trung ts3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<P>Chương 531 : Cuộc đời như mặt trăng, lúc tròn lúc khuyết.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Lúc hai người rời giường, đã gần đến giữa trưa, ở nguyên cái đại sảnh <BR>          rộng vậy, chỉ có một mình Hồng tỷ đang ngồi đó, đang dùng bữa ăn sáng <BR>          theo đúng kiểu Trung Hoa, ba mặn một canh. Người đàn bà này, có thể <BR>          nhìn ra, cũng có sự cô đơn, hoặc là, nàng muốn trong sự thương cảm đó, <BR>          tôi luyện ra một hương vị tuyệt vời.<BR>          Ngọc Thiền như một con chim nhỏ nép vào người Tiêu Thu Phong, miệng cứ <BR>          cười mãi. Tối qua, giấc mộng của nàng đã thành sự thật, tin tưởng rằng <BR>          Thi Diễm hay Chiêu Tuệ đều hâm mộ nàng.<BR>          "Chị Hồng, sớm vậy..."Đây là thói quen, Ngọc Thiền tuy rằng nũng nịu, <BR>          nhưng chưa từng có thói quen rời giường sớm, cho nên lần này dậy hơn <BR>          trễ một chút. Hồng tỷ nhẹ nhàng ngẩng đầu, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ, <BR>          cười nói : "Hình như đã không còn sớm, bạn của Tiêu thiếu gia cũng đã <BR>          đi rồi. Chẳng lẽ hai người ở khác múi giờ với chị, bây giờ chị đang ăn <BR>          cơm trưa đó"<BR>          Ngọc Thiền xấu hổ đỏ mặt, điều này cũng không thể trách nàng được, ai <BR>          biết được tư vị nam nữ hoan ái lại làm say lòng người như vậy. Trước <BR>          kia cứ tưởng tưởng mãi, sau khi nếm thử rồi, nàng lại thích cảm giác <BR>          này, cả ngày đều muốn ở trên giường, không muốn rời dậy.<BR>          Tiêu Thu Phong là đàn ông, nên với chuyện này, cũng không có gì xấu <BR>          hổ. Nhìn Hồng tỷ, quan tâm hỏi : "Chị Hồng hình như tối qua ngủ không <BR>          ngon. Hơn nữa cũng ăn ít quá. Phụ nữ quá gầy, nhất định sẽ không còn <BR>          gợi cảm"<BR>          Hồng tỷ nhìn Tiêu Thu Phong một cái, cuối cùng không dám đối mặt với <BR>          nụ cười hạnh phúc của Ngọc Thiền, nhưng cũng cười nói : "Đúng vậy, <BR>          giường đã bị người ta chiếm, đành phải ngủ trên ghế sa lon. Đương <BR>          nhiên ngủ không được ngon rồi, Tiêu thiếu gia, tối nay, anh có cần <BR>          mượn giường của tôi nữa không?"<BR>          Thật ra trên Thiên Tầng này còn có mấy phòng, để lại cho Ngọc Thiền và <BR>          Thanh Bình Nhi, có đôi khi, các chị em cảm thấy cô đơn, sẽ đến Hồng <BR>          Lâu gặp mặt. Đàn ông đến đây vì đàn bà, còn các nàng đến đây, bởi vì <BR>          nơi này có rượu tốt nhất HongKong.<BR>          Thật ra thì, đàn bà cũng thích uống rượu, đặc biệt là đối với những <BR>          người có tâm tình cô tịch.<BR>          Chẳng qua, tối hôm qua quả thật Hồng tỷ ngủ không ngon. Trong tiếng <BR>          rên rỉ phóng túng của Ngọc Thiền, xuân tâm của nàng đã động đậy, làm <BR>          sao có thể kìm chế được. Thân thể giống như bị thiêu đốt trong biển <BR>          lửa dục vọng, phải cố gắng uống nước lại để đè nén lại, cho đến lúc <BR>          hừng đông, mới mệt mỏi ngủ đi.<BR>          Ngọc Thiền vui sướng nói : "Chị Hồng, yên tâm, tối nay sẽ không chiếm <BR>          giường của chị đâu, về sau em sẽ đi theo Tiêu thiếu gia, anh ấy ở đây, <BR>          em sẽ ngủ ở đó, không cần rời đi"<BR>          Nàng nói không sai, nội mi chi thân trời cho nàng, quả thật rất thích <BR>          hợp để dung hợp. Hắn cần nàng ta ở bên cạnh. Đối mặt với lực lượng của <BR>          Thất Sát trong tương lai, tác dụng của nàng ta rất đáng quý, nếu sớm <BR>          biết, Ngọc Thiền có loại ưu đãi này, sợ rằng hắn sẽ không đợi đến tối <BR>          qua.<BR>          Hồng tỷ nhìn khuôn mặt hạnh phúc của Ngọc Thiền, khuôn mặt tươi cười <BR>          này, làm cho nàng cảm thụ được tình yêu sâu đậm. Tiểu nha đầu này, <BR>          thích người đàn ông của Tiêu gia, chắc đã phải chờ đợi từ rất lâu. Tối <BR>          qua, nguyện vọng rốt cục đã đáp ứng!<BR>          Chẳng qua, nàng cũng có chút mất mác, hạnh phúc đã vô duyên với nàng <BR>          cả đời. Cuộc sống bây gờ, chỉ cần yên lặng, nàng cũng đã thấy rất tốt <BR>          rồi, cũng đã thấy đủ rồi.<BR>          "Vậy không lưu em lại, điên cuồng một đêm, hẳn là cần ra ngoài tẩm bổ <BR>          lại. Ngọc Thiền, cố gắn nắm chặc hạnh phúc của mình. Tiêu thiếu gia là <BR>          một người đàn ông tốt, chị đã chịu nhiều cực khổ, nên không muốn thấy <BR>          các em cũng như vậy, chị chúc phúc cho hai người"<BR>          Một cái ôm, một lời từ biệt, hai người Tiêu Thu Phong đã rời đi, giờ <BR>          phút này, Ngọc Thiền đã vứt bỏ mọi chuyện lại sau lưng. Bây giờ trong <BR>          đầu nàng chỉ còn lại người đàn ông này, chiếm hết toàn tâm toàn ý của <BR>          nàng.<BR>          "Chị Hồng là một người đáng thương, hy vọng một ngày nào đó, chị ấy có <BR>          thể quên được chuyện lúc trước, có thể sống lại. Nhưng đáng tiếc, trên <BR>          đời này chỉ có một Tiêu thiếu gia, bằng không sẽ có nhiều người được <BR>          hưởng hạnh phúc hơn"<BR>          Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng cười nói : "Sao vậy, muốn lấy anh ra làm <BR>          chuyện<BR>          tốt, ghép cho người khác à?"<BR>          Hai tay Ngọc Thiền dùng sức ôm lấy Tiêu Thu Phong, hờn dỗi trừng mắt <BR>          nhìn hắn, nói : "Không có đâu, vì ngày này, em đã vất vả chờ đợi. Em <BR>          sẽ không buông tha, chết cũng không buông"<BR>          Đúng vậy, chết cũng không buông, nàng phải hưởng thụ hạnh phúc này, cả <BR>          đời!<BR>          "Được, để anh yêu em ở trên giường cả đời"Bàn tay của Tiêu Thu Phong <BR>          đã không nghiêm túc, tuy rằng đang ở ngã tư đường náo nhiệt, nhưng <BR>          người đi đường cũng vội vàng, nên không ai chú ý đến đôi tình nhân <BR>          đang thân thiết này. Ngọc Thiền tuy rằng rất mê người, nhưng giống như <BR>          lời nàng nói, sự hấp dẫn kia, chỉ dành cho một người.<BR>          Tay nhỏ liều mạng chống đỡ tay của Tiêu Thu Phong, xấu hổ không chịu <BR>          được, hừ nói : "Còn dám, không được phép, mau dừng tay, tên sắc lang <BR>          này, thật sự không thể làm no anh. Xấu hổ quá à"<BR>          Không còn cách nào, nàng ta đang bị yếu thế, bàn tay to của Tiêu Thu <BR>          Phong, đã đặt lên mông của nàng. Ngọc Thiền thở dài, không còn chống <BR>          cự, dù sao chuyện nên làm, cũng đã làm. Bây giờ, nàng đã trở thành <BR>          người của hắn, giống như Ngọc Hoàn đã từng nói, hắn thích cái gì, thì <BR>          không gì là không làm.<BR>          Muốn sờ, thì cứ để cho hắn sờ!<BR>          Ngã tư đường náo nhiệt, cứ đi thẳng về phía trước, giống như không có <BR>          mục đích, Ngọc Thiền cũng không hỏi, chỉ dựa vào thân hình của hắn, <BR>          mặc cho hắn dẫn nàng đến chổ nào.<BR>          Chỉ cần có hắn, đi đến chân trời góc biển đều được.<BR>          "Ông xã, đây là chổ nào?"Tiến vào một tiểu khu giàu có, nhìn phong <BR>          cảnh xinh đẹp hiện ra trước mắt, Ngọc Thiền nhìn đến nổi không mở <BR>          miệng được.<BR>          Tiêu Thu Phong cười nói : "Sao vậy, chưa từng đến à. Đây là chổ ở của <BR>          Yên Nguyệt tại HongKong, về sau em cứ ở đây đi. Hồng Lâu cuối cùng vẫn <BR>          chỉ là một chổ giải trí. Không có người đàn ông nào muốn người phụ nữ <BR>          của mình đến một chổ như vậy. Đặc biệt là em, hấp dẫn người như thế, <BR>          anh sợ em bị người ta chiếm tiện nghi"<BR>          Ngọc Thiền che miệng cười, cười rất vui vẻ.<BR>          "Được rồi, tay của anh đang để ở đâu vậy, từ Hồng Lâu đến đây mà vẫn <BR>          sờ. Tiện nghi của em đều đã bị anh chiếm hết rồi, còn có phần cho <BR>          người khác chiếm sao?"Ngọc Thiền thích được người đàn ông này để ý, <BR>          tuy rằng các nàng bán nụ cười, nhưng các nàng cũng có nguyên tắc, đặc <BR>          biệt là Phượng Hề và Ngọc Hoàn, sau khi có được tình yêu, đã tẩy sạch <BR>          duyên hoa, một lần nữa làm người.<BR>          Phượng Hề đã đặc biệt dặn dò, muốn bước vào cánh cửa Tiêu gia, thì <BR>          phải đem thân thanh sạch cho Tiêu thiếu gia. Điều này, trong lòng các <BR>          chị em đều hiểu được, các nàng sẽ không để cho bản thân làm dơ bẩn nề <BR>          niếp của Tiêu gia, cho nên, dù thống khổ tưởng niệm, các nàng vẫn <BR>          không từ bỏ.<BR>          Nàng đã giữ vững, bây giờ hạnh phúc đã đến với nàng, Thi Diễm và Chiêu <BR>          Tuệ vẫn còn phải chờ đợi trong đau khổ sao?<BR>          Tiêu Thu Phong vẫn không buông tay, nhưng vẫn nghiêm trang nói : "Anh <BR>          là người đàn ông của em, chiếm tiện nghi của em cũng đúng. Tiện nghi <BR>          lớn như vậy, anh không chiếm, chẳng phải là lãng phí sao"<BR>          Thật không hổ là Tiêu thiếu gia, da mặt dày đến nổi làm cho Ngọc Thiền <BR>          chịu không nổi nhiệt.<BR>          "Được rồi, cho anh chiếm, cho anh chiếm, cho anh chiếm hết đó"Nói <BR>          xong, Ngọc Thiền vặn vẹo lưng, để mông ngọc cạ cạ lên đùi của Tiêu Thu <BR>          Phong, nhẹ nhàng nói : "Thế nào, tiện nghi này càng thích phải không?"<BR>          Tiêu Thu Phong cười haha, hơi dùng lực một chút, nhéo một cái lên ngực <BR>          của Ngọc Thiền, làm cho nàng đau đến chau mày, cả giận nói : "Nhẹ một <BR>          chút, đau..."<BR>          Lúc đàn ông chiếm tiện nghi, thì đàn bà phải đau một chút mới có hương <BR>          vị.<BR>          Đến nơi này ba lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên bước vào cổng chính. <BR>          Trong cái máy bộ đàm gắn ngoài cửa truyền đến giọng của Liễu Yên <BR>          Nguyệt: "Thế nào, lần này có đàng hoàng không?"<BR>          Nhìn thấy Ngọc Thiền đang ôm sát hắn, Liễu Yên Nguyệt có chút ghen <BR>          tuông nói : "Xem ra tối qua anh không đi đến đó để giải trí, mà là đi <BR>          ra ngoài ăn vụng"<BR>          Ngọc Thiền thẹn thùng nói : "Chị Yên Nguyệt, chị đừng tức giận, em đây <BR>          sao có thể gọi là ăn vụng được, ít nhất cũng phải như ăn một bữa cơm <BR>          Pháp chính thống chứ!"<BR>          Lên lầu, vào trong nhà, Ngọc Thiền cũng thành thật khai báo, biến Tiêu <BR>          Thu Phong thành một tên sắc lang, mạnh mẽ vô lễ với nàng, điệu bộ vô <BR>          cùng tội nghiệp. Không đi làm diễn viên, quả thật là đáng tiếc.<BR>          Vũ cười nói : "Được rồi, Ngọc Thiền, cái này em đã muốn từ lâu, cuối <BR>          cùng cũng nắm được. Yên tâm, đừng sợ chị Phượng, các em muốn bước vào <BR>          cánh cửa Tiêu gia, bọn chị sẽ dàn xếp cho!"( Trời ơi, vợ 1 đứng ra dàn <BR>          xếp với vợ 2 để vợ bé thứ n bước vào nhà)<BR>          Tứ công chúa Hoàng Kim Thủy Thành, lúc trước đã có một Lâm Ngọc Hoàn, <BR>          mọi người đã chấp nhận nàng ta. Cho dù xuất thân của các nàng không <BR>          được tốt, nhưng Tiêu gia cũng không quan tâm đên điều này. Mấy năm <BR>          nay, biểu hiện của các nàng đều rất tốt. Vả lại Phượng Hề cũng rất <BR>          nghiêm khắc với các nàng, cho nên, bước vào Tiêu gia, cũng là chuyện <BR>          sớm muộn.<BR>          Ôm lấy Vũ, Ngọc Thiền hưng phấn nói : "Vẫn là chị Vũ tốt nhất, em nhất <BR>          định sẽ nghe lời, làm một người phụ nữ đủ tiêu chuẩn của Tiêu gia, <BR>          tuyệt đối sẽ không làm Tiêu gia mất mặt"<BR>          Cái tinh thần này, không chỉ có vợ của Tiêu gia biết, cho dù những <BR>          người muốn đến Tiêu gia sống, đều biết. Thật ra thì, từ rất lâu rồi, <BR>          cái tư tưởng này, đã in sâu vào trong trái tim của các nàng, làm các <BR>          nàng luôn luôn nhớ mãi.<BR>          Tử Dao ngồi nhìn tất cả, nàng cũng không hiểu gì, nhưng nàng lại có <BR>          hứng thú với Ngọc Thiền, nói : "Em gái này, âm thanh của em nghe rất <BR>          êm tai, có thể dạy cho chị được không?"<BR>          Tiêu Thu Phong nghe xong, "sặc"một tiếng, thiếu chút nữa làm cho bữa <BR>          điểm tâm bay ra khỏi miệng. Âm thanh này mà có thể học sao??<BR>          Nhưng Ngọc Thiền lại rất hưng phấn kêu lên : "Dạ được, đây chính là vũ <BR>          khí dụ dỗ đàn ông lợi hại nhất, em dạy cho chị, cam đoan sẽ dụ dỗ được <BR>          Tiêu thiếu gia"<BR>          Tiêu Thu Phong quát : "Không được làm loạn, Tử Dao, đừng nghe lời nàng <BR>          ta, âm thanh của em nghe cũng rất êm tai, không cần học cái khác"<BR>          Ma khí trên người Tử Dao, đã làm cho nàng hấp dẫn mười phần, phát ra <BR>          mị nhu chi tức ghê gớm rồi. Cho dù là hắn cũng có lúc không khống chế <BR>          được. Nếu còn học thêm cái thứ trời ơi đất hỡi kia nữa, sợ rằng sẽ lấy <BR>          mạng người mất.<BR>          Vũ đứng lên, kéo tay Tử Dao, nói : "Loại âm thanh này, chờ đến khi <BR>          thích một người, làm nũng thì tự nhiên có. Không cần học, Tử Dao, <BR>          không phải muốn học làm bếp sao. Chúng ta vào bếp thôi, để cho Thu <BR>          Phong nếm thử một chút tay nghề mấy ngày nay của em"<BR>          Tiên tử làm bếp? Đây cũng là một đề nghị không tồi!</P>

<P>          Chương 532 : Trước khi ly biệt.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Mặc dù Tử Dao vào bếp mà chưa từng đọc qua cuốn sách nào, nhưng được <BR>          Vũ và Liễu Yên Nguyệt hỗ trợ, nhìn Tử Dao mang tạp đề, hai tay dọn đồ <BR>          ăn ran bàn, Tiêu Thu Phong cảm thấy hai mắt sáng ngồi, không phải bởi <BR>          vì đồ ăn, mà bởi vì thân hình của nàng, ma khí quyến rũ mê người, lại <BR>          có một sự biến ảo kỳ lạ, giống như một cô vợ nhỏ ngoan hiền.<BR>          "Ừ, không tồi, tiếp tục cố gắng, em nhất định sẽ trở thành cổ gái thập <BR>          toàn thập mỹ"<BR>          Chất lượng đồ ăn thì tạm được, nhưng Tiêu Thu Phong đặc biệt cổ vũ, hy <BR>          vọng cuộc sống con người bình thường, có thể giúp cho cô gái này luyện <BR>          hóa được ma khí trong cơ thể. Loại quyến rũ lơ đãng phát ra này, đối <BR>          với hắn thì không sao, nhưng đối với thằng ku khác, thì quả thật chính <BR>          là nguyên nhân của rắc rối.<BR>          Đôi tay của Tử Dao không ngừng chà xát, ánh mắt hưng phấn chớp động, <BR>          nói : "Thật sự ngon sao, Thu Phong, vậy sau này em sẽ làm nhiều cho <BR>          anh ăn, cam đoan mỗi ngày đều có cái mới lạ"<BR>          Quyển bách khoa toàn thư trên bàn, đều đã bị nàng nhồi vào đầu, nói <BR>          đến trí nhớ của nàng, thì đúng là ngay cả Vũ và Liễu Yên Nguyệt cũng <BR>          không thể so được. Tu luyện Định Tâm Quyết, cơ hồ rất ít chuyện có thể <BR>          quấy nhiễu được lòng của nàng. Cho nên, muốn nhớ cái gì, đều rất <BR>          nhanh, chỉ cần xem một lần, có thể nhớ được tất cả.<BR>          Tiêu Thu Phong gật đầu, mỉm cười, nói : "Anh không có thời gian để ở <BR>          lâu,hai ngày nữa, anh sẽ đến Đài Loan một chuyến, hay là em đi theo <BR>          với anh?"<BR>          "Tiêu thiếu gia, em cũng muốn theo"Ngọc Thiền bên cạnh đã kêu lên, <BR>          muốn hưởng thụ qua tư vị tình yêu, nàng không muốn phải lập tức tách <BR>          rời, chia tay vài ngày. Giờ phút này, nàng tựa hồ đã hiểu được, lúc <BR>          người đàn ông này mất tích ba năm, tâm tình của các chị như thế nào <BR>          rồi. Không có người đàn ông mình yêu bên cạnh, quả thật sống không <BR>          bằng chết, thật sự rất khó khăn.<BR>          Tiêu Thu Phong sửng sốt, quay đầu lại nhìn Ngọc Thiền, hỏi : "Anh đi, <BR>          là có chuyện quan trọng cần làm, đánh đáng giết giết, em có thể giúp <BR>          anh được gì?"Tử Dao dù sao cũng là một cao thủ tuyệt thế, còn giọng <BR>          nói của Ngọc Thiền, có đẩy lui được kẻ địch hay không?<BR>          Mặt của Ngọc Thiền nhất thời đỏ lên, liều mạng nghĩ lý do, nhưng cuối <BR>          cùng phán một câu kinh điển : "Em... em có thể giúp anh sưởi ấm <BR>          giường!"<BR>          Trời đất, Vũ và Liễu Yên Nguyệt sửng sốt, mắt mở thật to. Lý do như <BR>          vậy mà cũng có thể nghĩ ra, quả thật không hổ là tiểu yêu tinh của tứ <BR>          đại công chúa nha.<BR>          Tử Dao cũng bình thản phán như thánh lần hai : "Sưởi ấm giường thì có <BR>          gì khó, em cũng làm được!"<BR>          Thật sự là lời nói sợ hãi làm không biết bao nhiêu người chết. Tiêu <BR>          Thu Phong cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, mới có mấy ngày, mà Tử Dao đã học <BR>          mấy cái tò te tí te gì thế này. Xem ra, coi TV nhiều, cũng không phải <BR>          chuyện tốt.<BR>          Vũ bất đắc dĩ cười, nói : "Được rồi, Ngọc Thiền, để Tử Dao cùng đi với <BR>          Thu Phong, kèm với học nấu ăn và làm ấm giường. Con gái như vậy, muốn <BR>          kiếm rất khó đó. Chúng ta cứ ở HongKong mua sắm là được, thừa dịp mấy <BR>          ngày này, cố gắng chơi đùa một chút!"<BR>          Tiêu Thu Phong cũng gật đầu nói : "Vậy đi, chờ anh từ Đài Loan trở về, <BR>          chúng ta sẽ về Đông Nam, yên Nguyệt, em cũng nhanh chóng thông báo cho <BR>          Thu Nhã và Tiểu Tuyết, đem chuyện của Long Đằng giao lại đi, để em một <BR>          mình ở HongKong, anh không yên tâm!"<BR>          Tuy rằng nơi này không có kẻ địch của Ngạo Thiên Minh nữa, những để <BR>          cho một người phụ nữ độc thân rời nhà, cuối cùng cũng không quá thỏa <BR>          đáng.<BR>          Liễu Yên Nguyệt vẫn ôn nhu như cũ, hơn nữa lại đang có thai, nên tâm <BR>          tính cũng rất bình thản, đáp : "Ông xã, biết rồi, em không nghĩ cho <BR>          mình, cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng. Yên tâm, em sẽ xử lý <BR>          nhanh chóng"<BR>          Lúc này, Liễu Yên Nguyệt đúng là cần thời gian để nghỉ ngơi. Đương <BR>          nhiên không thể cùng Tiêu Thu Phong làm bậy được, mà một mình Vũ thì <BR>          lại không chịu nổi. Tuy rằng đã cố hết sức, nhưng đêm khuya, Tiêu Thu <BR>          Phong vẫn phải mò vào trong phòng của Ngọc Thiền. Cô nàng này đang nằm <BR>          dựa trên giường, hình như đang đếm ngón tay thì phải?<BR>          Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, nàng cũng cười như một kẻ trộm, nói : <BR>          "Tiêu thiếu gia, anh đến thật đúng lúc, nếu để đếm hơn mười ngón tay <BR>          nữa, anh mà còn chưa tới, em sẽ đi ngủ, mặc kệ anh"<BR>          Tiêu Thu Phong ngượng ngùng cười cười hỏi : "Sao em biết anh sẽ đến?"<BR>          "Cái đó là đương nhiên, anh xem..."Xốc chăn lên, thân thể bị che của <BR>          Ngọc Thiền, để lộ ra một bộ đồ lót rất là khêu gợi nóng bỏng. Cái này <BR>          là do hôm bữa không cẩn thận nhìn thấy Tử Dao mặc loại này, cười nói : <BR>          "Đây là do chị Yên Nguyệt tặng cho em, xinh đẹp hông. Chị ấy nói anh <BR>          thích, nên em mặc vào chờ anh"<BR>          Quả nhiên không hổ là yêu tinh, có được sự truyền thừa của Phượng Hề, <BR>          trên người của nàng có sự dụ hoặc vô cùng, xuân ý dào dạt, khi tung <BR>          chăn lên, cũng làm cho con người lạc lối.<BR>          Ánh mắt quyến rũ câu hồn, cái lưỡi tinh tế liếm nhẹ, khơi dậy dục <BR>          vọng. Tiêu Thu Phong đã nhào đến, cô nàng này, quả nhiên là hấp dẫn <BR>          chết người mà không cần đền mạng.<BR>          "Hì hì... bây giờ em mới phát hiện ra, kỳ thật em cũng có mị lực"Bị <BR>          Tiêu Thu Phong đè xuống dưới, cô nàng này mới đưa ra một kết luận rất <BR>          hài lòng. Có thể hấp dẫn được người đàn ông mình yêu, đối với từng <BR>          người đàn bà, đều là một chuyện đáng để kiêu ngạo.<BR>          Bảy lần... tổng cộng là bảy lần, mùi của dục vọng vẫn còn chưa tản <BR>          hết. Nhưng do lao lực mệt mỏi nên không làm gì được nữa, ôm nhau mà <BR>          ngủ. Buối sáng, lúc Tiêu Thu Phong rời giường, Ngọc Thiền cũng đã đứng <BR>          dậy. Cái tốt nhất đã để cho người ta xem đủ rồi, hơn nữa tan ra trong <BR>          tình yêu, càng làm cho nàng xinh đẹp vài phần. Thân thể xinh đẹp động <BR>          lòng người, giống như được sống lại, mỗi một bước đi, mỗi một biểu <BR>          tình, mỗi một nũ cười, đều mang đầy xuân ý.<BR>          Vũ cũng cảm thấy được, nhìn thấy Ngọc Thiền vội vàng ra ngoài chuẩn bị <BR>          bữa sáng, vui mừng nói : "Ngọc Thiền, bây giờ có em hỗ trợ, thật đúng <BR>          là đã giảm bớt gánh nặng cho bọn chị. Lần này, Thu Phong đã gặp được <BR>          đối thủ rồi, không biết Thu Diễm và Chiêu Tuệ có thể chất tốt như em <BR>          không"<BR>          Có thể làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được, quả thật có bản lĩnh.<BR>          Đôi mắt đầy xuân ý, nụ cười động lòng người. Cho dù là lời khen vô <BR>          cùng xấu hổ, Ngọc Thiền cũng nguyện ý nhận. Có thể tận tình yêu thương <BR>          người đàn ông của mình trên giường, đối với mỗi người phụ nữ, đều là <BR>          một loại hạnh phúc.<BR>          Tiêu Thu Phong đã trai quả sự dung hợp, khí kình đã trổi lên, từ đan <BR>          điền chậm rãi mà lên. Tứ chi vận động, đều cảm thấy vô cùng thoải mái. <BR>          Có lẽ thể chất của hắn và Ngọc Thiền cùng tan ra, quả thật rất có ích, <BR>          xem ra sau này phải cố gắng nhiều hơn.<BR>          Giữa trưa, Tiêu Thu Phong rời khỏi chổ ở của Liễu Yên Nguyệt, trở về <BR>          Ngạo Thiên Minh. Trận chiến trên biển đã chấm dứt, đại biểu cho lực <BR>          lượng của Hắc Dạ và Mafia ở HongKong đã bị diệt trừ. Tuy rằng bọn họ <BR>          không tham gia, nhưng qua lời kể của Lang tổ, thì trận giết chóc tàn <BR>          sát đẫm máu kia, lại giống như một giấc mộng. Chính xác là một cơn ác <BR>          mộng, và làm cho mọi người khủng hoảng.<BR>          Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, tất cả liền giống như nhìn thấy Thần, <BR>          biểu tình cung kính, so với trước kia còn nhiều hơn.<BR>          "Tiêu thiếu gia đến, Tiêu thiếu gia đến..."Ngoài cửa, đã truyền đến <BR>          tiếng hét chói tai của Bát Phượng, ngay cả thời gian bẩm báo cũng <BR>          không có, đã vây lấy Tiêu Thu Phong. Trong mắt hiện rõ sự kích động, <BR>          lần này, thật sự đã đem Tiêu Thu Phong trở thành thần tượng của bản <BR>          thân rồi.<BR>          Thập Tam Muội và Thanh Bình Nhi đã đi ra, nhìn thấy tình cảnh náo <BR>          nhiệt này, Thập Tam Muội quát : "Được rồi, không được quấy rầy Tiêu <BR>          thiếu gia, đàng hoàng một chút"<BR>          "Ông xã, anh đi đâu vậy, lâu như vậy mới đến, làm người ta chờ đến sốt <BR>          ruột"Từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, vướng bận trong lòng, cũng đã trở <BR>          thành một hương vị khác. Chia xa nửa ngày, mà cảm giác trong lòng <BR>          Thanh Bình Nhi, đã hoàn toàn khác biệt.<BR>          Nhào vào lòng ngực của Tiêu Thu Phong, bát phượng nhìn bằng cặp mát <BR>          rất hâm mộ. Vẫn là Thập Tam Muội khôn khéo, đuổi các nàng vào bên <BR>          trong, bắt đi trinh sát khắp nơi.<BR>          "Tiêu thiếu gia, trận chiến trên biển, quả thật đứng là kinh thiên. <BR>          Trưởng phòng cảnh sát hôm qua đã gọi đến, hỏi anh có phải là thần hay <BR>          không, thật sự làm cho tôi hoảng sợ, Tiêu thiếu gia biến thành thần <BR>          khi nào"Lực lượng của Tiêu Thu Phong, chính là vinh quang của Ngạo <BR>          Thiên Minh, năm năm trước chiến đấu tại HongKong, hắc đạo đổi trời, và <BR>          Thập Tam Muội chưa từng hối hận vì lựa chọn trước đó.<BR>          "Đúng rồi, người chính phủ và các trưởng phòng đều muốn gặp anh một <BR>          chút, không biết Tiêu thiếu gia có thời gian hay không?"Đây là một lời <BR>          nịnh bợ, đối với loại vinh quang vô cùng của Ngạo Thiên Minh, những <BR>          người này muốn gặp mặt chỉ huy một lần, liệu có đủ tư cách hay không?<BR>          Tiêu Thu Phong cười nhợt nhạt, nói : "Chị đừng nói, tôi không có thời <BR>          gian để gặp họ. Thập Tam Muội, chuyện này, chị xử lý là được. Ngày mai <BR>          tôi muốn khởi hành đến Đài Loan, Mafia ở Châu Á cuối cùng vẫn là một <BR>          tai họa. Tôi muốn đi gặp tên chủ tịch quốc hội kia, để cho hắn về sau <BR>          không còn cơ hội bước vào châu Á nữa"<BR>          Hai mắt Thập Tam Muội sáng lên, trong lòng biết, Tiêu thiếu gia phỏng <BR>          chừng ngại Mafia bị tiêu diệt trên biển vẫn chưa hoàn toàn. Cho nên <BR>          muốn đem quân đến Đài Loan, đuổi cùng giết tận.<BR>          "Được rồi, việc này, tôi sẽ từ chối giúp Tiêu thiếu gia, chẳng qua, <BR>          trước khi Tiêu thiếu gia đến Đài Loan, vẫn phải an ủi Bình nhi một <BR>          chút, đêm qua anh không về, nàng ta đã mất ngủ. Nếu anh không trở về, <BR>          nàng ta sẽ ngã bệnh mất"<BR>          Mặc dù không có khoa trương như vậy, nhưng đây quả thật là khát vọng <BR>          trong lòng Thanh Bình Nhi, nàng ta ngượng ngùng nhịn Tiêu Thu Phong, <BR>          cũng đã thỏa mãn rồi. Có thể đứng bên cạnh hắn, cảm giác được hơi thở <BR>          của hắn, nàng đã không còn gì để hối tiếc.<BR>          "Thập Tam Muội, lần này, tôi muốn mang Bình nhi trở về Đông Nam, <BR>          chuyện HongKong về sau, toàn bộ nhờ chị. Nhớ phải bồi dưỡng nhiều nhân <BR>          tài một chút, chúng ta rồi cũng sẽ già thôi"<BR>          Đây là lần thứ hai Tiêu Thu Phong nhắc nhỏ. ở HongKong mặc dù là một <BR>          bang phái đứng, nhưng không thể so với Lý Hưng, Quan Đao ở Đông Nam <BR>          được. Bởi vì ngày thường Tiêu Thu Phong rất ít quan tâm, làm cho thực <BR>          lực của Ngạo Thiên Minh vĩnh viễn không thể đuổi kịp được, chỉ có thể <BR>          bị kìm hãm trong cái đất HongKong nhỏ bé này.<BR>          Tiêu Thu Phong có dụng tâm này, cũng hy vọng rằng Ngạo Thiên Minh làm <BR>          chủ một phương, có thể có được lực lượng tự bảo vệ mình. Không đến nỗi <BR>          mỗi lần bị người khác đánh vào là hoảng loạn.<BR>          Thập Tam Muội nhẹ nhàng gật đầu, bà đã hiểu được ý của Tiêu Thu Phong.<BR>          Giữa trưa, Dạ Ưng theo hẹn mà đến, đi cùng, đương nhiên là Dâm Tặc và <BR>          Túy Quỷ. Chỉ cần có nhiệm vụ, là ba người này như hình với bóng.<BR>          Tiêu Thu Phong đã đáp ứng, giúp bọn họ tăng tiềm năng lên, đột phá <BR>          cảnh giới mới. Vì Dạ Ưng được đưa lên làm Long đầu, vị trí như vậy, để <BR>          anh em làm, vẫn tốt hơn so với để người khác làm.</P>

<P>          Chương 533 : Các em còn chờ gì nữa.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Sau một đêm ôn nhu, Tiêu Thu Phong dẫn Tử Dao lặng lẽ rời HongKong đi, <BR>          bay đến Đài Loan.<BR>          Theo tài liệu trong tay, Mafia sở dĩ đặt chân đến Đài Loan, đem nơi <BR>          này trở thành đại bản doanh để tiến quân vào châu Á, bởi vì bọn chúng <BR>          có quan hệ tốt với bang hội lớn nhất ở đây, Cao Lão bang, kết thành <BR>          thân gia.<BR>          Thực lực của Cao Lão bang cũng giống như Ngạo Thiên Minh, là bang hội <BR>          bản địa. Ở Đài Long cũng được coi là trùm, nhưng so với một bang phái <BR>          như Mafia, thì như là gặp phải sư phụ. Vì để gia tăng quan hệ, bang <BR>          chủ Cao Lão bang Tiễn Mậu, đã để con trai của mình cưới con gái của <BR>          Nghị Trưởng Mafia.<BR>          Đám hỏi chỉ là hình thức, còn bọn họ có hạnh phúc hay không, cũng <BR>          không có ai quân tâm. Mọi người chỉ cần cái quan hệ này, có thể đưa <BR>          đến bao nhiêu lợi ích thôi.<BR>          Mafia làm cho Cao Lão bang trở thành một cái lô cốt, tiến có thể công, <BR>          lui có thể thủ. Mà Cao Lão bang cũng giúp cho Mafia trở thành Phượng <BR>          Hoàng ngoại lai, để lên trên cao, hy vọng có thể giúp cho năng lực của <BR>          bang hội được nâng cao một bước, tiêu diệt tất cả các bang phái mà Cao <BR>          Lão bang bất mãn, tăng mạnh thống trị hắc đạo Đài Loan.<BR>          Sau trận chiến trên biểu, Mafia đã mất đi sự khống chế HongKong, không <BR>          ít người của Cao Lão bang trà trộn vào HongKong, muốn tìm hiểu tin <BR>          tức, nếu không bị người của Ngạo Thiên Minh bắt được, bí mật xử tử, <BR>          thì cũng bị đuổi về nước. Vì để tránh tiết lộ bí mật, làm cho dân <BR>          chúng khủng hoảng, nên chính phủ HongKong đã đem chuyện này liệt vào <BR>          hàng bí mật cao cấp, không được truyền ra ngoài.<BR>          Ở tổng bộ Cao Lão bang, nằm cách khu phố sầm uất, trong một tòa nhà xa <BR>          hoa, Nghị Trưởng bây giờ đang nổi điên lên. Ba ngày, ba ngày này không <BR>          chỉ không liên lạc được với Bap, mà còn không liên lạc được với người <BR>          có trách nhiệm, thậm chí Hắc Dạ và giáo hoàng cũng biến mất kì quái.<BR>          Lực lượng cường đại như vậy, nhưng lại biến mất khó hiểu, làm Nghị <BR>          Trưởng không quá tin tưởng rằng, bọn họ đã bị kẻ địch tiêu diệt. Có lẽ <BR>          vì một kích không thành, nên bọn họ đều đã ẩn nấp rồi.<BR>          Nghị Trưởng là người gốc Ý, hơn sáu mươi tuổi, hai chòm râu nhếch lên, <BR>          rất có cá tính, giống như hai mũi giáo của binh lính vậy. Ngày thường, <BR>          hắn ta rất yêu quý hàm râu này, giờ phút này giận đến nổi quên luôn, <BR>          không vuốt ve chòm râu, mà vỗ bàn, chửi mắng um sùm tên thuộc hạ vừa <BR>          vào báo cáo.<BR>          Tất cả đều là phế vật, ba ngày, phái ra nhiều người như vậy, thế mà <BR>          không có một tin nào truyền tới.<BR>          Ba hắc bang lớn của thế giới, Sơn Khẩu Minh mấy năm trước đã bị tiêu <BR>          diệt, tiếp theo là tin tức Thatta xuất hiện, trốn lâu nên không nhịn <BR>          được tâm động, làm cho Nghị Trưởng tiếp nhận lời mời của sứ giả Hắc <BR>          Dạ, tham gia vào cuộc chơi này. Trong cuộc địa cho trật tự thế giới <BR>          mới, chỉ cần chổ nào có ích lợi, thì chổ đó có cái mặt của bọn họ.<BR>          Trận chiến ba mươi năm trước, Mafia tuy rằng tổn thất trầm trọng, dù <BR>          mấy năm nay đã nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng đối với lực lượng của đối <BR>          phương, hắn ta vẫn rất cẩn thận. Bằng không cũng sẽ không đặt tổng bộ <BR>          tại Đài Loan, đề phòng cẩn thận.<BR>          Cửa mở ra, Tiễn Mậu nhẹ nhàng bước vào, Nghị Trưởng lớn tiếng chửi : <BR>          "Cút, cút cho ta, cho các ngươi thêm một ngày, nếu không liên hệ được <BR>          với Bap, thì ta sẽ ném tất cả các ngươi xuống biển cho cá mập Mafia <BR>          ăn"Người nhân viên kia kinh hoàng rời đi, còn Tiễn Mậu lại cười nói : <BR>          "Nghị Trưởng, ông không cần lo lắng, HongKong chẳng qua chỉ có một <BR>          Ngạo Thiên Minh, thực lực bình thường, chỉ cần chúng ta đủ người, lại <BR>          có thêm một chút quân hỏa, muốn thu phục bọn chúng, cũng không cần tốt <BR>          nhiều khí lực"<BR>          Nghị Trưởng nhìn Tiễn Mậu một cái, trong lòng khó chịu, mặc dù cái đám <BR>          hỏi kia hai bên đều có lợi. Nhưng người đàn ông này thật sự quá tham <BR>          lam, không biết khi nào nên dừng, đem Mafia của hắn trở thành một <BR>          miếng thịt béo.<BR>          "Tiền bang chủ, trước đó vài ngày, tôi đã cho các ông rất nhiều súng <BR>          đạn, giờ phút này hẳn là phải có công dụng!"Chẳng qua, Nghị Trưởng <BR>          không hề tức giận, ngược lại còn lạnh lùng mở miệng, hai người trong <BR>          lòng đềuhiểu được, cả hai đều chỉ lợi dụng lẫn nhau, nên không cần <BR>          khách khí. Không có lợi ích, thì cái đám hỏi kia, cũng chỉ là chó má.<BR>          Tiễn Mậu cười nói : "Đương nhiên, số súng đạn kia, để tôi cố thủ ở Đài <BR>          Loan, chắc chắn là phòng thủ kiên cố, nếu Ngạo Thiên Minh dám đến, tôi <BR>          nhất định làm cho bọn chúng có đến mà không có về. Nhưng nếu muốn <BR>          cường công HongKong, thì sợ là không đủ, nếu Nghị Trưởng tăng thêm một <BR>          ít nữa, bản thân tôi có thể lập kế hoạch dễ dàng hơn"<BR>          Nghị Trưởng cũng chậm rãi mở miệng : "Không cần phiền toái Tiễn bang <BR>          chủ, chỉ cần thủ ở Đài Loan được rồi, chuyện HongKong, tôi sẽ xử lý, <BR>          không cần phiền ông"<BR>          Tiễn Mậu có chút thất vọng, xem ra lần này, không mò được lợi ích nào, <BR>          lặng lẽ thở dài, nói : "Vậy hy vọng Nghị Trưởng có thể đắc thắng, nếu <BR>          có gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng"<BR>          Chỉ cần mày chịu trả tiền, thì tất cả không thành vấn đề. Nhưng những <BR>          lời này, Tiễn Mậu không nói ra thôi.<BR>          Nghị Trưởng khoát tay áo, nói : "Vậy làm phiền!"<BR>          Chỉ cần dọn dẹp xong HongKong, vậy là có thể tiến quân thần tốc vào <BR>          Trung Quốc, chỉ cần lực lượng ở phương Đông ổn định, sẽ quay đầu lại <BR>          thu thập Cao Lão bang này. Những cái bây giờ cho đi, sẽ có lúc đòi lại <BR>          hết, trong lòng Nghị Trưởng tức giận nghĩ.<BR>          Tiêu Thu Phong lúc đến Đài Loan, Phượng Hề đã truyền đến tin tức mới <BR>          nhất, mỗi lần, Tiêu Thu Phong đến đâu, thì Thiên Võng của Phượng Hề <BR>          liền đuổi theo đến đó, cung cấp tin tình báo chính xác nhất cho hắn, <BR>          về việc phân bố của Mafia tại Đài Loan, còn có thế lực của Cao Lão <BR>          bang, toàn bộ đều nắm trong tay.<BR>          "Thu Phong, cô gái kia đang làm gì vậy, ăn mặc ít như vậy, không phải <BR>          để cho đàn ông chiếm tiện nghi sao?"Ở trên xe, Tử Dao ngồi nhìn hai <BR>          bên đường, nhìn thấy đầy người đi lại, nhưng cô gái mại dâm này, đã <BR>          thu hút sự chú ý của nàng rất lớn.<BR>          Loại đồ lót khêu gợi như vậy, hẳn là nên giấu trong người, nhưng cô <BR>          gái này thì ngược lại, để đồ lót khêu gợi mặc bên ngoài, dường như sợ <BR>          đàn ông nhìn không rõ, còn cởi luôn cả mấy cái nút thắt, có vài cô hơi <BR>          quá đáng, làm lộ ngay cả mông ra ngoài... Đây là khu đèn đỏ của Đài <BR>          Loan _._!<BR>          Tiêu Thu Phong cười nói : "người ta muốn chào khách, vì cuộc sống <BR>          thôi. Có đôi khi con người cần phải buông tha cho chút tôn nghiêm nhỏ <BR>          nhoi"<BR>          Tử Dao thì lại rất hồn nhiên, tuy rằng đã tiếp nhận không ít kiến thức <BR>          xã hội, nhưng làm sao có năng lực để hiểu nhiều như vậy, khó hiểu nói <BR>          : "Không đâu, trước kia lúc em còn ở trên đảo, đói bụng có thể ăn cá, <BR>          hái trái cây dại mà ăn, đến chổ nào cũng có thể tìm thực vật chống <BR>đói"<BR>          Tiêu Thu Phong vỗ vỗ đầu nàng, cười nói : "Nếu ai cũng giống như em, <BR>          thì tất cả đều đã là tiên nữ rồi"<BR>          Tử Dao đỏ mặt, không nói, bởi vì nàng đã hiểu được cái ý của tiên nữ <BR>          kia, đây là một lời khen dành cho nàng.<BR>          Đến ở trong khách sạn Thiên Hồ Đào, hai người sau khi gọi vài món ăn, <BR>          liền trực tiếp mang lên phòng dùng, vì nếu để cho sự xinh đẹp của Tử <BR>          Dao lộ diện, thì sợ rằng sẽ rước lấy phiền toái. Tiêu Thu Phong không <BR>          phải loại sợ phiền toái, nhưng trước khi giải quyết Mafia, có thể kín <BR>          đáo, thì cứ kín đáo.<BR>          Hắn không sợ Mafia giết chóc, chỉ sợ bọn chúng bỏ trốn, không chém tận <BR>          giết tuyệt, thì dã tâm của chúng vẫn chưa diệt trừ, hậu hoạn vô cùng, <BR>          hắn không có nhiều thời gian để canh me chúng.<BR>          Tử Dao cũng rất nghe lời, chỉ cần ở bên cạnh Tiêu Thu Phong, phần nhu <BR>          tình ôn thuần của nàng, tuyệt đối làm cho người ta hâm mộ, so với con <BR>          chim nhỏ luôn nép vào người như Ngọc Thiền, thì càng làm cho người ta <BR>          trìu mến hơn, mặc dù không có giọng nói chết người, cũng không làm <BR>          nũng, nhưng trên người của nàng, cũng toát ra một khí chất dịu nhẹ.<BR>          Khoảng một lát sau, Lang tổ cũng đến, thu được tin tức, Tiêu Thu Phong <BR>          liền phân phối nhiệm vụ, nếu đã biết Mafia liên hợp với Cao Lão bang, <BR>          như vậy, chỉ cần nhắm vào Cao Lão bang, thì có thể tìm được Mafia.<BR>          Lang tổ chỉ nghỉ ngơi một chút, rồi bắt đầu trà trộn vào đám người, ẩn <BR>          nấp bốn phía quanh Cao Lão bang, cẩn thận giám sát, tra tìm hành tung <BR>          của Mafia. Tất cả tình huống, đều báo cáo với Nhị Lang, rồi từ đối đợi <BR>          quyết định công hay thủ của Tiêu Thu Phong.<BR>          Nếu đã đến đây, Tiêu Thu Phong cũng không vội, đối phó với một Cao Lão <BR>          bang nho nhỏ, thật sự không cần tốn nhiều sức, bây giờ hắn điều tra <BR>          các hướng đi của bang phái này, chỉ để nhìn xem, bang phái này, còn có <BR>          thể tha thứ được hay không.<BR>          Đột phá Thần Cảnh, lực lượng tăng lên do giết chóc, đối với Tiêu Thu <BR>          Phong mà nói, đã không còn nhiều tác dụng. Ngược lại, không bằng cứ <BR>          "yêu"Ngọc Thiền nhiều nhiều một chút, cho nên, giết chóc bây giờ, cũng <BR>          chỉ vì bọn chúng đáng chết.<BR>          Trời đã không còn sớm, Tử Dao sau khi tắm rửa xong, nằm nghiêng trên <BR>          ghế sa lon một chút, xem TV, nhìn thấy Tiêu Thu Phong vẫn chưa muốn <BR>          ngủ, đỏ mặt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi : "Thu Phong, tối nay, có muốn em <BR>          sưởi ấm giường không?"<BR>          Tiêu Thu Phong đang suy nghĩ về kế hoạch trong đầu, nên cũng không <BR>          nghe Tử Dao hỏi cái gì, xem ra, cô gái này tuy nói là sưởi ấm giường, <BR>          nhưng thật ra không hiểu rõ ý nghĩa của cái cụm từ này. Chăn ấm nệm êm <BR>          cùng máy điều hòa, còn cần người khác sưởi ấm giường nữa sao?<BR>          Tay nhẹ nhàng vuốt lấy mặt nàng, Tiêu Thu Phong cười nói : "Sưởi ấm <BR>          giường là một chuyện lớn, sẽ làm cho mệt chết. Ngày mai còn có chuyện <BR>          khác để làm, nên tối nay, cứ nghĩ ngơi thôi!"<BR>          Đây là một sự hấp dẫn, từ chối sự hấp dẫn này, đối với Tiêu Thu Phong <BR>          mà nói, quả thật không dễ dàng.<BR>          Với cá tính mơ hồ của Tử dao, cho dù thật sự lừa nàng lên giường, <BR>          phỏng chừng nàng ta cũng không phát hiện, nhưng Tiêu Thu Phong không <BR>          thích loại cảm xúc không có tính yêu này, đặc biệt là đối với tuyệt <BR>          đại tiên tử như Tử Dao, càng cần phải chậm rãi, chờ đến khi đúng lúc, <BR>          mới trở thành mỹ vị cực phẩm thiên hạ.<BR>          Mặt của Tử Dao càng đỏ hơn, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, nói : <BR>          "cái này là anh nói rồi đó, không muốn em sưởi ấm giường, em đi ngủ <BR>          đây, em còn sợ anh sẽ nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của em"<BR>          Cũng may, cô gái này, cũng không đến nỗi ngốc hoàn toàn, còn sợ bị <BR>          người khác chiếm tiện nghi.<BR>          Nhưng Tiêu Thu Phong lại cười khổ, nghĩ thầm, chiếm tiện nghi của em <BR>          không phải dễ dàng sao, chỉ là bản thân có đồng ý hay không thôi.<BR>          Một đêm không nói chuyện, sáng ngày hôm sau, Tiêu Thu Phong vừa mở mắt <BR>          ra, đã truyền đến một tin tức thú vị.<BR>          "Tiêu thiếu gia, bọn em đã nhận được tin tức, viện binh của Mafia, tám <BR>          giờ sáng nay, sẽ đến cảng Cao Hùng, chúng ta có cần tỏ vẻ một chút hay <BR>          không?"Ẩn ý trong lời nói của Labus đã rất rõ ràng, cơ hội tốt này, <BR>          nếu không giết vài người, chỉ sợ tay sẽ đơ mất.<BR>          Khóe miệng Tiêu Thu Phong lộ ra nụ cười lạnh, nói : "Vậy các em còn <BR>          chờ gì nữa?"<BR>          <BR>          Chương 534 : Tàn sát.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn</P>

<P>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Sáng sớm, mưa lất phất trên cây cỏ, mang theo xuân ý nồng đậm, sinh <BR>          mệnh phấp phới, gió nhẹ thổi qua, tất cả được bao phủ trong sự yên <BR>          lặng.<BR>          Những tốp công nhân, đã từ từ đi vào bến tàu, chuẩn bị bắt đầu công <BR>          việc của ngày mới.<BR>          Một con thuyền to lớn màu đen, đi đến làm cho sóng lớn ào ạt như thủy <BR>          triều, đậu vào bến cảng, trên thuyền, có năm trăm trì viên vệ đội <BR>          cường hãn nhất được chuyên chở đến tổng bộ Mafia, mấy chục chiếc xe, <BR>          chạy nhanh vào bến tàu, đây là xe của Cao Lão bang, chúng đến đón <BR>          người trên thuyền.<BR>          Tiễn Mậu thân là bố già của hắc đạo Đài Loan, tâm địa hiểm độc, các <BR>          thế lực khắp nơi, đều có đề cập đến vấn đề này. Hơn nữa đây là lúc đội <BR>          tuần tra biên phòng giao ca, cho nên hắn cũng không ngại, vả lại hắn <BR>          cũng đã an bài tất cả, nên quản lý của bến tàu, không thể không nể mặt <BR>          của hắn.<BR>          Thuyền cập vào bến, hai hàng người mặc đồ đen, bình tĩnh tiêu sái đi <BR>          xuống, người đến đón, đã tìm thấy thủ lĩnh vệ đội, rất cung kính nói <BR>          gì đó, mà tên thủ lĩnh này đã ra lệnh, bắt đầu lên xe.<BR>          Bên một cái container, Labus đang cười rất vui vẻ, trong tay đang chơi <BR>          đùa với một khối thuốc nổ, thầm nghĩ hôm nay rốt cục có thể chơi vui <BR>          vẻ rồi.<BR>          Thân hình vừa động, Lang Khuyển đã nhẹ nhàng bước lại, nhìn nụ cười mờ <BR>          ám của Labus, khó hiểu hỏi : "Mọi người đã đến đông đủ, sao còn chưa <BR>          bắt đầu tấn công, đừng nói là ngủ gục nhé?"<BR>          Labus giơ khối thuốc nổ trong tay lên, cười nói : "Gấp cái gì, mày xem <BR>          mấy khối thuốc nổ này đi, tao đang tìm chổ để dùng nè. Chờ cho chúng <BR>          lên xe một lượt, tụ lại một chổ, có lẽ sẽ nổ chết vài tên"<BR>          Tuy rằng vẫn chưa động thủ, nhưng khí tức ngưng trọng kia, làm cho <BR>          Labus cũng cảm nhận được khí tức giết chóc cường đại của chúng. Những <BR>          người này, không hề kém. Ít nhất cũng có thể so sánh với quân lính <BR>          tinh nhuệ của Ma Quỷ, chỉ đáng tiếc là, nhân số hơi ít.<BR>          Lang Khuyển nghe vậy, chấn động, mắng : "Mày trở nên lười biếng như <BR>          vậy khi nào thế, cẩn thận một chút, không được để tên nào còn sống. <BR>          Bằng không để Tiêu thiếu gia biết được thì sẽ không vui"<BR>          Labus đã đứng lên, lạnh lùng nhìn một dàn xe chở đầy người của Mafia <BR>          kia, nói : "Bọn chúng chạy không được đâu..."<BR>          Lời nói còn chưa dứt, thân hình của hắn đã động, tiếng nổ vang lên, <BR>          nhằm ngay một chiếc xe trong đó. Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, sau <BR>          đó thân ảnh bắn ra bốn phía, nhưng trong lúc hỗn độn đó, căn bản là <BR>          không ai hiểu được đã xảy ra chuyện gì, tiếng nổ lại vang lên, và một <BR>          chiếc xe khác đã bị nổ tung thành hai mảnh, lửa bắn ra bốn phía.<BR>          Giờ phút này, trong lúc những chiếc xe kia phát nổ, thì Labus nhìn <BR>          Lang Khuyển đang ngẩn người, nói : "Đừng nhìn, chúng ta không có nhiều <BR>          thời gian đâu"<BR>          Gần đây có một quân doanh, nghe được tiếng nổ lớn như vậy, sẽ nhanh <BR>          chóng chạy đến đây xem xét. Tuy rằng lực lượng của Lang tổ không hề e <BR>          ngại chuyện này, nhưng nó sẽ làm ảnh hưởng đến việc bọn họ đối phó với <BR>          Mafia.<BR>          Thân hình Lang Khuyến thoáng động, đến bên một chiếc xe đang tính chạy <BR>          trốn, hất nó vào trong biển lửa, những người trong xe không ngừng giãy <BR>          dụa, không ngừng gào thét, nhưng cuối cùng vẫn không có sức phản <BR>          kháng, bị nướng đến chết.<BR>          Tiếng nổ thật mạnh đã vang lên, làm cho tên thủ lĩnh kia kinh ngạc, <BR>          quay đầu lại nhìn, phát hiện ra đã có hơn mười chiếc xe bị nổ tung. Vệ <BR>          đội tinh nhuệ, chết như rạ, cho dù có chạy thoát được, nhưng cũng chật <BR>          vật không chịu nổi. Hắn nổi giận lên, tát cho tên đi tiếp đón của Cao <BR>          Lão bang một cái, rồi như tia chớp vọt đến chổ đó.<BR>          "Labus, tên này là của tao, không được giành"Lang Khuyển lao lại, tấn <BR>          công người kia. Có thể nhìn ra, toàn bộ quân tiếp viện của Mafia, chỉ <BR>          có vài người, miễn cưỡng có thể gọi là đối thủ.<BR>          Labus cũng chuẩn bị tiến lại, nhìn thấy Lang Khuyển đoạt trước, căm <BR>          tức nói : "Con mẹ mày, lại giành với tao, lần sau tao phải chọn trước"<BR>          Vì đề cao lực lượng của bản thân, chỉ cần gặp phải cường địch, hai <BR>          người đều liều mạng lao đầu vào. Bởi vì Tiêu Thu Phong đã nói qua, chỉ <BR>          có trong sinh tử mới có thể trổi dậy, mới có thể đề cao tiềm năng của <BR>          bản thân. Tiềm năng của con người, vốn là vô hạn. Lần trước được Tiêu <BR>          Thu Phong kích thích tiềm năng, đại đến cảnh giới cường đại mới, làm <BR>          hai người mừng như điên, đương nhiên cũng hy vọng lực lượng của bản <BR>          thân có thể được đề cao một lần nữa.<BR>          Tên thủ lĩnh dáng người cũng khôi ngô, bị tấn công bất ngờ như vậy, <BR>          cũng rất khó hiểu, lớn tiếng quát : "Các người là ai, vì sao không để <BR>          chúng tôi qua, các người có biết chúng tôi là ai không?"<BR>          Với địa vị của Mafia trên thế giới, bất kể là bang phái nào, cũng phải <BR>          nể mặt vài phần, lần chinh phạt đường dài này, tiến quân phương đông, <BR>          thật không ngờ, chưa kịp gặp đối thủ, đã bị những người này điên cuồng <BR>          chặn giết, căn bản không hề cố kỵ.<BR>          Lang Khuyển cười nói : "Tao biết bọn mày chính là đồ tử đồ tôn của <BR>          Mafia, lão tử chính là muốn giết bọn mày, không có thời gian nói nhảm <BR>          với mày, tiếp chiêu đi!"Tiếng nổ mạnh như vậy, làm cho quân đội sẽ <BR>          nhanh chóng tới đây, thân hình Lang Khuyển nhanh như gió, hư ảnh chớp <BR>          động, ba trọng quyền, đã như lôi đỉnh đánh ra, không để cho tên thủ <BR>          lĩnh có cơ hội hít thở.<BR>          "A a a..."Bị Lang Khuyển đoạt tên thủ lĩnh, Labus trong sự giết chóc, <BR>          mang theo sự tức giận không thể nhịn được, mỗi lần phất tay ra một <BR>          quyền, lại có một người của Mafia ngã xuống, không riêng gì Mafia, <BR>          ngay cả người đến tiếp ứng của Cao Lão bang, cũng bị vây lại, vài tên <BR>          chuẩn bị rút súng ra bắn trả, nhưng súng còn chưa kịp lấy ra, đã bị <BR>          bóp nát cổ.<BR>          Tuy rằng Tiêu Thu Phong kêu bọn họ hành động, cũng không dặn phải làm <BR>          thế nào, nhưng đối mặt với lực lượng của Mafia, trừ việc chém giết, <BR>          tận tình chém giết ra, chém giết tàn nhẫn, thì thật sự không cần cho <BR>          cơ hội nào.<BR>          Thủ lĩnh dẫn đầu vệ đội của Mafia, cũng là một chiến tướng rất dũng <BR>          mãnh, tuy rằng không có sự cuồng vọng như Ivy, nhưng lực lượng không <BR>          kém là bao. Ba trọng quyền của Lang Khuyển, hắn mạnh mẽ tiếp đỡ hai <BR>          quyền, còn một quyền thứ ba, đã bị đánh lui hơn sáu bước, máu tươi <BR>          tràn ra theo khóe miệng.<BR>          Lang Khuyển hơi hơi gật đầu, cười nói : "Không tồi, quả nhiên cũng có <BR>          vài phần, thử tiếp một chiêu Vô Phong Hóa Lôi Phích Lịch Đao của <BR>          tao..."<BR>          Cái gì mà Vô Phong Hóa Lôi Phích Lịch Đao, nghe thật là chó má. Thật <BR>          ra thì căn bản là không có loại đao pháp này, chỉ là cái miệng của <BR>          Lang Khuyển nói nhảm mà ra. Đi theo Tiêu Thu Phong, mỗi lần nhìn thấy <BR>          hắn ra tay, hai tên nhóc này không hề chớp mắt lấy một cái, sợ là bỏ <BR>          qua cơ hội học tập hay sao ấy.<BR>          Thời gian dài, hai người cũng từ trong Tâm Huyết chi Đao của Tiêu Thu <BR>          Phong, lĩnh ngộ ra rất nhiều chiêu thức kỳ quái, mặc dù hơi quái gở, <BR>          nhưng quả nhiên rất lợi hại, lấy ra đối địch, thường có thể thu được <BR>          một kết quả rất hữu hiệu.<BR>          Cái đao pháp dài ơi là dài của Lang Khuyển vừa nói ra kia, làm cho tên <BR>          thủ lĩnh hơi chấn động, ngưng tụ toàn bộ tinh thần, hai tay tụ lại, <BR>          lực lượng vận chuyển trong đó, âm thầm đề phòng cái gì ... cái gì gọi <BR>          là Phích Lịch Đao đó...<BR>          Lang Khuyển cười đểu, thân hình đột nhiên bắn lên, tay hóa thành đao, <BR>          đao thế lăng nhiên hạ xuống, tên thủ lĩnh không dám chậm trễ, hai tay <BR>          đưa lên, chuẩn bị đón đỡ thứ đao pháp thoạt nhìn rất hung ác này.<BR>          Hai người chạm nhau, nhưng tên thủ lĩnh tuyệt đối không ngờ, cái này <BR>          căn bản không phải là đao pháp, mà chỉ là hư kình, Lang Khuyển vẫn còn <BR>          giữ sức, nhưng tên thủ lĩnh đã dùng hết lực toàn thân, thân thể xuất <BR>          hiện lệch lạc, mà chỉ cần nhiêu đó, cũng đã đủ để trí mạng. Lực lượng <BR>          giết chóc chân chính, đã bổ tới, khí kình cũ đã suy kiệt, khí mới thì <BR>          chưa kịp khởi, thì đã bị một đao kia chém ngang.<BR>          "Xoẹt xoẹt"một tiếng, một cánh tay của tên thủ lĩnh, đã rơi xuống, máu <BR>          tươi tuông trào, Lang Khuyển nhìn thấy tên thủ lĩnh như vậy, cười nói <BR>          : "Trên đời này làm gì có người nào ngu như vậy chứ, tao rõ ràng đã <BR>          nói rằng, Vô Phong Hóa Lôi, mày lại mắc mưu"<BR>          Cánh tay bị chém đứt, làm cho tên thủ lĩnh đau đến tận tâm, lại còn bị <BR>          người ta chế nhạo, quả thật là phẫn nộ vô cùng, hắn đã không thể khống <BR>          chế được bản thân, lực lượng bị tụt một cách trầm trọng, nhưng vẫn <BR>          dũng cảm lao về phía trước, đây không phải là muốn chết thì là gì?<BR>          Quyền ra, như sấm, sấm tới, như trọng quyền, đánh vào đầu tên thủ <BR>          lĩnh, thân thể của hắn đột nhiên dừng lại, sau đó chậm rãi ngã xuống, <BR>          nhưng trong hai mắt, vẫn còn hiện rõ sự không phục.<BR>          Nhưng Lang Khuyển lại không thèm nhìn lại một lần, lắc đầu nói : <BR>          "Người ngu như vậy, chết cũng đáng, không ai thương tiếc cho mày!"Đá <BR>          một cước, thi thể của tên thủ lĩnh bay vào trong biển lửa, bắt đầu bị <BR>          thiêu trụi.<BR>          Vài tiếng bước chân gấp gáp truyền đến từ xa, Labus cũng đã đá bay một <BR>          người của Cao Lão bang, nhìn cái thân hình kia bay vào trong biển lửa, <BR>          không đứng lên, mới xoay người lại, trầm giọng quát : "Được rồi, châm <BR>          tất cả ngòi nổ, chúng ta rút!"<BR>          Trời đã sáng, giờ phút này, mặt trời lười biếng chui ra khỏi mây mù. <BR>          Con người trong lúc chém giết, có thể rèn luyện thân thể, Labus và <BR>          Lang Khuyển đã dẫn thành viên Lang tổ rời đi, để lại một đống thuốc nổ <BR>          lớn, một tiếng nổ thật mạnh, cùng với một vòm lửa thật lớn.<BR>          Khi quân đội đến, nghênh đón bọn họ chính là một đám mây bụi đen, cùng <BR>          một làn sóng nhiệt, và mấy thi thể bị thiêu, mà người ra tay, đã không <BR>          thấy tung tích.<BR>          Tiếng nổ lớn cuối cùng này, cơ hồ đã phá hủy cả bến tàu, nơi này bừa <BR>          bãi vô cùng, ảnh lửa khắp nơi, nếu người ta không biết, còn tưởng rằng <BR>          nơi này vừa trải qua một trận chiến siêu cấp.<BR>          "Thông báo cho tổng bộ, lập tức phong tỏa thành phố Cao Hùng, truy tìm <BR>          hung thủ"Nhìn thấy thảm trạng này, đây không phải là giết người bình <BR>          thường, nên quan lớn của quân đội, lập tức đem tình huống này báo cáo <BR>          với cấp trên, thỉnh cầu trợ giúp.<BR>          Cảnh sát của Cao Hùng cũng tham gia vụ việc, thông qua ghi chép của <BR>          người lái thuyền, bắt đầu truy tìm những người có liên quan tại thành <BR>          phố Cao Hùng.<BR>          Không khí khẩn trương, bao phủ cả toàn thị chính, mà những người này <BR>          bị chết, cũng có một phần là người của Cao Lão bang, nếu để cho vị bố <BR>          già này nổi giận, thì Cao Hùng sẽ rối loạn. Những người dám đụng đến <BR>          quyền thế của Cao Lão bang, quả thật cường hãn đến mức làm cho người <BR>          ta kinh ngạc.<BR>          Người ta kinh ngạc, nhưng không biết rằng, Lang tổ bây giờ đang say <BR>          sưa nằm ngủ thoải mái trên chiếc giường.<BR>          Có loại giết chóc để luyện thân này, áp lực trên người cũng được giải <BR>          quyết, giờ phút này, bọn họ đều có mộng đẹp, tập trung tinh lực dư <BR>          thừa, nghênh đón cuộc chiến tàn khốc tiếp theo.</P>

<P>           <BR>          Chương 535 : Thủy triều bị kích động.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Lúc Tiêu Thu Phong nhận được tin, thì Tiễn Mậu Cao Lão bang cũng nhận <BR>          được tin, hắn ta cơ hồ không tin vào cái lỗ tai của mình, quân tiếp <BR>          viện, cơ hồ bị diệt sạch, thậm chí ngay cả người của hắn theo tiếp ứng <BR>          cũng chết sạch sẽ.<BR>          Là ai, đến tột cùng là ai có được lực lượng cường đại hung ác như vậy?<BR>          Tiễn Mậu mặc dù là một người kiêu ngạo, nhưng lệ khí của hắn, cũng <BR>          tràn đầy giết chóc, ở Đài Loan, người nào dám đắc tội với hắn, đều <BR>          không có kết cục tốt.<BR>          Hắn đã vội vã vọt đến phòng của Nghị Trưởng, nhất thời thân thể như bị <BR>          đứng hình, sau đó, một ánh mắt tràn ngập sát khí đang nhìn hắn, và một <BR>          giọng nói lạnh lùng vang lên : "Đây là sự phòng thủ theo lời của ông <BR>          nói sao, năm trăm lính tinh nhuệ của ta đều đã bị giết sạch, Tiễn Mậu, <BR>          ông ăn nói sao với tôi?"<BR>          Tiễn Mậu bị mắng, trong lòng cũng rất khó chịu, quát lại : "Nghị <BR>          Trưởng tiên sinh, chúng ta liên minh, tôi không phải là thuộc hạ của <BR>          ông, lần này là ngoài ý muốn, người của tôi chết cũng không ít, chuyện <BR>          này, tôi sẽ toàn lực điều tra, chỉ cần tôi tra ra được là ai, tôi nhất <BR>          định sẽ làm cho hắn hối hận vì đã sống trên đời này"<BR>          Nghị Trưởng đảo mắt nhìn, biểu tình tức giận, chuyển hóa nhẹ nhàng <BR>          thành lãnh đạm, nói : "Vậy được rồi, hy vọng ông có thể sớm tìm ra <BR>          những người này, thay tôi báo thù cho năm trăm dũng sĩ"<BR>          Tiễn Mậu quả thật nổi giận đùng đùng rồi, ở Đài Loan lăn lộn hơn chục <BR>          năm, chưa kẻ nào dám chơi trên đầu hắn, năm trăm vệ đội tinh nhuệ của <BR>          Mafia, lực lượng cũng không phải là cường đại bình thường, mà những <BR>          người đó, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đã có thể giết hại toàn <BR>          bộ, có thể thấy, tuyệt đối đây không phải là người thường.<BR>          "Chẳng lẽ là Ngạo Thiên Minh ở HongKong đến đây trả thù?"<BR>          Còn Nghị Trưởng ngồi trong phòng, thân thể vẫn ngồi yên, không hề <BR>          động, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, nhẹ giọng nói : "Tiễn Mậu, ông là <BR>          tên không biết tự lượng sức, tôi thật sự đã nhìn lầm ông, hợp tác với <BR>          ông, không bằng tìm một con heo. Ngay cả kẻ địch đã đụng đến ót rồi mà <BR>          vẫn không phát hiện, còn dám xưng là giáo phụ Đài Loan, quả thật là <BR>          một thằng ngu"<BR>          Nghị Trưởng có năng lực thống trị Mafia mấy chục năm, cũng không phải <BR>          loại người bình thường, trừ tu vị bản thân ra, sự giảo hoạt của hắn <BR>          cũng rất ghê gớm, tuy rằng năm trăm vệ sĩ đã bị giết hại, tổn thất một <BR>          ít lực lượng, nhưng ở Đài Loan, hắn vẫn còn lực lượng ẩn núp, tuyệt <BR>          đối không thua kém. Nghị Trưởng chính là người đứng đầu Mafia, nên lực <BR>          lượng cường đại nhất Mafia, lúc nào cũng ở bên cạnh hắn.<BR>          Còn năm trăm người kia, chính là quân tiên phong của Bap, thật không <BR>          ngờ, còn chưa ra trận, thì toàn quân đã bị tiêu diệt.<BR>          Xem ra, hợp tác với Cao Lão bang, không có ích lợi này, càng ở lại <BR>          đây, càng sợ bị tên ngu xuẩn này liên lụy.<BR>          Tiễn Mậu ra lệnh một tiếng, một nửa hắc bang tại Đài Loan đã đến Cao <BR>          Hùng, sợ rằng có hơn hai ba vạn người dến. Tuy rằng đều là một ít lưu <BR>          manh du côn, nhưng nhiều người chính là sức mạnh, loại bang hội thấp <BR>          kém này nếu liên hợp lại, sợ rằng cho dù là chính phủ Đài Loan, cũng <BR>          phải sợ hãi vài phần.<BR>          Quân đội tham gia, Cao Lão bang tham gia, Cao Hùng trong một ngày ngắn <BR>          ngủi, mây mưa nổi lên um sùm. Còn đối với Tiêu Thu Phong mà nói, đây <BR>          chỉ mới là món khai vị, bữa tiệc giết chóc chính thức, bây giờ mới <BR>          chậm rãi bắt đầu.<BR>          Thế cục của Cao Hùng đã như hắn dự liệu. Sau khi Lang tổ lần đầu tiên <BR>          ra tay, cũng đã trở nên rối loạn. Hắc bang và quân đội, thường xuyên <BR>          xảy ra va chạm xung đột. Đây chính là điều hắn muốn thấy. Từ xa đến <BR>          đây, làm việc này coi như làm việc thiện cho dân Đài Loan, rửa sạch <BR>          những thứ rác rưởi tại Đài Loan.<BR>          "Tiêu thiếu gia, Mafia đã trốn rất kỹ, nhưng Cao Lão bang hình như đã <BR>          có động tĩnh rất lớn. Bọn họ đã điều rất nhiều người đến Cao Hùng, <BR>          giống như là muốn liều chết, anh không vui sao?"<BR>          Lang Khuyển đứng trước mặt Tiêu Thu Phong, đem tình huống bên ngoài <BR>          báo cáo một chút.<BR>          "Sao lại không vui, bắt đầu từ ngày mai, mâu thuẫn giữa quân đội và <BR>          hắc bang sẽ trở nên gay gắt, không có việc gì, chúng ta cũng muốn tìm <BR>          cho bọn họ một số chuyện. Thân là quân nhân, cũng nên có nghĩa vụ phục <BR>          vụ cho nhân dân, giết mấy tên lưu manh này, cũng là một biểu hiện lập <BR>          công"<BR>          Kỳ thật càng giết chóc, quả thật càng là một chuyện không bình thường, <BR>          các quan chức cao cấp của quân đội rất khiếp sợ. Thành phố Cao Hùng <BR>          bây giờ giống như đang được đặt trong một nước sôi, người hai phe, đều <BR>          rất khẩn trương, không khí bây giờ rất căng thẳng.<BR>          Tuy rằng nhân vật sau lưng hai phe đều đặc biệt dặn dò, không được để <BR>          mâu thuẫn trở nên gay gắt, nhưng nhân số quá nhiều, bọn họ không khống <BR>          chế được hết. Dưới bàn tay thao túng của Tiêu Thu Phong, tất cả trò <BR>          hay, đều bắt đầu diễn. Trên cánh cửa sổ của tầng cao nhất tại khách <BR>          sạn này, mỗi ngày đều thấy được trò hay, có khi thì binh lính bị ném <BR>          chai vào đầu, sau đó vài ngày thì vài tên rác rưởi hắc bang bị người <BR>          đánh trong một góc đường. Nhưng hai phe trên đường phố sầm uất chỉ hâm <BR>          he nhau, dù sao trên đường cũng nhiều người mà.<BR>          Trong hoàn cảnh cuồng loạn này, tâm tình đi ra ngoài chơi của Tử Dao <BR>          đã hoàn toàn bị phá hư, những lúc rãnh rỗi không có gì làm, ngồi bên <BR>          cửa sổ xem "phim"vui. Tiêu Thu Phong thì không có hứng thú, trừ mỗi <BR>          ngày phái Lang tổ ra ngoài phá, thì hắn chỉ cần nghe tin tức là đủ <BR>rồi.<BR>          Nghe nói Tiễn Mậu đã tức muốn điên máu lên rồi, âm thầm theo đuổi hắc <BR>          bang, địa vị mà hắn có được, đều dựa vào hắc bang. Giờ phút này, có <BR>          huynh đệ hắc bang bị giết, hắn cũng phải đi đòi lại mặt mũi. Hơn nữa, <BR>          hắn cũng đã đoán được,cho dù quân đội có tiến vào thành phố Cao Hùng, <BR>          thì cũng không có khả năng phát động bắn giết trong thành phố.<BR>          Vừa đúng lúc có được một lượng lớn số vũ khí từ tay Mafia, giờ phút <BR>          này là lúc nên dùng đến.<BR>          Khi con người càng trở nên cường đại, thì càng khó thỏa mãn dục vọng <BR>          bản thân, cũng giống như Tiễn Mậu vậy, hy vọng có được rất nhiều, <BR>          nhưng không biết rằng, mức độ chịu đựng của chính phủ cũng có hạn, đối <BR>          mặt với sự càn rỡ của Cao Lão bang, cấp trên đã ra lệnh trấn áp, dập <BR>          tắt bạo loạn, trên mỗi ngã tư đường, đều có binh lính tuần phòng, chỉ <BR>          cần gặp hắc bang quấy rối, đều bắt toàn bộ.<BR>          Tiêu Thu Phong cũng không ngờ, để đối phó với Mafia, lại khơi dậy mâu <BR>          thuẫn giữa quân đội và hắc bang. Khi Cao Hùng đang phô ra "phim"hay, <BR>          thì hắn vẫn tích cực cho người tìm kiếm vị trí của Mafia, nhưng vẫn <BR>          chú ý đến chuyển biến của thế cục.<BR>          Chính phủ không có động thái gì, làm cho người dân rất bất bình, giờ <BR>          phút này, Cao Hùng đại loạn, dân chúng phản đối biểu tình đầy đường, <BR>          rất nhiều người, đều chờ đợi ngày trở về.<BR>          Bởi vì quân đội mạnh mẽ trấn áp, tuy rằng không khí đã có chuyển biến <BR>          tốt đẹp, nhưng hắc bang làm việc, lại lấy quấy rối là mục đích, không <BR>          ít hắc bang, cũng đã cuồng động, người bị thương, thường thường là dân <BR>          chúng bình thường. Bọn chúng tùy ý làm bậy, không chuyện ác nào là <BR>          không làm, đốt giết, đánh cướp, đập phá đến cực điểm.<BR>          Tiêu Thu Phong không muốn để cho những người vô tội tiếp tục bị thương <BR>          tổn, xem phim lâu vậy rồi, cũng nên để Lang tổ hành động.<BR>          Đối với bang chúng của Cao Lão bang mà nói, chỉ bắt thôi là không đủ, <BR>          phải có giết chóc, mới có thể bình ổn được cục diện.<BR>          "Từ giờ trở đi, toàn lực giết chóc, chỉ cần là thành viên hắc bang, <BR>          đều giết như nhau"<BR>          Đối với Cao Lão bang mà nói, cũng có rất nhiều bang chúng cũng thừa cơ <BR>          nổi loạn, Lang tổ sau khi nhận lệnh, vào cái đêm đầu tiên, ba trăm tên <BR>          tề tụ lại trên đường, chuẩn bị đánh cướp một tiệm vàng lớn, đã bị giết <BR>          chết tại chổ hơn hai trăm tên, còn lại mấy chục tên, đang hận cha mẹ <BR>          đã sinh quá ít chân, bỏ chạy trốn không thấy tăm hơi.<BR>          Để bọn chúng trốn, là làm người truyền tin miễn phí luôn. Đem tin tức <BR>          giết chóc khủng bố này truyền ra, làm cho đám bang chúng cảm thấy bất <BR>          an, không dám làm loạn tại Cao Hùng nữa.<BR>          Liên tiếp ba ngày, sau khi giết chóc, máu tươi đã nhuộm đỏ ngã tư <BR>          đường, những thi thể không nguyên vẹn nằm đầy đường, ngay cả quân đội <BR>          cũng thu dọn không kịp, người bị giết, toàn bộ đều là đám lưu manh ra <BR>          ngoài kiếm ăn ban đêm, mỗi lần bị giết là hơn trăm người, xác chết <BR>          khắp nơi.<BR>          Lần này không chỉ có Tiễn Mậu luống cuống, ngay cả quân đội cũng luống <BR>          cuống. Loại thủ đoạn tàn ác này, rất giống so với thủ pháp ngày đó, <BR>          đến nhẹ nhàng mà đi cũng rất nhẹ nhàng. Bọn họ biết, ở Cao Hùng đã <BR>          xuất hiện một phân đội sát thủ rất đáng sợ, tuyệt đối tàn nhẫn.<BR>          Càng ngày càng có nhiều bang chúng kinh hoảng, rút lui khỏi Cao Hùng, <BR>          cho dù Tiễn Mậu có ra nghiêm lệnh, cũng không có tác dụng gì, không có <BR>          thứ gì có thể quý hơn mạng sống cả.<BR>          Sau một tuần, trừ bỏ các thành viên của Cao Lão bang, cơ hồ tất cả <BR>          loạn lưu, đều đã rời khỏi Cao Hùng, không khí từ từ yên tĩnh trở lại, <BR>          nhưng Tiêu Thu Phong vẫn chưa thu được tin tức của Mafia, bọn chúng <BR>          giống như đã biến mất.<BR>          Tất cả phương tiện giao thông đều được kiểm tra nghiêm mật, bọn chúng <BR>          không có khả năng rời đi từ con đường bình thường. Tiêu Thu Phong hoài <BR>          nghi, không phải là tên Nghị Trưởng kia phát hiện tình hình không <BR>          đúng, đã rút lui khỏi Đài Loan, trở về cái ổ của mình?<BR>          "Thu Phong, ở đây thật là chán, ra ngoài chơi cũng không được, anh <BR>          không biết buồn sao?"<BR>          Người khác làm việc, bận đến tối mặt tối mày, mà cô gái này, hình như <BR>          rất là rãnh rỗi.<BR>          Tiêu Thu Phong cười nói : "Được rồi, ngày mai mang em đi chơi, kiếm <BR>          của em tựa hồ đã lâu không dùng, hẳn là cần phải thấy máu"<BR>          Nếu Mafia đã không thấy đâu, vậy thì cứ diệt trừ Cao Lão bang trước <BR>          rồi tính sau, làm hắc đạo thì không có gì sai, nhưng mọi người cùng là <BR>          người Trung Quốc, nhưng những tên này lại mời đám chó Mafia nước ngoài <BR>          về cắn người trong nước, đúng là không giết không được.<BR>          Để bọn họ chơi một tuần, phỏng chừng cũng chơi đủ rồi!<BR>          Tiễn Mậu vẫn chưa chơi được gì, vốn triệu tập nhiều người như vậy, để <BR>          chuẩn bị chơi một cú thật lớn, thật không ngờ, chưa đến một tuần, toàn <BR>          bộ đều đã bị dọa bỏ đi, không nghe hiệu lệnh của hắn nữa. Đám phế vật <BR>          sợ chết này, chờ khi hắn giải quyết xong nguy cơ lần này, nhất định <BR>          phải làm cho chúng nó đẹp mắt.<BR>          Tiễu Mậu ngồi một mình trên ghế ở nội đường, lặng lẽ thở dài giận dữ. <BR>          Khi hắn lơ đãng ngẩng đầu lên, phát hiện ra đối diện hắn, có một người <BR>          đàn ông rất trẻ đang ngồi đó.<BR>          Mà phía sau người đàn ông đó, là một cô gái rất đẹp trẻ tuổi đang đứng <BR>          lẳng lặng, thứ duy nhất làm cho Tiễn Mậu kinh tâm chính là, trong tay <BR>          cô gái kia là một thanh cổ kiếm.<BR>          Hai người này, đương nhiên chính là Tiêu Thu Phong và Tử Dao.<BR>          Trong lòng Tiễn Mậu kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn âm trầm, lạnh lùng <BR>          quát : "Các ngươi là ai, sao có thể vào, có biết đây là chổ nào <BR>không?"<BR>          "Chúng tôi đương nhiên đi tới, nơi này là Cao Lão bang, nếu tôi không <BR>          lầm, thì ông chính là bang chủ Cao Lão bang, Tiễn Mậu"<BR>          Tiêu Thu Phong mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng.<BR>          <BR>          Chương 536 : Xâm nhập phủ tổng thống.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          "Các người to gan thật, ngay cả Cao Lão bang cũng dám xông vào, người <BR>          đâu..."Trong lòng khủng hoảng, nhưng Tiễn Mậu lại làm ra vẻ hung hăng, <BR>          lớn tiếng kêu hô, đương nhiên là để người ngoài nghe được giọng của <BR>          hắn. Hắn không hiểu được tại sao, bởi vì mấy ngày nay Cao Hùng đại <BR>          loạn, hắn đã bố trí rất nhiều người ở trong bang, tại sao người đàn <BR>          ông này có thể vào?<BR>          Bên trong nội viện, bát đại hộ vệ bên cạnh Tiễn Mậu, nghe thấy tiếng <BR>          kêu này, đã tiến vào, Tiêu Thu Phong chưa động, mà Tử Dao đã động, <BR>          thân hình như tiên tử nhảy múa, chỉ thấy kiếm thế ào ạt tới, tám tên <BR>          hộ vệ, đã thành tám cái xác không hồn. Bị ma khí nhập thể, nên ma tâm <BR>          của Tử Dao cũng đầy lệ khí, đối với giết chóc cũng không quá kháng cự, <BR>          vả lại những người này cũng rất đáng chết.<BR>          Tám người, tám vết cắt trên cổ, không nhiều cũng không ít, vừa đủ trí <BR>          mạng, không lãng phí quá nhiều khí lực.<BR>          Sắc mặt Tiễn Mậu thay đổi, thật không ngờ, đường đường là tám hộ vệ <BR>          cực mạnh của Cao Lão bang, thế mà ngay cả thân hình của cô gái kia <BR>          cũng kịp nhìn rõ thì đã ngủm. Thật ra ngay cả hắn cũng không thấy rõ, <BR>          chỉ cảm thấy gió vừa động, chớp mắt một cái, thì đã thấy máu tươi bắn <BR>          lên, và tám người kia đã chết.<BR>          "Các ngươi là ai, muốn làm gì?"Hai tay nắm chặt tay vịn của ghế, chặt <BR>          đến mức nổi lên cả gân xanh, nhưng hắn ta là bang chủ của Cao Lão <BR>          bang, phải có uy nghiêm.<BR>          Tiêu Thu Phong chậm rãi nhìn hắn, đã cảm nhận được nội tâm kinh sợ của <BR>          hắn, nhưng không vạch trần, chỉ cười nói : "Tôi muốn biết Nghị Trưởng <BR>          đang ở đâu, tin rằng ông nên biết?"<BR>          Tiễn Mậu giật mình, làm ra vẻ rất rất vô tội, nói : "Ngươi nói Nghị <BR>          cái gì Trưởng, ta chưa từng nghe qua..."<BR>          Thân hình Tử Dao chưa động, nhưng kiếm trong tay, đã động, kiếm quang <BR>          chợt lóe, một tiếng hét thảm vang lên ... một cánh tay của Tiễn Mậu đã <BR>          phải say goodbye với thân thể. Nói chuyện với lão hồ ly hắc đạo này, <BR>          thật sự rất lao lực, không bằng cứ thực tế một chút.<BR>          Cảm giác đau đớn, rốt cục đã đến trên người hắn, làm cho Tiễn Mậu <BR>          không thể nào bình tĩnh đươc. Hắn là lão đại, từ trước đến giờ chỉ có <BR>          hắn chém giết ngươi khác, không ai có thể gây bất lợi với hắn.<BR>          "Người đâu, người đâu, mau tới đây..."Không biết là mơ hồ, hay là do <BR>          bị cái cảm giác đau đớn kia tra tấn đến mức choáng váng, làm cho hắn <BR>          mở miệng kêu to lên, không còn một chút phong phạm của một bố già nữa. <BR>          Xem ra vẻ uy nghiêm thường ngày, cũng chỉ là giả vờ, đây bất quá cũng <BR>          chỉ là một kẻ nhát gan.<BR>          Âm thanh rất lớn, nhưng trừ tiếng giết chóc không ngừng truyền đến, và <BR>          những tiếng kêu gào thảm thiết, thì không ai tiến vào, cũng không ai <BR>          có khả năng lại gần. Lang tổ đang phòng ngự khu vực này, cho dù bây <BR>          giờ toàn bộ người của Cao Lão bang xuất động, cũng không thể thay đổi <BR>          được cục diện.<BR>          "Không ai đến cứu ông đâu, tôi hỏi lại lần nữa, Nghị Trưởng đang ở <BR>          đâu?"Giọng nói của Tiêu Thu Phong đã có chút không bình tĩnh, trở nên <BR>          lạnh lùng.<BR>          Tiễn Mậu cả người đầy mồ hôi lạnh, không ngừng cầm máu bên cánh tay, <BR>          không chút do dự kêu lên : "Tôi nói, tôi nói, Nghị Trưởng đang ở trong <BR>          phủ tổng thống, các người có bản lĩnh thì cứ đi tìm hắn. Không liên <BR>          quan đến tôi, không liên quan đến tôi..."<BR>          Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đứng lên, nhìn vẻ đau đớn không chịu được của <BR>          Tiễn Mậu, khó chịu nói : "Nói sớm một chút thì có phải chịu đau đớn <BR>          vậy đâu. Tại sao phải chịu cảnh "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ"chứ?"<BR>          Thân hình Tiễn Mậu lui về phía sau, kêu lên : "Cái tôi biết tôi đã nói <BR>          cho các người rồi, các người... các người có thể đi rồi!"<BR>          Tiêu Thu Phong cười gian xảo, nói : "Đi, đương nhiên là phải đi rồi, <BR>          chẳng qua, trước khi đi..."Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng một <BR>          cách đáng sợ, Tiễn Mậu cảm thấy không đúng, lập tức xoay người bỏ <BR>          chạy, hắn biết, người đàn ông này muốn động sát khí.<BR>          Nhưng lần này đến đây, căn bản là không có ý muốn để Tiễn Mậu còn <BR>          sống, thì há có thể để cho hắn đào tẩu. Một cước ngưng tụ thần lực, đã <BR>          hư không mà tới, đạp lên sau lưng hắn. Thân hình Tiễn Mậu như được gắn <BR>          thêm tên lửa, lao thẳng vào bức tường đá phía trước, "bẹp"một cái, máu <BR>          tươi văng bốn phía, da thịt thì bay tứ tung, trừ một vệt máu thật to <BR>          trên tường ra, chỉ còn lại một cái xác không nguyên vẹn.<BR>          Đối với người đáng chết, Tiêu Thu Phong sẽ không nương tay, Cao Lão <BR>          bang liên hợp với Mafia, đã tự tìm lý do để chết.<BR>          Đã biết được tin tức của Nghị Trưởng, nhưng Tiêu Thu Phong không trực <BR>          tiếp xông vào, mà hắn cần điều tra tính xác thật của tình huống. Hắn <BR>          tuy không sợ chuyện, nhưng cũng không muốn tự dưng gây chuyện.<BR>          Ngày hôm sau, tin tức của Nghị Trưởng đã được truyền đến, trừ bỏ thân <BR>          phận là Nghị Trưởng của Mafia, hắn ta còn là một bộ trưởng của quốc <BR>          gia nào đó của Châu Âu, lần này được quốc gia trao quyền, lấy thân <BR>          phận là nhân viên chính phủ, đến Đài Loan để đàm phán.<BR>          Nhiều năm qua, Đài Loan vẫn mưu cầu phát triển không gian quốc tế, <BR>          nhưng bởi vì sự khống chế của nội địa, làm cho bọn họ bị gò bó, giờ <BR>          phút này, có bộ trưởng của quốc gia phương tây đến, đương nhiên là cần <BR>          tổng thống tự mình tiếp đãi, hy vọng có thể tiến hành hợp tác, nâng <BR>          cao địa vị của Đài Loan trên thương trường quốc tế lên.<BR>          Tiễn Mậu nói không sai, giờ phút này, tên Nghị Trưởng hẳn là đang ở <BR>          trong biệt viện của phủ tổng thống, xem ra tên Nghị Trưởng này cũng <BR>          rất thông minh, đã đem toàn bộ mặt mũi của Đài Loan, gắn liền với sự <BR>          an toàn của mình, làm cho quân đội Đài Loan không thể không phái ra <BR>          nhiều binh lực, bảo hộ an toàn cho hắn.<BR>          Nhìn cái bản vẽ của phủ tổng thống trên mặt bàn, có đến mấy vạn tinh <BR>          binh phòng vệ bốn phía, quả nhiên là tốn không ít tâm cơ. Nhưng Tiêu <BR>          Thu Phong sẽ không cho hắn có cơ hội rời đi, từ cái giây phút Mafia <BR>          phát động cuộc chiến, thì giết chóc đã không thể tránh khỏ. Hơn nữa <BR>          hắn đã tự thân đến Đài Loan một chuyến, không thể ra về tay không <BR>được.<BR>          "Tiêu thiếu gia, ngày mai sẽ cử hành yến hội, có rất nhiều đại biểu <BR>          của các quốc gia đến, tin chắc rằng tổng thống Đài Loan và tên Nghị <BR>          Trưởng kia cũng sẽ đến, đây là thời cơ hành động tốt nhất của chúng ta <BR>          đó"Labus vừa nghe xong tin này, lập tức đi báo cho Tiêu Thu Phong <BR>biết.<BR>          Lang Khuyển thì lại nghi hoặc nói : "Nhưng bọn họ khẳng định sẽ tăng <BR>          mạnh phòng vệ, quân tinh nhuệ đều sẽ xuất hiện. Nghe nói Đài Loan có <BR>          một loại chó có cái mũi rất linh mẫn, sợ rằng chúng ta không trà trộn <BR>          vào được"<BR>          Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng ngẩng đầu, lạnh lùng nói : "Không một chổ nào <BR>          trong thiên hạ mà anh không thể đến, không cần phải trà trộn vào, lần <BR>          này, anh muốn cho cả thế giới biết, sức mạnh của phương đông"<BR>          Chỉ vì đối phó với một tên Nghị Trưởng, nên tên này rất cáo già, hắn <BR>          mượn sức mạnh của chính phủ Đài Loan, để đối kháng với mình đến cùng. <BR>          Nếu đã như vậy, thì cứ cho hắn cái hắn muốn, để cho hắn biết được, <BR>          trên đời này có cái lực lượng nào có thể bảo vệ cái mạng chó của hắn, <BR>          cho dù là chính phủ cũng không được.<BR>          Làm bộ trưởng quốc gia, thân phận quả thật cũng rất đặc biệt, một khi <BR>          giết chóc, thì ảnh hưởng của hậu quả sẽ rất lớn. Nhưng Tiêu Thu Phong <BR>          không cần để ý đến, hắn chỉ giết những người cần phải chết.<BR>          Tử Dao nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn thần thái không sợ hãi của Tiêu Thu <BR>          Phong, ngạo khí lăng nhiên, trong lòng đã có chút cuồng nhiệt bị khơi <BR>          dậy, nói : "Thu Phong, bá đạo như vậy, mới là đàn ông chân chính, với <BR>          lực lượng của anh, trong thiên hạ không ai có thể lưu anh lại"<BR>          Sáng sớm, trời mưa, thời tiết xem như không tốt lắm.<BR>          Nhưng để có thể thiết lập quan hệ ngoại giao với một quốc gia, thì Đài <BR>          Loan đã đem tất cả mọi chuyện phát sinh che dấu toàn bộ, rồi tô son <BR>          trát phấn thêm vào cho cái yến hội ký hợp đồng này, chính là muốn <BR>          tuyên bố cho toàn thế giới biết, bọn họ tuy rằng chỉ là một đảo quốc, <BR>          nhưng cũng biết gìn giữ một chút tôn nghiêm đáng thương kia.<BR>          Tổng thống, bất quá chỉ là tên hề của chính phủ mà thôi.<BR>          Tám giờ sáng, hàng trăm kênh truyền thông đã được mời vào phòng hội <BR>          nghi, theo tất cả những gì đã chuẩn bị, thì bốn phía đã được phòng vệ <BR>          với mức độ cao, đây là yêu cầu của Nghị Trưởng, bảo vệ an toàn của <BR>          hắn. Khi âm nhạc vang lên, thì một tiếng kêu cũng vang lên : "Tổng <BR>          thống đến..."<BR>          Đi sau lưng tên tổng thống gầy kia, còn có một người phương tây khôi <BR>          gô, chính là nhân vật lãnh tụ của Mafia, Nghị Trưởng.<BR>          Thành viên Lang tổ, dưới sự sắp xếp của Tiêu Thu Phong và Tử Dao, đã <BR>          ông thẳng vào, nếu không có giống chó với cái mũi cực nhạy cảm kia, <BR>          thì ang tổ cũng không cần ẩn thân, nhưng thân hình bọn họ quá nhanh, <BR>          khi mà ũ chó sủa ầm lên, thì Lang tổ đã áp sát biệt viện tổng thống, <BR>          mặc kệ sau lưng có rất nhiều binh lính đuổi theo.<BR>          Loại cảnh báo này, đã được thông báo khắp phủ tổng thống, nơi này <BR>          giống như chống phải đại địch, chuông báo động vang lên liên hồi, trực <BR>          thăng thì bay lượn liên tục trên đầu, tiến hành phong tỏa tất cả các <BR>          lối ra vào phủ tổng thống.<BR>          "Các vị, không cần lo lắng, xuất hiện một chút rối loạn, sẽ nhanh <BR>          chóng bình ổn, bây giờ, chúng ta bắt đầu ký hợp đồng dự thảo thôi"<BR>          Xung quanh nơi này đã có hơn bốn vạn quân đội, bảo vệ tầng tầng, mỗi <BR>          một người vào đây đều phải trải qua sự xét duyệt nghiêm khắc, còn nếu <BR>          muốn xông vào, thì trong suy nghĩ của tổng thống, đó là điều không <BR>thể.<BR>          Đèn chợt tắt rồi hiện lên lại, hai bóng người đã từ trong làn mưa, nhẹ <BR>          nhàng tiến vào, đứng lặng ở cửa phòng hội nghị, khí tức lăng nhiên, đã <BR>          nhuộm đẫm nơi này.<BR>          "Ai? Mau, người đâu, bắt lấy bọn họ"Những người phụ trách an toàn bên <BR>          cạnh tổng thống, lập tức cảnh giác, lớn tiếng kêu lên, lúc này mọi <BR>          người cũng đã đến đông đủ, còn đôi nam nữ bỗng nhiên xuất hiện kia, <BR>          tuyệt đối không phải khách người, sát khí trên người của bọn họ, rất <BR>          nhiều người nơi này đều có thể cảm nhận được.<BR>          "Giết..."Tiêu Thu Phong lạnh giọng quát, kiếm khí của Tử Dao cũng đã <BR>          phát ra, hai tên vệ sĩ muốn xông lại đã bị chém thành một đống bầy <BR>          nhầy, máu thịt văng tứ tung, làm cho mọi người nơi này hoảng loạn, <BR>          nhanh chóng tìm chổ ẩn thân.<BR>          Nghị Trưởng đã tránh phía sau tổng thống, vẻ mặt đầy kinh ngạc, hắn <BR>          cũng không ngờ, dưới sự bảo vệ chặt chẽ như vậy, mà vẫn có người dám <BR>          gây bất lợi cho hắn.<BR>          "Nghị Trưởng Mafia tiên sinh, thế nào, ông còn muốn sống để rời khỏi <BR>          nơi này sao?"<BR>          Tuy rằng âm thanh rất nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh như băng, truyền đến <BR>          lỗ tai của từng người.<BR>          Mafia? Đây chính là tổ chất hung tàn nhất trên thế giới, nơi này có <BR>          thành viên của Mafia sao?<BR>          Không ít người len lén ngẩng đầu lên, nhìn sự thay đổi nơi này, đối <BR>          với giới truyền thông mà nói, tin tức này tuyệt đối kinh thiên động <BR>          địa, cho nên không ai muốn buông tha.<BR>          Mấy chục tên lính vọt lại, đều đã bị Tử Dao ngăn cản, Tiêu Thu Phong <BR>          cũng không nhàn rỗi,thân hình động liên tục, đánh về hướng Nghị <BR>Trưởng.<BR>          "Cản hắn lại..."Lần này, Nghị Trưởng đã không còn đường trốn, lên <BR>          tiếng ra lệnh, bên cạnh hắn, lực lượng Mafia, đã xuất hiện ngăn cản <BR>          Tiêu Thu Phong.<BR>          Hai ngón tay vận ra kiếm khí, chém ra bảy đạo khí, bốn tên cao thủ của <BR>          Mafia, đã bị cắt đứt cổ họng, chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi rớt xuống <BR>          đất mà ngủm, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, nhưng từ một nơi bí mật nào <BR>          đó, mấy cái camera, cũng đã bắt đầu ghi hình cái thảm trạng này lại.</P>

<P><BR>          Chương 537 : Nguyên thần của Tham Lang dung hợp.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Đối mặt với sự cường thế của Tiêu Thu Phong, không ai dám ngẩng đầu <BR>          cả, ngay cả tổng thống cũng được vài tùy tùng thân cận bảo vệ, chật <BR>          vật tránh né, để lại một mình Nghị Trưởng đối mặt, trên đời này không <BR>          có lợi ích nào quý giá bằng cái mạng của chính mình.<BR>          Lang tổ ở ngoài quấy rối, Tử Dao thì đứng ở cửa dùng kiếm khí phong <BR>          tỏa nơi này lại, mục tiêu của Tiêu Thu Phong chỉ có một người, chính <BR>          là Nghị Trưởng, ba đợt tấn công, đã để lại trong này mấy chục cái xác, <BR>          máu chảy thành sông, cả đại sảnh đã thành một biển máu.<BR>          Ngoài cái này ra, thì không còn một dấu hiệu nào khác.<BR>          "Đã có gan xâm lấn phương đông, vậy thì đám Mafia bọn mày, sẽ phải <BR>          nhận sự giáo huấn của máu, Nghị Trưởng, bây giờ đến lượt mày, tao cho <BR>          mày chọn một phương án trước khi chết, cho mày một trận chiến"<BR>          Không ai có thể ngăn cản được bước chân của Tiêu Thu Phong, mỗi lần <BR>          hắn tiến một bước,thì lại có mấy người của Mafia ngã xuống, rồi từ từ, <BR>          những người phía sau lưng Nghị Trưởng ngày càng ít, mà bọn chúng đã bị <BR>          dồn đến góc tường, không còn đường lui.<BR>          Người ở địa vị càng cao, thì càng sợ chết, khuôn mặt lạnh lùng lúc <BR>          bình thường của Nghị Trưởng, đã tràn đầy sự kinh hoảng, đã bó tay chịu <BR>          chết, tuy rằng hắn ta cũng là cao thủ, nhưng hắn hiểu được, bản thân <BR>          không phải là đối thủ của người đàn ông này, cái gọi là kế hoạch xâm <BR>          lấn phương đông, giờ phút này xem ra, cũng chỉ như một trò đùa.<BR>          Một cái nháy mắt, vài thành viên Mafia còn lại đã chụp lấy những tay <BR>          phóng viên còn đang hoảng loạn, quát : "Không được lại đây, bằng không <BR>          những người này sẽ chết"<BR>          Tiêu Thu Phong cười, thật không ngờ, kỹ xảo như vậy mà Mafia cũng dám <BR>          dùng trước mặt hắn, dùng những người này ra uy hiếp hắn, thật sự có <BR>          tác dụng sao?<BR>          Một đao khí hư vô, đã lăng nhiên bổ tới, tên Mafia đang dùng con tin <BR>          làm lá chắn kia bị một đao chặt làm hai nửa, nhìn thấy thảm trạng này, <BR>          người phóng viên kia kêu lên một tiếng rồi ngất xỉu.<BR>          "Nhân phẩm ti tiện như vậy, căn bản là không xứng đánh với ta, chịu <BR>          chết đi!"Muốn cho hắn một cái chết có ý nghĩa, giống một thằng đàn <BR>          ông, thật không ngờ, chỉ vì cơ hội sống, mà bọn chúng lại dùng con tin <BR>          để uy hiếp, thật sự là sống thêm một phút cũng là lãng phí, thân hình <BR>          của Tiêu Thu Phong biến ảo, đã động.<BR>          Năm tiếng hét thảm vang lên, những tên đang bắt giữ con tin trong tay <BR>          chưa kịp phản ứng gì, đã bị đánh nát sọ, tuy rằng loại giết chóc này <BR>          có phần hơi tàn nhẫn, nhưng đối với những kẻ đã bắt cóc con tin như <BR>          vậy, thì đã rất nhẹ nhàng rồi.<BR>          "Mày có biết tao là ai không, minh hữu của tao chính là Ma Tôn của Hắc <BR>          Dạ. Mày có thể tưởng tượng hậu quả khi giết chết tao không?"Đến giờ <BR>          phút này, chỉ còn lại một mình hắn, thậm chí ngay cả dũng khí động thủ <BR>          cũng không có, mặc dù để ngồi lên được cái ghế này, hắn cũng phải bước <BR>          đi trên con đường của xương và máu. Nhưng thủ pháp giết người của <BR>          người đàn ông này, quả rất kinh hãi thế tục, phá vỡ tất cả sự kiên <BR>          định của hắn.<BR>          Lạnh lùng cười, Tiêu Thu Phong đã đá một cước lại, Nghị Trưởng thấy <BR>          Tiêu Thu Phong không nói câu nào mà đã động thủ, dưới sự kinh hãi, <BR>          cũng đã nhảy vọt lên tránh né, nhưng một cước kia, như lôi kích đá <BR>          tới, đến giữa ngực hắn.<BR>          Một cước này mang theo lực lượng của thần, đã xuyên thấu ngực hắn, máu <BR>          tươi ào ạt chảy ra, thân thể thì lao thẳng vào vách tường, giống như <BR>          một khúc lạp xưởng vậy. Đập vào thành một đống bầy nhầy.<BR>          Đợi đến khi Tiêu Thu Phong và Tử Dao đi ra, vệ đội nơi này, đã dừng <BR>          công kích. Lần tấn công trước, dưới sự giết chóc của Lang tổ, đã chết <BR>          không ít người. Sau khi biết được ý đồ của Tiêu Thu Phong, cùng với <BR>          thân phận của Nghị Trưởng. Tại sao phải bảo vệ cho một tên thủ lĩnh <BR>          hắc bang độc ác tàn bạo chứ, hơn nữa kẻ địch lần này quá cường đại. <BR>          Thật sự là mất nhiều hơn được, cho nên chỉ vây mà không công, giảm bớt <BR>          tổn thất.<BR>          Lúc nhìn thấy Tiêu Thu Phong và Tử Dao bước ra, bọn họ tự giác lui <BR>          thành một con đường, để cho bọn họ rời đi. Có lẽ họ đã biết rằng, cho <BR>          dù có nhiều binh lực hơn nữa, cũng không thể ngăn cản được nhũng người <BR>          này, không bằng cứ "lùi một bước trời cao biển rộng".<BR>          Mặc kệ là chính phủ che dấu thế nào, thì các phóng viên tận mắt chứng <BR>          kiến sự việc ở đây, đều đem chuyện này làm ầm ra bên ngoài. Sự báo thù <BR>          của hắc bang thế giới, đụng chạm đến giới chính trị của Đài Loan, có <BR>          thể xem như đây là một sự châm chọc. Huống chi, những người này còn <BR>          thêm mắm muối vài, nói rằng với lực lượng của phủ tổng thống, cũng <BR>          không thể khống chế được.<BR>          Một khu vực như vậy, làm gì còn cảm giác an toàn, những nhà đầu tư, <BR>          những người du lịch, đều đã mất đi sự tin tưởng với Đài Loan.<BR>          Thanh trừ Cao Lão bang, coi như là làm chuyện tốt cho dân chúng Đài <BR>          Loan, mà Lang tổ cũng đã đuổi giết toàn bộ dư nghiệt của Mafia, tiêu <BR>          diệt hắc bang quốc tế cuối cùng và lực lượng của chúng tại phương <BR>đông.<BR>          Cũng giống như hiện trường giết chóc khi đó, và cũng là một chuyện gây <BR>          chấn động trên toàn thế giới.<BR>          Một tuần sau, khi bầu không khí náo nhiệt nơi này còn chưa chấm dứt, <BR>          thì nhóm người Tiêu Thu Phong đã lặng lẽ rời khỏi Đài Loan.<BR>          Lần này đến đây, tốn hết nửa tháng, hủy diệt lực lượng của Mafia, Nghị <BR>          Trưởng đã chết, cũng giống như ba mươi năm trước, Mafia buộc phải ẩn <BR>          thân mấy chục năm nữa, chậm rãi nghỉ ngơi lấy lại sức.<BR>          Tất cả lực lượng bây giờ, chỉ cần đối mặt với Thất Sát, vậy là đủ rồi, <BR>          nghe nói Thất Sát vì tu luyện vũ khí hình người, nên mới có thể ẩn <BR>          thân lâu như vậy. Nghĩ đến ngày hắn ta xuất thế, cũng là lúc vũ khí <BR>          hình người đại thành, trời đất sẽ một lần nữa đổi màu.<BR>          Trong thời điểm Tiêu Thu Phong trở về HongKong, thì ở trong một sơn <BR>          trai của tổng bộ Hắc Dạ tại HongKong, một thân ảnh quỷ dị chậm rãi bay <BR>          vào, nhìn tóc tai bù xù, vô cùng thê thảm, chính là Ma Tôn Tham Lang <BR>          ngày đó ở Trung Đông bị Tiêu Thu Phong đánh cho tan xương nát thịt, <BR>          chỉ còn lưu lại một nguyên thần chạy trối chết.<BR>          Hắc Dạ ở Trung Đông thảm bại, đến HongKong thì bị chặn giết, đã trở <BR>          nên hoang tàn vô cùng, nhưng bây giờ, trong cái sơn trai trống rỗng <BR>          kia, vẫn còn có một kẻ lén lút ở đó, là một người đàn ông đã lâu chưa <BR>          từng lộ mặt, và ai cũng tưởng rằng đã chết.<BR>          Hắn chính là Bộ Xà!!!<BR>          Ba năm trước, hắn nhận lệnh của Cảnh Trưởng cũ, bí mật đến Đông Nam, <BR>          chuẩn bị quấy nhiễu Tiêu gia, nhưng thật không ngờ, hắn còn chưa kịp <BR>          động thủ, đã nhận được tin Cảnh Trưởng bị giết, một nhiệm vụ nguy hiểm <BR>          như vậy, hắn đương nhiên từ bỏ, giữ được tính mạng mới là điều quan <BR>          trọng nhất.<BR>          Hành trình đến HongKong lần này, hắn ở trong đại bản doanh, mấy này <BR>          trước, nhận được tin Cảnh Trưởng mới và toàn quân bị tiêu diệt, bang <BR>          chúng còn sót lại, kẻ thì trốn người thì bỏ chạy. Chỉ còn mình hắn, <BR>          vẫn ở đây xem thứ gì đáng giá để cuỗm đi. Xem ra, muốn sống tại Châu Á <BR>          là điều không thể rồi, trộm ít tiền, tìm đến một quốc gia nào đó, im <BR>          lặng sống hết cuộc đời.<BR>          Đối với sự hiểu biết về Tiêu Thu Phong của hắn, chỉ cần bị túm được, <BR>          tuyệt đối sẽ không còn mạng. Hơn nữa, thế lực ở Đông Nam đã càng lúc <BR>          càng trở nên cường đại, chỉ một mình hắn, muốn đánh rắm cũng không làm <BR>          được.<BR>          Không biết là khi nào, khi hắn tập trung tinh thần tìm kiếm, thì cái <BR>          bóng đen đã lặng lẽ tiến đến gần, nhìn thấy thể chất của Bộ Xà rất <BR>          bình thường, bóng đen lặng lẽ thở dài, vốn định mình một thân thể <BR>          thích hợp, nhưng không ngờ, kết quả lại là một tên phế vật.<BR>          Hành trình hai tháng này, đã làm cho nguyên thần của Tham Lang cần một <BR>          nơi ký sinh cấp bách, vì thế bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác.<BR>          Tiếng thở dài này, đã bị Bộ Xà nghe được, hắn nhanh chóng quay đầu <BR>          lại, quát : "Là ai?"Nhưng sau lưng lại không có gì cả.<BR>          Chính vào lúc đó, một giọng nói lạnh như băng truyền đến từ không khí <BR>          : "Bản Ma Tôm muốn mượn thân thể của ngươi, đây chính là phúc khí của <BR>          người tu được kiếp trước"<BR>          Cái bóng nhoáng một cái, đã lao vào lòng ngực của Bộ Xà, giống như một <BR>          luồng không khí lạnh vậy, mạnh mẽ xuất hiện ở gân mạch tứ chi của hắn, <BR>          từ từ khống chế tư tưởng của hắn.<BR>          "Là ai, đi ra, đi ra... cứu mạng..."Âm thanh khủng bố, mang theo một <BR>          sự chiếm cứ vô hình, Bộ Xà phát hiện ra ánh mắt của hắn đã chậm rãi <BR>          phát sinh biến hóa, hắn thấy được thân thể của bản thân, thấy được đầu <BR>          óc của bản thân, thấy được ánh mắt của mình tản ra một khí tức âm <BR>lãnh.<BR>          Hắn bị người ta đuổi khỏi thân thể của chính mình, linh hồn phiêu <BR>          động, "tân Bộ Xà"đã nhìn "hắn"cười nói : "Bản tôn cần lực lượng sinh <BR>          mệnh, tuy rằng thể chất của ngươi rất kém cỏi, nhưng bản tôn cũng có <BR>          thể miễn cưỡng chấp nhận"<BR>          Giơ tay lên, một cỗ ma lực màu đen, đã nắm chặt nguyên thần sinh mệnh <BR>          của "hắn", làm cho một sinh năng lượng sống cuối cùng này, hoàn toàn <BR>          tan ra, những gì thuộc về Bộ Xà trước kia, đã theo làn gió mà từ từ <BR>          biến mất. Trong tương lai, "hắn"đã không còn tồn tại.<BR>          Còn sống, chỉ có Tham Lang, chỉ có Ma Tôn.<BR>          Ánh mắt phát ra sát khí lạnh lùng, cảm thụ được sự suy yếu của thân <BR>          thể, Tham Lang phẫn nộ kêu lên : "Tiểu tử Tiêu gia, chờ Bản Tôn dung <BR>          hợp xong thân thể mới, tu thành Thiên Huyễn Tuyệt của Thần Phổ, nhất <BR>          định sẽ làm cho ngươi đẹp mắt"<BR>          Giờ phút này, Tiêu Thu Phong vẫn còn chưa phát hiện ra, Tham Lang bị <BR>          một tay hắn hạ gục, thế nhưng vẫn có thể sống lại.<BR>          Về đến HongKong, hắn không thông báo cho chúng nữ biết, trực tiếp đi <BR>          đến chổ ở của Liễu Yên Nguyệt, còn Lang tổ đương nhiên về Ngạo Thiên <BR>          Minh, nhiều người như vậy, cũng không thể dẫn đi trên đường cái được!<BR>          Không giống như lần trước, phải thông báo mới được vào, Tiêu Thu Phong <BR>          mang Tử Dao, nhảy vào từ trong cửa sổ, muốn tạo cho Yên Nguyệt, Vũ, <BR>          Ngọc Thiền một sự bất ngờ.<BR>          Đại sảnh có thể nghe rõ giọng nói của phụ nữ, nhưng khi Tử Dao và Tiêu <BR>          Thu Phong nhảy vào từ cửa sổ, là vào ngay phòng của Liễu Yên Nguyệt, <BR>          cũng là cái phòng mà Tử Dao ở vài ngày trước, nhưng bây giờ, nơi này <BR>          còn có một cô gái khác, hơn nữa còn có một sự trùng hợp nữa là, cô ta <BR>          đang làm một việc rất ... khó nói quá.<BR>          Mặc một bộ đồ lót màu trắng gợi cảm, đang đứng trước một cái gương ở <BR>          đầu giường, tinh tế cẩn thận ngắm nhìn thân mình, tựa hồ như đang <BR>          thưởng thức cái đẹp vậy.<BR>          Dáng người thon dài, quả thật rất xinh đẹp, chổ nào lòi thì lòi, mà <BR>          chổ nào lõm thì lõm, ý nhị mười phần.<BR>          Nhưng từ trong gương, nàng ta phát hiện ra có hai bóng người, sau khi <BR>          kêu lên một tiếng sợ hãi, nàng ta che lấy ngực, vội vàng quay đầu lại, <BR>          cả kinh kêu lên : "Sắc lang..."<BR>          Tiêu Thu Phong cũng chấn động, thật không ngờ, tiểu nha đầu này lại <BR>          xuất hiện ở HongKong, hơn nữa còn len lén đi thử đồ lót gợi tình của <BR>          chị nữa chứ, không ai có thể tưởng tượng được, thế nhưng lại bị hai <BR>          người này phá vỡ.<BR>          Thân hình Tử Dao vừa động, đã chắn trước mặt Tiêu Thu Phong, quát : <BR>          "Không được nhìn loạn..."<BR>          Nhưng Tiêu Thu Phong đã nở nụ cười gian tà quen thuộc, nói : "Yên <BR>          Hồng, thật không nhìn ra, dáng người lép xẹp trước kia của em, lại có <BR>          thể nở nang như vậy, quả thật rất sống động, tốt, thật sự rất tốt!"<BR>          <BR>          Chương 538 : Cây táo ngây ngô đã muốn chín.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Nghe tiếng hét chói tai đó, người bên ngoài đều giật mình, lao vào <BR>          nhanh nhất phải kể đến Vũ, nàng đẩy cửa ra, bởi vì thấy người đứng ở <BR>          cửa sổ, cũng chính là người đã rời đi nửa tháng, và cũng chính là <BR>          người đã gây ra những chuyện động trời ở Đài Loan, và Tử Dao cũng đã <BR>          trở lại.<BR>          Không cần phải nói, người đàn ông này chắc là ngại vào cửa chính là <BR>          tốn thời gian, nên bay vào từ cửa sổ, nhưng thật không ngờ lại gặp <BR>          phải nha đầu Liễu Yên Hồng, đang len lén thử đồ lót của chị, cảnh xuân <BR>          lộ ra rõ ràng, tiện nghi này, xem như hắn chiếm hết rồi.<BR>          Liễu Yên Nguyệt theo sau cũng dở khóc dở cười, nhìn thấy em gái đang <BR>          dùng hai tay che ngực lại, mở miệng quát : "Tiểu Hồng, ai cho em lấy <BR>          đồ của chị, loại quần áo này con nít làm sao mặc được?"Loại đồ lót gợi <BR>          tình này, cũng chỉ là tình thú của nam nữ yêu nhau, đối với Liễu Yên <BR>          Hồng, hình như còn quá sớm.<BR>          Thấy rõ người bay vào từ cửa sổ là Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Hồng kỳ <BR>          thật đã không còn khẩn trưởng, tình yêu trong lòng, bắt đầu từ thuở sơ <BR>          khai kia, đã giữ gìn được lâu, cũng giống như rượu ngon vậy, quả thật <BR>          đã đến lúc nên uống rồi.<BR>          "Chị, vì sao không thể mặc, chẳng lẽ dáng người của em không tốt sao?"<BR>          Tay che ngực, đã tùy ý thả xuống, để lộ ra bộ đồ lót gợi tình, từ từ <BR>          hiện ra, phía trên là phần da thịt trắng tuyết, cơ hồ như nõn nà non <BR>          mịnh, đã bị là ở đỉnh bộ ngực căng tròn ấy, đã có một khối thịt mền <BR>          nhũn đội lên, quả nhiên đã trưởng thành rồi, có được sự xinh đẹp như <BR>          Liễu Yên Nguyệt năm đó.<BR>          Mắt Tiêu Thu Phong mở ra hết cở, nhưng Tử Dao đã chặn trước mặt hắn, <BR>          lạnh lùng nói : "Tự giác một chút, vô lễ chớ nhìn, không biết sao?"<BR>          Vô lễ chớ nhìn? Vậy trước mắt là cái gì? Một cô gái xinh đẹp, đứng <BR>          trước mặt cởi sạch quần áo ra, cho dù có vô lễ nữa, thì cũng phải nhìn <BR>          chằm chằm cho rõ, huống chi dáng người thon dài của Liễu Yên Hồng, <BR>          được bộ đồ lót gợi tình này phụ trợ, lại càng thêm xinh đẹp động lòng <BR>          người, trong vẻ tươi đẹp thanh xuân kia, có thêm vài phần hấp dẫn.<BR>          Thật không ngờ, tiểu nha đầu này, đã trưởng thành rồi.<BR>          Ngọc Thiền cũng tiến vào, cười nói : "Tiểu Hồng, dáng người của em cực <BR>          kỳ hấp dẫn, phụ nữ xinh đẹp, cần có đàn ông thưởng thức, em xem, ngày <BR>          thường em mặc kín đáo như vậy, quả thật quá lãng phí!"<BR>          Tiêu Thu Phong đã động, một tay nắm lấy tay của nàng, còn tay kia thì <BR>          đã đánh vào mông của nàng "Bốp bốp", cười mắng : "Xem ra dạy dỗ em vẫn <BR>          còn chưa đủ, không được dạy hư Tiểu Hồng"Trong nhà có một Ngọc Thiền <BR>          đã muốn chết rồi, hắn không muốn xuất hiện thêm người nào như vậy nữa.<BR>          Vũ cười nói : "Được rồi, Tiểu Hồng, bây giờ anh rể của em đã biết em <BR>          có dáng ngưới đẹp cực kỳ rồi, em còn muốn cởi ra cho anh ấy xem nữa à? <BR>          Có muốn bọn chị ra ngoài, nhường bọn lại cho hai người không?"<BR>          Liễu Yên Hồng ngượng ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng kêu lên : "Có trời mới <BR>          muốn cho hắn xem, một đôi sắc nhãn, chuyên nhìn những chổ không nên <BR>          nhìn, xấu lắm"Nói xong, liền chạy vào trong phòng tắm, đóng cửa cái <BR>          rầm, che đi mất cảnh xuân tuyệt đẹp.<BR>          Tiêu Thu Phong có chút hối tiếc thở dài, nói : "Thật không ngờ, dáng <BR>          người của tiểu nha đầu này lại tốt như vậy, không biết dáng người của <BR>          Mỹ Đình thế nào, có cơ hội thì phải thưởng thức một lần mới được"<BR>          Hai người đều là bạn học chung với nhau, tuổi cũng ngang nhau, Liễu <BR>          Yên Hồng thành thục đầy đặn, tin tưởng rằng Đinh Mỹ Đình cũng không <BR>          kém là bao.<BR>          Vũ dở khóc dở cười, nói : "Được rồi, nếu anh thích xem, vậy để tối nay <BR>          Yên Nguyệt cho anh xem là được, chị em mà, trên người vẫn có vài thứ <BR>          giống nhau. Tuyệt đối có thể mở rộng tầm mắt ra. Đúng rồi, để nàng ta <BR>          mặc bộ đồ lót này vào, rồi anh sẽ còn có cảm giác hơn"<BR>          Ngọc Thiền bên cạnh cũng lên tiếng : "Tiêu thiếu gia, đồ lót như vậy, <BR>          em cũng mua vài bộ, tối hôm nay có muốn đến phòng của em không, em <BR>          thay từng bộ cho anh xem"<BR>          Quả nhiên là gan to bằng trời, cô gái này, thật không hổ là tiểu yêu <BR>          tinh, chỉ cần ánh mắt ngập nước kia thôi, cũng đủ làm cho người ta xúc <BR>          động đến chết.<BR>          "Được rồi, được rồi, chuyện này, để lại mọi người từ từ nghiên cứu. Tử <BR>          Dao, chúng ta đi, em đem chuyện ở Đài Loan kể cho chị nghe một chút <BR>          đi, nghe nói hai người gây chuyện rất lớn"Vũ đã nắm lấy tay Tử Dao, <BR>          kéo ra ngoài.<BR>          Chỉ có Liễu Yên Nguyệt ngoan ngoãn nhất, nhẹ nhàng cười nói, bước lại, <BR>          nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, quan tâm hỏi : "Ông xã, chuyến đi lần <BR>          này có xảy ra chuyện gì hay không, có bị thương hay không?"<BR>          Mỗi lần đi xa, thân làm vợ, Liễu Yên Nguyệt đều có suy nghĩ lung tung, <BR>          và phiền nhiễu, cho dù là Vũ và Ngọc Thiền có khuyên nửa ngày, cũng vô <BR>          ích. Có vài cảm xúc, không phải muốn là được.<BR>          Thương nhớ người đàn ông này, đã trở thành một phần sinh mạng của <BR>nàng.<BR>          Tuy rằng rất muốn được người đàn ông này chiếm tiện nghi, nhưng cũng <BR>          biết rằng, trải qua hành trình đến Đài Loan lần này, mấy ngày nay, <BR>          không ngừng truyền đến tin tức, nói rằng, nơi đó vô cùng rối loạn, còn <BR>          tình huống cụ thể thì không ai biết, làm cho mọi người rất lo lắng.<BR>          Cho nên Ngọc Thiền chạy vọt ra ngoài, lao theo Tử Dao, nghe nàng kể <BR>          chuyện, mà Tiêu Thu Phong thì đang vuốt ve mặt của Liễu Yên Nguyệt, <BR>          cảm thụ sự quan tâm chân tình của nàng, tâm mệt mỏi, mà có được sự <BR>          quan tâm vô cùng như vậy, quả thật rất hạnh phúc.<BR>          Hôn lên mặt nàng một cái, Tiêu Thu Phong đã hỏi : "Tiểu Hồng sao lại <BR>          đến đây, Đông Nam không có chuyện gì chứ?"<BR>          Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói : "Không có chuyện gì, chỉ là <BR>          Phong Chính có vài nghiệp vụ, cần phải đến HongKong xử lý một chuyến, <BR>          em cũng muốn cho nó tôi luyện một chút, anh xem, bây giờ em lại có <BR>          con, sợ rằng qua hai tháng nửa sẽ không thể làm việc được, lúc đó cũng <BR>          cần Tiểu Hồng giúp đỡ mà"<BR>          Mỗi lần làm chuyện gì, đều là nghĩ cho Tiêu gia, đều là nghĩ cho người <BR>          đàn ông này, thậm chi ngay cả tương lai của em gái, cũng đã chuẩn bị <BR>          cho hòa chung với Tiêu gia.<BR>          Một bộ đồ màu vàng nhạt, tất nhiên không thể cản được mị lực thanh <BR>          xuân, con người có được sự xinh đẹp của thanh xuân, chính là vô địch. <BR>          Giờ phút này, Liễu Yên Hồng, đang ở trong cái độ tuổi làm cho người ta <BR>          yêu thích nhất, thanh xuân, hoạt bát, xinh đẹp, sáng sủa, hào phóng, <BR>          cơ hồ như có được tất cả những mị lực thành nữ của con gái thành phố.<BR>          Liễu Yên Hồng đi ra, trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, nói : "Anh rể, anh <BR>          không biết thương hoa tiếc ngọc à, chị của em sau khi sinh Tư Giai <BR>          xong lại có tiếp, anh lại không biết quan tâm nhiều hơn một chút sao, <BR>          xem chị ấy kìa, trên mặt không còn chút máu, lại gầy nữa chứ"<BR>          Quả thật, phản ứng của thai nhi, làm cho nàng ta mấy ngày nay không <BR>          ngủ tốt, tinh thần của nàng, thoạt nhìn có vẻ rất tái nhợt.<BR>          "Được rồi, là lỗi của anh, Yên Nguyệt, chuyện của HongKong xử lý xong <BR>          rồi, ngày mai, chúng ta cùng về Đông Nam, chuyện ở đây giao cho Tiểu <BR>          Hồng, bây giờ nó cũng đã lớn rồi, cũng biết nên làm thế nào"<BR>          So với mấy năm trước, Liễu Yên Hồng bây giờ đã chính chắn hơn rất <BR>          nhiều, điều này làm cho Tiêu Thu Phong rất vui.<BR>          Được người yêu quan tâm, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên cảm nhận được <BR>          hạnh phúc, cười nói : "Được rồi, ông xã, đừng nghe Tiểu Hồng nói lung <BR>          tung, em cũng không có vất vả nhiều như vậy đâu, lần mang thai thứ hai <BR>          này, hình như có động tĩnh lớn một chút, nhưng không sợ, em vẫn tốt, <BR>          trở về nhờ mẹ làm nhiều thuốc bỗ một chút, em tẩm bộ vài ngày sẽ khỏe <BR>          lại thôi"<BR>          Liễu Yên Hồng lại thét to : "Anh rể, không phải chứ, anh muốn bắt em <BR>          lao động cực lực sao, em nói cho anh biết, em mặc kệ, bổn tiểu thư <BR>          đang trong thời điểm mỹ mạo thanh xuân nhất, sẽ không muốn trở thành <BR>          thiếu phụ lớn tuổi có chồng giống như chị được"<BR>          Tiêu Thu Phong hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái, quát : "Mặc kệ là <BR>          thế nào, ngày mai anh đuổi em ra khỏi Tiêu gia, để em lưu lạc ở ngoài <BR>          một mình, cùng là chị em, mà sao không giống nhau một chút nào hết <BR>          vậy?"<BR>          Liễu Yên Hồng bị mắng, đương nhiên không dám lên tiếng, nhưng bĩu môi, <BR>          khó chịu nhỏ giọng nói : "Người ta đâu phải người của Tiêu gia đâu, <BR>          không sợ bị anh đuổi..."<BR>          Nhưng Liễu Yên Nguyệt nghe xong, bất đắc dĩ thở dài, nói : "Tiểu nha <BR>          đầu có tâm tư gì, chị không cần biết, đừng chọc anh ấy tức giận, nếu <BR>          không thì về sau có chuyện gì em tự chịu, vậy nhé"<BR>          Những lời này, tỏ vẻ, tất cả đều nghe theo Tiêu Thu Phong.<BR>          Trong phòng khách, Tử Dao đã đem tất cả mọi chuyện kể ra cho Vũ nghe, <BR>          đương nhiên còn có Ngọc Thiền bên cạnh ngồi nghe, dân trong nghề mà, <BR>          người thường thích nghe náo nhiệt, Vũ cũng không nói gì, nhưng Ngọc <BR>          Thiền nghe xong thì cả kinh vô cùng, giống như đang nhìn thấy một thứ <BR>          gì đó vô cùng kích động.<BR>          Loại chuyện này, Vũ đã nghe rất nhiều rồi, người đàn ông này không có <BR>          chổ nào cố kỵ cả, chỉ cần trong lòng muốn, là có thể làm. Nhưng thân <BR>          là người phụ nữ của hắn, nàng cần phải nghĩ nhiều hơn cho hắn, giống <BR>          như hành trình đến Đài Loan lần này vậy, nàng đang nghĩ đến ích lợi <BR>          đối ngoại cùng với ảnh hưởng quốc tế đến quốc gia.<BR>          Thân là người Trung Quốc, mong muốn đứng đầu phương Đông, đã trở thành <BR>          một phần trách nhiệm của nàng.<BR>          Tiêu Thu Phong cùng chị em Liễu gia đi ra, mở miệng tuyên bố : "Mọi <BR>          người chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta cùng về Đông Nam, từ biệt <BR>          mấy tháng, anh quả thật rất nhớ nhà rồi"<BR>          Ngọc Thiền lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng nói : "Tốt, tốt, tốt, về <BR>          nhà, Tiêu thiếu gia, Tiêu gia Đông Nam, bây giờ đã trở thành nhà của <BR>          Ngọc Thiền, cuộc sống về sau của Ngọc Thiền, đã có chổ dựa, không cần <BR>          phải giống như Thi Diễm liều mạng kiếm tiền"<BR>          Chúng nữ mỉm cười, cái tiểu nha đầu này, quả thật rất đáng yêu, Lâm <BR>          Ngọc Hoàn trở thành người của Tiêu gia xong, trong người có một đống <BR>          tiền lớn, thật sự làm cho ba nàng không ngừng hâm mộ, mà mọi người đếu <BR>          biết, Thi Diễm, một trong bốn vị công chúa, là người tiết kiệm nhất, <BR>          giống như có câu nói, người càng có tiền, thì càng keo kiệt, nàng ta <BR>          chính là loại người này.<BR>          Có chổ dựa, có chổ gửi gấm, có hạnh phúc, ngay cả chuyện như vậy mà cô <BR>          gái này cũng nghĩ được, thật sự làm cho người ta muốn cười không được <BR>          mà muốn khóc cũng không xong.<BR>          Liễu Yên Nguyệt dựa vào ngực Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng nhắc nhở : "Ông <BR>          xã, đừng quên Bình Nhi, người ta ở HongKong chờ lâu như vậy, chỉ vì <BR>          một mình anh, nàng ta không có chổ dựa, rất cần sự quan tâm của anh, <BR>          kêu nàng ta trở về chung đi, phụ nữ, cuối cùng vẫn cần một mái nhà, <BR>          cho dù có cường thế cỡ nào, cuối cùng vẫn phải có một chốn để về"<BR>          Điểm này, Tiêu Thu Phong đương nhiên biết, Ngạo Thiên Minh tuyệt đối <BR>          không phải là tương lai của Thanh Bình Nhi, kỳ thật từ cái ngày nàng <BR>          ta trở thành người của hắn, chuyện bang phái trong tay Thanh Bình Nhi, <BR>          đã bắt đầu buông ra, cuộc sống nàng thích, chính là ở bên cạnh hắn, cả <BR>          đời làm bạn, không hề xa rời.</P>

<P>          Chương 539 : Hội tụ ấm áp.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Vũ, Liễu Yên Nguyệt, Liễu Yên Hồng, Tử Dao, Ngọc Thiền, Thanh Bình <BR>          Nhi, msáu nàng, dưới sự dẫn đầu của Tiêu Thu Phong, hạnh phúc trở về <BR>          Đông Nam, mặc dù không có thông báo cho nhà biết, nhưng Phượng Hề đã <BR>          nhận được tin tức, lúc đoàn người này xuống sân bay, đã có hai chiếc <BR>          xe xa hoa chờ sẵn ở đây.<BR>          Phượng Hề và Thiên Nhan Duyệt, khuôn mặt giãn ra, kính đen to bự che <BR>          hết nửa mặt, dựa vào cửa xe, lẳng lặng chờ, tuy rằng đã kín đáo rất <BR>          nhiều, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, mỗi người đàn ông đi qua <BR>          đều không nhịn được, phải quay đầu lại nhìn một cái.<BR>          Sau khi Phượng Hề có con rồi, mị lực thành thục, quả thật có thể nói <BR>          là cực phẩm thiếu phụ, thân thể như được khai phá lần hai, phong tình <BR>          quyến rũ, cho dù là không nói, cũng không thể ức chế<BR>          Còn Thiên Nhan Duyệt thì khỏi nói, từ một siêu sao trở thành một cô vợ <BR>          nhỏ, tuy rằng lúc đầu ngây ngô, nhưng bây giờ, trải qua một đoạn thời <BR>          gia, thân hình cũng xinh đẹp đến cực điểm, chỉ cần là đàn ông, đi <BR>          ngang đều phải liếc nhìn một cái.<BR>          Nếu để cho tụi này nhìn rõ các nàng, sợ rằng sẽ có không ít người té <BR>          xỉu.<BR>          Hai nàng, giống như hai đạo phong cảnh cực hạnh, nhưng ở lối ra, lúc <BR>          đám người chật chội bước ra, sáu mỹ nữ xuất hiện, lại càng làm cho <BR>          xuân sắc nơi này, đãng động như nước, làm cho người ta càng kinh ngạc <BR>          hơn chính là, hai người kia, lại đến đón sáu người này, lúc gặp lại <BR>          nhau, âm thanh thì thầm, tiếng cười đùa, vang lên không dứt.<BR>          Mỗi người một cái ôm, Phượng Hề và Thiên Nhan Duyệt đều có chút kích <BR>          động, mỗi lần người đàn ông mình yêu trở về, đều có hạnh phúc của tiểu <BR>          biệt thắng tân hôn, người trong nhà đều đang chờ bọn họ trở về.<BR>          "Chị Vũ, đã lâu không gặp, nhìn sắc mặt hồng hào của chị, xuân sắc dào <BR>          dạt, tin tưởng rằng đã được ông xã an ủi nhiều rồi, ba năm khổ cực, <BR>          bây giờ đã được bù lại"Thiên Nhan Duyệt ở trong lòng Tiêu Thu Phong, <BR>          đã quên tất cả phiền muộn, nhìn thấy Vũ trong đám người này, đã là ba <BR>          năm chưa gặp.<BR>          Vũ cười nói : "Nhan Duyệt, em học được cách chọc chị Vũ khi nào vậy, <BR>          nghe nói mấy năm nay, em vì thương nhớ mà thành bệnh, thân thể trở nên <BR>          suy nhược, lúc này vui vẻ, xem ra cũng nhờ công lao của kẻ xấu này"<BR>          Hai người nói như thế, làm chúng nữ bốn phía đều bật cười.<BR>          Liễu Yên Nguyệt nói : "Được rồi, còn chưa về nhà mà, có chuyện gì chờ <BR>          về nhà hẵng nói, lão nhân gia sợ ở nhà chờ lâu đó, mọi người lên xe <BR>đi"<BR>          Những tiếng cười chậm ra biến mất cùng hai chiến xe, mặc dù cả đám <BR>          người có thể nhét chung vào một chiếc xe, nhưng Vũ đã nắm tay Tử Dao, <BR>          bỏ qua cơ hội này, ngồi lên một chiếc xe khác.<BR>          Tiêu Thu Phong lái xe, Liễu Yên Nguyệt ngồi bên cạnh, sau đó là Phượng <BR>          Hề là Thiên Nhan Duyệt, đương nhiên còn có một người không thể im lặng <BR>          là Liễu Yên Hồng, nàng không được chúng nữ nhường nhịn, nên bị nhét <BR>          vào vị trí cuối xe.<BR>          "Anh rể, anh thật lợi hại, mới trở về mấy tháng, không chỉ có chị của <BR>          em mang bầu, mà chị Nhan Duyệt cũng có động tĩnh, làm cho mẹ của chị <BR>          Nhan Duyệt vui mừng muốn khóc"Nhớ đến cảnh tượng Thiên mẫu kích động <BR>          đến khóc, Liễu Yên Hồng cảm thấy buồn cười, bất quá chỉ là mang thai, <BR>          có cần phải như thế không? Con gái thôi mà, gả cho người ta, có thai, <BR>          là một chuyện rất bình thường.<BR>          Nhưng nàng không hiểu được rằng, khi một sinh mạng mới ra đời, được <BR>          rất nhiều bậc tiền bối kỳ vọng, đương nhiên là khóc có thể phát tiết <BR>          ra sự vui sướng.<BR>          Khóc trách mới mấy ngày không gặp, mà dáng người của Thiên Nhan Duyệt <BR>          đã đầy đặn lên khá nhiều, thì ra là thế, ba năm không gặp, là hắn <BR>          thiếu nợ nàng, có tin tốt này, không chỉ có người của Tiêu gia vui, mà <BR>          Thiên gia cũng cao hứng, phải biết rằng, Thiên gia cũng chỉ có một đứa <BR>          con gái, đã mong chờ có một đứa cháu trai kế thừa Thiên gia từ lâu <BR>rồi.<BR>          Thiên Nhan Duyệt xấu hổ đến đỏ cả mặt, nhưng không giấu được sự vui <BR>          mừng trong lòng, nói : "Ông xã, cảm ơn anh, cảm giác có con, thật sự <BR>          rất hạnh phúc"<BR>          Mắt thấy một sinh mạng mới đang chậm rãi lớn lên trong bụng của mình, <BR>          từ từ phát triển, đây là hạnh phúc của người làm mẹ, mỗi người phụ nữ <BR>          đều phải đi trên con đường này.<BR>          Đối với Thiên Nhan Duyệt, cuộc sống đã không còn gì hối tiếc.<BR>          Liễu Yên Hồng hưng phấn nói : "Bây giờ Tiêu gia càng lúc càng vui, chờ <BR>          mấy đứa nhỏ ấy trưởng thành, vậy càng náo nhiệt hơn, nói không chừng, <BR>          nhân khẩu Tiêu gia, nhất định sẽ trở thành đệ nhất gia tộc"<BR>          Phượng Hề nhìn Liễu Yên Hồng giống như đang nhìn một đứa nhỏ, hỏi một <BR>          câu đầy dụng ý : "Tiểu Hồng, sao vậy, chuyện tương lai của em tính thế <BR>          nào, có nghĩ đến khi nào sẽ sinh con không?"<BR>          Thật không ngờ, Phượng Hề đã đẩy cho nàng một cực rắc rối to đùng như <BR>          vậy, xấu hổ nhìn Tiêu Thu Phong đang lái xe, nàng nhỏ giọng nói : "Làm <BR>          gì mà gấp dữ vậy, em vẫn còn chưa muốn nghĩ xa như thế"<BR>          Đúng vậy, nàng không vội, nhưng người bên cạnh nàng lại khẩn trương, <BR>          không cần phải nói, đương nhiên là Đinh Mỹ Đình, nhìn thấy các chị ấy <BR>          đều đã có tin tốt, Đinh Mỹ Động tâm động không thôi, nàng cuối cùng <BR>          vẫn chưa có động tĩnh gì, làm sao mà không hka63n trương được.<BR>          Mộng Thanh Linh bởi vì chuyện Hoa Hạ ở kinh thành, đã trở về trước, <BR>          cùng về với nàng, còn có người mẹ Hoắc Thấm Hà. Triệu Nhược Thần và <BR>          Đinh Mỹ Đình thì ở lại, đau khổ chờ Tiêu Thu Phong trở về.<BR>          Tâm tư của Liễu Yên Hồng, đối với mọi người, đã không còn là bí mật <BR>          gì, hình như trừ Tiêu Thu Phong ra, tất cả mọi người đều biết, giờ <BR>          phút này, Thiên Nhan Duyệt cũng nhẹ giọng khuyên nhũ : "Tiểu Hồng, <BR>          chuyện hạnh phúc, phải có dũng khí theo đuổi, đàn ông mà, có vài thời <BR>          điểm, thiếu đi tâm nhãn, sẽ rất là ngu, em không nói, người ta sẽ <BR>          không sáng tỏ đâu, biết không?"<BR>          Liễu Yên Hồng nhẹ nhàng gật đầu, biết là biết, nhưng biết thì sao, lời <BR>          nói xấu hổ như vậy, nàng không thể nói nên lời được, không quan trọng, <BR>          cứ chậm rãi chờ, dù sao nàng cũng đã quyết định cả đời sống tại Tiêu <BR>          gia, cho nên đối với nàng, vẫn còn cơ hội.<BR>          Một tiếng sau, hai chiếc xe đã chạy vào cửa nhà Tiêu gia, người trong <BR>          nhà đã sớm không thể chờ được, đứng đợi tại cửa trang viên, còn chưa <BR>          chờ cho Tiêu Thu Phong xuống xe, bên ngoài đã truyền ra tiếng kêu của <BR>          lũ trẻ: "Ba ba, ba ba..."<BR>          Nếu không phải do người lớn ôm lấy, sợ rằng chúng nó đã lao tới.<BR>          Triệu Nhược Thần, Lâm Ngọc Hoàn, Đinh Mỹ Đình, đã nhanh chóng đi tới, <BR>          hai người lớn hai lấy hai đứa bé, cũng nhanh chóng bước tới, cũng phải <BR>          thôi, vì hai đứa bé cứ giãy dụa, không đi nhanh không được!<BR>          Ngay cả thời gian chào hỏi cũng không có, Tiêu Thu Phong đã lấy mấy <BR>          gói quà ở phía sau xe ra, chính là kết quả mua sắm của chúng nữ ở <BR>          HongKong, trong hai cái túi này là quà cho mấy đứa nhỏ, ăn, uống, chơi <BR>          đùa, cái gì cũng có.<BR>          Khi đám nhóc bị đống quà mê hoặc, ba đứa thương lượng chia ra, thì <BR>          Tiêu Thu Phong mới có thời gian quay đầu lại, chào hỏi mọi người.<BR>          "Cha, mẹ, mấy ngày nay sống tốt chứ?"Theo năm tháng trôi qua, hai <BR>          người lớn ngày càng già nua, đây là con đường sinh mệnh, không ai có <BR>          thể kháng cự, chẳng qua, nhìn hai mái đầu ngày bạc dần kia, Tiêu Thu <BR>          Phong có cảm giác đau không nói nên lời.<BR>          Tiêu Viễn Hà nhìn bộ dáng tỏa sáng của con trai, lập tức cười nói : <BR>          "Đương nhiên tốt rồi, có mấy tiểu gia hỏa này, mỗi ngày cha đều không <BR>          có thời gian rãnh rỗi nữa là, đừng nói là có tâm tình nhớ con, chẳng <BR>          qua, về là tốt rồi, về là tốt rồi!"<BR>          Điền Phù nắm lấy tay Tiêu Thu Phong, nhìn trái nhìn phải cho thật rõ, <BR>          nói : "Đứa nhỏ này, vừa đi là đến mấy tháng, sao lúc nào cũng bận rội <BR>          như vậy, lần nào cũng không thể ở nhà được lâu cả, Tư Giai, Mộ Thiên <BR>          cũng đã dần lớn rồi, cần phải có con bên cạnh chăm sóc bọn chúng"<BR>          Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng gật đầu, lời mẹ nói không sai, đây là trách <BR>          nhiệm của hắn.<BR>          Có thể ở lại, cùng chúng nữ im lặng mà sống, kỳ thật đây cũng là tâm <BR>          nguyện của hắn, trải qua nhiều năm như vậy, hắn hối hả ngược xuôi, tựa <BR>          hồ như làm mãi vẫn không xong, vẫn không cách nào giải quyết được <BR>          phiền toái.<BR>          "Ông xã, có mua quà cho em không vậy, đừng nói là có con rồi quên mất <BR>          mẹ của nó nhé"Triệu Nhược Thần đi ra, tuy rằng có chút tùy tiện, nhưng <BR>          trước mặt Tiêu Thu Phong, nàng vẫn là một người ôn nhu nhất, tuy rằng <BR>          loại ôn nhu này hơi khác thường.<BR>          Tiêu Thu Phong cười nói : "Anh đem bản thân làm món lễ vật lớn nhất <BR>          tặng cho em, em còn ngại không đủ sao?"<BR>          Triệu Nhược Thần cười, giả bộ quát : "Xú nam nhân, ai mà thèm"<BR>          Liễu Yên Hồng lập tức vọt lại, tiếp lời : "Chị Nhược Thần, chị không <BR>          thèm, nhưng nha đầu Mỹ Đình thì đang thèm muốn chết kìa, mỗi ngày đều <BR>          niệm đến mấy lần, Tiêu đại ca sao vẫn chưa trở về, sao vẫn chưa trở <BR>          về, Mỹ Đình, bây giờ anh rể đã trở về rồi đó, không phải có nhiều lời <BR>          muốn nói sao?"<BR>          Con gái thanh xuân, ai mà không có tình cảm, đương nhiên là có rất <BR>          nhiều lời muốn nói rồi, nhưng trước mặt nhiều người, nàng làm sao mà <BR>          dám nói, hơn nữa, thân phận của nàng với các chị, vẫn chưa được giống <BR>          nhau.<BR>          Nàng xấu hổ nói : "Nào có, làm gì có chứ, em không có gì để nói với <BR>          anh đâu"<BR>          "Còn cãi được à, em biết rồi, có phải buổi tối chuẩn bị tìm một chổ <BR>          không người, rồi một mình nói cho anh rể của em nghe không, em hiểu <BR>          mà, em hiểu mà, không ép chị đâu"Lời này nói ra, làm cho Đinh Mỹ Đình <BR>          bị chọc đến đỏ mặt, không dám đối diện nhìn người.<BR>          Vẫn là Tiêu Thu Phong trừng mắt nhìn Liễu Yên Hồng một cái, sau đó ôm <BR>          lấy Đinh Mỹ Đình, cưới nói : "Thật ra đi lâu như vậy, anh cũng rất nhớ <BR>          em, Mỹ Đình, ở Đông Nam có quen không, hay là muốn về nhà ở kinh <BR>          thành?"<BR>          "Tiêu đại ca về là tốt rồi, chỉ cần có Tiêu đại ca, em ở đâu cũng <BR>          được, chỉ cần ở bên cạnh Tiêu đại ca thôi"Nói rất khẽ, bởi vì Đinh Mỹ <BR>          Đình cuối cùng vẫn không dày mặt như Liễu Yên Hồng.<BR>          "Này, hình như thiếu ba chữ, ở bên cạnh Tiêu đại ca, phải thêm vào là <BR>          ở cả đời chứ!"Nói ra xong, nàng ta còn chưa kịp cười, đã bị Liễu Yên <BR>          Nguyệt lôi đi, người ta đang nhộn nhạo tình cảm, lòng tràn đầy tình <BR>          yêu, không thể để cho nha đầu này ở đây quấy phá được, sợ rằng không <BR>          nói ra được.</P>

<P>          <BR>          Chương 540 : Tiểu mật.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Nhìn bộ dáng không chịu nổi ngượng ngùng của Đinh Mỹ Đình, Tiêu Thu <BR>          Phong cúi đầu, hôn lên trán nàng một cái, ôn nhu nói : "Mỹ Đình, không <BR>          cần nói, tâm của em thế nào anh có thể hiểu, nhiều năm như vậy, mọi <BR>          người đã thừa nhận rồi, anh tin tưởng tấm lòng của em, em chính là <BR>          người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, cái này không chỉ có anh nhận định, <BR>          người của Tiêu gia đều nhận định"<BR>          Đinh Mỹ Đình vui mừng, ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi : "Tiêu đại ca, anh <BR>          nói thật sao?"<BR>          Tiêu Thu Phong gật đầu, Đinh Mỹ Đình lập tức ngượng ngùng nói : "Vậy <BR>          vì sao anh không muốn em, có phải do em xấu, nên Tiêu đại ca không <BR>          thích em?"<BR>          Tiêu Thu Phong cười nói : "Đương nhiên không phải, Mỹ Đình xinh đẹp <BR>          như vậy, là đàn ông ai mà không thích,a nh chỉ để cho em có thời gian <BR>          tự hỏi, không muốn em về sau phải hối hận"<BR>          Vẻ mặt kiên định, Đinh Mỹ Đình lập tức cao giọng nói : "Tiêu đại ca, <BR>          sẽ không, em nhất định sẽ không hối hận, có thể ở bên cạnh anh, là <BR>          mong ước cả đời của Mỹ Đình"<BR>          Từ ngày gặp gỡ Tiêu Thu Phong, mầm móng tình yêu đã sớm nở, trải qua <BR>          nhiều mây mưa, tan rồi lại họp, Đinh Mỹ Đình cũng đã chịu đựng nhiều <BR>          rồi, hoạc là, giống như mọi người của Tiêu gia, tình yêu của nàng, đã <BR>          được khảo nghiệm, đáng được quý trọng.<BR>          Nụ cười của Tiêu Thu Phong trở nên xấu xa, nhỏ giọng bên tai nàng, nói <BR>          : "Mỹ Đình, vậy Tiêu đại ca không khách khí, có tiện nghi mà không <BR>          chiếm, vậy không phải là đàn ông rồi"<BR>          Không có âm thanh, nhưng Đinh Mỹ Đình đã cúi đầu, tựa hồ như đã đồng <BR>ý.<BR>          Mọi người vào phòng, Lâm Ngọc Hoàn và Ngọc Thiền đang nhỏ to tâm sự <BR>          với nhau, nhìn ánh mắt các nàng không ngừng hướng về phía Tiêu Thu <BR>          Phong, cũng biết được nội dung cuộc nói chuyện là gì rồi.<BR>          Bởi vì bên cạnh các nàng, Thi Diễm và Chiêu Tuệ vẫn còn mang vẻ mặt <BR>          rất ủy khuất kìa.<BR>          Người nhà gặp nhau, vui vẻ nhất đương nhiên là mấy đứa bé, ôm Tư Giai, <BR>          Tiêu Thu Phong hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màn của nó, chọc nó cười <BR>          không dứt, hai tay không ngừng vỗ mặt Tiêu Thu Phong, giọng nói ngây <BR>          thơ vang lên : "Nước miếng, nước miếng..."Phỏng chừng là ngại người <BR>          lớn hôn xong rồi, còn lưu lại nước miếng.<BR>          Trong nhà có ba đứa trẻ, chỉ có Tư Giai là hiền lành nhất, lần này, Mộ <BR>          Thiên và Hân Hân, đã quậy muốn banh nhà rồi, nhìn thấy một khối xếp <BR>          hình kim cương, hai đứa tranh giành không ngừng nghỉ, làm cho Phượng <BR>          Hề và Triệu Nhược Thần cản nửa ngày mới được, thật sự là hung dữ quá <BR>          đi!<BR>          Liễu Yên Nguyệt nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cười nói :"Xem ra <BR>          về sau Tiêu gia lại sinh ra một nữ tướng quân rồi, Hân hân rất có tiềm <BR>          chất này"<BR>          Triệu Nhược Thần bất đắc dĩ nói : "Chị Yên Nguyệt, đừng cười em, tiểu <BR>          nha đầu này, tính tình rất quật cường, nói cái gì cũng không nghe, sợ <BR>          rằng về sau khó mà hầu hạ, em chỉ hy vọng nó ngoan một chút, con gái <BR>          mà, ôn nhu mới là lương đức!"<BR>          Lúc này mới cần ôn nhu, hình như hơi bị muộn.<BR>          Tiêu Thu Phong nói : "Không sao đâu, chỉ cần nó thích, vậy là được <BR>          rồi. Làm nữ tướng quân thì có cái gì mà không tốt, chỉ cần ba ba con <BR>          sống, vậy sẽ không ai dám khi dễ nó đâu"<BR>          Nói đến đây, Tiêu Thu Phong đột nhiên nhớ đến Tiểu Phiêu, tiểu tử kia <BR>          lớn lên ở Trung Đông, sợ rằng sau này sẽ sinh ra một tuyệt thế chiến <BR>          tướng, thật sự cần phải cho nó về Tiêu gia một thời gian, để cho mọi <BR>          người tranh thủ chút tình cảm, để tránh ngày sau, anh chị em lại không <BR>          biết mặt nhau.<BR>          "Mẹ, nói cho mẹ biết một tin vui, Thu Nhã, đã sinh cho con một đứa con <BR>          trai, đã ba tuổi rồi, còn mạnh hơn cả Mộ Thiên, mấy ngày nữa, con sẽ <BR>          kêu các nàng trở về, để cho cha mẹ nhìn một chút"<BR>          Hai người sửng sốt, rồi Tiêu Viễn Hà chửi ầm lên : "Tên tiểu tử thúi <BR>          này, chuyện lớn như vậy, sao để đến bây giờ mới nói, cháu trai, đây là <BR>          cháu của cha, cha mặc kệ, ngày mai, không, bây giờ, gọi ngay cho Thu <BR>          Nhã, mấy năm nay cha chưa gặp nó, con gái nuôi thành dâu, bây giờ đã <BR>          có luôn cháu trai, lão già này lại chưa từng gặp mặt, thật sự là buồn <BR>          cười"<BR>          Lúc này, Điền Phù cũng không nói giúp hắn, nói : "Việc này, Tiểu Phong <BR>          làm vậy là không đúng, Trung Đông là chổ nào chứ, để con nít ở đó, <BR>          tương lại không phải học theo mấy cái xấu đó sao, không được, lập tức <BR>          mang trở về, các con bận cái gì cũng kệ, hai lão già này rất cần có <BR>          cháu đó"<BR>          Vũ bên cạnh lập tức an ủi : "Mẹ, mẹ không cần lo lắng, Tiểu Phiêu ở đó <BR>          rất tốt, có rất nhiều người thương nó, hơn nữa tiểu gia hỏa này rất <BR>          thích ứng với Trung Đông, cũng quen sống ở đó, hơn nữa bác đã chiếu cố <BR>          nó, thương yêu vô cùng, muốn dẫn Tiểu Phiêu về, phải hỏi ý kiến của <BR>          ông ấy nữa"<BR>          Đây chính là cháu trai của bác, có cảm tình đặc biệt, không hề kém hai <BR>          người lớn Tiêu gia.<BR>          Tiêu Viễn Hà nói : "Vậy cũng phải lập tức dẫn về, các con không nghĩ <BR>          cho Tiểu Phiêu, cũng phải nghĩ cho Thu Nhã, con nghĩ đi, nó một thân <BR>          là đàn bà, phiêu bạt ở ngoài, không biết nhớ nhà sao, khẳng định là <BR>          rất nhớ, chỉ là vì chuyện của Tiểu Phong, không nên tiện nói ra, từ <BR>          khi Thu Nhã đến Trung Đông, cũng đã là năm sáu năm, người ta cũng có <BR>          cha mẹ vậy"<BR>          Cái này vừa nói ra, Tiêu Thu Phong toát ngay mồ hôi lạnh, đúng vậy, <BR>          Thu Nhã từ khi bị đuổi ra khỏi Lâm gia, đã hơn bảy tám năm chưa về <BR>          nhà,b ây giờ đã có con luôn rồi, hắn làm chồng, hẳn là phải thỏa mãn <BR>          một chút cảm xúc của nàng, dẫn nàng về nhà một chuyến.<BR>          Phượng Hề cũng mở miệng : "Đúng vậy, Thu Phong, Thu Nhã ở Trung Đông <BR>          vì chuyện của Long Đằng, làm lụng vất vả nhiều năm như vậy, anh thật <BR>          sự nên vì nàng làm những việc đó, lần này đợi nàng ta trở về, anh nên <BR>          dẫn nàng ta trở lại, để cho Lâm gia biết, năm đó đuổi Thu Nhã ra khỏi <BR>          nhà, là một quyết định sai lầm như thế nào"<BR>          Liễu Yên Hồng cũng kêu lên : "Đúng, đúng, anh rể, những người này, <BR>          dùng tiền dọa họ, hay dùng người đè chết họ cũng không sao cả, bọn họ <BR>          rất tự đại"<BR>          Chuyện năm đó, chúng nữ đều biết, tựa như Liễu Yên Hồng nhìn Lâm Thu <BR>          Nhã bi thương bị đuổi ra khỏi gia tộc, có lẽ thoạt nhìn cuộc sống của <BR>          nàng rất khá, nhưng đây chính là khúc mắc trong lòng, giờ phút này nhớ <BR>          lại, quả thật chính là sơ sót của Tiêu Thu Phong.<BR>          Tiêu Thu Phong gật đầu, nói : "Được rồi, để con thu xếp, để liên hệ <BR>          với bác một chút, cho Thu Nhã cùng Tiểu Tuyết nhanh chóng trở về"<BR>          Người thân gặp nhau, nên thân thiết thì cũng đã thân thiết xong rồi, <BR>          hai người lớn đưa mắt nhìn về phía Tử Dao, không chỉ hai người này, <BR>          ngay cả Phượng Hề, trong khoảng thời gian này, cũng lơ đãng liếc nhìn <BR>          nàng ta vài lần.<BR>          Tử Dao cũng khá là đặc iệt, trên người của nàng, tản ra mị lực hồn <BR>          nhiên và quyến rũ, làm cho nàng thoạt nhìn rất khác thường, nhưng <BR>          không ai có thể nói ra, cuối cùng là vì sao"<BR>          "Để em, để em, xin long trọng giới thiệu với mọi người, đây chính là <BR>          tiểu mật mới do anh rể vừa tìm được..."Chưa nói xong, đã có người bị <BR>          dọa, Điền Phù kinh ngạc lấy tay che ngực.<BR>          "Tiểu Hồng, tiểu nha đầu này muốn bị đánh hả, cái gì mà tiểu mật, con <BR>          học mấy cái này ở đâu vậy, ăn nói thật khó nghe"Điền Phù nhìn Tử Dao, <BR>          cũng lên tiếng răn dạy Liễu Yên Hồng, tiểu nha đầu này ở Tiêu gia <BR>          nhiều năm như vậy, giờ riết cứ như ở nhà, cái gì cũng dám nói.<BR>          Tử Dao ngơ ngác hỏi : "Chị Vũ, tiểu mật là gì vậy?"<BR>          Chúng nữ vừa nghe xong, đã che miệng cười, chỉ có Liễu Yên Nguyệt <BR>          trừng mắt nhìn em gái, nói : Cha mẹ, Tử Dao lớn lên trên một hòn đảo, <BR>          không biết được thế thái nhân tình, rất nhiều thứ vẫn chưa hiểu được, <BR>          chẳng qua, nàng đã giúp Thu Phong rất nhiều việc, cho nên bây giờ ở <BR>          tạm đây"<BR>          Thân phận còn chưa xác định, chỉ có thể lấy danh phận bạn ra thôi, còn <BR>          về những thứ khác, Vũ cũng không nói ra, biết ít thì tốt, không cần <BR>          phải biết nhiều.<BR>          "Tiểu mật là người mà đàn ông thích nhất, để hình dung một người phụ <BR>          nữ có sức dụ hoặc hoặc xinh đẹp nhất"Ngọc Thiền vừa cười vừa giải <BR>          thích một cách rất phản khoa học.<BR>          Tử Dao nghiêm tức phản bác một câu : "Vậy không thích hợp rồi, trừ Thu <BR>          Phong ra, tôi không biết người đàn ông nào khác cũng không ai thích <BR>          tôi"<BR>          Không có ai thích nàng, cũng bởi vì Tiêu Thu Phong khống chế hành động <BR>          của nàng, bằng không với ma khí và mị thái của nàng, đi ra ngoài, sợ <BR>          rằng sẽ gặp ngay phiền toái lớn, điểm này, chúng nữ đều có thể hiểu <BR>          được, bởi vì chúng nữ lúc nhìn Tử Dao, đều có một sức dụ hoặc không <BR>          nói nên lời.<BR>          Người già chính là người già, Điền Phù đã ôn hòa lên tiếng : "Tử Dao, <BR>          không cần sợ, Tiêu gia cái gì không có, nhưng vui vẻ chắc chắn có, con <BR>          cứ an tâm ở đây, đem nơi này trở thành nhà của mình cũng được"<BR>          Người ta chỉ nói khách sáo, nhưng Tử Dao lại rất sổ sàng : "Bá mẫu, <BR>          con sẽ, sư phụ của con giao con cho Thu phong, nói là muốn con trở <BR>          thành vợ của hắn, con nhất định sẽ làm cho mình thích ứng"<BR>          Loại chuyện này, cho dù là thật, cũng không cần nói ra chứ. Tử Dao <BR>          trực tiếp nói ra, làm cho hai người lớn trong khoảng thời gian ngắn <BR>          không thể chấp nhận được. Nhưng không sao cả, chỉ cần thanh niên chúng <BR>          nó thích là được.<BR>          Liễu Yên Hồng nghe xong, lập tức hét to : "Em nói không sai mà, nàng <BR>          ta kỳ thật là tiểu mật của anh rể ..."Vẫn chưa nói xong, thì Tư Giai <BR>          bị nàng ôm, đã đem quả cam trong tay, nhét vào trong miệng nàng, quả <BR>          nhiên là con gái ngoan, biết báo thù thay cho cha.<BR>          Liễu Yên Nguyệt lập tức cười nói : "Xem em còn dám nói lung tung hay <BR>          không, thấy chưa, Tư Giai không muốn nghe em nói xấu ba ba của nó đó, <BR>          có nhiều mẹ thương nó, có gì mà không tốt, phải không, Tư Giai của mẹ"<BR>          Lời này vào tai chúng nữ, nghe mãi cũng thành thói quen, nhìn vợ Tiêu <BR>          gia càng lúc càng gia tăng, lúc đầu còn ghen, về sau, cũng miễn dịch <BR>          luôn. Nhưng lọt vào tai của Tử Dao, thì lại trở thành một sự ngượng <BR>          ngùng.<BR>          Nhưng, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nói : "Thu Phong, sư phụ của em đến"<BR>          Đúng vậy, sau khi Tiêu Thu Phong trở về, khí tức thần kính, đã được <BR>          Phá Quân cảm nhận, phát lời kêu gọi đến Tử Dao.<BR>          Trở về, đương nhiên là muốn gặp mặt tuyệt thế cao thủ này, bản thân đã <BR>          đột phát lực lượng thần kính, đúng là có ít nhất thần phổ tâm quyết <BR>          của ông, đừng nói cái khác, ít nhiều gì cũng phải có cảm ơn một câu.</P>

<P>          Chương 541: Phá Quân phó thác.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Một khách sạn kiểu cổ, chủ khách sạn cố ý làm như vậy để hấp dẫn khách <BR>          hàng. Đây coi như chỗ dừng chân của các hiệp khách giang hồ.</P>

<P>          Tên khách sạn cũng rất kêu: "Khách sạn Long Môn"</P>

<P>          Lúc Tiêu Thu Phong đi vào, liếc nhìn một cái là thấy Phá Quân. Tử Dao <BR>          cũng thấy, nàng rất vui, một cảm giác thân thiết dịu dàng, hiện lên <BR>          trên mặt nàng. Phá Quân không chỉ là sư phụ, còn là bố của nàng. Những <BR>          năm qua, hai người dựa vào nhau mà sống, tình cảm còn khăng khít hơn <BR>          bố con ruột thịt.</P>

<P>          "Hai vị, ăn cơm hay nghỉ ngơi?" Một nhân viên phục vụ đi tới, trên áo <BR>          có dính chút mỡ, trông khá giống tiểu nhị thời xưa.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười nói: "Chúng tôi hẹn bạn"</P>

<P>          Bàn gỗ, đúng là do gỗ làm thành, không có chút vẻ hiện đại gì. Mặt bàn <BR>          thoạt nhìn không quá sạch, nhưng bên trên có một bát canh, mấy món <BR>          thức ăn, một chiếc bát, một chai rượu. Phá Quân ngồi ở đó, giống như <BR>          kẻ nhà hạ, lấy rượu giết thời gian.</P>

<P>          "Sư phụ" Tử Dao hưng phấn kêu lên, thoáng cái đã ngồi xuống bên cạnh <BR>          Phá Quân, cầm chai rượu rót cho lão: "Mấy hôm nay người có tốt không?"</P>

<P>          Phá Quân ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Thu Phong, khẽ gật đầu, sau đó hài <BR>          lòng nói: "Các người đã tới. Thu Phong, ngồi xuống đi, uống với ta hai <BR>          chén. Uống rượu một mình đúng là rất buồn. Ai đáng tiếc, tính cách ta <BR>          quá xấu, không có bạn rượu để cùng uống"</P>

<P>          Chỉ có một người bạn, người đó lại thành Ma Tôn. Điều này đối với Phá <BR>          Quân mà nói thật không dễ chịu gì.</P>

<P>          Cao thủ như bọn họ, tâm chí rất kiên định, người bình thường sao có <BR>          thể sánh bằng. Bạn không nhiều, nhưng nếu là bạn, chính là bạn sinh <BR>tử.</P>

<P>          Bạn phản bội, còn đau khổ hơn bị vợ phản bội. Vẻ lạnh nhạt ngày thường <BR>          chỉ là che giấu mặt nạ trong lòng mình mà thôi.</P>

<P>          Tử Dao lập tức đứng dậy, gọi: "Thu Phong, anh đừng đứng, sư phụ em <BR>          không quy củ như vậy đâu. Ngồi đi. Uống với sư phụ em mấy chén. Người <BR>          ngoại trừ uống rượu, hình như không có sở thích khác"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong ngồi xuống, tiểu nhị liền mang hai chiếc bát, hai chén <BR>          rượu lên. Ba chiếc chén chạm vào nhau, không khí trở nên tốt hơn <BR>          nhiều. Tử Dao không uống rượu, chỉ khẽ nhấp môi mà thôi. Nhưng Phá <BR>          Quân và Tiêu Thu Phong đều một hơi cạn chén. Có những lời không cần <BR>          phải hỏi nhưng có thể hiểu. Đó mới là bạn, mới là tri kỷ.</P>

<P>          Ba chén vào bụng, Phá Quân cười cười, nhìn Tử Dao nói: "Tử Dao, sư phụ <BR>          coi như cũng được, không phải suy nghĩ về con nữa. Không ngờ con có <BR>          thể biến Ma xá lợi thành của mình, có thể sử dụng nó, đây đúng là <BR>          duyên phận. Thiên mệnh đúng là không thể thay đổi. Sư phụ vui mừng <BR>          thay cho con"</P>

<P>          Vừa nói đến chuyện này, Tử Dao xấu hổ đến đỏ mặt: "Con lúc ấy đúng là <BR>          sống không bằng chết. Thật không ngờ Thu Phong lại nghĩ ra biện pháp <BR>          đó, thu lấy lực lượng Ma xá lợi. Con cảm thấy chân kình tràn ngập <BR>          trong cơ thể, càng lúc càng lại tăng lên không ít"</P>

<P>          Phá Quân vui mừng gật đầu. Ma xá lợi chính là do ma khí của Ma Tôn bao <BR>          đời biến thành, đương nhiên không thể xem thường.</P>

<P>          "Thu Phong, thoại nhìn cậu cũng tăng vọt. Tôi lúc trước không nhìn <BR>          nhầm, cậu chính là kẻ mạnh nhất trên đời, không uổng công Phá Quân ta <BR>          truy tìm suốt trăm năm. Ha ha ha, ta biết cậu muốn nói cảm ơn. Hai chữ <BR>          này cậu không cần nói. Bởi vì ta có chuyện muốn nhờ cậu"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong còn chưa mở miệng, lão đã cảm nhận được. Đây là một võ <BR>          giả tuyệt thế, không chỉ có thực lực siêu phàm, hơn nữa trải qua trăm <BR>          năm thời gian, rất hiểu rõ con người.</P>

<P>          "Ông nói đi..." Tiêu Thu Phong không nói nhiều. Phá Quân giúp hắn <BR>          nhiều như vậy, có việc cần nhờ, hắn đương nhiên sẽ giúp.</P>

<P>          Phá Quân cầm tay Tử Dao, đặt vào tay Tiêu Thu Phong: "Phá Quân ta cả <BR>          đời vì thiên hạ, Tử Dao chính là nỗi lo lắng duy nhất trong lòng ta. <BR>          Bây giờ ta giao Tử Dao cho cậu. Cậu hãy thay ta chăm sóc nó cả đời, <BR>          phải cho nó sống thật hạnh phúc"</P>

<P>          "Sư phụ"</P>

<P>          Không cho Tử Dao cơ hội nói, Phá Quân đưa tay ra ngăn lại: "Thu Phong, <BR>          uống với ta một chén"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nâng chén lên nói: "Tiền bối Phá Quân, mời ông"</P>

<P>          "Được, chén rượu này chính là tất cả lễ tiết ta gả Tử Dao cho cậu. Ta <BR>          uống. Thu Phong, đáp ứng ta, phải đối tốt với Tử Dao" Tiêu Thu Phong <BR>          nhìn Tử Dao, nàng đang cúi đầu, rất xấu hổ, căn bản không dám nhìn <BR>hắn.</P>

<P>          "Ông yên tâm, tôi sẽ..." Đây là lời hứa của Tiêu Thu Phong. Thực ra từ <BR>          lần đầu tiên khi cứu nàng, đến những sóng gió sau này, giữa bọn họ đã <BR>          sớm nảy sinh tình yêu.</P>

<P>          "Ha ha ha, tốt, tốt, đây mới là đại trượng phu. Thu Phong, nào, uống <BR>          tiếp" Hoàn thành chuyện lớn trong đời Tử Dao, lão đã không còn vướng <BR>          bận nữa. Lão có thể sống cuộc sống của mình.</P>

<P>          Tử Dao đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Sư phụ, người có phải chuẩn bị <BR>          rời khỏi nơi này?"</P>

<P>          Phá Quân ngẩn ra, khẽ gật đầu, có chút thương cảm nhìn Tiêu Thu Phong: <BR>          "Thu Phong, cậu bây giờ đã về, có cậu ở đây, chỉ cần vũ khí hình người <BR>          không xuất thế, sự an toàn của Đông Nam sẽ không vấn đề gì. Trận chiến <BR>          với Ma Tôn, cậu đã phá hủy thân thể hắn. Nhưng cậu không biết nguyên <BR>          thần của hắn đã tìm được một thân thể mới, đang tu luyện Thiên Huyễn <BR>          Thần Quyết trong thần phổ"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong và Tử Dao đều chấn động. Tử Dao kêu lên: "Sư phụ. Người <BR>          nói hắn chưa chết?"</P>

<P>          Phá Quân nói: "Đúng thế, ta làm bạn với Tham Lang mấy chục năm, chuyện <BR>          của hắn sẽ do ta xử lý. Thu Phong, Thất Sát và vũ khí hình người giao <BR>          cho cậu. Mặc dù bây giờ không có khí tức của chúng, nhưng ta tin rằng <BR>          trong thời gian ngắn chúng sẽ xuất hiện"</P>

<P>          "Thu Phong, võ thần chi cảnh, chú ý thiên đạo, thiên đạo trong tim. <BR>          Cậu có thể mãi mãi bất bại. Thế giới này đã thuộc về cậu"</P>

<P>          Phá Quân rời đi, không nói thêm một câu. Nhìn bóng lưng của lão, Tử <BR>          Dao khẽ rơi lệ. Nàng hiểu rõ từ nay về sau nàng không còn là Tử Dao <BR>          trước kia nữa. Sư phụ đã gả nàng cho hắn. Nàng là vợ của hắn, cả đời <BR>          bên nahu, không xa rời.</P>

<P>          "Thu Phong, anh thực sự sẽ bên em cả đời, không rời xa em chứ?"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu nói: "Tử Dao, tin anh, anh không bao giờ <BR>          rời xa em, sẽ làm em vui vẻ, hạnh phúc"</P>

<P>          Tử Dao xấu hổ, tình yêu xuất hiện làm tim nàng đập thình thịch. Nàng <BR>          cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh. Em biết anh là người tốt"</P>

<P>          Đã trao thân cho nhau mới nói hắn là người tốt. Ở trong lòng nàng, có <BR>          lẽ chỉ có người đàn ông nàng yêu, mới là người tốt.</P>

<P>          Cầm tay nàng, đi ra khỏi khách sạn, Tiêu Thu Phong cười nói: "Được <BR>          rồi, không nên thương tâm. Sư phụ của em chỉ đi đối phó với Tham Lang, <BR>          chắc không vấn đề gì đâu. Hơn nữa lão sẽ quay lại mà"</P>

<P>          Mặc dù an ủi như vậy nhưng trong lòng Tiêu Thu Phong vẫn có chút bất <BR>          an. Lúc này hắn còn không rõ sao lại như vậy?</P>

<P>          Về đến Tiêu gia, bữa tiệc thịnh soạn đang chờ bọn họ. Trong không khí <BR>          vui vẻ và hạnh phúc ở Tiêu gia, mọi người đều có thể vứt đi những <BR>          phiền muộn trong lòng.</P>

<P>          "Ông xã, em vừa mới liên lạc với Tiểu Tuyết và Thu Nhã tỷ. Hai người <BR>          đã bàn với bác, mấy hôm nữa xử lý xong chuyện ở Long Đằng, rồi cùng <BR>          bay về Đông Nam. Lần này cả nhà chúng ta đã có thể ở bên nhau. Nhiều <BR>          năm như vậy, không dễ dàng gì"</P>

<P>          Điền Phù lúc này đang bưng một bát canh gà lên, quát Liễu Yên Nguyệt: <BR>          "Yên Nguyệt, mẹ nói với con mấy lần rồi, đi cẩn thận một chút. Mau, <BR>          uống bát canh, tối còn một bát nữa đó"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng lè lưỡi giống như trẻ nhỏ, nhỏ giọng nói: "Ông xã, em <BR>          sau khi về, ngày nào cũng ba bát canh. Em đã nói rồi chỉ cần về, em <BR>          nhất định bị vỗ béo"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười cười ôm nàng, nói: "Yên tâm, anh không ngại Yên <BR>          Nguyệt béo. Coi như là tăng lên hai trăm cân, em vẫn là người phụ nữ <BR>          mà anh yêu nhất"</P>

<P>          Những lời này làm Liễu Yên Nguyệt hạnh phúc hơn cả.</P>

<P>          "Nào nào, ăn cơm thôi. Hôm nay vì chào đón Vũ và Tử Dao và Tiểu Phong. <BR>          Chờ lúc Thu Nhã và Tiểu Tuyết về, Tiêu gia chúng ta sẽ mở tiệc lớn. <BR>          Trong nhà vui vẻ một chút, lão già này dù chết cũng vui" Tiêu Viễn Hà <BR>          cầm hai chai rượu vang đi ra. Chỉ cần con trai về nhà, trong nhà sẽ <BR>          lập tức vui vẻ, hạnh phúc.</P>

<P>          "Ba, đói..." Tư Giai bị Liễu Yên Hồng ôm, đứa bé giơ tay ra với Tiêu <BR>          Thu Phong, vừa nói đã kêu đói. Nó thực sự đã đói lắm rồi. Nhưng Liễu <BR>          Yên Nguyệt lại muốn đợi Tiêu Thu Phong về cùng ăn. Điền Phù chạy đến, <BR>          bế Tư Giai lên, nói: "Bảo bối ngoan, cũng không thể để cháu đói, phải <BR>          không. Mau, mọi người lại đây, ăn thôi. Cháu gái bảo bối của mẹ đói <BR>          lắm rồi, không chờ mọi người nữa"</P>

<P>          Một phút sau, Tư Giai đã nhảy vào lòng Tiêu Viễn Hà, bắt đầu nghịch <BR>          mấy món ăn trước mặt lão.</P>

<P>          Tiếng cười vui vẻ, tâm trạng hạnh phúc, ngay cả Tử Dao cũng vui lây, <BR>          bớt đi vẻ buồn bã vì sư phụ rời đi. Mười mấy người ngồi nói chuyện vui <BR>          vẻ, đúng là một gia đình hạnh phúc.</P>

<P>          Chỉ chờ Lâm Thu Nhã và Trác Ngưng Tuyết đến, tin rằng trong nhà càng <BR>          thêm náo nhiệt.</P>

<P>          Nghe nói Tiêu Thu Phong đã về, Tôn Khánh Dục và Triệu Quang Bình rất <BR>          nhanh chạy đến. Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh đang nhận chức ở Bắc <BR>          Kinh, ở xa ngàn dặm nên chỉ có thể cho người trong nhà đến hỏi thăm.</P>

<P>          Chuyện ở Hongkong và Đài Loan rất lớn, bọn họ cũng đã biết. Chỉ tiếc <BR>          không có thời gian trở về, huynh đệ tụ tập với nhau.</P>

<P>          Chẳng qua Tiêu Thu Phong cười nói: "Không sao, một thời gian nữa tao <BR>          sẽ đến Bắc Kinh. Đến lúc đó sẽ tụ tập với nhau. Nhớ chuẩn bị rượu <BR>          nhiều vào. Lúc đó hai bọn mày mời khách"</P>

<P>          Hai người này lập tức đáp ứng. Với địa vị của bọn họ hôm nay, mấy chai <BR>          rượu cũng không phải việc gì khó.</P>

<P>          Chương 542: Kế hoạch tương lai<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Sau chuyện lần trước, Tôn Khánh Dục không những không mất chức mà còn <BR>          tăng hai bậc. Toàn bộ hệ thống cảnh sát Đông Nam đã do lão khống chế. <BR>          Đây cũng coi như là do Đinh lão nể mặt Tiêu Thu Phong. Hơn nữa Đông <BR>          Nam có người Tiêu gia, nơi này sẽ rất an toàn. Đồng thời cũng không <BR>          thể tìm một người mà Tiêu gia không thể chấp nhận. Nếu không chẳng <BR>          khác gì tự tìm phiền phức cho mình.</P>

<P>          "Thu Phong, mấy năm nay cháu chạy đông chạy tay, không hề ngừng lại. <BR>          Lần này chuẩn bị ở nhà bao lâu" Triệu Quang Bình nói. Mặc dù địa vị <BR>          của Tiêu Thu Phong càng lúc càng cao, nhưng dù sao hắn cũng là con rể <BR>          mình. Dù đi đến đâu, Triệu Quang Bình cũng nở mày nở mặt.</P>

<P>          Trong mấy quân khu lớn cả nước, mỗi lần diễn ra hội nghị quân sự, rất <BR>          nhiều người đều muốn lấy lòng lão. Bởi vì con rể lão là Tiêu Thu <BR>          Phong. Nếu như có thể, sợ rằng ngay cả tư lệnh cũng muốn đưa con gái <BR>          mình đến Tiêu gia.</P>

<P>          Đám cao tầng trong quân đội đều biết Tiêu thiếu gia Đông Nam, chỉ <BR>          trong ba tháng khi hắn đến Bắc Kinh. Ngoại trừ Đinh gia của Đinh lão, <BR>          ba đại gia tộc khác đều bị lật đổ. Thực lực đó, cả quốc gia không ai <BR>          dám xem thường.</P>

<P>          Hơn nữa thủ trưởng Số 1 còn đặc biệt đưa ra chỉ thị chiếu cố đặc biệt <BR>          Tiêu gia Đông Nam. Giống như Triệu Quang Bình, đã liệt khu vực quanh <BR>          Tiêu gia là khu bảo vệ đặc biệt. Tinh anh trong quân đội thay phiên <BR>          nhau canh giữ suốt ngày. Cho nên ngoài Tiểu Lục Tử ra, còn rất nhiều <BR>          lực lượng đang bảo vệ an toàn của Tiêu gia.</P>

<P>          "Hắc Dạ coi như đến hồi kết thúc. Mafia sợ không còn thực lực xâm nhập <BR>          phương đông, cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian. Đương nhiên điều <BR>          kiện là người kia không xuất hiện. Nếu không cháu sợ mình không thể <BR>          nghỉ ngơi"</P>

<P>          Mặc dù không chỉ đích danh, nhưng Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục <BR>          đều là lão hồ ly. Tôn Khánh Dục hỏi theo: "Thu Phong, nghe lời cháu <BR>          nói thì hình như còn có kẻ địch cường đại. Đông Nam bây giờ có cần <BR>          dượng và lão Triệu giúp cháu không?"</P>

<P>          Mới được thăng chức, Tôn Khánh Dục bây giờ hiểu rõ một đạo lý, cần <BR>          phải ôm chặt lấy chân Tiêu Thu Phong. Thằng cháu ngoại này rất giỏi, <BR>          một câu nói của hắn đủ để quyết định sinh tử rất nhiều người. Mình cố <BR>          gắng cả đời cũng không bằng một câu nói của nó.</P>

<P>          Thực ra với tư chất của Tôn Khánh Dục, làm đến vị trí cục trưởng cục <BR>          cảnh sát thị đã là quá may mắn. Bây giờ còn tăng hai bậc, đây là điều <BR>          lão không nghĩ đến. Cho nên đối với lời Tiêu Thu Phong, lời của Tiêu <BR>          gia, lão đúng là bảo sao nghe vậy.</P>

<P>          Triệu Quang Bình cũng nói: "Đúng thế, Thu Phong, chúng ta là người một <BR>          nhà, không cần nói lời khách sáo. Đinh lão bây giờ cho chú rất nhiều <BR>          quyền lực, trong mấy đại quân khu, chú là trường hợp đặc biệt. Đây <BR>          không phải là do có cháu sao. Cháu nói đi, cần gì chúng ta sẵn sàng <BR>          giúp?"</P>

<P>          Nhìn ông bố vợ, Tiêu Thu Phong cười nói: "Được rồi, Triệu tư lệnh, con <BR>          biết người đang rất uy phong. Chẳng qua người này, các người không <BR>          giúp được gì, làm chuyện của mình đi, đừng bị cuốn vào. Con sẽ cẩn <BR>          thận ứng phó"</P>

<P>          Thất Sát và vũ khí hình người quá cường đại, dù phái bao nhiêu binh <BR>          lính đi chăng nữa cũng chỉ là chịu chết mà thôi, chẳng có tác dụng gì. <BR>          Tiêu Thu Phong không làm cái chuyện ngu xuẩn đó.</P>

<P>          Nghe thấy Tiêu Thu Phong nói như vậy, hai người có chút lo lắng. Lời <BR>          của Tiêu Thu Phong cho thấy kẻ địch lần này không dễ đối phó, bọn họ <BR>          một người là cục trưởng, một người là tư lệnh cũng không giúp được gì.</P>

<P>          "Thu Phong, như vậy nghe lời cháu. Chẳng qua cháu cần hỗ trợ thì nói. <BR>          Mọi người không hề từ chối" Triệu Quang Bình nói.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không nói gì nữa, chỉ lấy lệ đáp ứng. Triệu Quang Bình <BR>          dù như thế nào cũng là bố vợ của hắn. Chuyện này, Tiêu Thu Phong không <BR>          để lão nhúng tay vào.</P>

<P>          Mấy nàng dẫn Tử Dao đi thăm nhà mới xây xong đã về, thấy Triệu Quang <BR>          Bình, Hân Hân chạy tới, gọi ông ngoại, làm Triệu Quang Bình bế lên, <BR>          liều mạng gọi bảo bối ngoan.</P>

<P>          Triệu Nhược Minh còn không có ý định lấy vợ. Mặc dù mọi người xưng <BR>          huynh gọi đệ, nhưng tính cách của hắn kém xa Tiêu Thu Phong. Lúc còn <BR>          trẻ thì rất phong lưu, cưa đổ bao nhiêu cô gái. Nhưng đến lúc có thể <BR>          kết hôn thì bên cạnh chẳng có cô gái nào. Làm cho hai người già Triệu <BR>          gia rất lo lắng.</P>

<P>          "Thu Phong, nơi này rất đẹp, nếu có thể ở đây, tin rằng sẽ là chuyện <BR>          vui mừng" Nhà mới tốn rất nhiều tâm sức của Tiêu Viễn Hà, đây cũng như <BR>          lời lão nói, lão sẽ làm việc cuối cùng trước khi chết, làm cho Tiêu <BR>          Thu Phong một ngôi nhà thoải mái nhất. Tất cả trang thiết bị đều hoàn <BR>          mĩ. Nếu so sánh với hoàng cung thời xưa, nơi này còn u nhã và tinh <BR>          xảo, đẹp mắt hơn.</P>

<P>          Cả đời tiết kiệm vì gia đình, nhưng đến lúc này lão đã nhìn ra, tiền <BR>          kiếm được, mình cứ việc dùng. Cho nên vì khu nhà mới này lão quyết <BR>          định tiêu tốn một phen. Có đôi lúc Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt còn <BR>          không nhịn được khuyên lão.</P>

<P>          Chúng nữ chào hai người, hai người Tôn Khánh Dục, Triệu Quang Bình <BR>          ngồi một lát rồi rời đi. Bọn họ vừa đi chưa lâu, vợ chồng Thiên gia <BR>          cũng dắt tay nhau đến, hơn nữa mục đích cũng như vậy, thăm con gái <BR>          đang có thai.</P>

<P>          Nhìn hàng đống đồ ăn dinh dưỡng, hai nàng dở khóc dở cười. Vì việc <BR>          này, Tiêu gia đã mua hàng xe đồ ăn ở Bắc Kinh. Theo ý của Điền Phù, <BR>          rất nhanh sẽ dùng hết. Tiêu Thu Phong đã về, mấy cô con dâu sợ là bụng <BR>          ai cũng to lên. Thức ăn dinh dưỡng không sợ lãng phí.</P>

<P>          Thực ra người của mấy nhà nghe được tin Tiêu Thu Phong về, liền đến <BR>          đây thăm. Bọn họ bây giờ đều cảm thấy vinh dự vì có con rể là Tiêu Thu <BR>          Phong. Đặc biệt là Thiên phụ, tập đoàn Thiên thị không chỉ làm ăn rất <BR>          tốt ở Đông Nam, mà đã làm ăn ở cả Trung Quốc. Mấy năm nay, tài chính <BR>          tăng rất nhiều.</P>

<P>          Bởi vì người trên thế giới này là như vậy. Ai có mặt mũi, người đó có <BR>          tiền. Phượng Hề âm thầm khống chế lực lượng hắc đạo, có thể phân bố <BR>          khắp cả nước. Chỉ cần nàng ra lệnh một tiếng, rất dễ dàng điều động <BR>          mấy ngàn người. Có lực lượng này, ai dám nói không với người có quan <BR>          hệ với Tiêu gia.</P>

<P>          Có quan hệ này, Thiên phụ đương nhiên cũng rất đắc ý, quên hết việc <BR>          lúc trước lão chuẩn bị cùng Lâm gia công kích Tiêu gia, muốn tách Tiêu <BR>          Thu Phong và con gái ra. Đời là vậy, người là vậy.</P>

<P>          Chẳng qua cũng may được Thiên Nhan Duyệt khuyên bảo, Thiên mẫu cũng <BR>          tham gia quản lý Thiên thị. Có Thiên Nhan Duyệt làm chỗ dựa, dù Thiên <BR>          phụ cũng không thể làm loạn. Không có cách nào mà, bởi vì mặt mũi con <BR>          gái lớn hơn lão nhiều.</P>

<P>          Ba ngày liên tiếp, họ hàng thân thích đều muốn đến. Mặc dù có những <BR>          người chỉ quan hệ sơ qua, nhưng hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà cũng không <BR>          thể đuổi khách, chỉ có thể cười cười đón tiếp. Mấy cô con dâu luôn <BR>          thích náo nhiệt lại trốn hết vào nhà mới, không thích họ hàng lắm.</P>

<P>          Chỉ là ba đứa bé lại được cả đống quà. Khách đến chơi đều cho chúng lì <BR>          xì hoặc đồ chơi. Bọn chúng rất vui, không có việc gì liền không quấn <BR>          lấy mấy người mẹ, chạy đến phòng khách chơi. Giống như chờ khách đến <BR>          chơi vậy. Điều này làm vợ chồng Tiêu Viễn Hà dở khóc dở cười.</P>

<P>          Liễu Yên Hồng đương nhiên không muốn ngồi yên, kéo mấy nàng chơi mạt <BR>          trượt. Các chuyện ở tập đoàn Phong Chính đều bảo người đưa đến nhà. Dù <BR>          sao ở trong nhà có mấy chị, có thể cho nàng ý kiến. Hơn nữa biết chị <BR>          có thai, chuyện Long Đằng Châu Á đều giao cho nàng. Liễu Yên Hồng đã <BR>          kéo Đinh Mỹ Đình vào, dạy nàng cách quản lý tập đoàn Phong Chính.</P>

<P>          Năm đó vì cố gắng trưởng thành, Đinh Mỹ Đình đã rời nhà hơn năm, nhưng <BR>          đều đi theo Mộng Thanh Linh để học cách quản lý, bây giờ đã phát huy <BR>          tác dụng. Thấy Tiêu Thu Phong tán thành, Đinh Mỹ Đình đương nhiên <BR>          không từ chối, thoáng cái đã quản lý rất nhiều, hàng tỷ, hàng tỷ, tất <BR>          cả đều là một câu nói với nàng. Nàng rất hưng phấn, lại khẩn trương. <BR>          Khiến Liễu Yên Hồng không thể không an ủi, dạy bảo.</P>

<P>          Vũ và Phượng Hề bản lĩnh rất cao, nhưng không phải là ở quản lý. Triệu <BR>          Nhược Thần thì sao, so sánh với các nàng, đây chính là ***, bảo nàng <BR>          xung phong đánh trận còn được, bảo nàng tính toán sổ sách, sợ nàng sẽ <BR>          đánh nhau với những con số. Bốn nàng công chúa, mặc dù lạnh như băng <BR>          trên cơ bản đã quản lý hơn phân nửa tập đoàn Phong Chính, nhưng ăn <BR>          không tiêu, nhất định là rất mệt, đó là mấy năm nàng không ngừng cố <BR>          gắng. Còn Thi Diễm, Chiêu Tuệ và Ngọc Hiền đều giúp Phượng Hề mở rộng <BR>          các chi nhánh của Hồng Lâu. Cả Châu Á bây giờ, gần như tất cả các nước <BR>          đều có Hồng Lâu. Mấy năm nay ba nàng rất ít khi ở Đông Nam.</P>

<P>          Lần này Tiêu Thu Phong đã về, hơn nữa Ngọc Thiền còn ***, hai nàng kia <BR>          cũng mong muốn cơ hội này vì vậy xin Phượng Hề, sau đó mới dám về.</P>

<P>          Thực ra Tiêu Thu Phong cảm thấy Tiêu gia bây giờ có Long Đằng khổng lồ <BR>          phải quản lý. Phong Chính và Hồng Lâu đều có thể tìm người quản lý <BR>          thay. Các nàng chỉ cần giám sát là được. Giống như Hồng Lâu Hongkong, <BR>          Hồng tỷ làm rất tốt.</P>

<P>          Chẳng qua những chuyện này bình thường Tiêu Thu Phong rất ít để ý đến. <BR>          Kinh doanh có Đông Nam tam hoa phụ trách. Các thế lực hắc đạo do <BR>          Phượng Hề xử lý. Lúc này Vũ, Thanh Bình Nhi và Ruth đang ở Trung Đông, <BR>          mấy ang có thể nói là hào kiệt, có thể khống chế tất cả lực lượng Tiêu <BR>          gia, kể cả Ma Quỷ, và các thế lực ở Đông Nam.</P>

<P>          Tất cả hình thành một hệ thống khổng lồ, các nàng đang dần hoàn thiện <BR>          nó.</P>

<P>          Hắc và bạch đan xen nhau, hòa hợp.</P>

<P>          Ba ngày này, chúng nữ chia thành hai phái, bàn bạc các chuyện của <BR>          mình. Thi thoảng hỏi ý kiến của Tiêu Thu Phong. Hắn là người nhàn hạ <BR>          nhất Tiêu gia. Người ở bên cạnh hắn chỉ có Tử Dao. Bởi vì Tử Dao ở <BR>          trên hoang đảo nhiều năm, ngoại trừ lực lượng cường đại, nàng không <BR>          biết gì hết.</P>

<P>          "Thu Phong, Tử Dao bây giờ cảm thấy mình quá kém. Cái gì mà thiên đạo, <BR>          cái gì mà tu luyện, đều không quan trọng trong cuộc sống. Sau này em <BR>          phải học nhiều thứ lắm"</P>

<P>          Nhìn mọi người bận bịu, mà mình không làm gì, Tử Dao có chút tự ti, <BR>          tìm Tiêu Thu Phong kể khổ.</P>

<P>        <BR>          Chương 543: Xuân sắc.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Ðó là lời nói thật, ngay cả tình yêu cung không rõ ràng, sau này còn <BR>          phải sinh con, còn phải lo lắng việc nhà. Nàng cần học rất nhiều thứ.</P>

<P>          Nhung thấy vẻ mặt u oán của Tử Dao, Tiêu Thu Phong cười nói: "Tử Dao, <BR>          sao em lại nghĩ mình như vậy. Kiếm pháp của em rất cao, có thể bảo vệ <BR>          mọi người trong nhà. Em cũng biết Thất Sát và vũ khí hình người có thể <BR>          xuất hiện bất cứ lúc nào. Mọi người Tiêu gia rất nguy hiểm. Bây giờ có <BR>          em, anh cũng yên tâm hơn nhiều"</P>

<P>          Nghe thấy thế, Tử Dao cười nói:" Được rồi, sau này em chính là bảo vệ <BR>          trong nhà, coi nhu dây là một phần công việc.</P>

<P>          "Tử Dao tỷ, chị làm bảo vệ, ngoài bảo vệ sự an toàn của bọn em, cũng <BR>          phải bảo vệ bọn em không bị người khác chiếm tiện nghi. Có phải không <BR>          Mỹ Ðình?" Nói với Tử Dao mà còn kéo Ðinh Mỹ Ðình vào. Làm Ðinh Mỹ Ðình <BR>          xấu hổ, không dám trả lời.</P>

<P>          Mấy ngày nay Liễu Yên Hồng có ý quấn lấy Ðinh Mỹ Ðình, không cho nàng <BR>          và Tiêu Thu Phong 1 cơ hội. Ban ngày kéo nàng đến tập đoàn Phong Chính <BR>          dậy quản lý, tối lại nói là chị em tâm sự, giống như tình cảm rất tốt, <BR>          không thể tách rời.</P>

<P>          Thực ra chỉ có mình Liễu Yên Hồng là hiểu rõ. Thực ra nàng đang ghen. <BR>          Mặc dù nàng luôn nhắc nhở mình, chuyện này như nước chảy thành sông, <BR>          không thể thay đổi. Nhưng kéo dài được một ngày, nàng sẽ kéo. Nếu như <BR>          Ðinh Mỹ Ðình thành người phụ nữ của Tiêu Thu Phong, vậy trong nhà chỉ <BR>          còn mình nàng là cô đơn.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong lại nói: "Tiểu Hồng, có anh ở trong nhà, ai dám chiếm <BR>          tiện nghi của mọi người, anh đánh gãy chân nó"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng trừng mắt nhìn hắn, nói: "Trừ anh ra còn ai nữa chứ. Anh <BR>          đừng tưởng rằng em không biết. Có phải là anh muốn chiếm tiện nghi của <BR>          Mỹ Ðình. Hừ, em sẽ không cho anh cơ hội"</P>

<P>          Mặc dù không nói gì nhưng Ðinh Mỹ Ðình đã cúi đầu thấp đến gần đầu <BR>          gối. Chẳng qua Tử Dao ở bên lại ngẩn ra, phát huy phẩm chất hồn nhiên <BR>          ngây thơ của nàng, nói: "Tiểu Hồng, việc này sợ là chị không quản <BR>          được. Giữa nam và nữ, tình yêu, người khác không thể quản được. Hơn <BR>          nữa cái này cũng không phải là chiếm tiện nghi. Vũ tỉ nói dây là việc <BR>          cần trong tình yêu, phải không?"</P>

<P>          Liễu Yên Hồng nghe thấy thế lập tức dùng tay che tai, thiếu chút nữa <BR>          ngất đi. Tử Dao đúng là không đơn giản, ngay cả vấn đề phức tạp như <BR>          vậy mà cũng hiểu rõ.</P>

<P>          Ðinh Mỹ Ðình nghe thấy liền cười hì hì, nói: " Hồng Hồng, có nghe thấy <BR>          không. Ðây không phải chiếm tiện nghi, đây là điều cần của tình yêu. <BR>          Mình thích Tiêu đại ca. Mình và Tiêu đại ca thân mật là chuyện đương <BR>          nhiên. Tối nay bạn có thể không quấn lấy mình, được không?"</P>

<P>          Ðúng là không khống chế được cảm xúc trong lòng, lời nói xấu hổ này mà <BR>          Ðinh Mỹ Ðình cũng nói ra được. Mấy người chị ở Trung Ðông sắp đến, <BR>          nàng không muốn mất cơ hội này. Hơn nữa bố, mẹ, ông nội đều hỏi rất <BR>          nhiều lần. Nàng không muốn chờ nữa.</P>

<P>          "Tiểu Hồng, chị cảm thấy không thoải mái, đêm nay em ngủ với chị, chăm <BR>          cho chị" Liễu Yên Nguyệt nghe được liền đi tới. Cô bé Mỹ Ðình đã đợi <BR>          Tiêu Thu Phong nhiều năm như vậy, đã đến lúc nàng đạt được tâm nguyện.</P>

<P>          Ngọc Hoàn và Ngọc Thiền cũng đi tới, thấy Ðinh Mỹ Ðình đang xấu hổ <BR>          liền trêu chọc: "Mỹ Ðình, xem ra em sắp làm vợ rồi đó. Chúc mừng em <BR>          trước"</P>

<P>          Không chịu được trêu chọc, Ðinh Mỹ Ðình nhìn Tiêu Thu Phong đầy quyến <BR>          rũ, vội vàng bỏ chạy. Chẳng qua trong tâm hồn thiếu nữ đang trào dâng <BR>          tình cảm mãnh liệt.</P>

<P>          Phượng Hề đi tới, nói với Tiêu Thu Phong: "Ông xã, ở đây anh có rất <BR>          nhiều nguời cần an ủi. Anh phải cố gắng lên. Chẳng qua có thể đưa Bình <BR>          Nhi đến, coi như anh còn có lương tâm. Ai, phụ nữ bọn em thật đáng <BR>          thương, nhiều người như vậy đều gả cho anh. Đợi rất lâu mới được ôm <BR>          lấy, an ủi một chút. Nhìn mọi người cao hứng như vậy, quả thực em <BR>          chẳng biết nói gì"</P>

<P>          Không biết nói gì mà lại một tràng dài. Liễu Yên Nguyệt cũng nói: <BR>          "Phượng tỉ. Lúc trước khi Vũ tỉ mới vào, em cũng rất không thoải mái, <BR>          nhưng đến lúc chị vào, em thấy nhạt dần di. Dù sao cũng trốn không <BR>          thoát đành phải đi theo vậy. Thật không ngờ chị em Tiêu gia bây giờ <BR>          dùng ngón tay cũng không đếm hết"</P>

<P>          Thiên Nhan Duyệt cũng có chút xấu hổ nói: "Hai chị, xin lỗi, bọn em <BR>          cũng không muốn, nhưng không nhịn được. Mặc dù biết rõ ông xã đã có <BR>          các chị, nhưng đã yêu, đã thích anh ấy. Nếu như không phải sự rộng <BR>          lượng của các chị, bọn em sợ là cả đời không được hưởng hạnh phúc này. <BR>          Em rất cảm ơn các chị"</P>

<P>          Vũ nói: "Không cần cảm ơn. Mọi người đều đã vào Tiêu gia, là người <BR>          Tiêu gia, chỉ cần trong lòng nghĩ về Tiêu gia, yêu thuong lẫn nhau thì <BR>          chính là người một nhà.</P>

<P>          Chúng nữ nghe thấy thế đều gật đầu đồng ý. Chỉ có Liễu Yên Hồng là bĩu <BR>          môi nói: "Các chị đúng là rộng lượng, nhưng như vậy tiện nghi cho anh <BR>          rể mà"</P>

<P>          Triệu Nhược Thần cười nói: "Tiểu Hồng, em là người thông minh, chắc là <BR>          không đi vào vết xe đổ của chị em chứ. Sau này cũng không cần như bọn <BR>          chị"</P>

<P>          Ðây là đòn sát thủ, nếu như không phải Phượng Hề rộng lượng, thì cho <BR>          dù là thích cũng không dám có tâm tư dó. Biết rõ anh rể là kẻ phong <BR>          lưu, nhưng không đường có thể đi. Liễu Yên Hồng lúc này đang thầm hận <BR>          bản thân mình.</P>

<P>          Nhưng dù như thế nào, nàng cũng giống Yên Nguyệt. Ðây là số mạng của <BR>          hai chị em nàng. Từ lúc Tiêu Thu Phong đi vào Liễu gia, tất cả đã được <BR>          ông trời sắp đặt.</P>

<P>          Liễu Yên Hồng đỏ mặt, giống như Ðinh Mỹ Ðình, bỏ chạy như kẻ thua <BR>          trận, quát: "Không nói với các chị nữa. Các chị đều bị anh rể mê hoặc <BR>          nên đầu óc kém di, không biết rõ phương hướng"</P>

<P>          Trong màn đêm tăm tối, ánh trăng cũng bi che khuất, cả bầu trời không <BR>          một ánh sao, nhưng đối với các nàng trong Tiêu gia mà nói, đây là đêm <BR>          hạnh phúc nhất, bởi vì Tiêu Thu Phong đang làm bạn với các nàng.</P>

<P>          Tắm rửa xong, Ðinh Mỹ Ðình thay một bộ đồ lót đẹp nhất, quyến rũ nhất. <BR>          Bởi vì đêm nay là đêm động phòng của nàng và Tiêu Thu Phong. Mặc dù <BR>          nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng trong lòng vẫn rất rung động.</P>

<P>          Khi cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cả người nàng cứng đơ, tim đập mạnh, thở <BR>          hổn hển, tình yêu dung hợp, đối với nàng mà nói vẫn còn rất xa lạ.</P>

<P>          Xấu hổ, mong đợi, hưng phấn, tất cả tâm trạng đều có cả.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng đi tới, nhìn Ðinh Mỹ Ðình xâu hổ không dám <BR>          ngẩng đầu lên. Trông nàng rất mê người, trong những người phụ nữ của <BR>          Tiêu Thu Phong, nàng ít tuổi nhất, cho nên mới có thể đợi lâu như vậy. <BR>          Tiêu Thu Phong không muốn nàng hối hận.</P>

<P>          Nhưng mấy năm qua, không cần biết là hắn mất tích không có tin tức, <BR>          hay là chạy đông chạy tây, ở bên thì ít, xa cách thì nhiều, cô bé vẫn <BR>          rất kiên định, không hề đổi ý. Trừ tình yêu ra, thì có lẽ trong lòng <BR>          Tiêu Thu Phong có chút cảm động. Cô gái như vậy thật đáng được yêu và <BR>          trân trọng.</P>

<P>          Đưa tay nâng cằm nàng lên, Tiêu Thu Phong cười nói:<BR>          - Mỹ Ðình qua đêm nay sẽ không còn đường lui, cả đời phải ở Tiêu gia.</P>

<P>          Mắt sáng lên, Ðinh Mỹ Ðình khẽ gật đầu, sau đó nói: "Mẹ em đã dạy em, <BR>          còn phải sinh con cho Tiêu gia"</P>

<P>          Cả đờii này nàng chỉ yêu mình Tiêu Thu Phong, dù cho người nhà phản <BR>          đối, yêu rất đau khổ. Nhưng sau chuyến đi đến Bắc Kinh của Tiêu Thu <BR>          Phong, người Ðinh gia đã thôi không phản đối. Chẳng qua đối với việc <BR>          con gái duy nhất gả đến Ðông Nam, bọn họ vẫn lưu luyến, vì thế thường <BR>          xuyên gọi điện tới hỏi thăm.</P>

<P>          Chờ đợi trong cô đơn, giờ phút này coi như hạnh phúc đã đến.</P>

<P>          Vuốt nhẹ trên mặt nàng, Tiêu Thu Phong nói: "Cô bé này hiểu không ít <BR>          chuyện đó. Mẹ em có dạy em nên hầu hạ chồng mình như thế nào không?"</P>

<P>          Mặt càng đỏ hơn, chuyện xấu hổ này, mẹ nàng đương nhiên dạy con gái. <BR>          Chỉ là bảo nàng nói ra, đâu thể được. quay đầu lại, khẽ vén chăn lên, <BR>          lộ ra thân hình thon dài, đường cong quyến rũ và hơi thở thơm ngát <BR>          xuất hiện trong phòng.</P>

<P>          Ðộng tác này chính là một yêu cầu, xinh đẹp và quyến rũ làm người ta <BR>          không thể chống cự.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong ngồi trên giường, giang tay ra, ôm chặt nàng vào lòng, <BR>          tình cảm mãnh liệt trong nháy mắt bộc phát. Nhìn nhau, Ðinh Mỹ Ðình <BR>          xấu hổ dán sát người vào hắn, sau đó tự khẩn truong biến thành mềm <BR>          nhũn, để mặc hắn khing bạc.</P>

<P>          Tay đã động, đưa vào trong đồ lót, từ từ tìm kiếm những cảnh sắc tuyệt <BR>          đẹp của nàng. Da thịt trắng nõn thơm ngát, giống như trông một đồng cỏ <BR>          đầy hoa.</P>

<P>          "...." rên nhỏ một tiếng làm cho tình cảm như bị thiêu đốt, bắt đầu <BR>          tóe lửa. Ðinh Mỹ Ðình không chịu nổi vuốt ve như vậy, nhỏ giọng nói: <BR>          "Tiêu đại ca, nhẹ chút..."</P>

<P>          Tình yêu đã dung hòa, đã bắt đầu, sao có thể kiềm chế. Tiêu Thu Phong <BR>          không trả lời, đè lên, dán sát nàng ở bên dưới, miệng ngậm lấy đôi môi <BR>          anh đào của nàng, từ từ chiếm lấy cái lưỡi thơm, nuốt sạch nước miếng <BR>          của nàng.</P>

<P>          Xuân sắc giao hòa, âm thanh mãnh liệt từ từ bao phủ phòng ngủ. dù Ðinh <BR>          Mỹ Ðình ngày xưa mềm mại dịu dàng như thế nào, nhưng lúc này tình yêu <BR>          đã biến ảo, những con chim bay lượn trời cao.</P>

<P>          Ðêm nay chỉ thuộc về bên họ, không có một ai đến quấy rầy. Chỉ có cơ <BR>          thể mềm mại yếu đuối của Ðinh Mỹ Ðình đang chịu đựng cơn xâm lấn.</P>

<P>          Vừa đau đớn lại tuyệt vời, sau khổ đau là hạnh phúc, tiếng rên rỉ thay <BR>          đổi, từ từ dày đặc, giống như tiếng sáo thiên thai, không bao giờ biến <BR>          mất.<BR>         <BR>          Chương 544: Trung Đông trở về<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show</P>

<P>          Khi Ðinh Mỹ Ðình đang ngượng ngùng hưởng thụ hạnh phúc, Liễu Yên Hồng <BR>          thân cận với Ðinh Mỹ Ðình nhất lại có vẻ trầm ngâm. Bởi vì thân phận <BR>          người bạn thân nhất của nàng đã khác.<BR>          Bị chúng nữ trêu chọc, Ðinh Mỹ Ðình rất xấu hổ, ván đóng thành thuyền, <BR>          đã tìm được bến đỗ, nàng cúi đầu ăn cơm nhưng không giấu được nụ cười <BR>          hạnh phúc.<BR>          Triệu Nhược Thần luôn là như vậy, cười nói: "Mỹ Ðình, đêm qua ông xã <BR>          không làm em mệt chết chứ. Chị nghe thấy giọng em rất lớn.Người này <BR>          không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả"<BR>          Xin, chuyện này không thể hỏi lúc nào khác sao mà hỏi vào giờ cơm thế <BR>          này?<BR>          "Ba xấu, khi dễ Ðình di" Nguời lớn quên rồi,nhưng Tư Giai lại ngẩng <BR>          đầu lên, làm mặt quỷ với Tiêu Thu Phong, giống như đang bêu xấu ba?<BR>          Liễu Yên Nguyệt đỏ mặt, khẽ quát: "Tư Giai mau ăn cơm, lát nữa má còn <BR>          phải đưa con đi học "<BR>          Người lớn đều hiểu rõ trẻ con nghĩ gì nói vậy, các nàng không nhịn <BR>          được cười. Thiên Nhan Duyệt nói: "Ông xã, anh thấy không, Tư Giai mới <BR>          ba bốn tuổi đã biết anh xấu. Trẻ con sẽ không bao giờ nói sai. Xem ra <BR>          anh đúng là rất xấu"<BR>          Ðiền Phù lại nói với Ðinh Mỹ Ðình: "Mỹ Ðình, không phải sợ, chỉ mấy <BR>          tháng nữa có con, tin rằng người nhà con nhất định rất vui.Đợi lâu như <BR>          vậy, coi như mọi người đã đạt được tâm nguyện"<BR>          Nhìn Ðinh Mỹ Ðình không danh chính ngôn thuận ở đây, Ðiền Phù biết <BR>          trong lòng Mỹ Ðình không thoải mái. Hai vợ chồng Tiêu Viễn Hà chẳng lẽ <BR>          không phải sao. Giờ phút này con mình đã động phòng với cô bé, cảm <BR>          giác xa lạ đó sợ không còn.<BR>          "Cảm ơn mẹ, con biết" Quan hệ thay đổi, ngay cả cách xưng hô cũng thay <BR>          đổi. Cả tinh thần và thể xác của nàng đều có một cảm giác đặc biệt. <BR>          Giờ phút này nàng như mới dung hòa vào Tiêu gia, mới dung hòa vào đại <BR>          gia đình này.<BR>          Mọi người đang cười hì hì vui vẻ thì bên ngoài đã truyền đến tiếng <BR>          quát lớn: "Tiêu Phong, thằng ranh này, gọi thì không nghe máy. Cháu <BR>          không phải ngay cả ra cửa chào đón cũng bỏ đó chứ"<BR>          "Bác..." thốt ra chữ này, Tiêu Thu Phong đã không thấy ở cạnh bàn. Có <BR>          lẽ trong chúng nữ chỉ mình Tử Dao là thấy thân hình hắn. Tất nhiên <BR>          người thân ở Trung Ðông đã về. Mà mấy nàng kia lại không báo trước một <BR>          chút, chắc là muốn cho hắn kinh ngạc.<BR>          Người đầu tiên hắn thấy là Tiểu Phiêu. Ðứa bé này đúng là cao nhanh. <BR>          Mặc dù nhỏ hơn Mộ Thiên và Hân Hân, nhưng lại cao nhất trong bốn đứa <BR>          bé. Ði đến nơi xa lạ, nó không hề cảm thấy sợ sệt, mà bước nhanh về <BR>          phía Tiêu Thu Phong.<BR>          "Ba..." Cũng may lần này không như lần trước, không còn lạnh nhạt với <BR>          Tiêu Thu Phong nữa, tiếng cười vui vẻ đã truyền đi.<BR>          "Ông xã...." Phía sau Tiểu Phiêu là Trác Ngưng Tuyết vàLâm Thu <BR>          Nhã.đằng sau đó chính là Ruth và Tiêu Hào Vân.Một nhà 5 người đi máy <BR>          bay tới.Mặc dù tin tức đã truyền đến tin tức nhưng Long Đằng đúng là <BR>          quá bận không thể đi ngay được.<BR>          "Thu Nhã, Thu Nhã...." Còn chưa ra ngoài cửa Điền Phù đã kích động <BR>          gọi. Mặc dù tuổi không nhỏ nhưng bà đi rất nhanh, khiến Vũ không thể <BR>          không cẩn thận đỡ. Người già vui nhưng phải cẩn thận, không được sơ <BR>          sẩy.<BR>          Từ biệt sáu bảy năm, nói không nhớ chính là lừa mình dối người. Thấy <BR>          Ðiền Phù, Lâm Thu Nhã cũng chạy đến, lớn tiếng khóc rống: "Mẹ, con nhớ <BR>          mẹ..."<BR>          "Ngoan, ngoan, mẹ cũng nhớ con.Từ biệt năm sáu năm mẹ ngày nào cũng <BR>          nhớ con.Thằng bé Tiêu Phong bởi vì chuyện này bị mẹ mắng rất nhiều <BR>          lần.Bây giờ thì tốt rồi, về nhà là tốt"<BR>          Tiêu Viễn Hà đương nhiên nói chuyện với Tiêu Hào Vân, người già mà, <BR>          cần phải chào hỏi nhau.<BR>          Chẳng qua lần này thì khác, mới nói mấy câu, Tiêu Viễn Hà nhìn chằm <BR>          chằm Tiểu Phiêu đang ôm chặt lấy Tiêu Thu Phong, mắt chớp chớp, vội <BR>          vàng nói: "Ông anh, lát nói, tôi ôm cháu tôi đã, đây chính là cháu <BR>          tôi.."<BR>          Tiêu Hào Vân dở khóc dở cười, đúng là không có lễ phép.<BR>          Tiểu Phiêu bị Tiêu Viễn Hà ôm, Tiêu Thu Phong đi tới, cười nói: "Bác, <BR>          Tiểu Phiêu đã về, bác cũng có thêm ba cháu trai và gái. Bác nhìn <BR>          xem..." Mộ Thiên, Tư Giai và Hân Hân đều đã chạy tới, được mấy nàng <BR>          Phượng Hề dạy bảo, đều mở miệng gọi ông nội. Tiêu Hào Vân rất kích <BR>          động, ôm từng đứa. Ðây đều là con cháu Tiêu gia, rốt cuộc coi như con <BR>          cháu đầy nhà.<BR>          "Phượng Hề, khổ cực cho các cháu" Ông lão ngẩng đầu lên, vui vẻ nói.<BR>          Phượng Hề nói: "Bác, bác quá lời rồi. Bác vì Long Đằng mà vất vả như <BR>          vậy,hàng năm đều ở nước ngoài, đó mới là khổ"<BR>          Lão cười nói: "Cái này tính gì chứ, sao có thể so sánh được với các <BR>          cháu, đã sinh nhiều con cháu cho Tiêu gia như vậy. Lão già này dù mệt <BR>          chút cũng vui vẻ"<BR>          Các nàng Thiên Nhan Duyệt, Liễu Yên Nguyệt cũng chạy tới, chào hỏi lão <BR>          già.<BR>          Phượng Hề cười nói: "Bác, cháu chỉ sinh Mộ Thiên, bác biết không, Yên <BR>          Nguyệt mới là đại công thần của Tiêu gia. Bụng lại lớn rồi, cháu không <BR>          bằng"<BR>          Nghe thấy tin tức này, lão già nhìn sang, bụng Liễu Yên Nguyệt đã to <BR>          lên, nhưng bụng Thiên Nhan Duyệt càng to hơn.<BR>          "Ông xã, em nhớ anh" Trác Ngưng Tuyết nhìn Tiêu Thu Phong đầy u oán, <BR>          nước mắt rơi xuống, tất cả khát vọng hòa vào cái ôm này. Chỉ khi được <BR>          Tiêu Thu Phong ôm, tất cả nhung nhớ, ủy khuất của nàng mới có thể vất <BR>          ra sau đầu, hưởng hạnh phúc ấm áp và ngọt ngào.<BR>          Mà Ruth cũng quen thuộc với mọi người, đã sớm nói chuyện với Vũ và Tử <BR>          Dao. Tiêu Thu Phong dù muốn an ủi thì cũng phải đợi bọn họ.<BR>          Thanh Bình Nhi lại không nhận ra ai, hỏi Liễu Yên Hồng ở bên cạnh: <BR>          "Hồng Hồng, những người này đều là phụ nữ của Thu Phong. Em có thể nói <BR>          rõ cho chị biết là Tiêu thiếu gia phong lưu rốt cuộc có bao nhiêu <BR>          người phụ nữ ?"<BR>          Liễu Yên Hồng ngẩn ra, phì cười nói: "Chị, xin lỗi, em cũng không rõ. <BR>          Chẳng qua không có vấn đề gì, chị có cả đời đê quen thuộc với bọn họ, <BR>          không cần sốt ruột"<BR>          Tiêu Thu Phong có rất nhiều phụ nữ, điểm này Thanh Bình Nhi đã sớm <BR>          biết. Những mỹ nữ tuyệt đẹp từng người từng người một xuất hiện, còn <BR>          dẫn theo em bé, nàng đang sợ, cũng thầm bội phục Tiêu Thu Phong.<BR>          Có thể đoạt được nhiều phụ nữ tuyệt đẹp như vậy, Tiêu Thu Phong phải <BR>          có bản lãnh như thế nào?<BR>          Trẻ con rất dễ dàng hòa đồng, không cần giới thiệu, bốn đứa bé đã quấn <BR>          lấy nhau.<BR>          Nhưng thật ra các nàng phải giới thiệu, có chút phiền phức. Giống như <BR>          Trác Ngưng Tuyết, mới về Ðông Nam lần thứ hai, rất khác lạ. Chẳng qua <BR>          Ðông Nam tam hoa là đồng minh thân thiện nhất.<BR>          Bốn công chúa đứng một bên, Chiêu Tuệ kêu lên: "Xong rồi, xong rồi, <BR>          Diễm tỉ, chúng ta không có cơ hội rồi. Chờ xem, Tiêu thiếu gia đã có <BR>          đuợc Đông Nam Tam hoa xong từng nguời môt.Nhưng bốn công chúa chúng <BR>          ta, mới xong hai người đã thu tay sao?"<BR>          Lâm Ngọc Hoàn nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Chiêu Tuệ, em bây giờ <BR>          vẫn có cơ hội đó. Em xem bây giờ Tiêu thiếu gia có nhiều người phụ nữ <BR>          như vậy, đừng nên tiến vào trong đó.Ðưa mắt nhìn ra xa vào.Em nhất <BR>          định sẽ tìm được người thích hợp hơn"<BR>          "Ðúng thế,đúng thế, Chiêu Tuệ, em nhỏ tuổi nhất trong bọn chúng ta, <BR>          cũng mới 22 tuổi, đúng là thời kì đẹp nhất. Với sắc đẹp của em, chỉ <BR>          cần nói muốn lấy chồng sợ là có hàng ngàn tên đàn ông xếp hàng đến xin <BR>          Phượng tỉ. Em có thể tùy ý lựa chọn, tuyệt đối không thua thiệt, không <BR>          nên tiến vào vòng đau khổ này"<BR>          Thi Diễm cũng khuyên một câu, thực ra những lời này cũng có thể áp <BR>          dụng cho nàng.<BR>          Chiêu Tuệ ngẩn ra: "Vậy còn chị, Diễm tỉ, chẳng lẽ chị muốn tìm một <BR>          người đàn ông nào dó, sau đó gả cho hắn?"<BR>          Thi Diễm ngẩn ra, nói: "Vậy không thể rồi. Chả dù như thế nào cũng là <BR>          một mỹ nữ, phải tìm phiếu cơm suốt đời chứ. Tiêu thiếu gia có tiền như <BR>          vậy, chị chuẩn bị đầu tư trên người anh ấy, đi mua mấy lọ xuân dược. <BR>          Chỉ cần anh ấy chiếm tiện nghi của chị, chị sẽ nắm được anh ta. Hê hê, <BR>          cả đời này chị đã có chỗ dựa"<BR>          Chiêu Tuệ nghe thấy thế, tức giận nói: "Các người không có nghĩa khí. <BR>          Bốn người chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà. Em cũng <BR>          đầu tư, Diễm tỉ, chị mua thêm mấy lọ, em trả nửa số tiền"<BR>          Nhìn thấy hai người càng nói càng ***, Ngọc Thiền quát: "Không được <BR>          dùng phương pháp đó. Phượng tỉ đã nói muốn lên giường với Tiêu thiếu <BR>          gia cũng được, nhưng không cho phép làm loạn, nếu không hủy tư cách"<BR>          Chiêu Tuệ vừa nghe thấy thế, rất xấu hổ. Ðúng là nàng sợ không gả được <BR>          cho Tiêu Thu Phong, nên mới có thể nghĩ như vậy.<BR>          Chiêu Tuệ lập tức lấy lòng: "Ngọc Thiền tỉ, chị nhất định có biện <BR>          pháp, có thể truyền lại cho em cách quyến rũ Tiêu thiếu gia không? Có <BR>          cần em cởi hết quần áo, chịu thiệt một chút để được anh ấy không?"<BR>          "Ngu, em đúng là quá ngu. Em nhìn những người trước mặt xem, có ai mà <BR>          không đẹp không, dáng người nào không đẹp không. Em nhìn mình xem, như <BR>          môt quả táo chưa chín, cởi hết quần áo, Tiêu thiếu gia chưa chắc đã <BR>          thèm nhìn lấy một lần" Ngọc Thiền đầy kinh nghiệm nói: "Phát huy ưu <BR>          thế của mình"<BR>          Biện pháp hấp dẫn đàn ông, Chiêu Tuệ mặc dù đã học được không ít ở <BR>          Hồng Lâu, nhưng hình như không có cách nào được cả, liền buồn bã nói: <BR>          "Em có ưu thế gì?"<BR>          Vừa nãy không phải đã nói nàng chỉ là một quả táo xanh, còn có thể <BR>          biến thành dâu tây sao?<BR>          Ngọc Thiền nhìn Chiêu Tuệ đầy khinh thường, nói: "Ðương nhiênlà có.Em <BR>          nhìn Ngọc Hoàn xem ưu thế là gì biết không.Ngực rất lớn đàn ông nhìn <BR>          là muốn sờ,sờ là muốn..."<BR>          Lâm NgọcHoàn bị nóilàm đỏ hết cả mặt, hét lên: "Đồ yêu tinh, nói gì <BR>          thế, không được lấy chị ra làm ví dụ, muốn thì lấy chính em đi"</P>

<P>          Chương 545: Gia đình hạnh phúc.<BR>         Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan<BR>          Click để xem nội dung: show</P>

<P>          Chiêu Tuệ chổng mông nói: "Bổn tiểu thư có mông ***, biết cách ***, <BR>          nghe xem, nghe âm thanh này coi, mất hồn không?"<BR>          Thi Diễm che miệng không dám cười lớn: "Chiêu Tuệ, em không nên như <BR>          vậy. Em mà làm như thế rõ ràng là quá xấu, nếu như thế này mà đi hấp <BR>          dẫn Tiêu thiếu gia. Sợ là Tiêu thiếu gia coi em là quỷ, một chưởng <BR>          đánh chết. Chiêu Tuệ, không nên nghe Ngọc Thiền, chúng ta bàn kế sách, <BR>          sẽ có biện pháp"<BR>          Lúc này mọi người đang đứng bên ngoài nói chuyện, được Ðiền Phù gọi <BR>          liền đi vào đại sảnh. Mặc dù nhà trước kia của Tiêu gia được coi rất <BR>          được ở Ðông Nam. Nhưng nhiều người như vậy cũng hơi chật. Tiêu Viễn Hà <BR>          nhìn từng khuôn mặt vui vẻ, trong lòng càng cao hứng, cũng may lão có <BR>          tài tiên tri xây nhà mới, lớn gấp hai nhà cũ.<BR>          "ơ, đang ăn cơm, ông anh, đúng là xấu hổ, quấy rầy rồi" Nhìn trên bàn <BR>          bày đầy thức ăn, mấy đứa bé còn chưa ăn lo, lúc này đang tranh nhau <BR>          ăn. Chỉ trong chốc lát mà Tiểu Phiêu đã hòa hợp với ba đứa kia, cầm <BR>          một bát nhỏ, ăn ngấu nghiến.<BR>          Tiêu Viễn Hà cười nói: "Anh là khách quý, sao lại nói như vậy, nói thế <BR>          là khách khí. Chúng ta là người một nhà mà, về nhà còn cần phải có <BR>          thời gian sao. Nếu như lão đã không chê thì mọi người ăn cùng mọi <BR>          người, cũng mới bắt đầu thôi"<BR>          Lâm Thu Nhã đi đến nói: "Ðúng là lâu lắm rồi con không được ăn bữa <BR>          sáng đúng nghĩa. Mẹ, món nào do mẹ làm, con muốn ăn"<BR>          Lâm Thu Nhã được chúng nữ và Ðiền Phù rất hoan nghênh. Trong các nàng, <BR>          Lâm Thu Nhã coi như nỗ lực vì Tiêu Thu Phong nhiều nhất. Ngày xưa là <BR>          con gái nuôi, bây giờ là con dâu, nàng đúng là không hề khách khí.<BR>          Ðã sinh con rồi, nếu còn khách khí thì đúng là...<BR>          Ðiền Phù rất cao hứng, vội vàng đưa mấy món mà Lâm Thu Nhã thích ăn <BR>          đến trước mặt nàng, nói: "Thu Nhã, mẹ cũng nhớ con. Ðứa bé này, vừa đi <BR>          đã lâu như vậy, không về thăm mẹ một lần. Bây giờ Tiểu Phiêu cũng đã <BR>          cao như vậy, mẹ là bà nội mà chưa thấy mặt cháu"<BR>          Tiêu Thu Phong cũng nói: "Tiểu Tuyết, em cũng ăn đi, đi xa như vậy, <BR>          nhất định là rất đói, ăn no bụng, sau đó nghỉ một chút, không nên xấu <BR>          hổ, giống ở Trung Ðông là được, biết chưa?"<BR>          Trác Ngưng Tuyết năm đó cũng đã sống một thời gian ở Tiêu gia, các <BR>          nàng đều biết, ở cạnh nhau cũng không xa lạ. Hơn nữa nàng đã là con <BR>          dâu Tiêu gia, có Tiêu Hào Vân làm bà mai, bây giờ đúng là danh chính <BR>          ngôn thuận.<BR>          "Ðúng, Tiểu Tuyết, lại đây ngồi, đây sẽ là nhà của con. Bố nuôi coi <BR>          như hết trách nhiệm, con đường còn lại của con sẽ do Tiểu Phong chiếu <BR>          cố. Bố tin con sẽ hạnh phúc"<BR>          Mọi người đã già, nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi, mọi người đều đang cười <BR>          vui. Lão đúng là hâm mộ người trẻ. Tiểu Tuyết theo lão nhiều năm như <BR>          vậy, rất nhiều chuyện đều không hiểu, cho nên lão là bố nuôi cũng phải <BR>          quan tâm nàng nhiều một chút.<BR>          Liễu Yên Nguyệt cũng nói: "Tiểu Tuyết, em trước kia đã ở Tiêu gia, năm <BR>          đó còn không nỡ rời đi. Bây giờ thì tốt rồi, có thể ở lại đây cả đơi, <BR>          nhà mới đã dành một phòng cho em, đợi em đến xem, em nhất định sẽ <BR>          thích"<BR>          Nhiều người quan tâm như vậy đã nằm ngoài tưởng tượng của Trác Ngưng <BR>          Tuyết. Một cảm giác ấm áp từ từ chảy vào trong lòng nàng.<BR>          Nhìn Tiêu Thu Phong đầy âu yếm nàng gật đầu, đáp: "Vâng, mọi người <BR>          cùng nhau ăn"<BR>          Ruth ở bên đã ngồi xuống, cười nói: "Người nhà với nhau không cần <BR>          khách khí như vậy. Em xem, không ai bảo chị ăn, bởi vì chị không bao <BR>          giờ khách khí, không coi mình là người ngoài"<BR>          Tất cả mọi người đều cười. Tiêu Viễn Hà gật đầu nói: "Không sai, tính <BR>          cách Ruth rất hợp với bố. Người một nhà đừng nói mấy câu đó, như vậy <BR>          sẽ mất đi ý nghĩa, nào, cùng ăn thôi"<BR>          Bữa cơm lại một lần nữa bắt đầu, trong bếp lại bưng ra những món ăn <BR>          nóng hổi, mùi hương rất thơm, quả nhiên là những món tuyệt ngon. Lâm <BR>          Thu Nhã đang vui vẻ, ăn khá nhiều. Tiểu Phiêu rất giống mẹ, ăn ngấu <BR>          nghiến, ăn nhiều hơn ba đứa bé kia.<BR>          Nhìn Tiểu Phiêu, Ðiền Phù càng yêu quý nó, chỉ hy vọng lúc này có thể <BR>          dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho nó. Từ lúc nó sinh ra <BR>          đến tận bây giờ, Ðiền Phù là bà nội mà không quan tâm đến nó. Còn <BR>          không biết nó sinh ra, trong lòng Ðiền Phù có chút áy náy.<BR>          Ăn cơm xong, chúng nữ giúp Thu Nhã, Trác Ngưng Tuyết, Ruth về phòng. <BR>          Nhưng Ruth đã kéo Tiêu Thu Phong, nói nhỏ vào tai hắn: "Ông xã, Ruth <BR>          rất muốn anh yêu em. Dù như thế nào lần này anh nhất định phải cho em <BR>          có con. Nhìn bọn nó, Ruth hâm mộ chết đi được"<BR>          Bọn nó chính là chỉ bốn đứa bé.<BR>          Vũ cười nói: "Yên tâm đi Ruth, nhiệm vụ này không thể thiếu phần em. <BR>          Ðến lúc đó em không muốn sinh cũng không được."<BR>          Thực ra bây giờ cũng không phải là cơ hội tốt nhất.Đối mặt với Thất <BR>          Sát và vũ khí hình người của hắn Tiêu Thu Phong rất lo lắng.Vũ,Ruth,Tử <BR>          Dao chính là trợ thủ tốt nhất của hắn.Nếu bụng to lên còn cần người <BR>          chiếu cố là đằng khác.<BR>          Chẳng qua nhìn vẻ kích động của Ruth, Tiêu Thu Phong cười nói:"Được <BR>          rồi ông xã nhất định thoả mãn nguyện vọng của em,để em sinh đôi"<BR>          Ruth vô cùng hưng phấn, ôm Tiêu Thu Phong, quên đang ở trước mặt mọi <BR>          người, hôn chụt một cái. Chúng nữ nhìn không khỏi thở dài một tiếng. <BR>          Ðúng là không sợ dậy hư mấy đứa trẻ sao. Bốn đứa bé đang nhìn đó.<BR>          Theo mấy người từ Trung Ðông về, không khí trong nhà rất náo nhiệt. <BR>          Mấy hôm trước đã lên kế hoạch về nhà mẹ, việc này không cần hỏi ý Tiêu <BR>          Thu Phong. Mấy người già đã tự quyết định. Hơn nữa quà đã chuẩn bị <BR>          giúp hết.<BR>          Lâm Thu Nhã nghe thấy thế, vừa kích động, vừa buồn.<BR>          Kích động là vì nàng nghĩ đến người nhà rất nhiều. Bao năm qua, Lâm <BR>          gia chính là khúc mắc duy nhất trong lòng nàng. ở Lâm gia còn có bố mẹ <BR>          nàng, hơn nữa ở Lâm gia còn có huyết mạch tình thân, không thể vứt bỏ.<BR>          Sau sáu bảy năm chờ đợi, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội. Lúc này nàng <BR>          coi như đã nắm toàn bộ Long Đằng. Đừng nói là Lâm gia, mà mười Lâm gia <BR>          cũng không thể làm gì được nàng. Nhưng nàng không có tâm trạng đó.<BR>          Lúc trước muốn làm kẻ trộm nhưng không có gan. Nhưng khi có gan lại <BR>          không muốn làm kẻ trộm nữa. Lâm Thu Nhã lúc này chỉ muốn gặp bố mẹ, <BR>          sau đó nói với bọn họ những năm qua nàng rất hiệu quả. Tất cả ân oán <BR>          với Lâm gia đã không còn quan trọng nữa.<BR>          "Thu Nhã không còn lo lắng, mẹ dã nói rồi, chờ phải về đầy vinh quang. <BR>          Lúc trước chỉ lựa chọn là chính xác, thời gian là cách chứng minh tốt <BR>          nhất. Tin rằng Lâm gia sẽ đón tiếp con như tổ tiên"<BR>          Mấy năm nay Liễu Yên Nguyệt cũng nhận được tin tức về Lâm gia. Mặc dù <BR>          Lâm gia lúc trước bị ép rời đi, nhưng bọn họ cũng có sản nghiệp ở Ðông <BR>          Nam. Chẳng qua sau trận chiến đó đã tổn thất nặng nề. Hơn nữa Tiêu gia <BR>          quật khởi làm cho nhiều người không dám đến quá gần Lâm gia. Lâm gia <BR>          bây giờ đã không còn địa vị năm nào, sản nghiệp đã giảm mạnh đến tình <BR>          trạng đáng thương, thậm chí còn kém cả Thiên gia.<BR>          Đấy còn là do Liễu Yên Nguyệt ra lệnh cấm tập đoàn Phong Chính không <BR>          được chèn ép. Nếu không với tính cách của Liễu Yên Hồng, đã sớm ra tay <BR>          đối phó Lâm gia. Lúc này bọn họ sao còn chút hơi tàn mà sống.<BR>          Lâm Thu Nhã khẽ lắc đầu nói: "Yên Nguyệt, mọi người hiểu lầm rồi, thực <BR>          ra trong lòng chị sớm đã không còn hận Lâm gia. Nếu như không phải có <BR>          chuyện đó, chị không thể gặp Thu Phong, cũng không thể có những thứ <BR>          như ngày hôm nay. Thực ra chị đã rất thỏa mãn. Chị còn phải cảm ơn bọn <BR>          họ."<BR>          Liễu Yên Hồng kêu lên: "Thu Nhã tỉ, không phải chứ, bọn họ đuổi chị ra <BR>          khỏi Lâm gia, chị bây giờ đã không còn là người của Lâm gia nữa mà?"<BR>          Tiêu Thu Phong ngăn không cho Liễu Yên Hồng nói nữa, hắn nói với Lâm <BR>          Thu Nhã: "Thực ra người một nhà cũng không nên so đo, hơn nữa chuyện <BR>          đã qua, bọn họ chắc cũng đã biết trước kia mình sai lầm. Lần này về, <BR>          chúng ta mang quà nhiều vào, bố mẹ vợ giao con gái xinh đẹp cho anh, <BR>          anh còn không báo hiếu. Ðúng là anh không được"<BR>          Phượng Hề cười nói: "được rồi, Thu Phong, không ai trách anh đâu. Hơn <BR>          nữa anh cũng rất tốt với mẹ vợ mà"<BR>          Thiên Nhan Duyệt cũng nói: "Có hiểu hay không, bố mẹ em sẽ là không <BR>          suy nghĩ, chỉ cần anh tốt với em là được. Bố mẹ em sẽ vui mừng, không <BR>          để ý gì khác"<BR>          Liễu Yên Hồng thở dài nói: "Ðúng là chán, em còn tưởng rằng anh rể sẽ <BR>          ra oai, đè Lâm gia. Đợi lâu như vậy không ngờ ân oán lại bỏ qua không <BR>          tính. Các người nói chuyện đi. Ngọc Thiền, Thi Diễm, Tiêu Duệ, đi đánh <BR>          bài đi, trong lòng em đang khó chịu, muốn thắng tiền"<BR>          Nhìn em gái như vậy, Liễu Yên Nguyệt chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Ðã <BR>          lớn như vậy mà nói chuyện chẳng ý tứ gì. Cũng may đây là Tiêu gia, nếu <BR>          ở đại gia tộc khác, tính cách này sợ rằng đã đắc tội rất nhiều người.<BR>          Chẳng qua mọi người ở chung với nhau đã lâu, sớm biết Liễu Yên Hồng là <BR>          người như thế nào, không ai giận. Ðinh Mỹ Ðình còn cười nói: "Tiêu đại <BR>          ca, thực ra năm đó anh một mình đấu hai trăm, người coi anh là thần <BR>          tượng cũng không chỉ có mình em. Còn có có Hồng Hồng. Chỉ là hai người <BR>          thường xuyên cãi nhau, Hồng Hồng không nói ra mà thôi. Bây giờ muốn <BR>          anh thể hiện vẻ oai hùng năm đó. Chắc là Hồng Hồng muốn khơi dậy ***"<BR>          Tiêu Thu Phong nghe thấy không biết nói gì.</P>

<P><BR>          Chương 546: Đáng ghét vẫn là đáng ghét.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Sáng hôm sau, mới sáng ra Tiêu Thu Phong đã bị gọi dậy từ sớm. Đêm qua <BR>          điên cuồng với Ruth đến nửa đêm, cuối cùng còn đến phòng Trác Ngưng <BR>          Tuyết, an ủi nàng, tinh thần và thể xác hòa hợp làm nàng thoải mái. <BR>          Lúc này Trác Ngưng Tuyết đang ngủ ngon lành, vô cùng đáng yêu.</P>

<P>          Không đánh thức nàng, Tiêu Thu Phong đi rửa mặt, đi ra được mấy người <BR>          Phượng Hề hầu hạ thay đồ mới. Đây là lần đầu tiên về nhà mẹ vợ, đương <BR>          nhiên phải ăn mặc đẹp mắt.</P>

<P>          Thấy Lâm Thu Nhã rực rỡ hẳn lên, đồ trang sức đắt tiền, dáng người <BR>          tuyệt mỹ phối hợp với chiếc váy đẹp, nhìn nàng từ góc độ nào cũng thấy <BR>          đầy cao quý, có cảm giác thiếu phụ thành thục, hai mắt đầy dịu dàng, <BR>          khẽ nhìn thoáng qua Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          Những năm qua nàng ở bên Tiêu Thu Phong thì ít, xa cách thì nhiều. <BR>          Nàng ít khi trang điểm. Thực ra nàng vẫn xinh đẹp như trước, không vì <BR>          sinh con mà mất đi. Rất nhiều lúc nàng quên trang điểm chăm lo cho <BR>          mình, toàn tâm toàn ý vì ông xã và con của mình.</P>

<P>          Một bộ véc kết hợp với thân hình thon dài của Tiêu Thu Phong, tuyệt <BR>          đối là quá hợp, càng làm hắn thêm đẹp trai. Mặc dù ở bên lâu như vậy, <BR>          lúc Liễu Yên Hồng nhìn thấy Tiêu Thu Phong, tim vẫn đập loạn lên.</P>

<P>          "Đẹp trai và mỹ nữ, đúng là quá xứng đôi. Đi ra ngoài chỉ riêng bề <BR>          ngoài của hai người đã khiến rất nhiều người tự ti" Kéo Lâm Thu Nhã <BR>          đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, đúng là quá đẹp đôi.</P>

<P>          Mặt Lâm Thu Nhã đỏ lên, khẽ cười nói: "Được rồi, chị không phải cô gái <BR>          bé bỏng nữa, không cần mọi người khen. So sánh với Mỹ Đình, bọn chị <BR>          già hết rồi"</P>

<P>          Tính ra Lâm Thu Nhã còn lớn hơn Tiêu Thu Phong hai tuổi. Từ tuổi mà <BR>          nói đúng là không còn trẻ, nhưng vẻ quyến rũ thành thục của nàng thì <BR>          những cô bé ngây thơ như Đinh Mỹ Đình không thể so sánh.</P>

<P>          Một chiếc máy bay quân dụng đã đỗ trước bãi cỏ. Bởi vì mang theo không <BR>          ít đồ, Tiêu Thu Phong vốn định đi xe ô tô, nhưng hai ba trăm cây đâu <BR>          có ngắn, sợ Tiểu Phiêu không chịu được, cho nên chỉ có thể mượn Triệu <BR>          Quang Bình một chiếc trực thăng. Giảm bớt chút thời gian, không phải <BR>          mệt mỏi.</P>

<P>          Cũng may lúc ở Trung Đông, Tiểu Phiêu đã sớm đi trực thăng với Lang <BR>          Tổ, không giống như ba đứa bé kia hưng phấn khóc rống đòi lên trực <BR>          thăng. Lừa cũng không lừa được bọn nó, cuối cùng Tiêu Viễn Hà phải đáp <BR>          ứng mua trực thăng cho chúng nó chơi mới qua được cửa này.</P>

<P>          Trời rất xanh, ánh nắng chiếu rọi, trên trực thăng ngắm mặt trời mọc <BR>          đẹp hơn so với trèo lên núi nhiều.</P>

<P>          Nhưng chỉ có Tiểu Phiêu là ngắm cảnh đẹp này. Lâm Thu Nhã đang cầm tay <BR>          Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng dựa vào vai hắn, tâm tư đã sớm bay đi tận <BR>          đẩu đâu.</P>

<P>          Mặc dù vẫn gọi điện liên hệ với bố mẹ, nhưng đã bảy năm không gặp lại.</P>

<P>          "Có phải hơi kích động?" Tiêu Thu Phong khẽ cười nói.</P>

<P>          Lâm Thu Nhã gật đầu: "Đương nhiên rồi, nhiều năm như vậy, có thể trở <BR>          về đúng là chuyện cũ như mây khói, nhưng lại ngay trước mắt. Ông xã, <BR>          thực ra đời người thật kỳ diệu. Duyên phận giữa chúng ta đúng là kỳ <BR>          diệu. Lúc trước anh đã có Yên Nguyệt, em muốn anh nhưng không dám nói. <BR>          Anh biết không, trong nháy mắt khi bị đuổi khỏi Lâm Gia, em chút nữa <BR>          thì hỏng"</P>

<P>          "Nếu không được anh an ủi, làm bạn bên cạnh em, em sợ mình không chịu <BR>          nổi. Ông xã, thực ra em rất muốn cảm ơn anh. Anh cho em cơ hội sống, <BR>          còn cho em hạnh phúc như ngày hôm nay. Có anh, có Tiểu Phiêu, cả đời <BR>          này em không còn tiếc nuối gì nữa"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười cười như kẻ trộm: "Thu Nhã, thực ra anh cũng không <BR>          thiệt gì mà, có được một người vợ đẹp như vậy, lại có người con trai <BR>          đáng yêu như thế, lãi nhất chính là anh. Anh phải cảm ơn vì Lâm Gia đã <BR>          xua đuổi em mới đúng"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã không nhịn được cười: "Vậy cũng đúng, lúc đó nếu không <BR>          phải bất đắc dĩ, em cũng không đến Tiêu gia, cũng không yêu anh, càng <BR>          không thể muốn làm người phụ nữ của anh khi anh đã có Yên Nguyệt, cũng <BR>          không có ngày như hôm nay. Thật không ngờ chúng ta lại có ngày hôm <BR>nay"</P>

<P>          "Trên đời có rất nhiều chuyện không ngờ. Được rồi, không nên nhớ các <BR>          chuyện đó, về xum họp với người thân. Nhiều năm như vậy anh chiếm lấy <BR>          em, cũng nên để bọn họ được thấy em. Thu Nhã, mấy năm nay vất vả cho <BR>          em. Nếu như không phải mẹ nhắc nhở, anh cũng không biết nỗi buồn trong <BR>          lòng em. Sau này không cần biết chuyện gì, em cũng phải nói cho anh. <BR>          Chuyện của em, anh là chồng em, anh phải gánh vác"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã hôn lên mặt hắn, hạnh phúc cười nói: "Biết rồi, ông xã tốt <BR>          của em. Sau này có chuyện gì em cũng không giấu anh, được chưa"</P>

<P>          Giang tay ra, ôm chặt lấy Lâm Thu Nhã. Tiểu Phiêu ở bên cùng tiến đến, <BR>          nhìn hai người với ánh mắt chờ mong. Tiêu Thu Phong liền dùng tay kia <BR>          ôm nó lên, cười nói: "Hai mẹ con đều là bảo bối của anh, không thể <BR>          thiếu ai"</P>

<P>          Nửa tiếng sau trực thăng hạ xuống địa điểm mà Tiêu Thu Phong chỉ định, <BR>          dừng ở trước sân Lâm Gia. Còn chưa xuống trực thăng đã thấy xung quanh <BR>          có người lén dò xét. Xem ra sau bảy năm đã có rất nhiều người không <BR>          nhận ra bọn họ.</P>

<P>          Một lão già đi tới, nhìn thấy hai người, sửng sốt một chút rồi kích <BR>          động kêu lên: "Đại tiểu thư, là người, đúng là người. Người đã về. <BR>          Tiểu Liên, mau đi gọi Tam gia, nói đại tiểu thư đã về"</P>

<P>          Nhìn lão già này, Lâm Thu Nhã cảm thấy rất thân thiết. Bởi vì lão là <BR>          Ngũ bá, từ nhỏ đã thấy nàng lớn lên. Bảy năm không gặp, lão càng lúc <BR>          càng già, sợ chức quản gia đã đổi cho người khác.</P>

<P>          "Ngũ bá, đã lâu không gặp. Bác vẫn khỏe chứ, mọi người trong nhà vẫn <BR>          khỏe chứ?"</P>

<P>          Ngũ bá hơi khom người, run lên, rơi nước mắt nói: "Tiểu thư, tất cả <BR>          đều khỏe, chỉ là mấy năm nay Thái gia càng lúc càng yếu, sợ không chịu <BR>          được bao lâu nữa"</P>

<P>          "Ông nội...." Lời này mới nói đến đây đã bị người chặn ngang. Lúc này <BR>          Lâm Thu Nhã không phải người Lâm Gia, nhưng nàng quan tâm đến Thái gia <BR>          là thật lòng, điểm này ai cũng biết.</P>

<P>          "Đừng gọi như vậy, chị họ trước đây, chị bây giờ không phải người của <BR>          Lâm Gia chúng tôi, bây giờ chị là khách" Theo giọng nói chính là một <BR>          người phụ nữ xuất hiện, em họ Lâm Thu Nhã. Người này, Tiêu Thu Phong <BR>          đã gặp. Chỉ là không ngờ mấy năm nay cô ta gầy như que củi, chẳng qua <BR>          ánh mắt lại rất tàn nhẫn, hung hãn, miệng chế nhạo, nhưng mắt nhìn các <BR>          đồ trang sức trên người Lâm Thu Nhã đầy vẻ hâm mộ.</P>

<P>          "Em...."</P>

<P>          "Được rồi, không nên gọi như vậy, chị có thể gọi tôi là Lâm tiểu thư. <BR>          Đúng, về làm gì, Lâm Gia bây giờ không có tiền cho chị. Nhìn chị bây <BR>          giờ hình như cũng không thiếu tiền. Không có việc gì thì đi đi, Lâm <BR>          Gia không liên quan gì đến chị"</P>

<P>          Mặc dù dáng người đã thay đổi nhưng tính cách thì không, vẫn làm người <BR>          ta chán ghét. Tiêu Thu Phong không hứng thú nói với cô ta. Nhưng Tiểu <BR>          Phiêu lại trừng mắt nhìn, lạnh lùng quát: "Cô là đồ xấu xa, cút sang <BR>          bên, không được nói với mẹ tôi"</P>

<P>          Quả nhiên không hổ là con trai Tiêu Thu Phong, có khí phách, không coi <BR>          người phụ nữ này vào đâu.</P>

<P>          Cô ả ngẩn ra, cười lớn: "Thật không ngờ các ngươi lại mang tạp chủng <BR>          về. Xem ra lúc trước không trách oan chị, các ngươi quả là ***"</P>

<P>          Tâm trạng đang tốt nhưng nghe mấy câu nói của cô ta, Tiêu Thu Phong <BR>          rất giận. Không hề suy nghĩ vung tay lên tát, cô ả không kịp khóc một <BR>          tiếng đã bay ra ngoài, ngất đi. Nếu như hôm nay không phải muốn có <BR>          chuyện, chỉ bằng một câu nói của cô ta, đủ để chết mấy chục lần.</P>

<P>          "Đánh rất tốt" Theo âm thanh, một người đàn ông từ bên trong đi ra. <BR>          Phía sau lão là một người phụ nữ trung niên có chút tiều tụy, chính là <BR>          vợ chồng lão Tâm Lâm Gia.</P>

<P>          "Lâm Gia, Lâm Gia, con của mẹ, con đã về, thật tốt quá. Mẹ còn tưởng <BR>          rằng cả đời không được gặp con nữa. Con gái đáng thương, con chịu khổ <BR>          rồi"</P>

<P>          Lâm mẫu ôm Lâm Thu Nhã, khóc rống. Lâm Bắc Cường đi lên, nhìn Tiêu Thu <BR>          Phong, sau đó gật đầu nói: "Cháu bây giờ có phải cũng nên gọi chú là <BR>          bố vợ. Con của chú đã sinh con cho cậu"</P>

<P>          Vừa nghe thấy thế, Lâm mẫu liền ngẩng đầu lên, ngừng khóc, nhìn chằm <BR>          chằm Tiểu Phiêu, hưng phấn kêu lên: "Thu Nhã, đây là con của con và <BR>          Thu Phong?"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã lập tức gật đầu, nói với Tiểu Phiêu: "Tiểu Phiêu, gọi ông <BR>          ngoại bà ngoại, ông bà rất nhớ Tiểu Phiêu đó"</P>

<P>          Tiểu Phiêu chu miệng nói: "Ông bà không nghĩ đến con, chỉ nghĩ mẹ"</P>

<P>          Lâm mẫu không nhịn được, đoạt Tiểu Phiêu từ trong tay Tiêu Thu Phong, <BR>          nước mắt chưa khô đã cười nói: "Tiểu Phiêu thật đáng yêu, bảo bối <BR>          trong lòng bà ngoại. Tiểu Phiêu, bà ngoại không biết con, con không <BR>          được giận, sau này bà ngoại sẽ thương con thật tốt"</P>

<P>          Đến lúc này Tiểu Phiêu mới mở miệng nói: "Ông ngoại, bà ngoại"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường cười cười, nói: "Ai, xem ra ông đã già rồi, đã thành ông <BR>          ngoại rồi"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong hỏi: "Có phải Lâm Gia đã xảy ra chuyện?"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường thở dài nói: "Thái gia đang yếu, nằm trên giường đã ba <BR>          tháng nay. Mấy anh em tốt của chú đang tranh gia sản. Ai, Lâm Gia lụi <BR>          bại đến mức này mà còn tranh với đoạt. Tranh đoạt cả đời bọn họ không <BR>          biết chán sao?"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã lúc này mới biết tại sao người em họ lại có thái độ như <BR>          vậy. Thì ra nghĩ nàng về tranh tài sản, quá nực cười.</P>

<P>         <BR>          Chương 547: Lâm Gia trở thành lịch sử.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Bên ngoài ồn ào như vậy đã làm nhiều người kinh động, ngay cả bố con <BR>          Lâm Bắc Dân què một chân cũng đi ra, chuyện cũ như mây, rất nhiều <BR>          chuyện nghĩ không truy cứu, nhưng vừa thấy Tiêu Thu Phong, hai bố con <BR>          này đều hoảng hốt, sợ hãi.</P>

<P>          Mặc dù không mấy người ở Lâm Gia là biết chân tướng sự việc, cũng <BR>          không biết ai đánh cho bố con bọn chúng tàn phế. Nhưng trong lòng bọn <BR>          chúng lại rất rõ, nghĩ đến ác ma đó, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.</P>

<P>          Lâm Khải Dược vội vàng giải thích: "Chúng tôi không ở trong nhà, mấy <BR>          năm nay cũng không về đây. Là Tam thúc bảo chúng tôi về thăm Thái gia"</P>

<P>          Mặc dù Lâm Bắc Cường mời bọn chúng về, nhưng bọn chúng cũng đã bắt đầu <BR>          bàn bạc phân chia tài sản. Có anh em như vậy thà rằng không có còn <BR>hơn.</P>

<P>          "Đúng, tôi mời các người về thăm Thái gia, nhưng không phải bảo các <BR>          người về phân chia gia sản. Các người làm như vậy, nếu Thái gia biết, <BR>          Thái gia không tức chết sao?" Người còn chưa chết, đám con cháu bất <BR>          hiếu đã muốn phân chia tài sản của lão. Cũng may không ai dám nói với <BR>          Thái gia, nếu không lão mà tức lên, mạng đã không còn.</P>

<P>          Lâm Bắc Dân chống nạng đi tới, lấy lòng nói: "Lão Tam, mấy năm nay chú <BR>          quản lý gia tộc rất khổ. Điểm này các anh em đều hiểu. Yên tâm phần <BR>          của chú nhất định sẽ nhiều nhất"</P>

<P>          Lâm Gia đến tình trạng này mà vẫn còn những kẻ đó, khó trách Thái gia <BR>          vừa ngã, Lâm Gia liền như cây đổ, lá rụng.</P>

<P>          "Không cần, các người thích thì lấy hết đi. Tôi chỉ hy vọng nửa đời <BR>          còn lại của mình có thể sống yên ổn, không có người đến quấy rầy mình <BR>          nữa"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường đã rất thất vọng. Anh em ruột thịt đáng lẽ phải đoàn kết <BR>          giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng mấy anh em Lâm Gia đều tính kế nhau. Bao năm <BR>          qua vẫn không thấy mệt. Chỉ có lão là cảm thấy rất mệt.</P>

<P>          "Tiêu thiếu gia, điều này cậu cũng nghe thấy đó. Bố vợ cậu tự mình <BR>          không cần, không liên quan đến chúng tôi" Mặc dù chia cho lão Tam, <BR>          cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng có ác ma ở đây, không muốn chia cũng <BR>          không được. Chẳng qua lão tự mình buông tha, vậy thì tốt quá.</P>

<P>          Nhìn mọi chuyện trước mặt, Tiêu Thu Phong chỉ có thể lắc đầu bất đắc <BR>          dĩ, hiểu rõ Lâm Gia lúc này. Chuyện này hắn chẳng thèm để ý.</P>

<P>          Lâm Thu Nhã khinh thường nhìn mấy chú bác: "Bố, đi vào nhà mình, không <BR>          khí ở đây không tốt, con sợ Tiểu Phiêu không chịu được"</P>

<P>          Lâm mẫu không thích việc này. Bà cũng không muốn gì, không có hứng thú <BR>          mấy với tài sản Lâm Gia, nghe vậy liền nói với Tiểu Phiêu: "Tiểu <BR>          Phiêu, đi đến phòng của bà ngoại, bà ngoại làm món ngon cho con ăn. <BR>          Đói bụng chưa"</P>

<P>          Ngay lúc bọn họ chuẩn bị rời đi, cô ả bị Tiêu Thu Phong tát ngất đã <BR>          tỉnh lại, một tay ôm đầu, một tay chỉ vào Tiêu Thu Phong: "Mày là đồ <BR>          đáng chết, dám đánh bà, bà liều mạng với mày"</P>

<P>          Tuổi chưa lớn đã như vậy rồi. Em họ của Lâm Thu Nhã đúng là học được <BR>          bản lĩnh mắng người của mẹ. Chẳng qua chưa đợt cô ả lao đến, Lâm Bắc <BR>          Dân đã tát cho một cái, quát: "Câm mồm cho tao, còn lắm mồm nữa sẽ hủy <BR>          tư cách phân chia tài sản của mày, cút sang bên"</P>

<P>          Đây là chỗ yếu của cô ả. Cô ả vừa nghe thấy thế liền không dám nói một <BR>          câu. Tương lai của ả chỉ dựa vào số tài sản đó mà.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong lắc đầu, thật sự không muốn chấp nhặt với người này. <BR>          Nếu không phải vì Lâm Thu Nhã, hắn sợ là cả đời cũng không muốn thấy <BR>          trái tim tham lam của những người này.</P>

<P>          "Chờ chút...." Một giọng nói lạnh như băng từ bên trong truyền ra. Mọi <BR>          người đều chấn động. Thái gia được quản gia đỡ, đang từ trong nhà đi <BR>          ra. Mặc một bộ đồ trắng, khoác chiếc áo lông, vẻ mặt mệt mỏi, đúng là <BR>          đèn dầu sắp cạn.</P>

<P>          Lâm Thu Nhã thấy Thái gia như vậy, nước mắt không kìm nổi trào ra. <BR>          Thái gia trước kia vô cùng uy nghiêm không ngờ lại rơi xuống cảnh như <BR>          thế này, đúng là cảnh còn người mất, không ai chống lại được thời <BR>          gian. Bộ dạng này của Thái gia, ai nhìn thấy cũng đau lòng muốn khóc.</P>

<P>          Giọng nói nức nở đã vang lên: "Thái gia..."</P>

<P>          Ngồi xuống vị trí gia chủ, Thái gia cố mở mắt thật to, thấy là Lâm Thu <BR>          Nhã liền khẽ gật đầu, sau đó nói: "Thu Nhã, cháu về là tốt. Lại đây, <BR>          để ông nội nhìn cháu một chút"</P>

<P>          Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống trên khuôn mặt già nua. Lão đã hối <BR>hận.</P>

<P>          Lâm Bắc Cường khẽ gật đầu, Lâm Thu Nhã đi lên nắm tay lão. Bảy năm <BR>          không gặp, nhưng không ngờ lại là như thế này.</P>

<P>          "Tiểu Nhã, cháu đã về, nói rõ cháu không còn trách Thái gia nữa, đúng <BR>          không?"</P>

<P>          "Thái gia, không có, Tiểu Nhã chưa bao giờ trách người. Mấy năm nay <BR>          Tiểu Nhã rất nhớ người, thật ạ...."</P>

<P>          Thái gia cao hứng vuốt đầu Lâm Thu Nhã, như đang nhớ lại, như đang ăn <BR>          năn, nói: "Cả cuộc đời Thái gia đã làm sai một việc đó chính là đuổi <BR>          cháu khỏi Lâm Gia. Là Thái gia có lỗi với cháu. Cháu có thể về, Thái <BR>          gia cho dù chết cũng nhắm mắt. Hôm nay... khụ khụ...."</P>

<P>          Lão quản gia vuốt lưng cho lão, Thái gia ngừng ho, nói: "Hôm nay ta <BR>          tuyên bố Tiểu Nhã trở lại Lâm Gia, nó là con gái Lâm Gia, vĩnh viễn là <BR>          như vậy"</P>

<P>          Lão già nói xong, coi như được giải thoát. Mọi người đứng ở đây đều có <BR>          ý cười nhạo. Không biết là cười nhạo mình, hay cười nhạo ai.</P>

<P>          "Ta biết các người đều mong ta chết, muốn phân chia tài sản Lâm Gia. <BR>          Mặc dù các ngươi là đám con cháu bất hiếu. Nhưng các người đều là con <BR>          cháu của ta, ta phải có trách nhiệm. Bây giờ ta đã không thể nào giúp <BR>          các người nữa. Có thể cho thì cho. Bắc Dân, chiều bảo luật sư đến đây, <BR>          tính toán tài sảnh Lâm Gia, bốn anh em các con mỗi người một phần, đây <BR>          là công bằng"</P>

<P>          "Vâng, Thái gia, con lập tức bảo người làm" Mặc dù Lâm Gia hôm nay <BR>          không bằng ngày xưa, nhưng tầm vài tỷ thì vẫn có. Chia một phần, nửa <BR>          đời còn lại coi như không lo lắng.</P>

<P>          Nhưng nhìn Lâm Gia từng huy hoàng mà lại đến nước này, Lâm Thu Nhã rất <BR>          đau lòng. Nàng lúc này đang quản lý cả Long Đằng, bỏ ra chút tiền là <BR>          mua được cả Lâm Gia.</P>

<P>          "Tiểu Nhã, ông nội không có gì cho con, ngôi nhà này ông nội tặng con" <BR>          Còn không đợi Lâm Thu Nhã có ý kiến. Thái gia đứng lên, quát: "Tiền <BR>          chia rồi, cút hết cho ta. Ta không muốn thấy các người nữa. Tòa nhà <BR>          này đã là của Tiểu Nhã, các người không được về đây"</P>

<P>          Điều có thể làm đã làm xong, hy vọng con cái sống tốt, đây là di <BR>          nguyện cuối cùng của một người bố. Nhưng có ai hiểu nỗi đau trong lòng <BR>          lão.</P>

<P>          Bởi vì lão quá thất vọng, dù là đến cuối cùng, lão vẫn không muốn thấy <BR>          đám con cháu bất hiếu này.</P>

<P>          Ôm Tiểu Phiêu, trên mặt Thái gia lúc này hiện lên nụ cười dịu dàng, <BR>          lão cả đời rất nghiêm túc, lão rốt cuộc cũng biết thứ gì mới là quý <BR>          giá nhất cuộc đời mình.</P>

<P>          Xảy ra việc này, Tiêu Thu Phong đương nhiên muốn lưu lại. Mặc dù ngôi <BR>          nhà này có hay không cũng chẳng quan trọng, nhưng đây là tâm nguyện <BR>          cuối cùng của Thái gia, nếu không nhận lão sẽ tiếc nuối. Cho nên cuối <BR>          cùng Lâm Thu Nhã theo bố mẹ nói, nàng không từ chối. Rất nhanh đã tính <BR>          toán được tài sản của Lâm Gia, tổng cộng khoảng hai trăm triệu. Hơn <BR>          nữa phần lớn là đang miễn cưỡng kinh doanh, công ty lúc nào cũng có <BR>          thể đóng cửa. Đây đúng là một chuyện khó giải quyết, hơn nữa mấy người <BR>          con của Lâm Gia đều không muốn quản. Nhưng tài chính cố định lại quá <BR>          ít không đủ để chia.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong không nhìn được nữa, liền bảo Lâm Thu Nhã lấy danh <BR>          nghĩa bố mẹ nàng mua lại cả tập đoàn Lâm Gia với giá ba trăm triệu. <BR>          Mấy người mừng như điên. Muốn lấy công ty sắp phá sản đó làm gì. Bây <BR>          giờ cả Đông Nam không ai muốn làm ăn với bọn họ, sớm muộn gì cũng phải <BR>          đóng cửa, bán vừa đẹp.</P>

<P>          Vợ chồng Lang chu vương có chút lo lắng, Lâm mẫu còn nhỏ giọng nói với <BR>          Lâm Thu Nhã: "Thu Nhã, kiếm tiền không dễ, con không nên lãng phí như <BR>          vậy. Thựa ra công ty Lâm Gia không đáng từng đó tiền"</P>

<P>          Nhìn trong mắt Lâm Bắc Cường cũng thấy có ý đó. Tài sản Lâm Gia, lão <BR>          không cần. Đó là tiền của con gái, không thể lãng phí. Lão khổ cực một <BR>          chút cũng được. Nhưng con gái đã có Tiểu Phiêu, cả đời con gái và cháu <BR>          lão còn rất dài.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong cười nói: "Được rồi, hai người không cần lo lắng, chút <BR>          tiền ấy Thu Nhã ký một chữ là được. Hơn nữa sau khi thu lấy công ty <BR>          Lâm Gia, một lần nữa thay đổi, tiền đó sớm muộn gì cũng kiếm lại được, <BR>          để cho bố vợ làm cũng tốt mà"</P>

<P>          Lâm Thu Nhã cũng gật đầu nói: "Mẹ, đối với Long Đằng của bọn con mà <BR>          nói, từng đó tiền không đáng gì. Bất cứ công ty nào một năm cũng kiếm <BR>          gấp nhiều lần số đó. Lâm Gia cuối cùng cũng là gia nghiệp của chúng <BR>          ta, coi như giữ lại làm kỷ niệm. Hy vọng bố sau này có thể kinh doanh <BR>          tốt. Chờ Tiểu Phiêu trưởng thành thì truyền lại cho nó, coi như tiết <BR>          kiệm của nó"</P>

<P>          Nếu hai người đã nói như vậy, hai vợ chồng Lâm Bắc Cường cũng không từ <BR>          chối nữa. Lâm mẫu ôm Tiểu Phiêu, cao hứng nói: "Cháu ngoại bảo bối <BR>          Tiểu Phiêu của bà thật là giỏi, mới từng này tuổi đã là triệu phú, sau <BR>          này sợ không ít bé gái theo đuổi"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường kích động nói: "Thu Nhã, con nói Long Đằng, không phải <BR>          là tập đoàn Long Đằng sao, các con..."</P>

<P>          Lâm Thu Nhã cười nói: "Bố, bố nói không sai. Chính là Long Đằng đó, dù <BR>          sao cũng không phải của con. Con chỉ làm thuê cho Thu Phong mà thôi. <BR>          Bao năm rồi con chẳng được ít tiền lương nào, lấy chút tiền của anh ấy <BR>          coi như cũng không quá đáng"</P>

<P>          Hai vợ chồng Lâm Bắc Cường lập tức nhìn Tiêu Thu Phong, sợ con gái <BR>          dùng tiền lung tung sẽ làm Tiêu Thu Phong tức giận. Tiêu Thu Phong <BR>          nói: "Không có gì, không quá đáng gì cả, tích tiền cho Tiểu Phiêu mà, <BR>          dùng nhiều hơn nữa cũng được"</P>

<P>          Chương 548: Bí mật tiến hóa của thần cảnh.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P>          Click để xem nội dung: show<BR>          Nhận được tài sản của mình, mấy anh em Lâm gia đều bỏ đi, không có một <BR>          chút lưu luyến gì. Thậm chí không nói một câu đã rời đi. Nói thật ra <BR>          bọn họ đã sớm không cần ngồi nhà này. Từ trước đây bọn họ đã mua nhà ở <BR>          gần bờ biển, bây giờ chỉ cần có tiền là sống hạnh phúc cả đời.</P>

<P>          Thấy cảnh này, Thái Gia càng không chịu nổi, tối hôm thứ ba, lão đã về <BR>          trời.</P>

<P>          Nhiều con cái như vậy nhưng người đưa tiễn lão chỉ có mình nhà Lâm Bắc <BR>          Cường, đúng là quá châm chọc.</P>

<P>          Lâm gia suy sụp, khách đến rất ít. Nhưng biết Tiêu Thu Phong ở đây nên <BR>          Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục cũng đến phúng viếng. Lâm Thu Nhã <BR>          rơi lệ không ít làm Tiêu Thu Phong rất đau lòng.</P>

<P>          Chết là hết, chuyện cũ cũng theo gió bay đi.</P>

<P>          Sau khi làm xong chuyện hậu sự của Thái Gia, công ty Lâm gia giao cho <BR>          Lâm Bắc Dân, lúc trước đã nói rõ rồi mà.</P>

<P>          "Bố, nếu bố cần hỗ trợ, hoặc cảm thấy tài chính gặp khó khăn thì gọi <BR>          điện cho con. Con sẽ giúp bố. Con hy vọng sản nghiệp của Lâm gia có <BR>          thể lưu truyền mãi"</P>

<P>          Là người Lâm gia, tất cả những gì Lâm Thu Nhã làm được chỉ có vậy. Một <BR>          người bị đuổi khỏi Lâm gia, chịu đựng áp lực nặng nề, nhưng còn muốn <BR>          thu dọn đống đổ nát của gia tộc, điều này làm Lâm Bắc Cường có chút <BR>          xấu hổ. Lúc này cũng may có con gái, nếu không lão chẳng biết làm gì.</P>

<P>          "Tiểu Phiêu, phải nhớ ông ngoại bà ngoại, có thời gian thì đến chơi <BR>          với ông bà. Đợi cháu lớn, cháu đến đây ở, biết không?" Không nhịn được <BR>          chia ly, Lâm mẫu ôm Tiểu Phiêu, lảm bẩm như vậy mấy tiếng liền. Bà <BR>          cũng không cần biết Tiểu Phiêu có hiểu hay không. Tiểu Phiêu mặc dù <BR>          không lớn nhưng hiểu chuyện, làm cho Tiêu Thu Phong rất vui.</P>

<P>          "Mẹ, Tiểu Phiêu nhớ mà. Nếu có thời gian bố mẹ đến Tiêu gia chơi. <BR>          Trong khoảng thời gian này con chắc là không đến Trung Đông, muốn nghỉ <BR>          ngơi một chút. Mấy năm nay thật sự con rất mệt"</P>

<P>          Lâm Bắc Cường lập tức nói: "Được rồi, hai con về đi. Mấy hôm nay các <BR>          con đã vất vả. Chờ xử lý tốt công ty Lâm gia, bố nhất định sẽ đến Tiêu <BR>          gia một chuyến. Nhà thông gia mà, cũng lên quan hệ gần gũi"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong và Lâm Thu Nhã dắt tay Tiểu Phiêu đi ra khỏi Lâm gia. <BR>          Mặc dù không quay đầu lại nhưng Tiêu Thu Phong rõ ràng cảm nhận hai <BR>          lão đang rất đau lòng. Việc này không ai có thể giúp bọn họ. Chỉ hy <BR>          vọng Lâm Thu Nhã sinh thêm mấy bé, sau đó cho bọn họ một đứa để bầu <BR>          bạn.</P>

<P>          Mấy ngày không về, chuyện ở Lâm gia, mọi người trong Tiêu gia đều <BR>          biết. Cho nên thấy Lâm Thu Nhã buồn bã, chúng nữ đều an ủi. Điền Phù <BR>          còn nấu canh thật ngon, chăm sóc cho Lâm Thu Nhã.</P>

<P>          Tâm trạng không thoải mái rất nhanh đã thành quá khứ trong gia đình <BR>          hạnh phúc.</P>

<P>          Mấy hôm nay Đinh Mỹ Đình bị Liễu Yên Hồng kéo đến Phong Chính, bắt đầu <BR>          tiếp xúc với việc quản lý tập đoàn Phong Chính với Lâm Ngọc Hoàn. Mà <BR>          bản thân Liễu Yên Hồng lại được chị dạy, bắt đầu tiến vào Long Đằng. <BR>          Long Đằng được xưng là vương quốc kinh doanh lớn nhất thế giới. Là <BR>          người quản lý chỉ có thể nắm giữ phương hướng, còn chi tiết thì không <BR>          có thời gian.</P>

<P>          Chẳng qua Long Đằng có những nhân tài ưu tú nhất trên thế giới. Những <BR>          việc chi tiết cụ thể sẽ có người thực hiện.</P>

<P>          "Bắc có Hoa Hạ, nam có Phong Chính. Thu Phong, bố thấy hay là con <BR>          thống nhất hai nhà đi. Nếu không Thanh Linh cứ phải ở lại Bắc Kinh, <BR>          như vậy cũng không phải chuyện tốt" Tiêu Viễn Hà nghe Liễu Yên Hồng <BR>          nói một lúc, suy nghĩ một chút rồi nói.</P>

<P>          "Đúng thế, hôm qua Thanh Linh tỷ gọi điện tới, rất nhớ Tiêu đại ca. <BR>          Chỉ là gần đây đang có mấy hợp đồng lớn, chị ấy không thể phân thân <BR>          ưd[jc. Tiêu đại ca nhất định phải giúp Thanh Linh tỷ. Nghe chị ấy nói <BR>          Hoa Hạ cũng là của Tiêu đại ca mà"</P>

<P>          Thiếu chút nữa là lỡ miệng. Hoa Hạ là do Long Thần và bố Mộng Thanh <BR>          Linh hợp tác dựng lên. Chỉ là cổ phần của Long Thần nhiều hơn một <BR>          chút. Thực ra của ai cũng không quan trọng, Tiêu Thu Phong không để ý. <BR>          Nhưng làm Mộng Thanh Linh mệt, việc này đúng là cần phải suy nghĩ.</P>

<P>          Trác Ngưng Tuyết cười nói: "Bố, việc này không khó, con có thể đưa ra <BR>          một mô hình hoạt động mới, có thể đồng thời chiếu cố hai nhà. Đến lúc <BR>          đó mọi người sẽ rất thoải mái. Hơn trăm ngàn nhân viên của Long Đằng <BR>          nếu như bọn con phải quản từng người một, vậy không mệt chết sao ạ. Bố <BR>          yên tâm, việc này giao cho con"</P>

<P>          Được xưng là Đông Nam tam hoa, mỗi nàng đều rất thông minh. Mặc dù về <BR>          đối nhân xử thế, Trác Ngưng Tuyết có chút trẻ con, nhưng về buôn bán <BR>          nàng lại đứng đầu. Được Tiêu Hào Vân dạy bảo, tất cả tinh thần của <BR>          nàng gần như dồn hết vào kinh doanh.</P>

<P>          Phượng Hề cười nói: "Có Tiểu Tuyết hỗ trợ thì quá tốt. Chị nghe nói <BR>          hai người Tiểu Tuyết và Lâm Thu Nhã được xưng là thiên tài kinh doanh <BR>          nổi tiếng nhất trên thế giới. Chỉ cái tên đã đủ dọa chết người.</P>

<P>          Trác Ngưng Tuyết đỏ mặt, bị nói đến xấu hổ.</P>

<P>          Liễu Yên Hồng nhìn Trác Ngưng Tuyết, trêu chọc: "Không phải đâu, các <BR>          chị đều rất nổi tiếng. Tiểu Tuyết tỷ nổi tiếng nhưng vẫn chưa sinh em <BR>          bé cho anh rể. Chị nhìn bụng kìa?"</P>

<P>          Từ Đông Nam tam hoa đến Đông Nam nhất tỷ, còn có Thiên Nhan Duyệt, Vũ, <BR>          Ruth, Mộng Thanh Linh, hình như mỗi người đều rất nổi tiếng. Lần này <BR>          Liễu Yên Hồng không nói sai.</P>

<P>          Điền Phù cười nói: "Được rồi, các con đều giỏi. Mẹ thực sự không thể <BR>          chọn ai. Ngọc Thiền và Ngọc Hoàn cũng rất ưu tú. Có lẽ đây là do tổ <BR>          tiên Tiêu gia tích đức, mới có được nhiều con dâu tốt như các con"</P>

<P>          Phượng Hề liền nói: "Mẹ, mẹ đừng khen bọn con, nếu không bọn con lại <BR>          kiêu ngạo đó"</P>

<P>          Tiêu Viễn Hà nói: "Các con đáng được kiêu ngạo. Đương nhiên người đáng <BR>          kiêu ngạo nhất Tiêu gia chúng ta chính là Tiểu Phong. Dù sao bố rất <BR>          hâm mộ nó"</P>

<P>          Tiêu Viễn Hà vừa nói ra, các nàng đều cười cười, không khí hạnh phúc <BR>          dần dần tràn ngập cả đại sảnh. Lúc này mùi thức ăn đã từ trong bếp lan <BR>          ra. Mấy đứa nhóc đang chơi đã đói, vội vàng chạy vào, vây quanh Điền <BR>          Phù, luôn miệng đòi ăn. Bây giờ thời gian các bữa ăn ở Tiêu gia đều <BR>          được xác định do bụng của mấy đứa.</P>

<P>          Tiêu gia đang hạnh phúc thì Phá Quân ở phương xa lại gặp phiền phức.</P>

<P>          Lão đã từng đến Xà đảo, chỉ là không thích âm khsi và vẻ hoang vu ở <BR>          đây, cho nên không quá để ý. Nhưng khi lão đến Xà đảo, tất cả đã trở <BR>          nên khác thường.</P>

<P>          Xà đảo được Tham Lang bố trí rất nhiều cạm bẫy, dù là Phá Quân vô cùng <BR>          cường đại cũng toát mồ hôi lạnh. Tham Lang quá hiểm độc.</P>

<P>          Không tìm được Thất Sát là bởi vì hắn có phương pháp ẩn giấu khí tức. <BR>          Tham Lang ở cạnh Phá Quân mấy chục năm, khí tức của hắn dù ẩn giấu như <BR>          thế nào thì Phá Quân cũng có thể cảm nhận được.</P>

<P>          Tham Lang bị Tiêu Thu Phong đánh nát thân thể, lực lượng của hắn đáng <BR>          lẽ rất yếu ớt. Nhưng khi Phá Quân bước vào Xà đảo, lại phát hiện lực <BR>          lượng đó cường đại đến mức không thể tin nổi.</P>

<P>          Qua ba cửa đã đến một ngọn thác cao mấy trăm mét, nước đang ào ào chảy <BR>          xuống, rơi lên đầu một người. Tham Lang đã giữ tư thế này suốt mười <BR>          ngày mười đêm.</P>

<P>          Mà lực lượng cường đại chính là tản ra từ người hắn. Đây là một Tham <BR>          Lang hoàn toàn mới. Phá Quân chỉ có thể từ trong khí tức của hắn mới <BR>          cảm nhận được đó là Tham Lang.</P>

<P>          "Ha ha ha" Cười điên cuồng, thân hình đang bị nước bao phủ đột nhiên <BR>          đã động. Làn nước xung quanh đã bị tiếng cười của hắn chấn bay. Trong <BR>          đôi mắt hung hãn tản ra sát khí nồng nặc.</P>

<P>          "Trọng sinh, bí quyết của thiên đạo không ngờ lại là trọng sinh. Ha ha <BR>          ha, đúng là ông trời giúp ta. Phá Quân, ta chờ ngươi đã lâu" Giờ phút <BR>          này Phá Quân đã xuất hiện trên tảng đá. Nhìn Tham Lang xa lạ, Phá Quân <BR>          hoảng sợ.</P>

<P>          Phá Quân quát lên: "Ngươi đã lĩnh ngộ được Thiên huyễn quyết?"</P>

<P>          "Không sai, thì ra lực lượng thiên đạo phải trọng sinh mới hấp thu <BR>          được. Tham Lang ta cả đời khổ tu mà đạo lý này cũng không hiểu. Nếu <BR>          như không phải muốn cho ngươi cảm nhận lực lượng Thiên huyễn quyết của <BR>          ta, ngươi cho rằng ngươi có thể dễ dàng đến được nơi này như vậy sao?"</P>

<P>          Cạm bẫy trên Xà đảo tuyệt đối không chỉ có ba cửa. Nhưng bởi vì có lực <BR>          lượng tuyệt đối nên Tham Lang mới không khởi động tất cả.</P>

<P>          Tóc tai rối bời, từ từ đi ra khỏi tác nước, chân đạp vào không khí, đó <BR>          là thân pháp của tiên nhân. Giờ phút này lại ở trên người Ma Tôn. Tham <BR>          Lang trước kia, Phá Quân có nhiều cơ hội đánh bại hắn. Nhưng thật <BR>          không ngờ sau khi trọng sinh Tham Lang lại lĩnh ngộ được lực lượng <BR>          Thiên huyễn quyết.</P>

<P>          Phá Quân hoảng sợ, nhưng lão không lui. Là một võ giả sẽ phải đối mặt <BR>          với cường địch. Nếu không dù sống sót, lực lượng bản thân cũng không <BR>          thể tăng lên, đây là chuyện còn đáng sợ hơn cả cái chết. "Đúng, thấy <BR>          người điên cuồng như vậy, tin rằng Thiên huyễn quyết của ngươi đã tiến <BR>          hóa đến thần kình. Ta đúng là muốn thử một lần"</P>

<P>          Tính cách ti tiện của Tham Lang đã dung nhập với thân thể vô sỉ của Bộ <BR>          Xà, trên mặt càng thêm âm u. Hắn cười lạnh nói: "Hôm nay ngươi nhất <BR>          định sẽ được nếm thử thế nào mới là lực lượng thần cảnh. Nếu ta không <BR>          đoán sai thì thằng ranh Tiêu gia kia cũng đã trọng sinh. Chỉ có nguyên <BR>          thần trọng sinh mới đạt đến thần cảnh"</P>

<P>          Phá Quân không nói gì, lực lượng thần kình cường đại đã tản mát, khẽ <BR>          vung tay, nhảy lên cao. Cho dù chết lão cũng phải xông tới. Ít nhất <BR>          cũng có thể cho Tiêu Thu Phong ở Đông Nam biết Tham Lang chưa chết. <BR>          Hơn nữa lực lượng vô cùng cường đại, để Tiêu Thu Phong sớm có chuẩn <BR>bị.</P>

<P>          "Ngươi nóng lòng như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi. Có thể giết chết <BR>          Phá Quân ngươi, đây chính là tâm nguyện lớn nhất trong lòng ta. Nhưng <BR>          hôm nay ta sẽ không giết ngươi, bắt ngươi quỳ trên mặt đất cầu xin ta <BR>          như một con chó. Ha ha ha" Tham Lang điên cuồng cười lớn.<BR>   <BR>          Chương 549: Chiến ý bất khuất.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Từ trước đến nay Phá Quân vẫn luân tin rằng với quân lực cường đại mà <BR>          lão tu luyện cả trăm năm qua, nhất định cường đại nhất trên đời. Dù là <BR>          Thất Sát và Tham Lang cũng không phải đối thủ của lão. Niềm tin đó kéo <BR>          dài suốt trăm năm. Nhưng hôm nay lại bị người phá vỡ. Mà người phá vỡ <BR>          lại là Tham Lang - kẻ đứng cuối cùng trong ba cao thủ.</P>

<P>          Trọng sinh luyện hóa Thiên huyễn quyết, đúng là rất cường đại. Mặc dù <BR>          thần kình tiến hóa chỉ là một cấp độ nhỏ, nhưng thực lực lại chênh <BR>          nhau quá nhiều.</P>

<P>          Phá Quân chú trọng nhất là quyền. Quyền lực của lão trong nháy mắt bộc <BR>          phát có thể phá vỡ một ngọn núi. Cũng có thể ngưng tụ, hấp dẫn lực <BR>          lượng thiên địa. Trăm năm qua, đôi tay của lão chưa bao giờ bại.</P>

<P>          "Phá Quân quyền vô địch đúng là lợi hại. Nếu như cùng tiến đến thần <BR>          cảnh, sợ rằng không đấu lại ngươi. Phá Quân, Phá Quân, nữ thần may mắn <BR>          lúc này đang đứng bên phía Tham Lang ta. Lần trước ngươi đã chạy <BR>          thoát. Lần này ta xem ngươi còn chạy thế nào?</P>

<P>          Phá Quân người đầy mồ hôi lạnh, ướt đẫm quần áo. Chưa bao giờ lão xuất <BR>          quyền lại nặng nhọc như vậy. Quân quyền vô địch lại bị lực lượng của <BR>          Tham Lang ngăn cản, không tạo thành chút sóng gió gì.</P>

<P>          "Cho dù ngươi có thể tu luyện đến thần cảnh tiến hóa thì sao chứ. Phá <BR>          Quân ta đỉnh thiên lập địa, ác giả ác báo. Thiên kiếp của ngươi rất <BR>          nhanh sẽ đến, không sung sướng được lâu nữa đâu"</P>

<P>          Mắt Tham Lang lóe hung quang, quát: "Cho dù chết, ngươi cũng chết <BR>          trước ta. Phá Quân được xưng thiên hạ đệ nhất bị ta dẫm nát dưới chân. <BR>          Đây là tâm nguyện cả đời, ta không có gì tiếc nuối.</P>

<P>          Phá Quân cười đầy khinh bỉ: "Vậy ngươi còn nói nhảm làm gì, chẳng lẽ <BR>          chỉ cần dùng mồm mép là đánh bại được ta sao?"</P>

<P>          Mặc dù có thể đánh bại Phá Quân, nhưng trong lòng Tham Lang rất hận. <BR>          Bởi vì không chinh phục được lão, lực lượng cường đại có thể giúp lão <BR>          muốn làm gì thì làm, làm người ta e ngại. Nhưng lại không được bất cứ <BR>          ai tôn trọng. Hắn không thích như vậy.</P>

<P>          "Không gian biến...." Chỉ riêng lực lượng thần kình, hắn không thể làm <BR>          gì được Phá Quân. Với tu vi của hai người mà nói, thần nguyên của Phá <BR>          Quân hơn hắn một bậc. Cùng với linh tính của Phá Quân mà Thất Sát và <BR>          Tham Lang không thể sánh bằng. Hơn nữa khi xưa Phá Quân rất cố gắng, <BR>          được xưng là đệ nhất nhân cũng không phải chỉ có hư danh.</P>

<P>          Nhưng lực lượng thần cảnh tiến hóa, lợi hại nhất chính là không gian. <BR>          Có không gian của mình, lúc hắn giao đấu với Tiêu Thu Phong ở Trung <BR>          Đông, lực lượng cường đại như nhau. Nhưng hắn vào trong không gian đó, <BR>          lực lượng chỉ phát ra được một nửa, căn bản không phải đối thủ của <BR>          Tiêu Thu Phong, bị đánh cho nát bấy, chỉ còn nguyên thần là thoát <BR>khốn.</P>

<P>          Chẳng qua chính vì như vậy nên hắn mới lĩnh ngộ được, làm cho lực <BR>          lượng tiến hóa. Xem ra hắn phải cảm ơn Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          Thế giới trước mặt lập tức thay đổi, Phá Quân chỉ cảm thấy một cỗ lực <BR>          lượng kéo hắn vào. Không có bầu trời trong xanh, không có mây, cũng <BR>          không có tiếng gió gào thét. Trong không gian này chỉ có bóng đêm. <BR>          Không gian thần cảnh dựa vào người tu luyện công pháp, Tham Lang tu <BR>          luyện chính là ma công. Như vậy không gian đương nhiên có màu đen.</P>

<P>          "Đây là thế giới nội tâm của ngươi. Tham Lang, ngươi thấy không, màu <BR>          đen, dơ bẩn, chính là tính cách của ngươi. Kết giao với ngươi mấy chục <BR>          năm, ta luôn hy vọng ngươi có thể hối cải. Xem ra ngươi sớm không còn <BR>          nhân tính, chỉ có thể bị hủy diệt"</P>

<P>          "Ma đạo, ta muốn chính là lực lượng, giữ lại nhân tính có tác dụng gì. <BR>          Ở đây ta là chúa tể, Phá Quân, nơi này lúc nào cũng có thể thành chỗ <BR>          chôn thây của ngươi"</P>

<P>          Mặc dù đã mở thiên nhĩ ra nhưng Phá Quân vẫn không thể phát hiện ra vị <BR>          trí của Tham Lang. Tham Lang không nói sai, trong không gian này hắn <BR>          chính là chúa tể.</P>

<P>          Một chưởng đã được phát ra. Khi Phá Quân phát hiện ra thì chưởng đã <BR>          ngay trước mặt. Phá Quân vung quyền đánh tới, hai chưởng chạm nhau. <BR>          Chưởng lực cường đại như vậy mà ở đây chỉ phát ra một tiếng "bốp" rất <BR>          nhỏ, như tát một con muỗi.</P>

<P>          Nhưng lực lượng nhìn rất nhẹ nhàng này lại làm Phá Quân lún xuống mặt <BR>          đất hơn ba mét. Một cỗ lực lượng đánh sâu vào trong nội phủ của lão. <BR>          Phá Quân không nhịn được phun ra một ngụm máu. Điều này cho thấy lão <BR>          đã bị thương.</P>

<P>          "Ha ha ha.... bị thương thích chứ" Trăm năm qua, đây là lần đầu tiên <BR>          Phá Quân bị thương. Lần trước dù đối mặt với Thất Sát, Tham Lang, Tử <BR>          Dao và vũ khí hình người, Phá Quân cũng không bị thương. Nhưng lần này <BR>          lão đã không có cơ hội đó.</P>

<P>          Phá Quân từ từ đứng lên, cao giọng nói: "Tham Lang, ngươi vĩnh viễn <BR>          không thể thay đổi được tính cách của mình. Ngươi tên là Tham Lang, <BR>          thực ra rất sợ chết"</P>

<P>          Lời này vừa ra, Tham Lang đã xuất hiện trước mặt Phá Quân.</P>

<P>          "Quả nhiên không thấy quan tài không rơi lệ. Bị thương mà vẫn còn lớn <BR>          lối như vậy. Phá Quân, bây giờ sợ không phải lúc ngươi ngông cuông"</P>

<P>          Phá Quân không bỏ qua cơ hội này, nhân lúc Tham Lang đang đắc ý, lão <BR>          vung quyền lên, quyền này gần như ẩn chứa tất cả lực lượng của lão, <BR>          hơn nữa lão còn quát lên: "Quyền Phá Thiên"</P>

<P>          Quyền thế điên cuồng xuất hiện, Tham Lang lóe lên. Mặc dù trong không <BR>          gian này lực lượng của Phá Quân bị ức chế nhưng hắn không dám chậm <BR>          trễ. Quyền lực đã đột nhiên thay đổi.</P>

<P>          Một hóa hai, hai hóa bốn, bốn hóa tám, gần như chỉ trong nháy mắt <BR>          quyền này đã biến thành hàng ngàn quyền.</P>

<P>          Quả nhiên là Phá Thiên. Tham Lang giật mình, không dám xuất hiện trước <BR>          mặt Phá Quân nữa. Thật không ngờ trong không gian của mình, Phá Quân <BR>          còn có lực lượng như vậy. Quyền Phá Thiên này nếu ở tình huống bình <BR>          thường chắc không ai đỡ được.</P>

<P>          "Ầm ầm ầm" tiếng nổ rung trời vang lên. Quyền Phá Thiên đã đánh vào <BR>          không gian của Tham Lang. Gần như muốn phá vỡ bầu trời.</P>

<P>          Tham Lang rất hoảng sợ, lớn tiếng quát: "Ghê tởm, chết đi"</P>

<P>          Không gian do Tham Lang khống chế đã biến thành vòng xoáy, từ từ thu <BR>          nhỏ. Từng đạo chưởng từ trên trời giáng xuống như sấm sét, không thể <BR>          tránh né. Chỉ trong nháy mắt Phá Quân đã trúng mười chưởng, máu ướt <BR>          đẫm vạt áo.</P>

<P>          Phá Quân không hổ là Phá Quân, không hề kêu lên một tiếng.</P>

<P>          "Nếu đã muốn chết, vậy đừng trách ta độc ác" Đến lúc này, Tham Lang <BR>          không dám xuất hiện nữa, tay hóa thành đao, trong không gian như xuất <BR>          hiện một tia chớp, sau đó chỉ nghe thấy Phá Quân rên lên một tiếng. Ma <BR>          Tôn đã cắt gân tay gân chân của lão.</P>

<P>          Không chỉ có thể, Tham Lang còn dùng hai cây cọc xuyên qua vai hắn, <BR>          đóng hắn dưới tác nước. Điều này càng làm Phá Quân thêm đau đớn.</P>

<P>          "Ta biết tên kia đã cảm nhận được. Yên tâm, ta sẽ ở đây chờ hắn. Chỉ <BR>          hy vọng hắn không phải kẻ yếu ớt"</P>

<P>          Tham Lang nhìn Phá Quân như xác chết trong làn nước, biết Phá Quân còn <BR>          chưa chết, cười lạnh nói. Sau đó ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển <BR>          chân khí. Nỗi nhục Tiêu Thu Phong hủy thân thể của hắn, hắn phải trả <BR>          lại gấp trăm lần. lần này Tham Lang rất muốn xem hai người ai lợi hại <BR>          hơn.</P>

<P>          Tu vi trăm năm cùng với lực lượng thần cảnh, hắn tin rằng sẽ băm vằm <BR>          Tiêu Thu Phong thành trăm mảnh.</P>

<P>          Chỉ cần giết chết Tiêu Thu Phong, hắn sẽ lập lại Hắc Dạ. Đây không <BR>          phải chuyện khó khăn gì. Hắc Dạ có chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới. <BR>          Đến lúc đó hắn hô một tiếng, vô số người hưởng ứng.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong đúng là đã cảm nhận được, nhưng hắn chỉ nói cho một <BR>          người. Người đó chính là Tử Dao. Cuộc đại chiến giữa Phá Quân và Tham <BR>          Lang, tin rằng Thất Sát cũng cảm nhận được. Chẳng qua đáng tiếc bây <BR>          giờ lại không biết tung tích của Thất Sát. Nếu không Tiêu Thu Phong đã <BR>          sớm ra tay.</P>

<P>          Chẳng qua lúc này Tiêu Thu Phong không rõ. Dù Tham Lang không chết, dù <BR>          hắn dung hợp vào một cơ thể mới cũng không thể có khí tức đó. Đã từng <BR>          ở cạnh Phá Quân, Tiêu Thu Phong hiểu rõ lực lượng đó đã đạt đến thần <BR>          cảnh tiến hóa, không phải là Phá Quân.</P>

<P>          "Thu Phong, anh nói sư phụ em..."</P>

<P>          "Tử Dao, trước không nên hỏi, chúng ta phải mau chạy đến đó. Nếu không <BR>          có thể em không gặp lại sư phụ của mình nữa đâu"</P>

<P>          Nói một câu với Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề, Tiêu Thu Phong và Tử Dao <BR>          nhân màn đêm rời khỏi Tiêu gia, đi thẳng đến Nam Hải.</P>

<P>          Tử Dao đã đến Xà đảo, nhưng trên đường khi Tiêu Thu Phong nói cảm giác <BR>          của mình ra, nàng không tin. Tham Lang không thể thắng sư phụ.</P>

<P>          Nhưng Tiêu Thu Phong nói nàng lại không thể không tin. Vì thế nàng chỉ <BR>          có thể đi thật nhanh, không hề ngừng lại. Hôm sau đã chạy đến Xà đảo. <BR>          Tử Dao đang rất nóng lòng, còn Tiêu Thu Phong lại rất cẩn thận. Bởi vì <BR>          hắn cảm nhận được lực lượng thần cảnh, còn cảm nhận được âm mưu.</P>

<P>          Đang định nhắc nhở Tử Dao một chút thì có một âm thanh từ xa truyền <BR>          đến: "Thằng ranh Tiêu gia kia, Tham Lang ta đang chờ ngươi ở đây. Ở <BR>          đây bố trí Tinh mang đại trận, chỉ cần ngươi có thể đi ra, có lẽ còn <BR>          có thể gặp mặt Phá Quân lần cuối. Nhớ, các ngươi chỉ có ba tiếng"</P>

<P>          Nếu đã tới, có Phá Quân ở đây, tin rằng Tiêu Thu Phong sẽ không đi. <BR>          Tham Lang rất vui vẻ. Hắn dùng đại trận này để tiêu hao lực lượng của <BR>          Tiêu Thu Phong. Mục đích của Tham Lang chính là giết Tiêu Thu Phong. <BR>          Về phần phương pháp gì, hắn không để ý.</P>

<P>          Tử Dao rất muốn chạy tới, nhưng bị Tiêu Thu Phong giữ lại.</P>

<P>          "Tử Dao, em nhất định phải trấn tĩnh. Tinh mang đại trận vô cùng nguy <BR>          hiểm, nhất định phải cẩn thận. Nếu không chẳng những không cứu được sư <BR>          phụ em, chúng ta còn phải để xác lại nơi này. Cầm tay anh, dù xảy ra <BR>          chuyện gì cũng không được bỏ ra. Biết không?"</P>

<P>          <BR>          Chương 550: Ma nữ khiêu khích.<BR>          Người dịch: Ngạo Thiên Môn<BR>          Nguồn: Vip.vandan</P>

<P><BR>          Click để xem nội dung: show<BR>          Tử Dao đang rất lo lắng, nhưng một lực lượng ấm áp đã truyền vào trong <BR>          cơ thể nàng. Đó như một chỗ dựa của cả đời nàng. Dù xảy ra chuyện gì <BR>          trong tương lai, Tiêu Thu Phong đều ở bên nàng, nàng không phải đối <BR>          mặt một mình.</P>

<P>          "Thu Phong, dù như thế nào cũng phải cứu được sư phụ. Trên đời Tử Dao <BR>          chỉ có mình sư phụ là người thân.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, cầm tay nàng, nói: "Yên tâm, Tử Dao, tiền <BR>          bối Phá Quân sẽ không có việc gì"</P>

<P>          Vừa di chuyển, hai người đã tiến vào Tinh mang đại trận. Đối với Tinh <BR>          mang đại trận, Tiêu Thu Phong cũng không cảm thấy xa lạ. Lần đầu tiên <BR>          bởi vì huyết mạch của mình nên hắn bị hút vào cùng Mộng Thanh Linh. <BR>          Qua đó hai người đã thành duyên. Mà lần thứ hai hắn tiến vào là vì cứu <BR>          mẹ, tìm được lực lượng điều trị Hắc ma thủ ở trong đó.</P>

<P>          Nhưng Tinh mang đại trận của Tham Lang và của Cảnh Trưởng Hắc Dạ, đúng <BR>          là ánh mặt trời so với đom đóm, không thể so sánh với nhau.</P>

<P>          Nơi đây không chỉ là tăm tối, mà đó như một vùng chân không, dù là <BR>          Tiêu Thu Phong cũng chỉ thấy được cách mình ba mét, xung quanh như đều <BR>          là cồn cát, không có bất cứ thứ gì khác.</P>

<P>          Tinh mang đại trận tương tự Tinh mang quyết, đều là vật chất của thần. <BR>          Mà Tinh mang trận còn được xưng là thần trận. Hai lần trước bởi vì gặp <BR>          cơ duyên nên Tiêu Thu Phong thu hoạch không ít. Nhưng lần đầu do lực <BR>          lượng của Cảnh Trưởng không đủ, không phát huy được lực lượng của Tinh <BR>          mang trận cho nên dễ dàng thoát trận.</P>

<P>          Lần thứ hai hắn hấp thu lực lượng Tinh mang trận, đột phá vô phong chi <BR>          cảnh. Nhưng lần thứ ba này, Tiêu Thu Phong sẽ gặp phải chuyện gì?</P>

<P>          "Thu Phong, đây là đâu?" Tinh mang trận đối với Tử Dao mà nói, còn quá <BR>          xa lạ. Cách đó một bước là ánh sáng, nhưng bây giờ đã là địa ngục, âm <BR>          u giống như tu la vậy.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong nghe ngóng xung quanh. Hắn không quay đầu lại mà chỉ <BR>          khẽ trả lời: "Đây là trong Tinh mang trận"</P>

<P>          "Tinh mang trận, chúng ta có thể tìm được đường ra không?" Tử Dao rất <BR>          lo lắng cho sư phụ.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong lắc đầu: "Tinh mang trận căn bản không có đường ra. Nếu <BR>          muốn ra vậy chỉ có thể lĩnh ngộ. Bởi vì Tinh mang trận có tính mạng"</P>

<P>          Gió khẽ thổi qua người, giống như đang nói gì đó, nhưng không ai hiểu <BR>          được. Tiêu Thu Phong vào trong trận mấy lần, hiển nhiên là hiểu nhiều <BR>          hơn Tử Dao.</P>

<P>          Hai người từ từ đi về phía trước, đi khoảng một tiếng mà phía trước <BR>          vẫn là màu đen, không có bất cứ luồng sáng nào.</P>

<P>          Thời gian chầm chậm trôi qua, Tử Dao đang rất lo lắng cho sư phụ, <BR>          nhưng nàng không thể giúp được gì. Áp lực đó làm nàng không chịu được, <BR>          nàng khóc. Bởi vì nàng biết Tiêu Thu Phong đã làm hết biện pháp. Nhưng <BR>          Tinh mang trân quá ảo diệu, nó bao hàm mọi đạo lý trên đời.</P>

<P>          "Ai..." thở dài một tiếng, vang lên bên tai Tiêu Thu Phong.</P>

<P>          Tiêu Thu Phong ngưng tụ lực lượng, hắn chấn động, lạnh lùng quát: "Là <BR>          ai?"</P>

<P>          "Anh bạn trẻ, chúng ta lại gặp nhau...." Một tia sáng bắt đầu xuất <BR>          hiện trong màn đêm tăm tối. Ánh sáng mặc dù yếu ớt, nhưng đối với hai <BR>          người Tiêu Thu Phong mà nói nó lại nhưng một bóng đèn cao áp.</P>

<P>          Trong ánh sáng mờ nhạt đó, một bóng dáng mờ nhạt như quỷ mị. Nhưng <BR>          Tiêu Thu Phong vừa thấy lại rất vui mừng, kêu lên: "Không gian chi <BR>          thần..."</P>

<P>          Không sai, bóng dáng này, âm thanh này chính là Không gian chi thần <BR>          giúp lực lượng của hắn tăng lên trong cuộc chiến lần trước.</P>

<P>          "Anh bạn trẻ, xem ra cậu lại gặp phiền phức" Không gian chi thần khẽ <BR>          cười nói: "Thực ra Tinh mang trân, ta cũng cảm thấy phiền phức. Thật <BR>          không ngờ nhân duyên đúng là lực lượng vô hạn"</P>

<P>          Lời này Tiêu Thu Phong không hiểu, nhưng Tử Dao đã vội vàng kêu lên: <BR>          "Thần tiên, người có thể mang chúng tôi ra khỏi trận không. Sư phụ của <BR>          tôi đang chịu khổ, chúng tôi muốn lập tức ra cứu người"</P>

<P>          "Theo đuổi không hề sợ khổ. Hắn chưa có lĩnh ngộ, các người yên tâm, <BR>          đây là chuyện tốt. Có lẽ qua kiếp này hắn sẽ hiểu ra, đạt đến thiên <BR>          đạo. Tinh mang trân, chỉ có các người phá được mà thôi"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong mở miệng nói: "Lão nhân gia, Tinh mang trân rốt cuộc là <BR>          thứ gì. Người thần thông như vậy, chẳng lẽ không phá được trận này <BR>          sao?"</P>

<P>          "Khi trời đất vừa xuất hiện, Tinh mang trân cũng đã tồn tại. Nó đã có <BR>          từ thời hồn độn, là một kiện pháp khí cường đại. Câu nói vừa rồi của <BR>          ngươi không sai. Nó đã có tính mạng, hơn nữa còn đang tiến hóa. Có lẽ <BR>          một ngày nào đó cả thế giới này, cả không gian này đều sẽ thuộc vì nó. <BR>          Vì thế phải diệt trừ nó. Đây là việc cuối cùng ta muốn làm ở đây"</P>

<P>          "Lão nhân gia, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài" Nếu có thể phá vỡ <BR>          trận này, vậy bây giờ không ra tay thì còn đợi đến bao giờ. Tiêu Thu <BR>          Phong không hiểu tại sao lão ta lại nói hắn có thể phá trận.</P>

<P>          "Nhân duyên muôn đời chính là lực lượng vô cùng. Các ngươi ở đây dung <BR>          hòa sinh mạng muôn đời, hai bên có hình bóng của đối phương. Chẳng qua <BR>          lực lượng âm dương tương dung, phải dùng máu chí âm và chí dương, diệt <BR>          trừ khí tức của Tinh mang trân. Khi đó chính khí sẽ tự nhiên mà sinh <BR>          ra. Chẳng lẽ các ngươi không cảm nhận được cơ duyên của thiên đạo ở <BR>          ngay trên người các ngươi sao?"</P>

<P>          Tử Dao không hiểu, lớn tiếng hỏi: "Thần tiên, làm như thế nào mới có <BR>          thể phá trận. Cần chúng tôi làm gì, người cứ nói thẳng ra. Tôi rất <BR>          muốn mau cứu được sư phụ"</P>

<P>          "Trời có nhật nguyệt, địa có âm dương. Mà người có nam có nữ. Nam nữ <BR>          giao hợp, đó là thiên đạo" Lão nói xong, Tiêu Thu Phong lập tức hiểu <BR>          ngay. Ngay cả Tử Dao cũng hiểu, mặt nàng đỏ ửng, trông đầy quyến rũ.</P>

<P>          "Các ngươi chỉ có ba tiếng, lúc này không còn bao nhiêu. Nếu muốn phá <BR>          trận thì mau giao hợp đi, khi đó sẽ có lực lượng vô cùng vô tận" Theo <BR>          tiếng nói, lão già càng lúc càng xa. Khiến Tiêu Thu Phong và Tử Dao <BR>          rất xấu hổ, đứng trong màn đêm đen.</P>

<P>          Trải qua sự đời, Tử Dao không còn ngây thơ, cái gì cũng không hiểu như <BR>          trước nữa. Mỗi ngày đi bên cạnh Tiêu Thu Phong, cảm nhận tình yêu giữ <BR>          hắn và chúng nữ. Mặc dù nàng không hiểu cảm giác đó, nhưng cũng hiểu <BR>          được nam nữ là đạo lý. Người có nam có nữ mới có thể kéo dài.</P>

<P>          Một mùi hương thơm ngát khẽ tuôn ra. Tử Dao khẽ buông tay Tiêu Thu <BR>          Phong, nàng cởi khuy áo đầu tiên của mình.</P>

<P>          "Thu Phong, mặc dù em không quá hiểu rõ tình yêu. Nhưng cả đời này em <BR>          chỉ có mình anh. Anh có thể làm trái tim Tử Dao rung động, đó là số <BR>          mệnh. Lão thần tiên đã nói, chúng ta là nhân duyên muôn đời. Cuộc đời <BR>          này, em vẫn là vợ anh"</P>

<P>          Tiêu Thu Phong biết chuyện này sớm muộn gì cũng đến. Nhưng lúc này <BR>          hình như hơi sớm, hắn không có chuẩn bị.</P>

<P>          "Tử Dao, anh..."</P>

<P>          "Thu Phong, dù không phải vì cứu sư phụ, em cũng sẽ như vậy. Em đã là <BR>          người phụ nữ của anh. Thực ra khi theo anh về Tiêu gia, em đã quyết <BR>          định buông tha theo đuổi thiên đạo. Em muốn giống như Yên Nguyệt, <BR>          giống Vũ tỷ, làm một người phụ nữ bình thường. Em cũng chỉ là một <BR>          người phụ nữ, sứ mạng vĩ đại đó để người khác làm đi"</P>

<P>          Rất ngạc nhiên, lời này của Tử Dao làm Tiêu Thu Phong kinh ngạc. Tử <BR>          Dao cả đời theo đuổi thiên đạo, không ngờ lại vì mình mà buông tha tất <BR>          cả.</P>

<P>          Đôi tay mềm mại đã ôm lấy cổ Tiêu Thu Phong. Làn môi ấm áp và thơm mát <BR>          khẽ lướt trên mặt hắn, muốn khơi gợi dục vọng của hắn.</P>

<P>          Trong lòng nàng có một cửa ải cuối cùng, khi cửa ải đó bị công phá sẽ <BR>          thể hiện ra bản tính của Tử Dao. Lực lượng Ma xá lợi đã biến nàng <BR>          thành ma nữ. Mặc dù nó luôn bị khống chế, nhưng lúc này dưới ham muốn, <BR>          bởi tình yêu, trên mặt nàng đầy vẻ quyến rũ.</P>

<P>          Dán sát vào người Tiêu Thu Phong, quần áo trên người theo điệu ma vũ <BR>          từ từ chảy xuống, bờ vai trắng nõn đã lộ ra ngoài.</P>

<P>          Mấy năm trước, Tiêu Thu Phong nghĩ Phượng Hề là người phụ nữ biết hấp <BR>          dẫn đàn ông nhất trên đời.</P>

<P>          Mấy ngày trước, Tiêu Thu Phong muốn Ngọc Thiền, nàng có cơ thể vô cùng <BR>          quyến rũ, *** trăm lần không mỏi mệt. Hơn nữa còn có giọng nói tuyệt <BR>          đẹp, quả thực còn nóng bỏng hơn Phượng Hề.</P>

<P>          Nhưng hôm nay Tiêu Thu Phong mới biết được cô gái mà không một người <BR>          đàn ông nào có thể kháng lại chính là Tử Dao.</P>

<P>          Nàng không biết mà đã hiểu, bắt đầu nhảy điệu múa Thiên ma đầy khiêu <BR>          khích.</P>

<P>          Năm ngón tay thon dài từ từ vuốt ve khuôn mặt hắn, lướt qua mắt, mũi, <BR>          miệng, sau đó vào đến cổ và ngực. Tay đi đến đâu, một ngọn lửa tình <BR>          nóng bỏng bốc lên.</P>

<P>          Quần áo rơi xuống, áo lót lộ ra. Da thịt trắng nõn như tuyết hiện ra <BR>          trước mặt. Dù là Tiêu Thu Phong đã được sờ qua, nhưng không ngờ Tử Dao <BR>          ngày bình thường trông lạnh lùng như vậy mà lại có cơ thể nóng bỏng <BR>          đến thế.</P>

<P>          Tay vuốt lên ngực, mông đang đong đưa, trong miệng tỏa hơi thở thơm <BR>          tho, phả và mặt Tiêu Thu Phong như xuân dược. Dục vọn trong lòng Tiêu <BR>          Thu Phong đã không thể khống chế.</P>

<P>          Khi đôi môi anh đào kề sát miệng Thiết Trụ, mùi hương hấp dẫn đó đã <BR>          quyến rũ Tiêu Thu Phong. Tiêu Thu Phong ôm lấy người nàng, hai tay <BR>          vuốt ve cơ thể nàng, vuốt ve sau lưng, bờ mông của nàng.</P>

<P>          Tiếng thổ dốc bắt đầu vang lên, giống như sa mạc Sahara ngàn năm mới <BR>          có nước, giờ phút này hai người đã gặp nhau. Sự nhung nhớ, ham muốn <BR>          hóa thành lửa thiêu đốt hai người thành tro bụi. Hai trái tim dung hòa <BR>          làm một, bọn họ đã hòa vào nhau, thuộc về nhau.</P>

<P> </P>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro