Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Kim Tuấn Tú lễ phép cười cười với mấy người trong phòng hội nghị, sau đó đóng cửa lại, Phác Hữu Thiên chỉ cảm thấy bất an.

"Tú Tú, làm như vậy có vẻ không ổn?" Phác Hữu Thiên bi quan nhìn cửa phòng, vẫn có chút do dự.

Làm như vậy, anh cảm thấy xe cứu thương chắc cũng không cứu được anh...

"Không có gì không ổn hết..." Kim Tuấn Tú ôm lấy cổ anh, đánh đu trên người anh: "Không làm như vậy, Duẫn Hạo ca sẽ gặp phiền toái, hơn nữa không làm như vậy, chúng ta sẽ không thể có thêm thời gian bên nhau..."

Nhìn nụ cười ngây ngô của cậu nhóc, Phác Hữu Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ đưa nhóc rời khỏi hiện trường.

Dù sao, nói đến tình yêu anh sẵn sàng phụng bồi, nhưng anh cũng không muốn ở gần Kim Tại Trung ...

Trước khi bị đuổi giết, anh muốn chạy xa một chút.

Sao...

Sao lại buồn ngủ thế này...?

Kim Tại Trung mơ mơ màng màng rên rỉ một tiếng, duỗi duỗi tay chân, mới ngạc nhiên phát hiện...

Cậu, đang bị trói?

Cơn buồn ngủ nháy mắt giảm đi không ít, Kim Tại Trung mở ra mắt, trừng nhìn sợi dây thừng trên tay, sửng sốt thật lâu, lại ngẩng đầu nhìn xem mình đang ở đâu...

Trịnh Duẫn Hạo ngồi trên ghế, nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, rồi lại ung dung nhìn về mấy người ở phía khác, dùng tiếng Anh lưu loát nói chuyện: "Đây chính là người các vị muốn chọn sao?"

"Đúng!" Một chàng trai quốc tịch Mỹ, diện mạo đẹp trai, nhìn nhìn Kim Tại Trung, nheo mắt như có vẻ tán thưởng.

"Cậu xác định muốn cậu ta? Cậu ta là người mới của chúng tôi, không có kinh nghiệm gì nhiều, chỉ sợ biểu hiện sẽ không được như cậu mong muốn."

Trịnh Duẫn Hạo nhướn mày, hắn có thể thấy được sự hứng thú trong mắt người kia.

Hừ.

Kim Tại Trung này lại có nhân duyên như vậy sao?

Cái bộ dáng lôi thôi kia...

Khinh thường hạ khóe miệng, Trịnh Duẫn Hạo nhìn nhìn người còn đang mơ màng kia, ý bảo Thẩm Xương Mân đang đứng bên cạnh cởi bỏ dây thừng cho cậu.

Thẩm Xương Mân gật gật đầu, mang theo nụ cười xấu hổ đến bên cạnh Kim Tại Trung, sau đó dưới ánh mắt mờ mịt của cậu giúp cậu cởi trói.

"Cậu?"

Thẩm Xương Mân?

Không phải cậu đang đi làm sao?

Cậu nhớ rõ...

Không phải cậu đang bước vào quầy sao?

Sau đó...

Kim Tuấn Tú đưa cho cậu một ly nước...

"Tại Trung ca, uống miếng nước thấm giọng đi rồi tiếp tục mắng."

Sau đó thì sao?

Nhịn không được ngáp một cái, Kim Tại Trung lại đồng thời hiểu ra...

"Vương – Bát – Đản ──"

"Cậu ấy nói gì vậy?" Nam nhân kia tươi cười, nhìn bộ dáng kích động của Kim Tại Trung, cảm thấy thú vị.

"Cậu ta lúc tỉnh ngủ đều thích không ốm mà rên." Trịnh Duẫn Hạo thuận miệng trả lời, cũng không tính phiên dịch.

"Thay tôi chuyển lời tới cậu ấy, cậu ấy rất đẹp. Trong số những người mẫu tôi từng gặp, cậu ấy là người có tố chất tiềm ẩn nhất." Người nọ nhẹ nhàng nở nụ cười, đem hình ảnh tức giận của Kim Tại Trung thu hết vào đáy mắt.

"Rốt cuộc vì sao tôi lại ở trong này?! Mấy người như vậy là bắt cóc tống tiền! Tôi còn phải đi làm! Mấy người sẽ trả tiền lương cho tôi sao?! Lương một giờ của tôi là 100 đồng đó, trả cho tôi đi! Còn có tên Trịnh Duẫn Hạo chết tiệt này đang nhìn cái gì vậy?! Vừa nhìn thấy anh là tôi mất hết khẩu vị! Cậu..." Kim Tại Trung chỉ vào Thẩm Xương Mân và Trịnh Duẫn Hạo xả ra một trận liên hoàn, cậu quả thật đang phát hỏa.

"Còn người nước ngoài kia là ai?! Nói nhỏ nói cái gì! Chưa từng thấy hoa mỹ nam hả..." Rốt cục thấy ở đây còn có những người khác, Kim Tại Trung cũng không quản đó là ai, tiếp tục mắng là được rồi.

"Y nói cậu thực ầm ỹ, bảo cậu im miệng." Trịnh Duẫn Hạo lãnh đạm quăng ra một câu, nở nụ cười xấu xa.

Hắn không hề có ý định phiên dịch.

"Tôi ầm ỹ? Y muốn đánh nhau với tôi sao?! Đến đây..." Kim Tại Trung muốn đẩy Thẩm Xương Mân đang ngăn cản ra để chạy về phía người kia.

"Cậu ấy làm sao vậy?" Đối với phản ứng của Kim Tại Trung, người kia thật sự rất hưng phấn.

Thú vị...

Tiểu tử kia rất thú vị.

"Lúc cậu ta vui vẻ sẽ như vậy." Trịnh Duẫn Hạo lãnh đạm hừ một tiếng, không hề để ý tới Kim Tại Trung: "Chark, cho nên hợp đồng của chúng ta quyết định như vậy?"

"Đúng. Chỉ cần người biểu diễn trên sàn catwalk là cậu ấy, chúng tôi sẽ không phản đối." Chark cười rất mê người, một lần nữa đem tầm mắt hướng về phía Trịnh Duẫn Hạo: "S-Body quả thật rất có tài."

"Quá khen!" Trịnh Duẫn Hạo đứng lên, vươn tay bắt tay y: "Hy vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"

"Tôi nghĩ sẽ rất vui vẻ!", Nhìn người còn đang muốn tránh né Thẩm Xương Mân, câu nói của Chark tựa hồ có thâm ý khác.

Nhìn mấy người kia rời đi, Trịnh Duẫn Hạo rốt cục chuyển hướng về phía người còn đang la hét ầm ĩ.

"Nhìn đi! Anh đang khó chịu sao! Lão tử đang muốn đánh nhau với anh một trận đây..." Nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang đi về phía mình, Kim Tại Trung xắn tay áo lên.

Đến gần một chút......

Lão tử mới đánh được.

Dám tìm người chuốc thuốc, trói người, còn bảo cậu câm miệng?

Con chó nhãi nhép này...

"Cậu, nghỉ hết những công việc khác, sau đó vào S-Body cho tôi." Trịnh Duẫn Hạo lại hừ một tiếng, ra vẻ như đang cho cậu một ơn huệ rất lớn.

Nhìn biểu tình sửng sốt của Kim Tại Trung, hắn chỉ có thể nói, xem đi, mau tạ ơn đàng hoàng đi.

S-Body không phải ai cũng có thể vào nha...

Cái tên vừa lôi thôi vừa không có gu thưởng thức này ... Chậc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro