BR>          không lớn nhưng hiểu chuyện, làm cho Tiêu Thu Phong rất vui.</P>

<P>          "Mẹ, Tiểu Phiêu nhớ mà. Nếu có thời gian bố mẹ đến Tiêu gia chơi. <BR>          Trong khoảng thời gian này con chắc là không đến Trung Đông, muốn nghỉ <BR>          ngơi một chút. Mấy năm nay thật sự con rất mệt"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường lập tức nói: "Được rồi, hai con về đi. Mấy hôm nay các <BR>          con đã vất vả. Chờ xử lý tốt công ty Lâm gia, bố nhất định sẽ đến Tiêu <BR>          gia một chuyến. Nhà thông gia mà, cũng lên quan hệ gần gũi"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong và Lâm Thu Nhã dắt tay Tiểu Phiêu đi ra khỏi Lâm gia. <BR>          Mặc dù không quay đầu lại nhưng Tiêu Thu Phong rõ ràng cảm nhận hai <BR>          lão đang rất đau lòng. Việc này không ai có thể giúp bọn họ. Chỉ hy <BR>          vọng Lâm Thu Nhã sinh thêm mấy bé, sau đó cho bọn họ một đứa để bầu <BR>          bạn.</P>

<P>          Mấy ngày không về, chuyện ở Lâm gia, mọi người trong Tiêu gia đều <BR>          biết. Cho nên thấy Lâm Thu Nhã buồn bã, chúng nữ đều an ủi. Điền Phù <BR>          còn nấu canh thật ngon, chăm sóc cho Lâm Thu Nhã.</P>

<P>          Tâm trạng không thoải mái rất nhanh đã thành quá khứ trong gia đình <BR>          hạnh phúc.</P>

<P>          Mấy hôm nay Đinh Mỹ Đình bị Liễu Yên Hồng kéo đến Phong Chính, bắt đầu <BR>          tiếp xúc với việc quản lý tập đoàn Phong Chính với Lâm Ngọc Hoàn. Mà <BR>          bản thân Liễu Yên Hồng lại được chị dạy, bắt đầu tiến vào Long Đằng. <BR>          Long Đằng được xưng là vương quốc kinh doanh lớn nhất thế giới. Là <BR>          người quản lý chỉ có thể nắm giữ phương hướng, còn chi tiết thì không <BR>          có thời gian.</P>

<P>          Chẳng qua Long Đằng có những nhân tài ưu tú nhất trên thế giới. Những <BR>          việc chi tiết cụ thể sẽ có người thực hiện.</P>

<P>          "Bắc có Hoa Hạ, nam có Phong Chính. Thu Phong, bố thấy hay là con <BR>          thống nhất hai nhà đi. Nếu không Thanh Linh cứ phải ở lại Bắc Kinh, <BR>          như vậy cũng không phải chuyện tốt" Tiêu Viễn Hà nghe Liễu Yên Hồng <BR>          nói một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói.</P>

<P>          "Đúng thế, hôm qua Thanh Linh tỷ gọi điện tới, rất nhớ Tiêu đại ca. <BR>          Chỉ là gần đây đang có mấy hợp đồng lớn, chị ấy không thể phân thân <BR>          ưd[jc. Tiêu đại ca nhất định phải giúp Thanh Linh tỷ. Nghe chị ấy nói <BR>          Hoa Hạ cũng là của Tiêu đại ca mà"</P>

<P>          Thiếu chút nữa là lỡ miệng. Hoa Hạ là do Long Thần và bố Mộng Thanh <BR>          Linh hợp tác dựng lên. Chỉ là cổ phần của Long Thần nhiều hơn một <BR>          chút. Thực ra của ai cũng không quan trọng, Tiêu Thu Phong không để ý. <BR>          Nhưng làm Mộng Thanh Linh mệt, việc này đúng là cần phải suy nghĩ.</P>

<P>          Trác Ngưng Tuyết cười nói: "Bố, việc này không khó, con có thể đưa ra <BR>          một mô hình hoạt động mới, có thể đồng thời chiếu cố hai nhà. Đến lúc <BR>          đó mọi người sẽ rất thoải mái. Hơn trăm ngàn nhân viên của Long Đằng <BR>          nếu như bọn con phải quản từng người một, vậy không mệt chết sao ạ. Bố <BR>          yên tâm, việc này giao cho con"</P>

<P>          Được xưng là Đông Nam tam hoa, mỗi nàng đều rất thông minh. Mặc dù về <BR>          đối nhân xử thế, Trác Ngưng Tuyết có chút trẻ con, nhưng về buôn bán <BR>          nàng lại đứng đầu. Được Tiêu Hào Vân dạy bảo, tất cả tinh thần của <BR>          nàng gần như dồn hết vào kinh doanh.</P>

<P>          Phượng Hề cười nói: "Có Tiểu Tuyết hỗ trợ thì quá tốt. Chị nghe nói <BR>          hai người Tiểu Tuyết và Lâm Thu Nhã được xưng là thiên tài kinh doanh <BR>          nổi tiếng nhất trên thế giới. Chỉ cái tên đã đủ dọa chết người.</P>

<P>          Trác Ngưng Tuyết đỏ mặt, bị nói đến xấu hổ.</P>

<P>          Liễu Yên Hồng nhìn Trác Ngưng Tuyết, trêu chọc: "Không phải đâu, các <BR>          chị đều rất nổi tiếng. Tiểu Tuyết tỷ nổi tiếng nhưng vẫn chưa sinh em <BR>          bé cho anh rể. Chị nhìn bụng kìa?"</P>

<P>          Từ Đông Nam tam hoa đến Đông Nam nhất tỷ, còn có Thiên Nhan Duyệt, Vũ, <BR>          Ruth, Mộng Thanh Linh, hình như mỗi người đều rất nổi tiếng. Lần này <BR>          Liễu Yên Hồng không nói sai.</P>

<P>          Điền Phù cười nói: "Được rồi, các con đều giỏi. Mẹ thực sự không thể <BR>          chọn ai. Ngọc Thiền và Ngọc Hoàn cũng rất ưu tú. Có lẽ đây là do tổ <BR>          tiên Tiêu gia tích đức, mới có được nhiều con dâu tốt như các con"</P>

<P>          Phượng Hề liền nói: "Mẹ, mẹ đừng khen bọn con, nếu không bọn con lại <BR>          kiêu ngạo đó"</P>

<P>          Tiêu Viễn Hà nói: "Các con đáng được kiêu ngạo. Đương nhiên người đáng <BR>          kiêu ngạo nhất Tiêu gia chúng ta chính là Tiểu Phong. Dù sao bố rất <BR>          hâm mộ nó"</P>

<P>          Tiêu Viễn Hà vừa nói ra, các nàng đều cười cười, không khí hạnh phúc <BR>          dần dần tràn ngập cả đại sảnh. Lúc này mùi thức ăn đã từ trong bếp lan <BR>          ra. Mấy đứa nhóc đang chơi đã đói, vội vàng chạy vào, vây quanh Điền <BR>          Phù, luôn miệng đòi ăn. Bây giờ thời gian các bữa ăn ở Tiêu gia đều <BR>          được xác định do bụng của mấy đứa.</P>

<P>          Tiêu gia đang hạnh phúc thì Phá Quân ở phương xa lại gặp phiền phức.</P>

<P>          Lão đã từng đến Xà đảo, chỉ là không thích âm khsi và vẻ hoang vu ở <BR>          đây, cho nên không quá để ý. Nhưng khi lão đến Xà đảo, tất cả đã trở <BR>          nên khác thường.</P>

<P>          Xà đảo được Tham Lang bố trí rất nhiều cạm bẫy, dù là Phá Quân vô cùng <BR>          cường đại cũng toát mồ hôi lạnh. Tham Lang quá hiểm độc.</P>

<P>          Không tìm được Thất Sát là bởi vì hắn có phương pháp ẩn giấu khí tức. <BR>          Tham Lang ở cạnh Phá Quân mấy chục năm, khí tức của hắn dù ẩn giấu như <BR>          thế nào thì Phá Quân cũng có thể cảm nhận được.</P>

<P>          Tham Lang bị Tiêu Thu Phong đánh nát thân thể, lực lượng của hắn đáng <BR>          lẽ rất yếu ớt. Nhưng khi Phá Quân bước vào Xà đảo, lại phát hiện lực <BR>          lượng đó cường đại đến mức không thể tin nổi.</P>

<P>          Qua ba cửa đã đến một ngọn thác cao mấy trăm mét, nước đang ào ào chảy <BR>          xuống, rơi lên đầu một người. Tham Lang đã giữ tư thế này suốt mười <BR>          ngày mười đêm.</P>

<P>          Mà lực lượng cường đại chính là tản ra từ người hắn. Đây là một Tham <BR>          Lang hoàn toàn mới. Phá Quân chỉ có thể từ trong khí tức của hắn mới <BR>          cảm nhận được đó là Tham Lang.</P>

<P>          "Ha ha ha" Cười điên cuồng, thân hình đang bị nước bao phủ đột nhiên <BR>          đã động. Làn nước xung quanh đã bị tiếng cười của hắn chấn bay. Trong <BR>          đôi mắt hung hãn tản ra sát khí nồng nặc.</P>

<P>          "Trọng sinh, bí quyết của thiên đạo không ngờ lại là trọng sinh. Ha ha <BR>          ha, đúng là ông trời giúp ta. Phá Quân, ta chờ ngươi đã lâu" Giờ phút <BR>          này Phá Quân đã xuất hiện trên tảng đá. Nhìn Tham Lang xa lạ, Phá Quân <BR>          hoảng sợ.</P>

<P>          Phá Quân quát lên: "Ngươi đã lĩnh ngộ được Thiên huyễn quyết?"</P>

<P>          "Không sai, thì ra lực lượng thiên đạo phải trọng sinh mới hấp thu <BR>          được. Tham Lang ta cả đời khổ tu mà đạo lý này cũng không hiểu. Nếu <BR>          như không phải muốn cho ngươi cảm nhận lực lượng Thiên huyễn quyết của <BR>          ta, ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng đến được nơi này như vậy sao?"</P>

<P>          Cạm bẫy trên Xà đảo tuyệt đối không chỉ có ba cửa. Nhưng bởi vì có lực <BR>          lượng tuyệt đối nên Tham Lang mới không khởi động tất cả.</P>

<P>          Tóc tai rối bời, từ từ đi ra khỏi tác nước, chân đạp vào không khí, đó <BR>          là thân pháp của tiên nhân. Giờ phút này lại ở trên người Ma Tôn. Tham <BR>          Lang trước kia, Phá Quân có nhiều cơ hội đánh bại hắn. Nhưng thật <BR>          không ngờ sau khi trọng sinh Tham Lang lại lĩnh ngộ được lực lượng <BR>          Thiên huyễn quyết.</P>

<P>          Phá Quân hoảng sợ, nhưng lão không lui. Là một võ giả sẽ phải đối mặt <BR>          với cường địch. Nếu không dù sống sót, lực lượng bản thân cũng không <BR>          thể tăng lên, đây là chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết. "Đúng, thấy <BR>          người điên cuồng như vậy, tin rằng Thiên huyễn quyết của ngươi đã tiến <BR>          hóa đến thần kình. Ta đúng là muốn thử một lần"</P>

<P>          Tính cách ti tiện của Tham Lang đã dung nhập với thân thể vô sỉ của Bộ <BR>          Xà, trên mặt càng thêm âm u. Hắn cười lạnh nói: "Hôm nay ngươi nhất <BR>          định sẽ được nếm thử thế nào mới là lực lượng thần cảnh. Nếu ta không <BR>          đoán sai thì thằng ranh Tiêu gia kia cũng đã trọng sinh. Chỉ có nguyên <BR>          thần trọng sinh mới đạt đến thần cảnh"</P>

<P>          Phá Quân không nói gì, lực lượng thần kình cường đại đã tản mát, khẽ <BR>          vung tay, nhảy lên cao. Cho dù chết lão cũng phải xông tới. Ít nhất <BR>          cũng có thể cho Tiêu Thu Phong ở Đông Nam biết Tham Lang chưa chết. <BR>          Hơn nữa lực lượng vô cùng cường đại, để Tiêu Thu Phong sớm có chuẩn <BR>bị.</P>

<P>          "Ngươi nóng lòng như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có thể giết chết <BR>          Phá Quân ngươi, đây chính là tâm nguyện lớn nhất trong lòng ta. Nhưng <BR>          hôm nay ta sẽ không giết ngươi, bắt ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta <BR>          như một con chó. Ha ha ha" Tham Lang điên cuồng cười lớn.</P>

<P>          <BR>          Chương 549: Chiến ý bất khuất.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Từ trước đến nay Phá Quân vẫn luân tin rằng với quân lực cường đại mà <BR>          lão tu luyện cả trăm năm qua, nhất định cường đại nhất trên đời. Dù là <BR>          Thất Sát và Tham Lang cũng không phải đối thủ của lão. Niềm tin đó kéo <BR>          dài suốt trăm năm. Nhưng hôm nay lại bị người phá vỡ. Mà người phá vỡ <BR>          lại là Tham Lang - kẻ đứng cuối cùng trong ba cao thủ.</P>

<P>          Trọng sinh luyện hóa Thiên huyễn quyết, đúng là rất cường đại. Mặc dù <BR>          thần kình tiến hóa chỉ là một cấp độ nhỏ, nhưng thực lực lại chênh <BR>          nhau quá nhiều.</P>

<P>          Phá Quân chú trọng nhất là quyền. Quyền lực của lão trong nháy mắt bộc <BR>          phát có thể phá vỡ một ngọn núi. Cũng có thể ngưng tụ, hấp dẫn lực <BR>          lượng thiên địa. Trăm năm qua, đôi tay của lão chưa bao giờ bại.</P>

<P>          "Phá Quân quyền vô địch đúng là lợi hại. Nếu như cùng tiến đến thần <BR>          cảnh, sợ rằng không đấu lại ngươi. Phá Quân, Phá Quân, nữ thần may mắn <BR>          lúc này đang đứng bên phía Tham Lang ta. Lần trước ngươi đã chạy <BR>          thoát. Lần này ta xem ngươi còn chạy thế nào?</P>

<P>          Phá Quân người đầy mồ hôi lạnh, ướt đẫm quần áo. Chưa bao giờ lão xuất <BR>          quyền lại nặng nhọc như vậy. Quân quyền vô địch lại bị lực lượng của <BR>          Tham Lang ngăn cản, không tạo thành chút sóng gió gì.</P>

<P>          "Cho dù ngươi có thể tu luyện đến thần cảnh tiến hóa thì sao chứ. Phá <BR>          Quân ta đỉnh thiên lập địa, ác giả ác báo. Thiên kiếp của ngươi rất <BR>          nhanh sẽ đến, không sung sướng được lâu nữa đâu"</P>

<P>          Mắt Tham Lang lóe hung quang, quát: "Cho dù chết, ngươi cũng chết <BR>          trước ta. Phá Quân được xưng thiên hạ đệ nhất bị ta dẫm nát dưới chân. <BR>          Đây là tâm nguyện cả đời, ta không có gì tiếc nuối.</P>

<P>          Phá Quân cười đầy khinh bỉ: "Vậy ngươi còn nói nhảm làm gì, chẳng lẽ <BR>          chỉ cần dùng mồm mép là đánh bại được ta sao?"</P>

<P>          Mặc dù có thể đánh bại Phá Quân, nhưng trong lòng Tham Lang rất hận. <BR>          Bởi vì không chinh phục được lão, lực lượng cường đại có thể giúp lão <BR>          muốn làm gì thì làm, làm người ta e ngại. Nhưng lại không được bất cứ <BR>          ai tôn trọng. Hắn không thích như vậy.</P>

<P>          "Không gian biến...." Chỉ riêng lực lượng thần kình, hắn không thể làm <BR>          gì được Phá Quân. Với tu vi của hai người mà nói, thần nguyên của Phá <BR>          Quân hơn hắn một bậc. Cùng với linh tính của Phá Quân mà Thất Sát và <BR>          Tham Lang không thể sánh bằng. Hơn nữa khi xưa Phá Quân rất cố gắng, <BR>          được xưng là đệ nhất nhân cũng không phải chỉ có hư danh.</P>

<P>          Nhưng lực lượng thần cảnh tiến hóa, lợi hại nhất chính là không gian. <BR>          Có không gian của mình, lúc hắn giao đấu với Tiêu Thu Phong ở Trung <BR>          Đông, lực lượng cường đại như nhau. Nhưng hắn vào trong không gian đó, <BR>          lực lượng chỉ phát ra được một nửa, căn bản không phải đối thủ của <BR>          Tiêu Thu Phong, bị đánh cho nát bấy, chỉ còn nguyên thần là thoát <BR>khốn.</P>

<P>          Chẳng qua chính vì như vậy nên hắn mới lĩnh ngộ được, làm cho lực <BR>          lượng tiến hóa. Xem ra hắn phải cảm ơn Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          Thế giới trước mặt lập tức thay đổi, Phá Quân chỉ cảm thấy một cỗ lực <BR>          lượng kéo hắn vào. Không có bầu trời trong xanh, không có mây, cũng <BR>          không có tiếng gió gào thét. Trong không gian này chỉ có bóng đêm. <BR>          Không gian thần cảnh dựa vào người tu luyện công pháp, Tham Lang tu <BR>          luyện chính là ma công. Như vậy không gian đương nhiên có màu đen.</P>

<P>          "Đây là thế giới nội tâm của ngươi. Tham Lang, ngươi thấy không, màu <BR>          đen, dơ bẩn, chính là tính cách của ngươi. Kết giao với ngươi mấy chục <BR>          năm, ta luôn hy vọng ngươi có thể hối cải. Xem ra ngươi sớm không còn <BR>          nhân tính, chỉ có thể bị hủy diệt"</P>

<P>          "Ma đạo, ta muốn chính là lực lượng, giữ lại nhân tính có tác dụng gì. <BR>          Ở đây ta là chúa tể, Phá Quân, nơi này lúc nào cũng có thể thành chỗ <BR>          chôn thây của ngươi"</P>

<P>          Mặc dù đã mở thiên nhĩ ra nhưng Phá Quân vẫn không thể phát hiện ra vị <BR>          trí của Tham Lang. Tham Lang không nói sai, trong không gian này hắn <BR>          chính là chúa tể.</P>

<P>          Một chưởng đã được phát ra. Khi Phá Quân phát hiện ra thì chưởng đã <BR>          ngay trước mặt. Phá Quân vung quyền đánh tới, hai chưởng chạm nhau. <BR>          Chưởng lực cường đại như vậy mà ở đây chỉ phát ra một tiếng "bốp" rất <BR>          nhỏ, như tát một con muỗi.</P>

<P>          Nhưng lực lượng nhìn rất nhẹ nhàng này lại làm Phá Quân lún xuống mặt <BR>          đất hơn ba mét. Một cỗ lực lượng đánh sâu vào trong nội phủ của lão. <BR>          Phá Quân không nhịn được phun ra một ngụm máu. Điều này cho thấy lão <BR>          đã bị thương.</P>

<P>          "Ha ha ha.... bị thương thích chứ" Trăm năm qua, đây là lần đầu tiên <BR>          Phá Quân bị thương. Lần trước dù đối mặt với Thất Sát, Tham Lang, Tử <BR>          Dao và vũ khí hình người, Phá Quân cũng không bị thương. Nhưng lần này <BR>          lão đã không có cơ hội đó.</P>

<P>          Phá Quân từ từ đứng lên, cao giọng nói: "Tham Lang, ngươi vĩnh viễn <BR>          không thể thay đổi được tính cách của mình. Ngươi tên là Tham Lang, <BR>          thực ra rất sợ chết"</P>

<P>          Lời này vừa ra, Tham Lang đã xuất hiện trước mặt Phá Quân.</P>

<P>          "Quả nhiên không thấy quan tài không rơi lệ. Bị thương mà vẫn còn lớn <BR>          lối như vậy. Phá Quân, bây giờ sợ không phải lúc ngươi ngông cuông"</P>

<P>          Phá Quân không bỏ qua cơ hội này, nhân lúc Tham Lang đang đắc ý, lão <BR>          vung quyền lên, quyền này gần như ẩn chứa tất cả lực lượng của lão, <BR>          hơn nữa lão còn quát lên: "Quyền Phá Thiên"</P>

<P>          Quyền thế điên cuồng xuất hiện, Tham Lang lóe lên. Mặc dù trong không <BR>          gian này lực lượng của Phá Quân bị ức chế nhưng hắn không dám chậm <BR>          trễ. Quyền lực đã đột nhiên thay đổi.</P>

<P>          Một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, gần như chỉ trong nháy mắt <BR>          quyền này đã biến thành hàng ngàn quyền.</P>

<P>          Quả nhiên là Phá Thiên. Tham Lang giật mình, không dám xuất hiện trước <BR>          mặt Phá Quân nữa. Thật không ngờ trong không gian của mình, Phá Quân <BR>          còn có lực lượng như vậy. Quyền Phá Thiên này nếu ở tình huống bình <BR>          thường chắc không ai đỡ được.</P>

<P>          "Ầm ầm ầm" tiếng nổ rung trời vang lên. Quyền Phá Thiên đã đánh vào <BR>          không gian của Tham Lang. Gần như muốn phá vỡ bầu trời.</P>

<P>          Tham Lang rất hoảng sợ, lớn tiếng quát: "Ghê tởm, chết đi"</P>

<P>          Không gian do Tham Lang khống chế đã biến thành vòng xoáy, từ từ thu <BR>          nhỏ. Từng đạo chưởng từ trên trời giáng xuống như sấm sét, không thể <BR>          tránh né. Chỉ trong nháy mắt Phá Quân đã trúng mười chưởng, máu ướt <BR>          đẫm vạt áo.</P>

<P>          Phá Quân không hổ là Phá Quân, không hề kêu lên một tiếng.</P>

<P>          "Nếu đã muốn chết, vậy đừng trách ta độc ác" Đến lúc này, Tham Lang <BR>          không dám xuất hiện nữa, tay hóa thành đao, trong không gian như xuất <BR>          hiện một tia chớp, sau đó chỉ nghe thấy Phá Quân rên lên một tiếng. Ma <BR>          Tôn đã cắt gân tay gân chân của lão.</P>

<P>          Không chỉ có thể, Tham Lang còn dùng hai cây cọc xuyên qua vai hắn, <BR>          đóng hắn dưới tác nước. Điều này càng làm Phá Quân thêm đau đớn.</P>

<P>          "Ta biết tên kia đã cảm nhận được. Yên tâm, ta sẽ ở đây chờ hắn. Chỉ <BR>          hy vọng hắn không phải kẻ yếu ớt"</P>

<P>          Tham Lang nhìn Phá Quân như xác chết trong làn nước, biết Phá Quân còn <BR>          chưa chết, cười lạnh nói. Sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển <BR>          chân khí. Nỗi nhục Tiêu Thu Phong hủy thân thể của hắn, hắn phải trả <BR>          lại gấp trăm lần. lần này Tham Lang rất muốn xem hai người ai lợi hại <BR>          hơn.</P>

<P>          Tu vi trăm năm cùng với lực lượng thần cảnh, hắn tin rằng sẽ băm vằm <BR>          Tiêu Thu Phong thành trăm mảnh.</P>

<P>          Chỉ cần giết chết Tiêu Thu Phong, hắn sẽ lập lại Hắc Dạ. Đây không <BR>          phải chuyện khó khăn gì. Hắc Dạ có chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới. <BR>          Đến lúc đó hắn hô một tiếng, vô số người hưởng ứng.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong đúng là đã cảm nhận được, nhưng hắn chỉ nói cho một <BR>          người. Người đó chính là Tử Dao. Cuộc đại chiến giữa Phá Quân và Tham <BR>          Lang, tin rằng Thất Sát cũng cảm nhận được. Chẳng qua đáng tiếc bây <BR>          giờ lại không biết tung tích của Thất Sát. Nếu không Tiêu Thu Phong đã <BR>          sớm ra tay.</P>

<P>          Chẳng qua lúc này Tiêu Thu Phong không rõ. Dù Tham Lang không chết, dù <BR>          hắn dung hợp vào một cơ thể mới cũng không thể có khí tức đó. Đã từng <BR>          ở cạnh Phá Quân, Tiêu Thu Phong hiểu rõ lực lượng đó đã đạt đến thần <BR>          cảnh tiến hóa, không phải là Phá Quân.</P>

<P>          "Thu Phong, anh nói sư phụ em..."</P>

<P>          "Tử Dao, trước không nên hỏi, chúng ta phải mau chạy đến đó. Nếu không <BR>          có thể em không gặp lại sư phụ của mình nữa đâu"</P>

<P>          Nói một câu với Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề, Tiêu Thu Phong và Tử Dao <BR>          nhân màn đêm rời khỏi Tiêu gia, đi thẳng đến Nam Hải.</P>

<P>          Tử Dao đã đến Xà đảo, nhưng trên đường khi Tiêu Thu Phong nói cảm giác <BR>          của mình ra, nàng không tin. Tham Lang không thể thắng sư phụ.</P>

<P>          Nhưng Tiêu Thu Phong nói nàng lại không thể không tin. Vì thế nàng chỉ <BR>          có thể đi thật nhanh, không hề ngừng lại. Hôm sau đã chạy đến Xà đảo. <BR>          Tử Dao đang rất nóng lòng, còn Tiêu Thu Phong lại rất cẩn thận. Bởi vì <BR>          hắn cảm nhận được lực lượng thần cảnh, còn cảm nhận được âm mưu.</P>

<P>          Đang định nhắc nhở Tử Dao một chút thì có một âm thanh từ xa truyền <BR>          đến: "Thằng ranh Tiêu gia kia, Tham Lang ta đang chờ ngươi ở đây. Ở <BR>          đây bố trí Tinh mang đại trận, chỉ cần ngươi có thể đi ra, có lẽ còn <BR>          có thể gặp mặt Phá Quân lần cuối. Nhớ, các ngươi chỉ có ba tiếng"</P>

<P>          Nếu đã tới, có Phá Quân ở đây, tin rằng Tiêu Thu Phong sẽ không đi. <BR>          Tham Lang rất vui vẻ. Hắn dùng đại trận này để tiêu hao lực lượng của <BR>          Tiêu Thu Phong. Mục đích của Tham Lang chính là giết Tiêu Thu Phong. <BR>          Về phần phương pháp gì, hắn không để ý.</P>

<P>          Tử Dao rất muốn chạy tới, nhưng bị Tiêu Thu Phong giữ lại.</P>

<P>          "Tử Dao, em nhất định phải trấn tĩnh. Tinh mang đại trận vô cùng nguy <BR>          hiểm, nhất định phải cẩn thận. Nếu không chẳng những không cứu được sư <BR>          phụ em, chúng ta còn phải để xác lại nơi này. Cầm tay anh, dù xảy ra <BR>          chuyện gì cũng không được bỏ ra. Biết không?"</P>

<P>        <BR>          Chương 550: Ma nữ khiêu khích.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Tử Dao đang rất lo lắng, nhưng một lực lượng ấm áp đã truyền vào trong <BR>          cơ thể nàng. Đó như một chỗ dựa của cả đời nàng. Dù xảy ra chuyện gì <BR>          trong tương lai, Tiêu Thu Phong đều ở bên nàng, nàng không phải đối <BR>          mặt một mình.</P>

<P>          "Thu Phong, dù như thế nào cũng phải cứu được sư phụ. Trên đời Tử Dao <BR>          chỉ có mình sư phụ là người thân.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, cầm tay nàng, nói: "Yên tâm, Tử Dao, tiền <BR>          bối Phá Quân sẽ không có việc gì"</P>

<P>          Vừa di chuyển, hai người đã tiến vào Tinh mang đại trận. Đối với Tinh <BR>          mang đại trận, Tiêu Thu Phong cũng không cảm thấy xa lạ. Lần đầu tiên <BR>          bởi vì huyết mạch của mình nên hắn bị hút vào cùng Mộng Thanh Linh. <BR>          Qua đó hai người đã thành duyên. Mà lần thứ hai hắn tiến vào là vì cứu <BR>          mẹ, tìm được lực lượng điều trị Hắc ma thủ ở trong đó.</P>

<P>          Nhưng Tinh mang đại trận của Tham Lang và của Cảnh Trưởng Hắc Dạ, đúng <BR>          là ánh mặt trời so với đom đóm, không thể so sánh với nhau.</P>

<P>          Nơi đây không chỉ là tăm tối, mà đó như một vùng chân không, dù là <BR>          Tiêu Thu Phong cũng chỉ thấy được cách mình ba mét, xung quanh như đều <BR>          là cồn cát, không có bất cứ thứ gì khác.</P>

<P>          Tinh mang đại trận tương tự Tinh mang quyết, đều là vật chất của thần. <BR>          Mà Tinh mang trận còn được xưng là thần trận. Hai lần trước bởi vì gặp <BR>          cơ duyên nên Tiêu Thu Phong thu hoạch không ít. Nhưng lần đầu do lực <BR>          lượng của Cảnh Trưởng không đủ, không phát huy được lực lượng của Tinh <BR>          mang trận cho nên dễ dàng thoát trận.</P>

<P>          Lần thứ hai hắn hấp thu lực lượng Tinh mang trận, đột phá vô phong chi <BR>          cảnh. Nhưng lần thứ ba này, Tiêu Thu Phong sẽ gặp phải chuyện gì?</P>

<P>          "Thu Phong, đây là đâu?" Tinh mang trận đối với Tử Dao mà nói, còn quá <BR>          xa lạ. Cách đó một bước là ánh sáng, nhưng bây giờ đã là địa ngục, âm <BR>          u giống như tu la vậy.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nghe ngóng xung quanh. Hắn không quay đầu lại mà chỉ <BR>          khẽ trả lời: "Đây là trong Tinh mang trận"</P>

<P>          "Tinh mang trận, chúng ta có thể tìm được đường ra không?" Tử Dao rất <BR>          lo lắng cho sư phụ.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong lắc đầu: "Tinh mang trận căn bản không có đường ra. Nếu <BR>          muốn ra vậy chỉ có thể lĩnh ngộ. Bởi vì Tinh mang trận có tính mạng"</P>

<P>          Gió khẽ thổi qua người, giống như đang nói gì đó, nhưng không ai hiểu <BR>          được. Tiêu Thu Phong vào trong trận mấy lần, hiển nhiên là hiểu nhiều <BR>          hơn Tử Dao.</P>

<P>          Hai người từ từ đi về phía trước, đi khoảng một tiếng mà phía trước <BR>          vẫn là màu đen, không có bất cứ luồng sáng nào.</P>

<P>          Thời gian chầm chậm trôi qua, Tử Dao đang rất lo lắng cho sư phụ, <BR>          nhưng nàng không thể giúp được gì. Áp lực đó làm nàng không chịu được, <BR>          nàng khóc. Bởi vì nàng biết Tiêu Thu Phong đã làm hết biện pháp. Nhưng <BR>          Tinh mang trân quá ảo diệu, nó bao hàm mọi đạo lý trên đời.</P>

<P>          "Ai..." thở dài một tiếng, vang lên bên tai Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong ngưng tụ lực lượng, hắn chấn động, lạnh lùng quát: "Là <BR>          ai?"</P>

<P>          "Anh bạn trẻ, chúng ta lại gặp nhau...." Một tia sáng bắt đầu xuất <BR>          hiện trong màn đêm tăm tối. Ánh sáng mặc dù yếu ớt, nhưng đối với hai <BR>          người Tiêu Thu Phong mà nói nó lại nhưng một bóng đèn cao áp.</P>

<P>          Trong ánh sáng mờ nhạt đó, một bóng dáng mờ nhạt như quỷ mị. Nhưng <BR>          Tiêu Thu Phong vừa thấy lại rất vui mừng, kêu lên: "Không gian chi <BR>          thần..."</P>

<P>          Không sai, bóng dáng này, âm thanh này chính là Không gian chi thần <BR>          giúp lực lượng của hắn tăng lên trong cuộc chiến lần trước.</P>

<P>          "Anh bạn trẻ, xem ra cậu lại gặp phiền phức" Không gian chi thần khẽ <BR>          cười nói: "Thực ra Tinh mang trân, ta cũng cảm thấy phiền phức. Thật <BR>          không ngờ nhân duyên đúng là lực lượng vô hạn"</P>

<P>          Lời này Tiêu Thu Phong không hiểu, nhưng Tử Dao đã vội vàng kêu lên: <BR>          "Thần tiên, người có thể mang chúng tôi ra khỏi trận không. Sư phụ của <BR>          tôi đang chịu khổ, chúng tôi muốn lập tức ra cứu người"</P>

<P>          "Theo đuổi không hề sợ khổ. Hắn chưa có lĩnh ngộ, các người yên tâm, <BR>          đây là chuyện tốt. Có lẽ qua kiếp này hắn sẽ hiểu ra, đạt đến thiên <BR>          đạo. Tinh mang trân, chỉ có các người phá được mà thôi"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong mở miệng nói: "Lão nhân gia, Tinh mang trân rốt cuộc là <BR>          thứ gì. Người thần thông như vậy, chẳng lẽ không phá được trận này <BR>          sao?"</P>

<P>          "Khi trời đất vừa xuất hiện, Tinh mang trân cũng đã tồn tại. Nó đã có <BR>          từ thời hồn độn, là một kiện pháp khí cường đại. Câu nói vừa rồi của <BR>          ngươi không sai. Nó đã có tính mạng, hơn nữa còn đang tiến hóa. Có lẽ <BR>          một ngày nào đó cả thế giới này, cả không gian này đều sẽ thuộc vì nó. <BR>          Vì thế phải diệt trừ nó. Đây là việc cuối cùng ta muốn làm ở đây"</P>

<P>          "Lão nhân gia, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài" Nếu có thể phá vỡ <BR>          trận này, vậy bây giờ không ra tay thì còn đợi đến bao giờ. Tiêu Thu <BR>          Phong không hiểu tại sao lão ta lại nói hắn có thể phá trận.</P>

<P>          "Nhân duyên muôn đời chính là lực lượng vô cùng. Các ngươi ở đây dung <BR>          hòa sinh mạng muôn đời, hai bên có hình bóng của đối phương. Chẳng qua <BR>          lực lượng âm dương tương dung, phải dùng máu chí âm và chí dương, diệt <BR>          trừ khí tức của Tinh mang trân. Khi đó chính khí sẽ tự nhiên mà sinh <BR>          ra. Chẳng lẽ các ngươi không cảm nhận được cơ duyên của thiên đạo ở <BR>          ngay trên người các ngươi sao?"</P>

<P>          Tử Dao không hiểu, lớn tiếng hỏi: "Thần tiên, làm như thế nào mới có <BR>          thể phá trận. Cần chúng tôi làm gì, người cứ nói thẳng ra. Tôi rất <BR>          muốn mau cứu được sư phụ"</P>

<P>          "Trời có nhật nguyệt, địa có âm dương. Mà người có nam có nữ. Nam nữ <BR>          giao hợp, đó là thiên đạo" Lão nói xong, Tiêu Thu Phong lập tức hiểu <BR>          ngay. Ngay cả Tử Dao cũng hiểu, mặt nàng đỏ ửng, trông đầy quyến rũ.</P>

<P>          "Các ngươi chỉ có ba tiếng, lúc này không còn bao nhiêu. Nếu muốn phá <BR>          trận thì mau giao hợp đi, khi đó sẽ có lực lượng vô cùng vô tận" Theo <BR>          tiếng nói, lão già càng lúc càng xa. Khiến Tiêu Thu Phong và Tử Dao <BR>          rất xấu hổ, đứng trong màn đêm đen.</P>

<P>          Trải qua sự đời, Tử Dao không còn ngây thơ, cái gì cũng không hiểu như <BR>          trước nữa. Mỗi ngày đi bên cạnh Tiêu Thu Phong, cảm nhận tình yêu giữ <BR>          hắn và chúng nữ. Mặc dù nàng không hiểu cảm giác đó, nhưng cũng hiểu <BR>          được nam nữ là đạo lý. Người có nam có nữ mới có thể kéo dài.</P>

<P>          Một mùi hương thơm ngát khẽ tuôn ra. Tử Dao khẽ buông tay Tiêu Thu <BR>          Phong, nàng cởi khuy áo đầu tiên của mình.</P>

<P>          "Thu Phong, mặc dù em không quá hiểu rõ tình yêu. Nhưng cả đời này em <BR>          chỉ có mình anh. Anh có thể làm trái tim Tử Dao rung động, đó là số <BR>          mệnh. Lão thần tiên đã nói, chúng ta là nhân duyên muôn đời. Cuộc đời <BR>          này, em vẫn là vợ anh"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong biết chuyện này sớm muộn gì cũng đến. Nhưng lúc này <BR>          hình như hơi sớm, hắn không có chuẩn bị.</P>

<P>          "Tử Dao, anh..."</P>

<P>          "Thu Phong, dù không phải vì cứu sư phụ, em cũng sẽ như vậy. Em đã là <BR>          người phụ nữ của anh. Thực ra khi theo anh về Tiêu gia, em đã quyết <BR>          định buông tha theo đuổi thiên đạo. Em muốn giống như Yên Nguyệt, <BR>          giống Vũ tỷ, làm một người phụ nữ bình thường. Em cũng chỉ là một <BR>          người phụ nữ, sứ mạng vĩ đại đó để người khác làm đi"</P>

<P>          Rất ngạc nhiên, lời này của Tử Dao làm Tiêu Thu Phong kinh ngạc. Tử <BR>          Dao cả đời theo đuổi thiên đạo, không ngờ lại vì mình mà buông tha tất <BR>          cả.</P>

<P>          Đôi tay mềm mại đã ôm lấy cổ Tiêu Thu Phong. Làn môi ấm áp và thơm mát <BR>          khẽ lướt trên mặt hắn, muốn khơi gợi dục vọng của hắn.</P>

<P>          Trong lòng nàng có một cửa ải cuối cùng, khi cửa ải đó bị công phá sẽ <BR>          thể hiện ra bản tính của Tử Dao. Lực lượng Ma xá lợi đã biến nàng <BR>          thành ma nữ. Mặc dù nó luôn bị khống chế, nhưng lúc này dưới ham muốn, <BR>          bởi tình yêu, trên mặt nàng đầy vẻ quyến rũ.</P>

<P>          Dán sát vào người Tiêu Thu Phong, quần áo trên người theo điệu ma vũ <BR>          từ từ chảy xuống, bờ vai trắng nõn đã lộ ra ngoài.</P>

<P>          Mấy năm trước, Tiêu Thu Phong nghĩ Phượng Hề là người phụ nữ biết hấp <BR>          dẫn đàn ông nhất trên đời.</P>

<P>          Mấy ngày trước, Tiêu Thu Phong muốn Ngọc Thiền, nàng có cơ thể vô cùng <BR>          quyến rũ, *** trăm lần không mỏi mệt. Hơn nữa còn có giọng nói tuyệt <BR>          đẹp, quả thực còn nóng bỏng hơn Phượng Hề.</P>

<P>          Nhưng hôm nay Tiêu Thu Phong mới biết được cô gái mà không một người <BR>          đàn ông nào có thể kháng lại chính là Tử Dao.</P>

<P>          Nàng không biết mà đã hiểu, bắt đầu nhảy điệu múa Thiên ma đầy khiêu <BR>          khích.</P>

<P>          Năm ngón tay thon dài từ từ vuốt ve khuôn mặt hắn, lướt qua mắt, mũi, <BR>          miệng, sau đó vào đến cổ và ngực. Tay đi đến đâu, một ngọn lửa tình <BR>          nóng bỏng bốc lên.</P>

<P>          Quần áo rơi xuống, áo lót lộ ra. Da thịt trắng nõn như tuyết hiện ra <BR>          trước mặt. Dù là Tiêu Thu Phong đã được sờ qua, nhưng không ngờ Tử Dao <BR>          ngày bình thường trông lạnh lùng như vậy mà lại có cơ thể nóng bỏng <BR>          đến thế.</P>

<P>          Tay vuốt lên ngực, mông đang đong đưa, trong miệng tỏa hơi thở thơm <BR>          tho, phả và mặt Tiêu Thu Phong như xuân dược. Dục vọn trong lòng Tiêu <BR>          Thu Phong đã không thể khống chế.</P>

<P>          Khi đôi môi anh đào kề sát miệng Thiết Trụ, mùi hương hấp dẫn đó đã <BR>          quyến rũ Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong ôm lấy người nàng, hai tay <BR>          vuốt ve cơ thể nàng, vuốt ve sau lưng, bờ mông của nàng.</P>

<P>          Tiếng thổ dốc bắt đầu vang lên, giống như sa mạc Sahara ngàn năm mới <BR>          có nước, giờ phút này hai người đã gặp nhau. Sự nhung nhớ, ham muốn <BR>          hóa thành lửa thiêu đốt hai người thành tro bụi. Hai trái tim dung hòa <BR>          làm một, bọn họ đã hòa vào nhau, thuộc về nhau.<BR></P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro